Cú điện thoại của Eileen, mẹ Dana, đến một cách thật bất ngờ.
- Dana, con yêu. Mẹ có một tin cực kỳ hấp dẫn cho con đây!
- Vâng, tin gì hả mẹ?
- Mẹ chuẩn bị kết hôn.
Dana sững sờ.
- Gì cơ ạ?
- Ừ Mẹ đến Westport, Conneeticut để thăm một người bạn và bà ấy đã giới thiệu mẹ với người đàn ông đáng yêu này.
- Mẹ… mẹ làm con run hết cả lên. Chuyện này thật tuyệt.
- Ông ấy… ông ấy thật… - Bà cười khúc khích. - Mẹ không thể tả được nhưng tóm lại là ông ấy thật đáng yêu. Rồi con cũng sẽ thích ông ấy cho mà xem.
Dana nói với vẻ thận trọng.
- Mẹ quen ông ấy bao lâu rồi?
- Đủ lâu để hiểu về nhau, con ạ. Hai người thật hoàn hảo trong mắt nhau. Mẹ may mắn quá.
- Ông ấy có công ăn việc làm chứ? - Dana hỏi.
- Đừng có hỏi như ông ngoại con thế. Dĩ nhiên là có. Một nhà kinh doanh bảo hiểm thành đạt. Tên ông ấy là Peter Tomkins. Ông ấy có một căn nhà tuyệt vời ở Westport, và mẹ rất mong con và Kimbal đến đây gặp mặt ông ấy. Con sẽ đến chứ?
- Dĩ nhiên là con sẽ đến. Nhưng Kemal chứ không Kimbal, mẹ lại quên rồi.
- Peter cũng rất nóng lòng muốn được gặp con. Ông ấy đã cho tất cả mọi người biết con nổi tiếng đến thế nào. Con có chắc chắn sẽ tới không? Cả Kim… à, Kemal nữa?
- Chắc. - Cuối tuần này Dana được nghỉ nên không có vấn đề gì. - Kemal và con cũng đang mong chờ ngày đó.
Khi Dana tới đón Kemal tan học, nàng nói:
- Cháu sắp được gặp bà rồi. Chúng ta sắp trở thành một gia đình thật sự, cháu ạ.
- Dope.
Dana mỉm cười.
- Dope nghĩa là đúng.
Sáng sớm ngày thứ bảy, Dana lái xe xuống Connecticut cùng Kemal. Nàng trông mong ở chuyến đi này một tín hiệu tốt.
- Chuyện này thật tuyệt diệu cho tất cả mọi người. Dana quả quyết với Kemal. Ông bà nào cũng muốn có cháu để chăm sóc. Vậy là cháu sẽ có thể thỉnh thoảng đến ở cùng với họ.
Kemal hồi hộp hỏi:
- Cô cũng sẽ ở đấy chứ?
Dana siết chặt tay nó.
- Cô sẽ ở đấy.
Peter Tomkins sống trong một căn nhà đẹp đẽ trên đường Blind Brook, nơi có một dòng suối nhỏ chảy dọc theo.
- Ồ thật là tuyệt vời, - Kemal nói.
Dana xoa đầu Kemal.
- Cô mừng là cháu đã thích nó.
Chúng ta sẽ còn thường xuyên tới đây.
Cửa trước của căn nhà đã rộng mở và Eileen Evans đang đứng đó. Những đường nét son trẻ vẫn còn phảng phất đâu đó như dấu vết của một thời thanh xuân, nhưng những dấu hiệu của tuổi già đã hằn sâu trên khuôn mặt bà. Sắc đẹp của bà giờ đây đã chuyển hết sang Dana. Đứng sau Eileen là một người đàn ông trung niên, có gương mặt thân thiện cộng với nụ cười rộng hết cỡ.
Eileen chạy về phía trước và nắm lấy tay nàng.
- Dana, anh yêu! Còn đây là Kimbal!
- Mẹ…
Peter Tomkins lên tiếng:
- Vậy đây là cô Dana Evans nổi tiếng? Tôi đã kể cho tất cả các khách hàng của tôi về cô. - Ông ta quay sang Kemal. - Và đây là cậu nhóc. - Ông ta nhìn vào chỗ cánh tay bị mất. - Này, em không cho anh biết nó là thằng què!
Dana lặng người đi. Nàng đã thấy sự căm phẫn trên gương mặt Kemal.
Peter Tomkins lắc đầu.
- Nếu nó mua bảo hiểm ở công ty tôi trước khi chuyện này xảy ra thì bây giờ nó đã giàu to rồi. - Ông ta tiến gần ra phía cửa. - Xin mời vào! Chắc là hai người đói rồi.
- Không hề, - Dana xẵng giọng. Nàng quay sang Eileen. - Con xin lỗi mẹ. Kemal và con sẽ về Washington.
- Mẹ xin lỗi, Dana. Mẹ…
- Con cũng vậy. Con hy vọng mẹ không mắc phải một sai lầm nghiêm trọng. Chúc mẹ một đám cưới vui vẻ.
- Dana…
Mẹ Dana thất vọng nhìn nàng và Kemal bước lên xe và đi khỏi.
Peter Tomkins ngạc nhiên nhìn theo hai người.
- Này, anh đã nói gì vậy?
Eileen Evans thở dài.
- Không có gì cả, Peter, không gì cả.
Kemal im lặng trên suốt quãng đường về nhà. Dana liếc nhìn nó hết lần này đến lần khác.
- Cô xin lỗi cháu. Có những người bất lịch sự như vậy đấy.
- Ông ấy nói đúng, - Kemal chua chát trả lời. - Cháu mãi mãi chỉ là một thằng què thôi.
- Cháu không phải là thằng què, - Dana giận dữ nói. - Người ta không xét đoán người khác qua việc thân hình họ như thế nào.
- Thế à? Vậy cháu như thế nào?
- Cháu là một người sống sót. Và cô tự hào về cháu. Cháu biết không, ông ta chỉ nói đúng có một điều duy nhất là cô đang đói. Cô đoán là cháu sẽ không thích lắm, nhưng cô đã thấy một cửa hàng Mc Donald ở đằng trước rồi.
Kemal cười:
- Thật là kinh hoàng.
Sau khi cho Kemal ngủ, Dana vào phòng khách ngồi nghĩ ngợi. Nàng bật TV lên và tìm kênh tin tức. Người ta vẫn đang theo đuổi những câu chuyện về cái chết của Gary Winthrop.
"Hy vọng rằng trên chiếc xe tải bị đánh cắp sẽ mang lại một vài dấu vết nhận dạng của hung thủ…
"Hai viên đạn súng Beretta. Cảnh sát đang kiểm tra tất cả các cửa hàng súng ống để…
"Và vụ ám sát Gary Winthrop ở trong khu tây bắc sang trọng đã chứng tỏ rằng không ai là…
Có điều gì đó ở sâu trong tâm trí Dana làm cho nàng không yên. Nàng trằn trọc hàng tiếng đồng hồ trước khi ngủ được. Sáng hôm sau, khi thức giấc, nàng chợt nhận ra đó là cái gì. Tiền và đồ trang sức vẫn còn nguyên vẹn. Tại sao bọn giết người lại không lấy.
Dana ngồi dậy, pha một cốc cà phê, trong đầu cố nhớ lại những gì chánh thanh tra cảnh sát Burnett đã nói.
"Ông có danh sách những bức tranh bị mất không?
"Có. Chúng rất nổi tiếng. Danh sách này đã được chuyển tới các viện bảo tàng, các nhà kinh doanh nghệ thuật, các nhà sưu tập. Lúc những bức tranh này xuất hiện cũng là lúc vụ án này được giải quyết.
Bọn trộm phải biết rõ rằng những bức tranh này không thể dễ dàng đem ra bán. Dana nghĩ, tức là có thể một nhà sưu tập giàu có đã sắp xếp vụ này để giữ chúng làm của riêng. Nhưng tại sao một người như thế lại đặt mình vào tay hai tên lưu manh khát máu.
***
Sáng thứ hai khi Kemal thức giấc, Dana chuẩn bị bữa sáng và đưa nó đến trường.
- Chúc cháu một ngày lành.
- Chào cô, Dana.
Dana nhìn theo Kemal đi vào trường, rồi lái xe đến trụ sở cảnh sát trên đại lộ Indiana.
Tuyết lại rơi và cơn gió vô tình giật tung mọi thứ trên đường đi của nó.
Thanh tra Phoenix Wilson, người phụ trách vụ án Gary Winthrop có vẻ khinh khỉnh với vài vết sẹo để chứng tỏ mình đã có được địa vị hôm nay bằng cách nào. Ông ta ngước lên khi Dana bước vào văn phòng.
- Không phỏng vấn gì cả, - ông ta gầm gừ. - Nếu có thông tin gì mới về vụ Winthrop, cô sẽ được biết ở buổi họp báo cùng những người khác.
- Tôi không đến để hỏi về chuyện đó, - Dana trả lời.
Cặp mắt ông ta trở nên ngờ vực:
- Ồ, thật sao?
- Thật vậy. Tôi chỉ hứng thú với những bức tranh bị mất. Tôi chắc là ông có bản danh sách của chúng.
- Vậy thì sao?
- Tôi có thể lấy bản copy không?
Thanh tra Wilson hỏi với vẻ nghi ngờ.
- Tại sao? Cô đang nghĩ gì vậy?
- Tôi muốn biết xem bọn giết người đã lấy đi những gì. Có thể tôi sẽ đưa chúng lên bản tin.
Thanh tra Wilson nhìn Dana một lát.
- Một ý kiến không tồi. Những bức tranh này càng được nhiều người biết bao nhiêu thì bọn giết người sẽ có ít cơ hội đem bán chúng bấy nhiêu. - Ông ta đứng dậy. - Bọn chúng lấy đi mười hai bức và còn để lại rất nhiều. Tôi cho là bọn chúng lười không muốn mang đi nữa. Để tôi lấy bản copy cho cô.
Ông ta trở lại sau vài phút và đưa hai bản copy cho Dana.
- Đây là những bức bị lấy đi. Đây là những bức khác.
Dana bối rối nhìn ông ta. - Những bức khác nào?
- Tất cả tranh của Gary Winthrop, bao gồm cả những bức mà bọn trộm bỏ lại.
- Ồ, cảm ơn sự giúp đỡ của ông.
Dana kiểm tra ngay hai bản danh sách khi vừa bước chân ra ngoài hành lang. Thứ mà nàng đang xem quả là khó hiểu. Nàng đi ra. ngoài bầu không khí lạnh cóng, hướng về phía Christie s, nhà bán đấu giá nổi tiếng thế giới. Tuyết rơi mỗi ngày một dầy và đám đông đang vội vã kết thúc việc mua bán cho lễ Giáng sinh để trở về với mái nhà ấm cúng của mình.
Khi Dana đến nơi, người quản lý của Christie s nhận ra cô ngay lập tức.
- Ồ! Thật là vô cùng hân hạnh, cô Evans. Chúng tôi có thể giúp gì cho cô?
Dana giải thích:
- Tôi có hai danh sách các bức tranh. Tôi sẽ rất biết ơn nếu ông vui lòng cho tôi biết giá trị của chúng.
- Dĩ nhiên. Đó là vinh dự của chúng tôi. Xin mời cô, lối này…
Hai giờ sau, Dana ngồi trong văn phòng của Matt Baker.
- Có một cái gì đó rất lạ lùng đang diễn ra, - Dana bắt đầu.
- Chúng ta sẽ không trở lại với giả thuyết âm mưu của cô nữa chứ?
- Ông nói đi. - Dana đưa cho Matt bản danh sách dài hơn. - Đây là tất cả những tác phẩm nghệ thuật mà Gary Winthrop sở hữu. Tôi vừa mới nhờ nhà Christie s định giá chúng xong.
Matt Baker liếc qua một cái.
- Này, tôi thấy nhiều tên tuổi kiệt xuất quá. Vincent Van Gogh, Hals, Matisse, Monet, Picasso, Manet. - Ông ta ngước lên.
- Vậy thì sao?
- Bây giờ thì xem bản này, - Dana nói. Nàng đưa cho Matt bản ngắn hơn, là danh sách các bức tranh bị đánh cắp.
Matt đọc to chúng lên.
- Camille Pissaro, Marie Laurencin, Paul Klee, Maurice Utrillo, Henri Lebasque. Ý của cô là gì?
Dana chậm rãi nói.
- Rất nhiều bức trong danh sách đầy đủ kia đáng giá đến hơn chục triệu đôla. - Nàng ngừng lại. - Hầu hết số tranh bị đánh cắp chỉ đáng giá khoảng trên dưới hai trăm ngàn đôla một bức.
Matt Baker chớp mắt.
- Bọn trộm chỉ lấy số tranh có giá trị thấp thôi à?
- Đúng vậy. - Dana nhô người về phía trước. - Matt, nếu bọn chúng là ăn trộm chuyên nghiệp, chúng sẽ lấy tiền và đồ trang sức. Chúng ta đang giả thuyết rằng có ai đó thuê chúng đến lấy những bức tranh có giá trị. Nhưng theo danh sách này thì bọn chúng chẳng hiểu biết gì về nghệ thuật cả. Vậy tại sao bọn chúng vẫn được thuê? Gary Winthrop không hề có vũ khí trong tay. Tại sao chúng phải giết anh ta?
- Cô đang nói rằng vụ trộm chỉ là nguỵ trang còn mục đích chính là giết người?
- Đó là lời giải thích duy nhất tôi có thể nghĩ đến.
Matt nuốt khan.
- Chúng ta hãy kiểm tra vấn đề này. Cứ cho rằng Taylor Winthrop có gây thù chuốc oán với ai đó và bị giết… Vậy tại sao họ lại còn phải giết hết cả gia đình ông ta?
- Tôi không biết, - Dana trả lời. - Đó là những gì tôi muốn tìm hiểu.
***
Bác sĩ Armand Deutsch là một trong những chuyên gia tâm thần học đáng kính nhất ở Washington, một người đàn ông đường bệ ở tuổi bảy mươi, vầng trán rộng và cặp mắt xanh biếc. Ông ta liếc lên khi Dana bước vào.
- Cô Evans?
- Vâng. Rất vui vì ông đã đồng ý gặp tôi, thưa bác sĩ.
- Vấn đề mà tôi đang cần đến sự giúp đỡ của ông quả thật rất quan trọng!
- Chuyện gì mà quan trọng đến thế?
- Ông đã biết về những cái chết trong gia đình Winthrop rồi chứ?
- Dĩ nhiên. Một tấn bi kịch kinh khủng. Quá nhiều tai nạn xảy ra.
- Nếu đó không phải là tai nạn thì sao? - Dana hỏi.
- Cái gì? Cô đang nói cái gì?
- Có thể là tất cả bọn họ đều bị mưu sát.
- Mưu sát gia đình Winthrop? Chuyện này có vẻ bất bình thường.
- Nhưng cũng có thể đấy.
- Cái gì đã làm cô nghĩ vậy?
- Chỉ… chỉ là linh cảm, - Dana thừa nhận.
- Tôi hiểu, linh cảm. - Bác sĩ Deutsch nhìn nàng. - Tôi đã xem bản tin của cô từ Sarajevo. Cô đúng là một phóng viên xuất sắc.
- Cám ơn ông.
Bác sĩ Deutsch tì khuỷu tay lên mặt bàn, cặp mắt xanh của ông ta chiếu thẳng vào nàng.
- Vậy thì, cách đây không lâu, cô còn ở giữa một cuộc chiến tranh khủng khiếp. Đúng không?
- Đúng.
- Tường thuật về những người bị cưỡng hiếp, bị giết, những em bé chết thảm…
Dana lắng nghe, vẻ thận trọng.
- Rõ ràng là cô đã bị stress nặng.
Dana nói:
- Đúng.
- Cô trở về được bao lâu rồi? Năm hay sáu tháng?
- Ba tháng, - nàng trả lời.
Ông ta gật đầu thoả mãn.
- Không đủ thời gian để hoà nhập lại với cuộc sống dân sự, phải không? Nhất định là cô đã gặp nhiều cơn ác mộng về những vụ giết người mà cô chứng kiến và bây giờ trong tiềm thức cô đang hình dung…
Dana ngắt lời ông ta.
- Thưa bác sĩ, tôi không bị hoang tưởng. Tôi không có bằng chứng, nhưng tôi có lý do để tin rằng những cái chết trong gia đình Winthrop không phải là tai nạn ngẫu nhiên. Tôi đến đây gặp ông vì tôi hy vọng rằng ông có thể giúp được cho tôi.
- Giúp cô? Bằng cách nào?
- Tôi cần một động lực. Động lực nào khiến cho người ta có thể ra tay huỷ diệt cả một gia đình?
Bác sĩ Deutsch nhìn Dana rồi nhịp ngón tay.
- Có nhiều tiền lệ cho những vụ bạo lực kiểu này. Những mối thù truyền kiếp… sự trả thù. Ở Italy, mafia cũng hay thanh toán cả một gia đình. Hoặc là có thể liên quan đến ma tuý. Hoặc là vụ trả thù cho một tấn bi kịch nào đó mà gia đình này gây ra. Hoặc có thể là một kẻ tâm thần nào đó không có động lực gì…
- Tôi không nghĩ vụ này ở trong những trường hợp đó! - Dana nói.
- Vậy thì chỉ còn một động cơ xưa nhất trái đất - tiền.
"Tiền…" Dana cũng đã nghĩ đến vấn đề này.
***
Walter Calkin, người đứng đầu công ty luật Calkin, Taylor & Anderson, làm luật sư cho gia đình Winthrop từ hơn hai mươi lăm năm. Ông ta đã cao tuổi, bị bệnh viêm khớp, nhưng đầu óc vẫn còn rất minh mẫn, trái ngược hẳn với thân thể bạc nhược của mình.
Ông ta nhìn Dana một lát.
- Cô bảo với thư ký của tôi rằng cô muốn gặp tôi để nói chuyện về tài sản của nhà Winthrop!.
- Vâng!
Ông ta thở dài.
- Tôi thật không tin nổi những gì xảy ra cho gia đình tuyệt vời đó. Thật không thể tin nổi.
- Tôi biết rằng ông đang quản lý tài sản và tài chính của gia đình họ. - Dana nói.
- Đúng vậy.
- Ông Calkin, năm ngoái tài chính của họ có gì bất thường không?
Ông ta nhìn Dana với vẻ kỳ lạ.
- Bất thường theo ý nghĩa nào?
Dana cẩn thận trả lời:
- Thật là khó nói nhưng liệu ông có biết một thành viên trong gia đình bị… bị tống tiền chẳng hạn?
Một khoảnh khắc im lặng.
- Ý của cô là liệu tôi có biết không, nếu họ cứ đều đặn trả một khoản tiền lớn cho một người nào đó?
- Vậy có trường hợp nào như thế không? - Dana tiếp tục.
- Không hề. Tôi cho rằng cô đang tiến hành một trò chơi ngu xuẩn rồi đấy. Tôi phải nói rằng chuyện này hoàn toàn lố bịch.
- Nhưng tất cả bọn họ đã chết. - Dana nói. - Và tài sản của họ thì trị giá hàng tỷ đôla. Tôi sẽ rất biết ơn nếu ông nói ra ai sẽ được thừa hưởng số tiền đó.
Nàng nhìn ông luật sư già lấy lọ thuốc ra, uống một viên.
- Cô Evans, chúng tôi không bao giờ tiết lộ tin tức của thân chủ. - Ông ta lưỡng lự. - Nhưng trong trường hợp này, dù sao thì tôi thấy cũng không có hại gì, bởi vì ngày mai chuyện này cũng sẽ được công khai với báo chí.
Vậy thì chỉ còn một động cơ xưa nhất trái đất tiền.
Walter Calkin nhìn Dana.
- Cùng với cái chết của Gary Winthrop, người cuối cùng trong gia đình…
- Vâng? - Dana thấy mình như ngừng thở.- Tài sản của gia đình Winthrop được cống hiến cho hội từ thiện.
Chương 6
Ai nấy đã chuẩn bị sẵn sàng cho bản tin cuối.
Dana ngồi ở bàn đọc trong phòng thu A, tranh thủ xem lại những thay đổi cuối cùng cho phần tin tức. Những tập tin trong cả ngày đã được dồn hết về đây để nghiên cứu xem nên dùng cái nào, bỏ cái nào.
Ngồi cạnh Dana là Jeff Connors và Richard Melton.
Anastasia Mann bắt đầu đếm ngược 3-2-1 và kết thúc bằng cách giơ ngón tay trỏ lên. Đèn đỏ của máy quay bật sáng.
Giọng của phát thanh viên vang lên. "Đây là bản tin trực tiếp lúc mười một giở trên WTN của Dana Evans" - Dana mỉm cười với chiếc máy quay - "và Richart Melton". - Melton nhìn vào máy quay và gật đầu. Jeff Connors với phần thể thao và Marvin Greer với mục dự báo thời tiết.
Dana nhìn vào máy quay. "Xin chào quý vị và các bạn. Tôi là Dana Evans".
Richard Melton mỉm cười. "Và tôi là Richard Melton".
Dana đọc từ chiếc máy phóng đại chữ.
- Sau đây là phần tin hình sự. Sẩm tối hôm nay cảnh sát đã kết thúc vụ đuổi bắt hai tên tội phạm gây ra vụ cướp tại một tiệm rượu ở khu kinh doanh trong thành phố.
"Bật băng một".
Trên màn hình bây giờ là cảnh phía bên trong một chiếc máy bay trực thăng. Người cầm lái chiếc trực thăng của WTN là Norman Bronson, nguyên là một phi công thuộc thuỷ quân lục chhiến. Bên cạnh ông ta là Alyce Barker. Góc máy thay đổi. Trên mặt đất phía dưới là ba chiếc xe cảnh sát đang bao vây một chiếc xe mui kín bị đâm vào gốc cây.
Alyce Barker nói:
- Cuộc rượt đuổi bắt đầu khi hai người đàn ông đi vào cửa hàng rượu Haley trên đại lộ Pennsylvania và đe doạ người bán hàng. Ông ta chống cự lại và nhấn nút báo động cho cảnh sát. Bọn cướp bỏ chạy nhưng đã bị cảnh sát truy đuổi suốt bốn dặm đường cho đến khi xe của chúng đâm vào gốc cây.
Toàn bộ cuộc rượt đuổi đã được ghi lại nhờ chiếc trực thăng của đài. Dana nhìn vào màn hình và nghĩ thầm: Điều hay nhất Matt đã làm là thuyết phục Elliot mua chiếc trực thăng mới này. Nó giúp cho việc lấy tin trở nên cập nhật hơn bao giờ hết.
Tiếp theo ba đoạn tin khác, đạo diễn ra dấu cho nghỉ.
- Chúng tôi sẽ quay lại sau phần quảng cáo - Dana nói.
Phần quảng cáo bắt đầu.
Richard Melton quay sang Dana:
- Cô nhìn ra ngoài xem kìa. Một cô điếm đang đứng ở đó.
- Tôi thấy rồi. - Dana cười. - Người dẫn chương trình thời tiết của chúng ta sắp sửa nhận được hàng đống thư chê bai cho mà xem.
Đèn đỏ ở máy quay lại bật sáng. Chữ lại tiếp tục chạy trên chiếc máy phóng đại chữ. Dana bắt đầu đọc:
- Nhân dịp năm mới tôi… - Nàng dừng lại, sững sờ khi nhìn thấy phần chữ còn lại. Chúng là… muốn chúng tôi sẽ kết hôn. Chúng tôi sẽ có lý do kép để chào mừng mỗi dịp năm mới đến.
Jeff đang đứng cạnh chíec máy, nở một nụ cười rất tươi.
Dana nhìn vào máy quay và lúng túng nói.
- Vâng… ta tạm dừng cho phần quảng cáo. - Đèn đỏ tắt.
Dana đứng lên:
- Jeff.
Họ đến gần và ôm chầm lấy nhau.
- Em nói gì?
Anh hỏi.
Nàng ôm anh chặt hơn và thì thầm. "Vâng".
Tiếng vỗ tay của mọi người trong phòng thu vang lên rộn rã.
Khi bản tin kết thúc và chỉ còn hai người với nhau, Jeff nói:
- Em yêu, em muốn như thế nào? Đám cưới to, đám cưới nhỏ hay đám cưới vừa vừa?
Dana đã nghĩ về đám cưới của mình từ hồi còn bé tí. Nàng hình dung ra mình thật lộng lẫy trong bộ đồ cưới trắng muốt với đoàn người tháp tùng dài dằng dặc.
Trong những bộ phim nàng đã xem, thú vị nhất bao giờ cũng là lúc chuẩn bị cho hôn lễ… danh sách khách mời… chọn lựa nơi tổ chức tiệc… trang điểm cô dâu… nhà thờ… Tất cả bạn bè nàng sẽ có mặt, cả mẹ nàng nữa. Đó sẽ là ngày tuyệt vời nhất trong đời nàng. Và bây giờ nó đã trở thành hiện thực.
Jeff nói:
- Dana…? - Anh đang đợi câu trả lời của nàng.
Nếu mình tổ chức đám cưới to, Dana nghĩ, mình sẽ phải mời mẹ và ông chồng của mẹ. Vì Kemal, mình không thể làm thế được.
- Mình bí mật tổ chức đi, - Dana nói.
Jeff ngạc nhiên, nhưng anh vẫn gật đầu.
- Nếu đó là điều em muốn, thì cũng là điều anh muốn!
Kemal rất xúc động khi nghe tin này.
- Ý của cô là chú Jeff sẽ đến ở cùng chúng ta.
- Đúng vậy. Chúng ta sẽ chung sống với nhau: Cháu sẽ có một gia đình thật sự, cháu yêu ạ. - Dana ngồi với Kemal cả tiếng đồng hồ sau đó, say sưa bàn chuyện tương lai của họ. Ba người họ sẽ sống cùng nhau, đi chơi cùng nhau và chỉ cùng nhau mà thôi. Ôi cái từ thần diệu biết bao.
***
Khi Kemal đã ngủ, Dana về phòng mình và bật máy tính lên. Căn hộ. Chúng ta cần có hai phòng ngủ, hai phòng tắm, phòng khách, bếp, phòng ăn, và có thể là một phòng làm việc và một phòng học. Chuyện này cũng không quá khó. Dana nghĩ đến căn nhà trống không của Gary Winthrop và đầu nàng rộn lên nhiều câu hỏi. Đêm đó đã thật sự xảy ra chuyện gì? Ai đã tắt hệ thống báo động? Không tìm thấy dấu hiệu bị đột nhập, vậy bọn trộm vào bằng cách nào? Và những ngón tay của nàng vô tình gõ chữ Winthrop lên bàn phím.
Cái quái gì thế này? Dana trông thấy những thông tin quen thuộc hiện ra.
Địa phương - Hoa Kỳ - Washington D.C - Chính phủ - Chính trị - Cơ quan nghiên cứu - Liên bang.
Winthrop, Taylor - đã làm Đại sứ ở Nga và đàm phán thương mại quan trọng với Italy…
Winthrop, Taylor - tỷ phú tự thành đạt. Taylor Winthrop cống hiến bản thân để phục vụ đất nước…
Winthrop, Taylor - Gia đình Winthrop thành lập các quỹ từ thiện để giúp đỡ các trường học, thư viện, các chương trình nội thành…
Có đến năm mươi tư trang web khác nhau về gia đình Winthrop. Dana đã định chuyển sang phần nhà ở thì nàng chợt bắt gặp một đoạn tin.
Winthrop, Taylor - Kiện tụng. Joan Sinisi, nguyên thư ký của Taylor Winthrop, lập hồ sơ kiện rồi sau bãi nại.
Dana đọc lại lần nữa. Kiện tụng kiểu gì? Nàng thắc mắc.
Nàng chuyển sang vài trang web khác về Winthrop, nhưng chẳng có gì liên quan đến kiện tụng cả. Dana gõ Joan Sinisi. Không có thông tin phản hồi.
- Kênh bảo mật à?
- Vâng.
- Tôi muốn có hồ sơ về chủ đề trên những trang web của Winthrop.
- Chúng tôi sẽ làm ngay.
Sáng hôm sau, Dana đến văn phòng sau khi đưa Kemal tới trường, nàng xem qua niên giám điện thoại Washington. Không có Joan Sinisi. Nàng kiểm tra niên giám của bang Maryland… bang Virginia… Vẫn thế. Bà ta có thể đã chuyển đi. Dana đoán chắc.
Tom Hawkins, người sản xuất chương trình, đi vào phòng của Dana.
- Tối qua chúng ta lại đánh bại các đối thử.
- Tuyệt. - Dana nghỉ một lát. - Tom, anh có quen ai làm ở công ty điện thoại không?
- Có. Cô cần điện thoại à?
- Không. Tôi chỉ muốn tìm một số điện thoại không có trong niên giám. Anh xem có thể kiểm ra được không?
- Tên gì vậy?
- Sinisi. Joan Simsi.
Anh ta cau mày.
- Sao cái tên này nghe quen quá vậy?
- Bà ấy dính vào một vụ kiện với Taylor Winthrop.
- À, tôi nhớ rồi. Khoảng một năm trước. Lúc đó cô đang ở Nam Tư. Tôi cứ đinh ninh đó sẽ là một câu chuyện hấp dẫn, nhưng không ngờ nó lại chìm đi rất nhanh. Có thể cô ta đang sống đâu đó ở châu Âu, nhưng tôi sẽ cố tìm cho ra.
Mười lăm phút sau, Olivia Watkin gọi:
- Tom đang ở đầu dây.
- Tom?
- Joan Sinisi vẫn ở Washington. Tôi đã có số điện thoại của cô ta đây.
- Tuyệt, - Dana nói. Nàng cầm bút lên. - Anh đọc đi.
- Năm - năm - năm - hai - sáu - chín - không.
- Cám ơn anh.
- Cô khách sáo quá.
Cửa văn phòng bật mở và Dean Ulrich, Robert Fenwick và Maria Toboso, ba biên tập viên làm ở phần tin tức truyền hình bước vào.
Robert Fenwick lên tiếng.
- Tối nay sẽ có một bản tin đẫm máu đây. Hai tàu hoả lật, một vụ đâm máy bay và một vụ lở đất kinh hoàng.
Bốn người bắt đầu xem qua những tin tức vừa được gửi đến. Hai giờ sau, khi cuộc họp kết thúc, Dana lấy số điện thoại của Joan Sinisi ra và quay số.
Một giọng nữ vang lên.
- Nhà của cô Sinisi.
- Xin vui lòng cho tôi gặp cô Sinisi. Tôi là Dana Evans.
Người đó trả lời:
- Để tôi hỏi cô ấy xem có được không. Cô chờ cho một lát.
Dana đợi. Một giọng nữ khác vang lên, dịu dàng, hơi có phần rụt rè.
- Alô…
- Cô Sinisi phải không ạ?
- Vâng.
- Tôi là Dana Evans. Không biết tôi…
- Dana Evans à?
- À vâng.
- Ồ! Tối nào tôi cũng xem bản tin của cô. Tôi là một fan trung thành của cô đấy.
- Cám ơn! - Dana nói. - Thật hân hạnh cho tôi quá. Tôi tự hỏi không hiểu cô có thể dành vài phút đồng hồ, cô Sinisi, cho tôi không. Tôi rất muốn được nói chuyện với cô.
- Thật sao? - Giọng cô ta tỏ ra ngạc nhiên và thích thú.
- Vâng. Chúng ta có thể gặp ở đâu đó không nhỉ?
- Vâng, dĩ nhiên. Hay là cô đến chỗ tôi!
- Thế thì tốt quá. Lúc nào thì tiện cho cô?
- Chiều mai, khoảng hai giờ.
Cô ta cho Dana địa chỉ nhà.
- Hẹn gặp cô vào ngày mai, - Dana nói. Nàng đặt ống nói xuống.
Tại sao mình lại tiếp tục vụ này nhỉ? Cũng tốt thôi, có thể đây sẽ là điểm kết thúc.
***
Hai giờ chiều hôm sau, Dana lái xe đến trước cổng toà cao ốc trên phố Prince, nơi có căn hộ của Joan Sinisi. Một người bảo vệ mặc đồng phục đứng trước toà nhà. Dana ngắm nhìn vẻ sang trọng của toà cao ốc và nghĩ thầm, Làm sao mà một thư ký bình thường lại có điều kiện sống ở đây được nhỉ? Nàng đỗ xe và đi vào trong cái sảnh rộng. Một nhân viên lễ tân ngồi đằng sau bàn.
- Tôi có thể giúp gì cho cô?
- Tôi có hẹn gặp cô Sinisi. Dana Evans.
- Vâng, thưa cô Evans. Cô ấy đang chờ cô. Mời cô đi thang máy lên tầng mái. Căn hộ A.
Tầng mái?
Lên đến nơi, Dana nhấn chuông cửa của căn hộ A. Một người hẩu gái mặc đồng phục ra mở cửa.
- Cô Evans?
- Vâng.
- Mời cô vào.
Joan Sinisi sống trong một căn hộ mười hai phòng với một sân hiên có thể nhìn bao quát cả thành phố.
Người hầu gái dẫn Dana đi qua hành lang dài tới một phòng khách lớn mầu trắng bài trí hài hoà. Một phụ nữ thon thả, nhỏ nhắn đang ngồi ở đi văng. Cô ta đứng lên khi Dana bước vào.
Joan Sinisi là một sự ngạc nhiên lớn. Dana không hề đoán trước nhưng người phụ nữ đang đứng lên chào nàng kia quả là ngoài sự tưởng tượng của nàng cô ta nhỏ bé và giản dị, đôi mắt nâu đờ đẫn sau cặp kính dầy cộp. Giọng cô ta rụt rè và hầu như không thể nghe thấy.
- Tôi thật sự vui mừng được gặp cô bằng xương bằng thịt, cô Evans.
- Cảm ơn vì đã gặp tôi! - Dana nói. Nàng ngồi xuống chiếc đi văng lớn màu trắng cạnh sân hiên cùng Joan Sinisi.
- Tôi đang định uống trà. Cô vui lòng dùng trà cùng tôi chứ?
- Cám ơn cô.
Joan Sinisi quay sang người hầu gái và nói vởi vẻ ngại ngần:
- Greta, cô mang trà cho chúng tôi nhé?
- Vâng, thưa cô.
- Cám ơn Greta.
Có cái gì đó không thật ở đây. Dana nghĩ Joan Sinisi và căn hộ này không hề hợp với nhau. Cô ta làm sao lại có điều kiện sống ở một nơi như thế này? Taylor Winthrop đã dàn xếp kiểu gì. Và vụ kiện tụng đó là về vấn đề gì?
- Và tôi chưa bỏ một bản tin nào của cô cả, - Joan Sinisi nhẹ nhàng nói. - Tôi cho là cô rất tuyệt.
- Cám ơn.
- Tôi còn nhớ rõ lúc cô tường thuật tin tức từ Sarajevo giữa tiếng bom đạn đang gầm thét. Tôi đã luôn lo sợ có chuyện gì đó không hay xảy ra với cô.
- Thực lòng là, tôi cũng vậy.
- Đó hẳn là một quãng thời gian khủng khiếp.
- Vâng, đúng theo một khía cạnh nào đó.
Greta bưng ra một khay trà và bánh ngọt. Cô ta đặt nó lên bàn trước mặt hai người phụ nữ.
- Để tôi rót trà cho cô, - Joan Sinisi nói.
Dana nhìn cô ta rót trà.
- Cô dùng bánh ngọt nhé?
- Không, cám ơn.
Joan Sinisi trao tách trà cho Dana, rồi rót cho mình.
- Như tôi đã nói, tôi rất vui mừng được gặp cô, nhưng tôi tôi không hình dung ra cô định nói với tôi về chuyện gì?
- Tôi muốn nói về Taylor Winthrop.
Joan Sinisi hơi giật mình và một chút trà đổ vào vạt váy cô ta. Mặt cô ta trở nên nhợt nhạt.
- Cô không sao chứ?
- Không, tôi không sao. - Cô ta lấy khăn lau thấm chỗ ướt - Tôi… tôi không biết cô muốn… - Giọng cô ta kéo dài.
Bầu không khí bỗng nhiên thay đổi. Dana nói:
- Cô đã từng làm thư ký cho Taylor Winthrop, phải không?
Joan Sinisi cẩn thận trả lời:
- Vâng. Nhưng tôi đã bỏ việc một năm trước. Tôi e là mình không giúp được gì cho cô. - Cả người cô ta run lên.
Dana dịu dàng nói:
- Tôi đã nghe nhiều điều tốt về Taylor Winthrop. Tôi không hiểu cô còn biết thêm gì nữa không?
Joan Sinisi trông có vẻ yên tâm hơn.
- Ồ, vâng dĩ nhiên là có. Ông Winthrop là người đàn ông vĩ đại.
- Cô làm việc cho ông ấy được bao lâu?
- Gần ba năm.
Dana mỉm cười.
- Nhất định đó phải là quãng thời gian tuyệt vời.
- Vâng, vâng đúng thế, cô Evans. - Giọng cô ta nghe đã bớt căng thẳng.
- Nhưng cô lại đi kiện ông ta?
Nỗi sợ hãi trở lại trong cặp mắt của Joan Sinisi.
- Đó chỉ là lầm lẫn thôi, cô hiểu chứ? Tôi đã lầm lẫn.
- Lầm lẫn thế nào?
Joan Sinisi nuốt khan.
- Tôi… tôi hiểu nhầm vài điều ông Winthrop nói với người khác. Tôi đã xử sự thật ngu ngốc. Tôi phát ngượng lên vì bản thân mình.
- Cô đã kiện, nhưng không lôi ông ấy ra toà?
- Vâng. Ông ấy… Chúng tôi đã dàn xếp với nhau. Chuyện chẳng có gì cả.
Dana liếc quanh căn nhà.
- Tôi hiểu. Cô có thể cho tôi biết việc dàn xếp đó được không?
- Không, tôi e là không, - Joan Sinisi nói. - Tất cả đều được giữ bí mật.
Dana thắc mắc không hiểu chuyện gì có thể khiến người phụ nữ nhút nhát này kiện một ông khổng lồ như Taylor Winthrop và tại sao cô ta lại không dám nói về chuyện đó. Cô ta sợ cái gì cơ chứ?
Im lặng một lúc lâu. Joan Sinisi nhìn Dana, và nàng cảm thấy cô ta muốn nói điều gì.
- Cô Sinisi…
Joan Sinisi đứng lên.
- Xin lỗi, tôi không thể nói gì hơn… nếu không còn vấn đề gì, cô Evans…
- Tôi hiểu, Dana nói.
Mong là tôi hiểu được.
***
Hắn nhét cuộn băng vào máy và nhấn nút PLAY.
"Tôi… tôi hiểu nhầm vài điều ông Winthrop nói với người khác. Tôi đã xử sự thật ngu ngôc. Tôi phát ngượng lên vì bản thân mình.
"Cô đã kiện, nhưng không lôi ông ấy ra toà.
"Vâng ông ấy… Chúng tôi đã dàn xếp với nhau.
"Chuyện chẳng có gì cả.
"Tôi hiểu. Cô có thể cho tôi biết việc dàn xếp đó được không?
"Không. Tôi e là không. Tất cả đều được giữ bí mật.
"Cô Sinisi…
"Xin lỗi tôi không thể nói gì hơn… nếu không còn vấn đề gì cô Evans…
"Tôi hiểu.
Hết băng. Nó đã bắt đầu.
Dana đã hẹn gặp với một tay mua bán nhà đất để xem căn hộ mới, nhưng hoá ra cả buổi sáng hôm ấy chẳng được việc gì. Dana và ông ta đi khắp Georgetown, Dupont Cicle, và quận Adams - Morgan. Các căn hộ cái thì quá to, cái thì quá nhỏ, hoặc quá đắt.
Đến trưa, Dana đành bỏ cuộc vì chán nản.
- Đừng lo, - ông ta trấn an nàng. - Chúng tôi sẽ tìm được chính xác căn hộ mà cô muốn.
- Hy vọng là vậy, - Dana nói. Và sớm.
Dana không thể nào dứt bỏ hình ảnh Joan Sinisi khỏi đầu. Cô ta có cái gì mà khiến Taylor Winthrop phải cho cả một căn hộ xịn và chỉ có Chúa mới biết tiếp theo là chuyện gì. Cô ta muốn nói gì đó với mình, Dana nghĩ. Mình tin chắc như vậy. Mình phải nói chuyện với cô ta lần nữa.
Dana gọi điện đến nhà Joan Sinisi. Greta trả lời:
- A lô.
- Greta, tôi là Dana Evans. Làm ơn cho tôi gặp cô Sinisi.
- Tôi xin lỗi, cô Sinisi sẽ không trả lời cú điện thoại nào cả.
- À, cô có thể nói là đó là Dana Evans, và tôi cần…
- Tôi rất tiếc, cô Evans. Cô Sinisi không thể.
Tín hiệu vụt tắt.
Sáng hôm sau, Dana đưa Kemal đến trường. Ánh mặt trời nhợt nhạt cố gắng xuyên qua bầu không khí lạnh cóng. Tên các góc phố ở khắp nơi trong thành phố, những ông già tuyết giống nhau đang rung những chiếc chuông kêu gọi từ thiện của họ.
Mình phải tìm cho ra một căn hộ trước năm mới, Dana nghĩ.
Dana họp cả buổi sáng với tổ tin tức, thảo luận xem họ phải làm các mục gì và phải thu hình ở những địa điểm nào. Có một mục về các vụ giết người đặc biệt dã man chưa bị khám phá, và Dana nghĩ ngay đến gia đình Winthrop.
Nàng gọi lại số của Joan Sinisi.
- A lô.
- Greta, điều tôi nói với cô Simsi rất quan trọng. Nói với cô ấy rằng Dana Evans…
- Cô ấy sẽ không nói chuyện với cô đâu, cô Evans.
Đường dây vụt tắt.
Chuyện gì xảy ra vậy? Dana tự hỏi.
Dana vào gặp Matt Baker. Abbe Lasmann chào đón nàng.
- Chúc mừng! Tôi biết hai người đã chọn ngày tổ chức hôn lễ.
Dana mỉm cười.
- Vâng.
Abbe thở dài.
- Thật là một cầu hôn lãng mạn. Dana, lời khuyên của chúng tôi là sau khi đám cưới, cô nên đi mua vài túi hàng hoá và giấu vào thùng xe.
- Tại sao…
- Một ngày nào đó trên đường về, cô có thể quyết định đi vuì vẻ một chút và sẽ về nhà trễ. Khi Jeff hỏi cô đã đi đâu, cô chỉ việc cho anh ấy xem những túi hàng và nói:
- Mua sắm. Anh ấy sẽ…
- Cám ơn Abbe. Tôi vào gặp Matt chứ?
- Để tôi báo với ông ấy là cô đang chờ.
Một lát sau Dana bước vào văn phòng của Matt.
- Ngồi đi, Dana. Tin. tốt đây. Chúng ta vừa mới có tin tức mới nhất về vụ Nielsens. Đêm nay chúng ta sẽ hoàn toàn đánh bại các đối thủ.
- Tuyệt vời! Tôi đã nói chuyện với một cựu thư ký của Taylor Winthrop và cô ta…
Matt cười to.
- Cô đã nói với tôi rằng…
- Tôi biết, nhưng ông hãy nghe đã. Khi còn làm việc cho Taylor Winthrop, cô ta đã đâm đơn kiện ông ta. Nhưng vụ này không được đưa ra toà vì họ đã dàn xếp với nhau. Cô ta sống trong một căn hộ sang trọng mà với đồng lương thư ký rẻ mạt sẽ không bao giờ có khả năng muạ nó, vậy là vụ dàn xếp này khá nghiêm trọng đấy Khi tôi nhắc đến tên của Winthrop, cô ta có vẻ hoảng hốt, hoảng hốt ra mặt cứ như thể là cô ta lo sợ cho tính mạng của mình ấy.
Matt Baker kiên nhẫn nói:
- Cô ta có nói là lo sợ cho tính mạng của mình không?
- Không.
- Cô ta có nói cô ta sợ Taylor Winthrop không?
- Không, nhưng…
- Vậy là với tất cả những gì cô biết, cô ta chỉ có thể sợ một người bạn trai ngày đêm đeo đuổi hay một tên trộm dưới gầm giường mà thôi. Cô hoàn toàn không có cơ sở để tiếp tục vụ này, phải không?
- Vâng, tôi… - Dana nhìn vẻ mặt ông ta. - Không có gì cụ thể.
- Đúng. Còn về vụ Nielsens…
***
Joan Sinisi ngồi xem bản tin tối trên WTN. Dana đang nói: "… và ở phần tin trong nước, theo các báo cáo mới nhất, tỷ lệ tội ác trên toàn Liên bang đã giảm xuống hai mươi bảy phần trăm trong vòng mười hai tháng trở lại đây. Những nơi có tỷ lệ giảm cao nhất là Los Angeles, San Francisco và Detroit…Joan Simsi ngắm nhìn khuôn mặt Dana, nhìn sâu vào mắt nàng, cố gắng đi đến một quyết định. Cô ta xem nốt bản tin và khi nó vừa kết thúc; cô ta cũng đã quyết định xong.
Nguồn:
http://www.sahara.com.vn/