Phần 8
Nhà thi đấu Phan Đình Phùng đầy kín khán giả hâm mộ võ thuật. Phố, Lữ và anh Đạt ngồi hàng đầu với tâm trạng náo nức chung cùng mọi người.
Đạt ra vẻ sốt ruột:
- Hạng cân trên bảy mươi ký sao lâu đấu quá nhỉ !
Phố không trả lời. Cô còn sốt ruột hơn cả anh hai. Hôm nay là ngày thi đấu thứ ba. Trác đã bị loại, chỉ còn Ngạn được giành quyền tranh huy chương vàng ở hạng cân này. Liếc sang Lữ, cô thấy anh như đang suy nghĩ điều gì đấy.
Dù Lữ không nói ra, Phố vẫn hiểu anh chả hứng thú chuyện đi xem đấu võ, nhưng vì chiều ý cô, Lữ đành bấm bụng ngồi đây, nơi tất cả đang sôi động bừng bừng như trong một lò lửa.
Có lẽ bây giờ anh đang hối hận vì sự thay đổi bốc đồng đó. Hợp Phố tủm tỉm cười. Cô định trêu Lữ vài ba câu thì có người gọi.
Quay lại cô thấy Hà My. Con bé nói:
- Thầy Để bảo mày vào lo cho ông Ngạn. Hôm nay sư huynh thi mà mày bình thản ngồi làm khán giả, hay thật !
Hợp Phố liếc vội Lữ. Dường như anh không nghe những lời Hà My vừa nói nhưng Đạt thì nghe rõ.
Anh hối Phố:
- Đi đi, anh ngồi đây với Lữ được rồi !
Nghe nhắc tới tên mình, Lữ ngơ ngác nhìn lên, Đạt giải thích lại cho anh nghe. Đợi Hợp Phố đi với Hà My xong, Lữ mới lên tiếng:
- Đây là lần đầu tao đến chỗ này !
Đạt nheo mắt:
- Mày thấy sao ?
- Hai con người hùn hục lao vào nhau. Dã man quá ! Nó gợi cho tao hình ảnh những đấu trường thời trung cổ.
Đạt lắc đầu:
- Liên tưởng của mày không đúng.
Lữ khoát tay:
- Có lẽ vậy ! Nhưng tao không thích đánh đấm.
- Hợp Phố sẽ là một huấn luyên viên Thái Cực Đạo tương lai đấy !
Lữ tự tin:
- Tao hy vọng sẽ làm con bé quên chuyện đấy đí ! Phố học võ bao nhiêu đó là quá đủ rồi.
Đạt khôi hài:
- Sợ bị con bé ăn hiếp à !
Lữ ngạo nghễ:
- Làm gì có ! Sức mạnh của bộ óc ghê gớm gấp vạn lần sức mạnh cơ bắp. Đã có lần mày nói thế với tao mà ! Quên rồi sao ?
Đạt không trả lời. Anh tập trung vào sân đấu của hai nữ vận động viên nhất đẳng huyền đai. Đạt bỏ tập võ kể từ ngày anh đi làm xa. Công việc rồi những mối quan hệ trong giao tiếp khiến anh không có thời gian, hơn nữa Đạt không đam mê võ như Trác, nhưng hôm nay nhìn người khác thi đấu, máu nóng trong anh bỗng trào dâng.
Giọng Lữ lại vang lên, nhưng anh nói về đề tài khác:
- Tao được biết, tổng công ty vẫn còn một số chức anh chưa có người đảm trách. Mày là dân Sài Gòn chính hiệu sao lại không cố phấn đấu để kiếm một chỗ mà lại chịu đi xa nhỉ ?
Đạt vẫn không rời mắt khỏi sân đấu:
- Cơ hội đâu phải lúc nào cũng đến với mình.
- Đành là vậy ! Quan trọng là phải có người đỡ đầu, phải biết tranh thủ cấp trên... Phải...
Lời anh bị cắt đứt bởi những tiếng hò reo ầm ĩ của đám khán giả xung quanh. Lữ ngao ngán nhìn Đạt, anh chàng cũng... sung không kém bọn choai choai
Lữ thật sự hối hận khi đến đây. Nếu ở nhà, anh có thể làm tiếp đề tài đang nghiên cứu dở, hoặc vào nhà hàng Tulip, biết đâu anh sẽ gặp Khánh Linh. Cô đang cô đơn và Lữ chả ngại gì khi tranh thủ nỗi cô đơn đó !
Đạt kéo áo Lữ:
- Trời ơi ! Mày nhìn con bé mặc áo bảo hộ đó xem. Nó đá vòng cầu mới đã làm sao ! Nó ra đòn tay Yugwon cũng chiến đấu nữa.
Lữ ừ hử cho xong chuyện. Với anh, đá cầu vòng rồi ra đòn tay Yu... Yu quái gì đó ra sao, anh chả chút ấn tượng. Điều nó đang mong là mau được về nhà.
Trận đấu kết thúc, Đạt xuýt xoa:
- Con nhỏ thắng là phải. Chỉ tiếc nó đội nói che đầu nên không biết đẹp xấu ra sao.
Thấy Lữ ủ ê, vật vựa, Đạt bảo:
- Nè ! Phải làm quen với võ đi, nếu muốn ở lâu dài trong một gia đình khoái võ thuật như gia đình tao.
Lữ mơ màng:
- Chả biết trên đời có bao nhiêu đứa con gái thích võ nhỉ ?
- Chắc nhiều ! Không tin mày nhìn xung quanh xem. Con gái... đầy nhóc.
Rồi anh vỗ mạnh vai Lữ:
- Ý ! Bất ngờ à nha ! Mày nhìn xem ai kìa !
Dõi mắt theo tay chỉ của Đạt, Lữ thật bất ngờ khi thấy Khánh Linh, trưởng phòng nhân sự nổi tiếng hắc của công ty. Cha ! Hy vọng cô ta không phải một võ sĩ như Hợp Phố mà chỉ là một người yêu thích võ thuật thôi.
Đạt kêu lên:
- Chà ! Con mụ Linh hắc mà biết võ nữa thì cầm bằng ế dài hạn.
Lữ nói:
- Chắc Linh cũng đi coi như mình, chớ không... có võ đâu !
- Sao mày biết !
- Thì đoán thế mà ! Nè ! Bọn mình qua bên đó ngồi chung đi !
Đạt gật gù:
- Cũng được ! Đây là cơ hội để tranh thủ cấp trên, tội vạ gì không đi !
Hai người bước đến chỗ Khánh Linh ngồi, Lữ khách sáo:
- Không ngờ gặp Khánh Linh ở đây !
Khánh Linh cười:
- Tôi thỉnh thoảng những trò đánh đấm này nên xem để giải trí.
Đạt bắt bẻ ngay:
- Đây là một môn học, một thứ đạo lý, chớ không phải một trò giải trí.
Mặt Khánh Linh xụ xuống vì những lời của Đạt, cô lạnh lùng:
- Với tôi, những gì có tính chất trình diễn trước công chúng đều là trò giải trí.
Đạt trợn mắt, anh định giở võ đạo ra nói với Linh, nhưng Lữ đã thúc cùi chỏ vào sườn anh, giọng ngọt như đường:
- Quan điểm của mỗi người một khác. Đạt là người học võ, nên ý kiến phải khác với người ở ghế khán giả như tôi và Linh.
Khánh Linh bỗng thấy ngời mắt:
- Anh Đạt có học võ hả ? Hay đấy.
Đạt mỉa mai:
- Có gì đâu mà hay khi trong mắt... chị, đó chỉ là trò giải trí.
Nghe Đạt gọi mình là chị, Khánh Linh nhếch môi quay đi, Lữ tấm tắc:
- Bầu không khí này làm người ta hưng phấn hẳn lên.
Linh tủm tỉm:
- Anh thích chứ ?
- Lữ trả lời không chút ngần ngừ:
- Đương nhiên. Nhưng thú thật, đây là lần đầu tôi đi xem thi đấu, nên mù tịt, chả biết đánh thế nào thì được điểm.
Khánh Linh hỏi:
- Anh Đạt không hướng dẫn anh cách tính điểm sao ?
Lữ ậm ừ không trả lời. Ngay lúc đó, loa phóng thanh xướng tên Trác.
Đạt vỗ tay:
- Tới phiên Trác rồi.
Linh tò mò:
- Trác nào vậy ?
Lữ giải thích:
- Em trai Đạt, cậu ấy tranh huy chương đồng hạng cân bảy mươi ký. Nhà Đạt có ba anh em, người nào cũng đai đen trở lên.
Khánh Linh hỏi:
- Kể cả cô bé hôm trước ?
Lữ gật đầu:
- Vâng. Hợp Phố đang là phụ tá huấn luyện viên đấy.
Linh hóm hỉm:
- Vậy là anh Lữ có nữ cận vệ riêng rồi.
Lữ nghiêng người nói khẽ đủ Linh nghe
- Tôi cũng cho là thế, và không nghĩ gì khác.
Khánh Linh cười, cô chả lạ gì cách nói chuyện của Lữ. Anh chàng này dẻo mồm, thích lấy lòng người khác, chớ không ngang ngang ngược ngược như Đạt.
Trận đấu đã bắt đầu. Lữ tỏ ra hào hứng chớ không chán chường như lúc nãy. Anh cũng chắc lưỡi, xuýt xoa theo từng đòn đánh, đòn đỡ của hai vân động viên. Trái lại, Đạt im lặng, một sự im lặng đầy nặng nề, lo lắng. Anh không reo hò như lúc xem người dưng thi dấu, mà thấp thỏm trên khán đài.
Ngay lúc Trác đá cầu vòng trúng ngực đối phương, Lữ nhìn thấy Hợp Phố, cô đứng với Ngạn ở góc tường trong một tư thế thật khó coi.
Lữ cau mặt, khó chịu. Phố đang đứng làm trụ cho Ngạn cong cả thân mình ra sau rồi bật lại nhiều lần. Thằng sư huynh của Phố gần như ngả hẳn người vào Phố. Còn con bé thì dịu dàng giữ lấy hai vai hắn. Hừm ! Chỉ cách vài centi thôi là môi chạm môi, má kề má rồi còn gì.
Gái trai thân thiết, ôm ấp nhau giữa chốn đông người, thế còn ra trò trống gì nữa.
Chịu không nổi, Lữ khều Đạt:
- Này ! Hợp Phố và thằng Ngạn làm quái gì thế ?
Đang tập trung cao độ vào trận đấu, Đạt liếc vội về phía Hợp Phố rồi trả lời qua quýt:
- Nó giúp Ngạn khởi động mà.
Rồi anh chàng giương mắt vào sân thi đấu. Kế bên Lữ, Khánh Linh cũng reo hò như trẻ con mỗi khi Trác tung ra một đòn đẹp. Muốn lấy lòng sếp, Lữ cũng... hò theo, dù khá gượng gạo.
Cuối cùng trọng tài tuyên bố Trác thắng. Lúc này, Đạt mới nhảy nhổm lên vì mừng.
Khánh Linh chìa tay ra:
- Chúc mừng anh có cậu em võ sĩ.
Đạt cười toe toét:
- Cám ơn chị.
Quay sang Lữ, Đạt hào hứng:
- Tới thằng Ngạn, coi trận này mới đã nè.
Linh vờ hỏi:
- Ngạn cũng là em anh à ?
- Không. Nó là bạn của mấy đứa em. Sở trường của nó là đá bay, Ngạn khỏe và ra đòn nhanh lắm. Nhìn nó đi quyền cứ như xem phim võ hiệp. Đẹp tuyệt ! À quên. Em gái tôi là con nhóc đang cột dây áo bảo hộ cho Ngạn đấy.
Linh thong thả nói:
- Tôi đã gặp cô bé rồi.
Đạt ngạc nhiên:
- Thế à ?
- Nhưng mãi hôm nay mới biết là em gái anh
Đạt chưa kịp hỏi xem Khánh Linh gặp Phố ở đâu thì trận quyết đấu tranh huy chương vàng bắt đầu.
Linh kéo nhẹ tay áo Lữ:
- Anh ủng hộ ai ?
Lữ ậm ừ:
- Dĩ nhiên là Ngạn, sư huynh của Hợp Phố rồi. Nhưng hồi hộp quá, chắc tôi phải ra ngoài mua hói thuốc.
Khánh Linh bảo:
- Nhanh lên nhé. Trận đấu có mười phút thôi hà.
Lữ bước ra ngoài. Không khí mới mát mẻ làm sao. Anh mua thuốc và đốt một điếu, dù không hề thèm.
Hình ảnh thân thiết của Ngạn và Phố lại thoáng qua trong hồn anh. Dầu biết trước khi đến với mình, Hợp Phố có nhiều tình cảm với Ngạn, nhưng tận mắt nhìn thấy cô chăm sóc sư huynh, Lữ không sao chịu được.
Rít thêm vài ba hơi, Lữ búng điếu thuốc hút dở vào góc tường rồi trở vào. Nhà thi đấu gần như vỡ tung. Trên khán đài, mọi người đứng lên gần hết. Vất vả lắm, anh mới về được chỗ của mình. Lúc này, Khánh Linh đã ngồi sát vào Đạt. Hai người cũng hăng hái bình luận về những ngón đòn của Ngạn.
Nào là đá bay ngang, rồi tấn chongul, tay phải đánh yook - sudo toerigi thượng đửng gì gì đó. Lữ nghe muốn lùng bùng lỗ tai vì những tiếng Hàn Quốc xa lạ.
Xem ra Đạt có cơ hội tiếp cận cấp trên hơn anh. Không ngờ Khánh Linh lại có thú ham mê hơi khác người nhu vầy. Lữ cứ tưởng cô thích ngồi quán hạng sang, nghe ca sĩ hát nhạc tiền chiến không thôi. Ai ngờ Linh cũng là một "con đầm bích" quái chiêu.
Đạt vỗ mạnh lên vai Lữ, làm anh giật mình, mắt hướng lên trận đấu ngay lúc Ngạn nghiêng người tấn công bằng đòn Jeop chagi vào mặt đối thủ làm anh ta lảo đảo.
Khán đài như vỡ tung không khi trọng tàu bắt đầu đếm.
- Ha ah, dull, seht, neht, paseot, yeodull...
Khi trọng tài đếm tới tiếng thứ tám yeodull, đối thủ của Ngạn vẫn không gượng dậy nổi.
Ngạn nhảy lên cao khi trọng tài tuyên bố anh đã thắng knock out. Anh ùa vào trong vòng vây của bạn bè với tất cả mem say chiến thắng.
Dầu bị những người phía trước che, Lữ vẫn thấy rất rõ Ngạn ôm đầu tiên và gần như không rời ra là Hợp Phố, chứ không phải là ông huyến luyện viên mặt mày nhăn nhó vì căng thẳng suốt trận đấu.
Nuốt nước bọt xuống, Lữ quay mặt đi. Hừ ! Anh mong Ngạn bị đánh bại vô cùng. Vậy mà nó lại thắng. Hợp Phố chắc càng tôn sùng sư huynh mình hơn.
Giọng Khánh Linh sảng khoái:
- Tôi thích nhất cảnh người ta ôm nhau trong chiến thắng như vầy. Cứ y như một bản anh hùng ca. Anh Lữ có nhận xét gì không ?
Lữ nhún vai:
- Tôi thích những chiến thắng âm thầm hơn.
Linh lơ lửng:
- Điều này hình như không phù hợp lắm với cá tính của anh.
- Linh biết cá tính của tôi sao ?
- Đương nhiên. Vì thói quen nghề nghiệp thôi. Chức trưởng phòng điều hành nhân sự cho tôi một cái nhìn bén nhạy về người khác.
Lữ bắt bẻ:
- Nếu thế, Linh mới có nhận xét về tôi qua công việc.
Khánh Linh lảng đi:
- Trông cô em gái anh Đạt kìa. Đúng là thật tự nhiên. Cô bé giống một cậu con trai hơn. Một cậu con trai đẹp gái.
Đạt bật cười:
- Đây đúng là cái nhìn bén nhạy của chị. Con bé nhiều nam tính lắm. Ai đến nhà chơi, cũng tưởng ba mẹ tôi có ba thằng con trai ngổ ngáo.
Khánh Linh ngắn gọn:
- Trác đang học năm chót phải không ? Tổng công ty sẵn sàng dành cho cậu ấy một công việc đúng chuyên môn. Anh về hỏi hộ tôi ý của Trác.
Đạt gật gù:
- Vâng. Tôi sẽ hỏi. Nhưng câu trả lời là hoàn toàn phụ thuộc Trác nhé. Em tôi hơi ngang, tôi không chắc là nó sẽ đồng ý.
Linh dài giọng:
- Chẳng lẽ anh không năn nỉ giùm tôi ?
- Làm gì có chuyện đàn anh đi năn nỉ người đàn ông khác, dù đó là em trai mình.
Lữ chen vào:
- Tôi sẽ thuyết phục Trác hộ Linh. OK ?
Linh mỉm cười:
- Vậy thì phiền anh quá. Tôi xin phép về trước vậy.
Đạt ngập ngừng:
- Giờ này hơi khuya đấy.
Linh lắc đầu:
- Tôi quen đi khuya một mình rồi. Hắc như tôi, chả tay ăn đêm nào dám đụng đâu.
Lữ nói nhỏ vào tai Đạt:
- Ông đưa cô ấy về đi.
Đạt khoanh tay:
- Vẽ chuyện ! Mày không thấy vẻ tự tin của bà ta sao ? Tao bảo đảm Linh "hắc" có nghề. Nếu không, cô ta không đi xem đấu võ đâu.
Lữ bĩu môi:
- Lại đoán mò. Tao lại không nghĩ thế.
Đạt xoa cằm
- Bữa nào tao thử một chiêu, sẽ biết ngay thôi mà.
Rồi Đạt sốt ruột:
- Con Phố làm gì lâu thế ? Bộ nó không định về à ?
Lữ ngao ngán:
- Em gái mày còn ham chơi quá.
Đạt tỉnh bơ:
- Già như Khánh Linh còn ham chơi nói chi con Phố. Mày đừng bắt nó vào khuôn sớm quá đấy. Trái cây dú ép chả ngon lành gì đâu.
Anh vừa dứt lời thì Hợp Phố bổ nhào tới. Vừa thở, cô vừa nói:
- Hai anh về trước đi. Một lát, em về với anh Trác.
Lữ nghiêm mặt:
- Em ở lại làm chi ?
Hợp Phố cười hỉ hả:
- Ở lại... rửa huy chương. Một vàng, một đồng, nặng ký lắm chứ bộ.
Lữ nói:
- Nhưng đó không phải huy chương của em.
Mặt hợp Phố vểnh lên trông thật dễ ghét:
- Của anh Trác và anh Ngạn thì cũng là của em. Em muốn ở lại...
Lữ mỉa mai:
- Đúng là tình huynh đệ nghĩa muội, có phúc cùng hưởng, có họa cùng chia.
Đạt ôn tồn:
- Thôi, cứ để Phố ở lại đi.
Phố nhảy cỡn lên:
- Anh Hai đúng là chí tình chi lý.
Chun mũi lại trêu Lữ, Phố chạy trở về chỗ Ngạn và Trác đang đứng. Lữ hậm hực đi lấy xe cùng Đạt.
Hừ ! Nếu biết thế này, lúc nãy Lữ đã xung phong làm anh hùng đưa Khánh Linh về rồi. Chớ đâu việc gì cũng dở dang thế này.
Bỗng dưng anh đổ bực dọc sang Đạt:
- Sao ông không đưa Linh về ? Cô nàng có vẻ thích ông đấy.
Đạt nhún vai:
- Nhưng tao lại chả hứng thú gì. Việc đưa đón, ga lăng với phụ nữ thích hợp với mày hơn.
Lữ im lặng, một suy nghĩ vừa lóe lên trong đầu anh. Lữ khẽ nhếch môi rồi rồ ga vọt trước Đạt.
Ngồi chờ gần nửa tiếng, Ngạn mới nghe tiếng Nhã Thi, Cô đang dặn dò chị Chín điều gì đó rồi mới bước ra phòng khách.
Vẫn nụ cười tươi rói trên gương mặt hoa khôi, Thi nũng nịu:
- Chờ em lâu lắm phải không ?
Ngạn đắm đuối nhìn Thi thay câu trả lời. Anh nắm bàn tay cô siết nhẹ rồi giữ mãi tay cô.
Nhã Thi rụt tay về:
- Chị Chín trông thấy đấy.
Ngạn sôi nổi:
- Anh đang muốn cả thế giới này thấy nữa là khác.
- Tìm em có việc gì không ?
Ngạn rủ rê:
- Đi chơi với anh nhé ?
Thi cong cớn:
- Cà phê máy lạnh à ? Em không có thời gian. Đi Mũi Né, cả tuần nay, em mệt lắm rồi. Đã vậy, còn phải xem lại bài vở, nhỡ bị vướng vài môn, ba sẽ không cho em diễn nữa.
Ngạn kiên trì:
- Nhưng cũng cần phải giải trí cho thoải mái chứ. Suốt tuần qua, anh cũng hết sức căng thẳng.
Nhã Thi nhịp chân:
- Vì cái huy chương vàng chớ gì ? Em chúc mừng
- Sao lại chúc mừng anh. Lẽ ra anh phải cám ơn em mới đúng. Em chính là động lực giúp anh chiến thắng.
Nhã Thi chống tay:
- Anh đã khẳng định được mình, nhưng em thì chưa. Xấu hổ thật.
Ngạn đùa:
- Danh hiệu hoa khôi sinh viên của em có cầu chứng đấy nhé.
Thi mím môi:
- Nhưng trên sàn diễn em chưa là gì cả. Em phải nổi tiếng trên sân khấu thời trang, hoặc trên một lãnh vực nào đó, nếu không danh hiệu hoa khôi mong manh ấy cũng chìm vào quên lãng.
Ngạn nhìn Thi:
- Em sẽ mau chóng thành công, anh tin như vậy.
Nhã Thi nắm lấy câu anh vừa nói:
- Muốn thế, em phải cố gắng thật nhiều và chắc không có thời gian đi chơi với anh đâu. Em từng phút, từng giây đều có giá.
Ngạn khô khan:
- Với em, sự thành danh quan trọng dữ vậy sao ?
Nhã Thi nhấn mạnh:
- Với chúng ta, sự thành danh đều quan trọng. Anh đã bỏ mặc em cả tuần không đưa đón vì cái huy chương vàng lấp lánh ấy, em có trách đâu, dù anh xem sinh mạng của em rất rẻ.
- Trời ơi, Nhã Thi ! Anh đã nhờ Hợp Phố mà.
- Con bé ấy muốn em chết hơn bất cứ ai. Anh đừng nhắc tới nó nữa.
Ngạn xua tay:
- Không nên nói như vậy.
Thi ấm ức:
- Lại bênh. Anh luôn coi trọng Phố hơn em, dầu gì nó cũng kề cận bên anh suốt mà.
Ngạn cau mặt:
- Còn gì nữa không ? Em nói hết luôn đi.
Nhã Thi giẫy nẩy:
- Đấy. Rõ ràng anh... anh...
Nước mắt Nhã Thi lã chã, làm Ngạn ngẩn ngơ. Trời ơi ! Sao Thi dễ khóc đến thế ?
Anh cuống quýt:
- Anh xin em... đừng khóc.
- Mặc xác em. Anh dỗ làm gì.
Vừa hít mũi, Thi vừa hỏi:
- Hợp Phố có kể với anh chuyện đã xảy ra không ?
Ngạn nhíu mày:
- Chuyện gì đã xảy ra ? Phố chả kể gì hết.
Nhã Thi vừa chùi giọt nước mắt làm điệu trên mặt vừa lấp lửng:
- Vậy là những gì em đoán trúng chín mươi phần trăm. Hợp Phố tinh vi thật.
Ngạn nóng nảy:
- Chuyện ra sao ? Em nói ngay đi.
Sau một hồi quanh co kiểu không muốn lắm điều để quy tội cho người khác, Nhã Thi cũng kể lại chuyện Hợp Phố đánh hai thằng cô đồ giải vây cho cô.
Ngạn buột miệng:
- Rõ ràng Phố rất tốt với em, cô bé chăng kể công với anh tiếng nào.
Nhã Thi khinh khỉnh:
- Nhỏ Phố không nói không rằng với anh cũng đúng. Suốt thời gian ở Mũi Né, em suy nghĩ rất kỹ và rút ra một kết luận chắc chắn.
Nhìn vẻ bồn chồn của Ngạn, cô buông từng lời như công tố viên đang buộc tội:
- Chính hợp Phố dựng lên chuyện này. Chắc nó nhờ ai đó hành hung em để nó giải vây.
Ngạn gằn giọng:
- Hợp Phố làm thế nhằm mục đính gì ?
Nhã Thi cười khẩy:
- Thiếu gì mục đích, chẳng lẽ anh không đoán ra được ? Sau trò giải vây cho em xong, ông bầu Sử đã để mắt tới Phố ngay, ông ấy mời nó tham gia vào nhóm người mẫu thời trang. Hà ! Thật nực cười. Võ sĩ, tướng như trâu mà đòi làm người mẫu.
Ngạn khó chịu vì cách nghĩ, cách nói hợm hĩnh của Nhã Thi. Anh bực nhất là cách vu khống của cô với Phố, rồi bảo Phố tướng như trâu nước.
Hừ ! Thật ra... thằng nhóc ấy đẹp gái chứ bộ. Giọng Nhã Thi hằn học cắt ngang suy nghĩ của Ngạn:
- Nó định lập công cứu em để gây ấn tượng với ông Sử nhằm được mời làm người mẫu.
Không dằn được lòng, Ngạn gạt ngang lời Thi:
- Em suy diễn giỏi và tưởng tượng cũng kinh khủng chẳng kém. Nên nhớ vu khống là phạm tội đấy.
Nhã Thi giẫu nẩy lên:
- Cái gì ? Anh dám bảo em phạm tội à ?
Dù khá nóng nảy, Ngạn cũng bình tĩnh nhắc lại:
- Anh bảo rằng vu khống là phạm tội.
Nhã Thi ngang ngược:
- Em vu khống đấy, anh đi thưa đi.
Ngạn nói:
- Hợp Phố có ý tốt, nên mới nhận lời nhờ vả của anh tới nhà hát đưa em về, để bây giờ bị mang tiếng như vậy. Em có nghĩ mình quá đáng không ?
Nhã Thi khăng khăng:
- Em chỉ thấy anh xem trọng Phố hơn em thôi. Đã thế, anh đừng tìm em nữa.
Ngạn hạ giọng:
- Đừng cố chấp mà Thi.
Nhã Thi cau mày:
- Em là vậy đó. Anh không thích thì chia tay.
Dứt lời, con bé giận dỗi kéo lê đôi dép nhung thật đẹp lên lầu, bỏ mặc Ngạn ngồi lại một mình.
Trời ! Con gái sao mà rắc rối. Nhất là con gái đẹp như Nhã Thi. Ngạn ngồi nán lại dăm ba phút, rồi cũng đành... ngậm ngùi ra về.
Ghé nhà Trác, Ngạn không vào trong nhà mà ngồi phịch xuống ghế đá, mặt buồn hắt buồn hiu. Trong lòng anh có chút gì vỡ ra chán nản, thất vọng.
Rõ ràng Thi không hề nghĩ tới anh. Cái huy chương vàng ấy chả có nghĩa gì với Thi hết. Suốt thời gian Ngạn cần được động viên chăm sóc cả vậy chất lẫn tinh thần thì Thi lại biến đâu mất. Đành rằng cô có những bận rộn riêng, nhưng chả lẽ Thi không còn chút thời gian nào để giành cho riêng anh ? Anh ngao ngán khi nghĩ hình như cô chỉ muốn nhận chớ không muốn cho đi tình cảm của mình. Thi ích kỷ, hẹp hòi chớ không bao dung như Hợp Phố.
Giọng Phố vang lên, cắt ngang suy nghĩ của anh:
- Ủa ! Sao anh lại ngồi đây ?
Ngạn ậm ừ:
- Cho mát.
- Nhưng trông anh có vẻ gì nóng nực đâu nào.
Ngạn cau có:
- Em biết được trong lòng anh sao ?
Phố chu môi:
- Vậy thì không.
Nghiêng đầu nhìn Ngạn, Phố lý lắc:
- Nhưng trong tim, em chắc biết đấy. Giận nhau rồi à ?
Ngạn làm thinh, Phố lên giọng... thầy đời:
- Yêu người nổi tiếng, anh phải chấp nhận những tính khí thất thường của nàng.
- Cả những điều chói tai hay sao ?
- Điều gì mà chói tay ?
Ngạn lảng đi:
- Sao em không kể với anh chuyện Nhã Thi bị hành hung ?
- Em sợ anh không tập trung, rồi sau đó em chả nhớ để kể.
Ngạn hỏi chân đầu:
- Tụi nó là ai vậy ?
Phố vô tư:
- Em chẳng biết, nhưng chắc chắn không phải ăn cướp vì chúng chỉ đánh Thi, chứ không cướp gì hết.
Ngạn ngập ngừng:
- Nhưng chúng nó có nghề hay không ?
- Không đâu.
Rồi Phố bực dọc:
- Nhã Thi thật kỳ khi giới thiệu em là cận vệ cho nó. Người đẹp của anh lúc nào cũng thích chơi trội. Có bao giờ Thi cũng giới thiệu anh như thế với đám bạn nó không nhỉ ? Nếu có thì chua thật... Nhím ơi !
Thấy mặt Ngạn sa sầm xuống, Hợp Phố vội vã:
- Chỉ là một câu hỏi đùa chơi. Em xin lỗi, nếu anh không thích.
Ngạn gượng cười. Câu hỏi của Phố thật đáng để anh suy nghĩ.
Anh giả lả:
- Em và... ông Lữ sao rồi ?
Phố cong cớn:
- Có sao đâu. Hỏi... vô duyên !
Ngạn gật gù:
- Con gái luôn luôn thích giấu chuyện mình có bồ. Nghĩ cũng lạ thật.
- Không phải là giấu. Đây là chuyện riêng tư, không thích ai hỏi tới. Hơn nữa, cách hỏi của anh như người ta sắp "chia tay hoàng hôn" không bằng. Sao là sao chứ ?
Ngạn phân bua:
- Anh hoàn toàn không có ý đó. Anh chỉ muốn biết xem em và ông Lữ có... tâm đầu ý hợp không thôi. Anh có cảm giác Lữ khác rơ với em.
Hợp Phố máy móc nhắc lại:
- Tâm đầu ý hợp là điều đương nhiên có rồi. Em và Lữ chưa bao giò gây cãi nhau. Anh ấy luôn tôn trọng ý kiến của em, dù đúng là Lữ có khác rơ với em.
- Bất luận đúng hay sai à
Mặt Hợp Phố hếch lên, đã lỡ nói dối, phải dối luôn
- Sư muội của anh làm sao sai được.
- Con gái đều chủ quan như nhau.
Phố xua tay:
- Không được quơ đũa vì con gái cũng có nhiều cá tính khác biệt.
Ngạn nhấn mạnh:
- Nhưng con gái vẫn là con gái.
- Điều ấy có gì xấu ?
- Em thích làm con gái từ hồi nào vậy ?
Hợp Phố thản nhiên:
- Lúc nào em cũng là con gái, chỉ có mấy anh gọi em là "thằng nhóc" thôi.
Ngạn vặn:
- Nhưng em vẫn thích được gọi thế mà.
- Thì cho vui. Có sao đâu. Tự nhiên anh đi nhắc chuyện này nhỉ ?
- Tại anh thấy từ hồi nào có bồ tới giờ, em càng lúc càng con gái ra.
Mặt Phố đỏ ửng lên:
- Vớ vẩn hết chỗ nói. Ráng lo thân mình đi Nhím ạ. Nhã Thi coi vậy chớ gai góc lắm đó.
Ngạn bỗng thở dài:
- Anh thật sự không biết Thi muốn nói gì nữa, anh bỏ tâm trí, sức lực lẫn mồ hôi và máu ra giành cho bằng được tấm huy chương vàng để làm Thi vui, nhưng anh thấy rõ Thi chẳng hề quan tâm, đã vậy còn trách anh bỏ mặc không đưa đón cô ấy để xảy ra chuyện bị người ta hành hung.
Phố ngập ngừng:
- Những cô gái đẹp thường hay đỏng đảnh. Đã yêu, anh phải chìu.
Ngạn chép miệng:
- Anh vẫn chìu ấy chứ. Nhưng Nhã Thi lại cố tình tìm mọi chuyện để giận để hờn.
- Rồi Thi sẽ suy nghĩ lại vì nó rất cần anh.
Ngạn cười gượng, anh nhận ra chút gì mai mỉa trong câu nói của Phố. Nhã Thi rất cần anh, nhưng cần với mục đích gì cho cuộc đời cô bé ? Một cận vệ riêng hay người yêu ?
Thật khó chịu khi phải đặt câu hỏi này. Yêu một người là chuyện rất mực thiêng liêng. Sao Nhã Thi lại bảo "không thích thì chia tay". Suy cho cùng, điều đó là đương nhiên, nhưng Thi đâu thể buột miệng nói mà không cần suy nghĩ như thế.
Giọng Phố đầy quan tâm:
- Bộ anh và Thi giận nhau thật à ?
- Cũng không phải là giận. Có lẽ tụi anh chưa hiểu nhau nhiều lắm.
Hợp Phố im lặng và nghĩ tới mình. Cô và Lữ chắc cũng thế. Yêu một người và hiểu người đó xem vậy mà hoàn toàn khác nhau. Cô và Lữ đã hiểu nhau chưa ? Câu trả lời vẫn còn bỏ ngõ như một thách thức.
Phố nhận thấy mấy hôm nay Lữ làm mặt lạnh rất kỳ. Cô biết anh giận chuyện tối hôm đó cô ở lại... rửa huy chương với anh Trác và Ngạn. Nhưng Lữ quyền gì mà ngăn Phố trong khi anh Đạt đã đồng ý cơ chứ ? Anh phải hiểu Hợp Phố không thích bị ràng buộc, Phố rất ghét bị o ép theo ý người khác, dầu người đó là anh.
Trác phóng xe vào nhà, mặt tươi rói:
- Sao lại ngồi ở đây... thằng kia ? Lẽ ra giờ này mày với Nhã Thi phải vào quán nào đấy sang, xịn nhất nhì Sài Gòn chứ.
Ngạn gạt ngang:
- Đừng nhắc tới chuyện đó nữa mày.
Trác cười hì hì:
- Lại giận. Thế giới này ngày càng nhiều người giận nhau. Lạ thiệt.
Ngạn tò mò:
- Ai giận ai nữa đâu mà mày bảo cả thế giới ?
Trác rung đùi, hất mặt về phía cửa, nơi Lữ đang cho hai tay vào túi quần lạnh lùng bước xuống tam cấp. Anh khẽ mỉm cười như chào Ngạn rồi đi thẳng một nước làm tim Hợp Phố thắc thỏm.
Ngạn nhíu mày:
- Ông ta sao thế ?
Trác lấp lửng:
- Mày hỏi mày đấy.
Liếc nhanh Hợp Phố, Ngạn liếm môi:
- Tao thì liên quan gì tới... ổng ?
Trác tiếp tục rung đùi:
- Không liên quan, không có nghĩa là vô can, vô tội.
Ngạn kêu lên oan ức:
- Xời ! Ông Lữ ghen à ? Đúng là vớ vẩn.
Hợp Phố đỏ mặt:
- Suy đoán bậy bạ. Anh mới là vớ vẩn.
Dứt lời, cô bỏ vào nhà trong tiếng cười quỷ quái của Trác.
Ngạn nhăn nhó:
- Thằng cha Lữ đúng là... là... Phải chi nhỏ Phố có tình ý gì với tao cũng đỡ.
Trác xoa cằm:
- Tao hổng hiểu cái từ "cũng đỡ" của mày. Nó bao hàm nghĩa gì đây ?
Ngạn lam thinh. Chả lẽ anh nói với Trác phải chi nhỏ Phố thích anh, có lẽ mọi việc đã khác. Biết đâu chừng anh đã không yêu Nhã Thi.
Ôi ! Mà cũng không thể "biết đâu chừng" được. Hợp Phố luôn xem anh như Trác, nó không chút tình ý nào, thậm chí Ngạn từng nghĩ Phố không biết thế nào là yêu, cho đến khi thằng cha Lữ ngọt ngào xuất hiện, cái miệng lưỡi trơn tuột cùng bề ngoài lịch lãm của Lữ đã mê hoặc Hợp Phố, khiến con bé thay đổi hầu như hoàn toàn. Bây giờ "thằng nhóc Phố" mới đáng yêu làm sao. Khổ nỗi, mọi cái đều có vị trí của nó cả rồi. Người Ngạn đang yêu là Nhã Thi kia mà, sao anh lại có thể nghĩ vớ vẩn thế nhỉ ? Lòng tham lam của một gã đàn ông vẫn khiến Ngạn nuối tiếc không nguôi. Anh luôn muốn có cả một lúc Nhã Thi lẫn Hợp Phố, dù vẫn biết điều đó là không tưởng.
Đứng dậy, Ngạn uể oải:
- Tao biến đây.
Trác hỏi:
- Còn sớm chán. Mày về làm gì ?
Ngạn ậm ừ:
- Bài vở còn khối ra, tao chưa coi tới lấy một chỗ.
Trác nheo mắt:
- Nếu nhỏ Thi chịu đi chơi với mày, lũ bài vở ấy chắc được yên thân rồi.
Ngạn dắt xe ra. Anh phóng một mạch và tự nhủ không thèm nghĩ tới Nhã Thi nữa. Nhưng khi xe chạy ngang qua nhà con bé, Ngạn không thể không ngước lên nhìn vào ô cửa sổ trên lầu rồi tưởng tượng...
Gặp nhau đâu có gì vui. Chắc giờ này con bé cũng đang buồn như Ngạn. Cả Hợp Phố cũng vậy. Phố cũng ủ rũ khi Lữ làm mặt lạnh với mình.
Thế giới này ngày càng nhiều người giận nhau. Ngạn nhớ tới câu của Trác rồi chép miệng:
- Có lẽ Trác nói đúng. Ít ra xung quanh mình cũng có ba người giận nhau.
Nguồn: http://vietmessenger.com/