Chương 5
Trong rừng, trời tối rất mau. Mới bốn giờ chung quanh đã nhá nhem như thể đã sáu, bảy giờ.
Sương mù dâng lên là là ngọn cỏ khiến bọn trẻ bắt đầu cảm thấy lạnh. Quý ròm rút từ trong ba lô ra mấy chiếc áo khoác phân phát cho cả bọn.
Sau đó, từng đứa chuyền nhau chai thuốc chống muỗi xoa lên khắp người.
Thằng Mạnh vừa chà xát hai chân vừa nói như khóc:
- Như vậy là mấy ảnh chẳng tìm thấy tụi mình rồi.
Lần này thì nhỏ Hạnh chẳng nghĩ ra được câu nào để an ủi thằng oắt. Nó định nói hôm nay mấy ảnh tim không ra thì ngày mai thế nào cũng tìm ra, nhưng rồi chính nó cũng cảm thấy nghi ngờ điều đó, bèn tặc lưỡi làm thình.
Nhỏ Hạnh đã làm thinh thì dĩ nhiên Quý ròm và Tiểu Long cũng không biết lấy gì để nói. Quý ròm vờ cột dây giày, còn Tiểu Long chúi mũi vào ba lô giả bộ sục sạo luôn tay.
Mạnh đâu phải là thằng khờ. Nó nhận ra ngay sự im lặng bất thường của mọi người. Nhất là của anh Quý nó. Xưa nay, nó hở ra câu nào là Quý ròm nạt nộ câu đó, làm gì có chuyện im thít thế kia. Thật đáng nghi quá. Thế là nó bật khóc ti tỉ:
- Anh Quý, anh Tiểu Long, chị Hạnh ơi! Nói thật cho em biết đi! Có phải chúng ta bị bỏ rơi giữa rừng rồi không?
Thấy Mạnh chết khiếp, nhỏ Hạnh biết không thể im lặng mãi được, liền đặt tay lên vai thằng nhóc:
- Mạnh nè!
- Gì hở chị Hạnh ? - Mạnh ngước đôi mắt ầng ậng nước nhìn bà chị - Có phải chúng từ nay ở mãi trong rừng không ?
Nhỏ Hạnh không trả lời mà cầm tay thằng Mạnh lôi dậy:
- Đứng lên đi em!
Mạnh đứng lên theo đà kéo.
- Đi theo chị!
Nhỏ Hạnh hạ giọng, vừa nói nó vừa kín đáo nháy mắt với Mạnh . Nói xong nó quay mình lững thững bước đi.
Mạnh không biết chị Hạnh định dẫn nó đi đâu nhưng thái độ của bà chị làm nó thắc mắc quá. Nó lẽo đẽo đi theo, lòng dậy lên hy vọng. Nó có cảm giác bà chị nó có một bí mật gì đó và cái bí mật đó chcắc chắn là điềm lành đối với nó.
Nhỏ Hạnh không đi đâu xa, và cũng không dám đi xa. Bước độ mươi bước, nó dừng lại.
- Gì thế hở chị ?
Mạnh trờ tới, nôn nóng hỏi ngay.
Nhỏ Hạnh mở đầu bằng giọng nghiêm nghị:
- Chuyện này lẽ ra chị không được nói với em.
Bộ tịch trịnh trọng của bà chị khiến Mạnh lí nhí:
- Dạ.
- Nhưng vì thấy em sợ sệt quá, - nhỏ Hạnh khẽ ngừng lại, hắng giọng ba bốnc ái rồi mới chậm rãi tiếp - nên chị quyết định tiết lộ cho em biết.
Đôi mắt thằng Mạnh lúc này nhìn chằm chằm vào mặt nhỏ Hạnh, không dời đi đâu được. Môi mím chặt, tai dỏng lên, nó gần như nín thở để chờ nghe tiếp.
Nhỏ Hạnh cũng nhìn thẳng vào mắt Mạnh, nói rõ từng tiếng:
- Chuyện lạc rừng của chúng ta thật ra là chuyện giả!
Mạnh liếm cặp môi khô:
- Chuyện giả là sao?
- Tức là chuyện này đã được sắp đặc trước.
- Đã được sắp đặt ? - Mạnh kêu lên - Ai sắp đặt?
- Em nói nhỏ thôi, đừng để anh Quý và anh Long biết! - Nhỏ Hạnh khẽ liếc về phía Tiểu Long và Quý ròm và đưa ngón tay lên miệng "suỵt" khẽ.
Mạnh rụt cổ lại, thì thào:
- Chị nói rõ cho em nghe đi! Thế ra chúng ta không lạc rừng hở chị?
- Đương nhiên là không! - Nhỏ Hạnh gật đầu - Đây là các anh ở nhóm Mèo Rừng cố tình bày ra thôi. Để xem thử khả năng xoay xở của chúng ta như thế nào. Để xem chúng ta có vận dụng tốt những kiến thức và kỹ năng đi rừng mà các anh đã dạy cho chúng ta hay không.
- Ra là vậy!
Mạnh thở phào, tảng đá chèn ngực nó bỗng chốc như có ai nhấc đi. Và nó đập lên tay nhỏ Hạnh:
- Chị này nè! Vậy mà không chịu nói sớm, làm em sợ muốn xỉu!
- Nói sao được mà nói! - Nhỏ Hạnh mỉm cười - Chính các anh Phong, Thành, Cường dặn chị phải kín miệng. Bởi nếu biết trước, anh Quý, anh Long và em đâu có chịu cố gắng.
Mạnh cười hì hì:
- Chị đừng lo! Biết được chuyên đó rồi, em yên tâm nên càng cố gắng hơn.
Nói xong, nó quay mình đi trở lại chỗ cũ ở dưới gốc cây. Lần này, những bước chân của Mạnh hiên ngang quá thể. Ngực ưỡn ra phía trước, nó bước những bước vững vàng. Trông nó thật tự tin, sảng khoái, khác xa một trời một vực với vẻ dè dặt thấp thỏm trước đó.
Mạnh không biết ở đằng sau, nhỏ Hạnh đang đưa đôi mắt ưu phiền nhìn theo nó và nơm nớp nhủ bụng: Có lúc nào thằng oắt phát giác ra mình lừa nó không nhỉ?
Cũng có thể đến một lúc Mạnh khám phá ra điều dối gạt ghê gớm đó . Nhưng trong thời điểm này thì Mạnh không mảy may nghi ngờ gì.
Nó ngồi xuống tấm bạt, ung dung dựa lưng vào ba lô và nhìn vẻ băn khoăn trên mặt Tiểu Long và Quý ròm bằng ánh mắt cười cợt.
Quý ròm nhìn xéo nó:
- Chị Hạnh nói gì với mày thế hở Mạnh?
- Có gì đâu! - Mạnh vờ vịt.
Quý ròm hừ mũi:
- Láo toét! Hai chị em rù rì nãy giờ mà bảo là không có gì!
Mạnh gãi đầu:
- À, chỉ bảo là em đừng nên lo lắng quá, thế nào nhóm Mèo Rừng cũng sẽ tìm thấy chúng ta.
Quý ròm hỏi giọng bán tín bán nghi:
- Chỉ có thế thôi hở?
- Thế thôi.
Lúc này, bóng tối đã chụp xuống cả khu rừng . Bọn trẻ có cảm giác những tàng lá trên đầu thấp hơn ban ngày, vẻ như sẵn sàng đổ sập lên bọn chúng bất cứ lúc nào . Và chung quanh, tiếng gió lước trên các cành lá vang lên rì rào xen lẫn tiếng âm i của côn trùng, tiếng kêu xao xác của những loài chim ăn đêm, tiếng rít khẽ của bọn rắn săn mồi hòa thành một bản đồng ca hoang dã, u tịch không kém phần rùng rợn.
Đã được nhỏ Hạnh cho biết sự thực về chuyện lạc rừng, Mạnh cũng không khỏi ớn lạnh. Nó thì thào vào tai nhỏ Hạnh, lúc này đã ôm mớ cành khô về:
- Thế nhóm Mèo Rừng hiện nay đang ở đâu hở chị?
- Ờ, ờ ... - Nhỏ Hạnh đẩy gọng kính trên sống mũi - Chắc họ đang nấp quanh đây thôi.
Mạnh quay đầu nhìn tứ phía, mắt xoáy vào bóng tối:
- Thế sao chúng ta chẳng nghe thấy động tĩnh gì?
Nhỏ Hạnh tặc tặc lưỡi:
- Em hỏi lạ! Nếu để chúng ta nghe thấy thì còn gì là bí mật.
Mạnh lắng tai thêm một lát nữa, rồi gật gù bình luận:
- Mấy ảnh nấp kỹ ghê chị há!
- Còn phải nói!
Nhỏ Hạnh buông một câu và đặt mớ cành khô đang ôm trên tay xuống đất.
Tiểu Long rút chiếc hột quẹt ga trong túi ra; bật lửa, châm vào.
Chẳng mấy chốc, ngọn lửa bùng lên từ đám lá cành, chiếu sáng cả một vùng. Ánh sáng xu tan bóng tối, xua tan cả nỗi sợ hãi trong lòng bọn trẻ.
Tiểu Long ngoắt Quý ròm:
- Tao và mày đi kiếm thêm mấy cành to. Có như vậy mới giữ lửa được.
Mạnh nói giọng hiểu biết:
- Đúng rỗi! Phải giữ lửa để khi mình ngủ, thú dữ không dám lại gần.
Sự bình tĩnh của Mạnh khiến Tiểu Long và Quý ròm ngạc nhiên quá đỗi. Hai đứa nhìn sững Mạnh, có cảm tưởng một thằng Mạnh nào khác đang ở trước mặt tụi nó.
- Hay lắm Mạnh! - Quý ròm cười hề hề - Thì ra mày cũng không đến nỗi tệ lắm!
- Khu rừng này có lẽ không có thú dữ đâu! - Nhỏ Hạnh đột nhiên lên tiếng.
Tiểu Long chớp mắt:
- Sao Hạnh biết?
- Từ lúc vượt sông, Hạnh đã quan sát kỹ và không tìm thấy dấu chân của bất kỳ một loài thú dữ nào. Hơn nữa, nãy giờ Hạnh cũng không nghe một tiếng kêu nào của chúng.
Tiểu Long từ lúc ăn trưa đến giờ, lúc nào cũng ngồi láo liên mắt canh chừng và đề phòng thú dữ tấn công. Bây giờ nghe nhỏ Hạnh quả quyết như vậy, nó thở phào nhẹ nhõm và cùng Quý ròm bước đi.
Tất nhiên hai đứa không dám đi xa, chỉ loanh quanh trong khu vực ánh lửa có thể chiếu tới. Cho nên sau một hồi sục sạo, tụi nó chỉ tha về được mỗi cành cây to bằng bắp tay.
Tiểu Long lấng cành cây khô vào đống lửa:
- Chỉ được mỗi khúc này thôi.
Thằng Mạnh nhíu mày:
- Vậy mình đâu có giữ cho lửa cháy suốt đêm được.
Nhỏ Hạnh thở ra:
- Biết sao giờ?
- Chỉ có cách đi lùng sục xa hơn một chút! - Quý ròm đề nghị.
Nhỏ Hạnh hơi hoảng:
- Đi xa hơn?
Quý ròm thọc tay vào ba lô lôi ra cây đèn pin. Nó vung vẩy cây đèn:
- Có cái này mà sợ gì?
Tiểu Long ngó Quý ròm:
- Vẫn tao và mày đi à?
- Không! Tất cả chúng ta cùng đi. Đêm tối trong rừng, cả bọn ở cùng một chỗ sẽ đỡ nguy hiểm hơn. Và cũng đem được củi về nhiều hơn.
Nói xong, Quý ròm quay mình đi trước . Tiểu Long hơi ngạc nhiên khi thấy Quý ròm hùng hổ giành lấy vai trò mở đường nhưng nó không nói gì, chỉ lặng lẽ đi theo . Bám sát sau lưng nó là nhỏ Hạnh và Mạnh.
Có thằng Mạnh đi theo quả là rắc rối. Bây giờ thì nó không sợ bị bỏ rơi giữa rừng, cũng không sợ thú dữ, nhưng lại sợ chuyện khác.
- Rắn độc mà cắn một phát là chết tươi liền à! - Mạnh vừa đi vừa lắp bắp.
- Khua khoắng con dao trên tay mày ấy! - Tiểu Long khịt mũi - Bọn rắn nghe động sẽ chạy xa.
Nhỏ Hạnh xổ kiến thức.
- Trong gần 2400 loại rắn trên mặt đất, chỉ có khoảng 1/6 là có nọc độc và chỉ một ít trong số đó là có nọc đủ mạnh để gây chết người ...
- Cần gì phải nói dông dài! - Quý ròm làu bàu - Tụi mình có đem theo thuốc trị nọc rắn mà sợ gì!
Lúc này bọn trẻ đã rời xa đống lửa chỗ gốc cây. Rừng tối om om, thỉnh thoảng ánh sao lấp lánh hiện ra giữa những khkoảng lá thưa hiếm hoi. Những âm thanh âm u mơ hồ từ xa không ngừng vọng lại, như thể đó là âm thanh đặt biệt của chốn rừng sâu núi thẩm, nghe kỳ bí và đầy đe dọa.
Ở phía trước, Quý ròm rón rén từng bước một, ánh đèn pin trên tay nó quét ngang quét dọc các gốc cây, ngọn cỏ, làm loé lên những hình thù kỳ quái của rừng đêm.
Ngay sau lưng nó, Tiểu Long, nhỏ Hạnh và Mạnh túm lại với nhau, dọ dẫm bước.
- Đi xa quá Quý ơi!
Mãi một lúc, nhỏ Hạnh không nhịn được, khẽ lên tiếng nhắc nhở.
Tiểu Long quay đầu nhìn lại ánh lửa xa lắc phía sau, phụ họa:
- Ừ, quay trở lại đi thôi! Kẻo lát nữa không tìm thấy đường về.
Quý ròm chép miệng, vẻ phật ý:
- Nhưng tụi mình chưa tìm được gốc cây to nào hết mà.
- Không có cây to tụi mình lượm những cành nho nhỏ cũng được! - Nhỏ Hạnh nói - Lượm thật nhiều, chúng ta sẽ thừa sức giữ lửa ...
Đang nói, nhỏ Hạnh bỗng im bặt.
Vì ngay lúc đó, đột nhiên nó trông thấy một ánh lửa le lói thấp thoáng phía xa xa.
Chương 6
Phát hiện bất ngờ đó khiến nhỏ Hạnh thấy bụng mình quặn lại, như có ai đang đổ đầy chì.
- Nhìn kìa!
Nó mấp máy môi kêu khẽ, tay run run chỉ ra phía trước.
Trong bóng tối, không ai nhìn thấy cánh tay nhỏ Hạnh. Nhưng ánh lửa thì đứa nào cũng thấy. Cả bọn lập tức đứng lại.
Tiểu Long há hốc mồm:
- Lửa gì vậy kìa ?
Quý ròm lẩm bẩm:
- Kỳ quái thật!
- Em biết lửa gì rồi!
Thằng Mạnh bất thần vọt miệng, giọng quả quyết đến mức cả bọn quay phắt về phía nó.
- Lửa gì hở em ? - Nhỏ Hạnh khịt mũi hỏi.
- Đây chính là đống lửa của mình! - Mạnh tiếp tục nói với giọng tự tin - Mình đã đi vòng tròn như ban sáng, và đã quay lại chỗ cũ.
Thao thao một hơi, Mạnh sung sướng vểnh tai chờ các ông anh bà chị xúm vào khen ngợi.
Nào ngờ Quý ròm đáo lại sự chờ đợi của nó bằng giọng chế giễu không giấu giếm:
- Mày định làm thầy bói mù hở Mạnh ?
- Sao ạ ? - Mạnh ngơ ngác hỏi lại - Bộ em nói không đúng sao?
Quý ròm cười khảy:
- Mày thử quay nhìn sau lưng xem!
Mạnh liền ngoảnh ra sau. Và mặt nó bất giác đỏ bừng. Vì ở xa tít đằng sau, ánh lửa cháy lên từ đám cành khô của tụi nó vẫn còn lập lòe ẩn hiện, mặt dù tụi nó đi như thế là xa lắm. Thế ra cả bọn đã không đi vòng tròn như nó tưởng.
Mạnh quay lại, mắt nhìn đăm đăm vào ánh lửa trước mặt:
- Thế ...
Quý ròm ngắt lời Mạnh:
- Chúng ta đến gần xem! Biết đâu đó chẳng là nhà cửa của dân địa phương.
Nhỏ Hạnh lắc đầu:
- Không ai lại điên đến mức cất nhà trong khu rừng hoang này.
Một tia sáng chợt lóe lên trong đầu Tiểu Long. Nói nói, phải vất vả lắm mớn nên được một tiếng reo:
- Hay là nhóm Mèo Rừng ?
- Đúng rồi! - Nhỏ Hạnh mừng rỡ - Chính nhóm Mèo Rừng đốt lửa. Họ đi tìm chúng ta, và họ cũng đang lang thang trong rừng như chúng ta.
Giọng điệu lạc quan của nhỏ Hạnh khiến Tiểu Long mở cờ trong bụng:
- Thế là tụi mình thoát rồi!
Trong thoáng chốc, bọn trẻ như quên hết mệt nhọc. Ánh lửa trước mặt như có một sức hút vô hình, kéo tụi nó về phía trước.
Tiểu Long vượt lên trước, đi băng băng. Gai cào, cây xước, bây giờ nó cũng chẳng thấy đau. Như người chết đuối vớ được cọc, nó thấy người nó đang bềnh bồng trong nỗi hân hoan khó tả.
Nhỏ Hạnh cũng thế, cũng thấy người lâng lâng . Nên nó qua mặt Quý ròm, bám sát sau lưng Tiểu Long, đôi giày đi rừng dẫm rào rào trên lá khô.
- Gượm đã! - Quý ròm hốt hoảng kêu lên - Nhỡ đó không phải là nhóm Mèo Rừng thì sao?
- Dứt khoát là nhóm Mèo Rừng! Ngoài mấy ra, không ai đốt lửa trong rừng vào giờ này!
Nhỏ Hạnh đáp, mặc dù sự cảnh giác của Quý ròm khiến nó không khỏi chột dạ.
Ở đằng trước, Tiểu Long cũng bất giác đi chậm lại. Ừ nhỉ, nhỡ đó không phải là nhóm Mèo Rừng mà là bọn cướp hay bọn buôn lậu thì nguy! Nó hoang mang nghĩ, bước chân tự nhiên rón rén, cố không phát ra tiếng động trong khi di chuyển.
Cây đèn pin trong tay Quý ròm lúc này dĩ nhiên cũng đã tắt ngấm . Cả bọn vạch cây lá, mò mẫm trong bóng tối, thận trọng nhích lần tới trước.
Thằng Mạnh không còn nghĩ gì đến chuyện rắn rết nữa. Vừa dọ dẫm bước, nó vừa mở căng mắt, cố bắt mình quan sát thật kỹ những gì sắp xảy ra. Trong thâm tâm, Mạnh tin ánh lửa bí ẩn kia được bàn tay của nhóm Mèo Rừng đốt lên. Theo như những lời nhỏ Hạnh rỉ tai hồi trưa thì các anh Phong, Thành Cường đang lẩn quất đâu đây. Như vậy là mấy ảnh rồi chứ không ai! Nhưng nếu thực sự như vậy, mấy ảnh phải giấu kỹ tung tích chứ sao lại đốt lửa lên dẫn dụ bọn nó tới ? Ý nghĩ cuối cùng làm Mạnh băn khoăn quá. Đã mấy lần nó khẽ liếc sang nhỏ Hạnh với hy vọng tìm thấy sự thật trong thái độ của bà chị nhưng bóng tối dày đặc đã ngăn cản ý định của nó. Thế là Mạnh đành cắm cúi bước.
Chẳng mấy chốc, khoảng cách giữa bọn trẻ và mục tiêu đã được thu ngắn. Và bọn nó đã có thể ngửi thấy mùi thịt nướng thoang thoảng trong làn không khí lạnh lẽo của rừng đêm.
Mùi thơm xộc vào mũi thằng Mạnh như cố tình trêu tức nó. Trong một thoáng, Mạnh sực nhớ tụi nó chưa ăn tối và lập tức thấy bụng thắt lại vì đói. Và nó không tài nào bắt mình đừng buột ra tiếng xuýt xoa:
- Ôi, thơm quá!
- Họ đốt lửa để nướng thịt! - Tiểu Long lào thào.
- Nếu không phải nhóm Mèo Rừng thì chắc họ là thợ săn hoặc thợ đốn củi ! - Nhỏ Hạnh tiếp lời.
Tiểu Long thình lình bật ra cái ý nghĩ đen tối ám ảnh nó nãy giờ:
- Cũng có thể là bọn buôn lậu hoặc bọn thổ phỉ!
Câu nói của Tiểu Long khiến cả bọn tự nhiên không rét mà run.
Thằng Mạnh quên cả đói, thình lình hóa thành cà lăm:
- Không ... có ... ó .. ó ... đâu...
Nhỏ Hạnh vội vàng đặt tay lên vai Mạnh:
- Ừ, không có đâu!
Nhỏ Hạnh trấn tĩnh Mạnh bằng cách lặp lại cái câu vừa rồi của thằng oắt, nhưng tự nó cũng cảm thấy giọng nói của mình không được tự nhiên cho lắm.
Quý ròm "xì" một tiếng:
- Gặp cướp thì mới sợ, còn bọn buôn lậu thì chả sao!
- Anh đừng tưởng! - Mạnh nghiến răng, không phải vì hung hăng hay bày tỏ khí phách, mà cốt để giữ cho hai hàm răng khỏi va đập vào nhau - Gặp người lạ, bọn buôn lậu "khử" liền. Chúng bảo vệ bí mật còn hơn là bảo vệ của cải.
Thằng khỉ con này chắc xem phim xã hội đen tối ngày! Quý ròm rủa thầm trong bụng và làu bàu:
- Từ giờ phút này trở đi tụi mình phải hết sức cẩn thận mới được!
Sau lời căn dặn của Quý ròm, cả bọn đề cao cảnh giác hơn bao giờ hết. Cũng có nghĩa là đi chậm hơn bao giờ hết. Mỗi một cái đặt chân lúc này đều cực kỳ thận trọng. Nhấc lên cực kỳ khe khẽ. Hạ xuống cực kỳ từ từ. Nếu không thế, một chiếc lá không hay một thanh gỗ mục đều có thể bất thần gây nên tiếng động và làm sao quả quyết được cái tiếng động cỏn con đó sẽ không đưa cả bọn vào chỗ chết ?
Cứ thế, cả bọn nhúc nhích từng chút, từng chút một. Hoàn toàn có thể hình dung đó là bốn con rùa.
Bốn con rùa bò một hồi, cảnh vật trước mắt dần dần rõ hơn.
Bây giờ thì bọn trẻ có thể thấy đống lửa cháy bập bùng giữa rừng kia rõ ràng được đốt lên từ những gốc cây và cành khô, theo cái cách mà tụi nó đã làm với đống lửa của mình .
Và bên đống lửa, thấp thoáng hai bóng người. Xa quá, không trông rõ mặt mày kẻ lạ nhưng căn cứ vào cách ăn mặt, bọn trẻ biết ngay họ không phải là người của nhóm Mèo Rừng.
Hai người đóng khố, nửa thân trên cởi trần trùng trục, da đen mun và bóng lưỡng như đồng hun, lấp la lấp lánh mỗi khi ngọn lửa hắt vào. Trên đầu mỗi người đội một cái nón kỳ lạ kết bằng những cọng lông dài thậm thượt của một loài chim sặc sỡ nào đó.
Bọn trẻ hồi hộp níu nhau đứng cả lại, riêng thằng Mạnh cố giấu người vào các bụi cây, dù trong bóng tối đen kịt chung quanh, nó có đứng giữa trời, bọn người kia cũng chẳng thể nào phát hiện ra nó.
Tiểu Long hạ giọng hỏi:
- Họ là ai vậy ?
- Không biết! - Quý ròm thì thầm đá - Nhưng chắn chắn họ thuộc dân tộc thiểu số.
Thằng Mạnh chớp mắt:
- Trônghọ giống bọn thổ dân da đỏ quá hà.
- Nước mình không có người da đỏ! - Nhỏ Hạnh khẽ giọng phản đối - Đây thuộc khu vực miền Trung, hai người kia chỉ có thể là người CHài, Gié - Triêng, Xơ đăng, Hrê hoặc Ba Na, Gia rai, Rơ măm, Ê đê ...
Thằng Mạnh không để nhỏ Hạnh trình bày hết bài "thuyết trình" về đề tài các sắc tộc. Nó rú lên, cố nén giọng nhưng vẫn toát ra sự sợ hãi khủng khiếp:
- Ối, xem họ nướng ... cái gì kìa ?
Từ nãy, bọn trẻ đã nhìn thấy hai người lạ đang nướng một con vật gì đó trên ngọn lửa và đinh ninh đó là một con heo rừng hay một con nai, con mễnh nên không chú ý lắm:
Giờ thấy thằng Mạnh la lên, cả bọn lập tức trợn mắt dòm.
Và khi đã thấy rõ cái vật đang được hai người kia trở qua lật lại trên ngọn lửa, đứa nào đứa nấy điếng hồn như thể thấy ma.
Tiểu Long sợ đến mức muốn hét lên, bất chấp mọi hậu quả, nhưng quai hàm nó cứng đơ mất rồi. Trong bọn, nó là đứa dạn dĩ nhất nhưng lúc này nó cảm thấy toàn thân đột ngột lạnh toát như vừa bị ném vào một hầm nước đá.
Nó đứng trơ như phỗng, mắt trợn tròn nhìn chòng chọc cảnh tượng trước mắt, thấy máu trong người đông lại từng phút một.
Tiểu Long không nói được, cung không ngọ ngoạy được. Nhưng tai chưa đến nỗi điếc đặc.
Nó nghe tiếng nói run rẩy, khiếp đảm của Quý ròm vo ve bên tai như vọng lại từ chốn nào xa xăm lắm:
- Mẹ ... ơi, bọn ... ăn... thịt ... người!
Tiếp theo, nó nghe một tiếng "bịch".
Tiểu Long giật mình, chưa biết đứa nào trong bọn vừa xỉu ra đất, giật nảy thêm lần nữa, vì lại nghe tiếp một tiếng "bịch" thứ hai.
Kiểu này thì nguy rồi! Tiểu Long kinh hãi nhủ bụng và cố lúc lắc đầu. Nó cố bắt nó thoát ra khỏi trạng thái đờ đẫn này. Nếu không, chẳng may bọn người man rợ kia phát giác ra tụi nó đang nấp ở đây thì chắc chắn không đứa nào có hy vọng sống sót.
Tiểu Long huy động tột đỉnh sức mạnh của ý chí. Nó nghĩ đến cái chết treo lơ lửng trên đầu. Nó nghĩ đến trách nhiệm của nó trong việc bảo vệ các bạn.
Nó nghĩ, nó nghĩ, sôi sục và da diết. Và chẳng bao lâu, nó thấy cổ nó tự nhiên nhúc nhích, đầu nó tự nhiên ngúc ngoắc . Môi nó nữa, môi nó cũng tự nhiên mấp máy . Nhưng lần này, có cho vàng nó cũng không dám hét lên.
Nguồn: diendan.game.go.vn