16/4/13

Không phải tình hờ (C11-12)

CHƯƠNG 11

Từ khu vực giày dép, Devon Hamilton – Zemaitis ngắm nghía hàng mới về của khu quần áo Metro7. Nàng thấy nào váy đen, xám nhạt và hồng rực. Chưa bao giờ Devon xỏ tay vào áo váy màu hồng tươi. Chỉ ai tầm thường quê mùa mới mặc màu hồng ấy, còn màu xám khiến da nàng nhợt nhạt.
Từ bên trái Devon xuất hiện kẻ ganh đua với nàng trong cuộc chạy đua giành chiếc áo chẽn len màu đen. Cô ả tên Jules Brussard, một tay nhà giàu mới phất tấp tểnh gia nhập làng thượng lưu đến từ New Orleans.
Nhảy qua chồng hộp đựng giày, Devon tung người nhào lộn như hồi còn ở đội cổ vũ và vờ vô ý đạp mạnh vào bộ ngực đồ sộ của Jules khiến cô này bay thẳng vào giá treo quần áo của hiệu Hanes Her Way phía sau.
-Xin lỗi nhé.
Devon nói như hụt hơi, trong lúc tay vơ vội áo chẽn len màu đen trên kệ.
Từ khi bị đày xuống siêu thị Walmart ba năm về trước tính theo lịch trên này, Devon học được vài điều. Thứ nhất, hạ mình mặc quần áo hạng nhất trong siêu thị không có nghĩa nàng không còn quan tâm đến sắc đẹp của mình. Cái chết bất đắc kỳ tử không thay đổi óc nhạy bén về thời trang của nàng. Chính vì thế, đương nhiên các đồng sự ghen ghét với nàng.
Thứ hai, Devon nhận thấy mình có lại sức sống và sự bền bỉ của lứa tuổi “bẻ gãy sừng trâu”. Nàng có thể nhào lộn, nhảy xa, bật người dễ dàng giống hồi còn ở đội vũ của Đại học Texas. Rủi thay, không chỉ mình nàng có lại sức mạnh tuổi thanh xuân. Ở quầy mỹ phẩm có một cô sẵn sang giở ngón karate tàn độc với ai dám mon men đến gần dãy bút kẻ môi.
Điều thứ ba Devon biết rõ là đằng sau logo hình khuôn mặt cười tươi rói kia có rất nhiều linh hồn người chết cư ngụ. Giống như nàng, họ bị kết tội một cách phi lý, bị tuyên án không công bằng và phải sống đời hẩm hiu trong cửa hàng bán lẻ này.
Riêng Devon bị đày ải trong khu vực giày dép không biết ngày nào ra. Đáng lẽ nàng phải thấy ghê sợ nhưng dần dà, Devon cũng phải xỏ chân vào giày hiệu Prada, Manolo Blahnik và Valentino. Đúng là giày rẻ tiền không thể sánh với giày hàng hiệu như Fendi chẳng hạn.
Devon biết tình hình có thể còn xấu hơn thế này. Người ta hoàn toàn có khả năng tống nàng vào bếp, bắt nàng thái bắp cải và chặt gà hết kiếp này sang kiếp khác.
Lần vào phòng thay đồ, Devon cởi chiếc váy bằng lụa như sa vừa giành được từ tay một mụ ngụ ở quầy dụng cụ gia đình ngày hôm qua. Chui đầu qua chiếc áo bó sát bằng len đen, Devon kéo xuống cho ngay ngắn. Áo vừa khít thân hình thon thả của nàng. Ngắm mình trong gương cao bằng người, Devon cười mãn nguyện. Nàng vẫn như mọi khi: đẹp không chê vào đâu được.
Nhưng không giống mọi khi, hình nàng trong gương lượn sóng và mất hút ngay trước mắt nàng. Quầy kệ quần áo mờ như ảo ảnh và biến mất tăm. Đứng giữa đám sương mù xám xịt, Devon gai cả người. Nhìn xuống, Devon thấy chiếc áo len đen của Metro7 không còn. Thay vào đó là bộ đồ vải Tuýt hiệu Chanel và ngọc trai Mikimoto.
-Lại là em. Em không bao giờ ở đúng vị trí cả.
Devon nhìn lên:
-Cô Highbanger đấy ư?
Cô giáo lớp sáu của nàng sửa lại:
-Highbarger chứ. Chỗ của em ở khu vực giày dép. Em không được sang khu quần áo.
Devon nhún vai.
-Đi theo cô.
Dù chân không nhúc nhích, Devon vẫn theo sát cô giáo lướt qua vầng mây mờ ảo:
-Em có thêm cơ hội lên một bậc nữa.
-Thật ạ?
Cô Highbarger hơi nghiêng đầu. Cô vẫn mặc bộ đồ tím xấu xí có hàng khuy vàng. Tuy nhiên, chắc không phải lỗi cô. Người mặc bộ đồ ấy cho cô trước khi đem chôn mới là kẻ quê mùa, không hiểu biết thời trang. Khi cô Highbarger chết, chắc nó vẫn được treo cẩn thận trong tủ.
-Giờ em lên thiên đàng chứ ạ?
-Tất cả tùy thuộc vào em thôi.
Như thể họ vừa đặt chân lên thang cuốn, cả hai bay lên cao, xuyên qua những đám mây nhẹ xốp.
-Tốt. Ta đi nào.
Sau địa ngục Walmart, Devon chỉ muốn lên thiên đàng cho nhanh.
-Đừng vội thế. Món quà em trao cho cô gái đã bị em xử tệ lúc còn sống đã đền bù chút tổn hại do em gây ra trước đây.
-Cái gì?
Cô Highbarger ngoái đầu bảo nàng:
-Xét về lâu về dài, lời nguyền của em làm lợi chứ không làm hại cô ta.
-Thật sao?
-Em ngạc nhiên à?
Phải nói là sốc mới đúng. Chẳng phải nàng nguyền rủa Adele trọn kiếp chịu tình hờ đó sao? Cô ta đáng bị thế! Ai bảo Adele định cướp người yêu của nàng!
-Có gì ngạc nhiên đâu.
Nàng đọc được suy nghĩ của cô Highbarger: “Thượng đế biết em vừa dối trá”.
Cô Highbarger đọc được suy nghĩ của nàng: “Thôi chết”.
-Ả Adele có người yêu à?
Họ dừng lại. Mây quần tụ, biến thành màn hình tivi đang phát một trận bóng bầu dục. Devon thấy Zach đứng ngoài biên và vẫn đẹp trai ngời ngời như hồi mới cưới.
-Chồng em làm gì thế?
-Cứ xem rồi khắc biết.
Anh gọi vài cầu thủ, giơ tay ra hiệu rồi đứng sát biên quan sát đội Báo Sư Tử giao bóng.
-Zach làm huấn luyện viên cho trường phổ thông à?
-Phải.
-Em tưởng anh ấy làm cho kênh truyền hình ESPN.
-Zach ở lại Cedar Creek để tiện việc chăm sóc con gái.
-Ra vậy.
Devon lấy làm mừng. Tiffany yêu thích và gắn bó với ngôi nhà cùng bạn bè ở Cedar Creek.
Cảnh sân bóng biến mất. Thay vào đó là chiếc Cadilac màu bạc lao vun vút, ánh đèn pha xuyên qua màn đêm tối đen như mực, sáng rực mặt đường cao tốc của bang Texas. Ngồi trong xe, Zach gõ nhịp hai ngón tay cái trên vô lăng. Thấy động tác đó chỉ có mỗi khi anh nôn nóng, Devon mỉm cười. Nàng yêu Zach theo cách riêng. Anh cho nàng thứ nàng muốn và hầu như chăm lo mọi mặt: nào tiền bạc, địa vị và giờ là con gái.
-Tiffany hồi này thế nào ạ?
Thực bụng, nàng không lo cho con mấy vì biết Zach sẽ chăm sóc nó chu đáo. Chỉ có điều nàng rất nhớ con. Cái chết thay đổi nhiều thứ, riêng tình mẫu tử còn nguyên vẹn.
-Cháu khỏe.
Chiếc Escalade thắng gấp bên hè. Zach rời xe đến bên cửa trước một căn hộ nhỏ. Sau khi anh gõ cửa, cửa bật mở. Cô ả đáng ghét mặc áo choàng đen hiện ra nơi ngưỡng cửa. Chiếc áo làm ả sồ sề, thô kệch. Devon há hốc miệng khi thấy Zach bước vào nhà và ôm ghì Adele trong đôi cánh tay mạnh mẽ.
-Trời ơi! Không thể thế được.
Thần chết thay đổi nhiều thứ, nhưng những cảm xúc mãnh liệt như sự căm ghét vẫn còn mãi. Devon lặng người nhìn Zach vồ vập ôm hôn Adele. Mười năm kết nghĩa tào khang, Zach luôn có đàn bà khác. Nàng biết nhưng mặc kệ. Ngày quyết định chuyển về Cedar Creek mặc Zach ở lại Denver, Devon biết anh sẽ giải quyết nhu cầu với người khác. Miễn là anh tránh tai tiếng về tình dục, nàng vui vẻ với sự dàn xếp này. Zach cứ việc lên giường với bất kỳ ai, ngoại trừ Adele.
Devon bước lên xua tay cho đến khi hình ảnh tan biến:
-Sao có chuyện này được?
-Suốt ba năm qua, bạn hẹn đều bỏ đi, bỏ lại cô ấy một mình.
-Vậy sao quẻ ám, à quên, món quà của em không ảnh hưởng đến Zach?
Cô giáo cũ nhún vai:
-Chúa trời định đoạt thế nào luôn là ẩn số. Có lẽ do duyên số.
-Vậy họ yêu nhau à?
-Cũng mới quen thôi nhưng sau này là thế. Một phần là do em đấy. Nếu em không can thiệp, có lẽ giờ Adele đã có người khác rồi.
Devon đứng khoanh tay trước ngực. Không thể để yên được. Lắm người không hiểu nỗi lòng kẻ phải giương mắt nhìn người ta lấy đi những thứ thuộc về mình . Lúc trước Devon từng chứng kiến xe hơi của mẹ phải sang tên cho người khác. Ngang trái hơn, người ta đến nhà khuân đồ đạc mang đi, bản thân ngôi nhà bị tịch biên. Người chồng thứ hai của mẹ nàng rút hết tiền trong tài khoản của mẹ khiến mẹ con nàng tay trắng. Nhục nhã như ăn mày, mẹ con nàng phải sống nhờ lòng trắc ẩn của bà con họ hàng. Mãi sau, mẹ nàng mới lấy ông chồng thứ ba và đòi lại tất cả. Devon ghét cay ghét đắng cảnh cơ hàn ấy. Nhưng nàng học được bài học xương máu: chiến thắng bằng mọi giá, không để ai lấy đi những gì thuộc về mình.
Không bao giờ.
Devon buông tay:
-Vậy trời ban lộc cho em chứ?
-Đúng. Nhưng lần này em không được dùng nó để làm hại cô kia. Những lỗi lầm xưa của em đã được sửa chữa. Em nên dùng lộc trời ban lần này phục vụ nhân loại. Nhiều thứ tuyệt vời đang trong tầm tay em. Hoặc em giúp người nghèo, hoặc em góp phần nghiên cứu tìm cách chữa bệnh nan y. Cô khuyên em nên dùng nó làm việc thiện.
Vớ vẩn!
‘ Cô khuyên em chớ nên làm như em đang nghĩ’.
Trước nay, chưa bao giờ Devon nghe lời cô Highbarger. Không có lý gì giờ nàng lại thay đổi. Có việc rất hay, một việc Devon từng làm khiến Zach luôn bất mãn và ghét bỏ cô. Việc ấy nhất định sẽ khiến Zach ghét ả kia. Nàng nhắm mắt và bảo:
-Xong. Em ước rồi đấy.
Cô Highbarger lắc đầu, tỏ ý cực kì thất vọng và chán nản. Khi bóng cô mờ dần, cô còn nói với lại:
-Em cứ nhất định không chịu hiểu, ta không thể giúp em.
Devon gào lên:
-Ả đó không thể giành chồng em được. Nó luôn ganh ghét em. Hồi lớp sáu, nó giành vai Tinkerbell của em. Sau đó, nó còn định cướp Zach từ tay em. Nhưng đừng hòng em để Zach về tay nó.
Như lần trước, cô Highbarger bước ra từ hai cánh cửa lùa đột ngột xuất hiện. Cửa sập mạnh, mây biến thành bốn bức tường. Da Denvon ngứa ran khi bộ vét hiệu Channel của nàng mờ đi và biến thành váy hoa cổ rộng cột dây may bằng vải rẻ tiền trông thật kinh hoàng. Gấu váy chỉ quá đầu gối một chút. Trông Devon như người của thập niên tám mươi của thế kỷ trước.
Nhìn qua quầy kệ bày quần áo, khăn lông, Devon thấy bức tường treo đầy dụng cụ sửa xe hơi.
-Chỗ quái nào thế này?
Một ông cười thân thiện, ngực áo thun thêu tên Norman đến bên nàng:
-Chào cô. Đây là cửa hàng Sears chuyên bán dụng cụ sửa chữa máy móc.


CHƯƠNG 12

Zach ngước mắt nhìn màu mắt Adele dần sẫm lại:
-Em cho anh vào nhà không:
Cô gật đầu lùi một bước qua ngưỡng cửa:
-Đội anh thắng không?
Zach theo ngay vào:
-Có.
-Tỷ số bao nhiêu thế?
-Anh không biết.
Anh ghé môi sát môi cô. Zach cố thanh lịch, từ tốn nhưng Adele chỉ muốn đi ngay vào ‘việc chính’. Nụ hôn của cô hút hết mọi mong muốn tao nhã, dịu dàng. Nó mang đầy ẩn ý khêu gợi nhục dục. Zach không ngại kiểu ‘tấn công trực diện’ như vậy. Đôi khi, con người ta cần thỏa mãn ngay ham muốn cháy bỏng, muốn các cơ bắp căng thẳng phải được thư giãn lập tức, không thể chần chừ.
Đá cánh cửa sập mạnh, Zach ôm ghì Adele chặt đến nỗi ngực anh cảm nhận mọi đường công của cô. Tay cô cuống cuồng xoa khắp lưng anh như thể từ lúc anh vào đến giờ, mọi thứ vẫn còn chưa đủ. Zach tự mãn vì khiến Adele cần mình đến thế. Có ông trời biết anh chưa thể thấy đủ với Adele.
Bốn giờ sáng, anh ra đi bỏ cô lại một mình. Chỉ mười sáu tiếng sau, anh đã quay lại vì không thể thiếu cô thêm giây phút nào nữa. Trên đường từ Amarillo về đây, dù chỉ sợ bị Adele đuổi ra khỏi cửa, Zach vẫn mặc kệ. Anh phóng xe như kẻ mất trí khôn chỉ để được ôm Adele trong vòng tay.
Tay Adele trườn từ thắt lưng xuống phía trước quần anh. Cô bóp nắn và xoa xát bên ngoài vải quần jeans. Ham muốn, rạo rực, háo hức làm Zach săn sở, căng tức. Anh phải khép chặt hai đầu gối để không khuỵu xuống.
Anh ngửa cổ như người gạt thở cần dưỡng khí:
-Anh không thể rời xa em.
Cô thò hai ngón tay vào áo lót đen lấy một bao cao su đựng trong túi nhựa đen:
-Em chờ, hy vọng anh ghé qua. Ban ngày em có tạt vào E-Z Mart. Lúc thấy em đặt cả hộp bao ngoại cỡ lên quầy, cô thu ngân trợn tròn mắt như bị nghẹn.
Trời! Zach thích Adele chuẩn bị trước để đón anh như vậy. Cầm bao từ tay cô, anh nhét vào túi sau quần jeans:
-Thế nhỡ anh không đến thì sao?
Cô lôi áo thể thao xanh lục sọc đen qua đầu anh và đưa tay đến thắt lưng:
-Em sẽ đi tìm anh về bằng được. Tại anh không cho em số điện thoại nên em không thể gọi nhắn anh qua nhà được.
-Mình sẽ giải quyết chuyện đó sau.
Zach nắm gấu váy ngắn màu đen trên người Adele nèn lên quá eo cô. Tay anh vuốt ve cô sau làn vải lụa mỏng dính. Lúc Adele kéo tuột thắt lưng anh, Zach cúi mặt ngang đường cong ở cổ cô, môi anh mơn man làn da mềm:
-Thế này mới tuyệt làm sao.
Người cô tỏa mùi hương hoa dịu nhẹ. Môi Zach lần tới quai áo.
-Em mới mua áo này lúc chiều. Cứ mặc hoài áo thun cũ chẳng gợi cảm gì cả.
-Anh thích áo thun lần trước.
Zach nắm lấy hai cổ tay Adele đưa ra sau lưng hầu ngăn cô cuống cuồng kết thúc mọi thứ trước khi chúng kịp bắt đầu.
-Đừng vội chứ, em!
Adele oằn lưng, ưỡn ngực ra trước. Zach úp mặt vào khe giữa hai núi đôi. Anh dụi má vào hai bầu vú cô bọc trong lớp lụa trơn mượt. Zach mê mẩn ngực Adele, dù nó trong tay, trong miệng hay áp chặt lên ngực anh.
-Bỏ em ra. Em muốn chạm vào anh.
Adele vùng vẫy kéo tay ra nhưng Zach chưa sẵn sàng để hai bàn tay cô khám phá. Anh chưa muốn kết thúc quá nhanh. Có thể anh không nhớ cuốn sách đem tặng cô năm nào, nhưng anh chuyện này thì anh nhớ. Hay ít nhất cơ thể anh chưa quên. Zach như sống lại với tuổi đôi mươi, như thể họ vẫn đang quấn quít với nhau trong lần yêu đầu.
Zach vừa buông tay cô, Adele đã nhanh chóng đưa tay vào trong. Bàn tay mềm mại của cô khiến Zach suýt mất tự chủ.
Anh xoay người cô ra trước và ôm cô áp vào ngực mình:
-Cưng ơi, em chầm chậm thôi chứ.
Adele giơ hai tay vít đầu anh xuống:
-Không. Lát nữa thư thả cũng không muộn mà.
Adele trao anh nụ hôn dài, ướt át nhấn chìm ý chí muốn điềm tĩnh, thư thả của anh. Zach thích Adele cuống cuồng như thế vì nó chứng tỏ cô cần anh biết chừng nào. Zach từng ở bên nhiều cô gái sẵn sàng làm tất cả chỉ để lên giường với những tay cầu thủ cường tráng. Chỉ nhìn qua anh biết ngay họ có tình cảm thật hay chỉ tìm cách khiêu khích anh. Adele không bao giờ giả tạo. Cô khao khát anh nhiều như anh thèm khát cô. Từng nhịp đập trái tim cuồng loạn thúc giục anh phải chiếm hữu cô bằng được. Góc tối tăm nhất trong tâm hồn Zach xúi bẩy anh đè nghiến cô xuống giường, rúc mặt vào tấm thân nóng hổi, hôn khắp thân thể Adele không chừa chỗ nào trước khi tiến sâu vào bên trong.
Anh nắm hai tay Adele đang sục vào mái tóc anh và kéo chúng ra phía trước cô, đoạn uốn lưng cô cúi xuống. Adele nắm cạnh bàn nhỏ kê sát tường cạnh lối đi. Zach nhanh chóng tự giải thoát khỏi chiếc quần lót chật căng và đeo bao cao su cẩn thận.
Lưng Adele võng xuống lúc Zach xáp lại gần, đi dần vào cơ thể nóng hổi, hứa hẹn thỏa mãn nhục cảm. Vén gọn tóc cô sang một bên, Zach cắn nhẹ cổ Adele. ‘Tuyệt vời!’ Anh nghĩ thầm lúc phủ thân hình to lớn trên người cô. Adele khao khát đẩy người ra sau áp chặt người anh. Zach đáp ứng sự khao khát của Adele bằng những chuyển động mạnh mẽ. Tim đập rộn ràng trong lồng ngực, anh vào ra liên tục cho đến khi cơn cực khoái đầu tiên của Adele xuất hiện. Nó vắt kiệt anh, bắt anh phải kết thúc. Lớp bao cao su mỏng tang bục ra. Cơn cực khoái mãnh liệt nhất anh từng có lan tỏa khắp cơ thể. Zach nhắm nghiền mắt. Nó làm da anh nóng bừng, bụng thót mạnh và làm anh nghẹt thở. Tim đập nhanh, Zach tưởng hồn anh thăng hoa lên tận cõi tiên.
-Chết tiệt!
Adele thắt dây áo choàng đen quanh thắt lưng. Cô rời phòng tắm và đi về phía có tiếng động trong nhà bếp. Chưa bao giờ Adele làm chuyện ấy chóng vánh như thế và cũng thỏa mãn như thế. Sau khi trao nhau những xúc cảm nồng nàn và mãnh liệt , Zach lẳng lặng kéo quần trở lại và đi xuống phòng tắm cuối hành lang mà không nói một lời.
Giờ anh đứng cạnh bồn rửa trong bếp hứng nước uống. Zach xoay lưng về phía cô. Ánh đèn chiếu từ trên xuống phủ trên mái tóc vàng sáng óng ánh, trùm lên đôi vai trần, mặt lưng phẳng và đường sống lưng lõm xuống. Lưng quần trễ ngang hông anh.
Zach quay người, hạ ly xuống. Anh đã kéo khóa quần nhưng chưa đeo thắt lưng:
-Bao bị bục em ạ.
-Em biết.
Anh là vận động viên, hôn nhân không hạnh phúc và chắc chắn đã lâu không gần gũi đàn bà. Adele cầm ly trong tay anh uống cạn. Giá đó là thứ gì mạnh hơn nước lã, chẳng hạn rượu limocello. Adele tự nhủ: “Mình không được hoảng, ít nhất là lúc này”. Cô bảo:
-Ta hãy thẳng thắn nói về chuyện đó.
Vừa đưa ly dưới vòi nước, Zach vừa ngoái đầu bảo cô:
-Ngay hôm biết tin sẽ có Tiffany, anh chưa bao giờ gần đàn bà mà không đeo bao.
Adele thở phào nhẹ nhõm và mỉm cười. Các cơ lưng căng thẳng dãn nhanh. Bụng cũng không còn quặn thắt vì lo lắng:
-Thật không?
-Thật.
Cầm ly nước từ tay anh, cô nói thú thật:
-Vậy không có lý gì để lo lắng cả. Lâu lắm rồi em chưa gần ai.
-Lâu là bao lâu?
Zach tựa hông vào bàn bếp, chăm chú nhìn Adele. Uống một ngụm nhỏ, cô trả ly cho anh:
-Ba năm. Sau khi em chia tay người yêu cũ. Cũng tại tự nhiên anh ta hành xử rất kỳ quặc. Sau đó em đi xét nghiệm thấy không vấn đề gì. Anh đừng lo, sẽ không sao đâu.
Zach nhìn xuống bụng cô:
-Lũ tinh trùng từ người anh đang thỏa sức bơi đi tìm trứng của em. Vậy mà em còn bảo không sao ư?
Adele lắc đầu:
-Em có vòng?
Ngay cả khi uống nước, mắt anh vẫn theo dõi cô xuyên qua đáy ly:
-Vòng gì cơ?
-Vòng tránh thai.
-Nó có tác dụng nhiều không?
-Xác suất chỉ một phần trăm.
Đặt ly lên quầy bếp, Zach nhíu mày:
-Em chắc không đấy? Anh không muốn có con nữa đâu.
Adele tự biết cô không nên tự ái, nhưng cảm giác ấy khó mà ngăn nổi. Thốt nhiên, ánh mắt Zach nhìn cô như nhìn một đối thủ đáng gờm:
-Chắc chứ. Cách nay hai tháng, em mới đi khám bác sĩ định kỳ thấy vòng vẫn ở nguyên chỗ cũ. Zach, hãy tin em. Giờ chính em cũng không muốn có con. Chính vì thế em mới đặt vòng.
-Devon bảo lúc có bầu, cô ấy có dùng thuốc tránh thai. Mãi sau này anh mới biết mình bị vợ gạt.
Adele khoanh tay:
-Anh nghĩ em gạt anh ư?
Zach nghiêng đầu, nhìn cô:
-Nếu đúng, em không phải người đầu tiên nói dối về chuyện ấy.
Chưa bao giờ Adele bị ai kết tội nói dối về chuyện tránh thai. Chưa hết, bị Zach ví mình như Devon khiến cô chỉ muốn cho anh một bạt tay:
-Nếu vậy anh nên đi đi.
Cố kiềm chế không vung tay lên, Adele đi thẳng ra cửa. Cô phân vân không biết có phải lời nguyền tai ác kia vừa linh nghiệm chăng. Bình thường, Zach luôn biết tình biết lý. Nhưng lúc nãy, anh như mất trí vậy. Zach quá quắt nhưng không như những lần trước, Adele không dễ dàng tha thứ.
Adele cúi xuống nhặt áo thun của Zach dưới sàn nhà. Cô bực bội nghĩ thầm: “Loại đàn bà nào dối trá về chuyện con cái cơ chứ?”
Rõ là Devon rồi.
Adele tạm gác thông tin ấy, chờ xử lý sau. Cô cảnh cáo lúc đưa áo cho anh:
-Đừng lấy đàn bà khác làm thước đo đạo đức của em. Em không bao giờ nói dối chuyện tày trời như vậy. Chỉ cần anh nghĩ tới khả năng đó cũng là xúc phạm em rồi.
Zach kéo áo qua đầu:
-Trước nay chưa bao giờ anh bị rách bao cả.
-Thì sao?
-Thì tại sao hôm nay bị?
Adele cố kìm cơn phẫn nộ chỉ chực bùng lên:
-Em không muốn có con với anh. Ngay cả khi Sherilyn sinh xong và tự thu xếp ổn thỏa, em sẽ đi ngay, không bao giờ trở lại. Em chúa ghét phải bồng bế con cầu thủ, chúa ghét nuôi con một mình. Anh hiểu chưa?
Zach rút chìa khóa trong túi, cầm sẵn ở tay:
-Em đâu có nuôi con một mình. Chắc em biết thừa anh không đời nào chịu thế nên mới dàn xếp trước.
Thế này thì quá lắm!
-Vừa nãy chính anh đến tìm em. Giờ anh làm như chuyện bao rách là tại em vậy. Anh chụp mũ em ư?
-Bao của em đưa cho anh. Ai biết nghĩ mà không nghi…
-Cút đi!
Adele ngắt lời, mở cửa chỉ tay ra màn tối.
-Lạy Chúa, sao em giận quá vậy?
Cô đẩy ngực Zach cho tới khi anh đứng giữa hiên nhà:
-Zach Zemaitis, anh nghe đây! Đừng tưởng trên đời ai cũng muốn nói dối để có con với anh. Có người còn phát khiếp với ý tưởng đó. Anh nghe chưa?
Zach cười toe toét:
-Đấy! Chỉ lúc phát cáu, em mới nói giọng Texas!
-Tốt. Nếu biết tôi cáu, anh nên xéo đi. Đừng bao giờ vác mặt đến gần cửa nhà tôi nữa!
Adele sập mạnh cửa. Mẹ chưa bao giờ dạy chị em cô ăn nói nanh nọc, nhưng hình như gần đây hai người đều thường xuyên làm trái ý bà. Lúc đầu là William, giờ đến Zach. Adele muốn đổ lỗi cho quẻ ám khiến Zach thành kẻ đa nghi bệnh hoạn, nhưng thực tế không phải. Bản thân Zach thực sự có vấn đề.
Đang đi ngang qua phòng khách, Zach dừng bước, nhìn hình Devon trên lò sưởi. Adele bảo hình ấy trông sờ sợ. Nghiêng đầu, anh nhìn cặp mắt xanh lá cây đang chiếu xuống mình. Zach không sợ tấm hình. Dưới ánh sáng dịu, người trong hình như đang làm dáng quá mức, thế thôi. Giờ Devon chết đã hơn ba năm. Nếu không có ai nhắc đến tên vợ, Zach cũng không nhớ cô nhiều lắm.
“… Sao nhà anh giống điện thờ Devon vậy?” Đêm trước, Adele vừa hỏi anh thế. Đúng không nhỉ? Sau khi vợ chết, anh để Tiffany đau buồn, để cảm giác có lỗi gặm nhắm mình quá lâu chăng? Đó có phải là lý do anh giữ căn nhà đúng như hồi vợ còn sống? Có thể lắm. Chắc lúc Tiffany đi học về, ba con phải bàn chuyện gỡ hình Devon xuống.
Đi suốt hành lang về phòng ngủ, Zach bật đèn. “Đừng tưởng trên đời ai cũng muốn nói dối để có con với anh. Có người còn phát khiếp với ý tưởng đó”. Zach mỉm cười trong lúc cởi quần áo trước khi vào nhà tắm. Công nhận anh có hơi thái quá. Nhưng bao rách như gáo nước lạnh làm tắt ngấm ngọn lửa si mê. Zach lạnh cả người, lo thắt ruột. Devon làm anh không còn tin phụ nữ trong việc tránh thai. Chỉ tự làm, Zach mới yên tâm. Nhưng có thật Adele nói dối?
Mở vòi hoa sen, Zach đứng dưới làn nước. Không, cô ấy thành thật. Zach khẳng định thế, chẳng phải vì từ đêm qua trở về trước, Adele toàn lẩn tránh anh mà vì anh không tin cô dối lừa chuyện quan trọng như vậy.
Trận bóng hồi tối hiện về trong tâm trí Zach. Bốn phút cuối cùng, đội anh mới dành phần thắng. Một phần do lỗi của anh vì đã không cho học trò cơ hội cố gắng hết mình. Tâm trí anh bị xẻ làm hai: nửa ở sân bóng, nửa nhớ Adele. Trong hiệp cuối của trận đấu, Zach khó khăn trong việc chỉ huy cầu thủ thực hiện các đường truyền hiệu quả, đồng thời anh khó lòng tập trung vào sân bóng. Anh nhớ Adele. Thay vì quan sát kỹ đội hình cầu thủ để chỉ đạo sát sao, Zach chỉ vẩn vơ đoán Adele đang làm gì và nhẩm tính quãng đường từ đó về Cedar Creek.
Zach bị phân tâm. Anh chỉ muốn thắng nhanh để còn về với Adele. Anh chưa bao giờ như vậy bởi luôn dồn hết tâm trí cho sân bóng. Mọi chuyện riêng tư, nhất là chuyện đàn bà, đều gạt bên lề.
Chắc tại ba năm hoàn toàn ‘phòng không’ nên Zach mới mất tập trung, chỉ mong sớm gặp Adele. Suốt buổi anh chỉ nghĩ đến lúc ghì cô vào ngực, lột trần cô mà thôi. Cả đội đều nhận thấy Zach khác thường. Thậm chí Joe còn lên tiếng thắc mắc. Lúc nghỉ giữa hai hiệp, Joe hỏi khi đi cùng anh về phòng thay đồ:
-Anh sao vậy? Chẳng tập trung gì cả.
-Cậu chỉ lo hão. Tớ có sao đâu.
Zach trấn an huấn luyện viên phụ, Nhưng suốt hiệp hai, anh không khá hơn là mấy.
Vì Zach đòi hỏi cầu thủ cố gắng một trăm mười phần trăm nên họ xứng đáng được anh quan tâm đúng mức. Từ giờ, trong quan hệ với Adele, anh phải chủ động từ tốn hơn trước khi tự gây hậu quả khó lường. Có khi Adelle tống cổ anh ra cửa và cấm anh đến nhà lại hóa hay.
Đúng là anh sai khi cáu sườn chụp mũ rằng cô lừa dối. Nhưng bao rách làm anh mất tự chủ. Vẫn còn một phần trăm khả năng Adele có bầu và Zach không thích xác suất ấy tẹo nào. Rõ ràng, phân tâm vì bao rách là chuyện không đáng có vì từ nay đến giải toàn bang vào tháng sau, đội anh phải thắng thêm trận nữa. Anh cần tập trung hết sức để rinh về nhà chiếc cúp bóng loáng.
Adele xinh thật. Anh muốn tìm hiểu về cô nhiều hơn. Zach thích ngoài chuyện gối chăn, họ nói chuyện với nhau thường xuyên hơn nữa. nhưng điều cuối cùng anh cần là người phụ nữ khiến anh đãng trí, đặc biệt là người có bàn tay mềm mại thích tìm đến những chỗ khiến anh quên hết mọi sự, chỉ muốn ôm riết không rời.
Zach không thể tránh Adele, không bao giờ gặp. Thứ nhất bởi anh không muốn. Thứ hai, chuyện đó bất khả thi. Zach đã thử rồi nhưng không được. Tuy nhiên, anh cần mọi chuyện chầm chậm lại. Ít nhất cũng phải chờ đến sau giải toàn bang.
Zach không thể quên ánh mắt giận dữ của Adele lúc sập cửa ngay trước mũi anh. Hai tuần nữa là đến trận đấu tranh giải của bang và Adele đang cần thời gian dài để nguôi ngoai. Thật nhất cử lưỡng tiện.

Nguồn: http://truongton.net/