15/4/13

Phố cũ hoa vàng (C3-4)

Chương 3

Khuê Bích nhìn màu nâu đen sóng sánh trong cái tách men trắng. Cô ghét cái kiểu khích tướng của Sơn , nó luôn đánh động vào lòng hiếu thắng của Bích. Hôm sinh nhật Sơn , nó cũng khiêu khích cô và cô đã vì lời khích đó nên mới lên ngồi sau lưng Nghĩa như một chứng tỏ cô không sợ tốc độ, cô rất chịu chơi.

Lần này thì sao ? Sơn hàm ý gì khi hỏi thế? Bích chậm rãi trả lời :

- Cho tới bây giờ vẫn chưa ai đủ sức làm Bích khốn đốn vì yêu. Chưa một ai.

Nghĩa cười nhạt, cậu bưng ly cà phê lên uống. Dường như Bích tự hào về chuyện này.

Nghĩa thấy nóng mặt , nóng rát như vừa nhận thêm cái tát tay từ Bích.

Quỳnh chợt lên tiếng :

- Sao im lặng vậy Nghĩa ?

Nghĩa điềm tỉnh :

- Mình thích nghe bạn bè nói hơn.

Sơn vỗ vai Nghĩa :

- Cậu ấy im lặng để chiêm nghiệm về cuộc đời. Trong tương lai gần , biết đâu chừng Nghĩa lại thừa sức làm khốn đốn một người đẹp nào đó.

Bích gật gù :

- Chuyện tình mà , biết đâu đó sẽ có một ngày có một người nguyện chết vì Nghĩa , bởi vậy hãy cố lên Nghĩa nhé.

Nghĩa nhếch môi :

- Cám ơn Bích động viên. Mình đã trải qua bài học đầu tiên rồi, mình quyết không thất bại ở những lần sau. Nhưng Bích thì coi chừng. Kinh nghiệm luôn là vốn quý được trả giá bằng danh dự và xương máu. Bích chưa có kinh nghiệm về sự thất bại nào nên cần phải cẩn thận khi yêu.

Sơn cười hề hề :

- Đúng là bạn tốt nên mới rút ruột nói với nhau như vậy, mình rất vui, rất vui.

Quỳnh nhìn đồng hồ :

- Nhạc hay quá nhưng bọn này phải về thôi.

Sơn vẫn cười :

- Bọn này không dám giữ. chỉ mong sẽ có lần sau cùng uống cà phê nữa.

Quỳnh nói :

- Chuyện đó ông khỏi lo. Được mời cà phê dại gì không tới. Nhưng nếu có lần sau, bọn này sẽ trả tiền cà phê. Ok ?

Sơn nhìn cô :

- Bạn bè cả , làm gì sòng phẳng vậy.

Quỳnh từ tốn :

- Bạn bè mới sòng phẳng, thôi bye nha.

Nghĩa làm thinh nhìn Quỳnh và Bích ra khỏi quán, Sơn buột miệng :

- Con nhỏ chảnh không chịu được :

- Bích vốn thế mà :

- Nó cần được dạy dỗ để biết thế nào là thất bại trong tình trường.

Nghĩa nhướng mày :

- Sao mày cay cú với Bích vậy? Mày cũng thích nó phải không ?

Sơn hơi khựng lại :

- Tao thích nhìn nó nếm mùi đau khổ :

- Nhưng mày không đủ sức làm điều đó, mày có hơn gì tao, thậm chí còn thua tao khoản lì mặt đeo đuổi nữa kìa.

Sơn mím môi lại vì những lời Nghĩa nói. Sơn cũng thích BÍch nhưng thích trong im lặng , cậu không muốn bị lũ bạn cười như chúng đã cười Nghĩa.

Uống nốt phần cà phê còn lại , Sơn nói :

- Tao có một ông anh nổi tiếng là sát thủ, tao sẽ thọ giáo ổng vài ba chiêu , thậm chí có thể nhờ ổng sát con nhỏ Bích , nếu thấy cần.

Nghĩa kêu lên :

- Mày không nên làm thế.

Sơn bật cười :

- Tao đùa thôi, làm gì cuống lên vậy ? Con Khuê Bích luôn đứng đầu tốp những đứa không thể cưa đổ cơ mà.

Nghĩa nhìn Sơn đầy lạ lẫm :

- Sao mày lại nghĩ ra chuyện này nhỉ ?

Giọng Sơn lạnh tanh :

- Vì Khuê Bích cần bị trừng phạt. Trong bữa sinh nhật Tú Trinh nó không chỉ xúc phạm mày mà còn làm mất mặt đàn ông. Tao muốn nó biết thế nào là lễ độ. Vừa rồi lẽ ra nó phải xin lỗi mày, nhưng nó lại lên giọng trịch thượng:

- Bích là đứa tự cao , nó đời nào nói lời xin lỗi, tao không chấp nó:

- Nhưng nó cần bị trừng phạt :

- Vậy là mày đâu có đùa.

Sơn xìu xuống :

- Ờ, Thì nói cho đã mồm vậy thôi.

Hai đứa chợt rơi vào im lặng. Từ loa vang lên tiếng caxô bài Hạ Trắng nghe hết sức da diết.

Nghĩa uể oải :

- Về mày! Sơn khoát tay :

- Về Trước đi :

- Còn gặp ai à! :

- Ờ, tao chờ một người nhưng không biết có tới không.

Nghĩa đứng lên :

- Vậy tao về trước đây.

Sơn gật đầu, không có Nghĩa cậu thoải mái khi ngồi chờ. Cậu vẫn không đẩy khỏi tâm trí mình ý nghĩ sẽ tha thứ cho Bích. Nghe những lời sắc của nó, Sơn khó chịu lắm.

Cửa quán bị đẩy vào bởi hai thanh niên Sơn đưa tay lên cao ra hiệu bọn họ bước về chổ cậu ngồi.

Một người hỏi :

- Ủa! Sao có một mình vậy ?

Sơn đứng lên kéo ghế :

- Bạn em về hết rồi, nên không thể giới thiệu với hai anh :

- Còn dịp khác , lo gì.

Sơn mĩm cười :

- Anh Trí và anh Đồng uống gì ?

Trí nói ngay :

- Cho hai cà phê đen.

Sơn gật gù :

- Cà phê quán này được lắm.

Ngồi ngã lưng ra ghế, Trí nheo mắt nhìn Sơn rồi lên giọng kẻ cả:

- Chuyện gì mà chú mày gọi bọn anh ?

Sơn ậm ự :

- Có chút chuyện em muốn nhờ đến tài bắn tỉa của anh Đồng.

Trí khinh khỉnh :

- Bị em nào cuỗm mất tim rồi hả ?

- Thằng Nghĩa bị chứ không phải em , nó đang đau vì một con bé khá kênh kiệu.

Trí rung đùi :

- Kênh cỡ nào cũng trúng đạn nếu sát thủ có ý nhắm vào tim. Con bé ấy ra sao. Kê khai lý lịch nó ra rồi anh Đồng tính cho.

Sơn nhìn Đồng. Anh đang lơ đãng nhìn quanh như không quan tâm chút nào tới những trao đổi nãy giờ của Sơn và Trí. Ở Đồng toát lên một phong thái lôi cuốn rất lạ. Con gái mê anh chắc ở điểm này. LIệu Khuê Bích có xiêu lòng trước Đồng ?

Sơn ngập ngừng rồi nói :

- Con nhỏ Khuê BÍch , học chung lớp với em và thằng Nghĩa. Nó vừa ngồi ở đây với bọn em. Tiếc là hai anh đến trễ.

Trí tò mò :

- Con bé ấy trông thế nào ?

- Ờ thì , trông nó hay hay chứ không đẹp xuất sắc để cánh đàn ông phải hồn xiêu phách tán ngay cái nhìn đầu tiên:

- Vậy mà bọn bay phải quan tâm à ?

Sơn hậm hực :

- Nó kêu lắm , nó tuyên bố chưa có ai đủ sức làm nó khốn đốn vì yêu. Dưới mắt nó đàn ông chả ra gì.

Trí chép miệng :

- Tụi bây dở quá làm mất thể diện đàn ông hết.

Sơn nhẹ tênh:

- Bởi vậy em mới gặp hai anh đây.

Đồng lên tiếng :

- Cậu muốn tôi làm gì ?

Sơn nói nhỏ nhưng giọng lạnh tanh :

- Nhờ anh tỉa nó hộ bạn em.

Đồng cười :

- Cậu đùa hoài, Tôi không thể nhận lời nhờ vã của cậu.

Sơn gật gù :

- Em hiểu rồi , Sát thủ chỉ là hư danh chớ thật ra anh vẫn run bắn lên khi đối diện với con gái. Cũng dể thông cảm thôi, tim cũng máu đen máu đỏ như nhau mà !

Đồng nhìn xoáy vào mắt Sơn :

- Cậu si con bé đó hơn thằng bạn cậu nhiều. Thật ra cậu vì mình chớ không vì bạn.

Sơn thản nhiên :

- Chỉ là phỏng đoán của anh.

Trí xen vào :

- Nhưng đúng phải không? Yêu thì nhận là yêu, có chết đâu mà sợ. Nói tiếp về con bé đó đi mày.

Sơn nuốt nghẹn xuống :

- Khuê Bích rất thômg minh, học hành lèng èn nhưng lúc nào cũng nằm trong tốp năm đứa đầu lớp. Gia đình nề nếp, nó bị quản lí rất kĩ nên ít khi được tự do đi rong chơi với những đứa khác nhưng nó lại có nhiều trò khiến con trai trở nên ngố trong mắt nó.

Trí cao giọng :

- Thí dụ trò gì ?

Sơn liếm môi:

- Ờ, thì nó cho thằng Nghĩa đi theo nó như anh chàng trong bài hát " Ngày xưa hoàng thị " chỉ khác một điều thằng Nghĩa đi theo nó bằng xe Dylan còn con nhỏ Bích thì ngồi trên xe buýt, nó ló mặt qua cửa kính để xem thằng Nghĩa có kè kè một bên không mới nói chứ!

Trí lắc đầu :

- Chuyện này mới nghe lần đầu nha. Chậc! Bộ thằng Nghĩa không biết xe buýt hay bị đứt thắng lắm sao kìa ? Thằng này chắc bị khùng.

Đồng tủm tỉm :

- Mấy ai tỉnh táo khi yêu đâu. Đi theo xe buýt cũng lãng mạn lắm chứ.

Trí chép miệng :

- Mất mạng thì có! Con nhỏ Bích đúng là ác.

Sơn nhấn mạnh :

- Nó đáng bị trừng phạt.

Trí hất hàm :

- Mày muốn nó bị phạt kiểu nào ?

Sơn nói thật nhanh " :

- CHo nó nếm mùi vị tuyệt vọng vì tình để nó hiểu nỗi đau của người khác.

Trí nhìn Đồng :

- Mày thấy sao ? Nhắm tỉa được con nhỏ này không ? Tao rất muốn mày ra tay.

Đồng nhấp cà phê chứ không trả lời. Trí lại hỏi :

- Mày ngán vì con bé này thuộc típ thông minh à ?

Đồng ậm ự :

- Thông minh càng thú vị chứ ngán nỗi gì.

Trí cấy vào :

- Mày sẽ cho nó leo cây ngay lần hẹn đầu tiên chứ ?

-Nếu Sơn thích như vậy.

Sơn cười toe :

- Em thích ! Xong chuyện, anh muốn gì em cũng ok.

Đồng nhún vai:

- Một chầu cà phê như hôm nay được rồi.

Sơn buộc miệng:

- Khuê Bích không rẻ như vậy đâu dù nó đắng hơn cả cà phê.

Đồng khinh khỉnh :

- CHơi cho vui thôi mà. Tôi vì ham vui chớ không vì lời nhờ vã của cậu.

Sơn hớn hở :

- Em hiểu rồi ! Em sẽ cung cấp thêm các thông tin và ảnh Khuê Bích cho anh.

Đồng lơ đãng gật đầu rồi lơ đãng nhìn quanh như vừa rồi anh chưa hề trò chuyện trao đổi với Trí và Sơn.

Sơn cũng không nói gì thêm. Cậu tưởng tượng ra cảnh Khuê Bích thất tình đến mức ốm o gầy mòn. Lúc đó Sơn sẽ đến an ủi nó. Biết đâu chừng Bích sẽ cảm động, sẽ nghĩ lại và yêu cậu nhưng Sơn lại từ chối.

Hà ! Cuộc đời mà. Chuyện gì lại không thể xảy ra. Bất quá Sơn tủm tỉm cười nụ cười của kẻ vừa trả được mối thù truyền kiếp.

Đồng ngắm mãi gương mặt xinh xắn của con bé trong ảnh. Sao ngẫu nhiên đến thế chứ. Cơ hội cưa đổ con nhỏ gần như trong tay anh rồi. Đồng mĩm cười. Anh cất tấm ảnh vào hộc bạn trước khi phóng chiếc vespa cổ đi.

Giờ này có căng óc ra học cũng không vào. Đồng nên bò ra khỏi nhà , tới một quán cà phê nào đó. Có lẽ tốt nhất vẫn là quán Net của Ngoạn, nơi anh đã đụng con bé Khuê Bích. Con bé với cái nick người tù Agkaban ấy làm anh tò mò lắm. Hy vọng sơm gặp lại con nhỏ để kế hoạch tấn công của anh sớm được triển khai.

Phải nói khi thấy mấy tấm hình chụp Khuê Bích, Đồng đã huýt sáo lên một tiếng vì thích thú, do dù anh là người khá trầm tính. Anh đã nhận ra con bé ngay, nhưng Đồng không để lộ với Sơn bí mật này.

Đây là một thách thức, Dù hơn thua chỉ đổi một chầu cà phê song Đồng không thể thua. Anh phải cẩn thận vì danh Sát thủ của mình.

Ngoạn cười toe khi Đồng chạy chiếc vespa cổ lổ sỉ vào khuôn viên quán.

Anh chàng nói :

- Xe oách thế này cứ dựng giữa sân cho thiên hạ lé mắt , mất tao đền.

Đồng đẩy chống xe :

- Dựng giữa sân thì không mất được. Mà nếu mất , mày không tìm ra chiếc thứ hai để đền cho tao đâu.

Ngoạn lắc đầu :

- Mày thời thượng vừa thôi. Chơi xe chỉ tổ tốn tiền :

- Thì cũng phải có thứ để chơi để mê chứ. Hàng họ dạo này thế nào ?

- Tốt ! Nhưng thiếu người ở phòng Net.

Đồng buông mình xuống cái ghế mây :

- Để tao làm cho.

Ngoạn bật cười :

- Không dám, thưa thiếu gia !

Đồng nhìn Ngoạn :

- Tao nói thật đó.

Ngoạn nhổ những cọng râu vô hình trên cằm :

- Mày làm gì cũng có mục đích. Tao muốn biết mục đích của mày.

Đồng vòng vo :

- Tao là đứa ham chơi.

Ngoạn xua tay :

- Chổ tao kinh doanh chứ đâu phải chổ mày chơi.

Đồng ngạo nghễ :

- Với tao kinh doanh cũng chỉ là một cuộc chơi Ok đi , tao không làm mày sập tiệm đâu.

Ngoạn nhìn anh ngờ vực :

- Tao hơi bị ngạc nhiên quá. Nói trước , lương ở đây cực kỳ bèo, không đủ tiền xăng cho cục cưng của mày lăn bánh đâu.

Đồng nói :

- Một ngày vài tiếng đồng hồ giúp mày kiểm tra phòng máy không công, có được chưa?

Ngoạn lắc đầu :

- Chưa ! Nếu thích làm tao sẽ trả lương hẵn hoi, Nếu lười biếng , bê trể , tao sẽ cho nghỉ ngay :

-Ok có ai hỏi về tao, cứ nói là sinh viên kiếm thêm nha.

Ngoạn chống nạnh :

- Mày định mưu đồ gì đây thằng quỷ.

Đồng kêu lên :

- Mưu đồ gì ? mày làm như tao là một thằng phản diện trong phim ấy.

Ngoạn khịt mũi :

- Ngoài đời cũng có thằng phản diện nói chi tới phim. Nhưng mày thích làm công cho vui, tao xin chìu.

Đồng so vai :

- Tao bắt đầu làm việc đây. Nhớ ghi ngày để trả lương đó.

Ngoạn ngao ngán :

- Đúng là ngông ! Để tao xem được mấy bữa.

Đồng vào phòng NEt. Anh đảo măt tìm và thầm mừng số mình hên. Con bé Khuê Bích đang ngồi trước máy miệng nhóp nhép nhai cheningum, tay thoăn thoắt gõ phím.

Đồng bước đến :

- Chào bambi.

Bích ngước lên, mắt cô thoáng chút ngạc nhiên lẫn vui mừng :

- Chào anh, à không chú. Tôi không phải là Bambi.

Đồng nhấn mạnh :

- Với tôi em là Bambi. Thật thú vị khi gặp lại em.

Bích cong môi :

- Có gì ở tôi để chú thú vị chứ ?

Đồng nheo mắt :

- Đúng là nít ranh nên mới háo hức muốn nghe người khác nói về mình đến thế.

Bích phản pháo :

- Nít ranh à ! CHú em tưởng mình đã là người lớn chắc.

Đồng khoanh tay hất hàm :

- Tôi chắc chắn là người lớn. cần gì phải tưởng, thôi không phiền nữa, tiếp tục online đi bé con.

Đủng đa đủng đỉnh, Đồng dạo một vòng quanh phòng. Quán Net này thằng Ngoạn và bà chị ruột đầu tư.

Nó không phải dạng cà phê Internet cao cấp nhưng nó vừa túi tiền với giới sinh viên học sinh như con bé Khuê BÍch chanh chua kia. Với cô nàng , Đồng phải áp dụng chiêu cự li, tốc độ, đánh vào tâm lí tự cao, ngạo mạn bằng cách chọc cô nàng tức thậm chí ghét mình. Đồng phải mở lối riêng đi vào tim Khuê Bích , anh cần tạo phong cách khác hẳn những nhải ranh tép riu từng vây quanh cô nàng.

Đồng xoa cằm đầy tự mãn. Anh đã cưa đổ biết bao nhiêu em từ những thách thức của bạn bè, lần này chỉ là một trận cá cược cực kỳ rẻ, anh cần gì phải tính toán, phải lên phương án khi con mồi đã vào tầm nhắm của Đồng rồi. Hà ! Nếu anh xem thằng Trí biết Đồng đã làm quen Khuê Bích trước chắc bọn chúng sẽ nhảy nhổm lên và cho là không công bằng. Nhưng anh có ăn gian đâu, chẳng qua nhờ may mắn ấy mà.

Đông bước đến sau lưng Bích. Con nhỏ vẫn chúi mũi vào màn hình, liếc vội anh thấy Bích đang gởi mail cho một cái nick X men nào đó tự nhiên Đồng khó chịu. Anh bổng ấm ức vì không biết X men là ai. Một bạn chat hay bạn trai của Bích.

Nhưng sao anh lại ấm ức nhỉ ? Nếu quanh cô bé có nhiều gã si tình , cuộc chơi càng thú vị chứ sao.

Khẽ tằng hắng, Đồng hỏi :

- Em muốn uống thêm gì không ? Tôi sẵn lòng chiêu đãi.

Bích ngẩng lên :

- Cám ơn ! Một trà lipton là đủ với tôi rồi.

Đồng gật gù :

- Thì ra Bambi là người chừng mực :

- Tôi không phải người chừng mực , mà tôi chỉ cảnh giác với người lạ. Chú không làm việc sao ?

- Tôi đang làm việc đây.

Bích nói :

- Trông chú không giống một nhân viện phục vụ mà giống một người nhàn du.

Đồng bật cười :

- Một người nhà du à ? Thời buổi vội vã sống, vội vã thở, thậm chí vội vã yêu này làm gì có ai nhàn du. Tại tướng tôi trông lè phè đó thôi :

- Tôi rất ghét từ lè phè. nghe vừa lười vừa bê bối :

- Chết thật ! Ông chủ mà nghe em nói chắc tôi bi đuổi quá Bambi :

- Vậy chú đừng lè nhè nữa. đúng ra từ lè nhè không hợp với chú.

Ngập ngừng Bích nói tiếp :

- Cũng như từ Bambi không hợp với tôi.

Vỗ nhẹ lên trán , Đồng vờ vịt :

- À ! Tôi nhớ đã tạo hộ em một nick name Nhưng là gì tôi quên khuấy rồi dù cái nick đó nghe khá kì cục.

Khuê Bích nhếch môi :

- Tôi cũng quên cái nick đó :

- Vậy là Bambi đang sữ dụng nick khác ?

Bích vênh mặt :

- Tôi là người bốc đồng nên có nhiều nick để phục vụ từng giai đoạn bốc của mình :

- Như bây giờ là nick gì ?

Khuê Bích bí hiểm :

- Đố ai mà đoán ra :

- Chắc chắn nick name có một không hai tôi không đoán ra nên cứ gọi em là Bambi. Tiếp tục đi Bambi , thời gian ở quán Net được trả bằng tiền đó.

Có khách vào Đồng ghi phiếu, dán lên máy rồi bước ra sân. Ngoạn ngồi nghe nhạc ở một góc, Nắng xiên xiên trên tán lá bàng đã ngã đỏ, trông hay hay.Đồng chợt nhận ra lâu lắm rồi mình đã hết quan tâm tới khung cảnh khá nên thơ như cảnh này. Cuộc sống với thách thức được thua cứ vèo vèo chạy qua , Đồng lấy đó làm vui, làm tự hào mà không biết trái tim mình ngày một vơi màu đỏ.

Ngoạn đợi Đồng ngồi xuống mới hỏi :

- Dạo này mày không đi cưa cẩm em nào sao ?

Đồng tỉnh rụi :

- Tao vẫn đang cưa ấy chứ. Nhưng chơi mãi một trò không bị thua cũng chán.

Ngoạn nheo mắt :

- Ngồi nghe sướng tai lắm ! Tao chờ một ngày nhìn thấy chiến bại đây.

Đồng nhịp chân :

- Cứ chờ ! Ngày đó còn xa.

Ngoạn im lặng nghe nhạc đổi bài. Từ tốn và thân tình anh hỏi :

- Ông bà già thế nào ?

Đông cười khẩy :

- Bình thường :

- Nghĩa là ở công ty nhiều hơn ở nhà ?

- Ờ ! Ba tao lúc nào cũng tích cực kiếm tiền.

Ngoạn hóm hỉnh :

- Có thế mày mới thoải mái tiêu chứ.

Đồng ậm ự :

- Mày nói đúng! Lắm lúc tao nghĩ nếu tao không phải là một thiếu gia như mày vẫn nói, bọn con gái có dễ bị tao bắn tỉa đến thế không ? Chắc không đâu nhỉ ?

Ngoạn chợt kêu lên :

- A ! Hiểu rồi! Mày định tới đây vờ làm phục vụ xem có em nào chết ngạt vì một gã nghèo rớt mùng tơi không chớ gì ?

Đồng lầu bầu :

- Đã nói tao là đứa ham chơi mà. Thay đổi tí chút cho vui không được sao ?

Ngoạn hất mặt :

- Đã tìm được đối tượng chưa ?

- Thì cũng có.:

- Chà ! Tao phải chứng kiến trò đểu giả của mày nữa à. Tệ thật :

- Mày không được để lộ chuyện của tao đó.

Ngoạn hơi cau mày :

- Tao không dư hơi, nhưng quán của tao không chịu trách nhiệm những trò khỉ của mày nhe.

Đồng khoát tay :

- Khỏi lo! Tao không làm ô danh mình đâu.

Ngoạn tò mò :

- Động lực nào khiến mày thích trò này vậy ?

Đồng lắc đầu anh lảng sang chuyện khác :

- Chị Ly không ra bán phụ mày à ?

- Bà Ly đóng đô buổi sáng :

-Mày nói rồi mà tao quên.

Ngoạn nhìn Đồng hơi khiêu khích :

- Mày tránh trả lời câu tao hỏi thì đúng hơn.

Đồng im lặng một lúc sau mới nói :

- Tao muốn biết mình hấp dẫn con gái ở điểm nào :

- Mày có đáp án chưa ?

- Có rồi nhưng tao vẫn muốn kiểm tra lại.

Ngoạn chép miệng :

- Đến bao giờ mày mới có một tình yêu thật sự nhỉ ?

Đồng không trả lời. Anh hơi nhỏm người khi thấy Khuê Bích đẩy cửa phòng Net.

Ngoạn rất nhạy , Anh nheo mắt :

- Con mồi mới của mày đây à ?

Đồng lặng thinh bước về phía Bích :

- Đã nghĩ rồi sao Bambi?

Bích nói :

- Thời gian dành cho tôi cạn rồi phải chịu thôi.

Đồng chắc lưỡi :

- Tiếc thật !

Rồi anh cười cười :

- Mong gặp lại .. nai cho quán đông vui.

Bích nhìn anh :

- Chỉ mong vậy thôi à ?

Đồng nhún vai :

- Mong nhiều dễ thất vọng lắm ! Xác xuất khách hàng quay lại với mình độ ba mười phần trăm là nhiều lắm rồi. Tôi đâu dám mong hơn.

Bích bắt bẻ :

- Xuất xác đó chú lấy từ đâu vậy ?

Đồng hạ giọng :

- Từ kinh nghiệm bản thân.

Bích hấp háy mắt :

- Tôi cũng mong xác xuất của chú đúng :

- Đúng khoảng bao nhiêu phần trăm ?

Bích ranh mãnh :

- Ba mươi phần trăm.

Cả hai cùng bật cười. Đồng buột miệng :

- Quả là thú vị khi gặp lại em.

Bích cong môi :

- Tôi vốn như vậy mà ! Nếu gặp lại nữa chú sẽ càng thú vị hơn.

Đồng nhìn vào mắt Bích :

- Đây có phải là một lời hò hẹn không ?

Khuê Bích nhìn trả lại không chút nao núng :

- Tôi không cho rằng có lời hò hẹn nào bắt đầu từ " Nếu " đầy mơ hồ.

Đồng nói :

- Một cô bé như em thừa sức phá lệ. Nếu gặp lại vẫn ở quán này, giờ này, tôi sẵn sàng tao cho em ức tỉ cái nick độc chiêu :

- Để rồi chú sẽ quên như đã quên Nick name của tôi ?

Đồng tủm tỉm cười khi đọc được sự ấm ức trong mắt Khuê Bích :

- Một nick name có một xuất xứ đen đủi. Chúng ta có cần phải giữ nó trong tâm trí không ? Nếu em thích , tôi sẽ nhớ ra ngay.

Bích ngông nghênh :

- Tôi thích !

Đồng nói ngay :

- Người tù Azkaban đúng không ?

Bích chúm chím cười , Đồng chợt ngẩn ra vì cái đồng điếu nhỏ xíu trên khoé miệng cô.

Khuê Bích hí hửng :

- Nếu được tôi sẽ đặt cho chú nick name là Hoàng Tử Lai.

Đồng nhăn nhó :

- Hoàng tử Lai không phải nhân vật tôi thích. Thà tôi là hoàng tử chăn lợn.

Bích lại cười. nụ cười thích thú đã lừa được người khác :

- Hoàng tử lai có nghĩa là hoàng tử online chứ không phải hoàng tử Lai và Harry Potter đâu, chú lầm rồi !

Đồng gật gù :

- Hoàng tử online. Được lắm, phù hợp với việc tôi đang làm ở đây, chỉ sợ khi biết tôi có nick này chủ quán sẽ đuổi tôi vì ganh tị mất.

Bích hướng cái nhìn về phía Ngoạn :

- Bời vậy chú nên chuẩt bị cho chú chủ quán một cái tên đại khái là vua gì. gì đó.

Đồng không thể không cười trước gợi ý của Bích, anh vờ vịt :

- Vua gì. gì bây giờ nhỉ ?

Bích gõ gõ trán :

- Vua chích choè đi, chú chủ này hay hót hét tối ngày , chích choè là đúng rồi :

- Sao em biết chú ta hót hét tối ngày :

- Tôi suy ra , Có người chủ nào không hót với khách , hét với nhân viên đâu.

Đồng đồng tình :

- Nếu đúng vậy, nick name " Vua chích choè " là thích hợp nhất với chủ quán.

Khuê Bích cười thật hồn nhiên :

- Nói chuyện với chú vẫn ở quán này , giờ này, chúng ta sẽ có nhiều chuyện vui nữa kìa !

Bích le lưỡi :

- Nhưng vua chích choè sẽ bực mình. Tới lúc đó sẽ buồn nhiều hơn vui. Chà ! Nếu vua đuổi hoàng tử, tôi chắc chắn thành tội đồ, thôi tôi biến đây! Chào chú nghen !


Chương 4

Đồng ngẩn ngơ vì đôi mắt tinh ranh và nụ cười lém lỉnh của Khuê Bích. Anh chưa kịp nói gì thêm cô đã tung tăng bước ra đường. Đồng bước theo, nhưng sau đó anh đứng lại. Cuộc chơi mói bắt đầu, vội vàng làm gì.

Ngoạn đến gần Đồng :

- Con bé dễ thương đấy chứ.

Đồng cảnh giác :

- Ờ ! Dễ thương ! Rồi sao ?

Ngoạn khoanh tay :

- Nếu là mày, tao sẽ không làm con bé ấy tổn thương chỉ vì một câu thách thức hay một cuộc cá độ để có một mối tình thật đẹp.

Đồng nhếch mép :

- Mày trễ tàu rồi. Tao đã nhận lời thách thức và tao không thể dừng cuộc chơi.

Ngoạn dặn dò :

- Đừng để chị Ly biết việc mày đang làm. Chị tao rất kỵ ba vụ này vì chị ấy từng bị phản bội.

Đồng ngắt lời Ngoạn :

- Hiểu rồi tao chỉ tới quán khi có mày.

Dứt lời anh tới hàng rào nhìn qua bên kia đường. Ngôi nhà của Bích nắm sau một cây bàng đỏ lá. Nhìn lên tầng một , sau ô cửa sổ Đồng loáng thoáng thấy cô. Kín cổng cao tường là thế nên cô nàng mới ví mình như một tù nhân bị giam lỏng được chăm sóc kĩ quá đâm ra mất tự do. Còn như Đồng, tha hồ bay nhảy lại thấy mình bị ruồng bỏ.

Thật ra ai sướng hơn ai chứ ? Ngẫm tới mình Đồng buông tiếng thở dài.

Quay vào, Đồng kiểm tra phòng Net thêm lần nữa hộ Ngoạn rồi về.

Bà Kiều Yến ngồi tréo chân trên salon hỏi trỏng :

- Đã về rồi à ! Sớm thế ?

Đồng dừng lại ở ầu thang :

- Nếu không vì bà nội, con chẳng về nhà sớm làm gì. Sống với người dưng vui hơn.

Bà Yến cười nhạt :

- Vậy hả ? Thế người dưng có cho con tiền xài không ? Hừm ! Lớn rồi, sao nói mà không chịu suy nghĩ cho ba mẹ hả con ?

Đồng cau mày. Anh lầm lì :

- Con luôn uốn lưỡi trước khi nói.

Dứt lời Đồng vào phòng đóng mạnh cửa lại. Thế giới chia ra làm hai. Phần sau cánh cửa tù túng nặng nề ngột ngạt theo nhịp thở của Đồng. Anh luôn buồn bực trong chính ngôi nhà mình. Cũng may anh còn bà nội là chổ dựa tinh thần. Nếu không có bà, chắc Đồng đi hoang từ lâu lắm rồi. Anh không hợp với ba mình, dĩ nhiên với người mẹ kế cũng vậy. Bà Yến là một người khôn ngoan sắc sảo.

Trước mặt mọi người bà luôn ngọt ngào mềm dịu với Đồng. Ai cũng khen Đồng có phước mới được bà mẹ kế như bà Kiều Yến Chỉ Đồng mới thấm thía cái ngọt ngào , hiền dịu của bà.

Từ bé đến giờ chưa khi nào bà Kiều Yến dám đánh Đồng, ba anh không cho phép bà làm như vậy. Không dùng roi vọt được, bà dùng lời nói. Với giọng ngọt ngào vừa thanh, bà mắng mỏ chì chiết mà như đang hát.

Trước kia, Đồng cắn răng nghe, bây giờ thì không. Anh đáp trả bằng những câu ngắn nhưng anh biết người nghe sẽ dị ứng.

Bà Kiều Yến dần dà cũng bớt lời với Đồng. điều đó cũng không làm anh thích bà hơn, bà chỉ khiến Đồng xót xa khi nghĩ tới mẹ ruột của mình thôi. Bất giác anh nhìn tấm ảnh của mẹ để trên bạn , cạnh máy tính. Mẹ Đồng rất đẹp, bà luôn nhìn anh và mỉm cười. Nụ cười vẫn thế dù năm tháng cứ mãi miết trôi qua. Đồng chưa một lần gặp bà. Bà nội bảo mẹ anh mất khi Đồng vừa được một năm tuổi. Với anh, mẹ chỉ là chân dung được thờ cúng vừa thiêng liêng vừa xa lạ.

Bên phòng bà nội vang lên tiếng đọc kinh. Một ngày nữa sắp hết rồi. Đồng mở máy tính. Anh sẽ gõ vài chữ cho người tù Azkaban cho đỡ buồn. Nếu được là người đẻ con bé tâm tình ra rả thì tội gì Đồng không giăng một cái lưới nhỉ ?

Nhấc điện thoại , Khuê Bích khá bất ngờ khi giọng Phương ấp áp :

- Có nhận ra anh không Bích ?

Cô cười nhẹ :

- Chào anh. Người về từ nước Úc. Thật bất ngờ:

- Anh hỏi mãi mới được số điện thoại của em :

- Tú Trinh cho anh phải không ?

Phương lảng đi :

- Một người khác cơ. Mà em quan tâm là ai làm gì , anh rất vui khi nghe giọng em cười :

- Em lúc nào chẳng cười, cười nhiều đến nước bị mắng là vô duyên nữa kìa :

- Duyên lặn vào cái đồng điếu trên má em hết rồi, chắc khối gã chết vì cái đồng điếu ấy.

Khuê Bích ậm ự :

- Anh gọi điện tới để nói chuyện này a ?

- Anh vừa tìm được chổ làm , muốn báo tin vui với em :

- Chúc mừng anh !

Phương nói tiếp :

- Nhân đây anh muốn khao bạn bè. Người đầu tiên anh nghĩ tới là em :

- Chà ! Em lên chức bạn bè anh từ bao giờ nhỉ ? Nhớ ngày xưa còn bé, em chỉ là một con nhóc du côn, hễ tới gần các ông anh bà chị là bị đuổi ngay. Em đâu dám là bạn anh:

- Ai đuổi em anh không biết, riêng anh thì chưa bao giờ , bây giờ càng không thể. Dự sinh nhật của Tú Trinh về, anh cứ nghĩ về Bích mãi.

Khuê Bích ngắt lời anh :

- Nghĩ tới em và nhận ra con nhóc Bích vẫn còn côn đồ như ngày nào.

Phương ngắn gọn :

- Em có cá tính mạnh anh thích ! :

- Dù anh đã thấy hành động lỗ mãng cảu em trong sinh nhật Tú Trinh ?

- Chuyện đó bình thường thôi, đâu thể tự nhiên em tát tay anh chàng ấy.

Im lặng vài giây, Phương ngập ngừng :

- Như vầy nhé. Anh mời em tối thứ bảy tại quán cà phê Sỏi đá. Thiệp mời anh đã gửi qua đường bưu điện nhưng vẫn mời em thêm lần nữa.

Bích dài giọng :

- Biết cả địa chỉ nhà em à ! Anh hay thật.

Phương cười xoà :

- Có gì đâu ! Biết số phone sẽ lần ra địa chỉ qua tổng đài, cũng tại anh mong được gặp lại em quá, em sẽ đến Bích nhé ?

- Em không dám hứa trước.

Phương thở nhẹ :

- Anh biét em ngại nhưng anh vẫn hy vọng sẽ gặp em ở Sỏi đá. Anh ngừng nhé ..

Bích gác máy. Bà Linh từ trên lầu bước xuống :

- Ai gọi vậy con ?

Bích trả lời :

- Dạ! Anh Phương con bác Tư, mẹ nhớ không ?

Giọng bà khô khốc:

- Nó mới đi du học về mà. Có chuyện gì à ?

Bích liếm môi :

- Ảnh vừa tìm được việc làm nên khao bạn bè. Anh ấy mời con, nhưng con chưa trả lời dứt khoát.

Bà Linh nói ngay :

- Thằng ấy có ăn học , gia đình khá giả lại đàng hoàng, lại là chổ quen biết. Sao con lại do dự ?

Bích cười cười :

- Đang bị " kỉ luật " con đâu dám tự ý nhận lời khi chưa xin phép mẹ.

Bà Linh liếc Bích :

- Hứ! Con hiền vậy sao ?

Bích thản nhiên :

- Con chỉ không muốn mẹ bực mình chớ con đâu có hiền.

Bà Linh nhìn con gái :

- Mới gặp lại mà đã mời mọc , chẵng lẽ nó không ngán khi chứng kiến con tát tay thằng Nghĩa sao ?

Bích có vẻ tự hào :

- Anh thích con gái có cá tính mạnh.

Bà Linh trợn mắt :

- Nó nói thẳng như vậy à ?

- Vâng ! Với lại Phương có lạ gì tánh con.

Bà Linh bỗng ngập ngừng :

- Con nghĩ sao vì lời này ?

- Con ghĩ nếu có thêm người bạn mà mình đã biết rõ về gia đình anh ta cũng tốt.Nhớ hồi nhỏ mỗi thứ năm nghỉ học mẹ lại đưa con vào cơ quan vì ở nhà không ai trông coi, ở cơ quan có anh Phương, Tú Trinh rồi mấy đứa con các cô bác làm cùng mẹ. Hồi đó tụi nó la một phe, không cho con chơi cùng , chúng nó rất hay chọc con, gọi con là Ba nặc nô. Con ghét chúng lắm ! Nhất là Tú Trinh , nhỏ đó điệu hạnh thấy ghê luôn, nó chuyên môn bày trò chia phe để cô lập con.

Bà Linh ngắt lời Bích :

-Con có vừa gì đâu, mẹ nhớ con từng xô nó té tét trán phải đi khâu ba mũi bây giờ vẫn còn cái thẹo ngay chân tóc.

Bích bĩu môi :

- Ai biểu tụi nó xúi tụi kia giật quyển truyện cổ tích ngàn lẻ một đêm của con làm chi ?

Cũng may hồi đó có anh Phương bênh con, dù lúc ấy ảnh ốm nhách, mũi thò lò trông thấy ớn, nhưng được cái ảnh không bao giờ bắt nạt con.

Bà Linh bỗng nói :

- Mẹ không cấm mối quan hệ này, nhưng nghe đâu ông bà Cư rất muốn Phương quen Tú Trinh. Hai gia đình định kết thông gia đó.

Khuê Bích hơi khựng lại, bà Linh trầm giọng xuống :

- Sáng hôm sau của sinh nhật Tú Trinh bà Kim đã gặp mẹ và kể chuyện con quậy rồi hành hung thằng Nghĩa ra sao. - Bà Kim dùng chính xác từ hành hung nghe mới ghê chứ.

Bích kêu lên :

- Hành hung à ! Bác ấy làm như con là dân giang hồ không bằng.

Bà Linh nói :

- Lúc đó mẹ vừa giận con vừa xấu hổ nên chỉ biết xin lỗi. Bà Kim có nhắc tới thằng Phương rồi nhấn mạnh chuyện hai gia đình sẽ làm sui. Giờ thì mẹ hiểu tại sao rồi.

Khuê Bích nhếch môi :

- Và mẹ sắp bảo con đừng nhận lời Phương mời, mẹ sắp bắt con giang xa anh ta ra chớ gì ? Đêm sinh nhật , khi con về Phương đã chạy theo con ra tận cổng. Ảnh xin số phone nhưng con không cho. Con không muốn mẹ phải khó xử, phải buồn phiền gì cả. Nhưng tại sao mẹ luôn coi rẻ con mình và coi trọng con người ta vậy ?

Bà Linh cau mày :

- Không đúng ! Con không được nói thế.

Khuê Bích im lặng , rồi cô mím môi :

- Nếu mẹ không cấm mối quan hệ này con sẽ nhận lời Phương mời.

Bà Linh nhỏ nhẹ :

- Phương bảo là khao bạn bè, vậy ngoài con ra còn những đứa khác. Mẹ chỉ sợ con bị hẫng, bị cô lập như hồi còn bé , nếu bạn bè Phương cùng hội cùng thuyền vói Tú Trinh.

Khuê Bích chợt nhớ đến sự lẻ loi của mình đêm sinh nhật Tú Trinh. Đêm đó đúng là Bích bị cô lập, không đứa con gái nào thèm trò chuyện với cô trừ Trúc Ly. Mà nó có tốt lành gì , lân la cạnh Bích, Ly có mục đích hẳn hoi, nó muốn châm chọc cho cô quê độ. Tối đó nếu không có Phương cô không biết mình lạc lõng tới dường nào.

Điều này có thể lập lại lắm chứ. Bạn bè của Phương là ai ? Họ chắc hoàn toàn xa lạ với Bích. Nếu có Tú Trinh Bích cũng chẳng vui gì, thậm chí cô càng buồn nếu đúng con nhỏ đó và Phương là một đôi.

Vậy mà vừa rồi Phương mời cô bằng những lời nghe mềm cả tim.

Giọng bà Linh lại vang lên :

- Con muốn đi mẹ không cản, mẹ đã nghĩ nhiều lắm rồi. Con đã lớn, mẹ không thể vì sợ con có những hành động bốc đồng sợ mang tiếng mà bắt con ru rú trong nhà. Mẹ muốn con phải có trách nhiệm với bản thân với gia đình.

Bích cụp mắt xuống, cô hơi bất ngờ vì những lời của mẹ, bà lại nói tiếp :

- Ba con thường xuyên vắng nhà. Mẹ giữ các con như giữ con ngươi trong mắt mình để ba an tâm lênh đênh trên biển tháng ngày qua tháng khác. Mẹ rất sợ có chuyện không hay xảy đến cho con mình. Khi nào mẹ bằng mẹ bây giờ , con sẽ hiểu tại sao mẹ quá khắt khe.

Dứt lời bà Linh quay về phòng. Khuê Bích ngồi xuống ngay chân cầu thang nhìn lũ cá bơi lội loanh quanh cái hồ nhỏ bên dưới. Tội nghiệp chúng vừa tù túng vừa thiếu ánh mặt trời. Tù túng , ảm đạm cũng như cô vậy.

Khuê Tâm bước xuống bằng những bước chân trần. Ngồi cạnh Bích, cô đưa ra một cái ví nhỏ :

- Mẹ trả chìa khoá , giấy tờ xe, đi động cho em đây. Trong ví rỗng nên chị đã bỏ vào thêm hai trăm. Phân nữa tiền thưởng tháng này của chị đó. Thích mua gì thì mua.

Khuê Bích cười to :

- Cha ! Qua cơn bĩ cực tới hồi thới lai rồi. Cám ơn mẹ và chị.

Tâm kêu lên :

- Trời ơi ! Bữa nay xổ nho nữa ta.

Mở ví ra xăm soi chiếc chìa khoá có đính kèm một cái mặt nạ nhỏ , Bích bảo :

- Nghe dì Bảy nói, em bắt chước nói theo vậy mà :

- Em quậy nữa thì phúc bất trùng lai chứ không có thới lai đâu nha :

- Biết rồi ! làm như người ta là chuyên gia quậy không bằng.

Tâm dài giọng :

- Chuyên gia quậy đâu đáng sợ băng quậy nghiệp dư lâu lâu bùng một bữa.

Bích tủm tỉm cười, Tâm bất chợt hỏi :

- Thằng Phương ròm bây giờ còn ròm hết ?

Bích lắc đầu :

- Hết rồi ! Dân du học làm sao ròm được. Anh chàng bây giờ trông oách lắm.

Khuê Tâm nheo mắt :

- Có thể làm hoàng tử trong mọng của các con nhóc như em phải không?

Bích vênh mặt :

- Em hả ? Còn xới mới có người vào được giấc mộng của em để làm hoàng tử.

Tâm khẽ lắc đầu :

- Cứ câu như vậy nói hoài không hay ho gì đâu. Rốt cuộc chẳng biết người ta không vào được giấc mộng của người ta đay. Cứ vênh váo cho lắm vào rồi một ngày kia giật mình than : " Trời ơi sao tôi lại cô đơn thế này ".

Khuê Bích cười to trêu :

- Trời ơi sao chị lại sến thế này.

Tâm dỗi:

- Không nói chuyện với mày nữa !

Bích tâng tâng chùm chìa khóa trên tay :

- Em đi đổ xăng xe đây ! Mà quên trước khi đi phải xạc pin cái di động nữa chứ ! Tất cả sẽ lại bắt đầu một ngày mới.

Khuê Bích líu lo hát. Rất vô tình cô lại nghêu ngao : " Hỏi đá xanh rêu bao nhiêu tuổi đời.".

Dắt xe ra, Bích đề không nổ, đạp cũng không xong. Xe với cộ, mới đắp mền một tháng đã dở chứng. Không lẽ gọi điện nhờ thằng Nghĩa tới xem xét dùm ? Chắc Bích không trơ mặt đến mức đó. Thôi thì tự thân vận động cho quen. Đầu phố có chổ sửa xe mà.

Chiếc Mio thương ngày nhẹ nhàng, thanh lích là thế, sao bây giờ nặng phát khiếp thế này. Chưa dắt được bao nhiêu Bích đã oải, thì có tiếng xe thắng kít kế bên.

Giọng gã thanh niên đẹp trai quán Net vang lên ngọt xớt :

- Xe hư hả Bambi ?

Bích chợt thấy rộn rã. Cô chớp mi trước khi trả lời :

- Không phải hư, nhưng đề đạp gì nó cũng không lên tiếng. Có lẽ tại nó bị giam lâu quá.

Đồng bật cười :

- Lạ thật ! những gì liên quan tới em dường như điều mất tự do ?

Bích thản nhiên :

- Sự thật là vậy:

- Đề không được chắc bình bị khô, dắt qua quán tôi sẽ sửa hộ em.

Bích lắc đầu :

- Vua chích choè sẽ trừ lương chú cho xem :

- Không sao ! làm việc thiện đâu sợ trừ lương, đứng đây chờ tôi nhé.

Dứt lời Đồng phóng chiếc Vespa vào quán rồi nhanh lẹ quay trở ra dắt xe cho Bích. Ngoạn lườm lườm khi biết Đồng sắp làm gì :

- Quán này thành quán sửa xe mất.

Đồng cười cầu hoà :

- Thông cảm đi ông chủ. Bambi sẽ làm thay phần việc của tôi. Ông cứ sai bảo cô ấy.

Bích bât ngờ vì những gì vừa nghe. Cô định phản đối nhưng trước cái nháy mắt của Đồng không hiểu sao cô lại ngoan ngoãn bảo :

- Vâng ! Em phải làm gì đây ? Anh cứ nói thưa anh chủ.

Ngoạn chép miệng :

- Quán này phục vụ là đàn ông con trai. Em chịu khó ra sau rủa ly tách vậy.

Đồng kêu lên :

- Cứ để ly tách ấy cho tôi ông chủ ơi ! Dẫu sao cô Bambi cũng là khách ruột của quán mà.

Ngoạn lầu bầu :

- Nói vậy thì thôi ! tôi chẳng có cửa nào để sai bảo hết. Ai muốn làm gì thì làm.

Bích nhìn theo Ngoạn rồi bảo :

- Đúng là chích choè lửa, dữ thật đó !

Đồng bật cười :

- Anh ta là Ngoạn, Ngoạn hiền khô hà :

- Còn chú là gì :

- Đồng ! Trần Tự Đồng! Cũng hiền khô hà.

Bích khen rất thật :

- Tên nghe hay hay ! :

- Cám ơn em đã khen, Bambi.

Bích hơi phật ý khi Đồng cứ gọi mình là Bambi chớ không quan tâm hỏi tên cô.

Ngồi xuống ghế gần đó, Bích nhìn Đồng kiểm tra bình accu. Anh tháo bugi ra lau ròi khởi động. Xe nổ ngon lành.

Bích thắc mắc :

- Nó bị bện gì vậy chú ?

- Bị cảm lạnh vì bị giam lâu ngày. Mà hình như xăng cạn rồi. Vậy là ngoài cảm lạnh nó còn đói nữa.

Khuê Bích cười, Đồng thích thú nhìn cái đồng điếu trên khoé miệng của cô. Đồng bảo :

- Tôi sẽ đi đổ xăng hộ nêu em tin tôi không bắt cóc chiếc Mio này đem bán.

Bích im lặng Đồng nói tiếp :

- Tôi không có vật gì để làm tin đâu, chiếc vespa cổ kia là của vua chích choè chớ không phải của tôi.

Bích nhìn Đồng thấy nóng mặt vì tự ái.

Đồng tủm tỉm :

- Tôi đùa thế thôi, đừng nghĩ ngợi gì cả.

Bích chớp mi :

- Tôi không sợ mất xe mà chỉ sợ anh tốn tiền đổ xăng cho tôi, lương của anh ở đây liệu đưọc mấy đồng chứ ?

Đồng hạ giọng :

- Tôi không hào phóng đến thế đâu Bambi.

Đã nói tôi không phải Bambi.

Đồng thản nhiên :

- Với tôi em là Bambi.

Bích ấm ức :

- Không cần biết tên thật à ?

Đồng gật đầu :

- Điều này làm em nhớ đến tôi nhiều hơn.

Khuê Bích vênh mặt lên :

- Còn lâu ! Tại sao phải nhớ một người không thèm biết cả tên mình chứ ?

Đồng nhìn vào mắt cô :

- Câu trả lời nằm trong tim em đấy. Tôi phải vào phòng Net đây.

Bích chớp mi :

- Cám ơn anh đã sửa xe giúp.

Đồng nheo mắt :

- Cám ơn em đã chịu gọi tôi là anh. À xăng còn đủ chạy tới cây xăng ở ngã tư.

Bích bối rối vì ánh nhìn của Đồng. Cô phóng xe ra cổng nhanh đến bất ngờ.

Vừa rong xe, Bích vừa suy nghĩ về Đồng. Thật ra hắn là người như thế nào nhỉ ? Cái dáng vẻ ung dung tự tại đó không thể có một xuất thân bần hàn, nhung rõ ràng Đồng đang phụ việc cho quán Net mà.

Nhún vai, Bích cố hất Đồng ra khỏi tâm trí mình. Anh ta chả là đinh gì mà dám phách lối không thèm biết tên cô. Đúng là ngạo mạn ! Khuê Bích giận mình đã hỏi tên hắn rồi lại còn khen hay. Ngay bây giờ cô nên loại Trần Tự Đồng ra khỏi bộ nhớ đi.

Đổ đầy bình xăng , Bích tới nhà Thúy Quỳnh rồi nhấn còi xe.

Con nhỏ ra mở cổng và reo lên :

- A ! Mày được trả chân đi rồi hả ?

Bích chạy xe vào nhà :

- Mẹ tao cũng phải nghĩ lại chứ! Giữ xe đâu phải là thượng sách.

Quỳnh ngồi xuống ghế :

- Nếu tới sớm mày đã không gặp tao :

- Lại đi nhà sách à ?

- Không tao vào Diamond Plaza ngắm quần áo.

Bích bĩu môi :

- Chán ! Tao chỉ vào những chổ mua sắm khi túi có tiền :

- Tao biết nên đã không rủ mày. Nếu đi với tao mày đã gặp người quen rồi.

Bích tò mò :

- Ai vậy ? Đừng nói là bọn tép riu Sơn Nghĩa nha ?

Thúy Quỳnh hóm hỉnh :

- Tôm càng xanh chứ không phải tép. Một đôi luôn :

- Đôi nào vậy kìa ? Mày nói đại cho rồi. Úp mở hoài mắc ghét :

- Là ông Phương và nhỏ Tú Trinh.

Bích liếm môi :

- Vậy hả ? Một đôi không nên gặp.

Quỳnh vô tư :

- Có gì đâu! Chào một cái rồi đường ai nấy đi. À ! Tao nghe nói, cô Kim có ý chọn tay Phương cho nhỏ Tú Trinh nhưng anh ta lại không chọn nó.

Bích cười khẩy :

- Không chọn nó mà đi mua sắm với nó, Thật khó tin !

Quỳnh thủng thỉnh nói :

- Bộ đi chung là phải có gì với nhau sao ?

Anh ta thích mày.

Bích khựng lại rồi buột miệng :

- Nhảm !

Thúy Quỳnh nói :

- Anh Thành nói với tao như vậy. Phương nhờ ảnh xin tao số phone của mày. Tao chắc ông ta đã gọi mày.

Bích ậm ự :

- Phương mời tao đi ăn khao mừng ảnh có việc làm, chứ chẳng có gì đặc biệt :

- Mày sẽ đi chứ ?

- Tao không biết :

- Sợ dì Linhà ?

- Không ! Tao không muốn rắc rối.

Quỳnh gật gù :

- Vậy cũng phải.Chỉ tội nghiệp ông Phương sẽ thất vọng khi chờ mày.

Bích nhìn lên trần nhà :

- Anh ta không thích tao tới mức độ thất vọng đâu " Vắng mợ chợ vẫn đông" Chính mày đã nói thế mà :

- Nhưng lỡ Phương nhóm chợ để chờ mỗi mình mày thì sao :

- Không có chuyện đó đâu. Tao dám chắc.

Thúy Quỳnh im lặng. Một lát con nhỏ mới nói :

- Tao còn gặp một đôi khác nữa, thằng Sơn với con mắm Trúc Ly. Tụi nó mời tao cà phê thì tao uống chứ sợ gì chuyện mất ngủ ! :

- Hai đứa nó thành một đôi từ hồi nào kìa ?

- Chắc từ tối sinh nhật Tú Trinh, sao thằng Sơn chịu nổi con buôn dưa lê, cà tím ấy nhỉ ?

Khuê Bích cười :

- Nồi nào úp vung ấy. Thằng Sơn cũng là đứa đâm bị thóc, thọc bị gạo. Ngoài mặt luôn nói lời hay lẽ phải nhưng nó lại là đứa nhỏ nhen , hay để bụng và thù vặt nhất trong đám con trai lớp mình.

Quỳnh đồng tình :

- Tao cũng thấy như vậy. Nếu tối đó đứa ăn bạt tay là nó thì mày kể như toi.Nó sẽ trả thù cho xem.

Bích vênh mặt :

- Tao đâu phải đứa yếu bóng vía. Cho dù là nó tao cũng không ngán.

Thúy Quỳnh chép miệng :

- Nhưng tao ngán khi nghe nó hỏi rối hỏi reng về mày.

Bích nhíu mày :

- Nó hỏi gì ?

Qùynh ngập ngừng :

- Nó hỏi dạo này mày có quen ai không. Nó hy vọng thấy mày có một tình yên đẹp.

Bích bĩu môi :

- Đúng là lãng nhách :

- Tao cảm giác nó có mục đích hỏi thế :

- Mục đích gì ngoài tật tò mò nhiều chuyện ?

Thúy Quỳnh nói :

- Mày phải đề phòng thằng Sơn. Tao sẽ tìm hiểu xem ý nó muốn gì.

Khuê Bích chống cằm :

- Nó muốn gì nhỉ ? Nhớ hồi đầu năm nó có theo tán tỉnh, tao đã cười và gọi nó là Babi. Không lẽ vì vậy mà nó để bụng tới bây giờ ?

Thúy Quỳnh liếc Bích :

- Nếu đúng vậy cũng tại mày. Nghĩa là đứa hiền lành, nó sẵn sàng bỏ qua, còn thằng Sơn lại khác. Nó sẽ hại mày khi có cơ hội.

Khuê Bích bĩu môi :

- Đồ tồi ! Tao có làm gì nó đâu!

Thúy Quỳnh xua tay :

- Dẹp chuyện đó đi. Tao nghĩ đã tới lúc mày nhìn lại mình rồi đó.

Bích xịu mặt :

- Lại bị lên lớp , chán thiệt !

Hai đứa rơi tỏm vào cõi riêng. Một lát sau Bích hỏi :

- Mày có thích anh Thành không ?

Quỳnh lắc đầu :

- Tao không biết. Mà mày không thích anh Phương thật à ?

Khuê Bích so vai :

- Tao cũng không biết luôn. Nhưng thật không dễ nếu cạnh anh ấy là Tú Trinh. Tao không muốn vây vào con nhỏ đó.

Thúy Quỳnh nheo mắt :

- Mày biết dè dặt là có tiến bộ. Nói thật so với mày, Tú Trinh chả có điểm nào hơn. Nhưng nó sẽ không để yên nếu mày thích anh Phương.

Khuê Bích khó chịu :

- Đơn giản là tao không ấn tượng lắm về Phương chứ tao sợ gì Tú Trinh :

- Tao chưa nghĩ ra người thế nào mới gây ấn tượng với mày.

Bích xa xôi :

- Một người khiến máy nhớ đến dù mày không muốn. Một người thậm chí không thèm biết đến tênmày, nhưng tên hắn ta mày lại khắc vào tim. Một người mày thấy vui khi được gặp.

Thúy Quỳnh nhìn Bích trân trối :

- Phải mày vừa phát biểu hông vậy ?

Khuê Bích khoát tay :

- Tao vừa thí dụ về một nhân vật có thể gây ấn tượng với tao :

- Nhân vật nào vậy ?

- Thì nhân vật X.. Y nào đó.

Quỳnh dài giọng :

- Bí mật nhỉ! Mày định giấu cả tao à ? Ai vậy ? Phải gã chú ở quán Net không ?

Khuê Bích gằn :

- Không !

Thúy Quỳnh hỏi tới :

- Vậy là ai ?

Bích lắc đầu :

- Không biết !

Quỳnh soi mói :

- Mày lạ lạ sao ấy !

Bích đanh đá :

- Lạ cái đầu mày. Nếu có gã X, gã Y ấy thật, tao hứa sẽ cho mày xem mặt. OK ?

Thúy Quỳnh tủm tỉm cười :

- Mày chằn quá. Nếu có gã X, gã Y nào đó cũng chạy mất trước khi tao được xem mặt.

Bích ấm ức làm thinh. Cô thoáng nghĩ tới Đồng. Có phải hắn là gã X , gã Y trong tâm trí cô không ?

Hắn tưởng Bích chỉ nhớ tới hắn chỉ vì hắn không thèm hỏi tên cô à ? Còn hơi lâu.

Đông láu cá lắm, nhưng Bích ó phải là Bambi đâu mà mắc lừa. Cô sẽ không thèm qua quán Net ấy nữa. Nhất định như thế.

Bích hất hàm bảo Quỳnh :

- Về mày !

Thúy Quỳnh nhăn nhó :

- Đợi đã ! Tao chờ Thuỷ Hương lấy cái đĩa nhạc làm gì vội dữ vậy ?

Bích lầu bầu :

- Nhìn thằng Sơn với con Ly tao ngứa mắt quá.

Quỳnh nói :

Quán thì đông. Thiếu gì cặp để nhìn , ai bảo mày nhìn nó.

Bích vừa dứt lời thì Thuỷ Hương và Tú Trinh vào. Hai đứa ngồi xuống kế bàn cô và Quỳnh đang ngồi.

Giọng Tú Trinh đầy cố ý :

- Ủa ! Nghĩa đâu Bích ?

Bích mím môi :

- Sao lại hỏi mình ?

- Tại mình nghe Sơn nói Bích và Nghĩa lập lại hoà bình rồi.

Bích hờ hững :

- Vậy à ! Trinh nên tiếp tục nghe Sơn để biết về Nghĩa ở đâu.

Ở bên bàn kia, Trúc Ly hỏi vọng sang :

- Chuyện gì có cả tên Sơn thế ?

Thuỷ Hương dài giọng :

- Gớm ! Mày đăng ký bản quyền chưa mà không cho Khuê Bích nhắc đến Sơn.

Trúc Ly cười tít mắt :

- Của mình thì là của mình , mất đi đâu được mà phải bản quyền cho mệt.

Thúy Quỳnh liếc vội Bích rồi quay sang Hương :

- Cho tao mượn cái đĩa.

Thuỷ Hương hề hà :

- Từ từ đã.

Vừa nói con bé vừa cho tay vào túi xách lục lọi. Tú Trinh nhìn Bích :

- Sao tối thứ bảy Bích không tới quán Sỏi đá ? Mình và anh Phương chờ mãi.

Bích từ tốn :

- Mình đã nói với anh Phương là không đi được rồi mà :

- Thật tiếc cho Bích. Nhạc tiền chiến tuyệt lắm. Anh Phương rất thích. Mình cũng vậy ! :

- Chẳng có gì tiếc, mình đâu thích nhạc tiền chiến, nhạc đó chỉ thích với ông già bà cả.

Tú Trinh mĩm cười :

- Khuê Bích đúng là Khuê Bích.

Bích nóng mặt vì câu lững lờ của Tú Trinh. Quay đi chỗ khác, cô lại đụng nụ cười của Sơn. Nụ cười nhếch mép Khuê Bích ghé cay ghét đắng. Thấy cô nhìn, Sơn vòng tay ôm Trúc Ly. Nó làm như thế giới này chỉ tồn tại hai đứa chúng nó không bằng, sao nó lại rẻ tiền thế nhỉ ?

Khuê Bích khinh khỉnh quay đi và liên tưởng đến Phương, chẳng biết khi ngồi trong quán Sỏi Đá nghe nhạc tiền chiến, Phương có âu yếm vòng tay ôm Tú Trinh như thế kia không ?

Khuê Bích nghe Thúy Quỳnh nói :

- Bọn này về trước nghen.

Trinh tử tế :

Có nhắn gì cho anh Thành không. Mình nhắn cho.

Quỳnh cười rất tươi :

- Một tin nhắn có mấy trăm đồng. Mình đâu làm phiền Trinh.

Bích đứng lên theo Quỳnh :

- Tổng chào nha !

Tú Trinh ra vẻ thương hại :

- Bích nên tìm cho mình một tài xế để khỏi phải đi cùng Quỳnh.

Khuê Bích chưa biết nói gì, Quỳnh đã ré lên :

- Ê đừng xúi bậy nha ! Bích vừa cắt được mấy tay tài xế đeo bám, nó chưa kịp mừng nữa là ,tui nghĩ người nên tìm tài xế là bồ đó Tú Trinh.

Hai đứa ra bãi gởi xe. Vừa dẫn xe , Thúy Quỳnh vừa lầm bầm :

- Bọn ma nữ lắm điều nhiều chuyện !

Khuê Bích thản nhiên :

- Kệ xác chúng, tao chả hề hấn gì.

Quỳnh hỏi :

- Mày về nhà à ?

- Tao lên mạng, mày lên không ?

- Đến tận quán Net trước nhà mày có hơi bị xa, tao lười lắm.

Bích nói :

- Tao đâu vào quán đó, ghé điểm nào gần đây được rồi :

- Vậy thì online.

Hai chị em chạy xe tới điểm Internet gần đó. Bích háo hức mở hộp mail. Cô hí hửng như trẻ con được quà khi nhận thư.

Bambi Azkaban !

Tôi gọi như đang chiêu hồn mình.

Mấy hôm liền quán buồn hiu, trống vắng.

Tôi trông mòn mắt, chờ héo tim nhưng không thấy em.

Bàn phím gõ ra những hàng chữ vô hồn.

Con chuột chạy vòng vèo chẳng biết click vào đâu.

Em đang bị cầm tù hay chính tôi bị cầm tù trong hoài niệm về em ?

Nhâm nhi ly cà phê, cà phê không đắng.

Nhâm nhi nỗi nhớ, nổi nhớ nâu đen.

Cà phê Net chờ một Nick name quen không thấy.

Em ở đâu trong Web Trò đùa ?

Bích có cảm giác khi đọc email của Hoàng tử Lai. Anh ta khiến cô ngạc nhiên hết sức. Một email y như một bài thơ, anh ta thật dễ sợ khi dám viết cho Bích như vậy.

Hổm rày Bích không qua quán Net nữa. Ngồi ở nhà , cô ngửi mùi cà phê và xua đi ý nghĩ nhớ đến gã không thèm hỏi đến tên cô.

Tên Bích gã chẳng hề biết vậy mà gửi mail làm cô hoa mắt khi đọc mới ghê chứ !

Im lặng suy nghĩ. Một lâu Bích gõ phím :

Hoang tu Lai TranTuDong !

Hú ba hồn bảy vía.

Tôi đang triệu hồn anh đây.

Đừng lang thang trên mạng nữa.

Tôi không tồn tại trong trang Web Trò đùa của anh đâu.

Trong ngôi nhà vuông vức kính cổng cao tường.

Tôi là Nguoitu Azkaban.

Trong quán cà phê Net.

Tôi là một Bambi như cách anh gọi.

Thế ở đâu tôi mới chính là tôi.

Với họ tên đàng hoàng ?

Từ ô cửa sổ tí teo.

Hương cà phê theo gió len vào.

Tôi không nhâm nhi cà phê mà nhâm nhi mùi của nó.

Mùi cà phê không đắng.

Nên nỗi nhớ cũng không màu.

Cà phê Net rớt mạng thôi không online nữa.

Hoàng tử ơi đóng hộ cho tôi trang Web Trò đùa.

Ngồi bên cạnh Thúy Quỳnh chợt bật cười làm Bích giật mình nhìn sang.

Thì ra con nhỏ đang đọc truyện cười trên mạng. Vậy mà cô tưởng , không có tật sao lại giật mìh kìa ?

Bích thở phào nhẹ nhỏm. Gởi mail đi rồi cô thấy vui vui. Đồng sẽ thế nào khi nhận được thư nhỉ ? Chắc hắn sẽ đi tới đi lui trong phòng Net và tức vì bị Bích bắt đóng trang Web ảo của hắn lại.

Bích tủm tỉm cười khoái chí. Cô đọc tiếp lá thơ ngắn của X men ấn tượng.

Hà ! Vậy mà Bích tưởng X men đã quên mình rồi chứ.

" Người tù Azkaban !"

Nguồn: http://vietmessenger.com/