Cô bọc cần và cuộn dây câu bằng dây ruy băng hồng và nơ bướm lấp lánh. Nó trông thật nữ tính và lòe loẹt, vì thế Sebastian đã phải giấu nó vào phía sau ghế sofa trong ngôi nhà gỗ, nơi không có ai có thể nhìn thấy.
"Thật là một cô gái ngọt ngào."
Sebastian đứng bên dưới tấm vải bạt lớn được dựng ở sân sau của nhà Wingate. Có khoảng hai mươi lăm khách mời, Sebastian chưa bao giờ gặp họ trước đây. Anh được giới thiệu với mọi vị khách và đã nhớ lại hầu hết tên của họ. Sau nhiều năm làm phóng viên, anh đã phát triển được khả năng nhớ lại những sự kiện và con người.
Roland Meyers, một trong những người bạn thân của cha anh, đứng cạnh anh, đang nhai nhóp nhép món gan ngỗng, "Ai?" Sebastian hỏi.
Roland chỉ tay về phía bãi cỏ, nơi một nhóm người đang đứng, mặt trời đang lặn đang bao phủ những tia nắng vàng cam quanh họ. "Clare."
Sebastian dùng tăm xiên một miếng xúc xích nhỏ và đặt nó lên đĩa kế bên món cua cuộn phomai Camembert. "Ồ, tôi nghe nói," Anh nhận ra cha anh mặc một chiếc quần màu xám tro, áo sơ mi trắng và một chiếc cà vạt xấu đau đớn có hình một con sói đang tru trên đó.
"Con bé và Joyve đã làm tất cả điều này cho cha cháu." Roland uống một loại rượu không pha nào đó với đá, và nói thêm, "Họ như là gia đình với Leo. Luôn chăm sóc tốt cho ông ấy."
Sebastian nhận ra dấu hiệu của sự trách móc. Đây không phải là lần đầu tiên trong đêm nay mà anh cảm nhận được như thể mình đang được trách móc một cách lịch sự về việc không đến thăm cha anh sớm hơn, nhưng anh không biết Roland đủ lâu để xác định chắc chắn về điều đó.
Những lời tiếp theo của Roland đã xóa đi các nghi ngờ của anh. "Luôn dành thời gian cho ông ấy. Không như gia đình của chính ông ấy."
Sebastian mỉm cười. "Đường cao tốc có hai chiều cơ mà, ông Meyers."
Người đàn ông già gật đầu. "Điều đó đúng. Tôi có sáu đứa con và không thể tưởng tượng đến việc không thấy được một trong số chúng trong mười năm nay."
Anh đã không gặp cha trong mười bốn năm, nhưng ai là người có lỗi trong việc này. "Ông làm nghề gì ạ?" Sebastian hỏi với mục đích thay đổi chủ đề của cuộc nói chuyện.
"Bác sĩ thú y."
Sebastian đi về phía cuối bàn, nơi đặt đầy các món tráng miệng. Ở ngay sau phía anh, nhạc của những năm sáu mươi được phát ra từ những chiếc loa được giấu đằng sau những chậu cỏ cao và cỏ nến. Một trong những kỷ niệm sống động nhất mà Sebastian có được về cha mình là tình yêu của ông dành cho ban nhạc Beatles, Dusty Springfield, và đặc biệt là Bob Dylan – đó là vừa đọc truyện tranh Bộ Tứ Siêu Đẳng vừa lắng nghe "Lay Lady Lay".
Sebastian ăn phomai Camembert được đặt trên những miếng bánh quy giòn mỏng và sau đó là một vài miếng nấm nhồi. Anh đưa ánh mắt mình hướng về những người đang nghiến nát bãi cỏ giữa những ngọn đuốc được thắp sáng và những ngọn nến đang được thả trong các đài phun nước khác nhau trong vườn. Ánh nhìn anh hướng đến một nhóm người đang đứng gần đài phun nước có hình nữ thần, và một lần nữa tập trung cụ thể vào một người có mái tóc nâu. Clare đã uốn cong mái tóc thẳng mượt. Ánh mặt trời sắp lặn chuyển động và chạm vào một bên khuôn mặt cô. Cô mặc một chiếc áo đầm màu xanh biển bó sát với những bông hoa màu trằng nhỏ dài ngang đầu gối. Quai áo mỏng của chiếc áo đầm trông như dây nịt ngực, và một vành ruy băng trắng được bao quanh xương sườn và được buộc bên dưới ngực cô.
Hồi sớm, trước khi những vị khách tham dự buổi tiệc xuất hiện, anh đã quan sát người cung cấp thực phẩm trong khi Clare và Joyce đặt những con vật hoang dã mà Leo đã khắc dọc theo các bàn ăn và ở các chậu cỏ nến. Roland đã nói đúng. Những người phụ nữ nhà Wingate đã chăm sóc tốt cho cha nh. Một mặc cảm tội lỗi đã chạm vào lương tâm anh. Những gì anh nói với Roland cũng đúng. Những con đường cao tốc có hai đường, và anh chưa bao giờ bận tâm đến việc đi cùng hướng với cha mình cho đến một tuần trước đây.Họ đã để mọi việc trở nên khó khăn mà chẳng phải vì một điều gì, và cho dù đó có là lỗi của cha anh hay lỗi của anh, điều đó giờ chẳng đáng phải bận tâm nữa.
Họ đã cùng nhau trải qua việc câu cá thật thú vị, và Sebastian đã cảm nhận được dấu hiệu lạc quan đầu tiên. Giờ, nếu một trong hai người họ làm bất cứ điều gì làm rối tung mối quan hệ của họ, thì học cũng đã cùng nhau xây dựng được một vài nền móng cho quan hệ của hai người. Điều buồn cười là chỉ mới một vài tháng trứơc đây, anh đã có thái độ giận dữ với cha. Nhưng đó là trước khi anh đứng trong nhà xác, cầm trên tay bình đựng tro hoả táng của mẹ. Ngày đó, thế giới của anh hoàn toàn thay đổi, biến đổi một trăm tám mươi độ và thay đổi con người anh, dù anh muốn hay không muốn điều đó. Giờ anh muốn biết nhiều hơn về cha trước khi quá muộn. Trước khi anh một lần nữa phải tự quyết định về việc dùng gỗ anh đào hay đồng thiếc. Nhiễu hay nhung. Hoả táng hay mai táng.
Anh ăn gấp phần khai vị còn lại và vứt đĩa vào sọt rác. Hay định sẵn công việc cho mình, trước cha anh có thể phải thu xếp cho anh. Anh thích được hoả táng hơn là mai táng, và anh muốn tro của mình được ném đi hơn là được giữ trong nhà để tro hoả táng hay trên lò sưởi của ai đó. Trong quá trình sống của đời mình, anh đã từng bị bắn nhiều lần. Anh đuổi theo các câu truyện và bị người ta truy đuổi, và anh đã không có bất cứ ảo tưởng nào về cái chết của chính mình.
Với suy nghĩ hạnh phúc đó, anh gọi cho mình một ly scotch có đá ở quầy bar, sau đó đi về phía cha anh đang đứng. Khi anh sắp xếp đồ cho chuyến đi ngẫu hứng đến Boise, anh đã ném quần jeans, một vài cái quần hộp, và áo phông dùng trong một tuần vào vali. Anh không nghĩ đến việc bỏ thêm một vài bộ áo quần để mặc khi tham gia một buổi tiệc. Đầu giờ chiều, cha đã mang đến cho anh một chiếc áo sơ mi sọc xanh trắng và một chiếc cà vạt tron màu đỏ. Anh đã để chiếc cà vạt lại ở bàn gương trang điểm, nhưng anh cảm thấy dễ chịu về cái áo cho mượn, mà phần đuôi được anh nhét vào bên trong chiếc quần jeans Levi’s mới nhất của anh. Thỉnh thoảng anh lại bắt gặp mùi xà phòng giặt của cha và nhận ra anh có một chút bối rối sau tất cả chừng ấy năm, nhưng dễ chịu.
Khi Sebastian tiến đến, cha nhích người ra cho anh một chỗ. " Con vui chứ?" Leo hỏi.
Vui vẻ sao? Không. Vui vẻ có nghĩa hoàn toàn khác trong từ vựng cá nhân của Sebastian, và anh đã không nghĩ về kiểu vui vẻ đó trong nhiều tháng. "Con vui ạ. Thức ăn thật tuyệt." Anh đưa ly rượu lên miệng.
"Nhưng nếu bỏ qua món phomai viên với những miêng vụn trên đó," anh cắt lời khuyên từ phía sau ly rượu của mình.
Leo mỉm cười và thì thào hỏi, "Những miếng vụn đó là gì vậy?"
"Quả hạch." Anh uống một ngụm và ánh mắt anh chuyển qua Clare, đứng cách cha anh một vài bước chân, đang nói chuyện với một người đàn ông trong chiếc áo caro màu xanh biển và xanh lục. Anh ta trông vào khoảng hai mươi chín tuổi. "Và một vài loại trái cây."
"À, món phomai viên thần thoại của Joyce. Bà ấy làm chúng vào mỗi dịp Giáng sinh. Một món ăn kinh khủng." Nụ cười làm khóe môi ông rung lên. "Đừng nói cho bà ấy nhé. Bà ấy nghĩ mọi người đều thích món đó."
Sebastian tắc lưỡi và đặt ly rượu của mình xuống.
"À, xin lỗi, cha phải đi lấy một vài miếng Camembert trước khi nó hết sạch," cha nói, và đi thẳng đến bàn để thức ăn.
Sebastian nhìn cha mình rời đi. Dáng đi của ông hơi chậm hơn so với trước đây. Cũng đã gần đến giờ đi ngủ của ông.
"Ta cá là Leo xúc động lắm khi cuối cùng cũng có cậu ở đây," Lorna Devers, một người hàng xóm có nhà đối diện với nhà Joyce nói.
Sebastian quay sang nình người phụ nữ đứng bên cạnh anh. "Cháu không biết ông ấy có xúc động hay không."
"Dĩ nhiên là có rồi." Bà Devers đang ở độ tuổi năm mươi, mặc dầu khó có thể nhận ra bà ở độ tuổi nào cuối năm mươi. Khuôn mặt bà được đông cứng lại nhờ Botox. Không phải Sebastian thực sự có ý kiến này nọ về phẫu thuật tạo hình. Anh chỉ nghĩ những người bình thường không nên quá rõ ràng nhìn vào chính xác nơi mà một người đã để cho chính mình bị kéo, nhét thêm vào, hút hay tiêm. Thí dụ thích hợp cho vấn đề đang bàn cãi, bộ ngực vĩ đại kiểu Pamela-Anderson của Lorna. Không phải anh là người chống lại cái gì lớn, hay thậm chí giả. Nhưng không thể chấp nhận được độ lớn và độ giả tạo trên cơ thể một người phụ nữ vào độ tuổi đó.
"Ta biết cha cậu trong hai mươi… à không trong một vài năm," bà ấy nói, sau đó bắt đầu nói về mình và hai con chó xù Missy và Poppet của bà. Anh không ghét chó xù, mặc dầu anh không thể tưởng tượng được việc chính mình có một con như thế, nhưng Missy và Poppet là thế nào? Chúa ơi, chỉ nghe tên của hai con chó đó cũng đủ rút hết một vài ounce testosterone rồi. Nếu anh lắng nghe lâu hơn, anh sợ rằng mình sẽ mọc ra một cái âm đạo mất. Để bảo vệ sự lành mạnh về tinh thần và tính đàn ông của mình, Sebastian nghe lén một vài cuộc trò chuyện khác diễn ra quanh anh trong khi Lorna vẫn cứ nói luyên thuyên không dứt.
"Tôi sẽ phải mua một trong những cuốn sách của cô," gã đứng kế bên Clare nói. "Tôi có thể biết được một hay hai điều gì đó về cô." Anh ta cười với trò hề của mình, nhưng dường như chẳng thèm để ý đến việc anh ta là người duy nhất cười.
"Rich, anh cứ luôn nói thế," Clare nói một cách mềm mại như bơ. Ánh sáng từ những cây đuốc chiếu vào và xuyên qua những lọn tóc đen uốn cong mềm mại, chạm nhẹ vào khóe môi của nụ cười giả-vờ-chết-tiệt của cô.
"Lần này tôi sẽ làm thế. Tôi nghe chúng thật sự khêu gợi. Nếu cô cần nghiên cứu, cứ gọi cho tôi nhé."
Không hiểu sao, khi Rich nói điều đó, nó nghe bẩn thỉu và không đứng đắn. không như lúc Sebastian nói. Hay… có thể nó cũng có vẻ như thế và anh đã không muốn nghĩ anh cũng là một gã đần như Rich.
Khóe nụ cười giả tạo của Clare nâng lên cao hơn, nhưng cô không trả lời.
Đứng đối diện phía bên kia Sebastian, Joyce trò chuyện với một vài người phụ nữ trông bằng khoảng tuổi bà. Anh thật sự nghi ngờ rằng họ cũng là những người bạn thân của cha anh. Họ trông quá giàu và là những thành viên Junior League quá bảo thủ.
"Betty McLeod nói với tôi rằng Clare viết tiểu thuyết lãng mạn," một trong số họ nói, "Tôi thích những cuốn sách vô giá trị. Càng vô giá trị càng tốt."
Thay vì bảo vệ Clare, Joyce khẳng định bằng một giọng không cho phép ai được phản đối, "Không. Claresta viết tiểu thuyết phụ nữ." Trong ánh sáng chập chờn, Sebastian thấy nụ cười giả tạo của Clare biến mất. Mắt cô nheo lại khi cô xin lỗi Rich, đi băng qua bãi cỏ và biến mất đằng sau những chậu cỏ cao và cỏ nến.
"Xin lỗi, Lorna," anh nói, ngắt ngang câu chuyện mê hoặc về việc yêu thích được đi chơi trên xe hơi của Missy và Poopet.
"Lần tới đừng giữ khoảng cách quá xa nhé," bà ấy gọi với sau lưng anh.
Anh đi theo Clare và tìm thấy cô đang tìm kiếm trong một chồng đĩa CD được đặt kế bên hệ thống âm thanh. Ánh sáng từ những ngọn đuốc hầu như không lọt qua những chậu cỏ vì cô đọc tên bài hát bằng ánh sáng từ màn hình LCD màu xanh của chiếc máy nhạc.
"Cô chọn đĩa nhạc nào tiếp theo vậy?" anh hỏi.
"AD/DC." Cô liếc nhìn lên, sau đó nhìn chằm chằm vào đĩa CD trên tay cô. "Mẹ ghét ‘sự ồn ào’."
Sebastian cười tủm tỉm và đi đến phía sau cô. "Shoot to Thrill" chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến huyết áp của Joyce và khiến bà đau tim. Việc đó có vẻ thú vị, nhưng nó sẽ làm hỏng buổi tiệc của Leo Anh nhìn qua vai Clare vào chồng đĩa. "Tôi chưa nghe Dusty Springfield trong nhiều năm. Sao cô không mở loại nhạc đó?"
"Được thôi, buổi tiệc thật buồn tẻ," Clare nói, và cầm đĩa CD của Dusty lên. "Leo có thích cái cần câu không?"
Anh thà bị đánh còn hơn phải thừa nhận rằng anh chưa đưa nó cho ông. "Ông ấy rất thích nó. Cám ơn vì đã gói nó nhé."
"Không có gì," cô nói, và Sebastian có thể nghe được tiếng cười trong giọng cô khi cô đặt đĩa CD vào máy stereo. "Hai người sẽ dùng nó khi anh ở đây."
"Điều đó phải đợi thôi. Tôi sẽ đi vào sáng mai. Phải quay lại làm việc."
Cô liếc nhìn ra phía sau vai mình. "Khi nào thì anh quay trở lại?"
"Tôi không biết," Sau khi viết xong bài báo về dịch bệnh Leishmania bùng phát ở Rajwara, anh phải đi đến biên giới với Mexico ở bang Arizona để tiếp tục bài báo viết về những người nhập cư trái phép vào nước Mỹ. Sau đó anh đi New Orleans để viết bài cập nhật về những điều kiện và tiến triển trong dự án Big Easy. Và anh phải giải quyết di sản của mẹ, nhưng anh cho rằng việc đó có thể đợi. Không có gì phải vội vã.
"Tôi nhận ra chiếc Lincoln mới của Leo đậu ở đường lái xe vào nhà. Tôi đoán chiếc xe cũ chắc đã đến mức năm mươi."
"Đúng vậy. Hôm nay ông đã mua chiếc Town Car mới qu amoojt nhà bán xe ở Nampa," anh nói khi mùi nước hoa thoang thoảng của cô bay quanh đầu anh và anh có cảm giác muốn hạ thấp mặt mình vào một bên cổ cô. "Cô biết nhiều về cha tôi."
"Dĩ nhiên rồi." Cô nhún vai và một dây áo đầm mỏng trượt xuống cánh tay cô. "Tôi đã biết ông ấy trong gần như cuộc đời tôi." Cô nhấn nút Play và giọng hát sâu lắng, đầy sức sống của Dusty Springfield như một lời thì thầm đầy khêu gợi vang lên từ những chiếc loa. Cô lắc đầu và tóc cô lướt nhẹ qua bờ vai trần. Trong một vài giây, Sebastian cực kỳ muốn đưa tay lên nắm lấy lọn tóc uốn quăn đang nằm trên da cô. Để cảm nhận sự mịn màng bằng chính những ngón tay mình. Anh bước lùi lại, ẩn mình trong bóng đêm. Tránh xa mùi hương ở cổ cô và khao khát muốn chạm vào mái tóc cô không thể lý giải được của anh.
"Với một chừng mực tôi có thể nhớ, ông ấy đã sống ở sân sau của mẹ tôi," cô tiếp tục khi Dusty hát về việc có được một tình yêu nhỏ bé vào buổi sáng. Cô quay lại và ngước lên nhìn anh qua bóng đêm loang lổ. "Trong nhiều khía cạnh, tôi biết ông ấy còn hơn chính cha ruột của mình. Đó là vì tôi sống cùng với ông ấy nhiều hơn."
Anh cho rằng bên trong anh đang rối tung lên bởi Clare chẳng qua là do anh đã không làm tình trong nhiều tháng qua. Chắc chắn đó là lý do. Cùng với đám tang của mẹ anh và những việc khác đang diễn ra, anh đã bỏ qua đời sống tình dục của mình. Ngay khi anh về nhà, anh sẽ phải làm một điều gì đó để giải quyết việc này. "Nhưng ông ấy không phải là cha cô."
"Ừ. Tôi biết."
Một người đang ông không nên bỏ qua đời sống tình dục của mình. Đặc biệt là khi người đó không thường quen với những việc như thế. Anh đưa ly lên môi và uống hết rượu scotch. "Khi còn nhỏ, tôi thường tự hỏi."
"Rằng tôi có biết Leo không phải là cha tôi không chứ gì?" Cô cười, âm thanh biểu lộ sự thích thú, và bước thêm một bước về phía anh. "Ừ. Tôi biết. Thành ngữ ‘kẻ lừa dối hàng loạt’ được tạo nên dành cho cha tôi. Mỗi lần tôi đến thăm ông ấy, ông ấy đều có một người phụ nữ mới. Đến giờ vẫn thế, và ông ấy đã được bay mươi tuổi." Ánh sáng của những ngọn đuốc cắt ngang bóng đêm và chiếu vào khuôn ngực của Clare nhưng lại giấu đi khuôn mặt của cô trong bóng đêm tối đen như mực.
Ký ức về hình ảnh cô không mặc gì ngoại trừ chiếc quần lọt khe màu hồng xuất hiện trong đầu anh. Mọi thứ trong anh trở nên hỗn độn, không rõ ràng, nhất là khi đối mặt với người phụ nữ đang đứng trước mặt anh. Ham muốn đang bò dần xuống bụng và bóp chặt háng anh. Anh tránh nhìn vào ngực cô và nhìn ra phía sau lưng anh. Điều cuối cùng anh cần để làm rối tung cuộc đời mình là Clare Wingate.
"Ông ấy vẫn nghĩ mình là một người thu hút các quý bà," cô nói qua một tiếng cười nhẹ.
Anh quay lại và bước một vài bước về phía chiếc ghế dài bằng sắt chế tác tinh xảo đặt bên dưới cây sơn thù du đã được cắt tỉa cành. Nếu nó không sơn trắng, nó sẽ không dễ dàng bị phát hiện trong bóng tối. "Tôi thậm chí không biết cha mình có bạn gái hay một người phụ nữ nào đặc biệt trong đời ông." Anh ngồi xuống và tựa lưng vào lưng ghế kim loại mạnh.
"Ông ấy có một vài người. Không nhiều." Giọng hát sâu lắng của Dusty được cuốn đi trong làn gió nhẹ của bầu trời đêm ấm áp.
"Tôi luôn tự hỏi liệu có chuyện gì xảy ra giữa bố tôi và mẹ cô không nhỉ?"
Một lần nữa cô lại nhẹ nhàng mỉm cười. "Chẳng có gì lãng mạn."
"Vì ông ấy là người làm vườn ư?"
"Vì bà ấy lãnh cảm."
Anh có thể tin điều đó. Thêm một điều khác nhau giữa mẹ và con gái.
"Sao anh không quay trở lại buổi tiệc?" cô hỏi.
"Chưa. Nếu tôi phải nghe Lorna Devers nói thêm một giây nào nữa, tôi e mình sẽ lấy một trong những cây đuốc đó và tự thiêu mất." Bà Devers là một lý do khiến anh không định quay trở lại buổi tiệc đó trong một lúc. Lý do khác đang mặc một chiếc áo đầm xanh trắng và đang đi theo sau anh.
"Ôi." Clare cười và di chuyển đến trước mặt anh.
"Tin tôi đi, nó sẽ ít đau hơn so với việc lằng nghe những câu chuyện ngu ngốc của bà ấy về Missy và Poppet."
"Tôi không biết ai là người tệ hơn, Lorna hay Rich"
"Con trai bà ấy là một thằng ngốc."
"Rich không phải là con trai bà ấy." Cô ngồi xuống bên cạnh ạnh trên chiếc ghế dài, và Sebastian từ bỏ, sẵn sàng chấp nhận số phận đau khổ của mình. "Hắn ta là chồng thứ năm của bà ấy."
"Không đùa chứ?"
"Không đùa." Cô tựa người ra sau và bóng đêm như nuốt chửng cô. "Nếu tôi nghe mẹ tôi nói với thêm một người nào nữa rằng tôi viết tiểu thuyết dành cho phụ nữ, tôi e mình sẽ lấy một trong những cây đuốc và đốt cháy bà ấy."
"Có gì sai khi bà ấy nói cô viết tiểu thuyết dành cho phụ nữ chứ?" Ánh trăng xuyên qua cây sơn thù du và vắt ngang mũi và miệng cô. Đôi môi tuyệt vời của cô khiến anh tự hỏi liệu cô có tuyệt như vẻ ngoài của cô không.
"Bà ấy có lý do khi nói điểu đó. Tôi làm bà ấy xấu hổ." Khóe môi cô nâng lên thành một nụ cười. "Còn người nào để chúng ta đưa lên giàn thiêu không nhỉ? Ngoài Lorna và mẹ tôi?"
Anh ngả người về phía trước và đặt khuỷu tay lên đầu gối. Anh đặt ly rượu xuống trên mặt đất và nhìn qua bóng tối trước mặt anh. Anh chỉ có thể nhìn thấy hình dáng ngôi nhà của cha anh và ánh đèn ở mái hiên phía trên cánh cửa màu đỏ. "Tất cả những ai bỏ thời gian nói với tôi rằng mối quan hệ giữa cha và tôi thật tệ."
"Mối quan hệ của anh với Leo thật sự tệ. Anh nên cố thử làm gì đó. Ông ấy không còn trẻ nữa."
Anh liếc nhìn kẻ đạo đức giả ngồi đối diện trên chiếc ghế dài. "Xin chào, cái nồi à? Ấm đun nước đây."
"Điều đó có nghĩa là gì?"
"Đó là trước khi cô cho tôi lời khuyên, cô nên có một cái nhìn nghiêm khắc vào mối quan hệ giữa cô và mẹ mình."
Clare khoanh tay dưới ngực và nhìn sang người đàn ông bên cạnh. Những cái sọc trắng trên chiếc áo sơmi của anh ta là thứ duy nhất cô có thể nhìn thấy. "Mẹ tôi là một phụ nữ quá quắt."
"Quá quắt? Nếu có điều gì đó tôi học được trong một vài ngày qua, đó chính là luôn có cách nào đó để dàn xếp mọi chuyện."
Cô mở miệng để tranh cãi, những sau đó lại không làm thế. Cô đã từ bỏ việc đó cách đây đã nhiều năm. "Cố gắng cũng chẳng ích gì. Tôi không thể làm vừa lòng bà ấy. Tôi đã cố cả cuộc đời, và cả cuộc đời tôi luôn làm bà ấy thất vọng. Tôi đã bỏ Junior League vì tôi không có thời gian, và tôi không tham gia vào bất cứ tổ chưc từ thiện nào nữa cả. Tôi ba mươi ba tuổi, độc thân, và chưa sinh được cho bà một đứa cháu. Đối với bà ấy, tôi đang lãng phí cuộc đời mình. Sự thật, điều duy nhất tôi làm mà bà ấy chấp nhận đó là đính hôn với Lonny."
"À, thế đó là lý do ư?"
"Cái gì?"
"Tôi đang cố tìm hiểu tại sao một người phụ nữ lại lựa chọn sinh sống với một người đồng tính."
Cô nhún vai và dây áo đầm còn lại trượt xuống cánh tay cô. "Anh ta đã nói dối tôi."
"Có thể cô muốn tin vào lời nói dối đó để làm vừa lòng mẹ cô."
Cô suy nghĩ trong giây lát. Nó vẫn không hẳng là điều cô đang mong đợi, nhưng có một vài điều đúng đắn trong đó. "Ừm, có lẽ vậy." Cô đẩy cả hai dây áo lên. "Nhưng điều đó không có nghĩa là tôi không yêu anh ta và không phải tôi cũng ít đau đớn hơn khi biết được người gian dối với anh ta không phải là phụ nữ." Cô cảm thấy đau nhói ở sau mắt cô. Cô đã không khóc để tẩy rửa tâm hồn mình trong cả tuần, và dĩ nhiên cô sẽ không cho phép điều đó xảy ra ngay bây giờ. "Điều đó không có nghĩa rằng tất cả hy vọng tôi có tương lai bỗng nhiên biến mất và tôi cảm thấy nhẹ lòng, và tôi nghĩ, ‘Ồ, thoát nạn.’ Có thể tôi nên làm thế, nhưng…" Giọng cô như vỡ ra và cô đứng phắt dậy như thể ai đó vừa mới kéo vật cô lên vậy.
Clare đi ra xa hơn và đứng lại bên dưới cây sồi già. Cô đặt tay lên vỏ cây xù xì, không bằng phẳng và nhìn chằm chằm vào hình dáng to lớn của cây qua đôi mắt mờ lệ. Việc đó xảy ra chỉ mới một tuần thôi sao? Nó dường như dài hơn, và… nó cũng như chỉ vừa mới xảy ra hôm qua. Cô chà bên dưới mắt và lau khô nước mắt. Cô đang ở nơi công cộng. Cô không khóc ở nơi công cộng.
Tại sao việc khóc lóc này bây giờ mới xảy ra? Ở đây, nơi mà cô không nghĩ đến? Cô hít thật sâu, sau đó nhẹ nhàng thở ra. Có thể vì cô đã khiến chính mình bận rộm. Lo lắng về xét nghiệm HIV và lên kế hoạch cho buổi tiệc của Leo đã lấy đi của cô khá nhiều năng lượng tinh thần lẫn thể xác. Giờ những lo lắng đó đã không còn cản trở những cảm xúc của cô nữa, vì thế cô thấy mình bắt đầu suy sụp.
Và việc đó cực kỳ phiền phức.
Cô cảm thấy Sebastian đang tiến đến phía sau cô. Không chạm vào, nhưng gần đến nỗi cô có thể cảm thấy nhiệt độ cơ thể của anh.
"Cô đang khóc à?"
"Không."
"Có. Cô đang khóc."
"Nếu anh không phiền, tôi chỉ muốn ở một mình."
Dĩ nhiên, anh không rời đi. Thay vào đó anh đặt tay lên vai cô. "Đừng khóc, Clare."
"Được rồi." Cô quẹt đi làn nước mặt đọng trên má cô. "Tôi ổn rồi. Anh có thể quay trở lại bữa tiệc. Leo chắc chắn sẽ lo lắng vì không biết anh ở đâu."
"Cô không ổn tí nào cả, và Leo biết tôi là một cậu bé to xác." Anh lướt bàn tay mình dọc theo cánh tay trần đến khuỷu tay cô. "Đừng khóc vì một người không xứng."
Cô nhìn xuống bàn chân mình. Những ngón chân đã được chăm sóc kỹ lưỡng hoàn toàn không nhìn thấy được trong bóng tối. "Tôi biết anh nghĩ rằng tôi không nên xem nặng nó, nhưng anh không hiểu rằng tôi đã yêu Lonny. Tôi đã nghĩ anh ta là người tôi sẽ sống cùng trong phần còn lại của cuộc đời. Chúng tôi có rất nhiều điểm chung." Một giọt nước mắt lăn xuống má và rơi xuống trên ngực cô.
"Không tình dục."
"Ừ, ngoại trừ phần đó, nhưng tình dục không phải là tất cả. Anh ta giúp đỡ tôi rất nhiều trong công việc và chúng tôi chăm sóc lẫn nhau đó mới là điều quan trọng."
Lòng bàn tay nóng ấm, thô ráp nhẹ nhàng đi từ cánh tay lên vai cô. "Tình dục quan trọng, Clare."
"Tôi biết, nhưng đó không phải là điều quan trọng nhất trong một mối quan hệ." Sebastian tạo ra âm thanh hế giễu, nhưng cô lờ nó đi. "Chúng tôi lên kế hoạch đến Rome vào tuần trăng mật, để tôi có thể nghiên cứu cho một cuốn sách của tôi, nhưng giờ tất cả đều biến mất. Và tôi cảm thấy ngu ngốc và… trống rỗng." Giọng cô như vỡ ra và cô đưa tay lên quẹt vào đôi mắt mình. "Làm thế nào anh yêu một người vào ngày này và ngày sau lại yêu người khác? Tôi ước gì mình bb-biết được điều đó."
Sebastian quay người cô lại và đưa hai tay ôm lấy hai bên khuôn mặt cô. "Đừng khóc,"anh nói, và dùng hai ngón cái lau gò má ướt đẫm của cô.
Âm thanh tiếng dế kêu xa xa hòa vào và trà trộn lẫn với giọng hát ngọt ngào của bài "Son of a Preacher Man" từ máy stereo. Clare ngước nhìn từ đường nét mờ ảo trong bóng tối của Sebastian. "Tôi sẽ ổn ngay thôi," cô nói dối.
Anh hạ thấp mặt xuống, và cá chạm nhẹ của đôi môi anh làm không khí trong phổi cô ngừng lưu chuyển. "Shh," anh thì thầm bên khóe miệng cô. Bàn tay anh lướt ra phía sau đầu và những ngón tay anh lướt nhẹ khắp mái tóc cô. Anh nhẹ nhàng hôn lên má, thái dương và trán cô. "Đừng khóc nữa nhé, Clare."
Cô e rằng mình có thể làm thế nếu cô muốn. Trong khi Dusty hát về anh chàng duy nhất có thể dạy cô, sự choáng váng đã bít kín mọi thứ ở giữa ngực Clare, và cô cảm thấy thật khó thở.
Anh hôn lên mũi, sau đó thì thầm ngay trên môi cô, "Cô cần nghĩ đến một điều nào đó," Anh nhẹ nhàng kéo đầu cô ngả ra sau và đôi môi cô nhẹ nhàng hé mở. "Như cô có cảm giác như thế nào khi được ôm ấp bởi một người đàn ông có thể cương cứng vì một người phụ nữ."
Clare đặt hai tay minh lên ngực anh và cảm nhận những cơ bắp rắn chắc bên dưới chiếc áo sơmi mỏng manh. Điều này không thể xảy ra. Không phải với
Sebastian. "Không," cô nói với một vẻ tuyệt vọng. "Tôi nhớ."
"Tôi nghĩ cô đã quên." Đôi môi anh áp vào đôi môi cô, sau đó lùi lại một chút. "Cô cần gợi ý nhỏ bởi một một người đàn ông biết cách sử dụng ‘dụng cụ’ của mình ra sao."
"Tôi ước gì anh quên những điều tôi đã nói," cô chế ngự sự co thắt trong ngực mình.
"Không bao giờ. Mặc dầu tôi không thể hình dung bất cứ điều gì về kích cỡ của ‘dụng cụ’ có thể sử dụng cho bất cứ ai."
Cô thở hổn hển khi miệng anh bao trùm lấy miệng cô, lưỡi anh di chuyển bên trong nó. Anh có mùi như rượu scotch và một cái gì khác nữa. Một cái gì đó mà cô đã không nếm trong một thời gian dài. Ham muốn tình dục. Nóng bỏng và say mê, tất cả đều tập trung ở cô. Cô nên được cảnh báo chứ, và có một chút. Nhưng chủ yếu là cô thích hương vị trong miệng cô. Như một thứ gì đó ngọt ngào và thơm mát mà cô đã không được nếm, và giờ nó tràn ngập khắp người cô, làm ấm hòm thượng vị và lấp đầy những khoảng trống bên trong.
Mọi thứ xung quanh cô rút lui như lúc thủy triều xuống thấp nhất. Buổi tiệc. Tiếng dế. Dusty. Những suy nghĩ về Lonny.
Sebastian đã đúng. Cô đã quên việc một người đàn ông âu yếm miệng cô sẽ có cảm giác như thế nào. Cô không thể nghĩ được là nó quá tuyệt như vậy. Hay chỉ vì Sebastian quá giỏi trong việc đó. Lòng bàn tay cô lướt lên vai và hai bên cổ anh khi chiếc lưỡi mịn màng khiêu khích và tán tỉnh cho đến khi cô từ bỏ và đáp trả lại nụ hôn, trả lại sự nồng nàn và chiếm hữu mà anh đã mang đến cho cô.
Những ngón chân cô cuộn lại trong đôi giày sandal Kate Spade và cô đẩy những ngón tay mình đi khắp mái tóc cắt ngắn, lướt nhẹ lên cổ áo sơ mi của anh. Môi anh chưa rời khỏi miệng cô, nhưng cô lại cảm nhận nụ hôn của anh ở khắp nơi. Cái miệng ẩm ướt của anh khiến mọi tế bào trong cơ thể cô thèm thuồng và muốn nhiều hơn nữa.
Cô nhón chân và áp sát vào anh. Anh rên rỉ trong miệng cô, một âm thanh trầm ấm của ham muốn và khao khát đã thổi bay lòng tự trọng, thổi bùng ngọn lửa nữ tính ẩn sâu bên trong cô. Cô nghiêng đầu sang một bên và miệng cô bám chặt lấy miệng anh.
Hai bàn tay anh trượt xuống eo cô và những ngón tay cái áp vào dạ dày cô qua làn vải cotton mỏng của chiếc áo đầm. Những ngón tay của anh ấn mạnh vào người cô, và anh giữ cô tựa vào vùng bụng dưới nơi đang căng hồng. Anh muốn cô. Cô đã quên cảm giác đó tuyệt vời như thế nào. Cô hôn anh như thể muốn nuốt trọn anh và cô đã làm thế. Từng nụ hôn một. Vào thời điểm đó, cô không còn quan tâm anh là ai, chỉ biết đến việc anh làm cho cô cảm nhận như thế nào. Đầy khao khát và ham muốn.
Anh lùi lại và thở hổn hển. "Chúa ơi, ngừng lại!"
"Tại sao?" cô hỏi và hôn lên một bên cổ anh.
"Vì," anh trả lời, giọng khàn đặc và như bị tra tấn, "cả hai chúng ta đều đủ lớn để biết được việc này sẽ dẫn đến đâu?"
Cô mỉm cười ở bên cổ anh. "Đến đâu?"
"Một màn dứt điểm nhanh chóng ở ngay bãi cỏ này."
Clare không muốn sự việc tiến xa đến thế. Cô hạ gót chân xuống và lùi lại một vài bước, tựa lưng vào thân cây và hít thở để làm sạch tâm trí đang đầy ham muốn của mình. Cô nhìn Sebastian cào tay khắp đầu anh và cố suy nghĩ về những gì đã diễn ra. Cô vừa mới hôn Sebastian Vaughan, và cũng điên khùng như những gì đang diễn ra trong đầu, cô không thấy hối tiếc. "Anh đã luyện tập từ khi anh lên chín," cô nói, vẫn còn mụ mẫm bởi nụ hôn vừa rồi.
"Điều đó không nên xảy ra. Xin lỗi, nhưng tôi đã luôn nghĩ về nó từ cái đêm cô cởi bỏ quần áo ngay trước mặt tôi. Tôi nhớ một cách chi tiết cô trông như thế nào khi khỏa thân, và mọi việc trở nên mất kiểm soát và…" Anh vuốt mặt mình. "Việc đó sẽ không xảy ra nếu như cô không bắt đầu bằng khóc lóc."
Cô nhíu mày lại khin nhìn chằm vào bóng đêm tối đen kia và chạm nhẹ tay vào đôi môi vẫn còn ẩm ướt vì nụ hôn của anh. Cô ước anh không lên tiếng xin lỗi. Cô biết cô nên nổi điên hay kính sợ hay cảm thấy bị xúc phạm bởi cách họ đã cư xử, nhưng cô không làm thế. Ngay lúc này, cô không cảm thấy bị xúc phạm, kinh sợ, hay thậm chí hối tiếc. Cô chỉ cảm thấy như vừa mới được sống lại. "Anh đang đổ lỗi cho tôi à? Tôi không phải là người đã tóm lấy và tấn công miệng anh."
"Tấn công? Tôi không tấn công cô." Anh chỉ vào cô. "Tôi chỉ không chịu nổi việc nhìn thấy một người phụ nữ khóc. Tôi biết điều này nghe có vẻ sáo mòn, nhưng đó là sự thật. Tôi sẽ làm bất cứ điều gì chỉ để làm cho cô ngừng khóc."
Cô biết chắc là sau đó mình sẽ hối tiếc, như khi cô phải nhìn thấy anh trong ánh sáng của ngày. "Anh có thể bỏ đi mà."
"Và cô sẽ lại khóc đến ngất đi như đêm cô ở Double Tree." Anh hít thật sâu và thở ra một cách nhẹ nhàng. Một lần nữa. Tôi lại giúp cô."
"Anh đang đùa sao?"
"Không. Cô đã không khóc nữa, phải không?"
"Lần này cũng là lý do không thể tiết lộ vớ vẩn của anh nữa sao? Anh hôn tôi là để giúp tôi thôi sao?"
"Nó không vớ vẩn."
"Ôi, anh mới đáng khâm phục làm sao." Cô cười. "Tôi cho rằng anh cương cứng vì… tại sao?"
"Clare," anh nói qua tiếng thở dài, "cô là một phụ nữ quyến rũ và tôi là một thằng đàn ông. Dĩ nhiên cô có thể làm cho tôi nổi dậy ham muốn. Tôi không phải đứng đây và cố để tưởng tượng ra cô trông như thế nào khi khỏa thân, tôi biết cô đẹp đến từng centimet. Vì thế dĩ nhiên tôi phải cảm nhận một điều gì đó. Nếu tôi không cảm thấy một chút ham muốn nào đó, tôi sẽ lo lắng chết lên được cho chính bản thân tôi."
Cô không muốn chỉ rõ rằng ham muốn của anh dài khoảng tám inches và rất cứng. Cô ước gì mình có thể gợi lên một vài căm phẫn hay giận dữ chính đáng, nhưng cô không thể. Nếu làm điều đó, cô sẽ phải thấy hối tiếc. Ngay bây giờ, cô không hối tiếc. Với nụ hôn anh đã mang lại cho cô một điều gì đó mà ngay cả cô cũng không biết là mình đã bỏ rơi nó. Sự hấp dẫn khiến một người đàn ông mong muốn cô chỉ qua một nụ hôn.
"Cô nên cám ơn tôi," anh nói.
Đúng rồi. Chắc chắn cô phải cám ơn anh, nhưng không phải vì lý do mà anh đã nghĩ. "Và anh cứ tự nhiên và hôn mông tôi nhé." Chúa ơi, cô nói nghe như khi cô lên mười vậy, nhưng cô không cảm thấy vậy. Phải cảm ơn người đàn ông trước mặt cô về điều đó.
Anh cười tủm tỉm, âm thanh phát ra trầm và thấp trong ngực anh.
"Trong trường hợp anh bối rối, Sebastian, đó không phải là một lời mời."
"Nó nghe có vẻ chắc chắn là một lời mời," anh nói. Anh bước lùi một vài bước và thêm vào, "Lần tới khi tôi đến đây, tôi sẽ bắt cô thực hiện điều đó."
"Tôi không biết. Liệu tôi có phải nói lời cám ơn không?"
"Không. Cô không buộc phải làm, nhưng cô sẽ làm." Sau đó, anh quay lưng lại và bỏ đi mà không nói một lời, không phải về hướng buổi tiệc và đi về phía nhà gỗ.
Cô biết Sebastian trong suốt cuộc đời cô. Có một vài điều không thay đổi. Như thái độ của anh khi nói chuyện với cô và làm cô nghĩ rằng ngày là đêm, cho cô ăn những thứ vớ vẩn, và đôi khi làm cô cảm thấy mình thật tuyệt vời. Như lúc anh nói với cô rằng mắt cô có màu cây irit đang mọc trong vườn mẹ cô. Cô không tể nhớ tuổi mình lúc đó, nhưng cô nhớ rõ là mình đã sống bằng lời khen ngợi đó trong nhiều ngày.
Clare cảm nhận được bề mặt xù xì của cây chạm vào phía sau khi cô nhìn Sebastian bước lên mái hiên của nhà gỗ. Ánh đèn phía trên đầu khiến mái tóc vàng và màu trắng của chiếc áo sơmi của anh sáng như bóng đèn neon. Anh mở cánh cửa đỏ và biến mất trong ngôi nhà.
Cô một lần nữa đưa tay chạm vào đôi môi đã trở nên nhạy cảm hơn nhờ vào nụ hôn của anh. Cô đã biết anh trong phần lớn cuộc đời cô, nhưng có một điều chắc chắn là, Sebastian đã không còn là cậu bé trai nữa. Anh ta rõ ràng là một người đàn ông. Một người đàn ông khiến những phụ nữ như Lorna Devers nhìn anh ta như thể anh ta là một miếng bánh ngon tuyệt. Như việc cô muốn cắn răng mình vào miếng bánh đó chỉ một lần.
Clare biết được cảm giác đó.
MƯỜI
Tuần thứ hai của tháng Chín, Sebastian lên chuyến bay quốc tế đến Calcutta, Ấn Độ. Hơn bảy ngàn dặm và hai mươi bốn giờ sau, anh đáp chuyến bay nhỏ hơn đến vùng đồng bằng Bihar, Ấn Độ, nơi sự sống và cái chết phụ thuộc vào sự đỏng đảnh của gió mùa hàng năm và khả năng kiếm được một vài trăm đô la để chiến đấu với kala azar – dịch bệnh Leishmania.
Anh đáp xuống Muzaffarpur và thêm bốn tiếng đi xe mới tới được làng Rajwara cùng với một bác sĩ địa phương và một nhiếp ảnh gia. Nhìn từ xa ngôi làng trông mộc mạc và chưa bị nền văn minh hiện đại tác động đến. Những người đàn ông trong trang phục trắng truyền thống dhoti kurta cày cấy ruộng bằng xe kéo gỗ và trâu, nhưng giống như tất cả các vùng chưa phát triển của trái đất mà anh đã viết bài trong quá khứ, Sebastian biết rằng cảnh thanh bình này chỉ là ảo giác.
Khi anh và hai người đàn ông bước đi trong vùng đất đầy bụi của Rajwara, những đám trẻ con đầy kích động vây quanh họ, đá tung bụi mù khắp cả con đường. Chiếc mũ bóng của thủy quân lục chiến Seattle che khuôn mặt anh khỏi ánh nắng mặt trời, và anh lấp đầy túi của chiếc quần hộp pin dự trữ cho máy ghi âm của mình. Vị bác sĩ là người được mọi người trong làng biết đến, và những phụ nữ trong những bộ sari màu sáng tỏa ra từ các túp lều có mái tranh từng người một, nói nhanh bằng tiếng Hindi. Sebastian không cần bác sĩ đó dịch để biết họ đang nói gì. Âm thanh của những người nghèo cầu xin sự giúp đỡ thường là ngôn ngữ thế giới.
Trải qua nhiều năm, Sebastian đã học được cách tạo một vách chắn chuyên nghiệp giữa chính anh với những gì diễn ra quanh anh. Để viết về nó mà không bị lún sâu vào bóng đêm hoang mang của nỗi buồn vô vọng. Nhưng những hình ảnh như thế này vẫn gây cho anh khó khăn khi gặp phải.
Anh ở lại vùng đồng bằng Bihar trong ba ngày để phỏng vấn những người cứu trợ của tổ chức One World Health và Bác sĩ Không Biên giới. Anh đi đến thăm các bệnh viện. Anh đã nói chuyện với một nhà dược học ở Mỹ, người đã phát triển một loại thuốc kháng sinh có sức đề kháng mạnh hơn, nhưng giống như quá trình phát triển của các loại thuốc, tiền là chìa khóa cho sự thành công của nó. Anh đến thăm một bệnh viện mới nhất và đi giữa các dãy giường chật ních người trước khi quay trở lại Calcutta.
Anh có chuyến bay sớm vào sáng mai và sẵn sàng cho việc thư giãn trong phòng khách của khách sạn, tránh xa sự đông đúc của thành phố, không khí tràn ngập đầy các mùi khác nhau, và tiếng ồn ào không dứt. Ấn Độ sở hữu một vài cảnh đẹp khiến mọi người sửng sốt trên trái đất và một vài sự nghèo đói kinh khủng nhất. Ở một vài nơi, hai điều đó tồn tại cạnh nhau, và bằng chứng rõ hơn cho điều đó không có chỗ nào khác chính là Calcutta.
Đã từng có thời gian anh xem thường những nhà báo mà anh cho là yếu mềm – những gã "già khú" luôn quay lại trú ngụ trong những quán bar ấm cúng và gọi các món ăn có trong khách sạn. Là một nhà báo trẻ, anh cảm thấy rằng những câu chuyện tốt nhất thường xảy ra ngoài kia trên các đường phố, trong các đường hầm quân sự và chiến trường, trong những khách sạn nhếch nhác và những khu ổ chuột, đang chờ để được kể cho mọi người. Anh đã đúng, nhưng chúng không phải là những chuyện giá trị duy nhất hoặc luôn là những chuyện quan trọng nhất. Anh thường tin mình cần cảm giác được những viên đạn đang bay vèo qua đầu mình, nhưng anh nhận ra rằng tường thuật những gì có trị số ốc-tan cao có thể khiến cho một nhà báo mất đi tiền đồ. Sự nôn nóng để viết bài có thể dẫn đến việc mất đi tính khách quan. Một vài bài báo tốt nhất xuất phát từ cái nhìn thấu đáo và không thiên vị. Qua nhiều năm, anh đã hoàn thiện những mánh khóe đôi khi khó khăn của trạng thái cân bằng trong nghề báo.
Vào tuổi ba mươi lăm, Sebastian đã trải qua một vài việc như bệnh lỵ, bị cướp, bước đi trong dòng chảy chất thải thô, và nhìn đủ cái chết cho suốt phần đời còn lại. Anh đã có mặt và viết về những điều đó, và đạt được một ít thành công. Anh đã không còn phải đấu tranh cho dòng ghi tên tác giả nữa. Sau nhiều năm chạy hết tốc lực, dốc sức cố gắng, chạy theo các câu chuyện và đề mục, anh có được một vài khoảng thời gian sống trong khách sạn có máy điều hòa nhiệt độ.
Anh gọi một chai bia Corba và món gà tiềm trong khi kiểm tra email. Một đồng nghiệp cũ tiếp cận anh khi anh thưởng thức được một nửa bữa ăn.
"Sebastian Vaughan."
Sebastian nhìn lên và cười toe toét khi anh nhận ra người đang đi về phía mình. Ben Landis thấp hơn Sebastian, có mái tóc đen dày và một khuôn mặt thân thiện, cởi mở. Lần cuối cùng Sabastian nhìn thấy anh ta, Ben là phóng viên của tờ USA Today, và họ đã ở cùng trong một khách sạn ở Kuwaiti, chờ đợi việc xâm chiếm Iraq. "Nhiệm vụ lần này của cậu là gì?"
Ben ngồi đối diện với anh và ra hiệu gọi bia. "Tớ đang viết một bài về Hội dòng Thừa sai Bác ái mười năm sau cái chết của Mẹ Teresa."
Sebastian đã viết một bài về Hội dòng Thừa sai Bác ái vào năm 1997, một vài ngày sau cái chết của vị nữ tu đạo Thiên chúa. Đó cũng là lần cuối cùng anh ở Calcutta. Thành phố có một ít thay đổi, nhưng không gây cho anh nhiều ngạc nhiên. Việc thay đổi diễn ra chậm ở Ấn Độ. Anh đưa chai bia lên miệng và uống một ngụm sau đó hỏi, "Mọi việc như thế nào?"
"À, cậu biết cách mọi việc diễn ra ở đây mà. Trừ việc cậu ở trong taxi, còn lại mọi việc dường như đứng yên."
Sebastian đặt chai bia xuống bàn và cả hai trao đổi các câu chuyện chiến tranh và kêu chai bia thứ hai. Họ nhớ lại về những gì khó chịu đã xảy ra khi leo vào bộ áo quần bảo vệ hóa chất nóng nực, đầy mồ hôi mỗi lần có lời đe dọa tấn công bằng hóa chất trong cuộc tấn công vào Iraq. Họ cười ngất ngưởng về FUBAR của Thủy quân lục chiến, với bộ đồ màu xanh lục của rừng được gửi đến cho quân đội chứ không phải là màu be của bão cát, mặc dầu lúc đó việc này không phải là một vấn đề đáng buồn cười. Họ nhớ lại những câu chuyện về việc đi bộ vào mỗi sáng trong các lỗ nông với bụi cát mịn che phủ khắp khuôn mặt họ, và cười khi nhớ về những cuộc ẩu đả, lôi kéo giữa nhà hoạt động hòa bình với người Canada, người đã gọi Rumsfeld là kẻ hiếu chiến, và một phóng viên của hãng thông tấn (sử dụng máy chữ điện báo) người Mỹ, người đã phản đối lại câu nói đó. Cuộc chiến diễn ra khá công bằng cho đến khi hai người phụ nữ từ Reuters nhảy vào cuộc xung đột và phá vỡ nó đi.
Còn nhớ cô phóng viên người Ý không?" Ben hỏi với nụ cười trên môi. "Cái cô có cặp môi đỏ mọng và…" Anh ta giữ tay phía trước ngực mình như thể đang giữ hai quả dưa vậy. "Tên cô ta là gì nhỉ?"
"Natala Rossi." Sebastian đưa chai bia lên miệng và uống một ngụm.
"Ừ. Đúng cô ta."
Natala đã từng là phóng viên của tờ Il Messaggero, và bộ ngực thách thức trọng lực của cô ta đã từng là nguồn tưởng tượng và nghiên cứu không dứt đối với các đồng nghiệp nam.
"Những cái đó chắc là đồ giả." Ben nói khi anh ta nốc một hơi dài bia của mình. "Chắc chắn là thế."
Sebastian có thể làm rõ mọi chuyện với anh ta. Anh đã trải qua một đêm dài với Natala bên trong một khách sạn ở Jordani và được tận mắt chứng kiến nó – ấy là nói như vậy – rằng cặp ngực dễ thương của cô là đồ thật. Anh chỉ hiểu được một ít tiếng Ý. Cô ta có vốn tiếng Anh nghèo nàn; nhưng việc chuyện trò không phải là mục tiêu chính.
"Có tin đồn rằng, cô ta đưa cậu lên phòng khách sạn của cô ta."
"Thú vị." Anh không phải là mẫu người đàn ông chuyên tiết lộ những chuyện cá nhân. Ngay cả khi việc kể lại đó thực sự là điều thú vị. "Thế tin đồn có nhắc đến việc tôi đã có cả buổi tối tuyệt vời thế nào không?" Khi nghĩ về tối hôm đó, anh không thể nhớ được khuôn mặt và những tiếng kêu khóc đầy say đắm của Natala. Vì một vài lý do anh không thể tìm hiểu, hình ảnh một người phụ nữ với mái tóc nâu đã xuất hiện và cản trở não bộ trung tâm của anh.
"Ồ, vậy tin đồn không đúng sao?"
"Không đúng." anh nói dối, còn hơn phải miêu tả chi tiết – ấy là nói như vậy – về cái đêm anh ở cùng với cô phóng viên người Ý đó. Trong khi ký ức về Natala tan biến đi, thì ký ức về một Clare trong chiếc quần lọt khe màu hồng và nụ hôn họ trao nhau dường như ngày càng phát triển sống động hơn ngày qua ngày. Anh có thể nhớ lại một cách hoàn hảo những đường cong mềm mại của cơ thể cô khi cô áp sát vào người anh, đôi môi căng đầy mềm mại ở bên dưới môi anh, cái miệng mượt mà ấm áp của cô. Anh từng hôn rất nhiều phụ nữ trong đời anh, tuyệt có, tệ có và nóng bỏng cũng có. Nhưng không một người phụ nữ nào hôn anh như Clare. Cô như muốn sử dụng miệng mình để hút hết linh hồn anh. Và điều khó hiểu là anh muốn cô làm thế. Khi cô nói anh hôn cặp môi bé nhỏ xinh đẹp của cô, anh biết đó là điểm mà anh muốn hôn nhất.
"Nghe nói anh vừa kết hôn." anh nói trong nỗ lực thay đổi chủ đề và muốn đưa Clare, cặp mông mịn màng và đôi môi mềm mại của cô ra khỏi tâm trí mình. "Chúc mừng nhé."
"Ừm. Giờ vợ tớ đang chuẩn bị sinh đứa con đầu lòng vào bất cứ ngày nào."
"Thế mà cậu ở đây, đứng ngồi không yên để được nói chuyện với các nữ tu sao?"
"Tớ phải làm để kiếm sống." Người phục vụ đặt chai bia thứ ba của Ben lên bàn và biến mất. "Cậu biết việc đó diễn ra như thế nào mà."
Thì anh biết. Bạn phải làm việc chăm chỉ và có nhiều may mắn mới sống được trong nghề báo. Nhất là đối với những nhà báo tự do.
"Cậu chưa nói với tớ cậu đang làm gì ở Calcutta." Ben nói, và đưa tay lấy chai bia của mình.
Sebastian nói cho Ben về những gì anh đang tìm hiểu ở vùng đồng bằng Bihar và sự bộc phát mới nhất của dịch bệnh Leishmania. Hai người đàn ông ngồi nói chuyện phiếm thêm một giờ nữa, sau đó Sebastian chào tạm biệt Ben và đi nghỉ.
Trên chuyến bay về nhà vào sáng hôm sau, anh lắng nghe những bài phỏng vấn anh đã thu âm và viết nghuệch ngoạc những ghi chú. Khi viết bài phác thảo, anh nhớ lại sự tuyệt vọng khốn khổ mà anh nhìn thấy trên khuôn mặt của những người nông dân. Anh biết mình không thể làm gì ngoài việc kể lại câu chuyện của họ và chiếu một vài ánh sáng vào dịch bệnh đã lây lan toàn khu vực. Chỉ có điều anh biết rằng sẽ có một vùng dịch mới và một dịch bệnh mới để viết bài vào tháng sau. Cúm gia cầm, bệnh sốt rét, HIV/AIDS, bệnh tả, hạn hán, bão nhiệt đới, sóng thần, chết đói. Hãy lựa chọn. Chiến tranh và các thảm họa là một chu kỳ không bao giờ kết thúc và là một người chủ bất biến. Trong bất kỳ một ngày nhất định nào đó, sẽ có một sự gia tăng dịch bệnh với, hoặc nếu không, một vài kẻ độc tài, trùm khủng bố, hay Hội Hướng đạo trở nên xấu đi, sẽ xuất hiện ở một nơi chết tiệt nào đó trên hành tinh này.
Trong suốt hai giờ nghỉ đợi chuyến bay đến Chicago, anh ăn nhanh trong một quán sports và lấy máy tính xách tay ra. Như anh đã từng làm hàng trăm lần trong quá khứ, anh vừa viết phần mở đầu vừa nhấm nháp món sandwich thịt bò hun khói. Anh hơi cố gắng, nhưng không có gì có thể so sánh với những gì anh đã trải qua với bài báo mà anh đã viết về khủng bố địa phương.
Trên chuyến bay cất cánh từ O’Hare, anh đã bắt mình chìm vào giấc ngủ, tỉnh lại vừa lúc chiếc Boeing 787 hạ cánh xuống sân bay Sea-Tac. Mưa rơi như trút xuống đường băng và chảy dọc theo hai bên cánh máy bay. Giờ là mười giờ sáng, theo giờ Thái Bình Dương khi anh hạ cánh, và anh sải bước nhẹ nhàng ra khỏi sân bay về hướng chiếc Land Cruiser đậu trong bãi đỗ xe dài ngày. Anh đã từng bay rất nhiều, khó đếm xuể nhưng lần này có cái gì đó thật khác biệt. Vì một vài lý do anh không thể giải thích được, anh biết đây sẽ là chuyến bay quốc tế cuối cùng của mình. Bay qua nửa địa cầu để viết một bài báo không còn là niềm thích thú đối với anh như trước đây, và giờ anh đang nghĩ về Ben Landis và người vợ đang mang thai của anh ta.
Khi anh lái đến đường Xuyên bang số 5, một cảm giác cô đơn khó chịu làm tình làm tội anh. Trước khi mẹ anh chết, anh không bao giờ cảm thấy cô đơn. Anh có những người bạn trai. Và cả phụ nữ nữa, một số trong họ anh có thể gọi điện, gặp nhau, hay làm bất cứ điều gì khác mà anh muốn.
Mẹ anh mất đi, nhưng cuộc sống của anh vẫn ổn, theo cách anh yêu thích, theo cách anh đã luôn hình dung. Nhưng với mỗi lần cần gạt kính chắn gió xe hơi nhẹ nhàng hoạt động, cảm giác cô đơn lại khứa sâu thêm trong anh. Anh đoán là do sự mệt mỏi sau chuyến bay dài và một khi anh về đến căn hộ của mình và nghỉ ngơi, cảm giác này sẽ biến mất.
Anh đã mua căn hộ cao cấp đó cách đây hai năm sau khi cuốn sách của anh đạt vị trí số một trong danh sách bán chạy của tờ New York Times và USA Today. Cuốn sách nằm trong danh sách bán chạy đó trong mười bốn tháng, mang về cho anh nhiều tiền hơn những gì anh đã từng làm hay hy vọng có được từ nghề báo. Anh đã đầu tư số tiền đó vào bất động sản, các tài sản xa hoa và một vài cổ phiếu của những hãng chuyên về kỹ thuật mạo hiểm mang lại cho anh một số tiền lại quả kha khá. Sau đó anh chuyển nhà, từ một căn hộ nhỏ trên đường Jeffersons ở khu Kent đến căn hộ sang trọng ở quận Queen Anne ở Seattle. Anh có căn hộ trị giá một triệu đôla nhìn ra vịnh, núi và Puget Sound. Căn hộ rộng bảy trăm sáu mươi hai mét vuông có hai phòng ngủ với bồn tắm đứng và bồn tắm thủy lực trong mỗi phòng. Mọi thứ từ ngói ceramic và sàn nhà bằng gỗ cứng đến thảm trải sàn bằng nhung lông và đồ nội thất bằng da đều có tông màu đất trầm. Những đồ mạ bạc sáng bóng và gương chiếu sáng mới toanh, một biểu tượng cho sự thành công của anh.
Sebastian lái chiếc SUV vào chỗ đỗ xe, sau đó đi đến thang máy. Một người phụ nữ trong bộ đồ vét và một cậu bé mang một chiếc áo phông có hình con thằn lằn đã đợi ở cửa và bước vào thang máy cùng với anh. "Chị đến lầu nào?" anh hỏi khi cửa thang máy đóng lại.
"Lầu sáu, cám ơn."
Anh nhấn nút lầu sáu và tám, sau đó tựa lưng vào vách thang máy.
"Con ốm." cậu bé nói nhỏ với anh.
Sebastian nhìn xuống khuôn mặt xanh mướt của cậu bé.
"Thủy đậu." người phụ nữ nói. "Tôi hy vọng anh cũng đã mắc bệnh này."
"Tôi đã mắc bệnh khi tôi lên mười." Mẹ anh đã biến anh thành màu hồng với kem chống ngứa.
Thang máy ngừng lại và người phụ nữ nhẹ nhàng đặt tay lên phía sau đầu con trai cô ấy và họ bước ra hành lang. "Mẹ sẽ nấu súp và đặt gối trước tivi cho con nhé. Con có thể nằm nghỉ với chú chó và xem phim hoạt hình cả ngày." cô ấy nói khi cánh cửa dần đóng lại.
Sebastian đi thêm hai tầng nữa, anh bước ra ngoài và mở cửa căn hộ ở phía tay trái. Anh thả vali xuống trên lối vào, âm thanh vang dội trên nền đá lát. Không có gì ngoài âm thanh phá vỡ sự yên lặng đó chào đón anh. Ngay cả một chú chó cũng không. Anh chưa bao giờ có một chú chó, ngay cả khi còn nhỏ. Anh tự hỏi liệu anh có nên mua một con không. Có thể là một con boxer lực lưỡng.
Ánh nắng tràn qua các cửa sổ lớn khi anh bước vào và đặt máy laptop lên mặt kệ bếp được lát đá hoa cương. Anh bắt đầu pha café và cố giải thích cho sự quan tâm đột ngột của anh về một chú chó. Anh đang mệt mỏi. Đó là lý do cho những sai lầm của anh. Điều cuối cùng anh cần là một chú chó. Anh không ở nhà đủ lâu để chăm sóc cho cây cối, chứ đừng nói đến một loại động vật nào đó. Chẳng có gì mất mát trong cuộc đời anh và anh không cô đơn.
Anh di chuyển từ nhà bếp đến phòng ngủ và nghĩ có thể là do chính cái căn hộ sang trọng này. Có thể nó cần một cái gì đó… có không khí gia đình hơn. Không phải là một chú chó, mà là một cái gì đó. Có thể anh nên chuyển nhà. Có thể anh giống mẹ hơn là anh tưởng và phải thử sống ở nhiều nhà trước khi tìm thấy cái phù hợp với anh nhất.
Sebastian ngồi ở rìa chiếc giường và cởi đôi giày ống ra. Bụi từ các đường phố ở Rajwara vẫn còn bám trên giây buộc giày. Anh tháo tất và cởi đồng hồ trên đường đi đến phòng tắm.
Một vài năm trước, anh đã cố nói với mẹ về việc nghỉ ngơi và chuyển đến sống ở một ngôi nhà đẹp hơn. Anh đề nghị mua cho bà một ngôi nhà mới hơn và đẹp hơn nhưng bà đã hết sức từ chối. Bà thích ngôi nhà của bà. "Phải mất hai mươi năm mẹ mới tìm thấy được nơi cho mẹ cảm giác là nhà." bà đã nói với anh. "Mẹ không chuyển đi đâu."
Sebastian trần truồng và đưa tay vào trong bồn tắm đứng. Vòi nước bằng đồng mát lạnh khi chạm vào khi anh mở vòi và bước vào trong các vách tường kính đóng kín. Nếu mẹ anh phải mất hai mươi năm để tìm ta một nơi ở thoải mái, anh đoán chắc mình phải mất thêm nhiều hơn để thực hiện việc đó. Dòng nước ấm chảy xuống đầu và bao phủ lên khắp mặt anh. Anh nhắm mắt lại và cảm nhận sự căng thẳng tan biến đi. Có quá nhiều điều gây cho anh căng thẳng. Vào lúc này, nơi anh sống không phải là một trong những điều đó.
Anh phải bán đi ngôi nhà của mẹ. Nhanh thôi. Người bạn và đối tác tốt nhất của mẹ anh, Myrna, đã chuyển tất cả các dụng cụ làm đẹp và các loại cây cối ra khỏi salon. Bà đã tặng các loại thức ăn đóng hộp và đồ khô cho ngân hàng thực phẩm 1 địa phương. Phần còn lại anh phải làm là tính toán cần phải làm gì đối với tất cả đồ vật còn lại của mẹ. Một khi anh cất gánh nặng đó khỏi vai anh, cuộc sống của anh sẽ trở lại bình thường.
Anh với tay lấy xà phòng, xoa vào tay và rửa mặt. Anh đang nghĩ về cha và tự hỏi giờ ông đang làm gì. Chắc ông đang cắt tỉa các luống hoa hồng, anh nghĩ. Và anh nghĩ về Clare. Một cách cụ thể hơn, về cái đêm anh hôn cô. Những gì anh nói với cô đêm đó đều là sự thật. Anh sẽ làm bất cứ điều gì để cô ngừng khóc. Nước mắt của một người phụ nữ là thứ duy nhất trên thế giới này khiến anh cảm thấy bất lực. Và, anh suy luận rằng, việc hôn Clare dường như là một ý kiến tuyệt vời hơn so với việc đánh cô hay ném bọ vào tóc cô, như anh đã làm khi còn bé.
Anh nâng mặt mình lên và rửa trôi đi xà phòng. Anh đã nói dối cô. Khi anh xin lỗi vì đã hôn cô, anh không thấy hối hận về điều đó. Sự thật anh hoàn toàn không thấy hối hận. Một trong những điều khó khăn nhất anh đã từng làm là quay đi và để cô đứng trong bóng tối. Một trong những điều khó khăn nhất – nhưng sáng suốt nhất. Trong tất cả những người phụ nữ độc thân anh biết, Clare Wingate là người không thể hôn, chạm vào và trần truồng lăn qua lăn lại. Không phải dành cho anh.
Nhưng điều đó không thể ngăn anh khỏi việc nghĩ về cô. Về vòng ngực đầy đặn và đầu ngực hồng đậm. Sự ham muốn khuấy động ở bên dưới bụng anh khi anh nhắm mắt lại và nghĩ về việc làm cho đầu ngực cô căng cứng khi những ngón tay anh miết dọc theo sợi dây màu hồng của chiếc quần lọt khe vắt ngang hông cho đến miếng vải hình tam giác che phủ phần thầm kín của cô.
Phần dưới của anh đau tức và cứng như đá. Anh nghĩ về hình ảnh cô sử dụng chiếc miệng xinh đẹp vì anh, và như cầu tình dục đập mạnh trong các tĩnh mạch, nhưng chẳng có ai lẻn vào phòng tắm và giải quyết việc đó cho anh. Anh cho rằng mình có thể gọi một ai đó đến. Nhưng anh không thấy đúng đắn khi để cho một người phụ nữ kết thúc những gì mà một người phụ nữ khác bắt đầu. Với ý nghĩ về Clare trong đầu, anh đã tự mình giải quyết.
Sau khi tắm xong, Sebastian quấn khăn tắm quanh eo và tiến về nhà bếp. Anh cảm thấy hơi buồn cười vì vừa mới tưởng tượng về Clare. Không những vì cô là một cô bé gái kỳ lạ khi anh còn niên thiếu, mà còn vì cô thậm chí không thích anh. Thường anh chỉ tưởng tượng về những người phụ nữ không gọi anh là đầu bư.
Anh rót một tách café và vươn tay lấy điện thoại đặt ở góc bếp. Anh bấm số và đợi máy.
"Xin chào." Leo trả lời sau tiếng kêu thứ năm.
"Con đã về." anh nói, đẩy những suy nghĩ về Clare ra khỏi đầu. Ngay cả sau khoảng thời gian họ ở cùng nhau gần đây, anh vẫn thấy hơi là lẫm khi gọi điện cho cha mình.
"Chuyến đi của con thế nào?"
Sebastian đưa tách café lên. "Tuyệt ạ."
Họ nói về thời tiết, sau đó Leo hỏi. "Khi nào thì con tính ghé qua đây?"
"Con không biết. Con phải thu dọn đồ ở nhà mẹ và chuẩn bị sẵn sàng cho việc bán nó." Ngay khi anh nói điều đó, một phần trong anh chùn lại khi nghĩ về việc thu dọn cuộc sống của mẹ vào trong những chiếc hộp. "Con đang trì hoãn nó."
"Việc đó sẽ rất khó khăn."
Đó là một cách nói nhẹ đi, và Sebastian mỉm cười một cách buồn bã. "Vâng ạ."
"Con muốn cha giúp không?"
Anh mở miệng để đưa ra lời từ chối vô thức. Anh có thể gió ghém một vài thùng. Không có vấn đề gì. "Cha đang đề nghị sao?"
"Nếu con cần ta."
Đó chỉ là những món đồ vặt vãnh. Những món đồ của mẹ anh. Chắc chắn bà sẽ không muốn Leo bước chân vào nhà bà, nhưng mẹ đã mất và cha đang đề nghị giúp đỡ anh. "Con lấy làm cảm kích vì điều đó."
"Cha sẽ nói với Joyce cha sẽ đi xa một vài ngày."
Việc gói ghém đồ trong nhà bếp dễ dàng hơn những gì Sebastian đoán trước. Anh có thể giải thoát chính mình khi anh và Leo làm việc bên nhau. Mẹ chưa bao giờ yêu thích đồ sứ hay đồ pha lê. Mẹ sử dụng đồ Corelle, màu trắng thuần, vì nếu bà làm vỡ một chiếc đĩa bà có thể dễ dàng thay thế nó. Bà mua ly tách từ Wal-Mart, vì nếu bà có đánh rơi, nó cũng không là vấn đề gì lớn. Ấm và xoong chảo của bà cũ và vẫn còn khá tốt vì bà hiếm khi nấu, đặt biệt sau khi Sebastian rời nhà.
Nhưng vì mẹ anh không phải là người quá thiên về vật chất, không có nghĩa bà không quá kỹ càng về vẻ bề ngoài của bà cho đến ngày mất. Bà luôn cầu kỳ về kiểu tóc, màu son, và liệu màu giày có hợp với ví của bà hay không. Bà thích hát những bài hát cũ của Judy Garland, và khi bà muồn tiêu xài phung phí, bà mua những quả cầu tuyết. Bà có rất nhiều, vì thế bà đã biến một căn phòng ngủ thành nơi trưng bày bộ sưu tập của bà. Bà xếp dọc các bức tường các giá được đo đóng, và Sebastian luôn nghĩ rằng bà làm thế để anh không thể quay về nhà.
Sau khi Leo và Sebastian thu dọn xong nhà bếp, họ cầm một ít báo và thùng carton đi đến phòng ngủ cũ của Sebastian. Sàn gỗ kêu kẽo kẹt dưới chân họ. Qua những chiếc màn trắng trong suốt, ánh nắng tràn khắp căn phòng và chiếu qua những dãy quả cầu. Anh nửa muốn thấy được bà, cầm chổi quét bụi màu hồng trong tay, quét bụi cho các dãy kệ.
Sebastian đặt hai thùng lên chiếc bàn vuông và một chồng báo lên chiếc ghế gấp mà anh đã đặt ở đây trước đó. Anh thong thả đẩy những kỷ niệm về mẹ và chiếc chổi quét bụi bằng lông chim của bà ra khỏi đầu mình. Anh với tay lấy quả cầu anh đã mua từ Nga và lắc nó. Tuyết trăng bay nhẹ nhàng trên Thánh đường Saint Basil 2 ở Quảng trường Đỏ.
"Ừm, cha sẽ…Ai mà nghĩ được Carol lại giữ cái này trong nhiều năm qua."
Sebastian nhìn qua Leo khi ông với tay lấy một quả cầu cũ về Cannon Beach 3, Oregon. Một cô người cá đang ngồi chải mái tóc vàng trên một tảng đá trong khi một vài con sò lấp lánh nổi lềnh bềnh xung quanh cô.
"Cha đã mua cái này cho mẹ con trong tuần trăng mật của chúng ta."
Sebastian lấy một mảnh báo và quấn quanh quả cầu nước Nga. "Đó là một trong những quả cầu cũ nhất của bà ấy. Con không biết là cha đã mua nó cho mẹ."
"Ừ. Lúc đó, cha đã nghĩ cô người cá này giống hệt mẹ con." Cha ngước nhìn lên. Những đường nhăn ở khóe mắt ông càng đậm hơn và một nụ cười e thẹn xuất hiện trên miệng ông. "Ngoại trừ việc mẹ con đang mang thai con được bảy tháng."
"Giờ thì con đã biết." Anh đặt quả cầu vào thùng.
"Bà ấy rất đẹp và đầy sức sống. Một người đầy kỳ lạ." Leo cúi xuống lấy một mảnh báo. "Bà ấy thích những thứ gì đó mạnh mẽ, như trò tàu lượn, và cha…" Ông ngừng lại và lắc đầu. "Cha thích êm đềm." Ông gói quả cầu lại. Ông nói qua tiếng sột soạt của giấy. Giờ cha vẫn thế. Cong giống mẹ con hơn là cha. Con thích theo đuổi những gì sôi động."
Không còn nhiều nữa. Ít nhất không còn nhiều như những gì anh muốn cách đây một vài tháng. "Có lẽ con đang muốn chậm lại."
Leo ngước nhìn anh.
"Sau chuyến đi vừa rồi, con đang nghiêm túc nghĩ về việc trì hoãn hộ chiếu của con. Con có một vài nhiệm vụ, và lúc đó con nghĩ con sẽ trở thành một nhà báo tự do. Có thể con sẽ nghỉ làm trong một thời gian."
"Con sẽ làm gì?"
"Con cũng không chắc. Con chỉ biết con không muốn nhận các nhiệm vụ ở nước ngoài nữa. Ít nhất là trong khoảng thời gian này."
"Con có thể làm điều đó không?"
"Chắc mà." Nói về công việc khiến anh quên đi việc anh đang làm. Anh với tay lấy quả cầu về Reno 4, Nevada và gói nó lại. "Chiếc Lincoln mới của cha thế nào?"
"Chạy êm như nhung."
"Joyce thế nào?" anh hỏi, không phải anh quan tâm gì đến bà, nhưng nghĩ về Joyce còn tốt hơn là nghĩ về những gì anh đang làm.
"Đang lên danh sách việc cần làm cho buổi tiệc Giáng sinh. Việc đó luôn làm bà ấy vui."
"Giờ chưa đến tháng Mười."
"Joyce thích lên kế hoạch trước."
Sebastian đặt quả cầu đã gói vào thùng giấy. "Còn Clare? Cô ấy đã vượt qua được việc chia tay với gã đồng tính đó chưa ạ?" anh hỏi, với mục đích duy trì cuộc nói chuyện với cha.
"Cha cũng không rõ. Gần đây cha không hay nhìn thấy con bé, nhưng cha không chắc về điều đó. Con bé là một cô gái rất nhạy cảm."
Đó có phải là một lý do nữa cho việc tránh xa cô ấy. Những cô gái nhạy cảm thường thích những lời hứa hẹn lâu dài. Và anh chưa bao giờ là mẫu người hứa hẹn bất cứ điều gì lâu dài. Anh với tay lấy quả cầu Phù thủy xứ Oz với Dorothy và Toto đang đi trên con đường lát gạch vàng. Ngay cả khi điều đó không bao giờ xảy ra, anh để trí óc mình tưởng tượng về khả năng trải qua một hay hai đêm với Clare. Anh không ngại lột trần cô ra, và anh chắc chắn cô sẽ có lợi từ một vài lần quan hệ. Nó sẽ làm cho cô thư giãn và giúp cô bớt đi ưu phiền. Nó sẽ giúp cô tươi cười trong nhiều tuần liền.
Trong tay anh, những nốt nhạc của bài "Somewhere Over the Rainbow" bắt đầu vang lên từ hộp nhạc ở đáy quả cầu. Bản nhạc cổ điển của Judy Garland mà mẹ anh yêu thích, và mọi thứ bên trong Sebastian ngừng lại. Hàng ngàn cảm giác nhói đau chạy nhanh lên xương sống và bám chặt vào da đầu của anh. Quả cầu từ trên tay anh rơi xuống và tan thành từng mảnh trên sàn nhà. Sebastian nhìn nước văng tung tóe lên giày anh, và Dorothy, Toto và một chục con khỉ bay nhỏ trôi ra khắp sàn nhà. Tấm bình phong vô tư mà anh giữ bên trong tâm hồn anh vỡ vụn như từng mảnh gương dưới chân anh. Nơi nương tựa vững chắc duy nhất trong cuộc đời anh đã không còn. Bà đã mất, và không bao giờ quay trở lại. Bà sẽ không bao giờ phủi bụi những quả cầu tuyết và làm ầm lên vì đôi giày không hợp nữa. Anh sẽ không còn được nghe bà hát bằng giọng nữ cao không hoàn hảo hay cằn nhằn anh về việc cắt tóc.
"Chết tiệt." Anh ngồi xuống ghế. "Con không thể làm việc này." Anh bị tê liệt và bị tấn công cùng một lúc, như anh cắm chìa khóa vào ổ cắm điện. "Con nghĩ mình có thể làm, nhưng con không thể gói ghém đồ đạc của mẹ như thể mẹ không bao giờ quay trở lại." Đôi mắt anh cay xè và anh nuốt một cách khó khăn. Anh đặt khuỷu tay lên đầu gối và dùng tay che mặt lại. Một âm thanh như tiếng tầu hàng đang chạy trong tai anh, và anh biết nó xuất hiện từ áp lực níu giữ lại mọi thứ. Anh sẽ không khóc như một người phụ nữ kích động. Đặc biệt là trước mặt cha anh. Nếu anh có thể kìm nén mọi thứ trong một vài giây nữa, mọi áp lực sẽ biến mất và anh sẽ trở lại bình thường.
"Không có gì xấu hổ khi yêu quý mẹ mình," anh nghe tiếng cha nói trong sự tàn phá trong đầu anh. "Sự thật, nó là biểu hiện của một người con trai tốt." Anh cảm nhận tay của cha anh ở phía sau đầu, sức nặng, thân thuộc và đầy an ủi. "Mẹ con và ta không hòa thuận với nhau như ta biết bà ấy yêu con rất nhiều. Bà ấy cứ xù lông nhím đối với những việc liên quan đến con. Và bà ấy sẽ không bao giờ thừa nhận rằng con trai bà không bao giờ làm gì sai trái."
Điều đó đúng thật.
"Bà ấy đã làm một việc tuyệt vời là tự nuôi dạy con, và cha luôn biết ơn bà ấy vì điều đó. Chúa lòng lành biết được cha đã không ở bên cạnh con nhiều như cha nên làm."
Sebastian ấn mạnh lòng bàn tay vào hai mắt mình, sau đó thả lỏng tay xuống giữa hai đầu gối. Anh ngẩng đầu nhìn cha đang đứng kế bên. Anh hít sâu và cơn nhức nhối đằng sau mắt anh tan dần đi. "Mẹ đã không làm việc đó dễ dàng đi."
"Đừng bào chứa cho cha. Cha có thể đấu tranh hơn, có thể quay lại tòa án." Bàn tay ông chuyển đến vai Sebastian và ông nhẹ nhàng bóp vào vai anh. "Cha có thể làm nhiệu việc. Cha nên làm một vài điều, nhưng cha… cha nghĩ rằng việc khiêu chiến là không tốt và sẽ có nhiều thời gian hơn khi con lớn lên. Cha đã sai, và cha hối tiếc về điều đó."
"Tất cả chúng ta đều hối tiếc." Sebastian có hàng tá hối tiếc, nhưng sức nặng của bàn tay cha như một chiếc neo trong một thế giới đột nhiên chuyển động. "Có thể chúng ta sẽ không đào sâu thêm chuyện đó. Chúng ta cứ tiếp tục bước tiếp."
Leo gật đầu và vỗ vào lưng anh như khi anh còn bé. "Sao con không lấy cho mình một ly Slurpee. Nó sẽ làm con thấy tốt hơn, và cha sẽ hoàn tất việc ở đây."
Anh mỉm cười với câu nói đó. "Con đã ba mươi lăm rồi cha ạ. Con không còn uống Slurpee nữa."
"Ồ, vậy thì con nghỉ ngơi một lát và cha sẽ hoàn tất việc ở đây."
Sebastian đứng dậy và lau tay vào phía trước chiếc quần jeans. "Không. Con sẽ đi kiếm chổi và sọt rác," anh nói, biết ơn vì sự hiện diện của cha trong ngôi nhà này.
--------------------------------
1 Ngân hàng thực phẩm: Là nơi cung cấp miễn phí thực phẩm cho những gia đình nghèo ở Mỹ. (ND)
2 Thánh đường St.Basil’s là kiến trúc nổi tiếng nhất nước Nga. Đây không chỉ là biểu tượng cho thành phố Matxcova mà còn là biểu tượng cho nước Nga trên thế giới. Tên đầy đủ của thánh đường được mọi người biết đến nhiều nhất là "Thánh đường được sự bảo vệ của mẹ Thiên Chúa". Một đặc điểm của thánh đường này so với các kiến trúc cùng loại trên thế giới là đây là một Thánh đường đa vòm. ĐƯợc đặt trên quảng trường đỏ của Thủ đô Matxcơva của Nga. Thánh đường được xây dựng theo yêu cầu của Ivan đệ tứ hay còn gọi là Ivan Khủng kiếp – Hoàng tử của Matxcơva từ năm 1553, nhân sự kiện bắt giữ vua của Hãn quốc Kazan, Thánh đường được xây từ năm 1555 đến 1561 thì hoàn thành. (ND)
3 Cannon Beach là một thành phố trong Quận Clatsop, Oregon, Hoa Kỳ. Đây là nơi đến nghỉ ngơi vui chơi phong phú của du khách. Theo sách Các địa danh Oregon, Cannon Beach ban đầu được gọi tên Ecolathe, là tên của con lạch đổ vào Thái Bình Dương ở phía bắc thành phố. Năm 1992, nó được đổi tên thành Cannon Beach (theo tên của bãi biển kéo dài về phía nam lạch Ecola khoảng 8 dặm Anh và kết thúc tại Mũi Arch) theo ý của Bưu điện Hoa Kỳ vì cái tên cũ thường hay bị nhầm lẫn với Eola. (ND)
4 Reno là thành phố ở phía Tây của tiểu bang Nevada (Hoa Kỳ), là thủ phủ của Quận Washoe. Thành phố tọa lạc bên sông Truckee, gần khu vực nghỉ mát hồ Tahoe bên dãy núi Slerra, Nevada. Reno là một thành phố nghỉ dưỡng với nhiều sòng bạc lớn. Thành phố được khách du lịch ưa thích vì nằm gần một khu vực có cảnh quan thiên nhiên đẹp và có các khu giải trí ngoài trời. (ND)
Nguồn: http://diendan.game.go.vn/