22/3/13

Sứ giả của thần chết (C27-29)

Chương 27


Trong Toà đại sứ Mỹ, Mary đang trong phòng cách âm điện thoại về văn phòng Stanton Rogers theo đường dây an toàn. Lúc ấy là một giờ sáng tại Bucarest và 8 giờ sáng tại Washington, DC, Mary biết viên bí thư của Stanton Rogers luôn luôn đến văn phòng sớm.
- Văn phòng ông Rogers.
- Đây là Đại sứ Ashley. Tôi biết rằng ông Rogers đang ở Trung Quốc với Tổng thống. Nhưng đây là việc khẩn cấp nên tôi muốn nói chuyện với ông càng sớm càng tốt. Có cách nào tôi có thể gặp ông ấy ở đấy không?
- Xin lỗi bà Đại sứ. Lộ trình của ông ấy rất co dãn. Tôi chẳng có số điện thoại nào của ông ấy cả.
Mary cảm thấy tim nàng như rụng xuống.
- Khi nào bà có tin của ông ấy?
- Thật khó nói. Ông ấy và Tổng thống có một lịch trình bận rộn. Có lẽ có ai ở Bộ Ngoại giao có thể giúp bà được không?
- Không, - Mary buồn rầu nói. - Không ai khác có thể giúp tôi cả. Cám ơn bà.
Nàng ngồi một mình trong phòng, nhìn trừng trừng vào hư vô, ở giữa những thiết bị tinh vi nhất thế giới nhưng chẳng có cái nào có công dụng gì cho nàng cả. Mike Slade đang định sát hại nàng.
Nàng phải cho ai đấy biết. Nhưng ai? Ai nàng có thể tin tưởng? Người duy nhất biết Slade đang định làm gì là Louis Desforges.
Mary lại thử quay số về nhà ông, nhưng cũng không có tiếng trả lời nào cả. Nàng nhớ lại điều Stanton Rogers đã bảo nàng: "Nếu bà muốn gửi cho tôi bất cứ công điện nào mà bà không muốn cho bất cứ ai khác đọc, mật mã ở đầu công điện là ba chữ "X"
Mary vội trở về văn phòng nàng và thảo một công điện khẩn gửi Stanton Rogers. Nàng ghi ba chữ "X" - trên đầu. Nàng rút ra quyển sách mật mã đen và cẩn thận mã hoá điều nàng đã viết. Ít nhất, nếu bây giờ có bất cứ điều gì xảy ra cho nàng. Stanton Rogers sẽ biết ai là người chịu trách nhiệm.
Mary đi bộ dọc hành lang đến phòng liên lạc.
- Chào bà Đại sứ. Tối nay bà làm việc khuya đấy!
- Vâng, - Mary nói. - Có một công điện tôi muốn gửi đi. Tôi muốn nó được chuyển đi ngay.
- Tôi sẽ đích thân lo việc ấy.
- Cám ơn ông. - Nàng trao cho ông ta bức điện và hướng về phía cửa trước. Nàng muốn ở gần con nàng kinh khủng.
Trong phòng liên lạc, Eddie Maltz giải mã công điện mà Mary đã trao cho ông ta. Khi giải xong, ông ta đọc lại hai lần và cau mày. Ông ta bước đến máy xé vụn, ném bức điện vào trong đấy và trông nó biến thành hoa giấy.
Rồi ông ta gọi điện cho Floyd Baker, Bộ trưởng Ngoại giao. Bí danh: Thor.
***
Lev Pasternak mất hai tháng để đi theo con đừờng mòn loanh quanh dẫn đến Bucarest Aires.
SIS và nửa chục cơ quan khác khắp thế giới đã giúp nhận dạng Angel là kẻ sát nhân. Mossad đã cho chàng biết tên của Neusa Munez, tình nhân cửa Angel. Tất cả đều muốn loại trừ Angel.
Đối với Lev Pasternak, Angel đã trở thành một điều ám ảnh. Bởi vì sự thất bại của Lev Pasternak, Marin Groza đã chết và Pasternak không bao giờ có thể tự tha thứ mình về điều ấy. Tuy nhiên chàng có thể chuộc lỗi. Và chàng dự định như thế.
Chàng không trực tiếp tiếp xúc với Neusa Munez. Chàng xác định vị trí toà chung cư nơi mụ sống và canh chừng đợi Angel xuất hiện. Sau năm ngày, khi không có dấu hiệu nào của hắn cả, Pasternak mở cuộc tiến công của chàng. Chàng đợi đến lúc mụ đàn bà đi khỏi và sau 15 phút lên lầu, mở khoá cửa của mụ và vào trong gian nhà. Chẳng có hình ảnh, bút tích hoặc địa chỉ nào có thể đưa chàng đến với Angel cả. Pasternak phát hiện những bộ quần áo trong tủ. Chàng quan sát những nhãn hiệu Herrera, lấy đi một chiếc áo veste ở móc áo và nhét dưới cánh tay chàng. Một phút sau chàng ra đi, cũng lặng lẽ như lúc chàng đến.
Sáng hôm sau, Lev Pasternak bước vào tiệm Herrera. Tóc chàng rối tung và quần áo chàng nhăn nhúm và người chàng bốc mùi whisky.
Viên giám đốc tiệm may quần áo đàn ông đến với chàng và nói một cách không bằng lòng.
- Cho phép tôi được giúp ngài chứ?
Lev Pasternak cười một cách ngượng ngập.
- Vâng, - chàng nói. - Nói thật với ông nhé, đêm qua tôi say bí tỉ. Tôi đánh bạc với một số công tước Nam Mỹ trong phòng khách sạn của tôi. Tôi nghĩ rằng tất cả chúng tôi đều say một tí đấy bạn. Không biết cách nào, một trong những tên ấy - tôi không nhở tên - đã bỏ chiếc áo veste lại trong phòng tôi. - Lev đưa chiếc áo veste lên, tay chàng không vững. - Nó mang nhãn của ông đấy, nên ông nghĩ rằng ông có thể cho tôi biết nơi để trả lại cho người ấy!
Viên giám đốc xem xét chiếc áo veste.
- Vâng, chúng tôi đã cắt may chiếc áo này. Tôi phải xem lại sổ sách của chúng tôi đã. Tôi có thể gọi ông ở đâu?
- Ông không có thể đâu. - Lev Pasternak lẩm bẩm. - Tôi đang chơi bài nơi khác. Nếu có một tấm danh thiếp, tôi sẽ gọi ông.
- Vâng. - Viên giám đốc đưa cho chàng tấm danh thiếp của ông ta.
- Ông sẽ không lấy mất chiếc áo veste đấy chứ? - Lev say mèm hỏi.
- Chắc chắn là không - Viên giám đốc phật ý nói.
Lev Pasternak đập lên lưng ông ta nói.
- Tốt, chiều nay tôi sẽ gọi ông sau.
Chiều hôm ấy khi Lev từ phòng khách sạn gọi đến, viên giám đốc nói:
- Tên của người mà chúng tôi đã may chiếc áo veste là ngài H.R de Mendoza. Ông ta thuê một dãy phòng tại khách sạn Aurora, dãy phòng 417.
Lev Pasternak kiểm tra lại để chắc rằng cửa của chàng đã được khoá. Chàng lấy trong tủ ra một chiếc vali, mang lên giường và mở ra. Bên trong là một khẩu súng ngắn SIG-Saur 45 có ống hãm thanh, món quà xã giao của một người bạn ở cơ quan an ninh Arhentina.
Pasternak kiểm soát lại để biết chắc khẩu súng đã được nạp đạn và ống hãm thanh an toàn.
Chàng đặt chiếc vali vào lại trong tủ và đi ngủ.
Lúc năm giờ sáng, Lev Pasternak lặng lẽ bước dọc theo hành lang tầng bốn vắng người của khách sạn Aurora. Khi chàng đến phòng 417, chàng nhìn chung quanh để biết chắc không ai trông thấy cả.
Chàng lần xuống ổ khoá và tra vào đó một sợi dây thép. Khi chàng nghe cánh cửa xịch mở, chàng rút khẩu súng ngắn ra.
Chàng cảm thấy một cơn gió lùa khi cánh cửa bên hành lang mở ra và trước khi Pasternak có thể xoay lại, chàng càm thấy có vật gì đấy cứng và lạnh ấn vào sau cổ của chàng.
- Tôi không thích bị theo dõi! - Angel nói.
Lev Pasternak nghe tiếng clic của cò súng một giây trước khi óc chàng vỡ toang.
***
Angel không chắc Pasternak đi một mình hoặc cùng hành động với ai khác, nhưng thận trọng thêm nữa vẫn thường là điều tốt. Cú điện thoại đã đến và đã đến lúc phải đi. Trước tiên Angel phải mua một ít đồ. Có một tiệm vải tốt ở đường Pueyrredon, đắt tiền, nhưng Neusa xứng đáng với loại tốt nhất. Bên trong cửa hiệu mát và lặng lẽ.
- Tôi muốn xem một chiếc áo bình thường mặc ở nhà, một cái gì đấy có rất nhiều nếp xếp ấy - Angel nói.
Người nữ thư ký trố mắt nhìn.
- Và một chiếc quần lót xẻ đấy!
Mười lăm phút sau, Angel bước vào tiệm Frenkel. Các giá chất đầy ví da, găng tay và cặp.
- Tôi muốn mua một chiếc cặp. Đen.
Nhà hàng El Aljire tại khách sạn Sheraton là một trong những nhà hàng đẹp nhất tại Buenos Aires. Angel ngồi xuống một chiếc bàn trong góc và đặt chiếc cập mới dưới bàn. Người hầu đến bàn.
- Xin chào!
- Tôi sẽ khởi đầu với món Pargo và sau đấy là món Parrillado với Parotos và Verduras. Tôi sẽ quyết định đồ tráng miệng sau.
- Được!
- Phòng xả hơi ở đâu?
- Ở sau, xuyên qua chiếc cửa xa kia và về bên trái!
Angel đứng dậy ra khỏi bàn và bước về hướng phía sau nhà hàng, để lại chiếc cặp trên bàn. Ở đấy có một hành lang hẹp với hai cửa nhỏ, một cửa để quí ông và một cửa để quí bà. Cuối hành lang là cánh cửa đôi đưa đến nhà bếp bốc hơi, ồn ào. Angel đẩy một cánh cửa ra và bước vào bên trong. Một quang cảnh hoạt động kỳ lạ với những đầu bếp và phụ bếp lăng xăng ra vào cố gắng theo kịp những nhu cầu cấp bách của giờ ăn trưa. Các người hầu bàn vào nhà bếp mang những mâm đầy. Các đầu bếp la hét các hầu bàn và các hầu bàn la hét các phụ hầu bàn.
Angel đi băng ngang qua căn phòng và bước ra qua một cánh cửa hậu đưa đến một con hẻm nhỏ.
Hắn đợi năm phút để chắc chắn không bị ai theo dõi.
Có một chiếc taxi ở góc đường. Angel cho tài xế địa chỉ ở số 1 Humberto, xuống xe cách đấy một khu nhà và gọi một chiếc taxi khác.
- Donde por favor? 1
- Aeropuerto2 sẽ có một vé đi London đợi ở đấy. Vé hạng du khách. Hạng nhất quá dễ lộ.
***
Hai giờ sau, Angel nhìn thành phố Buenos Aires biến mất dưới những đám mây, như trò quỷ thuật của một pháp sư thần linh nào đấy và tập trung vào nhiệm vụ trước mặt, suy nghĩ về những chỉ thị đã được cho biết.
- Phải chắc chắn rằng bọn trẻ chết với bà ta. Cái chết của họ phải ngoạn mục.
Angel không thích bị ra lệnh phải hoàn thành một hợp đồng như thế nào. Chỉ có những kẻ không chuyên khá ngu xuẩn để khuyên bảo những tay nhà nghề.
Angel mỉm cười.
- Họ sẽ chết cả và sẽ trông ngoạn mục hơn bất cứ ai nhận hợp đồng vụ này.
Angel ngủ một giác say không mộng mị.
***
Sân bay Heathrow của London đông nghẹt du khách nghỉ hè và chuyến taxi vào Mayfair mất hơn một tiếng đồng hồ. Hành lang của Toà Churchill bận rộn với du khách ghi tên ra vào.
Một người trực tầng phụ trách xách hành lý của Angel. Tiền puộc-boa khiêm tốn, chẳng có gì để cho người trực tầng sẽ nhớ sau này. Angel bước đến dẫy thang máy của khách sạn, đợi đến lúc một căn thang máy trống, mới bước vào bên trong.
Khi thang máy đang di chuyển, Angel ấn nút các tầng 5, 7, 9 và 10 và ra ở tầng 5. Bất cứ ai có thể nhìn từ hành lang có lẽ sẽ bị bối rối.
Một cầu thang dùng để đi xuống đưa đến một hẻm nhỏ và năm phút sau khi ghi tên vào Toà Churchill, Angel leo lên một chiếc taxi về lại Heathrow.
Hộ chiếu ghi H.Rie Mendoza vé hàng không Tarom đi Bucarest. Angel gửi một điện tin từ sân bay.
ĐẾN THỨ TƯ
H.R de Mendoza.
Được gửi đến Eddie Maltz.
Sáng sớm hôm sau, Dorothy Stone báo:
- Văn phòng Stanton Rogers đang trên đường dây!
- Tôi sẽ nhận, - Mary nôn nóng nói. Nàng chụp lấy ống nghe. - Stan à?
Nàng nghe giọng viên bí thư của ông và muốn khóc vì tuyệt vọng.
- Ông Rogers nói tôi gọi bà, thưa bà Đại sứ. Ông ấy đang đi với Tổng thống và không thể nào đến được điện thoại, nhưng ông ấy nói tôi lo cho bà được bất cứ điều gì bà cần. Nếu bà cho tôi biết vấn đề là gì?
- Không, - Mary nói, cố gắng xoá đi sự tuyệt vọng nơi giọng nói của nàng. - Tôi… phải đích thân nói với ông ấy! Tôi e rằng không phải đến ngày mai đâu.
- Ông ấy nói rằng ông ấy sẽ gọi bà ngay khi nào ông ấy có thể.
- Cám ơn ông. Tôi sẽ đợi đến khi nào ông ấy gọi. - Nàng gác ống nghe. Chẳng làm gì được cả, chỉ có đợi thôi.
Mary tiếp tục cố gắng điện thoại cho Louis ở nhà ông. Không trả lời. Nàng thử gọi Toà đại sứ Pháp. Họ chẳng có ý kiến gì về nơi ở của ông cả.
- Xin vui lòng hãy nói ông ấy gọi tôi ngay khi ngài được tin ông ấy nhé.
Dorothy nói:
- Có một cú điện thoại cho bà, nhưng cô ta từ chối không cho biết tên.
- Tôi sẽ nhận. - Mary nhấc ống nghe. – Alô, đây là Đại sứ Ashley.
Một giọng phụ nữ dịu dàng với âm Rumani nói:
- Đây là Corina Socoli…
Cái tên ấy được nhớ ngay. Nàng là một cô gái đẹp vừa độ 20, vũ nữ ba-lê nổi tiếng của Rumani.
- Tôi cần sự giúp đỡ của bà, - cô gái nói. - Tôi đã quyết định đào thoát!
- Hôm nay mình không thể lo việc này được. - Mary nghĩ thế. - Bây giờ không được. - Nàng nói, - Tôi không rõ là tôi có thể giúp được cô không.
Nàng suy nghĩ thật nhanh. Nàng cố gắng nhớ lại điều nàng đã được kể về những kẻ đào thoát.
"Đa số bọn họ do Liên Xô cài vào. Chúng ta đem họ đến, họ cho chúng ta một số ít tin tức vô thưởng vô phạt hoặc những tin sai. Một số bọn họ trở nên đần độn. Những mẻ cá thực sự là những sĩ quan tình báo cao cấp hoặc các khoa học gia. Chúng ta thường có thể dùng những người ấy. Bằng trái lại, chúng ta không cho họ tị nạn chính trị trừ phi có một lý do thật tốt.
Corina Socoli khóc."
- Xin vui lòng? Tôi không được an toàn tại chỗ tôi ở. Bà nên cho ai đến đây đưa tôi đi.
"Các chính quyền cộng sản ấy dựng một số bẫy tinh vi. Một người nào đấy tự cho mình là đào thoát hay xin trợ giúp. Bạn mang họ đến Toà đại sứ và rồi họ la lên rằng họ bị bắt cóc. Nó cho họ một lý do dể có biện pháp chống lại các mục tiêu ở Hoa Kỳ".
- Cô ở đâu? - Mary hỏi.
Dừng lại một lúc.
- Tôi tin rằng tôi phải tin bà. Tôi ở tại quán trọ Roscow ở Moldavia. Bà sẽ đến đón tôi chứ?
- Tôi không thể đi, - Mary nói. - Nhưng tôi sẽ cho người đến đưa cô đi. Đừng gọi điện thoại này nữa. Chỉ đợi tại nơi cô đang ở. Tôi…
Cửa mở ra và Mike Slade bước vào. Mary nhìn lên rụng rời. Ông ta đang đi về phía nàng.
Giọng nói ở đầu dây điện thoại vẫn còn nói:
- Alô, Alô…
- Bà đang nói chuyện với ai vậy? - Mike hỏi.
- Với với bác sĩ Desforges. - Đấy là tên đầu tiên vụt thoáng qua trí nàng. Nàng gác chiếc ống nghe, kinh khiếp.
Đừng buồn cười thế, - nàng tự nhủ. - Bà đang ở Toà đại sứ mà. Ông ta chẳng dám làm gì cả ở đây đâu?
- Desforges à? - Mike từ từ lập lại.
- Vâng. Ông ấy… ông ấy đang đi đến đây gặp tôi.
Nàng ước gì điều ấy thành sự thật vô cùng.
Có một vẻ kỳ lạ trong mắt của Mike Slade.
Ngọn đèn trên bàn giấy của Mary còn cháy và nó in bóng của Mike lên tường, làm cho ông ta to lớn và đe doạ một cách kỳ cục.
- Bà có chắc là bà đã khá khoẻ để làm việc lại không?
Thật là một con người nhẫn tâm.
- Vâng, tôi khoẻ.
Nàng mong ông ta đi kinh khủng để nàng có thể thoát thân. Mình không nên tỏ ra cho hắn biết mình sợ hãi.
Ông ta tiến đến gần nàng hơn.
- Bà trông căng thẳng đấy. Có lẽ bà nên đưa bọn trẻ đi chơi ở vùng ao hồ ít ngày.
Ở đấy mình sẽ là một mục tiêu dễ dàng hơn!
Chỉ việc nhìn ông ta không thôi cũng đủ làm nàng hoảng sợ đến nỗi nàng thấy khó thở rồi. Điện thoại tay đôi của nàng reo. Nó là một vật cứu mạng.
- Xin ông miễn cho tôi…
- Được!
Mike Slade đứng dấy một lúc nhìn nàng đăm đăm rồi quay lại bỏ đi mang theo chiếc bóng của ông ta, Mary gần muốn khóc vì khuây khoả, nàng nhấc điện thoại lên.
- Đây là Jerry David, Lãnh sự Công vụ. - Thưa bà Đại sứ, tôi rất tiếc đã quấy rầy bà, nhưng tôi ngại là tôi có một tin khủng khiếp cho bà đấy. - Chúng tôi vừa nhận được một phúc trình của cảnh sát rằng bác sĩ Louis Desforges đã bị sát hại.
Căn phòng bắt đầu quay cuồng.
- Ông… ông chắc chứ?
- Vâng, thưa bà. Ví của ông ấy được tìm thấy trên thân thể của ông ấy.
Những kỷ niệm thuộc bộ máy cảm giác vụt loé qua đầu óc nàng và một giọng trên điện thoại đang nói. - Đây là cảnh sát trưởng Munster. Chồng bà đã bị chết trong một vụ tai nạn ô tô. - Và tất cả những nỗi dau buồn cũ vụt quay trở lại đâm vào tim nàng, xé nát người nàng ra.
- Làm sao - sao việc ấy lại xảy ra? - Giọng nói của nàng nghẹn ngào.
- Ông ấy bị bắn chết.
- Họ có biết ai làm việc ấy không?
- Không, thưa bà. An ninh và Toà đại sứ Pháp đang điều tra.
Nàng thả ống nghe xuống, tâm trí và thân thể nàng rụng rời, nàng dựa lưng vào thành ghế nhìn đăm đăm lên trần nhà. Trên đấy có một vết nứt.
Mình phải sửa lại, - Mary nghĩ thế. - Chúng ta không được có những vết nứt trong Toà đại sứ của chúng ta. Có một vết nứt khác. Vết nứt ở khắp nơi.
Những vết nứt trong cuộc sống của chúng ta và khi nào có một vết nứt, những việc xấu xa lại xâm nhập vào. Edward chết. Louis chết. Nghĩ đến điều ấy, nàng không chịu nổi. Nàng tìm tòi những vết nứt khác. Mình không thể lại qua được cơn đau này đâu, Mary nghĩ thế. Ai muốn giết Louis nhỉ?
Câu trả lời đi liền ngay sau câu hỏi. "Mike Slade". Louis đã khám phá ra rằng Slade đã cho Mary uống chất Arsen. Có lẽ Slade nghĩ rằng với cái chết của Louis, chẳng ai có bằng chứng nào chống lại ông ta cả.
Sự nhận thức bất thình lình làm nàng xúc động và tràn ngập tâm hồn nàng một sự kinh hoàng mới. "Bà đang nói chuyện với ai đấy? Bác sĩ Desforges". Và có lẽ Mike biết rằng bác sĩ Desforges đã chết.
Nàng ở lại trong văn phòng nàng suốt ngày và đặt kế hoạch cho bước tiến kế tiếp của nàng. Mình sẽ không để cho ông ta đưa mình đi xa. Mình sẽ không để cho ông ta giết mình. Lòng nàng tràn đầy một cơn thịnh nộ mà nàng chưa từng biết trước kia. Nàng sẽ nói về bản thân nàng và con cái nàng. Và nàng sẽ tiêu diệt Mike Slade.
Mary lại gọi khẩn cấp đến Stanton Rogers.
- Tôi đã cho ông ấy biết bức điện của bà, thưa bà Đại sứ. Ông ấy sẽ trả lời bà càng sớm càng tốt.
Nàng không thể nào bình tĩnh được để chấp nhận cái chết của Louis. Ông ấy thật nồng nàn, thật dịu dàng và giờ đây ông đang nằm bất động trong một nhà xác nào đấy. Nếu mình đã về lại Kansas, Mary buồn rầu nghĩ, Hôm nay Louis sẽ vẫn còn sống.
- Thưa bà Đại sứ…
Mary nhìn lên. Dorothy Stone đang chìa ra cho nàng một phong bì.
- Nhân viên bảo vệ ở cổng nhờ tôi chuyển cho bà cái này. Hắn nói rằng nó đã được một cậu bé chuyển đến.
Chiếc phong bì ghi "Thư riêng, chỉ riêng bà Đại sứ xem".
Mary xé phong bì. Bức thư có những dòng chữ in viết tay gọn gàng.
"Bà Đại sứ thân mến,
HÃY HƯỞNG NGÀY CUỐI CÙNG CỦA BÀ TRÊN MẶT ĐẤT".
Nó được ký tên "Angel"
Lại một chiến thuật nhát ma nữa của Mike Slade, Mary nghĩ thế - Không thành công đâu. Mình sẽ tránh hắn thật kỹ.
Đại tá Mc Kinney chăm chú nhìn bức thư.
- Ông lắc đầu.
- Ngoài ấy có nhiều người bệnh đấy - ông ngẩng đầu nhìn Mary.
- Theo chương trình chiều nay, bà phải có mặt tại buổi lễ khởi công xây dựng một thư viện mới nữa. Tôi sẽ huỷ bỏ và…
- Không.
- Bà Đại sứ, thật quá nguy hiểm cho bà…
- Tôi sẽ an toàn thôi.
Bây giờ nàng đã biết sự nguy hiểm đang nằm ở đâu và nàng đã có kế hoạch để tránh nó.
- Mike Slade đâu? - Nàng hỏi.
- Ông ta đang họp ở Toà đại sứ Úc.
- Xin vui lòng nhắn với ông ta rằng tôi muốn gặp ông ta ngay.
- Bà muốn nói chuyện với tôi à? - giọng của Mike Slade vô tình.
- Vâng. Có một việc tôi muốn ông làm đây.
- Tôi đang đợi lệnh của bà dây.
Giọng giễu cợt của ông ta như một cái tát.
- Tôi đã nhận được một cú điện thoại của một người muốn đào thoát.
- Ai đấy?
Nàng không có ý định nào cho ông ta biết cả. Ông ta sẽ phản bội cô gái.
- Điều ấy không? quan trọng. Tôi muốn ông đưa người ấy đến đây.
Mike cau mày.
- Đấy có phải là người mà người Rumani muốn bắt giữ không?
- Vâng.
- À, điều này có thể đưa đến nhiều…
Nàng cắt ngang.
- Tôi muốn ông đến quán trọ Roscow tại Moldavia và đưa cô ấy đến đây!
Ông ta bắt đầu biện luận cho đến khi ông ta nhìn thấy vẻ mặt của nàng. - Nếu đấy là điểu bà muốn, tôi sẽ nói…
- Không. - Giọng của Mary như thép. - Tôi muốn ông đi. Tôi sẽ cho hai người đi với ông.
Cùng đi với Gunny và một người lính thuỷ quân lục chiến khác, Mike sẽ không thể nào giở trò gì cả. Nàng đã nói Gunny đừng để Mike Slade rời khỏi tầm mắt.
Mike nhìn Mary chằm chằm, bối rối.
- Tôi có một chương trình gồm nhiều việc. Có lẽ ngày mai sẽ…
- Tôi muốn ông đi ngay cho. Gunny đang đợi trong văn phòng ông đấy. Ông phải đưa kẻ đào thoát về đây cho tôi. - Giọng của nàng không còn chừa chỗ nào để biện luận cả.
Mike chậm rãi gật đầu.
- Được rồi!
Mary nhìn ông ta với một cảm giác nhẹ nhõm thật khẩn trương đến nỗi nàng cảm thấy choáng váng. Với việc Mike khỏi gây trở ngại, nàng sẽ được an toàn.
Nàng quay sổ của đại tá Mc Kinney.
- Chiều nay tôi sẽ tiếp tục với buổi lễ, - nàng báo cho ông biết.
- Tôi nhất mực khuyên bà không nên đi, bà Đại sứ ạ. Tại sao bà cứ muốn lộ diện với sự nguy hiểm không cần thiết khi…
- Tôi chẳng có sự chọn lựa nào khác. Tôi đại diện cho quốc gia chúng ta. Tôi sẽ ra sao nếu cứ trốn trong tủ mỗi lần có ai đấy de doạ mạng sống của tôi chứ? Nếu tôi làm điều ấy một lần, tôi sẽ không bao giờ có thể ló mặt ra nữa. Khi đó tôi có thể về nước được rồi đấy. Và đại tá ạ, tôi chẳng có ý định nào về nước cả.

Chú thích:
1 Tiếng Tây Ban Nha: Thưa ông đi đâu ạ?
2 Tiếng Tây Ban Nha: Sân bay


Chương 28

Buổi lễ khởi công xây dựng một thư viện Mỹ mới nữa theo chương trình tổ chức lúc 4 giờ chiều tại quảng trường Alexandru Sahia, trong một lô đất trống rộng gần toà nhà chính của thư viện Mỹ.
Khoảng ba giờ chiều, dân chúng đã tập trung rất đông. Đại tá Mc Kinney đã có một cuộc họp với Đại uý Aurel Istrase, trưởng ngành an ninh.
- Chắc chắn là chúng tôi sẽ bảo vệ tối đa, - Istrase trấn an ông.
Istrase đã thực hiện đúng lời hứa. Ông ra lệnh tất cả xe cộ phải rời khỏi quảng trường, để không có nguy cơ nào bị bom đặt trong xe cả, cảnh sát đóng quanh toàn khu vực và một tay thiện xạ nằm trên mái toà nhà thư viện.
Độ ít phút trước bốn giờ, mọi việc đều sẵn sàng.
Các chuyên viên điện tử đã kiểm tra toàn thể khu vực và không tìm thấy chất nổ nào cả. Khi tất cả các sự kiểm tra hoàn tất, Đại uý Aurel Istrase nói:
- Đại tá Mc Kinney, chúng tôi đã sẵn sàng.
- Rất tốt! - đại tá Mc Kinney quay sang một phụ tá, - Hãy mời Đại sứ đến!
Mary được bốn lính thuỷ quân lục chiến hộ tống đến chiếc xe hòm. Họ đi hai bên nàng lúc nàng đi vào trong xe.
Forian tươi cười:
- Chào bà Đại sứ. Đấy sẽ là một thư viện mới, lớn và đẹp, đúng không, thưa bà?
Trong lúc lái xe, ông ta tiếp tục lải nhải nhưng Mary không nghe. Nàng đang suy nghĩ đến nụ cười trong đôi mắt của Louis và sự dịu dàng khi chàng làm tình với nàng. Nàng bấm vào cườm tay nàng, tìm cách làm cho sự đau đớn bên ngoài thay thế được nỗi thống khổ bên trong "Mình không được khoẻ, - nàng tụ nhủ. Dù thế nào mình cũng không được khoẻ. Chẳng còn tình yêu nữa! - nàng suy nghĩ một cách nặng nhọc, - chỉ còn thù hận thôi. Điều gì sẽ xảy ra cho thế giới nhỉ?".
Khi chiếc xe hòm đến nơi, hai lính thuỷ quân lục chiến bước đến cửa xe, cẩn thận nhìn chung quanh và mở cửa cho Mary.
- Chào bà Đại sứ.
Lúc Mary bước đến lô đất nơi buổi lễ sẽ được diễn ra, hai nhân viên an ninh võ trang và hai người khác sau lưng nàng, dùng thân của họ để che nàng. Từ trên đmh mái nhà, người bắn tỉa khẩn trương nhìn xuống quang cảnh bên dưới.
Các khán giả vỗ tay lúc vị Đại sứ bước vào trung tâm một vòng tròn nhỏ đã được dọn dẹp cho nàng. Đám đông gồm lẫn lộn người Rumani, người Mỹ và tuỳ viên của các Toà đại sứ khác tại Bucarest. Có một số khuôn mặt quen thuộc, nhưng hầu hết là những người lạ.
Mary nhìn lướt qua đám đông và nghĩ: "Làm sao mình có thể đọc diễn văn được nhỉ? Đại tá Mc Kinney có lý. Mình không bao giờ nên đến đây cả. Mình thật khốn khổ và kinh hoàng".
Đại tá Mc Kinney lên tiếng nói:
- Thưa các ông, các bà, tôi hân hạnh giới thiệu Đại sứ của Hoa Kỳ.
Đám đông vỗ tay.
Mary hít một hơi mạnh và bắt đầu. - Cám ơn…
Nàng đã bị sa vào một vùng nước xoáy đầy biến cố trong tuần qua nên nàng đã không chuẩn bị được một bài diễn văn. Một nguồn sâu thẳm nào đấy bên trong nàng khiến nàng thốt thành lời.
Nàng nhận thấy nàng đang nói:
- Điều chúng ta đang làm đây hôm nay có lẽ hình như là một việc nhỏ, nhưng nó quan trọng vì nó là một nhịp cầu nữa nối dân tộc chúng tôi và tất cả các quốc gia Đông Âu. Toà nhà mới mà chúng tôi cống hiến tại đây hôm nay sẽ đầy những tin tức về Hoa Kỳ. Ở đây, các bạn có thể học hỏi về lịch sử quốc gia chúng tôi, cả những điều tốt lẫn những điều xấu. Các bạn có thể nhìn những hình ảnh của các thành phố, nhà máy và nông trại của chúng tôi…
Đại tá Mc Kinney và người của ông đang di chuyển từ từ xuyên qua đám đông. Bức thư đã ghi. "Hãy tận hưởng ngày cuối cùng của bà trên trái đất". Khi nào ngày của kẻ sát nhân chấm dứt nhỉ? 6 giờ tối? 9 giờ? Nửa đêm?
- Nhưng có một điều gì đấy quan trọng hơn việc biết Hoa Kỳ như thế nào. Khi nào toà nhà mới này hoàn tất, cuối cùng các bạn sẽ biết được nước Mỹ như thế nào. Chúng tôi sẽ giới thiệu cho các bạn xem tinh thần của quốc gia.
Tại phía xa quảng trường, một chiếc ô tô bỗng chạy vượt hàng rào cảnh sát và rít phanh dừng lại ở lề đường. Trong lúc một cảnh sảt viên giật mình tiến về phía nó, người tài xế nhảy ra khỏi xe và bắt đầu chạy.
Trong lúc hắn chạy, hắn lôi trong túi ra một chiếc máy và bấm nút. Chiếc xe nổ tung, bắn kim loại tung toé vào đám đông. Không có mảnh nào văng đến trung tâm nơi Mary đang đứng, nhưng khán giả bắt đầu nhốn nháo hoảng sợ, tìm cách tẩu thoát để tránh xa cuộc tấn công. Người thiện xạ trên mái nhà đưa khẩu súng trường lên và bắn một phát trúng tim tên khủng bố đang chạy trước khi hắn có thể tẩu thoát. Anh bắn thêm hai phát nữa cho chắc.
Cảnh sát Rumani phải mất một giờ để giải tán đám đông khỏi quảng trường Alexandru Sahia và đem xác của tên có lẽ là sát nhân đi. Bộ phận cứu hoả đã dập tắt các ngọn lửa của chiếc xe đang cháy. Mary được đưa về Toà đại sứ, xúc động.
- Bà muốn về dinh nghỉ không? - Đại tá Mc Kinney hỏi nàng. - Bà vừa trải qua một kinh nghiệm kinh hoàng nên…
- Không, - Mary ngoan cố bảo. - Toà đại sứ.
Đấy là địa điểm duy nhất mà nàng có thể nói chuyện an toàn với Stanton Rogers. "Mình phải nói chuyện sớm với ông ấy, - Mary nghĩ thế, - hoặc mình sẽ tan ra từng mảnh!".
Sự căng thẳng về mọi việc đã xảy ra quá sức chịu đựng của nàng. Nàng đã chắc chắn rằng đã vô hiệu hoá được Mike Slade, tuy nhiên vẫn còn một nỗ lực muốn lấy mạng nàng. Vậy là hắn không phải hành động một mình.
Mary mong Stanton Rogers gọi điện kinh khủng.
Lúc sáu giờ, Mike Slade bước vào văn phòng Mary. Ông ta giận dữ.
- Tôi đã đưa Conna Socoli vào một phòng ở trên lầu. - Ông ta nói cộc lốc. - Tôi rất mong bà cho tôi biết ai là người tôi đã nhặt về. Bà đã phạm một sai lầm lớn. Chúng ta phải trả cô ta lại. Cô ta là một bảo vật quốc gia đấy. Chẳng có cách gì chính phủ Rumani cho cô ta ra khoi nước cả. Nếu…
Đại tá Mc Kinney chạy vội vào văn phòng. Ông dừng lại ngay khi trông thấy Mike Slade.
- Chúng ta sẽ nhận dạng được người chết. Hắn là Angel đấy, vây là xong. Tên thật của hắn là H.R de Mendoza.
Mike trố mắt nhìn ông.
- Ông đang nói gì vậy?
- Tôi đã quên, - đại tá Mc Kinney nói. - Ông đã ở xa suốt cơn kích động. Đại sứ chưa nói ông rằng hôm nay có một người định giết bà ấy à?
Mike quay sang nhìn Mary.
- Không.
- Bà ấy đã nhận được lời cảnh cáo chết người của Angel. Hắn định ám sát bà ấy ngay buổi lễ khởi công. Chiều hôm nay. Một trong những tay thiện xạ của Istrase đã hạ hắn.
Mike đứng đấy im lặng, đôi mắt ông ta chằm chằm nhìn vào Mary.
Đại tá Mc Kinney nói:
- Hình như Angel có tên trong "danh sách truy nã" của mọi người đấy!
- Xác hắn ở đâu?
- Ở nhà xác ở tổng hành dinh cảnh sát.
***
Cái xác nằm trên một phiến đá, trần truồng. Hắn là một người đàn ông trông bình thường, vóc trung bình với những nét mặt không đặc biệt, một dấu hải quân xâm trên cánh tay, một chiếc mũi hẹp, nhỏ phù hợp với cái miệng kín, đôi chân rất nhỏ và mái tóc thưa. Quần áo và vật tuỳ thân của hắn nằm trên bàn.
- Có phiền nếu tôi nhìn một tí không?
Viên trung sĩ cảnh sát nhún vai.
- Cứ việc. Tôi chắc không phiền đâu. - Ông ta cười khúc khích với trò chơi chữ của ông ta.
Mike nhặt chiếc áo veste lên và xem xét nhãn hiệu. Một cửa hiệu ở Buenos Aires. Đôi giày da cũng mang nhãn hiệu Arhentina. Có một đống tiền gần quần áo, một số tiền Lei của Rumani, một số đồng Franc của Pháp, một số bảng Anh và ít nhất 10.000 đô-la bằng đồng peso của Cộng hoà Arhentina - một số là những tờ 10 peso mới và số còn lại là những tờ 1.000.000 peso đã mất giá.
Mike quay sang viên trung sĩ.
- Ông có gì để kết tội hắn không?
- Hắn bay từ London đến theo hàng không Tarom hai ngày trước. Hắn ghi tên vào khách sạn Intercontinental dưới tên de Mendoza. Hộ chiếu của hắn cho biết địa chỉ gốc của hắn là Buenos Aires. Đấy là đồ giả mạo.
Viên cảnh sát bước đến nhìn kỹ cái xác hơn.
- Hắn không có vẻ gì là một tên sát nhân quốc tế cả, phải không?
- Đúng. - Mike đồng ý. - Hắn không giống gì cả.
***
Cách đấy hai chục khu nhà ở, Angel đang bước đi ngang qua dinh, vừa đủ nhanh để không gây sự chú ý của bốn nhân viên bảo vệ thuỷ quân lục chiến võ trang đang canh gác lối đi vào trước cổng và vừa đủ chậm để nắm rõ mọi chi tiết của mặt tiền toà nhà. Các bức ảnh đã được gửi đến thật tuyệt nhưng Angel tin vào việc đích thân kiểm tra mọi chi tiết. Gần cửa trước là một nhân viên bảo vệ thứ năm mặc đồ dân sự, đang giữ hai con chó săn Dorberman có xích.
Angel mỉm cười khi nghĩ đến trò chơi đố chữ làm người ta phải mất công tại quảng trường thành phố. Đấy là một trò chơi trẻ con khi mướn một tên vô dụng với giá một mũi tiêm đầy cocain.
Cho mọi người không đề phòng. Hãy để họ tháo mồ hôi. Biến cố lớn còn phải đến. Vì 5 triệu đô-la, mình sẽ cho họ xem một màn mà họ không bao giờ quên. Các hệ thống truyền hình gọi chúng là gì nhỉ? Cảnh ngoạn mục. Họ sẽ được một cảnh ngoạn mục bằng màu sắc sinh động.
Sẽ có một buổi lễ mừng ngày 4/7 tại dinh, giọng nói ấy đã nói. Sẽ có bong bóng bay, một ban nhạc thuỷ quân lục chiến, những người giúp vui.
Angel mỉm cười và nghĩ: "Một cảnh ngoạn mục đáng giá 5 triệu đô-la"
Dorothy Stone hối hả vào văn phòng Mary.
- Thưa bà Đại sứ - bà phải đến ngay phòng cách âm. Ông Stanton Rogers gọi từ Washington đấy.
- Mary - tôi chẳng hiểu một lời nói nào của bà cả. Từ từ đã. Hãy hít một hơi mạnh và bắt đầu lại đi.
- Lạy Chúa, - Mary nghĩ thế. - Mình lắp bắp như một kẻ ngu xuẩn lên cơn động kinh. Trong người nàng, những cảm xúc thật mạnh đang quay cuồng lẫn lộn, nên nàng hầu như không thể thốt thành lời.
Nàng kinh hãi, nguôi ngoai và giận dữ cùng một lúc và nàng thốt ra cả tràng những lời nghẹn ngào.
Nàng rùng mình hít một hơi mạnh:
- Tôi xin lỗi, Stanton - anh đã nhận được công điện của tôi chưa?
- Không. Tôi vừa trở về. Chẳng có công điện nào cả ở đấy có gì vậy?
Mary cố gắng kiềm chế cơn động kinh của nàng.
- Mình nên bắt đầu từ đâu? - Nàng hít một hơi mạnh. - Mike Slade đang tìm cách sát hại tôi đấy.
Im lặng sửng sốt.
- Mary - bà thật sự… không thể tin…
- Đúng đấy. Tôi biết. Tôi đã gặp một bác sĩ tại Toà đại sứ Pháp - Louis Desforges. Tôi bắt đầu ốm và ông ấy tìm ra rằng tôi bị đầu độc bằng chất Arsen. Mike làm việc ấy.
Lần này, giọng Staton sắc bén hơn.
- Điều gì làm bà tin như thế?
- Louis - Bác sĩ Desforges - hình dung ra Mike Slade pha cà phê cho tôi mỗi sáng với chất Arsen trong đấy. Tôi có bằng chứng rằng ông ta đã giữ chất Arsen. Đêm qua, Louis bị sát hại và chiều nay có ai đấy hợp tác với Slade định ám sát tôi đấy.
Lần này, im lặng kéo dài lâu hơn.
Khi Staton tiếp tục lên tiếng, giọng ông khẩn cấp:
- Điều tôi sẽ hỏi bà rất quan trọng đấy, Mary ạ! Hãy suy nghĩ cẩn thận. Có thể ai đấy ngoài Mike Slade không?
- Không. Ông ta đã cố gắng buộc tôi đi khỏi Rumani ngay từ đầu.
Stanton Rogers quả quyết nói:
- Được rồi. Tôi sẽ báo Tổng thống. Chúng tôi sẽ giải quyết vấn đề của Slade. Đồng thời tôi sẽ tăng cường bảo vệ bà ở đấy.
- Stanton. Tối chủ nhật, tôi sẽ tổ chức liên hoan mừng ngày 4/7 tại dinh. Khách đã mời sẵn rồi. Anh có nghĩ rằng tôi nên huỷ bỏ không?
Có một sự im lặng đầy suy nghĩ.
- Thực ra, buổi liên hoan có thể là một ý kiến hay đấy. Hãy giữ nhiều người quanh bà. Mary - tôi không muốn làm bà kinh hãi như bà đã bị lúc trước, nhưng tôi muốn đề nghị bà không nên để lũ trẻ khỏi tầm mắt của bà. Có thể Mike tìm cách tấn công bà qua lũ trẻ đấy.
Nàng cảm thấy rởn toàn thân. Cái gì sau lưng tất cả điều này nhỉ? Tại sao ông ta làm điều này?
- Tôi mong rằng tôi biết. Chẳng có nghĩa lý gì cả. Nhưng tôi chắc chắn sẽ tìm ra. Trong lúc ấy, hãy tránh xa ông ta, càng xa càng tốt.
Mary giận dữ nói:
- Đừng lo. Tôi sẽ tránh ông ta.
- Tôi sẽ gặp lại bà.
Khi Mary gác máy, dường như một gánh nặng khổng lồ đã được cất đi khỏi vai nàng. - Mọi việc sẽ ổn cả, - nàng tự nhủ. - Con mình và mình sẽ khoẻ thôi.
***
Eddie Maltz trả lời ngay khi chuông reo lần thứ nhất. Câu chuyện kéo dài 10 phút.
- Tôi sẽ lo cho chắc chắn mọi sự đều ở đấy! - Eddie Maltz lên tiếng hứa.
Angel gác máy.
Eddie Maltz nghĩ: "Mình không biết Angel cần tất cả những thứ ấy để làm cái gì?". Ông ta nhìn đồng hồ. 48 giờ để đi.
Lúc Stanton Rogers nói chuyện với Mary xong, ông gọi khẩn cấp đến đại tá Mc Kinney.
- Bill, Stanton Rogers gọi.
- Vâng, thưa ngài. Tôi có thể làm gì cho ngài?
- Tôi muốn ông bắt Mike Slade. Giữ ông ta kỹ cho đến lúc ông nghe tin của tôi.
Khi vị đại tá lên tiếng, có một vẻ hoài nghi trong giọng nói của ông.
- Mike Slade à?
- Tôi muốn bắt và cô lập ông ta. Có lẽ ông ta có súng và nguy hiểm đấy. Đừng để ông ta nói chuyện với bất kỳ ai cả.
- Vâng, thưa ngài.
- Tôi muốn ông gọi lại tôi tại Toà Bạch Ốc ngay khi ông bắt được ông ta.
- Vâng, thưa ngài.
***
Điện thoại của Stanton Rogers reo hai giờ sau. Ông chộp lấy ống nghe.
- Alô?
- Đây là đại tá Mc Kinney, thưa ông Rogers.
- Ông bắt được Slade không?
- Không, thưa ngài. Có một vấn đề.
- Vấn đề gì?
- Mike Slade đã biến mất.

Chương 29



SOFIA, BUNGARI.

Thứ bảy, 3-7.
Trong một toà nhà nhỏ khó mô tả tại số 32 Prezviter Kozma, một nhóm uỷ viên Cánh Đông đang hội nghị. Ngồi quanh bàn là những đại diện có thế lực từ Liên Xô, Trung Hoa, Tiệp Khắc, Pakistan, Ấn Độ và Mã Lai.
Vị chủ toạ đang nói: "Chúng tôi chào mừng anh chị em chúng ta thuộc Uỷ ban Cánh Đông đã tham dự với chúng tôi hôm nay. Tôi hân hạnh báo cho các ngài biết rằng chúng tôi đã có những tin tuyệt vời của Uỷ ban. Bây giờ mọi việc đều theo thứ tự cả. Giai đoạn cuối cùng trong kế hoạch của chúng ta sắp hoàn tất tốt đẹp. Nó sẽ xảy ra vào đêm mai tại dinh Đại sứ Mỹ tại Bucarest. Các việc xếp đặt đã được thực hiện cho việc đăng tải của báo chí và truyền hình quốc tế.
Bí danh Kali lên tiếng.
- Đại sứ Mỹ và hai con của bà ta à…?
- Sẽ bị ám sát cùng với độ một trăm người Mỹ khác. Tất cả chúng ta đều nhận thức được những sự liều lĩnh trầm trọng và sự tàn sát khủng khiếp có thể tiếp theo sau đấy. Đây là lúc bỏ phiếu cho nghị quyết.
Ông bắt đầu từ cuối bàn.
- Brahma?
- Thuận.
- Vishnu?
- Thuận.
- Ganesha?
- Thuận.
- Yama?
- Thuận.
- Indra?
- Thuận.
- Krishna?
- Thuận.
- Rama?
- Thuận.
- Kali?
- Thuận.
- Thế là nhất trí, - vị chủ toạ tuyên bố - Chúng ta nợ một lá phiếu đặc biệt để cám ơn người đã giúp thật nhiều để làm cho việc này xảy ra. - Ông quay lại phía người Mỹ.
- Hân hạnh - Mike Slade đáp.
***
Những thứ trang trí cho buổi liên hoan ngày 4-7 được bay vào Bucarest trên một chiếc Hercules C-120 vào đêm thứ bảy và được chở thẳng đến một nhà kho của chính phủ Hoa Kỳ. Kiện hàng gồm một nghìn bong bóng đỏ, trắng và xanh, chất trong những chiếc thùng đẹp, ba thùng hình trụ bằng thép đựng khí hélium để thổi phồng bong bóng, 250 cuộn giấy hoa, vật kỷ niệm của buổi tiệc, còi, một chục biểu ngữ và sáu chục chiếc cờ Mỹ nhỏ.
Kiện hàng được khuân vào nhà kho vào lúc 8 giờ tối. Hai giờ sau, một chiếc xe Jeep đến với hai chiếc thùng oxigen hình trụ in nhãn hiệu quân đội Mỹ.
Tài xế đặt chúng vào bên trong. Lúc 1 giờ sáng, khi nhà kho vắng người, Angel xuất hiện. Cửa nhà kho đã được bỏ không khoá. Angel bước đến các thùng hình trụ, xem xét kỹ lưỡng và bắt tay làm việc.
Công việc đầu tiên là tháo cho thoát hơi ba thùng hélium cho đến khi mỗi thùng chỉ còn một phần ba. Sau đấy, phần việc còn lại đơn giản thôi.
Sáng ngày 4-7, dinh ở vào một tình trạng hỗn loạn. Sàn nhà được lau chùi, các chân đèn được phủi bụi, thảm được rũ sạch. Mỗi phòng đều chứa hàng loạt âm thanh riêng biệt. Có tiếng búa đóng dãy ghế vòng tại một góc phòng khiêu vũ cho ban nhạc tiếng máy hút bụi trong các hành lang tiếng nấu nướng từ nhà bếp.
Lúc 4 giờ xế hôm ấy một chiếc xe tải quân đội Mỹ dừng lại tại lối vào dành cho nhân viên phục vụ của dinh và bị chặn lại. Người trực gác hỏi tài xế:
- Ông có gì trong đấy?
- Các thứ trang hoàng cho buổi tiệc.
- Chúng ta hãy nhìn qua một chút.
Người gác kiểm soát bên trong xe.
- Trong thùng có gì thế?
- Một số khí hélium, bong bóng cờ và vải vóc.
- Hãy mở ra xem nào.
Mười lăm phút sau, chiếc xe được cho qua. Bên trong trại, một hạ sĩ và hai thuỷ quân lục chiến bắt đầu khuân dụng cụ vào một phòng kho xa phòng khiêu vũ chính.
Khi họ bắt đàu mở ra, một người thuỷ quân lục chiến nói.
- Hãy nhìn tất cả các bong bóng này? Ai sẽ thổi chúng lên nổi chứ?
Lúc ấy, Eddie Maltz bước vào, cùng đi với một người lạ mặc đồ làm việc quân đội.
- Đừng lo, - Eddie Maltz nói. - Đây là thời đại kỹ thuật. - Ông ta gật đầu với người lạ. - Đây là người duy nhất phụ trách các quả bong bóng. Lệnh của đại tá Mc Kinney đấy.
Một trong những người thuỷ quân lục chiến cười toe toét với người lạ.
- Bạn tốt hơn tôi đấy.
Hai người thuỷ quân lục chiến bỏ đi.
- Bạn có một tiếng đồng hồ. - Eddie Maltz nói với người lạ. - Tốt hơn nên bắt tay vào việc. Bạn có nhiều bong bóng để thôi đấy.
Maltz gật đầu với viên hạ sĩ và bước ra.
Viên hạ sĩ bước lại gần một trong những thùng hình trụ.
- Có gì trong những em bé này nhỉ?
- Héliumt - người lạ cộc lốc đáp.
Trong lúc viên hạ sĩ đứng nhìn người lạ cầm một chiếc bong bóng lên đặt miệng vào mũi hình lăng trụ một lúc và khi chiếc bong bóng căng lên, hắn cột miệng lại, chiếc bong bóng bay lên trần nhà. Toàn bộ công việc chỉ mất hơn một giây.
- Này, vĩ đại đấy!
***
Trong văn phòng của nàng ở Toà đại sứ, Mary Ashley đang hoàn tất một số công điện hành động cần được chuyển đi ngay. Nàng thật mong buổi tiệc được hoãn lại.
Sẽ có hơn hai trăm khách. Nàng hy vọng rằng Mike Slade sẽ bị bắt trước khi buổi tiệc bắt đầu.
Tim và Beth được thường xuyên giám thị tại dinh. Tại sao Mike Slade lại phải sát hại chúng chứ? Mary nhớ lại hình như hắn đã thích chơi với chúng như thế nào. Hắn không điên đâu.
Mary đứng dậy để bỏ một số giấy tờ vào máy xé giấy và sững người lại. Mike Slade đang bước vào văn phòng nàng qua cửa ngách. Mary mở miệng định la.
- Đừng! - Nàng khiếp đảm. Chẳng có ai khá gần cứu được nàng cả. Hắn có thể giết nàng trước khi nàng có thể kêu cứu. Hắn có thể tẩu thoát theo cùng cách hắn đã vào. Làm sao hắn qua được những người gác nhỉ. Mình không được cho cho hắn biết mình kinh hãi như thế nào.
- Người của đại tá Mc Kinney đang tìm ông đấy! Ông có thể giết tôi! - Mary thách đố, - nhưng ông sẽ không tẩu thoát được.
- Bà đã nghe quá nhiều câu chuyện hoang đường đấy! Angel là người duy nhất tìm cách giết bà đấy.
- Ồng nói dối. Angel đã chết. Tôi trông thấy hắn bị bắn rồi.
- Angel là một tên chuyện nghiệp ở Arhentina. Điều cuối cùng hắn sẽ làm là đi quanh quẩn với những nhãn hiệu Arhentina trong quần áo của hắn và những đồng peso Arhentina trong túi hắn. Cái tên vụng về mà cảnh sát đã giết được là một tên không chuyên được dụng lên đấy. Cứ để hắn nói.
- Tôi không tin lời nào ông đang nói cả. Ông đã giết Louis Desforges. Ông đã tìm cách đầu độc tôi. Ông có chối điều ấy không?
Mike nhìn nàng chăm chú một lúc.
- Không, tôi không chối điều gì. Tốt hơn là bà nên nghe câu chuyện của một người bạn của tôi đi. - Ông ta quay lại phía của vào văn phòng của ông ta.
- Vào đi, Bill.
Đại tá Mc Kinney bước vào phòng.
- Tôi nghĩ rằng đã đến lúc tất cả chúng ta nói chuyện, thưa bà Đại sứ…
***
Trong phòng kho của dinh, người lạ trong bộ quân phục làm việc của Lục quân đang bơm các quả bong bóng dưới con mắt theo dõi của viên hạ sĩ thuỷ quân lục chiến.
- Trời, quả là một người khách xấu xí duy nhất, - viên hạ sĩ nghĩ thầm. "Kinh"
Viên hạ sĩ không hiểu tại sao những chiếc bong bóng trắng được thổi phồng từ một bình hình trụ, những chiếc bong bóng đỏ từ cái bình thứ hai và những chiếc xanh từ một bình thứ ba. Tại sao không dùng mỗi chiếc bình hình trụ cho đến lúc nó cạn nhỉ? Viên hạ sĩ thắc mắc. Ông ta định hỏi, nhưng ông ta không muốn khơi chuyện. "Với tên này thì không".
Xuyên qua cánh cửa mở dẫn đến phòng khiêu vũ, viên hạ sĩ có thể trông thấy những mâm đồ nguội khai vị được mang từ nhà bếp vào phòng khiêu vũ và đặt trên những chiếc bàn dọc theo căn phòng. "Có lẽ là một bữa tiệc vĩ đại" - viên hạ sĩ nghĩ thế.
***
Mary đang ngồi trong văn phòng, đối diện với Mike Slade và Đại tá Mc Kinney.
- Chúng ta hãy bắt đầu từ đầu, - đại tá Mc Kinney bảo.
- Vào ngày tuyên thệ nhậm chức, khi Tổng thống Ellison loan báo rằng ngài muốn mở quan hệ với mọi quốc gia Đông Âu, ngài đã cho nổ một quả bom. Có một nhóm trong chính phủ chúng ta tin rằng nếu chúng ta dính líu với Rumani, Liên Xô, Bungari, Anbani, Tiệp Khắc, v.v... cộng sản sẽ tiêu diệt chúng ta. Tại phía bên kia khối Đông Âu, có những người cộng sản tin rằng kế hoạch của Tổng thống chúng ta là một trò "Con ngựa thành Troie" để đưa gián điệp tư bản vào đất nước họ.
Một nhóm các người có thế lực của cả hai bên đã thành lập một liên minh tuyệt mật lấy tên là "Các nhà yêu nước vì tự do". Họ quyết định rằng con đường duy nhất để tiêu diệt kế hoạch của Tổng thống là để cho ngài khởi sự và rồi phá hoại nó bằng một cách bi thảm đến nỗi nó sẽ chẳng bao giờ được thí nghiệm lại. Đấy là điều bà biết.
- Nhưng… Tại sao lại tôi? Tại sao tôi lại được chọn?
- Bởi vì bà là gói hàng quan trọng. - Mike lên tiếng. - Bà thật là hoàn hảo. Bà đáng tôn thờ: từ miền Trung nước Mỹ với hai đứa con đáng khâm phục - có thiếu chăng là một con chó đáng khâm phục và một con mèo đáng khâm phục.
Bà đúng là hình ảnh họ cần - Bà là người Mỹ với hai đứa con sạch sẽ liến thoắng. Họ quyết tâm có bà. Khi chồng bà xen vào lối đi, họ sát hại ông, và làm cho giống như một tai nạn để bà chẳng nghi ngờ gì cả và không từ chối chức vụ.
- Ối trời ơi! Sự thô bỉ trong điều ông ta đang nói thật là khiếp đảm.
- Bước kế tiếp của họ là quảng cáo cho bà. Qua hệ thống lưới "The Old Boy" họ dùng những liên hệ báo chí của họ khắp thế giới để lo cho bà được trở thành người yêu dấu của mọi người. Bà là người phụ nữ xinh đẹp sẽ đưa thế giới vào con đường đi đến hoà bình.
- Và - và bây giờ?
Giọng nói của Mike nhẹ nhàng.
- Kế hoạch của họ là ám sát bà và lũ trẻ càng công khai và gây công phẫn càng tốt để làm cho thế giới kinh tởm thật nhiều để chấm dứt bất cứ ý nghĩ nào về sự hoà hoãn.
Mary ngồi đấy trong im lặng sững sờ.
- Điều ấy nói ra thì trắng trợn. - Đại tá Mc Kinney nói một cách điềm tĩnh, - nhưng chính xác đấy! Mike làm việc cho CIA. Sau khi chồng bà và Marin Groza bị sát hại, Mike bắt đầu theo vết chân của bọn "Các nhà yêu nước vì tự do". Họ nghĩ rằng anh ở phe họ và họ mời anh gia nhập. Chúng tôi đã bàn kỹ việc này với Tổng thống Ellison và ngài chấp thuận. Tổng thống đã theo kịp mọi chuyển biến. Tuy nhiên ngài vẫn khăng khăng quan tâm đến việc bảo vệ cho bà và lũ trẻ.
Ngài không dám thảo luận điều ngài biết với bà hoặc bất cứ ai khác vì Ned Tillingast giám đốc CIA đã cảnh cáo ngài rằng có những sự tiết lộ ở cấp cao.
Đầu của Mary quay mòng mòng. Nàng nói Mike.
- Nhưng ông đã tìm cách giết tôi mà.
Ông ta thở dài:
- Thưa bà, tôi đang cố gắng cứu bà đấy. Tôi đã tìm mọi cách tôi biết để cho bà đưa lũ trẻ về nước để bà được an toàn.
- Nhưng ông đã đầu độc tôi.
- Không nặng lắm. Tôi muốn cho bà bệnh vừa đủ để bà rời Rumani. Các bác sĩ của chúng ta đang đợi bà đấy. Tôi đã không thể nói với bà sự thật vì việc ấy sẽ phá huỷ toàn bộ sự hoạt động và chúng tôi có lẽ sẽ mất cơ hội duy nhất để bắt họ. Ngay cả bây giờ chúng tôi cùng chưa biết ai đã họp tổ chức ấy lại. Hắn không bao giờ dự họp cả. Hắn chỉ được biết dưới cái tên là vị chủ sự thôi.
- Còn Louis?
- Tay bác sĩ này là một người trong bọn họ. Hắn là kẻ ủng hộ Angel. Hắn là một chuyên viên về chất nổ. Họ bổ nhiệm hắn đến đây để hắn có thể gần gũi với bà. Một cuộc bắt cóc giả được dụng lên và bà được một ông hào hoa cứu.
Mike nhìn thấy vẻ mặt của Mary.
- Bà cô đơn và dễ bị tấn công và họ lợi dụng vấn đề ấy. Bà không phải là người đầu tiên phải lòng tay bác sĩ tốt bụng ấy đâu.
Mary nhớ lại một việc.
Người tài xế hay mim cười. Chẳng có người Rumani nào sung sướng cả, chỉ có những người ngoại quốc thôi. Tôi không thích để vợ tôi trở thành quả phụ.
Nàng chậm rãi nói:
- Florian dự phần trong đấy! Hắn dùng bánh xe xẹp như là một lý do để đưa tôi ra khỏi xe đấy.
- Chúng tôi sẽ cho bắt hắn.
Có một việc làm Mary thắc mắc:
- Mike, tại sao ông lại giết Louis?
- Tôi không có cách nào khác cả. Toàn bộ cao điểm của kế hoạch là sát hại bà và lũ trẻ càng ngoạn mục càng tốt một cách công khai. Louis biết tôi là một thành viên của Uỷ ban. Khi hắn hình dung ra tôi là người duy nhất đầu độc bà, hắn trở nên nghi ngờ tôi. Đấy không phải là cách bà được đề nghị phải chết. Tôi phải giết hắn trước khi hắn tố giác tôi!
Mary ngồi đây lắng nghe trong lúc những mảnh vụn của sự hoang mang rơi vào vị trí. Người đàn ông nàng không tin tưởng đã đầu độc nàng để giữ sinh mạng của nàng và người đàn ông mà nàng đã nghĩ rằng nàng yêu đã cứu nàng để cho một cái chết bi thảm hơn. Nàng và con nàng đã bị lợi dụng.
- Mình là vật hy sinh của Judas. Tất cả sự nồng nàn mà mọi người to ra cho mình đều giả dối cả.
Người thật duy nhất là Stanton Rogers. Hoặc ông ấy là…
- Stanton! - Mary bắt đầu. - Có phải ông ấy…
- Ông ấy bảo vệ bà suốt từ trước đến nay - Đại tá Mc Kinney quả quyết với nàng. - Khi ông ấy nghĩ Mike là người định giết bà, ông ấy đã ra lệnh cho tôi bắt anh ấy.
Mary quay sang nhìn Mike. Anh đã được đưa đến đây để bảo vệ nàng và từ trước đến nay nàng đã nhìn anh như kẻ thù. Tư tưởng nàng bấn loạn.
- Louis chưa bao giờ có vợ con à?
- Chưa?
Mary nhớ lại một việc.
- Nhưng tôi đã nhờ Eddie Maltz kiểm tra rồi và ông ấy đã nói tôi rằng Louis đã có vợ và hai đứa con gái mà.
Mike và đại tá Mc Kinney nhìn nhau trao đổi.
- Hắn sẽ được săn sóc đến. - Mc Kinney nói. - Tôi sẽ đưa hắn đi Frankfurt. Tôi sẽ cho người bắt hắn.
- Ai là Angel? - Mary hỏi.
Mike trả lời.
- Hắn là một tên sát nhân từ Nam Mỹ đến. Có lẽ hắn là tay khá nhất trên thế giới đấy. Uỷ ban đã đồng ý trả cho hắn 5 triệu đô-la để giết bà đấy!
Mary lắng nghe những lời ấy với vẻ hoài nghi.
Mike tiếp tục nói.
- Chúng tôi biết hắn đến Bucarest. Thông thường chúng tôi theo dõi được mọi thứ - sân bay, đường xá, ga tàu hoả, nhưng chúng tôi không có được một tí mô tả nào về Angel cả. Hắn dùng cả chục hộ chiếu khác nhau. Chưa bao giờ có ai nói chuyện trực tiếp với hắn cả. Họ giao dịch qua nhân tình của hắn, Neusa Munez. Các nhóm khác nhau trong Uỷ ban thật ngăn cách nên tôi không thể nào biết được ai đã được phân công để giúp hắn ở đây cả, hoặc biết được kế hoạch của Angel như thế nào.
- Điều gì sẽ ngăn không cho hắn giết tôi?
- Chúng tôi, - Đại tá Mc Kinney lên tiếng - Với sự giúp đỡ của chính quyền Rumani, chúng tôi đã áp dụng những biện pháp thận trọng đặc biệt cho bữa tiệc tối nay. Chúng tôi đã bao quát mọi biến cố nào bất ngờ có thể xảy ra.
- Việc gì xảy ra bây giờ? - Mary hỏi.
Mike cẩn thận nói:
- Điều ấy tuỳ bà thôi. Angel đã được ra lệnh phải thi hành hợp đồng tại buổi tiệc của bà tối nay. Chúng tôi chắc chúng tôi có thể bắt được hắn, nhưng nếu bà và lũ trẻ không có mặt tại bữa tiệc… - Giọng nói của ông ta giảm dần.
- Lúc ấy hắn sẽ không cố gắng làm điều gì cả!
- Hôm nay thì không. Nhưng sớm muộn gì, hắn cũng sẽ cố gắng lại...
- Ông nhờ tôi tự làm mục tiêu đây mà.
Đại tá Mc Kinney nói.
- Bà không cần phải đồng ý, thưa bà Đại sứ.
Mình có thể chấm dứt việc này lúc này đây. Mình có thể trở về lại Kansas với con mình và để cơn ác mộng lại sau lưng. Mình có thể làm lại cuộc đời, đi dạy học, sống như một người bình thường. Chắng ai muốn ám sát những cô giáo cả. Angel sẽ quên mình đi.
Nàng nhìn lên Mike và đại tá Mc Kinney và nói:
- Tôi sẽ không đưa con tôi ra bày với nguy hiểm.
Đại tá Mc Kinney nói:
- Tôi có thể thu xếp cho Beth và Tim biến đi khỏi dinh và mang trở về đây dưới sự hộ tống.
Mary nhìn Mike một lúc lâu. Cuối cùng nàng lên tiếng.
- Một kẻ hy sinh của Judas ăn mặc như thế nào?

Nguồn: http://www.sahara.com.vn/