Chương 8
Thúy Ái rít thêm một hơi thuốc nữa rồi bỏ hẳn điếu thuốc còn gần phân nửa vào gạt tàn . Giọng thoải mái , cô bảo :
- Năng cứ tự nhiên nhé . Trong tủ lạnh thức ăn thức uống có đủ , cứ xem như đây là nhà mình . Dì phải đi có tí chuyện.
Năng mỉm cười :
- Vâng ạ.
Rồi anh lẹ làng dắt chiếc Phuture ra đường cho Ái . Đợi cô phóng xe đi xong , Năng kéo cửa sắt gài chốt cửa lại . Căn nhà trở nên biệt lập hẳn với thế giới bên ngoài . Ở đây ,Năng tha hồ học mà chẳng sợ bị làm phiền . Chẳng là nhà của anh đang xây lại , mẹ . . . gởi anh cho Bích Tuyên , bà tin cô sẽ giúp anh một chỗ yên tĩnh để học hành . Ngày thi đâu còn bao lâu , lẽ ra bà chờ Năng thì xong mới sửa nhà , nhưng trăm sự cũng tại thầy bói . Mẹ đi coi bói và thầy phán phải làm nhà tháng này , thế là bà nghe lời thày răm rắp vì muốn phát tài phát lộc theo lời thầy.
Trong gia đình mẹ là người có quyền nhất , ba anh vàanh chỉ biết tuân lệnh . Lần này cũng vậy , sửa nhà là chuyện quan trọng cơ mà . Trái ý bà , nhỡ có chuyện gì thì biết . ..
Ngồi xuống Salon , Năng nhịp chân theo bàn nhạc thịnh hành vang ra từ dàn CD . So về mọi thứ , gia đình Tuyên đều hơn hẳn gia đình anh . Lắm lúc Năng nghĩ không ra lý do Tuyên thích mình , một gã Trần Minh khố chuối so với gia đình cô.
Mẹ đã xa xôi bảo anh rằng bà rất qúy Bích Tuyên , rồi kể ra hàng lô hàng lốc những cái anh sẽ có được nếu Năng cũng . . . qúy Tuyên.
Anh thừa hiểu mẹ muốn gì mà . Năng chợt khẽ thở dài . Cuộc sống ồ ạt thời nay khiến người ta phải nhiều toan tính . Cả khi yêu cũng thế . Bọn thằng Chương , thằng Tài nói trại đi " Yêu nghĩa là phải biết nói rất tiếc ".
Chương giải thích : Người ta tiếc vì phải lựa chọn . Có thể nó đúng khi làm Năng phải suy nghĩ về sự lựa chọn khi yêu . Yêu mà nặng nề qúa , mệt nhọc qúa thì tốt nhất là đừng nên yêu nữa . Hãy đến với một tình yêu khác thoải mái hơn , không thích sao ?
Trước đây , Năng chỉ biết mỗi Tường Thư , anh yêu mỗi mình cô , dù tình yêu ấy toàn chông gai , trắc trở , Năng vẫn không thể quên Thư . Giờ anh quen thêm Bích Tuyên , với những ưu ái chiều chuộng Tuyên dành cho mình , Năng chợt nhận ra , thế gian này không phải chỉ mỗi mình Tường Thư yêu anh , người khác còn yêu anh hơn cả cô.
Có thể anh đã thay đổi , nhưng biết sao hơn khi anh không muốn thế . Khổ nỗi , trước một cuộc tình , khó có kết thúc tốt thì " Yêu nghĩa là phải nói rất tiếc . " , chắc chắn phải xảy ra.
Năng thở dài , anh nhớ tới gương mặt đẫm nước mắt của Thư , nhớ tới những lời thề thốt hứa hẹn : "Yêu cho tới kiếp sau , yêu bất chấp trở ngại nào . . . " mà buồn . Gía như có kiếp sau nhỉ.
Bích Tuyên nhí nhảnh bước xuống những bậc thang . Trông cô thật xôn' mắt , Năng vội nhìn lên trần nhà , nơi chùm đèn đắt tiền được treo như để khoe sự giàu có của chủ nhân.
Thừa biết Năng đang cố tránh cái đầm hai dây hơi mỏng của mình , nhưng Tuyên vẫn vờ vĩnh :
- Anh tìm gì ở chùm đèn vậy ?
Năng đáp :
Anh thắc mắc không biết có bao nhiêu con thiêu thân chết vì chùm đèn pha lê này.
Bích Tuyên ngồi xuống kế anh :
- Thiêu thân không bay vào nhà em được đâu . Hơn nữa , chùm đèn ấy đâu phải một cái bẫy , nó đâu có nguy hiểm.
- Thế trong nhà em cái gì là bẫy , cái gì mới nguy hiểm làm ơn cho anh biết . Không thôi lớ ngớ , cù lần như anh dễ sa bẫy lắm.
Dí tay vào trán Năng ,Tuyên ngúyt :
- Xì ! Hổng dám anh lớ ngớ , anh cù lần đâu . Người ta bảo : " Lù đù vac' lu mà chạy . " là anh đó.
Năng bật cười :
Nói vậy , tội anh qúa . Lỡ dì Ái nghe chắc không cho anh tới đây nữa.
Tuyên so vai làm cái dây áo nhỏ xíu trệt xuống cánh tay cô :
- Anh không phải lo dì Ái . Dì em sống như Tây ấy mà . Nhưng . . . Tây cỡ nào bị tình phụ cũng đau.
Năng nhíu mày :
- Bị tình phụ à ? Anh không tin chút nào . Trông dì ấy thế kia . ..
Bích Tuyên ngắt lời Năng :
Em nói thật đó.
Nhìn Năng với cái nhìn dò xét đầy toan tính , Tuyên trầm giọng kể :
- Dì Ái quen cậu Truyền từ hồi hai người còn ở bên Úc . Tính ra , mối tình này cũng dăm ba năm chớ đâu có ít . Em cứ tưởng sớm muộn gì cũng dự đám cưới hai người , ngờ đâu mới đây ông Truyền lại trở mặt . Ông ta quen một con bé trạc tuổi em ,con bé ấy ở sát bên nhà ông ta.
Bích Tuyên chợt ồ lên như vừa nhớ ra điều gì.
- À , con bé ấy cũng tên Tường Thư , giống tên người yêu của anh . Tên ấy lạ và khá hiếm , vậy mà cũng trùng . Đúng là ngẫu nhiên thú vị.
Năng nhíu mày , anh chợt quan tâm những lời Tuyên nói.
- Nhỏ Tường Thư ấy bỏ bùa ông Truyền bởi vậy ổng mới xù dì Ái , dì em buồn qúa đành xin đi làm ở Đài Loan chớ không chắc hai người đã tiến tới rồi . Người ta nói : " Nhất cự ly , nhì tốc độ " Quả thật không sai , Tường Thư ở sát vách cậu Truyền , nó tấn công cậu ấy bằng tốc độ ánh sáng , cậu ấy bỏ dì Aí cũng phải . Cách đây vài hôm , em đưa dì Ái tới nhà cậu Truyền , em gặp con bé đang ở trong phòng của cậu ấy , nó nấu cháo mang tới tận giường dù cậu Truyền chỉ cảm sơ vì uống rượu . Con bé đúng là biết chiều người.
Năng liếm môi :
- Nhà cậu Truyền ở đâu ?
- Ở bên quận bảy , thuộc khu đô thị mới . Khu đó còn vắng , nhà cửa chẳng bao nhiêu.
Năng nhổm dậy , nhìn Tuyên trân trối :
- Nhà tay Truyền đó trước đây từng có người chết phải không ?
Bích Tuyên tròn xoe mắt :
- Đúng rồi . Sao anh biết ? Chả lẽ Tường Thư đó là . . . là . ..
Năng vội vã lăc' đầu :
- Không phải.
Bích Tuyên hỏi tới :
- Vậy sao anh biết cậu Truyền ?
Năng ngập ngừng :
- Anh đâu có biết ông ta đâu , dường như dì Ái có nói về chuyện này , căn nhà ông Truyền đang ở bán không được vì đã có người chết chớ gì.
Bích Tuyên kéo dài giọng :
- Vậy sao ? Thế mà em lại nghĩ anh nghe ai kể chứ . Em mừng cho anh vì nhỏ Tường Thư đó không phải người anh yêu.
Năng làm thinh . Tuyên nghiêng đầu tựa vai anh :
- Nhắc tới người yêu , anh chạnh lòng à ? Có cần gọi điện không , em gọi hộ cho.
Năng nhún vai :
- Cám ơn . Anh biết cách liên lạc vơi Thư mà.
Tuyên lại hỏi :
- Anh biết tại sao bác Liên ngăn cấm anh và Tường Thư không ?
- Biết chứ . Hai bà mẹ không ưa nhau , bọn anh phải lãnh đạn.
- Tại sao các cụ lại ghét nhau , chắc chắn anh không biết.
Thấy Năng im lặng , Tuyên nhấn mạnh :
- Tất cả cũng bởi một chữ tình.
Năng kéo Tuyên dậy :
- Em biết gì mà lấp lửng như thế ?
Bích Tuyên cười cười :
- Em đùa chớ có biết gì đâu.
Vòng tay ôm ngang lưng Năng , Tuyên hỏi :
- Tường Thư hơn em ở điểm nào hở ?
Năng nói :
- Anh không thích so sánh.
- Nhưng anh thích có em bên cạnh , đúng không ?
- Đàn ông nào không thích được chăm chút chiều chuộng bởi một người đàn bà chứ.
Bích Tuyên nheo nheo mắt :
- Cậu Truyền cũng nói như anh , cậu trách dì Ái coi công việc bạn bè nặng hơn cậu ấy bởi vậy khi gặp Tường Thư , cậu ấy đã bị chinh phục ngay . Suy cho cùng , con bé ấy cao tay ấn thật . Em phải học hỏi nó , cố hết sức chăm sóc anh . Không cần anh yêu , em chỉ cần anh thích là đủ rồi.
Vừa nói , Tuyên vừa kéo đầu Năng xuống thấp , cô áp môi mình vào môi anh và hôn một cách thắm thiết . Những lần trước , dù không yêu , Năng vẫn thích và đáp lại nồng nhiệt , nhưng hôm nay thì không , anh hờ hững đẩy nhẹ Tuyên ra.
Bích Tuyên cười nhạt , cô đứng dậy đi vào bếp mang ra hai lon bò húc :
- Uống đi để sung sức mà học . Em sẽ không làm phiền anh nữa đâu.
Năng biết mình sẽ không học vô bởi những lời Tuyên vừa kể . Anh bực bội mở nắp lon và ngửa cổ tu một hơi.
Lần đó , Thư bảo ba mẹ cô và thằng qủy Lân rất có cảm tình với gã hàng xóm , trong khi cô rất ghét gã ta.
Có thật như thế không , hay Thư nói dối vì ngại Năng ghen ? Hừ ! Nghĩ đời thật trớ trêu . Anh cũng đang có một cô gái khác , thì sao đi trách Tường Thư khi cả hai đều không thể chờ nhau mà hoá đá ?
Năng nốc thêm một ngụm nước nữa . Thế mới biết anh và Tường Thư chả yêu nhau nhiều như cả hai vẫn tưởng đâu . Đúng là ..
Tiếc thay duyên Tấn phận Tần
Chưa quen đã lạ chưa gần đã xa .
Năng tức tối bóp mạnh hộp lon . Hừ ! Lẽ nào Thư phản bội anh khi ở lần gặp vừa rồi cả hai đều hẹn hò " Yêu mãi tới kiếp sau " . Nếu đúng như Thư đã thay lòng thì anh thật ê mặt khi người cho anh biết chuyện là Bích Tuyên.
Qua cách nói lơ lửng vừa rồi , Năng dám chắc Tuyên nắm rõ mối quan hệ của Tường Thư và Truyền . Bích Tuyên đang cười vào mũi anh đấy . Thật là nhục . Tự ái bỗng bốc lên khiến Năng nóng nảy . Anh dằn mạnh lon bò húc đang uống dở xuống bàn rồi nằm vật ra solon.
Cơn ghen âm i* ? hành hạ Năng khiến anh muốn đập phá cho hả . Anh có nên gặp Thư để hỏi rõ chuyện này không ? Chắc là không vì thế nào cô cũng chối , giống như anh đã chối khi Thư hỏi anh về mối quan hệ với Bích Tuyên . Lẽ nào tình yêu của hai người đã rơi vào giai đoạn sau cùng ?
Ngần ngừ một chút , Năng chụp điện thoại và nhấn số.
Nghe giọng ồm ồm , anh biết là Lân . Năng từ tốn :
- Anh Năng đây . Lân cho anh gặp chị Thư một chút.
Đầu dây bên kia hoàn toàn im lặng . Rồi giọng Lân bật ra :
- Chi .Thư không có ở nhà . Mà anh gặp chị ấy làm gì , làm ơn để chị tôi yên đi , không thôi mẹ anh la toáng lên.
Năng ngập ngừng :
- Anh muốn biết dạo này Thư ra sao ?
Lân nói một hơi :
- Chị ấy vui . Xin anh đừng nghĩ thế giới này chỉ mình anh là xứng đáng để chị Thư yêu . Vẫn còn nhiều người khác đấy . Chị tôi không cô đơn đâu . Thôi nhé.
Năng lầm bầm mắng Lân . Thằng qủy nhỏ đúng là dễ ghét . Hồi còn bé xiú ở khu tập thể , nó đã là một thằng khó ưa , lúc nào cũng khóc nhề nhệ và Năng không bỏ qua cơ hội nào dù nhỏ để trêu cho nó khóc to hơn.
Giờ thì Lân trêu lại anh . Giá mà Năng có thể cho nó vài cái cốc như ngày xưa nhỉ.
Bộ Óc vốn tưởng tượng phong phú của anh không chịu nằm yên khi gặp chuyện . Nó bắt đầu tưởng tượng để cuối cùng Năng đưa ra kết luận chắc Tường Thư đã có một tình yêu mới . Cô thật đáng trách khi tình yêu đó cô có bằng cách quyến rũ người yêu của kẻ khác.
Năng đau đớn ôm đầu . Tại sao Tường Thư ,con thỏ bạch ngây thơ của anh lại trở nên cáo già như thế ?
Chuông cửa reo . Năng loạng choạng ra mở cửa . Thúy Ái dắt xe vào nhà , mặt lạnh như tiền.
Từ trên lầu bước xuống , Bích Tuyên tỏ vẻ ngạc nhiên :
- Sao vậy dì ?
Ái cộc lốc :
- Tao đang bực . Hừ ! Đàn ông như Truyền đúng là chó má.
Bích Tuyên hỏi :
- Cậu Truyền lại chọc giận dì à ?
Thúy Ái đốt thuốc bằng cái hộp quẹt zippo nhỏ xíu :
- Tao thấy ông ta chở con bé hằng xóm chạy qua mặt , trông tình tứ lắm.
Tuyên vội bảo :
- Bỏ đi dì ơi.
Aí cười khẩy :
- Đương nhiên là bỏ rồi , nhưng tức vẫn tức.
Năng mím môi , bước lên lầu . Nơi Tuyên dành sẵn cho anh một căn phòng nhỏ nhưng khá tiện nghi . Đóng cửa lại , anh buông mình xuống nệm . Cơn ghen làm anh nhức nhối , anh không chịu nôi? nên đành rút vào cõi riêng đầy bực tức.
Dầu ra sao , Năng cũng không muốn mình là người bị Tường Thư bỏ . Anh muốn dù thế nào chăng nữa , Thư cũng phải trung thành với lời thề sẽ yêu đến tận cùng . Anh hận vì Thư đã giả dối , bảo yêu anh nhưng vẫn quen người khác.
Bích Tuyên đẩy cửa bước vào :
- Anh giận dì Ái à ?
Năng gượng gạo :
- Đâu có.
- Vậy sao lại bỏ lên đây ?
- Thì để em và dì ấy nói chuyện thoải mái hơn.
Bích Tuyên cười cười :
- Em lại nghĩ anh sợ nghe chuyện cậu Truyền và cô hàng xóm chứ.
Năng gắt :
- Vớ vấn . Họ thì liên quan gì tới anh.
- Em cũng hy vọng thế , em không muốn thấy anh buồn vì những chuyện của thiên ha.
- Anh chả buồn chút nào.
Tuyên lém lỉnh :
- Vậy chắc sách vở buồn , vì suốt buổi anh chẳng hề . . .ng vào chúng.
- Cám ơn em đã nhắc anh . Có em bên cạnh anh , anh muốn buồn cũng không được.
Mắt bừng sáng lên , Bích Tuyên nhẹ nhõm :
- Thế anh học đi , em không ở đây , nhưng lòng lúc nào cũng cạnh anh . Nhớ đó.
Chồm người xuống hôn lên má Năng một cái thật kêu , Tuyên nhịp bước thật vui trên sàn gỗ . Cô xuống nhà với tất cả phấn chấn.
Dù Năng cố giấu tình cảm của mình , Tuyên cũng vẫn dễ dàng nhận ra tâm trí anh đang rối tung vì những gì vưa nghe thấy.
Trước sau rồi anh cũng thuộc về cộ Tường Thư rồi sẽ đi vào quên lãng.
Tường Thư nhìn đồng hồ . Mười một giờ đêm , nhưng mẹ vẫn chưa về . Dạo này bà vắng nhà suốt . Thư cứ tưởng bà ở lại văn phòng với ba buổi trưa như thỉnh thoảng bà vẫn điện thoại về nhà bảo chị em cô đừng chờ cơm vì " Ba mẹ đi ăn cơm khách . " Thật ra , không hoàn toàn đúng như thế , đã có rất nhiều bữa trưa , ba ăn cơm hộp một mình , mẹ đi đâu , ông không hề biết.
Đã đôi ba lần ông hỏi , mẹ bảo là bà có công việc hù hạp với bạn bè , nhưng là việc gì , bà không nói rõ , mẹ chỉ lập lờ , quanh co thật khó hiểu.
Thư nhớ mẹ từng than van phòng môi giới mua bán bất động sản dạo này qúa ế ẩm , giá đất đã qua cơn sốt , nên chả ai thèm mua , cứ chôn mãi vốn vào nhà cửa , nhưng không bán được sẽ vỡ nợ . Có lẽ vì sợ thế , nên mẹ đã xoay sở sang lãnh vực khác hầu tìm được đồng ra đồng vào , đỡ đần cho ba . Thư có cảm giác ba không thích mẹ kiếm thêm , nhưng ông không tiện nói ra mà cứ giữ trong lòng . Hai người dường như bắt đầu có nhiều bất đồng trong công việc . Đã vài lần mẹ dè bỉu chê ba dở trong kinh doanh , không bươn chải , năng động như người ta . Thư không hiểu mẹ ám chỉ " người ta " là ai mà lần đó ba rất giận , ông bỏ đi uống rượu tới khuya mới về . Không khí gia đình cô dạo này nặng nề làm sao . Tường Thư linh cảm sẽ có chuyện gì đó xảy tới , và cô luôn sống trong tâm trạng hồi hộp.
Tường Thư lo lắng nhìn ba , ông uống rượu từ chiều tơ"i giờ , uống một mình trong im lặng . Vừa uống , ông vừa xem ti vi , tay cầm remote , ông chuyển đài liên tục . Ông xem nhưng chắc chả biết mình xem gì , thái độ của ông rất lạ . Đã mấy lần Thư năn nỉ ông thôi , nhưng ông dửng dưng như không nghe.
Cô lên lầu bảo Lân :
- Em nói làm sao cho ba ngủ đi.
Vẫn ngồi lì trước máy vi tính , Lân càu nhàu :
- Chắc em hổng đủ uy tín để nói cho ba nghe quá . Rượu đâu còn bao nhiêu , cứ để ba uống hết.
Tường Thư nói :
- Chị muốn ba ngủ trước khi mẹ về.
Lân vô tâm :
- Thấy ba uống rượu chờ mình về , mẹ mới cảm động chớ.
Tường Thư chì chiết :
- Mày chả để ý gì chuyện trong nhà hết , tối ngày chỈ ăn chơi , ngủ mà thôi . Ba mẹ có mâu thuẩn mày cũng coi như không . Sao mày vô tâm vô tình thế chứ ?
Lân gân cổ lên :
- Em vô tâm hay chị cường điệu ? Trong nhà đang êm ấm , chị tưởng tượng chuyện không đâu.
Thư chưa kịp phản ứng thì nghe có tiếng xe trước nhà . Cô ra ban công nhìn và thấy mẹ trên ta xi bước xuống.
Tường Thư vội ra mở cổng , trong khi ông Tuyển vẫn thản nhiên ngồi bên chai rượu.
Bà Vân bước vào thơm phứt mùi nước hoa , khiến Thư phải ngạc nhiên vì mẹ hôm nay khác thường ngày qúa.
Bà mặc cái váy dài , cổ chữ V khoét sâu lấp lánh kim sa trông ra dáng mệnh phụ.
Thấy ông Tuyển gật gà gật gưỡng ngay salon , bà cười khẩy rồi khinh khỉnh bước qua không một lời chào hỏi.
Bà chưa kịp tới cửa phòng ngủ , ông Tuyển đã gọi giật lại :
- Em đi đâu về mà không biết thưa gởi vậy ?
Bà Vân nhẩy dựng lên :
- Cái gì ? Tôi phải thưa gởi anh hả ? Thật nực cười . Đừng giở thói hạch sách , gia trưởng với tôi . Chán lắm !
Ông Tuyển lè nhè :
- Giỏi ! Bữa nay em dám nói thế à ? Chán là chán cái gì ?
Bà Vân lắc đầu :
- Say thì ngủ cho rồi . Lải nhải , lè nhè khó coi qúa . Hừ ! Uống chẳng bằng ai cũng bày đặt uống.
Ông Tuyển vỗ bàn đánh rầm làm Thư hết hồn :
- Lại so sánh . Ai là ai chứ ? Phải thằng Thiều , người xưa của em không ? Mẹ kiếp ! Em đi với nó suốt đêm phải không ?
Bà Vân sững sờ , còn Thư thì hoảng loạn . Cô không hiểu " thằng Thiều " là ai trong những người làm ăn với mẹ . Sao tự nhiên ba lại nhắc tới ông ta bằng thái độ học hằn khác thường như vậy.
Bà Vân trấn tĩnh ngay :
- Tôi không biết anh muốn nói tới ai . Mà anh say rồi , vào ngủ đi.
Bà gọi to :
- Lân ! Kè ba mày vào giường.
Ông Tuyển gào lên :
- Tôi chưa chết đâu mà kè với cõng . Em đừng giả mù sa mưa nữa . Đã gọi đúng tên thằng đó là tôi biết cả rồi , chẳng qua lâu nay tôi im lặng vì muốn trong ấm ngoài êm , nhưng thật đáng buồn khi em không muốn thế.
Bà Vân quát :
- Ôm im đi ! Tôi mới là người muốn trong ấm ngoài êm nên đã nhẫn nại , chịu đựng nhiều chuyện chứ không phải ông đâu . Ông đừng khiến tôi phải nổi điên lên nhé.
Tường Thư không biết phải can gián thế nào , giữa đêm vắng lặng , giọng ba me vang lên lồng lộng chói cả tai . Bất chợt Thư nhìn sang nhà Truyền . Anh ta nghe những lời này thì chả ra làm sao hết.
Cô chạy lại bên mẹ :
- Mẹ nhin . ba đi mẹ.
Ai ngờ bà Vân càng lớn tiếng hơn :
- Nhịn ? Nhịn à ? Mẹ đã nhịn quá lâu rồi giờ không nhịn nữa.
Ông Tuyển nghiến răng :
- Tôi đã làm gì mà em phải nhịn chứ ?
Bà Vân cười khẩy :
- Tôi chiu. đựng sự bất tài vô dụng của ông nhiều qúa rồi . Ông thử tưởng tượng xem , trong hai năm trời cứ bán nhà lớn , mua nhà nhỏ rồi ở thuê dăm ba chỗ , cuối cùng chui ra tận chỗ vắng như đồng hoang này , phải là một áp lực quá lớn với mẹ con tôi không ? Nếu có tài ông đã không dồn tôi và con tới chốn này . Mà đây cũng chưa chắc là chỗ ở cố định khi công việc làm ăn của ông tiếp tục giậm chân tại chỗ , nghĩ tới viễn cảnh mất luôn căn nhà này mà kinh hãi . Nợ ngân hàng sắp đáo hạn rồi đấy , và tôi không đủ sức chịu đựng nữa . Tôi lo sợ hùn hạp chỗ khác , thì ông lại đa nghi , ghen tuông vô lối . Ông còn xứng đáng mặt đàn ông hay không ?
Mặt tái xanh , ông Tuyển loạng choạng sấn tới :
- Bà dám nói với chồng như vậy sao ?
Bà Vân cộc lốc :
- Tôi nói đúng chớ không nói sai . Rõ ràng ông bất tài cơ mà.
Ông Tuyển khoát tay :
- Làm ăn có lúc vầy lúc khác . Tôi chưa để bà và con chết đói mà.
Bà Vân cười khẩy :
- Ông muốn tới mức chết đói ,tôi mới có quyền lên tiếng hay sao ? Hừ ! Tôi thú thật , tôi hết xem ông là chỗ dựa rồi , tôi đành bươm chải một mình vì con cái , ông nghi ngờ , ghen tuông chi mặc xác ông.
Vừa nói ,bà vừa bước vô phòng đóng rầm cửa lại . Bên ngoài , ông Tuyển nổi điên lên vơ chai rượu trên bàn ném mạnh xuống đất . Âm thanh chát chúa , nghe mới ghê làm sao.
Tường Thư chợt mất vía cô vội vàng xuống bếp xách chổi và đồ đạc hốt rác lên quét những mảnh chai vỡ văng đầy sàn.
Lân đến bên ông Tuyển :
- Ba mệt rồi , vào ngủ với con.
Xô mạnh nó ra , ông Tuyển hâm` hầm :
- Ngủ cái gì ? Tối này tao với mẹ mày phải nói đâu ra đó . Mẹ kiếp ! Đừng tưởng tao say là lầm.
Tới cửa phòng ngủ , ông vừa đập mạnh ,vừa lớn tiếng :
- Bà ra đây mau lên.
Giọng bà Vân khinh khỉnh vọng ra :
- Mệt lắm rồi , để cho tôi yên.
Đá tung cửa phòng , ông Tuyển lao vào nhanh tới độ Thư và Lân không sao ngăn kịp . Vào tới trong , ông hùng hổ nắm tóc bà Vân lôi dậy :
Miệng rít lên , ông Tuyển bao? :
- Tôi phải dạy bà cách lễ độ với chồng . Hừ ! Không dựa vào tôi thì bà dựa vào thằng nào mà bữa nay lớn lỗi dữ vậy ?
Bà Vân gạt mạnh tay chồng :
- Buông ra ! Tôi chán ông qúa rồi.
Ông Tuyển mất thăng bằng ,té ngồi xuống giường . Bà Vân hâm . hực bướ lên lầu . Vừa đi bà vừa nói vọng xuống :
- Đến nước này thì bỏ nhau còn sướng hơn . Sống với ông mấy chục năm , tôi chẳng được gì ngoài sự thua chị kém em . Ông cứ làm đâu lỗ đó như vừa qua làm sao tôi chịu nổi.
Ông Tuyển đùng đùng chạy theo vợ :
- Vốn liếng vẫn còn ttrong mấy căn biệt thự chưa bán được , bà nói thua lỗ là thua lỗ chỗ nào . Dao. này bà nghe ai mà cứ kiếm chuyện với tôi suốt vậy ? Phải nghe thằng Thiều không ?
Đu"'ng lại ở bậc trên cùng của cầu thang , bà Vân đanh đá :
- Lại ghen tuông . Đúng là thằng tồi !
- Hỗn này !
Vừa nói , ông Tuyển vừa vung tay tát mạnh vào mặt vợ , bà Vân né khiến ông Tuyển mất đà ngã bổ qua một bên , đầu đập vào những bậc thang đá mài trong tiếng hét thất thanh của Tường Thư và trong sự sững sờ của Lân.
Nhanh hơn ai hết , Lân chạy tới đỡ ông Truyền.
- Ba ! Ba !
Mạc cho nó gào , ông nằm yên , người mềm oặt . Tường Thư khuỵu hai chân khi thấy máu từ đầu ông Tuyển nhỏ giỏi xuống gạch.
Thằng Lân lắp bắp :
- Me . . . mẹ giết chết ba rồi.
Mặt bà Vân như hoá đá , đứng chết sững gần cả phút bà mới ngồi xuống xem vết thương.
- Lấy bông băng cầm máu cho ba , nhanh lên Thư.
Lân tiếp tục lay ông Tuyển , nhưng ông vẫn không tỉnh . Bà Vân lu loa khóc :
- Trời ơi ! Sao lại tới nông nổi này ? Ông bày đặt rượu chè để làm khổ vợ con . Ối , ông ơi là ông !
Tường Thư sợ xanh mặt , cô vừa lấy bông gòn chén kín chỗ bị chảy máu trên đầu ông Tuyển vừa méu máo hỏi Lân :
- Bây giờ phải làm sao đây ?
Lân mím môi :
- Chị gọi anh Truyền đi.
- Sao lại gọi anh ta ?
- Chớ chị biết phải làm sao không ?
Bà Vân cũng đồng tình :
- Gọi Truyền nhanh lên :
Rồi bà hạ giọng :
- Cứ bảo là ba uống rượu say bi .trợt chân té nghe chưa ?
Tường Thư gật đầu và nghe trong tim có điều gì vừa vỡ ra . Cô lập cập nhấn số điện thoại . Chuông reo hai hồi , đã nghe giọng Truyền :
- Alô . Truyền đây . Thư hả ?
Tường Thư nghẹn lời :
- Anh làm ơn sang nhà , ba tôi bị té , chảy máu nhiều qúa , không biết phải làm sao nữa . Hu hu.
Truyền nói nhanh :
- Cứ bình tĩnh . Tôi sang ngay.
Thư lập cập lấy chià khoá ra mở cổng . Cô muốn đi thật nhanh , khổ nỗi cái chân bị bong gân lại trở chứng , nó nhói lên khiến cô phải cà nhắc lê từng bước.
Tới sân , cô thấy Truyền đã nhảy rào sang , anh đi như chạy vào nhà.
Anh tới bên ông Truyền và bảo bằng giọng chắc nịch :
- Phải đưa bac' vào bệnh viện.
Bà Vân buột miệng :
- Nghiêm trọng dữ vậy sao ?
Truyền gật đầu :
- Vâng . Bác trai có rượu , lại chấn thương phiá sau đầu.
Anh bỏ lửng rồi nói tiếp :
- Anh sẽ chở , Lân ngồi phiá sau vịn bác cẩn thận nghen.
Tường Thư mở cổng , Truyền leo rào về dẫn chiếc CB 125 qua . Ba mẹ con cồ ì ạch khiêng ông Tuyển lên xe . Lân ngồi phía sau để ông Tuyển dựa vào người một cách khó nhọc.
Giữa đêm tối của những bãi lau sậy cao qúa đầu , ánh đèn xe của Truyền vẽ những vòng ánh sáng ngoằngoèo rồi mất hút.
Thư nhìn mẹ bằng đôi mắt dò xét :
- Con chở mẹ theo xem ba thế nào.
Bà Vân chợt đấm ngực kêu trời :
- Trời ơi ! Sao khổ thân tôi thế này . Rượu vào rồi sanh sự với vợ cho xảy ra chuyện.
Tường Thư mím môi :
- Phải chi mẹ nhịn ba thì đâu có sao.
- Nhịn hả ? Ổng nói thế làm sao tao nhịn được . Hừ ! Đã bất tài vô dụng còn bày đặt ghen tuông . Đúng là . . . đàn ông hèn.
Tường Thư dẫn xe ra , giọng hơi xẵng :
- Mẹ có đi không ?
- Hừ ! Nếu tao bỏ ổng cũng lúc khác chơ" không phải lúc này.
Thư rồ xe và có cảm giác mình đang xé toang bóng đêm để đi tới . Nhưng trước mặt Thư vẫn dày đặc tối . Ngồi phía sau , mẹ tiếp tục lải nhải mắng mỏ chê trách ba . Đây không phải thói quen của bà , cũng như uống rượu vẫn chưa thành thói quen của ba . Vậy mà bỗng dưng hai người lại trở nên như thế . Tường Thư bỗng sợ hãi khi nghĩ đến những ngày sắp tới gia đình cô sẽ biến thành một gia đình khác mà trong đó ba mẹ sẽ là hai người xa lạ.
Nguồn: http://vietmessenger.com/