Chương 1
Ông Lockwood gặp Heathcliff
Tôi vừa trở về nhà sau chuyến đi thăm ông Heathcliff, vị chủ nhà và cũng là người láng giềng duy nhất rồi đây sẽ gây phiền phức cho tôi. Trên khắp Anh quốc này tôi khó lòng tìm được một nơi nương thân nào hẻo lánh hơn chốn này. Nơi đây hoàn toàn thích hợp với tôi, vì nguyện vọng duy nhất của tôi là được tránh gặp gỡ mọi người.
Ấn tượng đầu tiên của tôi về ông Heathcliff là: đây quả là người láng giềng lý tưởng trong cảnh sống biệt lập. ông không thể biết được tôi vui mừng ra sao khi thấy thái độ thiếu thân thiện của ông tạ Khi tôi thúc ngựa lại gần, ông ta nhìn tôi chằm chằm, cặp mắt đen ẩn dưới hàng lông mày rậm lộ vẻ ngờ vực:
- ông Heathcliff phải không ạ? - Tôi hỏi.
Để đáp lại ông ta chỉ gật đầu.
- Tôi là Lockwood, khách mới đến thuê nhà của ông. - Tôi nói tiếp - Tôi tự cho mình cái vinh hạnh cố đến thăm ông thật sớm ngay sau khi tới nơi. Tôi hy vọng việc tôi sống ở ấp Thrushcross sẽ không gây phiền phức cho ông.
- Tôi sẽ không cho phép bất kỳ kẻ nào gây phiền phức cho tôi - ông ta ngắt lời - ông vào đi.
Lời mời của ông ta rít qua hai hàm răng nghiến chặt như thể muốn nói: “Quỷ tha ma bắt ông đi!”. Tôi đâm tò mò trước một kẻ xem ra còn ít cởi mở hơn cả tôi, nên tôi nhận lời.
Con ngựa của tôi đang xô ngực vào cánh cổng, và rốt cuộc ông Heathcliff cũng giơ tay mở nó ra. ông vừa lững thững bước đi trên con đường dẫn lên ngôi nhà phía trước mặt tôi, vừa cất tiếng gọi một tên gia nhân:
- Joseph, ra dắt ngựa cho ông Lockwood và mang ít rượu vang dưới hầm lên!
Joseph bước ra dắt ngựa cho tôi. Đó là một lão già và xem ra lão chẳng vui vẻ chút nào khi thấy tôi. “Lạy chúa cứu giúp”, lão lẩm bẩm trong lúc dắt con ngựa của tôi đi.
Ngôi nhà của ông Heathcliff có tên là Đỉnh Gió Hú. Cái tên “Đỉnh gió” là một từ mà dân địa phương đặt cho bất kỳ cái gì phơi mình dưới những cơn gió bão thổi hun hút qua những cánh đồng hoang dã miền Yorkshire như ngôi nhà này.
Gần ngôi nhà có một vài cây con, thân nghiêng ngã trước sức gió thổi mạnh. Một rặng bụi cây gai góc, bao nhiêu cành đều hướng về một phía như thể đang chìa tay xin mặt trời bố thí cho chút nắng, tô điểm trọn vẹn cho bức tranh ảm đạm này. Ngôi nhà được xây dựng rất vững chắc, các góc được gia cố thêm bằng những khối đá lớn và các cửa sổ đều xây lõm sâu vào tường.
Trước khi bước vào nhà, tôi dừng lại xem xét một phiến đá lớn có chạm trổ bên trên cánh cửa. Trên phiến đá có khắc niên đại ngôi nhà này được dựng nên: “1500” và một cái tên “Hareton Earnshaw”. Tôi muốn tìm hiểu kỹ hơn, nhưng vị chủ nhà đang sốt ruột đợi tôi.
Vào trong nhà, chúng tôi đi thẳng tới phòng khách của gia đình. Ở vùng Yorkshire này người ta gọi phòng khách là “chính sảnh”. Bên kia là nhà bếp. Đằng cuối chính sảnh có những kệ dài bày đầy những chiếc đĩa thiếc và bình bạc. Bên trên lò sưởi có treo vài khẩu súng cổ và một cặp súng tay của kỵ binh. Sàn nhà lát đá trắng nhẵn. Mấy chiếc ghế tựa lưng cao sơn xanh xếp thành hình vòng cung quanh lò sưởi. Trong một hốc tường bên dưới mấy chiếc kệ, một con chó săn đang nằm với lứa chó con kêu ẳng ẳng, và còn có nhiều con chó nữa nằm trong những góc còn lại.
Căn phòng và đồ đạc chẳng có gì khác với những thứ ta thường thấy trong một trang trại ở vùng Yorkshirẹ Nhưng ông Heathcliff trông chẳng giống một trại chủ vùng Yorkshirẹ ông có nước da của một gã digan, nhưng qua y phục và tác phong ông có vẻ là một người xuất thân từ một gia đình tử tế.
ông bước lại gần lò sưởi, tôi theo sau rồi ngồi xuống đối diện với ông tạ ông chẳng nói năng gì. Trong lúc đó, con chó săn đã rời bầy con, tiến đến sau chân tôi, đưa mắt nhìn tôi. Hai mép nó cong lên, hở cả hai hàm răng. Khi tôi thử đưa tay vuốt ve nó, nó đáp lại bằng một tiếng gầm gừ kéo dài.
- Tốt hơn là ông nên để con chó yên. - ông Heathcliff gầm gừ - Nó được nuôi không phải để làm vật kiểng được cưng chiều, ông chớ vuốt ve nó làm gì.
ông ta nói thế đoạn đá con chó sang một bên, rồi cất tiếng gọi: “Joseph!”. Joseph từ dưới hầm rượu đáp vọng lên, nhưng khi không thấy lão ta xuất hiện, ông chủ bèn đi xuống chỗ lão. Tôi bị bỏ lại một mình với lũ chó. Hai con trong đám tiến lại canh chừng tôi. Vì không hề muốn thử hàm răng sắc nhọn của chúng nên tôi ngồi im, chỉ nháy mắt với chúng cho vui. Thình lình một con trong đám giận dữ chồm lên đầu gối tôi. Tôi hất nó trở lại và vội vàng dùng cái bàn tròn làm vật ngăn cách giữa tôi và lũ chó. Việc này kích động cả bầy chó và ngay lập tức sáu con lao tới tấn công chiếc áo choàng và cổ chân tôi.
Tôi đứng bật dậy, chộp lấy thanh cời than và vừa cố ngăn lũ chó tiến lại gần, vừa lớn tiếng gọi người đến cứu viện. Heathcliff và Joseph chậm rãi từ dưới hầm rượu leo lên cầu thang. Rõ ràng là họ rất bực mình khi bị gọi lên. Mặc dù chính sảnh chìm trong cơn bão cuồng loạn của một đàn chó vừa nhay vừa sủa, tôi nghĩ cả hai không hề vội vã đến với tôi chút nào.
May thay một người phụ nữ đang làm việc trong bếp đã đến cứu tôi. Nghe tiếng huyên náo, chị ta vội chạy vào, tay còn cầm cái xoong. Chị ta dùng cái xoong đánh lũ chó. Cơn bão tố lắng xuống và khi vị chủ nhà bước vào thì hai chúng tôi đang đứng run rẩy sau một phen hú vía.
- Có chuyện gì ở đây vậy? - ông ta giận dữ hỏi.
- ông còn hỏi nữa ư? - Tôi làu bàu - Một đàn lợn lòi cũng không thể hung dữ hơn lũ súc vật nhà ông. Vậy mà ông nỡ để một người khách lạ với một bầy hổ.
- Chúng không làm hại những ai không hề động đến bất kỳ vật gì. - ông ta chỉ bình luận có thế trong lúc đặt chai rượu xuống và kê chiếc bàn lại chỗ cũ - Lũ chó này được nuôi để canh chừng. Nào, làm một ly rượu vang nhé
- Thôi, cám ơn ông. - Tôi đáp.
- ông không bị chúng cắn đấy chứ?
- Tôi mà bị chúng cắn thì ông đã phải lôi thôi to về chuyện này. - Tôi giận dữ thốt lên.
Heathcliff mỉm cười:
- Thôi nào, ông bị kích động quá đấy thôi, ông Lockwood ạ. Này, ông dùng chút rượu đi. Ở đây, chúng hiếm có khách đến thăm đến nỗi cả tôi lẫn lũ chó đều không biết cách tiếp đón. Xin chúc sức khỏe ông.
Tôi đón lấy ly rượu ông ta đưa cho và nâng ly chúc lại. Tôi nhận ra rằng, nếu cứ ngồi giận dỗi vì một vài con chó thì thật là ngốc. Giờ đây vị chủ nhà đang trong tâm trạng rất vui vẻ và bắt đầu bàn luận về những điểm thuận lợi và bất lợi khi sống ở một chốn hẻo lánh như thế này. Tôi thấy ông ta rất thông minh, và trước lúc ra về tôi hẹn với ông ta hôm sau sẽ đến thăm.
Hôm sau, tôi giữ lời hứa trở lại thăm Đỉnh Gió Hú mặc dù hôm ấy trời mù sương và giá lạnh. Sau bốn dặm đường đi bộ, tôi đến được trước cổng vườn nhà ông Heathcliff. Một vài bông tuyết đầu tiên trông tựa lông chim bắt đầu rơi. Trên đỉnh đồi hiu hắt này, đất bị sương giá làm đen lại, và luồng khí lạnh làm tôi run hết cả chân taỵ
Vì không tháo được dây xích khóa cổng, tôi bèn nhảy qua và chạy theo con đường lát đá dẫn lên ngôi nhà. Tôi gõ cửa mãi, đến đau cả các khớp ngón tay và lũ chó bên trong bắt đầu sủa nhặng lên. Lúc này tuyết đã bắt đầu rơi dày.
Một chàng trai vác một cây xỉa rơm từ ngoài sân sau bước tới, và ra hiệu cho tôi theo anh ta ra phía sau nhà. Chúng tôi đi quanh nhà bếp và rốt cuộc cũng vào đến chính sảnh, nơi tôi đã được tiếp lần trước. Một đống lửa lớn tỏa ánh sáng tươi vui khắp phòng, và tôi thấy trên bàn có dọn sẵn thức ăn. Tôi lấy làm ngạc nhiên khi thấy một thiếu phụ rất trẻ trong phòng. Tôi đợi cô ta lên tiếng mời tôi ngồi. Cô ta nhìn tôi, nhưng không hề cử động và vẫn lặng thinh.
- Thời tiết thật khắc nghiệt, thưa cô Heathcliff. - Tôi nhận xét.
- Lẽ ra ông không nên ra khỏi nhà. - Cô ta đáp.
Cô đứng dậy với tay lấy một chiếc hộp thiếc đặt trên mặt lò sưởi. ánh lửa chiếu sáng khuôn mặt cô, giúp tôi thấy rõ cô còn trẻ măng. Khuôn mặt cô nhỏ nhắn và là một trong những khuôn mặt kiều diễm nhất mà tôi từng được thấy. Mái tóc quăn vàng óng của cô buông lơi trên cổ. Đôi mắt cô đen láy và ắt hẳn sẽ rất quyến rũ nếu không đượm vẻ khinh mạn và tuyệt vọng.
Mấy chiếc hộp thiếc gần như ngoài tầm tay cô, nên tôi bước đến định giúp cô một chút. Cô quay phắt lại phía tôi:
- Tôi không cần ông giúp - Cô xẵng giọng - Tự tôi có thể lấy được.
- Xin lỗi. - Tôi nói, vội lùi lại.
- ông có được mời đến dùng trà không? - Cô hỏi, tay vẫn đứng cầm chiếc thìa trà để yên trên miệng ấm.
- Tôi rất vui nếu được dùng một chén trà. - Tôi đáp.
- ông có được mời không? - Cô nhắc lại.
- Không - Tôi hơi mỉm cười, nói - Cô chính là người có đủ tư cách mời tôi đấy.
Cô ta ném cả trà lẫn thìa vào lại chiếc hộp thiếc và cau mày ngồi xuống ghế. Tôi có cảm giác như cô chỉ chực khóc òa lên.
Trong khi đó, cái chàng trai ban nãy dẫn tôi vào nhà lại xuất hiện. Anh ta mặc một tấm áo khoác cũ và đứng bên lò sưởi, đưa mắt nhìn xuống phía tôi như thể tôi là một kẻ thù. Tôi không thể đoán chắc được anh ta là một gia nhân hay một thành viên trong gia đình. áo quần anh ta cũ kỹ, lời ăn tiếng nói thì cộc cằn và đôi bàn tay đen sạm như một người lao động bình thường. Tuy nhiên, anh có vẻ kiêu kỳ, chẳng giống một tên gia nhân. Tôi lấy làm mừng khi thấy chính ông Heathcliff bước vào phòng.
- ông thấy đấy, thưa ông, tôi đã đến đây như có hứa, nhưng tôi e rằng tôi phải xin phép được trú lại nhà ông độ nửa tiếng vì tuyết đang rơi.
- Nửa tiếng ư? - ông Heathcliff vừa nói, vừa rũ những bông tuyết trắng bám trên chiếc áo khoác. - Tôi lấy làm lạ thấy ông chọn lúc có bão tuyết thế này để đi ra ngoài dạo chơi. ông không biết rằng ông có thể bị lạc giữa vùng đầm lầy sao? Vào một ngày như hôm nay, ngay cả những người quen thuộc vùng đồng hoang này cũng thường bị lạc đường. Tôi có thể cam đoan với ông là thời tiết này khó có thể thay đổi chóng vánh.
- Vậy, có lẽ tôi phải nhờ một người trong đám gia nhân nhà ông dẫn đường. ông có thể dành cho tôi một người không?
- Không, không được đâu.
- Vậy thì tôi chỉ còn biết trông cậy vào bản thân mình nữa thôi.
Chàng trai mặc chiếc áo khoác cũ thôi không còn chằm chằm nhìn tôi nữa và quay sang phía cô thiếu phụ.
- Cô có định pha trà nữa không đấy? - Anh ta hỏi.
Cô gái nhìn tôi:
- ông này có cần uống trà không? - Cô hỏi Heathcliff.
- Pha trà đi, nghe chưa? - Câu trả lời được thốt ra bằng một giọng hung tợn đến nỗi phô bày hết cái bản tính thật hết sức nghiệt ngã của ông tạ
Khi trà đã pha xong, ông ta quay về phía tôi:
- Nào, ông kéo ghế lại gần bàn đi. - ông ta nói.
Tất cả chúng tôi lặng lẽ ngồi ăn quanh chiếc bàn. Tôi cho rằng mình chính là nguyên nhân khiến mọi người khổ sở, nên tôi bèn lên tiếng bắt chuyện:
- Nhiều người - tôi vừa nói, vừa đưa chiếc tách ra để xin thêm một ít trà nữa - không thích một cuộc sống quá cách biệt với mọi người như ông đang sống, thưa ông Heathcliff. Nhưng tôi tin chắc ông rất hạnh phúc được sống tại nơi đây bên người vợ của ông.
ông ta cười khẩy ngắt lời tôi:
- Vợ tôi? Vợ tôi ư? Vợ tôi ở đâu hả? Chắc ông muốn nói đến linh hồn của vợ tôi là một thiên thần hộ mệnh trông nom cho Đỉnh Gió Hú khi thể xác cô ấy đã không còn. Đúng không?
Tôi nhận ra mình lầm khi thấy sự chênh lệch tuổi tác quá lớn giữa hai người. ông Heathcliff khoảng bốn mươi trong khi cô gái tuổi chỉ trạc mười bảy. Tôi bỗng nghĩ bụng: “Anh chàng đang ngồi sát bên khuỷu tay tôi và đang ăn với đôi bàn tay bẩn thỉu kia chắc hẳn là con trai ông Heathcliff và là chồng của cô thiếu phụ trẻ kia.
- Cô Heathcliff đây là con dâu tôi. - ông Heathcliff nói, xác nhận điều tôi vừa phỏng đoán.
Khi nói, ông đưa mắt nhìn cô con dâu, vẻ hằn học:
- à, tôi hiểu rồi - tôi vừa nói, vừa quay sang anh chàng thô lỗ ngồi kế bên - Hóa ra cậu là người may mắn có được vị phu nhân trẻ trung và đầy sức quyến rũ kia.
Lời nhận xét này gây hậu quả tệ hại hơn lần trước. Chàng trai nọ đỏ dừ mặt, mắt long lên nắm chặt tay như thể sắp hành hung tôi. Nhưng rồi anh ta trấn tĩnh lại và thốt ra một câu rủa thậm tệ mà tôi vờ như không nghe thấy.
- ông thật không may, đoán sai bét hết cả - vị chủ nhà nói - Cả hai chúng tôi đều không phải là chồng nàng tiên tuyệt diệu của ông. Chồng nàng đã qua đời. Tôi nói đó là con dâu tôi, có nghĩa là cô nàng đã kết hôn với con trai tôi.
- Thế còn chàng trai này? - Tôi hỏi
- Cậu ta không phải là con trai tôi, tôi xin cam đoan như thế! - Heathcliff mỉm cười như thể việc tôi coi ông ta là cha của một gã thô lỗ như vậy là một sự lầm lẫn quá ư lố bịch.
- Tôi là Hareton Earnshaw - chàng trai nọ gầm gừ - và tôi khuyên ông nên kính trọng cái tên ấy
- Tôi không thấy mình đã làm gì tỏ ra thất kính. - Tôi đáp, thầm chế giễu vẻ kiêu kỳ của anh ta khi xưng danh.
Anh ta cứ chằm chăm nhìn tôi trong khi chúng tôi tiếp tục bữa ăn, và tôi bắt đầu cảm thấy lúng túng, chẳng biết cư xử ra sao giữa những con người kỳ lạ này.
Chương 2
Ông Lockwood nghỉ đêm tại Đỉnh Gió Hú
Khi mọi người đã ăn xong, tôi rảo bước đến bên khung cửa sở để xem thời tiết ra sao. Thật là một cảnh tượng buồn thảm. Bóng tối buông xuống quá sớm, và gió thổi những bông tuyết quay cuồng lồng lộn khiến đồi núi và bầu trời không còn trông thấy đâu nữa.
- Tôi không thể về nhà vào lúc này nếu không có người dẫn đường - Tôi nói - Tôi biết làm gì đây?
ông Heathcliff làm như không nghe thấy câu tôi vừa nói. ông điềm nhiên chỉ vẽ cho Hareton cách lùa đàn cừu về nơi an toàn.
- Tôi phải làm gì đây? - Tôi hỏi lại, mỗi lúc một thêm bực mình.
Vẫn không có lời đáp, và khi đưa mắt nhìn quanh, tôi chỉ thấy Joseph bước vào mang theo bữa ăn cho lũ chó; còn cô Heathcliff thì đang cúi mình trên đống lửa. Joseph nhìn quanh phòng rồi lên tiếng, giọng lạc đi:
- Sao lại có thể đứng đực ra đấy trong khi mọi người đang bận rộn? Nhưng đã vô tích sự thế kia thì có nói cũng vô ích thôi, vì người như thế sẽ không bao giờ khá lên được. Trước sau gì thì cũng về với ác quỷ như mẹ thôi.
Nghĩ là lão ta đang nói với mình tôi giận dữ quay lại toan đá lão ra khỏi cửa. Tôi dừng lại khi thấy cô Heathcliff lên tiếng:
- Cái lão già đạo đức giả khủng khiếp - Nàng đốp chát - Lão không sợ ác quỷ bắt đi mỗi khi nhắc đến tên nó ư? Để ta cho lão biết ta đã tiến bộ trong việc nghiên cứu ma thuật đến mức nào.
Cô lấy từ trên giá xuống một quyển sách.
- Để ta xin quỷ một đặc ân là bắt lấy lão. Con bò lông đỏ đâu phải ngẫu nhiên mà chết và chứng thấp khớp của lão cũng không phải ngẫu nhiên mà trời ban cho đâu.
- ôi, thật là độc ác xấu xa! - Lão già hổn hển nói - Xin Chúa cứu lấy chúng con thoát khỏi điều ác.
Cô gái quắc mắt, vờ ra vẻ căm thù, và Joseph run lên vì kinh hãi, vội vã bỏ chạy, miệng lâm râm cầu nguyện. Đến đây, tôi cố làm cho cô thiếu phụ lưu ý đến nỗi khó khăn của tôi.
- Thưa bà Heathcliff, xin bà thứ lỗi cho vì tội quấy rầy bà, nhưng tôi phải làm thế nào để về được nhà mình đây?
- Cứ theo con đường ban nãy ông đã đi để tới đây. - Cô chủ trả lời gọn lỏn trong khi lựa chỗ ngồi cho thoải mái để đọc sách.
- Thế nếu cô hay tin tôi chết vùi trong tuyết, lương tâm cô không nhủ thầm với cô rằng việc đó có phần nào tại cô sao?
- Sao lại thế được? Tôi không thể đi cùng với ông. Họ không bao giờ cho phép tôi đi quá bức tường rào quanh khu vườn.
- Cô ấy ạ, nhưng tôi đâu có xin cô đi cùng - Tôi đáp - Chẳng lẽ không có một tên gia nhân nào có thể đi với tôi sao?
- Chẳng có tên nào hết. - Cô ta đáp gọn.
- Vậy thì tôi phải nghỉ đêm lại đây thôi - Tôi kết luận.
- Tôi hy vọng đây sẽ là một bài học để ông đừng liều lĩnh đi vẩn vơ trên những ngọn đồi này nữa - Giọng nói nghiêm nghị của ông Heathcliff vang lên từ phía cửa bếp - Ở đây tôi không có phòng nào cho khách cả. Nhưng ông có thể ngủ chung với Hareton hay Joseph.
- Tôi có thể ngủ trên một chiếc ghế trong phòng này. - Tôi đáp.
- Không, không! Tôi không cho phép người lạ được tha thẩn đi lại nơi đây, khi tôi không có mặt - ông chủ nhà thô lỗ nói.
Sự sỉ nhục cuối cùng này làm tôi mất hết kiên nhẫn. Tôi đẩy ông Heathcliff sang một bên, rồi lao qua nhà bếp, ra đến sân. Trời tối đến nỗi tôi không thấy được lối ra. Joseph đang ở trong một căn nhà kho gần đó, vắt sữa bò dưới ánh sáng tỏa ra từ một ngọn đèn lồng. Tôi giật lấy ngọn đèn của lão và vừa kêu to là tôi sẽ gửi trả, vừa chạy tới cánh cổng gần nhất.
- ông chủ, ông chủ, hắn ăn cắp ngọn đèn lồng. - Lão già vừa la lên, vừa đuổi theo tôi - ê, chó! ê, Gnasher! ê, Wolf! Giữ lấy hắn, bắt lấy hắn!
Khi tôi mở cổng, hai con chó to lớn lao lên cổ tôi và xô tôi ngã. Tiếng Heathcliff và Hareton cười vang chỉ làm tôi thêm cáu tiết. May thay, hai con vật nọ không hề cắn tôi, mà chỉ đứng canh chừng, ngăn không cho tôi đứng dậy. Tôi phải nằm đấy cho đến khi ông Heathcliff gọi lũ chó đứng ra.
Giận run lên, tôi ra lệnh cho ông Heathcliff để tôi đi ra ngay lập tức. Tôi nói một cách giận dữ đến mức mũi tôi chảy cả máu cam, nhưng ông Heathcliff vẫn cứ cười trong khi tôi la lối. Bấy giờ, Zillah, chị quản gia hôm trước đã cứu tôi, chạy ra xem có chuyện gì mà ầm ĩ thế. Chị nghĩ là bọn họ tấn công tôi, và không dám chỉ trích ông chủ nên chị ta quay sang gã thanh niên:
- Chà, cậu Earnshaw, rồi sẽ còn xảy ra những gì nữa đây? - Chị ta kêu lên - Chẳng lẽ ta lại giết người ngay trên bậc cửa nhà ta sao? Nhìn ông khách tội nghiệp kia kìa, ông ta đang ngạt thở. Lại đây, thưa ông, rồi tôi sẽ chữa cho ông đỡ ngaỵ
Nói rồi, bất thình lình chị ta hắt một ca nước lạnh như đá xuống cổ tôi rồi kéo tôi vào bếp. ông Heathcliff theo sau. Vẻ hoan hỉ cũng tan biến nhanh chóng như lúc nó đã bừng lên. ông ta thấy tôi choáng váng gần như đã lả đi, bèn ra bảo Zillah lấy cho tôi một cốc brandy, rồi biến mất vào trong chính sảnh.
Một lúc sau, khi thấy tôi đã khá hơn, Zillah dẫn tôi lên lầu.
- Đừng có làm ồn đấy - Chị cảnh cáo - ông chủ có những ý nghĩ kỳ quặc về căn phòng ngủ nơi ông sắp nghỉ lại và ông ấy không bao giờ để cho ai ở đấy, nếu có thể tránh được.
Sau khi đã vào đến bên trong, tôi cẩn thận khóa cửa phòng và đưa mắt nhìn quanh. Căn phòng bày biện rất ít đồ đạc, nếu không kể cái giường rộng, hai bên có ván che, kê phía dưới cửa sổ. Tôi kéo mấy tấm ván che hai bên ra, rồi trèo vào giường. Tôi đốt nến cho sáng và khi đóng mấy tấm ván che lại, tôi cảm thấy được an toàn, không phải sợ ông Heathcliff hay bất cứ ai khác.
Bên dưới khung cửa sổ có một cái giá. Tôi đặt cây nến lên giá. Trong một góc giá có vài quyển sách, và phần còn lại thì chi chít những chữ được khắc trên lớp sơn. Những dòng chữ ấy là một cái tên khắc bằng đủ các kiểu chữ lớn, nhỏ - Catherine Earnshaw - rồi cứ lặp đi lặp lại - Catherine Earnshaw - đôi chỗ lại thấy viết Catherine Heathcliff hoặc Catherine Linton.
Tôi vừa tựa đầu vào gờ cửa sổ, vừa đánh vần mấy cái tên lặp đi lặp lại, Catherine, Catherine Earnshaw, Heathcliff, Linton, mãi cho tới lúc mắt tôi ríu lại và tôi chìm vào giấc ngủ, óc vẫn còn lởn vởn những dòng chữ trắng lóa và bầu không khí tràn ngập những tên Catherinẹ
Khi tôi tỉnh lại thì thấy cây nến đã ngả vào bìa một trong những quyển sách và cái buồng nồng nặc mùi da cháy. Tôi bắt đầu xem xét mấy quyển sách. Một quyển là nhật ký được viết bằng một nét chữ non nớt, nguệch ngoạc. Trên một trang có một bức biếm họa giễu ông bạn Joseph của tôi, được vẽ rất khéo. Tôi quyết định đọc quyển nhật ký này và tìm hiểu về nàng Catherine không quen biết kia càng nhiều càng tốt.
“Một ngày chủ nhật thật kinh khủng”, đoạn nhật ký được mở đầu như vậy, “ước gì cha mình còn sống. Hindley thật đáng ghét, và anh ấy đối xử với Heathcliff thật tàn tệ. Heathcliff và tôi sẽ nổi loạn”.
Tiếp theo là những đoạn ghi chép cặn kẽ về cách của Hindley ngược đãi Heathcliff và mấy trang nhật ký của ngày hôm đó kết thúc ở đoạn: “Tôi đang ngồi dây viết nhật ký, nhưng Heathcliff cứ sốt ruột và nói chúng tôi nên ra ngoài vùng đồng hoang chạy nhảy. Một ý kiến tuyệt vời, vì chúng tôi thấy không đâu lạnh lẽo và ẩm ướt hoằn ở trong gian bếp phía sau nhà này”.
Phần tiếp cuốn nhật ký sau đó mấy hôm lại ghi: “Tôi không bao giờ ngờ rằng Hindley lại làm tôi khóc ghê thế”, nàng viết. “Đầu tôi đau nhức, nhưng tôi vẫn không sao nói được. Tội nghiệp Heathcliff. Hindley nói cậu ấy là một tên digan và không cho cậu ấy ăn cùng chúng tôi. Anh ấy dọa sẽ tống cổ cậu ấy ra khỏi nhà, nếu chúng tôi trái lệnh”.
Tôi bắt đầu ngủ gà ngủ gật trong khi đọc, rồi rốt cuộc ngả hẳn xuống giường và bắt đầu chiêm bao. Tôi chợt tỉnh hẳn và nhớ ra rằng mình đang ở trong một căn phòng lạ. Bên ngoài, tôi có thể nghe thấy tiếng gió rít qua các góc nhà, cuốn theo từng mảng tuyết. Một cành linh sam đập lách cách vào tấm kính cửa sổ. Tiếng động làm tôi khó chịu đến nỗi tôi tìm cách mở toang cánh cửa sổ, nhưng nó đã bị khóa. Quyết tâm bẻ gãy cho được cành cây ấy, tôi dùng khớp ngón tay đập vỡ tấm kính. “Mình phải làm cho nó thôi đập vào cửa sổ mới được “. Tôi vừa lẩm bẩm vừa với tay ra.
Thay vì nắm lấy cành cây kia, mấy ngón tay tôi lại nắm phải mấy ngón tay của một bàn tay lạnh như băng. Một nỗi kinh hãi tột độ trỗi dậy trong tôi. Tôi cố rụt cánh tay về, nhưng bàn tay nọ cứ bám chặt lấy, và một giọng thê lương, nức nở thốt lên:
- Cho tôi vào! Cho tôi vào với!
- Ngươi là ai? - Tôi vừa hỏi, vừa cố rụt tay lại.
- Catherine Linton. Tôi là Catherin Linton. - Giọng nói đáp lại - Tôi đã về đến nhà. Tôi đã bị lạc trên vùng đồng hoang.
Trong lúc giọng nói đó vang lên, tôi thấy một khuôn mặt trẻ thơ nhìn qua cửa sổ. Nỗi kinh hoàng khiến tôi trở nên tàn nhẫn. Thấy mình không thể gỡ tay ra khỏi cái sinh linh ấy, tôi kéo cổ tay nó đến bên tấm kính cửa sổ bị vỡ, cứa đi cứa lại cho đến lúc máu chảy thấm đẫm tấm vải trải giường. Tuy vậy, nó vẫn kêu: “Cho tôi vào với!”, và cứ níu chặt mãi, khiến tôi phát điên lên vì sợ.
- Làm sao ta có thể cho ngươi vào? - Rốt cuộc tôi nói - Buông tay ra, nếu ngươi muốn ta để cho ngươi vào.
Mấy ngón tay lạnh như băng nới lỏng ra và tôi giật tay lại, rồi vội vã chồng mấy quyển sách lên, chặn chỗ hở trên cửa sổ. Xong, tôi đưa tay lên bịt tai để khỏi nghe thấy những lời van nài.
Tôi cứ bịt tai như thế hẳn phải đến một khắc đồng hồ, nhưng khi tôi lại lắng tai nghe thì tiếng kêu ảo não ấy vẫn cứ rên rỉ: “Cho tôi vào với!”.
- Đi đi! - Tôi hét lên - Ta sẽ không bao giờ cho ngươi vào dù ngươi có van xin đến hai mươi năm đi chăng nữa!
- Nhưng đã hai mươi năm rồi đấy - giọng nói rên rỉ - Hai mươi năm. Tôi đã phải lang thang suốt hai mươi năm ròng.
Có tiếng cào khẽ ở bên ngoài, và chồng sách xê dịch như thể đang bị đẩy tới. Tôi cố chồm dậy, nhưng cứ lặng người đi vì sợ. Tôi hét to lên trong nỗi kinh hoàng.
Ngay lập tức, tôi nghe thấy có tiếng bước chân đang tiến về phòng tôi và cánh cửa bật mở. Tôi ngồi đó, run rẩy lau mồ hôi trán. Rốt cục, tôi nghe thấy một tiếng thì thầm ngoài ngưỡng cửa:
- Có ai trong ấy không? - ông Heathcliff nói, rõ ràng không chờ đợi một câu trả lời. Tôi sợ rằng ông ta có thể lùng sục thêm, nên tôi quay lại, mở mấy tấm ván che giường ra. Tôi không bao giờ quên được sức tác động của việc đó đối với ông ấy.
ông ta đứng gần lối vào, cây nến nhỏ từng giọt sáp nóng hổi xuống mấy ngón tay, mặt ông ta trắng bệch như bức tường ở sau lưng ông. Tiếng cọt kẹt đầu tiên của mấy miếng ván gỗ làm ông ta hoảng hốt như bị điện giật. Cây nến văng khỏi tay ông, và ông bối rối đến mức khó khăn lắm mới nhặt được nó lên.
- Chỉ là khách trọ của ông thôi, thưa ông - Tôi thốt lên - Chẳng may tôi đã la hét vì phải một cơn ác mộng kinh hoàng. Tôi xin lỗi đã làm phiền ông.
- ông Lockwood! - ông ta vừa nói vừa đặt ngọn nến lên một chiếc ghế - Thế ai đã dẫn ông vào phòng này? - ông hỏi, ấn mạnh ngón tay vào hai lòng bàn taỵ - Ai vậy? Tôi sẽ tống cổ nó ra khỏi nhà này ngaỵ
- Đó là chị gia nhân Zillah của ông - Tôi nói trong lúc đứng dậy ra khỏi giường và nhanh chóng mặc quần áo - Tôi chẳng thèm bận tâm nếu ông đuổi chị ta đi, ông Heathcliff ạ. Chị ta đáng bị như thế. Chỗ này có ma, nó đầy những ác quỷ và ma quái.
- ông nói vậy là thế nào? - Heathcliff hỏi - Và sao ông lại ngồi đây? Bây giờ, một khi ông đã ở đây thì ông cứ nằm xuống, ngủ tiếp cho hết đêm. Nhưng vì Chúa, xin ông đừng tái diễn cái trò huyên náo khủng khiếp ấy nữa. Không gì có thể bào chữa được cho việc này, trừ phi ông bị cắt tiết.
- Ví thử cái con ma nhỏ bé đó chui vào được qua lối cửa sổ thì nó đã bóp cổ tôi rồi - Tôi đáp - Cái cô ả Catherine Linton hay Earnshaw gì đó ắt hẳn phải là một oan hồn đầy tội lỗi. Cô ta nói với tôi rằng cô ta đã lang thang vất vưởng trên trái đất hai mươi năm naỵ Đấy là một hình phạt thích đáng cho những tội lỗi của cô ta, tôi dám chắc thế.
Vừa dứt lời, tôi chợt nhớ lại Catherine đã thường xuyên viết tên Heathcliff trong cuốn nhật ký của nàng. Tôi cố giải thích:
- Thưa ông! Sự thực là tôi đã dành phần đầu đêm nay để đánh vần cái tên được khắc trên cửa sổ này. Đó là một việc đơn điệu, cốt để dễ ngủ, giống như...
- ông nói vậy với tôi là có ý gì? - ông Heathcliff gầm lên dữ tợn - Sao ông dám nói thế ngay dưới mái nhà tôi? Lạy Chúa, ông hóa điên rồi nên mới dám nói năng vậy! - ông ta cuồng dại đập vào trán mình.
Bỗng ông ta ngước nhìn lên và tôi ngỡ trông thấy ông ta rơm rớm nước mắt.
- ông Lockwood, ông có thể đến phòng tôi. Chớ có ra sân vì chó đã được tháo xích, thả rông ngoài ấy, còn con Gnasher thì ở trong chính sảnh. Nhưng ông cứ ra đi, vài phút nữa tôi sẽ tới với ông.
Tôi rời phòng, nhưng không biết rõ lối đi trong nhà, nên đành nán lại gần ngưỡng cửa đợi vị gia chủ của tôi, lúc bấy giờ trông có vẻ như đã mất hết sự tỉnh táo. ông ta nằm trên giường, giật cánh cửa sổ mở tung ra, vừa giật vừa khóc òa lên.
- Vào đi, em vào đi, - ông ta nức nở - Catherine, xin em lại đây! ôi, lại đây một lần nữa đi em! ôi, hỡi người yêu dấu của lòng ta, hãy nghe anh lần này! Catherine, xin em lại đây!
Nhưng cái hồn ma ấy không đáp lại và không tỏ một dấu hiệu nào là đang hiện diện ở đó. Gió và tuyết từ ngoài cửa sổ vào và thổi tắt ngọn nến. ông chủ nhà kêu than thống thiết đến nỗi tôi phải rời xa chỗ ngưỡng cửa và giận mình đã kể với ông ta về cơn ác mộng.
Tôi thận trọng đi xuống nhà dưới và thấy mình đang đứng trong bếp. Ở đây tôi có thể châm lại cây nến nhờ đống tro đỏ rực trong lò sưởi. Một con mèo xám nhổm dậy, chào tôi bằng một tiếng “ngao” ảo não. Tôi nằm xuống một băng ghế gỗ, cố nghỉ một chút.
Vài giờ sau, khi tôi còn đang nằm như vậy thì Joseph vào quấy quả. Lão từ phòng ngủ trên gác xép xuống đây. Lão ta không nói gì, chỉ thong thả rít tẩu thuốc, rồi bỏ đi cũng trịnh trọng như lúc bước vào.
Lúc này tôi nghe thấy một tiếng chân trẻ trung hơn. Tôi toan cất tiếng chào nhưng lại thôi ngaỵ Hareton Earnshaw đang chào đón buổi sáng bằng những lời nguyền rủa. Anh ta cầm lên một cái xẻng đế hốt tuyết chắn ngang lối đi. Tôi ngồi dậy đi theo anh ta, nhưng anh ta chỉ về phía một cái cửa ở phía trong, ra hiệu là tôi nên đi theo lối đó. Tôi thấy mình lại ở trong chính sảnh. Cánh phụ nữ đã tụ tập ở đó. Zillah đang dùng ống bể để thổi lửa trong lò sưởi trong khi cô Heathcliff thì đang đọc sách dưới ánh lửa.
Tôi ngạc nhiên thấy Heathcliff cũng có mặt ở đấy. ông ta đứng bên lò sưởi quay lưng về phía tôi; ông ta vừa quát mắng chị Zillah tội nghiệp một trận tơi bời.
- Còn cô, cô là đồ vô tích sự - Lúc này ông ta lên tiếng, quay sang cô con dâu - Cô lại ngồi không rồi. Tất cả những đứa khác thì làm lụng để kiếm ăn, còn cô thì sống nhờ vào lòng từ thiện của tôi. Cất quyển sách ấy đi, cô nghe không? Cô sẽ phải trả giá về cái tội lúc nào cũng làm cho tôi gai mắt.
- Tôi sẽ cất quyển sách của tôi đi vì ông có thể buộc tôi phải làm thế - Người thiếu phụ trẻ nói, gấp quyển sách lại và ném nó lên một chiếc ghế - Nhưng tôi sẽ không làm bất cứ một việc gì mà tôi không thích.
Heathcliff giơ cánh tay lên toan giáng xuống, nhưng cô gái đã nhanh nhẹn nhảy tránh ra chỗ khác và bĩu môi khinh bỉ. Bấy giờ tôi bước lại lò sưởi nên Heathcliff bèn đút tay vào túi. Cô Heathcliff lại ngồi xuống. Lần này cô ngồi xuống ở một chiếc ghế bên kia. Tôi từ chối không ăn điểm tâm cùng họ, và ngay khi trời đủ sáng tôi liền bước ra ngoài, nơi khí trời quang đãng, yên tĩnh và lạnh giá.
Vị chủ nhà của tôi lớn tiếng gọi tôi dừng lại khi tôi vừa đến cuối vườn và tình nguyện đi cùng tôi qua vùng đồng hoang. Tôi mừng là có ông ta đưa đi, vì tuyết rơi đã làm mặt đất đổi thay không thể nhận ra được và tôi không biết đi theo lối nào. Dọc đường chúng tôi trò chuyện rất ít và chia tay nhau trước lối vào vườn hoa ấp Thrushcross. Mặc dù đến lúc này thì tôi đã biết đường, nhưng phải tới giữa trưa tôi mới về lại được ấp.
Bà Dean, người quản gia của tôi rất lo lắng cho tôi. Bà ta còn lo lắng hơn nữa vì kết quả cuộc phiêu lưu của tôi là tôi bị cảm lạnh và sốt cao, buộc phải nằm lì trong phòng một thời gian.
Khi tôi đã thấy trong người khá hơn, tôi hỏi chuyện bà Dean về mấy người láng giềng của tôi ở bên Đỉnh Gió Hú. Bà ta rất sung sướng được kể chuyện cho tôi vì bà ta đã lớn lên ở đấy, tuy đã mười tám năm nay bà sống ở ấy Thrushcross.
Tôi đã thuê ấp Thrushcross để làm nơi sống ẩn dật, tránh xa mọi người, giờ đây tôi thấy mình rất háo hức muốn nghe mọi chuyện, càng nhiều càng tốt về người đàn ông kỳ quặc sống cách chỗ tôi bốn dặm.
Suốt mấy tuần tiếp theo đó, tôi không thể ra khỏi nhà được, còn bà Dean thì lần lượt kể cho tôi nghe câu chuyện. Tôi sẽ ghi lại câu chuyện ấy trong lúc bà kể.
Chương 3
Heathcliff được mang về Đồi Gió Hú
Tôi đã sống suốt từ nhỏ đến lớn ở Đồi Gió Hú trước khi đến sống tại ấp Thrushcross. Mẹ tôi là vú nuôi cho ông Hindley Earnshaw, là cha cậu Hareton Earnshaw. Tôi đã lớn lên bên cạnh hai đứa trẻ nhà Earnshaw là Hindley và Catherinẹ
Một buổi sáng mùa hè đẹp trời, dạo ấy là vào đầu mùa thu hoạch cỏ khô, cụ Earnshaw từ trên gác xuống nhà dưới, quần áo gọn gàng cho một chuyến đi xạ Cụ căn dặn Joseph, người phụ việc trong trại, về những việc cần làm ở trang trại trong mấy ngày tới, rồi quay sang Hindley, Catherine và tôi, lúc ấy đang ngồi ăn điểm tâm.
- Này, con trai cưng của cha, cha sẽ đi Liverpool. Con muốn cha mang quà gì về cho con? Con có thể chọn cái gì con thích, nhưng là cái nho nhỏ thôi, vì cha sẽ phải cuốc bộ đến sau mươi dặm.
Hindley chọn một cái vĩ cầm. Catherine dạo ấy mới lên sáu, nhưng đã có thể cưỡi bất cứ con ngựa nào trong chuồng không chút sợ hãi, nên cô ấy xin một cây roi ngựa. Rồi cụ Earnshaw quay sang hỏi tôi, hứa mang về cho tôi một túi đầy táo và đào. Cụ hôn từ biệt các con rồi lên đường.
Vào hôm mọi người dự tính cụ sẽ quay về, bọn trẻ van nài được thức chờ. Mãi đến mười một giờ đêm, cánh cửa mới khẽ mở và cụ chủ bước vào, vừa rên rỉ vừa cười, và nói sẽ không bao giờ cuốc bộ như thế nữa. Cụ mở cái áo choàng được cuộn thành một ôm trong cánh taỵ
- Xem này, bà nó. Bà phải nhận cái này như một món quà của Chúa ban cho, tuy nó đen thủi như thể từ chốn quỷ sứ chui ra.
Tất cả chúng tôi xúm quanh cụ Earnshaw và thấy đó là một đứa bé tóc đen, rách rưới, bẩn thỉu. Nó trông trạc tuổi Catherine, nhưng chỉ lắp bắp được mấy tiếng khó hiểu mà nó cứ nhắc đi nhắc lại mãi. Cụ bà Earnshaw hẳn là sẵn sàng tống cổ thằng bé ra khỏi nhà ngay lập tức.
- Phải nuôi con cái mình đẻ ra chưa đủ khổ hay sao mà lại còn rước cái đồ ấy về? - Bà hỏi. - ông định làm gì với nó kia chứ?
Cụ Earnshaw tuy đang mệt gần chết nhưng cũng cố giải thích. Cụ đã tìm thấy đứa bé này trên đường phố Liverpool, đói lả, bơ vơ không nhà không cửa và gần như câm. Chẳng có người nào biết nó, vì thế, cụ quyết định không bỏ mặc nó ở đấy, mà đem về Đồi Gió Hú để chăm sóc.
- Tắm rửa cho nó đi, Ellen. - Cụ Earnshaw nói, - và đưa quần áo sạch cho nó. Nó có thể ngủ chung với bọn trẻ.
Sau khi đã xem xét thằng bé xong, Hindley và Catherine lục túi áo khoác để tìm quà. Hindley, dạo ấy mười bốn tuổi, khóa òa lên khi thấy chiếc vĩ cầm của cậu bị đè dập trong chuyến đi về. Catherine khi biết cha đã đánh mất chiếc roi ngựa trong lúc mãi chăm sóc đứa bé xa lạ, liền bộc lộ cá tính bằng một tiếng cười gằn và nhổ nước bọt vào thằng bé mới được đem về.
Bọn trẻ không chịu ở chung phòng với thằng bé, nên nó phải nằm trên cùng cầu thang. Tôi hy vọng nó có thể bỏ trốn đi ngay đêm đó, nhưng sáng hôm sau cụ Earnshaw đã tìm thấy nó nằm đấy. Thế là tất cả chúng tôi bị quở trách vì đã đuổi nó ra ngoài. Thằng bé được đặt tên là Heathcliff và từ đấy trở đi, cái tên ấy vừa là tên thánh, vừa là họ của nó. Trong vòng vài ngày, nó và Catherine đã trở thành đôi bạn thân, nhưng Hindley thì rất ghét nó. Heathcliff là một đứa bé lầm lì, nhẫn nại, đã quen bị đối xử tàn tệ, và tuy Hindley đánh đập nó nhiều, nó không hề kêu khóc. Cụ Earnshaw nổi giận khi bắt gặp Hindley đánh đập “đứa bé mồ côi tội nghiệp”, như cụ vẫn thường gọi nó. Cụ tin bất cứ điều gì Heathcliff nói và rất yêu quý nó, nên ngay từ đầu, Heathcliff đã gây ác cảm trong nhà, vì cậu Hindley cảm thấy rằng kẻ mới đến đã tranh mất hết tình yêu thương của cha cậu.
Dần dần, sức khỏe của cụ Earnshaw bắt đầu suy sụp. Cụ hay nổi giận một cách vô cớ, và cứ đinh ninh là mọi người đều chống lại thằng con nuôi của cụ, nhưng thật ra, mọi người ở trong nhà đều để cho thằng bé muốn gì được nấy để không làm phiền lòng ông cụ. Nhưng điều này chẳng đem lại chút gì tốt đẹp cho thằng bé, vì tính kiêu kỳ và dữ dằn của nó ngày một quá quắt hơn. Bấy giờ cậu Hindley đã đi học xa nhà, còn Catherine ở lại nhà với cha và Heathcliff. Cô không thể hiểu được là sức khỏe sa sút khiến ông cụ hay cáu bẳn, và thấy thích thú mỗi khi được trêu tức cụ. Thật ra, cô vui sướng hơn cả là những khi cả nhà mắng mỏ cô, còn cô thì thách thức chúng tôi bằng những lời lẽ thô lỗ và những cái nhìn táo tợn.
Một buổi tối tháng Mười, cụ Earnshaw ngồi trên một chiếc ghế kê bên lò sưởi. Bên ngoài, một luồng gió lạnh gào rú nghe thật hoang dã và cuồng dại, nhưng ở trong chính sảnh thì vẫn ấm áp. Tôi ngồi cắm cúi đan, Joseph đọc Kinh Thánh, Catherine tựa đầu vào gối cha trong khi Heathcliff nằm trên sàn, ngả đầu vào lòng cộ ông cụ vuốt ve mái tóc Catherinẹ
- Catherine ạ, giá lúc nào con cũng ngoan như bây giờ thì hay biết mấy. - Cụ hỏi. Cô ngẩng mặt lên nhìn cụ và bật cười:
- Cha ạ, giá lúc nào cha cũng ngoan như bây giờ có phải hay hơn không?
Rồi khi thấy mình đã làm cụ tức, cô liền hôn tay cụ và nói rằng cô sẽ hát để ru cụ ngủ. Cô cất tiếng hát khe khẽ cho tới khi tay cụ rời khỏi tay cô và đầu cụ gục xuống ngực. Bây giờ, tôi bảo cô im lặng và đừng cử động để cụ khỏi thức giấc. Tất cả chúng tôi câm như hến độ nửa tiếng đồng hồ, nhưng rồi Joseph nói là lão phải đánh thức cụ chủ dậy đọc kinh và đi ngủ. Lão bước tới, chạm vào vai cụ, nhưng ông cụ không động đậy. Lão gia nhân bèn đem nến lại đển nhìn cụ rõ hơn, và tôi biết là có chuyện gì đó không ổn vì lão đặt nến xuống, vừa nắm lấy cánh tay bọn trẻ vừa nói: “Lên gác và đừng có làm ồn vì lão còn việc phải làm “.
- Nhưng trước tiên tôi phải chúc cha ngủ ngon đã. - Catherine vừa nói vừa vòng tay ôm cổ cụ trước khi chúng tôi kịp ngăn lại. Thế là cô thét lên:
- ôi! Cha chết rồi! Heathcliff! Cha chết rồi!
Cả hai đứa trẻ òa lên khóc đến xé lòng. Tôi cũng khóc cho đến khi Joseph ngăn lại.
- Không nên khóc lóc ầm ĩ thế, - lão nói. - Cô mặc áo choàng vào, rồi lên đường đến làng Gimmerton để gọi bác sĩ và cha xứ.
Tôi đội mưa gió chạy đi, và lúc tôi quay về thì thấy Heathcliff và Catherine đã lên gác và an ủi nhau ở đấy...
Giờ đây cuộc đời chúng tôi đã đổi thay biết chừng nào!
Cậu Hindley về nhà đưa đám và chúng tôi thật kinh ngạc khi thấy cậu đem về một cô vợ, nàng Frances. Ngay sau khi lo tang lễ xong, cậu cho mọi người biết cậu về để ở lại nhà và giờ đây cậu là ông chủ. Joseph và tôi được lệnh phải sống trong gian bếp sau nhà, để chính sảnh giành cho gia đình. Frances nói rất yêu quý Catherine, nhưng chẳng bao lâu đã thấy chán cô bé. Mợ Frances thoáng gặp đã không ghét Heathcliff và điều này làm thức tỉnh ở cậu Hindley tất cả mối căm hận xưa kia với thằng bé. Cậu không cho nó học tiếp, tống nó ra ngoài sống với đám gia nhân, và buộc nó phải làm việc ngoài trại.
Thoạt đầu, Heathcliff không để tâm lắm đến chuyện này, vì Catherine vẫn cùng làm hoặc cùng chơi đùa với nó ở ngoài đồng, và dạy lại cho nó những gì cô đã học được trong giờ học. Hindley không quan tâm chúng làm những gì, miễn là chúng tránh xa không làm phiền cậu.
Một buổi tối chủ nhật mưa gió, cả hai đứa trẻ bị đuổi ra gian bếp sau nhà vì gây ồn ào, nhưng khi tôi đi gọi chúng về ăn tối thì không tìm thấy chúng đâu cả. Chúng tôi lùng sục khắp nhà, từ trên gác xuống dưới.
Đến đây thì cậu Hindley lại nổi cơn thịnh nộ:
- Cài then cửa lại, Joseph, - cậu kêu lớn. - Không được cho chúng vào nhà đêm naỵ
Mọi người đi ngủ. Tôi lên phòng mình và mở cửa sổ. Mặc dù mưa rất nặng hạt, tôi vẫn thò đầu ra ngoài nghe ngóng, vì tôi nhất quyết để chúng nó vào nhà, nếu chúng quay về, dù cho cậu Hindley có nói gi đi chăng nữa. Tôi nghe có tiếng chân bước trên đường, và thấy một ngọn đèn lồng tỏa sáng gần chỗ cánh cổng, nên tôi quàng vội tấm khăn choàng lên đầu, rồi chạy xuống nhà để ngăn chúng đừng làm cậu Earnshaw thức giấc.
Heathcliff đứng đấy nhưng chỉ có một mình.
- Cô Catherine đâu? - Tôi hốt hoảng kêu lên. - Đã xảy ra tai nạn gì ư?
- Cô ấy ở ấp Thrushcross, - nó đáp cộc lốc. Và lẽ ra tôi cũng đã ở lại đấy luôn, nhưng họ bất lịch sự không mời tôi ở lại.
- Cậu sẽ bị lôi thôi to cho mà xem, - tôi nói. - Cái quái gì đã khiến cô cậu lang thang đến ấp Thrushcross vậy?
- Để tôi cởi bộ quần áo ướt này ra đã. - Heathcliff vừa nói vừa ẩy tôi sang bên, đi vào phòng. - Rồi tôi sẽ kể đầu đuôi câu chuyện cho chị nghe.