20/1/13

Yêu nhầm chị hai... được nhầm em gái (C251-254)

Chương 251

Ngày 7 tháng 2 năm 2007, 6 giờ đồng hồ trước Hồng Môn Yến !

Tôi ngồi đối diện với Sơn đen, quan sát thật kĩ thái độ của thằng bạn :

- Vậy, thằng Huy cũng mời mày đi sinh nhật nó ?
- Ừm, thiệp đây ! – Sơn đen chìa tấm thiệp mời ra.

- Tốt, tao còn định phải dẫn mày theo, mà vậy thì lộ bài sớm quá !
- Trước sau gì cũng lộ thôi !
- Càng lâu càng tốt, đúng thời điểm thích hợp thì cơ hội càng cao !
- Ờ, biết !
- Thế chuẩn bị tinh thần chưa ?
- Rồi, lúc đó tao tới mời nước mày chứ gì !
- Ừ, lúc gặp tao cố cho thật tự nhiên vào !

Rồi tôi quay sang A Lý vỗ vai nó :

- Mày vừa vào lại mà tao lại kéo mày dính thêm vụ này nữa !
- Gì chứ, đằng nào tao cũng nhúng sâu vào rồi, mày nói gì vậy ??!! – Nó chưng hửng.
- Ừ, lần này sinh nhật nó, bọn tao mò tới thì chưa biết có phải là vào hang cọp hay không, nhưng mày phải ở nhà không được đi, bởi tụi nó chưa biết mặt mày ! – Tôi trầm giọng nói.
- Chưa biết tao thì tao càng phải đi chứ sao ? – A Lý ngạc nhiên.

- Không hẳn, vì nội gián và thích khách mũ đen, tao sẽ làm cho cả hai là một !
- Tại sao ?
- Vì phải giữ bí mật về mày đến phút chót !

Bàn bạc kế hoạch thêm một hồi nữa rồi tôi nhìn hai thằng bạn của mình :

- Anh em, dù vụ này có ra sao thì tụi mày cũng đã là huynh đệ, tao cảm ơn tụi mày rất nhiều !
- Hê, mày dạo này ăn nói văn vẻ quá nhỉ ! – Sơn đen lắc đầu cười khổ.
- Ừ, nghe ngượng kinh khủng, ha ha ! – A Lý phá ra cười ha hả.
- Không… thì tao thật muốn nói vậy mà ! – Tôi ngắc ngứ.

- Được rồi, về đi, tối còn chiến đấu với nó ! – A Lý vỗ vai tôi.
- Ừ, vậy tối tao đi với tụi thằng Khang, còn Xẻng mày đi trước đúng không ? – Tôi gật đầu.
- Thì tao đánh bi-da với bọn nó mà, đến chiều qua thẳng nhà nó luôn ! – Sơn đen trả lời.
- Vậy tối gặp ! – Tôi nhún vai cười.
- Ừm, chúc may mắn ! – A Lý đưa tay ôm quyền xá lệ.

Rời nhà Sơn đen, tôi về đến nhà mình rồi bước vào phòng khoá trái cửa lại bởi tôi muốn được yên tĩnh mà xác định tư tưởng một mình.

- “ Tối nay dù có chuyện gì xảy ra thì mình cũng phải thật bình tĩnh, vọng động trước là thua, mà nóng nảy cũng thua, phải nhớ, cực kì bình tĩnh ! “

Rồi tôi trèo lên sân thường dợt qua một lần nữa mấy đường võ của mình, dù biết rằng tối nay khả năng giao tranh tại trận là khá thấp, thế nhưng vẫn phải đề phòng, hơn nữa lúc tập võ cũng là lúc tôi được bình tĩnh nhất.

- “ Nhất thốn kình, lần này xem ra phải dụng liên tục rồi ! “ – Tôi im lặng nhìn bàn tay phải của mình một hồi lâu.

Đến tầm khoảng 7 giờ tối, tắm rửa xong xuôi rồi tôi mới dắt xe ra khỏi nhà mà chạy đến điểm hẹn với tụi bạn :

- Đi nào ! – Tôi hít một hơi thật sâu.

Đường phố vào những ngày giáp Tết không khí nhộn nhịp hẳn lên với những hàng chợ hoa bày dọc theo bờ sông, những cơn gió khá lạnh thổi vụt vào người tôi nhưng vẫn không làm dịu đi cảm giác nóng bừng trên mặt lúc này, một cảm giác sắp chạm trán trực tiếp với kẻ đối địch không thể đội trời chung.

Đến trước cổng trường, tôi đã thấy hội bàn tròn 7 thằng tụ họp đông đủ, lẽ dĩ nhiên là có cả thành viên mới tên Xung :

- Trễ vậy mậy ? – Tuấn rách càu nhàu.
- Chắc nó sợ rồi, he he, còn tưởng trốn luôn không đến ! – Thằng Quý cười toét cả mang tai.
- Ừ, thì sợ tí nữa tụi mày bị chụp đầu lôi vô tra tấn đấy ! – Tôi cũng cà khịa phản pháo.
- Thôi không giỡn nữa, anh em chuẩn bị tinh thần hết chưa ? – Khang mập xua tay.
- Rồi mới tập trung chứ mậy ! – Luân khùng nhún vai.
- Vậy đi, tí nữa bọn tao chỉ ngồi xem, thằng Nam tự xử đúng không ? – Nó hỏi tiếp.
- Ừm, lần này nó mời bất ngờ, nên để tao tuỳ cơ ứng biến ! – Tôi trả lời.
- Rồi, xuất phát anh em ! – Khang mập vung tay về phía trước.

Sau 15 phút chạy thong thả, bọn tôi dừng xe trước một căn nhà to đùng xây theo lối phương Tây, sang trọng và có vẻ kín cổng cao tường. Cổng nhà đã được mở sẵn, nhìn vào trong sân là các hàng xe đạp được xếp ngay ngắn, có vẻ như đối tượng khách mời của thằng Huy hôm nay không chỉ riêng mỗi 11A1 lớp tôi.

- Tới nhà nó rồi, vô chứ ? – Dũng xoắn đắn đo suy nghĩ.
- Thì vô chứ sao ! – Tôi hất đầu đáp.

Dắt xe vào trong sân vườn nhà thằng Huy, tôi đưa tay nhìn đồng hồ :

- “ 7 giờ 30 tối, vậy là tụi mình tới trễ gần 45 phút, tốt thôi ! “

- Ê, quà gì tặng nó đấy mậy ? – Thằng Luân trờ tới đi cạnh tôi hỏi.
- Một cái mô hình để bàn ! – Tôi trả lời.
- Mô hình ? – Nó tròn mắt ngạc nhiên.
- Ừ, mô hình một chiếc xe đạp, vì thằng này chỉ toàn phá xe với đạp xe người khác, có lúc cũng tự sửa luôn chiếc xe nó phá, hiểu không ? – Tôi nháy mắt.
- Độc chiêu, hi vọng là nó hiểu ! – Luân khùng búng tay cái chóc.
- Nó đủ thông minh mà, hê ! – Tôi gật gù.

Nhà thằng Huy khá rộng, có một sân trước để hai hồ non bộ nhỏ xen giữa các lối đi được trồng cỏ kiểng xanh mướt, đến cả các chậu cây cảnh trong sân hôm nay cũng được gia đình nó trang trí các dải đèn màu lấp lánh. Và nội thất bên trong thì khỏi phải bàn về độ sang trọng, toàn bộ từ ghế bàn đến ti-vi tranh ảnh đều là hàng hiệu giá cả đắt đỏ, vượt hẳn nhà tôi mấy bậc, và cũng có thể hơn cả nhà bé Trân nếu so sánh về độ giàu có.

Khi đám bọn tôi bước vào bên trong nhà thì tiệc sinh nhật của thằng Huy đã vừa vặn bắt đầu diễn ra, thằng Minh Huy đang đứng giữa bàn tiệc trải khăn trắng muốt, trên bàn là một chiếc bánh kem to tổ tướng y chang bánh cưới, và bạn bè lớp tôi thì đang tranh nhau cắm nến lên trên bánh. Tôi để ý thấy họ hàng người quen của nó cũng tới khá đông, trong số đó có cả thằng tóc vàng đang ngồi ở bàn bên cạnh chung nhóm với tụi bè lũ của thằng Huy.

- Tụi nó kìa ! – Thằng Chiến đẩy vai tôi nói khẽ.
- Ừ, thấy rồi ! – Tôi gật đầu đáp.

Trông thấy đám tụi tôi bước vô, thằng Huy vội “ niềm nở “ đi nhanh ra ngoài tiếp đón :

- Ái chà, bạn tôi sao đến trễ vậy, may là vừa kịp đấy ! – Nó nheo mắt cười nham hiểm.
- Hì, bận tập trung đông đủ ấy mà ! – Tôi cũng cười xã giao lại với nó, bước lên phía trước đứng chắn cả nhóm.
- Chắc là tại bạn Khang chơi giờ dây thun nè, phải không ? – Thằng Huy tranh thủ đâm thọt ngay.
- Không đâu, tại còn chọn quà nữa, chúc mừng sinh nhật nhé ! – Tôi vội đáp thay cho thằng Khang bởi nhìn mặt nó có vẻ chuẩn bị đổ quạu đến nơi, tay chìa hộp quà ra trước mặt.

- Hây dà, chỗ bạn bè với nhau quà cáp làm gì chứ, mày đến là tao mừng rồi ! – Thằng Huy nói rồi vỗ vai tôi. – Đây, để tao giới thiệu nhé !

Rồi trước mặt bạn bè của lớp, thằng Huy khoác vai tôi bằng một điệu bộ rất trịch thượng, nó cười ngạo nghễ :

- Mọi người, bạn thân của mình tới rồi đây ! – Nó cười to.

Ngay sau khi nó nói ra câu đó, người ngạc nhiên đầu tiên là Tiểu Mai, nàng đang đứng cạnh nhỏ Huyền ở tại bàn trong cùng, rồi tiếp theo là Khả Vy nhíu mày vẻ thắc mắc, còn lại thì gần như đám bạn lớp tôi chẳng lấy làm khó hiểu gì lắm, chỉ cười nói vỗ tay hùa theo.

- Tụi đang ngồi bên kia toàn là chiến hữu tao đó, để giới thiệu cho mày biết nhé ! – Thằng Huy nói rồi kéo tôi sang bàn của bè lũ tụi nó.

- Đây, Trí Nam, bạn tao đó ! – Nó cười đểu cáng. - Thằng này là Beo, em họ tao, hai thằng Bin và Bon thì chắc mày biết rồi nhỉ, tụi kia cũng là hay chơi với tao luôn !

Tôi biết là thằng đầu sỏ Minh Huy đang cho đám đàn em của nó nhận mặt thủ lĩnh hội bàn tròn là tôi, thế nhưng tôi vẫn giữ bình tĩnh mà cười lạnh bắt tay với từng thằng trong nhóm :

- Ừm, chào !
- Ừ !

Tôi thoáng lừ mắt lại khi bắt tay thằng Beo, nó cũng nhìn tôi bằng ánh mắt sắc lẻm rồi hừ nhạt quay đi, đến khi tôi bắt tay thằng Bin thì thằng này hất ra, hẳn là nó vẫn còn cay cú tôi về cú đấm bật máu hồi trước. Nhưng tôi mặc kệ, chỉ quan tâm đến nhân vật mà tôi cần phải “ tỉnh rụi “ làm quen nhất trong buổi tối hôm nay :

- Thằng này là Sơn, cũng chiến hữu của tao ! – Thằng Huy đưa mắt nhìn về phía Sơn đen đang ngồi nhấp nháp hạt dưa.

- Chào ! – Tôi thoáng mỉm cười khi bắt tay Sơn đen.
- Ờ ! – Nó cũng hừ mũi chẳng thèm nhìn tôi bằng một nửa con mắt.

- Vậy làm quen được rồi, giờ bắt đầu tiệc thôi, tí nữa còn bất ngờ của mày nữa chứ ! – Thằng Minh Huy tiếp tục cười đểu cáng rồi khoác vai tôi đi lại bàn tiệc.
- Chà, mày cứ nhắc bất ngờ mãi, tao cũng đang chờ xem đây ! – Tôi nhún vai đáp.
- Mày sẽ biết nhanh thôi, hê ! – Nó trả lời rồi đi về phía bàn chính.

Riêng tôi nãy giờ đang chú ý trong bè lũ tụi đệ thằng Huy, đang có một thằng nhãi nhìn có vẻ tinh ranh nhưng cố tỏ ra là giang hồ, cũng bắt chước đeo khuyên tai với nhuộm tóc, thằng này đang ngồi chơi với một cô bé con nhỏ xíu tầm khoảng 7 -8 tuổi ước chừng.

- “ Thằng Huy có một đứa em gái, nó cưng em nó lắm ! “ – Tôi nhớ lại lời của thằng Đóm.

Đang ngẫm nghĩ xem liệu chi tiết này có giúp ích gì được cho tôi không thì bất giác tôi chợt thấy Tiểu Mai thoáng nhìn về phía tôi đứng :

- …… ! – Tôi gật đầu chào nàng.
- ……….. ! – Thoáng mỉm cười, nàng cũng khẽ chào tôi rồi quay đi.

Tiểu Mai hôm nay ăn mặc giản dị, vẫn là áo sơ mi sọc xanh trắng cùng với quần jeans, thế nhưng tôi trông nàng lúc nào cũng đẹp một cách khác hẳn mọi người xung quanh. Ấy vậy mà…

Tôi đần mặt ra khi đang ngắm Tiểu Mai xinh đẹp thì bất chợt nàng đi sang chỗ một người phụ nữ trung niên sang trọng đang ngồi, và cười nói bắt chuyện như đã quen từ trước. Để rồi ít phút sau, tôi điếng hồn khi nghe thằng Huy gọi người phụ nữ này bằng mẹ :

- Mẹ, bắt đầu được rồi, tắt đèn nha !

- “ Vậy là sao ? Tiểu Mai thật sự có quen biết với gia đình thằng Huy à ? “

Thế nhưng tôi không có thời gian để suy nghĩ, vì ngay sau đó đèn nhà vụt tắt, chỉ còn lại ánh sáng từ những ngọn nến đang cắm trên chiếc bánh kem tại bàn. Và mọi người đồng loạt vỗ tay hát bài “ Happy birthday “ quen thuộc.

Trong khi thằng Huy đang lim dim mắt để ước nguyện thì thầm gì đó trong ánh mắt hồi hộp của mọi người xung quanh, tôi lại đưa tay liếc nhìn vào đồng hồ của mình.

20 giờ ngày 7 tháng 2 năm 2007, Hồng Môn Yến chính thức bắt đầu !


Chương 252 

Ngay sau khi thằng Huy thổi tắt những ngọn nến sinh nhật của nó, mọi người đều vỗ tay ồ lên rôm rả, rồi đèn nhà lại được bật lên sáng trưng, tiệc sinh nhật theo đó cũng bắt đầu.

- Cảm ơn các bạn, giờ chúng ta nhập tiệc nào ! – Thằng Huy cười trịnh trọng.

Thức ăn được dọn ra kế sau đó, tiếng dao nĩa ly tách chạm nhau leng keng hình thành nên một không khí rất riêng của những buổi tiệc tùng. Mặc kệ các món ăn dù có ngon đến cỡ nào, tôi vẫn chỉ ngồi nhấm nước mà bình tĩnh đợi xem bất ngờ của thằng Huy nói là gì.

Và nó không để tôi đợi lâu, chỉ khi món cà-ri được dọn ra bàn tiệc, nó đứng dậy vỗ tay bôm bốp để thu hút mọi ánh nhìn về phía mình, rồi bắt đầu trịnh trọng nói :

- E hèm, mình muốn nói với mọi người rằng mình rất vui vì ngày sinh nhật của mình lại có nhiều bạn đến dự như vậy, và mình sẽ lại vui hơn nữa, khi được nói ra một điều bất ngờ !
- Bất ngờ gì vậy ?
- Chà, hồi hộp ghê !

Rồi trước ánh mắt chờ đón của tất cả mọi người đang đổ dồn về phía mình, thằng Huy thoáng nhìn tôi cười đắc ý rồi tiếp lời :

- Lời nói này, mình muốn dành cho… Trúc Mai !

Ngay sau câu nói của nó thì hết thảy những ai đang có mặt trong bữa tiệc đều quay nhìn về phía nàng, và tôi trông Tiểu Mai cũng đang rất ngạc nhiên vì chẳng hiểu là thằng Huy đang định nói gì, nàng tròn mắt lắc đầu nhìn thằng Huy ra ý không hiểu :

- Hi, nhân buổi sinh nhật của mình hôm nay, bạn Trúc Mai, có thể nhận lời làm bạn gái của mình không ? – Thằng Huy khẽ nghiêng mình rồi kéo tay Tiểu Mai đứng dậy.

Khỏi phải nói tất cả tụi tôi ngạc nhiên đến cỡ nào, vì quả thực là chiêu này của thằng Huy quá cao tay, nó tỏ tình với Tiểu Mai ngay trước đám đông để tạo sức ép dư luận, ngay sinh nhật nó để tạo thời cơ tâm đắc, khiến người được tỏ tình gần như là không thể chối từ, bởi nếu gạt đi thì sẽ là làm bẽ mặt nhân vật chính của lễ sinh nhật tức là thằng Huy, mà đồng ý thì cũng….

Tôi nghe trống ngực mình đập binh binh vì bất ngờ này của thằng đê tiện Minh Huy, thiếu điều đứng bật dậy mà cản lại chuyện này, bởi Tiểu Mai người con gái tôi thích đang ngượng ngùng đứng trước một tình huống khó xử.

- “ Bình tĩnh… bình tĩnh nào… đã đến nước này thì chỉ còn trông vào Tiểu Mai thôi ! “

Và dĩ nhiên không chỉ mỗi riêng tôi là trông chờ vào câu trả lời của Tiểu Mai mà là hết thảy mọi người trong phòng tiệc đều đang hướng ánh nhìn về phía nàng.

- “ Bình tĩnh… Nam…. ! “ – Tôi cố điều hoà lại nhịp thở.

Tiểu Mai lúc này đã thôi vẻ ngại ngần bất chợt ban nãy, nàng nhanh chóng lấy lại sự điềm tĩnh thường thấy rồi mỉm cười nói :

- Cảm ơn Huy, nhưng…như vậy thì quả thật là mình đang rất bất ngờ !
- Hi, vậy câu trả lời của Mai thì sao ? – Thằng Huy cười đắc thắng.
- Mình… hỏi Huy một câu được không ? – Tiểu Mai khẽ cắn môi.
- Ừ, Mai cứ hỏi ! – Thằng Huy tự tin đáp.

Rồi trước ánh mắt trông đợi của mọi người, Tiểu Mai từ tốn hỏi một câu mà thoạt nghe qua thì có vẻ khó hiểu được ý của nàng :

- Mình muốn hỏi là, liệu rằng… câu trả lời của mình có phải là một món quà dành cho Huy không vậy ?
- Ừ, dĩ nhiên rồi, mà mình chắc chắn món quà này sẽ rất tuyệt vời đó !
- Lúc nãy… mình có tặng quà cho Huy rồi, nhỉ ?
- À… hộp quà của Mai thì mình đem vào phòng rồi !
- Vậy… thật ra là, mình chưa thấy ai tặng một lúc hai món quà sinh nhật cho một người bao giờ, và mình cũng thế, cho nên… câu trả lời này, mình sẽ nói vào lúc khác !

- Ơ… nhưng… vậy món quà kia mình không nhận đâu, mình cần câu trả lời hơn ! – Thằng Huy ngớ người ra.

Tiểu Mai mỉm cười kín đáo rồi tiếp lời :

- Hi, bạn không nhận quà của mình thì mình sẽ buồn đấy !
- Nhưng…. ! – Thằng Minh Huy lắp bắp.
- Vậy ha, mình cảm ơn, nhưng sẽ trả lời Huy vào lúc khác !
- Ừ….. !

Nói rồi Tiểu Mai thản nhiên ngồi xuống, mặc cho bao nhiêu người xung quanh hãy còn đang ngạc nhiên không kém gì thằng Huy lúc này. Và tôi thì khỏi phải nói, chỉ biết cố kìm lại nỗi vui sướng đang gần như khiến mình nhảy cẫng lên lúc này mà gắng ngồi yên tại vị. Thế rồi chuyện gì đến phải đến, thằng Huy ê mặt ngồi xuống theo trong tràng pháo tay “ an ủi “ của mọi người, tôi dám cá rằng tiếng vỗ tay lúc này cũng đang đồng nghĩa với câu nói “ Chúc bạn may mắn lần sau ! “ vậy, ê hê hê !

Sao nhỉ ? Phải nói rằng cách Tiểu Mai từ chối thằng Huy quả là sáng suốt, tôi ở tình huống như nàng thì chẳng thể nào giữ được bình tĩnh mà nghĩ ra nổi, chắc chỉ đơn thuần lựa chọn giữa hai phương án là nhận lời hoặc không. Đằng này Tiểu Mai vừa gián tiếp từ chối mà lại không làm bẽ mặt thằng Huy giữa đám đông bạn bè người nha của nó, thế này thì xem như là cư xử vẹn toàn quá rồi. Tôi lúc này đã yên tâm thở phào nhẹ nhõm, vì hoá ra bất ngờ thằng Huy dành cho tôi đã được chính Tiểu Mai đưa tay hoá giải can qua, khiến tôi như được tiếp thêm tự tin cho màn đối đầu sắp tới.

Để bị từ chối cơ hội ngàn vàng, thằng Huy trông có vẻ bực tức nhưng nó vẫn phải cố nén lại mà cười giả tạo với mọi người xung quanh. Thế nhưng tôi biết rằng mục đích của nó mời đám tụi tôi đến đây không chỉ có thế, bởi nó tỏ tình Tiểu Mai trước mặt tôi, mà trước đó lại chìa mặt tôi ra cho lũ đàn em của nó nhìn, thì cũng chẳng khác nào một lời đe doạ trực tiếp, rằng mày mà còn léng phéng với Tiểu Mai là tao sẽ cho đàn em xử mày đấy. Vậy mà giờ đây khi thằng Huy đã thất thủ rồi thì tôi biết cơ hội của mình đã tới, vội húng hắng giọng bắt chuyện ngay :

- À Huy ơi, tao cũng có thể hỏi một câu xem như là món quà không ?
- Ừm… hỏi đi ! – Nó lừ mắt nhìn tôi.
- Mày có đoán ra được, quà tao tặng là gì không ? Hi ! – Tôi cười tươi rói.
- Dĩ nhiên là không ! – Nó hừ mũi.

- Hê, là một mô hình xe đạp đấy !
- Xe đạp ?
- Ừ, tao thấy mày có vẻ thích những gì liên quan đến xe đạp mà, với lại cũng hơi tiếc là mô hình tao tặng không được sống động lắm. Phải chi có thêm mấy thằng người như Lego cưỡi xe đạp là vui rồi, cho tụi nó tông nhau, đạp qua lại thì khoái phải biết !
- Nói như mày thì hỏng hết đồ chơi à ?
- Ui dào, xe đạp đồ chơi, mình làm hỏng thì chính tay mình phải bắt tay vô sửa chứ !
- Ha ha, là mày nói đấy nhé !

Dĩ nhiên trong bàn tiệc lúc này chỉ có một số những người có liên quan là hiểu tôi với thằng Huy đang nói những gì, đám thằng Khang tròn mắt nhìn tôi, thêm cả tụi bè lũ thằng Huy ở bàn kế bên cũng đang thấp thỏm như sắp té ra đập nhau đến nơi vậy. Tôi biết điều đó, thế nhưng thằng Minh Huy vẫn giữ được bình tĩnh, nó lại nói tiếp :

- Mà hôm 20-11 thấy mày cũng biết võ, chắc có học qua rồi à ?
- Dĩ nhiên là Nam phải học qua rồi chứ ! – Nhỏ Huyền chen vào.
- Ừm, tao có học, nhưng sao giỏi bằng bạn Huy đây được ! – Tôi vờ gãi đầu cười hoà nhã.
- Không, mày vậy là khá lắm rồi, tao thì ít khi ra tay lắm, nên giờ cũng nhát đòn quá ! – Thằng Huy tiếp lời.
- Ừ, gì chứ văn ôn võ luyện, phải trau dồi thường xuyên, chứ ngồi một chỗ mà nhờ người khác ra tay giùm thì sa sút là cái chắc ! – Tôi cười khẩy.
- Quá đúng, ý tao cũng vậy đó, đang định hôm nào ra tay cho biết ! – Thằng Huy tấm tắc.

- Hai ông nói gì vậy ? Tui nghe chả hiểu, hê hê ! – Chị đại Yên ù ngơ ngác.

- Ra tay ? Hôm nào là hôm nào ? – Tôi lại hỏi tiếp.
- Để coi sao đã, hay bữa nào tao với mày thử nhau cho biết, sẵn dịp học hỏi luôn, hả ? – Nó nheo mắt dò ý.
- Chà, chuẩn quá, tao cũng đang định vậy mà ! – Tôi gật đầu ngay.
- Vậy mới được chớ, đúng là bạn tốt mà, cụng ly ! – Nói rồi thằng Huy cười khẩy giơ cái ly lên.
- Cạn ly, hảo bằng hữu ! – Tôi nhếch mép.

Người ngoài nhìn vào lúc này dám cá rằng tôi với thằng Huy đang là đôi bạn thân chí cốt thật sự lắm, bởi cách hai thằng nói chuyện với nhau là cực kì bình thường, và hơn cả bình thường ở chỗ là khen ngợi lẫn nhau, lại còn đề nghị qua lại, đúng thật là hảo huynh đệ ấy chứ.

Thế nhưng sự thật là tôi với nó đang kình nhau quyết liệt :

- À Nam ơi !
- Hửm ?
- Đúng thiệt tao với mày có duyên ghê, tao té ghế hồi bữa đau gần chết, thì bữa sau mày lại bị gì nhỉ ? Băng tay ấy ?
- À, tao té xe, bong gân, may là chỉ bị nhẹ thôi !
- Mày phải cẩn thận chứ, dạo này ngoài đường xe cộ nguy hiểm lắm, với cả mấy thành phần bất hảo nữa, toàn canh me học sinh tụi mình thôi !
- Chứ sao, tao biết mà, nên tụi thằng Khang thằng Dũng tao cũng dặn y hệt vậy, tại tụi nó cũng vừa bị nè !

Nói đến đây tôi nheo mắt quan sát thái độ thằng Huy, rõ là nó cười gằn lại và tiếp tục “ đàm thoại “ song phương :

- Thì đó, thằng Bon bạn tao, bữa vừa mới ra khỏi trường là bị thằng nào nó đánh nhầm hay sao ấy, phải không ?
- Ừ, tao trông thằng đó quen lắm ! – Thằng Bon ở bàn bên kia lên tiếng.
- Vậy à ? Mày coi cẩn thận đó, nó đánh lần một thì dễ có lần hai lắm ! – Tôi cười đáp.

- Thôi đổi chủ đề đi hai người, nói toàn chuyện gì đâu ấy ! – Nhỏ Phương nhăn mặt.
- Hì hì, thì đổi, tại hai đứa tui lâu ngày tâm đầu ý hợp, nói chuyện vui quá đấy mà, đúng không Nam ? – Thằng Huy đứng dậy.
- Dĩ nhiên, đúng là con gái chả hiểu chuyện ! – Tôi cũng đứng dậy nhoẻn miệng cười.

Như đã bàn trước, thằng Sơn đen ở bàn bên kia cũng bước sang :

- Nam đúng không ? Tao trông mày quen lắm nè !
- Quen ? Có à ? – Tôi vờ nghi hoặc.
- Ừ, có thể đó, thằng Sơn nó hay kể tao nó có thằng bạn giống mày lắm đó Nam, mà dạo này hai đứa đang xích mích, gây nhau hoài ! – Thằng Minh Huy cũng bước lại gần tôi.
- Ây dà, đừng nói là mày sắp gây với tao nha ! – Tôi rụt cổ.

- Hê hê, không có đâu, nhận mặt nhau thôi mà ! – Sơn đen vỗ vai tôi nói.
- Ừ, coi nhìn rồi nhớ kĩ, kẻo sau này nhìn lầm nữa thì khổ ! – Thằng Huy cười xảo trá.
- Sao mà lầm được ? Tao với nó chơi game chung với nhau mà ! – Sơn đen tiếp lời.

- Phải không mậy ? Sao tao không nhớ ta ? – Tôi đưa tay gãi đầu, vờ nhíu mày suy nghĩ.
- Haizz, con Võ Đang Thanh Long Nhân của mày sao rồi ? Tao, nick “ tiểu tử vô danh “ nè ! – Sơn đen nhắc bài.

Ngay tức thì tôi sáng mắt ra, đập tay chan chát :

- Ah, thằng Xẻng, phải mày không ?
- Tao chứ ai, Xẻng đây, ngoài đời tao tên Sơn !
- Sao… hai đứa mày… ? – Thằng Huy sửng sốt.

- Hê, tụi tao chơi với nhau lâu rồi, mà hồi đó nó khác giờ nên nhìn không ra ! – Tôi vỗ vai thằng Huy cười “ hoà nhã “.
- Khác chỗ nào ? – Sơn đen vờ thắc mắc.

Liền sau đó, tôi lôi từ trong chiếc bọc của thằng Khang mập để bên ghế ra một cái mũ kết màu đen, rồi đội lên đầu thằng Sơn “ Xẻng “ , kéo sụp xuống che nửa khuôn mặt :

- Đây nè, hồi đó mày đi đâu cũng đội cái mũ này hết, ai cũng gọi mày là thích khách mũ đen, hê hê, thế này là tao nhận ra ngay !

Thằng Minh Huy há hốc mồm bước lùi lại, và bè lũ bên nó từ bàn kế cạnh lập tức đứng dậy thành vòng tròn bao quanh hai thằng tôi. Cũng phải thôi, bởi đối với tụi nó thì “ thích khách mũ đen “ đã quá quen mặt rồi, đặc biệt là với thằng Beo tóc vàng và thằng Bon xấu số.

Sau chiêu ngửa bài, tôi vẫn thản nhiên vỗ vai thằng Sơn :

- Sao ? Dạo này vẫn còn chơi hả ? Có gì hay kể tao nghe coi !
- Hì hì, để tí tao kể cho mày nghe, tao biết nhiều cái hay lắm ! – Sơn đen vừa cười vừa đưa mắt nhìn thằng Huy đầy ẩn ý.

Và không ngoài dự đoán của tôi, thằng Huy hất tay ra hiệu cho đám đệ của nó ngồi yên trở lại, sau đó nó cố nặn ra một nụ cười hiếu khách mà bước lại gần hai thằng tôi :

- Nãy giờ không nói là hai thằng mày biết nhau trước, làm tao mất công giới thiệu !
- Chà, thì tao cũng vừa nhớ ra thôi mà ! – Tôi cười khẩy. – À mà tao vừa nhớ ra một chuyện nữa !
- Chuyện gì vậy ? – Thằng Huy gằn giọng hỏi.
- Là… tụi tao có việc gấp, nên chắc giờ tao về trước nha ! – Tôi nhún vai đáp.
- Ừm… ! – Nó lừ mắt trả lời.

Thế rồi sau cái hất đầu ra hiệu của tôi, hội bàn tròn cũng đứng dậy theo và lục tục bước ra ngoài, trước khi đi tôi không quên quay lại nói :

- Cảm ơn mày nha, sinh nhật vui vẻ !
- Ừm, mày giỏi ! – Nó gằn giọng nói nhỏ, đủ để mình tôi nghe thấy.
- Mày cứ nói thế, bạn tốt ! – Tôi nhún vai cười đểu.

- Tao cũng về, lâu ngày gặp bạn cũ, he he ! – Sơn đen tháo nón ra, quay lại nói.
- Ừ, gặp nhau hàn huyên tâm sự đi nhé, kẻo không ngày mai lại hối hận ! – Thằng Huy quắc mắt.

Vậy là mặc cho cái nhìn tức tối của bè lũ Minh Huy đang chiếu thẳng vào mình, hội bàn tròn tụi tôi vẫn ung dung dắt xe ra khỏi cửa nhà nó, vừa đi vừa tán chuyện cười nói rôm rả. Mãi đến khi rời khỏi tiệc sinh nhật, nhà thằng Huy đã khuất ở góc đường rồi thì tôi mới đưa tay quệt mồ hôi trán lúc này đang vã ra như tắm :

- Xong, phù !
- Ngửa bài xong, ngày mai bắt đầu nè ! – Dũng xoắn ái ngại.
- Ừm, giờ phải đợi xem chừng nào nó xử tao ! – Sơn đen trầm giọng đáp.
- Cũng có thể nó chưa xử mày vội trong ngày mai đâu, dám chừng nó nghĩ đám tụi mình đang giăng bẫy phục kích nó lắm ! – Luân khùng nhận định.
- Ha ha, tao trông cái mặt thằng Huy bữa nay ngu đến hai lần, một là lúc Trúc Mai từ chối nó, hai là lúc thằng Nam đội cái nón đen cho thằng Sơn, cứ như nó muốn nổi điên lên ấy ! – Khang mập phá ra cười ha hả.
- Điên lên thì nó cũng không dám làm gì manh động đâu, sinh nhật đông người mà, với lại có cả ba nó ở đó, không đánh được tụi mình ! – Tôi hừ nhạt.
- Vậy là giờ biết mặt nhau hết rồi đó, từ mai anh em cẩn thận ! – Thằng Chiến nói.
- Chẳng biết nó định làm gì mình nhỉ ? – Thằng Xung lo lắng đưa mắt nhìn tôi.
- Không sao đâu, tuỳ cơ ứng biến thôi ! – Tôi cười trấn an nó.

Quả thật là vậy, ngày hôm nay cả hai phe đều đã nhận rõ mặt nhau, cuộc chiến về sau là không thể tránh khỏi, màn tiếp chuyện trực tiếp vừa nãy đã là phát súng mở đầu cho trận đánh cuối cùng, trận đánh mà tôi đã khai cuộc bằng một viên đạn bạc. Và lần này, viên đạn bạc của tôi vẫn là trong kế có kế, mang danh là thích khách mũ đen mà lại không phải là thích khách mũ đen, dù rằng đám thằng Huy chắc chắn vẫn đang nghĩ rằng, Sơn đen hôm giờ đã vừa là nội gián vừa là thích khách liên tục quấy rối bên nó, bảo sao kế hoạch nào của tụi nó cũng đều bị tụi tôi biết hết và phản pháo ngược trở lại.

Tối hôm nay, tính ra mọi chuyện đều suôn sẻ và nằm trong tầm dự đoán của tôi, ngoài việc nhờ Tiểu Mai cứu được một bàn thua trông thấy từ đòn đánh tinh thần nặng nề đầy bất ngờ của thằng Huy. Quả thật là lúc nãy toàn cuộc thắng thua của trận chiến lần này đều phụ thuộc vào câu trả lời của Tiểu Mai, vì giả như nàng nhận lời thằng đểu giả kia thật thì chắc tôi sẽ suy sụp tinh thần mà buông xuôi tất cả hết mất, bởi còn lí do nào mà tranh đấu nữa nếu Tiểu Mai sẽ là bạn gái của thằng Huy chứ. Haizz, chung quy thắng thua thế sự, lẽ thường cũng là phụ thuộc vào hai từ “ nữ nhân “, xưa đến nay vẫn vậy, bất di bất dịch sự không đổi dời.

Đưa tay nhìn đồng hồ, tôi thầm nghĩ bụng rằng một tiếng đồng hồ vừa nãy quả thật là rất dài, tưởng như đã là nửa ngày rồi chứ không kém. Giờ này ắt hẳn là thằng Huy kia đang tức tối lắm đây, cũng phải thôi, ngày hôm nay là ngày nó thất bại toàn diện rồi mà !

Thế nhưng…. tôi chợt nhớ đến chuyện khi nãy :

- “ Kẻo không ngày mai lại hối hận ! “

Câu này của mày là sao đây ? Minh Huy !

………………………!

Chương 253 

Về đến nhà, tôi gọi điện sang A Lý kể hết mọi chuyện xảy ra vào tối hôm nay :

- Chà, giờ nó đang cay cú lắm đây ! – A Lý nhận xét.
- Ừm, bị chính người mình phản bội, nó không tức giận mới sợ ! – Tôi gật gù đồng ý.

- Vậy giờ tiếp theo làm sao nữa ?
- Tao dự đoán là chỉ trong vài ngày nữa thôi, đích thân thằng Huy sẽ dẫn người thanh lý môn hộ, những ngày này mình sẽ liên tục theo dõi thằng Sơn để bảo vệ nó, vừa bắt tại trận bè lũ thằng Huy là tụi nó hết đường chối cãi !
- Tụi mày còn đi học mà ? Làm sao theo dõi sát sao được ?
- Yên tâm, trường tao còn học ngày mai với ngày mốt nữa là được nghỉ Tết rồi !
- Thế mày nghĩ là vài ngày nữa tụi nó sẽ xử thằng Sơn à ? Sao không phải là ngày mai hay mốt ?
- Ừm, thì 2 ngày kế tiếp thằng Huy vẫn còn đi học, nên nó chỉ có thể ra tay buổi chiều, mà buổi chiều tao cũng rảnh, thế nên chắc qua 2 ngày nữa sẽ có biến!
- Rồi sao nữa ?
- Thì thằng Huy giờ đang tức giận, nó ắt hẳn sẽ muốn tự tay xử thằng Sơn, lúc đó bọn mình mai phục sẵn bắt tại trận nó, vừa hết chối, vừa bị tụi mình dập hội đồng, kế hoạch nhử nó ra khỏi hang xem như thành công hơn một nửa rồi đấy !
- Mà tao thắc mắc là… sao phải để thằng Sơn giả dạng tao ? Có phải là vì nghĩ “ thích khách mũ đen “ trình cao nên tụi kia sẽ khó ra tay hoặc bỏ qua đi không ? Kiểu như núp sau bình phong ấy !
- Không, chính vì tụi thằng Huy đang tưởng Sơn đen là thích khách mũ đen nên nó lại càng phải ra tay, đặc biệt là sẽ kéo hết cả băng tụi nó, sư tử dùng hết sức bắt thỏ mà, vậy là tụi mình hốt trọn một mẻ lớn !
- Chà, tao chỉ ngại là nó giận quá hoá liều thì khổ thằng Sơn thôi !
- Ừm, tao cũng tính đến nước đó rồi, nhưng vai trò của “ viên đạn bạc “ thì phải như vậy !

- Thế… tầm vài ngày sau là trận cuối cùng à ? – A Lý hỏi lại một lần nữa.
- Trên kế hoạch là vậy ! – Tôi trả lời xác nhận.
- Ừ, lúc đó nhớ gọi tao nhen, tao hỗ trợ ! – Nó tiếp lời.
- Ok, sao thiếu mày được chứ, chủ lực chính mà ! – Tôi đồng ý.

Ngắn gọn cuộc đối thoại vừa nãy đã tóm tắt kế hoạch của tôi ngay từ những ngày đầu tiên đến hôm lật mặt cuối cùng, từ việc kết thân thằng Xung chọc tức thằng Huy, đến việc thả nội gián vào lòng địch dụ tên đầu sỏ ra mặt, và tối hôm nay chính thức tiết lộ thân phận Judas, dẫn đến kết quả thằng Minh Huy sẽ tự tay thanh trừng nội bộ trong vài ngày tới. Đó là toàn bộ kế hoạch của tôi nhằm dẫn dụ kẻ địch từ trong tối phải bước ra ngoài sáng, với điểm nhấn là sự phản bội của quân sư Sơn đen.

Thế nhưng, kế hoạch nào cũng có sơ hở, và lỗ hổng của tôi chính là đã tính toán quá xa mà quên đi phản ứng của một người khi biết mình bị bán đứng là như thế nào. Đó là phản ứng tức giận dẫn đến hành động đánh nhanh tiêu diệt gọn.

Sáng hôm sau, tôi đến lớp với một tâm trạng khá thoải mái vì kế hoạch đang hết sức tiến triển theo mọi sự đã dự kiến, dù rằng trận đánh cuối cùng đã gần kề trong vài ngày tới. Bước vào phòng học là tôi lia mắt sang dãy bàn tổ 1 để ý ngay thái độ của thằng Minh Huy, và chắc mẩm rằng thể nào nó cũng nhìn mình bằng một ánh mắt tức tối thù hằn. Và tôi đã lầm, khi mà thằng Huy nhìn tôi cười nhạt rồi đưa một ngón tay làm dấu hiệu thách thức :

- “ Là ý gì đây ? “ – Tôi nghĩ thầm trong đầu.

Vừa ngồi xuống ghế là Luân khùng đã trờ tới hỏi tôi ngay lập tức :

- Ê vậy là sao mậy ? Sáng giờ tao thấy nó tỉnh bơ như không ấy !
- ……… ! – Tôi im lặng không trả lời, trong lòng dậy lên một cảm giác lạnh sống lưng.
- Là sao mậy ? Nó sắp làm gì đúng không ? – Khang mập lo lắng.
- Không, thái độ này chỉ có thể là….. ! – Tôi đáp lấp lửng.

- Là sao ? – Cả hai thằng trố mắt hỏi tiếp.
- Sơn đen chắc bị xử rồi ! – Tôi nuốt nước bọt khó khăn nói.
- Hả ? Sao mày bảo mấy ngày nữa mà ? Với cả giờ mới sáng sớm, nó còn ở trên lớp, sao mà xử được ? – Khang mập sửng sốt.
- Nhiều khả năng là… bị ngay tối hôm qua rồi ! – Tôi cắn môi tự rủa thầm mình tơi tả.

- Chắc không ? Làm sao biết được ? – Luân khùng thắc mắc.
- Tao đoán vậy… nhưng thiệt tình là tụi mình sai sót rồi, lí ra… tụi thằng Huy vẫn có thể ra tay ngay từ tối hôm qua rồi ! – Tôi nhíu mày đáp.
- Thôi để tí nữa học về rồi tính vậy, mong là không phải ! – Khang mập vỗ vai tôi trấn an.

Thật vậy, quả tình là tôi đã phạm phải một sai lầm chí mạng, đó là tối hôm qua đã ngủ quên trên chiến thắng tâm lí ở Hồng Môn Yến mà quên mất rằng nhiều khả năng Sơn đen sẽ có thể bị xử ngay sau đó.

- “ Nó có thể vậy không ? Mình rời nhà nó là 9 giờ 30 tối, chắc tầm 10 giờ là sinh nhật nó kết thúc, tầm thời gian đó thì Sơn đen ở nhà hay ra ngoài chứ ? “

- “ Nếu mình là nó, thì mình sẽ làm sao ? Đợi vài ngày cho rảnh rỗi xong mới dứt điểm thằng đã phản mình à ? Không, mình dư biết để lâu sẽ rơi vào kế địch, có thể bị mai phục, nên chỉ có tranh thủ đánh nhanh ngay vào lúc địch còn đang hân hoan ! “

- “ Không phải vậy chứ….. ! “

Mọi thứ chỉ dừng lại ở mức suy đoán khi mà tôi vẫn đang ngồi yên tại vị trong phòng học mà không thể làm gì được, chỉ mong rằng tôi đã nghĩ sai, và mong cho buổi học mau chóng kết thúc để tôi chạy ngay đến nhà Sơn đen xem thế nào. Buổi học sáng hôm đó trở nên dài đằng đẵng và thời gian trôi đi cực kì chậm chạp trong sự thấp thỏm và chờ đợi của hội bàn tròn, nhất là khi thái độ của thằng Minh Huy chẳng hề như dự đoán rằng nó sẽ rất tức tối tí nào cả.

- Tùng….tùng… ! – Tiếng trống trường vừa báo hiệu kết thúc tiết học cuối cùng trong ngày là tôi đã quơ vội cái cặp rồi phóng ra ngoài cửa lớp, chạy nhanh xuống bãi giữ xe.

- Đợi bọn tao với, Nam ! – Hội bàn tròn cũng chạy cuống theo sau.
- Nhanh ! – Tôi nhăn mặt gắt.

Dưới trời trưa nắng gắt, những cơn gió nhẹ mát mẻ thỉnh thoảng vuột qua không làm dịu đi sự lo lắng thể hiện trên nét mặt của 8 thằng con trai đang nháo nhào chạy xe đến nhà bạn mình lúc này.

- Bình tĩnh, có thể không có gì đâu ! – Thằng Chiến trấn an.
- ………. ! – Tôi mím môi đạp hết tốc lực về hướng nhà Sơn đen, trong lòng như đang có lửa đốt hừng hực.

Đến nhà Sơn đen, bọn tôi dựng xe ngoài cổng rồi bước vào trong, bỏ qua quầy nước và bàn chơi game ở ngoài, cả đám đi thẳng vô trong gian nhà sau :

- Sơn, có nhà không ? – Tôi lo lắng gọi như mọi lần.

Thế nhưng đáp lại tiếng gọi của tôi là âm thanh dép đi sàn sạt từ trong nhà, và một người phụ nữ tuổi trung niên gương mặt lo âu thất thần bước ra tiếp chúng tôi :

- Mấy đứa là bạn thằng Sơn à ? – Mẹ thằng Sơn hỏi.
- Dạ… Sơn có nhà không bác ? Tụi con có chút chuyện ! – Tôi vội nói.
- Ừ… mà nó vừa bị té xe hôm qua, mấy đứa vào trong nhé ! – Mẹ thằng Sơn tiếp lời.
- …….. ! – Ngay tức thì cả đám bọn tôi thót tim quay sang nhìn nhau.

- Vào thôi…. ! – Khang mập đẩy vai tôi.
- Ừm…. ! – Tôi ngần ngừ.

Đám bọn tôi đi vào nhà trong, đến một gian có chiếc giường kê sát vách đang mắc màn thì dừng lại :

- Sơn… dậy đi con, có bạn đến thăm nè ! – Mẹ Sơn đen vén màn lên.
- ………. !
- Mấy đứa ngồi chơi với nó nhé, bác đi lấy nước !
- Dạ… bác cứ để tụi con ! – Tôi gật đầu.

Rồi trước ánh mắt lo lắng của cả bọn, Sơn đen biết ý vén màn ngồi dậy, nó chậm chạp thở dài rồi lê người ra bằng một động tác cực kì khó khăn :

- Sao…cứ ngồi đó đi ! – Tôi vội bước đến ngồi cạnh giường nó.
- ……Ừ….. ! – Sơn đen thì thào.

Trước mắt bọn tôi là Sơn đen đang tả tơi như cây khô sau giông bão, gương mặt nó một bên khoé miệng bị bầm lại tím tái, tay chân thì dán chi chít những băng gạc, nhìn như bị trầy xước khắp người.

- Mày…mày…bị….. ! – Tôi lắp bắp.
- ……… ! – Sơn đen hiểu ý, nó đưa mắt nhìn ra nhà sau, chừng như chắc chắc rằng mẹ nó không có ở đây thì mới trầm giọng nói – Tối qua… lúc tao chở thằng nhóc em ra ngoài mua kem cho nó thì bị đám thằng Huy vây đánh… !
- Rồi sao…. ? – Luân khùng ái ngại.
- Thì…lúc đầu tao cứ tưởng như thằng Nam, là vài ngày sau nó mới xử, lúc đó còn có tụi mày theo dõi bảo vệ, chứ đâu ngờ…haizzz, nó đánh tao luôn sau đó ! – Sơn đen thở ra yếu ớt.
- Mày…bị nặng không ? Tụi nó làm gì mày ? – Dũng xoắn thấp thỏm.
- Thì lúc tao đang đạp xe, thằng tóc vàng vượt lên đá xe tao lăn ra đường, rồi tụi nó vây lại đánh, có cả thằng Huy…. Vì sao thì tụi mày biết rồi ! – Thằng Sơn cụp một bên mí mắt bị bầm xuống.

- Tao… phải nói với mẹ là bị té xe, chứ không dám nói thật… !
- Rồi… em mày có sao không ?
- ……….. !
- Nó làm sao ?
- Tao…tao chỉ hận là… tụi nó chơi bẩn, đánh tao thì tao không nói, đằng này… cả em tao tụi nó cũng đánh… thằng nhóc….. !
- ………… !
- Thằng nhóc… nó mới học lớp 2 chứ mấy… dọc đường về… nó vừa sợ vừa khóc… hỏi tao mấy người đó là ai… sao lại đánh nó…… !
- Thằng khốn này…… !
- Tao phải năn nỉ, dỗ nó đừng nói cho mẹ tao biết… là bị đánh… nhưng tao ức lắm… giờ thằng em tao đang nằm nghỉ ở nhà ngoại rồi… may mà chỉ bị bầm sơ sơ… chứ nó có gì… chắc tao không biết phải ăn nói sao với ba mẹ nữa…. !
- ….. Bình tĩnh đi….. !

Từ đầu đến cuối chỉ có tụi thằng Khang là ra sức an ủi Sơn đen đang run rẩy phẫn uất kể lại sự việc, còn tôi không thể nói được lời nào ngoài việc lặng người đi vì sự tính toán sai lầm của mình, và nghe lửa giận bùng lên dữ dội khi biết được hành động chơi bẩn của thằng Minh Huy.

- Tụi nó đánh tao xong… còn táng vô đầu thằng em tao… bảo là sau này cẩn thận, có gì là tụi nó xử em tao… chứ không xử tao…. !
- ……… !
- Tao đâu biết là … giờ đó… tao cứ tưởng tụi nó còn ăn sinh nhật chứ… nên mới chở đứa em ra ngoài… chứ đâu ngờ…. !
- Ừ... bọn tao hiểu mà !

Sơn đen thương tích đầy mình, nhóc em út cũng bị đánh, tất cả đã giải thích rõ ràng vì sao sáng ngày hôm nay thằng Huy lại có thái độ nhởn nhơ đến như vậy. Tôi hận mình tại sao không thể đoán trước được điều này sớm hơn, hận mình sao không hiểu được câu đe hoạ “ không có ngày mai “ của thằng Huy trước lúc ra về… hận mình vì tại chuyện riêng của nhóm mà kéo cả thằng bạn thân mình vào tròng, để giờ đến cả em trai nó cũng bị liên luỵ.

Tôi thở hắt ra, khổ sở đứng dậy vỗ vai Sơn đen, nhìn nó đầy kiên nghị :

- Nghỉ ngơi đi, còn lại để bọn tao lo !
- Giờ… tao chỉ ức…tao không thể tận tay đấm vào mặt thằng khốn đó… sáng nay nó có cười tao không…. có nói gì với mày không ? – Sơn đen uất ức nấc nghẹn.
- Tao… sẽ xin lỗi mày sau… còn bây giờ, tao đem cái mạng này hứa với mày, thằng Huy sẽ phải trả gấp trăm những gì mày đã nhận !
- Nhưng… mày đâu bắt quả tang được lúc nó đánh tao…. ? – Thằng Sơn khổ sở nói.
- Không sao, tao vẫn đánh nó mà ! – Tôi lắc đầu trấn an.
- Vậy… đánh cả phần tao nha… thằng em tao nữa…. ! – Sơn đen nài nỉ.
- Rồi… yên tâm, mày nghỉ ngơi nhé, xong việc tao sẽ đến thăm mày ! – Tôi cố gượng cười an ủi.

- Bọn tao cũng về nhé….. ! – Đám bạn tôi đứng dậy, ái ngại nói.
- Ừ… tụi mày cẩn thận ! – Sơn đen gật đầu buồn bã.

Cả đám dắt xe ra khỏi nhà thằng Sơn mà chẳng ai nói với nhau lời nào, chỉ lặng lẽ thất thần đạp xe dưới cái nắng nóng oi bức của giờ trưa đứng bóng. Thế nhưng….tức nước vỡ bờ….

- Tổ cha nó, cái thằng khốn nạn, thằng mất dạy đó ! – Tuấn rách tức tối ném luôn cái nón trên đầu nó xuống đường.
- Sao thế ? – Bọn tôi dừng xe lại.
- Khốn, đến cả con nít mà tụi nó cũng đánh, thằng khốn ! – Dũng xoắn nghiến răng.
- ……… ! – Thằng Chiến lắc đầu thở dài.
- ………….. ! – Khang mập và Luân khùng nhìn đăm đăm về phía trước, im lặng không nói nên lời.
- Thằng Nam mày coi tính sao thì tính đi ! – Thằng Quý tức tối.
- ……….. ! – Tôi lặng im không trả lời.
- Tính quái gì nữa ? Giờ cơ hội bắt quả tang tụi nó đánh người tại trận coi như đi toong rồi, uổng công sức thằng Sơn lật mặt mà lại còn bị đánh ! – Tuấn rách đập tay vào thành xe chan chát.
- Rồi giờ sao đây ? – Thằng Xung ái ngại nhìn từng đứa trong bọn.

- ………….. ! – Không một ai trả lời.

Đáp lại câu hỏi của thằng Xung là khoảng không gian yên lặng kéo dài của cả nhóm trong cái nắng gay gắt của buổi trưa, đơn giản vì lúc này kế hoạch nhử cọp ra khỏi hang đã thất bại mà người mình còn bị đánh một cách vô ích, chẳng ai phải biết nên nói với ai câu nào, bởi thằng Huy vẫn còn đang nhởn nhơ ngoài đó một cách thản thiên đầy ngạo mạn. Thật vậy, cơ hội mai phục bắt quả tang bè lũ thằng Huy đánh người đã vuột mất rồi, trôi đi trong sự hân hoan chiến thắng nhất thời của tôi vào buổi tối ngày hôm qua.

Chương 254 

Vài phút ngắn ngủi trôi qua nhưng cảm giác như với tôi đó là cả một khoảng thời gian dài dằng dặc vậy, vì tôi đang ở trạng thái lờ đi tất cả mọi thứ xung quanh, không gian trước mắt như mờ dần mà chỉ còn lại một điểm sáng vô định.

Mình đã mất cơ hội dụ cọp khỏi hang rồi, không còn bắt quả tang tụi thằng Huy được nữa !

Giờ có cách nào khác không ? Mà vẫn giữ được mục đích ban đầu ?

Buộc nó tự nói ra ư ? Đời nào không ?

Và tôi, lúc này đang suy nghĩ một cách rất tỉnh táo !

Ít phút sau, tôi quay sang tụi bạn và nói :

- Tụi mày về nhà trước đi, trưa nay tao đi chút chuyện !
- Mày đi đâu ? – Cả đám chưng hửng.
- Tao sẽ gọi cho tụi mày sau, chiều nay ở nhà đợi điện thoại !

Nói rồi không kịp để cả đám đồng ý, tôi quay xe đạp sang hướng nhà thằng Đóm, quyết định trưa nay tôi sẽ không về nhà mà phải đi ngay cho kịp.

- Anh Nam, biết chuyện anh Xẻng chưa ? – Thằng Đóm phóng ra khi thấy tôi gọi nó trước nhà.
- Rồi, giờ mày đi với tao ! – Tôi đáp.
- Đi đâu anh ? – Nó thắc mắc.
- Đi rồi biết ! – Tôi nhún vai trả lời.

Rồi hai thằng tôi lại lầm lũi dưới nắng chạy sang nhà A Lý, ít phút sau khi tôi tường thuật thật ngắn gọn tình hình, đến lượt A Lý trợn tròn mắt đập bàn cái rầm :

- Khốn kiếp, thằng mất dạy !
- Tí nữa mày sẽ được chửi nó sau, giờ đi với tao ! – Tôi trầm giọng.
- Ừ, đi đâu ? – A Lý quay sang hỏi, cùng thắc mắc với thằng Đóm lúc này.

- Đóm, mày biết được nhà của mấy thằng trong băng kia, thằng Sơn có kể cho mày không ? – Tôi hỏi.
- Có, em biết nhà thằng Huy, Bin với Bon, cả nhà thằng Beo với thằng Bảnh nữa ! – Thằng Đóm trả lời.
- Bảnh là thằng nào ? – Tôi nghi hoặc.
- Bảnh là bạn thân thằng Beo, hai thằng này hay qua nhà thằng Huy chơi lắm, mỗi lần qua là thằng Bảnh dẫn theo thằng nhóc út nhà nó để chơi chung với nhỏ em gái thằng Huy ! – Thằng Đóm đáp.

- Phải nó là cái thằng nhuộm tóc, tai đeo khoen, mặt vuông đúng không ? – Tôi hồi hộp nhớ lại thằng tóc nhuộm ngồi giỡn với em gái thằng Huy vào tối hôm qua.
- Đúng rồi anh !
- Vậy được rồi, giờ này băng thằng Huy làm gì ?
- Giờ là giấc trưa, thường khoảng 3 giờ chiều tụi nó mới tập trung đánh bóng rổ dưới sân trước nhà thi đấu, sau đó thì tụ họp ở quán bi- da đến tối !
- Ừm, đi, qua nhà thằng Bảnh !
- Làm gì ? – A Lý sửng sốt.
- Tìm cách lật ngược tình thế ! – Tôi cắn môi đáp.

Thằng Đóm chạy xe trước mặt dẫn bọn tôi vòng vèo khu 36 hecta một hồi rồi dừng lại trước một con hẻm nhỏ :

- Nhà thằng Bảnh trong đó, mình chạy vào rẽ trái là thấy ngay !
- Ok, vào ! – Tôi gật đầu.
- Lỡ… gặp ba mẹ nó sao ? – A Lý lo ngại.
- Ủa mấy anh, nó kìa ! – Thằng Đóm gọi giật lại.
- Đâu ? – Tôi giật thót người.

Theo hướng tay chỉ của thằng Đóm, tôi trông thấy thằng Bảnh tai đeo khuyên đang đi cùng với một thằng nhóc trạc khoảng 10 tuổi.

- Đúng nó rồi, tụi nó đi đâu đấy ? – Tôi nói như bắt được vàng.
- Chắc… đi chơi điện tử, nó vô quán đối diện kìa ! – A Lý liếm môi.
- Giờ sao anh ? Bắt cóc nó rồi oánh hả ? – Thằng Đóm dò hỏi.
- Không, là bắt cóc thằng em nó ! – Tôi hừ nhạt.

Đám ba thằng bọn tôi đứng bên ngoài đợi tầm 15 phút nữa, khi mà thằng Bảnh lúc này đang chúi mũi vào màn hình vi tính trước mặt cùng với nhóc em đang mè nheo vòi chơi cạnh bên thì tôi mới ra hiệu dựng xe bên ngoài rồi bước vô quán.

- Chóc ! – Tôi đưa tay búng chóc vào vành tai thằng Bảnh.
- Thằng nào đó ? – Ngay tức thì nó sừng sộ quay lại.

Trông thấy tôi, thằng Bảnh lập tức đứng dậy và lùi lại :

- Mày….. !
- Đứng yên, mày nhúc nhích là em mày bị vặn đầu ngay ! – Tôi gằn giọng.

Ngay tức thì thằng Bảnh sửng sốt phát hiện ra thằng em trai của nó lúc nãy còn lẽo đẽo đứng sau lưng giờ đã bị A Lý dẫn tuốt ra bên ngoài hẻm :

- Tụi mày… muốn gì ? – Thằng Bảnh hạ giọng.
- Đi theo tao ! – Tôi hất đầu rồi quay đi.

Ít phút sau, tôi ngồi đối diện với thằng Bảnh ở một gò đất trống đầu ngõ, thằng Đóm khoanh tay đứng cạnh bên, và A Lý nửa chơi giỡn, nửa trông chừng nhóc em thằng Bảnh để gây áp lực tâm lí theo kế hoạch :

- Mày.. chắc thương em mày lắm nhỉ ? – Tôi cười khẩy.
- Tụi mày muốn làm gì thì làm, thả em tao ra trước ! – Nó trừng mắt nhìn tôi.
- Sao phải thế ? – Tôi vờ nhíu mày không hiểu.
- Ra chơi không tính trẻ em với con gái, mày không biết nhục à ? – Nó sừng sộ.
- Thế… tối qua đứa nào đánh nhóc em của thằng bạn tao ? – Tôi nhún vai nói.

- Tao…. ! – Không ngoài dự đoán, thằng Bảnh ngắc ngứ ngay tắp lự.
- Vậy là tối qua mày có tham gia nhỉ, đứa nào đánh nhóc em ? – Tôi bắt đầu khai thác.

- ………. !
- Mày không nói, tao đánh em mày hệt như tối qua mày đánh em bạn tao !
- Tao…tao…… !
- Giờ tao hỏi gì nói đó, chọn hay là không ?
- Mày… hỏi đi !
- Ừm, tối qua, ai đánh bạn tao ?
- Cả băng… tụi tao !
- Tức là có thằng Huy, thằng Beo, và Bin với Bon ?
- Ừm….. !
- Có mày nữa mà ?
- ………… !
- Rồi đứa nào đánh em bạn tao ?
- Là… anh Bon…. !

Hoá ra là thằng Bon vẫn còn thù dai vụ nó bị thích khách mũ đen xử đẹp ngay trước cổng trường nên đánh Sơn đen chưa đã, nó lại còn đánh sang cả nhóc em trai thằng Sơn.

- Có phải đám tụi mày từng đánh mấy thằng bạn tao, tạt nước, phá xe, rồi chặn đường đạp xe đánh người không ?
- ……….. !
- A Lý, vả vô mặt thằng nhóc đi !
- Đừng… tao nói… là tụi tao làm hết đó !
- Từ giờ tao hỏi thì nói ngay, mày ngần ngừ thì tao đập thằng nhóc thật, ok ?
- Ừ….ừ…. !
- Tụi mày làm theo lệnh ai ?
- Đại ca Huy… !
- Liên lạc với nhau thế nào ? Hay bàn kế hoạch trước ?
- Không, là bọn tao theo dõi người, sau đó gọi về báo anh Huy, rồi mới quyết định sẽ làm gì !
- Bọn mày có điện thoại di động ?
- Ừ… anh Huy cho bọn tao mỗi người một cái nhỏ !

Nói rồi nó đưa tay vào túi móc ra cái điện thoại Nokia trắng đen cũ mèm, thế nhưng như vậy cũng là thằng Huy chơi sang có đầu tư rồi, cung cấp cả điện thoại di động để vạch kế hoạch chỉ đạo hành hung từ xa.

Tôi trầm ngâm một chút rồi hỏi tiếp :

- Mày… thế nào với em gái thằng Huy ?
- Chỉ là.. chơi thân, vì con nhỏ thích tao mua kẹo cho nó !
- Tiếp !
- Thỉnh thoảng tao có chở nó đi chơi xích đu công viên với thằng em tao, vậy thôi !
- Gia đình thằng Huy để cho mày chở đi ?
- Ba tao… thân với nhà anh Huy !
- Vậy, bây giờ mày làm theo lời tao, đảm bảo thằng em mày vừa không bị gì vừa có kẹo ăn !

Rồi tôi lừ mắt nói ra những gì thằng Bảnh cần phải làm, tôi nói đến đâu thằng Bảnh giật thót người toát mồ hôi hột đến đấy.

- Tao….tao…. ! – Nó hoang mang lắp bắp.
- Không làm thì thằng em mày cũng nằm liệt giường y chang em thằng bạn tao ! – Tôi nhếch mép.
- …….. ! – Thằng Bảnh thở hắt ra rồi cúi đầu cam chịu.
- Rồi, đi đi, giờ em mày đi chơi với bọn tao, yên tâm là tao coi nó như em tao ! – Tôi khoát tay.

Thằng Bảnh đứng dậy nhìn sang em mình đang cười khúc khích với trò chọc tay của A Lý, nó quệt mồ hôi trán rồi quay sang tôi :

- Mày… giữ lời đấy !
- Tao nói là làm ! – Tôi gật đầu đáp.

Rồi đợi cho thằng Bảnh đạp xe đi một quãng xa rồi, tôi mới nói tiếp :

- Về thôi Đóm, A Lý chở thằng nhóc !

Về đến nhà thằng Đóm, A Lý vẫn giỡn chơi với nhóc em thằng Bảnh, riêng thằng Đóm thì đem cơ man nào là kẹo cây các thứ để dụ thằng nhóc tì. Đến khi chuông điện thoại nhà thằng Đóm vang lên, tôi được chuyển giao cầm máy :

- Sao ? – Tôi hỏi.
- Xong hết rồi, tới đi… ! – Giọng thằng Bảnh bên đầu dây.
- Ừm, đợi tao ở cổng trường Chuyên ! – Tôi đáp.
- Nhớ dẫn theo em tao… ! – Nó lo lắng.

Nhưng tôi đã cúp máy, rồi bấm số đến nhà từng thằng một trong hội bàn tròn, đến tầm 30 phút sau thì cả đám đã tập trung đầy đủ tại nhà thằng Đóm :

- Gì thế ? Có chuyện nữa à ? – Khang mập lo lắng.
- Em mày à Đóm ? – Tuấn rách ngạc nhiên nhìn thằng nhóc đang mút kẹo.
- Dạ không, em thằng Bảnh ! – Thằng Đóm trả lời.
- Bảnh là thằng nào ? – Luân khùng thắc mắc.
- Ủa A Lý, mày biết vụ gì chưa ? – Dũng xoắn nháo nhào.

Đợi cho một lúc để mọi người ổn định tình hình rồi tôi mới lên tiếng :

- Xong hết chưa ? Giờ tao nói đây !

- Ừm, gì ? – Cả đám quay sang nhìn tôi.

- Tụi mày biết là kế hoạch mình bắt quả tang thằng Huy đánh Sơn đen đã thất bại rồi đấy, cũng biết là nó với em nó bị đánh như nào rồi nhỉ ?
- Biết, tức không chịu được !
- Bây giờ, tao đã nghĩ ra cách buộc thằng Huy phải ra mặt tiếp rồi !
- Sao ? Cách gì ?

Tôi đưa mắt nhìn sang nhóc tì em thằng Bảnh đang ngồi mút kẹo :

- Thằng nhóc này là bước đầu tiên !
- Nó ? – Liền ngay sau đó cả đám nhìn nhau chưng hửng.
- Ừm, chút nữa là biết ngay thôi ! – Tôi gật đầu.
- Vậy giờ làm gì nữa ? – Đám bạn thắc mắc.

Rồi tôi chậm rãi nói :

- Bữa nay là trận cuối cùng, kết thúc dứt điểm với băng bọn của thằng Minh Huy, tao muốn tụi mày phải xác định rõ tư tưởng, đánh không nương tay với bất cứ thằng nào trong đó !
- Cái này mày khỏi phải nói !
- Thằng Huy thì tao muốn tự tay dập nó, A Lý sẽ lo thằng Beo tóc vàng, còn thằng Bin thì tao định để cho Sơn đen xử lí nhưng không ngờ tình thế quay ra như vầy, nên hai anh em Bin Bon thì giao cho Chiến với thằng Đóm, số còn lại thì những người còn lại !
- Ok men !
- Đường lui tao cũng đã tính hết cho tụi mình, cứ yên tâm mà trút hận, tao chỉ tiếc mỗi một điều, đó là đã sai lầm trong vụ Sơn đen….. !
- ………… !
- Nhưng đảm bảo là nó sẽ không bị đánh vô ích, vì A Lý vẫn còn đây, và tụi mình sẽ đánh thay cho cả phần của Sơn đen, ok không ?
- Ok luôn men !

Dừng lại một vài giây, tôi hít một hơi thật dài rồi kiên định nhìn đám bạn :

- Anh em, sẽ có một ngày đám tụi mình mỗi đứa một nơi, không còn được như vầy nữa, nhưng đó không phải là ngày hôm nay. Cũng sẽ có một ngày, mỗi thằng trong tụi mình sẽ phải tự đối mặt với khó khăn mà không có bạn bè bên cạnh, nhưng đó cũng không phải là ngày hôm nay !
- …………. !
- Ngày hôm nay, tất cả tụi mình đứng chung một hàng ngũ, đánh cho bè lũ Minh Huy một trận sạch không kình ngạc, tan tác chim muông !

Đưa tay vẽ một đường dài hình cánh cung vào khoảng không, tôi nhìn đám bạn thân chí cốt của mình đang mím môi dứt khoát rồi đứng dậy, liếc nhìn đồng hồ đã 2 giờ 45 phút chiều.

Chiều của ngày hôm nay, hội bàn tròn chính thức một trận giải quyết rõ ràng với băng bọn Minh Huy, tất cả những chuyện ân oán trong quá khứ và cả hiện tại sẽ được phân định, tất cả mọi thứ….. !

Nguồn: diendan.zing.vn