Chương 143
Ngay tức thì, Tiểu Mai và gã Triết đều quay sang nhìn tôi trân trối :
- N….sao vậy ? – Tiểu Mai kinh ngạc hỏi.
Triết ngơ ngác cạnh bên, chưa biết nói gì, nhíu mày lại đưa mục quang sang tôi.
- N nói ông Triết này bắt cá 3 tay, quen cùng một lúc 3 người, chứ yêu duy nhất một người cái nỗi gì ! – Tôi buông đàn xuống, gằn giọng nói từng tiếng một.
- Cậu em đây, nói thế nào là 3 người ? Anh không hiểu ! – Triết sửng sốt.
- Hừ, hiểu hay không hiểu thì ông anh phải tự biết chứ ! – Tôi hừ mũi.
- Nhưng anh không hiểu thật ! – Hắn ta lắc đầu.
- Thế thì được, để tui nói rõ ra nhé, lúc đó đừng có hối hận ! – Tôi hất hàm chỉ tay gõ gõ xuống mặt bàn.
- Ừm, nói trắng ra xem nào ! – Triết điềm tĩnh chắp hai tay vào nhau.
- Tui biết ông đang quen cùng lúc 3 người, một là Trúc Mai ! – Tôi liếc nhìn Tiểu Mai đang tròn mắt ngạc nhiên rồi tiếp lời – Hai là chị Diễm học chuyên Anh ở trường ông, người còn lại tui không nói ông cũng tự biết rồi chứ gì !
- N ơi……. ! – Tiểu Mai định lên tiếng nhưng bị Triết khoát tay ngăn lại.
- Sao chú em lại biết Diễm ? – Hắn hỏi.
- Hê, tui còn biết chiều hôm mồng 1 Tết, ông anh nắm tay Mai ngoài biển đi chơi với bạn, lúc đó còn có cả chị Diễm nữa mà ! – Tôi nói, nhưng tự dưng thấy nháng lên một kẽ hở trong câu vừa rồi.
- Hừm…. ! – Triết cố giấu vẻ ngạc nhiên bằng nét cười nửa miệng.
Rồi hắn đưa hai ngón tay tì vào thái dương, nheo mắt lại nhìn tôi :
- Có bằng cớ gì không ? Hay chỉ là nói suông ?
Tôi trừng mắt nhìn, Triết cũng mục quang đối nhãn với tôi, lạnh lùng như sắt đá.
Tôi nộ hoả xung thiên, cho tay vào cặp giật phắt tấm ảnh của hắn ra đập xuống bàn :
- Ảnh đẹp nhỉ ! – Tôi cười gằn.
Lúc này thì tôi mới thấy sắc mặt Triết thay đổi, hắn thoáng lộ vẻ sửng sốt :
- Tấm ảnh này làm sao mà chú em có ?
- Sao tui phải nói ? – Tôi nghênh mặt thách thức.
Triết hít một hơi dài, rồi hé nửa miệng nghiến răng nói :
- Người được hỏi phải trả lời !
- Đâu có chuyện từ bị cáo lại thành công tố viên, ở đây tui hỏi mới phải ! – Tôi cười nhạt rồi cầm tấm ảnh lên chìa sang Tiểu Mai - Ảnh này có phải của Mai không ?
- Sao lại là của mình được chứ…. ? – Nàng nhăn mặt, líu ríu nói – Thật ra…. !
- Em để N nói tiếp đi ! – Triết cắt lời.
- Hờ, hình của ông anh, nét chữ của con gái, mà không phải của Mai, vậy thì của ai ? Của con cá thứ ba chứ gì ! – Tôi buộc tội với lí lẽ đanh thép.
- Bây giờ anh hỏi lại, chú em lấy tấm ảnh này ở đâu ? – Hắn ra vẻ đã hết kiên nhẫn.
- Ở nhà con cá thứ ba của ông anh đấy ! – Tôi nhếch mép.
- Đi, tất cả dắt xe ra ! – Nói rồi gã họ Sở đứng dậy, cầm tấm ảnh bỏ tọt vào túi áo.
- Đi đâu ? Chạy làng à ? – Tôi ngồi thẳng dậy.
- Nghe nhé, chú em chạy một mình theo sau, hai người bọn anh đi trước, sang nhà con cá thứ ba, rồi bốn mặt một lời ! – Triết hất tay ra ngoài cổng, cười nửa miệng nói.
- “ Cái quỷ gì đây mà một, hai, ba , bốn nữa chứ ? “ – Tôi ngớ người ra vì câu nói rõ đầy ẩn ý của Triết vừa rồi.
Nhưng lỡ đâm lao phải theo lao thôi, đằng nào tôi cũng chẳng sai gì, sự thật nó rành rành ra thế cơ mà :
- Được, đi thì đi, xem ông anh giở trò gì ! – Tôi đứng phắt dậy, ra ngoài sân dắt xe.
Tiểu Mai líu ríu nghe theo, đóng cổng lại rồi đi đến chỗ tôi đang đứng.
- Bé Mai, em ngồi bên này ! – Triết hất tay lạnh lùng nói.
- N gây hoạ lớn rồi, N ơi…. ! – Nàng cắn môi nói nhỏ rồi vội đi về phía xe của Triết.
- “ Hoạ lớn gì nữa ? “ – Tôi nghe Tiểu Mai nói mà chẳng hiểu mô tê gì sất, hoạ cái quái gì, vạch mặt được tên Sở Khanh này là phúc cho nàng mới phải. Nghĩ rồi tôi co chân đạp theo sau xe Triết, quyết tâm bữa nay phải thay trời hành đạo, để xem tên bắt cá 3 tay này giở sát chước gì sau cùng đây.
Triết chở Tiểu Mai chạy trước, tôi giữ một khoảng cách nhất định chạy theo sau, nhìn lên thì thấy Triết nói gì đó, rồi Tiểu Mai vội tiếp lời, chốc chốc nàng lại quay ra sau nhìn tôi rồi lắc đầu liên tục, tay vẫy vẫy ý bảo như bàn lùi.
Tôi lừ mắt nhìn sang hướng khác tỏ ý không quan tâm, giờ nàng có năn nỉ thế nào thì tôi cũng phải vạch trần bộ mặt của tên Triết này, không thì hoá ra nãy giờ là tôi nói xàm nói bậy vô ích à !
Trên đường đi, tôi định liệu xem tên họ Sở sẽ làm gì, sẽ nói những gì, và bình tĩnh phân tích rồi nghĩ lại lúc đó tôi sẽ nói gì. Đúng, tôi sẽ dùng những lập luận sắt đá nhất để buộc tội hắn, để hắn sẽ vĩnh bất siêu sinh mà ôm hận trong lòng, vạn kiếp bất phục.
Hơn nửa đoạn đường, tôi thập phầm hăm hở, bách phần quyết tâm.
Tầm 10 phút sau, được hơn hai phần ba đoạn đường, tôi cảm thấy bắt đầu thắc mắc, sao hắn lại đi vào đường này nhỉ ? Vừa mới sáng nay tôi còn ở đường này đây mà !
Đến đầu đường thì Triết giảm tốc rồi rẽ bên phải, tôi đâm chột dạ, cái linh cảm trời cho “ Khi điều không may có xu hướng diễn ra thì nó sẽ diễn ra “ lại nổi lên.
Thêm vài giây, Triết tấp sát vào lề, dừng xe trước căn nhà có cổng sắt với những dây thường xuân xanh mướt uốn quanh, và một gốc me tây to đùng phủ bóng mát rợp kín khoảng sân trước hiên nhà.
Đến lượt tôi kinh ngạc tột độ :
- “ Cái quái gì vầy ? Hắn tự dẫn xác đến tận nhà Trân à ? Sát chước gì đây ? Lạy lục van xin hay là…đánh bom liều chết ? “
Triết dựng xe rồi dắt lên lề, đưa tay nhấn chuông cửa :
- Kính coong !
- Nhà con cá thứ ba là đây, chú N nhỉ ? – Hắn liếc mắt cười khẩy.
- ……… ! – Tôi sầm mặt, im lặng tỏ vẻ xác nhận.
Chốc sau, có tiếng dép trong nhà loạt soạt bước ra mở cổng, là Trân, vẻ như cô bé đang học vì tôi biết chỉ khi làm bài tập thì Trân mới đeo kính.
- Ủa ? Anh Triết, chị Mai ! – Trân ngạc nhiên rồi mừng rỡ đi tới kéo tay Tiểu Mai.
- Ừ, có chị Diễm ở nhà không em ? – Triết hỏi.
Tôi rúng động thừ người ra vì kinh ngạc, chuyện gì vậy, Diễm ở chung nhà với Trân à ? Sao hôm giờ tôi đâu có thấy ?
Trân cười tươi đáp ngay sau đó, và tôi lại thêm phần khiếp đảm khi nghe thấy :
- Chị hai em đi chợ rồi, cỡ 5 phút nữa về hà, anh chị vào nhà chơi đi !
- Ừm, vậy anh vào đợi ! – Rồi Triết quay lại, hất hàm nhìn tôi đang đần mặt ra, ý bảo tôi cũng vào trong luôn đi.
- Ủa ? Thầy N ? – Trân tròn mắt nhìn ra.
Tôi nghe đến tên mình thì giật thót người, chỉ biết cố gượng cười trừ với cô bé, đầu óc hoang mang tợn : - “ Diễm là chị ruột của Trân à ? “
- Chà, hoá ra là thầy ! – Triết gật gù cười nhạt.
- Ơ….vậy là…hôm giờ anh N dạy Toán cho em phải ko Trân ? – Tiểu Mai sửng sốt.
- Dạ, anh N dạy hay lắm đó chị, em đang làm bài tập hồi sáng ảnh cho nè ! – Trân cười khểnh răng tự hào khoe.
Nếu là lúc bình thường, Trân khen tôi như vầy trước mặt Tiểu Mai thì tôi đã phổng mũi lên mà vênh mặt rồi, chứ không phải như lúc này, đầu óc tôi lùng bùng hoang mang với cả đống dấu hỏi trong đâu, nhưng cũng chung quy lại một vấn đề, đó là tên Triết đang muốn làm gì đây ? Tiên hạ thủ vị cường hay sao ?
Chốc sau, theo lời của Triết thì Trân mặc dù rõ là đang ngơ ngác chưa hiểu chuyện gì nhưng vẫn ngoan ngoãn dạ thưa dẫn ba người bọn tôi lên căn phòng mà tôi dạy học cho cô bé, sau đó xuống dưới nhà đợi chị Diễm về rồi gọi lên đây hết luôn.
Vừa bước vào phòng học thì Triết chẳng nói chẳng rằng kéo ghế ngồi xuống, tôi cũng ra vẻ tự nhiên ngồi luôn trên cái ghế xoay gần máy vi tính như hồi sáng, chỉ mỗi Tiểu Mai là bối rối đan tay vào nhau, tựa bàn đứng giữa hai thằng bọn tôi như sợ chỉ cần nàng quay đi là cả hai ông thần này sẽ lao vào choảng nhau ì xèo vậy.
Chương 144
Triết ngồi vắt chân sang bên thản nhiên đọc sách, Tiểu Mai hết nhìn ra cửa rồi lại cúi xuống thở dài, tôi tỏ vẻ phớt đời chẳng quan tâm ngồi tỉnh bơ phía đối diện.
Nhưng sự thật là trong bụng tôi lúc này đang thập phần hoang mang vì nghĩ lại những sự kiện vừa nãy rồi liên kết lại, thì Diễm là chị hai của Trân, vì lí do nào đó mà tôi hôm giờ lại không hề thấy mặt chị này. Vậy thì khả năng Triết quen với cả Diễm và Trân là rất ít có khả năng xảy ra, và tấm ảnh kia dám có thể là của chị Diễm lắm, nhưng vậy thì sao tấm ảnh này lại ở trong phòng của Trân ? Không lẽ là Triết đang quen Trân ? Nếu vậy thì tôi sai rồi, là hắn bắt cá hai tay chứ không phải ba tay, nhưng dẫu sau thì cũng vẫn là hàng Sở Khanh, vì đã quen Tiểu Mai rồi mà lại còn cặp kè với một trong hai chị em Diễm và Trân. Cái này có thể khẳng định, vì hôm mồng 1 Tết chả phải riêng mình tôi mà cả đám bọn K mập với em Vy đều thấy Tiểu Mai tươi cười khoác tay Triết rất tình tứ.
Bỏ xừ rồi, tôi quên mất kẽ hở mà Vy đã kể hồi hôm cắm trại, vì có một điều lạ rằng cái bữa Triết với Tiểu Mai cặp nhau thì lại có mặt Diễm, và chị này chẳng tỏ thái độ gì cơ mà, cũng tương tự như vậy, nếu thật sự là Tiểu Mai đang là bạn gái Triết thì nàng phải tức giận hay ghen tuông gì đó khi thấy tấm ảnh của Triết lại là do người con gái khác ghi lời yêu thương vào đó mới phải chứ !
Vậy tất cả mọi sự là sao đây ?
Bình tĩnh nào, phân tích từng chuyện một lại nào N ơi, nãy giờ lộn xộn từa lưa quá, bình tĩnh, thong thả !
Đầu tiên những gì tôi biết qua lời kể của Vy là Triết quen một lúc cả chị Diễm và Tiểu Mai, thứ nhất là chúng tôi đều thấy Triết nắm tay Tiểu Mai cười tình, vậy là Triết cặp với Tiểu Mai, thứ hai là chính chị Uyên xác nhận ở trên trường thì Triết cặp kè với chị Diễm. Xong, vậy là tội danh bắt cá hai tay được thành lập, tên Triết rõ là đang quen cùng lúc với Tiểu Mai và Diễm.
Giờ đến những gút mắc còn chưa rõ ràng, điều lạ thứ nhất là hôm mồng 1 Tết, khi thấy Triết nắm tay Tiểu Mai thì chị Diễm lại không tỏ thái độ gì cả, đó là theo lời chị Uyên.
Điều lạ thứ hai là ngày hôm nay, khi Tiểu Mai nhìn thấy ảnh của Triết với dòng chữ của người khác, sao nàng vẫn dửng dưng như không ? Ngược lại nàng chỉ lo lắng cho mâu thuẫn giữa hai thằng con trai lúc này ?
Điều lạ thứ ba, đó là Triết có thật sự quen luôn với Trân không? Vì rõ là tấm ảnh của Triết ở trong phòng cô bé, nếu sai thì chỉ có thể đây là phòng của chị Diễm.
Điều lạ cuối cùng là thái độ thản nhiên đến vô tư lự của tên Triết lúc này, chẳng có vẻ gì là giống một tên Sở khanh sắp bị tôi vạch mặt.
Chết mồ, nãy giờ điều rõ ràng thì chỉ có một mà điều khuất tất thì lại có đến bốn, bỏ xừ rồi, không lẽ vừa nãy mình đã mất bình tĩnh thái quá, gây ra hoạ lớn như Tiểu Mai đã nói hay sao kìa ?
Tôi toát mồ hôi liếc nhìn đồng hồ, chỉ mới có vài phút trôi qua mà tôi cứ ngỡ như là đã trôi qua cả mấy giờ đồng hồ rồi ấy, phải chăng từ một công tố viên đanh thép tôi đã chuyển sang thành một tù nhân đang mang tâm trạng “ nhất nhật tại tù thiên thu tại ngoại “ , sao có thể thế được ? Nhưng quả là càng phân tích càng cảm thấy chuyện này rõ là không đơn giản, sao tôi lại không cẩn thận mà nhìn nhận tình hình chứ ? Bình thường tôi rất tự hào là mình có cái đầu lạnh, luôn bình tĩnh trong mọi tình huống kia mà ? Cớ sao vừa nãy ở nhà Tiểu Mai tôi lại manh động quá kìa ?
Tuy bụng dạ hoang mang nhưng ngoài mặt tôi vẫn cố tỏ vẻ tỉnh queo như không có chuyện gì, chỉ có thỉnh thoảng lại phải liếc mắt nhìn đồng hồ và tự hỏi bà chị Diễm này đi mua hết cả chợ luôn hay sao mà lâu quá thể ?
Rồi vài phút sau, tôi thấp thỏm chuyển sang cầu cho bữa nay chợ đông nghẹt dẫn đến kẹt…người, bà con đành phải dựng lều ở tạm trong chợ đợi vài ngày sau chính quyền cử người có trách nhiệm đến giải toả đám đông luôn đi cho rồi. Chỉ vì tôi vừa sực nhớ ra cái hôm mà tôi dẫn cu Bột về nhà thì có ông thần kia đến rủ Tiểu Mai đi chơi, rồi còn bảo là có ông Triết đi nữa, nhưng nàng lại từ chối và bảo rằng có bạn trai rồi. Thế có chết không cơ chứ, nếu Tiểu Mai là bạn gái của Triết thì thằng cha kia thân là học chung lớp với Triết phải biết chuyện này chứ, cớ sao lại còn đến nài nỉ nàng nữa ? Thêm bằng chứng nữa là sau khi nghe Tiểu Mai nói xong, hắn còn lừ mắt nhìn tôi vẻ tưởng rằng tôi là bạn trai Tiểu Mai, vậy thì lại thêm một chuyện vô lí nữa rồi !
Đang hồi hộp ngồi đợi tin vui “ kẹt chợ “ thì cửa phòng bật mở, và bé Trân bước vào, kế đó là nhân vật cuối cùng của buổi chiều ngày hôm nay, chị Diễm.
Dáng người thanh mảnh như Tiểu Mai, tóc cột dài ngang lưng, khuôn mặt trái xoan đầy đặn cùng đôi mắt đen láy, và nụ cười khểnh răng hệt như bé Trân, chị Diễm vui vẻ bước vào phòng rồi ngồi xuống giường.
- Chà, hôm nay anh bảo 7 giờ mới qua đón em cơ mà ?
- Ờ, định chở bé Mai qua nhà trước, rồi mới cùng em qua nhà anh sau, cơ mà có chút chuyện nên anh qua sớm ! – Triết để cuốn sách xuống kệ bàn.
- Ủa ? Vậy sao bé Mai cũng qua đây nữa ? – Chị Diễm ngạc nhiên.
- Dạ….có chút chuyện chị ơi ! – Tiểu Mai bối rối.
- Chuyện gì vậy ? Rồi còn….. ! – Chị này nhìn sang chỗ tôi ngồi.
- Anh N đó chị, dạy Toán em hôm giờ đó ! – Trân nhanh nhảu nói.
- À, ra đây là N, chào em ! – Chị mỉm cười gật đầu.
- Dạ….chào chị ! – Tôi đứng dậy cho phải phép, dù chân đang nặng như đeo chì, vì tôi giờ đã trông rõ là Tiểu Mai với chị Diễm, và cả bé Trân chẳng có vẻ gì là tình địch của nhau.
Tôi đứng dậy nói xong thì Triết im lặng nhìn tôi, và Tiểu Mai thì cứ miết tay vô cạnh bàn, bé Trân mắt háo hức tò mò xem sắp có chuyện gì, và chị Diễm thì ngơ ngác khi thấy không khí trong phòng đột ngột lặng thinh một cách khó chịu.
- Nghe Trân kể là anh có chuyện cần nói mà ? – Chị Diễm thắc mắc, vẻ như chưa nhận ra mối liên quan của tất cả năm người đang có mặt ở đây.
- À, chuyện là như vầy nhé, em phải bình tĩnh đấy ! – Triết chập hai tay vào nhau, cười bí ẩn nhìn Diễm, rồi cho tay vào túi áo lấy ra tấm ảnh khi nãy để xuống giữa bàn.
Ngay tức thì chị Diễm tròn mắt ngạc nhiên :
- Ơ…tấm ảnh của…em mà, sao anh…có được ? Chiều giờ em cứ tưởng lúc ba dọn phòng em bỏ mất rồi chứ ! – Chị nói rồi đỏ mặt bối rối.
- Ra là của em, còn sao anh có được thì phải hỏi thầy N thôi ! – Nói rồi Triết nhìn sang tôi nháy mắt cười.
- Gì vậy anh ? – Trân sửng sốt nhìn tôi .
Tôi đầu óc trống rỗng nhìn sang Tiểu Mai đang ái ngại nhìn ngược lại mình.
Trong phòng, có một cặp mắt đang đờ ra vì chủ nhân của nó chưa biết phải làm sao với mớ mâu thuẫn trong đầu, và một cặp mắt đang điềm nhiên chờ đợi đối thủ vừa đấu nhãn với nó khi nãy thể hiện “ thần uy hổ báo cáo chồn “, hai cặp mắt đen láy giống hệt nhau đang ngơ ngác chưa hiểu chuyện, đôi mắt long lanh còn lại đang khẽ chớp vì lo lắng.
Vài giây sau, tôi thở hắt ra nói gọn lỏn :
- Tấm ảnh này lúc sáng em phụ dọn phòng chị nên bị lẫn vào tập vở của em !
Và vài phút sau, Triết từ tốn thuật lại nguyên nhân của phiên toà hôm nay, khi từ vai bị cáo nay đã nhảy vọt lên thành luật sư tự bào chữa cho mình, và tôi từ một công tố viên hung hăng đã trở xuống thành một nhân chứng…bị câm.
Chị Diễm và bé Trân tròn mắt ngạc nhiên, há hốc mồm sửng sốt trước câu chuyện mình đang nghe, Tiểu Mai chốc chốc lại thở dài nhìn tôi e ngại, Triết thì thập phần tươi tỉnh, và tôi bách phần rầu rĩ khi thấy sự thể rõ là đang dần bất lợi về mình.
Ngay sau Triết kết thúc chuyện, cả hai chị em Diễm - Trân và anh Triết đều phá lăn ra cười sặc sụa, Tiểu Mai rõ là đang cố lắm nên mới chỉ mím môi tủm tỉm, tôi thì sượng trân đần mặt ra chỉ biết gãi đầu lia lịa nhìn sang chỗ khác.
Tầm dăm ba phút sau, anh Triết thong thả vén bức màn sự thật lên, chị Diễm đưa tay dọn quang đám mây đen che mờ những khuất mắc, Tiểu Mai thỉnh thoảng mỉm cười tháo gỡ những vướng bận chữ tình, và bé Trân cười duyên toả nắng như mặt trời bừng nắng hạ rọi tâm lý chói qua tim, nhưng hình như nắng hạ có phần hơi gay gắt nên tôi ngồi yên mà mặt cứ đỏ bừng vì ngượng.
Đại thể của câu chuyện là như vầy, Triết là con trai út của cô Ba hồi tôi gặp trong bệnh viện với người chú của Tiểu Mai hồi chở bọn tôi lên khu trại 482, là em trai của anh Minh đã lập gia đình như lời cô của Tiểu Mai đã kể, nên lí do tại sao tôi thấy khuôn mặt của Triết quen quen mà mãi vẫn không nhớ ra là do như vậy, vì hồi trong bệnh viện tôi chỉ gặp anh Minh có vài ba lần rồi thôi. Vậy nên, Triết là anh họ của Tiểu Mai, thế nên không có chuyện tình cảm nam nữ giữa anh ta với Tiểu Mai được.
Anh Triết học 12 chuyên Lí, chị Diễm học 12 chuyên Anh, và tình hình là anh Triết đã theo đuổi chị Diễm từ năm lớp 10 nhưng mãi đến mùa Tết vừa rồi anh vẫn chưa biết được thái độ của chị này là ra làm sao. Vì rõ là thích nhau ra mặt nhưng cứ mỗi khi đến lúc Triết chuẩn bị tỏ tình, chính thức muốn thành bạn trai thì chị Diễm lại lảng đi và nói tránh sang chuyện khác, vì chị nói là chưa sẵn sàng.
Đây là năm cuối cấp 12, còn phải thi tốt nghiệp và thi đại học, nhận thấy thời gian không còn lâu nữa, bây giờ hoặc là không bao giờ, thế nên anh Triết quyết định làm một ván bài năm ăn năm thua, được ăn cả ngã về không. Buổi đi chơi hôm mồng 1 Tết, anh Triết năn nỉ Tiểu Mai cả buổi đến thiếu điều van xin thì mới được cô em họ miễn cưỡng đồng ý giả vờ làm bạn gái của Triết một ngày. Đến lúc đi chơi thì hai người nắm tay tình tứ với nhau, cốt là để thăm dò xem thái độ của chị Diễm ra làm sao, có tỏ ý ghen hay là giận hờn gì không. Và chị Diễm ghen thật, lúc về nhà chị cứ rấm rứt khóc mãi, được bé Trân gọi điện báo, anh Triết lật đật chạy sang xin lỗi và nói rõ mọi chuyện, dĩ nhiên là Tiểu Mai sau đó cũng bối rối thừa nhận chuyện này. Ván bài kết thúc, chị Diễm nhận lời làm bạn gái anh Triết, và cũng không hờn trách gì Tiểu Mai, cả ba người thân nhau từ dạo đó, và cái hôm bọn 10A1 tụi tôi thấy cảnh Triết nắm tay Tiểu Mai chính là hôm ấy.
Chuyện này chỉ có mỗi ông anh Tài bạn thân của Triết là được anh Triết tiết lộ, thế là anh Tài này thể hiện bản lĩnh “ tài lanh “ chạy sang theo đuổi Tiểu Mai khi biết nàng chả phải là bạn gái của thằng bạn thân chí cốt. Vậy nên mới có chuyện Tiểu Mai từ chối thẳng thừng ông anh này, đó là cái hôm tôi dẫn nhóc Bột sang nhà Tiểu Mai.
Và dĩ nhiên chuyện anh Triết nhờ Tiểu Mai để thử lòng chị Diễm thì chị Uyên không biết, thế nên mới xảy ra cớ sự là chị này đoán già đoán non đem kể cho em Vy nghe, rồi sau đó Vy mới kể lại cho tôi biết.
Tiếp theo, Trân là em gái của chị Diễm, sở dĩ tôi không biết và không gặp chị này là vì tôi chỉ dạy cho Trân vào buổi sáng, trong khi khối lớp 12 lại học từ sáng đến trưa mới về. Và sáng chủ nhật hôm nay xui xẻo làm sao khi chị Diễm lại đi chơi với bạn, nên lúc tôi qua thì cứ đinh ninh rằng nhà cô Nguyệt chỉ có mỗi bé Trân là con một, vả chăng tôi cũng chẳng bao giờ hỏi về chuyện này.
Còn về vụ tấm ảnh, đầu đuôi có thể kể là tôi đã bé cái lầm, phòng dạy học mà tôi với Trân hay ngồi chính là phòng của chị Diễm, suốt hơn một tuần nay phòng của Trân đang được sửa sang lại, tháo gạch ra và lót lại bằng sàn gỗ nên Trân xuống ở tạm phòng của chị hai, còn phòng của chị Diễm thì chỉ thay lại khung giường nệm. Thế nên tôi không biết cứ tưởng đây là phòng của Trân, và quả quyết rằng tấm ảnh kia cũng là do Trân dán lên đầu giường.
Mọi chuyện đến đây đã sáng tỏ, anh Triết chẳng phải là tên họ Sở bắt cá ba tay như tôi tưởng, mà anh chỉ là một ông con trai bình thường ngày này tháng nọ đều thả mồi câu chị Diễm đến vã cả mồ hôi hột mới được như ý nguyện. Vậy nên, chỉ có mỗi chị Diễm là bạn gái anh Triết, và Tiểu Mai chỉ là em họ anh này, còn bé Trân thì vô can nên ngồi cười ngặt nghẽo suốt buổi.
Chỉ có mình tôi, đệ tử của sư phụ Tiểu Mai, thầy Toán của bé Trân, và công tố viên nửa mùa của bị cáo Triết là giờ đang ngượng chín người ngồi dòm lom lom xuống sàn nhà, chốc chốc lại gãi đầu lia lịa nửa cười nửa mếu. Bụng rủa thầm mình tả tơi vì chỉ một phút bốc đồng mà gây nên hoạ lớn, như nước sông mùa lũ vỡ đê mà cuốn phăng trôi tuột thanh danh của tôi ra ngoài biển cả mênh mông.
Hoạ sát thân chính là đây, tôi từ nay đã trở thành ông thầy gàn dở trong mắt bé Trân và có nguy cơ bị phế truất trở lại thành thứ dân. Đồng thời tôi cũng bỗng chốc biến thành tên tội đồ muôn thuở của sư phụ Tiểu Mai, xong vụ này thì bị đoạn kinh mạch, phế võ công rồi khai trừ ra khỏi sư môn là cái chắc.
Nhưng cứ theo cái chân lí cũ, trong hoạ có phúc, và Tái ông mất ngựa chưa hẳn đã là xui, và chuyện phúc khi nào nó đến thì chưa biết được !
Chương 145
Bé Trân ở nhà học bài để tuần sau thi, anh Triết chở chị Diễm, tôi chở Tiểu Mai chạy sóng đôi cạnh bên, trực chỉ thẳng hướng nhà cô của Tiểu Mai.
- Cứ sang chơi, anh mời, cũng có lần nghe mẹ kể về chú rồi ! – Anh Triết nhìn sang bảo.
- À…dạ…. ! – Tôi miễn cưỡng gật đầu.
Chối từ thế quái nào được, khi bây giờ tôi đã ở thế bị động, chưa bị 3 người họ xử tội bộp chộp mà bỏ qua đã là phước ba đời, thế nên lúc này ai bảo thì tôi phải thưa thôi.
- Nè, xin lỗi em vì sự bất tiện nào đó nhé ! – Chị Diễm cười tủm tỉm.
- Dạ…là sao chị ? – Tôi đần mặt ra.
- Ý là vì chuyện của bọn anh đây mà chú buộc phải như lúc nãy ấy ! – Triết nheo mắt.
- Nhưng mà lần sau đừng gay gắt như vậy nữa, hì hì ! – Chị này khúc khích.
- Ơ…con trai ở thế đó thì đứa nào chả phải như vậy, trách sao được mà em cứ nói ! – Anh Triết nhún vai nói với chị Diễm.
- Là…là sao ? Hai người nói gì vậy ? – Tôi ngơ ngác chả hiểu hai người họ đang nói gì.
Rồi tôi tức thì im bặt, vì từ đằng sau, Tiểu Mai nãy giờ vốn im lặng đã véo khẽ vào hông tôi rồi thì thầm :
- Đừng có nói gì, hớ thêm bây giờ !
Tôi nghe theo, lạng xe tách ra giữ khoảng cách với cặp phía trước, nhưng vẻ như hai anh chị kia vẫn chưa muốn buông tha, họ giảm tốc lại rồi chọc tới tấp bằng thể loại ngôn ngữ mà tôi nghe xong vẫn chẳng hiểu rốt cuộc là đang nói về cái gì, đỉnh đầu đã thấy bốc khói khét lẹt vì não bộ hoạt động hết công suất.
- Nhưng lúc nãy thấy chú khí khái vậy, anh cũng đành theo đến cùng đấy chứ ! – Triết cười nửa miệng cà khịa tiếp.
- À…dạ…lúc đó em…khùng quá, xin lỗi anh ! – Tôi ngượng ngập thấy rõ, nhưng có vẻ hôm nay vì sượng quá lâu nên chai luôn cái mặt, thành ra lại là cười trừ.
- Không sao, không đánh nhau không biết huynh đệ ! – Anh này khoát tay.
- Dạ…may là chưa có đánh nhau ! – Tôi rụt cổ.
- Hê, anh nói đánh đấm ý là lúc nãy võ mồm ấy, chú tưởng đánh thật à ? – Triết nhìn tôi sửng sốt.
- Anh này, em thông cảm, hắn ỷ có đai đen Taekwondo ! – Chị Diễm đập vai Triết mỉm cười nói với tôi.
- “ Trừ phi là Judo, còn lại chấp thêm cái Karatedo cũng chả phải đối thủ “ – Tôi nghĩ thầm trong bụng, nhưng đang ở vai người chịu trận, tôi đành gãi đầu xuống nước :
- Dạ…vậy là lúc nãy may mà em chưa chọc giận anh !
- Thôi, nãy giờ chú xin lỗi mãi, anh nói không có gì cả ! – Triết thở hắt ra lắc đầu.
Quả thật là từ lúc ngồi ở nhà cô Nguyệt đến giờ, tôi ngoài hai từ “ Dạ “ với “ Xin lỗi “ ra thì chẳng biết nói gì thêm ngoài mấy câu đế thêm vào vô thưởng vô phạt, đến bây giờ mỗi lần nghĩ lại cái lúc hổ báo khi nãy trên nhà Tiểu Mai là tôi lại muốn quăng xe rồi đập đầu vô tường xỉu phứt đi cho rồi, nghĩ lại chỉ thêm phần bách nhục. Và Tiểu Mai thì chỉ đỏ bừng mặt ngồi cạnh bên cứ líu ríu đan tay rồi cắn môi bối rối, nàng cũng chẳng chống đỡ giúp tôi thêm được phần nào, vì bé Trân cứ nhìn nàng rồi liếc mắt sang tôi tủm tỉm cười, chị Diễm thì chốc chốc trêu Tiểu Mai sao ngồi gần tôi quá vậy, thành ra nàng cứ lần lữa dịch ra mãi, đến hồi cuối thì tôi ngồi dưới sàn, Tiểu Mai đã ngồi luôn trên giường bên.
Lúc đó, tôi mới hiểu cái “ hoạ lớn “ mà Tiểu Mai nói khi nãy là gì, bị chọc đến muối mặt từ đầu buổi đến cuối buổi, và bây giờ vẫn còn tiếp diễn.
- Nhưng mà anh chụp hình cũng ăn ảnh đấy chứ, chú N nhỉ ? – Triết hỏi tôi.
- Dạ….sao anh hỏi em ? – Tôi lúng búng đáp.
- Thì lúc trước chú chả bảo “ ảnh đẹp nhỉ “ là gì ? – Anh này nói xong rồi cười sặc sụa.
- À….đúng là ăn ảnh thiệt, em…biết mà…dạ… ! – Tôi gãi đầu lia lịa.
- Khờ ơi, đừng có nói thêm nữa mà ! – Tiểu Mai nhăn mặt, lại đưa tay nhẹ véo tôi khẽ trách.
- Sao mà không nói cho được chứ ? – Tôi quay lại cố nói thật nhỏ, mặt chảy dài ra như trái dưa leo bị khô nước mùa hạn.
- Ôi…… ! – Nàng thở dài ngao ngán.
Nhận thấy tôi như sắp sửa đâm xe vào lề vì chết nhục đến nơi, chị Diễm mới lái câu chuyện phiếm trên đường về nhà sang hướng khác :
- Giờ bọn em qua đó rồi phụ bác gái nấu ăn hở anh ?
- Ừ, chứ anh đâu biết nấu ! – Triết nhún vai đáp tỉnh bơ.
- Hứ, chỉ giỏi ăn thôi mà, đâu làm được gì ! – Chị này công kích ngay tắp lự.
- Đúng đó chị, ảnh toàn ngồi đợi người ta nấu xong rồi dâng cơm sẵn mới ăn ! – Tiểu Mai cũng phụ hoạ theo.
- “ Phải rồi, tấn công ổng tiếp đi, gỡ thẹn giùm tui đi, cho ổng cứng họng đi ! “ – Tôi vỗ tay tán đồng theo trong đầu.
Nhưng lão Triết này đúng là miệng trơn như mỡ, chẳng hề mảy may lúng túng nói tiếp :
- Bậy, vậy là hai em không biết rồi, anh còn làm được nhiều chuyện bất ngờ lắm !
- Là chuyện gì ? – Chị Diễm thắc mắc.
- Anh bắt cá giỏi lắm, thiên hạ bắt 1 tay có 2 con, mỗi anh là một tay tóm luôn 3 cá ! – Nói rồi ông thần này lại ngửa mặt cười lớn.
Tôi ngượng chín người, nghe tay chân rã rời chỉ muốn lăn đùng ra đất, quả tình là mấy lần em Vy chọc tôi dù có ghê thế nào thì cũng không thấm thía và hiểm hóc như lần này anh Triết cà khịa.
May thay anh này đang cười lăn bò càng thì chị Diễm véo một phát vào hông rõ là đau, làm Triết la lên thất thanh rồi nhăn mặt nhíu mày một tay giữ lái, một tay ôm be sườn phòng thủ.
- Chạy xe sát vào anh Triết chút đi N ! – Tiểu Mai lay lay tôi bảo.
Tôi ngơ ngác không hiểu nàng định làm gì nhưng cũng theo lời mà tấp sát vào xe Triết, để rồi nàng mím môi nhéo thật lực vào hông ông anh họ, khiến anh này loạng choạng tay lái suýt ngã, mặt tái xanh chả thốt lên thành tiếng.
- Anh…hự…nói em rồi, em làm phước có giận thì đập lưng đập vai, chứ đừng nhéo, em nhéo có phải như bình thường đâu Mai ! – Triết than vãn sau vài phút được chị Diễm hồi sức cấp cứu, xuýt xoa ái ngại dùm anh này.
À, ra vậy, gì chứ tuyệt chiêu nhéo của Tiểu Mai thì tôi cũng nếm một lần rồi, không đau lâu như bọn con gái vẫn hay thường làm, mà là một cú giật điếng hồn toát cả mồ hôi rồi ngay sau đó hết đau luôn. Nhưng thà chịu cái đau lâu dài, tuy nó âm ỉ nhưng không đến nỗi giật bắn cả người như cái đau nhói buốt này.
Cơ mà được, hề hề, ít ra nhờ thế nên anh Triết mới hết ham cà khịa tôi nữa mà chuyển sang nói chuyện tầm xàm khác, tôi thở phào nhẹ nhõm chăm chỉ làm phận tài xế, nếu được yên ổn thoát khỏi miệng lưỡi thế gian thì tôi tình nguyện đạp xe mãi luôn, chứ như lúc nãy thì dám tức nước vỡ bờ tôi lao xe vào cột điện bên đường lắm.
Bốn người hai xe bon bon chạy theo hướng đường dọc sông Cà-ty, rồi ôm sát bên hông trường chuyên nơi hai anh chị Triết- Diễm đằng trước đang học, chạy lên trên thêm một đoạn nữa, khi đã nhìn thấy hàng dương xa xa nơi bãi biển phía kia thì anh Triết tấp vào lề.
Hoá ra nhà cô của Tiểu Mai cũng khá gần với nhà nhỏ H, chỉ cách thêm một đoạn ngắn nữa là đến nhà H. Chúng tôi đứng trước một căn nhà với cổng kéo sắt màu xanh nhạt, anh Triết kéo cửa rồi bước vào nhà, để tấm sắt kê xe xuống bậc tam cấp :
- Dắt xe vào nhà đi N, để bên trong luôn !
Tôi thoáng ngần ngừ rồi dắt xe lên trên thềm, thầm chuẩn bị tâm lý vì bữa nay xảy ra nhiều việc quá, cuối cùng dẫn đến luôn nhà cô Ba hồi tôi gặp trong viện, và vẫn còn nhớ lời mời sang nhà chơi của cô.
- Ủa, sao không để xe ngoài sân luôn anh ? – Tôi thắc mắc.
- Chút ba anh lái xe trong gara chạy ra, dễ quệt vào xe đạp lúc ra cổng lắm ! – Triết đáp.
Ra thế, hèn gì tôi thấy có nhà để xe kế bên với cửa kéo sập từ trên, thầm nghĩ ông anh Triết sướng thật, ở trong nhà to đùng mà lại theo lối kiến trúc cổ, trước hiên có hai cây cột màu trắng dựng đứng cứ như cột trong đền thờ Pantheon, tôi nhìn sang cái xích đu dưới gốc sơ-ri xanh mướt, giá được ôm guitar chơi đàn dưới bóng mát này thì tuyệt.
Vừa bước vào nhà, anh Triết đã gọi lớn :
- Mẹ ơi, lên xem ai vào nhà mình nè !
- Gì thế ? – Tôi nhận ra tiếng cô của Tiểu Mai từ sau bếp vọng lên.
Chốc sau cô Ba đi lên, rồi dừng lại, đi từ hết ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác :
- Ôi…Mai, lâu quá con mới lên lại nhà cô đó !
- Dạ, hì ! – Tiểu Mai gật đầu cười lỏn lẻn.
- Ủa ? Diễm, đâu có nghe Triết nó nói gì nhỉ ?
- Hê, con để mẹ bất ngờ mà ! – Anh Triết ngồi phịch xuống ghế.
- Con chào bác ! – Chị Diễm cúi đầu lễ phép.
- Ừ, vào đi, ngồi chơi con ! Ơ…còn đây là…. !
- Dạ, con chào cô ! – Tôi cũng lễ phép chào rồi mới nhận ra mình bị hớ, vì chị Diễm lớn hơn tôi 2 tuổi còn gọi cô Ba bằng bác, thế mà tôi chỉ gọi là cô.
- Bạn con hôm bữa nằm viện kế bên cô đó, cô nhớ…. ! – Tiểu Mai định giới thiệu.
- Con từ từ, để cô nhớ đã…. ! – Cô Ba ngắt lời Tiểu Mai rồi nhíu mày suy nghĩ – À đúng rồi, con tên N phải không ?
- Dạ, đúng rồi cô…ơ…dạ bác…dạ…cô bác…. ! – Tôi lúng búng đáp nhặng xị cả lên.
- Gọi là cô Ba được rồi N, con vào đi, ngồi chơi, hết bệnh rồi nhìn khoẻ ra hén ? – Cô Ba đon đả kéo tôi vào ghế salon ngồi xuống.
- Dạ…. ! – Tôi trả lời.
Chưa ngồi nóng chỗ, anh Triết lại dẫn ba người bọn tôi lên lầu theo lời cô Ba bảo :
- Chào chú, hi ! – Tiểu Mai cười tươi khi vào phòng gặp chồng của cô Ba, và chú ấy đang đọc sách.
- Dạ, bác…. ! – Chị Diễm cúi đầu uý kị.
- À…con chào….bác.. ! – Tôi bối rối, cuối cùng quyết định bắt chước theo chị Diễm.
- Ừm, mấy đứa sang chơi à ! – Rồi chú ấy lại đọc sách tiếp, bọn tôi biết ý kéo nhau ra ngoài để giữ yên lặng như anh Triết nói.
Vừa xuống lại phòng khách, tôi lại phải chào tiếp, cúi đầu đến mỏi cả cổ.
- Đại huynh, nhậu về à ? – Anh Triết đấm vai vào ông anh hai mình.
- Nói bậy mậy, chị Tuyết nghe được là tao treo cổ mày à ! – Anh Minh tréo tay khoá cổ Triết lại, khiến ông này la oai oái.
Tôi đâm ra phì cười vì thấy hai ông này cũng y hệt tôi với lão anh bá đạo ở nhà, chẳng khác chút mảy may nào về mấy vụ đấu láo này.
- Anh Minh, em mới qua ! – Tiểu Mai vẫn cười nói tự nhiên.
- Ừm, chút chị Tuyết dẫn Bồ Câu qua đó, con bé cứ nhắc em mãi ! – Anh Minh cười.
- Dạ, chào anh ! – Chị Diễm và tôi đồng thanh.
- Ái cha, hai đứa chào mà cũng hợp xướng nữa ! – Anh này ngạc nhiên - Ủa, em là…. !
- À…cái hồi em ở trong bệnh viện tỉnh ấy.. .! – Tôi lúng búng nhắc lại.
- Đúng rồi…N phải ko nhỉ ? – Anh Minh vỗ vỗ trán.
- Dạ ! – Tôi gật đầu xác nhận.
Vậy đó, ấn tượng đầu tiên của tôi về gia đình người cô của Tiểu Mai là ngoại trừ chú của nàng có vẻ hơi nghiêm khắc ra, thì còn lại từ cô Ba đến cả hai người con đều rất vui vẻ và hiếu khách. Ba người họ cùng Tiểu Mai luôn cố tạo không khí tự nhiên và hoà đồng cho khách là tôi cùng chị Diễm, thế mà lúc nãy trên đường đi tôi cứ lo lắng chẳng biết qua bên đây để làm gì, hay lại ngồi một cục nghe ông anh Triết chọc quê nữa không biết chừng, may thay sau khi lãnh cái véo của Tiểu Mai thì anh này chẳng dám vọng động chi nữa, và tôi cũng chỉ cần có thế !
Chương 146
Vài phút sau, khi cả nhà vẫn còn đang trò chuyện rôm rả, cô Ba đem trà bánh lên mời mọi người thì chị Tuyết, vợ anh Minh dẫn Bồ Câu sang theo. Vừa vào nhà thì con bé đã được bà nội bồng lên ôm nựng khiến con bé phụng phịu muốn rời tay, mãi khi cô Ba giơ cái kẹo ra thì con bé mới nhe răng sún cười tít mắt mà chịu yên. Nhưng cô Ba vừa thả xuống đất thì Bồ Câu đã lật đật chạy đến chỗ Tiểu Mai ngồi, tôi đồ rằng nếu là nhóc Bột nhà tôi thì vài bước nữa là cu cậu sẽ té cái oạch ngay tắp lự.
- Cô Mai, cô Mai qua chơi ! – Bồ Câu nhảy cẫng lên làm nũng.
- Ừ, con ở nhà hôm giờ có ngoan hông đó ? – Tiểu Mai bồng Bồ Câu ngồi lên người.
- Ra biển chơi ném cát đi cô ! – Con bé nũng nịu giơ cái kẹo ra.
- Ừm, Bồ Câu ngoan ăn cơm xong mới được đi chơi nha ! – Nàng dịu dàng dỗ.
Chốc sau, cô Ba cùng chị Tuyết xuống bếp nấu ăn, chị Diễm cũng muốn trổ tài làm dâu nên đi theo, riêng Tiểu Mai biết ý để chị Diễm trổ tài nội trợ trước mặt “ mẹ chồng tương lai xa “ nên nàng chỉ ngồi lại chơi với Bồ Câu.
- Bồ Câu nè, con nhớ chú này không ? – Nàng nói rồi hướng ngón tay nhỏ xíu của cô cháu sang chỗ tôi ngồi.
- ……. ! – Con bé nhìn tôi vẻ e dè rồi nép vào người nàng, cầm cái kẹo nhìn lom lom.
- Sao vậy ? Chú N đó, chào chú đi ! – Nàng lắc lắc tay con bé.
Nhưng Bồ Câu chỉ làm được một hành động ngắn ngủn là nhìn tôi và núp sau cây kẹo mút, rồi cúi đầu chào thật thấp, xong lại nép vào người Tiểu Mai.
Tôi phì cười, cũng phải, gặp có một bữa thì con nít nhớ sao được mà nhớ, thấy người lạ thì càng phải sợ chứ sao. Thế nhưng tôi đã lầm to hoặc đánh giá quá thấp trí nhớ của con bé, vài phút sau, khi Tiểu Mai xuống bếp phụ thêm, tôi đang ngồi uống nước tán dóc với anh Triết về mấy vụ trường tôi có đá bóng giao hữu với trường anh này thì tôi thấy có ai đó đang khều khều tay mình.
- Hửm ? Gì thế Bồ Câu ? – Tôi quay lại, hoá ra là con bé.
- Chú ơi, chú có dẫn Bột qua chơi hông dzạ ? – Con bé níu tay tôi.
- Ơ…à không, bữa nay Bột học rồi ! – Tôi ngớ người, rồi phịa đại lí do.
- Ứ…chú dẫn Bột qua chơi với con đi ! – Bồ Câu phồng má lên lắc đầu.
- Bột học rồi, bữa sau chú dẫn qua chơi với con nha ! – Tôi phì cười xoa đầu con bé.
- Chứ bộ Bột học dở hở chú ? Chủ nhật mà cũng học nữa ! – Con bé nhìn tôi nói.
- À…không…Bột đi học…ném cát ! – Tôi bất ngờ quá xá, chưa gì nó đã chê cu Bột.
- Bleu, ném cát mà cũng học, con ném trúng Bột luôn ! – Bồ Câu thủ thỉ.
- Ừ, con giỏi mà, ha ! – Tôi cười cười đáp, nựng đôi má đang phúng phính của con bé.
Nhận thấy có đứng mãi ở đây thì đến tối tôi cũng không thể là ông Bụt quơ đũa phép biến cu Bột hiện ra, chốc sau Bồ Câu chạy loạch xoạch xuống bếp chơi với mẹ, không quên hốt thêm mớ kẹo trên bàn cho vào túi áo váy.
- Ngồi không làm gì ? Chú biết đánh cờ không ? – Anh Triết thấy phòng khách lúc này chỉ còn lại hai người, anh Minh thì đã lên trên lầu.
- À, cờ gì anh ? – Tôi thắc mắc.
- Cờ vua, cờ tướng chẳng hạn ! – Anh này nói.
- Dạ biết ! – Tôi gật đầu, rồi anh Triết đi lên lầu nói là lấy bộ cờ xuống.
Bỏ xừ rồi, cờ tướng thì tôi còn tự tin chứ cờ vua thì cũng hơi hãi, vì nhìn phong thái anh Triết với cả sân nhà to đùng sang trọng này thì tôi đâm ra mất tự tin, con nhà giàu mà học đến trường chuyên thì thể nào cũng thông minh và sẵn có điều kiện, đánh cờ chắc ác chiến lắm đây.
Hên làm sao, lúc anh Triết từ trên cầu thang xuống thì tôi chỉ thấy anh này cầm mỗi bộ cờ tướng với bàn cờ bằng gỗ thông bóng loáng.
- Cờ vua anh tìm không ra , thôi chú chơi với anh vài ván đợi giờ cơm đi ! – Triết nói.
- Dạ ! – Tôi gật đầu, bắt tay vào bày cờ ra.
Anh Triết nhường tôi đi trước vì tôi cầm quân đỏ, nhưng nói thật là tôi thích khiển quân xanh hơn, đó là màu ưa thích của tôi. Nhưng cũng được, đi trước có lợi, tôi sử ra chiêu “ Tiến chốt tòng quân “ , sau đó đẩy mã bắt đầu bày trận. Những nước cờ đầu tiên, tôi chủ trương thăm dò quân địch, xem thử trình độ cờ của đối phương đến mức nào để còn biết đường mà tiếp. Vì bữa nay là tôi đang đắc tội lớn với anh Triết, may phước là được bỏ qua và lại còn mời về nhà ăn cơm, thế nên nếu trình độ tôi cao hơn thì tôi sẽ đánh nhường, có thể để anh này thắng vài ván gọi là hoà hoãn tình hình, còn nếu Triết giỏi thật thì tôi yên tâm đánh thẳng tay.
Thế nhưng anh Triết này trình cờ cũng gọi là khá, tôi có vài phen gặp kịch biến phải ứng phó điều quân liên tục, nhưng tóm lại là mọi nước cờ đều trong tầm dự liệu. Ván đầu tiên, tôi để anh Triết thắng sát nút khi tôi bị chiếu tướng bắt xe, dẫn đến chiếu bí bởi quân mã. Thế là anh Triết hăm hở bày cờ rủ làm thêm ván nữa, tôi vẫn y như chiến thuật cũ, cứ tỏ ra đánh thật nhưng lại là nhượng cờ, hễ tôi ăn một quân thì để anh này ăn hai quân.
Nói thì là như vậy nhưng thật ra cũng rất khó làm, vì đánh cờ thắng người ta thì dễ, thua cũng không khó, nhưng làm cho người yếu hơn thắng mình mà không để họ biết là mình nhường thì khó gấp bội. Tôi ngoài mặt vừa ra vẻ đăm chiêu suy tư, gãi đầu suy nghĩ liên tục, vừa trong bụng phải tính đến hai nước tiếp theo của anh Triết để còn biết đường mà…nhường cờ.
Hai ông mãnh ngồi nhìn chăm chăm vào bàn cờ gỗ trước mặt, tập trung cao độ chẳng để ý gì xung quanh. Đến khi tôi chuẩn bị hạ pháo của anh Triết, làm mồi câu cho anh này thúc xe chiếu tướng thì sát bên có giọng nói trầm ấm cất lên :
- Thằng bé nó nhường cờ con đấy, đừng chiếu tướng !
Tôi hoảng hồn vì bị phát giác, ngẩng mặt lên đã thấy chú của Tiểu Mai, ba của Triết đang đứng chắp tay sau lưng nhìn vào thế trận cờ lúc này.
- Vậy hả ba ? Hèn gì con cứ cảm giác mấy nước này sao N nó đánh dễ tay quá ! – Triết nheo mắt nhìn tôi.
- Tại…à không…em… ! – Tôi nửa muốn chối là mình không nhường cờ nhưng chả dám hó hé vì như thế thì khác nào cãi lại ba anh Triết, mà thừa nhận thì cũng chết với ông anh nầy, đánh cờ mà âm thầm nhường thì y là khinh thường địch thủ rồi. Thế là cùng trong 1 ngày mà tôi đâm ra chết trân, ngồi bất động đến hai lần.
- Chà, nhường cờ nữa, chú em ghê thật. Đánh thẳng tay anh xem nào, coi có thắng nổi không ? – Anh Triết cười nửa miệng.
- Được rồi, con nghỉ đi, để ba đánh với N một ván ! – Ba anh Triết ngồi xuống làm anh này tức thì ngồi dịch ra.
- Dạ…chú… ! – Tôi nghe gọi đến tên mình thì giật thót cả người.
- Gọi là chú Ba luôn được rồi, con xếp cờ lại đi ! – Chú Ba khoát tay.
Tôi gật đầu ngoan ngoãn xếp cờ lại, thầm rùng mình vì vừa rồi mình đắc tội với con của ông chú này, thể nào bây giờ cũng bị sạc một trận nhớ đời cho xem.
- Rồi, đánh đồng nhé, con mà chấp là chú biết ngay đấy ! – Chú Ba nhìn tôi.
- Dạ, con nhớ rồi ! – Tôi nghe theo thập phần uý kị.
Năm phút đầu tiên, tôi còn e dè đánh thăm dò lực lượng đối phương.
Tầm mười phút sau, tôi đánh thẳng tay, đưa bộ ba xe pháo mã vượt Sở hà Hán giới, thâm nhập sâu vào trận địa quân địch. Chú Ba vẫn bình tĩnh ứng biến, sử ra bộ đôi pháo nguy hiểm liên tục bắn tỉa tướng bên tôi.
Chốc lát nữa, tôi cảm thấy đánh cờ cực kì thoáng tay, cứ như đã gặp được địch thủ lâu này, có bao nhiêu mưu chước trong đầu cũng đều dùng hết chẳng e dè, khoái chí cực kì, chăm chú chơi cờ đến quên cả thời gian.
Tầm mười lăm phút nữa, tôi đã đổ mồ hôi hột, vì tấn công liên tục như vũ bão mà hàng thủ bên chú Ba vẫn điềm đạm an nhiên giữ vững trận địa, lâu lâu lại còn bài sơn đảo mã khiến tôi thất thần mấy phen.
Càng đánh cờ với chú, tôi càng thấm thía câu “ Gừng càng già càng cay “, nguyên cặp pháo với hai con mã và xe của tôi đã bị chú Ba nuốt gọn, trong khi tôi chỉ mới luộc được hàng chốt, một xe và một con pháo. Chốc sau tôi đã thấy khói bốc lên đỉnh đầu khét lẹt khi đến lượt tướng bên mình bị chú Ba vây hãm, đành phải kéo toàn bộ quân về phòng thủ bảo vệ đầu lĩnh.
Vài phút sau đó, tôi chỉ biết chống trả liên tục cầu mong một kết quả hoà, chứ chẳng hi vọng gì thắng nữa, vì bây giờ tôi chỉ còn 1 tượng 1 xe, 2 tốt trong đó 1 chú sắp bị chém, tướng thì đang bị 2 mã và 1 xe của chú Ba công kích liên tục.
Nếu cứ tiếp diễn như thế này, độ trong mười nước đi nữa thì tôi sẽ bị chú Ba chiếu bí, giỏi lắm kéo dài được thêm 3 nước là cùng. Cảm giác gặp phải đấu thủ bề trên khiến tôi vừa thầm phục vừa hãi hùng, quệt mồ hôi trán liên tục.
May thay có tiếng cô Ba gọi ở dưới nhà, bảo mọi người nghỉ tay xuống dưới ăn tối.
- Nghỉ thôi, đến đây là biết rồi nhỉ ! – Chú Ba khoát tay.
- Dạ…con thua rồi ! – Tôi cúi đầu lí nhí.
Lúc xếp cờ, ngẩng mặt lên thì đã thấy Tiểu Mai ngồi xem kế bên nhìn tôi đầy thán phục, anh Minh bồng Bồ Câu đứng coi nãy giờ, thấy tôi anh cười gật đầu, chập sau còn rủ tôi hôm nào chơi thử ván cờ với anh. Chỉ có mỗi anh Triết là choàng vai tôi cười gằn :
- Chú đánh giỏi thế mà giữ sức, làm anh mày quê rồi nhé !
- Ơ…em thua mà…giỏi gì ! – Tôi lúng búng đáp.
- Hờ, cầm cự với ba anh thế là khá lắm rồi, chứ anh đây chẳng chịu được mười phút ! – Anh Triết đáp. – Mà khi nào rảnh, sang đây làm vài ván nữa cho anh học hỏi coi !
- Dạ…. ! – Tôi gật đầu cho qua chuyện, hú vía vì ổng không trách gì mình.
Vào bữa cơm gia đình chủ nhật, cả bàn ăn đầy ắp tiếng cười nói rộn ràng, đồ ăn món uống thì ê hề như bữa tiệc. Nhưng vì vậy mà tôi lại đâm ra ngại, vì cảm thấy như mình chưa hợp với bầu không khí này lắm, thà là ở nhà ăn cơm mẹ tôi nấu thì vẫn ngon hơn, vì rất tự nhiên chẳng e dè. Chính lẽ đó nên vào ăn, tôi đâm ra nhát tay, chỉ dám gắp và hùa cơm vài miếng cho có lệ, dù chốc chốc cô Ba lại bảo tôi cứ ăn uống tự nhiên, và tôi chỉ dám gật đầu liên tục cười trừ nói “ Dạ được mà cô “ .
Nhưng tôi chỉ giữ cho tâm hồn thanh tịnh được có một chút, vì chập sau tôi dòm thấy món chả giò bên kia bàn ngon quá chừng, mà muốn gắp thì phải chồm tay sang, đành tiu nghỉu dòm dĩa cá chiên trước mặt. Với tôi, dùng bữa ở nhà người lạ thì điều đại kị là gắp cá, vì nếu mình gắp cá không khéo phần thân cá sẽ nát, vậy là bất lịch sự, mà gắp khéo để không nát thì chỉ gắp được có miếng nhỏ tèo queo, ăn chả bõ dính răng. Thế nên tôi lại châu đầu vào đĩa rau bên cạnh cùng dĩa thịt bò được anh Triết cứu vớt đẩy qua để hai thằng ăn chung, bên kia thì anh Minh ngồi nhắm bia với chú Ba, chị Tuyết đút cơm cho Bồ Câu, còn cô Ba thì hỏi chuyện chị Diễm liên tục, vẻ như mẹ chồng con dâu hợp ý lắm. Tôi nhìn thế thì lại mường tượng ra cái cảnh quen thuộc như vầy ở nhà tôi hồi trước.
Vừa mới nghĩ đến cảnh đó xong thì y như rằng nhắc người thấy người :
- Ăn đi chứ, ngồi nhìn dĩa rau hoài vậy N ! – Tiểu Mai mỉm cười gắp cuộn chả để vào chén của tôi.
- Ừ…cảm ơn nha… ! – Tôi lúng búng đáp, chết mồ, hông lẽ khi nãy ánh mắt mình nhìn vào phần chả giỏ lộ liễu quá hay sao kìa.
- Thịt chiên nè, lấy bớt rau ra khỏi chén đi ông ơi ! – Nàng lại gắp thêm.
- À…ừ…rau ngon mà ! – Tôi nói bừa làm nàng phì cười cạnh bên.
Đang nửa quê nửa xúc động vì Tiểu Mai lúc nào cũng hiểu ý tôi nhất thì tôi thấy không khí bàn ăn tự dưng lắng xuống đột ngột, và tiếng mọi người nói chuyện đã dần thưa đi, tất cả chỉ vì anh Minh chị Tuyết, hai vợ chồng chú Ba đều đang nhìn tôi với Tiểu Mai, chị Diễm tủm tỉm che miệng.
Và anh Triết mở đầu cho làn sóng công kích :
- Ối làng ơi, bé Mai bữa nay đã chịu gắp đồ ăn cho con trai kìa !
- “ Ơ, bình thường mà, hôm bữa ăn mì tôm thau nhôm Tiểu Mai cũng gắp cho tôi thôi, có gì đâu ! “ – Tôi ngơ ngác nghĩ thầm trong bụng.
Nhưng tôi nghĩ là một chuyện, còn Tiểu Mai là như thế nào với mọi người trong nhà thì lại là một chuyện khác. Chú Ba khẽ cười lắc đầu nhìn tôi, không biết có phải do cảm giác hay ko mà tôi thấy sau ván cờ tướng khi nãy, chú tỏ ra dễ tính hơn đối với tôi.
- Thế là…đã rõ, hờ hờ, hai đứa quen lâu chưa ? – Anh Minh cười cười tiếp lời.
- Hai đứa học chung lớp mà, từ đầu năm đến giờ, phải không con ? – Cô Ba hỏi tu từ.
Tôi ngơ ngác gật đầu cái rụp như rô-bô, khiến chị Tuyết phá ra cười làm Bồ Câu chả hiểu mô tê gì cũng tít mắt cười theo mẹ.
- Em nghi nghi từ lúc chiều nay kìa, mà bây giờ mới dám xác nhận, khửa khửa ! – Anh Triết cười khoái chí – Mẹ thấy con nói đúng không ? Dạo này rủ hoài mà bé Mai đâu có qua nhà mình, chắc mẩm là có bạn trai rồi, chứ lớp 10 bài vở nhẹ hều mà !
- Mày cứ chọc em, để yên hai đứa nó ăn ! – Cô Ba vẫy tay trách, nhưng vẫn tủm tỉm nhìn tôi.
Chị Diễm thì không nói gì, nhưng cũng nheo mắt với Tiểu Mai đầy ý nhị, và lúc này thì tôi mới để ý thấy đôi má nàng đã hồng lên tự lúc nào, chỉ cắm cúi gắp cơm chẳng dám nói gì sất.
- Chú cẩn thận đấy, thằng Tài bạn anh vẫn còn lăm le tấn công đấy ! – Anh Triết cười nham hiểm.
- Ơ….không… ! – Tôi rùn vai chối.
- Không gì, anh nói thật ! – Anh này hiểu sai ý, tưởng tôi không tin vào bản lĩnh “ tài lanh “ của bạn ổng.
Nhưng một mình bạn thì chẳng thế chối lại cái điều mà cả xã hội đều cho là đúng, một mình tôi cũng không thể hó hé gì với cả nhà cô Ba ngoại trừ việc ngồi nghe mọi người nói trêu ghép đôi tương lai tôi với Tiểu Mai. Thế nên từ đó đến hết bữa tối, tôi chỉ biết cắm cúi ngồi ăn rồi ừ hử với anh Triết vài dăm ba chuyện, bối rối chẳng dám nhìn sang Tiểu Mai lấy một lần, và vẻ như nàng cũng vậy. Dùng bữa xong, nàng lẳng lặng ra sau dọn dẹp phụ với chị Tuyết, và có đôi lần hai đứa chạm mắt nhìn nhau rồi lại thôi khi tôi phụ bưng chén dĩa ra bồn rửa bát.
Như vậy thì, tôi nhận lời anh Triết sang đây chơi là sai hay đúng ? Để những lần vô ý chạm tay khi dọn bàn giờ đã không còn như mỗi lúc Tiểu Mai tủm tỉm ấn tay tôi vào dây đàn khiến tôi la oai oái, và tôi cầm ngược tay nàng ấn trở lại nữa, mà đổi lại là cảm giác ngượng ngập khó tả từ cả hai, một khoảng im lặng, vô tình... mà hữu ý !
Nguồn: vozforums.com