Chương 48
Đèn trắng nhấp nháy báo hiệu có người gọi vào đường dây riêng của Rhys. Chưa đến nửa tá người có số điện thoại nầy. Anh nhấc điện thoại lên.
- A lô!
- Chào anh yêu! - Đúng là giọng khàn khàn đặc biệt.
- Em không nên gọi đến đây cho anh.
Người đàn bà cười to.
- Anh chưa bao giờ lo lắng về những việc như thế. Đừng nói với em rằng Elizabeth đã thuần hoá được anh.
- Em muốn gì? - Rhys hỏi.
- Em muốn gặp anh vào chiều nay.
- Chuyện đó là không thể được.
- Đừng làm em bực, Rhys. Em sẽ đến Zurich hoặc…
- Không. Anh không thể tiếp em ở đây được. - Anh lưỡng lự.
- Anh sẽ đến chỗ em! Thế có phải tốt hơn không. Chỗ thường lệ của chúng ta nhé, chéri! - Và Hélène Roffe Martel gác máy.
Rhys chậm rãi đặt ống nghe xuống và ngồi thừ ra nghĩ ngợi. Anh đã từng có quan hệ xác thịt với người đàn bà hấp dẫn nầy nhưng mọi chuyện đã kết thúc từ lâu. Nhưng Hélène không phải là loại đàn bà có thể buông tha ai một cách dễ dàng. Bà ta đã chán Martel và bà ta muốn Rhys.
- Anh và em sẽ tạo thành một cặp hoàn hảo, - bà ta nói vậy, và Hélène Roffe Martel có thể sẽ rất kiên quyết. Và rất nguy hiểm.
Rhys quyết định cần phải đi Paris một chuyến. Anh phải làm cho bà ta hiểu dứt khoát một lần rằng không thể còn chuyện gì tồn tại giữa hai người nữa.
Một lát sau anh vào văn phòng của Elizabeth và cặp mắt nàng ngời sáng. Nàng vòng tay qua người anh và thì thầm:
- Em đang nghĩ đến anh. Mình hãy về nhà chơi trò rượt đuổi chiều nay đi.
Anh bật cười.
- Em đang trở thành kẻ cuồng dâm đấy.
Nàng ôm anh chặt hơn.
- Em biết. Như thế không tuyệt hay sao?
- Anh e rằng chiều nay anh phải bay đi Paris, Liz.
Nàng cố che giấu nỗi thất vọng của mình.
- Em sẽ đi cùng anh chứ?
- Không cần. Chỉ là một vấn đề kinh doanh nho nhỏ thôi. Anh sẽ về vào đêm nay. Chúng ta sẽ ăn tối muộn đấy.
***
Khi Rhys bước vào khách sạn nhỏ quen thuộc ở tả ngạn sông Seine, Hélène đã ở đó, ngồi chờ anh trong phòng ăn. Rhys chưa bao giờ thấy bà ta đến muộn cả. Bà ta có đầu óc tổ chức, hiệu quả, đặc biệt xinh đẹp thông minh, một người tình tuyệt vời, nhưng vẫn còn thiếu một điều gì đó. Hélène là người không có lòng xót thương. Trong con người bà ta có một sự tàn nhẫn, một bản năng sát thủ. Rhys đã thấy nhiều người bị tổn thương vì nó. Anh không có ý định trở thành nạn nhân của bà ta. Anh ngồi xuống bàn.
Bà ta lên tiếng.
- Trông anh khá lắm, anh yêu. Hôn nhân rất thích hợp với anh. Elizabeth có chăm sóc anh chu đáo trên giường không?
Anh mỉm cười và để cho lời nói bớt vẻ xỏ xiên.
- Đó không phải việc của em.
Hélène ngả người về phía trước và nắm bàn tay anh:
- À, phải chứ, chéri. Đó là việc của chúng ta.
Bà ta bắt đầu vuốt ve bàn tay anh và anh nghĩ đến bà ta lúc ở trên giường. Một con cọp cái, hoang dã, điệu nghệ và tham lam vô độ. Anh rụt tay lại.
Cặp mắt Hélène lạnh băng. Bà ta nói:
- Nói cho em nghe, Rhys. Anh cảm thấy sao khi làm chủ tịch Roffe và các con?
Anh đã gần như quên rằng bà ta có nhiều tham vọng thế nào, thèm khát thế nào. Anh nhớ lại những cuộc nói chuyện dài mà họ đã từng có. Bà ta bị ám ảnh bởi ý nghĩ lên nắm quyền điều hành tập đoàn. "Anh và em, Rhys. Nếu Sam không còn, chúng ta sẽ điều hành nó". Ngay cả giữa lúc họ đang làm tình. "Đó là tập đoàn của em, anh yêu. Dòng máu của Samuel Roffe đang chảy trong người em. Nó là của em. Em muốn nó. Yêu em đi, Rhys".
Quyền lực là thuốc kích dục của Hélène. Và cả sự nguy hiểm.
- Em muốn gặp anh vì chuyện gì? - Rhys hỏi.
- Em nghĩ đã đến lúc anh và em phải lập vài kế hoạch.
- Anh không hiểu em đang nói gì.
Bà ta nói vẻ hiểm độc:
- Em biết anh quá rõ mà, anh yêu. Anh cũng có nhiều tham vọng như em vậy. Tại sao anh chịu phục dịch như cái bóng của Sam trong ngần ấy năm khi anh có hàng tá đề nghị sang điều hành các công ty khác? Bởi vì anh biết rằng một ngày kia anh sẽ được điều hành Roffe và các con.
- Anh ở lại vì anh quý Sam.
Bà ta phá lên cười.
- Dĩ nhiên, cheRichelieu! Và bây giờ anh cưới cô con gái bé nhỏ hấp dẫn của ông ấy.
Bà ta lấy một điếu xì gà đen nhỏ từ trong ví và bật chiếc bật lửa bạch kim.
- Charles nói với em rằng Elizabeth đã sắp xếp để giữ quyền điều khiển số cổ phần và từ chối bán ra ngoài.
- Đúng vậy, Hélène.
- Nếu cô ấy chẳng may gặp tai nạn, dĩ nhiên, thì anh sẽ là người thừa kế tài sản của cô ấy.
Rhys nhìn sững bà ta một lúc lâu.
Chương 49
Trong nhà mình ở Olgiata, Ivo Palazzi đang lơ đãng nhìn ra ngoài cửa sổ phòng khách thì thấy một cảnh tượng khủng khiếp. Gần đoạn đường dành cho xe hơi là Donatella và ba đứa con trai đang đi tới.
Simonetta còn đang ngủ trưa ở trên lầu. Ivo vội vã chạy ra cửa trước và đến gặp gia đình thứ hai của mình. Ông đang tràn ngập tức giận đến độ có thể giết người. Ông đã hết lòng với người đàn bà nầy, tử tế, thương yêu, và bây giờ mụ ta đang cố tìm cách huỷ hoại sự nghiệp của ông, hôn nhân của ông, cuộc sống của ông. Ông nhìn Donatella ra khỏi chiếc Lancia Flavia ông đã hào phóng tặng cho cô ta. Ivo nghĩ trông cô ta chưa bao giờ đẹp hơn thế.
Ba đứa trẻ lần lượt bước ra ôm chầm lấy ông và hôn hít. Ôi, Ivo yêu quý chúng xiết bao! Ôi, ông hy vọng Simonetta đừng tỉnh giấc biết nhường nào!
- Em đến gặp vợ anh, - Donatella cương quyết nói và quay sang lũ trẻ, - Nào đi, các con.
- Không! - Ivo kêu lên.
- Làm sao anh ngăn em được? Nếu hôm nay em không gặp được bà ấy thì em sẽ gặp vào ngày mai.
Ivo lâm vào thế kẹt. Không còn lối thoát nào hết.
Nhưng ông biết rằng mình không thể để cô ta hay bất kỳ ai khác phá hỏng mọi thứ ông đã vất vả lao động để có được. Ivo nghĩ mình như một con người lịch sự và ông ghét những gì mình phải làm. Không phải chỉ cho ông, mà cho cả Simonetta và Donatella cùng tất cả các con của ông.
- Em sẽ có tiền, - Ivo hứa. - Cho anh năm ngày.
Donatella nhìn vào mắt ông.
- Năm ngày. - Cô ta nói.
***
Ở London, Sir Alec Nichols đang tham gia một cuộc tranh luận trong phòng họp Hạ nghị viện. Ông được chọn phát biểu một bài về chính sách chủ yếu giải quyết vấn đề đình công của giới lao động làm tê liệt nền kinh tế Anh Quốc. Nhưng ông khó tập trung được tư tưởng tuần lễ vừa qua. Chúng đã mò ra ông ở bất cứ nơi nào ông đến, tại câu lạc bộ, tại tiệm cắt tóc, nhà hàng, các cuộc họp kinh doanh. Và lần nào Alec cũng phải dập máy nửa chừng. Ông biết điều chúng đòi hỏi mới là sự bắt đầu. Một khi chúng đã chế ngự được ông chúng sẽ tìm cách chiếm lấy số cổ phần của ông, chúng sẽ làm chủ một phần của tập đoàn dược phẩm khổng lồ, nơi chế tạo ra đủ các loại thuốc.
- Ông không thể để cho điều đó xảy ra. Bọn chúng bắt đầu gọi điện cho ông bốn, năm lần một ngày cho đến khi thần kinh ông căng ra tới điểm đứt. Điều làm Alec lo lắng bây giờ là cả ngày hôm nay ông chưa nghe thấy bọn chúng gọi. Ông đã tưởng sẽ có một cú vào bữa sáng, và lại một cú nữa khi ông ăn trưa ở White s. Nhưng không có một cú nào và không hiểu sao ông không thể vứt bỏ cái cảm giác rằng im lặng còn đáng sợ hơn cả những sự đe doạ. Ông cố xua những ý nghĩ đó đi xa vào lúc nầy đây, khi đang phảt biểu ở Hạ nghị viện.
- Không người bạn nào của giới lao động trung kiên hơn tôi. Lực lượng lao động là nhân tố giúp cho đất nước chúng ta hùng mạnh. Những người lao động làm việc trong các xí nghiệp, điều khiển các thiết bị trong các nhà máy. Họ là thành phần tinh tuý nhất của đất nước nầy, là xương sống giúp cho nước Anh vươn cao và cường thịnh giữa các quốc gia. - ông dừng lại.
- Tuy nhiên, cũng đôi khi quyền lợi của mọi quốc gia cần phải được hy sinh để… - Ông nói như một con vẹt. Ông đang tự hỏi có phải mình đã làm bọn chúng sợ hãi bỏ đi khi tháu cáy chúng. Sau tất cả, chúng chỉ là bọn du côn vặt vãnh. Còn ông là Sir Alec Nichols, Tòng nam tước, nghị sĩ trong nghị viện Anh. Chúng có thể làm gì được ông? Có thể ông sẽ không nghe thấy bọn chúng nữa. Kể từ ngày hôm nay chúng sẽ trả lại cho ông cuộc sống yên lành.
Sir Alec kết thúc bài diễn văn trong tiếng vỗ tay rào rào từ các dẫy ghế bên dưới.
Ông đi về chỗ thì một người hầu đến bên ông và nói:
- Tôi có một lời nhắn cho ngài, Sir Alec.
Alec quay lại.
- Gì cơ?
- Ông phải về nhà càng nhanh càng tốt. Ở đó vừa có một tai nạn.
Khi Alec về đến nhà thì Vivian đang được đưa ra xe cứu thương. Bác sĩ ở bên cạnh bà. Alec tạt xe vào lề đường và chạy ra trước khi nó kịp dừng hẳn.
- Ông nhìn gương mặt trắng bệch bất tỉnh của Vivian và quay sang viên bác sĩ.
- Chuyện gì vậy?
Viên bác sĩ trả lời với vẻ bất lực.
- Tôi không biết, Sir Alec. Tôi nhận được một cú điện thoại nặc danh nói ở đây vừa xảy ra một vụ tai nạn. Khi tôi đến nơi, tôi thấy bà đây đã nằm trên sàn nhà trong phòng ngủ. Xương bánh chè của bà nhà đã bị đập lên sàn nhà đầy gai nhọn.
Alec nhắm mắt lại, cố cưỡng lại cơn buồn nôn đang dâng lên. Ông có thể cảm thấy rờn rợn trong cổ.
- Chúng tôi sẽ làm mọi thứ có thể, dĩ nhiên, nhưng tôi nghĩ tốt nhất là ông nên chuẩn tinh thần. Có lẽ bà nhà sẽ không thể đi lại được nữa.
Alec cảm thấy như nghẹt thở. Ông đi về phía xe cứu thương.
- Bà ấy đã được tiêm thuốc giảm đau, - viên bác sĩ nói. - Tôi không nghĩ là bà ấy sẽ nhận ra ông!- Alec thậm chí không nghe thấy ông ta nói gì. Ông leo vào thùng xe và ngồi lên chiếc ghế phụ, nhìn chằm chằm vào vợ mình, bỏ mặc cửa sau bị đóng lại, còi xe vang lên và chiếc xe bắt đầu lăn bánh. Ông nắm lấy bàn tay giá lạnh của Vivian. Bà mở mắt ra.
- Alec.
Giọng bà thì thào không rõ.
Cặp mắt Alec đẫm lệ.
- Ôi, em yêu, em yêu…
- Hai gã… đeo mặt nạ… chúng đè em xuống… đánh gẫy chân em… Em không bao giờ khiêu vũ được nữa… Em sẽ thành phế nhân… Alec… Anh có còn muốn em không?
Ông gục đầu vào vai bà thổn thức. Đó là những giọt nước mắt thất vọng và đau đớn, nhưng còn một điều gì khác nữa, một điều ông không dám thừa nhận với bản thân. Ông cảm thấy nhẹ nhõm nhiều.
Nếu Vivian bị tàn phế, ông sẽ có thể chăm sóc bà, và bà không thể rời bỏ ông để đi theo bất kỳ một ai khác nữa.
Nhưng Alec biết chuyện nầy chưa dừng lạỉ ở đây.
Bọn chúng chưa chịu buông tha cho ông. Đây mới chỉ là lời cảnh cáo của bọn chúng. Cách duy nhất để ông có thể tống khứ bọn chúng đi là cho chúng những gì chúng muốn.
Thật nhanh chóng.
Chương 50
Thứ năm, mồng 4 tháng Mười hai
Đúng 12 giờ trưa, tổng đài điện thoại của Sở cảnh sát hình sự Zurich nhận được một cú điện thoại.
Nó được chuyển qua cho Chánh thanh tra Schmied và khi ông nói chuyện xong, ông liền đi tìm thám tử Max Hornung.
- Mọi việc coi như xong, - ông nói với Max. - Vụ Roffe đã được giải quyết. Họ đã tìm ra kẻ giết người. Anh hãy ra ngay sân bay. Anh chỉ có đủ thời gian để kịp máy bay.
Max nháy mắt với ông:
- Tôi sẽ đi đâu?
- Đi Berlin.
Chánh thanh tra Schmied gọi điện cho Elizabeth Williams.
- Tôi gọi đến báo cho bà vài tin tốt lành đây, - ông nói. - Bà sẽ không cần người bảo vệ nữa. Tên giết người đã bị bắt.
Elizabeth thấy mình siết chặt điện thoại. Cuối cùng thì nàng cũng biết được tên của kẻ thù giấu mặt.
- Đó là ai? - Elizabeth hỏi.
- Walther Gassner.
***
Họ chạy nhanh trên xa lộ, hướng về phía Wannsee.
Max ngồi ở ghế sau, cạnh thiếu tá Wageman và hai thám tử ngồi ở đằng trước. Họ đã đón Max ở sân bay Tempelhof và thiếu tá Wageman đã kể vắn tắt tình hình cho Max nghe trong lúc họ đi trên đường.
- Ngôi nhà đã bị bao vây nhưng chúng ta vẫn phải cẩn thận tìm cách đột nhập vào bên trong. Ông ta đang giữ bà vợ làm con tin.
Max hỏi:
- Làm sao ông phát hiện ra Walther Gassner?
- Cũng nhờ anh thôi. Thế nên tôi nghĩ là anh sẽ thích được có mặt ở đây.
Max bối rối.
- Nhờ tôi?
Anh kể cho tôi nghe về viên bác sĩ tâm thần mà ông ta đến khám bệnh. Theo trực giác tôi đã gửi nhận dạng của Gassner đến nhiều bác sĩ tâm thần khác và phát hìện ra ông ta đã tìm đến quá nửa trong số đó để "nhờ giúp đỡ". Mỗi lần ông ta lại dùng một cái tên khác rồi không quay trở lại. Ông ta biết bệnh tình của mình thế nào. Vợ ông ta đã gọi điện đến yêu cầu chúng tôi giúp đỡ từ vài tháng trước nhưng khi một nhân viên đến nơi điều tra thì lại bị bà ta đuổi về.
Lúc nầy họ đã ra khỏi xa lộ, chỉ còn vài phút nữa là đến căn nhà.
- Sáng nay chúng tôi nhận được một cú điện của một người phụ nữ làm nghề quét dọn, tên là Frau Mendler. Cô ta cho biết là cô ta đến làm việc ở nhà của Gassner vào ngày thứ hai và cô ta đã nói chuyện với bà Gassner đang bị nhốt trong căn buồng ngủ khoá chặt. Bà Gassner nói với cô ta rằng chồng bà ta đã giết chết hai đứa con và sắp sửa giết luôn cả bà ta.
Max nháy mắt.
- Chuyện xảy ra vào thứ hai à? Và cho đến sáng nay cô ta mới gọi cho các ông?
- Frau Mendler có hồ sơ khá dài ở sở cảnh sát. Cô ta không dám tìm đến chỗ chúng tôi. Đêm qua cô ấy kể chuyện cho người bạn trai và sáng nay họ quyết định gọi điện cho chúng tôi.
Họ đã đến Wannsee. Chiếc xe đỗ cách lối vào nhà Walther Gassner một dẫy nhà, sau một chiếc xe mui kín không biển. Một người đàn ông bước ra khỏi xe và chạy về phía thiếu tá Wageman và Max.
- Ông ta vẫn còn ở trong nhà, thưa thiếu tá. Tôi đã cho người bao vây khu vực nầy.
- Anh có biết người phụ nữ còn sống hay không?
Người đàn ông ngập ngừng.
- Không, thưa thiếu tá. Tất cả các màn cửa đều được hạ xuống.
- Thôi được. Hãy tiến hành nhanh gọn và êm thắm. Cho mọi người về vị trí. Năm phút.
Người đàn ông vội vàng rời đi. Thiếu tá Wageman với tay vào xe và lấy ra một máy điện đàm cỡ nhỏ. Ông ta nhanh nhẹn đưa ra các mệnh lệnh. Max không để ý nghe. Anh ta đang nghĩ về điều mà thiếu tá Wageman nói cách đó vài phút. Có cái gì đó vô lý. Nhưng lúc nầy không có thời giờ để hỏi ông ta. Nhiều người bắt đầu di chuyển về phía toà nhà, nấp sau những thân cây và bụi rậm. Thiếu tá Wageman quay sang Max:
- Vào chứ, Hornung?
Đối với Max, dường như đây là cả một đội quân đang xâm nhập khu vườn. Vài người được trang bị súng trường có kính ngắm và áo giáp, những người khác thì mang theo súng hơi ngạt. Cuộc hành quân tiến hành vô cùng chính xác. Khi thiếu tá Wageman ra hiệu, những quả lựu đạn hơi cay cùng lúc được ném và tầng trệt và các cửa sổ trên lầu và đồng thời cửa trước cửa sau cũng bị phá bởi những người mang mặt nạ phòng độc. Đằng sau họ là các thám tử với súng ống lăm lăm trên tay.
Khi Max và thiếu tá Wageman chạy qua cửa trước đã được mở toang, trong tiền sảnh vẫn còn tràn ngập khói cay nhưng chúng nhanh chúng tan đi qua những khung cửa sổ và cửa lớn mở rộng. Hai thám tử áp giải Walther tay mang còng vào tiền sảnh. Ông ta mặc một bộ pijama, bên ngoài khoác áo khoác, râu không cạo gương mặt hốc hác, cặp mắt sưng phồng.
Max nhìn ông ta chăm chú, lần đầu tiên trông thấy ông ta tận mắt. Không hiểu sao ông ta có vẻ không thực. Chính Walther kia, người ở trong máy điện toán, người mà cuộc đời đã được viết ra trên màn hình, mới là thực. Vậy đâu là thực mà đâu là bóng?
Thiếu tá Wageman nói:
- Ông đã bị bắt, Herr Gassner. Vợ ông đâu?
Walther Gassner trả lời bằng giọng khàn khàn.
- Bà ấy không có ở đây. Bà ấy đã đi rồi? Tôi…
Trên lầu có tiếng cửa bị mở tung, và một lát sau một thám tử gọi xuống:
- Tôi thấy bà ấy rồi. Bà ấy bị nhốt trong phòng.
Viên thám tử xuất hiện trên cầu thang, đỡ thân hình run rẩy của Anna Gassner. Tóc bà bết lại và mặt bà có nhiều vết xước, nhiều chỗ sưng, và bà đang nghẹn ngào.
- Ôi tạ ơn Chúa, - bà nói. - Tạ ơn Chúa vì Người đã đến.
Viên thám tử nhẹ nhàng dìu bà xuống thang, đi về phía nhóm người đang đứng trong phòng tiếp tân rộng lớn. Khi Anna ngước lên và trông thấy chồng mình, bà bắt đầu kêu gào.
- Ổn rồi, bà Gassner, - Thiếu tá Wageman nhẹ nhàng nói. - Ông ấy không còn làm hại được bà nữa.
- Các con tôi, - bà khóc to. - Ông ấy đã giết các con tôi.
Max nhìn vào mặt Walther Gassner. Ông ta đang nhìn vợ mình chằm chằm với vẻ vô vọng. Trông ông ta suy sụp và không còn sức sống.
- Anna, - ông ta thì thào. - Ôi, Anna.
Thiếu tá Wageman nói:
- Ông có quyền giữ im lặng hoặc mời luật sư. Vì lợi ích của ông, tôi hy vọng ông sẽ hợp tác với chúng tôi.
Walther không hề nghe thấy.
- Tại sao em lại phải báo cho họ, Anna? - Ông ta tiếp tục nói. - Tại sao? Chúng ta không có hạnh phúc với nhau sao?
- Các con đã chết, - Anna rít lên. - Chúng chết rồi.
Thiếu tá Wageman nhìn Walther Gassner và hỏi:
- Có đúng không?
Walther gật đầu, cặp mắt trông già cỗi, tàn tạ.
- Đúng… chúng chết rồi.
- Đồ sát nhân. Đồ sát nhân! - Vợ ông ta lại rít lên.
Thiếu tá Wageman nói:
- Chúng tôi muốn ông chỉ cho xem các tử thi. Ông sẵn sàng chứ?
Bây giờ Walther Gassner đang khóc, những giọt nước mắt lăn trên hai gò mả ông ta. Ông ta không thể nói lên lời.
Thiếu tá Wageman hỏi:
- Chúng ở đâu?
Là Max lên tiếng trả lời.
- Bọn trẻ được chôn cất trong nghĩa trang Saint-Paul.
Tất cả mọi người trong phòng đều quay sang nhìn anh ta.
- Chúng đã chết cách đây năm năm, ngay từ khi mới chào đời. - Max giải thích.
- Sát nhân! - Anna Gassner quát vào mặt chồng.
Và họ quay lại, nhìn thấy cơn điên loé lên trong mắt bà.
Chương 51
ZURICH
Thứ năm, mồng 4 tháng Mười hai, 8 giờ tối
Màn đêm giá lạnh của mùa đông đã buông xuống, dập tắt hoàn toàn ánh hoàng hôn ngắn ngủi.
Tuyết bắt đầu rơi, và gió mang một lớp bột mịn rải đều khắp thành phố. Trong toà cao ốc hành chính của Roffe và các con, ánh sáng của các văn phòng vắng lặng toả ra trong bóng tối như những mảnh trăng vàng bé nhỏ.
Elizabeth làm việc khuya một mình trong văn phòng, chờ đợi Rhys từ Geneva trở về, nơi anh đến để tham gia một cuộc họp. Nàng thầm mong anh sẽ trở về ngay bên nàng. Tất cả mọi người đã rời khỏi toà nhà nầy từ lâu Elizabeth cảm thấy bồn chồn, không thể tập trung tư tưởng. Nàng không tài nào xua được hình ảnh của Walther và Anna ra khỏi tâm trí. Nàng nhớ đến Walther khi nàng lần đầu gặp ông, trẻ trung, đẹp trai, yêu Anna điên cuồng.
Hoặc giả vờ như vậy. Thật khó tin rằng Walther lại là người gây ra những việc làm khủng khiếp như vậy Trái tim của Elizabeth hướng về phía Anna. Elizabeth đã thử vài lần gọi điện cho bà, nhưng không có người trả lời. Nàng sẽ bay đến Berlin mang lại cho bà bất cứ sự an ủi nào có thể. Tiếng chuông điện thoại reo vang làm nàng giật mình. Nàng nhấc ống nghe lên.
Alec ở đầu dây bên kia và Elizabeth cảm thấy vui khi nghe giọng nói của ông.
- Cháu đã nghe chuyện của Walther rồi chứ? - Alec hỏi.
- Vâng. Thật là kinh khủng quá. Cháu không thể nào tin nổi.
- Cháu đừng tin, Elizabeth.
Nàng nghĩ mình đã nghe nhầm.
- Gì cơ ạ?
- Đừng tin chuyện đó. Walther vô tội.
- Cảnh sát đã nói…
- Họ đã lầm. Walther là người đầu tiên Sam và chú kiểm tra. Chú và bố cháu nhận thấy ông ấy là trong sạch. Ông ấy không phải là người mà chúng ta đang tìm kiếm.
Elizabeth nhìn chằm chằm vào điện thoại, lòng tràn ngập một cảm giác mơ hồ. Ông ấy không phải là người mà chúng ta đang tìm kiêm. Nàng nói, - Cháu… cháu không hiểu chú đang nói cái gì.
Alec do dự đáp lại:
- Chuyện nầy nói qua điện thoại không tiện, Elizabeth, nhưng chú không có dịp nào để nói riêng với cháu cả.
- Nói với cháu về chuyện gì? - Elizabeth hỏi.
- Suốt năm vừa rồi, - Alec nói, - có người ngầm phá hoại tập đoàn. Một nhà máy của chúng ta ở Nam Mỹ bị nổ, nhiều phát minh bị đánh cắp, các loại dược phẩm nguy hiềm bị dán nhầm nhãn. Bây giờ chưa phải lúc để nói ra tất cả. Chú đã gặp Sam và khuyên chúng ta nên thuê một cơ quan bên ngoài điều tra đề tìm ra chân tướng của kẻ đững đằng sau những sự việc đó. Chú và bố cháu đã thoả thuận là không tiết lộ chuyện nầy cho bất kỳ ai.
Trái đất tựa như đột ngột dừng lại và thời gian bị đóng băng. Một cảm giác như trông thấy lướt qua Elizabeth. Những lời nói của Alec vang lên qua điện thoại nhưng nàng như đang nghe thấy giọng của Rhys.
Anh nói, có kẻ đang ngầm phá hoại Roffe và các con. Việc nầy được tiến hành hết sức khôn khéo để cho mọi chuyện xảy ra dường như chỉ là một loạt các tai nạn. Nhưng anh đã bắt đầu thấy được ý đồ. Anh đã bàn bạc với Sam và hai người đã quyết định thuê một cơ quan bên ngoài điều tra.
Alec vẫn tiếp tục nói.
- Họ đã làm xong báo cáo và Sam mang nó đi Chamonix. Chú và bố cháu đã thảo luận việc đó qua điện thoại.
Elizabeth có thể nghe thấy giọng của Rhys,
"Sam yêu cầu tôi đến Chamonix để bàn bạc về việc đó… Và chúng tôi đã quyết định chỉ có hai người biết chuyện nầy cho đến khi tìm ra kẻ phải chịu trách nhiệm về những việc đang xảy ra".
Elizabeth bỗng cảm thấy khó thở. Khi nói, nàng cố giữ giọng bình thường.
- Alec, có ai… ngoài chú và Sam ra còn ai khác biết về bản báo cáo không?
- Không ai cả. Đó là tất cả vấn đề. Theo Sam thì bản báo cáo cho biết thủ phạm là một người thuộc cấp quản lý cao nhất của tập đoàn.
Cấp quản lý cao nhất. Và Rhys đã không nhắc đến việc anh đi Chamonix cho đến khi viên thám tử nói ra.
Nàng chầm chậm hỏi, từng thứ, từng thứ một.
- Sam có cho Rhys biết chuyện nầy không?
- Không. Tại sao?
Chỉ có một cách để Rhys biết được những gì trong bản báo cáo. Anh đã đánh cắp nó. Đó là lý do duy nhất để anh có thể đi Chamonix. Để giết Sam.
Elizabeth không còn nghe thấy những gì còn lại mà Alec nói.
Tai nàng lùng bùng lấp đi giọng nói của ông. Nàng buông rơi ống nghe, đầu óc quay cuồng, cố gắng chống lại nỗi kinh hoàng đang bắt đầu nhấn chìm nàng xuống.
Tâm trí nàng là một loạt các hình ảnh nhảy nhót hỗn loạn. Lúc nàng bị tai nạn xe Jeep, nàng đã nhắn cho Rhys nàng đi Sardinia. Đêm mà thang máy rơi, Rhys đã không có mặt trong cuộc họp của hội đồng quản trị nhưng sau đó anh lại xuất hiện khi chỉ còn lại mỗi mình nàng và Kate Earling. Anh nghĩ cần phải giúp em một tay và ngay sau đó anh đã rời khỏi toà nhà. Hay là anh đã? Toàn thân nàng run lên. Đó phải là một sai lầm khủng khiếp. Không phải Rhys. Không! Đó là tiếng gào thét trong tâm trí nàng.
Elizabeth đứng lên khỏi bàn giấy và loạng choạng bước qua cửa thông sang văn phòng của Rhys. Căn phòng tối đen. Nàng bật đèn lên và đứng nhìn quanh một cách không chắc chắn, không đoán trước được mình sẽ tìm được gì. Nàng không tìm bằng chứng về tội lỗi của Rhys mà nàng tìm bằng chứng về sự vô tội của anh. Thật khó chịu đựng nổi khi người đàn ông nàng yêu tha thiết, người đã ôm nàng trong vòng tay và ái ân cùng nàng lại là một tên sát thủ máu lạnh.
Trên bàn làm việc của Rhys có một cuốn sổ hẹn.
Elizabeth mở nó ra, lật trở lại và tháng chín, vào kỳ nghỉ cuối tuần khi nàng gặp tai nạn xe Jeep. Nairobi được đánh dấu trên lịch công tác của anh. Nàng cần kiểm tra hộ chiếu xem có đúng anh đã đến đó không.
Nàng bắt đầu xem xét bàn làm việc của Rhys để tìm hộ chiếu với một cảm giác tội lỗi, biết rằng dù sao thì cũng phải có một sự giải thích vô tội.
Ngăn kéo cuối cùng ở bàn làm việc của Rhys bị khoá. Elizabeth lưỡng lại. Nàng biết nàng không có quyền phá khoá. Dù sao đó cũng là một sự xâm phạm lòng tin, vượt quá rào cản và có thể sẽ không có đường quay lại. Rhys sẽ biết rằng nàng làm chuyện nầy và nàng phải giải thích lý do với anh. Nhưng Elizabeth cần phải biết. Nàng cầm con dao rọc giấy trên bàn và cạy ổ khoá.
Trong ngăn kéo có nhiều thư báo và các bản ghi chép. Nàng lôi hết ra ngoài. Có một phong bì, với nét chữ đàn bà đề tên Rhys Williams ở chỗ người nhận.
Dấu bưu điện mới cách đó có vài ngày, từ Paris. Elizabeth lưỡng lự một lát rồi mở ra. Đó là thư của Hélène. Nó mở đầu bằng:
"Chéri, em đã cố liên lạc với anh bằng điện thoại. Chúng ta phải gặp lại gấp để lo kế hoạch…"
Elizabeth không đọc hết bức thư.
Nàng nhìn sững vào bản báo cáo bị đánh cắp trong ngăn kéo.
ÔNG SAM ROFEE
MẬT
KHÔNG CÓ BẢN SAO
Nàng cảm thấy căn phòng bắt đầu quay tròn và nàng bấu chặt vào mép bàn làm điểm tựa. Nàng đứng đó một lúc lâu, mắt nhắm lại, chờ cơn choáng váng trôi qua. Tên sát nhân đã lộ mặt. Đó là gương mặt của chồng nàng.
Sự im lặng bị phá vỡ bởi tiếng chuông điện thoại dai dẳng từ xa. Phải mất một lúc lâu Elizabeth mới nhận ra nó xuất phát từ đâu. Nàng chậm chạp quay trở lại phòng của mình. Và nhấc điện thoại lên.
Đó là nhân viên phục vụ ở phòng tiếp tân, giọng vui vẻ:
- Tôi chỉ kiểm tra xem bà có còn ở đó không thôi bà Williams. Ông Williams đang lên gặp bà đấy.
Để dàn cảnh một tai nạn khác.
Cuộc đời nàng là tất cả những gì đứng giữa Rhys và quyền điều khiển Roffe và các con. Nàng không thể đối diện với anh, không thể giả vờ có điều gì bất ổn. Giây phút anh gặp nàng, anh sẽ nhận ra. Nàng phải bỏ trốn. Trong cơn hoảng loạn mù quáng, Elizabeth quờ lấy ví và áo choàng rồi bước ra khỏi văn phòng.
Nàng dừng lại. Nàng đã quên cái gì đó. Hộ chiếu của nàng! Nàng phải tránh xa Rhys, đến một nơi nào anh không thể tìm ra nàng. Nàng chạy bổ vào bàn làm việc, tìm hộ chiếu và chạy ra hành lang, tim đập thình thịch như sắp vỡ tung. Đèn hiệu trên thang máy đang di chuyển lên trên.
Tám… chín… mười…
Elizabeth bắt đầu phóng xuống cầu thang, chạy trốn để cứu lấy cuộc sống của mình.
Chương 52
Giữa Civitavecchia và Sardinia là một chiếc phà chuyên chở hành khách và xe ô tô. Elizabeth lái một chiếc xe hơi thuê, lẫn lộn giữa hàng tá xe hơi khác. Các sân bay giữ hồ sơ nhưng các bến phà thì không. Elizabeth là một trong hàng trăm hành khách đi ra đảo Sardinia nghỉ ngơi. Nàng có thể chắc chắn rằng mình hoàn toàn không bị theo dõi nhưng trong lòng vẫn tràn ngập một nỗi sợ hãi không có lý do.
Rhys đã đi quá xa, bây giờ không gì có thể ngăn anh lại được. Nàng là người duy nhất có thể tố giác anh. Anh sẽ phải thanh toán nàng.
Khi Elizabeth trốn khỏi văn phòng, nàng cũng không biết rằng mình sẽ đi đâu. Nàng chỉ biết rằng nàng phải đi khỏi Zurich và trốn ở đâu đó, rằng nàng sẽ không được an toàn cho đến khi Rhys bị bắt. Sardinia.
Đó là nơi đầu tiên nàng nghĩ đến. Nàng đã thuê một chiếc xe hơi nhỏ và đã dừng lại gọi điện thoại trên đường sang Italia, cố liên lạc với Alec. Ông không có nhà. Nàng nhờ nhắn lại ông gọi điện thoại cho nàng ở Sardinia. Không thể gặp được thám tử Max Hornung và nàng cũng để lại lời nhắn tương tự cho anh ta.
Nàng sẽ ở tại toà biệt thự ở Sardinia. Nhưng lần nầy nàng sẽ không ở một mình. Cảnh sát sẽ đến đó bảo vệ nàng.
Khi chiếc phà cập bến Olbia, Elizabeth nhận thấy không cần phải đi đến đồn cảnh sát. Họ đang chờ nàng, đó là Bruno Campaglla, viên thám tử nàng đã gặp một lần với cảnh sát trưởng Ferraro. Campagna chính là người đã đưa nàng đi xem chiếc xe Jeep sau khi tai nạn xảy ra. Viên thám tử đi nhanh đến xe của Elizabeth và nói:
- Chúng tôi đang bắt đầu lo lắng cho bà, bà Williams.
Elizabeth nhìn ông ta, ngạc nhiên.
- Chúng tôi nhận được điện thoại của cảnh sát Thuỵ Sĩ - Campaglla giải thích, - Yêu cầu chúng tôi không được rời mắt khỏi bà. Chúng tôi đã kiểm soát tất cả các bến tàu và sân bay.
Elizabeth cảm thấy vô cùng biết ơn Max Hornung!
Anh ta đã nhận được lời nhắn của nàng. Thám tử Campagna nhìn gương mặt mệt mỏi, u sầu của nàng.
- Bà có cần tôi lái xe không?
- Làm ơn, - Elizabeth nói với vẻ cám ơn.
Nàng ngồi sang ghế bên và viên thám tử cao lớn ngồi vào sau tay lái.
- Bà muốn đợi ở đâu hơn… đồn cảnh sát hay nhà bà?
- Nhà tôi, nếu ai đó có thể ở đó cùng tôi. Tôi… tôi có lẽ không nên ở một mình ở đó.
Campagna gật đầu với vẻ trấn an.
- Đừng lo. Chúng tôi đã nhận được lệnh bảo vệ bà chặt chẽ. Tối nay tôi sẽ ở đó cùng bà, và chúng tôi sẽ có một chiếc xe cảnh sát có hệ thống liên lạc đỗ cạnh nhà bà. Không ai có thể đến gần bà được.
Sự tự tin của ông ta đủ làm cho Elizabeth thấy thoải mái. Thám tử Campagna lái xe nhanh và khéo léo lượn qua những con phố hẹp của Olbia, hướng về phía con đường núi dẫn đến Costa Smeralda. Mỗi chỗ họ đi qua đều làm cho nàng nhớ đến Rhys.
Elizabeth hỏi:
- Có tin tức gì… về chồng tôi không?
Thám tử Campagna liếc nhanh nàng với vẻ thông cảm rồi quay ngay lại với con đường trước mặt.
- Ông ấy đang chạy trốn, nhưng sẽ không đi được xa đâu. Họ đoán là sẽ bắt được ông ta vào sáng mai.
Elizabeth biết rằng nhẽ ra mình phải có cảm giác nhẹ nhõm, nhưng thay vào đó, lời nói của ông ta lại mang đến cho nàng một nỗi đau đớn khủng khiếp.
Rhys chính là người mà thiên hạ đang nói đến, là người đang bị săn đuổi như một con thú. Anh đã đặt nàng vào cơn ác mộng kinh hoàng nầy và bây giờ anh bị giăng bẫy trong chính cơn ác mộng của anh, cố sức cứu lấy mình nhưng anh đã làm cho nàng phải cố sức cứu lấy nàng. Và nàng đã tin tưởng anh xiết bao?
Nàng rùng mình. Thám tứ Campagna hỏi nàng:
- Bà có lạnh không?
- Không. Tôi vẫn bình thường. - Nàng cảm thấy bồn chồn. Một làn gió ấm áp dường như đang thổi qua chiếc xe, khiến thần kinh càng căng lên. Đầu tiên nàng nghĩ đó là trí tưởng tượng của mình cho đến khi thám tử. Campaglla nói:
- Tôi e rằng chúng ta đang gặp cơn gió scirocco. Đêm nay chúng ta sẽ rất bận rộn đây.
Elizabeth hiểu ý của ông ta. Gió scirocco có thể khiến cho loài người và các loài thú lên cơn điên dại.
Gió nầy từ sa mạc Sahara thổi đến, nóng, khô và mang theo cả cát với một âm thanh rin rít ma quái khiến cho thần kinh mất cân bằng. Tỷ lệ tội ác luôn tăng trong mùa gió scirocco, và các thẩm phán thường xử các tội phạm với sự độ lượng hơn.
Một giờ sau, toà biệt thự xuất hiện trước mắt họ, nổi bật lên trong bóng tối. Thám tử Campagna lái xe vào gara và tắt máy. Ông đi sang phía bên kia mở cửa xe cho Elizabeth.
- Tôi muốn bà ở ngay đằng sau tôi, bà Williams, - Ông ta nói. - Để đề phòng bất trắc.
- Được. - Elizabeth trả lời.
Họ đi về phía cửa trước của ngôi biệt thự tối om.
Thám tử Campaglla nói:
- Tôi chắc rằng ông ấy không ở đây nhưng chúng ta không thể bỏ qua một chi tiết nhỏ nào. Tôi có thể mượn chìa khoá chứ?
Elizabeth đưa chìa khoá cho ông ta. Ông ta nhẹ nhàng đẩy nàng sang phía bên kia cánh cửa, tra chìa vào ổ và mở cửa, tay kia đặt hờ gần khẩu súng. Anh ta thò tay vào trong bật đèn và tiền sảnh bỗng sáng bừng lên.
- Bà hãy đưa tôi đi xem xét căn nhà, - Thám tử Campagna nói. - Phải chắc chắn rằng chúng ta kiểm soát được tất cả các phòng. OK?
- Được!
Họ đi khắp biệt thự và đi đến đâu viên thám tử to lớn cũng bật đèn lên. Ông ta nhìn vào các phòng kho, các góc nhà, và kiểm tra để chắc chắn rằng tất cả cửa sổ và cửa ra vào đã được khoá. Không còn ai khác trong căn nhà. Khi họ trở lại phòng khách ở tầng dưới, thám tử Campagna nói:
- Xin bà cho phép tôi được gọi về trụ sở.
- Dĩ nhiên, - Elizabeth đáp. Nàng dẫn ông ta vào phòng làm việc.
Ông ta nhấc ống nghe lên và quay số.
Một lát sau ông ta nói:
- Thám tử Campagna đây. Chúng tôi đang ở tại biệt thự. Tôi sẽ ở đây suốt đêm nay. Ông có thể cho xe tuần đến đậu ở trước cửa nhà.
Ông ta nghe một lúc rồi nói lại vào điện thoại:
- Bà ấy vẫn ổn. Chỉ hơi mệt chút thôi. Tôi sẽ báo cáo lại sau. - Rồi ông ta gác máy.
Elizabeth ngồi vào một chiếc ghế. Nàng cảm thấy căng thẳng và hồi hộp, nhưng nàng biết rằng ngày mai sẽ còn tồi tệ hơn. Hơn nhiều. Nàng sẽ được an toàn nhưng Rhys sẽ phải hoặc vào tù hoặc chết. Không hiểu sao, bất chấp tất cả những gì anh đã làm, nàng cũng không sao chấp nhận nổi ý nghĩ đó.
Thám tử Campagna nhìn nàng với vẻ quan tâm.
- Tôi có thể uống một tách cà phê! - ông ta nói. - Còn bà?
Nàng gật đầu.
- Tôi cũng uống một chút. - Nàng từ từ đứng lên.
- Bà cứ ngồi đó, bà Williams. Vợ tôi vẫn thường nói tôi là người pha cà phê cừ nhất trên thế giới.
Elizabeth cố gắng mỉm cười.
- Cám ơn ông. - Nàng ngồi xuống với vẻ biết ơn.
Nàng đã không nhận ra mình kiệt sức đến thế nào. Giờ đây, lần đầu tiên Elizabeth thấy rằng có một sự lầm lẫn nào đó trong suốt cuộc điện đàm với Alec, một lời giải thích nào đó, rằng Rhys là vô tội. Thậm chí khi nàng đang chạy trốn, nàng vẫn cố níu kéo một ý nghĩ rằng anh không giết bố nàng rồi ân ái cùng nàng và lại cố giết nàng. Phải là một con quái vật mới thực hiện được những việc như vậy. Và nàng cố giữ tia hy vọng mong manh đó như một đốm sáng nhỏ lập loè trong lòng. Đốm sáng ấy đã tắt ngấm khi thám tử Campagna nói "ông ấy đang chạy trốn, nhưng sẽ không đi được xa đâu. Họ đoán là sẽ bắt được ông ấy vào sáng mai".
Nàng không thể chịu đựng nổi khi nghĩ đến chuyện đó nhưng nàng không tài nào nghĩ được bất kỳ chuyện gì khác. Rhys đã lập kế hoạch chiếm đoạt tập đoàn bao lâu rồi? Có thể là từ lúc anh gặp cô bé mười lăm tuổi nhạy cảm, cô đơn trong trường trung học nội trú ở Thuỵ Sĩ. Đó là lần đầu tiên anh quyết định sẽ đánh lừa Sam thông qua cô con gái của ông. Chuyện nầy đối với anh thật quá dễ dàng. Bữa tối tại nhà hàng Maxim s, những cuộc nói chuyện thân mật trong suốt ngần ấy năm, và sự quyến rũ… Ồ, sự quyến rũ kỳ lạ? Anh đã vô cùng kiên nhẫn. Anh đã đợi cho đến khi nàng trở thành đàn bà, và điều trớ trêu nhất là Rhys thậm chí không cần phải đeo đuổi nàng.
Mà là nàng đeo đuổi anh. Chắc hẳn anh đã cười nhạo nàng nhiều biết bao. Anh và Hélène. Elizabeth tự hỏi có phải họ đã âm mưu cùng nhau, và nàng lại tự hỏi bây giờ Rhys đang ở đâu, và cảnh sát liệu có giết anh khi họ bắt được anh không. Nàng bắt đầu thổn thức, không sao kiềm chế nổi.
- Bà Williams… - thám tử Campagna đứng bên nàng, tay cầm một tách cà phê.
- Bà uống đi, - ông ta nói. - Rồi bà sẽ thấy dễ chịu hơn.
- Tôi… tôi xin lỗi. Tôi rất ít khi bị như vậy.
Ông ta dịu dàng nói:
- Tôi nghĩ bà sẽ chóng khỏe thôi.
Elizabeth uống một hớp cà phê nóng. Ông ta đã cho cái gì vào trong đó. Nàng nhìn ông ta và ông ta mỉm cười.
- Tôi cho rằng một chút Whisky sẽ không có hại gì cả.
Ông ta ngồi xuống phía đối diện với nàng trong sự im lặng thân thiện. Nàng rất biết ơn về sự hiện diện của ông ta. Nàng không bao giờ có thể ở lại đây một mình. Không khi nào cho đến khi nàng biết rõ chuyện gì đã xảy ra với Rhys, cho đến khi nàng biết được anh còn sống hay đã chết. Nàng uống cạn tách cà phê.
Thám tử Campagna nhìn đồng hồ.
- Chiếc xe tuần tra sẽ đến đây trong vòng vài phút nữa. Có hai người trong xe chịu trách nhiệm canh gác đêm nay. Tôi sẽ ở dưới lầu. Còn bây giờ tôi đề nghị bà đi ngủ và cố ngủ cho say vào.
Elizabeth rùng mình.
- Tôi không ngủ được.
Nhưng dù nói thế thì cơ thể nàng cũng đã rã rời vì quá mệt mỏi. Chuyến xe hơi dài và sự căng thẳng quá độ mà nàng phải chịu đựng một thời gian dài cuối cùng đã hạ gục nàng.
- Có lẽ tôi chỉ nằm một chút thôi. - Nàng nói một cách khó khăn.
Elizabeth nằm trên giường, cố chống lại cơn buồn ngủ. Dù sao thì cũng thật là không công bằng nếu nàng ngủ trong khi Rhys đang bị săn đuổi. Nàng hình dung ra cảnh anh bị bắn gục trên một con phố tối đen, lạnh lẽo và nàng chợt rùng mình. Nàng cố giữ cho mắt mở ra nhưng chúng đã nặng trĩu và ngay khi các mí mắt khép lại nàng bắt đầu cảm thấy mình chìm xuống, chìm xuống, vào cõi hư vô êm dịu.
Một lúc nào sau đó nàng bị đánh thức dậy bởi những tiếng gào thét.
Chương 53
Elizabeth ngồi dậy, tim đập dữ dội, không biết chuyện gì đã đánh thức mình. Rồi nàng lại nghe thấy nó. Một tiếng gào the thé dường như xuất phát từ ngay bên ngoài cửa sổ buồng nàng, âm thanh như một người nào đó trong cơn hấp hối. Elizabeth đứng lên và loạng choạng đi về phía cửa sổ và nhìn ra ngoài bóng đêm. Đó là bức tranh phong cảnh của Daumier được chiếu sáng bởi vầng trăng lạnh lẽo của mùa đông.
Các thân cây tối đen và cứng đờ, cành lá bị cơn gió điên cuồng quật tơi bời. Xa xa, về phía dưới, biển khơi như một chảo dầu đang sôi lên sùng sục.
Tiếng gào thét lại vang lên. Rồi lại một lần nữa.
Và Elizabeth đã nhận ra nó. Những tảng đá đang cất tiếng hát. Cơn gió sirocco đã nổi lên rất mạnh và đang thổi qua những rặng núi đá tạo nên thứ âm thanh chói tai kinh khủng đó, triền miên không dứt. Và nó trở thành tiếng của Rhys, la hét bên tai nàng, van xin nàng giúp đờ anh. Nàng không thể chịu đựng nổi nữa. Nàng bịt chặt tai lại nhưng những âm thanh đó vẫn không hề biết mất.
Elizabeth định đi về phía cửa phòng ngủ và nàng kinh ngạc khi thấy mình yếu ớt đến thế. Đầu óc nàng choáng váng vì kiệt sức. Nàng bước ra hành lang và đi xuống dưới nhà. Nàng cảm thấy mụ mẫm như thể đã bị đánh thuốc mê. Nàng cố gọi thám tử Campagna nhưng giọng nàng chỉ là tiếng rền rĩ khàn khàn trong cổ họng. Nàng sải những bước xuống cầu thang, cố giữ thăng bằng. Nàng gọi to:
- Thám tử Campagna.
- Không có tiếng trả lời. Elizabeth loạng choạng bước vào phòng khách. Ông ta không có ở trong đó. Nàng lần từ phòng nọ sang phòng kia, luôn phải bấm chặt tay vào đồ đạc để khỏi bị ngã.
Thám tữ Campagna không có ở trong nhà.
Nàng chỉ còn lại một mình.
Elizabeth đứng trong tiền sảnh, đầu óc rối bời, cố trấn tĩnh để suy nghĩ. Có lẽ viên thám tử đã ra ngoài nói chuyện với đám cảnh sát trong xe tuần tra. Dĩ nhiên là như vậy. Nàng lại gần cửa ra vào, mở ra và nhìn ra ngoài.
- Không ai ngoài đó cả. Chỉ có đêm đen và cơn gió đang gào thét. Với cảm giác sợ hãi mỗi lúc một gia tăng, Elizabeth quay lại và đi vào phòng làm việc. Nàng sẽ gọi điện đến đồn cảnh sát hỏi xem chuyện gì đã xảy ra. Nàng nhấc điện thoại lên, và thấy đường dây đã bị ngắt.
Đúng lúc đó ánh sáng vụt tắt.
Nguồn:
http://www.sahara.com.vn/