Hồi 15
Uất Kim Hương Điểu
Y Mộng Lăng thốt tiếng ngạc nhiên :
- Theo tại hạ được biết thì chất độc Kim Ty Độc Cổ chỉ có người xử dụng mới giải được, vậy thì có gì mà diệu, mà tại hạ thì....
- Mà chú em thì không muốn cầu khẩn người đã xử dụng, có phải không ?
Không đợi Y Mộng Lăng trả lời, Hề Công Cửu lại nói tiếp :
- Theo lão biết, loại Kim Ty Độc Cổ tuy có độc hại nhưng phải nửa năm mới phác tác nguy hại đến tính mạng, trừ phi người thi độc muốn sớm lấy tính mạng của chú em....
Uất Kim Hương Điểu
Y Mộng Lăng thốt tiếng ngạc nhiên :
- Theo tại hạ được biết thì chất độc Kim Ty Độc Cổ chỉ có người xử dụng mới giải được, vậy thì có gì mà diệu, mà tại hạ thì....
- Mà chú em thì không muốn cầu khẩn người đã xử dụng, có phải không ?
Không đợi Y Mộng Lăng trả lời, Hề Công Cửu lại nói tiếp :
- Theo lão biết, loại Kim Ty Độc Cổ tuy có độc hại nhưng phải nửa năm mới phác tác nguy hại đến tính mạng, trừ phi người thi độc muốn sớm lấy tính mạng của chú em....
Y Mộng Lăng khẽ buông tiếng thở dài :
- Thời gian nửa năm cũng quá đủ rồi ! Hề Công Cửu gật gù :
- Ừ ! Kể ra nửa năm cũng quá đủ thật.
Y Mộng Lăng bất giác ngạc nhiên, nghĩ thầm :
"Quái lạ ! Chẳng lẽ ông biết hết dự định của mình ư ?". Chàng ngước nhìn ông già quê mùa đang ngồi trước mặt, nhắc lại ý mình :
- Vãn bối muốn nói là thời gian nửa năm đủ để cho vản bối đến Thiên Quỷ Giáo một lần và giải quyết nốt mấy việc tư chưa làm xong.
Hề Công Cửu cất tiếng cười hề hề nói :
- Ý của lão muốn nói là sau khi chú em làm xong việc tư của mình, giúp lão đến Cùng Lai Sơn một lần, thời gian nửa năm cũng quá đủ thực hiện ý định.
- Cùng Lai Sơn ! - Cùng Lai Sơn Đặng thế gia đã nổi danh giang hồ hàng trăm năm nay, chắc chú em biết chứ ?
- Vãn bối có biết ! Phàm một kẻ nào đã lê gót giang hồ thì ít nhiều cũng phải nghe đến danh tiếng Đặng Thị Thế Gia tại Cùng Lai Sơn.
Đặng Thị Thế Gia đã nổi bật trên chốn giang hồ khoảng hơn một trăm năm nay, kể từ khi Thiên Lý Phi Lăng Đặng Úc Thanh với giải lụa màu dài hơn trượng, sấm đăng giang hồ, tạo nên danh vang tối cao và lập nên cơ nghiệp bền vững truyền qua bốn đời đến ngày nay.
Danh tiếng của Đặng Úc Thanh hàng trăm năm nay tuy không suy giảm, nhưng từ đời thứ ba và thứ tư, đời nào cũng chỉ có một người đơn truyền.
Hiện nay người nối dõi Đặng thế gia đời thứ tư là một thanh niên mới ngoài hai mươi tuổi tên Tiểu Bạch Long Đặng Giao Phi đã được liệt vào hàng nhân vật xuất hậu khởi, đệ nhất lưu cao thủ đương thời.
Phi Long Thần Đao Hề Công Cửu đối với Cùng Lai Đặng thế gia có liên hệ gì ?
Sau khi đáp lời, Y Mộng Lăng không thấy Hề Công Cửu phản ứng, chàng bèn nói tiếp :
(mất câu.....) thế nào vãn bối cũng giúp tiền bối một phen. Vậy có chuyện gì xin tiền bối cứ dạy bảo ?
Phi Long Thần Đao Hề Công Cửu khẽ gật đầu :
- Chú em có biết rằng chính hai đời Đặng thế gia hiện nay cũng đang bị chất Kim Ty Độc Cổ uy hiếp sinh mạng hay không ?
Y Mộng Lăng hết sức kinh dị :
- Thật vậy hả ?
Hề Công Cửu buông tiếng thở dài :
- Thật ra công việc cứu người này tự lão phu có thể đi được, nhưng lão phu lại không muốn để cho họ thấy cái thân hình tàn tạ của lão phu hiện nay, trong khi đó lão phu cũng lại hết sức không muốn thay đổi cái cách ăn mặc và lối sống của lão đã sống trong thời gian hơn ba mươi năm rồi.
Quả là tâm trạng của một kẻ anh hùng lạc phách đầy bi thương cảm thán.
Y Mộng Lăng khi nghe đến hai tiếng "cứu người" thì bất giác cặp mắt chàng tia ra hai luồng nhỡn quang kỳ dị, nghĩ thầm :
"Chẳng lẽ Phi Long Thần Đao có thuốc giải Kim Ty Độc Cổ ?"....
Trong lúc đó Hề Công Cửu vẫn đều đều :
- Không ngờ hôm nay lão lại gặp được chú em, giúp lão giải quyết vấn đề !....
Y Mộng Lăng vẫn lặng thinh, trong bụng hết sức kỳ quái, không hiểu giữa Phi Long Thần Đao với Đặng Thị Thế Gia có liên hệ gì ?
Trầm ngâm một lát, Hề Công Cửu lại nói :
- Chắc chú em rất thắc mắc không hiểugiữa lão phu với Đặng thị có liên hệ như thế nào phải không ?
Y Mộng Lăng thành thật đáp :
- Phải !.... Chàng ngước nhìn Hề Công Cửu một lát, nói tiếp :
"Vãn bối nghĩ rằng tiền bối với Cùng Lai Đặng Thị tất phải có một chuyện liên quan bất bình phẩm. Nếu như tiền bối thấy có thể tiết lộ được thì vãn bối nghe qua ít nhiều....
Nghe chàng nói, Phi Long Thần Đao bề ngoài tuy không có phản ứng gì rõ rệt, nhưng chàng đã nhìn rõ khuôn mặt che kín dưới lần nón lá phủ sùm sụp, đã hằn lên nét khích động mãnh liệt. Rồi đột nhiên ông ta buông tiếng thở dài, khẽ gật đầu, giọng bùi ngùi đầy cảm khái :
- Lão phu đã nói, khuyết điểm duy nhất trong đời lão phu là khoái đánh cuộc, có phải không ?
- Phải ! Chính lão tiền bối đã nói cặp mắt bị mất tròng là do hậu quả của một sự thua cuộc ! Thật ra thì không phải thua cuộc mất cặp mắt, mà thua mất cả quả tim.
- Thua mất con tim ?!....
Hề Công Cửu giọng bùi ngùi cảm thán :
- Cái gì mà chẳng đem chơi cuộc được. Cũng như chú em vừa rồi đã đem cả mạng sống mình ra chơi cuộc thì cũng thế !....
Hai lỗ mắt sâu hoắm của Hề Công Cửu hướng về phía Y Mộng Lăng mới khẽ nhếch, nở nụ cười kỳ dị, nói tiếp :
- Nhưng mà, chú em nên nhớ, sau này có chơi cuộc bằng gì thì chơi, chớ tuyệt đối không nên đem "tình yêu" ra mà đánh cuộc, nhất là tình yêu chân thật ! - Đánh cuộc bằng "tình yêu" ?
Khuôn mặt thần bí của Y Mộng Lăng hết sức khích động vì một từ ngữ tân kỳ mới lạ "đánh cuộc bằng tình yêu" ! - Phải ! Cuộc đời của lão tàn tạ như ngày nay là kết quả trận đánh cuộc bằng tình yêu đấy ! Dứt lời, ông ta vô cùng thương cảm từ từ gục mặt.
Thật vậy, từ cổ đã có biết bao nhiêu anh hùng nhân vật bị lôi cuốn ngụp lặn trong biển tình gây nên bao nhiêu cảnh bi thương thảm não.... Câu "anh hùng sợ nhất bện chiền thân" cần phải đổi lại thành "anh hùng sợ nhất sa tình lụy" mới là đúng, bệnh chỉ hủy hoại mất phần thể xác của con người, chớ tình thì làm hao tổn cả thể xác lẫn tâm chí của con người ! Xem vậy đủ rõ Phi Long Thần Đao Hề Công Cửu tất phải có một chuyện củ về tình đầy thống khổ chẳng thể khuây quên ! - Chú em có nghe danh vị kỳ nữ Phiêu Phiêu Tiên Tử Nguyễn Quỳnh Ty không ?
Y Mộng Lăng tròn xoe cặp mắt :
- Phiêu Phiên Tiên Tử ? Có phải vị nữ chủ nhân của Cùng Lai Đặng Gia Bảo không ?
- Phải ! Vợ của Mãn Thiên Phi Nhự Đặng Giao ! Dứt lòi, ông ta lại gục mặt xuống thật thấp, khiến Y Mộng Lăng không thể nào nhận được nét biến chuyển trên gương mặt ông ta.
Trầm ngâm một lát ông ta mới tiếp lời :
- Năm trước lão đã thua cuộc bởi tay Mãn Thiên Phi Nhự Đặng Giao đấy ! Thật vậy, bề ngoài ông ta đã thua cặp mắt, nhưng thực tế bên trong, ông ta đã thua mất tình yêu, thua mất lẽ sống ở đời.
Ba mươi năm trước, Phi Long Thần Đao Hề Công Cửu mười sáu tuổi. Mãn Thiên Phi Nhự Đặng Giao cũng chỉ mới hai mươi tuổi. Cả hai đều đang tuổi khí huyết phương xung.
Hề Công Cửu xuất hiện giang hồ chưa đầy nửa năm danh hiệu Phi Long Thần Đao đã nổi dậy như cồn, có cơ lấn lướt cả Mãn Thiên Phi Nhự Đặng Giao. Đương nhiên Đặng Giao không bao giờ chịu thua.
Thế rồi hai người tìm gặp nhau, một người xử dụng thanh trường đao kỳ dị, một người xử dụng hai giải lụa màu rực rỡ, cùng thi triển tuyệt học, tỷ thí võ nghệ.
Ngoại trừ việc tỷ võ, hai người cùng ăn một chổ, ở một nơi, trò chuyện ý hợp tâm đầu, thân thiết như tình ruột thịt. Suốt trong thời gian mười ngày giao đấu võ công, hai người không phận thắng phụ, nhưng trên phương diện tình cảm, hai người đã trở thành đôi bạn thân thiết.
Sau đó, trong một cơ hội ngẫu nhiên, hai người lại đồng thời quen biết Phiêu Phiêu Tiên Tử Nguyễn Quỳnh Ty. Nàng là một giai nhân tuyệt sắc, nàng đẹp không bút nào tả xiết, khiến Phi Long Thần Đao và Mãn Thiên Phi Nhự đều ngơ ngẩn cả tâm thần.
Đêm đó, cả hai đều trằn trọc, không ai chợp mắt, sau cùng cả hai đều ngồi dậy bộc lộ tiếng nói của lòng mình, và trong đêm khuya vắng, tiếng cười như điên dại của hai người vang vọng trong không khí mãi mãi không tan, rồi một cuộc đánh đố bằng "ái tình" được diễn ra. Ai chinh phục được người đẹp thì kẻ bại tự móc hai mắt lui khỏi giang hồ.
Ngay lúc bấy giờ chẳng qua chỉ là một câu nói đùa không hơn không kém, nhưng sau này đã quyết định mạng vận của Phi Long Thần Đao Hề Công Cửu.
Ba tháng sau một tấm đại hồng hỷ thiếp gửi đến tay Hề Công Cửu, ông ta đã thất bại thua cuộc.
Ngày đại hỷ, Phi Long Thần Đao Hề Công Cửu ăn mặc chỉnh tề, cầm tấm hỷ thiếp đến Đặng Gia Bảo.
Đặng Giao cũng không bao giờ ngờ rằng Hề Công Cửu, người bạn thân thiết của mình lại tự móc mắt để giữ lời hứa thua cuộc như thế, ông ta đã ngẩn người đứng trơ ra như một khúc gỗ không biết nói gì.
Hai tròng con mắt đẫm máu đỏ lòm được đưa tận tay tân lang cùng tấm hỷ thiếp với lời chúc tụng :
- Giao đại ca, đây là đồ mừng của tiểu đệ, xin đại ca thu nhận, cùng chúc đại ca cùng chị Quỳnh Ty trăm năm hanh phúc ! Dứt lời Phi Long Thần Đao quay mình phóng đi, và từ đây biến dạng giang hồ không thấy lộ diện.
Mãn Thiên Phi Nhự thương tâm vô cùng, ông ta đã được hai chữ "tình yêu" trân quý nhưng đã mất đi hai chữ "tình bạn" cũng trân quý không kém.
Riêng Hề Công Cửu, ông ta có thể quên được hai mối tình :
tình yêu và tình bạn thân thiết ấy không ?
Không ! Không thể được ! Hà hà hà ! - Đột nhiên ông ta ngửa cổ cất tiếng cười dài đượm vẻ bi thương, ngậm ngùi :
- Thôi chuyện đã qua để cho qua luôn, còn nhắc tới làm chi cho thêm đau khổ.
Ông ta từ từ ngửng mặt lên, trên miện nở nụ cười thê lương bi thảm.
Nội tâm Y Mộng Lăng hình như cũng bị cảm nhiểm bởi sắc thái bi sầu đó mà nét tươi cười thần bí trên gương mặt chàng ta cũng ngưng đọng, mà bất giác thốt tiếng thở dài vô cùng cảm khái.
Ma Diện Công Tử Y Mộng Lăng thở dài quả là một chuyện hiếm thấy.
Phi Long Thần Đao Hề Công Cửu đột nhiên đổi giọng :
- Chú em có biết bảo vật Uất Kim Hương Điểu không ?
Y Mộng Lăng tỏ vẻ kinh dị vì cái tên lạ lùng.
- Uất Kim Hương Điểu ! vãn bối không hề nghe cái tên quái dị ấy bao giờ ! có phải là một giống chim gì không ?
- Phải là một giống chim, nhưng không phải một con bằng xương thịt sinh thành, mà do vô số hương kỳ dị tập tụ thành, trông chẳng khác một con chim bạch ngọc.
- Hương khí vô hình tập tụ thành một con chim hữu hình ?
- Chuyện vô lý lắm phải không ?
Hề Công Cửu tỏ vẻ vô cùng đắc ý thò tay vào bọc lấy ra một hộp nhỏ bằng bạch ngọc chỉ dài và lớn bằng ngón tay cái, chạm trổ hết sức tinh xảo, nói tiếp :
- Đây chú em nhìn xem.
Nắp chiếc hộp bạch ngọc mở ra một luồng bạch quang mờ mờ bốc lên từ từ kết tụ thành hình một con chim nhỏ trong chẳng khác con chim có xương có thịt thật sự.
Hề Công Cửu lại nói tiếp :
- Đây chính là Uất Kim Hương Điểu, một kỳ trân có lâu từ trăm thế kỷ trước, người ta truyền lại rằng niên hiệu Trịnh Quán triều Đường Thế Dân cho lệnh Lý Tĩnh làm Đại Tổng Quản xuất binh đánh rợ Đột Quyết. Để đề phòng dân tộc này giỏi dùng chất độc, trước khi xuất quân, nhà vua đã cho tụ tập hàng ba ngàn thuật sĩ, thu thập ba ngàn loại dị hương, phí thời gian một trăm ngày đêm, các loại dị hương ấy mới ngưng tụ thành bảo vật Uất Kim Hương Điểu, trông chẳng khác một con chim thật.
Ma Diện Công Tử Y Mộng Lăng nghe Hề Công Cửu kể chuyện, bất giác buột miệng lẩm bẩm :
- Thật không ngờ Uất Kim Hương Điểu lại có một xuất xứ lịch sử huy hoàng như thế, chỉ có điều lạ là tại sao ta chẳng ngửi thấy mùi vị gì ?
Phi Long Thần Đao Hề Công Cửu cất tiếng cười ha hả :
- Đấy chính là điểm đặc biệt của các loại dị hương, người ta ngửi không thấy nhưng lại rất bén nhạy đối với các loại trùng thú kỳ độc....
Ngưng lại giây lát, ông ta mới nói tiếp :
- Dị hương từ miệng chim phun tỏa ra có thể giải bách độc, mà loại trùng cổ được thư vào trong cơ thể người ta cũng bị hương khí hấp dẫn bò ra.
- Thật vậy hả ?
- Chúng ta cứ việc thử xem sẽ biết ! Dứt lời ông ta liền cầm lấy con chim nhỏ được kết tụ bằng các loại dị hương hỏi tiếp :
- Chú em bị phóng độc cổ vào trong cơ thể bằng cách nào ?
- Bị thổi vào lỗ tai ! Hề Công Cửu không nói gì nữa, chỉ từ từ kê mỏ con chim thần dị vào cạnh lỗ tai Y Mộng Lăng.
Độ một lát sau, Hề Công Cửu tay cầm thần điểu chầm chậm đi chung quanh mình Y Mộng Lăng. Từ mỏ Uất Kim Hương Điểu kéo theo từ trong lỗ tai ra một sợi tơ vàng óng ánh. Thời gian độ nguội nửa chén trà, sợi tơ vàng rấy nhỏ đó đã cuốn khắp mình chàng ta.
Y Mộng Lăng tập trung nhỡn quang nhìn kỹ vào sợi tơ vàng óng ánh cuốn khắp mình, chàng bất giác rúng động toàn thân toát mồ hôi lạnh.
Thì ra sợi tơ vàng đó được kết hợp bằng vô số những con sâu nhỏ bằng sợi kim màu vàng móc chân vào nhau.
Một số lượng độc trùng nhiều như thế mà sống trong cơ thể một con người thì thật hãi dị cùng cực !.... Trách nào khi ống Thiên Quỷ Thần Địch trổi giọng, chàng....
Giữa lúc đó Hề Công Cửu bỗng dừng chân trước mặt Y Mộng Lăng, sợi tơ vàng từ mỏ Uất Kim Hương Điểu kéo ra đã hết. Ông ta lập tức thu hồi thần điểu vào trong hộp đậy nắp lại, miệng nói :
- Thế là xong, tất cả số Kim Ty Độc Cổ trong cơ thể chú em đã được Uất Kim Hương Điểu rút ra hết rồi.
Trên nét mặt tươi cười kỳ dị của Y Mộng Lăng thoáng hiện vẻ lo ngại. Chàng ta thầm nghĩ :
"Đúng ! Độc Cổ đã rút ra hết nhưng loại kỳ độc này lại chằng cuốn khắp mình, phải làm thế nào bây giờ ?"....
Hồi 16
Liễu Liễu Thần Tăng
Loại Kim Ty Độc Cổ này xem ra thật đáng sợ quá phải không ?
Phi Long Thần Đao Hề Công Cửu đột nhiên thốt tiếng :
- Nhưng đáng tiếc nó đã bị hút ra khỏi cơ thể của chú em, hơn nữa nó cũng bị chết theo khí chất độc hóa tan nên chẳng còn gì đáng sợ nữa.
Dứt lời ông ta buông tiếng cười ha hả rồi lẹ làng tung chưởng đẩy ra một luồng nhu phong, lập tức sợi tơ vàng cuốn chung quanh Y Mộng Lăng bị đứt thành trăm ngàn khúc rơi lả tả xuống đất.
Y Mộng Lăng hiện vẻ khích động trên khuôn mặt tươi cười thần bí, buông tiếng thở dài nhẹ nhõm :
- Cảm tạ Hề lão tiền bối, ơn đức này vãn bối xin ghi lòng tạc dạ chẳng bao giờ dám quên.
- Khỏi cần, khỏi cần nhắc đến ơn với huệ gì cả, vì lão phu còn có điều kiện....
Một cảm giác đặc biệt xao động tận nội tâm Y Mộng Lăng. Rõ ràng Hề Công Cửu đã cứu chàng, đương nhiên là người ân đối với chàng, vậy mà ông ta đã đem ra hai tiếng "điều kiện" để thủ tiêu vấn đề thụ Ơn. Mà chính ra Y Mộng Lăng cũng chẳng phải là loại người thích nhận ơn. Có thể lúc còn trẻ Hề Công Cửu cũng thuộc mẫu người đặc biệt như chàng bây giờ, nên ông ta mới lượng giải cái tâm trạng của chàng ngày nay.
Nét tươi cười thần bí trên khuôn mặt đẹp trai của Y Mộng Lăng lại lay động, đối với một nhân vật đã từng gây sóng gió giang hồ trước đây, chẳng những chàng cảm kích mà tự thâm tâm chàng cũng mang một ý niệm hết sức kính trọng. Chàng nghiêm cẩn đáp lời :
- Nếu vậy vãn bối nguyện sẽ đem hết toàn lực kịp thời đến Cùng Lai Sơn.
- Được ! Nhưng còn một điều chú em cần nhớ kỹ là chớ bao giờ nhắc đến tên lão phu nhé ! Người muốn cứu mà lại không muốn được ai nhắc đến tên, thật là khó hiểu?....
Y Mộng Lăng đứng lặng thinh suy nghĩ, Hề Công Cửu bỗng chụp lấy cổ tay chàng, giọng hơi gắt :
- Không được nhắc đến tên ta, chú mày nghe rõ không ?
Y Mộng Lăng giật mình :
- Dạ ! vãn bối xin tuân mệnh ! Hề Công Cửu thở ra một tiếng, khẽ gật đầu dơ tay vỗ nhẹ vào vai chàng nói tiếp :
- Cách xử dụng bảo vật "Uất Kim Hương Điểu" như thế nào, chú em đã rõ rồi, cứ nhớ là chất độc phóng vào cơ thể theo đường nào thì cứ theo đường đó rút ra là được.
Dứt lời ông ta đưa chiếc hộp ngọc đựng bảo vật vào tay Y Mộng Lăng.
Y Mộng Lăng như chợt nghĩ ra, khẽ nhướng mắt hỏi :
- Hề lão tiền bối ! Sau khi xong việc rồi, vãn bối sẽ hoàn trả lão tiền bối món bảo vật này bằng cách nào ?
Hề Công Cửu vùng cất tiếng cười dài :
- Hà hà hà !.... Nhân sinh hà xứ bất tương phùng, cần gì phải ước định thời gian với địa điểm.... - Ngưng một chút, ông ta nói tiếp :
Nói cho ngay, bảo vật ấy lưu bên mình lão cũng chẳng biết dùng vào việc gì, nếu gặp thì trả, bằng không thì chú em cứ giữ lấy. Lão tin rằng chú em chẳng đến nỗi để nó bay mất đâu mà sơ.
- Hề tiền bối ! Uất Kim Hương Điểu là một kỳ trân tuyệt thế, vãn bối đâu dám....
- Có phải chú em thấy đường đất đi đến Cùng Lai Sơn xa xôi diệu vợi nên không muốn đi chớ gì ?
Y Mộng Lăng mỉm cười hỏi ngược lại :
- Lão tiền bối thử nghĩ xem vãn bối có phải là hạng người như thế không ?
Hề Công Cửu lại cất tiếng cười ha hả :
- Thế thì được rồi ! Dứt lời ông ta thò tay vào bọc lấy một bình thuốc, đổ ra hai viên thuốc màu đỏ tươi, bốc mùi thơm phưng phức đưa cho Y Mộng Lăng, nói tiếp :
- Uống hai viên "ngọc thỏ nhỡn" này đi, nội thương của chú em sẽ mau bình phục....
- Hề tiền bối ! Vãn bối đâu....
Hề Công Cửu xua tay ngắt lời chàng, giọng trầm lặng :
- Khỏi phải nhiều lời, chú em nên nhớ kỹ, đây không phải ta vì chú em, mà là ta muốn cho chú em giải quyết việc của chú em mau chóng hơn, để còn giúp ta đi đến Cùng Lai Sơn. Hãy uống ngay ! Giọng nói của ông ta trầm lặng, có một sức mạnh vô hình khiến người nghe khó thể cưỡng lại.
Y Mộng Lăng đành lòng phải nhún vai thản nhiên nuốt ực hai viên thỏ ngọc nhỡn đan.
Đối với con người có cá tính kỳ quái đặc biệt như Y Mộng Lăng, thật ra phải dùng phương pháp như thế mới thành công được.
Hai viên ngọc thỏ nhỡn đan vừa nuốt khỏi cổ đã trôi ngay vào bụng, làm thành một luồng nhiệt khí hừng hực bốc nóng toàn thân, khiến Y Mộng Lăng bất giác rùng mình cảm thán về sự công hiệu thần tốc của hai viên linh đan. Gương mặt tươi cười thần bí của chàng lại bắt đầu lay động, chàng ta nhìn Hề Công Cửu mỉm cười :
- Hề lão tiền bối ! Bây giờ vãn bối chuẩn bị đến tổng đàn của bọn Thiên Quỷ Giáo! Thình lình....
Hừ ! Một tiếng thét vang rền như sấm động làm cây cối chung quanh cũng nghiên ngã ào ào, tiếp theo là thân hình Phi Long Thần Đao Hề Công Cửu bắn xẹt lên cao như một ánh điện chớp.
Lập tức hàng trăm đạo hàn quang xẹt lên xẹt xuống giăng mắc đầy trời, sáng lòa chói mắt, vệt thành hình ảnh một con rồng dương nanh múa vút, thanh thế thật ghê người. Đây chính là đao pháp Phi Long Tự, năm xưa Hề Công Cửu đã nhờ đó chấn động giang hồ, tạo thành nhã hiệu Phi Long Thần Đao.
Thế rồi một tiếng rú dài vừa dứt, đạo quang cũng lập tức ẩn biến. Thân hình Hề Công Cửu từ từ hạ xuống trước mặt đứng ngang nhiên ngạo nghễ. Thanh trường đao dài hơn một thước đã được cuốn gọn lại ngang lưng. Trên gương mặt nghiêm trang của ông ta hằn lên nét khích động kịch liệt pha lẫn vẻ kinh dị đến mức cùng tột.
Nét tươi cười thần bí trên gương mặt củaMa Diện Công Tử Y Mộng Lăng cũng ngưng đọng. Ngoài vẻ kinh dị, mắt chàng ta còn đượm vẻ nghi hoặc.
Giữa lúc đó....
Rắc rắc rắc !.... Rào rào rào ! Một cây cổ thụ cao hàng ba bốn trượng bỗng dưng gãy đỗ. Cùng một lượt, một bóng người nhẹ nhàng đáp xuống mặt đất theo sau một tiếng niệm Phật hiệu "A- Di đà-Phật" vang rền như sấm động.
Một vị lão hòa thượng bảo tướng trang nghiêm với chòm râu bạc dài phủ ngang ngực. Chân vừa chạm đất, lão hòa thượng đã vòng tay hướng về phía Hề Công Cửu :
- Hề thí chủ bấy lâu mạnh giỏi chứ ? Đao pháp Phi Long Thần Đao của thí chủ càng ngày càng thần bí tuyệt thế, nếu lão tăng không nhờ lanh tay sáng mắt có lẽ đã mất mạng dưới ngọn đao của thí chủ rồi ! Phi Long Thần Đao lớn tiếng hỏi :
- Ngài có phải là Liễu Liễu Thần Tăng Thiếu Lâm Tự đấy không ?
- Chính bần tăng đây ! Y Mộng Lăng đứng bên cạnh trố mắt nhìn lão hòa thượng không chớp, nét mặt tươi cười lại lay động.
Liễu Liễu Thần Tăng, một vị chưởng môn tiền đại của Thiếu Lâm phái, từ sau khi lui vào Dưỡng Tâm Thất, chỉ có một lần xuất sơn theo sự thách đấu của Thiên Quỷ Giáo Hoàng cho đến nay, đã hơn mười năm chưa hề xuất hiện giang hồ lần nào nữa.
Thế mà hôm nay, đầu tiên, một nhân vật khét tiếng giang hồ Phi Long Thần Đao Hề Công Cửu vừa lộ diện, tiếp theo lại đến một vị thần tăng của một môn phái đã lãnh đạo võ lâm hàng mấy trăm năm - Thiếu Lâm phái - cùng một lượt xuất hiện, sự tình quả thật có điểm kỳ dị ! Thình lình có tiếng trầm nặng của Hề Công Cửu :
- Nghe nói ngài đã chui vào Dưỡng Tâm Thất để khổ tu đạo hạnh, chẳng hay hôm nay ngài lại đột nhiên xuất hiện, có điều chi chỉ giáo chăng ?
Liễu Liễu Thần Tăng nhìn Hề Công Cửu một cái không đáp, chỉ hướng sang phía Ma Diện Công Tử trầm giọng :
- Tiểu thí chủ đây chắc là nhân vật gần đây mới nổi danh là Công Tử Mặt Ma Y thí chủ có phải không ?
Y Mộng Lăng thản nhiên đáp cộc lốc :
- Phải ! Chàng hết sức phân vân không hiểu giữa chàng với lão hòa thượng này có liên hệ gì không, nhất là chàng lại chưa hề gặp mặt đối phương lần nào.
Trong khi đó Liễu Liễu Thần Tăng bước tới hai bước nói tiếp :
- Nếu thế bần tăng đang cần gặp thí chủ đây ! - Tìm gặp tại hạ ?....
Nét mặt Y Mộng Lăng thoáng hiện vẻ kinh ngạc, dự cảm của chàng tức nhiên đã đúng. Liễu Liễu Thần Tăng bỗng nhiên xuất hiện là vì chàng ! Chàng khẻ nhún vai thản nhiên :
- Ồ ! Thật kỳ quá, chẳng hay thần tăng tìm tại hạ có điều gì dạy bảo ?
- Có phải tiểu thí chủ định đến Thiên Quỷ Giáo để tìm Tuyệt Chưởng Phong Hà Thúc Tinh Nhạc không ?
- Đúng ! Liễu Liễu Thần Tăng chợt phóng hai đạo nhỡn quang sắc lạnh sáng quắc nhìn Y Mộng Lăng trầm giọng :
- Bần tăng chẳng cần biết thí chủ có phải là Cừu Tình hay không và chuyện đã qua bần tăng cũng chẳng cần để ý nữa, chỉ có điều là bây giờ bần tăng khuyên thí chủ chớ nên đến Thiên Quỷ Giáo ! Nhỡn quang sác bén của ông ta hầu như rọi thấu tâm can Y Mộng Lăng, khiến chàng cũng bất giác rùng mình e ngại. Mà dáng điệu cũng vô cùng khẳng định không có ý gì khuyên can mà là ra lệnh ! - Hà hà hà !....
Không đợi Y Mộng Lăng đáp lời, Phi Long Thần Đao đã ngửa cổ cười sằng sặc một hồi đầy vẻ khinh cuồng ngạo mạng. Đầu ông ta vẫn cúi gằm xuống với chiếc nón lá sùm sụp che kín diện mạo. Dứt tiếng cười ông ta mới lớn tiếng sang sảng :
- Kẻ xuất gia không ở chùa dưỡng tâm tu tính lại chạy ra ngoài đời xen vào việc của người trần tục ! Người ta muốn đi đâu thì đi, mặc tự do của người ta, chứ cần chi mà xen vào lộn xộn ?....
Ngừng một lát ông lại ta tiếp :
- Huống cho lão hòa thượng đã từng ấy tuổi đầu, thân gần kề miệng lỗ, thật là....
Mặc dầu ngữ điệu của Hề Công Cửu khắc bạc khó nghe, nhưng Liễu Liễu Thần Tăng vẫn thản nhiên không chút giận dữ, chỉ khẻ cất tiếng niệm Phật hiệu "A- Di đà-Phật" để bày tỏ thái độ.
Ông ta từng làm một vị chưởng môn của Thiếu Lâm phái lãnh đạo võ lâm giang hồ, được mọi người kính trọng thì với công phu hàm dưỡng siêu nhân như thế tưởng cũng không lạ lắm.
Nhưng nếu y theo lời Hề Công Cửu, thì ông ta tái xuất giang hồ xen vào công việc của Ma Diện Công Tử Y Mộng Lăng, quả thật có điểm kỳ lạ.
Chính Ma Diện Công Tử cũng vô cùng nghi hoặc, không hiểu lý do gì ông ta lại ngăn cản chàng đến Thiên Quỷ Giáo tìm Tuyệt Chưởng Phong Hà Thúc Tinh Nhạc ?
Trong khi đó thì hai đạo nhiỡn quang sắc bén của Liễu Liễu Thần Tăng vẫn không rời Y Mộng Lăng, hình như chờ đợi câu trả lời của chàng.
Chỉ thấy chàng ta nhún vai thủng thỉnh đáp :
- Công việc của tại hạ, tại hạ cao hứng thích làm sao thì làm thế, người khác chẳng có quyền can thiệp....
Ngừng một lát chàng tiếp :
- Nhưng tại hạ chỉ cần muốn biết vì lẽ gì lão tăng lại cố ý ngăn cản tại hạ ?
Nét mặt Liễu Liễu Thần Tăng chẳng chút cảm tình, vẫn giọng trầm trầm :
- Chẳng vì gì cả ! Bần tăng chỉ khuyên thí chủ không nên làm việc ấy thế thôi ! - Nếu như tại hạ nhất định làm ?....
Liễu Liễu Thần Tăng khẽ nhắm mắt, nét mặt trầm xuống và giọng nói cũng nặng thêm :
- Nếu thí chủ cứ khăng khăng chấp mê bất ngộ thì thí chủ sẽ hối hận vô cùng ! Dứt lòi, ông ta vung tay áo quay mình bước đi.
- Khoan ! Ma Diện Công Tử Y Mộng Lăng đột nhiên đứng dậy cất tiếng quát nhẹ.
Liễu Liễu Thần Tăng từ từ quay mình. Y Mộng Lăng nhướng mày cất tiếng :
- Sự tình xem ra có phần rắc rối, tuy nhiên tại hạ muốn nhắc lại cho lão thần tăng biết rằng tại hạ nhất quyết sẽ đến Tổng Đàn Thiên Quỷ Giáo một lần mới được ! Đúng vậy, sự tình không phải đơn giản như thế....
Liễu Liễu Thần Tăng
Loại Kim Ty Độc Cổ này xem ra thật đáng sợ quá phải không ?
Phi Long Thần Đao Hề Công Cửu đột nhiên thốt tiếng :
- Nhưng đáng tiếc nó đã bị hút ra khỏi cơ thể của chú em, hơn nữa nó cũng bị chết theo khí chất độc hóa tan nên chẳng còn gì đáng sợ nữa.
Dứt lời ông ta buông tiếng cười ha hả rồi lẹ làng tung chưởng đẩy ra một luồng nhu phong, lập tức sợi tơ vàng cuốn chung quanh Y Mộng Lăng bị đứt thành trăm ngàn khúc rơi lả tả xuống đất.
Y Mộng Lăng hiện vẻ khích động trên khuôn mặt tươi cười thần bí, buông tiếng thở dài nhẹ nhõm :
- Cảm tạ Hề lão tiền bối, ơn đức này vãn bối xin ghi lòng tạc dạ chẳng bao giờ dám quên.
- Khỏi cần, khỏi cần nhắc đến ơn với huệ gì cả, vì lão phu còn có điều kiện....
Một cảm giác đặc biệt xao động tận nội tâm Y Mộng Lăng. Rõ ràng Hề Công Cửu đã cứu chàng, đương nhiên là người ân đối với chàng, vậy mà ông ta đã đem ra hai tiếng "điều kiện" để thủ tiêu vấn đề thụ Ơn. Mà chính ra Y Mộng Lăng cũng chẳng phải là loại người thích nhận ơn. Có thể lúc còn trẻ Hề Công Cửu cũng thuộc mẫu người đặc biệt như chàng bây giờ, nên ông ta mới lượng giải cái tâm trạng của chàng ngày nay.
Nét tươi cười thần bí trên khuôn mặt đẹp trai của Y Mộng Lăng lại lay động, đối với một nhân vật đã từng gây sóng gió giang hồ trước đây, chẳng những chàng cảm kích mà tự thâm tâm chàng cũng mang một ý niệm hết sức kính trọng. Chàng nghiêm cẩn đáp lời :
- Nếu vậy vãn bối nguyện sẽ đem hết toàn lực kịp thời đến Cùng Lai Sơn.
- Được ! Nhưng còn một điều chú em cần nhớ kỹ là chớ bao giờ nhắc đến tên lão phu nhé ! Người muốn cứu mà lại không muốn được ai nhắc đến tên, thật là khó hiểu?....
Y Mộng Lăng đứng lặng thinh suy nghĩ, Hề Công Cửu bỗng chụp lấy cổ tay chàng, giọng hơi gắt :
- Không được nhắc đến tên ta, chú mày nghe rõ không ?
Y Mộng Lăng giật mình :
- Dạ ! vãn bối xin tuân mệnh ! Hề Công Cửu thở ra một tiếng, khẽ gật đầu dơ tay vỗ nhẹ vào vai chàng nói tiếp :
- Cách xử dụng bảo vật "Uất Kim Hương Điểu" như thế nào, chú em đã rõ rồi, cứ nhớ là chất độc phóng vào cơ thể theo đường nào thì cứ theo đường đó rút ra là được.
Dứt lời ông ta đưa chiếc hộp ngọc đựng bảo vật vào tay Y Mộng Lăng.
Y Mộng Lăng như chợt nghĩ ra, khẽ nhướng mắt hỏi :
- Hề lão tiền bối ! Sau khi xong việc rồi, vãn bối sẽ hoàn trả lão tiền bối món bảo vật này bằng cách nào ?
Hề Công Cửu vùng cất tiếng cười dài :
- Hà hà hà !.... Nhân sinh hà xứ bất tương phùng, cần gì phải ước định thời gian với địa điểm.... - Ngưng một chút, ông ta nói tiếp :
Nói cho ngay, bảo vật ấy lưu bên mình lão cũng chẳng biết dùng vào việc gì, nếu gặp thì trả, bằng không thì chú em cứ giữ lấy. Lão tin rằng chú em chẳng đến nỗi để nó bay mất đâu mà sơ.
- Hề tiền bối ! Uất Kim Hương Điểu là một kỳ trân tuyệt thế, vãn bối đâu dám....
- Có phải chú em thấy đường đất đi đến Cùng Lai Sơn xa xôi diệu vợi nên không muốn đi chớ gì ?
Y Mộng Lăng mỉm cười hỏi ngược lại :
- Lão tiền bối thử nghĩ xem vãn bối có phải là hạng người như thế không ?
Hề Công Cửu lại cất tiếng cười ha hả :
- Thế thì được rồi ! Dứt lời ông ta thò tay vào bọc lấy một bình thuốc, đổ ra hai viên thuốc màu đỏ tươi, bốc mùi thơm phưng phức đưa cho Y Mộng Lăng, nói tiếp :
- Uống hai viên "ngọc thỏ nhỡn" này đi, nội thương của chú em sẽ mau bình phục....
- Hề tiền bối ! Vãn bối đâu....
Hề Công Cửu xua tay ngắt lời chàng, giọng trầm lặng :
- Khỏi phải nhiều lời, chú em nên nhớ kỹ, đây không phải ta vì chú em, mà là ta muốn cho chú em giải quyết việc của chú em mau chóng hơn, để còn giúp ta đi đến Cùng Lai Sơn. Hãy uống ngay ! Giọng nói của ông ta trầm lặng, có một sức mạnh vô hình khiến người nghe khó thể cưỡng lại.
Y Mộng Lăng đành lòng phải nhún vai thản nhiên nuốt ực hai viên thỏ ngọc nhỡn đan.
Đối với con người có cá tính kỳ quái đặc biệt như Y Mộng Lăng, thật ra phải dùng phương pháp như thế mới thành công được.
Hai viên ngọc thỏ nhỡn đan vừa nuốt khỏi cổ đã trôi ngay vào bụng, làm thành một luồng nhiệt khí hừng hực bốc nóng toàn thân, khiến Y Mộng Lăng bất giác rùng mình cảm thán về sự công hiệu thần tốc của hai viên linh đan. Gương mặt tươi cười thần bí của chàng lại bắt đầu lay động, chàng ta nhìn Hề Công Cửu mỉm cười :
- Hề lão tiền bối ! Bây giờ vãn bối chuẩn bị đến tổng đàn của bọn Thiên Quỷ Giáo! Thình lình....
Hừ ! Một tiếng thét vang rền như sấm động làm cây cối chung quanh cũng nghiên ngã ào ào, tiếp theo là thân hình Phi Long Thần Đao Hề Công Cửu bắn xẹt lên cao như một ánh điện chớp.
Lập tức hàng trăm đạo hàn quang xẹt lên xẹt xuống giăng mắc đầy trời, sáng lòa chói mắt, vệt thành hình ảnh một con rồng dương nanh múa vút, thanh thế thật ghê người. Đây chính là đao pháp Phi Long Tự, năm xưa Hề Công Cửu đã nhờ đó chấn động giang hồ, tạo thành nhã hiệu Phi Long Thần Đao.
Thế rồi một tiếng rú dài vừa dứt, đạo quang cũng lập tức ẩn biến. Thân hình Hề Công Cửu từ từ hạ xuống trước mặt đứng ngang nhiên ngạo nghễ. Thanh trường đao dài hơn một thước đã được cuốn gọn lại ngang lưng. Trên gương mặt nghiêm trang của ông ta hằn lên nét khích động kịch liệt pha lẫn vẻ kinh dị đến mức cùng tột.
Nét tươi cười thần bí trên gương mặt củaMa Diện Công Tử Y Mộng Lăng cũng ngưng đọng. Ngoài vẻ kinh dị, mắt chàng ta còn đượm vẻ nghi hoặc.
Giữa lúc đó....
Rắc rắc rắc !.... Rào rào rào ! Một cây cổ thụ cao hàng ba bốn trượng bỗng dưng gãy đỗ. Cùng một lượt, một bóng người nhẹ nhàng đáp xuống mặt đất theo sau một tiếng niệm Phật hiệu "A- Di đà-Phật" vang rền như sấm động.
Một vị lão hòa thượng bảo tướng trang nghiêm với chòm râu bạc dài phủ ngang ngực. Chân vừa chạm đất, lão hòa thượng đã vòng tay hướng về phía Hề Công Cửu :
- Hề thí chủ bấy lâu mạnh giỏi chứ ? Đao pháp Phi Long Thần Đao của thí chủ càng ngày càng thần bí tuyệt thế, nếu lão tăng không nhờ lanh tay sáng mắt có lẽ đã mất mạng dưới ngọn đao của thí chủ rồi ! Phi Long Thần Đao lớn tiếng hỏi :
- Ngài có phải là Liễu Liễu Thần Tăng Thiếu Lâm Tự đấy không ?
- Chính bần tăng đây ! Y Mộng Lăng đứng bên cạnh trố mắt nhìn lão hòa thượng không chớp, nét mặt tươi cười lại lay động.
Liễu Liễu Thần Tăng, một vị chưởng môn tiền đại của Thiếu Lâm phái, từ sau khi lui vào Dưỡng Tâm Thất, chỉ có một lần xuất sơn theo sự thách đấu của Thiên Quỷ Giáo Hoàng cho đến nay, đã hơn mười năm chưa hề xuất hiện giang hồ lần nào nữa.
Thế mà hôm nay, đầu tiên, một nhân vật khét tiếng giang hồ Phi Long Thần Đao Hề Công Cửu vừa lộ diện, tiếp theo lại đến một vị thần tăng của một môn phái đã lãnh đạo võ lâm hàng mấy trăm năm - Thiếu Lâm phái - cùng một lượt xuất hiện, sự tình quả thật có điểm kỳ dị ! Thình lình có tiếng trầm nặng của Hề Công Cửu :
- Nghe nói ngài đã chui vào Dưỡng Tâm Thất để khổ tu đạo hạnh, chẳng hay hôm nay ngài lại đột nhiên xuất hiện, có điều chi chỉ giáo chăng ?
Liễu Liễu Thần Tăng nhìn Hề Công Cửu một cái không đáp, chỉ hướng sang phía Ma Diện Công Tử trầm giọng :
- Tiểu thí chủ đây chắc là nhân vật gần đây mới nổi danh là Công Tử Mặt Ma Y thí chủ có phải không ?
Y Mộng Lăng thản nhiên đáp cộc lốc :
- Phải ! Chàng hết sức phân vân không hiểu giữa chàng với lão hòa thượng này có liên hệ gì không, nhất là chàng lại chưa hề gặp mặt đối phương lần nào.
Trong khi đó Liễu Liễu Thần Tăng bước tới hai bước nói tiếp :
- Nếu thế bần tăng đang cần gặp thí chủ đây ! - Tìm gặp tại hạ ?....
Nét mặt Y Mộng Lăng thoáng hiện vẻ kinh ngạc, dự cảm của chàng tức nhiên đã đúng. Liễu Liễu Thần Tăng bỗng nhiên xuất hiện là vì chàng ! Chàng khẻ nhún vai thản nhiên :
- Ồ ! Thật kỳ quá, chẳng hay thần tăng tìm tại hạ có điều gì dạy bảo ?
- Có phải tiểu thí chủ định đến Thiên Quỷ Giáo để tìm Tuyệt Chưởng Phong Hà Thúc Tinh Nhạc không ?
- Đúng ! Liễu Liễu Thần Tăng chợt phóng hai đạo nhỡn quang sắc lạnh sáng quắc nhìn Y Mộng Lăng trầm giọng :
- Bần tăng chẳng cần biết thí chủ có phải là Cừu Tình hay không và chuyện đã qua bần tăng cũng chẳng cần để ý nữa, chỉ có điều là bây giờ bần tăng khuyên thí chủ chớ nên đến Thiên Quỷ Giáo ! Nhỡn quang sác bén của ông ta hầu như rọi thấu tâm can Y Mộng Lăng, khiến chàng cũng bất giác rùng mình e ngại. Mà dáng điệu cũng vô cùng khẳng định không có ý gì khuyên can mà là ra lệnh ! - Hà hà hà !....
Không đợi Y Mộng Lăng đáp lời, Phi Long Thần Đao đã ngửa cổ cười sằng sặc một hồi đầy vẻ khinh cuồng ngạo mạng. Đầu ông ta vẫn cúi gằm xuống với chiếc nón lá sùm sụp che kín diện mạo. Dứt tiếng cười ông ta mới lớn tiếng sang sảng :
- Kẻ xuất gia không ở chùa dưỡng tâm tu tính lại chạy ra ngoài đời xen vào việc của người trần tục ! Người ta muốn đi đâu thì đi, mặc tự do của người ta, chứ cần chi mà xen vào lộn xộn ?....
Ngừng một lát ông lại ta tiếp :
- Huống cho lão hòa thượng đã từng ấy tuổi đầu, thân gần kề miệng lỗ, thật là....
Mặc dầu ngữ điệu của Hề Công Cửu khắc bạc khó nghe, nhưng Liễu Liễu Thần Tăng vẫn thản nhiên không chút giận dữ, chỉ khẻ cất tiếng niệm Phật hiệu "A- Di đà-Phật" để bày tỏ thái độ.
Ông ta từng làm một vị chưởng môn của Thiếu Lâm phái lãnh đạo võ lâm giang hồ, được mọi người kính trọng thì với công phu hàm dưỡng siêu nhân như thế tưởng cũng không lạ lắm.
Nhưng nếu y theo lời Hề Công Cửu, thì ông ta tái xuất giang hồ xen vào công việc của Ma Diện Công Tử Y Mộng Lăng, quả thật có điểm kỳ lạ.
Chính Ma Diện Công Tử cũng vô cùng nghi hoặc, không hiểu lý do gì ông ta lại ngăn cản chàng đến Thiên Quỷ Giáo tìm Tuyệt Chưởng Phong Hà Thúc Tinh Nhạc ?
Trong khi đó thì hai đạo nhiỡn quang sắc bén của Liễu Liễu Thần Tăng vẫn không rời Y Mộng Lăng, hình như chờ đợi câu trả lời của chàng.
Chỉ thấy chàng ta nhún vai thủng thỉnh đáp :
- Công việc của tại hạ, tại hạ cao hứng thích làm sao thì làm thế, người khác chẳng có quyền can thiệp....
Ngừng một lát chàng tiếp :
- Nhưng tại hạ chỉ cần muốn biết vì lẽ gì lão tăng lại cố ý ngăn cản tại hạ ?
Nét mặt Liễu Liễu Thần Tăng chẳng chút cảm tình, vẫn giọng trầm trầm :
- Chẳng vì gì cả ! Bần tăng chỉ khuyên thí chủ không nên làm việc ấy thế thôi ! - Nếu như tại hạ nhất định làm ?....
Liễu Liễu Thần Tăng khẽ nhắm mắt, nét mặt trầm xuống và giọng nói cũng nặng thêm :
- Nếu thí chủ cứ khăng khăng chấp mê bất ngộ thì thí chủ sẽ hối hận vô cùng ! Dứt lòi, ông ta vung tay áo quay mình bước đi.
- Khoan ! Ma Diện Công Tử Y Mộng Lăng đột nhiên đứng dậy cất tiếng quát nhẹ.
Liễu Liễu Thần Tăng từ từ quay mình. Y Mộng Lăng nhướng mày cất tiếng :
- Sự tình xem ra có phần rắc rối, tuy nhiên tại hạ muốn nhắc lại cho lão thần tăng biết rằng tại hạ nhất quyết sẽ đến Tổng Đàn Thiên Quỷ Giáo một lần mới được ! Đúng vậy, sự tình không phải đơn giản như thế....
Nguồn: http://truyenviet.com/