14/3/13

Đồi Gió Hú (C7-9)

Chương 7



Cuộc gặp gỡ bí mật của Isabella

Thoạt đầu Heathcliff sử dụng quyền tự do đến thăm ấp Thrushcross rất thật trọng, như thể cố tìm cách phát hiện xem cậu Linton sẽ chịu đựng những cuộc viếng thăm của cậu ta ra sao. Catherine giờ đây cùng tiếp đón Heathcliff với một thái độ bình tĩnh hơn, và vì thế tâm trạng bực bội của cậu Edgar có lắng dịu đi.
Bấy giờ, Isabella đã là một tiểu thư mười tám tuổi, đầy vẻ quyến rũ, nhưng chúng tôi để ý thấy hình như cô không được khỏe, vì cô ngày càng hay cáu kỉnh và uể oải. Một hôm Catherine khuyên cô nên về giường nằm nghỉ và nên gọi bác sĩ từ Gimmerton đến khám. - Tôi hoàn toàn khỏe mạnh. - Cô phản đối Catherinẹ - Chỉ có cái tính đáo để của chị mới làm tôi khổ sở thôi.
- Làm sao cô lại có thể bảo là tôi đáo để? - Catherine kinh ngạc hỏi. - Cô nói thử xem tôi không tử tế với cô lúc nào?
- Hôm qua, - Isabella nức nở. - Khi chúng ta đi dạo qua cánh đồng hoang, chị bảo tôi muốn đi đâu cứ đi trong khi chị sóng bước bên ông Heathcliff.
- Nhưng như thế thì có gì là không tử tế kia chứ? - Catherine hỏi. - Tôi chỉ nghĩ rằng chuyện trò với ông Heathcliff sẽ chẳng có gì hấp dẫn với cộ
- Tôi không bận tâm đến chuyện trò. - Isabella đáp. - Tôi chỉ muốn được ở bên... - Đến đây cô ngập ngừng.
- Sao kiả
- Ở bên ông ấy. Tôi không muốn lúc nào cũng bị đuổi đi, chị Catherine ạ. Chị là con chó già giữ xương. Chị không muốn ai được yên thương ngoại trừ bản thân chị.
- Thật là xằng bậy! - Catherine kinh ngạc thốt lên. - Tôi thật không sao tin được sự rồ dại này. Chắc là không phải cô thèm muốn lòng ái mộ của Heathcliff đấy chứ? Tôi hy vọng là tôi đã hiểu lầm cộ
- Không đâu, chị không hiểu lầm đâu. - Cô gái bất hạnh nói. - Tôi yêu ông ấy còn hơn cả trước nay chị yêu Edgar nữa kia, và ông ấy cũng có thể yêu tôi nếu chị để mặc ông ấy.
- Nếu vậy thì có cho tôi cả một vương quốc, tôi cũng chẳng muốn ở vào địa vị cộ - Catherine tuyên bố. - Ellen, chị giúp tôi chứng tỏ cho cô ấy thấy là cô ấy điên rồ đến mức nào đi. Nói cho cô ấy biết Heathcliff là người như thế nào: một sinh vật hoang dã không hề được thuần dưỡng, một vùng đất hoang khô cằn. Đừng tưởng rằng ẩn dưới sắc mặt nghiêm khắc ấy là một trái tim nhân hậu! ông ta không phải là một con trai ngậm ngọc. ông ta là một con người dữ tợn, nhẫn tâm và ích kỷ. Tôi biết ông ta không đời nào có thể yêu được một người trong gia đình Linton, tuy ông ta rất có khả năng cưới cô để đoạt lấy gia sản của cộ
Mỗi lời Catherine nói là ý nghĩ thật bụng của cô, nhưng Isabella chỉ kêu lên:
- Sao chị có thể nói về ông ấy như vậy được trong khi ông ấy là bạn chị?
- Tôi phải khổ sở chịu đựng thói ích kỷ của chị ấy. - Isabella nức nở nói với tôi khi Catherine đã rời khỏi phòng. - ông Heathcliff chắc chắn có một tâm hồn cao quý; nếu không ông ấy đã chẳng bao giờ nhớ đến chị tạ
- Cô hãy gạt cậu ấy ra khỏi ý nghĩ, cô Isabella ạ. - Tôi nói. - Cô Linton nói có mạnh lời, nhưng cô ấy đúng đấy. Cô ấy biết rõ lòng dạ cậu ta hơn bất cứ ai. Mà cô ấy chẳng đời nào lại đi phóng đại tính xấu của cậu tạ Những người trung thực không che giấu việc làm của họ. Đằng này mấy năm qua cậu ta sống ra sao? Cậu ta đã trở nên giàu có như thế nào? Tại sao cậu ta lại đến ở Đồi Gió Hú, trong nhà một người mà cậu ta căm ghét? Nghe đồn từ khi cậu ta đến, cậu Earnshaw ngày càng đỏ đốn. Họ ngồi đánh bạc suốt đêm với nhau. Cậu Hindley đã cầm hết đất đai của cậu ấy để vay tiền và giờ đây cha)? ng làm gì cả ngoài cờ bạc và rượu chè.
- Chị cũng tồi tệ như tất cả những người khác, Ellen ạ. - Isabella đáp. Tôi sẽ không nghe theo những lời vu khống của các người đâu.
Liệu cuối cùng Isabella có qua khỏi cơn si mê ấy không, chúng tôi không có dịp vào khám phá được điều đó. Hôm sau, cậu Edgar Linton vắng nhà cả ngày để đi dự một cuộc họp. Catherine và Isabella đang ngồi trong thư viện, lạnh nhạt, không nói với nhau lời nào, thì Heathcliff, do biết Edgar đi vắng, đến thăm ấp. Isabella mải đọc sách, nên mãi đến khi Heathcliff bước vào, cô mới biết cậu ta đến.
- Anh vào đi. - Catherine mừng rỡ reo lên. - Ở đây có hai người đang cần có ai để nói chuyện cho vui, và anh chính là người mà cả hai chúng tôi nhất trí lựa chọn. Heathcliff, tôi sẽ cho anh thấy có một người còn yêu anh hơn cả tôi. Cô em chồng tội nghiệp của tôi đang tan nát cõi lòng vì anh đấy. Nghĩ mà xem, việc trở thành em rể của Edgar nằm trong tầm tay anh rồi còn gì!
Isabella đã đứng dậy toan chạy ra khỏi phòng.
- Không, không, Isabella, - Catherine nói tiếp, vờ ra vẻ đùa cợt. - Cô không nên bỏ chạy. Hôm qua chúng tôi đã cãi nhau như chó với mèo về anh đấy, Heathcliff ạ. Cô ấy nói với tôi rằng chỉ cần tôi tránh sang một bên là anh sẽ mãi mãi yêu cô ấy.
- Catherine! - Isabella hổn hển thốt lên, cố vùng ra khỏi bàn tay Catherine đang giữ chặt lấy cộ - ông Heathcliff, xin ông làm ơn bảo bạn ông buông tôi ra. Chị ấy quên là tôi và ông chưa quen biết nhau bao nhiêu. Cái trò này chị ấy có thể cho là ngộ nghĩnh, nhưng lại làm cho tôi rất đau.
Heathcliff chẳng nói gì, chỉ ngồi xuống, vẻ dửng dưng. Isabella quay sang người chị dâu, thì thầm van xin hãy thả cô ra.
- Không đời nào. - Catherine kêu lên. - Tôi không muốn bị gọi là đồ chó già giữ xương. Cô phải ở lại. Heathcliff, anh không mừng trước cái tin tôi vừa báo sao? Cô ấy giận tôi vì hôm nọ tôi đã xua cô ấy đi, không để cô ấy được ở bên anh.
Heathcliff ngoái người lại trên ghế.
- Bây giờ thì chắc chắn là cô ấy muốn thoát khỏi sự có mặt của tôi. - Cậu ta nói.
Cậu chằm chằm nhìn cô như thể đang nhìn một con vật kỳ dị, gớm ghiếc nào đó.
Isabella không còn chịu đựng được nữa. Mặt cô đỏ dừ lên rồi lại trắng bệch ra. Cô dùng bàn tay không bị túm, cấu khắp mu bàn tay đang giữ chặt cộ Catherine lập tức buông cô ra và Isabella bỏ chạy ra ngoài.
- Đó là một con hổ cái dành cho anh đấy. - Catherine vừa nói vừa giãy tay vì đau. - Liệu hồn, Heathcliff ạ! Anh phải giữ cẩn thận hai con mắt của anh khi cô ta đứng bên đấy.
- Tôi sẽ nhổ đứt mấy ngón tay cô ta nếu chúng đe dọa tôi. - Cậu ta tàn bạo nói. - Nhưng sao cô lại trêu chọc cô ta kiểu ấy? Không phải cô nói thật đấy chứ?
- Ồ, em nói thật đấy, - Catherine quả quyết nói. - Cô ấy nói là yêu anh say đắm. Nhưng thôi, anh đừng bận tâm thêm chuyện ấy làm gì. Em chỉ muốn trừng phạt cô ấy vì những điều cô ấy nói với em hôm quạ Em rất mến cô ấy Heathcliff ạ, nên em không thể để anh bắt cô ấy mà nhai sống nuốt tươi đâu.
- Còn tôi thì cả thích cô ta chút nào để mà thử làm việc ấy. - Cậu ta nói.
Im lặng một lát.
- Cô ta là người thừa kế của ông anh phải không? - Cậu ta hỏi.
- Hiện tại thì như vậy, nhưng em hy vọng mình sẽ sinh được nữa tá con trai, và khi ấy cô ta sẽ không còn là người thừa kế nữa. Anh háo húc chiếm đoạt tài sản người láng giềng của anh quá đấy, nhưng hãy nhớ rằng trong trường hợp này, tài sản người láng giềng ấy là của em.
Thế là đề tài này được gạt ra ngoài cuộc nói chuyện của họ, hay có lẽ đúng hơn là nó đã ra khỏi ý nghĩ của Catherinẹ Nhưng suốt buổi tối hôm đó, mỗi khi cô Linton ra khỏi phòng là môi Heathcliff lại nở một nụ cười khó hiểu.
Vài hôm sau, Catherine và tôi đều sững sờ khi thấy cậu ta gặp riêng Isabella trong vườn, vì chúng tôi không được nghe nói gì về một sự sắp đặt như vậy. Sau đấy Heathcliff đi về phía cửa bếp, và Catherine lao xuống gặp cậu ta ở đấy.
- Anh làm như vậy là có ý gì? - Cô hỏi. - Ai mời anh đến thăm Isabella thế? Em đã bảo là anh phải để cô ấy yên cơ mà, còn bây giờ thì em xin anh đừng làm thế nếu như anh không muốn bị Edgar cấm cửa.
- Xin Chúa đừng để hắn ta thử làm điều đó. - Con người xấu xa ấy thốt lên. - Xin Chúa giữ cho hắn ta luôn luôn nhu mì và nhẫn nại.
- Suỵt! - Catherine nói nhanh, đóng cửa trong lại. - Sao anh lại bỏ ngoài tai lời em yêu cầu? Nếu anh thích Isabella thì anh sẽ lấy được cô ấy. Nhưng anh có thích cô ấy không? Nói thật với em đi, Heathcliff. Đấy, anh không muốn trả lời. Em dám chắc là anh không thích.
- Và liệu cậu Edgar có chấp thuận cho em gái cậu ấy lấy Heathcliff không? - Tôi hỏi.
- Tôi sẽ có cách làm cho anh ấy phải chấp thuận. - Catherine nói, giọng tự tin.
- Hắn ta có thể khỏi mất công. - Heathcliff nói. - Tôi có thể thu xếp được mà hông cần hắn ta chấp thuận. Còn cô, Catherine, cô đã xử tệ với tôi, và nếu cô nghĩ rằng tôi sẽ cam chịu mà không trả thù thì chẳng mấy chốc cô sẽ được thấy điều ngược lại. Trong khi chờ đợi, tôi cám ơn cô đã nói điều bí mật của em chồng cộ Tôi xin thề sẽ tận dụng điều đó. Và xin cô đừng có xen vào!
- Đây là khía cạnh mới nào trong tính cách anh vậy? - Cô Linton thốt lên, vẻ kinh ngạc. - Tôi đã xử tệ với anh và anh sẽ trả thù ư? Anh sẽ trả thù sao đây, hở đồ cục súc vô ơn? Tôi đã xử tệ với anh như thế nào vậy?
- Tôi không tìm cách trả thù cô đâu, Heathcliff nói, giọng hòa nhã hơn. - Đó không phải là kế hoạch của tôi. Tên bạo chúa chà đạp những kẻ nô lệ của hắn ta, nhưng bọn họ không quay lại chống hắn, mà lại quay ra chèn ép những kẻ dưới. Cô cứ tha hồ mà hạnh hạ tôi đến chết để tiêu khiển, nhưng cô phải cho phép tôi cũng được tự mua vui theo cách đó. Đã có lần cô dập tắt những niềm hy vọng của tôi. Đừng tự ngưỡng mộ lòng nhân từ của bản thân khi nghĩ đến việc ban cho tôi một kẻ thay thế.
- Anh muốn đem lại nỗi thống khổ cho người tả - Catherine hỏi. - Giờ đây khi Edgar đang sẵn lòng để anh đến thăm nơi này, tôi thấy yên lòng, ấy vậy mà anh lại chỉ chăm chăm muốn gây bất hòa. Cứ việc gây bất hòa với Edgar đi nếu anh muốn, Heathcliff ạ, và lừa gạt em gái anh ấy. Anh đã chọn được cách tốt nhất để trả thù tôi rồi đấy.
Cuộc trò chuyện chấm dứt và Catherine ngồi xuống bên lò sưởi, mặt đỏ bừng vì tức giận. Heathcliff đứng khoanh tay trên sàn lò sưởi, tiếp tục nghiền ngẫm những ý nghĩ độc địa. Tôi để mặc họ ở đấy đi lên gặp cậu Linton, lúc này đang thắc mắc tự hỏi không hiểu sao vợ mình lại ở dưới nhà lâu thế. Tôi nói với cậu là Heathcliff đang ở trong bếp và kể chi tiết về cuộc gặp gỡ bí mật đó.
- Thật là một tin động trời, chị Ellen ạ. - Cậu thốt lên. - Tên ấy không được đến thăm nhà này nữa. Gọi cho tôi hai tên gia nhân. - Cậu dặn gia nhân đợi ở hành lang, rồi đi vào bếp, nơi Catherine và Heathcliff đã lai đang tranh cãi nhau dữ dội.
- Thế này là sao đây? - Edgar hỏi vợ. - Sao em còn ở lại đây khi mà con người xấu xa này ăn nói với em như vậy?
- Anh đã nghe trộm ngoài cửa ư, Edgar? - Cô hỏi bằng một giọng cốt để tỏ vẻ khinh bỉ trước thái độ của cậu.
Heathcliff nghe vậy nhếch mép cười khinh bỉ, và thế là Edgar quay sang cậu ta:
- Tôi đã rất kiên nhẫn với ông, - Cậu nói, giọng điềm tĩnh, - vì tôi biết Catherine muốn duy trì tình bạn với ông. Nhưng giờ đây ông lạm dụng lòng hiếu khách của tôi nên tôi cấm ông không được đặt chân đến nhà này nữa. Xin ông đi khỏi đây ngay!
Heathcliff nhìn kẻ đang nói, vẻ khinh bỉ:
- Catherine, con cừu non của cô hung hăng đe dọa như một con bò mộng vậy. - Cậu ta nói. - Tôi lấy làm tiếc, thưa ông Linton, nhưng tôi không nghĩ ông đáng để cho tôi đánh ngã.
Cậu Linton ra hiệu cho tôi gọi hai tên gia nhân. Vợ cậu đoán biết được chuyện gì đang xảy ra, bèn lao đến bên cánh cửa, khóa lại, rồi rút chìa khóa ra khỏi ổ.
- Không, anh sẽ không có được ai trợ lực hết. - Cô nói với chồng. - Nếu anh không đủ can đảm tự mình tấn công Heathcliff thì anh nên thừa nhận mình thua và xin lỗi anh ấy! Tôi được thưởng công vì lòng tốt đối với cả hai người như thế đấy! Tôi đã chiếu cố bản tính yếu đuối của anh, Edgar, lẫn bản tính xấu xa của anh, Heathcliff, thế mà cơ sự lại thế này. Edgar, tôi đang bảo vệ cho quyền lợi của anh lúc anh bước vào đây, nên tôi muốn Heathcliff đánh cho anh một trận vì đã dám nghĩ xấu về tôi.
Thế là cô ném chiếc chìa khóa cửa vào chỗ nóng nhất của lò sưởi. Edgar run rẩy và tái nhợt đi như cái xác chết. Cậu tựa vào lưng một chiếc ghế, hai tay bưng mặt.
- Tôi chúc cô vui thú với tên hèn nhát này. - Bạn cô nói. - Cứ thử tưởng tượng mà xem đây là người đàn ông được cô thích hơn tôi cơ đấy!
Cậu ta đến chỗ chiếc ghế Edgar Linton đang tựa và đẩy một cái. Cậu Linton tức thì bật thẳng người dậy, đấm mạnh vào cổ cậu ta một thoi trời giáng mà nếu là một kẻ nhỏ con hơn thì đã bị quật ngã xuống đất. Heathcliff bị đứt hơi mất một phút và trong lúc cậu ta nghẹn thở vì cậu Edgar đã ra khỏi bếp theo lối cửa sau và đi vòng ra đằng trước nhà.
- Đi khỏi đây, mau lên. - Catherine nài nỉ Heathcliff. - Anh ta sẽ quay trở lại mang theo súng ống và trợ thủ. Hôm nay, anh đã gây rắc rối cho em. Nhưng giờ anh khẩn trương lên, em sẽ giúp anh trốn khỏi đây.
- Cô cho là tôi sẽ bỏ đi sau khi bị đấm sao? - Heathcliff gầm lên. - Không đâu! Tôi sẽ bóp nát xương sườn hắn rồi mới ra khỏi nhà này. Tôi sẽ giết hắn!
- Cậu ấy sẽ không quay lai đâu. - Tôi nói dối. - Có bác xà ích và hai người làm vườn đang tới đấy. Chắc là cậu sẽ không đợi cho mấy tên gia nhân ấy tống cổ ra đường đấy chứ!
Heathcliff chộp lấy thanh cờn than, đập nát ổ khóa cửa trong, rồi chạy trốn lúc cậu Linton cùng đám gia nhân rầm rập kéo đến theo lối kia.
Catherine về phòng, khóa trái cửa lại. Hai ngày liền cô một mực không chịu ăn uống gì, nói rằng mình ốm nặng không muốn ăn. Chồng cô, sau khi đã cảnh cáo Isabella không bao giờ được nói chuyện với Heathcliff nữa, thì ở lỳ trong thư viện đọc sách, chờ cho Catherine qua khỏi cái mà cậu chắc chắn là biểu hiện của cáu giận dỗi, một cơn cáu kỉnh nhất thời.


Chương 8



Isabella bỏ trốn

Ba ngày sau, khi cô Linton mở chốt cửa để kêu đổ đầy cho cô bình nước đã uống cạn trong phòng, có thể thấy thì rõ ràng là cô đã yếu lắm. Chúng tôi đặt cô lên giường và gần như ngay lập tức cô chìm vào một giấc ngủ bất an. Tôi chạy đến Gimmerton gọi bác sĩ lúc Edgar ngồi trông nom cộ
Suốt đêm hôm đó chúng tôi ở bên cộ
- Em gái tôi đã dậy chưa? - Sáng ra cậu Edgar hỏi tôi.
Trước lú tôi kịp đáp thì cửa bật mở và cô hầu gái trẻ lao vào.
- ôi, cậu chủ! Cậu chủ! - Cô ta hét lên - Cô nhà đã...
- Đừng làm ồn lên thế. - Tôi vội nói.
- Nói khẽ thôi - Cậu Edgar bảo - Có chuyện gì với Isabella vậy?
- Cô ấy bỏ đi! Đi mất rồi! Heathcliff cùng chạy trốn với cô ấy. - Cô gái hổn hển đáp.
- Không, không, không thể như thế được. - Cậu Edgar thốt lên, rất đỗi hốt hoảng. - Không thể như thế, Ellen, Chị lên phòng Isabella tìm cô ấy đi.
- Nhưng đúng thế đấy ạ - cô hầu gái lên tiếng phản đối - Người ta trông thấy họ ở ngoài Gimmerton đêm qua, họ phóng ngựa nhanh hết nước chạy khỏi làng.
Khi tôi trở lại, tôi không cần phải lên tiếng nói gì. Thoáng nhìn vẻ mặt tôi, cậu chủ cũng đã biết được là tôi thấy phòng Isabella trống không.
- Chúng ta có nên cử ai đó đuổi theo, để đem cô chủ về không? - Tôi hỏi.
- Không, hẳn là nó tự nguyện bỏ đi - Cậu Edgar đáp - Tôi không còn có em gái nữa. Xin đừng đá động gì đến nó trước mặt tôi.
Từ đó, cậu không hề hỏi về cô ấy hay nhắc đến tên cô ấy nữa.
Bấy giờ bác sĩ đến và tuyên bố là cô Linton bị chứng viêm não. Không một người mẹ nào có thể chăm sóc con mình dịu dàng hơn cậu Edgar chăm sóc vợ. Ngày cũng như đêm, cậu trông nom cô cho đến khi tính mạng cô thoát khỏi vòng nguy hiểm.
Hai tháng sau, tức vào tháng ba, cô ra được khỏi phòng lần đầu. Cậu Linton đặt lên gối cô một bó hoa nghệ tây vàng, và cô háo hức cầm nó lên.
- Đây là những bông hoa nở sớm nhất ở Đồi Gió Hú. - cô nói, giọng thích thú - Chúng nhắc em nhớ đến những cơn gió nhẹ, ánh nắng ấm áp và tuyết sắp tan.
- Tuyết đã tan gần hết dưới ấp rồi, - chồng cô đáp - và anh chỉ còn thấy có hai đốm trắng trên khắp vùng đồng hoang thôi. Bầu trời xanh ngắt, chim chiền chiện đang hót, và tất cả các con suối đều đầy ắp nước.
Một căn phòng ở nhà dưới được dọn cho cô và suốt ngày cô ở đấy cùng với Edgar. Chúng tôi chan chứa hy vọng cô sẽ bình phục. Có hai lý do để mong mỏi điều đó, vì chúng tôi hy vọng đứa bé mà cô đang trông đợi tới ngày sinh sẽ là một cậu kế tử để làm vui lòng cậu Linton, và cứu cho đất đai của cậu khỏi rơi vào tay một kẻ xa lạ.
Cũng vào khoảng thời gian đó, tức là hai tháng sau khi biến mất, Isabella viết thư cho tôi. Quả là một bức thư kỳ lạ khi mà người viết lại là một cô dâu trẻ.
Ellen thân mến, - bức thư mở đầu - Đêm qua tôi đến Đồi Gió Hú và mới được tin Catherine ngã bệnh và hiện vẫn chưa khỏi. Chị nói với Edgar là tôi sẵn lòng đổi bất cứ thứ gì để được gặp lại anh ấy, và chỉ hai mươi bốn giờ sau khi tôi rời khỏi ấp Thrushcross thì tim tôi đã lại trở về với nó. Nhưng tôi biết mình không thể trở về nhà, tôi muốn hỏi chị hai điều, Ellen ạ. Thứ nhất: chị đã làm thế nào mà giữ được những dấu hiệu của bản chất con người khi chị sống ở đây? Thứ hai: ông Heathcliff có phải là một con người không? Nếu phải thì ông ta có điên không? Nếu không thì phải chăng ông ta là một con quỷ? Đừng viết thư cho tôi, mà hãy đến thăm tôi và mang cho tôi một lời nhắn gửi của Edgar”.
Tiếp đó bức thư của Isabella mô tả việc cô đến Đồi Gió Hú. Cô đã về đấy với Heathcliff vào lúc trời nhá nhem tối. Heathcliff ở lại trong chuồng ngựa để xem mấy con ngựa, và Isabella phải vào nhà một mình. Một thằng bé đang đứng trên sàn bếp. Nó rất bẩn và ăn mặc lôi thôi lếch thếch, nhưng trông rất giống Catherine ở đôi mắt và vùng xung quanh miệng.
”Đấy ắt hẳn là Hareton Earnshaw, cháu trai của Catherine”. - Isabella nghĩ - “Mình phải kết bạn với nó”.
Đáp lại lời chào của cô “Chào cháu, cháu yêu của cô”, Hareton buông một câu chửi thề và mấy tiếng gì không sao hiểu được, dọa sẽ xuỵt chó ra cắn cộ
Cánh cửa mở ra, và một người đàn ông cao, gầy, ăn mặc lôi thôi bước vào, mái tóc bờm xờm rủ xuống quanh vai.
- Cô làm gì ở đây? Cô là ai? - ông ta chất vấn, vì đó là Hindley, anh trai của Catherine, vị chủ nhân Đồi Gió Hú.
- Tôi là Isabella Linton, và trước đây ông đã có gặp tôi, nhưng tôi vừa mới kết hôn nên giờ đây tôi là Isabella Heathcliff. Anh ấy đã đưa tôi về đây. Tôi chắc là có sự cho phép của ông.
- Hắn trở về đây như đã hứa vậy là tốt. - ông chủ nhà gầm gừ - Nhưng đêm đến, khi cô về phòng, cô nhớ khóa trái cửa lại đấy.
- Sao vậy, thưa ông Earnshaw? - Isabella hỏi.
- Nhìn đây. - ông vừa đáp vừa rút trong áo choàng ra một khẩu súng ngắn có một con dao hai lưỡi gắn liền với nòng. - Đêm nào cũng vậy, tôi không thể không thử mở cửa phòng hắn. Nếu có lần nào đó tôi thấy cửa không cài then, tôi sẽ vào để giết hắn.
- Heathcliff đã làm gì ông, anh ấy đã có lỗi gì với ông mà ông lại căm thù anh ấy đến như vậy? - Isabella hỏi. - Đã thế thì tại sao ông không bảo anh ấy rời khỏi nhà ông?
- Không. - ông Earnshaw gầm lên. - Hắn cứ thử bỏ đi xem, hắn sẽ phải chết. Lẽ nào tôi thua mất sạch mọi thứ mà không có lấy một cơ hội để gỡ lại? Chẳng lẽ Harton lại phải chết như một kẻ ăn mày? Tôi sẽ đoạt lại tiền của tôi và tôi sẽ lấy luôn cả vàng của hắn, sau đó lấy máu hắn, và địa ngục sẽ đón nhận linh hồn hắn.
Isabella viết tiếp trong thư là Heathcliff đã kể cho cô nghe về bệnh tình của Catherine, và buộc tội Edgar đã gây nên điều này. “ông ấy nói”, - cô viết, - “là tôi sẽ chịu tội thay cho Edgar. Một con hổ hay một con rắn độc cũng không thể gây cho tôi nỗi khiếp hãi mà ông ta đã khơi dậy trong tôi. Tôi thật sự căm ghét ông ta, tôi khốn khổ lắm, tôi đã là một con ngốc. Nhưng chị đừng nói một lời nào với bất kỳ ai ở ấp. Tôi trông đợi chị từng ngày. Đừng để tôi thất vọng. Isabella”.
Tôi nói với cậu chủ rằng tôi đã nhận được một bức thư của em cậu và hỏi cậu xem cậu có lời nào nhắn nhủ là cậu sẽ tha thứ cho cô ấy không.
- Tha thứ à! - Cậu linton nói - Tôi chả có gì để tha thứ cả. Chiều nay chị cứ sang thăm Đồi Gió Hú nếu chị muốn. Nói với nó là tôi không giận, mà chỉ tiếc là đã mất nó, nhất là khi tôi nghĩ nó chẳng bao giờ có thể hạnh phúc được. Tôi không thể đến thăm nó vì chúng tôi đã vĩnh viễn bị chia lìa. Nếu nó thật sự muốn làm vui lòng tôi, nó có thể thuyết phục cái kẻ côn đồ mà nó đã lấy làm chồng đi khỏi vùng này.
- Cậu không viết cho cô ấy một mẩu thư nhỏ nào sao, thưa cậu. - Tôi khẩn khoản.
- Không. - Edgar nói - Sự giao tiếp giữa tôi với gia đình Heathcliff sẽ phải đoạn tuyệt như sự giao tiếp giữa hắn với gia đình tôi.
Tôi đến Đồi Gió Hú và bước vào, không gõ cửa. Một cảnh tượng buồn thảm đập vào mắt tôi. Chính sảnh, nơi từng có thời là một căn phòng vui vẻ đến thế, nay bị bỏ mặc không ai chăm lo, sàn nhà bẩn thỉu, mấy chiếc đĩa bạc, đĩa thiếc không còn sáng bóng như trước nữa. Nơi Isabella cũng toát lên một vẻ lơ là tương tự khi cô xuất hiện, vì khuôn mặt đẹp của cô trông đờ đẫn và mái tóc rũ rượi của cô rối bù. Heathcliff đang ngồi trên bàn, và tôi chưa từng thấy cậu ta khá đến thế bao giờ. Cậu ta đứng dậy khi thấy tôi bước vào, chào hỏi tôi thân thiện và mời tôi ngồi xuống ghế. Bất kỳ một người lạ nào chắc hẳn cũng phải nghĩ rằng cậu ta xuất thân là một nhà quý tộc và vợ cậu ta là một ả nhếch nhác, bẩn thỉu.
Isabella bước tới, háo hức chìa tay ra định đón lấy bức thư mà cô mong là Edgar sẽ viết để trả lời cộ Tôi lắc đầu, nên cô bèn bỏ đi, môi run run.
Trong khi đó, Heathcliff hỏi thăm tôi về bệnh tình của Catherinẹ Tôi kể cho cậu ta nghe những gì mà tôi cho là cần thiết, trách cứ Catherine là đã tự chuốc lấy tất cả những chuyện ấy vào thân.
- Cô Linton giờ đây mới đang bình phục dần. - Tôi nói - Cô ấy sẽ chẳng bao giờ trở lại được như trước, nhưng tính mạng cô ấy đã được cứu thoát. Nếu cậu có chút lòng nào quý trọng cô ấy, thì cậu đừng bao giờ gặp lại cô ấy nữa. Thật ra cậu nên đi khỏi hẳn vùng này. Catherine Linton ngày nay cũng khác với cô bạn cũ Catherine Earnshaw của cậu ngày xưa như cô tiểu thư đây khác tôi vậy. Vẻ bề ngoài của cô ấy thay đổi nhiều lắm, tính nết lại càng thay đổi nhiều hơn. Chồng cô ấy sẽ vẫn giữ trọn tình thương yêu cô ấy và sẽ chăm sóc cô ấy bằng lòng nhân đạo thông thường và ý thức bổn phận, và nhớ về hình bóng một thời của cô ấy.
- Rất có thể, - Heathcliff nhận xét, cố tỏ vẻ bình tĩnh - ông chủ của chị chẳng có gì ngoài lòng nhân đạo thông thường và ý thức bổn phận để mà dựa vào. Nhưng chị nghĩ là tôi sẽ bỏ mặc Catherine cho bổn phận và lòng nhân đạo của hắn ta ư? Chị dám đem tình cảm của tôi đối với Catherine so sánh với tình cảm của hắn dành cho nàng sao? Trước khi chị ra khỏi nhà này, chị phải hứa sẽ thu xếp cho tôi gặp mặt nàng. Tôi quyết gặp nàng bằng được.
- Cậu Heathcliff, cậu không được làm thế. - Tôi đáp - Một cuộc chạm trán giữa cậu và cậu chủ sẽ giết chết cô ấy mất.
- Thế thì chị phải giúp tôi và canh chừng để tôi không phải chạm trán hắn. - Heathcliff tiếp lời tôi - Nếu như tôi ở vào địa vị hắn và hắn ở vào địa vị tôi, thì tôi chẳng đời nào lại đi giơ tay đánh hắn. Chị có vẻ như không tin tôi à, Ellen? Nhưng tôi sẽ không bao giờ cấm hắn đến thăm nàng chừng nào nàng còn muốn gặp hắn. Ngay giây phút nàng hết thương yêu hắn, tôi sẽ rứt tim hắn ra và uống máu hắn. Nếu chị không tin tôi thì chị không thực sự hiểu tôi.
- Ấy vậy mà giờ đây cậu lại muốn dập tắt những tia hy vọng bình phục của cô ấy bằng cách buộc cô ấy phải nhớ đến cậu trong khi cô ấy đã gần quên cậu. Cậu sẽ chỉ mang lại tai họa cho cô ấy mà thôi. - Tôi nói.
- Chị cho là nàng đã gần quên tôi ư? - Cậu ta hỏi - Ellen, chị biết là nàng chưa hề quên. Cũng như tôi, chị biết rõ là nàng nghĩ đến Edgar Linton một thì nghĩ đến tôi một ngàn lần.
- Catherine và Edgar yêu nhau như bất cứ đôi uyên ương nào. - Isabella kêu lớn, đột nhiên sôi nổi hẳn lên. - ông không có quyền nói về người ta như vậy, và tôi không muốn nghe ông nói về anh tôi kiểu ấy.
- Anh cô quý mến cô lắm à? - Heathcliff nói, giọng khinh bỉ - Hắn ta có tỏ ra quan tâm đến cô lắm đâu?
- Anh ấy không biết được tôi phải chịu khổ sở thế nào, - Cô đáp - Tôi chưa kể cho anh ấy biết điều đó.
- Vậy là cô đã kể cho hắn điều gì đó, phải không? Cô đã viết thư cho hắn rồi thì phải?
- Tôi có viết cho anh ấy một mẩu thư ngắn, báo tin tôi đã kết hôn. ông đã nhìn thấy bức thư đấy thôi. - Cô nói.
- Và từ đó không viết gì thêm? - Cậu ta cứ tiếp tục hỏi gặng.
- Không. - Isabella đáp lại cộc lốc. (Cả cô ấy và tôi đều không nhắc tới bức thư dài mà cô đã gửi cho tôi chính ngày hôm đó).
- Cô tiểu thư đây nom thay đổi sa sút đi nhiều quá. - Tôi nói.
- Cô ấy chóng chán lạ thường với việc cố chiều lòng tôi. - Heathcliff vừa nói vừa nhếch mép cười. - Chao ôi! Ngay sau hôm cưới cô ta đã khóc lóc mãi đòi về nhà. Tuy nhiên cô ta sẽ hợp với nhà này hơn nếu cô ta đừng để tâm đến dáng vẻ bề ngoài của bản thân. Tôi sẽ chú ý sao cho cô ta không làm mất mặt tôi vì để cho người ngoài trông thấy.
Cậu ta tóm lấy cánh tay Isabella và lôi cô ra khỏi phòng.
- Tôi không thương xót đâu! Tôi không biết thương xót! - Cậu ta lẩm bẩm trong lúc quay trở lại - Cô ta càng đau đớn khổ sở thì tôi càng hành hạ cho cô ta khổ sở hơn.
- Cậu có hiểu thế nào là chữ xót thương không đấy? - Tôi hỏi, tay cầm lấy mũ và chuẩn bị ra về - Cả đời cậu đã có bao giờ cậu thấy xót thương không vậy?
- Bỏ cái mũ ấy xuống. - Heathcliff vội vã nói khi để ý thấy cử chỉ của tôi. - Chị sẽ chưa đi được đâu. Tôi hứa với chị tôi không có ý hại ai cả, nhưng tôi nhất quyết gặp Catherine bằng được. Đêm qua tôi đã ở trong khu vườn bên ấp sáu tiếng đồng hồ, và tôi sẽ còn quay lại đấy đêm nay và hằng đêm cho tới khi nào tìm được một cơ hội để lẻn vào. Nếu Edgar Linton bắt gặp tôi, tôi sẽ quật ngã hắn. Nếu đám gia nhân của hắn ra cản đường tôi, tôi sẽ dùng mấy khẩu súng này dọa chúng. Bà cố thu xếp để tôi không chạm trán bất kỳ người nào, như thế có phải tốt hơn không?
Tôi viện mọi lý lẽ phản bác lại, phản bác mãi, tôi chối từ ít nhất đến năm mươi lần, nhưng rốt cuộc cậu ta cũng buộc được tôi làm theo ý nguyện cậu tạ Tôi ra về, mang theo một bức thư cậu ta gửi cho cô chủ, và trên đường về nhà, tôi thấy buồn hơn lúc ra đi rất nhiều.

Chương 9



Heathcliff đến thăm Catherine

Ba ngày liền, tôi cứ mang bức thư đó trong túi, đợi dịp để đưa cho Catherine, tôi đã quyết định không trao nó khi có mặt cậu Edgar, vì tôi không biết nó sẽ tác động đến cô ra sao. Tôi biết Heathcliff ngày cũng như đêm, ẩn mình nhiều giờ liền trong khu vườn của ấp. Suốt trong thời gian ấy, tôi không hề ra khỏi nhà, vì tôi không muốn bị cậu ta dọa nạt.
Đến Chủ nhật, mọi người đều vắng nhà vì còn đi lễ nhà thờ, nhưng tôi ở lại để chăm nom Catherinẹ Một tên đầy tớ nam được để lại nhà để giúp đỡ tôi, nhưng tôi sai hắn ra ngoài, viện cớ là cô Linton muốn ăn cam và hắn phải sang Gimmerton mua cam về.
Catherine, trên người mặc một chiếc áo dài rộng lùng thùng, vai quàng một tấm khăn san nhẹ, ngồi bên khung cửa sổ để mở. Mặt cô trông xanh xao, đôi mắt không còn sáng long lanh mà đượm vẻ u buồn thờ thẫn. Đôi mắt dường như không nhìn vào những vật xung quanh, mà nhìn mãi tận đâu xa lắm, như thể hướng về một cái gì ngoài cõi dương thế này. Edgar đã để trước mặt cô một quyển sách, nhưng cô không hề sờ đến.
- Cô có thư đây, thưa cô Linton. - Tôi nói, tay giúi chiếc phong bì vào bàn tay cô đang đặt trên đầu gối. - Tôi bóc thư cho cô nhé?
- Vâng. - Catherine đáp, không hề nhìn đến chiếc phong bì. Tôi đã đặt lá thư vào tay cô, nhưng cô lại buông thõng tay xuống.
- Để tôi đọc cho cô nghe nhé, thưa cổ Thư cậu Heathcliff gửi đấy.
Nghe thấy thế Catherine giật mình. Cô nâng bức thư lên, có vẻ như đọc mấy dòng, nhưng chẳng hiểu được gì. Cô chỉ vào tên cậu ta trên tờ giấy rồi nhìn tôi vẻ nôn nóng, khắc khoải.
- Cậu ta muốn gặp cộ - Tôi nói khi thấy cô cần có người nào đó giải thích cô mới hiểu được. Ngay khi tôi nói câu ấy thì có tiếng chân vang lên ngoài hành lang. Lúc ấy Catherine ngồi rướn thẳng người lên và ngoái lại, háo hức nhìn đăm đăm về phía cánh cửa đang bật mở. Heathcliff sải bước đi vào, ôm ghì lấy Catherine trong vòng taỵ
Trong khoảng năm phút, cậu ta không nói cũng không buông lỏng vòng taỵ Suốt thời gian ấy, cậu ta hôn chắc hẳn còn nhiều hơn cả quãng đời đã sống, tôi dám chắc thế. Tôi thấy rõ là cậu ta đau lòng khi phải nhìn thẳng vào mặt cô vì ngay giây phút trông thấy cô, cậu ta đã hiểu ra rằng cô không bao giờ có thể bình phục được nữa.
- ôi! Catherine! ôi, lẽ sống của anh! Làm sao anh có thể chịu đựng được điều này? - Cậu ta thốt lên câu đầu tiên với một giọng không hề che giấu nỗi tuyệt vọng. Cậu ta đăm đăm nhìn cô, đôi mắt rực lên một nỗi đau mãnh liệt.
- Bây giờ thì sao đây? - Catherine nói, người ngả ra phía sau, mắt đáp lại ánh mắt của Heathcliff. - Anh và Edgar đã làm tan nát trái tim em, Heathcliff ạ, thế mà cả hai đều tìm đến em như thể các anh chính là những nạn nhân đáng thương lắm. Em sẽ không thương xót anh đâu. Anh đã giết em, vậy mà sao anh còn khỏe mạnh đến thế! Anh định sống bao nhiêu năm nữa sau khi em đã ra đỉ
Heathcliff vẫn quỳ một bên gối xuống để ôm cộ Cậu ta định đứng lên, nhưng cô túm lấy tóc kéo cậu ta xuống.
- Em ước gì có thể giữ được anh cho đến khi cả hai ta cùng chết. - Cô chua chát nói. - Em chẳng bận tâm anh phải đau khổ chịu đựng những gì. Tại sao anh lại không phải đau khổ cơ chứ? Chính em đây đang đau khổ kia mà! Liệu rồi đây anh có quên em không? Liệu anh có sung sướng không, khi mà em đã nằm trong lòng đất? Hai mươi năm nữa, liệu anh có nói: “Đây là mộ Catherine Earnshaw. Cách đây lâu lắm rồi, tôi đã yêu nàng và buồn rầu khi nàng qua đời. Nhưng tất cả những chuyện đó đã là dĩ vãng. Từ bấy đến nay, tôi đã yêu nhiều người khác và giờ đây, các con tôi thân thiết với tôi hơn chính nàng trước kia. Khi tôi chết, tôi sẽ không mừng vì sắp đến với nàng. Thay vào đó, tôi thấy tiếc là phải từ giã các con tôi”. Liệu đấy có phải là điều anh sẽ nói không, Heathcliff?
- Em có bị quỷ ám không mà lại đi nói với anh như vậy, khi em đang hấp hối? - Cậu ta hỏi, giọng hung hãn. - Em có biết là những lời ấy sẽ im đậm trong ký ức anh, ăn sâu, ăn sâu mãi sau khi em từ giã anh không? Em biết là em dối lòng khi nói là anh giết em, Catherine ạ. Em biết rằng chỉ khi nào anh quên đi sự tồn tại của chính mình thì anh mới quên được em. Em chưa thấy mãn nguyện là trong khi em được an nghỉ, thì anh sẽ phải quằn quại trong những nỗi thống khổ của địa ngục?
- Em sẽ chẳng thể nào an nghỉ được. - Catherine rên rỉ. Tim cô đập cuồng loạn trong cơn kích động này, và cô phải đợi mất vài phút mới lại nói tiếp được.
- Em đâu muốn anh phải đau đớn hơn em, - Catherine rên rỉ. - Em chỉ muốn chúng ta không bao giờ bị chia lỵ Nếu em có gây thêm đau đớn cho anh, thì xin anh tha thứ cho em. - Cô khẩn cầu.
Heathcliff lại ôm lấy cô lần nữa, rồi cuồng dại thốt lên:
- Giờ thì em đã dạy cho anh biết em đã tàn nhẫn đến thế nào, tàn nhẫn và giả trá. Tại sao em đã coi khinh anh? Tại sao em phản bội chính lòng mình, hở Catherinẻ Anh không có một lời nào an ủi em đâu. Em đáng phải chịu thế này. Em đã tự giết chết chính mình. Phải, em có thể hôn anh và khóc lóc, nhận được anh những nụ hôn và những giọt nước mắt. Chúng sẽ đày đọa em. Em nói em yêu anh. Thế thì em có quyền gì mà bỏ mặc anh? Em có quyền gì mà rời bỏ anh để đến với Edgar Linton? Trả lời anh xem nào!
- Thôi anh đừng nói nữa, đừng nói nữa! - Catherine thổn thức. - Nếu em đã làm điều lầm lỗi, thì em đang phải chết vì nó đây. Thế là đủ! Anh cũng đã bỏ mặc em, nhưng em sẽ không nhắc lại việc ấy với anh đâu. Em tha thứ cho anh. Xin anh cũng tha thứ cho em! - Thật khó mà tha thứ khi nhìn vào cặp mắt này, sờ vào đôi tay hao gầy này. - Heathcliff đáp. - Hôn anh nữa đi, và đừng để anh phải trông thấy đôi mắt em. Anh tha thứ những gì em đã gây nên cho anh. Anh yêu kẻ giết hại anh! Nhưng làm sao có thể yêu được kẻ giết hại em? Làm sao anh có thể kia chứ?
Lúc ấy, họ im lặng, giấu mặt vào nhau, nước mắt hòa vào nhau đầm đìa hai má. Xem ra, Heathcliff vẫn có thể khóc trong một dịp như thế này.
Tôi đâm bồn chồn vì lúc này đã gần hết buổi chiều và tôi trông thấy một đám người ở bên ngoài nhà thờ ở Gimmerton.
- Buổi lễ đã kết thúc. - Tôi báo tin. - Nửa tiếng nữa là cậu chủ tôi sẽ về đến đây.
Heathcliff lầm bầm một câu rủa. Catherine không hề cử động.
Chẳng bao lâu sau tôi thấy đám gia nhân đang quay về. Cậu Linton đi cách sau không xạ Cậu mở cổng vườn và chậm rãi cất bước trên lối đi dẫn lên nhà, tận hưởng không khí thanh bình của buổi chiều đẹp, khí trời êm dịu, như về mùa hè.
- Cậu ấy về kia rồi. - Tôi thốt lên. - Lạy Chúa, cậu xuống dưới nhà mau lên! Cậu sẽ không gặp ai trên cầu thang đâu. Đi nhanh lên và trốn trong lùm cây ấy, đợi cho đến khi cậu chủ vào hẳn nhà đã nhé!
- Anh phải đi thôi, Catherine! - Heathcliff nói. - Nhưng anh sẽ gặp lại em trước lúc em ngủ. Anh sẽ đứng cách cửa sổ phòng em không đến năm thước.
- Anh không được đi. - Cô đáp, dùng hết chút sức còn lại của mình giữ cậu ta lại.
- Anh phải đi, chỉ một tiếng thôi! - Cậu ta hết sức nài xin.
- Không được, một phút cũng không. - Cô đáp.
- Anh phải đi, Linton sẽ vày đây ngay bây giờ. - Cậu ta nói, giọng hốt hoảng.
Heathcliff cố đứng dậy, nhưng cô vừa bám vội lấy cậu, vừa thở hổn hển. Mặt cô lộ vẻ quyết tâm điên cuồng.
- Không! - Cô thét lên. - Đừng, đừng đi! Đây là lần cuối cùng! Edgar sẽ không hại chúng ta đâu. Heathcliff, em sẽ chết! Em sẽ chết mất!
- Giờ thì hắn đã đến đây rồi. Heathcliff kêu lên, người gieo phịch xuống ghế. - Suỵt, em yêu! Em im đi, Catherine! Anh sẽ ở lại. Thậm chí nếu hắn có bắn anh thì anh cũng sẽ chết với một lời ban phúc trên môi.
Cậu ta thôi không cố đứng dậy nữa. Tôi có thể nghe thấy tiếng chân cậu Linton đang lên cầu thang. Trán tôi toát mồ hôi lạnh, tôi sợ quá. Tôi kêu lên trong cơn kinh hãi, trong khi cậu Linton rảo bước nhanh hơn về phía phòng. Tôi để ý thấy hai cánh tay Catherine buông thõng và đầu cô gục xuống.
”Cô ấy đã ngất đi hay chết rồi cũng nên”. - Tôi nghĩ thầm trong bụng.
Cậu Edgar Linton đứng nơi ngưỡng cửa, rồi cậu lao đến chỗ vị khách không mời, mặt trắng bệch vì kinh ngạc và giận dữ. Tôi biết cậu định làm gì, nhưng Heathcliff đang chặn đứng mọi hành động bằng cách ấy thân hình bất động như chết của Catherine vào cánh tay cậu chủ.
- Hãy cứu lấy nàng trước đã, - Cậu ta thốt lên, - rồi hẵng nói với tôi sau.
Nói đoạn, cậu ta ra khỏi phòng.
Cậu Linton đến bên vợ. Cô dần dần tỉnh lại, cứ thở dài, rền rĩ và không nhận ra ai. Vì quá lo lắng cho cô, cậu Edgar quên khuấy mất người bạn đáng ghét của cộ Tôi thì không. Nắm lấy cơ hội sớm nhất, tôi đến van nài cậu ta đi khỏi đấy. Tôi tuyên bố là Catherine đã đỡ hơn nhiều và sáng hôm sau sẽ cho cậu ta biết tình trạng sức khỏe của cô ấy ra sao.
- Tôi sẽ không từ chối việc ra khỏi cửa ngôi nhà này. - Cậu ta đáp. - Nhưng tôi sẽ ở lại trong vườn. Và Ellen ạ, sáng mai chị nhớ giữ lời đấy. Tôi sẽ đợi dưới lùm cây thông rụng lá kia. Nếu chị không ra gặp tôi, tôi sẽ lại vào thăm nữa đấy, dù cho có ai ở trong ấy hay không.
Với lời đe dọa đó, cậu ta ra khỏi nhà, và bắt đầu một đêm thức trắng đợi trong vườn.

Nguồn: http://www.sahara.com.vn/