13/4/13

Ánh hoàng hôn mỏng manh (HK+NT+LB)

Hồi kết

Viên đạn ăn xuyên vào gần hai centimet, khiến Hàn Duệ mất rất nhiều máu.

Ca phẫu thuật diễn ra trong năm, sáu giờ đồng hồ, cuối cùng Hàn Duệ đã qua cơn nguy kịch, sau đó, anh còn phải điều trị tiếp và nghĩ ngơi trong một thời gian dài. Đương nhiên còn phải trả lời những câu hỏi của phía cảnh sát.

Tạ Thiếu Vĩ và Tiền Quân phụ trách tất cả các việc phiền phức, còn Phương Thần có nhiệm vụ chăm sóc Hàn Duệ.

Trong thời gian Hàn Duệ còn chưa ổn định, dường như ban đêm Phương Thần không thể yên tâm nghỉ ngơi, vừa mới nhắm mắt lại cô lập tức nhớ đến câu nói cuối cùng của Hàn Duệ vào hôm đó: “ Tao đồng ý trao đổi”.

Hàn Duệ thực sự tự nguyện dùng tính mạng của mình để đổi lấy sự an toàn của Phương Thần.

Trước khi bị Jonathan sát hại, Hàn Duệ từng lợi dụng Phương Thần, từng làm cô tổn thương, từng giấu kín về việc anh không bị mất trí nhớ, khiến cô không biết thực hư thế nào.

Đến ngày hôm nay, Phương Thần mới thực sự nghi ngờ, rốt cuộc Hàn Duệ là con người như thế nào? Cô không hiểu hết anh, e rằng cả đời này cô cũng không thể hiểu hết con người anh.

Đã rất nhiều lần Phương Thần đặt ra giả thiết, nếu như mọi người đổi vị trí cho nhau, liệu bản thân cô có đồng ý dùng tính mạng của mình để đổi lấy sự an toàn cho người khác không?

Cô yêu anh, không còn nghi ngờ gì nữa, ngay từ những ngày Hàn Duệ mất tích sau vụ nổ, Phương Thần đã nhận ra sự thật này.

Nhưng điều cô không ngờ rằng, cô lại được Hàn Duệ coi trọng đến vậy.

Dẫu rằng để đạt được mục đích, Hàn Duệ đã từng lợi dụng Phương Thần, cũng từng lừa gạt cô.

Phương Thần luôn cho rằng, trong mắt Hàn Duệ, chỉ có bản thân anh và lợi ích của anh mới là quan trọng nhất.

Nhưng lần này, dường như mọi việc đã thay đổi.

Cho đến khi Hàn Duệ xuất viện về nhà dưỡng thương, Phương Thần không nhắc một chữ nào đến chuyện này, cô chỉ hỏi: “ Tại sao anh phải giả vờ mất trí nhớ?”.

“ Có phải em đã giữ vấn đề này ở trong lòng rất lâu rồi không?”, sau khi được bác sĩ riêng A Thanh thăm khám, thần sắc của Hàn Duệ đã tốPhương Thần nhìn Hàn Duệ thừa nhận : “ Đúng vậy”.

Hàn Duệ nói: “ Để Jonathan lơi lỏng cảnh giác, anh phải làm như vậy thì mới có đủ thời gian để hành động”.

“ Giải thích này rất không thuyết phục. Tại sao anh lại kết hợp với Tạ Thiếu Vĩ, đến em mà cũng giấu?”.

“ Em thực sự muốn nghe nguyên do ư?”, Hàn Duệ hơi nheo mắt lại, hỏi.

“ Muốn.”

Phương Thần gật đầu rất nghiêm túc, kết quả là sau hai giây im lặng, Hàn Duệ mới chậm rãi nói: “ Anh sẽ không nói cho em biết đâu”.

“…”Phương Thần nổi quạu, liền quay người định đi.

Trong thời gian Hàn Duệ chữa trị vết thương, phục hồi sức khỏe, tính nết càng kỳ quặc hơn trước, tất cả mọi lời nói và việc làm của anh khiến Phương Thần vừa thấy bực mình, vừa chẳng biết phải làm gì.

Hàn Duệ không phải là một bệnh nhân dễ dàng chịu hợp tác, càng không phải là một đối tượng dễ chịu để trò chuyện.>Phương Thần không có cách nào để tranh luận với Hàn Duệ, bởi vì bác sĩ đã dặn rất kỹ rằng, không được để anh kích động, cần cố gắng làm cho anh thấy thỏa mái thì mới tốt cho việc phục hồi sức khỏe.

Dường như Hàn Duệ đã biết được chuyện này, nên bây giờ dù Phương Thần muốn cáu giận với anh cũng không được.

Tạ Thiếu Vĩ và mọi người ngồi hút thuốc uống trà ở dưới lầu, Phương Thần quyết định lên chất vấn Hàn Duệ.

Dù sao thì cô cũng đã bị coi là một kẻ ngốc trong một thời gian, cô không thể để chuyện này kết thúc như vậy.

Khi Phương Thần vừa đi đến cửa phòng, thì đằng sau vọng đến tiếng nói: “ Em đợi chút đã”.

Phương Thần quay đầu lại, giọng hơi bực mình: “ Còn chuyện gì nữa đây”.

“ Tại sao em lại muốn truy xét những chuyện vụn vặt ấy, còn những điều thực sự quan trọng lại không hề nhắc đến như vậy?”.

Phương Thần không hiểu, cô nghi ngờ hỏi lại: “ Anh muốn nói đến chuyện gì?”.

Hàn Duệ đứng dậy, rời khỏi giường từ từ đi đến trước mặt Phương Thần.

Anh gầy hơn trước, nhưng trông đẹp trai hơn. Anh nhìn chằm chằm vào Phương Thần bằng đôi mắt lạnh như sao băng. Trong đáy mắt sâu thẳm lóe lên một đốm sáng.

Hàn Duệ nâng cằm cô lên, các ngón tay khẽ vuốt ve làn da mịn màng trên đó.

“ Anh đã cứu em, em còn chưa cảm ơn anh.”

Phương Thần sững người lại, cô phản bác: “ Giữa hai chúng ta còn cần phải làm thế sao?”.

“ Ồ?”, Hàn Duệ nhướng mày, trên khuôn mặt anh thoáng hiện một nụ cười.

Lúc đó, Phương Thần mới ý thức được rằng mình vừa nói ra câu gì, cô lặng người đi một lúc, rồi mới hừ một tiếng và nói tiếp: “ Ý của em là, trước đây em cũng đã cứu sống anh một lần, một đổi một, thế là hòa, rất công bằng”.

“ Thật thế sao?”

“ Đúng, ý em là vậy.”

Phương Thần không muốn đón nhận cái nhìn đầy thích thú ấy của Hàn Duệ nữa, cô vùng khỏi tay anh định mở cửa, nhưng liền bị Hàn Duệ kéo trở lại vào vòng tay mình.

“ Anh…”, Phương Thần hít một hơi thật sâu, cẩn thận tránh vết thương của Hàn Duệ, sau đó mới ngẩng đầu lên trách móc: “ Anh làm gì thế?”.

“ Anh không muốn em phân định rạch ròi với anh như thế”, Hàn Duệ cuối đầu xuống cắn nhẹ lên đôi môi đỏ mọng của Phương Thần: “ Còn nữa, chuyện cũ trước đây không nên nhắc lại nữa”.

Phương Thần thấy đau, cô chau mày lại: “ Cái gì, anh sợ bị người khác biết chuyện cũ sao?”.

Chỉ thấy Hàn Duệ hơi nhếch mép, giọng điệu kiêu ngạo, chậm rãi hỏi lại: “ Em thấy anh như vậy sao?”.

Lần này không đợi Phương Thần trả lời, Hàn Duệ đã hôn lên môi Phương Thần, đến khi thấy cô gần như sắp ngạt thở anh mới dừng lại.

“ Vết thương của anh còn chưa lành! Đúng là đồ lưu manh!”, Phương Thần bực tức hét lên trong vòng tay của Hàn Duệ.

“ Anh nói rồi mà, con người anh vốn như vậy đó.”

Một lần nữa Hàn Duệ nhắc lại: “ Chuyện cũ trước đây không cần nhắc lại nữa, em nói lại làm gì chứ?”.

Mắt Phương Thần sáng bừng lên: “ Nếu không đồng ý thì sao?”.

Hàn Duệ hơi mỉm cười: “ Em yên tâm, anh có rất nhiều cách để có thể khuất phục được em.

Phương Thần bất giác mím chặt môi liếc nhìn Hàn Duệ.

Hàn Duệ nói tiếp: “ Em là người thông minh, cho nên em biết phải làm thế nào mới là tốt nhất, đúng không?”.

Câu nói này của Hàn Duệ rõ ràng có hàm ý đe dọa.

Quả đúng vậy! Phương Thần suy nghĩ, mặc dù hiện giờ Hàn Duệ vẫn chưa hoàn toàn hồi phục sức khỏe, nhưng trong rất nhiều việc cô vẫn chưa phải là “ đối thủ” của anh, đặc biệt là trên một số phương diện…

Nên, sau khi suy nghĩ một lúc, Phương Thần hỏi: “ Chuyện cũ trước đây có thể chấm dứt ở đây, nhưng còn sau này thì sao?”.

“ Em nói vậy nghĩa là thế nào?”

“ Nếu như sau này anh lại lừa gạt và lợi dụng em thì em phải làm thế nào?”, Phương Thần nói rõ. “ Em không thích cái cảm giác đó, hơn nữa cũng quyết không để những chuyện như vậy lặp lại”.

Phương Thần khoanh hai tay trước ngựchái độ nghiêm túc giống như đang trong hội nghị đàm phán, nói xong cô nhìn thẳng vào mắt Hàn Duệ.

Hàn Duệ và Phương Thần đúng là hai người sống trong hai thế giới khác nhau.

Hàn Duệ với sự trải nghiệm trong ba mươi năm rõ ràng khác với người bình thường, cho nên trước khi cam đoan những điều lo lắng không xảy ra lần nữa, thì cô không thể đáp ứng bất kỳ yêu cầu nào của anh.

Phương Thần hơi ngẩng mặt lên, vì vừa tắm xong nên làn da cô rất thơm tho sạch sẽ, chẳng khác gì một quả vải vừa bóc vỏ xong.

Các nét trên khuôn mặt Phương Thần rất xinh đẹp, nhưng Hàn Duệ nghĩ, điều thực sự thu hút anh chính là tính cách của cô.

Giống như lúc đầu vì chuyện của Tô Đông mà cô tìm đến anh, lúc đó Phương Thần rõ ràng là một cô gái yếu đuối, nhưng lại không hề sợ hãi, thậm chí còn có vẻ ép người khác nữa, đôi mắt thì sáng long lanh.

Và bây giờ, một lần nữa Phương Thần lại sử dụng dáng vẻ đó để đặt điều kiện với Hàn Duệ.

Hàn Duệ thấy buồn cười, dừng lại một lát, anh điềm tĩnh chấp thuận với Phương Thần: “ Sẽ không xảy ra lần nữa đâu”. Nói rồi, khóe miệng của Hàn Duệ hơi cong lên, anh hỏi lại: “ Thế nào, em hài lòng chưa?”.

“ Lời nói không bằng hành động!”, Phương Thần nhướng mày lên.

“ Vậy em muốn thế nào?”, Hàn Duệ hơi nheo mắt lại, dường như anh có vẻ hơi mất kiên nhẫn: “ Nếu anh muốn nuốt lời thì dù cho giấy trắng mực đen cũng chẳng có ý nghĩa gì đâu”.

“ Đúng như vậy”, Phương Thần suy nghĩ một lúc, Hàn Duệ đã nói ra lời đảm bảo rồi, chi bằng hãy nhân đây xuống nước một tí: “ Vậy thì đợi sau này xem thế nào rồi nói tiếp vậy”.

Khi nói câu nói trên, đôi mắt long lanh của Phương Thần lóe lên một tia sáng lâu lắm rồi mới thấy, dưới ánh đèn trong nó lấp lánh như thủy tinh.

Màn đêm buông xuống, trong gian phòng khách rộng rãi sáng sủa, ván bài đang trong tình thế cam go.

Có người bất ngờ liếc nhìn lên lầu, tò mò hỏi: “ Cả buổi tối không thấy đại ca xuất đầu lộ diện, không biết đang làm gì nữa?”.

Thấy vậy, Tiền Quân liền lên tiếng mắng: “ Cái thằng này quan tâm đến việc đó làm gì? Tập trung đánh bài đi! Hai vạn nếu như không có ai theo thì tao ù đây này”.

“ Xin lỗi nhé, tao ù trước đã”, Tạ Thiếu Vĩ ngồi ở cửa trên của Tiền Quân chậm rãi lật bài lên, đẩy gọng kính trên sống mũi, đột nhiên nói: “ Thực ra tao cũng hơi tò mò đấy…”.

Tạ Thiếu Vĩ dừng lại làm như vô tình, Tiền Quân liếc nhìn Tạ Thiếu Vĩ hỏi: “ Mày tò mò cái gì?”.

“ Tò mò là không biết khi nào chúng ta sẽ có một bà chị dâu?”.

Tạ Thiếu Vĩ vừa nói dứt lời thì có một đàn em nói bồi thêm.

“ Thật thế à?”

“ Tao nghĩ không nhanh như vậy đâu!”

“ Anh nói gì thế! Anh không thấy chị Phương Thần rất quan tâm đến đại ca hay sao?”

“ Đúng đấy, em cũng thấy thế…”

Láng máng nghe thấy nhiều người bàn tán xôn xao ở dưới lầu, Phương Thần chau mày lại hỏi Hàn Duệ: “ Họ đang làm gì vậy?”.

“ Mặc kệ họ”, nhân lúc Phương Thần không chú ý, Hàn Duệ liền nhanh tay ôm chặt lấy eo của Phương Thần, kéo cô đến bên giường.

“ Anh làm gì thế?”, Phương Thần hỏi.

Hàn Duệ bình tĩnh nhìn Phương Thần: “ Đương nhiên là đi ngủ”.

“ Phòng ngủ của em không phải ở đây…”, Phương Thần định nói tiếp, nhưng cô chưa kịp nói gì thì đã bị Hàn Duệ kéo lên giường.

“ Bắt đầu từ hôm nay, em sẽ chuyển sang phòng này”, Hàn Duệ vừa ra lệnh không cho Phương Thần nói tiếp, vừa với tay tắt đèn ngủ, đồng thời khóa chặt lấy khuôn miệng còn muốn nói tiếp của Phương Thần lại bằng cách tốt nhất.

Bên ngoài tấm rèm cửa số dày, màn đêm mỗi lúc một sâu hơn, giống như một tấm màn nhung đen vô hình kéo dài đến tận chân trời.

Đêm nay nhất định sẽ là đêm ấm áp nhất trong cả mùa đông này.

Ngoại truyện

Ngồi trong quán bar đợi cả buổi tối, đến phút cuối cùng khi nhìn thấy anh, trái tim của cô bất chợt quặn thắt lại.

Người đàn ông bên cạnh cô dường như biết được điều đó, đôi mắt màu xanh biếc hơi chuyển động, hắn quay đầu lại nhìn cô, ánh mắt đó cho thấy có một nguy hiểm đang đến gần.

“ Bé cưng, hãy thỏa mái một chút đi”, người đàn ông ghé vào tai cô nói bằng tiếng Anh với vẻ đe dọa.

Cô không nói gì, chỉ cố ép mình rời mắt khỏi người đàn ông mặc áo đen ở ngoài cửa.

Cô nhớ anh, vậy mà lúc này lại rất sợ anh xuất hiện.

Nhưng cuối cùng anh vẫn đến, anh đã nhận lời với Jonathan, xuất hiện rất đúng giờ. Thực ra cô đã nghĩ đến việc đó, từ trước đến giờ anh không sợ gì và cũng không phải sợ gì. Dường như anh đã leo lên đến đỉnh cao nhất - ở vị trí mà mọi người đều ngưỡng mộ, chỉ một câu nói của anh có thể cứu sống hoặc giết chết vô số người, thậm chí Jonathan cũng có phần phải nể anh. Vì thế, cô mới rơi vào hoàn cảnh trở thành quân cờ của Jonathan, một quân cờ dùng để đối phó với anh.

Nhưng tối nay, cô quyết định kết thúc sứ mệnh đó.

Dường như cô thầm hạ quyết tâm, cô đưa mắt nhìn xuống, xoay xoay chiếc nhẫn đeo ở ngón giữa của tay trái một cách vô thức, chờ đợi người đó bước vào.

“ Anh hẹn tôi đến đây là muốn nói chuyện gì vậy?”, cuối cùng giọng nói nghiêm nghị quen thuộc đó cũng át đi sự huyên náo của quán bar vang lên bên tai cô, mí mắt của cô hơi giật giật.

“ Uống rượu, nói chuyện phiếm. Chúng ta là anh em, không phải sao?”, Jonathan cười, đồng thời đưa tay lên giữ lấy cằm cô nâng lên: "Tại sao em không chào Alex?"

Cô không còn cách nào khác, đành phải nhìn về phía anh.

Ở khoảng cách gần thế này, một lần nữa cô lại nhìn thấy đôi mắt giống như hai ngôi sao băng, nó vừa sâu vừa lạnh lùng, dường như trong đó không hề có chút hơi ấm và tình cảm nào, nhưng lại có ma lực hút hồn người mạnh mẽ.

Cô hơi hoảng hốt, bỗng nhiên nhớ đến cảnh tượng trong buổi gặp mặt đầu tiên. Có lẽ ngay từ giây phút đó, người đàn ông phương Đông tuấn tú thần bí này trở thành một tai họa trong cuộc đời cô.

Tai họa đó cô không tránh được.

Cô bị Jonathan khống chế, rơi vào sự đam mê đáng sợ của ma túy, cô bị đe dọa lợi dụng; cô tiếp cận anh, rồi sau đó yêu anh…Cô giống như một người ngoài cuộc, rất tỉnh táo nhìn mình đang dần dần rơi xuống vực thẳm, cô không trốn tránh được và cũng không muốn trốn tránh. Anh từng dành cho cô sự quan tâm thích đáng, cũng từng dành cho cô sự che chở bảo vệ đáng kể, nhưng anh chưa bao giờ yêu cô.

Cô luôn biết điều đó.

Anh không yêu cô.

Nhưng giống như người bị trúng tà, đến nỗi các bức vẻ sơn dầu đều là hình của anh.

Vậy mà hôm nay, tất cả đã không thể nào tiếp tục được nữa. Con người thông minh như anh đã hiểu rất rõ vị trí của cô. Anh không đòi tính mạng của cô, như thế cũng để cô phải cảm tạ lòng nhân từ của trời xanh rồi. Suy cho cùng, những người khiến anh còn chút nể tình không nhiều. Để đứng được vị trí như ngày hôm nay, có lẽ anh đã phải đánh đổi linh hồn trong sạch của mình bằng linh hồn của quỷ dữ.

Do đó, trong lòng cô còn có đôi chút ảo tưởng, cũng chính đôi chút ảo tưởng này đã khiến cô giữ chặt lấy nòng súng trong cơn hoảng loạn ngay sau đó.

Không rõ dũng khí ấy từ đâu ra?

Đến cô cũng không biết nữa.

Từ nhỏ cô đã là một cô gái sống rất nề nếp. Khác với em gái, cô là người rất ngoan ngoãn, khiến ai cũng thương mến, là đối tượng để tất cả mọi người yêu quý, che chở.

Do đó cuối cùng, khi ngã vào vòng tay anh, trong hơi thở thoi thóp, cô đã đưa ra một yêu cầu nhỏ: Đề nghị anh không để cho bố mẹ cô biết những chuyện này…

Cô thở hổn hển nhìn anh, trong đầu toàn thấy những vầng sáng vỡ vụn, còn đôi mắt anh vẫn lạnh lùng, điềm tĩnh, dường như sự nguy hiểm và hỗn loạn ở vùng xung quanh không hề tồn tại.

Anh mím chặt môi không nói gì, cô cũng không còn sức để nói nữa. Máu từ lồng ngực đang tuôn ra xối xả, sự sống đang dần dần rời xa cô.

Cuối cùng cô cố sức cử động ngón tay, chiếc nhẫn đó là vật kỉ niệm duy nhất mà anh tặng cho cô. Anh đã nhận ra, anh nhướng mày, hỏi cô: “ Còn muốn nói gì?”.

Cô không còn đủ sức để lắc đầu, chỉ biết rằng cô nằm tựa vào cánh tay rắn chắc của anh, dựa vào đó cô thấy rất an tâm. Từ trước đến giờ, đây là lần đầu tiên cô mặc cho mình được đến gần anh như thế.

Thực ra có một câu mà cô đã giữ kín ở trong lòng rất lâu rồi. Cô muốn nói, cô rất ngưỡng mộ, ngưỡng mộ người con gái nào đó sau này sẽ được anh yêu.

Nếu như anh là người hiểu được tình yêu là gì.

Có lẽ người phụ nữ đó sẽ hạnh phúc biết bao!

Lời bạt

Ý định viết cuốn sách này bắt đầu hình thành từ năm 2008, đến tháng 6 năm 2010 thì chính thức được viết xong, trong thời gian ấy được chỉnh sửa ba lần. Phải tốn nhiều thời gian như vậy, nhưng cuối cùng nó cũng đã đến với mọi người, tôi thấy rất mãn nguyện.

Thực ra tôi vốn định sáng tác một bi kịch, cho nên mới xây dựng hình tượng hai nhân vật Hàn Duệ và Phương Thần như thế.

Họ là người của hai thế giới khác nhau, lại bị ngăn cách bởi một mối ân oán. Tình cảm giữa hai người bắt đầu từ những toan tính và lợi dụng, vì vậy dường như nó đã được quyết định rằng sẽ kết thúc bằng một kết cục không mấy tốt đẹp. Tuy nhiên, khi viết đến đoạn sau, giống như suy nghĩ của rất nhiều độc giả, họ rất xứng đôi. Cho dù lúc đầu câu chuyện như thế nào, nhưng cuối cùng Phương Thần vẫn dần dần đi vào cuộc sống của Hàn Duệ. Đó là một thế giới đầy bí hiểm, đầy quyền lực và luôn có nguy cơ rình rập, Phương Thần đã ở trong thế giới đó nhưng hoàn toàn không làm cho mọi người cảm thấy bất ngờ. Đó là một điều rất kỳ diệu, lúc đầu tiên nhất là khi bắt đầu cầm bút viết câu chuyện này, đến tôi cũng không thể ngờ là như vậy.

Còn về nhân vật Hàn Duệ, tôi phải thành thật thừa nhận rằng, tôi muốn thông qua anh để thỏa mãn những suy nghĩ viễn vông, thời thiếu nữ của mình. Đó là những tưởng tượng về một mẫu hình đàn ông với các phẩm chất: có quyền lực mạnh mẽ, thâm trầm và lạnh lùng như băng giá. Đây đều là những điều mà tôi đặc biệt yêu thích, thậm chí người đàn ông ấy còn có cả dã tâm hy sinh tất cả để đạt được mục đích. Điều này nghe thì thấy có vẻ rất tàn nhẫn, do đó Phương Thần đã xuất hiện. Sự xuất hiện của Phương Thần là để kết đôi với Hàn Duệ, cũng là để nhân tính hóa thêm con người của anh. Bất luận là anh hùng hay kẻ xấu, trong lòng họ đều có chút tình cảm dịu dàng, đó là điều tôi muốn thể hiện.

Do đó trong đoạn cuối cùng của câu chuyện, tôi đã thay họ tạo ra một kết cục viên mãn. Hai người ở bên nhau như vậy, có lẽ là sự hòa hợp hoàn mỹ giữa ánh sáng và bóng tối.

Tôi yêu cuốn sách này, thậm chí còn hơn bất kỳ tác phẩm nào tôi viết trước đây. Hy vọng sau khi đọc xong, quý độc giả cũng có cảm giống như tôi.

Cuối cùng, xin gửi tặng cuốn sách này đến những người chưa yêu hoặc đang tìm kiếm tình yêu cho riêng mình. Xin hãy nhớ, hy vọng – mãi tồn tại quanh ta.

HẾT

Nguồn: http://alobooks.vn/