Toà nhà mới vẫn đi đúng tiến độ. Sáng nào và chiều nào Lara cũng đến xem và nàng thấy rõ thái độ kính nể của mọi người với mình qua cách họ nhìn nàng, cách họ nói với nàng và cách họ làm việc cho nàng. Nàng biết đấy là do Paul Martin và điều khiến nàng tự bực với mình là càng ngày nàng càng nghĩ nhiều đến con người dáng dấp xấu xí và có giọng nói trầm trầm một cách khó nghe đó.
Lara lại gọi điện cho Martin.
- Ông có thể đi ăn trưa với tôi được không, Martin?
- Cô lại gặp chuyện gì trục trặc sao?
- Không. Chỉ đơn giản là tôi muốn hai chúng ta hiểu nhau thêm chút nữa.
- Rất tiếc, thưa cô Cameron, tôi không bao giờ ăn trưa.
- Hay ăn tối vậy, một hôm nào đó?
- Tôi là người có gia đình, thưa cô Cameron. Tôi ăn tối cùng với vợ con.
- Tôi hiểu. Thế nếu…
Đầu dây bên kia đã bị cắt. Ông ta làm sao thế nhỉ? Lara tự hỏi. Mình có định ngủ với ông ta đâu mình chỉ tìm cách bày tỏ lòng biết ơn thôi. Nàng cố gạt Martin ra khỏi trí óc.
Bản thân Martin cũng rất bực dọc khi thấy mình thích thú và mong mỏi nghe giọng nói của Lara Cameron. Ông bảo cô thư ký:
- Cô Cameron còn gọi điện đến nữa thì bảo tôi đi vắng nhé!
Martin không muốn bị sa vào sự cám dỗ, mà Lara Cameron lại là một sự cám dỗ chết người.
***
Howard Keller rất mừng thấy công việc tiến triển tốt đẹp
- Tôi phải thú nhận rằng hôm đó tôi đã lo lắng quá mức, - anh nói. - Hôm đó tôi tưởng là mọi thứ đã hỏng bét. Cô đã làm nên một phép lạ!
Phép lạ không phải do tôi, Lara thầm nghĩ. Mà là do Martin. Có lẽ ông ta đang giận vì mình không trả thù lao luật sư cho ông ta.
Trong lòng bứt rứt, Lara gửi một tấm ngân phiếu năm chục ngàn đôla cho Martin.
Hôm sau tấm ngân phiếu bị trả lại, không kèm theo một lời nào hết.
Lara lại gọi điện cho Martin. Cô thư ký của ông ta trả lời:
- Rất tiếc, thưa bà Cameron, luật sư Martin đi vắng ại một sự từ chối nữa. Dường như ông ta không muốn dính dáng đến nàng. Lara lấy làm lạ: nếu như ông ta không muốn dính dáng đến mình thì tại sao ông ta lại chịu giúp mình hôm đó?
Đêm hôm ấy nàng nằm ngủ và mơ thấy Martin ôm ấp mình.
***
Howard Keller bước vào văn phòng của Lara.
- Tôi có hai vé xem chương trình ca múa nhạc của đoàn Andrew Lloyd Webber. Nhưng tôi lại phải đi Chicago. Cô có dùng đến không?
- Không. Tôi… À, mà khoan đã, - nàng im lặng một lát. - Có. Để tôi dùng. Cảm ơn anh, Howard.
Chiều hôm đó Lara bỏ một tấm vé vào phong bì gửi đến cho Martin ở văn phòng của ông.
Hôm sau, khi nhận được tấm vé, Martin ngạc nhiên nhìn nó. Ai mời ông đi xem hát lại chỉ gửi có một vé như thế này? Thôi đúng cô Cameron rồi.
Minh phải chấm dứt cái trò này, ông thầm nghĩ.
- Tối thứ sáu tôi có rảnh không? - ông hỏi cô thư ký.
Ông hẹn ăn tối với anh của bà nhà.
- Cô gọi điện xin lỗi hộ tôi.
***
Lara ngồi suốt phần thứ nhất của chương trình ca múa. Ghế bên cạnh nàng vẫn trống. Vậy là ông ta không đến, Lara thầm nghĩ. Thôi được, mặc xác ông ta. Mình đã làm tất cả những gì mình có thể làm.
Khi tấm màn buông xuống sau phần thứ nhất của chương trình biểu diễn, Lara đang ngập ngừng, không biết có nên xem nốt phần sau hay nên về. Một bóng người hiện ra, ngồi vào ghế trống bên cạnh.
- Ta ra ngoài đi. - Paul Martin nói như ra lệnh.
Họ ăn tối trong một quán ở quận Đông. Martin ngồi, đối diện với Lara, quan sát nàng, lặng lẽ và cảnh giác. Hầu bàn đến chờ họ kêu thức uống.
- Cho tôi một lý Scotch và soda, - Lara nói.
- Tôi không dùng gì.
Lara ngạc nhiên nhìn Martin.
- Tôi không uống rượu.
Gọi thức ăn xong, Paul Martin nói:
- Cô Cameron, cô cần gặp tôi làm gì?
- Tôi không thích chịu ơn ai, - Lara nói. - Tôi chịu ơn ông và xin phép ông cho phép tôi trả ơn. Để tôi yên tâm.
- Tôi đã nói với cô rồi… cô không chịu ơn tôi gì hết.
- Nhưng tôi…
- Tôi nghe nói công trình của cô đang tiến triển tốt.
- Đúng thế, - nàng định nói "Nhờ ông" nhưng lại thôi.
- Cô hài lòng chứ? Cô thích thú công việc mình đang làm chứ?
Lara gật đầu.
- Tôi muốn được làm công việc tôi thích thú. Đối với tôi thú nhất trên đời là nảy ra một mơ ước và nhìn thấy điều mơ ước ấy biến dần thành sự thật, thành bê tông, sắt thép, thành toà nhà để người ta làm việc và sống trong đó. Về một mặt nào đấy, có thể nói đó là một kỷ niệm, đúng không, thưa ông? - Nàng nói giọng sôi nổi và mắt nàng sáng lên.
- Tôi cũng nghĩ thế. Và hết công trình này lại tiếp đến công trình khác?
- Ông nói đúng, - Lara sôi nổi nói. - Tôi muốn trở thành nhà xây dựng bất động sản lớn nhất thành phố này.
Trong dáng điệu của nàng có nét gì đó dâm đãng lôi cuốn ông. Paul Martin cười:
- Tôi không ngạc nhiên chút nào.
- Tại sao ông lại quyết định đến rạp hát tối nay? - Lara hỏi.
Martin định đến đây gặp Lara để bảo nàng hãy để ông yên, nhưng bây giờ ngồi bên nàng, ông lại không thể nói được câu đó.
- Tôi nghe dư luận ca ngợi chương trình biểu diễn.
Lara cười:
- Hay ta quay vào xem đi, ông Paul?
Martin lắc đầu:
- Cô Cameron. Không phải tôi chỉ là người đã có vợ mà tôi lại rất yêu vợ.
- Tôi quý ông về điểm đó. - Lara nói. - Ngày mười lăm tháng ba này toà nhà sẽ hoàn tất. Chúng tôi sẽ có một bữa tiệc khánh thành nó. Ông đến dự chứ?
Martin ngập ngừng một lúc lâu để tìm lời thoái thác một cách lịch sự. Nhưng cuối cùng ông lại nói:
- Vâng, tôi sẽ đến.
***
Lễ khai trương toà nhà mới không được thành công cho lắm. Lara Cameron chưa đủ nổi danh ở đất này để cuốn hút các nhà báo và các quan chức cao cấp các nhân vật quan trọng. Nhưng cũng có mặt ông trợ lý Thị trưởng và một phóng viên của tờ báo Post.
- Toà nhà mới đã có khách thuê kín cả rồi, - Howard nói với Lara. - Và còn rất nhiều người đến yêu cầu thuê nhưng không còn chỗ.
- Tốt, - Lara thờ ơ nói. Trí óc nàng đang còn ở đâu đâu Nàng đang nghĩ đến Paul Martin và băn khoăn không biết liệu ông ta có đến không. Martin đúng là con người bí hiểm. Ông ta không chịu nhận là đã giúp nàng, vậy mà… Nàng đâm theo đuổi một ông già đáng tuổi cha nàng. Lara cố gạt Martin ra khỏi đầu óc.
Nàng tiếp khách khứa. Các món nguội và thức uống đã được bày ra và mọi người xem chừng có vẻ vui tươi. Đúng giữa buổi tiệc thì Paul Martin đến và không khí bàn tiệc đột nhiên biến đổi. Các người thợ chào đón ông ta như chào đón một vị vua. Rõ ràng họ rất kính nể Martin.
Tôi là luật sư doanh nghiệp. Tôi không dính dáng gì đến các nghiệp đoàn.
Martin bắt tay ông trợ lý Thị trưởng và vài quan chức nghiệp đoàn có mặt trong bữa tiệc rồi bước đến chỗ Lara Cameron.
- Tôi rất mừng thấy ông đến.
Martin ngắm toà nhà đồ sộ rồi nói:
- Xin chúc mừng cô, cô Cameron. Cô đã làm được một việc rất tốt.
- Cảm ơn ông, - nàng hạ giọng. - Tôi rất biết ơn ông.
Martin nhìn nàng và sững người trước sắc đẹp lộng lẫy và cả trước niềm mê mẩn của bản thân ông khi nhìn nàng.
- Bữa tiệc đã tan rồi, - Lara nói. - Tôi hy vọng ông sẽ mời tôi đi ăn tối.
- Tôi đã nói với cô rồi, thưa cô Cameron, tôi chỉ ăn tối với vợ con tôi. - Ông nhìn thẳng vào cặp mắt nàng. - Nhưng tôi có thể mời cô đi uống một chút.
Lara mỉm cười:
- Tốt lắm.
Họ vào một quán nhỏ trên đại lộ số Ba. Họ nói đủ thứ chuyện nhưng sau này họ đều không còn nhớ hôm đó họ đã nói những gì. Lời thốt ra ngoài miệng chỉ để che giấu nỗi thèm khát tình ái giữa họ.
- Cô nói về cô đi, - Paul Martin nói. - Cô ra sao? Quê cô ở đâu? Tại sao cô lại chọn lĩnh vực kinh doanh này?
Lara nhớ đến lão chủ nhà băng Sean McAllister và tấm thân khả ố của lão đè lên người nàng. Cô lại lên giường đi, cô em. Ta làm thêm lần nữa đi, làm tình với cô khoái lắm.
- Tôi sinh ra và lớn lên tại một thị trấn trong vùng Nova Scotia, - Lara nói, - tên là Glace Bay. Cha tôi làm chân thu tiền khách trọ ở một số nhà trọ tại đó Khi cụ mất, tôi làm thay công việc đó. Một trong số khách trọ đã giúp tôi tậu một khoảnh đất và tôi đã xây một toà nhà trên đó. Đấy là khởi đầu.
Paul Martin chăm chú nghe.
- Sau đấy, tôi lên Chicago và tiếp tục xây một số toà nhà lớn nữa. Tôi thành công và chuyển lên New York, - Nàng mỉm cười. - Đấy là toàn bộ lai lịch thật của tôi.
Trừ nỗi đau một đứa trẻ mới lớn bị cha ghét bỏ. Trừ nỗi cực khổ nhục nhã của một cô gái nghèo hèn, trong tay không có của cải nào hết. Trừ chuyện phải hiến thân cho lão chủ nhà băng.
Như đọc thấy những ý nghĩ thầm kín của Lara, Paul Martin nói:
- Tôi đoán chắc rằng cuộc đời của cô không suôn sẻ gì, đúng vậy không?
- Nhưng tôi không phàn nàn.
- Dự định sắp tới của cô là thế nào, cô Cameron?
Lara nhún vai:
- Tôi chưa biết rõ. Tôi đã cân nhắc một số dự kiến, nhưng chưa thấy có gì làm tôi thật sự thích thú.
Mắt Paul Martin không rời Lara.
- Ông đang nghĩ gì đấy, - Lara hỏi.
Martin hít một hơi dài.
- Nói thật nhé! Tôi đang nghĩ, nếu tôi không có vợ tôi sẽ nói rằng cô là người phụ nữ hấp dẫn tôi mạnh nhất trong tất cả những phụ nữ tôi đã gặp. Nhưng tôi đã có vợ cho nên hai chúng ta chỉ có thể là bạn được thôi. Bây giờ thì cô hiểu rõ rồi chứ?
- Rất rõ.
Martin nhìn đồng hồ:
- Đến giờ phải đi rồi, - ông quay sang người hầu bàn. - Tính tiền đi. - Ông đứng lên.
- Tuần sau ta cùng ăn trưa một hôm nào đó được không? - Lara hỏi.
- Không được. Có thể khi nào cô khai trương toà nhà sau, chúng ta sẽ gặp lại nhau.
Martin đã đi rồi.
Đêm hôm đó Lara nằm mơ thấy nàng làm tình với Martin. Paul Martin nằm lên nàng, dùng hai bàn tay vuốt ve thân thể nàng và thì thầm vào tai nàng - Anh không thể không yêu em, Lara… Anh vô cùng yêu em, yêu em hơn tất cả mọi thứ trên đời.
Nhưng sau lần này em hãy quên anh đi. Ôi, anh yêu em biết chừng nào…
Rồi ông đi vào nàng và đột nhiên toàn thân nàng như tan ra. Nàng rên rỉ và choàng thức giấc. Nàng ngồi bật dậy, toàn thân run rẩy.
Hai ngày sau, Martin gọi điện đến:
- Tôi thấy một khoảnh đất có lẽ cô sẽ thích, - ông nói dằn giọng. - Nó nằm bên khu Tây thành phố, trên đường phố 69. Không phải trong chợ đâu. Đất thuộc sở hữu một khách hàng của tôi và ông ta đang cần bán.
Lara cùng Howard Keller đến xem khoảnh đất ngay sáng hôm đó. Đúng là miếng đất rất đẹp.
- Làm sao cô biết được là có mảnh đất này? - Howard hỏi.
- Paul Martin giới thiệu.
- Thế à? Tôi hiểu - trong giọng anh nói có nét không vui.
- Sao vậy?
- Lara! Tôi đã điều tra về Martin rồi. Lão là mafia. Cô hãy tránh xa hắn ra.
Lara giận dữ nói:
- Martin không có dính dáng đến mafia hết. Ông ta là người bạn tốt. Nhưng thôi, khoảnh đất này ta định thế nào? Anh có thích không?
- Miếng đất rất đẹp.
- Vậy thì ta mua.
Mười ngày sau họ làm xong thủ tục mua bán.
Lara gửi tặng Martin một bó hoa to, kèm theo một mẩu giấy đề: "Xin ông đừng trả lại. Những bông hoa này rất đậm đà".
Nàng nhận được một cú điện thoại ngay chiều hôm đó.
- Cảm ơn cô về bó hoa. Tôi không quen được phụ nữ đẹp gửi tặng hoa, - giọng ông ta nghe có vẻ khó chịu.
- Tại chưa cô gái nào khai thác ông một cách đầy đủ đấy!
- Cô bảo khai thác nghĩa là sao?
- Nghĩa là làm ông hư hỏng.
Paul Martin bật cười.
- Tôi hiểu cô định nói gì rồi, cô Cameron.
- Vậy tại sao ta không gặp nhau trò chuyện một chút vào trưa hôm nay?
Martin không làm sao gạt được hình ảnh Lara ra khỏi đầu óc. Ông biết mình rất dễ yêu nàng. Lara có một nét gì đó vừa yếu đuối, thơ ngây lại vừa rất quyến rũ. Martin hiểu rằng tốt nhất là không nên gặp nàng nữa, nhưng ông không sao điều khiển được bản thân. Một sức mạnh nào đấy hút ông đến với nàng mạnh hơn cả ý chí của ông.
Họ ăn trưa trong Câu lạc bộ Hai Mươi Mốt.
- Khi ta định giấu ai điều gì, - Martin nói, - ta dễ khiến nó lộ liễu đến mức mọi người đều nhận thấy.
- Ông định nói chúng ta đang giấu ai điều gì chăng? - Lara nhẹ nhàng hỏi.
Martin nhìn nàng và ông quyết định: nàng đẹp và nhiệt tình thật nhưng có hàng ngàn phụ nữ cũng đẹp và nhiệt tình như thế. Ta sẽ dễ dàng gạt nàng thôi. Ta ngủ với nàng một lần rồi sau đó chấm dứt.
Nhưng ông đã lầm.
Lúc họ về đến căn hộ của Lara, Paul Martin đã cảm thấy mình xốn xang một cách kỳ lạ.
- Tôi cảm thấy tôi là một đứa trẻ vụng dại, - Martin nói - Tôi chẳng có kinh nghiệm gì hết.
- Giống như người đi xe đạp vậy, - Lara thì thầm. - Rồi anh sẽ nhớ lại thôi. Anh để em cởi quần áo cho.
Nàng cởi áo vét và cà vạt cho Martin rồi bắt đầu cởi khuy áo sơ mi.
- Nhưng cô biết rằng quan hệ giữa chúng ta không phải nghiêm chỉnh và lâu dài chứ, Lara?
- Em hiểu.
- Tôi đã sáu mươi hai tuổi rồi. Tôi xấp xỉ tuổi cha…
Nàng ngưng lại một chút, nhớ giấc mơ đêm trước.
- Em biết, - Nàng đã cởi hết quần áo trên người Martin. - Thân hình anh rất đẹp.
- Cảm ơn cô, vợ tôi cũng bảo tôi như vậy.
Lara đưa tay vuốt dọc đùi ông.
- Anh rất khỏe, đúng vậy không, Paul?
Martin thấy mình chợt đứng thẳng người lên:
- Tôi vẫn thường đánh bóng rổ hồi tôi ở…
Lara đã đặt cặp môi lên miệng Martin và họ nằm xuống giường. Ông cảm thấy một cảm giác chưa bao giờ được thấy trong suốt cả cuộc đời. Ông cảm thấy toàn thân như bốc lửa. Họ làm tình và không còn biết đâu là khởi đầu đâu là kết thúc. Một làn nước xiết tràn qua thân thể Martin và nhận ông chìm xuống, mỗi lúc một sâu thêm, cho đến lúc bóng đêm mịt mùng bao quanh đột nhiên loá lên muôn vàn vì sao. Hiện tượng kỳ diệu ấy lặp đi rồi lặp lại cho tới khi cả hai nằm ườn ra, hoàn toàn kiệt sức.
- Tôi không thể ngờ lại sung sướng đến như vậy. - Martin nói.
Những cuộc làm tình với vợ ông hầu hết là theo thói quen và mang tính ước lệ. Nhưng với Lara ông được hưởng một cảm giác hạnh phúc kỳ diệu, Paul Martin đã làm tình với rất nhiều người phụ nữ khác, nhưng Lara không giống hất cứ một người nào trong số họ. Nàng ban cho ông một món quà mà không người phụ nữ nào đem đến được cho ông: làm ông thấy mình trở lại tuổi thanh xuân.
Khi Martin đã mặc quần áo xong, Lara hỏi:
- Ta còn gặp lại nhau nữa chứ?
- Còn, - Chúa hãy cứu giúp con - Còn.
***
Thập kỷ tám mươi là thập kỷ nhiều biến động lớn, Ronald Reagan trúng cử Tổng thống và phố Wall Street chưa bao giờ nhộn nhịp đến thế trong suốt lịch sử của nó. Vua Iran chết tại nơi lưu đầy và Anwar Sadat bị ám sát. Nợ công lên đến một tỷ đô-la và các con tin Hoa Kỳ được thả. Sandra Day O Connor thành người phụ nữ đầu tiên trong thành phần Toà án Tối cao Hoa Kỳ.
***
Lara đang ở vị trí thích hợp nhất và cũng trong giai đoạn thuận lợi nhất. Ngành kinh doanh xây dựng đang cực thịnh. Tiền rất nhiều và các nhà băng mong muốn được đổ tiền vào các công trình của nàng, các công trình xây cất này vừa đem lại nhiều lãi vừa có giá trị mỹ thuật và hiện đại.
Các công ty tiết kiệm và tín dụng là nguồn tài chính vô tận. Một thiên tài về tài chính là Mike Milken đã đề xuất và phát triển kiểu huy động vốn táo bạo được mệnh danh là "cổ phiếu nhỏ" vào các công ty tín dụng với lãi suất cao. Số tiền gửi nhỏ đến mấy cũng được. Số tiền huy động được ấy họ đều muốn đầu tư vào xây cất bất động sản. Các nhà kinh doanh ngành này muốn bao nhiên vốn để xây dựng cũng có.
- Tôi định xây một khách sạn trên phố 69, chứ không xây nhà cho các văn phòng nữa.
- Tại sao? - Howard Keller hỏi. - Vị trí ấy xây nhà cho các văn phòng thuê thì thích hợp hơn cả.
- Nếu xây khách sạn, chúng ta sẽ phải quản lý nó hai mươi tư trên hai mươi tư giờ mỗi ngày. Khách thuê phòng sẽ liên tiếp ra vào đông như kiến. Nếu xây nhà cho các doanh nghiệp thuê dài hạn làm văn phòng, năm năm hoặc mười năm chúng ta mới phải ngó ngàng đến.
- Tôi biết, nhưng là khách sạn thì chúng ta sẽ vẫn giữ được quyền hạn của mình tại đó, Howard. Chúng ta sẽ làm thành những dãy phòng sang trọng khép kín đầy đủ tiện nghi, bên dưới sẽ có một hiệu ăn loại sang. Tôi thú cái ý này. Khoảnh đất ấy sẽ thành một khách sạn siêu cao cấp. Tôi đề nghị anh tiếp xúc với các kiến trúc sư hàng đầu của New York: Skidmore, Owing và Merrill, Peter Eisenman và Phillip Johnson.
Hai tuần sau cuộc họp được tiến hành. Một số kiến trúc sư sẵn sàng tham gia. Chưa bao giờ được làm việc với một nhà kinh doanh bất động sản và xây cất là phụ nữ.
Một người nói:
- Nếu bà muốn, chúng tôi sao chép lại thiết kế của khách sạn…
- Không. Chúng tôi muốn xây khách sạn theo kiểu hoàn toàn mới và sau đây người ta sẽ phải sao chép lại nó kia. Chúng tôi muốn xây một khách sạn siêu hiện đại, một khách sạn cực kỳ sang trọng. Tôi hình dung, hai bên cổng vào là hai bể nước phun, gian tiền sảnh lát đá cẩm thạch Italia. Ngoài gian tiền sảnh còn có phòng hội nghị cỡ lớn có thể …
Sau buổi họp, mọi người đều phấn khởi.
Lara thành lập một Ban chỉ đạo. Nàng thuê luật sư Terry Hill, một trợ lý tên là Jim Belon, một thiết kế trưởng tên là Tom Chritor và một ban tư vấn đứng đầu là Tom Scott. Nàng thuê hãng xây dựng của Higgin Almon Clark và công việc thiết kế được bắt đầu.
- Mỗi tuần ta họp một lần, - nàng nói với mọi người, - nhưng tôi đề nghị mỗi vị báo cáo cho tôi hàng ngày. Tôi muốn việc xây cất toà nhà này tiến hành theo đúng tiến độ cả về thời gian lẫn về đầu tư. Tôi chọn các vị vì các vị là những người hàng đầu trong lĩnh vực này. Xin các vị đừng làm tôi thất vọng. Ai có ý kiến gì muốn hỏi cho rõ thêm không?
Hai tiếng đồng hồ tiếp đó là để nàng trả lời những câu hỏi.
Lara nói với Howard Keller:
- Anh thấy cuộc họp hôm nay thế nào?
- Rất tốt, thưa sếp.
Đây là lần đầu tiên Howard gọi nàng là "sếp".
Lara thích cách gọi đó.
***
Charles Cohn gọi điện thoại đến.
- Tôi hiện đang ở New.York. Cô đến ăn trưa với tôi được không, Lara?
- Ôi, ông thừa biết là nhất định tôi đến, - Lara mừng rỡ nói.
- Ông già và cô gái ngồi ăn trưa trong nhà hàng Sardi.
- Tôi trông cô tươi như hoa, cô Lara, - ông già Cohn nói. - Thành công luôn bám theo cô đấy.
- Đây mới chỉ là bước khởi đầu, thưa ông Cohn, - Lara nói. - ông Charles, ông có muốn tham gia hãng Cameron không? Tôi sẽ dành cho ông một số cổ phần của công ty và…
Charles Cohn lắc đầu.
- Cảm ơn cô, nhưng tôi không nhận. Cô thì mới bắt đầu chặng đường đời, còn tôi thì đã ở cuối con đường ấy rồi. Mùa hè này tôi sẽ nghỉ hẳn.
- Nhưng ta vẫn liên hệ với nhau chứ? - Lara nói. - Tôi không muốn bặt tin ông.
***
Lần tiếp theo, khi Paul Martin đến nhà Lara, nàng nói:
- Em có một món quà cho anh, cưng.
Nàng đưa ông một nửa tá gói và hộp.
- Ôi đã đến ngày kỷ niệm sinh nhật của tôi đâu?
- Thì anh cứ mở ra xem thử.
Quà gồm những tá sơ mi nhãn Bergdorf Goodman và một tá cà vạt nhãn Pucci.
- Tôi có đủ sơ mi và cà vạt rồi, - Paul Martin cười vang.
- Nhưng không phải là loại ấy, - Lara nói. - Những thứ này sẽ làm anh cảm thấy trẻ lại. Em đã tìm được hiệu may thích hợp với anh.
Tuần lễ sau, Lara yêu cầu Martin làm lại đầu theo kiểu mới.
- Ông soi vào gương thầm nghĩ: Trông mình trẻ ra. Cuộc sống trở nên thú vị hơn. Và chính là nhờ Lara.
Vợ ông không quan tâm đến những đổi thay của chồng.
***
Họ đến dự cuộc họp đầy đủ: Howard Keller, Tom Chriton, Jim Belon và Terry Hill.
- Chúng ta cần đẩy nhanh tiến độ xây dựng toà khách sạn, - Lara tuyên bố.
Mọi người đưa mắt nhìn nhau. Howard Keller nói:
- Như thế rất nguy hiểm.
- Sẽ không sao nếu các vị làm việc chính xác.
Tom Chriton đứng dậy nói:
- Thưa bà Cameron, an toàn nhất là hoàn thành dần từng khâu rồi hãy sang khâu khác. Thoạt đầu chúng ta làm phần móng, hệ thống móng rồi hệ thống ống nước chìm, dẫn và thoát nước, sau đó chúng ta mới bắt tay vào…
Lara ngắt lời:
- Rồi mới làm khung sắt và khuôn gỗ để đổ bê tông. Tôi hiểu…
- Vậy tại sao…
- Bởi làm như thế sẽ phải mất hai năm. Tôi không muốn chờ đến hai năm.
Jim Belon nói:
- Muốn đẩy nhanh tốc độ, chúng ta sẽ phải làm song song tất cả các khâu. Nếu xảy ra trục trặc ở một khâu là tất cả sẽ chững lại hết.
- Vì vậy chúng ta phải lên kế hoạch và thiết kế thi công thật chính xác và ăn khớp, - Lara nói. - Làm theo cách song song như thế chúng ta chỉ mất một năm chứ không phải hai và chúng ta sẽ tiết kiệm được hai chục triệu đô-la.
- Đúng là như thế, nhưng nguy hiểm lắm.
- Tôi thích nguy hiểm, thích liều lĩnh.
Chương 15
Lara kể với Paul Martin về quyết định của nàng đẩy nhanh tốc độ thi công và cuộc tranh luận trong bản chỉ đạo.
- Họ nói đúng đấy, - Martin nói. - Cách của cô nguy hiểm lắm.
- Trump đã làm cách đó. Uris cũng làm cách đó - Lara hồn nhiên cãi.
Martin nhẹ nhàng nói:
- Nhưng cô không phải Trump cũng không phải Uris, cô bé ạ.
- Em sẽ lớn hơn họ, Paul. Em sẽ xây cho thành phố New York này nhiều toà nhà lộng lẫy và hiện đại hơn bất cứ nhà kinh doanh xây cất nào khác. Thành phố này sẽ là thành phố của em.
Martin nhìn nàng một lúc lâu:
- Anh tin ở em, Lara.
Lara có một máy điện thoại không ghi trong sổ danh bạ đặt tại văn phòng. Chỉ một mình Paul Martin biết số điện thoại ấy. Và ông cũng đặt một máy riêng cho nàng trong văn phòng của ông. Mỗi ngày họ trò chuyện điện thoại với nhau nhiều lần.
Mỗi khi có điều kiện ăn trưa với nhau, ăn xong họ đến đến nhà Lara. Trước đấy Martin không thể ngờ rằng bây giờ ông lại mong ngóng đến những lần gặp nàng như thế. Lara đã trở thành nỗi ám ảnh không dứt của ông.
***
Khi Howard Keller biết chuyện xẩy ra, anh rất lo.
- Lara, - anh nói. - Tôi cho rằng cô đã phạm một sai lầm. Martin là con người rất nguy hiểm.
- Tại anh không biết ông ấy đấy thôi. Đấy là một con người tuyệt vời.
- Cô yêu ông ta rồi phải không?
Lara đã nghĩ về chuyện này. Nàng rất cần đến Paul Martin. Ông ta thoả mãn nhu cầu quan trọng của nàng. Nhưng nàng có yêu Martin không?
- Không.
- Ông ta có yêu cô không?
- Tôi nghĩ là có.
- Cô hãy cẩn thận. Hãy cẩn thận.
Lara mỉm cười. Bất giác nàng hôn vào má Howard Keller.
- Tôi yêu cái cách anh lo lắng cho tôi như vậy đấy, Howard.
***
Lara đang ở chỗ công trường thi công, xem một bản báo cáo.
- Tôi nhận thấy tiền mua vật liệu quá nhiều, - nàng nói với trưởng ban thiết kế Pete Reese.
- Tôi đã định không nói với bà, thưa bà Cameron. Bởi tôi chưa đủ chứng cứ. Nhưng bà nhận xét đúng. Một loạt vật liệu bị mất. Chúng tôi phải mua số lượng gấp đôi so với dự trù.
Nàng ngước mắt nhìn ông ta.
- Theo ông thì có kẻ ăn cắp?
- Có lẽ thế.
- Ông đã nghĩ đến chưa?
- Chưa.
- Đêm vẫn có người bảo vệ đấy chứ?
- Một người.
Và anh ta không phát hiện ra điều gì hết?
- Không. Nhưng do cách làm ăn của chúng ta thế này thì ban ngày kẻ gian cũng có thể ăn cắp. Chắc là phải có kẻ gian.
Lara suy nghĩ.
- Tôi hiểu. Cảm ơn ông đã cho tôi biết, Pete. Tôi sẽ lo chuyện này.
Chiều hôm đó nàng thuê một thám tử tư, tên là Steve Kane.
- Làm sao ban ngày mà lại có kẻ dám chở ngần ấy vật liệu ra khỏi công trường? - Kane hỏi.
- Đấy là điều tôi muốn ông điều tra cho.
- Bà bảo ban đêm ở đó vẫn có người bảo vệ phải không?
- Có
- Biết đâu chính là anh ta?
- Tôi không quan tâm đến "biết đâu", - Lara nói. - Ông tìm xem kẻ nào và báo cho tôi biết.
- Bà có thể cho tôi làm công nhân trong công trường được không?
- Tôi sẽ lo.
Hôm sau Kane vào làm việc trên công trường xây dựng toà khách sạn.
Khi Lara kể với Howard câu chuyện, anh nói:
- Cô không phải lo chuyện đó. Để tôi.
- Tôi thích tự lo lấy, - Lara nói.
Thế là câu chuyện kết thúc giữa hai người.
Năm ngày sau, Kane đến văn phòng gặp Lara.
- Ông tìm thấy gì chưa?
Thấy đầy đủ, - người thám tử tư nói.
- Có phải người bảo vệ ban đêm không?
- Không. Kẻ gian không chở vật liệu trong công trường ra.
- Nghĩa là sao?
Nghĩa là số vật liệu ấy không hề được chở đến đây Chúng được chở đến một công trường khác bên Jersey và những hoá đơn bà nhận được chỉ là bản sao. Bản thống kê giả.
- Kẻ nào là thủ phạm? - Lara hỏi.
Kane nói một cái tên với nàng.
Chiều hôm sau, có một cuộc họp của ban chỉ đạo công trình. Terry Hill, luật sư của Lara có mặt. Còn có Howard Keller, Jim Belon, trưởng ban thiết kế và Pete Reese. Hội nghị còn có thêm một người lạ. Lara giới thiệu tên ông ta là Conroy.
- Đề nghị báo cáo, - Lara nói.
Pete Reese đứng dậy:
- Chúng ta đi đúng tiến độ. Chỉ còn bốn tháng nữa là xong. Bà nói đúng, chúng ta tiến hành theo tốc độ nhanh. Mọi khâu đều cùng tiến hành song song. Chúng tôi đã bắt đầu công việc lắp đặt điện và hệ thống dẫn thoát nước.
- Tốt lắm, - Lara nói.
- Còn về số vật liệu bị mất thì sao? - Howard Keller hỏi.
- Chưa thấy thêm gì mới, - Pete Reese nói. - Tôi vẫn đang dò.
- Tôi nghĩ chúng ta không cần băn khoăn chuyện đó nữa, - Lara tuyên bố. - Chúng tôi đã tìm ra kẻ ăn cắp nàng đưa mắt về phía người khách lạ. - ông Conroy đã tìm ra kẻ xấu đó. Ông đây là thám tử Conroy.
- Ông ta đến đây làm gì? - Pete Reese hỏi.
- Để bắt anh.
Pete Reese hốt hoảng:
- Nghĩa làm sao?
Lara quay sang các người dự họp:
- Pete Reese đã đem bán vật liệu của chúng ta cho một công trường khác. Lúc tôi kiểm tra bản chi phí mua vật liệu, anh ta đã bảo tôi là có chuyện ăn cắp.
- Khoan đã, - Pete Reese nói. - Tôi… tôi… Bà nhầm rồi.
Lara quay sang Conroy:
- Ông vui lòng dẫn anh ta ra khỏi đây chứ?
Nàng quay sang những người khác:
- Bây giờ ta bàn kế hoạch khánh thành khách sạn.
***
Khách sạn càng đến gần ngày hoàn tất, không khí càng căng thẳng. Lara đâm cáu bẳn khủng khiếp.
Nàng quát tháo với tất cả mọi người. Nửa đêm nàng cũng choàng dậy gọi điện thoại đánh thức hết người này đến người khác.
- Howard, anh biết giấy dán tường đã được chở đến chưa?
- Lạy Chúa, Lara. Bây giờ đang là bốn giờ sáng.
Chỉ còn chín mươi ngày nữa là đến ngày khánh thành khách sạn. Chúng ta không thể khánh thành được nếu tường chưa được dán giấy.
- Sáng ra tôi sẽ kiểm tra xem tầu đã cập bến chưa.
- Bây giờ sáng rồi. Anh kiểm tra ngay đi.
Càng đến gầy thời hạn hoàn tất, Lara càng dễ nổi nóng hơn. Nàng gặp Tom Scott, giám đốc Hãng quảng cáo.
- Ông có con nhỏ không, ông Scott?
Scott ngạc nhiên nhìn Lara.
- Không. Nhưng tại sao bà hỏi thế?
- Bởi tôi vừa qua hãng quảng cáo của ông và thấy một thằng nhãi con đang vẽ thiết kế quảng cáo. Tôi nghĩ chỉ là con cái mình ông mới giao cho nó làm cái công việc quan trọng đến thế. Bao nhiêu người lớn của ông đâu?
Scott cau mày:
- Nếu có gì bà chưa hài lòng…
- Mọi thứ đều làm tôi không hài lòng, - Lara nói. - ông làm việc không năng nổ gì hết. Đó là sự thờ ơ. Không khách sạn nào lại bị quảng cáo theo kiểu nhạt nhẽo như thế. Không một khách sạn nào hết, ông nghe rõ chưa, Scott? Mà đây là khách sạn số một của New York: đẹp nhất, hiện đại nhất. Đây là nơi khách đến nghỉ ngơi dễ chịu như đang ở nhà họ vậy. Chúng ta phải tạo nên dư luận tốt cho nó. Ông có làm nổi việc đó không, ông Scott?
- Tôi cam đoan với bà là tôi làm được. Tôi sẽ tổ chức lại và trong vòng hai tuần lễ…
- Ngay thứ Hai này, - Lara lạnh lùng nói, - tôi cần thấy chiến dịch tuyên truyền quảng cáo đã được bắt đầu.
Các trang quảng cáo rầm rộ xuất hiện trên đủ loại báo chí và áp phích, quảng cáo bướm được dán khắp các thành phố trong toàn Hợp chủng quốc.
- Tôi nghĩ chiến dịch của chúng tôi khá rầm rộ, - Scott nói. - Bà nói rất đúng.
Lara nhìn ông ta, thản nhiên nói:
- Tôi không cần tôi đúng mà tôi cần ông đúng. Tôi trả tiền ông là để ông làm như thế.
Nàng quay sang Jerry Townsend, được phân việc lo đăng quảng cáo:
- Các thiếp mời đã gửi đi hết chưa?
- Rồi. Tôi đã nhận được thư nhận lời của hầu hết khách chúng ta mời. Mọi người đều sẽ có mặt trong bữa tiệc khánh thành. Bữa tiệc sẽ rất lớn.
- Chứ còn gì nữa, - Howard Keller càu nhàu. - Chi ra ngần ấy tiền kia mà.
Lara bật cười.
- Anh đừng nói giọng chủ nhà băng mãi như thế nữa. Chúng ta đã chi một triệu đô-la cho quảng cáo. Chúng ta sắp có hàng chục nhân vật tai to mặt lớn trong bữa tiệc và…
Howard Keller giơ tay:
- Tôi chịu rồi! Tôi chịu rồi.
Hai tuần lễ trước khi khánh thành, mọi thứ đều như cùng xẩy đến một lúc. Giấy dán tường được chở đến. Thảm được trải. Các hành lang được sơn quét và các bức hoạ được treo lên. Lara đi kiểm tra lần chót, theo sau là toàn bộ ban chỉ đạo.
Nàng vào một dẫy phòng khép kín với đầy đủ tiện nghi, một "chìa khoá" 1 nói:
- Rèm không đúng. Thay sang dẫy phòng bên cạnh và đem bộ bên ấy sang treo ở đây.
Vào một dẫy phòng khép kín khác, nàng nhấn thử piano.
- Dây sai. Cho người đến lên dây lại.
Dẫy phòng thứ ba thì lò sưởi điện không cháy:
- Thay công tắc!
Ban chỉ đạo cảm thấy như Lara ôm lấy tất cả mọi việc. Nàng vào khu nhà bếp và khu giặt giũ, các buồng vệ sinh. Nàng xem xét không sót nơi nào, đến đâu nàng cũng yêu cầu thứ này, phàn nàn thứ kia, quy định thứ nọ.
Viên giám đốc nàng thuê để quản lý khách sạn nói:
- Bà đừng quá chi ly đến như vậy. Khách sạn nào lúc khai trương chẳng có đôi chút sai sót nhỏ.
= Nhưng khách sạn của tôi thì không, - Lara nói. - Các khách sạn của tôi không được có sai sót nhỏ nào hết.
Hôm khai trương, Lara dậy từ bốn giờ sáng. Nàng bồn chồn không ngủ được. Nàng rất muốn nói chuyện với Paul Martin, nhưng vào giờ này không thể gọi điện cho ông được. Nàng mặc quần áo và đi dạo.
Mọi thứ đều êm đẹp, nàng tự nhủ. Hệ thống máy vi tính sẽ được lắp xong. Phòng bếp thứ ba sắp hoạt động được. Dãy phòng số bảy, khoá sẽ được sửa lại.
Mình sẽ tìm một ngưởi thay cho mấy nhân viên phục vụ hôm qua xin nghỉ việc. Máy điều hoà nhiệt độ ở căn hộ thượng hạng sẽ hoạt động…
Sáu giờ chiều hôm đó, khách khứa bắt đầu lục tục đến. Mỗi cửa vào có một nhân viên bảo vệ mặc đồng phục đứng kiểm tra giấy mời. Hôm nay có đủ loại nhân vật danh giá của thành phố: các giám đốc, các uỷ viên điều hành các công ty… Lara đã kiểm tra danh sách khách mời rất kỹ, gạt đi những người không quan trọng.
Nàng đứng trong gian tiền sảnh rộng thênh thang tươi cười chào đón khách mỗi khi họ đến.
- Tôi là Lara Cameron. Rất hân hạnh được đón tiếp quý vị. Xin mời quý vị cứ xem thoải mái.
Nàng nói riêng với Howard Keller:
- Tại sao không thấy ông Thị trưởng?
- Ông ta quá bận, chắc thế, và…
- Anh nói vậy nghĩa là ông ta coi tôi không phải người quan trọng? Sẽ đến lúc ông ta thay đổi cách suy nghĩ.
Một trong số các trợ lý của thị trưởng có đến.
- Cảm ơn ông đã đến dự, - Lara nói. - Đấy là một vinh dự cho khách sạn chúng tôi.
Lara rất nóng lòng mong Tod Grayson, cây bút phê bình về xây dựng của tờ New York Times mà nàng đã mời. Nếu ông ta thích toà nhà này, - nàng thầm nghĩ - tức là mình đã chiến thắng.
Paul Martin đến cùng với vợ ông. Đây là lần đầu tiên Lara nhìn thấy bà ta: một phụ nữ đẹp và dáng quý phái. Nàng bỗng cảm thấy mình là kẻ có tội.
Paul Martin bước đến chỗ Lara.
- Thưa cô Cameron. Tôi là Paul Martin. Đây là vợ tôi, Nina. Cảm ơn cô đã mời hai vợ chồng chúng tôi!
Lara nắm bàn tay của Nina hơi lâu hơn thường lệ một chút.
- Tôi rất sung sướng được bà đến dự. Xin bà thoải mái như ở nhà.
Paul Martin ngó gian tiền sảnh. Ông đã đến đây và ngắm nó năm sáu lần rồi.
- Đẹp thật, - ông thốt lên. - Tôi nghĩ rằng cô đã thành công rực rỡ, thưa cô Cameron.
Nina ngắm nàng.
- Tôi cũng nghĩ như chồng tôi.
Lara tự hỏi không biết bà ta có biết chuyện chồng mình dan díu với nàng không?
Khách khứa bắt đầu ùn ùn kéo đến.
Một tiếng đồng hồ sau, Lara đang đứng trong gian tiền sảnh thì Howard bước nhanh đến.
- Sao vậy? - Anh nói. - Mọi người đang chờ cô.
Họ đang ăn uống trong phòng khách lớn. Sao cô còn đứng ngoài này?
- Tod Grayson chưa đến. Tôi đang đợi ông ta.
Cây bút phê bình kiến trúc của New York Times ấy à? Tôi nhìn thấy ông ta đến từ cách đây một giờ rồi!
- Thật không?
- Ông ta trong đám khách tham quan các phòng của khách sạn.
- Sao anh không báo ngay cho tôi biết?
- Tôi đinh ninh cô biết rồi.
- Ông ta bảo sao? - Lara sốt ruột hỏi. - Vẻ mặt ông ta thế nào? Liệu ông ta có hài lòng không?
- Ông ta không nói gì. Trông mặt thì vui vẻ. Nhưng tôi khó nói là ông ta có hài lòng không, nhiều hay ít.
- Ông ta không nói gì à?
- Không.
Lara cau mặt.
- Nếu thích chắc ông ta phải nói chứ. Vậy là điềm gở rồi.
Bữa tiệc khánh thành đạt kết quả mỹ mãn.
Khách khứa ăn, uống và nâng cốc chúc mừng khách sạn. Lúc bữa tiệc đã tàn, Lara được mọi người tranh nhau chúc mừng.
- Khách sạn đẹp quá, thưa cô Cameron…
- Nhất định lần sau đến New York tôi sẽ thuê phòng ở đây…
- Đúng là một sáng kiến lớn: mỗi phòng khách nhỏ lại có một cây đàn piano.
- Tôi thích cách bố trí lò sưởi…
- Tôi sẽ giới thiệu để các bạn bè tôi đến thuê phòng ở đây…
Vậy là tốt. Lara thầm nghĩ. Cho dù báo New York Times không thích thì như vậy là mình cũng đã thành công rồi.
Lara nhìn thấy hai vợ chồng Paul Martin ra về.
- Thưa cô Cameron, tôi nghĩ cô đã thành công rực rỡ. Mọi người ở New York sẽ bàn tán nhiều về toà khách sạn này.
- Cảm ơn ông, thưa ông Martin, - Lara nói. - Cảm ơn hai ông bà đã có nhã ý đến dự.
Bà Nina nói bình thản:
- Chào cô, cô Cameron.
- Chào bà!
Lúc họ đi ra tiền sảnh, Lara nghe thấy bà ta nói với chồng:
- Cô ấy đẹp đấy chứ, anh công nhận không, Paul?
***
Thứ năm sau, khi số báo New York Times ra mắt, Lara đứng ở quầy báo trên góc phố 42 và đại lộ Broadway từ bốn giờ sáng để mua một tờ. Nàng vội vã lật tới mục Kiến trúc của Tod Crayson. Bài báo của ông ta mở đầu"
"Từ lâu đảo Manhattan cần một khách sạn có khả năng làm du khách đến nghỉ cảm thấy đầy đủ tiện nghi như đang ở nhà họ. Các dãy phòng khép kín trong khách sạn Cameron Plaza đều rộng rãi, lịch sư được trang trí có thẩm mỹ. Lara Cameron cuối cùng đã xây dựng được cho New York…"
Lara reo lên sung sướng. Nàng gọi điện cho Howard và đánh thức anh dậy.
- Thắng rồi, Howard - Nàng nói. - Báo Times ca ngợi chúng ta.
Anh ngồi dậy, mừng rỡ:
- Hay quá! Họ nói sao?
Lara đọc bài báo cho anh nghe.
- Vậy là xong, - Howard nói. - Bây giờ thì cô đi ngủ tiếp đi.
- Ngủ ấy à? Anh nói đùa. Tôi lại vừa tìm thấy một địa điểm mới nữa. Đến giờ các nhà băng mở cửa, tôi đề nghị anh đến gặp họ thương lượng chuyện vay tiền ngay…
***
Khách sạn Cameron Plaza tại New York đúng là một kiểu chiến thắng lẫy lừng. Tất cả các dẫy phòng khép kín đều luôn có người thuê và số người đăng ký thuê chiếm cả một bản danh sách dài.
- Đây mới chỉ là bước khởi đầu, - Lara bảo Howard. - Tại thủ đô này có mười ngàn công ty xây dựng nhưng chỉ có một số ít nổi danh: Ticche, Rudin, Rockfeìler, Stern. Dù họ không thích thì cũng sẽ buộc phải chấp nhận chúng ta. Và sẽ đến lúc chúng ta thay đổi cán cân trên bầu trời kiến trúc ở đây. Chúng ta sẽ tạo ra tương lai chứ không phải họ. Các nhà băng bắt đầu gọi điện cho Lara xin được cho nàng vay tiền. Nàng đã triệu tập những nhà môi giới bất động sản lớn nhất, mời họ ăn tối và đi xem hát. Nàng được các quan chức quản lý bất động sản mời nàng ăn điểm tâm và họ giới thiệu với nàng những bất động sản sắp được đưa ra bán. Nàng lựa được hai khu đất trong khu thương mại của thành phố và bắt đầu tiến hành xây cất.
Paul Martin gọi điện đến văn phòng cho Lara.
- Cô đọc tuần báo Kinh doanh chưa? Cô đã trở thành nhân vật nổi danh rồi đấy, - ông nói. - Tiếng đồn lan truyền cô là một nhân vật sấm sét. Cô đã thành công.
- Em sẽ cố gắng.
- Trưa nay cô có rảnh đi ăn với tôi không?
- Em sẽ thu xếp được.
Lara đang họp với hãng thiết kế kiến trúc lớn nhất. Nàng xem những bản vẽ họ mang đến.
- Cô sẽ thích kiểu này, - người kiến trúc sư trưởng của hãng nói. - Kiểu này đẹp và cân đối, đúng là kiểu cô yêu cầu. Cô cho chúng tôi nói chi tiết…
- Không cần, - Lara nói. - Tôi biết xem bản vẽ. - Nàng ngẩng đầu lên. - Tôi muốn ông chuyển kiểu này thành tác phẩm nghệ thuật.
- Nghĩa là sao?
- Tôi muốn có những nét vẽ bằng mầu. Tôi muốn có những bức hoạ thật sự hình dạng của gian tiền sảnh, các hành lang và các phòng giấy. Các chủ nhà băng không có óc tưởng tượng. Tôi cần cho họ thấy cụ thể trang hoàng của toà nhà tương lai sẽ ra sao.
- Ý kiến của cô rất đúng, cô Cameron.
Nữ thư ký của nàng bước vào.
- Xin lỗi, thưa bà chủ.
- Cuộc họp này được triệu tập vào chín giờ. Vậy mà bây giờ chín giờ năm cô mới đến?
- Xin lỗi bà. Đồng hồ báo thức của tôi bị hỏng, tôi…
- Thôi được. Chuyện ấy để nói sau.
Nàng quay sang các kiến trúc sư.
- Tôi muốn có vài thay đổi.
Hai tiếng sau, Lara đã trao đổi xong về những chỗ nàng muốn thay đổi. Khi cuộc họp tan, nàng bảo Kathy:
- Cô ngồi xuống đây đã.
Cô thư ký ngồi xuống.
- Cô có thích công việc hiện nay không?
- Có thưa bà Cameron.
- Riêng tuần này cô đã đến trễ ba lần. Tôi không thể tha thứ thêm được nữa.
- Ôi tôi rất đau lòng. Tôi… không được khỏe.
- Cô làm sao?
- Không làm sao rõ ràng cả, thưa bà.
- Vậy tại sao cô không đi làm đúng giờ được? Có chuyện gì vậy?
- Thời gian trước tôi ngủ rất tốt. Thú thật với bà là tôi đang rất lo.
- Lo chuyện gì? - Lara sốt ruột hỏi.
- Tôi… tôi có khối u.
- Thế à? - Lara im lặng một lúc. - Thế bác sĩ bảo sao?
Kathy nuốt nước bọt.
- Tôi chưa đi khám bác sĩ.
- Tại sao? - Lara nổi nóng. - Cô là con đà điểu hay sao? Tại sao cô không đi khám bác sĩ?
Lara nhấc điện thoại:
- Cho tôi nói chuyện với bác sĩ Peters.
Nàng đặt máy xuống.
- Rất có thể là u lành, nhưng cô không thể bỏ qua như thế được.
- Mẹ tôi và anh tôi đều chết vì ung thư, - Kathy rầu rĩ nói. - Tôi không dám đi khám vì sợ bác sĩ bảo tôi cũng bị bệnh ấy.
Chuông điện thoại reo. Lara nhấc máy.
- Alô. Bác sĩ làm sao? Tôi không cần biết. Cô nói giúp là tôi cần nói chuyện với bác sĩ ngay bây giờ.
Nàng đặt máy xuống.
Lát sau, điện thoại reo. Lara nhấc lên.
- Chào bác sĩ… không, tôi vẫn khỏe. Tôi sẽ bảo cô thư ký đến nhờ ông xem giúp. Tên cô ta là Kathy Turner. Sau đây nửa giờ cô ấy sẽ có mặt ở phòng khám của bác sĩ. Ông khám cho cô ấy ngay sáng nay nhé. Tôi biết ông là chuyên gia hàng đầu về… Vâng… Cảm ơn ông.
Nàng đặt máy xuống.
- Cô đến ngay bệnh viện Sloan - Kettering. Bác sĩ Peters sẽ chờ cô ở đó.
- Tôi không biết nói thế nào để biểu lộ hết lòng biết ơn bà, thưa bà chủ.
- Hãy nói rằng sáng mai cô không đến trễ nữa.
***
Howard Keller bước vào phòng giấy.
- Có chuyện trục trặc, sếp?
- Chuyện gì?
- Về khu đất trên phố số 14. Chúng ta đã giải toả tất cả những người sống trong đó, trừ một cư xá. Cư xá Dorchester. Sáu gia đình trong đó nhất định không chịu dời đi. Và thành phố cũng không cho phép chúng ta ép buộc họ.
- Trả thêm tiền cho họ.
Đây không phải là chuyện tiền. Những gia đình đó sống ở đấy đã lâu. Họ không chịu đi vì đã quen thuộc và thấy sống ở đó dễ chịu.
- Vậy thì ta làm cho họ sống không dễ chịu nữa.
- Nghĩa là sao?
Lara đứng dậy:
- Ta đến xem lại khu vực ấy đi.
Dọc đường họ thấy những phụ nữ đeo tay nải và những người vô gia cư chen chúc trên đường xin tiền bố thí.
Trong một đất nước phồn vinh như thế này, - Lara, - thì quang cảnh này đúng là nhục nhã.
Cư xá Dorchester là một toà nhà gạch sáu tầng nằm giữa một khu toàn những túp nhà tồi tàn đang chờ xe ủi đến phá.
Lara đứng ngoài đường nhìn rất lâu.
- Có bao nhiêu gia đình sống trong này?
- Chúng ta đã dời đi được mười sáu hộ, còn sáu hộ không chịu.
- Nghĩa là chúng ta có mười sáu căn hộ có thể sử dụng?
Howard nhìn Lara, ngạc nhiên:
- Đúng thế. Nhưng sao?
- Ta sẽ đưa người vào ở kín mười sáu căn hộ bỏ trống ấy.
Ý cô bảo ta tìm người thuê? Nhưng toà nhà này sắp…
- Không phải cho thuê mà cho ở nhờ. Chúng ta sẽ cho đám người vô gia cư kia đến ở tạm. Thành phố New York có hàng ngàn người không chỗ trú chân. Chúng ta sẽ cho họ ở và anh hãy quan tâm, cấp cho họ đôi chút thức ăn nữa.
Howard cau mặt:
- Có nên coi đấy là một suy nghĩ có giá trị nhất của cô từ trước tới nay không?
- Anh Howard! Chúng ta sẽ làm việc từ thiện. Chúng ta sẽ làm cái việc mà thành phố không thể làm được - đó là cung cấp nơi trú chân cho những kẻ vô gia cư.
Lara nghiên cứu kỹ thêm toà nhà cư xá, xem các cửa sổ.
- Và tôi muốn đóng ván kín những cửa sổ kia lại.
- Để làm gì?
- Ta sẽ tạo cho toà nhà có vẻ như một toà nhà bỏ hoang. Tầng trên cùng vẫn có người ở phải không?
- Có.
- Vậy thì ta dựng một tấm biển lớn, chặn tầm mắt của họ.
- Nhưng…
- Anh hãy cứ làm như thế đi.
Khi Lara trở về văn phòng, đã có một lời nhắn chờ nàng.
- Bác sĩ Peters đề nghị bà chủ gọi điện đến cho bác sĩ, - Tricia nói.
- Liên lạc ngay cho tôi.
Bác sĩ Peter nhấc máy ngay.
- Lara. Tôi đã khám cho cô thư ký của bà.
- Sao?
- Cô ấy có một khối u. Tôi sợ là u ác tính. Tôi đã cho làm sinh thiết ngay rồi.
- Tôi cần một người nữa khám cho chắc, - Lara nói.
- Tất nhiên rồi, nếu bà muốn, nhưng tôi là chủ nhiệm khoa và…
- Tôi cần có thêm một bác sĩ nữa khám cho Kathy.
- Cô ấy hiện ở đâu?
- Đang trên đường về văn phòng bà.
- Cảm ơn ông, Paters.
Lara đặt máy xuống. Nàng ấn nút máy truyền âm:
- Kathy về thì bảo sang gặp tôi.
Lara nghiên cứu lịch công việc trên bàn. Nàng chỉ có được ba chục ngày để giải toả cư xá Dorchester trước khi bắt đầu thi công.
Sáu tên ương ngạnh. Thôi được, Lara thầm nghĩ. Xem chúng còn ngoan cố được bao lâu nữa.
Kathy vào phòng giấy bà chủ. Hai mắt cô đỏ và mọng lên vì khóc.
- Tôi nghe tin rồi, - Lara nói. - Tôi rất thông cảm, Kathy.
- Tôi sắp chết rồi, - Kathy mếu máo nói.
Lara đứng dậy, ôm chặt cô thư ký.
- Không sao đâu. Ngày nay việc điều trị ung thư đã tiến rất xa. Cô sẽ làm phẫu thuật và sẽ khỏi.
- Thưa bà Cameron… tôi không đủ khả năng…
- Tôi cho tiền. Bác sĩ Peters sẽ kéo thêm một bác sĩ nữa khám cho cô. Và nếu lần khám này ông bác sĩ kia cũng kết luận đúng như thế thì cô sẽ phải mổ ngay. Bây giờ cô về nhà nghỉ ngơi đi.
Kathy lại khóc.
- Cảm ơn bà chủ.
Khi Kathy bước ra, cô thầm nghĩ:
- Không ai hiểu nỗi bà ta là người thế nào nữa?
Chú thích:
1 Một đơn vị cho khách thuê ở khách sạn
Nguồn: http://www.sahara.com.vn/