22/1/13

Tôi ghét anh… đồ du côn! (C51-55+NT)

Chương 51: Lỡ…

Tình trạng im lặng cứ kéo dài suốt mấy phút, tôi có cảm giác như mình đang ngồi trên đống lửa vậy, cả khuôn mặt đỏ lên rần rần.

Suốt 17 năm sống trên đời, từng gặp nhiều chuyện xấu hổ, nhưng chưa lần nào tôi lại xấu hổ như lần này, chỉ muốn chết quách đi cho xong chuyện, thật sự là không ra thể thống gì cả.

Ai đời Tôn Nữ Hà Nhiên tôi lại đi khóc lóc rên rỉ, nói nhớ hắn, thích hắn mới chết chứ, mà chung qui lại cũng chỉ tại cái tay Dương cờ hó kia dám cả gan gài bẫy tôi. Hừ hừ, thù này ta quyết sẽ trả cho bằng được.

Đúng vào lúc tôi đang phân vân không biết có nên đứng dậy chạy một mạch đi không thì tên Phong ở bên cạnh khẽ đằng hắng giọng nói:

- Ư..hừm… thì ra tôi không biết là "người ta" lại thích tôi đến thế cơ đấy

Hắn cố tình nhấn mạnh chứ "người ta" khiến tôi tức đến trào cả máu, đúng là cái đồ bất lịch sự, đáng lí ra hắn phải lặng im mà cho qua chứ, tôi cố nén giận quay ra nhìn hắn cười giả lả nói:

- haha…cậu tin làm gì mấy lời trong cái máy ghi âm này, chỉ là tôi buột miệng nói bừa thôi mà.

- Vậy sao?_ hắn nhếch mép cười đôi mắt màu cà phê nhìn xoáy vào tôi, khiến tôi bối rối vội tránh ánh mắt của hắn quay mặt sang hướng khác. Hắn nhìn biểu hiện trên gương mặt tôi cười cười nói:

- Những lời nói này mùi mẫn quá, lại có cả tiếng khóc nữa, chắc là không phải buột miệng đâu nhỉ? Làm sao đây, hình như tôi có nghe thấy cậu bảo rất nhớ tôi thì phải, còn gì nữa nhỉ? à đúng rồi cậu còn nói thích tôi nữa chứ, phải không?

Hắn nói rồi nhếch mép cười ranh mãnh, khuôn mặt hắn áp sát mặt tôi, từng hơi thở ấm nóng của hắn phả vào cổ tôi, bực mình, tôi lấy tay đẩy mạnh hắn ra đứng phắt dậy gắt lên:

- Tôi đã nói là chỉ buột miệng thôi mà, lằng nhằng quá, nếu cậu không sao rồi thì tôi về đây, tôi còn phải đi học nữa chứ, tôi mà bị phạt là cậu cứ liệu hồn.

Tôi nói rồi vội vàng bỏ đi, nhưng chưa đi được mấy bước, thì tôi đã bị Phong giật tay kéo lại, mất đà, tôi chới với rồi ngã cái uỳnh xuống giường.

Thật may là nơi tôi ngã xuống là cái giường chứ nếu không bây giờ tôi đã phải vào viện khoa chấn thương sọ não rồi. Tôi bực mình khẽ lừ mắt sang Phong rồi lồm cồm bò dậy, nhưng hắn đã nhanh tay giữ lấy hai bàn tay của tôi khiến tôi không dậy nổi, khuôn mặt thanh tú, đẹp như tạc của hắn đối diện mặt tôi, rất gần.

Trong phút chốc trái tim tôi khẽ thót lên, nhưng ngay lập tức tôi lấy lại bình tĩnh, trừng mắt nhìn hắn, gằn giọng quát:

- Có mau buông ra không hả, tôi gọi cảnh sát bắt cậu bây giờ.

- Im đi, bây giờ tôi là người quyết định, sao hả? cậu có chống cự cũng vô ích_ hắn ranh mãnh nói.

Tôi nuốt nước bọt, nghiến răng cố nén giận rồi mỉm cười nhìn hắn chăm chú, bắt gặp cái nhìn của tôi, Phong khẽ nở một nụ cười đẹp mê hồn tự kiêu nói:

- Sao nhìn tôi chăm chú vậy? Có phải được ngắm gần như thế nên mê mẩn vẻ đẹp trai của tôi rồi phải không?

- Ừm… sao lâu nay tôi lại không thấy nhỉ?_ tôi cố nín cười khẽ nhíu mày nói.

- Thấy cái gì?

- Trên mũi cậu có một cái mụn đầu đanh to đùng Phong ạ_ tôi nói rồi nhìn hắn cười khoái chí.

- Cậu……._ hắn nhìn tôi tức tối, rồi ngay lập tức lấy lại vẻ lạnh lùng (giả tạo) thường ngày phán một câu chết nửa linh hồn_ Dám cười nữa là tôi kiss cậu đấy.

- Cậu dám……._ tôi kinh hoàng kêu lên.

- Chẳng có việc gì mà tôi không dám cả_ hắn nói rồi áp sát khuôn mặt tôi, hoảng quá tôi nhắm tịt mắt lại, ai chứ tên Phong côn đồ này thì dám lắm, chúa ơi quả này thì tôi chết chắc, nhưng thật may mắn là ông trời vẫn còn thương tôi, đúng vào cái giây phút ấy thì con dế yêu ở túi áo tôi khẽ rung lên, tôi như người chết đuối vớ được cái phao vội kêu lên:

- Tôi có điện thoại….

Tôi nói rồi nhanh chóng ngồi dậy móc điện thoại trong túi ra, không kịp nhìn xem là ai đã đưa lên tai nghe:

- Alo, ai đấy ạ?

- SAO GIỜ NÀY MÀ MÀY CÒN CHƯA ĐẾN LỚP HẢ??? _ giọng nói mang tầm cỡ quốc tế của cái Trang vang lên ở đầu máy bên kia khiến tôi rùng cả mình, nếu có đội quân chuyên dùng giọng nói để giết người thì Trang chắc chắn sẽ được bầu làm đội trưởng.

- Tao có chút việc bận.

- Mày có biết bây giờ là mấy giờ rồi không? Cái đứa nào còn bảo sẽ chăm chú học tiết cuối cùng của thầy Thiên hả? Thế mà giờ là lúc nào rồi mà mày vẫn chưa chịu vác xác đến_ Trang gay gắt.

- Á……_ tôi kêu lên, rồi vội đưa tay lên xem đồng hồ, trời ơi, tiết học đã sắp kết thúc rồi ư? Tôi cuống quít kêu lên:

- Sao mày không gọi điện nhắc tao? Làm sao bây h, tao đến không kịp mất.

- Đừng đổ tội cho tao, tao gọi cho mày bao nhiêu lần mà mày có chịu bắt máy đâu.

Thôi chết rồi, trong lúc đến chỗ Phong tôi đã để máy ở chế độ rung, lúc nãy lại ngủ quên nên không để ý, tôi nhăn nhó nói bằng giọng hối lỗi:

- Xin lỗi, tao để máy ở chế độ rung nên không biết.

- Hừ… thôi nhanh lên, kẻo không được gặp thầy…._ nó nói rồi tắt máy cái rụp. Tôi cũng cuống quít cất cái máy điện thoại đi rồi nhanh chân đứng dậy bỏ đi. Thấy lạ Phong bèn giữ tôi lại ngước mắt lên dò hỏi:

- Có chuyện gì vậy?

Tôi nóng nảy gỡ tay hắn ra rồi trả lời qua quýt:

- Xin lỗi, tôi sẽ nói sau, giờ tôi đang vội lắm.

Nói xong tôi chạy vội ra khỏi phòng của Phong, xuống nhà và bắt taxi đến trường, trong lòng nóng như lửa đốt. Những tưởng có thể được học nốt tiết cuối của thầy Thiên, được một lần trở thành cô học trò ngoan của thầy, nhưng tất cả đã quá muộn. Tôi đau lòng nghĩ, nắm thật chặt tay, ngăn dòng nước mắt chỉ trực trào ra, em xin lỗi, em xin lỗi…..thầy Thiên ơi…

Tôi trả tiền taxi rồi lao như bay vào lớp, nhưng đã quá muộn, lớp học vắng tanh không một bóng người, trên bảng vẫn còn lưu lại nét bút của thầy Thiên. Quanh lớp vất đầy những mẩu khăn giấy chứng tỏ đã có một trận mưa nước mắt vừa diễn ra trong lớp. Tôi đau đớn đưa tay lên ôm lấy mặt, sao ông trời lại trớ trêu như thế, sao cứ bắt tôi phải chọn lựa, Phong và thầy Thiên…

Tôi chua xót nhìn lên bảng rồi định quay đầu bỏ đi, chợt giật mình khi nghe tiếng gọi ở đằng sau:

- Nhiên…mày đây rồi…._ Con Trang ôm hai cái cặp hớt hải chạy đến hổn hển nhìn tôi trách cứ_ Sao bây giờ mày mới đến, có biết thầy Thiên buồn thế nào không?

- Tao xin lỗi_ tôi chẳng biết nói gì chỉ cúi đầu xin lỗi.

- Thôi, đừng nói nữa, thầy Thiên dặn tao đưa cho mày cái này_ Trang nói rồi lôi ở trong cặp ra một con khỉ bông lông vàng giống màu tóc của thầy Thiên, ở trước ngực có gắn một hình trái tim đỏ au và dòng chữ: " I love you" kèm theo một tấm thiệp hoa hồng rất đẹp.

Tôi cắn môi đón lấy con khỉ bông và tấm thiệp, mỉm cười như mếu một lần nữa tôi lại làm tổn thương ông thầy mất rồi.

- Thôi đừng có cười như mếu thế, trông kinh dị lắm, mày mà nhanh chân là vẫn có thể chào thầy lần cuối đấy. Lúc đưa cho tao con khỉ thầy bảo còn có chút việc trong thư viện, mày thử lên thư viện tầng ba kiếm xem._ Con Trang nhíu mày nhìn tôi, thở dài nói.

- Thật hả?_ tôi reo lên, mắt sáng như vì sao đêm hè, nhìn con Trang với ánh mắt biết ơn_ Ôi Trang ơi, tao yêu mày lắm lắm, mày yên tâm đi mai tao sẽ đãi mày cái kẹo oishi ( hehe có 200 đ một cái thui).

Nói xong tôi vội vã chạy đi, bỏ mặc tiếng hét inh ỏi của con Trang ở đằng sau:

- Sặc, đồ keo kiệt, tao giúp mày bao nhiêu mà mày đãi tao có cái kẹo 200 đ thôi hả? Tốt nhất là mày đi chết đi…

Tôi nhanh chân chạy lên tầng ba vừa chạy vừa lôi tấm thiệp của thầy Thiên ra đọc:

" Tôi trở về trường đây, tôi sẽ không bao giờ quên em đâu vì thế đừng quên tôi nhé! Hãy luôn nhớ rằng dù có xảy ra bất cứ chuyện gì tôi vẫn sẽ luôn ở bên cạnh em. Còn nữa, em không cần phải cảm thấy có lỗi với tôi đâu bởi vì tôi chưa bao giờ thấy hối hận khi đã thích em. Chúc em hạnh phúc - người con gái đầu tiên tôi yêu .
- Quốc Thiên -"

Không biết từ lúc nào nước mắt đã lăn dài trên má, tôi đưa tay khẽ quệt nước mắt, ôm ghì con khỉ bông cùng tấm thiệp vào lòng.

Cuối cùng cũng đến được phòng thư viện, tôi vội chạy vào ngó quanh quất, nhưng đáp lại tôi chỉ là những kệ sách dài tít tắp đứng im lìm vô cảm. Có lẽ thầy Thiên làm xong việc nên đã đi rồi.

Tôi nghĩ và thất thểu đi ra ngoài, tôi đã nợ thầy ấy quá nhiều, chí ít chỉ một lần này thôi tôi cũng muốn được nói lời tạm biệt với thầy ấy, được một lần nói ra rằng tôi thực sự rất quý mến thầy, nhưng có lẽ tôi đã đến muộn rồi.

Tôi buồn bã nghĩ rồi đứng dựa vào lan can, hướng mắt xuống sân trường, để mặc những cơn gió khẽ làm bay mái tóc.

Chợt…. tôi giật mình khi bắt gặp dáng người thân quen đang xách cặp đi dưới sân trường. Tôi dụi mắt cố nhìn cho thật kĩ, không sai người đó chính là thầy Thiên. Tôi sung sướng bắc tay lên miệng tạo thành cái loa réo thật to:

- Thầy ơi…

Nghe thấy tiếng gọi, ngay lập tức, thầy Thiên quay đầu lại, ngó quanh quất cố tìm ra vị trí phát ra tiếng nói.

- Em ở đây…._ tôi cố gắng réo to hơn, vẫy vẫy tay.

Thầy Thiên cuối cùng cũng ngẩng đầu lên nhìn về phía tôi, đôi mắt sáng lên, môi nở một nụ cười ấm áp tựa hồ như ánh nắng mặt trời.

Tôi cũng đáp lại bằng một nụ cười tươi rói, đưa tay lên sát miệng hét lên:

- Em xin lỗi vì đã không thể học tiết học cuối của thầy, em rất thích món quà này_ tôi nói rồi giơ con khỉ bông lên.

- Không sao, chỉ cần em vui là được.

- Thầy ơi, em muốn nói với thầy rằng: được gặp thầy là niềm hạnh phúc lớn nhất trong cuộc đời của em._ tôi hét lên.

Khuôn mặt của thầy Thiên bừng nở một nụ cười ấm áp, đẹp lung linh, ông thầy bắc tay lên miệng hét lên:

- Tôi đi đây, em phải hạnh phúc đấy._ Nói xong thầy Thiên quay đầu bỏ đi, một tay xách cặp, một tay đưa lên chào tạm biệt tôi.

Tôi đứng dựa vào lan can, nhìn theo bóng dáng của ông thầy khỉ vàng khẽ mỉm cười thì thầm nói:

- Cảm ơn thầy… vì đã thích một người như em…

Và rồi tôi cứ đứng đó nhìn theo cho đến khi bóng thầy Thiên mất hút.

Tuổi 17 này đã giúp tôi hiểu ra nhiều điều mà trước giờ tôi chưa biết hoặc chưa từng để ý… cuộc sống là không thể trọn vẹn. Hạnh phúc của người này, lại là bất hạnh của kẻ khác, biết người ta thích mình nhưng lại không thể đáp lại tình cảm đó, cảm giác này thực sự rất khó chịu.

Tình yêu của thầy Thiên nhẹ nhàng ấm áp và đẹp đẽ như những tia nắng kia, nó không hề có sự gò bó, ép buộc, nếu ai trên cuộc đời này cũng học cách yêu như thầy ấy thì chắc chắn sẽ chẳng có người nào phải đau khổ, mất mát vì tình rồi.

Có lẽ người con gái đầu tiên thầy ấy thích là tôi, nhưng người con gái thầy ấy cần chắc chắn vẫn chưa xuất hiện, vẫn còn đang đợi thầy ở phía trước, mong rằng thầy Thiên sẽ sớm tìm được hạnh phúc của đời mình, mặc dù người đem lại hạnh phúc cho thầy ấy không phải là tôi…


Chương 51: Ngày chủ nhật đẹp nhất

Khi em biết mình đã yêu anh, thì cũng là lúc chúng ta phải chia lìa.....


Những ngày sau đó mọi truyện trở lại với nguyên trạng của nó, đoàn thầy cô thực tập trong đó có thầy Thiên đã trở lại với trường đại học sư phạm.

Môn Anh lớp tôi lại do cô Hiên dạy, không hiểu sao giờ đây khi học những tiết học của cô Hiên mà trước đây tôi luôn yêu thích tôi lại hay nhớ đến những giờ học mà thầy Thiên đã dạy. Nhớ dòng chữ mà tôi vẫn luôn miệng chê là xấu như gà bới, loằng ngoằng như giun. Nhớ giọng nói mà tôi vẫn cười bảo là ngọng líu ngọng lô, tất cả đã trở thành những hoài niệm khó quên.

Nhưng cái nguyên trạng mà tôi nói ở đây nó còn tồi tệ hơn nhiều, về chuyện Phong và Vân kiss nhau rồi bị tung ảnh lên bảng tin, ngay khi vừa đi học trở lại. Phong đã xử lí gọn bằng cách cắm phập một con dao găm lên chính giữa cái bảng tin cùng một dòng chứ sặc mùi khủng bố:

" Nếu ai còn dám nhắc lại chuyện này thì cứ liệu hồn con dao"

Lẽ dĩ nhiên là thần dân trường Thanh Đằng khi nhìn thấy cảnh tượng này đều diễn bộ mặt cá chết trôi, không dám hé răng bàn tán nửa lời, mọi chuyện coi như bị chìm vào dĩ vãn.

Nhưng chuyện tồi tệ còn chưa dừng lại ở đấy, thật không hiểu cái tên đó ăn nhầm phải cái gì mà chưa thèm hỏi ý kiến của tôi đã dám lên đài phát thanh của trường, thông báo tôi là bạn gái chính thức của hắn, huhuhu hắn đúng là muốn tôi chết vì mất mặt mà, ba năm cấp III tươi đẹp của tôi đã bị hắn phá hủy hoàn toàn.

Hành hạ tôi như vậy thấy vẫn chưa đủ, hắn còn tiếp tục làm phiền tôi vào giờ ăn nữa chứ. Cứ đến bữa trưa tại căng tin của trường là hắn kéo ghế ngồi xuống bên cạnh tôi ăn uống tự nhiên như ruồi, mà thử hỏi làm sao tôi cái thể nhai cộng nuốt ngon lành khi phải hứng chịu hàng ngàn con mắt to nhỏ khác nhau soi mói hướng về phía mình.

Ngồi ăn với hắn mà tôi toát cả mồ hôi, giảm được mấy lạng mỡ, đã thế nết ăn của hắn lại xấu vô cùng.

Ai đời một miếng thịt mà hắn ăn nửa lạc, còn nửa mỡ thì bỏ đi, không những vậy rau củ cải, hành hẹ trong bát thức ăn cũng bị hắn cho vào sọt rác không thương xót. Lạy chúa, nhìn hắn ăn như vậy mà tôi thấy thương thay cho mấy con lợn đã mất công tiến thịt cho hắn xực, thương cả mấy cô bác nông dân quanh năm mồ hôi đẫm áo trồng ra những thứ rau củ ngon lành để đến bây giờ hắn vất đi như vất cục xương chó híc híc.

Người ta bảo càng gần nhau càng thấy quí mà sao càng gần hắn tôi càng thấy ghét thế nhỉ???

………………………………….

Cuối cùng cũng đến chủ nhật, cái ngày mà tôi mong đợi nhất trong tuần, tôi sung sướng thiết lập ra một kế hoạch hoàn hảo.

- Buổi sáng: ngủ

- Buổi chiều: đến nhà sách

Cầm bảng kế hoạch chỉ vỏn vẹn có hai dòng, tôi sung sướng thực hiện ngay, cảm thấy thế giới này thật là tuyệt đẹp.

Vì tối hôm qua mải lướt wed nên ba giờ đêm tôi mới đi ngủ, vì thế mà hôm sau tôi đã đánh một giấc đến tận lúc ăn trưa (ặc ặc).

Buổi chiều tôi xin phép mẹ rồi thong thả đạp xe đến nhà sách, thật là hạnh phúc, vậy là cả buổi hôm nay tôi có thể đóng đô ở đây rồi hè hè. Nhìn những chồng sách cao ngất ngưởng, tôi sung sướng tặng cho chị thủ thư một nụ cười toe toét và ngay lập tức nhận được một ánh mắt khó hiểu kèm theo câu lẩm bẩm:

" Người thần kinh cg biết đọc sách à? "

Đúng là đau hơn hoạn, tôi cay đắng nghĩ thầm rồi cố kiềm chế cơn giận đi vào trong lùng sách. Chà chà, nhiều quá, không biết nên chọn cuốn nào đây. Tôi nghĩ rồi ngó quanh quất, chợt đập vào mắt tôi là một cuốn sách bìa đen đề chữ: "Những hiện tượng kì bí xung quanh các loài hoa"

Tôi bị đầu đề và cái bìa đen cuốn hút ngay lập tức, tuy nhiên cuốn sách này lại nằm ở tầng ba vượt quá khả năng về chiều cao của tôi. Nhưng tôi thực sự rất muốn đọc nó, nếu bỏ đi thì tiếc quá, tôi nghĩ rồi cắn môi cố nhảy lên với quyển sách nhưng một lần hai lần đều không tới.

Đột nhiên có một bàn tay vươn lên nhẹ nhàng lấy cuốn sách đó ra khỏi kệ và đưa nó cho tôi, mừng quá, tôi vội vớ lấy cuốn sách cúi đầu cảm ơn rối rít.

- Đúng là đồ hột mít_ giọng nói lạnh lùng đột nhiên vang lên. A cái thằng cha này láo cậy mình cao ráo rồi dám nói tôi là đồ hột mít, con trai thời nay đúng là toàn một lũ bất lịch sự. Tức khí tôi định ngẩng lên châm cho hắn câu nói móc thật đau, gì chứ khả năng nói móc nói mỉa của tôi thì đừng nói là một thằng đến 10 thằng cũng không địch nổi nữa là, nghĩ vậy tôi bèn hất mặt lên nhìn kẻ đối diện và…

- Á…….._ khuôn mặt lạnh lùng của Phong đập vào mắt khiến tôi giật mình đầu đập vào kệ sách nổi một cục u to đùng, tôi nhăn nhó xoa xoa đầu lắp bắp nói:

- S..a..o cậu lại ở đây?

- Sao tôi lại không thể ở đây hả đồ hột mít?_ hắn nhếch mép hỏi lại, cố tình nhấn thật mạnh từ "hột mít" khiến tôi tức sôi cả máu, tôi nắm chặt tay cố lấy lại bình tĩnh nhếch mép nở một nụ cười đểu nói:

- Phải rồi tôi là đồ hột mít, nhưng… chẹp chẹp, cậu nhìn lại cậu xem người đâu mà dài dài trông chả khác gì một quả chuối cả mà ít nhất thì hột mít tôi nó còn cứng cáp, dễ xương chứ còn chuối cậu thì haizz…chỉ cần dẵm một cái là nát bét he he… xem ra cậu cũng như vậy nhỉ?_ tôi nói rồi nhìn hắn cười khoái chí

- Cậu………

- Tôi làm sao? Tại cậu chọc tôi trước ấy chứ, mà thôi tôi không rảnh để cãi nhau với cậu đâu, tôi đang bận lắm, dù sao thì cũng phải cảm ơn cậu đã lấy hộ cuốn sách_ tôi giơ cuốn sách lên rồi quay đầu định bỏ đi, nhưng chưa kịp đi được mấy bước thì đã bị Phong kéo tay giữ lại:

- Khoan đã, tôi ở đây chờ cậu cả buổi mà cậu chỉ phán mấy câu xanh rờn như thế rồi bỏ đi mà xem được hả?_ hắn nhăn mặt cau có nhìn tôi nói.

- Sao cậu lại chờ tôi cả buổi ở đây? _ tôi ngạc nhiên hỏi lại.

- Tôi đoán chủ nhật cậu sẽ đến nhà sách nên đã chờ cậu ở đây.

- Nhưng cậu chờ tôi có chuyện gì?

- ….. Hôm nay cậu đi chơi với tôi được không_ hắn ngập ngừng một lúc rồi nói huỵch toẹt ra.

- Đi chơi? Sao tự dưng lại…Nhưng thôi bây giờ tôi bận lắm, không rảnh đi linh tinh với cậu đâu. Suốt cả tuần cậu hành tôi chưa đủ hay sao mà đến cái ngày nghỉ cuối tuần còn làm phiền tôi nữa_ tôi nhíu mày cau có nói.

- Không được từ chối, hôm nay nhất định cậu phải đi với tôi _ hắn kiên quyết nói.

- Ơ hay ở đâu ra cái thói độc tài phát xít thế, cậu là bố tôi hay sao mà tôi phải nghe theo cậu? Tôi nói rồi không đi là không đi, vừa mới mượn được cuốn sách hay, chưa đọc được trang nào đã phá_ tôi càu nhàu.

- Tôi mua cho cậu quyển này là được chứ gì?

- M..u..a?_ tôi lắp bắp nói rồi nhìn vào giá tiền trên gáy sách, những mấy trăm k lận, với giá tiền này có mơ tôi cũng không dám nghĩ đến. Nước Việt Nam ta nghèo như thế chung qui lại cũng chỉ tại mấy tay phá gia chi tử vung tiền không tiếc tay như hắn. Tôi nuốt nước bọt ừng ực méo mó nói:

- Thôi, không cần đâu, tôi mượn đọc ở đây chỉ mất có vài nghìn việc gì phải mua đến mấy trăm k lận, tốn money lắm. Để dịp khác tôi đi với cậu không được sao?

- Vậy là cậu không đi chứ gì?_ hắn gằn giọng hỏi, đôi mắt ánh lên tia lửa.

- Ừm…_ tôi dè dặt gật đầu, chuẩn bị tư thế chuồn trước khi hắn nổi cơn điên.

Nhưng trái với dự tính của tôi, hắn chỉ lẳng lặng buông tay tôi ra, nhìn tôi buồn bã nói:

- Hôm nay là sinh nhật của tôi, từ trước đến nay không có ai dự sinh nhật với tôi cả, vốn tưởng rằng năm nay có thể cùng cậu chúc mừng sinh nhật ai ngờ…….

Hắn bỏ lửng câu nói rồi lẳng lặng quay đầu thất thểu bỏ đi, lạy chúa hắn nói như thế thì đến bố tôi cũng chẳng thể nào từ chối được, tôi tự vỗ tay lên đầu đánh bốp thở dài thườn thượt rồi gọi với theo hắn:

- Khoan đã…. Tôi đi với cậu là được chứ gì?

Nghe thấy vậy, hắn quay lại nhìn tôi mắt sáng lên, môi khẽ nhếch một nụ cười đẹp tuyệt, tôi nhìn hắn bất giác cũng mỉm cười theo, đúng là đồ du côn ngốc nghếch…….

Hắn đưa tôi đi chơi rất nhiều nơi, toàn là những nơi có cảnh đẹp bình dị trong thành phố mà trước giờ tôi không biết hoặc không để ý, quả thật đây là lần đầu tiên trong đời tôi cảm thấy vui vẻ và cười nhiều như thế, hạnh phúc phải chăng chỉ đơn giản như thế này?

Cuối cùng khi trời đã về chiều, chúng tôi dừng chân ở công viên trung tâm thành phố, nơi đây tập chung nhiều cặp nam nữ đang yêu rủ nhau đi chơi.

Tôi ngó tay xem đồng hồ, tầm này là tôi phải về nhà rồi, trong lúc tôi đang phân vân không biết có nên bảo hắn đưa về không thì hắn đột nhiên gãi gãi đầu ngượng nghịu nói với tôi:

- Cậu đưa tay ra đi.

- Tại sao?_ tôi trố mắt hỏi lại.

- Thì cứ đưa tay ra đi, tôi không làm gì đâu mà sợ_ hắn gắt.

Tôi cau mày nghi hoặc nhìn hắn rồi cũng rụt rè đưa tay ra. Hắn đút tay vào túi quần, lấy ra một cái hộp nhỏ, hắn bật nắp mở hộp rồi lấy từ trong hộp ra một cái nhẫn rất đẹp đeo vào ngón tay tôi. Tôi giật mình đưa tay lên xem ngạc nhiên hỏi:

- Cái gì đây?

- Tặng cậu đấy, cái này là chiếc nhẫn mà tôi tình cờ thấy được, nó rất hợp với cậu.

- Nhưng hôm nay là sinh nhật cậu mà. Sao lại tặng quà cho tôi?

- Cậu đã cho tôi rất nhiều rồi.

- Ơ hơ, cậu có bị ẩm Ic không đấy? Cả ngày hôm nay tôi đã mất xu nào để mua quà cho cậu đâu.

- Nhưng cậu đã đi chơi với tôi, cùng tôi đón sinh nhật đó là món quà ý nghĩa nhất mà tôi từng nhận được_ hắn nhẹ nhàng nói.

Tôi cắn môi, cảm động suýt rơi nước mắt, một người lạnh lùng như hắn mà cũng nói ra được mấy câu sến như thế này ư? Tôi bỗng cảm thấy bối rối tợn, mím môi, cúi đầu vân vê cái nhẫn. Tự nhiên có một bầu không khí ngượng ngùng bao trùm lên tất cả, làm sao bây giờ?

Phải mau mau tống tiễn cái không khí đáng nguyền rủa này đi mới được, tôi nghĩ rồi đột nhiên đánh trống lảng nói:

- Ơ… ừm, khát nước quá…

Như bắt được vàng Phong vội vàng nói như reo:

- Để tôi đi mua nước_ vừa nói xong hắn đã chạy đi mất hút, tôi nhìn theo bóng hắn mà phì cười, có lẽ tảng băng trong hắn đang dần tan.

Tôi đứng ở đó mân mê cái nhẫn trên tay, nó là loại nhẫn bản to, màu sáng bạc được chạm trổ khéo léo, hai khe nhẫn được rát vàng rất đẹp. Đang mê mẩn ngắm cái nhẫn, lơ ngơ thế nào mà tôi đâm phải một bà chị ăn mặc rất sexy cặp chân dài đến nách, khiến chị ta lảo đảo suýt ngã, thấy vậy tôi vội quay lại rối rít xin lỗi:

- Xin lỗi…thực sự xin lỗi chị.

Chị ta nhìn tôi ánh mắt tóe lửa rồi quay sang tên người yêu đang đi bên cạnh là một tay mặt mũi bặm trợn nũng nịu nói:

- Anh…… con nhỏ đó cố tình xô ngã em.

Tên kia quay ra nhìn tôi, đôi mắt trừng lên, bẻ tay rôm rốp quát:

- Con nhỏ chết tiệt, mày tới số rồi_ nói xong hắn dùng lực đẩy tôi một cái thật mạnh khiến tôi bắn ra đằng sau.

- Á……_ tôi chỉ kịp kêu lên thất thanh rồi ngã bổ chửng ra đằng sau suýt thì nát luôn cái bàn tọa, ôi má ơi đau thấu xương ứa nước mắt, tôi cố nhịn đau, chống tay đứng dậy. Nhưng sao tôi thấy trống trống ở ngón tay thế nhỉ, tôi nghĩ rồi vội đưa bàn tay lên xem, thôi chết cái nhẫn của Phong mất tiêu đâu rồi. Tôi hốt hoảng nhìn quanh quất, chợt nhận ra chiếc nhẫn đã hạ cánh ngay dưới chân bà chị sexy kia, thấy vậy tôi mừng rỡ chạy đến nhưng chưa kịp nhặt lấy cái nhẫn thì đã bị bà chị kia nhanh tay cướp mất.

- Oa…. Cái nhẫn này đẹp ghê_ bà chị kêu lên ngắm nghía cái nhẫn xuýt xoa.

- Chị ơi, đây là nhẫn của em, cho em xin lại_ tôi nhìn chị ta bằng đôi mắt khẩn thiết, kiên nhẫn chìa tay ra.

Chị ta cau mày nhìn tôi, rồi tiện tay ném cái nhẫn xuống đất bực bội nói:

- Mất cả hứng, trả, đây cóc thèm.

Tôi xót xa nhìn cái nhẫn lăn dưới đất, nhẫn nhịn cúi xuống định nhặt cái nhẫn lên thì đúng lúc ấy đế giày cao gót nhọn hoắt của bà chị kia chuẩn bị giáng xuống tay tôi, tôi bàng hoàng không kịp rụt tay lại, thôi chết rồi kì này không nát tay gãy xương mới là lạ.

Tôi hoảng kinh nghĩ, nhưng đúng lúc ấy, có một bàn tay đột nhiên xuất hiện kéo tay tôi ra, chiếc giày cao gót gõ xuống nền đất kêu cái bộp, tôi nhìn theo mà hoảng hồn, vội quay sang bên cạnh Phong đang nắm chặt lấy tay tôi, đôi mắt ngùn ngụt lửa giận.

- Phong_ tôi kêu lên.

Nghe thấy tôi gọi hắn bèn thu lại ánh mắt tức giận ấy quay sang tôi dịu dàng nói:

- Cậu có làm sao không?

- Không, tôi không sao.

- Đứng im đây chờ tôi_ hắn nói rồi buông tay tôi ra đi đến đứng đối diện trước tên người yêu mặt mũi bặm trợn của bà chị sexy kia gằn giọng quát:

- Mày đẩy bạn gái tao ngã phải không?

Tên kia mặc dù to con hơn Phong nhưng cũng hơi nhợn trước khuôn mặt đằng đằng sát khí cùng đôi mắt tóe lửa của hắn tuy nhiên vẫn cố cứng giọng hếch mặt lên nói:

- Đúng, thì sao?

Ngay khi câu nói của hắn vừa dứt Phong đã lao đến phóng cho hắn một cú đá thiệt mạnh vào bụng, tên này đau quá kêu rú lên ngã sõng soài ra đất, ngay lập tức Phong nhanh nhẹn nhảy lên ngực hắn túm cổ đấm lia lịa khiến hắn phụt cả máu mũi. Thôi chết tình hình này cứ kéo dài thì không ổn, tôi nhìn ánh mắt dại đi vì giận của Phong hoảng kinh vội chạy đến níu tay hắn kêu lên:

- Thôi Phong, cậu đánh nữa là xảy ra án mạng đấy.

Nghe tiếng tôi nói hắn mới dừng tay quay ra nhìn tôi một cái rồi thở dài chỉ thẳng tay vào mặt tên kia quát:

- Đây chỉ là đòn cảnh cáo thôi, lần sau còn tái phạm thì mày cứ liệu hồn.

Nói xong hắn đứng dậy, phụi bụi trên quần áo, rồi lừ mắt sang nhìn bà chị sexy đang co rúm người lại vì sợ kia.

Phong khễ nhếch môi cười dùng ngón chỏ ngoắc ngoắc ra hiệu cho chị ta đến gần. Lạy chúa, tôi nhìn theo mà nuốt nước bọt ừng ực không lẽ hắn định đánh cả đàn bà con gái chắc.

Gì chứ tay Phong này thì dám lắm, tôi nghĩ và thầm mong bà kia sẽ sợ mà bỏ chạy đi, nhưng chị ta vẫn ngoan ngoãn đi đến gần Phong, không hiểu là vì sợ hay là vì mê mẩn vẻ đẹp trai của hắn nữa, pó tay.

Phong nhìn bà chị sexy cười gằn rồi "nhẹ nhàng" nói:

- Cởi giày ra.

Chị ta trố mắt nhìn nhưng cũng ngoan ngoãn làm theo, tháo đôi giày cao gót ra, ngay lập tức Phong giật lấy đôi giày ném thật mạnh đi mỗi chiếc một ngả, lừ mắt quát:

- Để xem cô còn dùng đôi giày này để dẫm lên tay người khác được không, vì là con gái nên tôi không thèm đánh cho bẩn tay, cút đi.

Bà chị sexy bị Phong quát run cầm cập vội vàng kéo tên bồ lủi mất Tôi thì thở phào nhẹ nhõm, may quá không có chuyện gì xảy ra, tôi vuốt ngực một cái rồi níu tay Phong nhìn hắn dò hỏi:

- Này, cậu không bị sao đấy ch….

Nhưng không để tôi nói hết câu Phong đã quay ra ôm ghì tôi vào lòng nói bằng giọng hối lỗi:

- Xin lỗi, đáng ra tôi không nên để cậu lại một mình, tôi không nên bỏ cậu mà đi mua nước, xin lỗi…

Tôi hơi ngỡ ngàng rồi cũng vòng tay ôm lấy hắn, chuyện bị mẹ bỏ rơi từ nhỏ có lẽ đã trở thành vết thương lớn trong lòng hắn vì vậy mà giờ nó đang ám ảnh hắn khiến hắn trở lên nhạy cảm với việc bị người khác bỏ rơi, tôi đau lòng nghĩ, nước mắt đã long lanh ở khóe mi. Đây...có lẽ là ngày chủ nhật đẹp nhất trong đời tôi...

Nhưng tôi không hề biết rằng trong khi mình đang hạnh phúc đắm chìm trong vòng tay ấm áp của Phong thì đã có một ánh mắt giận dữ đang trừng trừng nhìn tôi ở phía sau……

Chương 53: Ra đi...

~~~~Chia tay để lại yêu ~~~~

Sau đó Phong đưa tôi về nhà an toàn, ngay khi vừa bước vào nhà tôi đã giật mình khi thấy cái xe của bố đỗ trước cửa. Sao hôm nay bố tôi lại về đột xuất vậy nhỉ? Tôi nghĩ thầm trong đầu, bỗng cảm thấy khó thở tim đập thình thịch. Cảm giác như sắp có chuyện gì xảy ra vậy. Đúng lúc ấy, chị Lan từ trong nhà đột nhiên chạy ra hớt hải nói:

- Sao giờ này mới về, bố em đang ở nhà đấy, không biết đã xảy ra chuyện gì mà trông mặt ông đáng sợ lắm, chị và mẹ em cũng không dám hé răng nửa lời, em thử vào xem thế nào đi.

- Vâng ạ._ tôi gật đầu cười lấy lệ rồi rón rén đi vào nhà, ngu gì mà vác mặt đến diện kiện bố tôi lúc này. Trong những trường hợp như vậy tốt nhất là cứ đi tránh bão trước đã. Tôi nghĩ rồi nhẹ nhàng vào nhà cố gắng để không phát ra tiếng động mạnh.

- N..h..i..ê..n_ giọng nói lạnh lùng của bố đột nhiên vang lên khiến tôi giật mình suýt nữa thì lên cơn đột quỵ. Tôi khẽ đưa tay lên chặn ngực vội vàng quay lại, bố tôi đang đứng ở ngay đằng sau, khuôn mặt đằng đằng sát khí. Tôi nhìn ông mà người run lẩy bẩy, suốt từng ấy năm sống cùng bố chưa lần nào tôi thấy gương mặt ông đáng sợ như vậy.

- Đi theo bố vào phòng_ bố tôi lạnh lùng nói rồi chắp hai tay lại đi về phía thư phòng. Tôi đau khổ đưa hai tay ôm má rồi riu ríu đi theo bố.

- Đóng cửa lại_ bố tôi ngồi xuống một cái ghế và lạnh lùng ra lệnh, tôi ngoan ngoãn làm theo đóng cánh cửa phòng lại rồi đi đến đứng đối diện trước mặt bố tôi.

- Chiều hôm nay con đã đi đâu?_ bố tôi nhìn thẳng vào mặt tôi hỏi.

Nghe thế tôi giật mình thót cả tim, tuy trong bụng thì đang nóng như lửa nhưng ngoài mặt tôi vẫn tỏ ra bình tĩnh cố cứng giọng nói:

- Ơ, dạ hôm nay con đến nhà sách.

Tôi nói xong thì nuốt nước bọt ừng ực, cúi gằm mặt xuống.

_RẦM….._ Bố tôi đập bàn một cái thật mạnh khiến tôi giật thót cả người tim suýt vọt ra ngoài_ Nhìn thẳng vào mặt bố đây, từ bao giờ con học cách biết nói dối thế hả? Nếu hôm nay con đến nhà sách thì người bố nhìn thấy ở công viên tay trong tay ôm ấp một thằng con trai là ai? Hả??_ Bố tôi gầm lên.

Tôi bàng hoàng mắt mở to ra nhìn bố tôi, chẳng lẽ ông đã nhìn thấy tôi và Phong ôm nhau. Lần này thì tôi chết không còn đường lui nữa rồi.

- Sao hả? Không nói được gì à? Bố đã dặn con như thế nào con còn nhớ không?

- Con vẫn nhớ, nhưng con đã 17 tuổi rồi mà bố, lúc này mà biết yêu thì cũng đâu có gì là xấu_ tôi yếu ớt nói.

- Hỏng, hỏng hết rồi, không thể có cái kiểu mới tí tuổi đầu đã tập tành yêu đương được. Bố không ngờ con lại đổ đốn ra như thế, uổng công bố đã tin con.

- Bố ơi, xin hãy nghĩ thoáng đi một chút được không? Con vẫn sẽ chăm chỉ học hành mà_ tôi khẩn thiết nói.

- Thế nào là chăm chỉ? Tuổi của con chỉ được nghĩ đến học không được nghĩ thứ gì khác, nếu đã vướng vào chuyện yêu đương rồi thì làm sao có thể chăm chỉ được chứ. Muốn yêu đương gì hãy đợi đến khi con tốt nghiệp đại học.

- Nhưng……

- Thôi, không nói nhiều nữa, đã thế thì bố sẽ cho con ra nước ngoài du học sớm, dù sao thì với trình độ của con cho xin nhảy lớp là chuyện nhỏ._ bố tôi thẳng thừng nói.

Tôi nghe lời ông phán mà chết lặng cả người, cảm giác như tiếng sét bên tai. Điều này thật quá sức tưởng tượng, tuy tôi đã có dự định là sẽ ra nước ngoài du học nhưng đi bây giờ là quá sớm, tôi còn chưa cả kịp chuẩn bị tâm lí, hơn nữa Phong…..

- Không được đâu bố ơi, con mới học lớp 11 thôi mà_ tôi cố vớt vát.

- Sao lại không được, với sức học của con lại từng đoạt nhiều giải trong các kì thi quốc tế, bố có thể dễ dàng xin cho con tấm bằng tốt nghiệp cấp ba, rồi sau đó con sẽ ra nước ngoài du học.

- Con sẽ đi, nhưng không phải bây giờ, bố không thể đợi đến năm con học lớp 12 rồi mới đưa con sang nước ngoài được sao?

- Nếu bố để con ở lại đây thêm một năm nữa thì liệu con còn có đủ dũng khí để đi du học nước ngoài không? Chắc chắn rồi con sẽ bị chuyện tình cảm làm cho bi lụy, tâm tưởng từ đó cũng thay đổi theo vì thế bố nhất định không để chuyện đó xảy ra được.

- Nhưng…

- Không lằng nhằng, bố nói một là một, hai là hai. Con chuẩn bị mọi thứ đi, mai bố sẽ thông báo với nhà trường, con đến chào các bạn lần cuối. Ngày kia sẽ bay luôn, con cần sang bên đấy sớm để thích ứng với môi trường lạ dần đi. Bố sẽ gọi điện cho cô Dung bên Mĩ._ bố tôi nói dứt khoát rồi đi ra ngoài, để mặc tôi đứng chết trân trong phòng. Tôi phải làm sao đây, bố tôi đã nhất quyết dồn tôi đến bước đường cùng rồi…

----------------------------------------------------------

Tôi đã thức cả đêm để suy nghĩ về vấn đề vừa mới xảy ra, tôi nghe thấy dưới nhà có tiếng cãi nhau, tiếng đập vỡ, rồi tiếng mẹ tôi khóc, cuối cùng là câu nói lạnh lùng của bố tôi:

- Bằng giá nào tôi cũng phải đưa con Nhiên đi du học sớm, không thể để tương lai của nó bị ảnh hưởng được.

Tôi mệt mỏi ngã xuống giường, từ cái ngày của 10 năm về trước đó, bố đã trở thành người duy nhất mà tôi không dám cãi lời, và lần này có lẽ cũng vậy…


Sáng hôm sau tôi thức dậy trong một trạng thái vật vờ vì mất ngủ, dường như trong nhà, ai cũng có cùng một tâm trạng như tôi, mặt mũi người nào cũng thểu não, mắt mẹ tôi còn sưng húp cả lên.

- Con cứ đến trường như bình thường để chào tạm biệt bạn bè, bố sẽ thương lượng với nhà trường._ bố tôi lạnh lùng nói.

- Vâng…_ Tôi gật đầu chán nản, chiếc đũa rơi xuống đất trong vô thức, miếng cơm trong miệng tự dưng đắng ngắt.


Tôi lặng lẽ rảo bước đến trường trong một tâm trạng phấp phỏng lo âu. Quả thực bây giờ tôi không biết mình có nên nói với Phong mọi chuyện không? Tôi không thể bỏ đi mà không nói một lời nào lại càng không đủ dũng khí để nói với hắn sự thật.

Nếu như Phong biết ngày mai tôi phải ra nước ngoài du học thì chắc chắn hắn sẽ rất sốc điều đó chẳng khác gì việc tôi bỏ rơi cậu ấy cả. Vì vậy mà tôi cứ phân vân nửa muốn nói nửa muốn không nói, thêm vào đó tôi còn có Trang con bạn chí cốt, không biết nó sẽ phản ứng thế nào khi biết tôi sắp phải ra nước ngoài du học. Nhìn khuôn mặt tươi cười của nó, tôi bỗng thấy chạnh lòng.

- Hôm nay mày làm sao thế Nhiên?_ Trang nhíu mày nhìn bộ dạng như người mất hồn của tôi ngờ vực hỏi.

- Tao…Ừm… Tao có chuyện muốn nói với mày.

- Ừ thì nói đi, làm gì mà mặt mày nghiêm trọng thế?_ nó lo lắng nhìn tôi hỏi.

- Tao sắp ra nước ngoài học, ngày mai tao bay rồi._ tôi cúi đầu nói.

- Hahaha, mày cũng tếu ghê nhỉ, thôi đi tao không rảnh nghe mày đùa đâu_ nó cười như nắc nẻ nói.

- Tao không đùa đâu, là thật đấy_ tôi nhìn sâu vào mắt nó nói.

Thấy biểu hiện nghiêm túc của tôi con Trang hơi hoảng, vội nói:

- Tao không thích đùa dai nghe Nhiên, mày đừng có đùa kiểu ấy, tao giận thật đấy.

- Đó là sự thật, hôm qua bố tao thấy tao ôm Phong, ông nổi trận lôi đình bắt tao phải đi du học sớm.

- Tao không tin._ con Trang trừng mắt nói.

- Mày không tin không được, vì đây là sự thật.

- Tại sao? Mày nói đi, sao mày không đấu tranh, sao không thử cãi lại lời bố mày một lần._ Trang chua xót hỏi tôi.

- Tao có thể làm trái lời ông trời nhưng không thể làm trái lời bố, tao nợ ông ấy quá nhiều.

- Mày đi rồi tao phải làm sao đây? Không có mày tao buồn lắm, tao đã quen có mày suốt từng ấy năm, giờ mày nói đi là đi luôn sao?_ Trang nói, nước mắt đã long lanh ở khóe mi, tôi chua xót ôm lấy nó rồi cùng khóc rưng rức.

- Tao xin lỗi, được làm bạn với mày là may mắn lớn nhất đời tao…

Một lúc sau khi hai đứa đã bình tĩnh trở lại, cái Trang lên tiếng hỏi tôi:

- Mày đã nói cho Phong biết chưa?

- Tao định nói, nhưng không dám, tao sợ cậu ấy không chấp nhận…

- Ờ… tao hiểu chắc là cậu ấy sẽ rất đau khổ…

-------------------------------------------

Tiết cuối cùng của buổi học hôm đó, thầy Nam chủ nhiệm bước vào lớp trên tay là học bạ của tôi, vậy là đã đến giờ chia li rồi ư? Mái trường này, nơi tôi đã gắn bó suốt hai năm trời nhưng lại không thể cùng nó đi đến hết những năm học cấp ba, thời gian ơi, nếu có thể xin hãy dừng lại.

- Hôm nay thầy muốn thông báo cho lớp một tin buồn, sau ngày hôm nay bạn Nhiên sẽ không còn học trong lớp ta nữa, Nhiên sẽ ra nước ngoài du học…_ tiếng thầy Nam sang sảng trên bục giảng khiến tôi nghẹn cả lời, tất cả thần dân trong lớp 11A1 đều quay xuống nhìn tôi, những cái nhìn xót xa, bàng hoàng những cũng thật ấm áp, thấm đượm tình bạn bè.

Có lẽ khi sắp phải rời xa rồi tôi mới nhận ra những thứ bình dị xung quanh mình lại quý giá đến vậy. Trong khoảnh khắc này tôi thật sự không biết nên nói gì chỉ cúi đầu lặng lẽ, đúng lúc ấy chợt……

_RẦM…_ cánh cửa lớp tôi bị đẩy ra bằng một lực khá mạnh, Phong đột ngột xuất hiện, thở hổn hển, chiếc cà vạt thắt ở cổ bị lới lỏng, mồ hôi chảy ròng ròng. Vài sợi tóc màu nâu hạt dẻ hơi bết lại trên trán, Phong khẽ đưa tay lên lau mồ hôi đang chảy trên mặt rồi quay ra nói với thầy Nam:

- Xin phép thầy cho em gặp bạn Nhiên một chút.

Rồi không kịp để thầy Nam đồng ý, hắn đã phăng phăng đi xuống cuối lớp kéo tay tôi đi trước con mắt ngỡ ngàng của tất cả mọi người.

Tôi không nói gì chỉ lẳng lặng đi theo để mặc hắn kéo đi. Phong đưa tôi đến vườn cỏ sau trường nơi đây mọc đầy những bông hoa bồ công anh, chỗ này gần như tách biệt với ngôi trường, từ lâu đã ít người lui đến bởi nghe đồn là ở đây có…ma.

- Sao cậu lại đưa tôi đến đây?_ tôi khẽ hỏi.

- Đây là nơi duy nhất không ai có thể làm phiền chúng ta, những lúc buồn tôi thường đến đây để nghỉ ngơi.

Hắn nói rồi dẫn tôi đến giữa cánh đồng, nơi những bông hoa bồ công anh mọc dày nở rộ, những cánh hoa khẽ bay tứ tung trong chiều gió. Thật kì lạ, sao đến bây giờ tôi mới nhận ra nơi này thật là đẹp.

- Cậu nói đi, có phải cậu sắp đi du học rồi không?_ Phong đột ngột quay ra hỏi, hai tay hắn bóp mạnh vào vai tôi đau điếng.

- Là..m sao cậu biết?_ Tôi ngạc nhiên ấp úng hỏi.

- Là ông thầy đó nói với tôi.

==================================
…….
" - A lô ai đấy ?

- Cậu có thể nói chuyện với tôi một chút được không? Tôi là Thiên, thầy thực tập của Nhiên.

- À, ra là anh, sao hả có chuyện gì không?

- Nhiên sắp đi du học rồi, ngày mai là cô bé sẽ bay

- Cái gì? Đừng có đùa.

- Tôi không đùa đâu, là sự thật đấy, bố Nhiên biết chuyện của hai người nên đã bắt cô bé ra nước ngoài du học sớm.

- Sao anh lại biết?

- Mẹ Nhiên vừa gọi điện báo cho tôi, nếu cậu không nhanh là sẽ không được gặp cô bé lần cuối đâu.

- Nhưng tại sao anh lại nói chuyện này cho tôi biết? Không phải anh cũng….

- Phải, tôi cũng rất thích Nhiên, nhưng người Nhiên thích và cần nhất là cậu chứ không phải là tôi, nếu thấy có lỗi với tôi thì hãy đối xử thật tốt và làm cho Nhiên hạnh phúc, tôi nói với cậu điều này, trên danh nghĩa là một người từng thích cô bé.

- Dù sao…. Cũng phải cảm ơn anh…."

==================================

- Thì ra là vậy, thầy ấy thật sự rất tuyệt_ tôi nói và ngước ánh mắt buồn về phía xa xa.

- Bây giờ không phải là lúc nói chuyện đó, cậu hãy trả lời câu hỏi của tôi đi, có thật là cậu sẽ ra nước ngoài du học không?_ Phong trừng mắt nhìn tôi, gay gắt hỏi.

- Xin lỗi, tôi cũng định nói cho cậu biết sớm nhưng chưa có dịp, thật ra hôm qua bố tôi đã thấy tất cả mọi chuyện, ông muốn tôi ra nước ngoài ngay lập tức, mọi thủ tục cũng được làm xong rồi.

- Không còn cách nào khác sao? Cậu không thể làm trái lời bố một lần vì tôi hả?_ Phong cay đắng hỏi.

- Xin lỗi, rất xin lỗi cậu. Tôi có thể chống lại cả thế giới này, nhưng riêng ông ấy thì không thể_ tôi đau khổ nói.

- Tại sao lại không thể?

- Vì ông ấy là người đã sinh ra tôi hai lần.

- Là sao?_ Phong nhíu mày nhìn tôi tỏ vẻ không hiểu

- Chuyện đã xảy ra cách đây 10 năm rồi, nhưng nó vẫn còn ám ảnh tôi mãi mãi_ tôi nói rồi khẽ vuốt mớ tóc mai lòa xòa trước mặt, thở dài nhớ lại cái đêm kinh hoàng ấy.

- Khi đó tôi mới chỉ là một con bé 7 tuổi, tối hôm ấy, bố mẹ tôi bận đi thăm người ốm đã dặn một người hàng xóm trông tôi, nhưng vì ham vui nên nhân lúc cô hàng xóm ngủ say, tôi len lén đi xuống nhà bếp nghịch lửa, không ngờ tôi lỡ tay làm đám cháy lan mạnh ra, khu nhà bếp ngập trong biển lửa. Lúc ấy tôi không biết nên làm gì chỉ luôn miệng khóc gọi bố, và rồi ông xuất hiện thật. Bất chấp biển lửa ông lao vào để cứu tôi….Tuy vẫn giữ được mạng sống nhưng…con mắt trái của ông kể từ sau ngày hôm đó… đã mãi mãi không thể nhìn thấy được nữa…._ nói đến đây nước mắt đã lăn dài trên má tôi.

Phong đau đớn nhìn tôi cố nén tiếng thở dài rồi dịu dàng dùng những ngón tay dài mảnh khảnh của mình lau nước mắt cho tôi.

- Vậy là không thể cứu vẫn được rồi à?_ Phong hỏi

- Ừm…._ tôi chẳng biết nên nói gì chỉ nhẹ nhàng gật đầu, đôi khi tình yêu không phải là tất cả, sống cùng con người ta còn có tình cảm gia đình, sự hối lỗi, thương cảm và lòng biết ơn sâu sắc. Bố tôi đã cho tôi rất nhiều thứ vì vậy luôn ngoan ngoãn nghe lời là cách duy nhất để tôi báo đáp lại ân tình của ông.

- Tôi xin lỗi.

Phong nhìn tôi khẽ cười cay đắng, rồi ngước ánh mắt về phía xa xa khẽ nói:

- Cậu có biết tại sao hôm nào tôi cũng gửi tin nhắn với cùng một nội dung và bắt cậu nhắn lại cho bằng được không?

- Vì cậu bị khùng._ tôi buột miệng nói

_CỐP…_ Phong dùng tay gõ vào đầu tôi một cái rõ mạnh, cau mày nói:

- Sao cậu có thể phát ngôn như thế trong bầu không khí lãng mạn này được nhỉ?

Lãng mạn cái gì, lãng xẹt thì có, tôi nghĩ rồi xoa xoa cục u trên đầu cau có hỏi:

- Thế thì là vì cái gì? Trong khi người ta nhắn những dòng tin ngọt ngào thì cậu chơi nguyên một câu rõ là vô duyên <chết chưa đấy?> rồi nếu tôi không nhắn lại là <chờ cậu> là y rằng cậu sẽ không để yên cho tôi, như thế không khùng thì là gì?

- "Chờ cậu" - chỉ khi tôi nhìn thấy tin nhắn này của cậu tôi mới có thể yên tâm mà ngủ tiếp_ hắn nhẹ nhàng nói_ Chỉ cần cậu nói chờ tôi có nghĩa là cậu sẽ không bao giờ bỏ tôi. Lúc ấy thì dù có thế nào tôi cũng sẽ cố gắng chạy thật nhanh đến bên cậu cùng cậu đi đến hết con đường. Chỉ cần cậu nói chờ tôi thì tôi sẽ không bao giờ buông tay cậu ra…

Tôi nhìn hắn trân trân, cảm động đến suýt rơi nước mắt. Có nằm mơ tôi cũng không nghĩ được rằng dòng tin nhắn mà tối nào tôi cũng miễn cưỡng gửi đi, lại quan trọng đối với hắn như vậy. Tôi cắn môi, nhìn hắn bằng đôi mắt long lanh nước mắt chân thành nói:

- Năm năm, cậu có thể chờ tôi năm năm không?

- Cái này thì chưa thể biết được_ Đáp lại lời thỉnh cầu chân thành của tôi, hắn phán một câu xanh rờn, khẽ nhếch mép cười đểu.

Tôi nghiến răng trèo trẹo, quai hàm bạnh ra vì tức, nắm chặt tay đấm mạnh vào người hắn bực bội hét lên:

- Cậu không đợi chứ gì? Được thôi, tôi đây cũng chả thèm. Đã thế thì tôi sẽ ra nước ngoài du học rồi kết đôi với một anh chàng người Tây, mắt xanh, tóc vàng quyến rũ, không thèm quan tâm đến cậu nữa.

- Cậu dám…._ nghe tôi nói thế, hắn nheo mắt giơ nắm đấm lên gằn giọng đe dọa.

- Sao lại không? Cậu có quyền gì cấm cản tôi?_ Tôi cũng hất mặt lên nhìn hắn thách thức rồi ấm ức nói_ Cậu có thèm đợi tôi đâu

- Vậy cậu nói đi, tại sao tôi phải đợi một người không thích tôi? Tôi đã bày tỏ với cậu là tôi thích cậu, nhưng cậu đã bao giờ nói với tôi là cậu thích tôi đâu? Cậu bắt tôi chờ đợi một người xa lạ những năm năm trời như thế liệu có bất công quá không?_ Hắn nhìn tôi chằm chằm thản nhiên hỏi.

- Ơ…

- Trừ phi… bây giờ cậu nói rất thích tôi thì may ra tôi mới suy nghĩ lại chuyện đợi cậu 5 năm được_ hắn khoanh tay trước ngực ranh mãnh nói.

Nghe hắn phân tích mà tôi cứng cả họng. Hắn nói đúng, chẳng ai lại có thể chờ một người mà đến thích cũng còn chưa nói với mình những năm năm được. Nếu tôi là hắn chắc chắn tôi cũng không thể chấp nhận được yêu cầu vô lí này.

Nhưng…nói thích hắn ngay tại đây ư? Mất mặt lắm, không thể được, như thế chẳng phải là tôi đã quá chủ động rồi sao? Ôi ôi làm thế nào bây giờ, tôi có nên nói ra mấy cái câu sướt mướt ấy không nhỉ?

- Thế nào? Cậu có nói hay không? Tôi suốt ruột lắm rồi_ hắn giục

- Ừm…thôi được rồi, cậu lại gần đây._ tôi cắn môi ra chiều lưỡng lự rồi ngoắc tay bảo hắn lại gần.

Tôi mím môi cố nín cười ghé sát vào tai hắn nói rõ to:

- TÔI GHÉT CẬU ĐỒ DU CÔN…

Nói xong tôi quay đầu bỏ đi và cười khằng khặc.

- Này…tôi bảo cậu nói thích tôi, sao cậu lại nói lộn cảm xúc thế? Tôi không thèm chờ người ghét mình đâu, lại còn dám nói tôi là đồ du côn nữa chứ…_ Phong tức tối hét lên ở đằng sau.

- Con gái nói ghét là yêu
Con gái nói yêu là ghét
Con gái nói một là hai
Con gái nói hai là một…."Tôi cũng là một đứa con gái…" (nói nhỏ).

Đáp lại sự tức tối của Phong, tôi chỉ vui vẻ líu lo hát, ngắt một bông hoa bồ công anh và lấy hơi thổi tung những cánh hoa. Dù không quay đầu lại, dù không nhìn Phong, tôi cũng biết hắn đang nhìn tôi cười, một nụ cười hạnh phúc…

Trên cánh đồng hoa bồ công anh từ trước đến nay vẫn luôn vắng vẻ giờ lại đang ngập tràn những tiếng cười nói, những câu hát ngâm nga, bao trùm lên không gian là một màu hồng tươi sáng, màu của hạnh phúc màu của tình yêu.


- Vậy là cậu yêu tôi đúng không?

- Ai nói thế?

- Con gái nói ghét là yêu mà

- Vớ vẩn, đó chỉ là lời bài hát thôi.

- Cậu hát thế chẳng phải là muốn nói rằng cậu yêu tôi hay sao?

- Không phải.

- Phải rồi.

- Đã nói không phải mà.

- Nhưng tôi nghe rõ ràng còn gì, cậu nói yêu tôi, tang chứng vật chứng rõ ràng.

- Đâu? Đưa ra xem nào?

- Bài hát vừa rồi là chứng cớ.

- Tôi chỉ buột miệng hát thôi.

- Đừng chối nữa, cậu yêu tôi rồi phải không?

- Không phải.

- Phải.

- Không phải.

- Phải.

….

Hừ…. Đồ du côn đáng ghét, Ừ đấy tôi yêu cậu mất rồi thì sao nào….?

Một lần thôi, hãy chờ tôi có được không? Tôi biết chờ đợi một ai đó quả thực là một việc quá khó khăn đối với cậu, nhưng chỉ cần một lần này thôi cậu hãy đặt niềm tin nơi tôi, dẫu năm năm là một khoảng thời gian dài nhưng nó sẽ chẳng là gì nếu tôi và cậu thực sự yêu nhau.

Năm năm ấy sẽ giống như một gia vị cho tình yêu của tôi và cậu, 5 năm để nỗi nhớ trong tôi và cậu ngập tràn trong tim, để chúng ta nhận ra rằng người đó đối với mình quan trọng như thế nào. Thân xác tôi đi, nhưng trái tim tôi gửi lại nơi cậu…

Sự chia tay này sẽ là kết thúc cho một tình yêu tuổi học trò nhưng lại là mở đầu của một tình yêu vĩnh cửu…

Tam biệt cậu, người đã cho tôi biết tình yêu là gì….

Nếu như thiên đường của hai chúng ta

Giống như một bức tường hoa

Phong tỏa mơ ước của em

Hạnh phúc có phải là một cánh cửa sắt

Ngăn không cho loài chim bay về phương nam.

Nếu như em hướng về phía bầu trời

Khao khát một đôi cánh

Anh sẽ buông tay để em được bay vút lên

Đôi cánh của em không nên ở mãi một nơi nào đó

Nhìn thời gian trôi qua

Nếu như lãng mạn đã biến thành vướng bận

Thì anh thà làm người đầu tiên vì em mà quay lại với sự cô đơn

.....

Chương 54: Trở về


~~~~~ Năm năm sau ~~~~~


Cuối cùng sau khi đi nửa vòng Trái Đất, vượt Thái Bình Dương (đừng bốc phét chỉ là ngồi máy bay thôi mà) tôi đã đặt chân xuống mảnh đất quê hương, nơi tôi đã sinh ra và lớn lên. Với biết bao cảm xúc ngập tràn trong tim, tôi khẽ nhắm mắt hít một hơi thật sâu. Đúng là không đâu bằng quê hương mình.

Tôi nghĩ rồi kéo va li khoan khoái bước đi, ngay khi vừa nhìn thấy bóng dáng của bố mẹ và chị Lan đang đứng đợi sẵn tôi ở sân bay, biết bao cảm xúc cứ lẫn lộn trong tôi.

Một mặt tôi chỉ muốn chạy thật nhanh đến ôm họ vào lòng để thỏa mãn sự nhung nhớ suốt năm năm qua, nhưng một mặt tôi lại chỉ muốn chạy ngay đến một cửa hàng rổ rá nào đó mua một cái thúng úp vào đầu cho đỡ ngượng.

Lạy chúa, không hiểu mẹ tôi kiếm đâu được cái băng rôn đỏ choét chói lọi như thế, trên đó lại còn ghi mấy chữ đáng xấu hổ nữa chứ: "Chào mừng thần đồng Hà Nhiên dễ thương của mẹ trở về"

Tôi nhìn cái băng rôn mà méo mặt, chắc chắn đây là sản phẩm của mẹ tôi và chị Lan rồi. Nhưng dù vậy tôi vẫn không thể nào ngăn được sự vui mừng sung sướng, vội vàng chạy đến vẫy vẫy tay réo lên:

- Bố…mẹ…chị Lan…

Ba người cùng quay ra nhìn tôi, mắt sáng rỡ lên, mẹ tôi vội thảy cái băng rôn đỏ choét cho chị Lan chạy đến ôm tôi vào lòng:

- Ôi mẹ nhớ con quá, sắp không chịu được nữa rồi.

- Con cũng nhớ mẹ lắm _ tôi nói rồi nũng nịu dụi đầu vào lòng mẹ, mùi thơm thân thương phả ra từ người bà khiến tôi cảm thấy thật hạnh phúc.

- Thôi hai mẹ con bà ấu yếm nhau ít thôi, phải về nhà để nghỉ ngơi đã chứ._ Bố tôi lên tiếng.

- Cái ông này, sao cứ thích phá đám thế?_ mẹ tôi buông tôi ra cau có nhìn bố tôi nói_ Có phải ông ghen với tình cảm thân thiết của hai mẹ con tôi không?

- Bà rõ vớ vẩn, ghen cái gì mà ghen._ bố tôi cau mày nói rồi quay sang tôi_ Thôi ra ngoài đi, bố gọi taxi rồi.

- Vâng ạ_ tôi gật đầu cố nín cười bố mẹ tôi đúng là "giang san dễ đổi, bản tính khó dời" sau năm năm không gặp mà họ vẫn như thế thường xuyên cãi nhau chỉ vì mấy việc vớ vẩn.

Mẹ tôi khẽ liếc xéo bố tôi một cái rồi quay sang tôi mỉm cười dịu dàng nói:

- Thật may là con đã trở về, lại xinh ra nữa chứ. Con biết không trong năm năm qua, nhiều lúc mẹ nhớ con quá, chỉ muốn đáp máy bay sang đấy cùng con thôi, nhưng… cũng may là trong khoảng thời gian đó "con rể" vẫn hay thường xuyên đến nhà chơi._ nói đến đây mẹ tôi nhìn tôi cười tủm tỉm.

- Con rể?_ tôi nhíu mày ngạc nhiên hỏi lại, nhưng chưa kịp thắc mắc thì đã bị đẩy vào trong xe, chuyện gì đang xảy ra vậy nhỉ?

Gần đến nhà, tôi nói với bố cho xuống xe để đi dạo một chốc, con đường này đã lâu lắm rồi tôi mới được bước đi trở lại, nhớ nó quá xá luôn. Năm năm rồi mà nó vẫn vậy, vẹn nguyên một vẻ đẹp bình dị như xưa. Ôi chao đúng là không còn gì hạnh phúc hơn khi được bước đi trên chính quê hương của mình.

Sau một hồi thong dong thong du, tôi cũng bước vào cổng nhà, nhưng điều tôi biết tiếp theo là có một ai đó nhảy chồm đến ôm lấy cổ tôi, reo lên:

- A…Nhiên, cuối cùng thì mày cũng trở về rồi. Trời ơi, tao nhớ mày chết đi được.

Nụ cười toe toét của cái Trang đập vào mắt khiến tôi giật mình suýt thì ngã bổ chửng ra đằng sau.Trang nhìn khuôn mặt nghệt ra của tôi, vội buông tay ra cười khằng khặc nói:

- Hahaha… Trông cái mặt mày ngố không chịu được Nhiên ạ, sao thế? Không nhớ tao à?

- Con quỉ, mày có cần biểu lộ cảm xúc bằng cách xuất hiện bất thình lình thế không? Suýt nữa thì tao bị mày tiễn xuống âm phủ rồi_ tôi xoa xoa ngực nhìn nó càu nhàu, nhưng cũng không nén nổi nụ cười.

Con bạn chí cốt từng một thời cùng tôi đi học cùng tôi ăn trưa, học bài… sau năm năm xa cách cuối cùng chúng tôi đã gặp lại nhau rồi

- Phải như thế thì mới bất ngờ chứ._ Trang nhìn tôi cười lí lắc.

- Cái bất ngờ của mày suýt làm mày vào tù vì tội ngộ sát đấy, đã là sinh viên sắp ra trường rồi mà vẫn như trẻ con._ tôi cười cười nhìn nó mắng.

- Vớ vẩn, tao thuộc mẫu người túc, mẫu mực đấy_ nó nhăn mặt nói, rồi đứng thẳng lưng, khoanh tay trước ngực ra vẻ người lớn.

- Hahaha… chuyện cười, mày mà là mẫu người nghiêm túc á? Yên tâm đi Trang ạ, dù đến lúc mày trở thành một bà cụ đầu hai thứ tóc ăn cơm hai hột rơi một hột thì cũng không bao giờ bỏ được cái bản tính trẻ con đâu, hahaha…

- Mày..muốn chết hả?_ nó nhìn tôi bằng đôi mắt tóe lửa gằn giọng nói rồi chạy đến è cổ tôi xuống cười gằn nói_ vậy thì để tao cho mày xem cái bản tính trẻ con của tao phút huy công dụng…chết này…..

- Á..ui…ặc ặc..tha cho tau, tau chừa rồi…._ tôi nhăn nhó kêu lên

- Hừ, may cho mày là hôm nay tao vui đấy... À mà Nhiên này, mày học bên Havard có nghe tin gì của con Vân không? Một năm sau khi mày đi nó cũng sang đấy du học mà_ Trang đột nhiên hỏi tôi

- Vân lớp mình chứ gì? Sao lại không, nó là đàn em dưới khoa tao mà, haha… học nhảy lớp cũng có cái hay mày ạ_ tôi nhìn con Trang cười khoái chí rồi hỏi tiếp_ Nhưng sao đột nhiên mày lại nhắc đến nó?

- À ừ thì…tò mò thôi. Mày biết đấy, sau khi tốt nghiệp xong lớp mình tan đàn xẻ nghé hết, thỉnh thoảng mới gặp được nhau. Mà mỗi khi hội lớp lại chỉ thiếu có mày với nó. Bọn trong lớp vẫn thường thắc mắc về tình hình của hai đứa mày đấy._ con Trang chép miệng nói.

- Hehe, nếu mày đã thành tâm muốn biết, tao cũng sẽ vui lòng giải đáp (pokemon), con Vân đã tìm được tình yêu đích thực của đời mình rồi._ tôi cười toét miệng nói

- Thật hả? thằng cu nào vậy?_ mắt Trang sáng rỡ lên.

- Ừm.. hắn cũng là một hotboy trường tao, nghe nói là người Hàn lai Tây tên là Davit hay Davat gì đó, cũng đẹp trai lắm…._ tôi xoa xoa cái cằm nói_ Nghe đâu bảo hai đứa nó trúng tiếng sét ái tình.

- Oa… số cái con nhỏ này số đỏ ghê, nghe cứ như trong phim chuyện tình Havard ý, lại còn là hotboy nữa chứ. Thế có đẹp trai bằng Phong không?_ con Trang reo lên, rồi đột ngột hỏi.

- Dĩ nhiên là không rồi, làm sao hắn có thể bì được bằng Phong của tao chứ._ Tôi hếch mặt lên tự hào nói rồi ngay lập tức vội bịt mồm lại. Lạy chúa, tôi vừa nói cái gì thế này? Mất mặt chết đi được. Làm sao đây, biết dấu xuống cái lỗ nào bây giờ hả trời huhuhu…

- Hehe, cái gì cơ? Chưa chi đã bênh chằm chặp rồi. Lại còn "Phong của tao" nữa chứ, trùi ui thấy mà ghê._ Con Trang nhìn tôi cười ranh mãnh.

- Hơ hơ… Ăn nói bậy bạ, chỉ là tao nhận xét khách quan thui mà._ tôi cười ngây ngô vội vàng biện minh. Mặt đỏ rần rần nhưng cái Trang lại không thèm nghe tôi nói vì đúng lúc ấy, tiếng chuông điện thoại của nó vang lên.

Trang mở máy, nhìn số điện thoại hiện trên màn hình, mỉm cười thật tươi rồi đưa lên tai nghe.

- A lô, em đây, sao giờ này mà anh còn chưa đến.

- Nhanh lên, em đang nói chuyện với cái Nhiên, nó vừa mới về, anh đến nhanh nhé.

- Ừ, biết rồi… yêu anh.

Nó tắt máy cái rụp rồi nở một nụ cười mãn nguyện. Tôi nhìn khuôn mặt đang đê mê trong hạnh phúc của nó nhếch mép cười hỏi:

- Ai đấy? Người yêu hả?

- Ừ, anh ấy sắp đến_ Trang thẹn thùng nói.

- Hehe thảo nào mà trông cái mặt mày như bắt được vàng ấy, mà thằng cu nào vậy? Tao có biết không?

- Ừm… cũng được coi như là đã quen biết rồi._ nó hơi ngập ngừng nói.

Tôi nhíu mày nhìn nó. Tên nào vậy nhỉ, tôi có quen biết ư? Chẳng lẽ là cái tay Hải trong buổi gặp mặt hồi lâu.

- Chúng mày quen nhau bao lâu rồi?_ tôi hỏi.

- năm năm rồi_ nó nói rồi mắt chợt sáng lên đưa tay lên vẫy gọi to_ Anh, ở đây…

Thấy vậy, tôi vội quay đầu lại, tò mò muốn được ngắm dung nhan BF của cái Trang. Một anh chàng đẹp trai đang bước đến, trông trẻ trung với quần bò nâu, áo sơ mi trắng, hai tay đút túi quần, trên môi nở một nụ cười tươi rạng rỡ.

Ngay lập tức mắt tôi gần như lồi ra, mồm tự động biến thành chữ O. Thật không thể tin được, sao lại là hắn…lạy chúa tôi chuyện gì đang xảy ra thế này?

Con Trang không thèm để ý đến nét mặt kì quặc của tôi, kéo tay người yêu cười thật tươi nói:

- Giới thiệu với mày, đây là bạn trai tao…Phan Mạnh Dương.

Lời nói nhẹ nhàng của Trang mà tôi tưởng như tiếng sét bên tai, mắt dại đi nhìn hai đứa nó, lưỡi níu lại lắp bắp nói không nên lời:

- S..ao sa..o l..ại…..?

Dương nhìn vẻ mặt không thể tin nổi của tôi, mỉm cười ranh mãnh nói:

- A. chào cô, cũng lâu lắm rồi chũng ta không gặp nhau nhỉ?

Tôi đã lấy lại bình tĩnh trừng mắt lên nhìn hắn rồi quay sang cái Trang giận dữ nói:

- Sao mày lại cặp với hắn? Mày có biết năm năm trước chính hắn đã suýt hại đời tao ở trong cái hẻm vắng không?

- Nhiên à…. thực ra chuyện này tao đã biết từ lâu rồi.

- Biết??? Thế sao mày còn yêu hắn? Yêu cái đứa hại bạn thân của mình hả cái đồ trọng sắc khinh bạn kia….

- Mày cứ bình tĩnh nghe tao nói đã, làm gì mà nóng giận vậy hì hì. Thực ra……

- Thực ra làm sao?_ tôi trừng mắt hỏi

- Thực ra tao và Dương đã quen nhau từ sau cái buổi gặp mặt hồi ấy. Khi ấy sau khi mày đi được một lúc thì tao cũng về luôn, trên đường tao gặp Dương đang ngồi uống rượu một mình. Ban đầu chỉ là chào hỏi qua lại, rồi dần dần bọn tao quen và yêu nhau…

- Thì ra là vậy, tức là mày và hắn dám hùa nhau vào hại tao hả???_ tôi gầm lên tức tối

- Ối ối, trời đã nóng rồi mà mày còn cố tình làm nóng lên là sao? Cứ bình tũn nghe tao nói đã…._ cái Trang vội chạy đến xun xoe vuốt lưng tôi.

- Nói mau lên, hôm nay mày mà không nói rõ ràng thì tao sẽ chém hai đứa bây thành trăm mảnh cho xuống 18 tầng địa ngục mà yêu nhau._ tôi gằm ghè giơ nắm đấm lên dọa.

- Ư hư… mày đừng làm tao sợ chứ, tao nói ra mày đừng giận nhá, hãy nể tình tao và mày là bạn chí cốt của nhau mấy năm trời nghen._ cái Trang xụ mặt xuống nằn nì.

- Lằng nhằng quá, mày có nói không thì bảo?

- Thực ra, cái vụ mày bị Dương dọa ở trong hẻm chính là chủ ý của tao…._ cái Trang nhìn tôi dè dặt nói.

- CÁI GÌ ?? _ tôi hét lên

- Ực, bình tĩnh, đừng xúc động quá, để tao nói nốt cái đã._ cái Trang nhìn khuôn mặt nộ khí xung thiên của tôi mếu máo nói_ Thực ra, lúc ấy tao và Dương đã sớm nhận ra Phong thích mày rồi, nhưng bản tính Phong lại lạnh lùng và kiêu ngạo nên cậu ấy nhất quyết không chịu thừa nhận chuyện đó. Vì thế tao và Dương đã bàn kế bày ra một vở kịch anh hùng cứu mĩ nhân. Lúc ấy chắc mày cũng thắc mắc là tại sao Phong lại xuất hiện kịp thời phải không? Là do tao đã chỉ đấy, còn sự việc sau đó thế nào thì mày cũng biết rồi…..

- Nói xong chưa???_ tôi nhẹ nhàng hỏi nó bằng một giọng nói sặc mùi thuốc súng.

- Ờ…ừm hình như xong rồi, hì hì_ nó nhìn tôi giả cười ngây ngô.

- Được lắm, nói xong rồi thì chết cũng không hối hận phải phải không? Hai đứa bây dám hùa nhau bắt nạt tao, thù này hôm nay tao sẽ trả đủ._ tôi bẻ tay răng rắc gằn giọng nói.

Cái Trang nhìn tôi mồm méo xẹo rồi ngay lập tức quay sang tên Dương kéo tay hắn nói:

- Chạy thôi, nó mà bắt được là anh với em nát xương_ Nói xong hai đứa nó dắt díu nhau dông thẳng

- Á…. Đứng lại đấy, đôi gian phu dâm phụ kia, đồ lừa thầy phản bạn kia, đứng lại…tao mà bắt được tao cho chúng mày sống không bằng chết._ tôi hét lên rồi phóng giò đuổi theo, hừ hừ, đến bây giờ tôi mới nghiệm ra một điều hóa ra con rắn độc lại nằm ngay bên cạnh mình. Đúng là phải theo học tính đa nghi ông Tào Tháo mới được.

…..

- Hộc…hộc…hộc……._ Sau một hồi vắt chân lên cổ để truy đuổi đôi uyên ương Trang - Dương chết tiệt kia cuối cùng tôi cũng… thất bại khi hai đứa kịp chui tọt lên một cái taxi và phóng vèo đi để lại cho tôi mấy lít khí độc cùng một tràng cười khả ố. Tôi ức đến phát khóc, nhưng cũng đành thất thểu quay về.

Thôi thì quân tử trả thù 10 năm chưa muộn, nhưng yên tâm không cần đến 10 năm, ngay ngày mai thôi tôi sẽ vác dao đến tận nhà con Trang để trả thù. Huhuhu đúng là số chó mà.

Vừ mệt mỏi bước chân vào cổng nhà, ngay lập tức tôi suýt ngã lổn cổ xuống cái rãnh bên cạnh khi đột nhiên có ai đó chay ra ôm ghì lấy cổ tôi kêu lên sung sướng:

- Sư phụ Nhiên, cuối cùng thì sư phụ cũng trở về rồi, chu choa con nhớ sư phụ chết đi được….

Thật là…sao mấy người này cứ thích biểu lộ tình cảm theo cách kinh dị này chứ? Ôi đúng là đáng thương cho cái cổ kiêu ba ngấn đẹp đẽ của tôi, híc híc…

Tôi cay đắng nghĩ rồi vội vàng gỡ cái nhân vật lạ mặt này xuống nhăn mặt nói:
- Thụy Anh, con định hại chết sư phụ hay sao hả?

Con nhỏ nghe tôi nói, cười lí lắc rồi vội buông tôi ra. Thụy Anh là em họ tôi, kém một tuổi đang học năm ba trường ĐH sư phạm.

Vì quá ngưỡng mộ tài năng thiên bẩm của tôi, năn nỉ mãi cuối cùng nó được tôi kết nạp cho làm đồ đệ dưới trướng he he. Trong số các anh chị em trong nhà thì nó là đứa tôi quí nhất vì xem ra nó rất giống tôi kể cả về ngoại hình cho đến tính cách. Con nhỏ được cái tiếp nối tôi học rất giỏi…

- Dạ, hehe con đâu dám chỉ là con nhớ sư phụ quá thôi. Sư phụ đi những năm năm rồi mà, à sư phụ này… ở bên Mĩ sư phụ ăn gì mà trắng thế? Trông người xinh hẳn ra đấy._ Con nhỏ mắt sáng lên nhìn tôi chằm chằm nói.

- Hơ….Thật hả?? Con thử góp ý xem sư phụ có nên tham gia cuộc thi sắc đẹp của xóm nhà lá không?_ tôi nói đùa.

- Hi hi chuẩn men, à sư phụ, có thật là sư phụ được trao học bổng toàn phần, lại còn được đi nhận giải thưởng cho môn sinh học và toán học ở toàn bang không?_ Thụy Anh nhìn tôi mắt sáng như đèn pha ô tô.

- Ây dà…Con làm sư phụ ngại quá, cứ nhắc lại làm gì cho mệt. Chuyện cũ ấy mà, hô hô…_ tôi che miệng cười khả ố, phe phẩy tay khiêm tốn nói nhưng trong bụng thì đang nổ pháo hoa bem bép.

- Ôi chao con ngưỡng mộ sư phụ quá, không biết đến bao giờ con mới được bằng một phần của sư phụ đây?_ Thụy Anh xụ mặt nói.

- Thôi không nói về sư phụ nữa, thế còn con thì sao? Nghe nói con đỗ vào trường sư phạm với số điểm cao lắm hả? Ở trường có chuyện gì vui không kể sư phụ nghe đi._ tôi cười tươi hỏi

- Học đại học thì dĩ nhiên là vui rồi, lắm chuyện hay lắm sư phụ ạ. Mọi thứ đều tốt đẹp cả nhưng…._ Con nhỏ đột nhiên ngập ngừng.

- Nhưng sao? _ tôi nhíu mày tò mò hỏi.

- Cái chuyện này cứ nhắc đến là con thấy bực mình, chỉ hận chưa xả thịt lột da, nuốt gan uống máu hắn._ Thụy Anh nghiến răng ken két rồi nắm chặt tay lại giận dữ nói.

- Hơ hơ, thằng nào mà dám chọc tức đồ đệ thế?_ tôi hiếu kì.

- Được là thằng thì đã tốt, đằng này ông ấy lại là giảng viên dạy môn Anh của bọn con mới ức chứ._ con nhỏ mếu máo nói

- Giảng viên á? Hahaha, thế thì con động phải thứ dữ rồi_ tôi nói rồi cười như nắc nẻ, đột nhiên thấy nhớ đến một người…

- Con nào có muốn động tới ổng, tự ổng cứ gây sự với con trước đấy chứ, đúng là cậy mình đẹp trai tài giỏi, nhà giàu mà làm phách, thấy ghét._ con nhỏ dài giọng nói

- Nói sư phụ nghe coi, ông ta đã làm gì con nào?_ tôi cười khằng khặc hỏi lại.

- Con cũng chẳng hiểu tại sao nữa. Ngay từ đầu năm vào học hình như ông ấy đã có hiềm khích với con rồi._ Thụy Anh cau có nói

- Con nói rõ hơn xem nào.

- Không hiểu sao ông ấy rất hay trừng mắt nhìn con, đã thế cái họ Tôn Nữ của nhà mình đẹp như thế mà ông ta dám đem ra để trêu chọc._ Thụy Anh tức tối nói

- Láo quá, trêu như thế nào?_ tôi cố nín cười vờ giận dữ hỏi, công nhận con nhỏ dễ thương thật haha…

- Ông ấy bảo có phải tổ tiên nhà mình ngày xưa là con khỉ không (Tôn Ngộ Không), rồi còn bảo là dòng họ nhà mình không phân biệt được con trai và con gái hay sao mà trong tên lại phải đề thêm chữ "nữ" vào. Đấy sư phụ bảo xem như thế thì có tức không cơ chứ, đã thế bọn trong lớp nghe ông ấy nói còn cười sặc sụa, hứng chí đặt cho con cái nickname là "Tôn nữ đại thánh" nữa chứ, tức tức không chịu được._ Thụy Anh bực bội gắt lên.

- Hahaha, trời ơi buồn cười chết mất thôi…._ nghe nó nói xong, tôi nhịn không được ôm bụng cười khằng khặc.

- Sao sư phụ lại cười, không phải sư phụ cũng họ Tôn Nữ hay sao?_ Thụy Anh cau có nhìn tôi gắt.

- À ừ nhỉ? tại sư phụ tức quá… hóa cười í mà…hihi_ tôi cố nín cười nhìn khuôn mặt nộ khí xung thiên của nó vội trả lời.

- Con tức lắm, mà không hiểu sao, lũ con gái trong trường nhất loạt đổ ông ta rầm rầm, số người tỏ tình chất đầy một cái nhà kho rồi.

- Thế cơ à? Vậy con định để yên cho ông ta chọc tức à?_ tôi nhướn mày dò hỏi, chuyện càng ngày càng hay đây hehe.

- Sư phụ yên tâm con mà để yên thì còn gì là Tôn Nữ Thụy Anh đồ đệ ruột của sư phụ nữa, tất nhiên là con đã đặt cho ông thầy ấy một cái nickname có 102 rồi, hehe.

- Nickname gì vậy?_ tôi tò mò hỏi

- Haha là….ông thầy khỉ vàng_ Thụy Anh tự hào nói.

- Cái gì?_Nghe thấy cái nickname quen thuộc ấy tôi giật mình vội hỏi lại._ Con nói gì cơ?

- Nghe hay phải không sư phụ? Sư phụ có biết tại sao con đặt như thế không? Bởi vì ông thầy ấy có mái tóc vàng chóe giống màu lông khỉ, hihi…hình như ông ấy là người lai thì phải.

"Ông thầy khỉ vàng" ư? Sao cái nickname này nghe quen thế nhỉ? Lại còn màu tóc vàng nữa chứ. Lạy chúa chẳng lẽ lại có chuyện trùng hợp như thế? Tôi nhìn Thụy Anh mà mặt đần ra. Thấy vậy con nhỏ bèn huơ huơ tay trước mặt tôi lo lắng hỏi:

- Sư phụ sao thế? Sư phụ không thấy hay à?

- Thụy Anh, thầy giáo của các con tên là gì?_ tôi lập cập hỏi

- ….ừm gì ấy nhỉ???_ Nó hơi nhăn trán rồi chợt reo lên_ À…con nhớ ra rồi, hình như là….Hoàng Quốc Thi….

- NHIÊN…

Đúng lúc ấy tôi và Thụy Anh chợt giật mình bởi tiếng gọi to ở đằng sau. Tôi và nó cùng quay lại…là thầy Thiên. Ông thầy nhìn tôi mỉm cười thật tươi, vẫn là nụ cười ấm áp ấy, nụ cười từng khiến cho tôi đau lòng.

Tôi cũng không kiềm chế được niềm vui nở một nụ cười không thấy mặt trời. Người thầy, người anh kính yêu Quốc Thiên, người đã cho tôi rất nhiều nhưng chưa một lần được nhận từ tôi thứ gì sau năm năm xa cách cuối cùng tôi cũng đã gặp lại.

- Sao thầy biết mà đến thăm em?_ Tôi cười hỏi.

- Mẹ em vừa gọi điện báo cho tôi biết, nhìn thấy em mừng quá. Năm năm qua em có biết tôi nhớ em thế nào không?_ Thầy Thiên cũng cười dịu dàng nói

- Em cũng nhớ thầy lắm lắm, cuộc sống của thầy có tốt không?_ tôi hỏi

- Cũng tạm, sau khi tốt nghiệp đại học, tôi được giữ lại trường làm giảng viên môn Anh cho trường ĐH sư phạm.

- Vậy à…._ tôi nói và cười thật tươi. Hehe Trái Đất này thật là tròn, xem ra tôi đoán không sai, cái ông thầy đểu mà Thụy Anh nói đến chắc chắn là thầy Thiên. Nhắc đến Thụy Anh mới nhớ, mải nói chuyện với thầy Thiên mà tôi quên mất nó. Sao từ nãy đến giờ không thấy hó hé gì nhỉ?

Tôi nghĩ rồi vội quay đầu sang phía Thụy Anh. Con nhỏ đang rơi vào tình trạng chết lâm sàn, mặt mũi cứ nghệt ra chẳng hiểu gì cả, trông cứ như người bị đơ ý. Tôi cố nín cười khẽ vỗ vai nó hỏi:

- Con sao thế? Sao không nói gì?

Thấy vậy, thầy Thiên cũng quay sang nhìn Thụy Anh, nhưng ông thầy không những không tỏ vẻ ngạc nhiên mà ngược lại còn thích thú nhếch mép nở một nụ cười đểu. Cuối cùng sau vài phút chết đứng như Từ Hải, Thụy Anh cũng thoát khỏi cơn mê, chỉ tay về phía thầy Thiên lắp bắp được một câu chẳng ra hồn:

- S..aoo sa..o l..ạ..i…??

Tôi nhìn nó cố nín cười chỉ vào thầy Thiên nói:

- Đây là thầy giáo thực tập hồi học cấp ba của sư phụ, tên Quốc Thiên…à mà quên chắc con cũng biết rồi nhỉ?_ tôi hỏi kèm theo một nụ cười đểu rồi quay sang ông thầy rạng rỡ nói_ em thật không ngờ thầy lại là giảng viên của Thụy Anh đấy, xem ra thầy rất có duyên với họ Tôn Nữ bọn em, khe khe….

- Thật ra tôi đã ngờ ngợ là cô bé kia có họ hàng gì đó với em rồi vì cô bé rất giống em, đặc biệt là cái khả năng nói móc nói mỉa. Vậy ra hai người đúng là chị em họ thật_ nói đến đây ông thầy khẽ cười rồi liếc mắt sang nhìn Thụy Anh. Con nhỏ thấy thế tức tối kéo tay tôi nhăn mày gay gắt hỏi:

- Sư phụ, sư phụ nói đi có đúng cái ông khỉ vàng này từng là thầy giáo của sư phụ không?

- Này….Ăn nói cho cẩn thận, tôi là thầy giáo của em đấy, dám gọi tôi là ông khỉ vàng à?_ Thầy Thiên tức tối nói.

- Sao lại không dám, chính thầy chọc tức em trước đấy chứ, mà thầy quên em học khoa Văn à? Cô giáo em dạy phải biết nhìn người và miêu tả theo đúng đặc điểm của người ấy. Thầy thử soi gương xem, mái tóc vàng chóe của thầy trông có giống màu lông con khỉ không?_ con nhỏ chanh chua nói (hay hay xứng đáng là đồ đệ ta)

- Em…

- Hehe, ông khỉ vàng, ông khỉ vàng….lêu lêu_ con nhỏ lè lưỡi trêu thầy Thiên rồi chạy biến đi.

- Đứng lại đó, tôi mà bắt được em thì cứ liệu hồn, để rồi xem tôi sẽ hạ một bậc hạnh kiểm của em_ Thầy Thiên tức giận nói với theo.

- Thầy đừng hòng dọa em, em không sợ đâu

- Được, để xem ai sợ ai…

------

Chương 55: Kết thúc và bắt đầu

------


Nhìn theo bóng Thụy Anh và thầy Thiên mà tôi ôm bụng cười nắc nẻ. Lại một cặp đôi ngốc nghếch vừa ra đời, xem ra thầy Thiên sẽ phải khổ với con nhỏ Thụy Anh dài dài đây. Đáng đời ai bảo dính với cô nào không dính lại cứ thích dính vào chị em họ Tôn Nữ làm gì….

Haizz….Đi một chặng đường dài, cuối cùng ai cũng tìm được tình yêu đích thực cho mình: Trang, Dương, Vân, thầy Thiên, Thụy Anh…tất cả những người tôi yêu quý đều đang hạnh phúc với những gì mình đã có.

Họ đã tìm được một nửa đích thực cho đời mình, nhìn thấy họ như vậy tôi chợt cảm thấy thật thanh thản trong lòng. Nhưng…còn tôi và Phong thì sao?

Nhắc đến Phong tôi bèn thu lại nụ cười trên môi. tại sao giờ này mà hắn vẫn chưa đến tìm tôi? Khi trở về từ nước ngoài người đầu tiên mà tôi muốn gặp là Phong, thứ đầu tiên tôi muốn thấy là nụ cười nửa miệng và khuôn mặt lạnh lùng đáng ghét của hắn.

Chẳng lẽ hắn giận tôi vì đã bỏ rơi hắn để ra nước ngoài nên giờ mới không thèm đến gặp tôi?... Ôi ôi cái tên ngốc này, có nhanh đến gặp người ta không? Có biết người ta nhớ mình như thế nào không hả?

- Nhiên, sao lại đứng đực ra đấy thế con?_ Tiếng mẹ tôi đột ngột vang lên khiến tôi giật mình. Tôi quay ra nhìn mẹ mỉm cười xuề xòa rồi chợt nhớ ra chuyện chưa kịp thắc mắc ở sân bay, vội hỏi:

- À…mẹ này lúc ở sân bay mẹ có nhắc đến con rể, là ai vậy?

- Ây da cứ giả vờ, còn ai vào đây nữa, bạn trai con chứ ai? _ mẹ tôi cười nói

- Bạn trai??

- Ừ, mẹ tưởng nó nói cho con biết rồi. Lúc con đi ngày nào nó cũng đến chơi cờ với bố con, nói thật mẹ chưa bao giờ nhìn thấy thằng bé nào lại đẹp trai, ngoan ngoãn, lễ phép tài giỏi như nó. Hihi công nhận con có phúc thật đấy, đến bố con khó tính như vậy còn thấy hài lòng về nó nữa là, chỉ có điều…

- Chỉ có điều gì ạ?_ tôi suốt ruột hỏi.

- À…chẹp mẹ thì mẹ thấy mái tóc nâu của nó rất đẹp, nhưng bố con thì có chút không hài lòng_ mẹ tôi chép miệng nói

- Tóc nâu? Là Phong ư?

- Ô hay cứ như ngố ấy, không phải nó thì ai? Chẳng nhẽ con có nhiều bạn trai đến thế? Mà sao con không nói cho mẹ biết bạn trai con là con trai của bác Hải bạn mẹ. Bố nó ngày xưa đã đẹp trai rồi thế mà h nó còn đẹp trai hơn nhiều, mà cũng tội nghiệp nó bị mẹ bỏ rơi từ nhỏ…_ mẹ tôi thở dài nói.

- Phong ngày nào cũng đến đây thật hả mẹ?

- Chẳng nhẽ mẹ đùa, bố con cũng xuôi xuôi chuyện của hai đứa rồi đấy.

- Thế hôm nay cậu ấy không đến à?_ Tôi hồi hộp hỏi

- Ủa mẹ tưởng con đi gặp nó rồi chứ, nó có bảo với mẹ là sẽ gặp con ở nơi chỉ có hai đứa biết thôi mà. Thế con chưa đi à?

- Hả? Gặp ở nơi chỉ có bọn con biết á?_ tôi hét ầm lên rồi chợt nhớ lại…

===================================

"- Ngày nay năm năm sau, ngay tại đây. Nếu cậu không đến tôi sẽ sang tận Mĩ bắt cậu về….nên nhớ tôi nói là sẽ làm đấy."

===================================

- Ôi chết tiệt…_ tôi nhăn nhó tự vỗ vào đầu rồi quay sang nói với mẹ_ con đi ra đây một chút
Rồi không kịp để mẹ tôi gật đầu đồng ý, tôi đã phóng giò chạy đi. Cái tên Phong chết tiệt này, tương lai chắc chắn sẽ bảo thủ cố chấp không khác gì bố tôi cho mà xem. Câu này của hắn đã nói ra từ năm năm trước bảo tôi làm sao mà nhớ được chứ?

Tôi nhanh chóng bắt taxi đến trường cấp ba Thanh Đằng rồi vội vàng chạy vào trường. Năm năm rồi nhưng ngôi trường có vẻ không đổi khác là mấy, tôi đưa tay lên xem đồng hồ, bây giờ đã muộn lắm rồi, trong trường vắng tanh không thấy một bóng người.

Đây có lẽ là thời điểm đẹp nhất trong năm của ngôi trường, xung quanh tràn ngập hương thơm của những loài hoa đang mùa nở rộ: hoa sen trắng thơm ngát, hoa bằng lăng tím mộng mơ, hoa phượng đỏ rực rỡ, hoa nhài ngát hương, hoa kẹo hồng hồng dễ thương, còn có cả hoa ngâu vàng giản dị nhưng nồng nàn nữa chứ…

Tất cả đều đẹp một cách khó tả. Tôi chậm rãi đi về phía vườn cỏ sau trường, lòng bỗng thấy hồi hộp lạ kì, những kí ức đẹp đẽ của năm năm về trước lại ngập tràn trong trí óc tôi.

Đã gần đến khu vườn hoa bồ công anh, bước chân tôi chợt ngập ngừng. Không biết khi nhìn thấy Phong tôi nên làm gì đây? Chạy đến ôm hắn thật chặt hay nói với hắn rằng tôi rất nhớ hắn…. nhưng lỡ hắn chờ lâu quá rồi bỏ đi rồi thì sao? Tôi tự đặt câu hỏi rồi lo sợ chạy vào trong.

Cảnh vật trước mặt khiến tôi như không thể tin vào mắt mình nữa, cánh đồng hoa bồ công anh xơ xác và hoang vu ngày xưa nay trông đẹp như một bức tranh rực rỡ, con đường đất nhỏ giờ đã mọc cỏ xanh um được cắt tỉa đẹp mắt, hai lối đi trồng đầy hoa hồng thơm ngát, khung cảnh đẹp như trong truyện cổ tích.

Tôi như người mất hồn ngẩn ngơ bước vào rồi chợt giật mình khi thấy tấm biển với hai chữ PHONG - NHIÊN to đùng đập vào mắt…

Tất cả mọi thứ đều là do Phong làm ư? Tôi nghĩ và gần như không dám tin và mắt mình. Bước chân tôi ngày càng gấp gáp, vội vàng đến nỗi suýt nữa thì vấp ngã.

Nhưng ngó nghiêng một hồi lâu mà tôi vẫn chẳng thấy hắn đâu, xung quanh chỉ có những bông hoa trắng muốt cùng những cơn gió nhẹ thoảng qua. Không lẽ Phong đã bỏ đi mất rồi? Đừng thế chứ.

Tôi kêu thầm rồi vôi ngó tìm hắn khắp nơi, đần độn đến mức còn vạch hết bụi cỏ này đến bụi cỏ khác nhưng tuyệt nhiên không thấy một bóng người. Một lúc lâu sau khi đã mệt lả tôi ngồi bệt xuống vì kiệt sức, không kiềm chế được ôm mặt khóc nức nở:

- Huhuhu…. Sao cậu không đến? Tôi biết tôi sai rồi, tôi biết tôi bắt cậu chờ lâu như vậy là không đúng…hức hức…nhưng cậu tha thứ cho tôi được không..hức hức…quay về đi được không? Đến đây gặp tôi đi. Tôi sẽ không bao giờ bỏ cậu đi nữa đâu…huhuhu.

- Lời cậu nói..liệu có tin được không???

Một giọng nói lạnh lùng đột nhiên vang lên ở đằng sau khiến tôi giật mình, vội nín khóc quay khuôn mặt tèm nhem nước mắt lại nhìn. Phong đang đứng đó, nhìn tôi khẽ nhếch mép cười, nụ cười nửa miệng đẹp tuyệt.

Năm năm không gặp mà hắn vẫn đẹp trai như vậy. Vẫn mái tóc màu nâu hạt dẻ khẽ bay lòa xòa trong gió.Vẫn khuôn mặt với những đường nét hoàn hảo, đẹp như tạc, hắn đứng đó tay đút túi quần, dáng người cao, thanh tú, ánh nắng chiều xiên xiên qua bả vai tạo lên một vẻ đẹp rất cổ điển rất cuốn hút và đôi mắt màu cà phê quyến rũ thì đang nhìn tôi chăm chú, tia nhìn ánh lên sự dịu dàng, ấm áp. Khoảnh khắc ấy trái tim tôi như đóng băng, mọi vật xung quanh đều trở lên hư ảo.

Với biết bao nhiêu nhung nhớ chất trong lòng, tôi không kịp suy nghĩ điều gì cả vội chạy đến ôm chầm lấy hắn. Hành động bất ngờ của tôi đã khiến hắn giật mình, không kịp phản xạ, cả người ngã xuống dĩ nhiên là cũng kéo tôi ngã theo…Những cánh hoa bồ công anh mỏng manh, dễ rụng bị động mạnh giật mình bay lên tứ tung.

Và hiện tại thì tôi đang nghị trị trên người hắn, khuôn mặt hắn gần tôi hơn bao giờ hết,… Ôi Ôi…ngượng chết đi được, không ngờ tôi lại chủ động đến vậy, mấy cái người Mĩ này toàn tiêm vào đầu người ta những văn hóa mất mặt thôi.

- Này…sau năm năm không gặp không ngờ cậu lại trở lên hổ báo thế đấy?_ Phong nhìn tôi nhếch mép cười đểu.

Tôi ngượng ngùng gãi đầu gãi tai định đứng bật dậy nhưng chưa kịp thì đã bị Phong kéo tay lại khiến tôi ngã ập xuống người hắn lần nữa.

- Này làm gì thế?_ tôi hốt hoảng kêu lên, cố đẩy bàn tay dâm tà của hắn ra.

- Ai cho phép cậu ngồi dậy, tôi còn chưa xử phạt cậu vì cái tội bắt tôi chờ năm năm 9 tiếng 30 phút đấy_ Phong khẽ gằn giọng nói.

Oh my god, hắn đúng là cái đồ nhỏ nhen ích kỉ, ai lại đi tính từng giờ từng phút như thế chứ? Tôi xịu mặt xuống nhìn hắn hỏi:

- Tại tôi quên chứ bộ. Tôi cũng có muốn bắt cậu chờ lâu thế đâu, mà sao chỗ này lại trở lên đẹp như vậy nhỉ?

- Ngốc.._ Phong mắng và gõ nhẹ vào đầu tôi_ Tôi đã mua mảnh đất này rồi, từ bây giờ nó sẽ là của tôi và cậu.

- Thật hả?_ tôi hỏi mắt sáng rỡ lên, rồi như nhớ ra điều gì vội ngó nghiêng xung quanh thì thào hỏi_ Nhưng mà này, người ta nói ở đây có ma đấy.

- Phiiì…_ Hắn nghe tôi nói thì không nhịn được bật cười nói_ Cậu bao nhiêu tuổi rồi mà còn tin vào mấy chuyện vớ vẩn ấy?

- Ai nói vớ vẩn, cậu không biết là ba phần tư số người sống trên Trái Đất này đều sợ ma à? Tôi cũng nằm trong số đó đấy, gì chứ chỉ cần nghĩ đến mấy cái bóng lởn vởn quanh đây là tôi sởn hết gai ốc rồi_ tôi rùng mình nói.

Thấy bộ dạng như vậy của tôi, Phong phá lên cười khùng khục, tức khí, tôi thụi cho hắn một cú rồi cau có nói:

- Cười cái gì mà cười, cười như con chó biết gấu, con mèo biết sủa ấy mà cười….

- Hahahaha, một thành ngữ kinh điển mới ra đời._ nghe tôi nói hắn còn cười dữ hơn, bực mình tôi nhảy ra khỏi người hắn gay gắt nói:

- Tôi đã nhớ cậu biết bao nhiêu như thế mà khi trở về cậu toàn chọc tức tôi thôi.

Thấy vậy, hắn bèn thu lại nụ cười dở điên của mình, nhẹ nhàng ngồi dậy, hỏi tôi:

- Cậu nhớ tôi bằng bao nhiêu?

- Rất nhiều_ tôi nói rồi vung hai tay lên

- Cậu nhớ tôi bao nhiêu hãy nhân thêm một tram một nghìn lần nữa (ít thế?) thì bằng tôi nhớ cậu…_ hắn nhẹ nhàng nói.

Nghe câu nói đó của hắn, mọi bực bội, khó chịu trong tôi đều tan biến hết, tôi quay ra nhìn hắn dò hỏi:

- Thật không?

- Nếu tôi nói không thật thì cậu sẽ làm gì?_ hắn nhếch mép cười đểu.

- Trần_Lam_ Phong…cậu……..

- Năm năm qua thực sự là một quãng thời gian khổ sở đối với tôi, khi cậu đi ngày nào tôi cũng ra đây để tìm cảm giác thanh thản cho mình, cậu có biết vì ai mà tôi phải khổ sở như thế không?_ Phong khẽ nhắm mắt ngả người về sau nói, giọng điệu chân thành.

- Vậy sao cậu không thường xuyên gọi điện, chát với tôi?_ tôi nhíu mày hỏi lại.

- Tôi không thích vì những thứ đó thật sáo rỗng, những dòng tin nhắn ngọt ngào hay những câu hỏi thăm thân tình qua điện thoại? Tất cả chỉ là phù du thoáng qua và không chân thực, tôi chỉ cần biết cậu vẫn khỏe mạnh là được. Tôi sẽ nhớ cậu bằng cách đặt cậu trong trái tim của mình và chờ ngày cậu trở về_ Phong nhìn tôi, trên môi thoáng nở một nụ cười.

Nghe những lời hắn nói, trái tim tôi như vỡ vụn, nước mắt không hiểu sao đã lăn dài trên gò má, mặc kệ những giọt nước mắt mặn chát vô tình rơi xuống tôi quay ra ôm chặt lấy hắn, cảm nhận sâu sắc nỗi nhớ ngập tràn trong tim.

- Xin lỗi vì đã để cậu phải chờ….tôi nhớ cậu nhiều lắm….

Phong mỉm cười khẽ vòng tay ôm lấy tôi rồi dịu dàng nâng mặt tôi lên dùng những ngón tay dài mảnh khảnh lau nước mắt cho tôi, tôi nghe trong gió tiếng cậu ấy khẽ thì thầm:

- Tôi cũng nhớ cậu nhiều lắm, Nhiên ơi…

Vị ngọt bất chợt xuất hiện nơi đầu lưỡi của tôi, mở đầu cho một nụ hôn thực sự. Không còn là cái lướt môi thoáng qua như first kiss của năm năm về trước nữa mà là một nụ hôn ngọt ngào mang mùi hương của gió của tình yêu chân thành và của nỗi nhớ kéo dài.

Tôi như đắm chìm trong hạnh phúc đê mê, tận hưởng hương vị ngọt ngào của tình yêu. Sự xa cách của năm năm qua đã khiến tình yêu tuổi học trò một thủa của tôi và Phong nồng nàn hơn, ngọt.ngào hơn mặc dù mang trong đó còn có cả vị đắng…

Trên cánh đồng hoa bồ công anh có tiếng một cô gái thì thầm:

- Tôi ghét cậu…đồ du côn

Liền sau đó vang lên một khúc hát dễ thương:

"Con gái nói ghét là yêu
Con gái nói yêu là ghét…………"

Từ bây giờ, tôi sẽ không xa cậu nữa đâu, tên du côn đáng ghét của tôi …

Ngoại truyện:

Nhiều năm về sau đó:

Một buổi sáng chủ nhật, hôm nay vợ chồng tôi đều được nghỉ, tôi thì ngồi đọc sách trong thư phòng, còn Phong thì ngủ tít mít. Tôi cũng không muốn đánh thức anh ấy làm gì cả, vì có lẽ công việc ở W của Phong nặng hơn công việc ở phòng nghiên cứu của tôi nhiều.

Được một lúc tôi bỗng thấy mỏi mắt, liền bỏ cuốn sách cùng cặp kính xuống và ngóng mắt ra ngoài. Chợt tôi giật mình nghe thấy tiếng nói líu lo vang lên ở cửa phòng:

- Mẹ ơi…mẹ đang làm gì đấy?

Là Vũ, con trai tôi. Tôi mỉm cười nhìn nó và vẫy tay ra hiệu cho nó lại gần, dạo này công việc bận bịu quá, tôi chẳng có mấy thời gian ở nhà chơi với nó. Thằng bé thật dễ thương, mới năm tuổi mà trông đã đẹp trai như vậy rồi. Kiểu này lớn lên chắc chắn sẽ đào hoa không kém bố nó đâu. Tôi nghĩ rồi lấy tay bẹo má nó vui vẻ nói:

- Vũ của mẹ đi học mẫu giáo có vui không?

- Dạ, vui lắm ạ!_ thằng bé toe toét nói.

- Thế Vũ có học được bài hát gì không hát cho mẹ nghe với.

- Ừm…_ thằng bé nhăn mặt ra chiều suy nghĩ rồi chợt reo lên_ A…có một bài, con hát mẹ nghe nhé.

- Ừ, con hát mẹ nghe đi_ tôi cười tươi giục.

- Bố em là du côn,… mẹ em là côn đồ… cả nhà là lưu manh…là lá la_ thằng bé lấy giọng rồi gào một hơi.

Nghe xong bài hát của nó nụ cười trên mặt tôi tắt ngúm, vội đứng bật dậy hỏi nó dồn dập, mặt tím tái lại:

- VŨ….ai dạy con hát bài này hả? Nói cho mẹ biết mau, từ lần sau không được hát bài này nữa.

Thằng bé nhìn khuôn mặt giận dữ của tôi mếu máo nói:

- Là bố dạy con đấy…hức hức…Mẹ đừng mắng con…

- Thôi con nín đi, mẹ không mắng nữa đâu_ Thấy khuôn mặt mếu máo, đáng thương của Vũ, tôi vội xoa đầu trấn an thằng bé rồi lấy hơi hét to:

- TRẦN LAM PHONG…..ANH RA ĐÂY CHO EM…….

Sau khi giọng nói "oanh vàng thỏ thẻ" có sức công phá cả thế giới của tôi vừa phát lên, Phong uể oải bước ra từ phòng ngủ, mái tóc rối bù, che tay ngáp miệng nhìn tôi càu nhàu:

- Em sao thế? Mới sáng sớm đã ầm ĩ rồi, cho anh ngủ thêm chút nữa rồi chốc anh chở hai mẹ con đi chơi.

- Chơi bời gì? Anh ra đây nói rõ chuyện này đi đã_ tôi gắt lên

- Chuyện gì thế? _ Phong nhìn khuôn mặt lộ khí xung thiên của tôi ngạc nhiên hỏi.

- Sao anh lại đi dạy con hát mấy cái bài vớ vẩn thế hả?_ tôi gay gắt

- Bài nào?_ Phong ngơ ngác hỏi lại.

Tôi thở hắt ra một cái rồi quay sang Vũ nói:

- Con hát lại cho bố con nghe đi.

Thằng bé hết nhìn tôi rồi lại nhìn Phong, cuối cùng cũng trệu trạo hát lại:

- Bố em là du côn,… mẹ em là côn đồ… cả nhà là lưu manh…là lá la.

- Đấy, anh nghe thấy chưa? Sản phẩm của anh đấy_ tôi khoanh tay trước ngực khó chịu nói.
Phong tròn mắt nhìn tôi rồi nhìn Vũ sau đó phá lên cười nói:

- Hahahaha….thì ra là bài này, em hiểu nhầm rồi, anh có dạy nó đâu, tại anh thấy thằng bé hát sai nên chỉ sửa lại cho con nó thôi.

- Như thế thì cũng là dạy rồi còn gì? Anh có biết dạy con không đấy? đáng lí ra khi nghe thấy con hát như vậy anh phải khuyên nó không nên hát thế nữa, hoặc anh có thể dạy con một bài hát khác chẳng hạn như: " bố em là giám đốc, mẹ em là giáo sư, cả nhà đều giỏi giang" _ tôi bắt đầu lên giọng giảng đạo lí

Phong nghe tôi nói liền nhăn mặt nói:

- Không được, thằng Vũ mà hát bài đấy thì bạn bè của nó sẽ bảo nó kiêu và không thèm chơi với nó nữa thì sao?

- Thế bạn bè của nó sẽ nói gì khi nó hát bài hát cả nhà là côn đồ kia? _ tôi hét lên giận dữ

Thấy không khí có vẻ nóng hực hực sắp cháy đến nơi, Phong bèn làm dịu lại bằng cách nói cầu hòa:

- Thôi được rồi, đừng giận nữa, anh dạy lại con là được chứ gì?

Nói rồi, Phong ngoắc tay gọi Vũ đến gần ngồi chổm hổm xuống và nhẹ nhàng nói:

- Vũ này, bài hát vừa nãy ấy, con không được hát nữa nhé.

- Vâng_ Vũ gật đầu ngoan ngoãn nói, mặt hơi xịu xuống.

- Phải thế chứ._ tôi gật đầu hài lòng nói, nở một nụ cười tươi tắn nhìn hai bố con.

Nhưng tôi còn chưa kịp hài lòng được bao lâu thì ngay sau đó Phong đã nở một nụ cười đểu nói với Vũ:

- Nhưng tất nhiên là con có thể hát bài hát đó thoải mái những lúc mà không có mẹ con ở bên.

Nói xong, Phong nhanh tay ôm Vũ rồi cả hai bố con cùng cười khanh khách nhanh chân bỏ chạy ra vườn. Còn tôi thì tức đến trào cả máu vội co giò đuổi theo hét lên:

- Đứng lại đó…Trần Lam Phong..Trần Lam Vũ, hai bố con anh dám hùa nhau bắt nạt em hả….được rồi tối nay hai người sẽ phải ăn món đậu hũ rán cháy đen thui cho mà xem……

- Hahaha..nhanh chân lên, em chậm quá đấy…Vũ ơi, kiếp trước mẹ con là con rùa..hahaha...

- AAAAAAAAAAA…..tức quá…..đứng lại

Nguồn: matnauhoctro.com