13/4/13

Ánh hoàng hôn mỏng manh (C51-53)

Chương 51

Có lẽ mùi thơm trong căn phòng đó khiến cho đầu óc hỗn loạn, Phương Thần nhíu chặt mày, sắc mặt càng trở nên nhợt nhạt, hỏi lại: “Cái gì?” Cô phát hiện ra tằng đến cả chút hơi sức còn lại để suy nghĩ cũng dần mất đi.

“Cô không định làm gì cho Lucy sao?”, Jonathan nói rất ngắn ngọn, nhưng hắn ta tin cô sẽ hiểu.

Dường như Phương Thần hơi sững người trong giây lát, nhưng không nói gì.

Làm cái gì? Và làm như thế nào?

Cô nghĩ đến Lục Tịch, cảm thấy sống mũi cay cay. Thân hình trẻ trung xinh đẹp của chị ấy nằm trên chiếc giường sắt lạnh giá, lúc đó cô đã nhìn Lục Tịch chăm chăm, trong suốt mười chín năm cho đến lúc đó có lẽ đó là lần đầu tiên cô nhìn chị mình kỹ đến như vậy và đó cũng là cuối cùng.

Người mà cô từng ghen ghét, đồng thới là người thân thiết nhất đã nâng đỡ cô lớn lên.

Nhưng, cô có thể làm được việc gì cho chị ấy bây giờ?

Cô không dám thừa nhận , trong những đêm cùng hưởng thụ niềm vui sướng với Hàn Huệ, được anh ôm đưa vào trong giấc ngủ, cô đã tạm thời quên mất Lục Tịch, cũng đã quên mất mục tiêu thực sự khi tiếp cận với Hàn Duệ.

“Nếu có nhu cầu, tôi nghĩ cô có thể giúp được cô.”

Jonathan vừa nói vừa đứng dậy, thân hình to lớn để lại một bóng đen trên tường, rồi từ tốn tiến dần đến bên cửa.

Trước khi đến đây, đã tính toán rất kỹ việc ra điều kiện với cô như thế nào.

Phương Thần vẫn không nói một câu nào, dường như cô đang suy nghĩ tới điều gì đó, lại đang đờ đẫn. Nhưng, khi Jonathan bước tới trước mặt, cô đột nhiên nói ra một câu với vẻ hết sức lạnh lùng: “Không”, rồi nhanh chóng kéo cửa bước ra ngoài.

Jonathan dừng lại một chút, mắt thoáng giận dữ. Đã đến nước này rồi, thế mà cô gái này vẫn không hề hiểu được, ngược lại còn dám nói năng gay gắt và tỏ sắc mặt khó coi với mình.?

Thuộc hạ của hắn đứng sừng sững hai bên cửa như hai tòa tháp sắt, nhìn cảnh tượng ấy thì thấy tình hình không ổn, chẳng kịp suy nghĩ gì vội đưa tay ta ngăn Phương Thần lại. Bấy ngờ bị chặn lại như vậy, Phương Thần liền dừng bước, quay đầu lại, vẻ mặt vẫn lạnh lùng như cũ, nhưng đôi mắt thì như muốn tóe lửa.

Cô liếc nhìn Jonathan – con người xuất hiện với ý đồ không rõ rằng, “Hãy bảo bọn họ lui ra ngay!”.

Giọng của cô không cao nhưng vẫn đủ để thu hút sự chú ý của mấy người phục vụ, mấy cô gái mặc đồng phục liên tiếp đưa mắt nhìn về phía họ với vẻ hiếu kỳ, đồng thời như đang do dự xem có nên đến để hỏi xem vì sao không.

Jonathan đưa mắt ra hiệu với thuộc hạ, nới với Phương Thần: “Nếu không dựa vào tôi, cô nghĩ rằng cô cũng có thể đối phó được với Alex sao?”.

Giọng của Phương Thần đanh lại, trả lời không chút cân nhắc: "Đó là chuyện của tôi."

Thực ra, cô chưa hề nghĩ rằng sẽ phải đối phó với Hàn Duệ như thế nào, cũng không có chút thời gian nào để nghĩ về những điều đó. Đầu óc cô lúc này dường như đang bị một người nào đó khuấy động lên, vì thế mà chỉ còn lại một đống hỗn độn và còn cả những hình bóng đủ kiểu đủ dạng liên tiếp xuất hiện, mấy năm trước cũng có, mấy tháng trước cũng có. Cô chỉ muốn đi tìm Hàn Huệ và hỏi anh ta là vì sao, vì sao anh ta lại đưa ra quyết định tàn nhẫn đến như vậy.

Viên đạn chí mạng ấy đã găm vào giữa ngực của Lục Tịch, dường như nó đã đem khoảnh khắc trước cái chết rút ngắn đến mức thấp nhất có thể, không biết lúc ấy Lục Tịch có kịp cảm thấy đau hay không nữa. Nhưng, chỉ cần cô nghĩ đến đó là bàn tay của Hàn Duệ hoặc là của người mà anh ta sai khiến, thì từ đáy lòng lại dấy lên một cảm giác lạnh toát.

Vì sao lại là anh?

Phương Thần nhắm mắt lại, chẳng còn tâm trí nào mà nghĩ đến những việc khác. Cô lách giữa hai người da trắng cao lớn, bước nhanh ra khỏi đó.

Giả sử nếu chuyện này đến sớm mấy tháng thì có lẽ cô đã không phản ứng giống như lúc này. Nhưng, vì sao lại phải để đến lúc này mới có người nói cho cô biết rằng, cái chết của Lục Tịch là do Hàn Duệ gây ra?

Phương Thần chạy khỏi nhà hàng ra đường lớn, rồi lên một chiếc taxi đi thẳng đến hướng pub của Hàn Duệ. Cô hiểu thói quen của anh, biết rõ vào giờ này hằng ngày anh thường xuất hiện ở đó.

Ánh chiều vừa xuống, cả thành phố bị bao trùm bởi một màu sẫm và chìm trong tiếng ồn ào, nhộn nhiệp, như thể một chiếc lồng hấp khổng lồ, hừng hực, khiến người ta thấy ngột

Đường đi liên tiếp bị tắc, hình như cũng đã nhận ra vẻ sốt ruột của người khách, tài xế vừa từ từ điều khiển chiếc xe nhích lên từng chút một theo dòng xe, vừa mở to tiếng loa phát thanh trong xe. Chương trình của đài giao thông đang phát một bản nhạc nhẹ dịu dàng, như muỗn làm dịu bớt sự nôn nóng của những người lái xe.

Tài xế nói: “Đường này tắt quá. Lát nữa sau khi qua đèn xanh đèn đỏ trước mặt, tôi sẽ rẽ sang trái, đường ấy ít xe hơn đường này”.

Chờ một lát không thấy người khách có phản ứng gì, bất giác anh ta quay đầu lại nhìn một cái thì thấy cô gái đi xe xinh đẹp, trẻ trung vẫn nhìn ra ngoài cửa xe chăm chăm, dường như cô đang suy nghĩ rất lung.

Lái xe không nói thêm câu nào nữa. Khi rẽ sang hướng khác, quả nhiên đường bớt tắc hẳn, điểm trả khách cách đó không xa, đúng nơi đẹp nhất trong trung tâm thành phố, là một trong những nơi thường ngày luôn nhộn nhịp nhất.

Lái xe nghĩ rằng Phương Thần đang vội, nên cô gắng luồn lách giữa dòng xe xuôi ngược, đến khi tới trước cổng pub, đồng hồ chỉ vào đúng con số chẵn.

Khi chiếc xe dừng hẳn, Phương Thần như mới sực tỉnh.

Cô vẫn nhớ, lần ấy vì vụ án của Cận Tuệ, cô cũng vội vàng như ngồi trên đống lửa đi xe đến gần đây, rồi xông thẳng vào cổng “Dạ Đô” tìm Hàn Duệ. Lúc ấy, cô và Hàn Duệ vẫn chưa thân thiết, cô chỉ là liều một phen, thử xem trên con người cô có điều gì thu hút anh và Tô Đông chính là cái cớ để tiếp cận anh một cách tốt nhất

Kết quả là cô đã thành công, cô bắn trúng địch và thu hút được sự chú ý của Hàn Duệ.

Lần đầu tiên khi bị cưỡng hôn ngay chính trong ngôi nhà của anh ta, không phải cô hoàn toàn không có sức để chống lại, nhưng cô đã không làm như vậy. Khi cô bị anh giữ chặt lấy người và khi lưỡi của hai người quấn quýt lấy nhau, ngoài sự hoảng hốt và phẫn nộ trong chốc lát, thậm chí cô còn cảm thấy rất đáng chúc mừng.

Cô đã được được sự hưng phấn và dục vọng trong đôi mắt của anh ta, và đó chính là những điều cô mong muốn.

Cô cần thời cơ ấy, để tiếp cận với anh ta gần hơn.

Lúc đó cô đã vì Lục Tịch.

Và lúc này, Phương Thần ngồi trong xe, ngẩng đầu nhìn lên tấm biển hiệu nổi bật với những ánh đèn mày rực rỡ gần trong gang tấc, trong lòng nghĩ, vì sao cứ như một vòng quay rồi tất cả lại trở về điểm xuất phát ban đầu? Lần này cô cũng lại đến vì Lục Tịch.

Trả tiền xong, trong giây phút trước khi bước xuống xe cô bỗng ngập ngừng.

Vào giờ này quầy rượu vẫn chưa mở cửa, cánh cửa lớn được những người gác cửa kéo ra, Hàn Duệ dẫn đầu một đám năm, sáu người từ bên trong bước ra.

Phương Thần đã nhìn anh như vậy từ trong xe qua một khoảng cách gần mười mét.

Dưới ánh đèn, bóng anh nhạt nhòa và đổ lại, miệng khẽ mấp máy, hình như anh đang nói chuyện với người bên cạnh, vẻ mặt vẫn lạnh tanh như cũ, Phương Thần không thể nhớ được rằng đã bao lâu rồi hai người không gặp nhau, bởi vì hầu hết thời gian cô dành cho công việc, thời gian còn lại thì gặp gỡ với bạn bè chơi cho đến lúc nào mệt mới thôi, rồi sau đó lăn ra ngủ và buổi sáng hôm sau lại tiếp tục công việc với một tinh thần mới.

Cô đã sống những ngày rất bận rộn, vì thế ít khi nghĩ đến anh, nhưng trong những lần bất chợt nghĩ đến thì luôn cảm thấy chuyện cũ hiện lên rất rõ, rõ đến từng chi tiết, dù đó là chi tiết quan trọng hay không thì cũng đều giống như những cảnh quay trong một cuộn phim được ghi và lưu giữ cẩn thận.

Cô không thể nào nghĩ rằng mình lại có thể nhớ rõ đến thế.

Dáng điệu trầm mặc của anh.

Vẻ chế nhạo trên khuôn mặt anh.

Và cả nụ cười thoáng qua rất hiếm thấy trên đôi môi anh.

Sau lần xảy ra cuộc đọ súng trên núi hôm ấy, số lần anh mỉm cười với cô dường như đã nhiều hơn hẳn, tính nết cũng dễ chịu hơn, thậm chí còn có vẻ bao dung đặt biệt trước sự khiêu khích cố ý của cô.

Có lẽ chính vì điều này nên cô mới nhớ tới điệu bộ của anh khi cười, nó rất đẹp, đẹp hơn gấp nhiều lần so với vẻ mặt lạnh lùng như băng giá, đến cả đường nét trên đôi lông mày cũng mờ bớt đi, cả con người anh vừa có vẻ cởi mở vừa vẫn giữ được vẻ kiệm lời, hướng nội, khiến người ta bất giác liên tưởng tới hình ảnh rặng núi xanh thẫm sau cơn mưa.

Có một lần, không biết bị ma xui quỷ khiến thế nào, cô không kìm được đưa tay ra sờ lên lông mày anh. Anh sững người ra và cô cũng như vậy, nhưng anh đã không ngăn cản cô, mà chỉ nhướng mày, nhìn cô bằng ánh mắt như muốn hỏi.

Cô ngượng ngùng, lần đầu tiên cô không biết phải nói như thế nào, nên đành lắp bắp: “Khi anh cười… trông rất đẹp”. Sau đó, cô lập tức cảm thấy hình như mình đã đi quá giới hạn, nên vội rụt tay về.

Nhưng anh đã không để cho cô làm như vậy mà lập tức giữ chặt tay cô, để cho các ngón tay ấy tiếp tục ở nguyên chỗ cũ.

“Vì sao bỗng nhiên lại nói tới điều đó?”, anh hỏi với vẻ mong muốn tiếp tục kéo dài cảm giác dễ chịu vừa qua.

Cô trả lời: “Không có gì”. Không dám thừa nhận rằng vì không kiềm chế được bản thân mới làm như vậy và chính vì hành động ấy rất dịu dàng tình cảm nên mới cảm thấy ngượng ngùng.

Cái giá của việc không nói thật là cô lập tức bị anh bế thốc lên rồi đặt xuống chiếc giường to, rộng và êm ái.

Cô khẽ kêu lên một tiếng sửng sốt, nhưng anh dã nhanh chóng nằm đè lên, khuôn mặt nở một nụ cười thích thú chưa từng thấy, đôi mắt sâu thẳm lóe lên những đốm sáng chẳng khác nào biển cả trong đêm tối.

Anh hôn từ trán đến cằm cô một lượt, rồi sau đó mới dừng lại nói: “Muốn nhìn thấy anh cười cũng không có gì là khó, điều đó phải xem em sẽ làm cho anh vui lòng như thế nào”.

Cô đờ người, rồi sau đó trừng mắt lên cô ý nhìn anh với vẻ coi thường, vì cô nghĩ, lúc đó anh đã đủ để vui rồi.

“Anh cười hay không có liên quan gì đến em?”, cô chất vấn lại với vẻ cứng cỏi.

“Không lẽ em không thấy thích?”

“Em nói thích lúc nào?”

“Những lời vừa rồi của em, hoàn toàn có thể hiểu như vậy.”

Trước những động tác khiêu khích sắp đến, cô bỗng cảm thấy hối hận, tất cả đều do cử chỉ như vừa bị ma xui quỷ khiến của cô đưa đến, vì thế chẳng thể nào trách được người khác.

“… Hãy tập trung nào”, anh giữ chặt lấy cằm cô ra lệnh, rồi nhìn thật sâu vào đôi mắt long lanh như vì sao dưới bầu trời của cô, tiếp đó anh đưa cô vào một thế giới khác bằng những động tác dịu nhất và quyến rũ nhất…

“Thưa cô…”, người lái xe chờ một hồi lâu mà vẫn không thấy vị khách xuống, đành phải lên tiếng nhắc, bởi vì anh ta còn phải tiếp tục đón khách khác nữa.

Phương Thần suy nghĩ một chút, rồi rút tầm mắt về, quay đầu lại nói: “Xin lỗi, tôi không muốn xuống xe nữa, anh đưa tôi tới nơi khác đi’.

Chính vì hiểu Hàn Duệ nên sau khi trấn tĩnh lại Phương Thần đã nhanh chóng nhận ra rằng, nếu đột ngột xuất hiện và hỏi Hàn Duệ về chuyện của Lục Tịch như vậy, sẽ là một hành động rất thiếu thông minh.

Chuyện liên qua đến mạng người, đổi lại đó là một người bình thường, chắc chắn sẽ không thừa nhận rằng mình đã gây ra, huống chi đó lại là Hàn Duệ.

Những suy nghĩ, tính toán trong lòng Hàn Duệ chẳng thể nào dò được, cô hoàn toàn không có gì chắc chắn rằng sau khi đem mọi chuyện nói rõ ràng ra trước mắt anh thì sẽ còn cơ hội để mà trở về nguyên vẹn hay không.

Người đàn ông ấy thực sự là động vật máu lạnh, sự vui vẻ và nhiệt tình trong phút chốc, sự dịu dàng và quan tâm chăm sóc, đối với anh ta, có lẽ chẳng qua cũng chỉ như xem một màn kịch mà thôi!

Nghĩ đến đây, Phương Thần thấy trong lòng dấu lên một nỗi đau, nỗi đau ấy dường như đã ăn vào trong máu, tuy mới xuất hiện nhưng lại rất ngoan cố, không thể nào ngăn lại được. Phương Thần bất chợt đưa tay đỡ trán, tự nhạo mình, thật đáng nực cười, đến giờ phút này rồi mà cô vẫn còn để ý xem liệu anh ta có thật lòng hay không.


Chương 52

Việc làm đầu tiên sau khi trở về nhà mà Phương Thần làm là tìm một bức vẽ chân dung từ trong ngăn kéo. Đó là bức tranh cô mang theo sau lần về thăm bố mẹ lần trước. Trong số rất nhiều cuốn tranh vẽ của Lục Tịch, cô chỉ lấy duy nhất bức tranh này.

Đến bây giờ có thể xác định, người được vẽ trong bức tranh ấy chính là Hàn Duệ, đôi mắt và vẻ tuấn tú, lạnh lùng đã được Lục Tịch khắc họa rất tỉ mỉ, vì thế lần đầu tiên khi Phương Thần nhìn thấy cô dã lập tức nghi ngờ mối quan hệ giữa bọn họ.

Phương Thần ngay người nhìn người được vẽ trong tranh mãi cho tới khi Chu Gia Vinh bước vào gọi cô ra ném thử một món ăn mới, cô mới vội buông bức tranh xuống, bóp trán rồi bước theo Chu Gia Vinh.

Thời gian gần đây A Thiên rất không may, cậu ta không thể nào hoàn thành tốt được nhiệm vụ mà đại ca giao cho, là người đi bảo vệ, ấy thế mà cậu ta liên tiếp bị người được bảo vệ cắt đuôi và biến mất ngay trước mắt, điều này khiến cho A Thiên mất mặt trước tất cả các anh em. Nhưng đó không phải là điều quan trọng nhất, chuyện khiến cho cậu ta thấy lo lắng nhất là, mỗi lần khi cậu báo cáo tình hình với Hàn Duệ thì đều nhìn thấy khuôn mặt hết sức lạnh lùng và hoài nghi của Hàn Duệ , A Thiên phải giải thích một hồi lâu, nhưng kết quả cũng chỉ nghe được mấy từ đáp lại như “Ừ”, “Biết rồi”, “Đi ra đi”, bình thản tới mức không có chút tình cảm nào. Chuyện đó khiến A Thiên thấy lo lắng không biết mình sẽ đuổi ra khỏi cửa lúc nào.

Đồng thời điều khiến A Thiên càng thấy băn khoán hơn cả là khôngbiết do khả năng của cậu quá kém hay là biện pháp cắt đuôi của Phương Thần quá giỏi? Dường như kể từ sau lần bị cô phát hiện thì việc đi theo bảo vệ của A Thiên không còn thuận lợi như trước nữa, A Thiên vẫn chưa biết được biện pháp mà Phương Thần sử dụng là gì.

Nhưng hôm nay, A Thiên cảm thấy vận may đã lại đến với mình. Hôm nay đúng là ngày nghỉ cuối tuần, A Thiên lái xe đến chờ ở gần nhà Phương Thần từ sáng sớm, chờ mãi cho tới chiều tối, cuối cùng đã thấy mục tiêu xuất hiện.

Mặc dù bám theo rất sát, nhưng A Thiên vẫn không được Hàn Duệ công nhận công sức, hôm nay, cậu gần như tự đọ sức với chính mình. Cậu không thể tin một người đàn ông như mình, một người gia nhập chốn giang hồ từ năm gần mười tuổi lại thất bại trong tay của một cô gái trói gà không chặt, cho dù cô gái ấy nhìn thì rất thông minh. Là một người thô lỗ, luôn nghĩ rằng sức mạnh có thể giải quyết tất cả, nếu vẫn lại thua trước Phương Thần, điều này thực sự khiến cho A Thiên không sao có thể đối diện được.

Tối nay, Phương Thần ăn mặc rất đẹp, cô vừa nói chuyện điện thoại vừa ngồi vào trong xe taxi, dưới ánh đèn trông cô rất rạng rỡ, khiến cho A Thiên bất giác đánh rơi điếu thuốc trong tay, rồi khẽ huýt sáo, điều khiển chiếc xe bám theo sau.

Hai chiếc xe giữ một khoảng cách đủ để đảm bảo an toàn, nối đuôi nhau một trước một sau chạy trên đường. Khi đi qua ngã ba, A Thiên rất chú ý, vì đã có mấy lần cậu ta đã bị cắt đuôi trong những tình huống tương tự.

May sao, lần này không như vậy, cũng có thể do đêm tối tầm nhìn không tốt nên mới không bị phát hiện, cũng có thể là do Phương Thần đang bị phân tâm vì cuộc điện thoại vừa rồi nên A Thiên đã thuận lợi bám theo Phương Thần tới một điểm mua sắm giải trí rồi tận mắt nhìn thấy cô bước nhanh vào phía bên trong mà không bị phát hiện.

Nhìn đồng hồ thấy thời gian còn sớm, A Thiên bâm điếu thuốc, đứng dựa vào xe, đưa mắt nhìn theo mỹ nhân. Nhưng chưa hút hết một điếu thuốc, A Thiên bỗng sững sờ.

“Mẹ kiếp!” A Thiên ném mẩu thuốc xuống đất, đôi mắt lóe sáng, rồi rút vội điện thoại ra gọi: “ Anh Tạ, em nhìn thấy Jonathan rồi!... Đúng, hắn mang theo ba thuộc hạ, đang ở KTV Hoàng Thành đường XX. Vâng… em sẽ chờ”. Lúc sắp tắt điện thoại, A Thiên chợi nhớ ra một chuyện, nên vội gọi Tạ Thiếu Vĩ: “À, phải rồi, chị Phương Thần cũng đang ở trong đó!”.

Phương Thần đến đây chỉ để chúc mừng sinh nhật cho một đồng nghiệp trong tòa báo, khi cô tới nơi thì đã muộn gần nữa tiếng đồng hồ, vì thế cô đã bị đám đông quây lấy bắt phạt rượu. Có người còn chưa thấy đủ, cố ý nói: “Ba chén vừa rồi là của mọi người phạt cậu, nhưng tiếp theo phải hỏi xem người được chúc mừng hôm nay có đồng ý tha cho cậu hay không nữa!”.

Người được chúc mừng sinh nhật hôm nay là cậu Đinh, một nhân viên mới của tổ ghi hình, cậu ta ngưỡng mộ Phương Thần từ lâu, vì thế không khỏi mỉm cười đáp: “Đủ rồi, đủ rồi, uống ít rượu thôi, ăn chút hoa quả đi đã”.

Kiểu thương hoa tiếc ngọc lộ liễu ấy lập tức khiến cho những người xung quanh càng được thế ồn ào hơn.

Không khí cuộc vui dần dần được đẩy lên cao, người thì ép uống rượu, người thì ép ăn, còn có cả một đồng nghiệp của tổ phóng viên quyết định cầm chai bia lên hát, mặc dù nhạc sai bét, ca từ nhớ bập bõm nhưng vẫn rất hào hứng.

Vì nhà vệ sinh của phòng đặt trước đã có người sử dụng, Phương Thần đành phải đi ra ngoài. Sàn được lát bằng các tấm kính trong suốt, dưới những tấm kính là những ngọn đèn chiếu màu xanh tối, vì thế mỗi bước đi cô có cảm giác như đang ở không trung. Phương Thần uống khá nhiều rượu, tửu lượng của cô gần đây có xu hướng giảm nên rất dễ say, cô đành phải bám vào tường thận trọng dò dẫm từng bước một.

Dọc hành lang thỉnh thoảng lại nghe được tiếng hát vọng ra từ một phòng nào đó, vì mải nhìn vào nhà vệ sinh nên Phương Thần bất cẩn va mạnh vào một người nào đó.

Do có hơi men, phản ứng của Phương Thần có phần chậm chạp, khi cô ngẩng đầu lên thì thấy đối phương cũng có vẻ rất ngạc nhiên, người ấy liếc nhìn một lượt rồi nhướng đôi lông mày màu vàng rực, cười với vẻ bất thiện: “Thấy chưa, chúng ta lại gặp nhau rồi”.

Thấy vẻ mặt của Phương Thần vẫn không thay đổi, Jonathan thu lại nụ cười, nheo mắt nhìn cô từ đầu xuống chân, rồi nói: “Nếu đã tình cờ như vậy, chi bằng vào đây uống một chén đi!”.

“Không.”

Phương Thần quay người đinh bước đi, nhưng đối phương đã nhanh chóng giơ tay ra ngăn cô lại, vẻ mặt càng trở nên khó cơi hơn: “Tôi đã không chấp với sự vô lễ của cô hôm ấy rồi. Sao, vẫn còn định từ chối?”.

Có lẽ đã uống rất nhiều, nên chỉ đứng một chút Phương Thần cảm thấy mắt hoa đầu váng, nhưng đầu óc vẫn rất tỉnh táo, cô biết động cơ của người đàn ông này không đơn thuần, tiếp xúc với hắn sẽ không có bất cứ điều tốt đẹp nào.

Phòng mà bạn của cô đặt ở đầu kia của hành lang, mặc dù cách đó không xa, nhưng KTV như một mê cùng này đã tạo ra một kiến trúc có tới bảy, tám điểm ngoặt cho mỗi một hành, vì thế nếu muốn gọi người quen tới giúp đỡ là điều không thể. Phương Thần cố gắng lấy lại tinh thần, đang tính xem có nên dứt khoát tránh ngay vào nhà vệ sinh nữ hay không thì cánh cửa phòng bên lập tức bật mở, mấy thuộc hạ của Jonathan lần lượt bước ra đứng vây quanh cô.

Phương thần rơi vào thế tiến thoái lưỡng nan, bất giác ngước mắt lên nhìn Jonathan: “Rốt cuộc là anh muốn gì?”.

“Muốn mời cô uống một chén rượu.” Jonathan hơi dừng lại, rồi nói tiếp: “Ngoài ra, tiện thể nói nốt nội dung câu chuyện mà lần trước chúng ta chưa nói hết”.

“Xin lỗi, tôi không muốn uống, hơn nữa cũng chẳng có gì phải nói cả.”

“E rằng chuyện này không thể do cô quyết định được.”

Jonathan khoát tay, một người đàn ông to lớn đứng bên lập tức bước lên, tóm lấy cánh tay của Phương Thần một cách hết sức dễ dàng.

Vì đối phương dùng sức khá mạnh, nên dù cho Phương Thần ra sức vùng vẫy cũng chẳng ăn thua gì, hắn ta vẫn cứ làm theo chỉ thị của Jonathan định kéo cô vào bên trong với vẻ mặt không chút biểu cảm.

Giữa nói công cộng mà hành động như thế chẳng khác gì kẻ cướp!

Phương Thần vừa xấu hổ vừa tức giận, nhưng tứ chi không thể nào cựa quậy được, cũng không có bất cứ sự chi viện nào, bởi vì lúc đó dọc hành lang không hề có bất cứ bóng người nào. Phương Thần quay lại, trừng mắt nhìn Jonathan, nghiến răng chửi một câu rất lớn, tất nhiên đó là một câu tiếng Anh chính cống. Jonathan sững người trong giây lát, khuôn mặt lập tức bộc lộ vẻ hung ác.

Người chửi hắn ta câu tương tự lần trước đã bị hắn kém xuống song cho cá ăn thịt.

Jonathan sầm mặt bước tới trước, giơ tay định giáng xuống một cái tát.

Một khuôn mặt vô cùng xinh đẹp! Hắn ta nghĩ, nhưng đáng tiếc, cô lại xúc phạm đến hắn lần nữa và không chịu hợp tác. Một tính nết tệ hại như vậy đúng là khác hẳn một trời một vực cới cô chị của cô ta!

Jonathan đã từ bỏ ý định thuyết phục cô, thậm chí là ý đồ khống chế, thao túng cô, bây giờ hắn ta chỉ nghĩ đến chuyện trừng phạt đứa con gái ngông cuồng lớn mật này!

Bàn tay của Jonathan giơ lên cao đang định giáng xuống thì bỗng nhiên bị ai đó giữ chặt lại. Hắn ta quay ngoắt lại theo bản năng, thì thấy kẻ mà hắn căm thù đến tận xương tủy từ nhỏ đến lớn đang đứng đằng sau mình, hơi thở lạnh như ma quỷ, ánh mắt sắc lạnh lướt nhanh qua bàn tay đang giơ lên cao của hắn.

“Thời gian không gặp cũng chưa lâu, mà sao anh lại ra nông nổi này, đến con gái mà cũng định đánh là thế nào, Jonathan?”, Hàn Duệ nói với vẻ chăm biếm nhẹ nhàng, giọng nói lạnh lùng và rành rọt, đập vào m nhĩ của tất cả những người có mặt ở đó.

Chương 53

“Thời gian không gặp cũng chưa lâu, mà sao anh lại ra nông nỗi này, đến con gái mà cũng định đòi đánh là thế nào, Jonathan?” Hàn Duệ nói với vẻ châm biếm nhẹ nhàng, giọng nói lạnh lùng và rất rành rọt, đập vào màng nhĩ của tất cả những người có mặt ở đó.

“Alex!”, vì quá kinh ngạc, nên đến cả giọng nói của Jonathan cũng lạc hẳn đi, còn các dây thần kinh trên mặt thì hết căng lên lại giãn ra chỉ trong một khoảng cách rất ngắn, rồi sau đó nhướng mày khẽ cười, từ từ rút tay của mình khỏi tay Hàn Duệ, đồng thời đưa tay còn lại khẽ phủi lên cổ áo, nghiêng mắt nhìn và hỏi: “Sao cậu lại đến đây?”.

“Câu hỏi này lẽ ra nên để tôi hỏi anh mới đúng”, Hàn Duệ từ từ rời mắt sang người khác. Người kia giật thót một cái, các ngón tay bất giác buông lỏng ra, Phương Thần chẳng kịp ngạc nhiên, mà chỉ cố gắng vùng ra khỏi sự kìm giữ, rồi sau đó lùi ra một khoảng, tới chỗ mà cô nghĩ là tạm thời an toàn, sau đó mới nhìn lại Hàn Duệ lần nữa.

Trống ngực Phương Thần đập liên hồi, dường như mọi hơi nóng trong cơ thể đều bốc cả lên đầu.

Chưa có lần nào giống như lúc này, sự xuất hiện bất ngờ của Hàn Duệ khiến cô có cảm tưởng như quân nhà trời. Trong khoảnh khắc anh đưa tay ra ngăn bàn tay của Jonathan lại, cô đã gần như không nén được sự mừng rỡ, đồng thời cũng không khỏi cảm thấy rất sốc.

Phương Thần tạm thời quên mất những chuyện cần phải suy nghĩ, nh chuyện bị anh lợi dụng, lừa dối và cả những câu hỏi xung quanh chuyện của Lục Tịch, tất cả cô đều không thể nào nhớ ra. Lúc này, cô chỉ thấy anh đúng là vị cứu tinh! Mặc dù người đàn ông này có lẽ cũng có những mối nguy hiểm như vậy, cũng là một người không tốt như thế, nhưng cô vẫn thấy tin tưởng anh, cô tin sự xuất hiện của anh sẽ giải phóng cô khỏi hoàn cảnh khó khăn trước mắt.

Ánh mắt của Jonathan hết nhìn Hàn Duệ lại nhìn Phương Thần, rồi sau đó nhếch khóe môi, nhưng không hề có dấu hiệu của nụ cười nào, nói: “Hình như cậu cũng thay đổi rồi. Bây giờ cậu đã có tâm trạng để mà quan tâm đến những chuyện không đâu rồi sao? Không lẽ cậu cũng cảm thấy cô gái này rất xinh đẹp? Nếu cậu thích, tôi sẽ nhường cho cậu, thế là được chứ gì”. Mặc dù miệng nói như vậy, nhưng Jonathan không có bất cứ một hành động ra lệnh nào với thuộc hạ, vì thế Phương Thần vẫn bị mấy người đàn ông nước ngoài to lớn ngăn lại.

Hàn Duệ không nói gì, anh chỉ đưa mắt nhìn Jonathan một cái, sau đó tự mình bước tới.

Mấy tay thuộc hạ của Jonathan đưa mắt nhìn nhau, nhưng không ai dám ngăn cản anh, thậm chí còn tự giác lần lượt đứng tránh sang bên. Hàn Duệ bước tới đứng trước mặt Phương Thần như chốn không người, ánh mắt sâu thẳm lướt nhìn một lượt khuôn mặt và cơ thể cô, dường như anh đang kiểm tra xem cô có bị thương ở chỗ nào không.

Phương Thần dựa vào tường, môi mím chặt lại, vẻ mặt dưới ánh đèn cho thấy tâm trạng có phần hơi phức tạp, cô cũng nhìn anh không nói một câu nào. Đôi mắt cô có lẽ là bộ phận đẹp nhất trên khuôn mặt, rất linh lợi, lòng đen lòng trắng rõ ràng, khi cô cười đôi mắt ấy long lanh chẳng khác gì giọt nước mùa thu. Thế nhưng trong giờ phút này, khiến nó có vẻ tội nghiệp và khiến cô chẳng khác gì một đứa trẻ vừa bị bắt nạt, đáy mắt toát lên vẻ ấm ức và ngoan cường, nhưng vẫn ẩn chứa ánh tin cậy cố che giấu.

Cô nhìn thấy anh, vì thế mới cảm thấy yên tâm?

Hàn Duệ bỗng cảm thấy lòng thót lại, như thể bị một vật gì đó chạm khẽ vào. Anh chau mày, rồi tóm lấy khuỷu tay cô, kéo cô về phía mình, lập tức ngửi thấy mùi rượu.

Khuôn mặt của Hàn Duệ càng sa sầm hơn, anh quay về phía Jonathan, nói bằng giọng trầm nhưng rất rành rọt: “Tôi hi vọng rằng, từ nay về sau anh và thuộc hạ của anh không đến gần cô ấy nữa”.

Ánh mắt của Jonathan chợt lóe lên, nhìn hai người với vẻ mặt vờ như rất tò mò, trả lời với nụ cười nham hiểm: “Hãy cho tôi một lý do”.

“Vì cô ấy là người phụ nữ của tôi.”

Phương Thần sững người, nghĩ rằng mình đã nghe nhầm, rồi lại nghĩ, có lẽ là do hơi men đã làm mờ lý trí nên mới trở nên chậm chạp như vậy và không lập tức phản bác lại Hàn Duệ.

Cô chỉ ngước mắt lên nhìn anh, mặc dù hơi choáng váng, nhưng khuôn mặt ấy trong đôi mắt của cô vẫn trầm tĩnh và lạnh lùng như trước. Cô cố gắng nhớ lại, thấy hình như ngữ khí trong giọng nói của anh rất chắc chắn và tự nhiên.

Cô cụp mắt xuống không nói gì, những ngón tay trong lòng bàn tay của Hàn Duệ bất chợt khẽ co lại.

“Trùng hợp thế sao?” Jonathan nhướng mày tỏ vẻ ngạc nhiên, tiếp đó hai bàn tay buông ra dọc theo thân người, đôi môi lên tỏ vẻ hiểu ý, “Đó chỉ là một sự hiểu lầm thôi, Alex, hành động vừa rồi của tôi thuần túy không có ý gì”. Rồi hắn ta quay sang Phương Thần, khẽ gật đầu, trên khuôn mặt nở nụ cười dịu dàng như lần đầu gặp mặt: “Cô gái, cô có bằng lòng nhận lời xin lỗi của tôi không?”.

Phương Thần nhìn hắn ta một cái bằng vẻ lạnh lùng, trong chốc lát không thể nghĩ ra được là con người này rốt cuộc đang giở trò gì nữa, giả vờ như thế hoàn toàn không biết gì về mình?!

Miệng Phương Thần định buộc nói ra một câu gì đó, nhưng rồi cô lại thôi, cô mím môi, lặng lẽ đưa mắt đi chỗ khác.

Trước một lời xin lỗi không đầu không cuối ấy, Hàn Duệ không tỏ rõ thái độ, anh chỉ kéo tay Phương Thần đưa đến bọn Tiền Quân, rồi sau đó mới quay lại nhìn Jonathan, nửa cười nửa không, nói: “Sao anh đến Trung Quốc mà không thông báo cho tôi một tiếng thế? Dù sao cũng từng là anh em, lẽ ra tôi phải đón tiếp anh thật chu đáo. Ngày mai chúng ta chọn một địa điểm nào đó gặp mặt nhau, được chứ?”.

“Tất nhiên là được rồi.”

“Vậy thì ngày mai gặp lại.”

Hàn Duệ mang theo một đám người, đến bất ngờ và rồi đi cũng rất nhanh.

Nhiệt độ ở ngoài cửa của KTV và bên trong hoàn toàn khác hẳn nhau, không khí nóng rực và khói từ đuôi của những chiếc xe pha lẫn vào nhau bao bọc lấy xung quanh, khiến người ta thấy ngột ngạt. Lúc trước Phương Thần gần như sắp té xỉu, bây giờ lại bị sốc trước những việc vừa xảy ra, vì thế mà bước chân đặt lên bậc thang không về.

Hàn Duệ đưa một tay đỡ cô, không nói câu nào, rồi đẩy cô ngồi vào ghế sau xe. Động tác của anh hơi thô bạo, Phương Thần bấc giác chau mày chừng mắt nhìn anh một cái, nhưng cô chưa kịp lên tiếng phản kháng lại thì ngay lập tức không nén được phải bám vào cửa xe đang mở và nôn thốc nôn tháo.

Tất cả những người có mặt ở đó đều đưa mắt nhìn nhau, nhưng không ai dám có bất cứ hành động nào. Trước đó, không phải là chưa từng thấy phụ nữ say rượu, nhưng đây là lần đầu tiên bọn họ được người phụ nữ của đại ca “truyền hình trực tiếp”.

Mặc dù bình thường Phương Thần cũng rất có duyên và phần lớn những người đứng đó đều cảm thấy có phần thương hoa tiếc ngọc, nhưng nhìn nét mặt của Hàn Duệ còn tăm tối hơn cả màn đêm lúc này, ai mà dám có hành động nào.

Đến khi đã nôn hết những gì trong bụng, Phương Thần mới dừng lại vuốt ngực, thở hổn hển. Một tờ giấy ăn được ai đó chìa ra, Phương Thần đưa tay định đón lấy, nhưng người kia đã tránh ra và đích thân lau hộ những vết bẩn cho cô.

Phương Thần ngẩng đầu lên, nhìn thấy khuôn mặt sa sầm của Hàn Duệ, “Có chuyện gì vui tới mức em phải uống say như thế này?”.

Phương Thần không nói câu nào, mà chỉ dựa vào lưng ghế da mềm mại, nhắm mắt lại nghỉ ngơi. Đầu óc cô hỗn độn chẳng khác gì một đám bột bị người ta nhào lặn, nhưng cô vẫn lờ mờ nhớ ra rằng, hình như Hàn Duệ không thích những người con gái say rượu. Nhưng, cô say hay không thì có liên quan gì đến anh ta?

Chiếc xe khởi động, không hỏi Hàn Duệ xem sẽ đưa mình đến đâu, bởi cô lập tức chìm vào giấc ngủ ngay sau đó, khi tỉnh dậy thì đã thấy mình nằm trên chiếc giường lớn mềm mại.

Hàn Duệ nói: “Em tạm thời ở lại đây đã”.

“Vì sao?”, Phương Thần khẽ bóp trán, cô vẫn chưa hết cơn buồn ngủ.

“Tôi đã từng đắc tội với Jonathan, bây giờ có thể em sẽ gặp rắc rối hơn.”

Phương Thần ngẩn người, rồi nhanh chóng nhớ ra, “Vậy thì sao anh lại còn nói với anh ta về quan hệ giữa tôi và anh?”. Cô nghĩ, rõ ràng đã chia tay rồi, thậm chí cô chỉ muốn coi anh như người qua đường xa lạ.

Hàn Duệ lặng lẽ hút thuốc, khuôn mặt nghiêng chìm trong bóng tối.

Đúng vậy, nếu nghĩ cho sự an toàn của cô, lẽ ra anh không nên nói với Jonathan rằng cô là người phụ nữ của anh.

Cuộc sống của cô vốn rất thuần khiết, nhưng kể từ khi quen anh, lúc nào cũng phải đối mặt với những mối nguy hiểm rình rập khắp mọi nơi, thậm chí còn bị cuốn vào cuộc đấu đá giữa các phe phái và bị một viên đạn găm vào người.

Không ai biết được rằng, sau đó anh đã hối hận đến mức nào.

Vì trong giây phút nhìn thấy dòng máu đỏ tươi trào ra từ cơ thể cô và chảy qua kẽ ngón tay, dường như lần đầu tiên anh cảm thấy nỗi sợ hãi, còn trước đó, dù cho chính mình bị thương nghiêm trọng đến như thế nào anh cũng chưa bao giờ thấy sợ.

Đó là một cảm giác mất mát, cô dựa vào ngực anh, hơi thở yếu ớt, dường như cô có thể biến mất bất cứ lúc nào. Anh hoàn toàn không rõ lúc đó mình đang cố gắng ôm giữ thứ gì, nhưng nhất định không chỉ đơn thuần là một mạng người.

Nhưng hôm nay, một lần nữa anh lại kéo cô xuống dòng nước càng sâu và đục ngầu ấy.

Trước câu chất vấn của Phương Thần, Hàn Duệ chỉ còn biết nhìn lướt qua cô rồi đáp: “Em ở bên cạnh tôi mới an toàn nhất”.

“Thế sao?” Không biết là do ảnh hưởng của chất cồn hay do những ký ức không vui, sắc mặt của Phương Thần hơi nhợt nhạt, cô cười lạnh lùng, hỏi lại: “Không lẽ anh quên mất là lần trước vì sao tôi lại bị thương?”.

Hàn Duệ cúi đầu vân vê điếu thuốc, trầm ngâm một lúc, sau đó mới ngẩng đầu lên nhìn cô bằng đôi mắt sâu thẳm như không có đáy và nói: “Chuyện tương tự như vậy sẽ không bao giờ xảy ra nữa”.

Giọng của anh rất nhỏ, dường như nó hòa lẫn trong màn đêm đen đặc. Phương Thần chợt cảm thấy hơi ngạc nhiên, vì biểu hiện và giọng nói của anh rất chân thành, nó cho thấy một vẻ gì đó rất khó nói thành lời, như thể anh đang thề và cam kết.

Hình như cô say thật... cô nhắm mắt lại, tránh để mình lại có ảo giác

“Làm sao tôi biết được đây không phải là một cái bẫy khác?”, cô hỏi bằng giọng bình thản, giọng nói có vẻ cứng nhắc, “Anh lại dùng mánh khóe cũ, lợi dụng tôi một lần nữa?”.

Hàn Duệ khẽ chau đôi mày, anh không thích giọng nói của cô lúc này, vì nó mang vẻ hoài nghi và thất vọng rất rõ. Nhưng cũng lại rất thẳng thắn, dường như cô đã sớm hiểu rõ về anh.

“Không như thế nữa”, Hàn Duệ dừng một lát, rồi lần đầu tiên đưa ra lời cam kết đối với một cô gái: “Từ nay về sau, em sẽ không bao giờ phải chịu bất cứ xâm hại nào nữa”.

Nguồn: http://alobooks.vn/