10/3/13

Ma diện ngân kiếm (H43-44)

Hồi 43
Bạt Đao Tương Trợ

Mặt nước sông Tương, lăn tăn gợn sóng dưới ánh trăng khuya như rì rào than khóc. Giọng cười quái dị đắc ý của Tàn Kim Huyết Tà Cổ Thượng Cửu cũng tắt dần theo dòng nước chảy.
Đối với chuyện Tàn Kim Huyết Cổ Thượng Cửu luôn luôn theo sát sau lưng Y Mộng Lăng chẳng có chút gì là kinh hoàng hay sợ sệt, mà chỉ làm tăng thêm chí kiên quyết trả thù của chàng. Một giang hồ hảo hán như Y Mộng Lăng không bao giờ để rơi một giọt nước mắt. Đứng thẩn thờ bên bờ sông với niềm tâm sự ngổn ngang, chàng không còn biết tìm ai để hỏi cho ra manh mối kẽ thù bây giờ.

Đến Thiếu Lâm Tự tìm Liểu Liểu thần tăng ư ? Không dễ gì ông ta đã chịu tiết lộ. Về hỏi sư phụ Địa Tà Quy Phượng Thương chăng ? Sư phụ chàng đã chẳng tìm gặp chàng bảo mối phục thù kể như kết thúc, không cần tìm hiểu thêm nữa ư ? Hay là đi tìm ba vị phong trần dị nhân mà Vô Xỉ Thần Tăng đã cho chàng biết danh tánh: Đa Tình Kiếm Dực Phong Quân, Thiên Quỷ Thủ Uông Báo, đệ nhất anh hùng Vạn Thắng Thanh ? Nhưng ba người này đều chẳng khác như nhàn vân dả hạc biết đâu mà tìm.

Mãi đến khi ánh sao mờ cuối cùng ẩn dạng, làn gió ban may nhẹ thổi rì rào, Y Mộng Lăng mới như sực tỉnh cơn mộng, nặng nề lê gót tiếp tục bước vào cuộc sống giang hồ gian hiểm, với bao nhiêu nổi niềm tâm sự ngổn ngang u uẩn. Một buổi chiều tà...

Trên con đường cái quan xa tắp một thiếu niên mạc võ phục màu trắng, hai vạt áo phía trước lốm đốm nhuộm đầy vết máu đang lẩm lút lê gót một cách nặng nề. Thiếu niên ấy chính là Tiểu Bạch Long Đặng Giao Phi, con trai của Mãn Thiên Phi Hoa Đặng Giao ở Đặng Gia Bảo Cùng Lai Sơn, vừa trải qua một thảm họa cả hai vợ
chồng đều chết trong tổng đàn Thiên Quỷ Giáo. Một bầy nhạn bay qua, một làn gió thổi rung cây lá, Đặng Giao Phi cũng giật mình kinh hoảng, ngó quanh ngó quẩn, ngơ ngơ ngác ngác, hình như chàng có cảm giác bị
người bí mật nào luôn luôn theo sát bên mình.
Chàng phảng phất ngửi thấy mùi tử vong. Vì vừa trải qua một trận chém giết kịch liệt, xúc động quá độ, nên cặp mắt chàng đã thất thần trí tuệ, chỉ còn lại những tia máu đỏ ve, bước đi loạng choạng. Những ngày đã qua, Đặng Giao Phi đã nhờ vào danh vọng của song thân Mãn Thiên Phi Hoa Đặng Giao và Phiêu Phiêu Tiên Tử Nguyễn Quỳ nh Ty mà xuất hiện giang hồ, ít khi gặp sự khó khăn bất như ý. Nhưng từ khi gặp Y Mộng Lăng rồi Hữu Dư tiên sinh, rồi Cổ Thượng Cửu người nào cũng là tay cao thủ tuyệt vời. Thế rồi, cho đến bây giờ bị đánh lén trọng thương, chàng mới thấu hiểu được hết cái hiểm trá gian nguy của giang hồ hắc bạch lưỡng đạo. Hiện giờ, chàng rất cần một nơi nghĩ ngơi, chữa thương, vì màu xám đen trên tả chưởng chàng đã dần dần lan vào tới đầu bả vai. Chàng đã trúng độc... Mà chất độc này là chất độc tối tàn khốc của Thiên Quỷ Giáo cũng mang cái
danh hiệu tối tàn khốc là "Diêm Vương Thán Kỳ Độc". Một chất độc không thuốc cứu chữa, ngay cả bản thân Thiên Quỷ Giáo Hoàng Quỷ Cưu Bà cũng không có thuốc giải. Cho nên người nhiểm phải chất độc này, thì Diêm Vương cũng vỗ bàn kinh thán. Lúc này, bên lùm cây cạnh vệ đường, hai người mặt áo đen âm thầm theo bén gót Đặng Giao Phi, chốc chốc lại đưa ánh mắt âm độc nhìn nhau, cùng nở nụ cười đắc ý nham hiểm.

Bóng tà dương mỗi lúc một lạt dần, bước chân đi của Đặng Giao Phi cũng mỗi lúc một lảo đảo khó khăn...
Thình lình chàng ngã chúi xuống đất, hai mắt mờ đi. Bóng tử thần đã lảng vảng sắp chụp xuống đầu chàng.
Hai bóng người áo đen như hai bóng ma từ trong lùm cây nhảy ra. Nhìn kỹ, thì ra họ là hai thủ hạ đắc lực của Thiên Quỷ Giáo: Bát Tý Phi Hồ Đinh Lôi Chấn và Đường Hoàng Trưởng Lão Sư Tử Hống Khưu Trúc.
Lúc sắp sửa chúi đầu xuống đất, Đặng Giao Phi còn cố gượng kịp thời, rút thanh trường kiếm chống vững thân hình, cất tiếng quát hỏi:
- Ai ?

Mặc dầu cặp mắt lúc này đã mờ đi, không nhận rõ diện mạo hai ngươi mới xuất hiện, nhưng chàng cũng có cảm giác đối phương lai ý bất thiện.
Nghe chàng hỏi, Sư Tử Hống Khưu Trúc cất tiếng cười quái dị:
- Chúng ta là người đến lượm xác mi. Muốn chôn xác ở đây hay ở đâu tuỳ ý, cứ nói lên chúng ta sẽ giúp cho toại nguyện.

Đặng Giao Phi vung kiếm lên một vòng, quát lớn:
- À thì ra lại bọn mi, phen này đừng hòng thoát chạy.

Khưu Trúc cười nhạt, khinh miệt:
- Hừ! Chó sắp chết còn sủa bậy. Cái mạng của mi giỏi lắm là còn được vài giờ là cùng...

Trong khi đó, Bát Tý Phi Hồ Đinh Lôi Chấn lặng lẽ không nói gì, chỉ sấn bước tới, vung chưởng gạt thanh kiếm của Đặng Giao Phi bắn sang một bên.
Thân hình Đặng Giao Phi bị đẩy lui ba bốn bước dài, nhưng chàng vẫn cố gượng sấn lên tiếp tục vung kiếm, quát lớn:
- Còn vài giờ nữa cũng đủ cho ta liều mạng vơi bọn Thiên Quỷ Giáo chúng bây.

Khưu Trúc trợn mắt gầm gừ:
- Đồ ranh con mà cũng giỏi sủa càng cắn bậy. Ngay như bố mẹ ngươi mà còn bỏ xác trong Thiên Quỷ trận thì nhà ngươi là cái thá gì. Ngươi không xem Y Mộng Lăng võ công còn cao gấp ngươi mười lần mà cũng bị thảm bại bởi tay Thiên Quỷ Giáo đấy ư ?

Đặng Giao Phi sôi trào khí giận, vung trường kiếm chém loạn xạ. Nhưng Đinh Lôi Chấn và Khưu Trúc lúc này hình như không muốn giao thủ với chàng, mà chỉ lách mình né tránh.

Khi lẩn ra phía sau, Khưu Trúc cất tiếng cười nhạt, giọng âm trầm:
- Nhãi con, nếu mi ngoan ngoãn nằm xuống chờ chết thì còn mát mẽ hơn, bằng cuồng lên như thế, thì chỉ càng làm cho cái chết đến mau hơn và đau đớn hơn mà thôi.

Quá tức giận, Đặng Giao Phi liền thi triển một tuyệt chiêu lâm nguy cứu mệnh gia truyền, đâm ngược về phía sau một nhát.
Trong cơn thịnh nộ, kiếm khí của chàng rất dũng mãnh và kỳ diệu. Khưu Trúc cũng không dè chàng có chiêu này, nên trong lúc vội vã chỉ kịp nghiêng đầu né, mũi kiếm bay xớt ngang cổ lạnh người.

Hắn tức giận như điên, hét lên:
- Hừ! Nhãi con, chết đến nơi, còn giỏi lớn họng.

Vừa quát, hắn vừa rút cây trường chiêu dài hơn hai trượng một tiếng "vút" như con mãng long uốn khúc, xử dụng chiêu thế tối âm độc nhằm hạ tam lộ đối phương công tới.

Với tuyệt chiêu hiểm độc này, lúc bình thường chưa dễ gì Đặng Giao Phi đã thoát hiểm huống chi lúc này chàng đã nhiễm phải kỳ độc gần muốn kiệt lực. Tuy nhiên, cầu sống là bản năng của con người, nên chàng không chịu nhắm mắt chờ chết một cách oan uổng như thế mà cố xuất toàn lực tung song chưởng, dùng hai thế kiếm liên tục, đâm một nhát vào sườn Khưu Trúc, đồng thời thân hình nhất bổng lên cao, tránh khỏi độc thế 9m Khí Thập Bát Thủ của Lôi Chấn. Chàng đã triển dụng phép kinh công bí pháp "Vân Lý Phiêu Phong" của mẫu thân chàng Phiêu Phiêu Tiên Tử Nguyễn Quỳ nh Ty. Nhưng khi thân hình chàng còn lơ lửng ở trên không, thì chân khí đã kiệt. Khưu Trúc ở phía sau nhìn rõ, liền vung trường chiêu quất ngay giữa lưng chàng một ngọn. Lần vải áo trắng bị xé rách, máu đỏ tuôn ra xối xả, theo với tiếng gầm dữ dội của Khưu Trúc: "Cho mi chết này!"

Thân hình Đặng Giao Phi bị đẩy rớt xuống cách xa đó khoảng mười trượng, nhưng chàng vẫn chống kiếm đứng dậy được ngay, giọng hét bi thảm:
- Hôm nay cho bọn bây thấy rằng trai dòng họ Đặng chẳng phải lũ hèn hạ.

Sư Tử Hống Khưu Trúc thấy một roi không quật ngã được đối phương thì hắn tức giận lồng lộng nhảy vọt theo, quật ngang một đường kình phong rít lên veo véo... Miệng hắn quát lớn: "Thử xem phen này mi có mình đồng hay da sắc ?" Ngọn roi này nếu quật trúng xác Đặng Giao Phi sẽ tan tành nát bấy. Sống chết chỉ còn cách nhau có một đường tơ...
Giữa lúc ngọn roi của Khưu Trúc sắp chạm thân hình Đặng Giao Phi, bỗng nghe Thiên Quỷ Tổng Giám Đinh Lôi Chấn hét lớn:
- Khưu trưởng lão! Hãy thong thả...

Tiếng hét của Đinh Lôi Chấn tuy không lớn lắm, nhưng rất rõ ràng đanh thép. Khưu Trúc nghe tiếng liền cảm thấy giới luật của Thiên Quỷ Giáo rất nghiêm, nên mặc dầu là chức đường hoàng trưởng lão hắn vẫn phải tuân lời tổng giám, lật đật thu hồi chiêu thế, quay lại ngạc nhiên hỏi đồng bọn:
- Đinh Tổng Giám ?

Đinh Lôi Chấn cất giọng âm trầm:
- Khưu Trưởng lão quên lời Giáo Hoàng rồi ư ?

Sư Tử Hống Khưu Trúc cười khan một tiếng, thu roi, vỗ vào trán mấy cái, nói:
- À! Đúng rồi. Nếu giết nó như thứ này, chẳng hóa ra tiện nghi cho nó lắm ư ?

Giáo Hoàng dặn phải để cho nó nếm mùi thống khổ đau đớn vì chất độc Diêm Vương Thán mới xứng tội.
Đặng Giao Phi cả giận quát:
- Giết thì giết, ta không phải là phường tham sống sợ chết đâu.

Sư Tử Hống Khưu Trúc cất tiếng cười hăng hắc:
- Khoan hãy tự hào anh hùng hảo hán, đợi lát nữa đây, chất độc ngấm, mi sẽ biết.

Tiếng nói của Khưu Trúc chưa dứt, Đặng Giao Phi lại vung kiếm xốc tới, đồng thời lúc ấy, từ phía xa có tiếng nhạc ngựa reo vang. Đinh Lôi Chấn và Khưu Trúc cùng hướng nhìn về phía xa, một con kiện mã đang tung vó phi đến như gió cuốn. Chỉ trong thoáng mắt, con ngựa đỏ đã đến nơi. Gò cương đứng lại ngồi trên lưng ngựa là một thiếu nữ áo đỏ. Đinh Lôi Chấn và Khưu Trúc nhìn nhau một cái, rồi Khưu Trúc lẹ làng nhảy đến đứng sát cạnh Đặng Giao Phi.

Thiếu nữ áo đỏ nhếch mép cười, hỏi:
- Hai người hợp đấu một thanh niên, không sợ người ta chê cười hay sao ?

Đinh Lôi Chấn lịch duyệt giang hồ, nên chỉ thoáng nhìn đã biết thiếu nữ áo đỏ có ý gây sự, hắn liền trầm giọng hỏi:
- Cô nương có thể cho biết danh tánh và sư thừa là ai không?

Thiếu nữ áo đỏ hỏi ngược lại:
- Vậy các ông là ai ? Hai ông gia hợp lực đối phó một thiếu niên, có hợp gian hồ quy củ không?

Sư Tử Hống Khưu Trúc không dằn được tức giận:
- Biết quy củ thì hãy ngoan ngoãn cút đi. Việc của ông nội mi, không khiến mi xía vô!

Thiếu nữ áo đỏ bĩu môi, khinh bỉ:
- Hừ! Xem bộcác ngươi có vẽ bất lương, vậy bổn cô nương cứ xía vô thử để coi các ngươi làm gì được!

Khưu Trúc giận dữ biến sắc. Đinh Lôi Chấn từ từ bước tới, trầm giọng:
- Cô nương lưng đeo bảo đao chắc cũng là nhân vật trong giới gian hồ. Vậy cô nương chắc cũng biết rõ luật lệ giang hồ là không nên chen tay vào chuyện của người khác chứ ? Bằng không, Thiên Quỷ Giáo chúng tôi có thù tất phải trả cho được. Cônương nên suy nghĩ kẽo sau này hối không kịp.

Thiếu nữ áo đỏ bĩu môi khinh miệt:
- Cái gì là Thiên Quỷ Giáo với Đha Quỷ Giáo mà đem ra lòe dọa bổn cô nương.

Tốt hơn hết là hai ông nên khôn ngoan về đi, để chàng thanh niên này lại đây. Sư Tử Hống Khưu Trúc trợn mắt rống lên:
- Ô hay! Anh chàng này chẳng phải là chồng hay nhân tình gì của mi, can chi mi phải sống chết bảo vệ nó. Bây giờ mi khôn hồn thì hãy bỏ tránh đi cho xa, bằng không, Khưu thái gia mà nổi nóng lên, thì thái gia sẽ tể luôn cả mi một lượt đấy.

Thiếu nữ áo đỏ không dè Khưu Trúc lại mở miệng ăn nói hạ lưu như thế, nên nàng e thẹn, đỏ mặt, cau mày, nhảy phắt xuống ngựa, sấn đến trước mặt Khưu Trúc, miệng giọng hỏi:
- Thằng già đui, mi nói cái gì ?

Tiểu Bạch Long Đặng Giao Phi đứng bên cạnh vội lên tiếng:
- Cô nương! Chuyện của tại hạ với bọn Thiên Quỷ Giáo còn nhiều rắt rối lắm, xin cô nương chớnên bận lòng, thịnh tình của cô nương tại hại xin tâm lảnh.

Thoáng nhìn diện mạo khôi ngô thần tuấn của Đặng Giao Phi thiếu nữ áo đỏ bất giác động lòng, nói:
- Tướng công chớngại, chúng ta là bạn giang hồ hiệp nghĩa, giữa đường gặp chuyện bất bình, bạt đao tương trợ, chớcó gì đâu mà ngại!

Khưu Trúc không dằn được cơn tức:
- Thôi không cần phải lè nhè cho mất thì giờ, để Khưu thái gia làm ơn cho hai ngươi thượng lộmột thể cho đỡ cô đơn.

Dứt lời, cây trường chiêu trong tay hắn quẩy lên như con linh xà, nhằm ngang sườn thiếu nữ áo đỏ quật tới.
Thiếu nữ áo đỏ nhướng cặp mày liểu, khẽ xoay thân hình một vòng tránh khỏi chiêu thế của đối phương, tay phải rút bảo đao, xử dụng ngay đao thế "Xuân Vân Đột Hiện" nhắm cặp mắt của Khưu Trúc. Đao phong xé gió veo veo. Đinh Lôi Chấn đứng ngoài chột dạ, nghĩ thầm:
- Hừ! con nhỏ này chẳng phải tay vừa!... Nhưng chẳng lẽ hợp sức hai người mà thua nó sao ?

Trong lúc Đinh Lôi Chấn đứng suy nghĩ, thì thiếu nữ áo đỏ đã dồn Khưu Trúc luống cuống trong vần đao quang lấp loáng.
Trường chiêu vốn là môn binh khí chỉ lợi đánh xa, nay Khưu Trúc bị thiếu nữ áo đỏ áp lại sát mình, đâm ra mất cả áp dụng, không sao thi triển được tuyệt học, nên hắn tức mình liệng bỏ cây roi, dùng song chưởng tung ra những ngọn quyền cương mãnh trong pho La Hán Thần Quyền. Thì ra trước khi gia nhập Thiên Quỷ Giáo, Khưu Trúc đã là tục gia đệ tử phái Thiếu Lâm.
Thiếu nữ áo đỏ khẽ nhếch mép cười vận bảo đao với chiêu thế Vân Phong Tần Lĩnh nhẹ nhàng hóa giải hai ngọn La Hán Thần Quyền của Khưu Trúc. Đến đây, Đinh Lôi Chấn mới biết thiếu nữ áo đỏ quả là tay ghê gớm. Đao pháp của nàng hết sức linh xảo và tạp bác, có lúc như Thu Thuỷ đao pháp của Nam Cung gia ở Thần Châu, có lúc lại xử dụng Huyền Huyền đao pháp. Đao phong vù vù, chiêu thế quỷ dị, khiến hắn không tài nào phân biệt được nàng thuộc môn phái nào. Trong khi đó thì Khưu Trúc đã bị thiếu nữ áo đỏ dồn luống cuống chân tay, có lẽ chỉ trong vòng mấy chiêu nữa là nguy đến tính mạng. Thấy thế, Đinh Lôi Chấn lập tức xuất chưởng đẩy về phía sau lưng thiếu nữ áo đỏ một chiêu.

Đặng Giao Phi đứng bên cạnh nhìn thấy, vội thốt kêu lên:
- Cô nương coi chừng đằng sau!

Thiếu nữ áo đỏ nghe tiếng vội nghiêng mình né tránh, quay đao chém ngược một đường, đồng thời nàng cảm thấy hai đạo chưởng phong vừa xẹt qua có một sức lạnh lẽo ghê hồn thấu tận xương tủy.
Đinh Lôi Chấn xếch cặp mày rậm, đẩy ra ba chưởng liên tiếp. Thiếu nữ áo đỏ áo đỏ có cảm giác như đứng trước cơn gió bão mưa tuyết giữa sa mạc về mùa đông. Cùng một lượt, Khưu Trúc cũng phát chưởng tấn công hai đạo chưởng lực một âm một dương phụ lực nhau, oai thế càng thêm ghê hãi. Tiểu Bạch Long Đặng Giao phi lo lắng định khua kiếm xông lên cứu trợ nhưng bàn tay sờ đến đốc kiếm đã tê rần, không thi triển được tí nội lực nào, nên chàng đành nhắm mắt, buông tiếng thở dài.

Đao pháp của Hồng Y thiếu nữ đột nhiên biến đổi. Quyền chưởng của Đinh Lôi Chấn và Khưu Trúc tuy nhanh, nhưng vẫn không khoái tiệp bằng đao thế của nàng, nên khi cả hai vừa nhích cánh tay, thì mũi đao của nàng đã đưa trên trước mặt.

Khưu Trúc vừa hốt hoảng nhảy lui vừa cất tiếng kêu quái dị:
- A! Đao pháp ma quỷ !...

Thiếu nữ áo đỏ nghe tiếng kêu của Khưu Trúc, thì nàng nhếch mép cười:
- Mi chưa thấy đao pháp này bao giờ ư ? Bây giờ thì bổn cô nương cho thưởng thức. Hai ngươi tự xưng là Thiên Quỷ Giáo gì ghê gớm lắm kia mà, nhưng dưới mắt bổn cô nương, thì chỉ là một bọn chuyên cậy đông ăn hiếp kẽ cô thân mà thôi.

Sư Tử Hống Khưu Trúc tức giận sùi bọt mép:
- Mi mà biết cái gì. Thiên Quỷ Giáo Hoàng Quỷ Cưu Bà là một bực võ công hiển hách đệ nhất thiên hạ lát nữa đây bắt được mi ta sẽ đưa mi về tổng đàn cho mi thưởng thức môn thần học Chiêu Hồn pháp án, bảo đảm, chỉ nhìn thấy thôi, mi cũng đủ té cứt són đái...

Thiếu nữ áo đỏ lại cau mày tức giận, đỏ mặt tía tai, vì từ thuở bé đến giờ, nàng chưa hề nghe những lời thô tục như thế bao giờ. Nàng vận chuyển đao thế, nhắm Khưu Trúc chém luôn ba nhát.
Đao thế của nàng tinh diệu kỳ tuyệt, toàn nhắm những vị trí thật bất ngờ, nên Khưu Trúc chỉ kịp tránh được hai nhát đầu, còn nhát thứ ba, thì hắn đã thi triển hết bình sinh sở học, vẫn không tài nào tránh né, mà bị xớt ngay đầu xương bả vai trái, máu tuôn ướt đẫm bên nữa thân áo. Hắn la lên một tiếng, đưa tay ôm bả vai, loạng
choạng tháo lùi ba bốn bước, mồ hôi trên trán đổ ra như tắm. Thiếu nữ áo đỏ nhìn đối phương ôm vai đầy máu, với nét mặt đau đớn nhăn nhó, thì nàng bất giác lộvẽ kinh hoảng, vì đây là lần thứ nhất nàng ra tay và trông thấy
máu. Đinh Lôi Chấn thấy có cơ hội, lập tức tung song chưởng, dùng hết mười thành công lực với chiêu thế "Quần Quỷ Gia Khấp" đẩy ngay giữa lưng thiếu nữ áo đỏ. Thiếu nữ áo đỏ, nghe tiếng gió lộng phía sau, định quay lại thì đã không kịp... Đinh Lôi Chấn đang mừng thầm một chiêu đắc thủ. Không dè, một mũi kiếm từ
bên cạnh đâm ngang tới. Người phát kiếm chính là Tiểu Bạch Long Đặng Giao Phi. Chàng ta nguyên đã kiệt lực sắp gục, nhưng khi thấy thiếu nữ áo đỏ sắp sửa lâm nguy, thì bỗng dưng nhiệt huyết sôi trào, rồi sức mạnh từ đâu kéo đến giúp chàng tung ra nhát kiếm cuối cùng.

Chưởng phong của Đinh Lôi Chấn vô cùng khoái tiệp, đánh trúng lưởi kiếm của Đặng Giao Phi một tiếng cạch rớt xuống đất. Nhờ một giây thoáng ngưng trệ ấy, thiếu nữ áo đỏ kịp thời xoay mình xử dụng đao thế Thiềm Ảnh Phù Thiên chém bổ vào mặt đối phương như ánh điện chớp.
Trong lúc cấp bách, Đinh Lôi Chấn vội vàng ngữa người ra sau thì triển Thiết Bản công tránh khỏi nhát đao nguy hiểm, búng chân chồm dậy, lao vụt vào cụm rừng biến dạng, bỏ mặc đống bọn bị thương ôm vai đứng đó.

Khưu Trúc bất giác cất tiếng kêu lớn:
- Đinh Tổng Giám! Đinh Tổng Giám!...
Bóng tịch dương từ từ chìm khuất sau rặng tây sơn...


Hồi 44
Đằng Long Tiên Kiếm

Trời mờ mờ sáng, ánh dương quang phía trời đông đã ửng hồng. Sư Tử Hống Khưu Trúc nhìn lưỡi đao sáng loáng, sắc bén như nước trên tay thiếu nữ áo đỏ, mà lạnh mình sởn gáy, liều mạng chạy vắt giò lên cổ, không quản gì đến vết thương nơi bả vai, cái khí thế huyênh hoang hống hách ban nãy đã vất bỏ đằng nào không biết, chỉ còn biết tìm đường giữ mạng sống, quên hẳn cái khí phách của con người võ lâm giang hồ xưa nay.

Tiểu Bạch Long Đặng Giao Phi nguyên đã lãnh một chưởng của Đinh Lôi Chấn, nay lại mang thêm một đợt thương tích nữa, nên thân hình lảo đảo vài cái, đã gục xuống, hôn mê bất tỉnh.
Thiếu nữ áo đỏ vội vàng bỏ cả việc đuổi theo Khưu Trúc, bước lại đỡ xốc thân hình chàng lên. Bàn tay thiếu nữ đụng vào da thịt của một người khác phái, bất giác đôi má nàng bừng đỏ. Từ lúc nàng ra đời đến nay, ngoại trừ một người cha già ra, nàng chưa hề tiếp xúc với một người khác phái xa lạ bao giờ.
Đến khi nàng nhìn xuống vết thương nơi cánh tay Đặng Giao Phi, đã thấy chung quanh máu tím bầm đang lan dần, thì biết chàng trúng phải chất kịch độc, nếu để chạy vào đến tim thì dù có gặp bực Đại la Kim tiên cũng hết phương cứu chữa. Nên nàng không còn dám do dự gì nữa, mà vội vàng cúi lượm thanh trường kiếm, ôm thân hình Đặng Giao Phi, nhảy lên con hồng mã, gò cương phi nước đại, trông chẳng khác một vệt khói hồng.
Đến trước cửa căn tửu điếm, thiếu nữ áo đỏ dừng ngựa nhảy xuống, gã điếm tiểu nhị ngồi trong cửa chạy ra, thấy một thiếu nữ trẽ đẹp ôm một chàng trai mình đầy máu me bước vào, thì gã đứng khựng lại, trố mắt nhìn giây lát, mới hắng giọng hỏi có vẽ khó chịu :
- Cô nương muốn trọ đêm nay hay chỉ ăn uống rồi đi ?

Gã vừa nói dứt, và mắt còn đang chăm chăm nhìn thiếu nữ, chợt thấy một bàn tay hơi nằng nặng. Gã liền nhìn xuống, thì ra thiếu nữ đã dúi vào tay gã một thỏi vàng đỏ ói, gã bất giác há hốc mồm ngạc nhiên giây lát, rồi đột nhiên đổi hẳn nét mặt tươi cười :
- Cô nương đến thật gặp dịp may quá, trên lầu còn một phòng thượng hạng, để tiểu nhân cho quét dọn ! Dứt lời, gã đỡ lấy cương ngựa trên tay thiếu nữ dắt ra phía sau, vừa đi gã vừa ngắm nghía thỏi vàng trên tay, lòng lâng lâng không biết nghĩ gì.

Đến khi cột ngựa xong trở ra phía trước, thì đã không thấy tăm dạng thiếu nữ áo đỏ đâu nữa. Gã đang thừ người ngạc nhiên, thì chợt lại thấy thiếu nữ áo đỏ từ trong căn phòng xép bên cạnh, vén rèm bước ra, gã vội lắp bắp :
- Thưa... thưa cô nương, phòng ấy của...

Thiếu nữ áo đò gắt :
- Không thưa hỏi láp nháp gì cả, mau đi lấy một thau nước lại đây !

Gã vội vàng cúi đầu bước đi. Đến khi mang chậu nước vào phòng, thì hắn lại càng ngạc nhiên hơn nữa...
Thiếu niên áo bạc thuê căn phòng xép hôm trước, lúc này đang trầm tư ngồi cầm cổ tay thiếu niên áo trắng xem mạch, còn thiếu nữ áo đỏ thì đứng một bên tỏ vẽ lo âu ! Gã nghĩ bụng :"Chắc thiếu niên áo trắng là tình nhân của thiếu nữ áo đỏ" !

Tuy nghĩ vậy, nhưng hắn không dám mở miệng nói gì, đặt vội chậu nước xuống bàn rồi lui ra ngay. Vì hắn đã tiếp xúc với nhiều nhân vật võ lâm giang hồ, nên có kinh nghiệm, gặp họ, ít nói chừng nào hay chừng nấy.
Thiếu niên áo bạc, sau một lúc xem mạch, chàng khẽ buông cổ tay thiếu niên áo trắng cau mày không nói gì.
Thiếu nữ áo đỏ vội hỏi :
- Không hiểu vị Đặng tướng công này còn chịu đựng được độ bao lâu nữa ?

Thiếu niên áo bạc thở dài :
- Chàng ta trúng phải chất kỳ độc của Thiên Quỷ Giáo, hiện tại đã lan vào tới bả vai, sợ rằng chỉ sống trong vòng hai giờ nữa là cùng.

Thiếu nữ áo đỏ giọng lo âu :
- Thế... thế thì làm cách nào bây giờ ?...

Thiếu niên áo bạc nhìn thiếu nữ áo đỏ, nhận thấy từ trong ánh mắt của nàng bộc lộvẽ lo lắng, thương tiếc... thì bất giác chàng lại nhớđến một cặp mắt trong sáng thơ ngây trước đây, cũng mỗi ngày đều nhìn chàng với ánh mắt như thế... Thiếu niên áo bạc chính là Ma Diện Công Tử Y Mộng Lăng, và chàng đang nhớ đến người yêu từ thủa tấm bé là Tiểu Vân Tước Nhi Lăng Ngọc Vũ. Thế rồi, chàng đột nhiên hạ quyết tâm, cần phải dùng nội lực của mình, giúp Đặng Giao Phi kháng cự chất độc. Dù không hẳn giải được chất :"Diêm Vương Thán" kỳ độc, thì cũng có thể dồn vào một nơi, để cho khỏi xâm nhập nội tạng bảo vệ tính mạng. Làm như thế, chàng sẽ mất đi khá nhiều chân nguyên quí giá, nhưng nhìn ánh mắt thiếu nữ áo đỏ, chàng cảm thấy có bổn phận không thể để nàng thất vọng. Hơn nữa song thân Tiểu Bạch Long là Mãn Thiên Phi Hoa Đặng Giao và Phiêu Phiêu Tiên Tử Nguyễn Quỳ nh Ty đều vì chàng mà chết thảm tại đội Bạch Trúc, lại còn ân nghĩa của Phi Long Thần Đao Hề Công Cửu, khiến chàng không thể ngồi nhìn họ Đặng bị tuyệt tự. Ngồi nhắm mắt suy nghĩ một lúc, chàng chợt ngửng lên nhìn thiếu nữ hỏi :
- Xin hỏi cô nương cao danh quí tính và sư thừa là ai ?

Thiếu nữ khẽ đáp :
- Tiểu nữ họ Ngô, còn sư phụ tiểu nữ là Đằng Long Tiên Kiếm.

Nghe nói, Y Mộng Lăng chợt biến sắc xen lời hỏi :
- Có phải Đằng Long Tiên Kiếm Thiết Đan Dương không ?

Thiếu nữ áo đỏ khẽ gật đầu.
Y Mộng Lăng bất giác lộvẽ chấn động kinh ngạc...
Chàng chấn kinh đây không phải vì thiếu nữ đứng trước mặt là cao đồ của Đằng Long Tiên Kiếm Thiết Đan Dương. Mà là vì Thiết Đan Dương trước đây đã nổi danh lừng lẫy nhất thời. Đến khi Thiên Ma Y Dật, Địa Tà Quy Thượng Phương và Tịch Mịch Vân Thường Lăng Ba xuất hiện thì ông ta đột nhiên im hơi lặng tiếng, không ai rõ vì nguyên nhân gì.

Nay bổng nhiên gặp được nữ đồ đệ của Thiết Đan Dương, thì chàng có hy vọng tìm gặp được sư phụ nàng để dò hỏi về cái chết của cha chàng - Thiên Ma Y Dật - năm trước. Nghĩ đến đây, chàng lại bừng bừng sôi lên bầu nhiệt huyết, càng nghĩ, chàng lại càng cảm thấy bên trong chuyện chết thảm của cha chàng có nhiều ẩn tình kỳ bí...
Thiếu nữ áo đỏ họ Ngô - Ngô Nguyệt Cầm - không rỏ sự đau khổ biến ảo bên trong nội tâm Y Mộng Lăng, nên nàng hướng cặp mắt trong sáng đầy vẽ ngạc nhiên, nhìn chàng chăm chú. Đột nhiên, Y Mộng Lăng ngửng nhìn thiếu nữ áo đỏ hỏi :
- Ngô cô nương đi ngang đây chắc là đến Hành Dương Hồi Nhạn Phong, vậy chẳng hay có chuyện gì, và tại hạ có thể giúp đỡ được phần nào chăng ?

Ngô Nguyệt Cầm đưa tay vén mấy sợi tóc mây loà xoà trên trán khẽ đáp :
- Tướng công không hỏi thỉ tiểu nữ cũng cần phải thưa lại với tướng công. Lần này tiểu nữ hạ sơn và vâng mệnh của sư phụ lão nhân gia đi tìm một vị sư thúc đã mất liên lạc với gia sư từ nhiều năm nay, vì lão nhân gia có việc quan trọng cần phải bàn bạc với vị sư thúc đó. Thịnh tình của tướng công,tiểu nữ xin chân thành cảm tạ trước.

Dứt lời nàng liền chắp tay vái dài.
Y Mộng Lăng vội vàng né tránh, hỏi tiếp :
- Cô nương bất tất phải đa lễ, xin cô nương cho biết Thiết lão tiền bối cần gặp quí sư thúc bàn về chuyện gì ?...

Và không đợi đối phương trả lời, chàng lại đột nhiên hỏi thêm :
- Có phải về việc liên quan đến cái chết của Thiên Ma Y Dật năm xưa không ?

Ngô Nguyệt Cầm cúi đầu khẽ đáp :
- Chuyện ấy sư phụ tiểu nữ không nói, nên tiểu nữ cũng không dám hỏi. Y Mộng Lăng lại hỏi tiếp :
- Chẳng hay quí sư thúc là ai, tại hạ tuy mới xuất đạo giang hồ, nhưng nếu tại hạ có điều gì biết được, tại hạ sẽ tận tâm giúp đỡ.

Ngô Nguyệt Cầm đáp :
- Từ trước tới giờ, tiểu nữ cũng chưa hề gặp mặt tệ sư thúc, mãi đến gần đây khi được lệnh hạ sơn, tiểu nữ mới được sư phụ cho hay tệ sư thúc trước kia cùng học nghệ với sư phụ, đến năm 20 tuổi thành tài hạ sơn, xông pha giang hồ, tạo được một danh hiệu khá vang động lừng lẫy là Phi Long Thần Đao Hề Công Cửu. Y Mộng Lăng bất giác thốt tiếng"A" ! Thì ra sư thúc của Ngô Nguyệt Cầm lại chính là Hề Công Cửu. Nhớlại câu chuyện bi tráng đã qua giữa ông ta với gia đình họ Đặng, và lúc ông ta bị chết thảm trong Thiên Quỷ trận, Y Mộng Lăng bất giác, không dấu được vẽ bi thiết hiện lên nét mặt, chàng nghĩ thầm:
"Có nên cho nàng biết sự thật này không ? Hay là tạm ẩn mãn ?... Liệu khi biết rõ sự thật nàng có đủ sức chịu đựng cơn xúc động bất thần này chăng ?..."

Chờ một lát lâu, không thấy Y Mộng Lăng nói gì, Ngô Nguyệt Cầm sốt ruột, lên tiếng hỏi :
- Chẳng hay tướng công có rỏ chút gì về hành tung của Hề tệ sư thúc không ?

Y Mộng Lăng trù trừ một lát, mới đáp :
- Hiệp tung của Hề tiền bối phiêu hốt bất định, tại hạ sẽ cố gắng tìm tòi theo dõi và thông tin cho cô nương trong một ngày gần đây. Còn vị Đặng thiếu hiệp này cô nương có quen biết thân thiết không ?

Ngô Nguyệt Cầm hướng nhìn về phía Đặng Giao Phi một cái, khẽ lắc đầu :
- Tiểu nữ không quen biết, vừa rồi giữa đường gặp Đặng thiếu hiệp bị hai tên tự xưng là thủ hạ Thiên Quỷ Giáo ám hại, nên tiểu nữ vì lòng nghĩa hiệp, ra tay cứu giúp mà thôi !...

Y Mộng Lăng chợt cau mày, nghiến răng lẩm bẩm :
- Hừ ! Giỏi cho bọn Thiên Quỷ Giáo, bọn bay định dùng bàn tay ma quỷ khống chế toàn bộ võ lâm ư ?... Quỷ Cưu Bà hỡi, thế nào cũng có phen ta cùng mi sống mái...

Ngô Nguyệt Cầm ngạc nhiên xen lời hỏi :
- Chẳng hay Quỷ Cưu Bà là ai mà lợi hại ghê gớm đến thế ?
- Mụ ta là người sáng lập Thiên Quỷ Giáo, tự xưng là Thiên Quỷ Giáo Hoàng. Năm xưa mụ ta đã có lần cùng vị chưởng môn nhất đại của Thiếu Lâm Tự là Liễu Liễu Thần Tăng quyết chiến tại Võ Công Sơn. Trận này không ai có mặt tại tràng, nên không rõ ai thắng ai bại. Mà sau trận này trở về Thiếu Thất Phong, Liễu Liễu Thần Tăng cũng giấu bặt câu chuyện, không hề hở môi. Không dè trong mấy năm gần đây, mụ ta chiêu binh mãi mã, sáng lập Thiên Quỷ Giáo, dùng thủ đoạn tối độc ác, bách hại các nhân vật võ lâm chính phái. Chính song thân của vị Đặng thiếu hiệp đây cũng bị chết thảm bởi bàn tay âm độc của bọn tà giáo đó, nên tại hạ vì muốn cứu vớt tai kiếp võ lâm, mà thề sẽ sống mái với mụ một phen.

Vừa nghe nói, Ngô Nguyệt Cầm vừa nhìn Y Mộng Lăng chăm chăm, cảm động vì lòng nghĩa khí của chàng, nên nàng tiếp lời :
- Tướng công có thấy sức một mình tướng công quá đơn bạc không ?

Y Mộng Lăng ngang nhiên khẳng khái đáp :
- Tại hạ cũng biết võ công của Quỷ Cưu Bà thâm hậu khôn lường, đối kháng với mụ là cả một khó khăn hiểm nghèo, nhưng bọn nam nhi võ lâm chúng tôi, vì bảo tồn chính khí, thì chuyện sống chết đâu có sá kể gì.

Ngô Nguyệt Cầm cũng cảm động thốt lời :
- Để giúp sức trong việc tiêu diệt Thiên Quỷ Giáo, nếu có việc gì cần đến tiểu nữ, xin tướng công cứ cho biết, tiểu nữ sẽ tận tâm tận lực.

Thật đáng thương cho Ngô Nguyệt Cầm, nàng đâu có hay sư thúc nàng Phi Long Thần Đao Hề Công Cửu bị chết thảm trong Thiên Quỷ trận. Nàng cũng đâu có biết câu chuyện bi thương luyến sử giữa sư thúc nàng với song thân Đặng Giao Phi đang nằm thoi thóp cạnh đó.
Nhìn Ngô Nguyệt Cầm, Y Mộng Lăng chợt nhớđến Thúc Gia Ngọc và Tiểu Vân Tước Nhi Lăng Ngọc Vũ đang ở trong tay Thiên Quỷ Giáo, thì chàng lại lấy làm tiếc cho cái chuỗi ngày tươi đẹp của cô gái đứng trước mặt, nếu đem dồn vào chuyện chém giết dành giựt hư danh thì thật vô giá trị quá, nên chàng khẽ mỉm cười nói :
- Thịnh ý của cô nương, tại hạ xin tâm lĩnh, tại hạ tuy võ nghệ tầm thường, nhưng lại muốn dùng sức lực một mình để tiêu diệt bằng được bọn Quỷ giáo !.

Ngô Nguyệt Cầm lớn tiếng :
- Tướng công võ dũng, ai ai cũng khâm phục, nhưng chuyện tiểu trừ bọn ma quỷ, tiểu nữ quyết không chịu nhường ai !

Y Mộng Lăng buông tiếng thở dài :
- Cô nương hiểu lầm ý tại hạ rồi. Tại hạ muốn nói, bọn Thiên Quỷ Giáo đầy âm mưu sâu độc, không từ bất cứ thủ đoạn nào và chẳng coi nhân mạng người ta ra gì...

Không đợi Y Mộng Lăng nói hết lời, Ngô Nguyệt Cầm đã sẳng giọng :
- Tiểu nữ thử hỏi tướng công, chúng ta luyện võ để làm gì. Tiểu nữ tuy là thân nữ nhi nhưng cũng biết rút gươm, múa kiếm, chuyện sống chết chẳng coi ra gì cả.
- Cô nương tuy đã được chân truyền của Đăng Long Tiên Kiếm lão tiền bối, nhưng cô nương chưa được biết và đặt chân đến tổng đàn Thiên Quỷ Giáo, ở đó có biết bao nhiêu cạm bẫy nguy hiểm, nào là Thiên Ty Độc Cổ, Thiên Quỷ Thần Địch, với Thiên Quỷ trận bố trí bốn cửa U Hồn, Địa Cốc,9m Đào,Quỷ Phủ... Dù cho người có bản lĩnh tày trời cũng khó mà đương cự.

Hồng y thiếu nữ Ngô Nguyệt Cầm trông bề ngoài thì xinh đẹp yểu điệu, nhưng nàng lại có tính vô cùng kiên quyết, chẳng sức mạnh nào làm nàng sợ hãi, do đó, khi nghe Y Mộng Lăng nói những sự nguy hiểm ghê gớm của Thiên Quỷ Giáo nàng bổng xếch mày đứng dậy, gay gắt :
- Dù Thiên Quỷ Giáo có là hang Rồng Cọp ở đi chăng nữa, tiểu nữ cũng không lùi bước !

Y Mộng Lăng chợt buột miệng bồi thêm một câu :
- Đến ngay sư thúc của cô nương là Hề lão tiền bối cũng không địch nổi Thiên Quỷ trận nữa là, cô nương có đi chỉ uổng thêm tính mạng mà thôi.

Ngô Nguyệt Cầm liền lớn tiếng hỏi dồn :
- Sao ?... Tướng công nói sao ?...

Y Mộng Lăng vừa nói xong, thì biết đã lỡ lời, vì nếu chàng thố lộcái chết của Hề Công Cửu ra bây giờ, thì với tính cách cang trường của Ngô Nguyệt Cầm, thế nào nàng cũng xông ngay vào tổng đàn Thiên Quỷ Giáo đẽ trả thù chi Phi Long Thần Đao. Do đó chàng đã làm thinh không đáp. Thái độnày, càng làm Ngô Nguyệt Cầm bồn chồn nóng nảy hỏi :
- Tướng công... Tướng công hãy làm ơn nói cho biết tệ sư thúc với Thiên Quỷ trận ra sao ?...

Y Mộng Lăng suy nghĩ thấy rằng, chuyện này trước sau gì rồi cũng phải tiết lộ. Chi bằng nói ngay ra cho nàng trở về yêu cầu Đằng Long Tiên Kiếm Thiết Đan Dương xuất sơn đối phó với Quỷ Cưu Bà. Nghĩ vậy, chàng bèn lộ vẽ buồn rầu, nói :
- Lệnh sư thúc võ công rất cao siêu, với pho Phi Long Đao pháp, trong Thiên Quỷ Giáo, ngoài Quỷ Cưu Bà ra, có lẽ không tên nào cự nổi, nhưng tiếc rằng..
- Sao ? Tệ sư thúc đã có mệnh hệ gì ?...

Mặc dầu chưa nghe hết câu nói của Y Mộng Lăng, nhưng cứ nhìn nét mặt của chàng, Ngô Nguyệt Cầm cũng đã rỏ sự nguy hiểm tính mệnh của Hề Công Cửu, nên nàng không giữ được bình tĩnh, mà xen lời hỏi dồn dập. Y Mộng Lăng tiếp tục kể :
_Tiếc rằng, Hề lão tiền bối đã vì cứu mạng tại hạ, cứu mạng cả gia đình họ Đặng, nên một mình xông phá Thiên Quỷ trận, bị Quỷ Cưu bà lén phóng chất độc Bích Huyết Cổ !...

Nghe đến đây, Ngô Nguyệt Cầm có cảm giác như tiếng sét nổ giữa đầu, miệng lảm nhảm :
- Sư thúc !... Thì ra sư thúc đã chết !...

Tin dữ đến một cách đột ngột, khiến Ngô Nguyệt Cầm vừa kinh hãi vừa ngạc nhiên, cặp mắt long lanh ngấn lệ, môi cắn chặt. Rồi đột nhiên nàng lớn tiếng :
- Thôi, tiểu nữ cũng chẳng cần phải đến Hồi Nhạn Phong tìm Vô Xỉ Thần Tăng để hỏi tin tức gì nữa, và xin cáo biệt tướng công...

Y Mộng Lăng vội ngắt lời hỏi :
- Đêm hôm khuya khoắt thế này, một mình cô nương định đi đâu ?

Ngô Nguyệt Cầm hét lên :
- Đến Thiên Quỷ Giáo, tìm Quỷ Cưu Bà để trả thù !

Vừa hét nàng vừa tuốt trường kiếm nhảy bay ra khỏi cửa. Y Mộng Lăng đột nhiên cất tiếng quát lớn :
- Đứng lại !

Ngô Nguyệt Cầm quay đầu hỏi :
- Tướng công đến Thiên Quỷ Giáo được thì tiểu nữ cũng đến được chứ có sao ?

Y Mộng Lăng hất hàm về phía Đặng Giao Phi đang nằm thoi thóp, mặt tái nhợt, nói :
- Đã cứu người thỉ phải cứu cho đến nơi, bây giờ cô nương bỏ đi, như thế có phải là cứu chàng ta không ?...

Ngô Nguyệt Cầm cương quyết đáp :
- Đã có tướng công lo liệu cứu giúp, chàng ta tất sẽ mau hồi phục, mà tiểu nữ cứu chàng ta cũng không phải để cầu báo ơn, vậy thì bây giờ tiểu nữ đi là được lắm rồi chứ !

Y Mộng Lăng chợt nhìn nàng với hai đạo nhỡn quang sáng quắc, khiến nàng bất giác rùng mình, từ từ quay lại.
Y Mộng Lăng chậm rãi nói :
- Ngô cô nương ! Cô nương nên biết rằng, chuyện báo cừu tuyết hận thì bất cứ một người nào có chút huyết khí, cũng đều hăng hái xông pha, nhưng liều lĩnh quá gấp như thế, thì chẳng những công việc thất bại, mà còn để cho kẽ địch chê cười. Cô nương không thấy trường hợp của Đặng thiếu hiệp đây ư ? Chàng ta cũng nóng nảy vì song thân thảm tử, mà một mình xông vào Thiên Quỷ Giáo để lãnh lấy kết quả như thế này, liệu song thân chàng ta ở dưới suối vàng có an vui không ?

Ngô Nguyệt Cầm cúi mặt buồn rầu không nói gì, Y Mộng Lăng lại nói tiếp :
- Đặng thiếu hiệp bị trúng chất kỳ độc của Thiên Quỷ Giáo, xem ra còn kịch liệt hơn chất Kim Ty Độc Cổ. Bây giờ tại hạ tạm dùng công lực ngăn chặn, không cho chất độc xâm nhập tạng phủ, sau đó nhờ cô nương đưa chàng ta về gặp lệnh sư Thiết lão tiền bối, nhờ người là bực tiền bối hiểu rộng biết nhiều, tất sẽ có cách cứu chữa. Đồng thời cùng với lệnh sư bàn cách đối phó Thiên Quỷ Giáo có ohải là tiện lợi nhiều bề không ?

Nghe những lời phân rỏ thiệt hơn của Y Mộng Lăng, Ngô Nguyệt Cầm chợt hiểu ra mình đã quá nóng nãy xung động, nên nàng thành thật nhận lỗi :
- Lời tướng công chỉ dẫn rất phải, vừa rồi tiểu nữ vì quá xúc động nóng nảy, mong tướng công lượng thứ !

Y Mộng Lăng khẽ nhún vai, nói :
- Chính tại hạ cũng phải mất hai ngày đêm mới thấu triệt cái lý lẽ như vậy đó. Trước đây tại hạ cũng đã có trường hợp vừa nghe tin dữ, đã hấp tấp hành động, nếu không nhờ được mấy vị cao nhân cứu trợ, có lẽ giờ này cũng đã bỏ xác lâu rồi.

Ngô Nguyệt Cầm nhìn sang sắc diện Đặng Giao Phi, bất giác lo lắng hỏi :
- Đặng thiếu hiệp thương thế rất nặng, không hiểu có thể qua khỏi chăng ?
- Không lo ! Chàng ta từ nhỏ đã được cha mẹ đào luyện, tu tập "Huyền môn nội lực" thế nào chàng cũng đủ sức chống cự với chất độc trong vòng vài giờ nữa.

Ngô Nguyệt Cầm chuyển ánh mắt từ gương mặt Đặng Giao Phi sang gương mặt Y Mộng Lăng. Nàng nhận thấy cả hai đều đẹp trai, tuấn nhã, mỗi người một vẽ, và cả hai đều có một ma lực tuổi trẽ của chàng trai võ lâm tuấn kiệt. Nàng không biết so sánh ai hơn ai. Đối với thiếu niên áo bạc Y Mộng Lăng, nàng lại càng chẳng hiểu chút gì về lai lịch của đối phương, mặc dù đã cùng nhau đối đáp trong thời gian khá lâu. Nàng cũng không hiểu thiếu niên áo bạc có mối thâm thù gì với Thiên Quỷ Giáo Quỷ Cưu Bà mà lại thốt lời thề quyết cùng mụ ta sống mái.
Thật là khó hiểu !...
Hướng ánh mắt nhìn ra phía ngoài song cửa, nàng chợt có cảm giác thiếu niên áo bạc là một con người thê lương, cô độc làm sao !...


Nguồn: http://truyenviet.com/