16/4/13

LoLa chạy trốn (C5-6)

Chương 5


Max thả ánh mắt dạo chơi trên bắp chân phía sau của Lola lên tới chiếc khăn len màu đỏ mà cô một lần nữa vừa ghim lại quanh eo. Cô đã cởi cái váy ướt và thay sang áo sơ mi trắng. Áo lót ướt đẫm của cô gây hai điểm rõ mồn một trên ngực áo và tạo ra một đường viền ngang lưng cô. Max tự hỏi cô có treo quần lót trong phòng tắm như hôm qua nữa hay không.


Cô đã lôi tóc qua cạp sau của một chiếc mũ bóng chày mà cô tìm thấy được ở đâu đó, và một tay cô cầm một cần câu. Ở cuối dây câu cứng cáp, cô buộc hai mồi jig cách nhau vài chục centimet, rồi cô quăng chúng qua mạn thuyền. Cô để dây tự kéo khoảng mười dây rồi mới đẩy một cần gạt ở cạnh tay quay lên và dừng dây lại.


Anh nhìn sang nét nhìn nghiêng của cô, đôi mắt nheo lại sau hai mắt kính râm màu xanh, và nhìn quyết tâm sắt đá ở khóe miệng cô. Rõ ràng là cô đang nghĩ đến việc câu cá vượt mặt anh, và Max thà tự cắn lưỡi mình còn hơn là thú nhận việc đó cũng chẳng khó thành cho lắm. Lola kéo cán gậy về phía sau, rồi lại để nó rơi xuống, và anh hình dung ra đâu đó dưới nước, mồi jig của cô đang nảy lên nảy xuống, thu hút sự chú ý của những con cá thu hoặc cá hanh hoặc bất kỳ một con gì cả tin dưới đó.


Không hành động quá lộ liễu, anh thu dây cầu của mình lại. Chậm rãi và nhẹ nhàng, cho đến mồi câu chạm vào thành tàu và nhảy lên mép thuyền.


“Bắt được gì không?” cô hỏi, mặc dù rõ như ban ngày là anh chẳng bắt được gì rồi.


“Chẳng có gì đáng kể.” Anh nhỏm dậy khỏi ghế và đi tới hộp đồ nghề.


Cô nhấc cán cần lên, rồi lại hạ nó xuống, rồi nói với anh đầy vẻ ta đây, “À.” Theo đó là, “Cần vài chỉ dẫn không?”


“Không.” Anh cắt mồi khỏi cuối dây câu và lục lọi tìm một thứ gì đó trông giống hai cái mồi jig mà cô vừa buộc vào cuối dây câu của cô. “Nhưng nếu tôi cần ít bí quyết về cách làm áo lót, tôi sẽ nhớ đến cô.” Dẫu là một tay quăng dây cừ khôi, Max mới chỉ bắt được chính xác là hai con cá hồi trong đời. Hai mươi phút trước, anh cũng không lo lắng đến chuyện có bắt được gì hay không. Con thuyền được dự trữ đủ lương thực để duy trì một khoảng thời gian, nhưng cô vừa phát đi một thách thức không lời và tuyệt đối không đời nào có chuyện Max lại bị một cô gái câu cá vượt mặt hết. Đặc biệt là cô gái nữ tính như thế kia.


Anh là một thằng đàn ông. Loài ăn thịt. Cô quen với việc làm mẫu bikini và có một con chó con hay sủa. Anh từng là một thành viên của đội SEAL sáu khi họ bắt giam Manuel Noriega, Pablo Escobar, cũng như nửa tá tay độc tài và vua thuốc phiện khác. Anh đã từng tham gia vào việc lên kế hoạch và giải cứu tổng thống Jean Bertrand Aristide của Haiti, và khi đội sáu bị giải tán, anh đã được phòng phát triển chiến tranh đặc biệt của hải quân tái tuyển để lãnh đạo một đội vũ trang chống khủng bố. Cô thì thiết kế đồ lót. Bắt được một con cá lớn hơn của Lola Carlyle thì khó đến thế nào chứ?


Max ném mồi jig qua mạn thuyền và kìm nó lại khi anh đoán anh đã thả đủ dây ra. Quần sịp của anh cũng sắp khô rồi, và anh nhét cán gậy vào lỗ giữ cần câu. Anh đi qua phòng ăn tới phòng nghỉ, nơi anh nhét mình vào cái quần sooc mà anh đã mặc hôm qua. Anh cầm lấy ít nho và những thanh ngũ cốc còn sót lại làm bữa sáng, rồi hướng ngược ra ngoài.


Trước âm thanh anh đang đến, cả Lola lẫn con chó của cô liếc lại nhìn anh. Cơn gió nhẹ đung đưa chân tóc cô và chơi đùa với vạt khăn mà cô đang mặc thành váy. Trong lúc cô tiếp tục giữ vị trí canh gác, nhấc cán cần câu của cô nảy lên nảy xuống, con chó của cô rời khỏi cái ghế dài. Bé Cưng theo Max tới chỗ ghế của anh, và khi anh ngồi xuống, con chó nhảy lên lòng anh.


“Nào nào,” anh nói, và di con chó tới đùi trái. Anh rút ra vài thanh ngũ cốc và ném một thanh cho Lola. Rồi anh bóc vỏ một thanh nhân mật ong và yến mạch rồi đút một miếng cho con chó. Anh ghét phải nhìn thấy bất kỳ thứ gì bị đói. Kể cả là con vật kém cỏi tội nghiệp đang ngồi trên đùi anh đi nữa.


“Không phải hôm qua anh bảo tôi rằng anh đang ở Nassau vì việc của chính phủ sao?”


Anh ngước lên khi Lola cắn bữa sáng của cô một miếng. “Đúng rồi,” anh trả lời.


Với đại tây dương xanh thẳm gợn sóng xa xa cô, hơi làm con thuyền lắc lư, cô tiếp tục bài thẩm tra. “Nhưng hôm nay anh lại nói mình bị ép nghỉ hưu khỏi Hải quân.”


“Đúng thế.” Bé Cưng cắn răng rắc, nhai và kêu ăng ẳng đòi thêm. “Hải quân đã cho tôi nghỉ hưu bốn năm trước.”


Cô nhét cán gậy của cô vào một cái lỗ, rồi quay sang đối mặt với anh. “Làm sao có thể thế được? Chẳng phải Hải quân cho anh lựa chọn nghỉ hưu hay vào tù sao. Làm sao anh vẫn làm việc cho họ cho được?”


Max đặt con chó lên sàn và cho nó một mẩu ngũ cốc lớn. Bé Cưng nhanh chóng nhai nó lạo xạo, rồi nhảy lên ghế dài và chuẩn bị đánh một giấc ngon lành. Chuyến du ngoạn vào đại dương buổi sáng của nó cuối cũng cũng đòi thiệt hại. “Con chó của cô có một bộ ruột vứt đi.”


“Con chó của tôi có tên đấy.”


“Ừ nhỉ, và cái tên đó cũng là một nỗi xấu hổ với nó,” anh nói, thậm chí khi vị trí con cún con ấy đang bắt đầu lớn lên trong anh. Tuy vậy, cái tên thật hết sức ngu ngốc, và không đời nào có chuyện anh sẽ nói cái tên ấy thành tiếng hết. Không cho dù có ai đó đe dọa thêm một trận đánh đập hoặc một vòng tra tấn nữa.


“Anh đang lảng tránh câu hỏi của tôi.”


“Không lảng tránh, chỉ không trả lời thôi.”


“Anh có phải một dạng điệp viên không?”


“Không. Tôi không làm việc cho CIA.”


Vành mũ của cô tạo thành một dải bóng râm lên nửa mặt trên ở kính râm của cô. “Anh là một trong những người làm việc ngầm đấy à?”


“Cô xem tivi quá nhiều rồi đấy.”


“Và anh thay đổi chủ đề mỗi lần tôi hỏi anh một câu hỏi.”


“Không phải mỗi lần. Chỉ khi cô hỏi một câu hỏi mà tôi không thể trả lời được thôi.”


“Ý anh là sẽ không trả lời.”


“Không thể và sẽ không.”


Cô giải quyết nốt thanh ngũ cốc rồi tiếp tục, “Anh đã kết hôn chưa?”


“Chưa.


“Ly hôn?”


“Chưa.”


“Lừa một phụ nữ nào đó làm bạn gái?”


“Tôi đã kể cho cô rồi, tôi không dính líu đến chuyện yêu đương.”


“Đúng rồi nhỉ. Sao thế?”


“Tất cả những câu hỏi đó là sao vậy?”


Cô dịch lại gần vài bước và ra dấu bảo anh chuyển cho cô mấy quả nho. “Tôi đã mất ống nhòm và gương trong đại dương, và giờ thì chẳng có gì để làm ngoài câu cá hết. Tôi thấy buồn chán, và vì anh đã bắt cóc tôi, ít nhất anh cũng có thể cho tôi gì đó để nghĩ đến ngoài việc tôi dễ chết ngoài này đến mức nào.”


Max đặt một chùm nho vào bàn tay duỗi ra của cô và rê ánh mắt dọc lên cổ tay mượt mà tới nơi mà cô đã xắn cổ tay áo sơ mi lên ngay dưới khuỷu tay. “Tôi không bắt cóc cô, và có đủ thức ăn lẫn năng lượng để duy trì một khoảng thời gian, nên cô sẽ không dễ chết sớm đâu.”


“Có lẽ chết vì buồn chán chăng. Tôi đã quen với việc bận rộn, và tôi cần chút phân tâm.”


Max nhìn cô đặt một quả nho giữa hai môi và mút nó vào miệng. “Cô có gì trong đầu rồi nào?” anh hỏi, mặc dù anh chắc chắn rằng anh có thể tự mình đưa ra chút phân tâm rất tốt. Một cách “bận rộn” chẳng liên quan gì tới việc trò chuyện và liên quan mật thiết tới cái cách cô mút nho. Anh ước gì cô chưa bao giờ kể cho anh rằng cô từng thủ vai Linda Lovelace.


“Kể cho tôi về bản thân anh đi,” cô nói, rồi mút một quả nữa trước khi quay sự chú ý lại với cần câu cá.


Max nhỏm dậy khỏi ghế hơi quá gấp gáp và nghiến răng trước cơn đau bên lườn. Anh cầm lấy cần câu cáa mình và quay lưng lại với Lola, chỗ phình ra đột ngột trong chiếc quần đùi bó chật của anh thẳng thừng thông báo sự thật rằng anh vừa hơi dựng lên. Cô chắc sẽ lại buộc tội anh muốn có dính líu yêu đương mất. Yêu đương chẳng có liên quan gì tới hướng suy nghĩ của anh hết, nhưng cái hướng đặc biệt đó cần thay đổi. Thật nhanh. “Cô muốn biết gì nào?”


“Anh từng kết hôn chưa?”


“Chưa.”


“Từng suýt chưa?”


“Chưa bao giờ.”


“Sao thế?”


“Chưa bao giờ tìm được một người nữ làm tôi nghĩ đến chuyện lâu dài.”


Cô im lặng một lúc trước khi nói, “Có lẽ anh mắc chứng sợ gắn bó.”


Max hẳn sẽ rất thích được tặng một đô la cho mỗi lần anh nghe được câu nói đó. Nó dường như là một chủ đề phổ biến trong phái nữ, như thế họ sinh ra đã có câu đó đóng chặt trong não vậy. Thiếu gắn bó không phải một chủ đề ưa thích của anh, nhưng nó có khiến dục vọng của anh nguội đi. “Cô từng đính hôn bao nhiêu lần rồi?”


“Hai lần.”


“Có lẽ cô cũng bị chứng gắn bó ám ảnh đấy nhỉ?”


“Không, tôi là nam châm thu hút lũ khốn.”


Max quay lại nhìn cô, nhìn đôi môi căng mọng và xương gò má cao, bộ ngực lớn và cặp chân dài của cô. Lola Carlyle là một thỏi nam châm, đúng vậy. Cô rõ ràng là đã lôi kéo những suy nghĩ vụn vặt bẩn thỉu lên trên cùng não anh.


“Anh đến từ đâu,


Anh quay ánh mắt lại với Đại Tây Dương gợn sóng. “Tôi sinh ra ở Miami và đã sống khắp miền nam. Nhưng chủ yếu là ởTexas.”


“Chỗ nào ở Texas vậy?”


“Đúng nơi mà cô nghĩ đến ấy, tôi đã sống ở đó.”


Bởi hướng giọng cô, anh biết rằng cô vừa quay về phía anh. “Anh không có trọng âm địa phương nhỉ. Tôi từng hẹn hò một tay chơi ầm ĩ đến từ Texas, và trọng âm của anh ta rất nặng.”


Ngoài vài vết sẹo, Max không có một dấu hiệu hay hình xăm nhận dạng nào và anh đã loại bỏ bất kỳ một dấu hiệu trọng âm địa phương sẽ làm anh khác biệt theo bất kỳ cách nào. Nhưng giọng miền nam có trong máu anh rồi, và thi thoảng, khi anh mệt mỏi hoặc quá thư giãn, nó lại lẻn vào cách nói chuyện của anh. “Tôi đã lao động khổ cực để thoát khỏi nó, và bố tôi là người Cuba, nên thực ra tôi cũng không lớn lên cùng cái giọng ấy khi ở nhà. Nếu buộc phải nói thì tôi từng phải lao động vất vả nhất là để thoát khỏi trọng âm Tây Ban Nha mà tôi lây từ ông.”


“Thế mẹ anh thì sao?”


“Bà đã chết khi tôi ba tuổi.”


Cô im lặng vài giây, rồi nói, “Tôi rất tiếc. Điều đó hẳn phải khủng khiếp với anh lắm.”


“Cũng không hẳn.” Anh giữ ánh mắt trên các ngọn sóng, nhìn thật lâu vào điểm ấy cho tới khi đường ranh trước mặt anh nhòa đi. “Tôi chưa bao giờ biết bà, nên tôi cũng chưa bao giờ biết mình đang bỏ lỡ điều gì. Dù vậy mỗi ngày trong đời, bố tôi đều nhớ bà,” anh nói, và tự hỏi sao anh bất thình lình lại thổ lộ ruột gan ra như vậy. Max không phải loại đàn ông tâm sự nhiều về bản thân với một người nào. Đặc biệt là phụ nữ. Phụ nữ có xu hướng vỗ đầu anh, phân tích anh dưới quần đùi, rồi muốn ký hợp đồng chữa bệnh cho anh. Việc anh đang tâm sự chuyện bản thân với Lola Carlyle rõ ràng là một dấu hiệu cho thấy mức độ buồn chán của anh


“Tên bà là gì thế?”


Anh quay lại và nhìn cô. “Để làm gì?”


“Tôi muốn biết.”


“Eva Johansson Zamora. Bà là người Thụy Điển.” Và nói chuyện với cô vẫn còn tốt hơn là nghĩ đến cảnh Lola mút nho vào miệng. “Bố tôi thường nói rằng điều đó khiến tôi thành người Cuba lai.”


Cô mỉm cười và lắc nhẹ cán cần lên rồi xuống. “Khác thường, điều đó là chắc chắn. Sao bà lại chết?”


“Bà và bố tôi đang băng qua đường Eighth ở Little Havana, và bà bị ô tô đâm. Ông kể rằng tay bà bị giằng khỏi tay ông.”


Nụ cười của cô tắt ngóm và cần câu dừng lại. “Thật khủng khiếp, Max. Lúc ấy anh ở đâu?”


Vì cô không hề lải nhải, nhìn anh đầy thương hại, và cũng không lao tới trao cho anh một cái ôm ấm áp bối rối, anh kể cho cô nghe. “Ở bên tay kia của bố tôi. Cả hai chúng tôi không ai bị thương. Bà thì chết trước khi kịp tới bệnh viện.”


“Anh có nhớ chuyện đó không?”


“Không rõ lắm. Tôi có ký ức mơ hồ về các ngọn đèn lập lòe, nhưng chỉ thế thôi.”


“Trời ơi, thế mà tôi lúc nào cũng nghĩ mình có một tuổi thơ khó khăn đấy.”


Mừng vì chủ đề thay đổi, anh hỏi, “Điều gì khiến tuổi thơ của cô khó khăn đến vậy?”


“Chậc, nó cũng không thực sự là khó khăn, nhưng tôi vẫn quen nghĩ là thế.” Cô nhìn ra đại dương, và làn gió mặn lay lay ống tay áo sơ mi của cô. “Em trai Jed của mẹ tôi là một người thuyết giáo của phái Tin Lành, và không phải dạng hời hợt đâu nhé. Mà là loại anh không thể uống rượu, tô son, hoặc nhảy nhót ‘bởi vì sẽ có ai đó có thể trở nên phấn khích. Những thứ trần tục và tội lỗi.’ Thời điểm duy nhất mà anh có thể nhảy là ở trong nhà thờ khi tinh thần đưa đẩy anh. Trong gia đình tôi, có một ông cậu làm nhà thuyết giáo cũng giống như Giáo hoàng là cậu anh nếu anh theo Công Giáo vậy.Chúng tôi đã luôn phải ngồi ở chỗ cầu nguyện và hét ‘kính Chúa’. Và bởi vì chúng tôi có một nhà thuyết giáo trong gia đình, tất cả họ hàng của tôi đều cho rằng chúng tôi tiến một bước gần đầu gối Chúa hơn so với tất cả những người khác trên trái đất.”


“Vậy nên, khi tôi ba tuổi và muốn ông già Nô-en mang tới cho tôi son môi, phấn mắt, và một cái áo lót trong suốt, chẳng ai thấy vui vẻ hết. Khi tôi mười lăm tuổi và bị tóm đang uống rượu và sờ mó T.J.Vandegraft, gia đình tôi còn hơn cả xấu hổ.” Cán cần câu của cô nảy lên nảy xuống và cô tiếp tục, “Mẹ tôi tin rằng tôi đã thừa kế gen lầm lỗi từ bên cha tôi. Ông có vài họ hàng xa nốc bia từ chai và chơi bời như thủy thủ mỗi kỳ nghỉ cuối tuần.”


Max cười sâu trong lồng ngực. “Tôi hình dung rằng làm mẫu đồ lót không qua cửa suôn sẻ lắm đâu nhỉ.”


“Lúc đầu thì không, nhưng rồi chú Jed bị bắt quả tang đang gây giống sau bục giảng với một trong các cô con gái nhà Lyle – tôi tin Millicent là tên cô ta.” Cô nhún vai. “Ông đã diễn đủ trò ‘tôi có tội’ kiểu Jimmy Swaggart [14] , rồi khóc lóc và cứ làm thế mãi. Nhưng vì Millicent vừa qua tuổi vị thành niên và lại đang có thai, vợ ông đã rời khỏi nhà thờ. Sau vụ đó, mọi chuyện gần như thân ai người ấy lo vậy, và đột nhiên việc tôi làm để kiếm sống cũng không quá khủng khiế p nữa.” Cô nhìn qua vai và mỉm cười với anh. “Tôi chỉ mừng vì mình không còn là tội đồ lớn nhất nữa.”


Anh nhìn cô đang đứng đó, bàn chân trần, cặp chân dài, với cái mũ kéo cụp xuống trán, và lần đầu tiên kể từ khi anh nhìn vào ví cô và thấy bằng lái xe của cô, anh không chỉ thấy một cô người mẫu khó chịu đang nhìn lại anh. Không chỉ là một phụ nữ với cơ thể chết người in bóng trên nền xanh của Đại Tây Dương cùng màu trời xanh buổi sáng nhàn nhạt. Anh nhìn thấy một người con gái với những rắc rối y như ai khác. Một phụ nữ có tính hài hước tự hạ thấp mình và một nụ cười làm anh phải dõi theo môi cô.


“Có anh chị em nào không?” anh hỏi cô.


“Một chị gái, Natalie. Chị ấy lớn lên lúc nào cũng hoàn hảo. Không bao giờ quan tâm đến son môi hay rượu bia. Chị ấy có năm đứa trẻ hoàn hảo và là một bà nội trợ hoàn hảo. Chị ấy kết hôn với một người chồng hoàn hảo, Jerry, một người thực ra cũng là một anh chàng tử tế.”


Max không chắc lắm, nhưng anh nghe chừng Lola thực sự có ghen tị với chị gái mình. Lola Carlyle, người mẫu áo tắm của tờ Sports Illustrated , lại ghen tị với một bà nội trợ ư? Không thể nào. “Đừng nói với tôi là cô muốn năm đứa nhóc đấy.”


“Không, chỉ hai thôi, nhưng trước tiên tôi phải tìm một ông chồng đã. Không may thay, điều đó có nghĩa là tôi lại phải bắt đầu hẹn hò. Và tôi dường như thu hút những tên đàn ông chỉn chu. Hay còn tệ hơn, những tên thiếu thốn tình cảm, và cuối cùng tôi lại chăm sóc cho chúng.” Cô dừng lại để hít một hơi trước khi hỏi, “Anh có muốn trẻ con không?”


Trẻ con là thứ chót bảng mà anh muốn. “Không.”


Cô xem xét anh một lúc. “Trông anh cứ như thể tôi vừa hỏi xem anh có muốn chân răng không vậy. Anh không thích trẻ con à?”


Anh thích trẻ con vừa đủ. Con của người khác ấy. “Cô thực sự muốn tôi tin rằng cô không hẹn hò sao?” anh hỏi thay vì trả lời câu hỏi của cô.


Cô thở dài trước nỗ lực công khai thay đổi chủ đề của anh, nhưng cô cho qua. “Có sự khác biệt giữa việc đi ra ngoài ăn tối với một người đàn ông và muốn người đó là cha của các con anh. Tôi không có tiểu sử thành tích vĩ đại với đàn ông đâu.” Cần câu của cô đột ngột cong thành hình cung và gần như bị giật khỏi tay cô. “Tôi nghĩ tôi bắt được thứ gì đó rồi!”


Max quan sát cán gậy cong thêm đôi chút và anh nhét cần câu của mình vào lỗ nhỏ trên ghế. “Cô có cần giúp kéo nó lên


“Không. Đi tìm cái lưới đi,” cô chỉ thị khi mở cánh cửa tới bục tắm ra. Cô đi xuống các bậc thang và quay tay khi nói. “Và cũng nên có một cái kéo chốt cần nào đó nữa nhé.”


Anh tìm thấy một lưới bắt cá trong nhà kho nơi anh đã phát hiện ra gậy câu cá và dụng cụ câu, và một thứ gì đó tương tự như một chiếc kìm.


Chết tiệt là cô đã câu cá vượt mặt anh.


“Nhanh lên,” cô gọi toáng lên khi anh đi xuống cầu thang. Ngọn sóng đã dâng lên thêm khoảng chục centimet nữa, và giờ nước biển đang vỗ lên bục tắm và bàn chân trần của Lola.


Con cá đầu tiên nhô lên hẳn khỏi mặt nước, một con cá màu xanh tinh khôn nhỏ nhắn với đuôi và mắt màu vàng rực. Max không biết con cá này loại gì, nhưng con thứ hai rõ ràng là thuộc loại cá mú. Da nó màu be trơn tuột với các sọc nâu và chấm xám. Thêm vào phần màu sắc không thể ấn tượng hơn là trọng lượng mà Max đoán vào khoảng bảy cân. Anh vốc con cá vào lưới, con cá xanh nhỏ quẫy cái đuôi vàng của nó.


Họ lại hướng về đuôi thuyền, và Lola bắn ra các chỉ thị qua vai khi Max mang lưới và con cá lên cầu thang. “Anh cần bỏ lưỡi câu ra, và rồi chúng ta cần tìm một thùng đá hoặc thứ gì đó lạnh để cho chúng vào. Anh có thể mổ chúng ngay bây giờ nếu muốn.”


Không vấn đề, nhưng chúng không phải cá của anh. “Tôi tưởng cô đã nói cô từng đi câu với ông cô trên chiếc thuyền cho thuê của ông ấy cơ mà.”


“Đúng thế, nhưng ông đã bỏ lưỡi câu ra và mổ ruột cá hộ tôi.” Lông mày cô trĩu hẳn xuống trên đôi mắt nâu khi cô ngước nhìn anh. “Những chuyện đó là việc của đàn ông.”


“Vậy là, công việc duy nhất của cô là kéo chúng lên?”


“Tất nhiên rồi,” cô trả lời như thể anh bị thiểu năng


Nhưng Max không sinh ra đã thiểu năng và biết rõ rằng cô đang thiết lập các luật lệ khi cô tiếp tục. Anh kéo con cá xanh nhỏ ra khỏi lưới và gỡ móc câu khỏi miệng nó. Anh đặt nó lên sàn, nơi nó quăng mình lật ngược lại.


“Chúng không phải rất đẹp sao?” Lola kêu lên, đặc biệt tự hào, như thể cô tự mình tạo ra chúng vậy.


“Chúng trông cũng được.” Anh bế con cá mú ra khỏi lưới và gỡ móc câu. Vậy là, cô đã bắt được hai con cá. Có gì ghê gớm đâu. “Trong một nhiệm vụ huấn luyện ở Malaysia, tôi đã bắn vỡ đầu một con rắn mang bành và lấy nó làm bữa sáng đấy.”


Cô nhìn anh qua khóe mắt. “Và anh kể cho tôi chuyện này... bởi vì?”


Anh đặt hai con cá cạnh nhau nhưng không trả lời. Anh không biết lý do mình lại kể cái câu chuyện ngu ngốc đó ra. Ngoài lý do rằng có thể anh muốn gây ấn tượng với cô, một điều thật xấu hổ để mà thú nhận, thậm chí cả với bản thân anh.


“Anh cảm thấy bị đe dọa à?”


Anh ngước nhìn cô. “Bởi cái gì cơ?”


“Bởi tôi. Việc tôi bắt được cá đe dọa đến bản lĩnh đàn ông của anh à?”


Max tặc lưỡi khi đứng dậy. Anh không cảm thấy bị đe dọa, chỉ thấy lố bịch thôi. “Cưng à, bản lĩnh đàn ông của tôi vẫn ổn. Để khiến tôi cảm giác ít đàn ông hơn phải tốn nhiều hơn con cá bé xíu của cô đấy.”


“Nghe anh có vẻ ghen tị nhỉ.”


Có lẽ đôi chút, nhưng anh sẽ không bao giờ thú nhận điều đó. Không bao giờ. “Với mấy con cá bé xíu đó chắc? Còn lâu nhé.”


Bé Cưng nhảy khỏi ghế và vẩn vơ đi tới chỗ lũ cá. Con cá mú đập đuôi xuống sn và chú cún nhảy lùi lại. “Để mắt tới Bé Cưng trong lúc tôi đi tìm thùng đựng đá nhé,” cô chỉ thị, rồi đi vào phòng ăn.


Chú chó dựng tai lên và nhích lại gần. Nó liếm đuôi con cá mú và bị đập vào mũi. Một lần nữa nó lại rút lui.


Max liếc nhìn cánh cửa phòng ăn, rồi hạ giọng. “Đừng có làm một con chó đỏng đảnh nữa và đi qua đấy đi. Nhanh lên nào.” Anh không thể bắt mình gọi chú chó bằng cái tên ẻo lả của nó, nên anh quyết định, “Qua đó đi, B.C, và cho con cá đó xem ai mới là chủ.”


Được lời khuyến khích của một con đực khác làm chỗ dựa, Bé Cưng tới chỗ đầu cá, khịt khịt hai lần, rồi liếm mắt con cá. “Đúng rồi, thế mới là một cậu bé ngoan chứ.”


“Bé Cưng!” Lola đi ra từ phòng ăn và lấy tay đập vào nắp một thùng giữ lạnh Styrofoam. “Tránh xa lũ cá đó ra.” Cô đặt cái thùng xuống sàn, rồi ngước lên nhìn Max. “Tôi tưởng anh sẽ trông chừng nó chứ.”


Max không nhớ từng đưa ra một lời cam kết nào như vậy hết. “Con chó của cô nghe không được rõ lắm.”


Trong thùng, Lola đã đặt hai túi đá đông lạnh có thể tái sử dụng. “Đá trong tủ lạnh tan gần hết rồi, nhưng những cái này vẫn còn cứng,” cô nói. Rồi cô liếc nhìn anh và thêm vào, “Bắt đầu và đặt chúng vào đi.”


Anh cũng không nhớ đã ký hợp đồng làm tay sai vặt cho cô đâu. “Vinh dự đó thuộc về cô đấy.”


“Không sao đâu mà. Tay anh cũng đã có mùi cá rồi.” Cô nhìn xuống người mình. “Và tôi đang mặc đồ trắng nữa chứ.”


“Ừ phải rồi.” Anh quỳ xuống cạnh thùng lạnh và đặt con cá vào trong. Ghế ngồi câu của anh rê đi vài inch ngang sàn tàu và anh liếc nhìn chiếc cần câu gần như đã cong làm đôi của mình.


“Chúa ơi,” anh rủa, và nhanh chóng nhỏm dậy, hầu như không cảm thấy cơn đau bên lườn khi adrenaline bắn xuyên qua an. Anh tóm lấy cần câu và thu dây câu khi đi tới bục tắm. “Mang lưới đến đây,” anh rống lên với Lola. Bục tắm tròng trành với các con sóng và nước biển vỗ lên chân anh. Anh kéo đầu cần lên và quay như điên. So sánh với hai con cá hồi mà anh từng bắt được, con cá này cứ như một chiếc Buick [15] vậy.


Anh thoáng nhìn thấy màu đỏ dưới mặt nước xanh trong. Lola vốc nó vào lưới, và anh ngay lập tức nhấc nó khỏi tay cô. Với c n câu trong một tay, anh xem xét con cá hanh màu đỏ rực rỡ. Nó phải nặng ít nhất mười một cân.


Một lần nữa, anh lại theo Lola tới sàn tàu và gỡ móc câu ra. “Hãy nhìn nó đi,” anh nói khi quỳ xuống và đặt nó lên sàn tàu. Đó là thứ xinh đẹp nhất mà anh từng nhìn thấy trong một khoảng thời gian dài, với lớp vảy đỏ xinh đẹp và những cái vây có gai.


“Nó chỉ là một con cá thôi mà.”


Anh đứng lên và lùi lại một bước để chiêm ngưỡng thành quả của mình. “Nó khổng lồ.”


Lola khoanh tay dưới ngực. “Chậc, tôi đã câu được nhiều hơn anh.”


“Cả hai con của cô không nặng bằng một con của tôi.”


“Anh chưa nghe thấy sao? Kích cỡ không quan trọng.”’


Anh nhìn ra chỗ cô. “Vớ vẩn.” Đôi môi đầy đặn của cô bĩu ra và anh mỉm cười. “Chỉ một thằng đàn ông có kích cỡ của quý nhỏ mới tin vào thứ tào lao đó.”


Lông mày cô nhíu lại và trán cô nhăn nhó. “Tôi chỉ biết điều đó là sự thật.”


Max lắc đầu và bật cười. “Tôi có thể chứng minh cô sai.”


“Cảm ơn, nhưng để khi khác


“Lúc nào cũng được, Lolita ạ.”



Chương 6


Lola đặt gạo trắng lên bếp để chuẩn bị nấu, rồi trộn bột lá kinh giới, húng tây, ớt bột cay, một ít bột ớt cựa gà, và một nhúm muối vào bát.


Lúc nào cũng đ ược, Lolita ạ, Max chính xác đã thì thầm vào tai cô như thế. Chậc, có thể không hẳn là thì thầm, và cũng không phải ngay cạnh tai cô, anh đứng quá xa để làm điều ấy. Anh đã hạ thấp giọng như một chút vuốt ve thân mật khiến tóc gáy cô dựng lên. Một trải nghiệm không hoàn toàn không dễ chịu. Điều này thật là tệ. Rất tệ. Và còn nguy hiểm nữa.


Đêm đầu tiên cô thấy Max, cô đã sớm biết anh rất nguy hiểm, chỉ là cô lại không biết mối nguy nằm ở việc nhìn anh như một người đàn ông, chứ không phải coi anh là kẻ trộm hay cướp biển. Cô không muốn nhìn vào khuôn mặt bầm dập của anh mà lại nhìn thấy sự đối lập choáng ngợp dưới các vết thâm tím. Quai hàm và cái cằm cương nghị đối chọi với một khuôn miệng đầy đặn, khuôn miệng mà có thể sẽ mềm mại trên bất kỳ người đàn ông nào khác, nhưng không phải Max. Chín mươi chín phần trăm máu anh được tạo nên từ kích thích tố sinh dục nam không pha tạp, dẫn đến không chút nghi ngờ việc anh một trăm phần trăm có hứng thú với bạn khác giới.


Cô không muốn xem Max như một người đàn ông thông thường nào khác. Một anh chàng giết rồng. Một anh chàng giải cứu các tiểu thư yếu đuối và những chú chó đang chìm, rồi còn quăng dây và mổ bụng con cá to nhất nữa.


Phải sau khi anh đã chiêm ngưỡng thành quả của mình từ mọi góc độ và khoác lác về kích cỡ của nó cứ như thể nó là con cá lớn nhất từng có trên đời thì anh mới chịu mổ bụng cả ba con cá đó. Anh đã đánh vẩy chúng như dân chuyên nghiệp, và vì họ bắt được nhiều hơn lượng họ có thể ăn trong một bữa, họ đã gói một nửa con cá hanh và cả con cá mú lại trong bọc ni lông rồi đặt chúng vào tận cùng tủ lạnh.


Trong lúc Lola lục phòng ăn tìm gia vị, Max đã đi khởi động động cơ và dọn dẹp. Trong chạn bát, cô đã tìm thấy dầu oliu mới, năm quả chanh, và gạo. Trong lúc chờ cơm chín, cô ướp gia vị lên bốn miếng cá và còn thêm vào một nhúm hạt tiêu đen. Khi dầu oliu được đun nóng tới nhiệt độ thích hợp, cô đặt các miếng cá vào chảo và rán mỗi mặt khoảng mười bảy phút.


Cô không tự coi mình là một đầu bếp siêu đẳng, nhưng một phần quá trình chữa chứng biếng ăn của cô dành để học cách có mối quan hệ lành mạnh với thức ăn. Học cách ăn trở lại. Và học cách ăn cũng có nghĩa học cách nấu một bữa ăn không chỉ gồm các món nấu bằng lò vi sóng trong một ngày. Cô đã tham dự vài lớp học, nhưng chủ yếu cô học nhờ đọc vô số sách dạy nấu ăn mà cô đã sưu tập từ khắp thế giới.


Cô có đến một trăm mười hai quyển sách nấu ăn, và một số cô thậm chí còn không thể đọc được bởi vì chúng viết bằng tiếng Pháp, Ý, hoặc Tây Ban Nha. Cô đã mua tất cả những quyển ấy trong những năm cuối cùng trong sự nghiệp làm người mẫu, khoảng thời gian mà bệnh của cô đã vượt quá tầm kiểm soát. Khoảng thời gian mà mọi ý nghĩ đều là trong ức gà có bao nhiêu gam chất béo. Ý nghĩ về máy tính lượng calo bỏ túi và tính xem phải mất bao nhiêu phút trên máy tập chạy và tập đạp mới đốt hết được một cốc sữa chua. Và rồi, cuối cùng là nghĩ đến tình trạng mất kiểm soát hoàn toàn lẫn chứng ăn uống điên cuồng luôn dẫn đến cảm giác chán ghét bản thân và đưa cô tới phòng vệ sinh.


Đó không phải là một bức tranh quyến rũ cho lắm, nhưng Lola vẫn còn may mắn chán. Cô chưa từng phải sờ đến kim tiêm hay thuốc kích thích, cái giá mà rất nhiều người đã phải trả cho cuộc sống hào nhoáng. Cái giá cho hình ảnh cơ thể phi thực tế mà ngành công nghiệp giải trí và giới công chúng thích xét đoán cân nặng đòi hỏi. Giờ đây, ba năm sau khoảng thời gian ấy, Lola vẫn xem chừng những gì cô ăn vào, nhưng cô xem chừng để bảo đảm rằng cô không bị giảm cân. Tình trạng luôn là một động cơ riêng có thể khai hỏa một lần tuột dốc không phanh khác của cô.


Cửa phòng ăn mở ra và Max đi vào, mang theo một vệt nắng chiều sau lưng và Bé Cưng cạnh gót chân trần. Đỉnh đầu anh chỉ cách nóc cabin có sáu mươi phân, và dường như anh lấp đầy cả không gian với bờ vai rộng của mình. Anh đã tắm rửa và thay sang một cái sơ mi jean mà anh tìm thấy trong phòng nghỉ. Tất nhiên là nó không vừa với anh,cắt hai ống tay ngắn ngủn đi để có chỗ cho bắp tay của mình. Anh bỏ thân áo trước mở khuy ngang lồng ngực rộng.


“Thơm như nhà hàng ưa thích nhất của tôi ở New Orleans ấy,” anh nói khi đi tới bàn ăn và rót hai cốc rượu vang trắng mà cô đã lấy khỏi giá rượu của nhà Thatch.


Lola sắp xếp miếng cá hanh đã sém lại và cơm lên một cái khay màu ngọc bích và thầm ước cô có ít bí xanh và bí vàng để xếp lên cùng. Cô đã bày bàn ăn với các đĩa sứ đồng bộ, dao nĩa không rỉ và đặt khay đồ ăn vào giữa bàn.


Cho Bé Cưng, cô nấu những gì còn lại của chú cá màu xanh xinh đẹp, một lượng mà sau khi làm sạch, vừa vặn thích hợp cho chú cún của cô. Rồi cả ba cùng ngồi xuống ăn trưa, Bé Cưng thì ăn trên một cái đĩa nhỏ trên sàn.


Max vùi vào đĩa thức ăn đầy hăng hái như một người đàn ông rõ ràng là thích hưởng thụ thức ăn. Anh không đặt khửu tay lên bàn, nhai bằng miệng, hoặc nhào lấy nĩa ăn, nhưng anh chắn chắn là một người phàm ăn. “Món này đánh bại ngũ cốc và bánh quy không ngóc đầu dậy nổi luôn,” anh nói giữa các lần nhai.


Lola nâng cốc lên và hớp một ngụm lớn. Lời khen của anh làm cô hài lòng hơn thông thường, và cô phải tự nhắc nhở mình giơ cao hàng rào phòng thủ. Đây không phải một dịp giao tế xã hội nào đó, và anh cũng không phải người yêu hay thậm chí còn không phải bạn cô. Cô đã làm bữa trưa cho anh bởi vì cô phải nấu đồ ăn cho mình. Để sống sót. Chẳng gì hơn.


Khi Lola cắn một miếng cá, cô nhìn vào mặt Max. Anh vẫn dán gạc trắng trên trán và mắt trái của anh thâm sì lại, nhưng đa số các vết sưng đã biến mất. Ánh nắng từ cửa sổ rọi sáng cả bàn ăn và chiếu lên các dụng cụ bằng gỗ và crôm. Ánh sáng tự nhiên rải một vầng sáng siêu hình từ ngoài vào trong, và chẳng thứ gì mang lại cảm giác chân thực hết. Không phải anh. Không phải cô. Cũng không phải con thuyền Dora Mae .


Anh ngước lên, và dưới hàng lông mày đen và dải lông my nhọn hoắt, đôi mắt xanh của anh nhìn thẳng vào mắt cô. Rồi anh mỉm cười và cô phải ép mình nuốt xuống. Cô cần đi về nhà. Cô không chỉ phải tìm một thám tử tư và đòi lại cuộc đời của mình, mà cô càng ở lâu cạnh Max cô càng phải đấu tranh mãnh liệtơn để không xem anh như một người đàn ông. Một người đàn ông mà, dưới những vết thâm tím, khiến một phụ nữ muốn soi lại gương và bỏ một viên Altoid [16] vào mồm. Một người đàn ông có thể dễ dàng bao bọc cô trong lồng ngực rộng của mình và khiến cô tin rằng mọi chuyện đều sẽ ổn cả. Tin rằng anh sẽ giải quyết tất cả các rắc rối của cô. Chỉ có điều anh lại chính là người phải chịu trách nhiệm cho các rắc rối ấy.


Cô tin rằng anh không hề cố ý lôi cô vào đời anh hay cuộc lẩn trốn khỏi Nassau của anh, tin rằng cô đã ở nhầm chỗ nhầm lúc. Tin rằng anh cần phải mau chóng rời khỏi đảo, và anh không hề biết cô lại ở trên thuyền. Biết và tin anh đáng lẽ chẳng thể thay đổi một chuyện gì, nhưng không hiểu sao vẫn có. Từ khi anh cứu Bé Cưng, cô không thể ép mình ghét anh thêm nữa. Ngược hẳn lại thì có. Anh càng kín miệng bao nhiêu thì anh càng làm cô thấy tò mò bấy nhiêu.


Lola chưa bao giờ bị gán vào chữ kiên nhẫn hay khôn khéo hết, và đang muốn biết thêm về anh đến chết đi được. “Vậy,” cô bắt đầu, “nếu anh không phải CIA, thì có phải anh là một trong những người hoạt động mờ ám ngầm không?”


“Chúng ta lại quay lại chuyện đó đấy à?”


“Phải. Nếu anh đã nghỉ hưu khỏi Hải quân như anh nói, thì anh làm việc gì cho chính phủ thế?” Cô ăn vài miếng cơm và cá, rồi tẩy trôi xuống bằng rượu vang.


Anh ăn nốt phần cá hanh của mình. “Tôi có thể kể cho cô,” anh nói khi với ngang qua bàn và lấy thêm một miếng nữa, chuyển động cơ bắp trơn tru của anh thu hút sự chú ý của Lola. “Nhưng rồi tôi sẽ phải giết chết cô.”


“Hài hước thật.” Cô đặt ly rượu của mình lên bàn. “Vậy sao anh không kể cho tôi những chuyện sẽ không khiến tôi bị giếtấy?”


Anh bật cười, và cô ngạc nhiên vì anh kể cho cô thật. “Hãy nói thế này, theo giả thuyết, có vài thứ mà chính phủ có thể muốn được làm, nhưng lại không thể làm qua các kênh thông thường. Trong các trường hợp đó, họ có thể muốn được làm hộ


“Giả dụ như là?”


“Có thể xâm nhập vào một hệ thống quan trọng hoặc cản trở một đoàn binh lính bất hợp pháp ở Afghanistan chẳng hạn.” Anh ăn thêm vài miếng nữa và trầm ngâm nhai, như thể anh đang ước lượng chính xác những gì sẽ kể cho cô. “Chuyện chính phủ Mỹ có những luật lệ và đường lối cho tất cả mọi việc cũng không có gì bí mật, và những luật lệ ấy chắc chắn có vài điều không thể chấp nhận được trên phương diện chính sách quốc gia. Những mục tiêu bất lợi như nhà máy chiến tranh hóa học chỉ có thể bị tấn công trong một trận tập kích hợp pháp. Nhưng đến lúc quân đội lập kế hoạch tấn công và tổng thống ký lệnh thì lũ kẻ xấu cũng đã biết về chuyện đó và đã di chuyển các chất hóa học, hoặc đầu đạn hạt nhân,hoặc bất kỳ thứ gì của chúng đi rồi. Một con đường để Mỹ phản công lại mà vẫn từ chối được trách nhiệm có thể là thuê một, hai, hay thậm chí năm người để tấn công ngầm.”


“Và một trong những người đó là anh.”


“Có thể.”


“Vậy anh thuộc dạng James Bond kết hợp với Jean-Claude Van Damme à?”


Anh chỉ mỉm cười và tiếp tục ăn.


Lola cũng ăn, nhưng cũng không có chuyện cô đã hỏi xong rồi. “Cái nhóm phát triển mà hôm qua anh nhắc đến là gì ấy nhỉ?”


“Nhóm Phát Triển Chiến Tranh Đặc Biệt Thuộc Hải Quân.”


“À ừ, nó có giống như một đội SEAL không?”


“Gần gần,” anh thông tin cho cô giữa các lần nhai. “Chủ yếu những gì DEVGRU làm được coi là mật và là một phần của JSOC [17] .”


“J-Sock [18] là cái gì cơ?”


“Bộ chỉ huy các chiến dịch đặc biệt.”


Cô lắc đầu và nhướn lông mày. “Vậy, anh đã làm gì?”


Anh ăn một miếng cơm và dùng rượu vang đẩy nó xuống. “DEVGRU là một bộ phận chống khủng bố.”


“Và?”


“Và làm chính xác những gì cái tên nêu lên, mặc dù chính phủ sẽ phủ nhận chuyện đó. Chúng tôi cũng đã tiêu rất nhiều thời gian và tiền thuế để chế tạo, thử nghiệm, và đánh giá các chiến thuật, vũ khí, và trang thiết bị. Đó cũng cách chính phủ có khả năng đưa ra một vụ kiện giả chống lại tôi.”


“Chờ đã.” Cô giơ một tay lên. “Anh thử nghiệm trang thiết bị? Các thiết bị điện à?”


“Đủ mọi loại.”


Một tia hy vọng nhỏ nhoi làm cô bật thẳng dậy. “Vậy thì anh có thể làm radio đúng không?”


Anh nâng mắt khỏi đĩa, rồi lông mày anh nhíu chặt lại. “Lola, cô đã làm cháy radio, hệ thống lái, và thậm chí cả máy dò độ sâu.”


Cô cũng được giúp đấy chứ, nhưng cô không bận tâm chỉ ra phần của anh trong vụ phá hoại phòng chỉ huy. “Còn thứ gì khác anh có thể dùng để làm ra một cái mới không?”


“Gì nào, giày của tôi chắc?”


“Tôi không biết. Tôi chẳng biết gì về điện tử hết.”


Anh tựa lưng vào ghế. “Vậy hãy tin lời tôi đi, không có cách nào để chế tạo radio liên lạc với ai đó ngoài kia đâu.”


Tia hy vọng của cô tắt ngóm, cô dốc cạn cốc rượu vang của mình và với lấy chai để đổ đầy cốc. Khi cô cử động để đổ đầy cả cốc của anh, anh đặt tay lên miệng cốc.


“Có một chai vang đỏ nếu anh thích hơn.” Khi Lola đặt lại chai rượu lên bàn, cô cảm thấy rượu vang ngấm vào huyết quản của cô, làm cô ấm lên từ trong ra ngoài. Thường thì cô không phải một người nghiện rượu thế này, nhưng cô cho là bởi vì lúc trước cô chẳng ăn gì đáng kể hơn bánh quy, nên cô cảm thấy rượu dễ chịu hơn thường ngày.


“Không, cảm ơn. Giống như anh em họ của bố cô, tôi thích bia thẳng từ chai hơn.”


Anh vẫn nhớ những gì cô nói về gia đình cô. Anh có để tâm. Theo kinh nghiệm của cô, chuyện đó rất hiếm. Thường thì đàn ông chú ý nhiều đến vẻ ngoài của cô hơn là những gì cô nói. “Và anh có thích chơi bời như thủy thủ trong ngày nghỉ cuối tuần không?” cô hỏi trước khi kịp suy nghĩ chín chắn.


Nĩa của anh dừng lại và anh ngước lên nhìn cô. “Đó là một chủ đề mà chắc chắn là chúng ta không nên dính vào.”


Hầu như chắc chắn anh đúng. “Sao không?”


“Bởi vì cô không muốn nghe đến những tay thủy thủ hứng tình đâu.”


Không, cô không muốn nghe chuyện về những tay thủy thủ. Ngồi trong phòng bếp đầy nắng nơi mà dẫu sao cũng chẳng thứ gì có vẻ chân thực hết, cô muốn nghe về Max Zamora. Anh chàng ăn rắn mang bành làm bữa sáng. “Anh có mỗi cô bạn gái ở mỗi cảng hay không?”


“Bạn gái à?”


Bé Cưng nhảy lên ghế và cuộn tròn cạnh Lola. “Có nhiều hơn một người không?”


“Cô thực sự muốn biết đấy


Muốn không nhỉ? Lola đã du lịch đến gần như mọi quốc gia trên thế giới, và cô cũng đã thấy rất nhiều. Cũng đã kinh qua một số chuyện, nhưng cô cá rằng mình chưa hề nhìn thấy hay trải nghiệm bất kỳ thứ gì giống những gì Max đã nhìn thấy và trải qua. “Sao lại không?”


“Được rồi, nhưng cứ nhớ là cô đã đề nghị đấy.” Anh dựa người ra trước và đặt hai cẳng tay lên bàn. “Nếu cô là một người đàn ông trẻ và bị thiếu thốn...” anh ngừng lại, dường như cải tổ lại suy nghĩ của mình, rồi tiếp tục, “thiếu thốn tình dục hàng tháng trời không dứt, sớm thôi đó sẽ là tất cả những gì cô nghĩ đến. Một khi cô cập cảng, cô có xu hướng hơi điên lên và ngủ với bất kỳ cái gì có một cặp vú ấy chứ.” Một lần nữa anh lại dừng lại trước khi nói, “Xin lỗi về chuyện đó, ý tôi là ngực.”


Lola cắn thành trong của môi để khỏi bật cười. Cô phải khen ngợi anh vì ít nhất cũng đang cố nói năng đứng đắn vì cô, nhưng nếu anh nghĩ mình đã làm cô sốc, thì không đâu. Cô đã ở cạnh quá nhiều nhiếp ảnh gia xấu mồm, các đại diện bẩn thỉu, và những tay chơi bời thiếu đứng đắn để thấy sốc trước những gì anh vừa nói. Chỉ vì cô không sử dụng loại ngôn từ đó không có nghĩa là trước đây cô chưa từng nghe. Hay cũng không phải cô chưa từng nghe những từ còn tệ hơn từ chỗ những tay đàn ông nghĩ rằng bởi vì họ thấy cô trên quảng cáo đồ lót thì cô sẽ thích những chuyện giường chiếu tục tĩu thì thầm vào tai mình. “Thế còn những người lớn tuổi hơn thì sao?” cô hỏi. “Người lớn tuổi có xu hướng phát điên không?”


Anh ngồi tựa ra sau. “Có, nhưng chúng tôi biết cách điều hòa tốc độ của bản thân.” Ánh mắt anh hạ xuống miệng cô. “Cô có muốn những chi tiết lý thú không?”


Môi cô hé ra thở, và một hình ảnh về anh nhảy bộp vào đầu cô. Hình ảnh về lồng ngực cơ bắp rộng rãi, lớp lông đen ngắn mọc lên ngang những cơ ngực và cơ bụng rắn chắc của anh, và con đường dẫn đến kho báu trải dọc xuống phần bụng phẳng rồi biến mất dưới cạp quần lót đùi ướt đẫm của anh. Lớp vải cotton bám dính lấy anh và phác ra món hàng ấn tượng của anh. Tôi có thể chứng minh là cô sai , lúc nãy anh đã cam đoan như vậy với cô khi họ thảo luận về kích cỡ. Vào lúc ấy, cô tin anh.


Ánh mắt anh nhìn lên mắt cô, và ý tình dục lấp đầy không khí ẩm ướt, nóng bỏng, sống động và chạy dọc huyết quản cô cùng với rượu vang. Mạnh mẽ và hoàn toàn là lỗi của cô. Cô đang đùa với lửa.


Một hàng lông mày nhướn lên tận trán anh, thầm hỏi cô có thích đùa tiếp hay không. Cô biết không chút nghi ngờ rằng một với anh chàng như Max, cô sẽ thua chắc. Anh làm cô sống dậy. Anh là loại đàn ông phải thắng bằng mọi giá. Toàn bộ hoặc không gì cả. Và cùng lúc Lola không hề là một cô nàng bảo thủ, cũng không có chuyện cô ngủ với những người cô chỉ vừa mới gặp.


Ở tuổi mười bảy, cô đã mất trinh cho một anh chàng tên là Rusty, và cô chưa bao giờ thấy hối tiếc. Không giống những phụ nữ khác mà cô biết, cô chưa bao giờ có trải nghiệm tình dục tồi tệ, chỉ là mức độ có khác nhau từ tầm tầm tới huy hoàng mà thôi. Cô có cảm giác rằng Max sẽ rơi vào mục thứ hai, nhưng cô chỉ mới nhìn thấy anh hai hôm trước, và phần lớn thời gian, cô thậm chí còn không thích anh. Giờ đây cô thực sự cũng không muốn thích anh, mặc dù dường như cô không thể cản mình lại.


Đến lúc rút lui thôi. Lúc phải thay đổi chủ đề rồi. “Vậy, anh đã nói anh sống ở đâu nhỉ?” cô hỏi.


Khóe miệng anh cong lên cười. “Alexandria, Virginia,” anh trả lời, và chủ đề chuyển tới ngôi nhà cổ hai trăm tuổi mà anh đang trong quá trình nâng cấp.


Cô kể cho anh về việc bắt đầu doanh nghiệp của cô, và lý do cô quyết định đặt trụ sở ở Bắc Carolina vì đó là nhà cô. Anh kể cho cô về công ty an ninh của anh và cách anh thành lập nó bởi vì anh cần một công việc thực sự. Cảm giác bùng cháy giữa họ dịu lại, quay về một khoảng cách đứng đắn. Nhưng chưa hoàn toàn tan biến. Một khi đã thả nó ra, nó sẽ vẫn ở đó. Lơ lửng giữa hai bọn họ, và cũng như không khí ẩm, cô gần như có thể chạm vào nó.


Không khí trong phòng máy dày đặc như nhựa đường và cũng đen xì y như vậy. Max chiếu đèn pin vào cỗ máy bốn trăm bốn mươi mã lực, rồi tắt điện. Mồ hôi chảy dọc ngực anh, và anh nắm lấy một nắm vải áo và chùi mặt. Anh quét ánh đèn qua máy phát điện, thùng chứa nước ngọt, tới chỗ đuôi lái và xi lanh lái.


Có lẽ có thứ gì đó mà anh đã bỏ qua. Một cách nào đó để lái tàumáy. Một giọt mồ hôi nữa chạy dọc mũi anh, và anh di chuyển tới chỗ cửa sập. Tiếng Bé Cưng sủa và lời đáp lại dịu dàng của Lola vang tới tai anh khi anh trèo khỏi bụng thuyền.


Sau bữa trưa, cô đã thông báo cho Max rằng cô sẽ đi tắm, và ngầm hiểu không cần cô nói ra rằng anh nên bận rộn ở chỗ nào khác. Cô đã lấy dầu gội, xà phòng, và đã lấy bàn chải đánh răng khỏi cốc rượu rum mà lúc trước anh đã đặt bàn chải vào để tẩy trùng. Cô không hỏi sao mà nó tới được đó, và anh cũng không khai sáng thông tin cho cô.


Max đóng cánh cửa lại phía sau và không thể không chú ý tới khăn tắm đỏ và áo sơ mi trắng của Lola bị vứt lên ghế ngồi câu cá trên sàn tàu. Mấy giờ qua đại dương đã dịu lại, và Lola cùng chú cún của cô ngồi trên bục tắm phía dưới. Cặp chân trần của cô vắt vẻo qua thành tàu. Cô đã gội đầu và tóc nằm trên lưng cô thành bốn khúc lớn. Một chiếc quần lót lụa màu hồng che lên mông cô, và cô mặc một cái áo lót ren màu hồng. Với cô quay lưng về phía anh, anh chỉ có thể nhìn thấy mép một bên ngực cô, nhưng anh cũng không cần nhìn thấy tất cả vẫn cảm thấy được ảnh hưởng làm anh nóng rực. Anh đã cố lờ đi cơn nhức nhối bền bỉ từ khi anh suýt hôn cô sáng nay, nhưng nó đã trở nên tệ hơn nhiều khi ngày trôi đi. Đặc biệt là trong bữa trưa.


Quay gót, Max đi vào thuyền. Anh hít vào một hơi và từ tốn thở ra. Anh bị bẫy kín lại mất rồi. Hôm qua anh còn hài lòng với việc đi theo dòng hải lưu trong vài ngày và từ từ dạt về hướng Bimini. Giờ thì anh cũng không quá chắc là mình không nên phát tín hiệu và mạo hiểm với bè đảng Cosella nữa. Lola đang khiến anh phát điên. Anh gần như ước rằng cô sẽ quay lại với việc chửi rủa anh và nhìn anh như thể anh có ý định hành hung cô, chứ không phải nhìn anh qua đôi mắt nâu to tròn và hỏi về đời sống tình dục của anh. Khiến anh nghĩ đến chuyện đã bao lâu rồi kể từ lúc anh ở cùng một người đàn bà.Khiến anh băn khoăn xem cô sẽ làm gì nếu anh lật cái khăn đỏ mà cô mặc làm váy lên và bận rộn tay chân, ở ngay đó trên bàn ăn. Chỉ nhìn cô thôi cũng khiến anh nghĩ đến việc chạy dọc tay lên đôi chân trần dài của cô và quấn chúng lại quanh eo anh.


Lola Carlyle là một mối đe dọa tới sự minh mẫn của anh. Là một đòn tấn công không ngừng nghỉ lên các giác quan của anh, và chẳng có chỗ nào anh có thể đến để tránh xa cô. Chẳng có chỗ nào để tránh khỏi cảnh cô nhìn anh qua mép kính râm, hay cảnh cô tắm táp trong đại dương. Chẳng có chỗ nào mà làn gió lại không mang theo âm thanh giọng cô hay mùi hương tóc cô. Và với mỗi giờ trôi qua, giữ tay dính rịt vào người anh ngày càng trở nên khó khăn hơn. Ngày càng khó khăn để nhớ xem chính xác tại sao anh lại phải cố gắng làm thế.


Tóm lấy ống nhòm, Max rời khỏi cabin và hướng đến phòng chỉ huy, kéo ghế ngồi câu theo cùng. Lola vẫn chưa quay lại từ bục tắm, nhưng Bé Cưng vẫn đi theo anh. Chú cún con ngồi cạnh chân Max khi anh nhìn qua cặp ống nhòm, nhìn ra Đại Tây Dương mênh mông gợn sóng, và chẳng thấy gì hết. Bé Cưng dựa vào mắt cá chân của Max và anh hạ cặp ống nhòm và nhìn xuống chú cún nhỏ.


“Mày cần gì?” anh hỏi, nhưng Bé Cưng dường như thấy hài lòng chỉ với việc được ngồi cạnh anh. Bên trái cái đuôi mập mạp của con chó là khẩu súng bắn pháo hiệu đã tan chảy một phần, món đồ đã khởi đầu toàn bộ chuyện lộn xộn này. Max nhặt nó lên và lật ngược khẩu súng lại trong tay.


Không, anh sẽ không dùng nó để phát tín hiệu tới một con thuyền khác, bất kể Lola có khiến anh mất trí đến thế nào đi nữa. Nhưng nó có thể hữu dụng khi họ dạt đến gần Bimini.


Lola quyết định là Bé cưng mắc phải hội chứng Stockholm [19] . Kể từ khi Max kéo chú cún lên khỏi đại dương, nó đã phát triển một thứ tình cảm tôn sùng người anh hùng. Nó gắn chặt với Max bất kể Max có muốn hay không. Và từ chỗ Lola ngồi trên ghế sô pha trong phòng giải trí, tình cảm ấy cũng không hẳn chỉ từ một phía.


Cô liếc qua mép tờ tạp chí Câu Cá Nước Mặn mà cô đang cố đọc mà không hề thành công, và nhìn vào phòng ăn. Max đã trải rộng các bản đồ lên bàn, và anh liên tục phải đẩy Max khỏi chân.


“Rời khỏi đó đi, B.C,” anh nói khi vẽ một đường lên bàn đồ. Anh lúi húi với cái kính lục phân một chút, rồi vẽ một đường khác. Mặt trời đã lặn cách đây một giờ, và anh đã lại khởi động động cơ. Ánh sáng trên đầu rọi qua người anh và Bé Cưng, chiếu lên tóc anh và đỉnh tai của Bé Cưng.


Lola không biết phải cảm thấy gì về sự gắn bó mà Bé Cưng mới dành cho Max. Trước kia cô chưa bao giờ phải chia sẻ chú cún, và cô thừa nhận có cảm thấy chút cùng lúc ấy, cô cũng mừng vì chú cún của mình cuối cũng cũng đã tìm thấy tình bạn với giống đực, dù chỉ tạm thời. Bé Cưng cần có ảnh hưởng của đàn ông trong đời, và cô mừng vì Max không còn đe dọa ném nó qua thành tàu hay ăn thịt nó nữa.


Lola nhỏm dậy và đi vào phòng bếp. “Anh đã tìm ra nơi chúng ta đang ở chưa?” cô hỏi khi đến đứng cạnh bàn.


Anh thoáng liếc lên. “Đây,” là tất cả những gì anh nói, và chỉ vào bản đồ.


Cô không thể tin là cô lại trở về với thời phải moi từng mẩu thông tin đơn giản ra từ anh. “Đây là đâu?”


“Khoảng sáu mươi dặm ở phía đông nam của Bimini.”


“Còn bao lâu nữa chúng ta mới tới đó?”


“Không thể nói được. Hôm nay chúng ta không tiến được nhiều lắm.” Anh nhặt khẩu súng đã chảy lên, một cái dũa móng tay, và một tuýp Keo Dán Siêu Dính.


“Bây giờ anh đang làm gì đấy?”


Lần này anh thậm chí còn không thèm liếc lên. “Làm một cái radio, như cô đã đề nghị.” Rồi, không một lời, anh nhặt cái ống nhòm mới mà anh đã tìm được đâu đó lên và đẩy chúng về phía cô. “Làm gì hữu ích đi.”


Được rồi, có thứ gì đó đã khiến anh cực kỳ gàn dở, và Lola nghĩ tốt nhất là cứ rời khỏi khu vực này đi. Cô cầm lấy ống nhòm, đi ra ngoài rời khỏi những dải ánh sáng đang rơi khắp đuôi tàu, và bị bóng tối nuốt chửng. Hàng triệu ngôi sao chi chít trên bầu trời, và cô xoay vòng cho đến khi tìm thấy sao Bắc Đẩu. Làn gió mạnh thổi tung tóc dính vào mặt cô, và cô nhét vài sợi tóc xuống dưới cổ áo sơ mi.


Cô nâng ống nhòm lên mắt và nhìn ra ngoài Đại Tây Dương đen thẳm. Max không chỉ gàn dở, mà cô còn khá chắc rằng anh đang lảng tránh cô. Thật mỉa mai làm sao. Ngày hôm qua cô cố tránh mặt anh, và hôm nay thì anh đang cố tránh mặt cô.


Cô thấy có vẻ là nếu cô ở đầu này của thuyền, thì anh sẽ ở đầu bên kia. Đầu tiên cô nghĩ đó là vì anh biết cô đang tắm và anh muốn cho cô được riêng tư. Nhưng thậm chí sau khi cô đã mặc đồ và thấy anh ở mũi thuyền, anh cũng chỉ đơn giản đưa cho cô ống nhòm và bỏ đi không một lời.


Với ánh mặt trời rót xuống mái tóc đen của anh, anh đã đi tới bục tắm, thoát y chỉ còn quần lót, và lao xuống Đại Tây Dương. Cô đã ngồi ở mũi thuyền với hai chân vắt vẻo qua thành. Một tay cầm ống nhòm, cô nhìn anh bơi vài vòng quanh Dora Mae . Thi thoảng anh sẽ nhìn lên chỗ cô, nhưng không hề lạc nhịp và cũng không hề dừng lại cho tới khi anh đã bơi được tầm một tiếng. Không nghi ngờ gì, từ sau bữa trưa, Max đang cố lẩn tránh cô.


Làn gió nhẹ thổi mép khăn len dính vào đầu gối cô và da gà dậy lên trên đôi chân trần của cô. Cô nhìn qua cặp ống nhòm qua mạn tàu trái, nhìn ra chỗ những con sóng bạc đầu cách đó vài dặm. Con thuyền xuống rồi lên, và trong một phần nghìn giây cô nghĩ mình nhìn thấy một tia sáng. Tim cô nhảy lên tới họng và đập rộn ràng bên tai cô khi cô chờ nó sáng lên lại. Hàng giây dài đằng đẵng trôi qua và rồi cô lại nhìn thấy nó một lần nữa.


“Max! Max, ra đây đi. Tôi nghĩ mình nhìn thấy gì đó này,” cô hét lên. Cô không muốn đi vào trong và lôi anh ra, sợ rằng nếu cô hạ ống nhòm xuống, cô sẽ lạc mất hình ảnh tia sáng. Khi anh không xuất hiện, cô hét càng to hơn. “Max, ra đây ngay đi!”


“Chúa ơi,” anh chửi thề khi đi ra từ phòng ăn. “Cô muốn gì?”


Ánh sáng lại nhấp nháy. “Tôi thấy thứ gì đó. Tôi thấy một ngọn đèn.”


“Cô chắc chứ?”


“Tôi chắc.”


Max đi tới sau cô, và ngực anh chạm nhẹ vào lưng cô. Anh với tay lấy ống nhòm và nâng chúng lên mắt. “Ở đâu thế?”


Không còn có thể nhìn thấy được nữa, Lola chỉ tay. “Ngay ngoài kia. Anh có nhìn thấy nó không?”


“Không.”


“Nhìn kỹ hơn đi. Nó ở đó mà.”


Âm thanh sóng đập vào mạn thuyền lấp đầy không khí, và rồi, “À đúng rồi. Nó ở đó kìa.”


“Cái gì vậy?”


“Tôi không chắc. Nó ở quá xa. Nó có thể là một con thuyền, cũng có thể là phao báo hiệu.” Anh im lặng quá lâu làm Lola cảm giác muốn hét toáng lên. Cuối cùng anh nói, “Nó đang di chuyển, vậy nó không phải một cái phao báo hiệu đâu.”


“Chúng ta nên làm gì?”


“Chẳng gì hết.”


“Anh không thể có ý đó được. Chúng ta phải làm gì đó chứ!”


Anh hạ ống nhòm xuống, và qua bóng đêm anh nhìn vào mắt cô, nhưng anh vẫn giữ im lặng.


“Làm ơn đi Max. Làm ơn làm gì đó đi.”


Anh tiếp tục nhìn cô, và cô sắp sửa van xin anh thêm lần nữa thì cuối cùng anh nói, “Lấy những khẩu pháo hiệu còn lại trong hộp cấp cứu đi. Khẩu súng đang nằm trên bàn,” anh tiếp tục, giọng trầm sâu của anh lạnh lùng và bình tĩnh. “Và bật tất cả các bóng đèn mà cô tìm thấy lên.”


Nếu Max lạnh lùng và bình tĩnh, thì Lola ngược hẳn lại. Cô lao tới tủ đồ và vớ lấy ba thỏi pháo sáng còn lại. Cô bật các công tắc đèn trong phòng nghỉ và cả phòng tắm lên. Trên đường trở ra, cô chộp khẩu súng khỏi bàn. “Nó vẫn còn ở đó chứ?” cô hỏi, hổn hển như thể cô vừa đạp xe thể hình suốt một giờ vậy.


“Còn, nhưng nó cần dịch lại gần hơn.


“Gần hơn bao nhiêu?”


“Gần hết mức có thể.”


Miệng cô khô khốc và cô liếm môi.


“Lola?”


“Gì?”


“Hít những hơi thở sâu đều đặn đi.”


Ừ phải rồi. “Được rồi.”


“Nếu cô lại tăng thông khí phổi lần nữa, cô sẽ phải tự mình xoay sở đấy nhé.”


Cô đặt một tay lên lồng ngực và hít sâu khí vào phổi. Cô không muốn tăng thông khí phổi, ngất lịm, và bỏ lỡ việc được giải cứu. “Nó đang dịch chuyển gần hơn chứ?”


“Ừm.” Lola thấy như thể năm phút đã trôi qua anh mới đưa cô cái ống nhòm và cô đưa anh khẩu súng bắn pháo hiệu. “Đứng lùi lại. Tôi không biết cái này có hoạt động không nữa.”


Lola di chuyển tới sát mạn phải và nhìn xuyên qua bóng tối khi Max lên đạn.


“Gọi con chó của cô đi,” anh nói, và khi cô đã ôm Bé Cưng lại gần, Max nâng tay lên và bắn. Không có gì xảy ra hết. “Chết tiệt.” Anh kéo cò lại lần nữa và bắn. Lần này một quả bóng đỏ bắn khỏi nòng, tiếng nổ của khẩu súng cỡ nòng mười hai lớn hơn cô nhớ. Pháo sáng chu du ở góc chín mươi độ tới độ cao bốn trăm mét rồi nổ tung như pháo hoa ngày Bốn tháng Bảy. Nó kéo dài sáu giây huy hoàng, rồi tắt ngóm.


“Nó hoạt động rồi kìa!” Quá kích động để đứng im, Lola băng qua sàn tàu và nhìn ra chỗ mà cô biết con thuyền kia đang ở. “Mất bao lâu để họ tới được đây?


“Không lâu đâu, nếu họ thấy pháo sáng.”


“Làm sao họ có thể bỏ qua nó được?”


Anh lấy ống nhòm khỏi tay cô, và cô ngước nhìn lên mặt anh. Ánh sáng từ bên trong tràn lên boong tàu, và cô chú ý thấy đường thẳng dữ tợn trên miệng anh. Đối với một người sắp được giải cứu, anh không có vẻ vui mừng cho lắm. “Nếu họ không tìm kiếm nó, thì cũng dễ bỏ qua thôi.” Anh nâng ống nhòm lên mặt và nhìn ra Đại Tây Dương.


“Họ có đang đi về phía này không?” cô hỏi, mặc dù cô từ chối tin rằng con thuyền kia không nhìn thấy pháo hiệu.


Không một lời, anh đi tới mạn phải.


“Họ có đi về phía này không, Max?” cô lặp lại khi Bé Cưng nhảy khỏi tay cô.


“Trông không có vẻ là như thế.” Anh hạ ống nhòm xuống và nạp đạn vào súng. Viên pháo thứ hai rời nòng ngay lần thử đầu tiên và sáng rực cả bầu trời.


Lola lấy lại ống nhòm và đưa nó lên mắt, nhưng bất kể nhìn kỹ đến thế nào, cô cũng không thấy một ngọn đèn xa xa nào lập lòe giữa các con sóng. “Nó đâu rồi?”


“Nó đang đi về phía đông, chắc tới Andros hoặc Nassau.”


“Tôi không thấy nó.”


“Đó là vì lúc này nó đang đi xa khỏi chỗ chúng ta.”


“Bắn một viên pháo nữa đi.”


“Chúng ta nên giữ lại viên cuối cùng dành cho lúc chúng ta dạt lại gần một hòn đảo.


“Không!” Cô với lấy khẩu súng. Max không nhả nó ra. “Lần này họ sẽ nhìn thấy nó và quay lại mà,” cô kháng nghị. “Đi mà, Max.”


Với bóng tối sâu thẳm và vài vệt ánh sáng, Max nhìn xuống chỗ cô. Rồi, không một lời, anh lên đạn và nâng tay lên. Giống hai viên trước đó, viên pháo sáng thứ ba chu du một góc chín mươi độ và nổ bùng trong một quả bóng đỏ rực rỡ.


“Họ phải nhìn thấy cái này chứ.” Lola nhắm mắt lại và cầu nguyện nhanh. Cô hứa với Chúa rất nhiều điều khác nhau. Cô hứa sẽ cầu nguyện thường xuyên hơn – thậm chí cả khi cô không cần bất kỳ thứ gì – và cô kết thúc bằng lời hứa sẽ đến nhà thờ mới của chú Jed, một nơi truyền bá kinh thánh thực sự, bao gồm cả dựng lều và chữa bệnh thần kỳ.


Khi cô nhìn lại qua ống nhòm, cô hơi mong đợi được nhìn thấy ánh sáng lờ mờ thêm lần nữa. Cô chẳng nhìn thấy gì ngoài những cơn sóng nhấp nhô của Đại Tây Dương. “Sao những người có thị lực lại có thể không thấy những viên pháo sáng đó cơ chứ?”


“Đã muộn rồi và mọi người chắc đều ở trong. Trừ phi có ai đó đang đứng trên boong nhìn lên trời, không thì họ sẽ dễ bỏ qua nó thôi.”


Cô căng mắt ra tìm kiếm một thứ gì đó. Một ánh sáng lờ mờ, một cái bóng trên mặt nước.


“Lola, đến bây giờ họ đã đi rồi.”


“Có thể chúng ta chỉ là không thể thấy họ đang quay đầu mà thôi.” Cô nghe tiếng Max và Bé Cưng đi vào phòng ăn và quay ra vài giây sau. Tay cô bắt đầu mỏi, nhưng cô từ chối đầu hàng. Cô từ chối nghĩ rằng cô đã rất gần việc được giải cứu, chỉ rồi lại để nó tuột mất.


Max gỡ một tay cô ra khỏi ống nhòm và quấn tay cô lại quanh một cốc nước lạnh.


“Uống một cốc nước đi, Lola. Cô lại sắp


Cô không bị thế đâu, nhưng cuối cùng cô vẫn hạ ống nhòm xuống và uống nước. Thứ chất lỏng mát lạnh làm ướt lưỡi và cổ họng khô khốc của cô và cô uống cạn nó.


“Sẽ có những con thuyền khác,” anh bảo cô khi lấy cốc nước khỏi tay cô.


Lola nhìn vào mặt anh và òa khóc. Hoảng hốt, cô bịt tay vào miệng, nhưng cô không thể ngăn dòng cảm xúc chất chứa và cảm giác thất vọng tan nát thoát ra. Cô càng cố gắng bao nhiêu thì càng khó kiểm soát bấy nhiêu cho đến khi cô nghẹn ngào giữa những tiếng nức nở và nấc cụt không thể cản lại. “Tôi muốn con thuyền đó cơ, Max.”


Anh với lấy cô và kéo cô vào lồng ngực rộng rãi của mình. “Suỵt, nào. Mọi việc sẽ ổn thôi.”


“Không, không đâu,” cô khóc nức lên vùi vào lớp vải jean phủ trên vai anh, cuối cùng cũng từ bỏ cố gắng. “Tôi muốn về nhà. Gia đình tôi hẳn phải điên lên vì lo lắng rồi.” Cô lắc đầu và nhìn lên gương mặt rám nắng của anh. “Bố tôi bị bệnh cao huyết áp máu và chuyện này chắc chắn sẽ giết chết ông m-mất.” Cô nắm chặt tay lại trên ngực áo anh. “Tôi muốn về nhà, Max.”


Anh nhìn xuống mặt cô và vuốt ve lòng bàn tay ấm áp của mình dọc lên xương sống cô. “Tôi sẽ bảo đảm cô về được nhà,” anh nói. Rồi, lần thứ hai trong chưa đầy hai mươi tư giờ, anh hạ môi lên môi cô.


“Bằng cách nào chứ?” cô hỏi sát bờ môi mơn trớn mềm mại của anh.


“Tôi sẽ nghĩ ra cách nào đó.” Rồi anh hôn cô.


Lần này không còn nghi vấn gì về ý định của anh nữa. Môi anh ấn mạnh vào môi cô làm cho chủ ý của anh hiện lên rõ rành rành. Không phải anh đang giúp cô thở, và cũng không phải đang xin được đồng ý. Ngón tay anh lồng vào hai bên tóc cô, vuốt nó ra khỏi mặt cô và nhấc nó khỏi vai cô. Anh ôm mặt cô trong tay, nghiêng đầu cô ra sau, và chiếm lấy đôi môi hé ra của cô. Lưỡi anh quét vào trong miệng cô, ấm áp và trơn mượt, ngay lập tức đầy vẻ sở hữu và chi phối. Lola muốn được chi phối. Cô muốn qu đi con thuyền giải cứu đang lướt đi xa dần, gia đình cô, sự nghiệp của cô, và cả nỗi ô nhục từ trang web khiêu dâm của Sam, và cả câu hỏi liệu cô có chết ở ngoài khơi này hay không nữa. Cô muốn Max mang đi nỗi thất vọng và sợ hãi, những thứ chân thực đến mức chúng bóp nghẹt họng cô. Trong vòng tay anh, cô muốn anh làm cô tin rằng mọi thứ rồi sẽ ổn cả thôi.


Ống nhòm rơi khỏi tay Lola, và cô rê tay dọc xuống áo anh, rồi lại ngược lên, cảm nhận dưới lòng bàn tay là lồng ngực vững chãi như bức tường của anh, những múi cơ căng mẩy bó lại rồi cong lên phản ứng trước sự ve vuốt của cô, và cả sức mạnh áp đảo của anh. Cô quấn tay lại quanh cổ anh và kiễng chân lên. Một tay anh rê tới hõm lưng cô và đưa cô lại gần hơn. Phần cương cứng của anh ấn vào giữa hai chân cô, và nụ hôn nhanh chóng chuyển sang nóng bỏng hơn, ướt át hơn. Với tay và lưỡi, cả hai người trao cho nhau dục vọng đang chạy đua khắp huyết quản và có nguy cơ nuốt chửng lấyhọ.


Giống như viên pháo sáng Max đã bắn lên bầu trời đêm, nụ hôn cháy rực đầy nóng bỏng, mãnh liệt, và dựng đứng những sợi lông nhỏ xíu trên tay và sau gáy cô lên. Nó trải rộng khắp những chỗ cơ thể cô chạm vào anh, bụng, ngực, và cả tay cô. Tới cả những chỗ không hề chạm vào nhau, lưng, dọc sau chân, ngón chân cô.


Con thuyền cưỡi lên các ngọn sóng của đại dương, nghiêng boong tàu sang phải trước khi trở lại thẳng đứng. Max dang rộng chân và để chuyển động dập dềnh tự nhiên của con thuyền ma sát phần cứng rắn của anh vào cô. Nhịp điệu khêu gợi ấy kéo ra một tiếng rên rỉ từ lồng ngực anh và khiến cô nhức nhối muốn thêm nữa.


Anh lướt khuôn miệng ẩm ướt tới bên họng cô, và Lola ngửa đầu sang một bên để cho anh tiếp cận dễ dàng hơn. Đầu lưỡi anh chạm vào tai cô, rồi anh thì thầm tên cô, một lời âu yếm ấm áp tràn đầy khao khát thô sơ. Anh lần tới hõm cổ cô và dừng lại để mút làn da nhạy cảm ở đó khi một tay anh cởi áo sơ mi cô ra. Trước khi Lola kịp quyết định xem mình có muốn bỏ áo hay không, anh đã cuộn áo cô khỏi vai, dọc cánh tay, xuống khuỷu tay cô.


Một ý nghĩ thoáng qua về đôi bàn tay nhanh nhẹn vụt qua đầu cô khi anh hôn một đường ấm nóng ngang xương đòn của cô. Rồi một bàn tay nhanh nhẹn ấy tìm đến ngực cô qua áo lót. Cô hít mạnh vào một hơi khi đầu ngực cô ngay lập tức cứng lên trong lòng bàn tay ấm áp của anh, và cô biết mình tốt hơn hết là nên cản anh lại trước khi họ đi quá .


“Lola,” anh thì thầm bên cổ cô, và thay vì cản anh lại, cô kéo đầu anh lên và đưa miệng anh quay về với miệng cô. Tay anh siết chặt đầy sở hữu trên ngực cô, rồi thả lỏng. Qua lớp áo lót, anh vuốt nhẹ lòng bàn tay trên đầu ngực cô. Có lẽ cô không muốn dừng lại. Có lẽ cô muốn đi tới bất kỳ nơi nào Max sẽ đưa cô đi. Có thứ gì đó ở anh. Một thứ gì đó thật khó hiểu mà cô đuổi tìm bằng lưỡi mình. Một thứ gì đó thật nóng bỏng, sống động, và quyền năng hơn cô. Một thứ khiến dạ dày cô nóng rực và đói khát. Một thứ thật nguy hiểm đến mức làm cô muốn lột bỏ cả đạo đức của cô theo đống quần áo. Cô dịch tay tới ngực áo anh và đẩy lớp vải jean ra. Nằm trong cơn đói khát hoang dã mà đã lâu lắm rồi cô không hề cảm thấy, cô chải các ngón tay qua lớp lông ngắn xinh đẹp trên ngực anh, tay kia của cô lả lướt trên những cơ bắp rắn chắc của dạ dày anh. Max Zamora vừa hấp dẫn vừa đáng sợ. Sức mạnh dữ dội đi cùng vẻ tự tin tối cao. Anh lại còn có cơ thể hoàn hảo nữa chứ.


Max bước lùi lại tách khỏi nụ hôn và nhìn vào đôi mắt cô khi anh nắm lấy tay cô trong tay anh. “Đi vào trong nào,” anh nói, và hướng về cửa.


Ý nghĩ trần truồng trước mặt Max khiến cô khựng lại vừa đủ để ngăn cô không háo hức đi theo anh. Cô không còn là người mẫu đồ lót mảnh mai hoàn hảo chụp hình trong các tạp chí và bảng quảng cáo nữa. Hông cô đẫy hơn. Mông cô to hơn. Anh liệu có so sánh cô với bản thân cô trước đây không? Mọi người đều làm thế. Anh có thấy thất vọng khi cô không còn là biểu tượng hoàn hảo của ngành thời trang nữa hay không?


Cùng lúc một phần của Lola thúc giục cô đi theo Max bất kỳ đâu anh muốn đưa cô đi, sự sáng suốt và lí trí của cô quay lại vừa đủ để cho cô rút tay mình ra khỏi tay anh. “Chúng ta không thể làm chuyện này, Max,” cô nói trong một hơi thở sâu run rẩy, và kéo áo sơ mi cô lại trên cánh tay. Bất kể cô có muốn đến thế nào đi nữa, bất kể cơ thể cô nhức nhối muốn anh lướt tay khắp người cô đến thế nào đi nữa, cô cũng không thể làm tình với Max.


Ngực anh nhô lên hạ xuống khi anh hớp không khí vào phổi. “Chúng ta có thể làm bất kỳ điều gì chúng ta muốn, Lola à,” anh nói, giọng anh ram ráp đầy ham muốn. “Không có ai ở quanh để cản chúng ta lại hết.” Anh lại với lấy cô, nhưng cô bước lùi lại và anh chỉ tóm được không khí.


“Làm tình ngay lúc này đây là một ý kiến rất tệ.” Cô không thể nhìn anh khi cô cài lại nút áo sơ mi, sợ rằng cô sẽ nhìn thấy cảm giác đói khát trong mắt anh. Sợ rằng cô sẽ đầu hàng trước cơn đói khát đang đập rộn thấp nơi bụng dưới cô.


“Có những chuyện chúng ta có thể làm ngoài việc làm tình, Lola. Chúng ta có thể bắt đầu bằng cách lăn lộn và trở nên đẫm mồ hôi, rồi sẽ xem điều đó đưa chúng ta đến đâu.”


“Không, tôi sẽ không đi vào phòng nghỉ với anh đâu.”


“Tuyệt, chúng ta sẽ làm chuyện đó ở đây. Trên boong, sát vào thành tàu, trong ghế ngồi câu cá. Về mặt đấy, tôi không kén chọn đâu.”


“Max, chuyện đó chẳng hài hước tí nào.” Cô khoanh tay lại dưới ngực.


“Quá đúng là như vậy.” Cảm giác thất vọng thấm vào giọng anh và cắt ngang bóng đêm. “Cho đến hai giây trước, cô vẫn cư xử như chúng ta cùng hứng thú với một chuyện cơ mà.”


Anh nói đúng. Cô đã rất hứng thú, nhưng sự tỉnh táo đã can thiệp vào phút cuối. “Chúng ta không biết nhau, và tình dục sẽ rất sai lầm.”


“Tôi không nhìn nhận nó theo cách đó.”


Cuối cùng cô ngước lên, nhìn khuôn mặt tối om của anh, và thấy cằm anh siết chặt và môi anh bặm lại. “Cho đến khi tôi nấu bữa trưa cho anh, anh thậm chí còn không thích tôi.”


“Tôi có thích cô.”


“Anh không cư xử như thế đâu.”


“Tôi có thích cô vừa đủ.” Anh phả ra một hơi rồi thêm vào, “Vị trí của cô ngày càng lớn dần lên trong tôi.”


Cô không nghĩ mình có thể nhận một lời tán tụng cao đến thế. “Nghe anh nói tôi cứ như là nấm mốc vậy.”


Anh khoanh tay ngang ngực. “Không phải lúc này, Lola ạ.”


Cô không phải là một đứa nhóc, để bị gạt bỏ dễ dàng như thế. “Điều đó mang nghĩa gì vậy?”


“Có nghĩa là tôi không sẵn lòng nhận một trong những cuộc trò chuyện điên rồ mà phụ nữ luôn khăng khăng phải có trước, trong, và sau khi quan hệ, tất cả mọi thứ đảo lộn và tôi trở thành thằng khốn.”


“Bởi vì tôi sẽ không ngủ với anh, nên tôi thành đồ điên ư?”


“Không, cô trở thành một...”


“Đừng nói ra, Max,” cô ngắt ngang.


Dẫu sao anh vẫn nói. “Một ả đàn bà thích trêu ngươi,” anh nói nốt.


Mắt Lola nheo lại. “Thật tục tằn.”


“À ừ đúng rồi, tôi đang trong tâm trạng tục tằn đây. Và nếu cô cứ ở lì ngoài này, tôi có khả năng sẽ trở nên tục tằn hơn nhiều đấy.” Anh thở hắt ra một hơi và buông thõng hai tay. “Vậy nên hãy làm ơn giùm tôi mà đi vào cabin đi. Tất nhiên là trừ phi cô muốn đi qua đây, thọc tay xuống quần tôi, và kết thúc những gì chúng ta đã bắt đầu.”


Lola sinh ra đã tóc vàng, nhưng không sinh ra là đồ ngốc. Cô quay đôi gót trần lại và đi vào phòng bếp.


Nguồn: http://elib.quancoconline.com/