30/3/13

Bông uất kim hương đen (C4-6)

Chương 4


Pháp trường đầy ắp những người. Đó là một khoảng sân rộng kế cạnh nhà giam. Ở giữa sân là một bục gỗ cao, trên đó đặt sẵn một khúc gỗ mà kẻ tử tội sẽ đặt đầu lên đấy để rước lấy cái chết. Tên đao phủ thủ khổng lồ, sừng sững đứng trên bục, tay cầm một cây mã tấu to bản. Hắn có cái đầu nhẵn thín, đeo một chiếc mặt nạ đen che kín phần mắt và mũi. Đôi mắt rực lửa sát nhân của hắn láo liên qua hai cái lỗ nhỏ của chiếc mặt nạ trông phát rợn người.

Dân chúng đến chứng kiến cảnh xử tử phạm nhân càng lúc càng đông. Một người đàn ông xấu xí chen vào đám đông, cố tiến tới pháp trường, người đó là Ba Tốn. Hắn đến gần tên đao phủ, kéo gã lại nói nhỏ :
- Tôi là bạn thân của tử tội Văn Bách. Tôi ước mong được an táng bạn tôi sau khi anh ấy chết. Tôi biếu anh một trăm đồng tiền vàng với điều kiện anh giúp tôi thực hiện điều ấy. Được chứ?
- Được rồi, dễ ợt mà! Ông bạn có thể lấy cái xác nhưng phải đưa tiền cho tôi trước.

Ba Tốn hơi khó chịu nhưng hắn cũng đưa tiền cho tên đao thủ rồi đứng xáp lại gần nơi đầu của Văn Bách sẽ rơi ra. Mọi người hồi hộp chờ đợi. Tử tội sắp được dẫn ra. Bầu không khí nặng nề bao trùm cả pháp trường. Tiến ồn ào bỗng nổi lên ở cuối sân. Mọi người quay đầu ngó về phía ấy, khi Văn Bách được dẫn ra khỏi nhà giam.

Hai toán lính đứng xếp hàng thành một con đường nhỏ cho Văn Bách đi qua. Tiếng xì xào của đám đông không ngớt vang động. Vài tiếng la hồi hộp khi Văn Bách bước lên bực thang của bục gỗ và gã đao phủ thủ nặng nề di chuyển về phía anh. Lưỡi mã tấu sáng ngời cứ đưa qua đưa lại như thầm khoa sự bén nhọn của nó.

Văn Bách không buồn để ý đến chung quanh, anh cũng chẳng hề nghĩ tới cái chết đã gần kề. Duy nhất chỉ có những bông hoa Uất Kim Hương xinh đẹp đang từ từ mọc lên, nở ra, lờ mờ thoáng qua đầu óc thanh thản của anh. Vị linh mục đứng trước mặt anh lẩm nhẩm những gì mà tai anh nghe không rõ. Ngài đang ban các phép lành cho anh, một kẻ sắp lìa khỏi cõi đời đầy đau khổ.

Tiếng cười man dại của gã đao phủ thủ khiến Văn Bách trở về với thực tại. Bấy giờ anh mới nhận thấy mình đang quỳ dưới chân vị linh mục từ lúc nào không hay. Văn Bách vội chắp tay nguyện cầu.

Trong lúc đó, Ba Tốn háo hức đợi chờ, nét tham vọng hiện rõ nơi những thớ thịt trên khuôn mặt hắn. Hắn hy vọng ba bầu kính Uất Kim Hương còn trong người của Văn Bách.

Văn Bách đã đặt đầu mình lên khúc gỗ oan nghiệt. Gã đao phủ thủ hạ lưỡi mã tấu xuống. Nhịp tim của Ba Tốn rộn rã theo từng giây từng phút.

Gã đao phủ giơ cao lưỡi mã tấu lên rồi từ từ hạ xuống đặt vào gáy Văn Bách. Gã lại nhắc lưỡi mã tấu lên rồi hạ vào gáy của Văn Bách lần thứ hai. Văn Bách nhắm nghiền đôi mắt, nghĩ đến những bông hoa Uất Kim Hương và mái tóc vàng mượt buông dài và đôi mắt đẹp của Mỹ Lan. Lưỡi mã tấu được nhắc lên một lần nữa. Văn Bách thầm nghĩ:
“ Lần cuối!...Thế là hết! Mình chỉ hy vọng Mỹ Lan sẽ chăm sóc những bông hoa Uất Kim Hương sao cho đúng cách. Thế thôi”.

Văn Bách cảm thấy hơi lạnh của lưỡi mã tấu thấm xuống gáy anh.
Nhưng ...lại chuyện gì đã xảy ra vậy? Lưỡi dao không đụng vào anh? Văn Bách chợt mở mắt. Anh vẫn còn nhìn thấy bầu trời xanh, những ngọn cây, còn nghe được những âm thanh xì xào của mọi người, như những đàn ong vo ve về mùa hạ. Anh chưa chết hay sao?

Chưa hết ngạc nhiên, Văn Bách đã cảm thấy có một bàn tay nhẹ nhàng kéo anh lên. Người kéo anh lên là một người đàn ông lạ mặt, tay cầm một tờ giấy lớn, ra hiệu cho mọi người yên lặng. Đoạn ông ta ngó vào giấy dõng dạc đọc to. Đó là giấy lệnh của Hoàng Tử Minh Đức, người lãnh đạo quốc gia Hòa Lan. Hoàng tử ban ân huệ cho Văn Bách, anh sẽ không bị tử hình, nhưng sẽ bị tù chung thân. Văn Bách thở phào nhẹ nhõm. Vậy là may quá! Mỹ Lan và những bầu kính vẫn ở đây. Anh sẽ có thể chăm sóc những bông hoa quý. Nhưng Văn Bách quên rằng có tất cả bảy trại giam ở Hòa Lan, và anh thất vọng khi nghe người kia cho biết là anh sẽ bị giam ở trại giam thuộc tỉnh La Vạn Tân, gần Đốc. Biết làm sao đây? Mỹ Lan đâu có ở La Vạn Tân. Nàng cũng không biết anh sẽ phải đi La Vạn Tân là đằng khác.

Văn Bách được lệnh di chuyển ngay. Thế là anh không hy vọng được gặp Mỹ Lan để báo tin cho nàng hay. Một cỗ xe tiến vào sân, Văn Bách bước lên kèm theo sau có hai người lính võ trang. Cỗ xe chuyển bánh. Và một người uất ức đứng trông theo cỗ xe mỗi phút một xa dần. Người đó là Ba Tốn.

Trong trại giam ở La Vạn Tân, Văn Bách chỉ nghĩ đến hai điều: những bông Uất Kim Hương và Mỹ Lan. Cả hai điều đó đối với anh gần như đã mất hẳn và mãi mãi. Hy vọng, an ủi cuối cùng của anh đã tan biến mất hết. Tại sao Hoàng Tử Minh Đức lại ân xá cho anh để anh phải sống những chuỗi ngày buồn bã, thất vọng và cô đơn như vậy. Giờ đây anh đã là một tù nhân chính trị, một hạng tù nhân khó lòng tiếp xúc được với người ngoài, dù chỉ là một lời nói. Không lẽ đời anh tới đây là chấm dứt.

Một buổi sáng kia, Văn Bách ngồi bên cửa sổ, hít thở không khí trong lành từ con sông trước mặt. Ngồi ở đó, mắt anh vẫn hướng về phía Đốc yêu dấu. Xa xa, những con chim bồ câu từ thành phố bay về phía anh, sà xuống đậu thật nhiều trên nóc nhà trại giam. Hình ảnh đó đã xoa dịu bớt nỗi cô đơn đang xâm chiếm tâm hồn. Văn Bách say mê nhìn từng cánh chim lượn vun vút quanh bầu trời. Những con chim bồ câu này từ Đốc bay đến, chắc chắn lại sẽ trở về Đốc, tổ ấm của chúng. Anh có thể gửi một bức thư đến Đốc bằng cách buộc thư vào chân của một con bồ câu. Tại nhà anh, bà quản gia, vẫn nuôi rất nhiều bồ câu. Hy vọng con bồ câu sẽ mang thư đến tận tay bà. Nhưng làm cách nào để anh có thể nhận lại được tin tức từ Đốc gởi đến đây? Anh phải bắt hai con chim bồ câu và cho chúng đẻ trứng. Sau đó, đôi chim bồ câu sẽ bay về Đốc và tất nhiên sẽ trở lại như chúng đang trở về tổ ấm.

Thực hiện ngay ý định, hằng ngày, Văn Bách đặt sẵn thức ăn ở cửa sổ để dụ những con chim tới gần. Ở phòng giam mới của Văn Bách, bậc thành ngoài của cửa sổ rất rộng, có thể cả chục con chim bồ câu đậu vào cũng vừa. Chẳng bao lâu, Văn Bách đã dụ được một đôi bồ câu khác giống. Sau một vài tuần con mái đẻ trứng. Chúng lập tổ ở thành ngoài cửa sổ. Văn Bách cẩn thận đặt tổ chúng khuất sau cửa sổ để tránh sự dòm ngó của mấy ông quản ngục.

Ngay sau khi đã có trứng. Văn Bách viết ngay hai bức thư bằng cây bút của Mỹ Lan đã đua cho anh lúc trước. Xong xuôi, anh buộc hai bức thư vào chân con chim bồ câu mẹ, con chim vụt bay lên và trở về ngay chiều hôm đó. Hai bức thư vẫn còn buộc nguyên trên chân nó. Mười lăm ngày sau đó, con bồ câu mẹ vẫn bay đi bay về, hai bức thư cột nơi chân vẫn chưa được lấy đi. Qua ngày thứ mười sáu, con bồ câu mẹ trở về với đôi chân không. Văn Bách mừng rỡ vô cùng.

Bức thư đầu tiên viết cho bà quản gia già để báo cho bà biết tình trạng của Văn Bách và lá thư thứ hai viết gởi cho Mỹ Lan. Một ngày kia, bà quản gia đang chăm sóc những con chim bồ câu ở nhà Văn Bách như thường lệ. Bà bỗng nhận thấy một con chim có cái gì khác lạ với các con khác. Bà nhận ra hai bức thư nơi chân nó. Đọc qua lá thư gửi cho bà xong, bà vội đi tìm Mỹ Lan và đưa cho nàng bức thư kia.

Thời gian dần trôi, Văn Bách vẫn không nhận được một tin tức nào của người quản gia hoặc Mỹ Lan cả. Anh nghi ngờ hai bức thư đã lọt vào tay người khác và bị xé đi hay sao đó. Thế rồi, cho đến một buổi chiều vào tháng hai, Văn Bách chợt nghe bên ngoài cầu thang một giọng nói quen thuộc, giọng nói thật trong trẻo dễ thương. Còn lầm sao được, đúng là giọng nói của Mỹ Lan!

Nơi cái lỗ vuông nhỏ gắn song sắt ở cánh cửa phòng giam, gương mặt xinh đẹp của Mỹ Lan xuất hiện. Đôi mắt nàng long lanh:
- Anh Bách! Em này, anh Bách!
Văn Bách không dấu được nỗi vui mừng, hét lớn:
- Mỹ Lan!
Mỹ Lan đưa tay lên miệng ra dấu:
-Yên lặng, anh đừng nói lớn. Cha em ở gần đây. Ông ấy nghe được thì nguy đó.
- Ông đâu?
- Ông đang trình sự vụ lịnh cho viên quản ngục ở đây. Có lẽ bây giờ ông đang ra lệnh cho nhân viên coi ngục ở dưới sân.
- Em nói sự vụ lệnh gì? Anh không hiểu gì hết.
Mỹ Lan chúm chím cười thật xinh:
- Em đã nhận được lá thư của anh. Bà quản gia của anh trao cho em. Sau khi nhờ bà đọc, em đã quyết định đến gặp Hoàng tử Minh Đức. Em trình bày rằng cha em muốn xin thuyên chuyển đến trại giam nầy liệu được không? Em xin ngài cho cha em về đây. Dĩ nhiên Hoàng Tử không thể biết lý do tại sao em xin như vậy, nhưng ngài đã cho phép.
Đôi mắt Mỹ Lan sáng ngời niềm kiêu hãnh:
- Và vì thế em có mặt tại đây!
Văn Bách hỏi nhanh:
- Anh có thể gặp em mỗi ngày chứ, Mỹ Lan?
- Vâng, có lẽ !
Văn Bách vui mừng nói láu táu như một đứa trẻ nít:
- Anh mừng quá, em ạ ! Anh hôn em một cái nhé !
Mỹ Lan chớp mau đôi mắt:
- Đừng làm thế, anh Bách!
- Sao ... em không thương anh hả?
Mỹ Lan chợt ra dấu:
- Cha em đến kia kìa !
Ông Nguyễn Quân đã tiến đến bên đầu cầu thang. Giọng ông oang oang :
- Tốt quá ! Bây giờ ta hãy đi thăm các "thân chủ" đã. Đốt đèn cho sáng lên chút, Mỹ Lan. Mở cho cha phòng giam đầu tiên này xem.
Gặp Văn Bách, Nguyễn Quân hơi ngạc nhiên:
- Ồ! Tôi rất ngạc nhiên khi gặp anh ở đây. Tôi cứ tưởng sẽ không có dịp gặp lại anh lần nữa chứ!
Văn Bách cười đáp lễ:
- Tôi rất vui mừng khi thấy cánh tay ông đã lành.
Ông Nguyễn Quân tỏ vẻ khó chịu :
- Hừm! Anh nên biết rằng từ bây giờ trở đi, tôi là xếp ở đây. Anh đừng nhắc tới chuyên ân nghĩa gì hết. Ở địa vị của một người quản ngục, tôi không thể có tình cảm riêng tư với anh được, anh hiểu thế chứ?
Ông Nguyễn Quân bực tức nói tiếp:
- Cũng như các tù nhân khác tôi không thể đối đãi tử tế với anh được.
Văn Bách mỉm cười:
- Chắc ông quên luật lệ đã qui định rằng phải đối đãi tử tế với tù nhân? Dù sao họ vẫn còn nhân phẩm của họ chứ !
- Tôi biết, tôi biết, ý tôi chỉ muốn nói anh sẽ không được đối xử tử tế hơn các tội nhân khác thôi. Với kinh nghiệm của riêng tôi, tôi không dám tin tưởng nơi cách đối xử nhẹ nhàng với tù nhân. Tụi họ toàn là những đồ gian trá, mưu mô, xảo quyệt cả.
Bị chạm tự ái, Văn Bách toan cãi lại, nhưng ông Nguyễn Quân đã tảng lờ, bước đến gần bên cửa sổ gật gù :
- A! Anh có thể ngắm trời ngắm đất qua chỗ này đây. Cánh cửa sổ đẹp đấy chứ!
Cặp bồ câu ngoài cửa sổ nghe động, vụt bay đi, ngang qua mặt Nguyễn Quân:
- Cái gì vậy?
Văn Bách trả lời:
- Những con bồ câu của tôi đó.
Ông Nguyễn Quân hét lên:
- Bồ câu? Tôi không cho phép anh nuôi bồ câu ở đây. A! Anh để chúng làm cả tổ ở đây nữa. Ngày mai, tôi sẽ cho giết và làm thịt hết.
Ông Nguyễn Quân ngoái đầu ra ngoài khung cửa để xem xét tổ của đôi chim bồ câu. Nhân lúc đó, Mỹ Lan bước nhanh đến bên Văn Bách nói nhỏ:
- Chín giờ tối nay nhé, anh !
Tay nàng bóp chặt tay Văn Bách, rồi buông ra lẹ như chớp. Ông Nguyễn Quân quay vào gầm gừ:
- Được rồi, ngày mai chúng sẽ bị giết sạch.

Đoạn, không thèm ngó ngàng gì đến Văn Bách ông bước ra ngoài. Mỹ Lan theo sau cha, quay lại mỉm cười thông cảm với Văn Bách. Cánh cửa được đóng lại kín mít.

Đồng hồ điểm chín tiếng, Mỹ Lan đã đến bên cánh cửa, nơi Văn Bách đang nôn nóng đợi chờ.
- Em đây, thường ngày cha em hay an giấc sau bữa cơm tối nên em có thể đến đây hàng ngày vào giờ này, anh à !
- Mỹ Lan, anh cám ơn em!
Mỹ Lan vui vẻ lấy trong người ra bao giấy quen thuộc
- Em mang xuống đây những bọc kính cho anh, anh không viết trong thư, nhưng em biết là anh muốn nhìn thấy những bông hoa quý của anh lắm.
- Anh muốn nhìn thấy em, Mỹ Lan ạ !
Mỹ Lan lườm anh:
- Và những bông hoa của anh nữa chứ!
Đoạn nàng đưa bao giấy vào trong khung cửa nhỏ cho Văn Bách nhưng anh đẩy chúng ra cho nàng và nói:
- Anh không an tâm khi giữ hết ba cái bọc kính này, chúng ta phải hết sức cẩn thận. Anh sẽ trồng từ bọc kính một. À hình như trại giam nầy co một khu vườn nhỏ phải không em?
- Vâng, co một khu vườn rất đẹp, anh ạ! Bây giờ nó thuộc về em đó.
Mỹ Lan cười vui:
- Ở đây, em là cô chủ vườn đấy.
- Em mang cho anh một ít đất dưới đó để anh xem có tốt không đã. Rồi em sẽ trồng một cây trong một cái chậu ở ngay trong phòng này. À, em nhớ tìm cho anh một cái chậu nhỏ nhé, chậu tốt ấy.
Ngừng lại một lát, Văn Bách tiêp:
- Còn cây hoa thứ ba thì em cứ giữ đó đi đã, như vậy chúng ta vẫn có thể còn lại một cây nếu có chuyện gì không hay xảy ra cho hai cây kia. Phòng xa vậy mà! Với cách này chúng ta có thể chắc chắn chiếm được giải thưởng một trăm ngàn đồng tiền vàng cho lễ cưới của em, em nhé!
Mỹ Lan không trả lời, Văn Bách tiếp:
- Nhưng em ở đây em co rất nhiều nguy hiểm, chúng ta phải đề phòng.
- Nguy hiểm gì anh?
- Chuột là mối nguy hiểm thứ nhất. Chúng nó có thể gậm hư cái hoa. Mèo là nguy hiểm thứ hai, rất nhiều bông hoa ở nhà anh đã bị mấy con mèo dầm nát cả đấy. Và cái nguy hiểm thứ ba ghê gớm nhất là... người ta ! Đã có nhiều người bị bắt chỉ vì lấy cắp một đồng tiền vàng, như vậy, một trăm ngàn đồng tiền vàng lại không hấp dẫn hơn một đồng đấy sao?
Mỹ Lan liến thoắt:
- Anh đừng lo! Cửa sổ phòng của em hướng ra vườn, em hứa sẽ luôn luôn trông chừng cây hoa rất cẩn thận, em sẽ tránh cho nó mọi nguy hiểm. Còn người hả ! Không một người nào được phép vào trong khu vườn nhà giam cả. Anh yên trí!
- Ồ ! Anh không biết lấy gì để cảm ơn em. Mỹ Lan ạ!
Mỹ Lan không trả lời. Nàng mở bao giấy lấy một bọc kính đưa cho Văn Bách, còn hai bọc kia, nàng lại gói lại, cất vào trong áo.
- Thôi em đi nghe, anh Bách!
- Nhớ lấy cho anh ít đất nhé !
- Vâng, em đi lấy ngay đây!


Chương 5


Mỹ Lan mang lên cho Văn Bách một ít đất màu ở khu vườn và một cái chậu nhỏ bằng sứ trắng rất đẹp. Văn Bách xem qua loại đất, rất hài lòng. Anh bỏ đất vào cái chậu và đưa cho Mỹ Lan giữ.

Sau khi ông Nguyễn Quân "triệt hạ" cái tổ chim bồ câu xong, ông không để ý đến phòng giam Văn Bách. Anh mới bảo Mỹ Lan đưa anh cái chậu đất và anh đặt đằng sau cánh cửa sổ. Hằng ngày có thể vun xới chậu đất cho thật tốt. Mỗi buổi chiều, Mỹ Lan đều đến thăm Văn Bách. Họ nói về những bông hoa Uất Kim Hương, về đủ mọi chuyện nhưng luôn luôn Mỹ Lan cố tránh không nói đến chuyện hôn nhân.
Vào thượng tuần tháng 4, Văn Bách trồng bọc hoa Uất Kim Hương đầu tiên. Phần Mỹ Lan, theo lời chỉ dẫn của Văn Bách, nàng đã chọn sẵn một khoảng đất tốt nhất trong khu vườn, sẵn sàng cho bâu kính thứ hai, một khoảng đất xa hẳn các cây cối khác và những bờ tường. Xong xuôi, nàng cho Văn Bách hay là nàng đà làm xong tất cả. Văn Bách hớn hở:
- Được lắm, Mỹ Lan! chắc chắn là em sẽ chiếm được giải thưởng một trăm ngàn đồng tiền vàng rồị
Bỗng nét mặt anh sa sầm:
- Nhưng anh còn sợ môt điềụ..
- Sợ gì thế?
- Anh sợ là nhỡ cha em lại bị thuyên chuyển rời khỏi nơi đây. Như vậy anh làm sao để gặp em, nói chuyện với em đâỷ chỉ còn cách viết thư cho nhau nhưng làm sao anh viết thư được cho em?
- Anh Bách, em tin là anh có thể viết được chứ! Nhưng chỉ ngại là em không thể đọc được. Em thì... ơ... em không muốn người khác xem thư từ riêng của anh và em. Vì thế, em phải đọc được, viết được nữạ Vậy anh phải dạy em đọc và viết đi. Cha em không bao giờ chịu dạy cho em cả! Ông cứ bảo là con gái khỏi cần học hành gì hết.
Mỹ Lan đưa tay che miệng, cười khúc khích:
- Ông bảo: Cứ về nhà chồng là hết chuyện à!
Văn Bách đáp bâng quơ:
- Phải rồi! Về nhà chồng là hết chuyện!
- Hết chuyện! Ông cứ ngoan cố như trẻ nít ấy! Buồn ghê!
Mỹ Lan không muốn kéo dài câu chuyện, nói lảng đi:
- Sao? Anh đồng ý không? Em mà biết đọc, biết viết rồi, chúng ta sẽ không bao giờ còn bị trở ngại gì nữa.
Văn Bách hỏi:
- Vậy bao giờ chúng ta bắt đầu?
- Ngay bây giờ...?
- Nhưng lấy đâu ra sách để anh dạy em đây?
- Ồ, đúng rồi! Chúng ta có sách chứ, quyển thánh kinh mà chú Vũ Bình đã cho em đó. Chiều mai, em sẽ đem đến đay và anh bắt đầu dạy em, anh nhé.
Buổi chiều kế, Mỹ Lan đem quyển thánh kinh đến, họ vẫn nói chuyện với nhau qua cái khung nhỏ nơi cánh cửa như thường lệ Mỹ Lan bắt đầu học. Nàng một tay nâng quyển sách lên gần khung cửa và tay kia cầm ngọn đèn lớn. Được một lúc, nàng có vẻ mỏi tay. Thấy điều bất tiện, Văn Bách nảy ra sáng kiến. Anh dùng một mảnh gỗ giữ chặt quyển sách qua chấn song nơi khung cửa.
Nhờ thế, Mỹ Lan có thể rảnh được một taỵ Anh chỉ cho Mỹ Lan từng chữ một. Ánh đèn chiếu trên máit óc vàng của nàng và ngón tay thon nhỏ đưa qua đưa lại trên những hàng chữ in. Nàng vốn thông minh nên học rất nhanh.
Hôm nay Mỹ Lan đến trễ hơn mọi lần nửa giờ. Thấy Văn Bách có vẻ không bằng lòng, nàng cười, nắm lấy tay anh:
- Ồ, đừng giận em chớ. Tại có một người bạn của cha em đến và ở lại đây ít lâu. Ông nói chuyện với cha em rồi muốn đi xem trại giam nữa. Ổng với cha em có vẻ tương đắc lắm, cứ thân mật cười với nhau mãi. Ổng lại còn biếu cha em tiền nữa, kỳ ghê. Cứ như là hối lộ để được xem trại ấỵ
- Rồi sao nữa?
- Ơ... Bây giờ họ ngủ rồi, em mới lên đây được đó.
- Anh thì anh nghĩ óc lẽ ông ấy đến đây không phải với mục đích thông thường nào đâu, chắc ông ta đã được chánh quyền phái đến đây để thanh tra trại giam, xem xét các cai ngục và tù nhân đó thôị
- Ồ không, em không tin như vậy. Nếu thật sự ông ta muốn trông chừng thì định trông chừng ai đây ! Trông chừng cha em thì thật là vô lý.
- Vậy ổng được phái đến để trông chừng anh chắc !
Đôi mày của Mỹ Lan hơi cau lại :
- Không phải thế đâu! Nhưng em lấy làm lạ là cái ông này đã có đến nhà giam ở Hạ Ngân một lần, đúng vào lúc anh được đưa đến đấỵ Và bây giờ khi cha con em đến đây, ổng lại tới theo. Kỳ ghê! Ở Hạ Ngân ổng có gặp em và nói muốn được gặp anh, lúc đó cha em còn đau. Nhưng hôm qua, em nghe ổng nói với cha em là không biết gì về anh hết. Em không hiểu gì cả. Ông ấy có phải là bạn của anh không, hả anh?
- Không! Anh đâu có bạn bè thân thuộc nào đâu, anh chỉ có bà quản gia già ở nhà đó thôi. À, ông ta tên gì?
- Trần Bẩy.
- Anh không quen ai có tên như thế cả.
- Chiều hôm qua, lúc em đang làm việc trong vườn để lấy đất cho cây hoa của anh, em co nhìn thấy một bóng người di chuyển giữa những lùm cây. Đó là người đàn ông lạ kia đó, ông ta nhìn em như trông chừng em ấy.
- À. Anh hiểu rồi! Hèn gì ! Ông ta yêu em đấy ! Y còn trẻ lắm hả? Trông y có dễ thương không?
- Không! Trông ông ta kỳ quái lắm. Chắc cũng gần năm mươi tuổi rồi đó.
Văn Bách gật gù:
- Chắc ông ta đến cầu hôn đấy! Vui vẻ quá hả Mỹ Lan!
Mỹ Lan gắt:
- Anh này nói tầm bậy không à! Cây Uất Kim Hương của anh có nảy nở tốt đẹp không, hả anh?
- Tốt lắm, em ạ! Sáng nay anh đã thấy ngọn lá đầu tiên trồi khỏi mặt đất rồị Anh khoái quá.
- Khi nào em trồng cái của em đây, hả anh?
- Khoan đã! Đợi đến lúc anh sẽ nói với em sau. Nhưng đừng nói với ai điều này nhé. Phải tuyệt đối bí mật. Em vẫn giữ cái bọc kính thứ ba đấy chứ?
- Có, vẫn còn gói trong tờ giấy anh đưa cho em đó. Em đã cất nó vào đống y phục của em trong tủ áo rồi. Kỹ lắm! Thôi, em phải đi bây giờ đâỵ Em có cảm giác nghe tiếng động lạ ở cầu thang. Hình như không phải bước chân của cha em.
Mỹ Lan chạy nhanh ra cầu thang, nhưng không thấy một ai ở đó.
Ba ngày sau, ông Nguyễn Quân bỗng đến phòng của Văn Bách một cách thật bất ngờ. Điều đó có thể xem như là ông đang muốn khám phá một sự bí mật gì trong phòng anh. May thay, lúc đó, Văn Bách đã đem chậu hoa Uất Kim Hương đặt ra ngoài cửa sổ, nơi đó khuất không thể bị nhìn thấy được.
Ông Nguyễn Quân không nhìn thấy gì lạ liền bỏ đi. Tám ngày sau, thình lình ông mở cửa phòng giam đúng lúc Văn Bách đang mải mê chăm sóc chậu hoa. Ông chạy vội đến, giật lấy cái chậu gằn giọng:
- Anh để gì trong này đây? A! Tôi bắt quả tang nhé. Một cái chậu với đất ở trong.
Nguyễn Quân toan chọc ngón tay vào trong chậụ Văn Bách vội thét lên:
- Cẩn thận! Trời ơi!
Anh giật mạnh cái chậu ra khỏi tay Nguyễn Quân:
- À, anh hành hung tôi, phải không?
- Tôi sẽ gọi lính đến! Được lắm!
Ông hùng hổ giật lấy cái chậu hoa lần nữa, thản nhiên rút bọc kính ra ném toạch xuống đất. Sau đó, ông còn lấy chân dẫm nát cái bọc. Văn Bách sững sờ, trợn mắt hét lên dữ dội, giằng lấy cái chậu nơi tay Nguyễn Quân, định đánh lên đầu ông. Mắt anh đỏ ngầu, long lên sòng sọc. Nhưng Văn Bách chợt khựng lại, Mỹ Lan đang đứng nơi khung cửa, vẻ mặt kinh hãi, giọng nàng lặc hẳn đi:
- Cha, cha! Cha ơi!
Ông Nguyễn Quân quay phắt lại:
- Con làm gì ở đây? Không phải việc của con.
Trong lúc đó, Văn Bách thả cái chậu hoa khỏi tay, tiếng chậu vỡ vang lên loảng xoảng. Anh khụy người xuống, vẻ đau khổ tột cùng, vừa cúi lượm nhừng mảnh vỡ dưới đất, vừa khóc:
- Hoa Uất Kim Hương của tôi! Hoa Uất Kim Hương của tôi! Trời ơi!
Mỹ Lan bước tới, nói thật nhỏ với Văn Bách để ông Nguyễn Quân không nghe được:
- Em sẽ trồng cây khác ngay ngày mai.
Nàng quay sang cha:
- Thưa cha, ông Trần Bẩy muốn gặp lại cha đó!
- Cha đến ngay! Đi trước đi, Mỹ Lan!
Cánh cửa nặng nề của phòng giam đóng lại trong lúc Văn Bách vẫn cúi nhìn những mảnh vỡ, hy vọng của anh tan nát như những mảnh kính vỡ nằm rải rác trên nền đá lạnh.
Chiều tối, Mỹ Lan trở lại gặp Văn Bách. Sau khi an ủi anh ít câu, nàng chép miệng:
- Cha em nói là ông rất hối hận về hành động của ông hồi sáng. Ông nói là nếu anh còn trồng hoa Uất Kim Hương nừa, ông sẽ không cản trở đâu.
Văn Bách ngạc nhiên lắm:
- Ủa! Tại sao cha em lại đổi ý lẹ như vậy?
- Tại thế này! Ông Trần Bẩy đó, ổng rất bực mình khi nghe cha em kể lại chuyện của anh. Thế là, ông ấy nổi giận, gầm thét lên ghê gớm, hai mắt ổng đỏ ngầu, trông dễ sợ vô cùng.
Nàng muốn nói đôi mắt Trần Bẩy giống như mắt của Văn Bách hồi sáng nhưng lại thôị Nàng tiếp:
- Em cứ tưởng ông ta sẽ xô xát với cha em nữa chứ, ông ta hét om sòm, đập cả bàn nữa, ổng nói: "Ông đã làm như vậy sao? Ông đã làm nát cái bọc kính, ông đã ném nó xuống đất, rồi ông lại đạp lên nữa. Hứ! Thật là một công việc ghê gớm mà tôi không ngờ đấy!" Nghe thế, em và cha em rất ngạc nhiên, trong lúc ông Trần Bẩy vẫn gào thét: "Ông có điên không chớ? Ông đã làm vỡ cái bọc kính, ông đạp chân lên nó! Chết mất thôi, trời ơi!". Sau đó, đột nhiên, ông ta quay lại phía em, hơi dịu giọng: "Hắn ta chỉ có một bọc kính đó thôi hả? Hắn còn một cái nào khác nữa không Mỹ Lan?". Em không trả lời, cha em lúc đó mới mở miệng: " Anh có thể mua cả trăm bọc kính ở dưới tỉnh với một đồng tiền vàng chớ có bao nhiêu đâu?". "Có thể những bọc kính kia không đắt bằng cái này, cha ạ!". Ông Trần Bẩy nói ngay: "Chính thế đấy, Mỹ Lan! Làm sao cô biết là cái bọc kính đó rất đắt tiền?". Lúc đó em mới biết rằng em đã sơ sót, vội vã trả lời: "Tôi không biết, tôi đâu có biết gì về hoa, Uất Kim Hương tôi cũng đâu rành, chỉ phỏng đoán thế qua lời nói của ông thôi đấy chứ. Với lại tôi chỉ biết là những tù nhân thường yêu mến bất cứ thứ gì có thể giúp cho họ giết thời giờ và dĩ nhiên vật đó rất quý giá đối với họ. Ông Văn Bách khốn khổ ấy chắc hẳn rất sung sướng với cái bọc kính Uất Kim Hương đó. Theo tôi nghĩ: Phá hỏng cái vật duy nhất đã an ủi người ta trong những ngày buồn tẻ là một điều hệ trọng lắm. Ông có đồng ý thế không, ông Bẩy ". Trần Bẩy im lặng, còn cha em thì hình như không bằng lòng về lời nói của em, ông gạt đi: "Nhưng trước hết chúng ta phải tìm hiểu: bằng cách nào hắn đã có được cái bọc kính ấy? Nó lấy cái bọc kính ở đâu?". Em có lén nhìn Trần Bẩy, ông ta dường như đang cố đọc những ý nghĩ thầm kín của em. Hình như lúc đó cha em cũng nhìn em nữa. Em mới đứng dậy làm bộ đi về phía cửa và ra ngoài. Nhưng em núp lại để nghe tiếp câu chuyện. Em nghe ông Trần Bẩy nói có vẻ tự tin lắm: "Muốn tìm kiếm điều đó cũng không khó khăn gì". Cha em mới hỏi làm cách nào thì ông ta trả lời: " Có lẽ hắn có tất cả ba bọc kính. Những người trồng hoa Uất Kim Hương thường giữ ba bọc kính có hạt giống tốt nhất. Cứ lục soát trong y phục của hắn có lẻ hắn còn giữ lại hai bọc kính kia trong đó".
Nghe đến đây Văn Bách hốt hoảng:
- Ông ta nói rằng anh có ba bọc kính? Ông đã nói như vậy à?
Mỹ Lan đưa tay vuốt những giọt mồ hôi lấm tấm trên trán:
- Vâng! Em cũng lấy làm ngạc nhiên khi nghe ông ta nói như vậỵ
Văn Bách nhăn nhó:
- Tại sao ông ta lại biết được nhỉ? Còn ba bọc kính là do anh tự ý giữ lại cơ mà!
Mỹ Lan chậm rãi kể tiếp:
- Ông Trần Bẩy còn đề nghị với cha em thế nầy: "Ông đem hắn qua một phòng giam khác và lục soát trong phòng hắn khi hắn ra ngoài".
Văn Bách gầm lên:
- À, vậy thì ông Trần Bẩy này quả là một tên ăn trộm. Hắn muốn cướp lấy những bọc kính của anh hay sao chứ?
Mỹ Lan thở dài ngập ngừng:
- Em cũng nghĩ như vậỵ Nhưng cha em bảo là phải đợi cha em xin phép chánh quyền khám xét trong người anh.
- Đúng ngày em lấy đất cho cây hoa trong vườn em, tên Trần Bẩy đã theo dõi em, có phải như thế không?
- Phải.
- Em đã nhìn thấy rõ hắn ta núp giữa các lùm cây?
- Vâng.
- Rồi hắn ta đã nhìn thấy tất cả những gì em làm, phải không?
Mỹ Lan đưa tay gỡ những sợi tóc dính trên trán, giọng nói gượng gạo:
- Vâng.
- Hắn ta không theo dõi em đâu, mà ....
- Không theo dõi em thì hắn theo dõi ai?
- Cái bọc kính của anh ! Hắn theo dõi cây Uất Kim Hương của anh đấy. Em hiểu chứ?
- Anh dám chắc như vậy?
- Phải, chắc chắn! Em sẽ thấy rằng anh có lý.
Ngừng một chút, Văn Bách tiếp:
- Ngày mai em ra vườn, chắc chắn tên Trần Bẩy sẽ biết em đi đâu. Hắn sẽ theo dõi em. Em cứ làm bộ không hay không biết gì hết, giả vờ chôn cái bọc kính xuống đất. Xong, em ra khỏi vườn, nhưng hãy lén nhìn qua lỗ khóa hay lỗ hở của cánh cửa vườn và theo dõi hắn mà xem.
- Rồi sao nữa?
- Rồi chúng ta sẽ biết hắn muốn gì ngay.
Nói xong, anh cười rộ lên.
Mỹ Lan hơi khó chịu, nói :
- Chắc anh yêu những cây hoa của anh lắm phải không?
Văn Bách không để ý đến thái độ hờn dỗi kín đáo của Mỹ Lan, anh trả lời:
- Phải đó! Lúc cha em dẫm chân lên cái bọc kính kia, có thể coi như ông đã dẫm nát con tim anh vậy. Lúc đó, anh có thể phát điên lên được. Còn lại bọc kính thứ hai này, hãy giữ nó thật kỹ nhé ! Săn sóc nó như một người mẹ săn sóc đứa con, như một binh sĩ với cấp chỉ huy bị thương. Phải săn sóc cái nguồn an ủi cuối cùng của anh thật kỹ, nghe Mỹ Lan!
- Em sẽ làm những gì anh muốn.
Văn Bách tiếp tục nói như người mê sảng:
- Còn nếu như Trần Bẩy hay cha em vẫn nghi ngờ các bọc kính đã được chúng mình cất giấu, anh nghĩ là em không nên đến thăm anh nữa, dù là anh chỉ còn có mỗi mình em trên cõi đời này. Anh sợ người ta sẽ khám phá ra nó, lúc đó thì nguy....
Mỹ Lan cố gắng để khỏi bật khóc:
- Em nhận thấy một điều...
- Điều gì, Mỹ Lan?
- Em nhận thấy anh quý yêu những bông hoa Uất Kim Hương của anh đến nỗi nó đã chiếm hết những tình cảm khác trong con tim anh.
Văn Bách còn đang ngơ ngác, Mỹ Lan đã chạy vụt đi. Văn Bách còn nghe vẳng lại tiếng nấc nghẹn ngào của nàng...

Đêm hôm đó, Văn Bách không sao ngủ được. Chập chờn nửa mê nửa tỉnh, anh không còn nghĩ gì về những bông hoa Uất Kim Hương nữa, nhưng lại nghĩ rất nhiều về Mỹ Lan.

Chương 6


Mỹ Lan nằm dài trên giường nhưng không ngủ, cứ thao thức mãi, Nàng giận Văn Bách lắm, phân vân không hiểu cảm tình sâu đậm nhất của chàng dành cho ai, những bông hoa hay nàng? Nàng chưa bao giờ được thấy hoặc nghe anh bày tỏ một hành động hay cử chỉ nào khả dĩ được xem như anh quý mến nàng thực sự cả. Cho nên nhiều khi nàng nghĩ hình như Văn Bách đối xử với nàng tử tế là chỉ vì anh đang cố vớt vát những mất mát, những cô đơn khi phải sống những ngày đen tối trong ngục tù mà thôi. Nhưng mục tiêu chính là tham vọng riêng của anh: Trồng được cây hoa Uất Kim Hương đen. Tình cảm của Văn Bách đối với nàng gần như chỉ là tình cảm của một người anh trai với cô em gái, thế thôi! Và cô em gái ấy là người duy nhất giúp anh thực hiện tham vọng của mình. Nhưng suy đi nghĩ lại, Mỹ Lan nhận thấy nàng không tài nào ghét được Văn Bách. Nơi anh, cô một cái gì cuốn hút nàng. Không! Nàng quyết định rồi, nàng sẽ không đến gặp chàng nữa, nàng sẽ tự tay trồng lấy cây hoa Uất Kim Hương cho đến khi thành công. Mỹ Lan ngồi dậy đi lấy thánh kinh.

Rồi khi ánh bình minh ló dạng, Mỹ Lan vẫn ngồi trên giường với quyển sách của mình. Nàng đã viết được một ít chữ, nàng hy vọng sau một tuần tập viết, sẽ viết được thơ cho Văn Bách để nói về cây hoa Uất Kim Hương cho anh biết.

Sáng hôm đó, Văn Bách mệt mỏi thức dậy, anh tự hỏi giờ nào Mỹ Lan sẽ đến thăm mình chiều nay. Anh thầm trách anh sao lại vụng về vô ý nói trắng với Mỹ Lan là anh yêu hoa Uất Kim Hương thật nhiều. Tại sao anh lại bảo nàng đừng đến thăm anh nữa khi cha nàng và Trần Bẩy có ý nghi ngờ, trong khi Mỹ Lan chỉ còn có anh để tâm sự. Tại sao anh không lo gì về sự mệt mỏi của nàng khi kể chuyện cho anh nghe mà chỉ toàn là hỏi dồn hỏi dập về hoa Uất Kim Hương mà thôi. Chắc nàng giận anh lắm vì nàng nghĩ là anh yêu những bông hoa Uất Kim Hương hơn là yêu nàng!.... Ừ nhỉ! Yêu?

Chiều đến, Văn Bách nôn nóng đợi chờ. Đồng hồ đã điểm bẩy tiếng, tám tiếng rồi chín tiếng, tiếp đó là yên lặng. Nàng có đến chăng? Văn Bách đặt tay lên tim mình, lắng nghe xem có tiếng chân bước của nàng không? Vô ích! Anh chỉ nghe thấy bước chân Mỹ Lan đang đi từng bước, từng bước theo nhịp đập của con tim mình mà thôi.

Đồng hồ đổ mười tiếng chát chúa bên tai chàng trai. Thôi rồi, nàng sẽ không bao giờ đến thăm anh nữa. Mười một giờ, Văn Bách mệt mỏi ngả mình xuống giường, không buồn cả cởi bỏ chiếc áo khoác ngoài ra nữa.
Rồi mười hai giờ, thời gian trôi thật lâu, một đêm buồn thảm cho Văn Bách.

Ngày thứ hai trôi qua. Bây giờ là một tuần trong tháng tư. Vào tuần này, những nhà trồng hoa bắt đầu trồng những bông Uất Kim Hương. Lúc trước, anh có dặn Mỹ Lan là anh sẽ báo cho nàng biết ngày nào nàng sẽ phải chôn cái bọc kính xuống đất, ngày đó chính là hôm nay. Nhưng hôm nay Mỹ Lan không đến gặp anh nữa.

Thời tiết tốt, không khí ấm áp, rất hợp cho công việc trồng Uất Kim Hương. Liệu Mỹ Lan có để lỡ mất ngày tốt này không? Và liệu anh có thể còn nhìn thấy Mỹ Lan và những bông hoa Uất Kim Hương của anh nữa không đây?

Ngày thứ ba tiếp tục qua đi, Văn Bách ăn ngủ không yên. Suốt ngày, anh cứ đứng bên cửa sổ, hy vọng sẽ nhìn thấy Mỹ Lan trong vườn, Mỹ Lan và hoa Uất Kim Hương của anh.

Rồi ngày thứ tư trôi qua. Như thường lệ, ông Nguyễn Quân mang cho tù nhân thức ăn uống và lại dọn phần vẫn còn nguyên của Văn Bách đi vì anh không ăn. Ông Nguyễn Quân đã cười ha hả bước đi và nói với lại:
- Tốt lắm! Tôi nghĩ rằng nhà giam chúng tôi sẽ sớm mất một nhà chuyên môn trồng Uất Kim Hương và nhà chuyên môn sẽ là người đầu tiên rời khỏi nhà giam này... trong một chiếc quan tài. Anh sẽ được rời sang ngục giam của thần chết. Ha, ha.....

Sáng ngày thứ Bảy, khi Văn Bách thức dậy, anh chợt thấy một mảnh giấy nhỏ đút dưới khe cửa. Hối hả cầm lên xem, đúng là của Mỹ Lan! Chữ của nàng chưa đẹp lắm nhưng rất ngay hàng. Nàng viết:

"Tất cả đều tốt đẹp, bông Uất Kim Hương của anh vẫn tốt đẹp".

Vậy là Mỹ Lan không bỏ quên anh, không bỏ quên cây Uất Kim Hương! Nàng cũng đã biết viết thư. Văn Bách vội vã lấy một tờ giấy và cây bút, anh viết trả lời:

"Mỹ Lan, anh không đau buồn vì bông hoa Uất Kim Hương, nhưng buồn vì em không đến thăm anh".

Viết xong, anh cất tất cả vào túi, chờ đợi. Như thường lệ, ông Nguyễn Quân lại mang thức ăn chiều đến, sau đó ông trở lại và mang đi. Đợi cho ông đi xa, Văn Bách đút tờ giấy xuống khe cửa. Anh nghe ngóng, không nghe thấy bước chân của Mỹ Lan, nhưng trong màn đêm, có tiếng của nàng vọng lại. Tiếng thì thầm thật nhỏ:
- Ngày mai!

Khoảng tám giờ chiều, Văn Bách nghe một tiếng động ở gần cửa: Mỹ Lan đang đứng đó với cây đèn trên tay. Nàng đứng yên lặng như để ngắm nhìn nét buồn thảm và gương mặt xanh xao của anh. Khi Văn Bách quay lại, Mỹ Lan chớp nhanh đôi mắt:
- Anh bệnh hả?
Văn Bách không trả lời. Anh cảm thấy rời rả cả tâm hồn lẫn thể xác. Mỹ Lan nói tiếp như để xoa dịu anh và oán trách:
- Cha em nói rằng, anh nằm trên giường suốt ngày, không ăn uống gì cả nên em đã viết thơ để anh đừng lo buồn nừa, đừng lo về cái anh yêu nhất trên đời này nữa.
Văn Bách ngồi dậy:
- Anh đã trả lời bức thư của em rồi mà. Em không thể nói là em chưa đọc và hiểu được.
- Vâng, em đã nhận được lá thư của anh và đọc rồi, nên em đến để mong làm những gì giúp anh lấy lại sức khoẻ đây.
Văn Bách cười buồn:
- Em có thể mang lại cho anh sức khoẻ bằng cách em cứ đến thăm anh, cho anh biết những tin tức tốt. Em có tin mừng nào đến cho anh không?
Anh nhìn Mỹ Lan chờ đợi, đôi mắt rực lên niềm hy vọng. Mỹ Lan lạnh lùng trả lời:
- Em chỉ nói với anh về những cây Uất Kim Hương của anh thôi. Em biết đó là điều anh quan tâm đến hơn tất cả.
- Anh đã nói với em rằng anh chỉ nghĩ đến em thôi, Mỹ Lan. Anh không cần đến hoa Uất Kim Hương.
- Thật chứ?
- Em không tin anh ư?
Mỹ Lan mỉm cười một cách khó hiểu, thình lình nàng như chợt nhớ ra:
- À, em quên, những cây hoa Uất Kim Hương của anh đang bị một nguy cơ lớn đe dọa.
Văn Bách hốt hoảng la lên:
- Nguy hiểm hả, làm sao?
- Vâng, nguy hiểm, anh nói đúng. Trần Bẩy đến đây không phải vì em. Hắn đến cốt để lấy những cây hoa của anh thôi đó.
Văn Bách quên hết mọi chuyện, hét lên:
- À, nó hả? Thằng khốn!
- A ha ! Anh vẫn lo cho cây hoa dữ há!
Mỹ Lan lắc đầu nói. Biết Mỹ Lan thử mình, Văn Bách khổ sở:
- Không, không phải! Em hiểu lầm anh, tại vì anh nhận thấy em có đủ khôn ngoan và sức mạnh để tự vệ, chứ Hoa Uất Kim Hương của anh thì làm gì được đối với những kẻ nguy hiểm như Trần Bẩy....
- Vậy anh la thế ích gì? Anh phải tìm cách bảo vệ chúng và nói cho em biết thì hơn chứ. Bộ anh sợ Trần Bẩy thì em không sợ sao? Nhưng em vẫn làm những gì anh bảo kia mà.
Văn Bách dậm chân tức tối:
- Trời ơi! Khổ quá! Tại sao tôi lại là tù nhân hở trời? Mỹ Lan, em nói cho anh biết những gì xảy ra đi.
Mỹ Lan dịu giọng:
- Lúc đi xuống vườn, theo lời anh bảo, em đi đến chỗ đất mà em chọn đó. Em luôn luôn nhìn xung quanh để xem có bị theo dõi không?
- Rồi sao, có ai không?
- Em thấy một bóng đen lay động giữa cánh cửa với cái vách, hắn lách qua rồi lủi vào những bụi cây.
- Em có giả bộ không nhìn thấy hắn không?
- Có chứ! Em đào một cái hố nhỏ trên đất làm như em sẽ đặt bọc kính xuống đó vậy.
- Phản ứng của hắn ra sao?
Em thấy cặp mắt hắn rực lên giữa các lùm cây.
- A! Đúng như anh đã bảo với em mà! Em cứ kể từ từ kẻo mệt....
- Em làm cái hố xong rồi, lại lấp đi, nhưng không có bọc kính trong đó. Xong công việc em ra khỏi vườn... và em nhìn qua lỗ hở của cánh cửa, em thấy người ấy đợi một lúc rồi có lẽ hắn nghĩ rằng em đã đi xa, hắn ta rời chỗ nấp tiến tới chỗ cái hố. Hắn dừng lại, nhìn chung quanh, nhìn vào từng cái cửa sổ của những căn nhà để xem có ai không. Rồi hình như không nhìn thấy ai, hắn dùng hai tay bới đất lên để tìm kiếm cái bọc kính. Hắn bới mãi và bới mãi cho đến khi hiểu ra là hắn đã bị lừa. Em thấy hắn nghiến răng trợn mắt trông ghê lắm. Cuối cùng, hắn bước về phái cổng vườn, có vẻ từ tốn lắm, làm như là hắn chỉ đến là để ngắm những bông hoa mà thôi. Rồi hắn chuồn mất tiêu.
- Thằng anh cắp! Anh biết ngay việc ấy phải xảy ra mà. Nhưng còn cái bọc kính, Mỹ Lan? Em đã làm gì nó chưa? Đã quá trễ để trồng rồi đó.
- Bọc kính đã ở dưới đất sáu ngày này rồi.
- Hả? Sáu ngày nay à, ở đâu? Làm sao? Nó được trồng trong loại đất nào vậy? Có
đủ ánh sáng không? Nước nữa? Nó được để ở một nơi an toàn không? Trần Bẩy có thể lấy cắp không?
Mỹ Lan cười giọng trong vắt:
- Không có gì nguy hiểm cả! Cũng không thể bị mất cắp được, trừ khi Trần Bẩy phá vỡ cánh cửa phòng của em thì không kể.
- Ở trong phòng em à? Em trồng nó trong loại đất nào?
- Em trồng nó trong một cái chậu sứ rất giống cái chậu mà anh đã trồng cành Uất Kim Hương của anh đó. Còn đất thì đúng loại mà anh đã dặn em dùng. Được chứ?
- Có đủ ánh sáng cho cây không?
- Phải có chứ! Này nhé! Em đặt nó ở cửa sổ phía đông suốt buổi sáng để lấy ánh sáng ban mai nè, và em đặt nó ở cánh cửa sổ phía nam vào buổi chiều để có thấy ánh sáng ban chiều.
Văn Bách reo lên sung sướng:
- Đúng rồi! Đúng rồi! Tuyệt mỹ. Em đúng là một tay làm vườn nhà nghề đó, Mỹ Lan ơi! Em có chắc là Uất Kim Hương đã được nằm im dưới đất sáu ngày rồi không?
- Vâng, sáu ngày rồi!
Văn Bach hơi thất vọng, hỏi:
- Chưa thấy xuất hiện một cành lá nào sao?
- Chưa, nhưng theo em nghĩ nó sẽ chớm mọc vào ngày mai, anh ạ!
- Vậy ngàymai, nếu có gì lạ em báo cho anh hay nhé!
- Ồ, anh giao cho em nhiều việc quá!
- Em còn ghen tức vì anh yêu hoa sao? Em phải hiểu anh chứ! Anh....
- Không! Em không ghen bởi vì anh yêu hoa nhưng em chỉ buồn là vì anh yêu hoa hơn yêu em.
- Anh chỉ yêu em.
- Vâng! Sau hoa Uất Kim Hương đen. Anh nhớ chứ? Anh đã viết trong quyển thánh kinh của chú Vũ Bình, anh ra lệnh cho em lấy một người từ 26 đến 28. Em bận rộn suốt ngày để săn sóc cảnh Uất Kim Hương của anh. Phải cho em những giờ còn lại để lo đến người thanh niên ấy chứ?
Nghe Mỹ Lan nói những lời cay đắng ấy, Văn Bách im lặng không thèm nói nữa. Lúc sau, anh buồn bã hỏi:
- Vậy ngày mai em có đến thăm anh không?
- Em sẽ đến thăm anh nếu...
- Nếu sao?
- Nếu anh không nói gì về hoa Uất Kim Hương đen nữa, chịu không?
* * *
Văn Bách thức giấc thì trời đã sáng tỏ. Những tia nắng vàng chiếu xuyên qua song sắt và những con chim bồ câu bay lượn quanh cửa sổ. Đêm qua, anh ngủ say quá. Những ngày hôm trước, căn ngục luôn luôn chìm trong đen tối nặng nề, buồn nản. Nhưng bây giờ nó đã đổi khác, sáng sủa vui tươi.
Khi ông Nguyễn Quân đến kiểm soát tù nhân, ông thấy y không còn buồn rầu, nằm lỳ trên giường nữa. Văn Bách đứng bên cửa sổ hát ca vui vẻ. Ông ngạc nhiên:
- Lạ chưa?
Văn Bách vui vẻ hỏi:
- Sáng nay ông khoẻ chứ ạ?
Nguyễn Quân không trả lời. Văn Bách hỏi tiếp:
- Ông Trần Bẩy gì đó ra sao hả ông? Còn Mỹ Lan thế nào ạ?
- Đây thức ăn của anh.
Ông Nguyễn Quân lạnh lùng nói.
- Cám ơn ông, tôi đang đói bụng đây.
Ông Nguyễn Quân nhếch môi, cười mũi:
- À, anh đang đói! Chà! Chắc kế hoạch mưu toan trốn thoát của anh chu đáo, tốt đẹp lắm hả? Đừng tưởng bở, tôi sẽ theo dõi anh, theo dõi thật sát, anh nghe rõ rồi chứ?
- Ông muốn làm gì tùy ý, ông Nguyễn Quân ạ! Miễn là mưu toan của tôi không làm hại đến ông thì thôi.
- Mười hai giờ trưa hôm nay anh sẽ thấy. Tôi sẽ khám phá ra mưu toan của anh vào hồi mười hai giờ trưa nay cho coi.
Văn Bách không khỏi thắc mắc về thái độ của Nguyễn Quân. anh chờ đợi suốt buổi sáng để xem biến cố gì sẽ xảy ra. Mãi sau, khi đồng hồ điểm mười hai tiếng, ông Nguyễn Quân trởi lại với bốn người lính. Cánh cửa phòng giam mở rộng. Họ xồng xộc bước vào. Ông Nguyễn Quân:
- Đấy! Bây giờ các anh cứ xét khắp mọi nơi, tìm kỹ xem hắn có gì giấu diếm không?
Bốn người lính lịch sự chào Văn Bách và xin phép anh. Họ khám xét mọi nơi, lục soát người anh, trên giường, trong những góc phòng. Nhưng họ vẫn không tìm thấy gì khác lạ. Văn Bách thản nhiên đứng cho ho. lục soát, rất yên tâm vì anh không giữ bọc kính nào cả, mà lại đã đưa cả cho Mỹ Lan. Ông Nguyễn Quân không thể tìm thấy gì để đập vỡ như bọc kính đầu tiên nữa và kế hoạc của gã Ba Tốn đã hoàn toàn thất bại. Nguyễn Quân chỉ tìm thấy được một cây viết và một vài mảnh giấy. Ông tịch thu luôn.
Khoảng sáu giờ chiều, Nguyễn Quân trở lại lần nữa, mang thức ăn cho Văn Bách. Anh dịu dàng, lễ phép gợi chuyện, nhưng ông Nguyễn Quân chỉ trả lời nhát gừng, sắc diện hầm hầm khó chịu. Trước sự kiện ấy, Văn Bách vẫn luôn luôn nói năng từ tốn. Trên môi anh không lúc nào thiếu vắng nụ cười.
Nguyễn Quân, khi bước ra, còn ngó thẳng mặt Văn Bách, gằn giọng:
- Cứ việc cười cho thỏa thích. Cười vui ăn mừng cho sự chiến thắng của anh đi. Rồi sẽ biết.
* * *
Mỹ Lan đến vào buổi chiều. Văn Bách kể cho Mỹ Lan nghe chuyện hồi sáng rồi anh dạy Mỹ Lan học tiếp. Mỹ Lan vẫn không nói gì về hoa Uất Kim Hương. Phải chăng nàng đã trót gây một lỗi lầm gì khi trồng trọt nên không dám nói về chuyện ấy. Hay vì tự ái?
Hôm sau, nàng trở lại:
- Tốt lắm ! Mọc rồi, anh ơi!
- Cái gì mọc, Mỹ Lan?
- Cây Uất Kim Hương.
Văn Bách mỉm cười trêu chọc:
- Em lại cho phép anh nói về Uất Kim Hương à?
Trông Văn Bách lúc đó thật khôi hài lại vừa tội nghiệp nữa. Mỹ Lan không giấu được nụ cười thương mến:
- Vâng ạ!
- Nó mọc thẳng không, hả em?
- Thẳng tắp anh ạ.
- Nó cao được bao nhiêu?
- Vào khoảng năm phân.
- Mỹ Lan rán săn sóc cho nó mọc mạnh và nhanh hơn nhé !
- Anh chỉ khéo lo. Em còn thiết gì nữa đâu ngoài việc tối ngày chăm nom bón tưới cho hoa. Được lãnh một trăm ngàn đồng tiền vàng và thành hôn với một thanh niên trẻ đẹp tuổi khoảng từ 26 đến 28 là những điều sung sướng lắm chứ. Phải không, anh Bách?
- Ồ, Mỹ Lan!
Chiều nào Mỹ Lan cũng đến để nói với Văn Bách về cây Uất Kim Hương. Một chiều kia, nàng hớn hở báo tin:
- Đã có một cái nụ xuất hiện, nhưng nó chưa hé nở, anh ạ!
- A! Hình dáng nụ đẹp không, Mỹ Lan?
- Toàn mỹ!
Hai ngày sau đó Mỹ Lan lại báo tin mới:
- Bông hé nở rồi, anh Bách ơi!
- Em nhìn thấy rõ nó màu gì chăng?
- Màu rất sậm.
- Phải màu nâu không?
- Sậm hơn như thế nhiều?
- Sậm hơn nữa? Có đen như màu mực lá thư của anh viết không?
- Đúng màu đó đó, màu nâu rất sậm, gần như đen huyền vậy đó.
Văn Bách reo lên sung sướng:
- Mỹ Lan, em giỏi quá! Cây Uất Kim Hương của anh đã nở hoa. Mỹ Lan! Em quả là một cô gái tuyệt vời!
Rồi ngập ngừng, anh hỏi:
- Theo em thì khi nào bông hoa sẽ nở hẳn?
- Ơ... có lẽ hai hay ba ngày nữa, khoảng đó.
- Phải rồi. Có lẽ mai hoặc mốt, nó sẽ nở hẳn.
Mỹ Lan cười ranh mãnh, ánh mắt tinh nghịch:
- Và lúc đó em sẽ cắt phăng nó đi !
- Cắt phăng nó đi? Đừng đùa nữa, Mỹ Lan! Khi cây hoa nở rồi, hãy đặt nó vào trong chỗ mát và gửi ngay một bức thư đến Hội trồng hoa ở Hà Lâm, báo cho Hội trưởng biết. Phần thưởng sẽ được vị Hội trưởng trao cho em... Nhưng đường đi đến Hà Lâm gian nan lắm, em nhờ một người nào đó được không? Và em có tiền không đã, Mỹ Lan?
- Có. Em có tiền.
- Em có đủ để mướn một người đi đưa thư không?
- Không hiểu nữa, em có để dành được ba trăm đồng tiền vàng, anh Bách!
- Ồ, Nếu em có ba trăm đồng tiền vàng thì không cần phải nhờ một người nào nữa. Đích thân em phải đến Hà Lâm.
- Nhưng còn cây hoa?
- Em phải mang theo chứ. Và nhớ đừng bao giờ rời nó ra dù chỉ trong một phút, nhé !
- Nhưng mang bông hoa đi, em lại phải xa anh. Vả lại, em ngại cha em không cho em đi, anh ạ! Anh không nghĩ đến điều đó sao?
- Ừ nhỉ! Sự thật là thế. Trời ơi! Tại sao tôi lại bị giam hãm thế này? Thôi được rồi, em cứ nhờ một người nào đó mang thư đi và có lẽ vị Hội trưởng Hội trồng hoa sẽ phái một người nào đó đến mang cây hoa về Hà Lâm. Nhưng...
- Nhưng sao hả anh?
- Nhưng nếu bông Uất Kim Hương không thật sự màu đen thì sao?
- Chờ ngày mai hoặc ngày mốt, lúc đó nó đen hay không mình mới biết được anh ạ!
- Chờ đợi lâu thế, sốt ruột quá! Em rán làm sao để anh được biết sớm chừng nào tốt chừng này nhé, Mỹ Lan!
- Nếu bông hoa nở vào ban đêm, em sẽ đích thân đến đây báo cho anh biết. Còn nếu nó nở vào ban ngày thì em sẽ để một bức thư dưới khe cửa. Bằng lòng thế nghe anh. A! Mười giờ rồi, em phải đi bây giờ. Nội ngày mai, chúng ta sẽ biết... bông hoa có được màu đen hay không? Ngủ ngon nhé !


Nguồn: http://alobooks.vn/