24/1/13

Trăng khuyết (C8-10)

Chương 8

Nhã Ca mỉm cười khi thấy Cứ bước đến quầy của mình.

Đáp lại nụ cười rất duyên của cô là gương mặt lạnh tanh của Cứ . Anh cộc lốc :

- Giám đốc gọi kìa !

Nhã Ca ngạc nhiên :

- Giám đốc gọi em hay chị Tường ?

Vẫn giọng điệu dấm dẳng Cứ nói :

- Gọi em chớ gọi Tường làm chi.

Nhã Ca ấp úng :

- Ông ấy gọi em có chuyện gì ?

Cứ nhún vai :

- Ai mà biết . Em đi mau lên để ổng chờ rồi đổ quạu đó.

Nhã Ca chậm rãi đi dọc các quầy hàng bán quần áo cao cấp rồi đồ trang sức, mỹ phẩm, nón, giày dép để tới căn phòng cuối hành lang . Căn phòng mà không nhân viên nào muốn gõ cửa vì ai cũng biết khi được gọi vào đó là lành ít dữ nhiều.

Vừa đi, Nhã Ca vừa suy nghĩ . Cô chả gì phải sợ tay giám đốc .. Chí Phèo ấy . Cô đã gởi đơn xin nghĩ việc và lão ta năn nỉ làm trở lại chi ít cũng phải hết tháng.

Nhân viên ở đây sợ lão vì sợ mất việc, còn Nhã Ca đã liều khi viết đơn rồi thì cần gì phải sợ, phải đi nhanh như lời Cứ vừa dọa chớ.

Rất bình tĩnh cô gõ cửa và chờ nghe tiếng "vào đi" hách dịch của lão, nhưng cô chả thấy động tĩng gì. Chả lẽ lão ta... ngủ rồi à ?

Nhã Ca đưa tay lên gõ cửa lần nữa . Xui cho cô lần này cánh cửa mở ra , tay Ca mất đà gõ như đánh vào gương mặt đầu râu lưỡi cạo của giám đốc Cang . Bất ngờ nên Cang lãnh đũ cú gõ hơi mạnh của Nhã Ca.

Hồn vía lên mây, Nhã Ca rối rít :

- Xin lỗi . Cháu xin lỗi.

Cang lầu bầu :

- Đúng là lấc xa lấc xấc . Vào đi !

Nhã Ca bước vào và khựng ngay khi thấy Quân . Anh đang ngồi trên salon kê gần bàn làm việc của giám đốc và đang mỉm cười với cô.

Giọng Cang vang lên :

- Hai người cứ tự nhiên nhé !

Dứt lời, anh bước ra ngoài sập cửa lại.

Quân đứng dậy mời :

- Em ngồi đi Nhã Ca.

Ngồi xuống đối diện với Quân, Nhã Ca hỏi :

- Anh định nói gì với em đây ?

Quân trầm giọng :

- Anh xin lỗi về những chuyện chị Trúc Quỳnh đã gây ra cho em.

Nhã Ca nhếch môi :

- Sao lại khác sáo như thế khi anh không có lỗi gì hết.

Quân bức rứt :

- Anh rất giận chị Trúc Quỳnh . Bà ấy không có trái tim.

Nhã Ca lắc đầu :

- Anh sai rồi . Chị Quỳnh có trái tim nên mới hành động như vậy.

Im lặng một vài giây, Nhã Ca nói :

- Chị Quỳnh khoe với anh chiến công của mình à ?

Quân lắc đầu :

- Không . Chính Cang đã nói với anh.

Nhã Ca trợn tròn mắt :

- Sao ông ta lại... lại biết ?

Quân nói :

- Cang chỉ biết em là người quen của anh, do anh gởi vào làm thôi.

Nhã Ca hỏi :

- Nhưng gia đình anh là cổ đông lớn của công ty phải không ?

Quân gật đầu . Nhã Ca nói một hơi :

- Thảo nào, chị Quỳnh mới phật ý nhân viên một chút là cả siêu thị đã ồn ào náo loạn . Người ta nhìn em như nhìn một phần tử bất hảo, chuyên môn cắp . May mà có đặt camera theo dõi, nếu không em chả biết phải trốn đi đâu cho hết nhục.

Quân ôm trán :

- Anh thật xấu hổ với em và mất mặt với Cang . Chị Quỳnh lớn rồi nhưng tâm vẫn hẹp hòi con nít quen được nuông chìu đâm ra ích kỷ.

Nhã Ca thản nhiên :

- Em không trách chị ấy . Nhưng chắc em xin nghĩ vì sợ anh phải khó xử với giám đốc Cang.

- Không sao . Cang với anh là chỗ chân tình . Hơn nữa, anh cũng làm việc ở tổng công ty mà.

- Càng chân tình, em càng nên nghỉ vì thế nào người ta cũng tò mò thắc mắc về mối quan hệ giữa anh và em.

Quân xua tay :

- Em lo xa quá . Anh quan hệ rất rộng, chả ai thắc mắc, tò mò đâu.

Nhã Ca cao giọng :

- Với những gì vừa xảy ra với em và chị Quỳnh thì khối người thắc mắc ấy.

- Khối người nào đâu ?

Nhã Ca liếm môi :

- Ít ra cũng có giám đốc Cang và trưởng phòng Cứ . Họ hiểu lầm mối quan hệ của chúng ta . Em rất khó chịu.

Quân bật cười :

- Đó là cái nhìn méo mó của đàn ông, em để ý làm gì . Cứ an tâm làm việc ở đây. Nếu em làm chỗ khác, anh thấy lo.

Nhã Ca chớp mắt . Cô chợt cảm động vì những lời rất thật tình của Quân.

Mặt anh chợt nghiêm lại :

- Nghe Du nói , anh mới biết em và con bé ở chung nhà trọ . Sao em không ở với bà ngoại ?

Nhã Ca nghe cổ mình nghẹn đắng . Cô nhìn Quân rồi buông từng tiếng :

- Ngoại em mất đã mấy năm rồi.

Quân thảng thốt :

- Trời ơi ! Vậy mà...

Nhã Ca hít hít mũi :

- Nếu còn ngoại, em đã không nuốt nước mắt tới tìm ông ấy để đòi tiền . Hồi còn sống, ngoại nuôi em khôn lớn, nuôi em ăn học bằng thúng xôi gấc . Ngoại chết rồi, em đúng nghĩa mồ côi.

Quân ngập ngừng :

- Thế còn mẹ em ? Dì ấy ở đâu ?

Nhã Ca lắc đầu :

- Dường như ở Úc, nhưng không hề có tin tức, cũng có thể mẹ em cũng chết rồi . Hiện tại em còn một người dì ruột nhưng em không ở chung được vì ông dượng rất khó tính.

- Lâu nay em lấy đâu ra tiền để sống ?

- Em cho thuê ngôi nhà của bà ngoại, số tiền thuê nhà không được bao nhiêu, nếu hà tiện cũng qua ngày . Chỉ khổ tiền học phí đóng một lần quá nhiều.

Quân ngậm ngùi :

- Anh hiểu . Từ giờ trở đi, anh sẽ lo cho em.

Nhã Ca nhìn anh :

- Anh và chị Trúc Quỳnh khác nhau hoàn toàn . Thật ra anh giống ai ? Ba hay mẹ ?

Quân cười cười :

- Anh giống em . Được chưa ?

Nhã Ca mỉm cười mà nước mắt cứ tràn ra khiến Quân phải nói :

- Anh không mít ướt như em đâu nhá . Nín đi ! Kẻo giám đốc Cang tưởng anh ăn hiếp nhân viên của ông ta.

Ca phụng phịu :

- Ông Cang thừa biết anh không ăn hiếp em.

Cô chợt tò mò :

- Thật ra ông Cang là người thế nào, sao nhân viên ai cũng sợ Ổng một nước vậy ?

Cang hỏi ngược lại :

- Em thấy Cang là người thế nào ?

Nhã Ca buột miệng :

- Đáng sợ.

- Tại sao Cang lại đáng sợ ?

- Vì ngay lần gặp đầu tiên ông ấy đã gieo vào tâm trí em một ấn tượng khủng khiếp.

Quân ngạc nhiên :

- Ấn tượng gì mà khủng khiếp dữ vậy ? Có phải hôm đó Cang tưởng em lấy tiền của chị Trúc Quỳnh thật nên đã nặng lời không ?

Nhã Ca khẽ lắc đầu :

- Không phải . Em từng gặp ông Cang trước nhưng em hoàn toàn không biết đó là sếp của mình.

Quân xoa cằm :

- Ngẫu nhiên nhỉ ! Thê" em gặp hắn trong trường hợp kinh khủng nào mà lại có ấn tượng khủNg khiếp về hắn ?

Nhã Ca nhỏ nhẹ :

- Giờ thì em chả giấu anh làm chi nữa . Em chính là đứa .. bị Ông Cang cho chó ăn chè đấy.

Quân trợn ngược mắt lên :

- Quỷ tha ma bắt thằng trời đánh ấy đi.

Rồi anh chép miệng :

- Đúng là Cang để cho em một ấn tượng khủng khiếp . Có điều hắn không cố ý làm thế . Nhưng dầu gì anh cũng bắt hắn xin lỗi em.

Nhã Ca liền nói :

- Không nên đâu anh . Em không muốn ông Cang bị quê . Anh đừng nói gì với ông ấy hết. Em cho qua chuyện xui xẻo đó rồi.

Quân gật đầu :

- Em đã bảo vậy, anh sẽ im lặng.

Giọng anh ngập ngừng :

- Đúng ra Cang không phải là kẻ nát rượu . Tại cậu ta đang có chuyện buồn nên hôm đó đã quá chén.

Nhã Ca hóm hỉnh :

- Nghĩa là em nên thương hại thay vì ghét ông ấy ?

- Ý anh không phải vậy . Anh chỉ muốn em hiểu hơn về Cang để trong gián tiếp sẽ gặp thuật lợi nhiều hơn khó khăn...

- Nhưng em đã biết gì về ông Cang đâu để có thể hiểu hơn về ổng ?

Quân hất hàm :

- Em muốn biết gì về Cang ? Nói anh nghe thử xem.

Nhã Ca cười cười :

- Em vốn tò mò nên dĩ nhiên là muốn biết tất cả . Biết nhiều về một người chỉ có lợi chớ đâu có hại.

- Vậy thì hơi bị ..tham, anh không thể bán đứng bạn mình, dù là bán cho em gái.

Nhã Ca nhún vai :

- Ít ra em cũng phải được biết tại sao đêm đó ông ta nhậu đến mức té sắp té ngửa trên phố như thế chớ ?

Quân ngập ngừng :

- Cang buồn gia đình.

- Thì ra l` giận vợ rồi mượn rượu giải sầu . Đàn ông như vậy hơi yếu.

- Không nên phê phán một người nếu chưa hiểu rõ họ . Thục Trinh, vợ Cang không mang lại hạnh phúc cho chồng . Cô ấy không phải chỗ dựa tinh thần như Cang mong đợi.

Nhã Ca tò mò :

- Đó có phải là người vợ Ông ấy yêu rồi cưới không ?

Quân gật đầu :

- Phải . Ngày xưa Thục Trinh là hoa khôi Bình Dương . Cang đeo đuổi dữ dội lắm mới lọt vào mắt xanh hoa khôi . Hắn từng tự hào đã chiến thắng bao nhiêu tình địch để cưới được Thục Trinh, để rồi sau đó thất vọng.

Nhã Ca hỏi :

- Hai người không hợp tánh nhau à ?

- Có thể nói như vậy . Thục Trinh hiện là chủ nhiệm một câu lạc bộ thời trang, cô ấy bận bịu với câu lạc bộ thời trang ấy . Cùng với nhóm người mẫu do mình tuyển chọn rồi quản lý . Trinh tổ chức biễu diễn ở khắp các tỉnh thành. Thục Trinh đi suốt trong khi Cang ở nhà không ai chăm sóc.

- Thế là ông ta đi uống rượu ? Vậy cũng đâu phải, vì bà vợ bận bịu với công việc chứ có sung sướng gì khi phải xa chồng . Lý do buồn gia đình để nhậu của ông Cang không chánh đáng.

Quân nói tiếp :

- Cang buồn vìc Thục Trinh chỉ sống cho bản thân, đã vậy cô ấy lại không muốn có con . Những bất đồng nhỏ càng lúc càng trở nên nặng nề cho cả hai . Vợ chồng Cang đang có những rạn nứt khó hàn gắn được . Chuyện này trong công ty chưa ai biết vì Cang giấu, em phải kín miệng nghe chưa ?

Nhã Ca vênh mặt lên :

- Nếu sợ em lắm chuyện thì đừng kể.

Quân lắc đầu :

- Là sao ?

Quân chưa trả lời thì có tiếng gõ cửa rồi Cang ló đầu vào :

- Xin lỗi . Tôi lấy xấp hồ sơ trên bàn.

Quân bảo :

- Thì cứ vào đây ngồi trò chuyện cho vui.

Cang cười :

- Tôi không thích làm kỳ đà chút nào.

Quân cao giọng :

- Ai bắt ông làm kỳ đà . Trái lại, tôi có chuyện muốn nhờ ông đấy.

Cang nhìn vội Nhã Ca rồi đường hoàng ngồi xuống đối diện với cô . Vốn nhạy cảm nên anh có thể đoán được Quân định nhờ gì mình.

Rất từ tốn, Cang nói :

- Tôi luôn sẵn lòng . Ông nói đi !

Quân khoanh tay trước ngực :

- Tôi rất quý Nhã Ca . Hiện thời Ca là nhân viên của ông . Tôi không ngại khi nhờ ông chiếu cố, quan tâm con bé.

Cang lim dim mắt :

- Cậu Ba đã ngõ lời, tôi đây dám từ chối hay sao ? Cậu yên trí đi, tôi sẽ làm theo ý cậu.

Dứt lời, anh và Quân cùng bật cười sảng khoái làm Nhã Ca phải ngỡ ngàng nhìn . Cả hai người đàn ông đều toát ra vẻ thoải mái, thân tình rất mực, khiến cô chưa bao giờ có cảm tình với Cang cũng phải nhìn kỹ anh hơn để nhận ra đằng sau vẻ lầm lì, khó chịu mà nhân viên toàn siêu thị đã quen mặt hàng ngày, Cang là một người khác...

Nhã Ca vội quay đi khi bắt gặp ánh mắt của Cang.

Anh nói với Quân :

- Tôi có cảm giác đã gặp Nhã Ca ở đâu đó rồi, nhưng không thể nhớ ra đã gặp ở đâu . Dạo này đầu óc mình tệ thật.

Quân tủm tỉm :

- Quan trọng là nhỏ Ca có đồng cảm giác với cậu không kià.

Nghiêng người về phía Ca, Quân nheo mắt :

- Sao Nhã Ca ! Em có từng gặp giám đốc Cang ở đâu đó không ?

Nhã Ca lắc đầu nguầy nguậy :

- Dạ không, không ạ.

Quân nhấn mạnh :

- Thật chứ ?

Ca ức lắm, dù biết Quân có ý trêu mình, cô vẫn xốn xang, khó chịu.

Đứng dậy, cô dỗi :

- Xin phép giám đốc và anh Quân em về quầy.

Cang lắc đầu :

- Không thích có người thứ ba xuất hiện rồi . Cậu Quân không tâm lý chút nào . Nhã Ca cứ ở lại, tôi tình nguyện... biến cho.

Nhã Ca nhỏ nhẹ :

- Em đâu dám như vậy . Chào hai anh ạ.

Đợi cho Ca ra khỏi phòng , đóng cửa lại xong . Cang mới nói :

- Một cô nàng đầy cá tính, khác hẳn những nàng của mày mà tao biết.

Quân lững lờ :

- Dĩ nhiên Nhã Ca không thể giống họ rồi.

Cang hấp háy mắt :

- Mày giấu con bé kỹ thật . Nếu bà Quỳnh không làm rùm beng lên, tao đâu biết mày có một cô nàng đáng yêu như vậy . Mà tại sao chị Quỳnh lại đối xử với Ca tệ thế ?

Quân ậm ự :

- Chị Quỳnh không thích Nhã Ca, đó là lý do tao giấu con bé kỹ, kể cả với mày.

Cang hỏi tới :

- Yêu thật rồi à ?

Quân bật cười :

- Vớ vẩn ! Với tao, Nhã Ca chỉ là một đứa em cần được giúp đỡ . Chấm hết !

Cang bắt bẻ :

- Vậy mà chị Quỳnh lại xem Nhã Ca như kẻ thù... Mày không thấy lạ à ?

Quân lảng sang chuyện khác :

- Bao giờ Thục Trinh về ?

Cang xìu mặt :

- Cô ấy không nói, tao cũng không hỏi . Thôi thì cứ mạnh ai nấy sống.

- Mày gặp thằng Phổ chưa ?

- Rồi . Cũng tay bắt mặt mừng, nhưng thú thật tao không thể nào có cảm tình với nó được.

- Nó sẽ thay thế vị trí của ông Khả đó.

- Tao biết . Làm việc chung với người mình ác cảm chắc chắn gặp nhiều khó khăn . Nhưng tao chấp.

Quân cười :

- Không nên nóng nảy như vậy . Thằng Phổ phải biết cái thế ở xa mới về còn lạ nước lạ cái của nó chứ . Ông Nhã là tay thủ đoạn, nhưng mày tin tao đi . Đợt bầu Hội đồng quản trị sắt tới sẽ có nhiều bất ngờ . Tao dám chắc, ông ta rớt đài, vị trí của Phổ cao lắm cũng là giám đốc một chi nhánh, trong khi chỗ đứng của mày có thể cao hơn bây giờ với một điều kiện.

Cang nhíu mày :

- Điều kiện gì ?

- Đừng gây tiếng xấu . Bằng mọi giá hãy sắp xếp ổn thoa? chuyện gia đình . Người ta hay nói : "Phía sau sự thành công của người đàn ông luôn luôn có bóng dáng một người đàn bà" . Ông phó tổng giám đốc của một công ty với hệ thống siêu thị lớn nhất nước phải là chủ một gia đình hạnh phúc . Ông ta phải có một bà vợ hiền thục đảm đang và thành công ngoài xã hội . Nhìn bề ngoài mày và Thục Trinh là một đôi vợ chồng lý tưởng đáng để thiên hạ ngưỡng mộ.

Cang nhếch môi :

- Vì vậy bọn tao, hay ít ra mình tao phải sắm vai ông chồng hạnh phúc để dễ bề thăng tiến ?

Quân nhịp chân :

- Đúng vậy . Đời này, ai cũNg diễn tròc sao mình lại không ?

- Tao chưa bao giờ nghĩ tới trò này.

- Vậy bây giờ nghĩ đi và vừa . Ba tao rất quí mày . Ông sẽ vận động các cổ đông lớn , có tiếng nói mạnh trong Hội đồng quản trị ủng hộ mày . Chúng ta phải chia nhau vị trí quan trọng trong công ty để Phổ không chen chân vào được.

Cang im lặng . Một lát sau, anh nói :

- Tao sẽ ghi nhớ ý tốt của mày.

Quân hất hàm :

- Tối rồi mày không về sao ?

- Còn một số hóa đơn cần đối chiếu, tao phải kiểm tra lại.

Quân cười :

- Vậy thì cứ ở lại . Tao có hẹn rồi . Bye.

Cang nhấn nút máy tính . Anh di động con chuột và chờ.

Một lát thôi đầu óc anh sẽ ngập tràn những số liệu . Nhờ những con số khô khan ấy Cang sẽ bận rộn để không nhớ tới chữ buồn.


Chương 9 

Ông Thiệp cao giọng nói với những người cùng đi với mình.

- Trong hệ thống siêu thị thuộc tổng công ty Đông Đô trải dài khắp nước . Siêu thị này có doanh thu cao nhất . Điều đó chứng tỏ giám đốc Cang quản lý rất tốt , khả năng làm việc của cậu ấy bằng mấy người.

Ông Khả ngắt ngang lời ông :

- Ông không cần quảng cáo, chúng tôi cũng biết tài của giám đốc Cang rồi . Nhưng để hội nhập với khu vự cũng như toàn cầu, chúng ta cầng những người có kinh ngiệm ở nước ngoài, chớ giỏI mà cứ ếch ngồi đáy giếng cũng chả ăn thua.

Cang nóng mặt vì những lời nói bóng gió của ông Khả . Ông ta muốn lăng xê con trai đây mà, nhưng hạ người khác để nâng con mình là điều không nên.

Giọng ông Thiệp nhẹ tênh :

- Đi một ngày đàng học một sàng khôn là đương nhiên, nhưng đâu phải ai cũng đủ bản lĩnh để vận dụng kinh nghiệm ở nước ngoài vào trong thực tế của nước mình . Đó là chưa kể những kẻ chỉ có cái mác hàng ngoại chớ chất lượng thì như đồ phế thải.

Thấy không khí có vẻ căng thẳng, một người trong nhóm liền lảng sang chuyện khác.

- Nghe nói hệ thống phòng cháy vừa được trang bị lại rất hiện đại . Chúng ta đi xem thử.

Ông Thiệp gật gù :

- Đề nghị hay !

Cứ mau mắn :

- Xin mời các ông đi lối này ạ.

Mọi người chậm rãi bước theo Cứ . Vừa rẽ sang những quầy hàng bên trái, Cang chợt thấy Nhã Ca . Cô đi ngược về phía anh trong bộ đồng phục để dành cho nhân viên . Với mái tóc dài đen nhánh buông xõa và gương mặt thanh thoát, Nhã Ca đẹp một cách thóat tục khiến tất cả những người đàn ông đang bước tới gần như sững sờ.

Nãy giờ lặng thinh đi cạnh ông Khả, Phổ không thể lặng im . Anh ta buột miệng :

- Cô bé xinh quá !

Rồi như nhận ra sự bộp chộp của mình, Phổ chuyển ngay sang Cang :

- Công nhận nhân viên của ông Cang cô nào cũng như người mẫu . Ông tuyển người siêu thật.

Cang nhã nhặn :

- Đó là bộ mặt của siêu thị mà.

Không cùng hẹn, nhưng mọi người đều đứng lại trước gian hành bán linh kiện điện thoại của Nhã Ca và cungười... ngắm cô một cách thích thú.

Cô bé và một nhân viên nữ khác gật đầu chào... phái đoàn . Thấy ông Thiệp, mặt Nhã Ca tái xanh khiến Cứ phải trấn an :

- Hai em không gì phải sợ, đây là các vị trong Hội đồng quản trị công ty . Các vị đi tham quan siêu thị của chúng ta chớ không phải đi thanh tra, giám sát gì đâu.

Cang liếc vội ông Thiệp và thấy ông sa sầm mặt như không bằng lòng điều gì đó . Phải chăng ông cũng như Trúc Quỳnh, rất ghét Nhã Ca ?

Ngay lúc đó, giọng ông Khả vang lên :

- Này ông Thiệp . Ông có thấy cháu gái đây giống một người nào đó trong ký ức của ông không ?

Mặt lạnh như tiền, Ông Thiệp đáp :

- Tôi chả thấy gì cả ở hiện tại lẫn trong ký ức.

Ông Khả nheo mắt ngắm Nhã Ca như ngắm một món hàng :

- Ấy vậy mà tôi lại thấy đấy . Giống quá là giống . Giống đến mức mới nhìn thoáng tôi đã giật mình rồi tự trách mình thần hồn nét thần tính.

Ông Thiệp cười nhạt nhưng trong bụng rủa thầm Quân . Cái thằng con ngang ngạnh không biết nhìn xa trông rộng ấy vẫn cãi lời ông để bây giờ sắp xảy ra chuyện rồi đây.

Bước tới đứng trước chiếc tủ kính thấp để trưng bày hàng, ông Khả ngọt ngào hỏi Ca :

- Cháu tên gì vậy ?

Nhã Ca lễ phép :

- Dạ cháu là Nhã Ca.

Ông Khả ồ lên thích thú :

- Nhã Ca có nghĩa là một bài ca êm dịu đúng không ? Tên hay, lại có ý nghĩa nữa . Thế mẹ cháu là Nhã... gì ?

Nhã Ca chưa kịp trả lời, ông Thiệp đã giục Cứ :

- Nào, chúng đi tiếp chứ.

Rồi ông bước trước khiến mọi người đành bước theo . Tự nhiên Cang linh cảm giữa ông Khả, ông Thiệp và cô bé Nhã Ca có một mối liên hệ nào đó mà ông Thiệp thì cố lẩn tránh, dang xa trong khi ông Khả cố níu kéo gài buộc . Nhưng mối liên hệ giữa họ là gì, Cang không thể đoán được.

Mặc cho Cứ hào hứng, giới thiệu các thiết bị chữa cháy vừa được mua mới toàn bộ, ông Thiệp lẫn ông Khả đều không mấy quan tâm . Họ như chìm vào những toan tính, riêng tư nào đó mà Cang dễ dàng nhận ra qua ánh mắt đăm chiêu, tư lự của từng người.

Trong tổng công ty Đông Đô này, ai chả biết ông Khả và ông Thiệp đối đầu với nhau . Cả hai ông đều cáo già và thủ đoạn như nhau . Ông Thiệp muốn tạo thế cho mình nên luôn ủng hộ Cang trong công việc . Là một người khôn ngoan, ông không cân nhắc con trai mình, nhưng Quân vẫn có một chức vụ quan trọng trong công ty . Anh luôn được lòng các cổ đông lớn . Nhờ tài ngoại giao khéo léo và có lẽ nhờ cả uy tín của ba mình . Cho dù Cang biết Quân và ông Thiệp không hợp tình ý nhau . Cha con xung khắc trong gia đình nhưng vào công ty ý cha đưa ra, con răm rắp tuân theo và lắm khi Quân con` tâng bốc ông bố lên tận mây.

Giọng ông Khả vang lên cắt ngang suy nghĩ của Cang :

- Cậu Cang điều hành, quản lý khá lắm nhưng tương lai chúng ta sẽ mở một siêu thị phục vụ toàn khác du lịch nước ngoài . Tôi e ý tưởng của cậu sẽ bắt nhịp không kịp.

- Chúng ta sẽ đưa Cang đi đào tạo ở nước ngoài, anh lo gì cơ chứ.

Phổ gật gù kẻ cả :

- Ý tưởng hay ! Nhưng thời gian không cho phép đâu, thưa bác.

Một vị trong Hội đồng quản trị lên tiếng :

- Chúng ta sẽ bàn vấn đề này sau.

Phổ nhếch mép nhìn Cang đầy khiêu khích, nhưng anh phớt lờ không chú ý . Anh thừa biết Phổ đang khích tướng anh, nhưng Cang chả dại gì rơi vào bẫy ấy . Anh đang cần củng cố uy tín của mình mà...

Cuối cùng cuộc thăm viếng đột xuất của các VIP trong tổng công ty cũng đến hồi kết thúc, Cang trở về phòng làm việc.

Đặt lưng xuống ghế, việc anh làm đầu tiên là đốt thuốc rồi suy nghĩ.

Rít được nửa điếu thuốc, Cang nhấn số di động của Quân, nhưng cậu ta đã tắt máy . Bố khỉ ! Chắc hắn đang hú hí với em nào đó . Nếu thế thì tội cho Nhã Ca.

Mà tại sao anh lại... tội cho Nhã Ca khi anh biết khá nhiều những bạn gái chỉ một thời rồi thôi cuả Quân.

Chả lẽ vì Nhã Ca không giống những cô nàng đỏng đảnh này à ?

Nhún vai, Cang cố gạt bỏ hình ảnh Ca ra khỏi tâm trí mình ngay lúc đó điện thoại reo.

Anh nhấc máy lên và nghe giọng Thục Trinh thật ngọt :

- Em về rồi, đang chờ anh ở nhà . Về nhanh nhé !

Cang buột miệng nhanh đến mức chính anh cũng không ngờ.

- Anh chưa về được.

- Sao cơ ? Đã hết giờ làm việc mà vẫn chưa về với vợ được ? Em có nghe lầm không vậy ?

Cang cao giọng :

- Không lầm đâu . Anh bận lắm.

Thục Trinh ré lên :

- Anh luôn coi công việc nặng hơn vợ, nhưng lúc nào rộng mồm trách tôi . Thế thì đi luôn đi, đừng về nhà nữa . Tôi cốc cần anh.

Cang buông ống nghe xuống trước khi Thục Trinh gác máy . Anh không hờn giận cô đã bỏ anh đi cả nửa tháng ròng, rõ ràng tình cảm anh dành cho Trinh đã hết, với vợ, anh không còn chút xúc cảm nào . Cang bàng hoàng nhận ra điều bất hạnh đó . Liệu cuộc hôn nhân này con` kéo dài được bao lâu nữa ? Anh thừ người ra trên ghế nhìn cái kim giây trên đồng hồ nhích từng nấc một.

Cái trò làm chủ một gia đình hạnh phúc mà Quân mách nhỏ với anh xem vậy mà khó đấy . Thở dài, Cang đứng dậy, anh ra khỏi siêu thị và bước vào quán cà phê gần đó . Đã chín giờ tối, quán đông người, chật vật lắm . Cang mới tim` cho mình một chỗ trong góc . Không gian ở đây ấm áp và yên tĩnh với giai điệu một bài nhạc không lời như ru thật phù hợp cho những cặp tình nhân cần một chỗ riêng . Cang thấy mình già và lạc lõng giữa những người yêu nhau còn khá trẻ này.

Thời yêu đương mê đắm mắc trong mắt, tay trong tay, xa nhau một giờ đã thấy nhớ vĩnh viễn qua đi rồi . Cang sẽ không bao giờ tìm lại được cảm giác đó với Thục Trinh và với bất cứ người đàn bà nào.

Nhếch môi Cang xua cái ý nghĩ có phần bi quan ấy ra khỏi tim . Bưng ly cà phê đen lên anh nhấp một miếng và nhìn thấy Quân.

Anh chàng không vào quán một mình mà vào với Nhã Ca . Thế đấy, lại thêm một đôi tình nhân nữa, bỗng dưng Cang thấy vui vui . Thay vì cho Quân và Nhã Ca biết mình đang trong quán, Cang xoay người lại tránh , anh không muốn hai người mất tự nhiên vì anh.

Nói thì nói vậy chớ Cang vẫn tò mò nhìn trộm họ và ngạc nhiên khi cả hai có vẻ căng thẳng như đang tranh luận vấn đềi gì đó.

Quân ôn tồn trong khi thái độ của Nhã Ca khá gay gắt . Cô khóc và bỏ đi trong khi Quân ngồi gục đầu như người có lỗi.

Chẳng lẽ Quân vừa nói lời chia tay với cô bé ? Tự dưng Cang bất bình quá, anh tới chỗ Quân ngồi và vỗ mạnh lên vai cậu ta, khiến Quân giật mình ngước lên.

Cang cộc lốc :

- Sao Nhã Ca khóc vậy ?

Quân quắc mắt :

- Chuyện riêng của tao, mày đừng chen vào.

Cang vẫn không thôi :

- Mày bỏ rơi con bé à ?

Quân im lặng . Anh khóat tay :

- Làm gì có chuyện đó, mày khéo tưởng tượng quá.

Nhìn đồng hồ cho có lệ, Quân cụt ngủn :

- Tao về trước.

Cang nhún vai quay lại bàn của mình . Anh nâng ly lên . Cà phên đen với một chút đắng, một chút ngọt giống như tình yêu, lẫn trong hạnh phúc thường là nỗi đau . Tội nghiệp con bé Nhã Ca . Với Quân là cuộc tình thứ mấy chục, nhưng với con nhỏ chắc là mối tình đầu . Một mối tình không đẹp như cô bé tưởng.

Trở về siêu thị, anh lấy xe rồi ngần ngừ không biết đi đâu . Cuối cun`g Cang quyết định về nhà má Mười . Bà luôn mở rộng cửa đón anh . Chỉ nghĩ thế, Cang đã thấy bình tâm . Anh tăng ga, đầu cứ nghĩ mãi lung tung về Thục Trinh, rồi về Nhã Ca và Quân.

Con bé ấy hẳn đang rất cô đơn và đau khổ . Nó có giống Cang hiện giờ không ?

Một bóng nhỏ gò lưng đạp xe trên đường khuya làm Cang chú ý và nhận ra đó là Nhã Ca . Dưới ánh sáng vàng cam của dàn đen` cao áp trông cô tội tội làm sao, Cang định vượt lên song song với Ca nhưng lại ngại . Cô bé đang buồn lại nhọc nhằn với chiếc xe đạp cọc cạch, anh nỡ nào chạy chiếc Future này bên cạnh hoặc sau vài câu xã giao lại phóng nhanh về nhà và bỏ mặc cô một mình trên đường khuya vắng, thôi thì cứ chầm chậm chạy sau lưng Ca vậy.

Được một đoạn, Cang thấy Ca tấp xe vào lề, anh mất đà đành thắng se kế bên.

Đang ngồi thụp xuống loay hoay với cái sên bị tuột, Nhã Ca giật mình khi có tiếng xe ngừng lại rồi tiếng người hỏi :

- Hư xe hả Nhã Ca ?

Ngẩng lên, Ca càng hoảng hơn khi nhận ra Cang, cô ấp úng :

- Dạ... nhưng tôi tự sửa được.

Cang trầm trồ :

- Chà ! Em giỏi dữ vậy sao ? Tôi muốn xem ..tài nghệ của em.

Nhã Ca thản nhiên :

- Cũng thường thôi . Thưa giám đốc.

Dứt lời, cô rút dưới yêu xe ra một cái khăn,

(Mất hai trang, blank pages)

- Nếu được làm Bụt, tôi sẽ hỏi em : "Vì sao em khóc ?"

Nhã Ca gượng cười, Cang lại tiếp tục :

- Phải vì anh chàng con yêu đã không còn yêu con nữa không ?

Nhã Ca lắc đầu :

- Đương nhiên là không . Ông suy diễn sai rồi thưa... Bụt.

Cang hỏi :

- Vậy vì sao con khóc trong quán cà phê ?

Nhã Ca tấp xe vào lề làm Cang cũng vội thắng kít lại, cô ấp úng :

- Vì sao giám đốc biết ?

- Giám đốc chả biết gì hết . Chỉ có Bụt biết thôi ? Phải gia đình Quân và bản thân cậu ấy làm em buồn không Ca ?

- Làm gì có chuyện đó ! Sao giám đốc lại tưởng tượng ra như vậy nhỉ ?

Cang nhìn vào mắt Nhã Ca :

- Tôi nhìn thấy chớ không tưởng tượng . Lúc gặp ông Thiệp trong siêu thị, mặc em cứ tái xanh . Không phải tôi tò mò, thích chõ mũi vào chuyện người khác, nhưng rõ ràng Nhã Ca đang gặp khó khăn từ phía gia đình Quân . Khó khăn đó là gì, tôi có thể giúp nếu em nói ra.

Nhã Ca vẫn nhỏ nhẹ lễ phép :

- Cám ơn anh . Không có gì đâu ạ.

- Thật chứ ? Tôi không muốn bất cứ ai ăn hiếp nhân viên của mình dù người đó là bạn bè.

- Được giám đốc quan tâm thật cảm động.

Cang ngọt nhạt :

- Tôi kinh khủng lắm mà.

Nhã Ca gật đầu :

- Vâng . Thật kinh khủng . Nhưng em đã quen rồi, nếu nghĩ làm, không gặp giám đốc, chắc buồn lắm.

- Vậy thì đừng nghĩ.

Nhã Ca ngập ngừng :

- Tháng sau em phải đi học cả sáng lẫn chiều, chắc không làm nỗi . Chỉ mong anh hiểu là em rất tiếc khi phải nghỉ việc.

Cang buột miệng :

- Tôi cũng vậy ,nhưng vẫn chưa tới tháng sau mà, biết đâu sẽ có sự thay đổi nào đó.

Nhã Ca buồn thiu :

- Sẽ không có sự thay đổi nào đâu.

Rồi cô lảng sang chuyện khác :

- Giờ này anh vẫn chưa về chắc chị Ở nhà đang trông lắm.

Cang xa xôi :

- Có lẽ thế . Nhưng tôi quen về trễ rồi . Đã là thói quen thì khó sửa chửa, của cả tôi lẫn cô ấy . Chúng tôi đã thoa? thuận không được làm phiền nhau . Cô ấy có những công việc của mình, lắm khi về con` trể hơn tôi.

- Vậy hai người rất ít khi được bên nhau ?

- Gần đúng như vậy.

Nhã Ca buột miệng :

- Thế thì làm vợ giám đốc đâu có sướng.

Cang lắc đầu :

- Đâu phải làm giám đốc nào cũng tệ như tôi . Mà sao mình đứng ngoài vỉa hè trò chuyện như vậy . Chúng ta tìm một quán ăn nhé . Tôi đang đói đây.

Nhã Ca từ chối :

- Dạ xin giám đốc để dịp khác . Em không thể về nhà tối hơn nữa đâu ạ.

Cang chép miệng :

- Tiếc nhỉ ! Thế là tôi lại một mình.

Nhã Ca tò mò nhìn Cang . Sao ông ta lại buột miệng một câu nói lời thở than vậy nhỉ ?

"Lại một mình", có nghĩa là ông ta rất hay một mình . Có tội không chớ ?

Nhã Ca ngập ngừng :

- Giám đốc không đi uống rượu chớ ?

Cang ậm ự :

- Chắc là có đấy . Rượu vào người ta thấy ấm lòng hơn.

- Rồi sẽ ói lung tung, ngã ngiêng ngã ngửa ngoài đường.

- Sao em biết ? Chà ! Tay Quân nói xấu bạn phải không ? Tệ thiệt !

Nhã Ca ái ngại :

- Em nghĩ dù một mình anh cũng nên về nhà nghỉ ngơi . Anh làm việc ngày hơn tám chín tiếng, không giữ gìn sức khỏe sẽ bệnh đó.

Cang bật cười :

- Lần đầu tiên trong đời giám đốc tôi được nhân viên nhắc nhở như vậy . Em làm tôi nhớ tới mẹ mình . Bà lúc nào cũng càm ràm cử rử, dù bây giờ bà ở tận bên Úc, nhưng vẫn thường xuyên điện thoại về rầy la.

Nhã Ca nói nhỏ :

- Có mẹ để rầy rà là hạnh phúc rồi.

Cang nhướng mày :

- Còn em thì sao ? Có bị mẹ rầy thường không ?

Ca lắc đầu :

- Em chưa bị mẹ rầy lần nào.

Cang không tin.

- Giỏi dữ vậy sao ? Thật khó tin.

Nhã Ca đều giọng :

- Tại vì em không có mẹ, chớ không phải vì em giỏi.

Cang hỏi gặng :

- Không có mẹ nghĩa là thế nào ?

- Nghĩa là... không có mẹ ạ.

Cang lặng lẽ nhìn Nhã Ca . Con bé có vẻ gì thật chua chát khi giải thích kiểu như thế . Đây là một ..hoàn cảnh khiến Quân động lòng trắc ẩn ?

Cang cao giọng :

- Tôi bắt đầu tò mò về em rồi Nhã Ca . Nếu không có mẹ, em đang sống với ai ? Một ông bố gà trống nuôi con à ?

Nhã Ca chưa kịp trả lời, Cang đã nói tiếp :

- Nếu thế, Quân khó... bảo toàn tính mạng khi làm con gái rượu của ông rơi lệ rồi.

Nhã Ca lắc đầu :

- Chuyện không như giám đốc nghỉ đâu.

- Vậy nó như thế nào ?

Nhã Ca lảng đi :

- Xin phép giám đốc em về . Đã khuya lắm rồi.

Cang chợt xìu xuống :

- Ừ nhỉ ! Tôi thật vô ý . Đã khuya rồi mà lại... chận đường em . Thôi, em về nhé . Dù tôi rất muốn chung đường, nhưng tới đây cũng đành chia tay . Chúc ngủ ngon !

Dứt lời, anh phóng xe đi trước vẻ ngỡ ngàng của Nhã Ca.

"Tay" giám đốc này hơi ..bị khó hiểu . Hiện giờ Nhã Ca đang có tâm trạng nên không muốn quan tâm thêm người khác . Cô mệt mỏi với áp lực tâm lý đang đè nặng trái tim . Nhã Ca mong mau hết tháng để rời khỏi chỗ này . Lúc nãy anh Quân đã hết sức khó khăn khi mở lời như vậy với Ca.

Anh Quân bảo sẽ tìm cho cô một chỗ lam` khác. Cô đã giận dỗi bảo không cần trong nước mắt và giận dỗi bỏ đi.

Thật ra, anh Quân đâu có lỗi gì . Nhã Ca cũng thế . Vậy mà... Người đàn ông đó chưa bao giờ và không bao giờ là ba của cô . Ca sẽ cư làm việc ở đó thử xem ông ta tức ỡ nào.

Dấn mạnh pedal, Nhã Ca đạp xe đi . Trước mặt cô là con ngõ dẫn vào nhà trọ . Con ngõ không tối tăm nhờ những ngọn đen` đường vàng mù mờ . Màu vàng ấy không hứa hẹn điều tốt lành, nhưng dù sao nó cũng xua đi bóng tối.

Chương 10

Phổ gõ tay lên mặt tủ kiếng, mắt không rời Nhã Ca . Cô bé đang thay pin điện thoại cho anh với vẻ cẩn thận và chăm chú . Chăm chú đến mức không biết có người đang nhìn lén mình.

Cô bé đúng là dễ thương . Thoạt thấy con nhỏ lần đầu, Phổ đã thấy quen quen, đến khi nghe ba mình nhắc đến Nhã Dung, anh mới nhớ ra...

Người đàn bà đẹp nổi tiếng có nhiều đời chồng ấy . Phổ không lạ gì . Cộng đồng người Việt ở Toronro đâu nhiều nhặn gì . Tiếng lành đồn gần tiếng dữ đồn xa là đương nhiên . Điều lạ là con gái bà ta cũng như mẹ . Nghe nói giám đốc Cang rất ưng con nhỏ , dù Thục Trinh vẫn sờ sờ trước mắt . Thế mới biết dù không sống với mẹ từ nhỏ , nhưng con gái vẫn mang gien lẳng lơ của người mang nặng đẻ đau.

Bỗng dưng Phổ nhếch môi hằn học . Anh vẫn chưa quên mối tình thù xưa kia . Hồi đó Thục Trinh yêu anh nhưng lại chịu làm vợ Cang . Cuộc đời luôn có những điều bất ngờ . Phổ như rơi xuống vực sâu không đáy khi nhận được tin người yêu đi lấy chồng.

Anh đau vì bị phản bội, vì sự thua kém của mình so với Cang . Thục Trinh chọn chồng giàu . Nếu đem tài sản ra cân đong đo đếm, gia đình Cang "nặng ký" hơn gia đình Phổ về nhiều mặt . Giòng họ Đặng Đình của Cang nổi tiếng giàu sang nhất nhì đất Bình Dương chớ không thuộc dạng gặp thời mời phất lên như gia đình anh và gia đình ông Thiệp . Cang lại là con trai duy nhất, người thừa kế cuả cả giòng họ Đặng Đình còn sống tại Việt Nam, trong khi họ hàng của giòng họ định cư ở nước ngoài và đều rất thành danh, giàu có . Thục Trinh chọn Cang là tất nhiên.

- Thưa ông, xong rồi.

Giọng trong trẻo và ngọt ngào của Nhã Ca vang lên khiến Phổ bừng tỉnh.

Anh lấy lại vẻ hoạt bát của mình thật nhanh . Bằng giọng điệu đã chuẩn bị sẵn, anh nhỏ nhẹ :

- Cám ơn Nhã Ca.

Đứng kế bên cô, Tường kêu lên kinh ngạc :

- Thuộc cả tên người bán hàng . Siêu thật !

Nhã Ca cũng ngạc nhiên không kém . Nhân viên siêu thị ai cũng đeo bảng tên, nhưng hôm nay cô để quên bãng tên mình ở nhà, vậy mà anh ta gọi Nhã Ca như thân quen với cô từ đời nào.

Phổ tủm tỉm cười rồi nhấn mạnh :

- Trông Nhã Ca giống mẹ lắm . Nhất là đôi mắt biết cười biết nói.

Líu cả lưỡi, Nhã Ca lắp bắp :

- Ông biết mẹ tôi à ?

Phổ không rời mắt khỏi gương mặt tái xanh của Nhã Ca . Anh buông từng tiếng :

- Tôi biết, nếu mẹ em tên là Nhã Dung.

Nhã Ca rùng mình . Cô trấn tĩnh lại và lạnh lùng :

- Rất tiếc không phải.

Phổ vẫn nói :

- Nhưng trông em rất giống cô Nhã Dung lắm.

Nhã Ca thản nhiên :

- Thế giới hơn sáu tỉ người, nên người này giống người kia là chuyện thường, thưa ông.

Phổ cao giọng :

- Em không thắc mắc về cô Nhã Dung, người tôi cho là rất giống em sao ?

Nhã Ca lễ phép :

- Dạ không ạ . Từ khi ra đứng bán ở đây, tôi vẫn bị khách hàng nói giống người này, người kia quen với họ . Thậm chí tôi còn bị nói giống một diễn viên nổi tiếng của Hàn Quốc nữa, nhưng tôi đâu có tin.

Phổ bật cười . Anh gật gù :

- Khá lắm ! Tôi chào thua nhân viên của giám đốc Cang . Người đẹp, lại khôn khéo, thông minh thế này bảo sao ông Cang không cưng cho được.

Nhã Ca hơi cau mày vì những lời của Phổ . Cô không biết anh ta là ai, nhưng lời nào anh ta nói cũng là gươm là dao sắc nhọn, dễ sợ, và có mục đích hẳn hoi . Nhưng mục đích đó là gì nhỉ ?

Mặt nghiêm lại, Nhã Ca nói :

- Nhân viên nào làm tốt công việc ông Cang cũng quý hết, thưa ông.

Vẫn giọng điệu khiêu khích, Phổ cười cười :

- Nhưng phải có người quý nhiều có người quý it' chứ .Đúng không ?

Nãy giờ im lặng . Tường mới chen vào :

- Ủa, mà giám đốc Cang quý ai đâu mắc mớ tới anh . Sao nãy giờ anh cứ rề rà hỏi tới hỏi lui vậy ? Mua bán xong xuôi, tiền thừa cũng đã thối rồi mà.

Nhã Ca khẽ huých vào chân Tường, nhưng cô vẫn tỉnh queo.

- Ngày nào cũng gặp khách khoái cà kê dê ngỗng như anh, chắc tụi tui chết sớm.

Phổ ung dung :

- Không cần mỗi ngày mỗi gặp đâu em gái . Chỉ gặp nhau lần này thôi, em cũng sẽ chết sớm . Có là nhân viên đầu ấp tay gối của giám đốc Cang đi chăng nữa cũng tiêu.

Dứt lời, anh nháy mắt với Nhã Ca rồi bước đi.

Tường nhìn theo :

- Thằng cha này trông quen quen, nhưng cái mặt điếm đàng quá !

Nhã Ca bảo :

- Vừa rồi ông ta nói những lời như hăm dọa chị.

Tường nhún vai :

- Ăn thua gì . Em mới đứng quầy nên hay nhịn, hay lo, chới chị thâm niên buôn bán quá rồi, nên chả sợ những gã vờ như quen biết lới để hù dọa người nghèo như chị em mình . Với những gã đó mình phải "kê" tủ đứng vào mồm cho nó quê mà bỏ đi.

Nhìn Nhã Ca, Tường thắc mắt :

- Sao hắn lại hỏi những câu kỳ cục vậy kià ? Dù em đã bảo rằng không phải, nhưng chị thấy dường như hắn tin chắc mẹ em tên Nhã Dung.

Nhã Ca bối rối :

- Em không biết tại sao nữa . Cứ kệ hắn đi.

Tường bỗng ồ lên :

- A ! Chị nhớ rồi . Cách đây mấy bữa, hắn có mặt trong đoàn khác đi với gíam đốc Cang .Chà ! Chắc là hắn làm trên tổng công ty . Sao chị ghét những người làm phách như hắn quá.

Tường vừa dứt lời thì Cứ đi tới . Anh nhìn Nhã Ca cười cười :

- Có người hỏi thăm Nhã Ca đó.

Cô thắc thỏm hỏi :

- Ai vậy anh ?

Cứ lấp lửng :

- Một chàng bạch mã hoàng tử mà nhiều cô gái hằng mơ ước . Thử đoán xem.

Tường khịt mũi :

- Trông chàng ta có giống anh không ?

Sửa cái giọng kính trên sống mũi lại, Cứ nói :

- Không . Anh đẹp trai hơn chàng nhiều, có điều anh không giàu, không thế lực như chàng.

Nhã Ca nghĩ ngay tới gã lúc nãy và nói :

- Thật tình em không đoán ra là ai.

Cứ buông từng tiếng với vẻ quan trọng :

- Là con trai tổng giám đốc, người có quyền lực cao nhất trong tổng công ty.

- Sao ông ta lại hỏi thăm em ?

- Có thể anh ta thích em hổng chừng.

Nhã Ca phản ứng :

- Làm gì có chuyện đó . Anh chỉ trêu em.

Tường hất hàm :

- Thật ra, con trai ông Khả hỏi gì về Nhã Ca ? Anh nói toẹt ra cho rồi . Úp mở hoài chán quá.

Cứ gãi ót :

- À, cậu Phổ hỏi em vào làm lâu chưa, do ai tuyển ? Rồi anh có biết gì về gia đình em không ?

Tường tò mò :

- Thế anh trả lời sao ?

- Anh trả lời không biết.

Tường khen :

- Giỏi ! Rồi sao nữa ?

- Hết . Hắn đi te te một nước ra quầy tụi em đó.

Nhã Ca kêu lên :

- Là người mặc áo sơ mi màu đen à ?

- Đúng . Em không quen thật chứ ?

Nhã Ca nhè nhẹ lắc đầu . Hôm trước ông Khả đã đặt một loạt câu hỏi về Ca trước mặt ông Thiệp . Điều đó chứng tỏ ông ấy đã nhận ra cô . Nhã Ca rất giống mẹ, bà ngoại và dì Nhã Bình đều nói như vậy . Chính vì thế nên ông Thiệp không muốn cô xuất hiện trong công ty này, dù chỉ trong cương vị của nhân viên bán hành . Ông sợ người ta truy ra được rằng đương kim chủ tịch Hội đồng quản trị công ty có một đứa con rơi do thời còn trẻ lăng nhăng, đèo bồng . Ông sợ Nhã Ca làm bẩn thanh danh, uy tín . Ông sợ đợt bầu lại Hội đồng quảnh trị sẽ bị mất chức vì đạo đức xấu.

Nhã Ca không là gì đối với ông Thiệp cả . Nếu có, có lẽ cái gai trong mắt mà ông đang muốn nhổ bỏ . Thật không gì đau đớn bằng có một nỗi đau không thể tìm người chia sẽ.

Thấy Ca đứng thừ ra , Tường vỗ nhẹ vào tay cô :

- Tay Phổ này có vấn đề , nhưng không gì em phải lo hết.

Giọng Cứ hạ xuống đầy quan trọng :

- Giám đốc Cang rất thân với phó giám đốc nhân sự Quân . Sắp bầu lại hội đồng quản trị, trâu bò tha hồ húc nhau, tội nghiệp ruồi mũi phải chết oan . Nhưng ông Quân không để em bị ảnh hưởng đâu . Cứ làm việc cho... ngon lành vào, chả ai dám động tới em . Thôi hai chị em trông hàng nghen, có khách quý tới kià . Cẩn thận đó.

Nhìn theo cái hất hàm của Cứ, Nhã Ca thấy Trúc Quỳnh . Chị ta đi với một phụ nữ khá đẹp, lại ăn mặc thật sang trọng . Hai người đang dừng chân trước cửa hàng bán vàng bạc trang sức đối diện xéo xéo cửa hàng của Ca.

Tường chống nạnh :

- Lại con mụ này nữa à ? Nếu mụ ấy ghé vào quầy mình, em cứ để cho chị . Chà ! Bữa nay lại đi chung với bà giám đốc Cang . Tính dựa hơi chắc.

Nhã Ca tò mò nhìn vợ của Cang trong khi miệng Tường "làm việc" không ngừng :

- Nhìn bà Thục Trinh kìa ! Cứ y như người mẫu . Ngoài ba mươi rồi chớ trẻ trung gì đâu mà bầy đặt nhuộm tóc.

Ca nghi ngờ :

- Sao chị biết vợ giám đốc ngoài ba mươi ? Em thấy bà ấy còn quá trẻ.

Tường bĩu môi :

- Trẻ son, trẻ phấn, trẻ quần, trẻ áo chớ trẻ gì ? Ai hổng biết bà với ông Cang cùng một tuổi . Băm rồi mà chả chịu đẻ gì hết, coi chừng vô sinh đó.

Nhã Ca tủm tỉm cười :

- Sao chị độc miệng vậy ?

Tường nhún vai :

- Thì sự thật là vậy mà . Bà ta đâu muốn có con vì sợ hư ..phọt . Ông Cang đau khổ vì bà vợ này vô cùng . Ai hổng biết.

Nhã Ca lại nhìn vế phía Thục Trinh . Cô ta đúng là đẹp, lại biết ăn mặt, trang điểm nên sắc đẹp dường như được nhân lên . Nhưng trong cái đẹp ấy có một chút gì vô cảm khiến người khác khó gần.

Trúc Quỳnh cặp tay Thục Trinh đi tới quầy của Nhã Ca.

Dừng lại ngay trước chỗ Ca đứng , Quỳnh cao giọng :

- Nhân viên cưng của giám đốc Cang đó . Nó khéo chiều, khéo ngọt lắm, Trinh cứ đi biền biệt coi chừng mất chồng có ngày.

Quắc đôi mắt tô trắng bạt thời thượng về phía Nhã Ca, Thục Trinh nhìn cô như ước lượng đánh giá rồi nói :

- Nhìn không đến nổi tệ, anh Cang có thể tìm vui chút chút được.

Trúc Quỳnh tròn xoe mắt :

- Trinh không ghen à ?

Thục Trinh kiêu ngạo :

- Hơi đâu mà ghen với hạng đó . Em phải dành tâm trí cho những chuyện khác tầm cỡ, chớ ba thứ rác rưỡi này... Chậc !

Trúc Quỳnh trầm trồ :

- Em tự tin quá, chị thật nể em luôn.

- Trái tim ông Cang em nắm trong tay, nên chả gì phải lo hết.

Dứt lời, Thục Trinh ném về phía Nhã Ca cái nhìn như dao đầy hăm dọa rồi nắm tay Quỳnh kéo đi.

Trong lúc Nhã Ca còn đang ngậm đắng nuốt cay vì những gì vừa nghe thì Tường đã rít lên qua kẽ răng.

- Đồ hai con... chồn đen ! Mụ Trúc Quỳnh định mượn tay Thục Trinh để tống em khỏi đây . Mẹ ta thù dai thật.

Nhã Ca nhếch môi, cô cảm thấy mệt mỏi thật sự . Áp lực công việc với cô không nặng bằng áp lực của những mối quan hệ luôn phải che đậy, giấu kín . Có lẽ nên rời khỏi đây thôi.

Giọng Tường đầy tò mò :

- Nghe anh Cứ nói em là người quen của phó giám đốc Quân . Vậy sao bà Trúc Quỳnh lại đối xử với em chả ra gì nhỉ ?

Nhã Ca lạnh lùng :

- Tại vì em không quen bà ta.

- Thì ra là vậy . Chậc ! Coi bộ khó cho em rồi.

Nhã Ca trầm giọng :

- Em và anh Quân không như chị nghĩ đâu.

- Em biết chị nghĩ gì à ?

Nhã Ca chưa kịp trả lời thì có khác, Tường đon đả chào mời . Nhã Ca bước vào trong sắp xếp lại những cái điện thoại di động bày làm mẫu trong tủ kính . Cô cố gạt khỏi tâm trí những gì vừa xảy ra từ chuyện Phổ hỏi tên mẹ cô, đến chuyện Trúc Quỳnh cố tình mượn tay Thục Trinh sĩ nhục cô.

Thở dài, Nhã Ca đóng cửa kính lại, ngay lúc ấy cô thấy Quân.

Anh nói nhỏ :

- Hết giờ làm việc qua quán Trung Nguyên, anh đợi bên ấy.

Rồi chả cần biết Nhã Ca đồng ý không, Quân bỏ đi một nược.

Tường cười cười :

- Lại hẹn hò à ? Sướng nhỉ !

Nhã Ca làm thinh, nhưng lòng nặng như đeo đá . cô khó thanh minh cho mối quan hệ này . Thôi thì thây kệ . Cứ để người ngoài hiểu lầm. Biết đâu vậy mà hay cho Nhã Ca lẫn ông Thiệp và Quân.

Tường lại lên giọng chị :

- Nghe đồn ông Quân thay bồ như thay áo . Trước kia, Quân cũng đã mời vài cô nhân viên nhẹ dạ trong công ty đi cà phê, rồi cũng chả tới đâu, thậm chí đã có đứa phải nghĩ việc . Em nên tránh vết xe đổ thì hơn.

Nhã Ca tiếp tục làm thinh . Cô nhìn đồng hồ, sốt ruột . Thấy thế Tường nói :

- Cứ về trước đi, giờ này ít khách rồi, chị đứng quầy một mình được mà.

Nhã Ca không cần khách sáo :

- Nếu vậy em về trước . Cám ơn chị nhiều.

Tường hóm hỉnh :

- Về... vui vẻ nha.

Nhã Ca mỉm cười dù biết chắc mình sẽ không vui vẻ chút nào.

Vào quán cà phê Trung Nguyên, Nhã Ca không phải tìm đã thấy Quân ngồi gần cửa.

Kéo ghế cho cô xong, anh nói ngay vào đề chớ không rào đón.

- Anh đã tìm được chỗ lam` khác cho em . Ngày mai có thể bắt đầu . Chỗ này lương cao hơn, thời gian ngắn hơn, như vậy sẽ đỡ cực cho em.

Nhã Ca chớp mi :

- Cám ơn anh.

Quân phật ý :

- Sao anh ghét nghe câu "cám ơn" từ em quá.

Nhã Ca tự bào chữa :

- Em không biết nói sao cho vừa lòng anh.

Quân nhấn mạnh :

- Anh chỉ muốn em đừng coi anh như người dưng nước lã . Đừng nghĩ những gì anh làm cho em là trách nhiệm mà phải hiểu đó là tình cảm anh trai dành cho em gái . Trước đây, anh vô tâm cho rằng em dù không gần ba, nhưng vẫn có mẹ và bà ngoại lo lắng, nên chả thấy mình có bổn phận gì . Bây giờ anh lại nghĩ khác và ân hận vì sự ích kỷ của bản thân . Nhất định anh sẽ lay chuyển ba để một ngày nào đó, ông phải danh chánh ngôn thuận nhận em là con gái.

Nhã Ca nói ngay :

- Em không muốn đẩy anh vào chỗ khó vì em biết ba, chị Quỳnh và mẹ anh chả đời nào chấp nhận em.

Im lặng vài giâu, Ca nói tiếp :

- Bản thân em cũng không muốn.

Quân phản đối :

- Em đâu thể làm một người vô gia đình mãi được.

Nhã Ca nhăn mặt :

- Chuyện đó sau này hãy nói nghe anh.

Quân khẽ gật đầu . Anh thở dài :

- Người thiệt thòi nhất là em.

Ca lảng đi :

- Chưa hết tháng, em nghỉ ngang có kỳ không khi giám đốc Cang, anh Cứ, chị Tường rất tốt với em.

Quân khoát tay :

- Đó chỉ là quan hệ công việc, em không cần phải bận tâm . Anh sẽ nói hộ em.

Nhã Ca hỏi :

- Anh biết ông Phổ không ?

Quân gật đầu :

- Anh biết . Có chuyện gì không ?

Nhã Ca ngắn gọn :

- Ông ta bảo biết mẹ em và khẳng định bà tên Nhã Dung . Phổ nói em rất giống mẹ . Chả lẽ Phổ biết mẹ em ?

Quân nhíu mày :

- Hồi xưa, bác Khả tức là ba Phổ và mẹ em làm chung cơ quan . Chắc chắn ông Khả biết mẹ em . Anh nghĩ cha con ông ta muốn lợi dụng em và cô Nhã Dung để chống lại ba chớ chưa chắc Phổ biết mặt cô Dung.

Nhã Ca gật gù :

- Em cũng nghĩ thế, nên nhất nhất phải không nhận chuyện hắn nói.

Quân mỉm cười :

- Anh mừng vì em biết nghĩ cho ba.

Nhã Ca chớp mi :

- Em chỉ nghĩ tới anh thôi . Chớ ba thì không . Thậm chí em không muốn nghỉ làm ở đây chỉ vì muốn ba phải tức phải lo.

Quân trầm giọng :

- Cám ơn em đã nghĩ lại.

Nhã Ca bắt bẻ :

- Anh ghét "cám ơn" lắm mà !

Quân chép miệng :

- Biết sao đây khi mình bị nhiễm cái mình ghét từ người khác.

Quân dứt lời, cả hai anh em cùng cười.

Nhã Ca ngập ngừng :

- Anh biê"t gì về chuyện ba và mẹ em hồi đó ?

Quân lắc đầu :

- Anh có biết gì đâu.

Nhã Ca nghiêm nghị :

- Nếu là anh của em, anh phải thành thật với em chớ . Anh đã biết gì về chuyện của ba và mẹ em ngày xưa ? Kể cho em nghe với.

Quân trầm ngâm một hồi mới bắt đầu kể :

- Hồi anh học lới sáu, tức là độ mười một, mười hai tuổi gì d dó , trong gia đình đã xẩy ra một chuyện , ba đang làm việc trong một cơ quanh lớn với một tương lai thăng tiến đầy hứa hẹn, bỗng đột ngột bị kỷ luật và buột thôi việc.

Nhã Ca liếm môi :

- Vì lý do gì ? Phải vì mẹ em không ?

Quân nói :

- Hồi đó anh còn bé nên không hiểu vì sao . Anh chỉ nhớ khi ấy ba và mẹ anh gây nhau rất dữ, bà đưa anh và chị Quỳnh về sống với bà ngoại . Phải một năm sau, lúc ba đã tìm được việc làm khác và qua van xin năn nỉ mẹ anh mới chịu quay về . Lúc ở bên ngoại, anh nghe ngọai chuyện trò với mẹ mới biết ba bị kỷ luật vì một người đàn bà còn rất trẻ và rất đẹp, tên Nhã Dung.

Thấy Nhã Ca bưng ly nước lên uống, Quân biết cô đang xúc động nên ngần ngừ như lựa lời rồi mới nói tiếp :

- Lúc đó ba đã giữ chức phó giám đốc, quyền hạn một cõi . Mẹ anh cho rằng cô Nhã Dung vì ham mê danh vọng nên cố tình quyến rũ ba, lôi ba vào bẫy tình . Cô Dung tin là với tuổi trẻ và sắc đẹp, ba sẽ bỏ mẹ con anh và cưới cô ấy . Nhưng ba đã không làm thế . Vậy là cô Dung tố cáo ông đã hại đời cô ấy . Xem như ba thân bại danh liệt . Cả cơ quan ông lúc đó ai cũng biết hết.

Nhã Ca nhếch môi :

- Chính vì vậy nên ba không nhận em chớ gì ? Mà em có tội tình gì cơ chứ ?

Quân ngập ngừng :

- Ba anh vẫn còn rất hận mẹ em, ông cho rằng nếu không vì bà, đường công danh sự nghiệp của ông không chỉ như bây giờ.

Nhã Ca đanh giọng :

- Ông ta nói thế mà không xấu hổ sao ? Nếu ông ta không muốn, mẹ em đâu thể nào lôi ông ta vào bẫy được . Đàn ông tồi.

Quân cau mày :

- Không được hỗn . Đó là ba em.

Nhã Ca cười khẩy :

- Tôi không có cha.

Hít một hơi dài như để trấn tĩnh, Nhã Ca nói tiếp :

- Tôi không muốn vây vào gia đình anh nữa . Những gì tôi đã nhận nhất định sau này tôi sẽ trả.

Dứt lời, Nhã Ca đứng dậy nhưng Quân đã nhanh nhẹn kéo cô ngồi xuống.

- Sao lại thế ? Em muốn anh thành thật . Hừ ! Thành thật để nghe được những lời như vậy từ em à ?

Nhã Ca im lặng, nước mắt cô lặng lẽ rơi xuống . Bà ngoại lẫn dì Nhã Bình luôn tránh né mỗi khi Ca hỏi về chuyện của ba mẹ . Cô cứ tưởng giữa hai người là một cuộc tình đầy lãng mạn nhưng kết thúc buồn vì không thể đến với nhau . Ca không thể ngờ mối tình ấy không như vậy . Qua lời của Quân, mẹ Ca khác nào một phù thủy đầy tham vọng, xấu xa . Còn ba mới là nạn nhân đáng tội nghiệp.

Nhã Ca nhếch môi khổ sở... Ông căm hận mẹ đến mức thù hằn, xa lánh cả đứa con vô tội . Trong mắt ông, Ca là một ám ảnh đáng sợ của tội lỗi, ông né tránh, phủ nhận cô là đương nhiên.

"Hùm dữ không nỡ ăn thịt con" . Ba cô là người ta chớ đâu phải là dã thú, song xem ra người ta còn hiểm hóc sâu độc hơn dã thú nhiều.

Ba là người tham vọng, chắc chắn ông sẽ gạt hết những ngại vật trên đường công danh của mình . Rút ra bài học xương máu từ chuyện dan díu với mẹ, ông sẽ không để sơ sót nào xảy ra cho bản thân cũng như gia đình ông nữa đâu . Nhã Ca liệu mà giữ mình đi.

Nhìn Quân bằng đôi mắt đỏ, Ca nói :

- Nếu biết sự thật như vậy, em đã không tìm ông ta, dù để đòi tiền.

Quân ngập ngừng :

- Nói đến tiền anh chợt nhớ thêm điều này . Khi cô Nhã Dung sanh em xong, ba có đưa cô một số vàng kha khá để cô lo cho em . Tiếc rằng cô Dung đã lấy số vàng ấy sử dụng vào mục đích khác.

- Anh cho rằng mẹ em mang số vàng ấy đi ra nước ngoài à ?

Quân không trả lời, anh xa xôi :

- Sự thật bao giờ cũng đáng sợ.

Nhã Ca héo hắt cả lòng . Cô có nên tin những gì Quân vừa nói không ?

Giọng anh lại vang lên :

- Anh em mình đừng nhắc tới chuyện cũ nữa . Qúa khứ buồn, ta nên quên để hướng tới tương lai . Ngày mai đúng hai giờ trưa, anh sẽ chờ em ở trung tâm thương mại Nhật Nam . Nhớ không được cho anh leo cây đó.

Nhã Ca hỏi :

- Nếu em không đến thì sao ?

Quân thản nhiên :

- Thì anh sẽ đi tìm em chớ sao nữa.

Nhìn đồng hồ, anh bảo :

- Về được rồi đó nhỏ.

Nhã Ca gật đầu :

- Vâng.

Lấy dưới chân bàn lên một bịch xốp khá nặng , Quân nói :

- Em cần có thêm chất đạm trong bữa ăn, để lấy sức mà học, mà lam` thêm giờ.

- Em không nhận đâu.

- Ơ hay ! Anh có tặng đâu mà từ chối . Anh cho vay đó . Bao giờ ra trường, đi làm chính thức anh sẽ đòi . Giờ cứ nhận thoải mái.

Nhã Ca chép miệng :

- Anh chỉ làm em khó nói với bạn bè . Nhất là Thanh Du . Nó luôn tưởng tượng những chuyện không có.

- Mặc kệ nó . Em phải lo cho bản thân trước . Nào, về... về, khuya rồi.

Nhã Ca đứng dậy, Quân xách túi xốp đi theo sau . Nhã Ca thấy mũi cay xè cảm động vì lần đầu tiên trong đời cô nhận ra rằng : Có anh trai chăm sóc đúng là sung sướng.

Không cha, không mẹ, nhưng dầu sao Nhã Ca cũng còn anh trai . Quân chính là người anh duy nhất của cô trên cõi đời này . Cô phải biết giữ gìn, trân trọng những gì anh đã làm cho mình mới được .

Nguồn: matnauhoctro.com