Chương 5: Con Trai Chúa Tể Mười Vạn Núi
Sông Gầm...
Một chiều cuối hạ sắp sang thu, trời bắt đầu nổi gió vàng hiu hắt. Mặt trời đang từ từ ngả về phía núi Tây, sương rừng dâng lên. Dòng sông thao thiết chảy, sóng vỗ bờ róc rách, lác đác vài thân cây, vài khóm hoa dại bập bềnh trôi về phía hạ lưu.
Bến đò rừng chiều nay vắng khách qua sông. Trong cái quán cạnh đó, anh lái đò ngồi hút thuốc tán gẫu chuyện mưa nắng với chị chủ quán. Chị này còn khá trẻ, chừng ngoài ba mươi, dáng đẫy đà, trông cũng duyên dáng khoẻ mạnh. Chốc chốc chị ta lại phá lên cười, hai con mắt lá dăm nheo tít, bộ ngực nở nang rung lên sau lớp áo bó căng. Anh lái đò chừng khoái chí được dịp khoe cái “duyên ăn nói” của mình, miệng nói huyên thuyên không ngớt.
- Thôi, liệu mà về với bu nó! Chiều rồi đây cũng dọn dẹp nghỉ!
Chị ta mỉm cười, chậm chạp đứng dậy. Anh chàng rít vội một hơi thuốc lào, cười hềnh hệch vẻ tiếc rẻ:
Chị ta mỉm cười, chậm chạp đứng dậy. Anh chàng rít vội một hơi thuốc lào, cười hềnh hệch vẻ tiếc rẻ:
- Hãy gượm đã nào! Chẳng mấy khi chúng mình rảnh rỗi mà hàn huyên tâm sự như hôm nay!
- Hứ! Thôi chả nói chuyện với nhà anh nữa! Gớm, tâm với sự...! Liệu mà giữ mồm giữ miệng, ba hoa cho lắm có ngày bu nó xé xác ra ấy! Đừng quên rằng đây cũng là hoa có chủ nhé!
Chị chủ quán ngúng nguẩy bỏ đi vào trong sau khi nguýt anh lái đò một cái thật dài. Anh ta xách điếu cày lên, khệnh khạng bước ra, vừa đi vừa ngâm “có chồng thì mặc có chồng...”
Bỗng có tiếng vó câu lóc cóc nổi lên. Anh lái đò hơi nghểnh cổ dòm. Từ xa hai bóng người ngựa thả kiệu băm thong dong phi tới, phút chốc đã dừng trước quán. Đó là hai thiếu nữ, mặc y phục theo lối con gái tân thời thành thị đi du ngoạn. Cô áo trắng cỡi ngựa bạch, cô áo xanh cỡi ngựa hồng, bên yên ngựa đều có giắt súng săn, dao rừng. Cả hai cùng tuyệt đẹp. Nhất là cô áo trắng, mắt phụng hơi xếch, mày ngày dài quá mắt không vẽ, mi cong, mũi dọc dừa, môi cung san hô đỏ như son, ngoài vẻ nhan sắc tuyệt trần còn phảng phất nét uy nghi, cao quý. Nhác trông, anh lái đò thầm đoán hai cô chừng con nhà danh giá miền xuôi lên rừng săn bắn giải trí. Anh ta đon đả mời:
- Bẩm, rước hai tiểu thư vào quán uống nước ạ!
Hai cô gái đưa mắt nhìn nhau. Cô áo trắng cất giọng thánh thót hỏi:
- Giờ còn đò sang ngang không chú?
Anh lái chỉ tay ra bến, nhanh nhẩu:
- Dạ còn! Bẩm, chính tôi đưa khách qua sông đây! Hai tiểu thư đi đường xa chắc mệt, xin mời vào nghỉ một lát xuống đò sau!
Miệng nói tay anh ta nắm lấy dây cương ngựa vẻ ân cần săn đón hết sức. Cô áo trắng quay sang cô áo xanh khẽ gật đầu ra hiệu, nhảy xuống.
Hai thiếu nữ chọn một bàn cạnh cửa sổ trông ra đường. Chị chủ quán suốt buổi ế hàng đang tính dẹp nghỉ, thấy hai cô khách sang trọng ghé vào, tất tả chạy ra săn đón:
- Bẩm, hai tiểu thư dùng chi? Quán nhà em có cơm, rượu luôn cả mấy thứ thịt rừng nữa ạ!
Chị ta kể một loạt. Hai cô gái gọi mấy món ăn với cơm. Chỉ lát sau tất cả được dọn lên bốc khói thơm lừng. Cô áo trắng cầm đũa bảo cô áo xanh:
- Ăn đi, Mây! Từ đây đến chỗ có bản làng nghỉ đêm cũng còn xa lắm, hãy ăn no lấy sức!
- Bẩm chúa Cả...
Cô áo xanh vừa cất lời, cô áo trắng liền hắng giọng, sửa:
- Gọi bằng chị!
- Dạ tại em... quen miệng! Chị tha lỗi!
- Từ nay em nên ý tứ hơn! Việc giữ kín hành tung lai lịch chúng ta rất cần thiết trong lúc này!
Thiếu nữ áo trắng chìm lời nhắc bạn đồng hành. Nàng chính là thủ lĩnh hồ Ba Bể Võ Kiều Loan cùng nữ tỳ tướng thân tín Khiên Mây cải trang. Từ sau khi biết rõ cội nguồn thân thế đau thương của mình, nàng thăm mộ phụ thân xong, xếp mọi việc giao quyền cho hai nàng chúa Hai chúa Ba tạm thời chỉ huy thuộc hạ, lên đường truy tìm tông tích quái vật đười ươi chúa. Không muốn thù riêng lụy đến người khác, Kiều Loan cương quyết ra đi một mình, dẫu hai cô em kết nghĩa cũng như bọn ông Trần Dũng, vợ chồng lão tướng lạc thảo Woòng Tắc Mềnh một lòng đòi theo. Mọi người khẩn khoản quá nàng mới đồng ý cho Khiên Mây theo hầu. Hai thầy trò bí mật lên đường tránh gây kinh động ba quân tướng sĩ, Kiều Loan và nàng tỳ tướng mặc y phục màu giống như hai bà Kiều Lan, Kiều Liên trong buổi chiều gặp nạn dữ!
Hai nàng vừa ăn vừa chuyện trò nho nhỏ. Tít góc trong, anh lái với chị bán quán cũng ngồi tán gẫu tiếp, thỉnh thoảng lại liếc trộm về phía hai cô khách. Anh lái hạ thấp giọng thì thào:
- Này, đằng ấy xem hai cô này mặt đẹp như tiên, trông ra dáng con nhà giàu có... Sao bạo gan thế nhỉ? Dám cỡi ngựa đi săn trên rừng... Chà, thân gái dặm trường, gặp... chuyện bất trắc như chơi!
- Gớm! Nhà anh khéo lo, người ta dám xông pha còn ngại gì mấy chuyện vớ vẩn! Cứ trông súng săn, dao rừng thế kia ai cũng biết hai cô chẳng phải tay vừa! Đừng thấy đàn bà con gái mà vội xem thường, cứ như tớ đây, từ thuở bé đã ngược xuôi buôn bán tỉnh nọ, tỉnh kia, mấy năm nay lại mở quán bán hàng ở cái bến đò rừng khỉ ho cò gáy này, tiếp xúc với đủ hạng người mà đã có đứa nào “nuốt” nổi!
Chị ta ưỡn ngực về trước, mặt hất lên như thách thức một đối thủ... tưởng tượng nào đó. Anh lái đò vội nở nụ cười cầu tài, lảng sang chuyện khác.
Lại có tiếng vó ngựa đổ tới lớn dần rồi dừng rập trước quán. Ai nấy ngoảnh trông ra, kỵ sĩ gò cương nhảy xuống, tiến vào. Khách là một chàng trai trẻ, trạc hơn hai mươi, mặc quần áo chàm Thổ, đầu chít khăn nhiễu Tam Giang hình chữ “Nhân”, nét mặt đẹp rắn rỏi như đá tạc, hai con mắt xếch sáng như tia lửa điện, phát tia nhìn mười phần oai võ, lại thêm cặp súng lục đeo trễ bên sườn khiến kẻ táo tợn nhất nhác trông cũng phải chờn chợn nể vì. Khách lên tiếng hỏi, giọng Kinh sang sảng như chuông đồng hướng về chị bán hàng:
- Còn chuyến đò ngang nào không, bà chủ?
- Bẩm, còn! Mời... “quan lớn” xơi chén rượu đã. Bẩm hai tiểu thư chốc nữa cũng xuống đò tôi đấy!
Anh lái xum xoe mời khách vào bàn. Chàng trai nhìn thoáng qua chỗ Võ Kiều Loan, Khiên Mây rồi thản nhiên ngồi xuống.
Kiều Loan kín đáo quan sát, thấy người khách trẻ cả nhân dáng, cử chỉ thái độ đều biểu lộ một phong cách đặc biệt khác thường. Chàng ta yên lặng ngồi “độc ẩm”, mắt dõi nhìn ra bến sông, vẻ hơi mơ màng không chú ý đến chung quanh, như không hề biết sự có mặt của... hai cô gái đẹp trong quán. Còn về bản lĩnh, bằng kinh nghiệm, dù chỉ mới gặp, nàng biết người áo chàm này là tay cao thủ thượng thừa trong làng võ - động tác, giọng nói và nhất là thần thái chàng trai chứng tỏ rất minh bạch, không thể lầm lẫn!
- Thưa chị, em đoán ông khách áo chàm kia là một nhân vật phi thường trong giới võ lâm giang hồ!
Như cùng ý nghĩ với Kiều Loan, Khiên Mây thì thầm nhận xét chàng khách lạ.
- Đúng vậy! Một tay chọc trời khuấy nước đó! Cứ xem phong thái chàng ta cũng đủ biết!
Chờ mấy người cơm nước xong, anh lái lên tiếng mời khách xuống thuyền. Kiều Loan, Khiên Mây dắt ngựa xuống trước, chàng áo chàm lững thững theo sau. Chiếc tam bản từ từ rời bến, quay mũi nhấp nhổm trườn sóng. Trời chiều lộng gió, mặt sông bốc hơi nước lành lạnh thoang thoảng mùi bùn.
Khúc sông nơi đây khá rộng, tít bờ bên kia rặng núi in đậm vào nền trời, chạy vát chếch hướng đông nam. Ngay chân núi là một cánh rừng bạt ngàn tịch mịch.
Ba người khách cùng thả tầm mắt ngắm cảnh sơn thuỷ bao la, lòng đuổi theo những ý nghĩ riêng tư, không ai bắt chuyện với ai.
Cánh rừng phía trước mỗi lúc một gần. Thuyền sắp cặp bờ, còn cách chừng vài sải, bỗng “đoàng! đoàng!” liền mấy tiếng súng nổ vang, chát chúa. Chim rừng hốt hoảng đập cánh bay lên tứ tán. Từ sau những lùm cây vụt hiện ra một toán người ngựa lố nhố hơn chục tên. Mặt mũi tên nào nom cũng dữ tợn, súng cầm tay chĩa xuống thuyền. Một gã lực lưỡng nhất, mặt diều hâu, râu xồm chổi xể, có một vết thẹo dài vắt ngang trán, múa tít khẩu Pạc hoọc trong tay thúc ngựa tiến lên mấy bước, cất giọng ồm như lệnh vỡ xổ một tràng tiếng Quảng Đông:
- Lầy Tài Wang đợi chú em đây! Biết điều giơ tay lên! Hà hà!
Y cười lớn, tay vẫy luôn hai phát sát mạn thuyền. Đạn chíu nước văng tung toé cả lên người chàng áo chàm. Chàng ta từ lúc thấy bọn kia xuất hiện vẫn bình thản không lộ vẻ nao núng, đứng gác một chân lên mũi thuyền hất hàm hỏi:
- Bọn mi thuộc cánh nào? Muốn gì?
Gã cầm Pạc hoọc nhướng cao mày vẻ ngạc nhiên trước thái độ chàng trai rồi chừng tự ái, y lại cười thét:
- Sao? Chú em không biết Lầy đại vương à? Ha Ha! Ông Lầy là tao đây! Tỉu nà!
Khắp mấy cõi biên thuỳ còn đứa nào không biết oai danh tao!
- Riêng ta chưa hề nghe tên mi!
Chàng áo chàm khẽ nhếch môi cười khinh mạn. Nghe gã xưng danh, nàng chúa hồ Ba Bể và tỳ tướng Khiên Mây đưa mắt ngó nhau. Cả hai biết tên Lầy là trùm thổ phỉ mạn biên thuỳ Trùng Khánh, thường xưng Độc Thủ Đại Vương. Y rất kiêu ngạo về môn công phu sở trường “Ngũ độc thần sa thủ”, một tuyệt kỹ thuộc loại tàn độc trong giới Hắc đạo võ lâm. Khi giao đấu với người khác, y xỉa trúng đối phương, dù bất kỳ chỗ nào và chỉ cần trầy da một chút nạn nhân vẫn có thể bị trúng độc chết bởi đôi bàn tay y đã tôi luyện bằng năm loại thuốc độc cực kỳ ghê gớm. Ngoài ra y còn là một hung thần gieo rắc kinh hoàng cho đàn bà, con gái mấy vùng sơn cước. Một tên sơn tặc đáng nguyền rủa nhất!
Khiên Mây mím môi ngầm ra hiệu xinh lệnh chủ, xem chừng nàng ta muốn động thủ gấp, nhưng Kiều Loan chưa đồng ý. Nàng chúa hồ đợi chàng khách lạ xử trí ra sao, vả lại hiện cả mấy người dưới thuyền đều bị hơn chục mũi súng của bọn chúng xỉa vào, nếu vọng động hấp tấp ắt không tránh khỏi thiệt hại, chi bằng nén lòng chờ thời khắc thuận tiện sẽ ra tay.
- Tỉu nà! Không nói nhiều, giơ tay khỏi đầu bước lên! Tất cả, riêng thằng lái đò tao tha cho về!
Anh lái đò mặt tái như gà cắt tiết, run lẩy bẩy, miệng lắp bắp nói không ra tiếng. Trên trùm phỉ quát lớn, nổ thêm mấy phát thị oai. Chàng áo chàm uể oải làm theo lời y, nụ cười vẫn không tắt trên môi:
- Chỉ bằng vào hơn chục tay súng mi dám xúc phạm đến ta, kể cũng liều đấy!
Này, ta hỏi thật mi phục kích bắt ta làm gì khi ta với mi không thù không oán?
Lầy Tài Wang nheo cặp mắt diều hâu cười nham hiểm:
- Hãy biết cái đầu chú em hiện đáng giá một thùng bạc xoè, và nếu bắt sống giá sẽ gấp hai lần, đủ chưa, hỡi Trương thiếu chủ? Hà hà!
- Vậy cứ bắt ta, hai cô kia vô can hãy để họ đi!
Chàng trai khô giọng bảo gã Lầy. Y liếc nhìn hai thiếu nữ, vẻ sững sờ vụt hiện trên bản mặt “cô hồn”. Chừng giờ y mới nhận thấy hai nàng có nhan sắc tuyệt đẹp. Nhất là nàng áo trắng, vẻ thiên kiều bá mị lồ lộ nét khuynh thành đến gỗ đá cũng phải rung động.
Tên trùm thổ phỉ dòm Kiều Loan hau háu. Nàng chúa hồ trong lốt giả trang cô gái miền xuôi thản nhiên nhìn lại y. Đến mươi khắc, Lầy Tài Wang vùng thở phì, gãi râu sồn sột lẩm bẩm:
- Hầy, múi chầy léng! Cô tiên! Hà, thiên hạ đệ nhất mỹ nhân! Từ thuở cha sinh mẹ đẻ đến giờ ông Lầy mới gặp người đẹp như cô em này! Hầy, xứng đáng làm Lỗ phồ Tài Wang a!
Y chỉ chàng áo chàm, giật giọng quát bảo thủ hạ:
- Tước vũ khí nó!
Đoạn y đưa tay vẫy hai cô gái, cười nhăn nhở:
- Hầy! Hai cô em xinh đẹp, không sợ! Mau lên ông Lầy xem, ông Lầy không ăn thịt đâu!
Ngay khi hai tên thủ hạ y vừa cặp súng áp sát lại, chàng trai vụt chuyển động. Chỉ thấy bóng áo chàm loáng lên, hai gã thổ phỉ đổ dụi vào nhau rồi tiếp liền mấy loạt đạn nổ xé không gian, mấy tên bị văng mất súng chới với. Lầy Tài Wang chưa kịp định thần phản ứng, mắt chợt hoa lên, gáy y đã bị một bàn tay cứng hơn thép nguội túm lấy, bóp mạnh một cái. Cả thân xác lực lưỡng mất hết khí lực, mềm nhũn, khẩu Pạc hoọc rơi bịch xuống chân ngựa. Như trong mộng ảo, chàng áo chàm đã sừng sững ngồi sau lưng Lầy, hai tay luồn dưới nách y, hai họng súng chỉa về trước khạc liên hồi. Lại năm, sáu gã rụng súng ôm tay rên rỉ.
- Cút hết! Chậm ta đổi ý, mất mạng!
Chàng đanh giọng quát ra lệnh, cặp mắt sáng như tia lửa điện quắc lên quét lia qua những bản mặt “cô hồn” đang nhăn nhó vì đau đớn. Bọn thủ hạ Lầy quá khiếp đảm trước tài bắn thần sầu quỷ khốc của người áo chàm, lấm lét dòm nhau rồi nhìn chủ tướng đang bị khống chế. Một tên chừng đầu mục vùng hô lên “chẩu à!”, cố nén đau thúc ngựa vọt đi. Lũ kia lật đật quay đầu ngựa phóng theo. Phút chốc bọn thổ phỉ đã mất hút sau cánh rừng âm u cô tịch. Chàng áo chàm nhấc bổng thân hình Lầy Tài Wang ném “huỵch” xuống mặt cỏ, quay gọi hai thiếu nữ dưới thuyền:
- Mời hai cô lên, an toàn rồi!
Từ nãy giờ nàng chúa hồ cùng tuỳ tướng Khiên Mây chứng kiến cảnh chàng khách trẻ hạ bọn Lầy, không khỏi thầm phục phong độ, tài ba chàng ta. Võ Kiều Loan vốn từ thuở nhỏ từng theo chân sư mẫu dọc ngang bốn phương khắp mấy cõi biên thuỳ Việt – Trung – Lào, nàng ta gặp rất nhiều cao nhân dị sĩ nhưng về tài bắn có lẽ chưa ai sánh kịp chàng này, chưa kể còn thân pháp nhanh như điện chớp và thủ pháp chế ngự đối phương cực kỳ chính xác hữu hiệu!
Hai nàng trả tiền đò, dắt ngựa lên. Anh lái vẫn chưa hoàn hồn, vội chống sào quay mũi thuyền chèo đi như bị ma đuổi. Kiều Loan khẽ gật đầu chào chàng khách lạ, khen:
- Ông giỏi quá! Hạ được cả bọn chúng chỉ trong nháy mắt, tài nghệ như ông chắc trên đời chẳng có mấy người! Xin thành thật cảm ơn. Nếu không có ông chắc chị em chúng tôi gặp… chuyện rắc rối với chúng!
Chàng áo chàm bật cười hồn nhiên bảo chàng:
- Cô quá khen đó thôi! Tôi cũng chỉ võ vẽ vài đường gọi là để phòng thân. Chuyện bắt buộc đối với kẻ trôi nổi phong hồ! Xin hai cô đừng nói chuyện ơn nghĩa bởi… nếu không có ngu mỗ trên chuyến đò vừa rồi hai cô đâu có gặp bọn chúng! Mục tiêu bọn thằng Lầy nhắm là tôi!
Chàng trai chợt nhìn thẳng vào mắt nàng chúa hồ, thấp giọng:
- Thực ra, nếu tôi có bó tay trước bọn chúng thì hai cô cũng động thủ, đúng không?
Chỉ mới gặp tôi biết bản lãnh hai vị tiểu thư không tầm thường đâu!
Bốn mắt chạm nhau, tự nhiên Võ Kiều Loan thấy lúng túng, một điều kỳ lạ mà trước đây nàng chưa bao giờ gặp phải. Lòng nàng cảm nghe vừa dâng lên một nỗi xúc động nao nao, ấm áp… Mặt hoa chợt nóng bừng, Kiều Loan chớp chớp hàng mi cong vút lảng tránh ánh mắt chàng áo chàm, trỏ tên trùm thổ phỉ, hỏi:
- Ông định xử trí tên này ra sao?
Chàng áo chàm phác một cử chỉ buông gọn:
- Tôi đã có cách! Chiều muộn rồi, nếu hai cô gấp xin cứ lên đường trước! Nhớ lưu ý đề phòng, đường từ đây vào đến miền sơn lâm Phi Mã Ác dạo này thường có bọn đạo tặc lai vãng cướp bóc! Chúc hai cô thượng lộ bình an!
Chàng mỉm cười ra dấu chào tạm biệt hai thiếu nữ. Kiều Loan nắm dây cương tần ngần giây lát, hỏi:
- Dám mong ông cho chị em tôi được biết… quý danh để ghi nhớ… kỷ niệm buổi chiều nay!
- À… Chàng trai lạ có vẻ bâng khuâng – Bèo nước gặp nhau là chuyện bình thường, nhưng nếu cô đã hỏi ngu mỗ đâu tiện dấu… Ngu mỗ họ Trương tên Hồng Kiệt! Còn nhị vị tiểu thư?
Nàng chúa hồ khéo léo kể vắn tắt tên mình và nàng tuỳ tướng. Đoạn như bị thôi thúc nàng hỏi tới:
- Ông… chắc không phải người vùng này? Nghe khẩu âm tôi đoán… ông là người miền xuôi?
- Cô thông minh lắm, đoán gần đúng! Vâng, mẫu thân tôi gốc người đồng bằng Bắc Việt, còn phụ thân người vùng khác! Tôi ở xa lắm, tận bên Vân Nam, chuyến này về nước có chút việc riêng!
Khách áo chàm vui vẻ đáp, vẻ phóng khoáng hiện rõ trên gương mặt đẹp ngang tàng đượm nét phong trần. Chừng chàng trai thú vị trước nhận xét của Võ Kiều Loan. Nàng chúa hồ nhíu đôi mày liễu suy nghĩ, vùng buột miệng kêu khẽ đầy sửng sốt:
- Họ Trương… ở Vân Nam… võ công, tài bắn siêu quần… Phải ông là Tiểu Thần Xạ Trương Hồng Kiệt – con trai trưởng vị chúa núi Thập Vạn khét danh Bắc Thần và phu nhân Bạch Y Nương?
Chàng áo chàm gật đầu cười gượng:
- Đúng vậy, nhưng… danh hiệu Tiểu Thần Xạ là do anh em thương mà đặt cho chớ kẻ này đâu có tài ba gì!
Thầy trò Kiều Loan, Khiên Mây trao đổi nhau một cái nhìn ngụ ý. Chàng áo chàm là nhân vật khét tiếng Tiểu Thần Xạ trong thiên hạ, được chân truyền tuyệt học võ công cùng bí quyết tác xạ vô địch của Thần Xạ Đại Sơn Vương Trương Hồng Lĩnh - Trần Phượng Kiều, hai nhân vật võ lâm mà tài ba cùng đức độ được cả hai phe chính tà kính nể! Thảo nào chàng ta bắn rơi súng bọn Lầy trong nháy mắt!
Khiên Mây hồn nhiên bày tỏ lòng ngưỡng mộ, tấm tắc khen. Tiểu Thần Xạ Trương Hồng Kiệt vội xua tay gạt đi. Chuyện trò giây lát, nàng chúa hồ ngỏ lời từ biệt, cùng tuỳ tướng lên ngựa bôn hành.
Chàng trẻ tuổi yên lặng trông theo bóng hình hai thiếu nữ xa dần… rồi hút chìm trong nắng nhạt chiều hôm…
Tự dưng ánh mắt chàng phảng phất nét ưu tư, man mác… Đâu đây có tiếng chim rừng lạc bầy kêu lên rời rã, bâng khuâng.
Nguồn: http://truyenviet.com/