7/3/13

Ký ức nửa đêm (C6)

Chương 6


Mọi người thường ngạc nhiên về tình bạn bên ngoài rất thân thiết giữa Constantin Denmiris và người anh vợ của của ông Spyros Lambrous.
Spyros Lambrous cũng giàu có và đầy sức mạnh gần như Denmiris. Denmiris là chủ của một đội tàu vận tải lớn nhất trên thế giới, Spyros Lambrous cũng là chủ nhân một đội tàu lớn thứ nhì. Constantin Denmiris kiểm soát hàng loạt các tời báo, hãng - hàng không, mỏ dầu và nhà máy cán thép, và cả mỏ vàng, Spyros Lambrous lại có các công ty bảo hiểm, các ngân hàng, một số lớn đất đai bất động sản và cả các nhà máy hoá chất. Họ như là các đối thủ cạnh tranh những thân hữu, hơn thế nữa, họ còn như những người cùng chí hướng.
- Thật tuyệt vời, người ta nói rằng hai trong các người có thế lực nhất trên thế giới lại là những người bạn lớn như vậy?
Trong thực thế, họ là các đối thủ không thay thế được mà còn coi thường nhau. Khi Spyros Lambrous mua một con tàu thủy dài 100 bộ(1) thì Constantin Denmiris lập tức lại mua một con tàu thủy dài 150 bộ(2), có bốn động cơ diesel GM, một đoàn thủy thủ gồm 13 người, cuộc sống trên thuyền có mức cao và một bể bơi nước ngọt trên đó.
Khi đội tàu của Spyros Lambrous đạt tới sức chở tổng cộng 200.000 tấn, gồm mười hai tàu chở dầu, thì Constantin Denmiris lại tăng đội tàu của mình lên hai mươi ba tàu chở dầu, với sức chở tổng là 650.000 tấn.
Spyros Lambrous có một tàu ngựa đua, thì Denmiris mua luôn một trong huấn luyện ngựa đua rất lớn để đối chọi lại ông anh vợ và tất nhiên là thắng.
Cả hai đều thường xuyên gặp nhau, vì họ thường cùng tham gia vào các ủy hội từ thiện, ngồi cùng ban điều hành của hàng loạt các công ty khác nhau, và thỉnh thoảng cũng cùng có mặt trong các cuộc tụ họp gia đình.
Về tính khí thì chính xác là họ đối nghịch hẳn nhau. Nếu như Constantin Denmiris xuất thân từ một đứa trẻ lang thang, tự mình tiến thân lên cao, thì Spyros Lambrous lại sinh ra trong một gia đình quý tộc. Ông ta là một người đàn ông gầy và lịch thiệp luôn ăn mặc nghiêm chỉnh, nhã nhặn có phong cách của thế giới cổ. Ông ta là hình ảnh của cả dòng dõi gia đình kể từ thời Otto ở Bavaria, đã có một lần trị vì, làm vua nước Hy Lạp, một bộ phận nhỏ, nhưng người cầm đầu, thu thập các của cải để buôn bán, đóng tàu và mua đất. Cha của Spyros Lambrous là một trong những người đó, và Spyros đã được thừa hưởng vương quốc của ông.
Đã nhiều năm, Spyros Lambrous và Constantin Denmiris đã thực hiện một trò chơi chữ về tình bạn.
Nhưng mỗi người đều khẳng định rằng, cuối cùng, mình sẽ tiêu diệt đối phương, Denmiris thì lấy lý do là bản năng phải tồn tại, còn Lambrous thì vì cách đối xử tàn tệ của ông em rể với Melina.
Spyros Lambrous là một người mê tín. Ông cho rằng cái mệnh của ông rất tốt, và ông chỉ lo lắng sao cho không làm sai ý Chúa. Đôi khi ông cũng hỏi ý kiến các nhà tâm lý học để được chỉ bảo. Ông ta có đủ thông minh để nhận ra những gian trá, nhưng có một nhà tâm lý học mà ông đã tìm thấy ở vị này là tính không ngay thẳng. Bà đã tiên đoán việc sẩy thai của cô em Melina của ông và bà còn đoán sau đám cưới sẽ xảy ra điều gì và hàng tá chuyện đã qua đi không sao cả. Bà ta sống ở Anthens.
Tên bà ta là Pins.
Constantin Denmiris có một thói quen là ông đến văn phòng làm việc ở phố Aghion Geronda sáng nào cũng vậy đúng sáu giờ. Vào thời gian mà những đối thủ của ông đã đi làm việc, Denmiris đã điều khiển xong các nhân viên của ông ở hàng chục nước mất hàng giờ đồng hồ. Phòng làm việc riêng của Denmiris rất đặc biệt. Từ đó, nhìn xuống một quang cảnh rất đẹp, những cửa sổ như những bức tranh mà thành phố Anthens như ở dưới chân mình.
Sàn nhà bằng đá granite đen. Đồ đạc toàn bằng thép và da. Trên các bức tường là cả một bộ sưu tập về nghệ thuật lập thể, với Légers, Braques và khoảng nửa tá tranh của Picasso. Có một gương lớn, một bàn làm việc bằng thép và một ghế bành - ngai vua bằng da. Trên bàn có một phù điêu pha lê mặt Alexander Đại đế. Chữ đề ở dưới đọc được là: "Alexandros. Người bảo vệ con người".
Vào một buổi sáng đặc biệt, điện thoại riêng của Constantin Denmiris réo lên khi ông bước vào phòng. Có khoảng độ nửa tá người đã được phép gọi trực tiếp đến số điện thoại này.
Denmiris nhấc ống nghe lên.
- Kalimelira.
- Kalimelira. - Tiếng nói ở đầu kia là tiếng của người thư ký riêng của Spyros Lambrous, Nikos Ventos. Hắn nói rất rắn rỏi. - Bỏ qua cho tôi đã làm phiền ông, ông Denmiris ạ. Ông đã nói với tôi là cứ gọi khi có tin gì mà ông cán…
- Ừ. Tin gì thế?
- Ông Lambrous đang có kế hoạch lấy một công ty tên gọi là Aurora International. Trong trao đổi chứng khoán New York có đăng ký tên công ty này. Ông Lambrous có một người bạn trong ban giám đốc, tay này nói với ông ấy có một hợp đồng rất lớn của chính phủ đang chuẩn bị giao cho công ty này chế tạo máy bay ném bom. Đây là một việc rất bí mật, tất nhiên. Chứng khoáng sẽ tăng giá rất nhanh khi người ta công bố tin này…
- Tôi không quan tâm đến thị trường chứng khoán, - Denmiris ngắt giọng. - Đừng quấy rầy tôi nữa trừ phi anh có điều gì quan trọng muốn nới với tôi.
- Xin lỗi, ông Denmiris. Tôi nghĩ…
Nhưng Denmiris đã đặt ống nghe xuống.
Vào khoảng 8 giờ sáng, khi trợ lý của Denmiris, Giannis Tcharos, đi vào Constantin Denmiris đang ngồi ở bàn, ngước nhìn lên.
- Có một công ty ở Trao đổi chứng khoán New York, Aurora International, báo cáo cho tất cả các tờ báo của ta rằng công ty này đang bị điều tra về làm ăn gian dối. Sử dụng nguồn tin không tên, những lời lẽ hàm ý, hiểu rộng ra được. Tôi muốn bọn nó ghìm chuyện này lại khi chứng khoáng tụt xuống. Rồi bắt đầu mua khi tôi kiểm soát được nó.
- Dạ, thưa ngài. Có thể thôi ạ?
- Không. Sau khi tôi đã kiểm soát được rồi, thông báo rằng tin đồn đó không có cơ sở. Ồ, được. Cho người ta thấy rằng Trao đổi chứng khoáng New York được thông báo rằng Spyros Lambrous mua chứng khoán của ông, là một thông tin nội bộ.
Giannis Tcharos nói rất tế nhị:
- Thưa ông Denmiris, ở Hợp chủng Quốc, đó là một tội hình sự.
- Tôi biết.
***
Cách một dặm, ở Quảng trường Syntagama, Spyros Lambrous đang làm việc trong văn phòng của ông. Nơi làm việc phản ánh cái sở thích triết trung của ông. Đồ đạc ít có đồ cổ đó là một hỗn hợp giữa kiểu dáng Pháp và Ý. Ba bức tường đều có treo các tác phẩm của các hoạ sĩ theo trường phái ấn tượng Pháp. Bức tường thứ tư dành cho một số hoạ sĩ Bỉ, từ Van Rysselberghe đến De Smit.
Biển đề ở cửa ngoài phòng đọc được là: Spyros Lambrous và các cộng tác viên, - nhưng chưa bao giờ có một cộng tác viên nào cả. Spyros Lambrous được thừa kế từ người cho ông một dịch vụ buôn bán rất kết quả, và qua nhiều năm ông đã xây dựng nơi đây thành một tổ hợp hoạt động khắp thế giới.
Spyros Lambrous phải là một con người hạnh phúc. Ông rất giàu có và thành đạt, và ông vui thích với sức khỏe tuyệt vời của ông. Nhưng đối với ông không thể có hạnh phúc thực sự chừng nào mà Constantin Denmiris còn sống. Người em rể ông là người ông ghét cay ghét đắng. Lambrous coi thường người này. Đối với Lambrous, Denmiris là một tên đa mưu kế, một con người rất có nhiều phương sách, một tên du thủ du thực vô đạo đức.
Lambrous luôn luôn oán hận Denmiris vì đã đối xừ tệ bạc với Melina, nhưng sự đối địch tàn bạo giữa hai người có cái liên hệ khủng khiếp riêng của họ.
Điều đó bắt đầu từ mười năm trước, trong một bữa ăn trưa của Spyros với em gái của ông, chưa bao giờ cô thấy anh mình bị kích động như vậy.
- Melina, em có biết rằng cứ trong một ngày thôi, cả thế giới tiêu dùng số nhiên liệu dưới lòng đất mà phải mất một nghìn năm mới tạo ra được.
- Không, anh Spyros ạ.
- Càng có yêu cầu nhiều về dầu trong tương lai, thì càng phải có đủ tàu chở dầu để chuyên chở số lượng đó.
- Anh sắp đóng một số tàu ấy à?
Ông gật đầu.
- Nhưng không phải loại chở dầu thông thường. Anh dự định chế tạo một đội tàu chở dầu đầu tiên gồm các tàu rất lớn. Lớn gấp ba lần các tàu hiện có. - Lời nói của ông đầy nhiệt huyết. - Anh đã mất nhiều tháng để xem xét các hình vẽ. Em hãy nghe nhé. Một gallon dầu thô chở từ vịnh Péc-xích đến các cảng miền Đông nước Mỹ chi phí mất bẩy xu. Nhưng với tàu lớn, chi phí giảm đi chỉ còn ba xu cho một gallon. Em có hiểu nó có ý nghĩa gì không?
- Anh Spyros - thế anh định lấy tiền ở đâu để đóng một đội tàu như vậy?
Ông cười:
- Đó là cái hay nhất trong kế hoạch của anh. Kế hoạch đó không tốn của anh lấy một xu.
- Kế hoạch gì?
Ông dướn người về phía trước:
- Anh sẽ đi Mỹ trong tháng tới để nói chuyện với người cầm đầu các công ty lớn. Với những tàu chở dầu này, anh có thể chở cho họ với giá bằng một nửa giá họ phải trả để chuyên chở hiện nay!
- Nhưng… anh hiện nay chưa có cái tàu to nào cả.
Nụ cười của ông phá lên ngạo nghễ.
- Không, khi mà anh có được các hợp đồng vận chuyển dài chẳng hạn của các công ty dầu mỏ, thì ngân hàng sẽ cho anh vay tiền để đóng những con tàu đó. Em nghĩ thế nào?
- Em nghĩ anh giỏi quá. Đó là một kế hoạch kiệt xuất.
Melina đã bị kích động bởi những ý đồ của ông anh đến độ cô đã nói điều đó với Denmiris ngay tối hôm đó trong bữa ăn.
Khi đã giải thích xong, Melina còn nói:
- Đó có phải là một ý đồ tuyệt vời không anh?
Constantin yên lặng một lát.
- Anh cô là người hay mơ mộng. Điều đó không bao giờ thực hiện được.
Melina nhìn ông sửng sốt:
- Sao không, Costa?
- Bởi đó là một ý đồ lỉều lĩnh. Trước hết là hiện chưa có một đòi hỏi lớn như vậy về dầu hoả, do vậy những tàu chở dầu thần thoại đó theo ý anh ấy sẽ trống rỗng. Hai là, các công ty dầu mỏ sẽ không mặn mà để đổ những thùng dầu quý hoá của họ lên cái hạm đội mà ngay cả việc tồn tại cũng không có được. Và thứ ba là, những ngân hàng mà anh ấy sẽ làm việc, họ sẽ chế nhạo và đuổi anh ấy ra khỏi văn phòng của họ.
Vẻ mặt Melina đầy chán ngán.
- Spyros quá nhiệt tình. Anh có nên trao đổi điều đó với anh ấy không?
Denmiris lắc đầu.
- Cứ để cho anh ấy mơ mộng, Melina ạ. Tốt hơn hết là anh ấy không nên biết về cuộc trò chuyện của chúng ta.
- Được Costa. Anh nói thế nào, em sẽ làm thế.
Sáng sớm hôm sau Constantin Denmiris lên đường sang Mỹ để thảo luận về các tàu chở dầu lớn. Ông biết rằng dự trữ dầu hoả trên thế giới bên ngoài nước Mỹ là các lãnh thổ thuộc khối Liên Xô do bảy anh em quản lý: Srandra Oli Company ở New Jersey, Standard Oil Company ở California, Gulf Oil, The Texas Company, Socony - Vacunm, Royal Dutch - Shell và Auglo - Iranian. Ông còn biết nếu ông có thể làm việc được với một công ty, các công ty khác chắc chắn cứ thế theo.
Trước hết Constantin Denmiris đến thăm văn phòng điều hành của Standar Oil ở New Jersey. Ông được hẹn làm việc với Owen Curtis, Phó chủ tịch thứ tư.
- Tôi có thể làm gì giúp ông, ông Denmiris?
- Tôi có một suy nghĩ rằng tôi có thể mang lại lợi ích lớn về tài chính cho công ty của ông.
- Vâng, ông có thể nói điều đó qua điện thoại nhé. - Curtiss liếc nhìn vào đồng hồ đeo tay - Tôi có cuộc họp sau đây mấy phút. Nếu ông có thể nói gọn…
- Tôi sẽ nói vắn tắt. Để chuyên chở một gallon dầu thô từ vịnh Percik tới bờ biển phía Đông hợp chủng Quốc, các ông phải chi bẩy xu!.
- Đúng thế.
- Ông có ý kiến gì nếu tôi nói với ông tôi đảm bảo chuyên chở toàn bộ dầu của ông chỉ có ba xu một gallon?
Curtiss cười với thái độ kẻ cả:
- Làm thế nào mà ông lại có thể làm được điều lạ lùng đó?
Denmiris nói nhẹ nhàng:
- Với một đội tàu gồm các tàu chở dầu lớn có sức chứa vận chuyển gấp ba lần tàu hiện nay. Tôi có thể chuyên chở dầu của các ông nhanh bằng các ông hút lên khỏi mặt đất.
Curtiss đang tìm hiểu ông, mặt ông ta đầy vẻ suy nghĩ.
- Ông sẽ lấy đội tàu chở dầu to lớn đó ở đâu?
- Tôi sắp đóng!
- Xin lỗi. Chúng tôi muốn quan tâm đến vấn đề đẩu tư…
Denmiris ngừng lại.
Sẽ không tiêu đến của các ông một xu. Tất cả các vấn đề mà tôi đang muốn hỏi ông về các hợp đồng dài hạn để chuyên chở dầu của ông bằng nữa các giá mà ông đang phải trả. Tôi sẽ giải quyết vấn đề tài chính của tôi với các ngân hàng.
Sau đó là im lặng khá lâu và nặng nề. Owen Curtiss đằng hắng lấy giọng.
- Tôi nghĩ rằng tốt hơn hết là tôi đưa ông lên trên gặp ông chủ tịch của chúng tôi!
Đó là bước đầu. Các công ty dầu khác rất nóng lòng muốn làm ăn với Constantin Denmiris về các tàu chở dầu mới. Vào lúc mà Spyros Lambrous biết được điều gì đã xảy ra thì quá muộn. Ông ta cũng bay sang Hợp Chủng Quốc và đã làm việc được về tàu chở dầu lớn với một vài công ty độc lập, nhưng Denmiris đã hớt được hết váng crem ở ngoài chợ rồi.
- Nó là chồng cô, - Lambrous gầm lên, - nhưng tôi thề với cô Melina, một ngày nào đó tôi sẽ bắt nó phải trả giá về những gì nó đã làm.
Melina cảm thấy vô cùng khổ tâm về những điều đó. Cô cảm thấy cô đã phản bội người anh của mình.
Nhưng khi cô cự lại chồng mình, ông ta nhún vai.
- Anh không đến với họ, Melina ạ. Họ đến với anh. Làm sao anh từ chối họ được?
Và thế là kết thúc cuộc trao đổi.
Nhưng những cách thức làm ăn thì không quan trọng khi cảm nghĩ của Lambrous nếu so sánh với cách đối xử của Denmiris với Melina.
Ông cũng có thể nhún vai về việc Constantin Denmiris là một đứa tán gái nổi tiếng - sau hết, là một con người phải có sở thích riêng của mình. Nhưng điều đáng phàn nàn về Denmiris, đó lại là sự nhục nhã không chỉ đối với Melina mà còn đối với cả gia đình Lambrous. Cái việc mờ ám của Denmiris với diễn viên điện ảnh, Noelle Page, đã là một ví dụ quá xa rồi. Việc đó đã gây ra các hàng chữ lớn trên các báo chí khắp thế giới. Một ngày, Spyros Lambrous nghĩ. Một ngày kia…
Nikos Veritos, trợ lý của Lambrous, đi vào phòng làm việc, Veritos làm việc với Spyros Lambrous đã mười lăm năm. Anh ta có năng lực, nhưng ít chịu động não, một con người không chú ý tới tương lai, tóc đã hoa râm và không sĩ diện. Sự đối đầu giữa hai anh em rể đã tạo cho Veritos cái mà anh coi là cơ hội vàng son. Anh đã cá cược là Constantin Denmiris sẽ thắng, và thỉnh thoảng anh lại đưa những tin mật cho ông này, hy vọng sẽ được ban thưởng thích đáng.
Veritos tiến lại gần Lambrous:
- Xin lỗi. Có ông Anthony Rizzoli đến gặp ông.
Lambrous thở dài:
- Hãy để cho việc đó qua đi, - Ông nói. - Mời ông ấy vào.
Ông Anthony Rizzoli mới độ khoảng bốn nhăm. Ông ta tóc đen, có mũi quặp mảnh, và đôi mắt nâu sâu thẳm.
Ông ta đi lại như dáng võ sĩ quyền anh đã được huấn luyện. Ông ta mặc bộ đồ cắt may màu hạt dẻ đắt tiền, một áo sơ mi lụa và đi một đôi giày mềm mại. Ông ta nói năng nhỏ nhẹ mà lịch sự, và đúng vậy có một điều kỳ quặc như đe doạ ở ông.
- Rất vui sướng được gặp ông, ông Lambrous ạ.
- Mời ngồi, ông Rizzoli.
Rizzoli ngồi xuống một chiếc ghế.
- Tôi có thể làm gì giúp ông.
- Tốt quá, như tôi đã giải thích với ông Veritos đây, tôi muốn thuê một trong những tàu chở hàng của ông. Ông thấy đấy, tôi có một số nhà máy ở Marseilles và tôi muốn chở một số máy móc sang Mỹ. Nếu ông và tôi có thể làm việc được, tôi có thể chuyển một số dịch vụ sang cho ông trong tương lai.
Spyros Lambrous ngả người vào lưng ghế và nghiên cứu con người đang ngồi trước mắt ông. Không ngon lành.
- Nghĩa là ông chỉ muốn chở hàng, ông Rizzoli? - Ông hỏi.
Tony Rizzoli cau mày:
- Thế nào? Tôi không hiểu.
- Tôi nghĩ ông hiểu! - Lambrous nói. - Tàu của chúng tôi không đủ để cho ông thuê.
- Tại sao không? Ông nói về cái gì hở?
- Thuốc, ông Rizzoli ạ. Ông là người chuyên buôn bán thuốc.
Đôi mắt của Rizzoli co hẹp lại.
- Ông điên à? Ông đã nghe nhiều các lờì đồn đại.
Nhưng những điều đó còn hơn cả những lời đồn đại.
Spyros Lambrous đã kiểm tra cẩn thận người này. Tony Rizzoli là một trong các tay buôn lậu thuốc phiện hàng đầu thế giới. Ông ta là Mafia, một bộ phận của tổ chức này, và người ta có nói là các nguồn vận chuyển của Rizzoli đã bị kiệt quệ rồi. Và đó là lí do vì sao hắn rất lo lắng để giải quyết việc này.
- Tôi e rằng ông phải đi một nơi nào đó để giải quyết.
Tony Rizzoli ngồi đó nhìn chằm chằm vào ông, đôi mắt hắn lạnh giá. Cuối cùng, hắn gật đầu.
- Ô kê! - Hắn lấy một danh thiếp từ túi ra và ném cái đó lên bàn làm việc. - Nếu ông thay đổi ý kiến, ông có thể báo cho tôi theo địa chỉ này! - Hắn đứng dậy và một lát sau, hắn đi ra.
Spyros Lambrous cầm tấm thiếp lên. "Anthony Rizzoli - Xuất nhập khẩu" ghi trên tấm thiếp. Có địa chỉ một khách sạn ở Anthens và cả số điện thoại ở phía dưới thiếp.
Nikos Veritos ngồi ngay đó, mắt mở to, nghe câu chuyện giữa hai người. Khi Tony Rizzoli đi ra cửa, anh nói:
- Hắn thực là thế ư?
- Ừ. Tay Rizzoli này chuyên buôn bạch phiến. Nếu chúng ta mà cho hắn dùng một trong những con bài của chúng ta, chính phủ sẽ loại tất cả con tàu của chúng ta không cho làm ăn gì nữa.
Tony Rizzoli ra khỏi phòng làm việc của Lambrous với vẻ mặt tức giận. Cái tay Hy Lạp khôn ngoan này đối xử với ta như là một nông dân ngoài phố! Và làm sao hắn lại biết về thuốc phiện? Chuyến hàng lớn lắm, với giá trị ngoài thị trường ít nhất cũng tới chục triệu đô la. Nhưng vấn đề là phải làm sao để đưa vào New York. Món bạch phiến chết tiệt này đang được thu gom khắp Anthens. Ta phải gọi dây nói cho Sicily và ban chỉ huy. Tony Rizzoli chưa bao giờ bị mất một chuyến hàng nào, và hắn không có ý định để mất món hàng này…
Hắn nghĩ về bản thân hắn chưa bao giờ thua cả.
Hắn đã lớn lên ở Hell's Kitchen, New York. Về mặt địa lý, thì nó ở giữa khu phía tây Manhattan, giữa Đại lộ số 8 và sông Hudson, và phía Bắc và phía Nam là các phố thứ 23 và 59. Nhưn g về mặt tâm lý và cảm xúc thì Hell's Kitchen là một thành phố trong một khu vực có vũ trang.
Các phố này do các toán cướp cai quản. Đó là các toán Gophers, toán Parlor Mob, toán Golrillas Rhodes. Các hợp đồng giết thuê mỗi cái đã lên đến hàng trăm đô la, và hợp đồng trả thù bằng vũ lực thì ít hơn.
Bọn chủ Hell's Kitchen sống trong các căn nhà bẩn thỉu, cho thuê, đầy những chấy rận, chuột và bọ. Không có thùng tắm và bọn thanh niên giải quyết những cái thiếu thốn đó theo cách riêng của chung, chúng cởi quần áo nhảy xuống nước bên ngoài các cảng sông Hudson, ở đó các cống nước thải của các phố Kitchen đổ ra sông. Cái cảnh ngập ngụa các xác chó mèo chết trương lên.
Quang cảnh phố xá cho thấy có nhiều hoạt động không ngớt và đa dạng. Các xe cứu hoả rú còi báo động… các toán cướp đánh nhau trên các mái nhà… một buổi lễ cưới trên hè phố bọn trẻ chơi bóng gậy… một cuộc rượt đuổi sau con ngựa đang chạy… súng bắn… chỉ có một sân chơi cho bọn trẻ là hè phố, mái nhà tập thể, và những căn buồng đầy rác rưởi và - vào mùa hè nước bẩn từ những dòng sông. Trên hết cả, đó là cái mùi hăng hăng cay của sự nghèo khổ. Đó là bầu không khí, ở đó Tony Rizzoli đã trưởng thành.
Kỷ niệm xa xưa nhất của Tony Rizzoli là đã một lần bị đánh ngã gục và tiền mua sữa trong túi bị đánh cắp. Khi đó hắn chỉ có bảy tuổi. Những thằng con trai nhiều tuổi hơn và to lớn hơn là những mối đe doạ thường xuyên của hắn. Con đường đi đến trường thì là khu đất rộng không có người ở và ngay cả trường học cũng là bãi chiến trường.
Khi mà Rizzoli được mười lăm tuổi, nó đã trở thành một thằng con trai khỏe mạnh và có nghề đáng kể đó là đánh nhau. Nó thích thú với việc đánh nhau vì nó rất giỏi trong việc này, và những trận đánh nhau đó đã làm nó có cảm tưởng nó là siêu nhân ở đây. Nó và các bạn nó đã tham gia các trận thi đấu quyền anh ở nhà thể thao Stillman.
Đôi lúc, một số bọn trùm găng tơ đã bất chợt đến để xem xét và để mắt đến các tay chuyên đánh thuê mà họ là trùm. Frank Costello xuất hiện ở đây hai hay ba lần trong tháng, cùng với Joe Adonis và Lueky Luciano. Bọn chúng đều vui thích với các trận quyền anh mà người trẻ hơn bao giờ cũng được diễn, và như một hình thức đa dạng, họ bắt đầu cá cược về các trận đấu. Tony Rizzoh thì luôn luôn là kẻ chiến thắng, và hắn nhanh chóng được các ông trùm ưa thích. Một hôm, Rizzoli đang thay quần áo trong một buồng có khoá. Thằng bé nghe lỏm được câu chuyện giữa Frankl Costello và Lucky Luciano:
- Một mỏ vàng…- Lucian đã nói. - Tôi đã thắng hắn năm lần tuần qua.
- Mày sắp đặt cược về cuộc đánh của hắn với Lou Domstic?
- Chắc chắn rồi. Tôi đánh mười một to!
- Mày phải đặt lẻ là bao nhiêu?
- Mười trên một. Nhưng địa ngục là bao nhiêu? Cứ vào của Rizzoli?
Tony Rizzoli không chắc chắn rằng cuộc đối thoại đó nghĩa là thế nào. Hắn đến gặp anh trai mình là Gino và nói về điều đó.
- Lạy chúa Jesus! - anh hắn cầu xin. - Bọn nó đã cướp tiền cược của mày à.
- Nhưng vì sao? Em không phải là chuyên nghiệp.
Gino nghĩ một lúc:
- Mày chưa bao giờ thua cả phải không Tony?
- Không!
- Khả năng nào xảy ra nếu bọn chúng chỉ cá rất nhỏ để nhử, và rồi chúng thấy mày có thể làm gì, chúng bắt đầu cá lớn!
Thằng cu con nhún vai.
- Điều đó chẳng là cái cóc khô gì với em cả.
Gino cầm cánh tay thằng em và nói rất nghiêm túc:
- Cái đó có ý nghĩa rất lớn đối với mày đấy. Đối với cả bọn chúng tao nữa. Nghe tao đây, thằng nhóc…
Trận đánh với Lou Domenic tổ chức tại sân vận động Stillman vào chiều thứ sáu và tất cả các bọn lớn đều đến đó - Frank Costells, Joe Adonis, Albert Anastasia, Lucky Luciano và Meyer Lausky. Chúng vui thích cho bọn trẻ đánh nhau, nhưng cái mà chúng còn thích hơn là chúng tìm cách móc tiền của bọn nhóc.
Lou Domenic mới có mười bảy tuổi, lớn hơn Tony một tuổi và nặng hơn năm pound(3) nhưng chưa đủ sức với tay nghề quyền anh và bản chất giết người của Tony Rizzoli.
Trận đấu có năm hiệp. Hiệp một Tony rất thuận lợi. Hiệp hai cũng thiên về nó. Và hiệp ba. Bọn trùm đã sẵn sàng đếm tiền.
- Bọn nhóc sắp nhớn để trở thành vô địch thế giới, - Lucky lầu bầu. - Mày đã cá với hắn bao nhiêu?
- Mười lớn, - Frank Costello nhắc lại. - Số lẻ đẹp nhất tao muốn đánh là mười năm một. Bọn nhóc đã nổi tiếng.
Và bất ngờ, điều không mong đợi đã đến. Ở giữa hiệp năm, Lou Domenic đánh nốc-ao Rizzoli với cú móc trên.
Trọng tài bắt đầu đếm… rất chậm, nhìn thăm dò các khán giả mặt trơ ra như đá.
- Đứng thẳng lên, thằng con hoang, - Joy Adonis hét lên. - Đứng dậy và đánh đi!
Tiếp tục đếm, và mặc dù đếm chậm thế mà cuối cùng vẫn tới số mười. Tony Rizzoli vẫn còn ngã trên dây, im lặng.
- Đồ chó đẻ. Một cú đấm may mắn?
Nhiều người bắt đầu cộng các khoản mất mát của mình. Đó là cái chính. Tony Rizzoh được Gino đưa vào buồng thay quần áo. Tony nhắm nghiền mắt, sợ rằng họ không thấy được nó đã mê man và có thể xảy ra điều gì khủng khiếp cho hắn.
Tony bắt đầu lấy lại sức, không đợi đến khi phải đưa về nhà an toàn.
- Chúng ta đã được! - anh hắn kêu lên. - Mày có biết chúng ta kiếm được bao nhiêu tiền không? Gần một ngàn đô la.
- Tôi không hiểu. Tôi…
- Tao đã vay tiền của bọn cho vay lãi để cá cho Domenic, và được mười lăm một. Chúng ta giàu rồi.
- Chúng có bị điên không? - Tony hỏi.
Gino cười:
- Chúng không bao giờ biết.
Ngày hôm sau khi Tony Rizzoli vừa ở trường đi ra, có một chiếc limousine dài đen đang đợi chỗ đường rẽ. Lucky Luciano ngồi sau ghế. Hắn khoát tay ra hiệu cho thằng bé qua kính cửa xe:
- Lên xe đi.
Tim Tony Rizzoli bắt đầu đập.
- Tôi không thể. Ông Luciano, tôi đánh chậm quá…
- Lên xe đi.
Tony Rizzoli chui vào chiếc limousine. Lucky Luciano nói với thằng lái xe:
- Đi quanh khu nhà này.
Lạy chúa nó không bị đưa đi bắn chết?
Luciano quay về phía thằng bé.
- Mày lặn ấy à, - hắn nói lạnh lùng.
Rizzoli chối.
- Không, thưa ngài. Tôi…
- Đừng có úm tao. Mày được bao nhiêu trong trận này?
- Chẳng được gì ạ, ông Luciano. Tôi…
- Tao muốn hỏi mày một lần nữa. Mày được bao nhiêu bằng cách lặn đó?
Thằng bé do dự.
- Một nghìn đô la.
Lucky Luciano cười.
- Đó chỉ để nuôi gà. Nhưng tao lại đoán là… mày bao nhiêu tuổi?
- Gần mười sáu ạ!
- Tao cho rằng một thằng mười sáu tuổi, như vậy không tồi đâu. Mày biết mày đã làm tao và bạn tao mất nhiều tiền không.
- Tôi xin lỗi. Tôi!
- Thôi, quên đi. Mày là thằng bé can đảm đấy. Mày sẽ có tương lai tốt.
- Xin cám ơn ông!
- Tao sẽ giữ kín chuyện này, Tony, hoặc bọn tao sẽ cắt hột của mày và bắt mày ăn. Nhưng tao muốn mày đến gặp tao thứ hai này. Mày và tao sẽ cùng làm việc.
Một tuần lễ sau, Tony Rizzoh đã làm việc cho Lucky Luciano. Rizzoli bắt đầu bằng việc chạy số và rồi trở thành một thằng cò mồi. Nó rất lanh lợi và nhanh nhẹn và lúc này nó làm việc và được nâng lên hàng thiếu uý của Luciano.
Khi Luciano bị bắt, bị kết án và bị bỏ tù, Tony vẫn còn ở trong tổ chức của Luciano.
Các gia đình đã đi vào con đường cờ bạc, cho vay nặng lãi đĩ điếm hay bất cứ việc làm ăn gì để kiếm lời bất hợp pháp. Buôn bán ma tuý thường là rất vất vả nhưng một số người vẫn cứ tham gia, và các gia đình bất đắc dĩ phải cho phép họ lập đường dây buôn bán thuốc phiện của riêng họ.
Ý nghĩ đó trở thành một điều ám ảnh đối với Tony Rizzoh. Từ đó, cái mà hắn đã thấy, những người buôn bán thuốc phiện thì hoàn toàn không có tổ chức. Tụi nó phải làm cho công việc của họ phải chạy. Với trí óc suy xét và với sức lực của họ.
Hắn quyết định.
Tony Rizzoh không phải là một người lao vào việc gì cũng may rủi. Hắn đã bắt đầu mọi việc bằng các kiến thức hắn có thể biết được về heroin do đọc sách.
Heroin đã nhanh chóng trở thành vua của - các loại ma tuý. Marifuana và cocain cũng là chất ma tuý mạnh, nhưng heroin tạo một khoái cảm hoàn toàn, không đau đớn không nảy sinh vấn đề gì, và không phải chữa chạy bệnh tật gì. Kẻ nào đã là nô lệ heroin thì chỉ muốn bán hết cái gì họ có, ăn cắp tất cả cái gì có thể ăn cắp được và sẵn sàng phạm các tội ác. Heroin đã trở nên một tôn giáo của họ, một lý lẽ cho sự tồn tại trên đời này của họ.
Thổ Nhĩ Kỳ là một trong những nơi trồng cây thuốc phiện lớn nhất, từ cây đó lấy ra chất heroin.
Các Gia đình này có quan hệ ở Thổ Nhĩ Kỳ do vậy Tony Rizzoli đã có cuộc nói chuyện với Pete Lucca, một trong những tên cầm đầu.
- Tôi sẽ tham gia, - Rizzoli nói. Nhưng bất cứ việc gì tôi làm đều là vì Gia đình. Tôi muốn ông biết vậy.
- Ông là một người giỏi, Tony.
- Tôi muốn sang Thổ Nhĩ Kỳ để xem việc đã xong chưa. Ông có thể bố trí việc đó không?
- Ông già do dự. - Tôi sẽ nhắn họ. Nhưng họ không giống chúng tôi, Tony ạ. Họ không có đạo đức gì cả. Họ là những con vật. Nếu họ không tin ông, họ sẽ giết ông!
- Tôi sẽ phải thận trọng.
- Ông làm thế nhé.
Hai tuần sau, Tony Rizzoìi đã lên đường đi Thổ Nhĩ Kỳ.
Hắn đã đi đến các vùng Izmir, Afyon và Eskischir, các vùng trồng cây thuốc phiện, và những phút đầu, hắn được chào mừng đầy vẻ nghi ngờ. Hắn là người lạ, và những người lạ thì không được đón chào.
- Chúng ta sẽ có nhiều công việc làm ăn cùng nhau. - Rizzoli nói vậy. - Tôi muốn xem qua một tý các cánh đồng thuốc phiện.
- Tôi chẳng biết gì cả, không thấy các ruộng trồng.
- Các anh đang lãng phí thời gian của các anh.
- Cút đi.
Nhưng Rizzoli đã quyết định. Gần sáu cú điện thoại và các điện tín bằng cáp đã đánh đi để trao đổi. Cuối cùng, ở Kilis, biên giới giữa Thổ Nhĩ Kỳ và Sifei, hắn đã được phép xem các cây thuốc phiện gặt về trại của Carella, một trong những tên chúa đất lớn nhất.
- Tôi không hiểu gì, - Tony nói. - Làm sao các ông lấy được heroin từ hoa thuốc phiện?
Một nhà khoa học mặc áo trắng giải thích cho anh về việc đó:
- Có mấy bước, ông Rozzoli ạ. Heroin được tổng hợp từ thuốc phiện, bằng cách xử lý moóc-phin với axit axetic. Heroin lại lấy từ mủ đặc biệt của cây thuốc phiện (poppy) gọi là Papaver Sommferam, hoa của những giấc ngủ. Opium là tên từ tiếng Hy Lạp là Opos, có nghĩa là nước quả.
- Rất hiểu ông!
Vào vụ thu hoạch, Tony lại được mời đến thăm lãnh địa của Carella. Mỗi một người trong họ Carella phải trang bị một "cozzi licak" - dao cắt hình con dao mổ, để rạch một đường chính xác vào cây.
Carella giải thích:
- Cây thuốc phải thu hoạch rất nhanh trong hai mươi bốn giờ đồng hồ, nếu không cả vụ coi như vứt đi.
Có chín người trong gia đình và mỗi người phải làm việc cật lực mới đảm bảo đúng thời vụ được. Không khí ở đây chứa đầy khói gây nên bệnh say ngủ.
Rizzoli cảm thấy người như ngây ngất.
- Cẩn thận! - Carella cảnh giác. - ông phải tỉnh táo. Nếu ông nằm ở đây trên cánh đồng này, ông sẽ không bao giờ dậy được nữa.
Vì vậy ở đây các cửa sổ và cửa ra vào của các ngôi nhà được khép rất kín hoặc đóng lại trong hai mươi bốn giờ một ngày, trong suốt mùa thu hoạch.
Các cây thuốc phiện đã cắt về, Rizzoli xem, khi những nhựa trắng nhờn nhờn được chuyển hoá từ moóc-phin thành heroin ở "phòng thí nghiệm" trên đồi.
- Thế, chính đây đấy à?
Carella lắc đầu.
- Không, ông bạn ạ. Đây chỉ là bước đầu Làm ra heroin là khâu dễ nhất. Cái bí quyết là vận chuyển nó mà không bị bắt.
Tony Rizzoli cảm thấy trong người hắn như có một điều kích thích. Đó là làm sao hắn lấy được cái kỹ thuật chuyên môn này. Đến bây giờ, việc làm ăn này đều do bọn không có trình độ làm. Nay, hắn sẽ cho bọn chúng thấy một tay chuyên môn làm như thế nào.
- Thế anh vận chuyển loại hàng này thế nào?
- Có nhiều cách. Xe tải, xe đò, tàu hoả, ô tô, ngựa lừa, lạc đà.
- Cả lạc đà?
- Chúng tôi tuồn heroin vào trong những cái túi tọng vào bụng các con lạc đà - bọn kiểm soát chỉ có thể dùng máy dò kim loại mới phát hiện ra được. Vì vậy chúng tôi đóng vào các túi cao su. Đi đến đích chúng tôi sẽ mổ bụng con lạc đà. Vấn đề là đôi khi, túi vỡ trong bụng lạc đà, khi ấy con vật lê được đến biên giới như một tên say rượu. Nếu thế bọn kiểm soát có thể phát hiện ra!
- Các ông đi đường nào?
- Đôi khi heroin đi đường Aleppo, Beviut và Istanbul, và đưa đi Marseilles. Đôi khi thuốc đi từ Istanbul tới Hy Lạp rồi chuyển đi Sicita qua đảo Corsica, Morocco và qua Đại Tây Dương.
- Tôi đánh giá cao sự hợp tác của ông! - Rizzoli nói. - Tôi sẽ bảo thằng bé của tôi. Tôi có một vấn đề khác muốn hỏi ông.
- Vâng!
- Tôi muốn được đi theo chuyến hàng tới.
Yên lặng một lúc lâu.
- Như thế sẽ rất nguy hiểm!
- Tôi coi đó là điều may mắn của tôi.
Trưa hôm sau, Tony Rizzoli được giới thiệu với một tên cướp người to lớn, cồng kềnh, có bộ râu mượt và rậm, thân hình như một cái thùng. Đây là ông Mustapha ở Afvon. Tiếng Thổ Nhĩ Kỳ, Afvon nghĩa là thuốc phiện. Mustapha là một trong những tay buôn lậu khéo léo nhất của chúng tôi!
- Con người ta phải khéo léo. - Mustapha nói rất khiêm tốn - Có nhiều nguy hiểm lắm.
- Nhưng đáng giá nhất là rủi ro, ề! - Tony Rizzoli ngắt lời
- Ông đang nói về tiền. - Mustapha nói vẻ trịnh trọng - Đối với chúng tôi thuốc phiện còn hơn là tiền thu hoạch được.Có một điều thần bí về cái đó. Thuốc phiện là một loại cây hơn cả lương thực nữa. Nhựa trắng của cây này là thứ trời cho, nó là một thứ thuốc thiên nhiên nếu dùng với liều lượng nhỏ. Thuốc có thể ăn được hay trực tiếp bôi lên da, và nó sẽ chữa hầu hết các chứng bệnh đau thông thường như đau dạ dày, cảm lạnh, sốt, đau đầu, vết thương, bong gân. Nhưng phải rất cẩn thận. Nếu anh uống liều cao, không những nó làm cảm giác của anh bị mờ, mà nó còn làm anh mất hết năng lực về tình dục, và ở Thổ Nhĩ Kỳ, thì không có gì có thể phá hoại phẩm giá của họ mạnh hơn là sự bất lực của họ.
- Đúng thế. Điều gì ông nói cũng đúng.
Hành trình từ Afyon bắt đầu lúc nửa đêm. Một nhóm nông dân, đi dọc theo hàng một qua đêm tối để hẹn gặp Mustapha. Các con la chất đầy thuốc phiện, tới 350 kg, trên 700 pound buộc lên lưng bảy con la lùn tịt. Mùi hăng hăng ngọt ngọt của thuốc phiện, như là cỏ khô bị ẩm, bốc lên xung quanh những người đi theo. Đó là mười hai nông dân đi để bảo vệ thuốc phiện khi vận chuyển cùng Mustapha. Mỗi nông dân trang bị súng trường.
- Những ngày này chúng ta phải cẩn thận. - Mustapha nói với Rizzoli. - Chúng tôi có Cảnh sát quốc tế và nhiều cảnh binh bảo vệ. Ngày trước còn nực cười hơn. Chúng tôi thường xuyên chở thuốc phiện qua làng xóm hay thành phố trong các hòm phủ vải đen. Nó làm động lòng khi gặp nhân dân và cảnh sát trên đường phố, làm họ phải bỏ mũ và chào rất kính cẩn một quan tài thuốc phiện đi qua!
Tỉnh Afyon nằm ở giữa phần ba miền tây của Thổ Nhĩ Kỳ dưới chân núi Sultan, trên một cao nguyên, xa lánh và cách ly hẳn với thành phố của nước này.
- Mảnh đất này rất tốt cho công việc của chúng tôi! - Mustapha nói - Chúng tôi tìm ra nó không dễ dàng gì.
Các con la di chuyển chậm chạp qua những ngọn núi hoang vu, vào lúc nửa đêm, ba ngày sau, đã tới biên giới Thổ Nhĩ Kỳ và Syri. Ở đó họ gặp một người đàn bà mặc đồ đen. Bà ta đang dắt một con ngựa chở một túi vôi bột vô hại, và một sợi dây gai, buộc rất lỏng vào yên ngựa. Sợi dây lòng thòng sau con ngựa, nhưng không chạm mặt đất.
Đó là một sợi dây dài khoảng 200 feet. Đầu dây do Mustapha cầm và tiếp theo là mười lăm người ông thuê đi sau ông ta. Họ như thu mình lại, lưng uốn gập gần mặt đất một tay cầm sợi dây, tay kia giữ chặt lấy túi vải đầy thuốc phiện. Mỗi túi nặng ba mươi nhăm pound.
Người đàn bà và con ngựa đi dọc theo một con đường gài bẫy vụng về bằng mìn chống - cá nhân, nhưng đó là một con đường đã được dọn sạch mìn bởi một đàn cừu đã đi qua khu vực này trước đây. Nếu sợi dây rơi xuống đất, dây chùng xuống làm tín hiệu cho Mustapha và các người khác là có lính ở đằng trước. Nếu người đàn bà bị bắt giữ để hỏi han gì đó, thì những tay buôn lậu sẽ an toàn đi lên phía trước vượt qua biên giới.
Họ đã đi qua Kilis, điểm biên giới, chỗ này mìn rất dày đặc. Một khi đã đi qua được khu vực có lính kiểm soát, những tay buôn lậu sẽ đi tới khu vực ba dặm vuông, đến khi tới nơi hẹn, ở đó họ được một tay buôn lậu ở Siry đón.
Họ để các túi thuốc phiện xuống đất, và được tặng một chai rượu raki và những người này chuyền tay nhau uống.
Rizzoli nhìn kỹ họ cân, xếp lại và buộc an toàn lên những cái lưng võng của mười hai con lừa Syri bẩn thỉu. Công việc thế là xong.
- Được Rizzoli nghĩ, bây giờ ta hãy xem bọn Thailand làm cái đó như thế nào.
Chặng đường tới của Rizzoli là Bangkoc, khi người ta đã biết anh thành thật, anh được phép xuống một tàu đánh cá Thái, tàu này chở những thuốc phiện gói trong những túi polyethylen, rồi đút vào những thùng xăng trống rỗng có những vòng đai gắn trên nắp. Khi tàu đến gần Hongkong, nọ ném những thùng này theo hàng lối gọn gàng ở chỗ nước nông quanh Lima và các hòn đảo Ladrone, ở đó đối với các tàu đánh cá Hongkong thì rất đơn giản là nhặt lên bằng những cái móc.
- Không tồi - Rizzoli nói - nhưng có cách khác hay hơn.
Các người trổng cây thuốc phiện gọi là heroin là - H - và Ngựa, - nhưng đối với Tony Rizzoh, heroin là vàng.
Lợi nhuận thu được làm choáng váng con người. Người nông dân trồng cây thuốc phiện làm nguyên liệu, được trả ba trăm năm mươi đô la cho mười cân, nhưng vào thời gian thuốc phiện được chế biến và bán trên các đường phố New York, giá trị nó được tăng lên thêm hai trăm năm mươi đô la.
Điều đó dễ quá, Rizzoli nghĩ Carella đúng. Cái chính là làm sao không bị bắt.
Điều đó đã xảy ra ở giai đoạn đầu, mười năm trước đây Nhưng bây giờ, khó khăn hơn nhiều. Interpol, lực lượng cảnh sát quốc tế, vừa qua đã coi buôn lậu thuốc phiện là loại tội phạm đứng đầu bảng của họ. Tất cả các loại tàu rồi các cảng chính có buôn lậu, ngay cả khi có người chỉ bị nghi ngờ rất ít cũng bị cho lên bờ và khám xét.
Chính vì vậy nên Rizzoli đến gặp Spyros Lambrous. Đội tàu của ông lúc này chưa bị nghi ngờ. Chẳng lẽ cảnh sát lại khám mỗi một cái trong các tàu chở hàng này. Nhưng cái thằng con hoang lại quật hắn xuống. Ta phải tìm cách khác, Tony Rizzoli nghĩ. Nhưng phải làm nhanh.
- Catherine - Tôi có làm phiền cô không?
Lúc đó là nửa đêm.
- Không - Costa. Nghe tiếng nói của ông rất thích.
- Mọi việc tốt đẹp cả chứ?
- Vâng ạ, cám ơn ông. Tôi thực rất thích công việc của tôi.
- Tốt. Tôi sẽ sang London sau mấy tuần nữa. Tôi mong được gặp cô.
Cẩn thận đấy. Đừng đẩy quá nhanh.
- Tôi muốn trao đổi với một số người của Công ty.
- Tốt quá!
- Ngủ ngon nhé.
- Chúc ông ngủ ngon.
Lần này nàng gọi điện cho ông.
- Costa - Tôi không biết nói thế nào. Cái vòng đó rất đẹp. Ông không nên…
- Đó chỉ là một kỷ niệm nhỏ thôi, Catherine à. Evenlyn nói với tôi cô đã giúp bà ta nhiều lắm. Tôi chỉ muốn thể hiện sự đánh giá của tôi.
Dễ thôi, Denmiris nghĩ. Quà tặng nhỏ và có chút nịnh nọt.
Sau đó: Vợ tôi và tôi sẽ ly thân.
Rồi đến một giai đoạn - tôi sẽ ở một mình!
Một cuộc nói chuyện bóng gió về cưới xin và mời đi thuyền ra đảo của ông. Các công việc theo lề lối đó không bao giờ bị thất bại.
Nó sẽ đặc biệt khêu gợi. Denmiris nghĩ, bởi sẽ kết thúc khác nhau. Cô ta sẽ phải chết.
Ông gọi điện cho Napoleon Chotas. Luật sư rất vui vẻ nghe ông nói.
- Đợi một tý, Costa. Mọi việc đều tốt đẹp cả chứ?
- Vâng, cám ơn. Tôi cần một đặc ân đây!
- Tất nhiên.
- Noelle Page có một cái vi la nhỏ ở Rafina. Tôi muốn ông mua cho tôi cái đó, dưới tên một người nào đó.
- Nhất định phải thế. Tôi sẽ cho một trong các luật sư ở văn phòng của tôi…
- Tôi muốn ông giải quyết việc đó chỉ có tính chất cá nhân.
Napoleon Chotas ngồi đó, nhìn chăm chăm vào máy điện thoại. Cái villa là tổ ấm đáng yêu nhất mà Noelle Page và Larry Douglas đã thực hiện các việc của họ. Sao Constantin Denmiris lại muốn cái villa này?

Chú thích:
(1) 100 ft = 30,48 m
(2) 150 ft = 45,72 m
(3) 1 pound = 0,4536 kg

Nguồn: http://www.sahara.com.vn/