10/3/13

Tình như sương khói (C14)

Chương 14

Vi cố giử vẻ thản nhiên khi Phan kéo ghế cho cô ngồi vào bàn trước cặp mắt soi mói , căm ghét của bà Lệ và Cầm . Bù lại Vi cảm động đón nhận tia nhìn ấm áp đầy thương yêu của bà nội.

Tối hôm qua sau khi lạnh lùng... đuổi Huy về: "về đi!" Vi đã gặp bà nội tại nhà mình . Lúc đó cô không tự chủ được nữa nên đã khóc ngon lành vì Huy, vì tủi thân hay vì hờn dỗi người cha đã chết của mình, Vi không hiểu, chỉ biết là cô đã khóc và mặc bà nội vỗ về . Để rồi suốt đêm cô lại thao thức, khổ sở khi nghe mẹ kể: bà Hằng mẹ của Huy đã tới đây la lối.

Bây giờ bất chợt cô nhìn thẳng vào mặt Cầm, cô ta đang khoanh tay trước ngực với vẻ hiu hiu tự đắc.

Vi có cảm tưởng Cầm muốn nói rằng: Con ranh kia! Mày đã tranh thủ được tình cảm muộn màng của bà nội, nhưng mà không đời nào tranh được Huy của tao đâu ?

Cố giữ cho mắt đừng chớp mi, Vi dốc lòng nghĩ rằng, đêm qua cô khóc khi bà nội ôm, vì cô đã được bà nhận làm cháu, được bà nhận rằng cô là con của ba, chớ không phải vì Huy, không đời nào vì Huy . Mẹ đã nói rồi, nếu Vi còn nghĩ tới gã đàn ông đó, nếu Vi không nghe lời mẹ, bà sẽ chết cho vừa lòng cô.

Mẹ đã từng yêu, từng khổ sở cả đời vì một mối tình không trọn vẹn, mẹ đã hiểu mãnh lực của tình yêu ra sao nên mẹ phải lấy cái chết để dọa cô . Vi nhếch môi cười . Cái cười của cô làm bà Lệ lên tiếng:

- Hừ! Hay ho gì đó mà cười . Đúng là phường tranh ăn, dành phần của người khác nên không biết xấu hổ.

Quay sang phía bà 4, bà nói tiếp:

- Mẹ không còn xem con là dâu, Cầm và Phan là cháu đích tôn nên mới rước ngữ ấy về đây cho ngồi chung bàn với chúng con.

Bà 4 chau mày:

- Con muốn nói ngữ ấy là ngữ nào ? Con giỏi lắn Lệ . 20 năm nay con đã dấu nhẹm chuyện này . Con sợ chồng mang tai tiếng, con sợ mẹ buồn lòng, hay vì lý do gì mà đến lúc thằng Tiến nhắm mắt, con vẫn không cho co nó vào chịu tang hả Lệ ?

Bà Lệ chói quanh:

- Lúc đó con chưa biết ý mẹ, nên đâu dám tự quyết định.

- Bây giờ con biết ý mẹ rồi . Đừng làm ồn ào nữa . Thằng Tiếng dẫu có lỗi nhưng nó đã không bỏ con, mà bỏ dòng sau của nó thiếu thốn đến thấy tội . Với mẹ, đứa nào cũng là cháu nội hết . Mẹ muốn có sự công bằng . Hiểu chưa ?

Bà Lệ làm thinh, bà cảm thấy dại dột khi đã gợi ra điều bất lợi cho mình . Rõ ràng bà 4 công nhận hai đứa quỉ đó là cháu nội, chắc chắn chúng nó sẽ được bà... nội bênh vực tới cùng trong cuộc phân chia tài sản theo di chúc.

Càng nghĩ bà càng thù ông Hoài và giận Phan vô cùng, nó không nghĩ tới nó thì thôi, đằng này nó cũng chẳng thèm nghĩ tới mẹ và em gái . Lẽ nào nó cũng như thằng Huy, đã ăn phải bùa mê thuốc lú của con ranh ấy.

Bỗng dưng bà có linh cảm bất an, mặt bà tái hẳn đi khi thấy ông Hoài ôm cặp táp ung dung ngồi vào bàn... Liệu "thằng khốn kiếp" này có làm theo đề nghị mình 0.

Ông Hoài đưa mắt nhìn quanh rồi đứng dậy với phong thái đỉnh đạc :

- Thưa bác gái, chị Lệ và các cháu . Tôi được anh Tiến ủy nhiệm thi hành di chúc anh ấy đã lập cách đây hai năm . Theo di chúc ấy thì di chúc chỉ được công bố sau khi anh Tiến chết trên một năm . Nhưng do yêu cầu của chị Lệ và sự đồng ý của bác gái, tôi xin được công bố sớm hơn hạn định nữa tháng.

Bà 4 dõng dạc:

- Hôm nay chúng ta sẽ thông qua nội dung di chúc . Còn việc thực hiện sẽ đúng y như ba tụi nó muốn . Nội không can dự.

Ông Hoài tằng hắng:

- Di chúc gồm hai phần . Phần thứ nhất là quyền thừa kế toàn bộ của các cổ phần trong 4 công ty trách nhiệm hữu hạn mà ông Tiến có đầu tư là Đại Dương, Trường Sơn, Hải Âu, Thiên Mã, sẽ giao cho các con có tên như sau: Trần Minh Phan, Lê Thanh Vi, Lê Thị Vân Vi . Phần thứ 2: ngôi biệt thự Ở Sài Gòn và toàn bộ tài sản bên trong sẽ giao cho mẹ là bà Mai Thị Tư . Riêng ngôi nhà nhỏ ở Đà Lạt bà Huỳnh Nhật Lệ sẽ được trọn quyền sử dụng . Còn ngôi biệt thự Ở quận Nhất bà Lệ đang ở, sẽ thuộc về quyền sở hữu của bà Lê Thị Minh Túy.

Mọi người đều bất ngờ vì lời ông Hoài vừa đọc . Bà Lệ gào lên trước tiên:

- 0 thể như vậy được . Xem như tôi và con Cầm chẳng có gì hết . Tại sao vậy ? Bao nhiêu năm trời tôi cũng đổ mồ hôi xót con mắt để tạo nên cơ nghiệp hôm nay mà . Tại sao ông ấy gạt mẹ con tôi ra như vậy ?

Phan cũng hấp tấp hỏi:

- Bác Hoai à! Sao kỳ vậy ? Bác có đọc lộn hay sót tên mẹ cháu và Cầm không?

Ông Hoai lắc đầu:

- Sao mà lộn được với chuyện quan trọng như vầy.

Lục trong xấp hồ sơ trên bàn ra một bìa sơ mi . Ông đưa bà Lệ và nói:

- Đây là bản sao di chúc, chị cầm lấy mà xem cho kỷ.

Mặt Cầm xanh như lá, cô rung giọng hỏi:

- Tại sao không có phần cháu hả bác Hoai ?

- Đó là ý ba cháu, bác không tiện nói ra đây.

Bà 4 nhíu mày:

- Có gì lại không tiện . Nếu cháu không nói mới thật bất tiện cho gia đình bác đó chớ . Ai cũng có phần . Riêng con Cầm là 0.

Bà Lệ bật cười như điên:

- Cuối cùng ông đã thắng tôi ông Tiến à! Ông chết rồi tôi không ăn thua được với ông nữa . Con Minh Túy quả là thứ yêu tinh thâm độc . Tôi thề sẽ không tha mẹ con nó . Tôi thề như vậy.

Cầm lay lay vai bà Lệ:

- Mẹ lảm nhảm cái gì vậy ? Mẹ phải biết lý do tại sao ba đành đoạn gạt tên con ra khỏi bản di chúc . Mẹ nói đi . Tại sao ?

Bà Lệ quét đôi mắt tóe lửa về phía Vi ngồi rồi rít lên:

- Tại chị em con quỉ này mà . Chúng nó đã cướp tình thương của cha con khi ông còn sống và cướp hết của cải lẻ ra của con khi ổng đã chết rồi . Tụi nó là kẻ thù chớ không có máu mủ gì với con . Đồ quân ăn cướp!

Thanh nóng nảy đấm vào bàn:

- Bà nói thêm một lời nữa thử coi ? Tôi không nể mặt đâu!

Vi vội vàng kéo tay em, rồi bình tĩnh nói:

- Chị em tôi tới đây là theo lời yêu cầu của bà nội chớ không vì tờ di chúc này, tụi tôi chưa bao giờ nghĩ tới nó hết.

Cầm gằn từng chữ:

- Chưa bao giờ nghĩ tới! Mày có mắc cỡ không khi nói lời giả dối này ? Hứ! Ăn mày mà chê của bố thí à! Thật khó tin!

Vi thấy đau vì câu chua cay của Cầm: "Ăn mày mà chê của bố thí" Câu nói chạm đến nỗi nhọc nhằn lâu nay Vi phải mang . không kìm được tức giận , Vi lạnh lùng nói lại cho hả:

- Đúng là tôi chưa hề nghĩ tới, nhưng không có nghĩa là tôi chê nó . Mồ hôi nước mắt của ba tôi để lại, làm sao chê cho được . Nhưng nói thật, nếu ba không nghĩ tới, chị em tôi cũng không la lên như mất trí đâu.

Cầm vờ không nghe câu mai mỉa của Vi, cô ta la lên:

- Tôi sẽ khiếu nại việc thừa kế này . Tại sao tôi là con chính thức mà không được gì hết.

Chỉ vào ông Hoài, Cầm hỏi:

- Bác ăn của chị em nó bao nhiêu tiền mà bày ra trò này vậy ?

Phan nạt ngang:

- Im ngay! Em mất khôn rồi đó.

Cầm nghênh mặt chua ngoa:

- Phải! Phải! Tôi mất khôn rồi . Nếu anh không có tên trong di chúc, thử xem anh có sáng suốt để dạy đời người khác hay 0.

Lúc này bà Lệ đã bình tĩnh lại . không sừng sộ chóng nạnh như Cầm, bà khoanh tay trước ngực hỏi bằng giọng khàn khàn:

- Tôi muốn biết lý do tại sao tôi và Cầm bị thiệt thòi đến mức hầu như không có gì trong di chúc ?

Ông Hoài gật gù:

- Tôi sẽ đáp ứng yêu cầu của chị . Tôi sẽ nói rõ lý do, kèm theo bằng chứng cụ thể chứng tỏ lời của tôi cũng như di chúc này có giá trị thật sự, được chánh quyền xác nhận hẳn hòi.

Ngừng một chúc để mọi người chú ý lời mình hơn nữa, ông Hoai trịnh trọng đứng dậy nói:

- Trong phụ lục, ông Tien chú thích rất rõ lý do chị không được hưởng thừa kế các cổ phần . Đó là vì suốt mấy chục năm nay chị đã dùng nhiều thủ đoạn bòn rút tiền của công ty khi chị làm thủ quỉ, để tạo cho mình nguồn vốn riêng . Với số vốn đó chị đầu tư vào các công ty khác thì đủ sống tới già . Nghĩ chị là mẹ của Phan nên anh Tien để lại cho chị ngôi nhà nghỉ trên Đà Lạt.

Bà Lệ quát mắt lên:

- Vu khống! Bằng cớ đâu anh dám bảo tôi bòn rút tiền chung làm tiền riêng . Tôi sẽ thưa anh tới cùng.

Ông Hoai thản nhiên đẩy qua phía bà Lệ một xấp hồ sơ:

- Xin chị cứ nghiên cứu giấy tờ này rồi hãy... thưa tôi . Anh Tien rất kỹ . Ảnh đã tìm hiểu và nắm được số cổ phần chị đứng tên trong các công ty khác . Bằng chứng nằm ở xấp hồ sơ này.

Nhìn về phía Cầm, ông Hoai nói tiếp:

- Còn Cầm . Sở dĩ anh Tien không dành cho con bé chút gì hết vì anh ấy khẳng định rằng Cầm không phải con của anh.

Phan đứng hẳn dậy, giọng lạc đi:

- Bác nói sao ?

- Tôi nói rằng Cầm là con của chị lệ và Ngô Tân Minh . Dù khai sinh tên cha là Trần Minh Tiến nhưng chính ông Minh xác nhận Cầm là con mình . Ông còn cho biết hàng tháng, hàng năm ông vẩn gởi tiền chu cấp cho bà Lệ nuôi con . Chính vì vậy anh Tiến thấy việc cho Cầm hưởng quyền thừa kế là không đúng . Trong xấp hồ sơ vừa rồi, có một lá thơ của ông Minh gởi về từ Mỹ . Chị và cháu Cầm cứ xem thật kỹ dùm.

Mặt Cầm trắng bệch, mặt bà Lệ tái xanh . Bà cầm xấp hồ sơ tung lên, rồi chồm tới nhặt những tờ giấy pơluya rơi trên bàn xé làm đôi làm ba, mồm gào lên:

- Khốn kiếp! Đồ khốn kiếp!

Ông Hoài nhỏ nhẹ:

- Chị xé làm gì! Giấy tờ này chỉ là bản sao . Tôi là người thừa hành . Nếu muốn khiếu nại, tôi sẳn sàng chờ, vì dù sao di chúc này vẫn chưa có hiệu nghiệm mà!

Bà 4 ngơ ngác:

- Tôi vẫn chưa hiểu rõ vấn đề này . Nhật Lệ, con phải giải thích ngay tức khắc.

Bà Lệ có vẻ thách thức:

- Anh Hoài nói rõ như vậy, mẹ còn muốn con phải giải thích gì nữa bây giờ ? Mẹ cần con xác nhận điều đó thì đúng hơn.

Cầm lớn tiếng:

- Nhưng sự thật phải vậy không? Ông Minh nào đó là ai ? Sao con không biết ?

Bà Lệ cười thâm hiểm:

- Sự thật con là con của ba như từ xưa tới giờ . Tại hai chị em con quỉ kia nên ổng mới bịa chuyện để loại bớt con ra . Rốt cuộc mẹ con mình mất chồng, mất cha và mất cả tài sản lẻ ra của mình.

Nghiến răng thật độc, bà thêm vào:

- Mẹ nó giật chồng của con, bây giờ nó giật chồng sắp cưới của con . Con thấy chưa ? Nó dành hết những gì tốt đẹp lẽ ra là của con, là của mình con . Trước đây mẹ hiền quá nên mới để Minh Túy tranh lấy hạnh phúc của mình bây giờ mẹ hiểu rồi, có mình thì không thể có nó . Nó phải chết, con hiểu chưa ?

Nói dứt lời bà kéo mạnh ghế ra xăm xăm bước tới chỗ Vi nắm tóc cô ghịt mạnh.

Qúa bất ngờ, Vi không kịp trở tay, cô chỉ biết ôm đầu la lên . Thanh ngồi kế nên liền đứng dậy tống vào lưng bà Lệ một cú đấm.

Biết Thanh nóng tánh và hung hăng, Phan nhào tới kéo cậu ra và đẩy Thanh sát vào vách tường . Cầm bị mẹ khơi trúng nỗi đau lại bị kích thích bởi hành động của Thanh vừa rồi, nên cô nhào vô đánh Vi tới tắp bằng những ngón đòn thù . Vừa đánh, Cầm vừa chửi những câu hết sức khó nghe.

Bà 4 la bài hãi:

- Buông con Vi ra nghe chưa? Nghe chưa ?

Ông Hoài vội vàng nhào vô can, nhưng sức ông không chế ngự nỗi hai người phụ nữ đang say máu căm hận, hờn ghen.

Ông chỉ kéo nổi bà Lệ ra còn Cầm vẫn đè Vi trên bàn . GIọng bà Lệ lanh lãnh vang lên làm mọi người sởn óc:

- Đánh nó chết đi Cầm! Đánh đi!

Vi dùng hết sức mình thoi vào mặt Cầm một cái . Cú đánh này làm Cầm nổ đom đóm mắt, bao nhiêu căm tức lâu nay như được nhân lên gấp bội, Cầm vớ ngay cái gạt tàn thuốc bằng thủy tinh đập liên tục xuống đầu Vi trước sự kinh hoàng của tất cả mọi người.

Máu tuôn xối xả nhưng Cầm vẫn chưa buông Vi ra, Thanh gầm lên như thú bị thương, cậu gạt mạnh tay Phan và nhảy bổ về phía Cầm.

Bằng hết sức lực của thằng con trai mới lớn, Thanh xô bật Cầm ra đằng sau mấy bước.

Bà Lệ vùng vẫy la lối khi bị Ông Hoài kềm giữ:

- Ối trời ơi! Thằng du đãng này giết chết con tôi! Bớ người ta!...

Điên tiết lên, Thanh sấn tới tát mạnh Cầm bước loạng choạng đến gần cầu thang . Cô chưa kịp nắm thành cầu thang để giữ thăng bằng, thì đã bị Thanh xoay người đá trúng mặt . Cầm bật ngữa ra sau, té lộn từ trên xuống giữa tiếng rú như cắt cổ của bà Lệ.


Nguồn: http://vietmessenger.com/