17/2/13

Ngủ quên trên đồi (C5-6)

Chương 5

Ngày hôm sau, TiểuLong bí mật bám theo Qúy ròm.

Lần này thì Quý ròm vứt chiếc nón bảo hộ ở nhà. Cầm theo chẳng được tích sự gì, chỉ thêm lướng vướng. Chưa kể, nếu nhỏ Hường trông thấy chiếc nón, lại hỏi, nó chẳng biết phải đối đáp như thế nào. Nó không thể tiếp tục bảo đó là "đồ dùng dạy học"được. "Chiêu" này chỉ dùng được một lần.

Trên đường tới nhà thằng Hiện, bữa nay Quý ròm không ngừng quan sát kỹ lưỡng hai bên. Đi gần hết con ngõ, nó nhận ra ngay chỗ nó bị "phục kích" hôm qua. Nhưng Quý ròm lại không xác định được kẻ giấu mặt nấp bên phải hay bên trái. Quý ròm ăn đạn từ phái sau, chân cẳng quáng quàng, chạy bay tóc trán, thì giờ và tâm trí đâu để ý luồng đạn đến từ phía nào.

Quý ròm tiến đến sát lũy tre, nhón gót dòm, thất vọng khi thấy phía sau là con mương cạn mọc đầy dương xỉ và dứa dại. Con mương chạy thông từ vườn nhà này sang vườn nhà nọ, điều đó cho biết nếu xác định được thủ phạm đứng từ chỗ này bắn ra thì cũng không có nghĩa hắn là người ở trong căn nhà này.

Quý ròm đá chân vào một bụi cỏ dại, thở hắt một tiếng rồi chán nản đặt chân lên con đường mòn chạy dọc ruộng khoai, tiếp tục rảo bước.

Chỉ đến khi bước vào nhà, nhìn thấy vẻ mặt rạng rõ của cô học trò, Quý ròm mới trút bỏ được sự bực bội đeo bám nó nãy giờ.

Nhỏ Hường xinh xắn, khi nó cười tươi Quý ròm tưởng như nhìn thấy một bông hoa đang nở ngay trên bàn học.

Nhỏ Hường đẩy cuốn tập đến trước mặt Quý ròm, mặt hơn hớn:

- Mấy bài toán hôm trước anh ra cho em, em làm xong hết rồi nè.

- Em siêng học ghê.

Quỷ ròm vui vẻ khen và kéo cuốn tập lại gần, chăm chú dò từng dòng. Quý ròm ra cho nhỏ Hường năm bài toán về hàm số, con nhỏ làm đúng được bốn bài. Bài thứ năm chỉ sai một chút xíu.

Nhỏ Hường hồi hộp quan sát từng chuyển động trên mặt thầy nó, thở phào khi thấy thầy nó gật gù và hào phóng, khen tiếp:

- Em giỏi quá.

- Đúng hết hả anh?

- Gần hết. Chỉ trật có tí tẹo. Như vậy là xuất sắc lắm rồi.

Hết khen "siêng", khen "giỏi" đến khen "xuất sắc", Quý ròm khiến mặt nhỏ Hường ửng hồng như hắt nắng. Nó nhìn thầy nó, long lanh mắt:

- Nhờ anh đó.

Bao giờ cũng vậy, hễ đôi mắt nhỏ Hường thoáng long lanh là Quý ròm hấp tấp ngó lơ chỗ khác. Quý ròm nhìn chiếc nong phơi củ cải trước sân, ngẩn ngơ nhủ bụng: Sao mình không thể nhìn thẳng vào mắt nhỏ Hường nhỉ? Nó chợt nhớ nó đợc được ở một cuốn sách náo đó, người ta bảo rằng những người đàng hoàng khi trò chuyện bao giờ cũng nhìn thẳng vào mắt người đối diện. Còn những người khi trò chuyện mà ngó lỡ chỗ khác là những người không thành thật, những kẻ gian manh. Quý ròm khẽ nhăn mặt khi nghĩ tới đó. Cũng lạ, Quý ròm là chúa bốc phét, chúa bịa chuyện và những lúc ba hoa thiên địa nó thường nhắm tịt mắt hoặc nhìn lên trời để người đối diện không nhìn thấy tròng mắt đảo lia đảo lịa của nó. Nhưng nó lại không hề băn khoăn gì. Những lúc đó nó chẳng quan tâm đến chuyện "đàng hoàng" hay "gian manh". Thế mà lúc này, buộc phải tránh ánh mắt của một đứa con gái, nó lại nghĩ ngợi quá thể.

Quý ròm nghĩ và nghĩ, nhìn chiếcnong mà không biết đang nhìn chiếc nong, tia nhìn chăm chăm đến mức có cảm giác không phải nó nhìn, mà ánh mắt nó bị mắc kẹt chỗ chiếc nong, đọng lại ở đó, không dời đi đâu được. Đến mức nhỏ Hường phải quay đầu nhìn theo ánh mắt của thầy nó, hiếu kỳ hỏi:

- Anh nhìn cái gì ngoài sân thế anh?

- Nhìn gì đâu! - Quý ròm giật mình đáp.

Nhỏ Hường cười khúc khích:

- Chứ không phải anh thèm ăn củ cải hả?

- Đâu có. - Quý ròm cười méo xẹo - Đang dạy học ai lại thèm ăn.

Quý ròm quay lại cầm lên cuốn sách toán, "e hèm" một tiếng, cố lái câu chuyện ra xa đề tài khó nói này:

- Bây giờ anh dạy em học tiếp nè.

Nhỏ Hường vội vàng chỉnh lại thế ngồi:

- Dạ.

- Hôm nay anh dạy em hai bài một lúc, em phải cố lên nhé.

- Học gì nhiều thế anh?

- Như vậy cũng chưa gọi là nhiều đâu. Ngày mai, ngày mốt, có khi anh phải dạy ba bài một lúc mới kịp.

Nhỏ Hường ngơ ngác:

- Kịp gì hở anh?

Quý ròm lại ngó ra chỗ chiếc nong, giọng đột nhiên chùng đi:

- Anh không còn ở đây lâu nữa. Anh sắp về lại thành phố rồi.

Nhỏ Hường nín khe sau câu nói của Quý ròm, mặt xịu xuống. Cái cảm giác mà nó đang cảm thấy lúc này là cảm giác của người đang đi đột ngột va phải tường. Trong hàng trăm câu nói mà thầy nó có thể nói, đây là câu nói nó ít chờ đợi nhất. Cũng có thể là nó không hề chờ đợi. Mải chìm đắm trong niềm vui được học với một ông thầy giỏi giang, vui vẻ, mải hào hứng với viễn ảnh sắp được cắp sách tới trường, nhỏ Hường quên mất thầy nó không phải là người làng này. Thầy nó chỉ về đây nghỉ hè. Hết hè, thầy nó phải chia tay nó.

Nhỏ Hường buồn thỉu buồn thiu. Nó ngồi làm thinh như vậy lâu thật lâu. Quý ròm không quay lại, nói đúng ra là muốn quay lại nhưng khôgn dám. Không nghe nhỏ Hường ừ hử gì, nó biết học trò nó đang buồn. Nó cũng thế thôi, nó cũng đang buồn.

Quý ròm biết nó và Tiểu Long chỉ còn ở lại làng này chừng một tuần lễ nữa thôi. Vì vậy mà nó không tiếc công sức và thời gian để chỉ vẽ, kèm cặp cho anh em thằng Thời và nhỏ Hường. Mải lo lắng cho các "học trò", Quý ròm không có thời gian để nghĩ đến cảnh chia tay. Bây giờ, đột nhiên nhắc tới chuyện đó, nó mới thẫn thờ nhớ ra nó chỉ gặp mặt nhỏ Hường một thời gian ngẵn nữa thôi. Trong một lúc, nó bùi ngùi hình dung ra một ngày nào đó nó sẽ không còn thấy nhỏ Hường nhìn nó bằng ánh mắt long lanh cảm kích, không còn nghe nhỏ Hường luôn miệng khen nó "hay ghê", "đúng ghê" nữa.

Có cảm tưởng thằng Hiện vừa khuân về hai tượng đá đặt trong nhà. Thầy một đống, trò một đống, cả hai như đang cố thi nhau xem ai bất động lâu hơn ai, giống hệt cảnh Tam Tạng thi ngồi yên với Hổ Lực đại tiên, quốc sư nước Xa Trì trong truyện Tây Du.

Mãi một lúc, người lên tiếng phá tan sự im lặng khắc khoải là nhỏ Hường:

- Chừng nào anh về lại thành phố?

- Chừng một tuần nữa.

Quý ròm khẽ đáp, nó liếc nhanh cô học trò một cái rồi lại nhìn ra sân, như thể chiếc nong phơi bữa nay đột ngột trở nên đầy thu hút.

Nhỏ Hường lại nói, giọng như đang nghẹt mũi:

- Còn một tháng nữa mới khai giảng mà anh.

Quý ròm hiểu câu nói của cô học trò có nghĩa là "Sao anh về sớm vậy?", liền khào khào đáp:

- Tụi anh phải về sớm để ôn tập.

Lý do của Quý ròm chính đáng đến mức nhỏ Hường không tiện thắc mắc nữa. Nó lặng lẽ nhìn thầy nó bằng đôi mắt ngân ngấn nước. Và khi nó nói tiếp, giọng nói của nó như cũng chứa đầy hơi nước, dù nó cố tỏ ra cứng cỏi:

- Anh dạy em bài mới đi.

Quý ròm tằng hắng một tiếng thật lớn để nhấn chìm cơn xúc động.

- Ờ há.

Nó lật sách lọat soạt:

- Bây giờ anh ôn cho em bài Mặt phẳng tọa độ trước nhé.

Quý ròm cố lấy giọng bình tĩnh để giảng cho nhỏ Hường cách làm thế nào để xác định được vị trí của một điểm trên mặt phẳng. Nó vẽ nguệch ngoặc một tấm bản đồ ra giấy rồi trỏ cây thước trên tay vào một điểm.

- Ví dụ như đây là thành phố Hồ Chí Minh. Tọa độ địa lý của thành phố Hồ Chí Minh là 10 22'33" - 11 22'17" độ vĩ Bắc và 106 01'25" - 107 01'10" độ kinh Đông...

Quý ròm thao thao, không biết học trò nó chẳng nghe thấy gì. Nhỏ Hường dường như vẫn chưa ra được ngoài rìa của nỗi buồn. Cho nên Quý ròm giảng khô nước miếng, hỏi lại:

- Em biết thế nào là các trục tọa độ chưa?

Nhỏ Hường lại hỏi lại một câu trớt quớt:

- Ở thành phố, anh ở đường nào vậy?

Quý ròm nói tên đường, rồi hỏi:

- Em phân biệt được trục tung và trục hoành chưa?

- Nhà anh ở số mấy vậy?

Tới đây thì Quý ròm ngờ ngợ nhỏ Hường bị điếc đột xuất. Nó hỏi một đường, nhỏ Hường cứ nói một nẻo. Nó đành phải nói số nhà. Rồi ngẩn ngơ hỏi lại:

- Em hỏi số nhà anh chi vậy?

- Viết thư cho anh chứ chi.

- Viết thư cho anh?

- Ờ. Mai mốt đi học, gặp chỗ nào không hiểu, em sẽ viết thư hỏi anh.

Quý ròm gật đầu:

- Ừ. Nếu em bí chỗ nào thì cứ viết thư cho anh.

Giọng nhỏ Hường đột nhiên giống như hờn dỗi:

- Nếu em không bí chỗ nào thì không được viết thư cho anh hả?

- Ờ ... ờ... - Quý ròm bối rối - Anh đâu có nói vậy. Em cứ viết thư cho anh thoải mái.

- Anh nói thiệt đó hả?

- Anh nói láo Hà Bá rút cẳng anh liền! - Quý ròm giơ tay lên trời, hùng hồn - Anh trông thư em từng ngày từng giờ mà.

Nói xong, Quý ròm bỗng nghe nóng ran nơi gáy. Thấy nhỏ Hường buồn buồn, Quý ròm muốn làm cho học trò vui. Nhưng vừa mở miệng ba hoa, nó chợt thấy câu nói của nó có vẻ kỳ kỳ. Quý ròm cựa quậy vai và hông, hai bàn tay lúng túng duỗi ra nắm lại dưới gầm bàn, miệng ho liên tục, như thể làm thế thì cô học trò sẽ không nghe mình vừa nói gì.

Nhưng làm sao nhỏ Hường không nghe được. Mặt nó ửng lên sau câu nói của Quý ròm.

Nhưng nó không thấy kỳ kỳ. Nó chỉ thấy cảm động.

Nó nói:

- Cái ông Pythagore ấy.

- Ông Pythagore sao hở em?

- Ổng có một câu nói hay ghê.

- Ổng nói gì vậy?

- Câu này nè. - Nhỏ Hường chỉ tay vô trang sách đang mở trước mặt.

Quý ròm nhẩm đọc "Hoa trái của đất chỉ nở một vài lần trong năm, còn hoa trái của tình bạn thì nở suốt bốn mùa", rồi tặc tặc lưỡi:

- Ờ, hay thật.

Nhỏ Hường lắc mái tóc:

- Nhưng anh và em là tình thầy trò chứ đây phải tình bạn.

- Thầy trò gì! - Quý ròm cười méo xẹo - Anh và em chỉ là bạn bè thôi.

- Bạn bè sao được mà bạn bè. Anh dạy em học mà.

- Cái này là kèm học thôi. Giống như anh Tiểu Long bạn anh đó, trước đây anh vẫn kèm toán cho ảnh. Đó là bạn bè giúp nhau.

Nhỏ Hường chớp mắt:

- Sao anh Tiểu Long không xuống nhà em chơi? Em chỉ gặp ảnh có mỗi một lần.

Nhỏ Hường tự nhiên hỏi đâm ngang khiến Quý ròm giật thót. Nó hóp bụng lại như tránh một lưỡi kiếm vô hình:

- Anh Tiểu Long hả? À, anh có rủ chứ. Ngày nào anh cũng rù mỏi cả miệng nhưng ảnh đâu có chịu đi.

Nhỏ Hường không nhận thấy thầy nó đang nói năng ấp a ấp úng, lại hỏi:

- Sao ảnh không chịu đi?

- Tại sao hả? - Quý ròm quay đi chỗ khác để nhỏ Hường không thấy cái nhăn mặt của nó, đầu xoay tít - Tại vì ảnh bảo ngày nào cũng gặp anh chả có gì vui. Ẳnh bảo bạn bè mà thấy mặt nhau hoài chán lắm. Chỉ chơi với tụi Dế Lửa thì ảnh mới thấy vui.

Nhỏ Hường không biết Quý ròm đảo ngược hoàn toàn câu nói của Tiểu Long. Nên nó cứ ngồi thừ ra ngẫm nghĩ. Nói muốn nói với Quý ròm là nó hổng có chút xịu gì giống như vậy. Nó gặp Quý ròm mỗi ngày mà nó đâu có chán.Ngày nào không gặp thầy nó, lúc đó lòng nó mới không vui.

Nhưng rốt cuộc nhỏ Hường đã không nói gì với thầy nó.

Chỗ này, nhỏ Hường khác Quý ròm. Nó nhận thấy ý nghĩ của mình kỳ kỳ nên nó ngại ngùng không nói ra. Quý ròm thì khác, bao giờ Quý ròm cũng nói ra rồi mới giật mình thầy kỳ kỳ. Có lẽ tại Quý ròm là con trai còn nhỏ Hường là con gái chăng?


Chương 6


Quý ròm phịa vung tán tàn về Tiểu Long, không ngờ nó sẽ cụng đầu Tiểu Long chỉ ít phút sau đó.

Quý ròm rời khỏi nhà nhỏ Hường với tâm trạng ngùi ngùi. Bữa nay không hiểu sao thầy trò nó lại nhắc đến ngày chia tay khiến buổi học tự nhiên như được vây bọc trong bầu không khí sũng hơi nước.

Quý ròm vừa đi vừa nghĩ đến cô học trò của mình. Đôi môi nó lúc này giống như trong phim hoạt hình, lúc chành ra, lúc trĩu xuống, lúc mím lại, tùy theo những hình ảnh thoắt ẩn thoắt hiện trong đầu nó. Có lúc nó thử nghĩ đến ngày nó không còn gặp nhỏ Hường, thử đoán xem tâm trạng của nó lúc đó ra sao nhưng chẳng có gì nảy ra trong đầu nó hết, đơn giản là nó chưa trải qua khoảnh khắc đó bao giờ.

"Hoa trái của tình bạn thì nở suốt bốn mùa", Quý ròm bâng khuâng nhớ đến câu nói của Pythagore, tự hỏi "Thế hoa trái tình bạn nở ở đâu nhỉ?". Và dù chỉ có một mình nó chỗ rẫy khoai, nó vẫn len lén nhìn quanh và sè sẹ đặt tay lên ngực, lẩm nhẩm: "Chắc là ở... chỗ này!".

Một tiếng "vút" thình lình vang lên, tiếp theo là một tiếng "Úi da" cắt ngang sự mơ mộng của Quý ròm. Nó chưa kịp định thần đã nhác thấy một bóng người lao vụt ra khỏi bụi cây bên tay trái, vọt chạy.

Quý ròm thấy bóng người quen quen, chưa kịp nhận ra là ai, đã nghe một tiếng "bộp", một hòn sỏi đã đập trúng ngay hông nó. Lần này nó đoán được phát đạn bắn ra từ bên phải, nhưng nó không có thì giờ quét mắt về chỗ bụi tre khả nghi. Be sườn nó nhói lên như bị mũi dùi đâm phải, đâu đến mức tất cả những gì nó có thể nghĩ đến trong lúc này không phải là xác định thủ phạm là ai mà là làm sao chạy thật lẹ để đừng trúng thêm một phát nữa.

Lần đầu tiên, Quý ròm phát hiện đôi chân nó chạy nhanh hơn ý nghĩ.

Nó lao vào con ngõ tre, phóng vèo vèo, muốn chóng cả mặt khi thấy cây cối hai bên chạy lùi loang loáng.

Trước mặt nó, nạn nhân kia cũng phóng vùn vụt. Chung quanh hai đứa nó, những tiếng "véo, véo" không ngừng vang lên, cho biết cả đống hòn đạn vừa sượt qua người tụi nó.

Cứ thế, kẻ trước người sau, Quý ròm và bóng người phía trước giống như đang chơi trò rượt bắt, mệt bở hơi tai, cả hai chỉ lảo đảo dừng lại khi những hòn sỏi đã không còn bắn theo và con lộ đất dẫn lên xóm Trên đã hiện ra xa xa trước mặt.

Quý ròm cố rấn lên mấy bước, đập khẽ lên vai thằng nhãi lúc này đang chống hai tay lên đầu gối khom mình thở dốc:

- Này, nói tao nghe coi, tại sao thằng đó bắn mày...

Quý ròm sung sướng khi biết mình không phải là nạn nhân duy nhất của kẻ giấu mặt. Nó hy vọng thằng nhãi đồng cảnh ngộ sẽ tiết lộ cho nó biết bí mật đằng sau những cuộc phục kích dai dẳng này. Nhưng thằng nhãi kia đã nhanh chóng làm Quý ròm cụt hứng:

- Tao mà biết tại sao là tao chết liền!

Vừa làu bàu nó vừa quay lại, và khi nhận ra nó là ai thì điều mà Quý ròm cảm thấy không chỉ là sự cụt hứng nữa. Quý ròm thét lên sửng sốt:

- Sao lại là mày hở mập?

Tiểu Long quẹt mũi:

- Sao lại không phải là tao hở ròm?

- Tao không giỡn với mày nghe mập? - Quý ròm nghiến răng trèo trẹo. Nó liếc thằng bạn nó từ đầu đến chân - Bữa nay mày mặc cái áo của ai mà dài thoòng thế?

Tiểu Long cười khì khì:

- Áo này tao "chôm" của chú tao.

- Mày cố tình "ngụy ***ng" để đánh lừa tao hả?

Quý ròm gầm gừ hỏi, nhưng Tiểu Long không trả lời. Đang toét miệng cười, nó bỗng nhăn mặt cúi xuống xoa xoa bắp chân:

- Ui da, đau quá!

- Đang đời! - Quý ròm cười khảy - Mày nấp trong bụi để theo dõi tao phải không?

- Biết rồi mà còn hỏi! - Tiểu Long nói trổng, nó đứng thẳng lên và cố tình quay lưng về phía thằng bạn nó.

Quý ròm lừ mắt, có vẻ chuẩn bị nổi cộc:

- Mày theo dõi tao chi vậy?

- Sao lại chi vậy? - Tiểu Long quay phắt lại, giọng phật ý - Nếu bữa nay tao không xuống đây làm sao tao biết chân mày chảy máu là do ná thun bắn phải và hôm qua mày xách chiếc nón bảo hộ theo là để "bảo hộ" cái "gáo dừa" của mày.

Cứ như thể Tiểu Long vừa nhét nguyên một cái mền vào miệng bạn nó. Quý ròm hả họng, trông như muốn cắn Tiểu Long một phát. Nhưng rồi nó cứ há hốc như thế. Nó không định cắn. Nó đang chới với đó thôi.

- Mày... mày biết hết rồi hả? - Mãi một lúc, Quý ròm mới lắp bắp hỏi.

- Sao lại không biết khi mà chân tao bữa nay bỗng nhiên lại giống hệt chân mày.

Vừa nói Tiểu Long vừa nhăn nhó giơ chân cho Quý ròm xem. Bắp chân Tiểu Long cũng đang rướm máu.

- Thằng nào ác ôn thế nhỉ?

Quý ròm quay đầu nhìn con ngõ mỗi lúc một tối dần sau lưng, lầm bầm, đầu hừng hực như bốc khói.

Không biết trút giận vào đâu, nó quay sang gây sự với Tiểu Long:

- Còn mày nữa! "Võ sư vô địch đại lực sĩ" cái con khỉ gì mà cũng chạy vãi ra quần.

- Nó bắn đau quắn đít, đứng lại để làm bia cho nó à.

- Chứ các tuyệt chiêu "song phi cước thiết đầu công" của mày đâu rồi?

- Mày chả biết cóc gì mà cứ bô bô! - Tiểu Long đổ quạu - Nó nấp trong bụi thì tao làm gì được.

Tiểu Long bực thằng ròm quá. Nó tung chân đá gió, nhấm nhẳng:

- "Thiết đầu công" thì "thiết đầu công" chứ. "Thiếu đầu công" đâu phải dùng để chọi với ná thun. Hừ, nó mà bắn trung một phát, đầu tao bể làm tám mảnh là ít!

Quý ròm chợt nhanạ ra cơn giận vô lý của mình. Nó bá vai Tiểu Long, cười xoa:

- Ờ, rơi vào tình cảnh này, Lý Tiểu Long cũng bó tay, huống hồ gì Tiểu Long.

Mặt nó thoáng đăm chiêu:

- Nhưng đứa đó là đứa nào vậy hở mày?

Tiểu Long ngọ nguậy cổ, nó vén vạt áo dài lòng thòng, loay hoay cột ngang bụng, chép miệng:

- Chắc là một đứa nào đó.

- Mày thông minh thiệt đó, mập. - Quý ròm nhếch mép - Câu trả lời của mày làm đầu óc tao sáng hẳn ra.

Được Quý ròm ***n, Tiểu Long khoái quá. Nó lỏn lẻn:

- Thông minh gì đâu!

- Thông minh quá đi chứ! - Quý ròm tỉnh khô - Mày đừng có vờ khiêm tốn. Mày thử nhớ lại câu trả lời của mày vừa rồi xem!

Tiểu Long "thử nhớ lại". Và bộ mặt đang tươi hơn hớn của nó lập tức sụp xuống. Nó kịp nhận ra câu trả lời của nó chẳng thông minh tẹo nào. Nó trả lời chán phèo. Trả lời mà như không trả lời. Vậy mà thằng ròm lại nỡ ***n nó. Thằng ròm cố tình chơi khăm nó thì có.

Tiểu Long tức lắm, quai hàm nó bạnh ra. Cũng giống như rắn hổ mang, khi quai hàm con người ta bạnh ra tức là người ta sắp sửa phun ra một câu nói độc địa nào đó.

Quý ròm nhìn Tiểu Long qua khóe mắt, nín cười chờ thằng mập "mổ" nó.

Tiểu Long ngoác miệng thật lớn, nhưng thay vì "mổ" Quý ròm nó lại thảng thốt kêu lên:

- Ê, coi cái gì kìa!

Quý ròm đánh mắt theo tay chỉ của Tiểu Long, và gần như cùng lúc cả hai chạy ùa về phía nhành cây dâm bụt chìa ra bên đường.

Nhánh cây cao hơn đầu tụi nó một chút, trên đó đang phất phơ một cái gì trăng trắng to như tàu lá chuối. Giữa bóng chiều chập choạng, cái vật trăng trắng đó đưa qua đưa lại trong gió trông như lá phướn gọi hồn khiến Quý ròm và Tiểu Long bất giác hãm đà phi lại.

- Ghê quá mày! - Quý ròm lết từng bước, run run nói, mắt vẫn dính chặt vào cái vật đong đưa trên cao.

- Chắc là con diều giấy của đứa nào. - Tiểu Long khụt khịt mũi nói, không rõ trấn an Quý ròm hay tự trấn an mình.

Hai đứa từ từ lại gần, mắt nhìn chòng chọc vào cái vật đó. Bây giờ thì cả hai đều nhận ra nếu đó là cao diều thì cũng không phải là con diều giấy. Chính xác thì đó là con diều vải.

Nhưng đó cũng không phải là con diều. Chỉ là một mảnh vải ai đó cố tình cột vào nhánh dâm bụt. Gì thế nhỉ? Quý ròm tự hỏi, lại gần, gần hơn nữa. Và cặp mắt nó không cần lục lọi, chỉ nhìn thoáng qua nó đã thấy dòng chữ viết nguệch ngoạc bằng than trên mảnh vải phất phơ.

Mặt Quý ròm đỏ dần lên theo từng con chữ: "Đứa nào tán tỉnh con gái xóm tao lần sau bể đầu ráng chịu!". Khi Quý ròm đọc xong thì giống như có mặt trời đang hiện ra trên mặt nó.

Chẳng ai nói gì thì Quý ròm cũng đã ngượng chín người, đã muốn kiếm một kẽ nứt để chui xuống đất rồi. Đã thế Tiểu Long còn buột miệng, cảm khái:

- Ra vậy!

Giọng Tiểu Long y như giọng một điều *** viên vừa vén được bức màn bí ẩn của một vụ giết người.

- Ra vậy cái đầu mày! - Vừa thẹn vừa tức, Quý ròm mím môi đấm Tiểu long một cú thật lực - Ra vậy là sao? Là mày cũng nghĩ tao giống như thằng khỉ đó suy diễn hả?

Thấy thằng ròm phồng mang trợn mắt, Tiều Long phát hoảng. Nó xoa xoa bả vai, mặc dù cú đấm của Quý ròm giống như gãi ngứa, miệng rối rít:

- Bớt giận, bớt giận! Có gì thì ngồi xuống uống miếng nước ăn miếng bánh rồi từ từ...

- Không ăn uống gì hết á! - Quý ròm gầm lên, trông nó lúc này rất giống một con sư tử vừa bị chọc gậy vào lỗ mũi - Mày trả lời đi. Mày nói "ra vậy" là sao?

Tiểu Long bối rối gãi chóp mũi:

- Ý tao muốn nói là bây giờ tao đã hiểu tại sao thằng đó nó bắn mày...

Rồi thấy thanh minh như vậy chẳng khác gì châm ngòi cho thằng ròm bùng nổ, Tiểu Long cuống quít nói thêm:

- Ờ, tao muốn nói là thằng đó nó hiểu lầm mày.

Quý ròm nghiến răng:

- Nó toàn hiểu sai.

- Ừ, toàn hiểu sai.

Quý ròm đá chân vào hàng rào:

- Toàn nghĩ bậy.

- Đúng rồi! Toàn nghĩ bậy! - Tiểu Long sốt sắng phụ hoạ.

Quý ròm đấm hai tay vào nhau:

- Bây giờ sao?

Tiểu Long gãi gáy:

- Đừng xuống xóm Dưới nữa!

- Mày nói gì? - Quý ròm nhảy nhổm như bị ong chích - Mày xúi tao nghỉ dạy luôn hả?

Tiểu Long bước lui một bước:

- Chỉ có cách đó thì mày mới khỏi bị... bể đầu.

- Dẹp! - Quý ròm gầm lên lần thứ hai - Cho bể đầu luôn!

Nó vung tay:

-Nếu tao ru rú ở nhà, thằng đó sẽ cười vào mũi tao. Hơn nữa, tao không muốn nhỏ Hường bỏ dở việc học chỉ vì một đứa bá vơ.

Nghe Quý ròm nhắc tới chuyện học hành của nhỏ Hường, Tiểu Long chợt nhận sự việc không đơn giản như nó nghĩ. Quý ròm ở nhà cũng tốt. Quý ròm bị ngườikhác cười vào mũi cũng không sao. Nhưng không thể để chuyện ôn tập của nhỏ Hường bị ảnh hưởng được. Thằng Hiện đã kỳ vọng rất nhiều vào Quý ròm. Tụi nó không thể để cho thằng Hiện thất vọng.

So với Tiểu Long, Quý ròm còn bứt rứt hơn. Nó bồi hồi nhớ đến nụ cười hiền hậu, ánh mắt biết ơn và những chăm sóc âm thầm của mẹ nhỏ Hường dành cho nó trong những ngày qua. Còn nhỏ Hường nữa, cô bé cũng quý mến nó biết bao. Hồi chiều, chỉ nghe một tuần lễ nữa nó sẽ về lại thành phố, đôi mắt nhỏ Hường đã ầng ậng nước. Mặt cô bé như nhúng trong nỗi buồn suốt cả buổi chiều đến mức Quý ròm ngồi dạy học cứ chốc chốc phải ngoành đầu nhìn ra sân nắng. Bây giờ, nếu vì sợ lời đe doạ của thằng nhãi giấu mặt, Quý ròm không xuống xóm Dưới nữa, chắc nhỏ Hường sẽ khóc hết nước mắt. Tội nó ghê!

Mặt dàu dàu, Quý ròm nhảy lên rứt mảnh vải "tối hậu thư" xuống. Nó gùi thành một cục, nhét túi quần:

- Thôi, về!

Tới lượt Tiểu Long băn khoăn:

- Bây giờ sao?

Quý ròm thở hắt ra, giọng cam chịu:

- Cho nó bắn! Ngày mai tao vẫn xuống đây!


Nguồn: diendan.game.go.vn