3/4/13

Ivanho (C10-11)

Chương 10

Ngày hôm sau, ngay từ sáng sớm, các quân mũ xanh đã tề tựu đông đủ dưới gốc cây sồi, gốc cây trước đó Wamba và Gurth đã gặp Lock-sley.

Những outlaws ngoài vòng pháp luật đã qua đêm bằng cách người thì uống rượu, người thì nghỉ ngơi vì chiến đấu mệt mỏi. Bây giờ, trong khi chờ đợi chia chiến lợi phẩm, họ thảo luận những sự kiện trong những ngày qua và đánh giá phần mình sẽ được hưởng. Nhiều vật quý giá đã bị lửa thiêu trụi nhưng những kẻ chiến thắng, tuy nhiên vẫn vớt vát được vô số bát đĩa bằng vàng bằng bạc, những áo giáp, những đồ trang sức và những quần áo quý giá.

Theo luật lệ của họ, không ai có quyền tự chọn lấy bất cứ thứ gì làm của riêng cho mình:

mọi thứ phải được tập trung, người đứng đầu sẽ đứng ra chia phần một cách công bằng.

Một lúc sau, Locksley rời chỗ ngồi với Chevalier Noir và Cedric, ra ngồi trên chiếc ghế có tay ngai ở bãi cỏ. Quân lính của anh đứng vòng cung trước mặt. Anh nói với hai hiệp sĩ nọ:

- Thưa các ngài, mong các ngài thứ lỗi cho, tôi ra ngồi ở chỗ cao nhất này để các người out-laws của tôi sẽ nhìn bằng con mắt khác nếu người ra ngồi trên chiếc ghế ngai quê mùa này không phải là thủ lĩnh của họ.

Bằng một cái khoát tay, anh mời hai hiệp sĩ đến ngồi bên cạnh. Anh nói tiếp:

- Nhà ẩn sĩ, người được thánh Dustan che chở đâu rồi? Chúng ta sẽ bắt đầu ngày hôm nay bằng một buổi lễ cầu kinh trang trọng cho những người anh em ngã xuống vì nghĩa cả!

Nhưng từ khi lâu đài bốc cháy, không ai trông thấy nhà ẩn sĩ ở đâu. Riêng có một người tên là Maillard nói có nghe thấy hình như ông chửi đổng vào cái lúc Chevalier Noir và Cedric phá tung cánh cửa ngầm: "Lạy tất cả các thánh trên trời! Kẻ sĩ này còn muốn ném tất cả các thứ rượu ngon của tên tướng cướp Front-de-Boeuf cất giấu trong hầm!" - Hẳn ông ta ở lại uống rượu và bây giờ đang bị vùi dưới tro bụi. - Locksley nói. - Mail-lard, anh hãy lấy mười người đi cùng anh tìm.ông cố đạo ấy về cho ta. Trong khi chờ đợi, chúng ta hãy chia phần. Ngài Cedric, xin ngài chọn trước.

Cedric de Saxon từ chối: ông ở lại chỉ cốt để cám ơn anh em mũ xanh và vị thủ lĩnh của họ đã có công giúp đỡ, giải thoát cho ông và lady Rowena. Sau ông xá tội cho Gurth và tuyên bố từ nay anh và Wamba được làm người tự do.

Ngoài ra, ông còn cho hai anh nhiều tiền bạc và mười acres đất.

Vừa lúc đó, lady Rowena xuất hiện, đẹp đẽ và đĩnh đạc như một bà hoàng. Nàng duyên dáng chào mọi người và nói vài lời vắn tắt cám ơn Locksley và những người khác đã cứu vớt nàng; sau nàng cùng Cedric và gia nhân đi về hướng lâu đài Rotherwood.

Trước khi đi, Cedric nhắc lại ông đội ơn muôn đời Chevalier Noir và ông mời hiệp sĩ đến Coningsburgh dự đám tang Athelstane, con cháu cuối cùng của dòng họ nhà vua Saxon. Đêm qua, các tu sĩ ở tu viện bên cạnh đã liệm di hài Athel- stane vào một quan tài gỗ quý và rước về lâu đài của chàng hiệp sĩ xấu số.

- Tôi sẽ có mặt ở đám tang, - hiệp sĩ áo đen trả lời, - rồi sau tôi sẽ xin ngài một đặc ân.

- Dù nó thế nào, tôi sẽ cố gắng chiều theo ý ngài.

Sau đến lượt Noir-Fainéant xin cáo lui. Lock-sley đề nghị chàng chọn lấy phần của mình. Noir-Fainéant nói:

- Tôi chỉ mong được một điều. Đó là để tôi xử trí với hiệp sĩ De Bracy...

- Thì hắn không phải là tù nhân của ngài rồi sao? Thôi, xin để toàn quyền cho ngài.

- Tôi xin một con ngựa cho hắn đi về thành phố gần đây. - Chàng hiệp sĩ chưa quen biết nói tiếp.

Đề nghị này tức khắc được chấp nhận.

- De Bracy, ta cho ngươi được tự do. Hãy đi đi và nhớ rằng ta không hiềm thù gì với nhà ngươi nữa đâu. Hãy quên quá khứ đi và hãy sống cho lương thiện.

Tên tù nhân lễ phép cúi đầu chào, nhảy lên ngựa người ta vừa dắt đến và quất roi chạy mau. Thủ lĩnh quân mũ xanh tháo chiếc tù-và đồng luôn cài ở dây lưng ra.

- Thưa hiệp sĩ, vì hiệp sĩ không chịu nhận phần mình nên tôi xin phép tặng ngài chiếc tù-và này. Xin ngài nhớ cho rằng khi gặp nạn, ngài chỉ cần thổi lên ba tiếng: wa-sa-ha! là có ngay người đến cứu ngài.

Nói xong, Locksley thổi ngay tù-và để cho hiệp sĩ ghi nhớ ba tiếng trên. Đến lượt mình, Chevalier-Noir thổi mạnh hơn Locksley nên âm vang trong rừng lâu mới tan.

- Thổi mạnh lắm, - thủ lĩnh những người outlaws nói. - Tôi cho rằng ngài đi săn cũng giỏi như ngài ra trận. Này chiến sĩ, các bạn đã nghe thấy tiếng tù-và này rồi nhé, các bạn hãy nhớ ba tiếng: wa-sa-ha! nhé! Đó là tiếng gọi của hiệp sĩ đứng đây, hễ ai nghe thấy tiếng tù-và thổi phải chạy ngay đến ứng cứu.

- Hiệp sĩ áo đen muôn năm! - Những người mũ xanh hô vang.

Sau đó, người ta tiến hành chia chiến lợi phẩm. Phần của Maillard và của những người cùng đi cất một chỗ. Mỗi người nhận được phần mình theo thứ hạng hay theo công trạng trong chiến đấu.

Chiến lợi phẩm chia xong không được mấy chốc thì ở chỗ rừng thưa thấy một toán người kỳ lạ xuất hiện: đó là Maillard và những người cùng đi vây quanh nhà ẩn sĩ. Nhà ẩn sĩ chân đi hơi tập tễnh một chút; một tay ông cầm thanh giáo, tay kia cầm một chiếc thừng quàng vào cổ lão già Do Thái Isaac.

- Hãy tránh ra các bạn, nhà ẩn sĩ của các bạn mang về cho các bạn một tù nhân đây! Và là tù nhân khiếp đấy! Một lão Do Thái tôi cứu khỏi nanh vuốt của quỷ Satăng.

- Cứu tôi với, - ông già van xin. - Chẳng ai thương lấy tôi và cứu tôi thoát khỏi tên điên...

ấy chết, xin lỗi, thoát khỏi con người thánh thiện này!

- Cái gì, quân khốn nạn! Thế mi đã quên kinh Credo và kinh Pater ta dạy ngươi đêm qua rồi ư? Và kinh Ave Maria nữa?

- Im nào. - Locksley nói. - Tốt hơn là hãy kể cho tôi nghe đã, anh mang ông già này về như thế nào..Nhà ẩn sĩ kể là khi đi tìm rượu ở tầng hầm nhà Front-de-Boeuf, ông mở được một cánh cửa khóa chặt. ông tưởng trong đó có nhiều rượu mùi và rượu vang. Than ôi! Lại chỉ thấy mỗi lão Do Thái khốn khổ này; ông định lôi lão ra ngoài thì bỗng nhiên lâu đài bị sụp, bịt mất cửa căn hầm.

- May thay, - nhà ẩn sĩ nói tiếp, - tôi tìm thấy một thùng rượu vang ngon Canaries và trong khi chờ người đến cứu, tôi quyết định kết hợp làm công việc kính Chúa với cái vui thưởng thức thứ rượu vang nức mùi thơm kia. Tôi truyền đạo cho Isaac và... thề có thánh Dustan chứng giám, tôi nhận được một người học trò thật dễ bảo và thật hào phóng. ông lão tự nguyện hiến hết của cải của lão cho dòng thánh của tôi.

- Xin thề trước tất cả các nhà tiên tri, - Isaac lo lắng kêu lên. - Xin các bậc lãnh chúa kính mến, tôi chẳng có của cải gì, tôi chẳng hứa hẹn gì...

- Này, quỷ tha ma bắt nhà mi đi, - nhà ẩn sĩ nâng ngọn mác lên, ngắt lời. - Nhà ngươi định chối đấy hả?

Ông vung tay lên định sửa tội ông già Do Thái thì Hiệp sĩ áo đen kịp giữ lại làm ông này quay sang tức giận nói với chàng hiệp sĩ:

- Này, đừng có xen vào chuyện của người khác, nếu không tôi sẽ cho biết tay, dù anh có ba đầu sáu tay cũng kệ.

- Được thôi, tôi chấp nhận đấu. - Hiệp sĩ áo đen mỉm cười nói. - Anh đánh trước đi, tôi đánh sau.

Nhà ẩn sĩ muốn tỏ sức mạnh của mình chẳng chờ phải mời đến lần thứ hai. Anh xắn tay áo đến tận khuỷu, nắm chặt quả đấm rồi giáng lên đầu kẻ đối thoại một quả rất mạnh có thể làm chết một con bò. Đối thủ vẫn đứng trơ như không, chẳng nhúc nhích chút nào.

- Giờ đến lượt tôi, ông ẩn sĩ đáng kính nhé.

ông hãy đứng cho vững.

Hiệp sĩ áo đen tháo nắm tay sắt ra, rồi chẳng phải lên gân lên cốt chút nào, giáng quả đấm rất mạnh lên đầu đối thủ làm anh chàng ngã quay lơ xuống đất, mọi người đứng xem hết sức kinh ngạc. Nhà ẩn sĩ lồm cồm đứng dậy, chìa tay cho chàng hiệp sĩ nói:.- Xin hòa giải với anh; giờ ta chỉ còn phải nghĩ xem tiền chuộc lão già này lấy như thế nào thôi.

Khi đã thỏa thuận xong với Isaac món tiền chuộc - Isaac không phải không rên la giá cao quá - Isaac yêu cầu được đưa con gái tới. Mặc dầu biết không mấy người coi trọng và thương cái giống nòi của Jacob ấy, Locksley nhớ việc Rebecca bị bắt mang đi cũng nhắc tin ấy cho người cha khốn khổ biết.

- ông sẽ tìm thấy con gái ông ở điện Tem-plestowe ấy, - anh nói tiếp. - Theo tin tôi nhận được, ông dòng templier mang cô ấy đến đấy.

Tôi tin ông sẽ gặp con và chuộc lại với cái giá phải kha khá.

- Khổ cái thân tôi! Lại chuộc, lại tiền chuộc.

Xin thề trước các đấng tiên tri, bây giờ tôi đã cạn hết tiền rồi; tôi lấy gì mà chuộc lại con tôi?

- Thôi hãy im đi, Isaac! Chúng ta đã nghe ông kêu quá nhiều rồi. ở đây ai cũng biết ông có nhiều tiền. ông hãy yên tâm, rồi thế nào ông cũng tìm ra tiền chuộc con gái ông thôi. - Hiệp sĩ áo đen nghiêm khắc nói. - Ai đã là chủ cho vay tiền của hoàng tử Jean thì người đó không phải là người ít tiền. Rồi ông sẽ bị oan gia đấy vì tội đã dám cho hoàng tử em vay tiền để truất ngôi anh là đức vua nước Anh, Richard Coeur de Lion.

Lão già Do Thái tái xanh mặt và hoảng hốt lẩn trốn.

- Đồ quỷ sứ! Tay hiệp sĩ này phải là con quỷ mới biết được điều bí mật ấy. - Lão vừa chạy thục mạng, vừa lẩm bẩm.

Chàng hiệp sĩ lạ mặt liền tiến lên và giơ tay ra hiệu muốn nói:

- Các bạn chiến đấu anh dũng, tôi xin cám ơn các bạn, cám ơn trước tiên thủ lĩnh của các bạn, người đã nghiêm khắc trị tội tên Front-de-Boeuf và bè lũ để lập lại công bằng. Bây giờ tôi xin phép tạm biệt các bạn. Các bạn hãy nhớ chắc chắn rằng tôi không bao giờ quên các bạn! Các bạn hãy luôn luôn là những đày tớ trung thành của đức vua Richard Coeur de Lion!

Các outlaws hoan hô nhiệt liệt và Hiệp sĩ áo đen nhận những tràng hoan hô của các con người đó, thực ra họ là lương thiện, nhưng vì quân Normanrd ăn cướp và bất công nên họ phải sống ngoài vòng pháp luật. Hiệp sĩ áo đen, xin nhắc lại, nhận những tiếng hoan hô và những biểu hiện kính trọng mà coi đó là những việc tất nhiên phải đến với chàng. Locksley suy nghĩ, nhìn chàng đi xa.

- Nếu đúng là người đó! - Anh lầm bầm nói, một ánh lửa lạ lùng lóe trong đôi mắt anh.

Bạn đọc có lẽ lo lắng cho số phận của Ivan-hoé, Gurth và Wamba, hai đày tớ can đảm và trung thành đã gửi "cậu chủ nhỏ" ở tu viện Saint-Botolph để anh nghỉ ngơi, tĩnh dưỡng ở đó. Hai anh cũng báo cho các tu sĩ biết sự ra đi của nhà quý tộc Athelstane.

Tu viện Saint-Botolph cũng chính là nơi Hiệp sĩ áo đen đến. Hai người ngồi với nhau, nói chuyện rất lâu về một vấn đề quan trọng.

Về sau chúng ta sẽ biết là việc gì. Lúc này chúng ta chỉ cần biết là trong vài ngày tới, khi vết thương đã đỡ thì Ivanhoé phải trở về lâu đài Coningsburg cùng với Gurth. Còn ngày mai, Hiệp sĩ áo đen sẽ đi cùng với Wamba đến dự đám tang Athelstane.

Đến đây, chúng tôi cần mở một dấu ngoặc nhỏ: chúng ta hãy quay trở lại với hoàng tử Jean.

Vào chiều cái ngày lâu đài của Front-de-Boeuf bị thiêu hủy thì ở thành phố York nơi ở của hoàng tử Jean và những người cùng đi có một tin đồn: De Bois-Guilbert, Front-de-Boeuf, De Bracy đã bị giết và bị bắt làm tù binh, tin bất ngờ thật đấy nhưng có thể tin được vì các vị hiệp sĩ nọ đi ít người hộ tống.

Hoàng tử nhận được tin ấy rất tức giận và dọa sẽ treo cổ ngay những tên giết hại ba viên cột trụ triều đình. Sự kiện đó làm cản trở ông ta thi hành các mưu đồ. Thật vậy, ông làm gì được nếu không có hỗ trợ của Brian và những người dòng đạo của ông ta, của Front-de-Boeuf và những tay thiện xạ của ông ta, của De Bracy và những quân lính của ông ta?.- Những tên bất nghĩa! Những tên điên rồ! Những lúc gay go thế này chúng không có mặt. - ông vỗ tay lên trán tức giận nói với Fitzurse.

- Tôi đã lệnh cho chỉ huy phó của De Bracy báo động cho binh lính yên cương phải sẵn sàng, - Fitzurse trả lời, - và đích thân ông chỉ huy phó phải cầm quân cấp tốc đến ứng cứu Front-de-Boeuf.

Có lẽ họ cần sự giúp đỡ của chúng ta đấy.

- Thưa hoàng tử, chậm rồi, chậm quá mất rồi, ngài Waldemar ...

- Một giọng nói quen thuộc cắt ngang, giọng nói của De Bracy.

- Trời ơi, De Bracy đấy ư! - Hoàng tử kêu lên. - Nhưng tình trạng thế nào thế này! Nói mau, nói mau lên, anh bạn. Dân Saxons nổi loạn à? Front-de-Boeuf và ông dòng templier thế nào?

- ông dòng templier đã bỏ trốn và Front-de- Boeuf đã bị chôn vùi dưới lâu đài cháy rụi của ông ta, - De Bracy trả lời. - Nhờ vào lòng cao thượng của kẻ thắng trận tha cho nên tôi mới chạy được về đây báo tin hoàng tử biết. Thế chưa phải đã hết, - ông hạ giọng nói tiếp, - ông anh hoàng tử, vua Richard, đã trở về nước Anh, tôi đã gặp ông, nói chuyện với ông và đã là tù binh của ông.

Ông hoàng tái mét mặt. ông phải dựa vào một chiếc ghế.

- Hoàng đế Richard! - Fitzurse kêu lên. -Ngà i có dẫn đầu một đoàn quân nào không?

- Không, ngài chỉ chiến đấu với một nhóm người outlaws; ngài cũng sắp từ biệt họ sau khi đánh chiếm được lâu đài Front-de-Boeuf.

- Nếu ông ấy một mình, tôi sẽ cùng những người của tôi đi gặp ngài. Thưa hoàng tử, ngài có lệnh gì cho tôi không? Tôi có phải...

- Không, không cần, - vị hoàng tử mắt nhìn đi đâu ngơ ngác trả lời. - Nhà tù là đủ. Trừ chúng ta ra không ai được biết chuyện ông ấy đã trở về. Dân chúng sẽ tưởng ông vẫn bị quận công nước áo giam giữ.

- Tôi thích ông ta ở dưới mồ hơn ở trong tù. - Waldemar nói tiếp. - ở dưới mồ thì không bao giờ vượt được. - Anh hãy thi hành lệnh của tôi, - hoàng tử trả lời, - hãy làm những điều anh thấy là cần thiết.

Waldemar hiểu chủ mình định nói gì liền chạy ngay đi tìm Richard Coeur de Lion, gọi khác là Hiệp sĩ áo đen hay còn có tên khác nữa là hiệp sĩ áo-đen Lười Vậy là Hiệp sĩ áo đen và anh dẫn đường đã cùng nhau đi trong rừng. Hiệp sĩ là con người vui tính còn Wamba thì không để mồm được yên: thế cho nên các chuyện vui chưa hết đã đến các câu đối đáp hóm hỉnh, giữa chừng lại rộ lên những chuỗi cười. Hiệp sĩ hát phần chính còn anh dẫn đường hát câu điệp khúc.

Lúc này, Wamba nói cho Hiệp sĩ áo đen biết những phong tục, tập quán, luật lệ của những quân mũ xanh và như vậy câu chuyện đương nhiên nói về Locksley và ông ẩn sĩ vui tính.

- Rất tiếc là họ không cùng đi với chúng ta.

- Hiệp sĩ áo đen nói. - Đó là những ông bạn đường vui tính cho chuyến đi của chúng ta được đến nơi đến chốn một cách vui vẻ.

- Giá mà nó được kết thúc vui vẻ như ông mong muốn, - Wamba nói lại. - Đường đi còn dài và không mấy yên ổn. Lẽ đương nhiên là ông có chiếc tù-và đeo bên hông giúp ông tránh những điều phiền toái.

- à, ừ, phải rồi, cái tù-và diệu kỳ đó, ta chỉ cần thổi lên ba tiếng là ta có ngay một toán tay cung cứng cáp.

Ngay lúc đó, Wamba hốt hoảng nhìn quanh.

Anh như một con chó săn thiện nghệ đánh mùi con mồi từ xa và linh tính báo cho anh biết một sự nguy hiểm - nguy hiểm gì? Anh không thể nói rõ được - đang đe dọa người bạn đường của anh. ông này không nghi ngờ chút nào về những lo lắng của anh hề điên rồ đó.

- Wamba này, cậu nói với tôi rất nhiều điều hay về Locksley và các bạn của ông ấy, - ông nói tiếp, - nhưng có thật cậu không tin rằng sau khi đốt phá trơ trụi lâu đài Front-de-Boeuf họ sẽ không cướp bóc thẳng tay người Saxon lương thiện không?

- Thưa ông, có thể như thế nhưng trong những khu rừng này có thể còn gặp những toán cướp nguy hiểm hơn..- Ai vậy? Như ta biết, chỉ có những chú gấu và chó sói mà thôi.

- Hê, hê! Những lính tráng của Malvoisin lại không dữ tợn hơn các con vật kia sao? Chúng không muốn sát hại chúng ta để trả thù cho bạn chúng là Front-de-Boeuf hay sao? Nhưng có lẽ chiếc tù-và của ông sẽ đến đúng lúc để...

- Cái gì! Phải gọi giúp đỡ để chống cái nhóm vô lại ấy ư? Mình ta cũng đủ xuyên người chúng xuống đất bằng cái lưỡi mác này.

Lời đáp đó không làm Wamba thỏa mãn chút nào, càng không làm cậu yên tâm hơn.

- Thưa ông, ông có thể cho phép tôi nhìn tận nơi cái tù-và của ông để xem nó thế nào mà gọi được các bạn bè từ những bụi cây, lùm cỏ chạy ra ứng cứu.

Ông hiệp sĩ chiều ý anh bạn đường; tức thì Wamba quàng cái dây buộc lên cổ rồi thổi:

- Wa-sa-ha! Thưa ông, ông thấy con cũng thổi được như ông đấy chứ!

- Này Wamba, hãy coi chừng. - ông hiệp sĩ nghiêm nghị nói. - Ta cấm anh thổi bậy đấy nhé.

ông Locksley sẽ nghĩ như thế nào về ta khi anh báo động vô ích các tay cung tay nỏ của ông ta.

- Kia kìa, ông hãy nhìn cái mũ óng ánh trong bụi cây kia. Người đội nó hẳn chẳng có ý nghĩ tốt nào, nếu không đã chẳng ẩn nấp như thế; sẽ đi đàng hoàng trên lối đi như ông con ta đây.

- Xin thề có thánh Georges nước Anh, anh nói đúng. - Người hiệp sĩ bẻ lưỡi chai mũ xuống nói.

Vừa kịp: sáu mũi tên từ bụi cây bắn ra; ba mũi trúng đích: một mũi trúng trán, sẽ xuyên thủng sọ nếu lưỡi chai mũ không kéo xuống, hai lưỡi khác vô tác dụng vì chạm phải áo giáp.

- Suỵt, Wamba, suỵt! - Hiệp sĩ áo đen vừa nói vừa đẩy con ngựa vào bụi cây, tay lăm lăm chiếc kiếm.

Bảy tên lính đối địch chờ sẵn, lưỡi mác ở thế sẵn sàng. Người hiệp sĩ không quan tâm. Mắt chàng nảy lửa.

- Các thầy, thế này là thế nào? - Chàng đàng hoàng hỏi.

- Là mi phải chết! - Bảy tên vừa hét vừa xông tới..Ba lưỡi mác đâm thẳng vào chàng nhưng nó như gặp phải đá, quằn lại.

- A! Quân khốn nạn! A! Đồ ăn cướp! - Hiệp sĩ thét lên, mỗi tiếng thét kèm theo một đường kiếm vung lên và một kẻ địch gục xuống.

Những tên khác tháo chạy ra khỏi tầm tay của tử thần dễ dàng ban cho cái chết: người bị tấn công giờ thành người tấn công. Chàng sắp sửa đuổi hết quân còn lại bỏ chạy thì một kỵ sĩ mặc áo giáp xanh từ nãy vẫn nấp ở một chỗ nay nhảy ra đánh lén. Ngọn mác của hắn đâm chết con ngựa của Hiệp sĩ áo đen. Hiệp sĩ ngã ngựa không còn cách nào khác phải dựa vào một thân cây để đối phó với những kẻ tiến lên tiếp tục trận đánh.

Tất cả sự việc trên xảy ra rất nhanh khiến Wamba đến tận lúc này vẫn còn ngây người đứng nhìn. Anh lấy lại can đảm và cầm lấy tù-và, thổi thật lâu, nhắc đi nhắc lại ba tiếng một: Wa-sa-ha!

Wa-sa-ha!... rồi chạy đến cứu người bạn đường.

Những kẻ tấn công lùi lại lần nữa, tưởng rằng có quân kéo đến.

- Mới nghe thấy tiếng tù-và đã bỏ chạy không thấy xấu hổ sao? - Chàng Hiệp sĩ áo xanh hét lên.

Lời lẽ trên kích thích bọn lâu la, chúng áp sát địch thủ của mình. Tên thủ lĩnh chuẩn bị lưỡi mác nhằm ngực Hiệp sĩ áo đen đâm thẳng, chẳng khác nào đóng đinh người anh vào thân cây.

Nhưng Wamba đoán được ý đồ của hắn; anh phi như bay đến gần hắn, nhanh nhẹn cắt được khoeo chân ngựa của hắn. Tình hình của Hiệp sĩ áo đen không vì thế đã đỡ nguy. Chàng phải chống đỡ vất vả với năm tên địch thủ rất hung hăng, sức khỏe của chàng đã thấy suy giảm; bỗng nhiên một nắm tên vun vút bay tới các địch thủ của anh. Cùng lúc ấy, Locksley xuất hiện với một toán tay cung, tay nỏ đi theo.

Một lần nữa, Locksley phải ngạc nhiên về cái vẻ đĩnh đạc của Hiệp sĩ áo đen khi đến cám ơn anh.

Wamba đang cởi dây buộc mũ của Hiệp sĩ áo xanh; anh này còn choáng váng vì cú ngã, chân tay còn lúng túng vướng dây cương nên.không thể thi thố một hành động chống đỡ nhỏ nào.

Hiệp sĩ áo đen cùng những ân nhân của mình lại gần; mũ được nhấc lên, lộ ra một bộ mặt: Hiệp sĩ áo đen ngạc nhiên kêu lên:

- Waldemar Fitzurse! Ta đã làm gì đến nỗi nhà ngươi phải đối xử với ta như vậy?

- Richard, hãy bảo bọn chúng lui ra, tôi sẽ nói...

- Các bạn, xin các bạn hãy lui ra một chút, -Richard yêu cầu, và cúi xuống Fitzurse, ông nói tiếp, - bây giờ còn có mình ta, ta nghe đây, nói đi.

- Em ông... - Fitzurse nói.

Mắt Richard quắc lên tức giận.

- Cái gì! Quân khốn nạn! Em ta, đến mức đốn mạt thế ư? Lại muốn giết hại ta!

- Phế vị ông anh, trị vì thay... Tôi biết thế đấy, còn bây giờ muốn làm gì tôi thì làm.

- Anh sẽ được bảo toàn tính mạng và được tự do. - Richard dõng dạc trả lời. - Ta không phải là đao phủ. Ta chỉ lệnh cho anh phải rời bỏ nước Anh này ra đi, hẹn trong ba ngày phải ra đi, và không bao giờ... không bao giờ, nghe rõ không, được lộ ra cho ai biết em trai ta định mưu sát ta, nghe rõ không?

Rồi quay ra phía Locksley:

- Mang một con ngựa ra đây cho ông hiệp sĩ, để ông đi.

- ý tôi là muốn bắn một mũi tên cho hắn chết, - thủ lĩnh những người bắn cung nói. - Tôi không biết cái gì đã giữ tay tôi lại. Tiếng nói của ông có một sức mạnh khiến tôi phải tuân theo, như theo lệnh chủ vậy.

- Tôi là chủ và tôi có quyền buộc anh phải tuân theo, anh Locksley ạ. Tôi là Richard Coeur de Lion, vua nước Anh.

Nghe vậy, cả bọn yeomen quỳ lạy nhà vua và thề trung thành.

Thủ lĩnh của họ nói:

- Đối với tôi, các anh đừng gọi là Locksley nữa. Tôi là Robin Hood ở khu rừng Sherwood.

Thưa đức vua, tên của thần, đức vua không lạ.

Xin đức vua tha cho tội chết vì những lỗi lầm thần mắc phải khi ngài đi vắng.

- A! A! - Nhà vua kêu lên. - Ra anh là Robin Hood đấy hả! Ta đã nghe thấy tên tuổi anh; anh không những là vua của dân outlaws, mà còn là.hoàng tử của những người hay đùa. Tiếng tăm của anh đồn đến tận Palestine. Thôi, Robin, hãy đứng dậy. Việc anh và các bạn anh giúp tôi trị tội bọn ăn cướp ở lâu đài Front-de-Boeuf đã đủ để anh được tha thứ rồi. Với lại, anh đã không từng nâng đỡ kẻ yếu và đánh phá tất cả bọn hiệp sĩ phản nghịch áp bức dân tộc Anh đó sao?

- Hoan hô! - Wamba kêu lên.

- à, Wamba, - Richard nói tiếp, - ta cám ơn ngươi về sự giúp đỡ quý báu của ngươi. Không có ngươi, ta đã bị Hiệp sĩ áo xanh đóng đinh bằng mũi giáo vào cái cây kia rồi. Ta khen ngươi nhanh nhẹn đúng như một anh rồ và... khen ngươi về sự sáng suốt và óc phán đoán chỉ riêng một nhà hiền triết mới có. Ngươi thổi tù-và rất tài và sau này ngươi sẽ vào đội quân đi săn của ta. Nhưng chớ có thổi Wa-sa-ha nữa nhé, nếu không tất cả bọn bắn cung sẽ bắn hết thú rừng, chim muông của ta, trước mặt ta mà chẳng nể nang gì đâu. Ta có một tay săn bắn trộm như cái ông ẩn sĩ đáng kính của nhà ngươi đã đủ lắm rồi! à mà ông ta đâu rồi nhỉ? ông ta không phải là frère Tuck nổi tiếng, tên tuổi đã bay sang tận đất Palestine cùng với tên tuổi của Robin đó sao?

- Confiteor! Confiteor! - Frère quỳ xuống lạy; ông cố nặn cho nét mặt mình có một vẻ hối cải sâu sắc. - Tôi đã được xức dầu của Đức Chúa mà lại làm ô danh Chúa. ôi, Richard, hãy đem chặt cái tay phản Chúa nghịch đạo của tôi đi.

Nghe nói thế, Richard quay sang nhìn nhà ẩn sĩ, ông này, một tay cầm chuỗi tràng hạt, một tay cầm cây gậy lớn - cây gậy đã múa may rất tích cực trong trận đánh - lo lắng nhìn Richard, không biết rồi mình sẽ bị phạt như thế nào.

- Mong Chúa thứ cho ta không phải làm cái việc đó! - Richard nói. - Thánh Dustan sẽ nói thế nào nếu ta đi chặt tay một giáo sĩ của thánh?

Chúng ta hòa, không nợ nần nhau gì nữa nhé!

Ta đã không trả đòn ngươi rồi sao, cả vốn lẫn lãi? Còn bây giờ nếu nhà ngươi cảm thấy còn chưa được trả đầy đủ thì cứ nói với ta một câu...

Thôi, hãy đứng dậy đi nào, ta rất muốn cử ngươi đứng đầu những người lính đi săn của ta. Ta vẫn nhớ cái món patê thịt hoẵng nào đấy, thịt hoẵng ngươi bắn trong rừng của ta ấy mà...

- Xin ngài tha tội cho... tôi muốn cứ ở vậy làm ẩn sĩ. Vẫn biết ngài sẽ là chủ nhân rất tốt với tôi, nhưng ngài vẫn không thể so sánh được với thánh Dustan rất kiên nhẫn. Thánh bao giờ cũng giữ yên lặng còn ngài thì sớm hay muộn cũng kiếm cớ vì một cái lỗi nhỏ nào đó tôi có thể mắc phải... như bắn lầm một con chim chẳng hạn... Thôi, thôi tôi xin cứ để cho tôi làm ẩn sĩ.

- Được... và để cho nhà ngươi yên tâm, hàng tháng ta cho phép ngươi được bắn ba con hoẵng.

Vào lúc đó, hai nhân vật mới xuất hiện, làm cắt ngang câu chuyện. Đó là Ivanhoé và Gurth.

Chương 11

Nhà thờ Templestowe, nơi mà Brian de Bois-Guilbert cùng người đẹp Rebecca bị bắt đến là một lâu đài kiên cố ở giữa những đồng cỏ đẹp đẽ. Đó là nơi ông dòng templier ẩn náu, nơi ông cho là kín đáo để thực hiện ý đồ của mình. Dòng đạo ấy khi mới thành lập có những luật lệ rất chặt chẽ, nhưng sau nhiều năm tháng, những luật lệ ấy lơi lỏng mạnh khiến những người templier làm nhiều điều tai tiếng. Lúc đầu họ là những chiến sĩ ngoan cường, sau họ sống buông thả, nhiều người trong bọn họ phơi bày những hành động rất hèn hạ, xấu xa: sự keo kiệt, lòng tham giàu hám của, đầu óc báo thù gắn liền với những thú vui ăn cướp và rượu chè ăn uống bê tha.

Sự hỗn loạn đó đã gây nên một nỗi bất bình lớn; vào thời kỳ đó, người đứng đầu dòng đạo, ông Thầy Cao cả tức Lucas de Beaumanoir đã vượt biển để chính mình đến trị tội những kẻ trong dòng đạo đã không thực hiện đúng những lời hứa. ông đề cao quá mức tinh thần kỷ luật và tỏ ra không khoan nhượng đối với những kẻ phản đạo và những người Do Thái. Khốn nạn thay cho ai bị ông xét xử! Lời tuyên án của ông bao giờ cũng khắc nghiệt.

Vậy là Lucas de Beaumanoir đến Tem-plestowe.

Sự kiện đó gây hoang mang lớn cho những người templier trong lâu đài; họ buộc phải bỏ những thói quen xa hoa và cuộc sống buông thả. Trước mặt Thầy Cao cả, họ đóng vẻ mặt ngoan đạo, thực ra trong lòng họ chẳng có lòng tin gì. Những luật lệ trong sáng buổi ban đầu được đem ứng dụng chặt chẽ trở lại; nhiều thành viên trong dòng bị lôi ra khiển trách công khai trước công chúng.

Ông gia sư ở lâu đài là Albert de Malvoisin, anh em nhà Philippe de Malvoisin, cái tên chúng tôi đã nhắc ở đầu câu chuyện, là bạn thân của Brian và đến tận lúc này anh vẫn giấu không cho Beaumanoir biết được chuyện bắt người của Brian de Bois-Guilbert. Cô tù nhân bị giam ở một chái lâu đài và như vậy mọi người hy vọng Thầy cao cả sẽ rời khỏi Templestowe mà chẳng biết tí gì về tội ác kia..Isaac đến làm sụp đổ tất cả những hy vọng đó. Lão tới, tha thiết xin gặp Brian. Như đối với tất cả những người Do Thái khác, Isaac có thể bị từ chối thẳng thừng nhưng có Beaumanoir ở gần đấy chú ý, nghe thấy những than vãn của người cha khốn khổ.

- Có các thánh thần Israel chứng giám, hãy trả con gái tôi đây, trả Rebecca con gái của tôi, nó là anh sáng trong đời tàn của tôi!

Beaumanoir cho gọi ông lão lại gần; lúc đầu Beaumanoir không thể tin được làm sao Brian lại hèn hạ đến thế. Vì xưa nay ông đánh giá rất cao Brian về mặt đạo đức; chính ông muốn chỉ định Brian thay thế ông trông coi dòng đạo. Lương tâm ông trong sạch, nguyên tắc ông cứng rắn: ông cho mở một cuộc điều tra; Brian được hỏi mà không cần phải trả lời gì khác ngoài việc có thật là hắn có dẫn một cô gái Do Thái tên là Rebecca về lâu đài của những người dòng đạo templier không. Thật là một lỗi tày đình: không một người đàn bà con gái nào được phép bước chân vào nơi ở của những thành viên dòng đạo này.

Albert de Malvoisin muốn cứu vãn danh dự của bạn, nói dối là cô gái bị giam giữ là một mụ phù thủy; Brian mang về mục đích chỉ để xét xử và đem thiêu.

Beaumanoir muốn lấy chuyện đó nêu gương cho mọi người, quyết định lập tòa án xét xử ngay Rebecca. Lệnh tức khắc được thực hiện. Mặc dầu cô gái xinh xắn một mực kêu oan, cô vẫn bị kết án thiêu sống. Cô gái khốn khổ sực nhớ mình có quyền của Chúa cho, đó là theo phong tục thời đó cô được quyền tự bảo vệ mình bằng vũ khí. Nhưng vì cô là phụ nữ nên Beaumanoir hoãn cho cô ba ngày để tìm người bảo vệ cho mình.

- Chẳng ai muốn đứng ra làm cái việc bảo vệ một cô gái Do Thái bị khép tội làm phù thủy, -ông nghĩ. - Chẳng ai dám đương đầu với Brian, một tay thương cừ khôi nhất của những người tem-plier.

Thật vậy, Thầy Cao cả chỉ định Brian làm bên nguyên, bảo vệ cái lý ngay của dòng đạo mình.

Isaac được con gái tuồn cho một mẩu giấy nhắn tin. Lão cũng tin như Beaumanoir là không ai thèm hay không ai dám đứng ra bảo vệ cô con gái khốn khổ của mình nên lão tin cô phải chết mất thôi..Tuy nhiên, vào ngày hôm đó, những người đốn củi gặp một con người. Người đó phi ngựa nước đại qua mặt họ, một ánh lửa kỳ lạ rực trong đôi mắt anh. Họ tưởng là một chàng điên...

Trên kia, chúng ta tạm chia tay với Richard vào lúc ông gặp lại Ivanhoé, anh bạn kỳ cựu và thân thiết của mình trong những cuộc phiêu lưu của chiến tranh.

Sau khi trách mắng anh không biết giữ gìn trước khi vết thương lành hẳn, Richard cùng anh đi về phía Coningsburgh. Wamba và Gurth, theo hầu sau.

Họ nhằm đến nhà Athelstane trước khi mặt trời lặn. Một lá cờ đen to rộng bay trên ngọn tháp trung tâm báo nhà có tang. Đó là việc hiếu đối với gia đình và những người thân nhưng vào thời kỳ đó, việc tiếp đón vốn rộng rãi nên ngay những người qua đường cũng có thể vào dự lễ tang được. Đối với những người này, đó là dịp may hiếm có để được ăn uống no nê. Đối với người chết họ chẳng quan tâm, xác cứ nằm đấy trong áo quan còn gia đình nhà đám thì tha hồ chịu cảnh nhốn nháo. Trong khi Cedric và các vị kỳ mục đứng trực buồn bã quanh linh cữu trong căn buồng trang hoàng lộng lẫy thì ở ngoài, trên các sân và cả bên ngoài Coningsburgh nữa rộn lên những tiếng nói, tiếng cười do rượu vào gây nên, cái thứ rượu bia ngọt ngào mà dễ bốc của nước Anh.

Đó là cái cảnh diễn ra trước mắt Richard và Ivanhoé. Hai người khó khăn rẽ một lối đi giữa đám đông gồm những kẻ ăn mày, những binh lính từ Palestine về, những người hát rong, những phu khuân vác, những người làm trò tung hứng và tất cả những người sống nghèo khổ khác,.

Ông quan viên, người có trách nhiệm đón các khách quan trọng, tiến ra gặp hai hiệp sĩ và dẫn họ vào gian phòng đặt quan tài. Nhà vua đi trước, Ivanhoé đi sau, lấy vạt áo khoác che mặt để cho cha mình không nhận thấy trước khi Richard cho phép.

Mười hai bô lão, đại diện cho những gia đình quý tộc Saxon đứng xung quanh linh cữu. Do một sự thỏa thuận ngầm. Cedric được chỉ định làm trưởng nhóm mặc dầu ông không phải là người nhiều tuổi nhất. ông có quan hệ mật thiết hơn với người quá cố nên việc đó không phải không ảnh hưởng đến quyết định của những người ngang hàng phải lứa với ông trong hàng.ngũ quý tộc. Vậy ông là người đứng ra tiếp đón người mà ông vẫn coi chỉ là một hiệp sĩ bình thường; ông dẫn hiệp sĩ và ông bạn cùng đi đến trước linh cữu được đặt trên một bàn thờ mới dựng không được chau chuốt lắm; những tu sĩ quỳ trên những bậc của ban thờ đang cầu kinh.

Hai hiệp sĩ nghiêng mình trước vong linh người quá cố, sau Cedric dẫn họ vào một phòng riêng dành cho những ai muốn đưa tang tuy không phải là người trong gia đình.

- Thưa ngài, - Richard nói, - tôi xin phép được nhắc lại với ngài lời hứa của ngài nói với chúng tôi khi giải thoát cho ngài.

- ông cứ yêu cầu, tôi đã nói trước là được thỏa mãn mà, ông nói đi.

- Thưa ngài, người đứng trước mặt ngài đây là Richard, vua nước Anh.

Cedric tối sầm mặt.

- Thưa ngài, - ông nói, - tôi biết ngài có quyền lên ngôi vua nước Anh vì ngài là người dòng dõi của công chúa Saxon, Mathilde. Người duy nhất có quyền cao hơn quyền của ngài là Athelstane nay đã mất nên tôi công nhận ngài là đức vua của tôi. Xin ngài hãy cai trị, mang lại hòa bình và hòa hợp dân tộc ở nước Anh. Tôi tin tưởng và kính trọng ngài.

- Tôi xin cám ơn ngài đã tin tưởng ở tôi và tôi quý trọng sự trung thực của ngài; xin ngài tin chắc rằng những nguyện vọng của ngài cũng là những nguyện vọng của tôi và hạnh phúc của dân, của nước là sự quan tâm duy nhất và bất diệt của chúng ta. Bây giờ xin chứng tỏ sự hòa hợp dân tộc bằng cách ngài thứ lỗi cho người cùng đi, người bạn thân, người đã theo tôi...

- ạ, con trai tôi! - Cedric kêu lên và tiến lại gần Ivanhoé lúc này đã bỏ vạt áo che mặt xuống và quỳ gối trước cha mình. - Ta tha lỗi cho con.

Ta giữ lời hứa, ngay là lời hứa với một người Normanrd. Con vẫn còn chỗ đứng trong gia đình.

Ta biết con sẽ nói với ta về Rowena; nhưng xin con hãy nhớ rằng nàng còn phải để tang anh Athelstane, người ta muốn gả cho nàng làm chồng trước khi nàng có thể chọn được một người khác.

Nói xong, ông đỡ con trai đứng dậy và ông lui về phòng để che giấu xúc động.

Sáng hôm sau, khi ông ra ngoài phòng, những người hầu phòng Richard và Ivanhoé nói cho ông.hay đêm qua có một ông già Do Thái đến xin gặp Ivanhoé. Sau khi trao đổi với nhau một lúc, Ivanhoé rời khỏi ngay Coningsburgh cùng với ông già và Gurth. Một lúc sau Richard cũng ra đi; không ai biết gì hơn về sự ra đi bất thình lình đó.

- Chỉ có những lý do cần thiết lắm mới phải vội vàng đi như vậy! - Cedric nghĩ vậy và ông trở vào chăm nom những khâu chuẩn bị cuối cùng cho tang lễ.

Cùng vào giờ đó, hàng ngàn người tò mò chen lấn nhau xung quanh nhà thờ Templestowe.

Cảnh diễn ra phải hiếm lắm mới kéo dân làng xung quanh đến xem đông như vậy. Đấy là nơi có sự phán xét của Chúa, là cuộc đấu tranh về mặt công lý nó quyết định cho Rebecca phải chết hay được giải phóng.

Nơi xét xử lập trên một khu đất có hàng rào bao quanh. Những nhà sạp rộng rãi dựng lên cho mọi người đến xem các thầy templier múa võ.

Phía đông, đặt một chiếc ngai cho ông Thầy Cao cả và kê các ghế ngồi cho các thầy có chức vị và các hiệp sĩ. Cờ hiệu của dòng đạo Temple phấp phới bay trước gió.

Phía tây, chất sẵn một đống củi có một cái cọc lớn để trói người bị xét xử.

Trong khi những người tò mò đến xem trao đổi với nhau về vụ án thì chuông nhà thờ Saint Michel bên cạnh lâu đài rung lên báo hiệu buổi lễ khủng khiếp sắp bắt đầu. Cầu treo được hạ xuống, cánh cửa lớn được mở rộng và đám rước đi ra, đằng trước có sáu kèn tơ-rông-pét thổi.

Sau đến một hiệp sĩ mang cờ xí, các thầy dòng chức sắc và các hiệp sĩ. Cuối cùng là Thầy Cao cả cưỡi con ngựa rất đẹp và Brian de Bois-Guil-bert mặc áo chiến cùng với hai giám mã.

Mọi người đổ xô về xem mặt Thầy Cao cả, người reo rắc kinh hoàng trên đường mình đi và nhìn Brian de Bois-Guilbert, người bảo vệ, nhà biện hộ số một của dòng đạo và là tay thương giỏi nhất của những người templier. Trông mặt Brian rất xanh xao. Dáng anh đi trông hùng dũng và cương quyết nhưng những người đi xem thấy anh, họ có cảm giác sợ hãi và ghê tởm.

Đám rước còn có hai cha đỡ đầu Brian, không đeo vũ khí và mặc áo trắng. Rebecca, người bị đem ra xét xử có lính đi kèm thì bước chậm rãi. Tư thế cô trông rất đàng hoàng; tuy.nhiên trong mắt cô có một ánh thảng thốt. Có người nào đứng ra bảo vệ chính nghĩa cho cô không? Nhìn thấy đống củi, người cô run lên.

Đi sau rốt là các frère làm các tạp vụ.

Khi người nào về chỗ người nấy và cô gái bị buộc tội được dẫn đến ngồi trước đống củi, trên một chiếc ghế sơn đen, thì kèn tờ-rông-pét thổi báo hiệu cuộc xét xử bắt đầu. Sau khi bản án được đọc, Brian đồ chiến gọn gàng bước lên sàn đấu.

Beaumanoir hỏi to cô gái:

- Ai là người bảo vệ cho cô?

- Theo quy định trong phán xét của Chúa thì tôi được lui lại mấy tiếng chờ người biện hộ.

- Cô gái Do Thái trả lời. - Vậy ông cho tôi hạn định ấy, sau không có ai đến nữa, tôi xin chịu hình phạt của Chúa. Có điều tôi là người vô tội, xin ông đừng đổ oan cho tôi.

Khi người ta lên trình lời đáp của Rebecca với Thầy Cao cả thì ông gia hạn cho sáu giờ theo quy định của việc xét xử.

Hai tiếng đã qua mà không thấy ai xuất hiện.

ý kiến chung của mọi người là cô gái sẽ chẳng tìm đâu ra chàng hiệp sĩ chịu đứng ra biện hộ cho cái nghĩa của một mụ phù thủy. Tuy nhiên, nói chung, thiên hạ rất ghét các hiệp sĩ templier; mặt khác cô gái bị khép tội lại rất đẹp và cô trả lời rất duyên dáng nên ai cũng mong cô thắng cuộc và Thầy Cao cả phải bẽ bàng.

Giờ thứ ba sắp điểm thì nghe thấy những tiếng reo: "Đã có người, đã có người!"...

Thật vậy, một hiệp sĩ vũ trang từ đầu đến chân lao vút tới như một cơn lốc; chắc anh phải chạy trên một khoảng đường dài vì ngựa của anh sùi đầy bọt mép. Một quan tuyên cáo chạy ra hỏi tên, chức vị và lý do đến, được anh dõng dạc trả lời:

- Ta là Ivanhoé, con trai nhà quý tộc Cedric; ta đến bảo vệ bằng giáo, bằng gươm cho chính nghĩa của Rebecca, con gái ông Isaac, bị khép tội oan uổng. Ta lên án Brian de Bois-Guilbert về tội cướp bóc, dối trá và bắt cóc; ta thách Brian ra đọ sức với ta. ông Thầy Cao cả có dám cho ra không?

Beaumanoir quay ra hỏi Rebecca:

- Bị cáo, cô sẽ trả lời. Cô có nhận hiệp sĩ này bảo vệ cho mình không?

- Tôi đồng ý, - cô gái trả lời, cảm kích vì nghĩa cử của Ivanhoé nhiều hơn là lo sợ mình bị cực hình. - à mà không, tôi không thể nhận.được vì hiệp sĩ đây bị thương, vết thương chưa lành hẳn... chàng sẽ thua mất, chàng sẽ phải chết vì tên templier bần tiện kia... Lạy Chúa! Lạy Chúa!... Chúa đến cứu con.

- Hiệp sĩ Ivanhoé, - Beaumanoir nói tiếp, -bị cáo nhận anh làm người biện hộ. Có điều tôi mạn phép nói rằng thể trạng anh kém lắm. Vì lương tâm bắt buộc, tôi phải cảnh báo anh không đủ sức ngồi vững trên lưng ngựa... thế mà anh lại muốn đánh nhau!

- Chúa sẽ giúp tôi, - con trai ông Cedric trả lời. - Chúa là sức mạnh của tôi, Chúa sẽ giúp tôi chiến thắng.

Bạn đọc đã biết Isaac chạy đến nhờ vả Ivan-hoé hay cứu vớt con gái mình; mặc dầu anh có thành kiến dân tộc và không ưa gì những người Do Thái, nhưng anh có món nợ phải trả với người con gái đã có lòng cao thượng săn sóc giúp đỡ anh sau trận đấu ở Ashby. Mặc dầu vết thương của anh chưa lành hẳn, anh vẫn nhảy lên ngựa, chạy đến cứu cô gái gặp nạn. Vả lại, nhiệm vụ của anh không phải là trừng phạt Brian hay sao?

Sau khi Thầy Cao cả chấp nhận cho Ivanhoé lên đấu, hai địch thủ bước lên sàn đấu. Các khán giả yên lặng, nín hơi vì lo sợ. Giây phút thật khủng khiếp vì sắp đến sẽ có người phải chết.

Brian, mắt nảy lửa, thét lên:

- Hỡi thằng chó Saxon kia, mi sẽ phải chết.

- Tên templier kiêu căng kia, - Ivanhoé trả lời, - mi đã quên hai lần bị ngọn giáo của ta quật ngã sao? Mi hãy nhớ trận đấu ở Acre và ở Ashby! Mi hãy nhớ lời mi thách ta ở lâu đài Rotherwood! Rồi mi sẽ biết mi có lấy lại được danh dự đã mất không.

Rebecca quỳ xuống, chắp tay cầu trời, khấn Chúa, nếu không bảo toàn được mạng sống cho nàng thì ít ra cũng che chở cho chàng hiệp sĩ dũng cảm kia được sống, chàng mất sức làm vậy mà vẫn đến cứu nguy cho nàng như thế đấy.

Kèn tơ-rông-pét thổi, báo hiệu cuộc đấu bắt đầu; hai địch thủ lao vào nhau. Ngọn giáo của thầy dòng Brian dễ dàng chế ngự được đối phương chưa bình phục hẳn. Ngựa của Ivanhoé mệt vì đã phải chạy một đoạn đường trường, ngã lăn xuống đất, kéo theo kỵ sĩ. Thế là hết, chàng hiệp sĩ bảo vệ cho Rebecca sắp thất bại. Tuy.nhiên anh đứng dậy được ngay, rút gươm lăm lăm trong tay, chờ Brian... nhưng tên này, mới bị cái va chạm đầu tiên của đối thủ, vẫn đứng yên...

Một lúc sau, người hắn chúi dần xuống cổ ngựa rồi lăn bịch xuống đất.

Các quan tuyên cáo vội chạy ra đỡ; họ tháo mũ của Brian ra... Mặt thầy dòng xanh như tàu lá; mắt mở trừng trừng nhưng hồn đã mất. Hiệp sĩ Brian de Bois-Guilbert chết vì chứng ngập máu.

Ivanhoé thắng cuộc và trong khi người ta trả lại tự do cho Rebecca, quần chúng hô vang:

- Hosanna! Ivanhoé vẻ vang... Đó là phán xét của Chúa.

Lúc đó, một toán đông người tiến vào đấu trường, đi đầu là một kỵ sĩ thân hình cao lớn, mặc áo giáp màu đen.

Ivanhoé nhận ra đó là vua Richard, ông bạn chiến đấu của mình.

- Chậm rồi, - nhà vua kêu lên, - chậm quá mất rồi! Ta đến thì công lý đã lập xong. Tên hiệp sĩ phản nghịch này đáng lẽ phải do tay ta trị tội chứ không phải tay ngươi.

- Chính Chúa trời đã phạt hắn. - Ivanhoé một tay giơ lên trời nói.

Đến tận lúc ấy, ông Thầy Cao cả rất ngạc nhiên và tức giận thấy những kỵ sĩ nọ tiến vào đấu trường. Sau cùng, ông thét:

- Các hiệp sĩ! Sao dám cả gan tiến vào đây?

Táo tợn thế, ai cho phép?

- Phép nhà vua trị vì đất nước của Người, chứ còn ai. - Richard hất vành mũ lên trả lời.

- Nhà vua không có quyền đối với dòng đạo của Beaumanoir.

- Ta, nhân danh Richard Plantagenêt buộc ngươi phải rời khỏi đất nước ta cùng với các hiệp sĩ ngoại bang thuộc dòng đạo nhà ngươi. Người Anh có quyền tự do trên đất nước họ, không ai được can thiệp. Còn Malvoisin, ngươi hãy chuẩn bị chịu chết cùng với em ngươi là Philippe Malvoisin.

Beaumanoir có thể chống đối lại nhưng hắn nghĩ rằng hậu thế sẽ lên án hắn và đổ lỗi cho hắn chống lại nhà vua.

- Tôi sẽ kiện lên tòa thánh ở Rome, - hắn kiêu hãnh trả lời. - Giáo hoàng sẽ xét trong hai chúng ta ai là người lộng quyền.

- Được, nhưng nhà ngươi phải nhớ rằng ta chỉ bảo vệ sự thống nhất của nước Anh chống.lại cái bất hòa và chia rẽ. Lỗi lầm nào là to lớn nhất? Thu quyền lại của một dòng đạo hay thực hiện thống nhất tổ quốc của những người Anh đích thực và đuổi ra khỏi đất nước những tên bạo loạn hay những tên hiệp sĩ ăn cướp chuyên đi tống tiền các thần dân của ta.

Các tín đồ dòng templier lầm bầm tức giận; tay họ đã sờ vào chuôi kiếm sẵn sàng chiến đấu và trả thù vì bị xúc phạm. Nhưng Thầy Cao cả nhận ra Richard nói những lời cứng rắn nhưng đúng và có cơ sở. ông thầy bộc trực đó không muốn bênh vực một cái nghĩa mà những sai lầm của các thành viên đã làm cho hoen ố. ông ra hiệu cương quyết không cho những người hăng hái nhất được nói nữa và hạ lệnh rút lui.

Trong lúc nhốn nháo đó, Rebecca nằm trong vòng tay bố đang khóc vì sung sướng.

Cô gái rất xúc động không thể nói nổi một lời. Cô khóc nức nở còn ông bố, tràn ngập vui sướng, cố nói vài lời cho con hoàn hồn.

- Rebecca, kho báu của bố, ánh sáng của bố!

Con gái yêu, bố đang đứng cạnh con đây... con đã được trả lại cho bố già này. ôi! Xin trời gia ân cho chàng hiệp sĩ dũng cảm đã cứu con. Đi, con đi, cha, con cùng chạy đến cám ơn chàng, quỳ xuống lạy chàng đi. Sự che chở của Chúa đối với chàng là vĩnh cửu!

- Cha ơi! Con không thể làm được. Con lạy cha, cha con ta phải chạy khỏi ngay chốn này đi.

- Rebecca khẩn khoản nói.

Người cha nghe theo lời con gái chạy khỏi chốn đau thương đó. Nhưng ông không hiểu làm sao cô gái sợ. Tại sao không cám ơn người cứu mình?

Chao ôi! Bởi vì Rebecca yêu Ivanhoé. Hoàn cảnh của cô lúc này, cô sợ không thể giấu nổi tình cảm đó mà sẽ bộc lộ cho chàng.

Một lát sau, ông già Do Thái hể hả vì đã nghe theo con gái. Đúng như đặc tính của giống nòi, ông thường để lẫn những tình cảm biết ơn với những ham muốn kiếm lời và nỗi sợ mất của.

Ông già cho vay lãi này nghĩ rằng Ivanhoé là người thân cận của vua Richard và Người đã biết được chuyện ông giúp đỡ tài chính cho hoàng tử Jean, thì nhà vua không căm giận hành động này sao? Thế nào thì thế, đi vẫn là hơn; ông sẽ không phải xuất vốn cho vay là một đòi hỏi khó mà từ chối được với ông vua hợp pháp của nước Anh này. Đi vẫn là hơn, từ giã cái xứ sở ít mến.khách với dân tộc ông đây và đến ngụ cư ở một đất nước khác khoan dung hơn.

- Quốc vương Richard muôn năm! - Dân chúng hô vang. - Richard Coeur de Lion muôn năm!

Trong khi các tín đồ dòng Temple khoác áo ngoài màu trắng rộng có chữ thập đỏ chói xa dần thì những người khác xếp thành hàng ngũ chặt chẽ tiến vào; họ mặc đồ xanh và người nào cũng đeo một cây cung. Đi đầu là Robin Hood và frère Tuck.

- Quốc vương Richard muôn năm! Hãy tiêu diệt bọn templies! Tiêu diệt quân thù cướp nước!

Chúng tôi thấy cần phải nói thêm vài lời trước khi đánh dấu chấm hết cho câu chuyện này.

Richard tiến về York không gặp bất cứ một cuộc kháng cự nào. Khắp nơi, ông được dân chúng hoan hô như một vị cứu tinh. ông tha tội cho ông em và cho ông quay về nước Pháp để trước nhất làm dịu sự phẫn nộ và tức giận của các hiệp sĩ Anh muốn đưa Jean ra tòa xử ông về tội phản bội và phản nghịch.

Maurice de Bracy được đưa qua biển về phục vụ các ông hoàng Pháp: Philippe và Albert de Malvoisin bị xử về tội phản quốc. Fitzurse bị đi đày và chết ở đấy.

Vài tuần lễ sau khi Richard lập lại ngai vàng, Cedric được vời vào triều. ông không còn thành kiến với nhà vua nữa và nhận hợp tác với Richard Coeur de Lion thực hiện thống nhất đất nước.

Đám cưới Ivanhoé và Rowena được tổ chức linh đình ở nhà thờ York. Nhà vua và triều đình đều có mặt. Lãnh chúa Saxons và Normanrd đứng sát bên nhau. Những người này đã đoán một kỷ nguyên công bằng đã được mở vì có Richard trở về. Những người kia thì hiểu rằng dưới triều đại hiện nay, uy thế của nước Anh sẽ phải đặt trên những tham vọng cá nhân.

Từ đó, hai dân tộc đoàn kết với nhau như một.

Vài ngày sau ngày hội đua ở Templestowe, lady Rowena tiếp Rebecca đến thăm; cô đến để cám ơn Ivanhoé đã giải thoát cho cô và chào từ biệt anh. Cô và cha cô sắp rời nước Anh sang sinh sống ở vương quốc Grenade. Cô gái Do Thái nói thêm cô sẽ dồn sức giúp đỡ những người nghèo khổ.

Có cần phải nói thêm rằng Gurth và Wamba sống gắn bó với gia đình trẻ Ivanhoé nữa không nhỉ.

Cuộc sống của vợ chồng Rowena được yên bình và hạnh phúc. Ivanhoé nhận được thêm nhiều ân huệ của Richard và lập được nhiều công trạng hiển hách.

Đến đây kết thúc câu chuyện vì như dân gian thường nói những người sung sướng thì không có chuyện phải nói.

HẾT

Nguồn: http://vantuyen.net/