Chương 14: Khác biệt, quan điểm hoàn toàn khác nhau
Ngày hôm sau Khanh Khanh ở lì trong nhà, tự chuốc ấm ức vào mình, không làm được việc gì. Vì trong lòng không vui, cô bắt đầu bày sách trên giá sách xuống đất, nhất quyết đòi chuyển chỗ cho chiếc giường và chiếc giá sách trong căn phòng vốn đã không to chút nào. Cô khóa trái cửa, một mình loay hoay trong phòng. Đệm giường đập vào tường, làm kinh động Mục Tuần ở phòng bên cạnh.
Vì sắp phải đến Hồng Kông tham dự buổi họp đầu năm, Mục Tuần vừa làm báo cáo, vừa phải làm thêm một vài thao tác mới bổ sung vào trò chơi. Ngày nào anh cũng bận đến nỗi hai mươi tư tiếng đêm ngày đảo lộn, mấy ngày liền không có thời gian quản chuyện của Khanh Khanh. Nghe thấy tiếng động trong phòng Khanh Khanh, Mục Tuần ngồi dậy, đi dép rồi sang gõ cửa.
“Thất Thất, mở cửa, làm gì đấy?”
“Em đang bận”. Cô đẩy đống sách bừa bộn dưới đất sang một bên, tiếp tục chuyển giường. Vì trước đó không có bất kỳ kế hoạch gì, sau khi dịch chiếc giường mới phát hiện phải dựng nó lên thì mới có chỗ để kéo giá sách. Nhưng cô chỉ có một mình, lại thấp bé, đệm giường chưa đứng được bao lâu thì đã đổ xuống khiến sách vở bắn tung tóe.
“Thất Thất, em làm cái quái gì trong đó vậy? Mở cửa để anh vào xem”.
Trong phòng không còn chỗ nào để chống chân, Khanh Khanh đặt khung giường xuống, len từng bước ra ngoài mở cửa. Mục Tuần khó khăn lắm mới chui qua khe cửa nhỏ hẹp, nhìn thấy căn phòng bừa bộn, không khỏi nhíu mày.
“Chuyển đồ đạc làm gì? Không có việc gì làm à?”
Anh lại gần dựng tấm đệm dưới đất lên, sau đó đẩy khung giường đã kéo đến giữa phòng về vị trí cũ.
“Ông bà nói rồi, không được nằm quay vào cửa sổ, khi nào có gió thì sẽ cảm mất, định xoay lung tung kiểu gì hả?”
Anh tìm một chỗ cạnh giường ngồi xuống hỏi chuyện. Cô không trả lời, lầm lì sắp xếp, phân loại đống sách vở dưới đất, ngoảnh mặt sang một bên.
“Sao thế, chẳng phải ngày hôm qua vẫn bình thường sao”. Mục Tuần cầm tập tranh trên tay Khanh Khanh, đặt sang một bên, “Nói cho anh út nghe, có chuyện gì mà mặt mày nhăn nhó thế này?”
Cô hậm hực cả ngày không mở miệng, cuối cùng tìm được người để tâm sự, chạy lại đóng cửa rồi ngồi xuống sàn nhà, hai tay ôm đầu gối, gục mặt xuống gối.
“Anh út, anh đã yêu chưa?”
“Dĩ nhiên rồi”. Thấy cô buồn rầu như vậy, anh đẩy đống sách ở giữa sang một bên, để cô ngả vào vai mình, “Sao thế, họ Phí kia bắt nạt em à?”
“Đâu có”, cô không muốn làm cho mâu thuẫn giữa anh và Mục Tuần trở nên gay gắt, vội lắc đầu, “Chỉ là có chút chuyện em không thể hiểu được”.
“Chuyện gì? Nói cho anh biết nào”.
“Cũng không có gì, em nghĩ lung tung ý mà”. Cô cười rất gượng, chưa nhếch mép lên đã không thể cười được, “Anh út, anh có nói cho bạn gái hiện tại biết trước đây anh đã yêu ai không, trông họ như thế nào không?”
“Không, anh thấy không cần thiết, trừ phi cô ấy cứ hỏi bằng được, không hỏi thì ai nhắc đến những chuyện đã qua ấy làm gì? Tình cảm là chuyện hiện tại của hai người, phải nhìn về phía trước, không thể ngoảnh đầu nhìn lại quá khứ. Lúc nào cũng nhắc đến những chuyện ấy không có ý nghĩa gì cả, cảm giác hai người không tin tưởng nhau. Dù sao thì anh không hỏi, cũng chưa bị hỏi. Sao thế, em hỏi họ Phí kia à?”
Khanh Khanh gật đầu, gục mặt vào vai Mục Tuần, cảm giác không còn sức để tự giày vò vì những chuyện đã qua, trước mắt có rất nhiều vấn đề đang chờ cô giải quyết.
“Anh ta nói gì?”
“Không nói gì, đều là em đoán lung tung. Không sao đâu, em bày lại giá sách là xong, anh làm việc của anh đi”.
“Không nói gì một mình em lầm lì trong phòng không ra ngoài”, Mục Tuần nắm lấy bím tóc của cô, không chịu buông ra, thấy cô rất yên lặng, có chút bất thường.
“Thì là không nói gì, em cũng không muốn biết nữa”.
“Nếu là thằng khốn ấy có nói gì làm gì khiến em không vui thì nhất định phải nói cho anh biết, anh sẽ giúp em trút giận, đừng tự giày vò mình, anh sẽ tìm cho em người tốt hơn”.
Cứ dính dáng đến Phí Duật Minh, Mục Tuần chưa nói được hai câu là lại tức giận. Khanh Khanh vội gạt đi: “Được rồi, được rồi, em xếp sách đây, không sao đâu, anh làm việc của anh đi”. Khanh Khanh bò dậy đẩy anh ra ngoài nhưng lại bị Mục Tuần quay người lại nắm tay: “Khanh Khanh, họ Phí kia…”
“Em biết rồi, không nói nữa, không nói nữa”. Cô giơ tay đầu hàng, cuối cùng đã đẩy được Mục Tuần ra ngoài. Cô đóng cửa phòng, nằm bò trong đống sách, đếm từng tập tranh tung tóe dưới đất, thực ra trong lòng vẫn đang đoán con số.
Ngày thứ hai đi làm lúc điểm danh bọn trẻ đang đứng một hàng chuẩn bị ăn cơm, trong đầu Khanh Khanh chỉ toàn là những tưởng tượng về những người bạn gái cũ của Phí Duật Minh. Buổi trưa ăn cơm đếm từng quả cà chua bi trong khay, đến phòng nghỉ chú ý đến những chiếc cốc đã rửa sạch đặt cạnh quầy, trước mắt lúc nào cũng là những con số đang nhảy nhót, mỗi lúc một nhiều hơn. Cuối cùng Khanh Khanh mở tạp chí thời trang người mẫu nam được một đám chân dài ngoại quốc ôm ấp trong tấm hình quảng cáo đột nhiên biến thành khuôn mặt của Phí Duật Minh khiến cô giật mình hoảng hốt, cà phê bắn tung tóe xuống đất.
Khanh Khanh đứng trước bảng thông báo tính thành tích cho bọn trẻ, ghi thêm thành tích của ngày hôm nay. Cô cầm bút, đang định viết trên mặt bảng hiện lên rất nhiều khuôn mặt không giống nhau, tất cả đều là khuôn mặt của anh, lúc thì cố chấp ngang tàng, giống như con ngựa bất kham, lúc thì dịu dàng tình cảm, âu yếm vuốt ve.
Cô giúp việc nhà họ Phí dắt tay Tiểu Hổ đang đứng ở cửa lớp, gọi bảy tám tiếng Khanh Khanh mới nghe thấy, đặt bút đi ra ngoài.
“Có chuyện gì thế?”
“Cô 77, Mrs Phí bảo tôi hỏi cô ngày mai cô có đến dạy học không?”
“Vì sao không đến?”
“Tiểu Long và Mr Phí đều bị cảm cúm, sợ cô đến không tiện”.
Khanh Khanh không quen người khác gọi anh là Mr Phí, nhưng nghe nói anh bị ốm, trong lòng lại lo lắng.
Khanh Khanh khá thân thiết với cô giúp việc nhà họ Phí, nhân lúc tiến họ ra ngoài, hỏi thăm vài câu tình hình bệnh nhân, nhưng lại ngại không hỏi rõ ràng, chỉ hỏi: “Tiểu Long và Mr Phí đã đỡ chưa?”
Nhân lúc Tiểu Hổ không chú ý, cô giúp việc tỏ vẻ rất thần bí, thì thầm một câu: “Tiểu Long không sao, nghe nói Mr Phí và cô bạn gái ngoại quốc cãi nhau, đòi chia tay, vì quá lo lắng nên mới bị ốm”.
Khanh Khanh cũng không biết mình đã đáp lại như thế nào, chỉ biết rằng sau khi cô giúp việc đưa Tiểu Hổ đi, cô đã đứng một mình ở cổng trường rất lâu.
Bạn gái? Chia tay? Ngoại quốc?
Buổi tối sau khi về nhà, cuối cùng Khanh Khanh cũng mở di động, có mấy tin nhắn của anh, đều không dài, cũng không hoàn toàn là xin lỗi, không giải thích nhiều, chủ yếu là khuyên cô. Chờ cả một buổi tối anh cũng không gọi điện. Khanh Khanh ngủ không yên giấc, nửa đêm lại tỉnh. Cô cũng không nghĩ đến con số kia nữa, chỉ lo lắng không biết anh đã đỡ hơn chưa. Cô bạn gái ngoại quốc kia có phải là chỉ cô không?
Khó khăn lắm mới chờ được đến lúc trời sáng. Khanh Khanh đến trường từ rất sớm, một mình ngồi trong góc lớp, cầm điện thoại trên tay, xoay đi xoay lại một hồi lâu mới có dũng khí gọi điện thoại cho Phí Duật Minh, nhưng đầu dây bên kia tắt máy.
Hết giờ làm, Khanh Khanh đến nhà họ Phí dạy học cho Tiểu Hổ. Tiểu Long đã có thể ngồi dậy, mặc bộ quần áo ngủ in hình nhân vật hoạt hình chạy đến phòng Tiểu Hổ. Hai anh em ngồi trên tấm thảm, chống tay lên má say sưa nghe Khanh Khanh kể câu chuyện Trầm Hương đã không từ nguy nan, vất vả, vượt qua mọi khó khăn để cứu mẹ, chốc chốc lại ồ lên một tiếng.
Khanh Khanh miêu tả rất sinh động Nhị Lang Thần hung ác, Hạo Thiên Khuyển đáng sợ nhưng tâm trí thì đã chạy lên tầng ba. Khó khăn lắm mới đợi được đến lúc cô giúp việc mang hoa quả vào. Cô lấy cớ đi vệ sinh chuồn ra khỏi phòng bọn trẻ.
Bình thường Khanh Khanh chỉ dạy học cho hai đứa trẻ nhà họ Phí, chưa bao giờ lên tầng ba. Cô cố gắng bước thật chậm, rón rén từng bước nhỏ. Bố cục tầng ba không giống tầng hai, phòng nhỏ hơn tầng hai, chỉ có vài cánh cửa không sơn đơn điệu, lạnh lẽo, không có gì khác biệt so với quán bar. Trước mặt một cửa phòng trong số đó có đặt một chậu cây nhỏ, trông rất giống cây quất. Khanh Khanh không thể đoán được phòng nào là phòng của Phí Duật Minh.
Khanh Khanh đứng ở cửa cầu thang, ngoài nhịp tim của mình cô không nghe thấy âm thanh gì hết, cũng không dám đi vào trong. Cô cứ đứng như thế suốt một phút, không có chuyện gì xảy ra. Khanh Khanh không biết làm thế nào, hít một hơi thật sâu, quyết định từ bỏ.
Cây quất rất sai quả, trông rất đẹp nhưng ở giữa lại thấp thoáng lá khô, một hai chiếc lá đáng thương.
Thất vọng kèm theo buồn chán. Khanh Khanh ngồi xuống, chạm tay vào quả quất nhỏ lạnh buốt, định quay xuống giảng bài. Nhưng lúc đứng dậy, bím tóc của cô mắc vào cành quất, lúc cô đi chậu quất cũng nghiêng theo. Cuối cùng tuy đã đỡ được nhưng bốn năm quả quất mắc vào áo len rơi lộp bộp xuống hành lang, gây ra tiếng động không nhỏ.
Khanh Khanh vội vàng chạy theo mấy quả quất, vô tình nghe thấy tiếng động trên hành lang, ngẩng đầu nhìn thì thấy một cánh cửa đang mở ra trước mắt. Dưới đôi dép lê màu đen là mấy ngón chân ươn ướt, nhìn lên trên là hai cẳng chân. Tấm thân trần của Ông Trác Thanh vẫn còn bốc hơi, mái tóc ướt khẽ hất một cái, nước bắn vào mặt Khanh Khanh.
Ông Trác Thanh dựa người vào cửa, chỉ mặc chiếc quần đùi bó sát, chỉ cần nhìn là biết vừa tắm xong. Anh ta uể oải nói: “Có chuyện gì sao?”
Khanh Khanh sợ đến nỗi suýt chút nữa thì ngồi phệt xuống đất, những quả quất trên tay lại rơi xuống. Cô cũng không nhặt nữa, lùi sang đầu bên kia hành lang, cố gắng giữ khoảng cách xa nhất với Ông Trác Thanh.
“Tôi…”. Khanh Khanh để tay ra sau, căng thẳng đến nỗi không biết giải thích như thế nào. Đang lúc ấy ở cửa cầu thang vang lên tiếng bước chân khiến Khanh Khanh không thể không từ bỏ ý định bỏ chạy.
“Cô tìm anh ta đúng không?” Ông Trác Thanh khoanh tay, đi lên trước một bước, đứng sừng sững trước mặt cô, hình như đang chờ xem kịch hay.
Khanh Khanh liếc nhìn về phía cầu thang, Phí Duật Minh đang xách túi giấy của cửa hàng bách hóa đứng đó. Anh mặc bộ quần áo thể thao màu xám, không cạo râu, trên má có một vết bầm tím, rõ ràng là vừa mới ra ngoài về.
Nhìn thấy anh Khanh Khanh không thấy vui, ngược lại càng thấy lo lắng bất an. Phí Duật Minh không nói gì, dừng lại một lát rồi tiếp tục đi lên. Khi đi đến trước mặt Ông Trác Thanh, anh kéo tay Khanh Khanh trước mặt anh ta.
Ông Trác Thanh lạnh lùng hấm hứ một tiếng, về phòng đóng sập cửa lại.
Phí Duật Minh kéo Khanh Khanh đến cửa phòng mình, đưa túi đồ trên tay cho cô rồi đẩy cửa bước vào.
Lần đầu tiên vào phòng anh, cô đứng ở cửa không biết nên làm gì. Anh ném chìa khóa xe xuống, lấy túi đồ trên tay cô rồi nằm xuống giường, đập tay xuống chỗ bên cạnh mình.
“Lại đây”.
Khanh Khanh không nói gì, cũng không lại gần, cứ đứng như thế khoảng ba phút, sau đó mở cửa đi ra ngoài.
Lúc đi xuống tiếp tục giảng bài, Khanh Khanh cảm thấy lòng mình rối bời. Gần đến giờ tan học, Phí Duật Minh xách hai túi đồ vào. Anh vẫn mặc bộ quần áo thể thao màu xám ấy, bế hai đứa trẻ, đưa cho mỗi đứa một túi.
“Chú có quà”. Anh vừa mở miệng, cổ họng khản đặc, giọng nói cũng lạc hẳn đi, “Quà Halloween, hôm nay chú mua bù”.
Hai cậu bế phấn khích ôm lấy túi quà, mở ra xem, đều là mô hình xe hơi, một chiếc xe cứu hỏa, một chiếc trộn bê tông. Tiểu Long lập tức đề nghị mang ra hành lang chạy đua. Tiểu Hổ cũng chạy ra theo. Trước khi đi không quên ôm cánh tay của Phí Duật Minh, khẽ nói: “Cảm ơn chú”.
Đợi đến khi bọn trẻ ra ngoài, Khanh Khanh mới phát hiện trên tay anh vẫn còn túi quà thứ ba. Anh đưa ra trước mặt cô, nói bằng giọng điệu như đang ra lệnh: “Mở ra xem đi”.
Khanh Khanh không muốn động vào nhưng trước ánh mắt gườm gườm của anh cô vẫn mở ra. Cô thò tay vào, sờ thấy một thứ đầy lông, cứ tưởng là đồ chơi, nhưng lôi ra thì mới thấy đó là một con nhện màu đen, hình như vẫn còn ngo ngoe trong lòng bàn tay của cô.
Khanh Khanh sợ hãi hét toáng lên. Cô vung tay ném đi rồi chạy ùa vào lòng anh, bộ dạng chẳng khác gì đứa trẻ đang sợ hãi. Thực ra anh đã sớm lường trước được điều này, đứng chờ sẵn ở đó. Mười mấy giây qua đi mà cô vẫn còn run rẩy, sợ đến nỗi toát mồ hôi, cảm thấy rất hỗn loạn, muốn chất vấn anh, thậm chí đánh anh nhưng lúc mở miệng, giọng nói lại nghẹn ngào: “Anh…”
“Vì sao tắt máy? Còn nữa, lúc nãy đã xảy ra chuyện gì?” Cô không nói gì, còn anh thì hùng hùng hổ hổ chất vấn cô, sắc mặt u ám, nói từng câu từng chữ rất rõ ràng.
Khanh Khanh vốn không muốn nói. Anh cầm con nhện đồ chơi dưới chân ngoe nguẩy một lúc. Cô vẫn còn trở ngại tâm lý, sợ nằm bò trên vai anh, hận đến nỗi nghiến răng kèn kẹt, cắn một cái thật mạnh vào vai anh.
Lúc tình cảm tốt đẹp, những trò đùa quái đản sẽ khiến tình cảm ngọt ngào hơn. Nhưng mâu thuẫn giữa họ vẫn chưa được giải quyết, lại bị anh dọa cho sợ hãi như thế này khiến tâm trạng của cô rơi xuống vực thẳm. Khanh Khanh kiềm chế bản thân, loạng choạng bước ra ngoài, chuẩn bị mở cửa đi ra.
Phí Duật Minh đạp con nhện bông trước mặt đi, chạy lên trước hai bước, kéo cánh tay Khanh Khanh: “Em đi đâu?”
Mặc dù cảm giác sợ hãi đã qua đi nhưng mặt Khanh Khanh vẫn tái nhợt, khóe môi run rẩy, lòng bàn tay lạnh buốt. Mấy lần muốn gạt tay anh ra nhưng đều không được.
“Rốt cuộc chuyện lúc nãy là như thế nào? Còn nữa, nếu em không vui thì hãy nói hết ra, vì sao phải tắt máy? Như thế là không công bằng, em bảo anh phải làm thế nào?”
Anh lớn tiếng nói, rõ ràng là đã trải qua hai ngày không thể liên lạc được, lúc này lo lắng đã biến thành giận dữ. Nhìn gần mới thấy trên khóe mắt anh có mấy đường vân mờ mờ, trông càng tiều tụy hơn trước.
“Anh còn muốn gì? Chẳng phải anh cũng tắt máy đấy sao? Như thế là công bằng nhất, không ai quan tâm đến ai. Em không muốn nói chuyện với anh. Bây giờ không muốn, sau này cũng không muốn. Chẳng phải anh không chịu nói cho em biết sao? Em không hỏi nữa là được chứ gì? Có bản lĩnh thì đừng có tìm em, đừng gọi điện cho em, tốt nhất là anh cứ tắt máy cả đời đi. Anh đừng dùng cái cách thấp hèn này thấy có ý nghĩa lắm sao? Em không phải là trẻ con. Phí Duật Minh, đừng có tưởng rằng dọa nạt em thì em sẽ thế nào. Anh không nói càng tốt, em không thèm nghe đâu. Sau này nếu em còn gọi điện thoại cho anh thì ba chữ Mục Khanh Khanh sẽ viết ngược lại”.
Khanh Khanh chỉ muốn nói cho sướng miệng, đâu có nghĩ đến nặng hay nhẹ, nói một tràng cứ như là ném pháo tép vào người Phí Duật Minh. Đoạn đầu anh còn hiểu, về sau cô nói gì anh không hiểu, chỉ có thể nắm tay cô, ra sức lắc lắc: “Nói tiếng Anh đi, em muốn làm gì?”
“Em không nói, em không nói đấy, anh muốn hiểu thì hiểu, không hiểu thì thôi, sau này chúng ta sẽ như thế này”/
Nói rồi cô định ra mở cửa nhưng bị anh kéo đến xó tường. Đây là lần cãi cọ gay gắt nhất kể từ khi hai người quen nhau, đã vượt qua mức độ ai giận dỗi, ai nổi cáu với ai, chuyển sang thảo luận có ở bên nhau nữa hay không. Chí ít thì Khanh Khanh thực sự tức giận.
Khanh Khanh giận tím mặt, vừa đẩy Phí Duật Minh, vừa cố với tay cầm ở cửa. Bọn trẻ đang chơi bên ngoài, mở cửa ra là anh sẽ không làm gì được cô. Nhưng anh không để cho cô được như ý, dựa vào ưu thế về thể hình, ghì chặt cô trong xó tường nhỏ hẹp.
“Phí Duật Minh, anh buông ra. Anh không buông ra em sẽ cắn anh”. Khanh Khanh hét lên, hai bím tóc quật đi quật lại như trống lắc, còn mình thì tức đến nỗi nước mắt sắp trào ra.
Anh là người lớn lên bằng sữa bò, bít tết, phương thức tư duy không giống cô. Anh kéo tay áo lên, giơ ra trước mặt cô: “Em cắn đi, cho em cắn”.
Khanh Khanh không còn sự lựa chọn nào khác, cắn một cái vào cánh tay của anh, mạnh hơn lúc cắn vào lưng, cảm giác cơ bắp của anh co lại, toàn thân đông cứng. Cô biết chắc chắn là anh rất đau, nhả miệng ra, lấy tay lau miệng nhưng nước mắt vẫn cứ trào ra.
“Em muốn chấm dứt như thế nào?” Anh rất nản lòng, bị cắn nhưng vẫn ôm cô, “Con số ấy có ý nghĩa gì chứ? Trước đây là bao nhiêu đều không quan trọng, quan trọng là sau này sẽ như thế nào. Ai cũng muốn trở thành người cuối cùng, vì thế mới không ngừng tìm kiếm. Cách yêu ở nước ngoài không giống với cách yêu ở đây, hai người cảm thấy hợp nhau sẽ sống chung với nhau, từ từ tìm hiểu, cọ xát, xem xem có thể có tương lai lâu dài được không, không thể không có bất kỳ sự tiếp xúc nào về cơ thể.
Anh lớn lên trong môi trường như thế, không làm được điều đơn giản như em yêu cầu, nhưng anh cũng không lăng nhăng, yêu người nào đều có đầu có cuối, không phải là chuyện bừa bãi, ngay cả vài năm theo đoàn xe đi khắp nơi anh cũng không như thế. Anh thề. Nếu em không tắt máy thì anh dã sớm giải thích với em những điều này từ lâu rồi. Em có thể ghét anh, có thể nói anh không tốt, nhưng nếu em muốn nói lý lẽ, anh cũng không biết phải nói thế nào.
Em sẽ bận tâm đến quá khứ nhưng anh không thể thay đổi được quá khứ. Em truy cứu những trách nhiệm không liên quan, anh thấy đó không phải là trách nhiệm của anh. Tối qua anh tắt điện thoại, bảo giúp việc nói với em là anh vẫn đang ốm để em cũng cảm nhận được cảm giác bị bỏ mặc. Anh sốt ruột cũng không thể hỏi Tiểu Long, Tiểu Hổ, cho dù có hỏi thì chúng cũng không nói rõ ràng. Bọn trẻ chỉ biết nói em mặc váy gì, để tóc kiểu gì. Anh muốn biết rốt cuộc em muốn anh phải làm thế nào, anh đang cố hết sức để học vẫn chưa được sao? Em phải cho anh cơ hội chứ…”
Nói đến cuối cùng, anh lầm rầm nguyền rủa, giống như một con thú bị nhốt trong lồng, lòng dạ rối bời. Vết cắn trên cánh tay vẫn còn hằn vết răng của cô, một chỗ chảy máu. Anh liền giơ lên trước mặt cô, hỏi cô: “Em thích anh như thế này sao? Ngay cả anh em cũng không tin, sau này phải làm thế nào? Anh đã nói nghiêm túc là nghiêm túc. Em bảo anh đợi thì anh đợi, em bảo anh cố gắng vì gia đình em anh cũng cố gắng, như thế còn chưa được hay sao? Từ lúc anh mười sáu tuổi đến bây giờ, mười mấy năm đã qua tuy không liên quan gì đến em nhưng em sẽ cùng anh sống những ngày tháng tiếp theo, đúng không?”
Người ta thường nói dùng sự chân tình cảm động đối phương, dùng lý lẽ thuyết phục đối phương. Nói xong anh cũng thấy trong lòng lúc thì ấm áp, lúc thì đắng chát. Khanh Khanh cố tránh mặt anh, nước mắt nước mũi đầm đìa, không nói những lời giận dỗi nữa, chỉ trách móc anh: “Sao anh lại lấy nhện dọa em? Nếu anh nói những lời anh vừa nói thì em có thể không nghe sao?”
“Em nghe cái gì mà nghe, lúc ở trên tầng em chỉ quan tâm đến Ông Trác Thanh không mặc quần áo, không thèm nhìn anh, gọi em em cũng không thèm lại gần. Em có thể nghe anh nói được gì? Không dọa em thì em có tìm anh không?”
“Cách này không đúng”.
“Anh không nghĩ ra cách đúng”.
Từ tình thế căng thẳng gươm tuốt vỏ, nỏ căng dây đến lúc nói chuyện thẳng thắn, hai người đều thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều. Chỉ là vẫn đứng ở xó tường. Anh cầm bím tóc của cô. Cô sờ vào vết cắn trên tay anh.
“Chảy máu rồi kìa, em cũng phải để anh cắn một cái”. Anh chống tay lên tường, chặn cô giữa hai cánh tay của mình. Tuy là giọng điệu nửa đùa nửa thật nhưng ánh mắt hết sức nghiêm túc, áp sát vào mặt Khanh Khanh.
Hơi thở của anh và cô quyện vào nhau, cô không tránh được, bị anh “cắn” một cái. Anh rất nhẹ nhàng, dịu dàng, nhưng chưa kịp tận hưởng chút ấm áp thoáng chốc thì đột nhiên cửa bị đẩy ra. Tiểu Hổ hào hứng ôm chiếc xe cứu hỏa chạy vào phòng, suýt nữa thì đập vào người Phí Duật Minh.
“Chú…”
Niềm phấn khích của Tiểu Hổ biến mất ngay tắp lự, khuôn mặt xuất hiện vẻ quật cường và khó hiểu. Cậu bé nhìn hai người lớn đang ôm nhau, lùi sau một bước, giơ chiếc xe cứu hỏa ném vào chân Phí Duật Minh rồi òa khóc.
“Chú xấu, chú không được hôn Miss 77. Miss 77 là của Tiểu Hổ. Oa oa… chú, cháu ghét chú…”
Khanh Khanh chưa kịp chạy ra ôm Tiểu Hổ thì Tiểu Hổ đã chạy đi. Tiểu Long đứng ngây ra ở đằng sau cũng không biết chuyện gì đang xảy ra, ôm chiếc xe trộn bê tông đuổi theo em trai, miệng không ngừng hét: “Mẹ ơi, không xong rồi, chú cướp Miss 77 của Tiểu Hổ rồi… Mẹ ơi…”
Tình hình sau đó phức tạp hơn, khó xử hơn Khanh Khanh đã tưởng.
Đến tận khi Phí Duật Minh khỏi bệnh đi công tác, Tiểu Hổ vẫn chưa hết giận. Gần như trong suốt hai ngày nó không nói một lời nào, không ăn uống hẳn hoi, không ngủ ngon giấc, vứt tất cả những đồ chơi và truyện tranh mà Phí Duật Minh đã mua ra ngoài. Chỉ cần Phí Duật Minh lại gần bế cậu là cậu lại cắn quần áo, tức đến nỗi toàn thân run lên.
Ở trường, Tiểu Hổ cũng không nói chuyện với Khanh Khanh, chỉ lững thững đi theo cô, túm vạt áo hoặc bím tóc của cô. Cô ăn cậu cũng ăn, cô uống nước cậu cũng nhấp một ngụm, đi vệ sinh cũng phải kéo tay cô đi cùng mới chịu đi. Lúc Nọa Mễ trông bọn trẻ ngủ trưa, nếu Khanh Khanh không có ở đó thì Tiểu Hổ cứ ngồi trên giường của mình, không chịu nằm xuống, ra sức đấm xuống gối, khuôn mặt hằn lên vẻ tức giận. Bọn trẻ trong lớp nhận ra sự bất thường của Tiểu Hổ, không chơi với cậu bé nữa.
Tiểu Hổ vốn là một đứa trẻ ngoan ngoãn, nghe lời nhưng mấy ngày liên tiếp làm hỏng rất nhiều đồ chơi, tô màu nguệch ngoạc vào mặt, vào người em búp bê hình bé trai rồi ném xuống đất, ra sức giẫm thật mạnh.
Một cậu bé nhỏ tuổi nhưng lại phản ứng dữ dội như vậy.
Tất cả mọi người đều cảm nhận được rằng Tiểu Hổ đau lòng thật sự. Nó sẽ giận dỗi bao lâu, phải dỗ dành như thế nào, Khanh Khanh và Phí Duật Minh đều không biết. Mrs Phí nhiệt tình khuyên họ, cũng không có những phản ứng tiêu cực mà Khanh Khanh đã suy đoán trước đó, ngược lại sau khi biết chuyện của cô và Phí Duật Minh còn bày tỏ sự thấu hiểu và ủng hộ, an ủi cô không nên bận tâm đến tính khí trẻ con của Tiểu Hổ. Bắt bất ký đứa trẻ nào chấp nhận người mình thích, người mình tôn sùng yêu người khác là một chuyện đau khổ, cần có một quá trình. Mọi người đều cho rằng thời gian qua đi Tiểu Hổ sẽ dần quen với chuyện đó.
Tuy nhiên đã một tuần trôi qua mà tình hình của Tiểu Hổ vẫn không chuyển biến. Cậu gầy rộc đi. Mỗi buổi tối người nhà đến đón hoặc lên xe bus của trường, lúc phải xa Khanh Khanh đều khóc đến xé ruột xé gan, lại còn ho sặc sụa, uống mấy loại siro cũng không thấy đỡ hơn chút nào.
Trong lòng Phí Duật Minh cũng thấy có lỗi. Anh sửa lại chiếc tàu bị hỏng, mua kẹo cho Tiểu Hổ, muốn làm thân với nó, đưa nó ra ngoài hóng gió. Nhưng không phải người lớn muốn mua chuộc là mua chuộc được ngay. Khi không giận dỗi, Tiểu Hổ trở nên rất yên lặng, nhìn thấy Phí Duật Minh, thậm chí Ông Trác Thanh, ánh mắt đều ẩn chứa sự thù địch gay gắt, quay đầu chạy đi. Phí Duật Minh đón Khanh Khanh đến nhà dạy học. Tiểu Hổ ngồi trên ghế sofa thấy hai người họ một người đi trước, một người đi sau liền lấy tay che mắt, ùa vào lòng mẹ khóc nức nở: “Chú xấu”.
Phí Duật Minh không hề muốn cướp Khanh Khanh khỏi tay ai, càng không nghĩ đến chuyện tranh giành bạn gái với cháu trai. Ban đầu là Ông Trác Thanh, sau đó là Mục Tuần, rồi đến những trợ giảng có tình cảm với Khanh Khanh và hết đối tượng này đến đối tượng khác mà gia đình giới thiệu, cuối cùng ngay cả Tiểu Hổ cũng chắn trước mặt anh. Anh cũng rất ấm ức, trong lòng không thoải mái chút nào.
Hai người vẫn còn di chứng sau khi cãi nhau. Vì thái độ của Tiểu Hổ vẫn gay gắt như vậy, Phí Duật Minh không ít lần thở dài trước mặt Khanh Khanh, cảm thấy lòng nguội lạnh.
Trên đường đưa cô về nhà, anh thường dừng lại hỏi cô: “Em nói xem bây giờ anh có khó xử không? Tiểu Hổ cũng không gọi anh là chú nữa. Tối qua ăn cơm còn lấy thìa đánh anh. Em còn muốn cãi nhau với anh nữa không?”
Khanh Khanh không còn bận tâm tới con số kia nữa, chỉ muốn Tiểu Hổ ổn định, tâm trạng của Phí Duật Minh vui vẻ trở lại. Thỉnh thoảng nghe thấy hai người họ một lớn một nhỏ đều ho, cô lại thấy sống mũi cay cay, cảm giác mình đã phá hoại mối quan hệ vốn rất thân thiết hòa thuận giữa hai chú cháu.
Cô nhanh chóng quay trở về với dáng vẻ ngoan ngoãn trước đây, không còn giận dỗi gầm rú giống như một con sư tử nhỏ mỗi khi cãi nhau với anh, chỉ dựa người vào ghế, thở dài nháy mắt với anh. Phí Duật Minh véo cái má trắng mịn của cô, muốn véo thật nhưng không nỡ véo mạnh, cũng không chịu buông tay, chỉ nói một câu: “Em thấy chưa, em chẳng khi nào làm cho anh bớt lo cả”.
Cho dù có tiếp tục giằng co nữa hay không thì vẫn phải đi làm, ăn cơm. Hằng ngày Phí Duật Minh vẫn xử lý những hỏng hóc chưa rõ nguyên nhân của xe hơi. Khanh Khanh bận rộn với bọn trẻ ở lớp. Thỉnh thoảng, nhân lúc không có ai cô lại một mình ngồi trong phòng nghỉ, bưng cốc cà phê thở dài, vì Tiểu Hổ, vì mình, vì rất nhiều vấn đề đang quấn chặt lấy mình.
Mục Tuần bay chuyến bay buổi sáng đến Hồng Kông tham gia cuộc họp đầu năm của công ty game ở khu vực châu Á – Thái Bình Dương. Anh đã làm việc hơn nửa năm, lập không ít thành tích. Bây giờ đến Hồng Kông nhận giải thưởng và đi du lịch. Mấy hôm trước khi đi anh đặc biệt hỏi Khanh Khanh thích quà gì. Cô nghĩ trước nghĩ sau mà không nghĩ ra được thứ gì cần thiết, chỉ nói mua vài chiếc móc treo chìa khóa của Disney. Khi tiễn Mục Tuần, cô giúp anh kéo va ly đến tận cổng khu phố, quên không mang găng tay, hà hơi thắt lại chiếc khăn quàng cũ trên cổ Mục Tuần.
Chiếc khăn quàng này đã khá lâu rồi. Năm nào anh cũng lấy ra đeo, giữ gìn rất cẩn thận, không khác nhiều so với lúc Khanh Khanh mới đan, giữ gìn rất cẩn thận, không khác nhiều so với lúc Khanh Khanh mới đan, chỉ là màu sậm hơn một chút. Lái xe chạy lại giúp xếp hành lý lên xe, Mục Tuần xoa đầu cô, dặn dò cô chú ý sức khỏe, chăm sóc ông bà nội. Khanh Khanh nghe mà càng thấy lưu luyến, buồn rầu sụt sịt. Dù sao thì ba ngày nữa, một người nữa cũng sẽ đi, hơn nữa đi xa hơn, lâu hơn Mục Tuần.
Phí Duật Minh cố tình đặt vé máy bay vào buổi tối vì muốn để Khanh Khanh tiễn. Lúc anh bắt xe đến trường đón Khanh Khanh, cô đã mặc áo khoác, đứng trên vỉa hè gần cổng trường nhìn chằm chằm vào từng chiếc taxi phóng vụt qua.
Chiếc xe vẫn chưa dừng lại cô đã chạy ra, chủ động mở cửa chui vào xe. Cô không nói gì, ôm chặt cánh tay của anh, ngoảnh mặt về phía cửa sổ.
Phí Duật Minh nắm tay cô, đập tay vào ghế bảo tài xế lái xe đi. Vì Tiểu Hổ nên họ e dè hơn một chút, ngay cả lúc chỉ có hai người cũng không thân mật như trước. Ngồi trong xe cũng có thể nhìn thấy sân bay từ phía xa. Anh cảm giác cô buông tay, lặng lẽ lau nước mắt.
Các thủ tục kiểm tra trước khi lên máy bay đều được làm xong trước hai tiếng. Chuyển hành lý xong, anh hỏi cô đi đâu, cô liền chỉ về phía KFC ở tầng hai.
Có lẽ do tâm trạng, có lẽ vì muốn mình vui hơn một chút, Khanh Khanh đã chọn suất Variety Big box, ngồi trên chiếc ghế sofa ở góc trong cùng, thản nhiên ăn ngon lành. Ăn được một miếng lại ngẩng đầu nhìn anh, vờ như uống một ngụm coca.
Lúc đầu Phí Duật Minh không nói gì, lặng lẽ uống hồng trà, không ăn một miếng nào. Về sau thấy cô ăn quá nhanh, ăn quá nhiều, hai bên mép bóng dầu mỡ, ánh mắt u ám lẫn chút mơ màng. Cuối cùng anh đã ngăn không cho cô lấy cánh gà, cũng không cần biết tay cô dính bao nhiêu dầu mỡ, nắm chặt bàn tay ấy, lấy giấy ăn lau mép cho cô.
“Chuyện lần trước là vấn đề của anh, đừng giận nữa, làm xong công việc anh sẽ về nhà một chuyến rồi lập tức quay lại, qua lễ Tạ ơn có lẽ cũng sắp về”.
Nói thì nói như vậy nhưng Khanh Khanh vẫn rụt tay lại, lấy một miếng thịt gà đưa lên miệng. Vừa mới nhét vào miệng, răng cắm vào miếng thịt gà thơm mềm nhưng cô lại có cảm giác như tắc nghẹn ở cổ họng. Sự bình tĩnh trong câu nói của anh càng khiến cô đau lòng. Cô không kìm được nước mắt, miếng thịt gà cũng rơi xuống bàn. Anh đưa cô đến cửa phòng vệ sinh, ôm cô vào lòng.
Cổ áo khoác của anh có mùi cánh gà thơm phức. Miệng cô còn bóng nhẫy nhưng anh vẫn đặt nụ hôn của mình lên đó. Lúc ấy trong người anh không có nhiều gene ý tứ của người Trung Quốc, cũng không bận tâm đến những người đi qua đi lại trước cửa phòng vệ sinh. Vì muốn hôn nên anh mới hôn, hôn rất nồng nàn, không muốn dừng lại. Hôn xong họ đứng cạnh máy lọc nước giữa hai con đường. Cô cắm đầu xuống đất, mặt đỏ ửng vì xúc động và e thẹn, hai mắt vẫn còn đỏ hoe.
“Anh mau quay lại nhé”. Cô sờ khuy áo trước ngực anh, cố để trông mình rất vui, rất hiểu chuyện, “Lúc nào quay lại em sẽ đón anh”.
“Em như thế này anh đi làm sao được?”. Anh nâng cằm cô ngắm nghía một lúc rất lâu, nước mắt đâu phải nói dừng là dừng được, vẫn cứ trào dân trên khóe mi. Cô lắc đầu, làm ra vẻ không bận tâm.
“Haizz, đừng khóc nữa”. Anh thở dài, kéo tay cô đi vào mấy cửa hàng ngoài cửa kiểm tra an ninh. Cô cứ đòi mua hai hộp mứt hoa quả bắt anh mang đi, nói là đặc sản, cuối cùng anh kiên quyết không mang cô mới chịu thôi.
Phòng chờ rất đông người, cũng rất ồn ào, loa thông báo chuyến bay phát liên tục. Họ nắm tay nhau, không biết đã đi đến đâu, nói rất nhiều lời căn dặn. Phí Duật Minh thực sự không muốn làm cho cô khóc, cuối cùng anh đưa cô đến trước tấm biển thông báo chuyến bay, kể cho cô nghe anh đã đi những đâu.
Thời gian trôi đi rất nhanh. Anh phải đến cửa kiểm tra an ninh điền phiếu xuất cảnh trước một tiếng rưỡi, vừa lấy hộ chiếu và vé máy bay, cô liền giơ tay giật lấy, giấu sau lưng, bặm môi nhìn anh đúng một phút, sau đó mới đưa cho anh.
“Anh đi đây”, nói xong anh xoa đầu cô, quay người đi theo đoàn người đang chờ máy bay. Anh mới đi chưa được năm bước, quay đầu lại đã thấy mặt cô đầm đìa nước mắt, cô đơn đứng ngây người ở cuối hàng lang.
Phí Duật Minh đã từng chứng kiến những đôi tình nhân đau khổ lúc chia ly nhưng chưa thấy người nào giống như cô. Anh lập tức chạy lại kéo cô ra khỏi hàng, tìm một hàng ghế rồi ngồi xuống.
Lần này anh ôm cô để cô khóc thỏa thích. Anh không nói một lời, nghe cô nức nở, thỉnh thoảng hôn lên đôi mắt sưng đỏ của cô.
“Anh sẽ quay lại mà, em khóc gì chứ, đến lúc đó anh mua quà Giáng sinh cho em”.
Khanh Khanh không giải thích được, lắc đầu òa khóc, dạ dày tiết ra axit trào lên cổ họng, đều là do những miếng cánh gà rán cố tống vào cổ họng gây nên. Loa thông báo lại đọc thông báo lên máy bay, hết lần này đến lần khác, nhiều đến nỗi cô nghe mà thấy rất khó chịu.
“Lần sau đưa em đi. Lần này anh hứa bật máy hai mươi tư tiếng, ngày nào cũng nhắn tin gọi điện cho em. Đi máy bay rất an toàn, em không được nghĩ lung tung, biết chưa?”
Không thấy cô gật đầu hay lắc đầu, anh cảm thấy nói chuyện hẳn hoi cũng vô ích, chỉ ôm cô không giải thích thêm nữa. Một lúc lâu sau, đợi đến khi cô không khóc nữa anh mới đứng dậy, hôn lên tóc cô.
“Được rồi, anh đi mua cho em cốc nước, không được khóc nữa”.
“Vâng”.
Khanh Khanh ngồi trên ghế, dõi theo hình bóng của Phí Duật Minh. Anh chạy vào cửa hàng, rất lâu mà chưa thấy ra. Thông báo lên máy bay lại vang lên, điện thoại của cô cũng đổ chuông, là số điện thoại của anh.
“A lô?”
“A lô, em đang làm gì đấy?”
“Đang đợi anh, cửa hàng đông người quá ạ?”
“Ừ, phải đợi một lúc, em đỡ hơn chưa?”
“Đỡ hơn một chút rồi. Anh đang xếp hàng trả tiền à? Để em đi tìm anh?”
“Không cần, em cứ ngồi đấy đợi đi”.
“Thông báo lên máy bay rồi, anh nhanh lên một chút, đừng để lỡ chuyến bay”.
“Ừ, anh biết rồi. Nhớ anh không?”
“Nhớ”.
“Thật không?”
“…”
“Lần trước là vấn đề của anh, sau này sẽ không thế nữa. Lát nữa bắt xe về cẩn thận, về đến nhà nhắn tin cho anh”.
“Vâng”.
Trong điện thoại không phải là tiếng quầy thu ngân trong siêu thị đang tính tiền, Khanh Khanh nghe thấy có người đang nói: “Thưa anh, mời anh qua bên này kiểm tra, lúc này không được gọi điện thoại”.
“A lô. Anh đang ở đâu đấy?”
“Anh vào cửa rồi, lát nữa gọi cho em”.
Khanh Khanh vẫn chưa kịp hỏi gì thì điện thoại đã ngắt. Cô vội vàng chạy về phía cửa kiểm tra an ninh, lúc chạy đến nơi thì không thấy bóng dáng anh đâu.
Một lúc sau điện thoại lại đổ chuông. Cô nhấc máy nghe thấy giọng nói của anh. Giọng nói mang chút hối lỗi: “Không muốn để em nhìn thấy anh vào cửa, sợ em lại khóc, em bắt xe về đi nhé”.
“Anh…”. Cô đứng bên ngoài cửa kính nghển cổ nhìn xung quanh, nhưng cuối cùng chỉ còn lại sự hụt hẫng.
Khanh Khanh cầm chặt điện thoại, muốn trách mắng anh, muốn chạy qua cửa kiểm tra an ninh lôi anh quay lại, muốn đứng chờ ở sân bay đến khi nào anh bước ra nhưng điều cuối cùng mà cô có thể làm chỉ là một mình đi ra khỏi phòng chờ, cầm điện thoại một lúc lâu mà không nói được lời nào.
“Mau về nhà đi, đừng lo cho anh”.
Cô bắt được xe. Trên đường về nhà cô lại không kìm được nước mắt. Phí Duật Minh không tắt máy, không biết phải nói gì. Anh muốn chọc cho cô vui nhưng lại không làm được. Trước khi máy bay cất cánh, anh nói một câu cuối cùng, đặc biệt nói bằng tiếng Trung, không hề trôi chảy lại có chút buồn cười, giọng nói cũng gấp gáp và nghiêm túc. Nghe xong, Khanh Khanh không khóc nữa mà lại cười, khiến lái xe cũng phải liếc nhìn cô qua gương chiếu hậu.
Suốt cả buổi tối cô chỉ nhớ lại câu nói ghen tuông của anh. Mặc dù ăn nhiều khiến bụng dạ khó chịu nhưng cô lại nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Anh nói: “Em không được thích người khác”, sau đó lập tức bổ sung: “Phí Tiểu Hổ cũng không được”.
Nguồn: http://phiphiyenvu7788.wordpress.com/