Chương 06
Tiệm ăn dành cho khách du lịch nằm trên vách đá chìa ra biển Thái Bình Dương. Trong phòng gần như đã chật kín hết chỗ ngồi và phía trên quầy rượu có đặt hai chiếc ti vi để khách ăn có thể theo dõi hai trận đấu bóng chày. Các cuộc cá cược đang diễn ra hối hả. Họ ngồi vào bàn phía sau khoang cửa kính.
Anh đang định đặt một ly rượu cabernet-sauvignon thì bất chợt cảm thấy rùng mình, anh nhận thấy cô đang dùng bàn chân trần cọ khẽ vào anh, nụ cười đắc thắng trên môi, cặp mắt tinh nghịch. Giật nảy mình, anh chộp lấy mắt cá chân cô, và vuốt lên đến tận đùi cô :
- Tôi cũng cảm thấy cô đấy!
- Tôi muốn kiểm tra cho chắc.
- Cô có thể chắc được rồi.
Cô hầu bàn đang đợi anh đặt món bèn vừa hỏi anh vừa bĩu môi vẻ nghi hoặc.
- Anh cảm thấy cái gì?
- Không, tôi chẳng cảm thấy gì cả.
- Anh vừa mới nói với tôi “Tôi cũng cảm thấy cô đấy”.
Hướng về phía Lauren đang cười tươi rói, anh nói :
- Dễ thật, tôi có thể làm cho mình bị nhốt lại bằng cách này đây.
- Anh rất có thể làm được như vậy đấy - Cô hầu bàn nhún vai trả lời và quay gót đi.
- Tôi có thể đặt món ăn được không? - Anh kêu lên
- Tôi sẽ bảo Bob ra chỗ anh, để xem anh có cảm thấy anh ấy không.
Vài phút sau Bob xuất hiện, trông anh ta lại còn có vẻ nữ tính hơn cô bạn đồng nghiệp của mình. Arthur đặt món trứng với cá hồi và một cốc nước ép cà chua có gia vị. Lần này, anh đợi cho người hầu bàn đi khỏi mới bắt đầu hỏi Lauren về sự cô đơn của cô trong sáu tháng vừa qua.
Bob dừng lại ở giữa gian phòng, bàng hoàng nhìn Arthur đang nói chuyện một mình. Câu chuyện vừa mới bắt đầu, Lauren ngắt lời anh nửa chừng và hỏi anh có mang theo điện thoại di động không. Không hiểu chuyện đó có liên quan gì, anh gật đầu xác nhận. “Anh bấm điện thoại và làm ra vẻ nói vào trong đó đi, nếu không người ta sẽ nhốt anh lại thật đấy”. Arthur quay lại và nhận thấy rằng nhiều người trong phòng đang nhìn anh chăm chú, một số người gần như không ăn uống thoải mái được vì cái nhân vật cứ một mình nói vào chỗ trống này. Arthur bèn cầm máy di động của anh lên, làm ra vẻ bấm một số máy và cất tiếng “Alô!” rất to. Mọi người tiếp tục nhìn anh vài giây nữa rồi mọi việc trở lại gần như bình thường, ai nấy lại tiếp tục bữa ăn của họ. Arthur đặt lại câu hỏi của anh cho Lauren vào trong máy. Những ngày đầu tiên việc mình trở thành vô hình cũng tiêu khiển được cho cô. Cô miêu tả cho anh cảm giác tự do tuyệt đối của mình khi cuộc phiêu lưu mới bắt đầu. Không cần phải suy nghĩ gì nữa về cách ăn mặc, về kiểu tóc, về mặt mũi, dáng vóc của mình, có ai nhìn mình nữa đâu. Không còn có gì là bắt buộc nữa, không còn giới hạn, không phải xếp hàng, cứ việc chen lấn lên trước mà chẳng phiền đến ai, chẳng ai chê trách thái độ của mình cả. Chẳng cần phải làm ra vẻ kín đáo nữa, ta có thể nghe người này người kia nói chuyện với nhau, nhìn cái lúc thường không nhìn được, thấy cái lúc thường không thấy được, có mặt nơi ta không có quyền đến, chẳng ai nghe thấy được ta.
- Tôi có thể đến yên vị trong một góc phòng Nhà Trắng và nghe tất cả những chuyện mật của Nhà nước, có thể ngồi lên đùi Richard Gere hay tắm hoa sen cùng với Tom Cruise.
Tất cả hay gần như tất cả đối với cô đều có thể: thăm các viện bảo tàng khi những nơi này đã đóng cửa, vào rạp xem phim không mua vé, ngủ trong những khách sạn hạng sang, trèo lên một máy bay, tham dự những cuộc phẫu thuật tinh vi nhất, bí mật tham quan những phòng thí nghiệm nghiên cứu, bước trên đỉnh cột trụ cầu Golden Gate. Dán chặt tai vào điện thoại di động, Arthur tò mò muốn biết xem cô đã thử ít nhất một trong những điều vừa nói chưa.
- Không, tôi hay chóng mặt, tôi sợ máy bay, Washington thì quá xa, tôi không biết di chuyển những khoảng cách lớn như vậy, tôi mới ngủ lần đầu tiên hôm qua, vì vậy những khách sạn hạng sang tôi chẳng cần làm gì, còn về các cửa hàng thì có ich lợi gì đâu nếu như tôi không thể đụng vào bất cứ cái gì hết.
- Thế Richard Gere hay Tom Cruise thì sao?
- Thì cũng như đối với các cửa hàng thôi!
Cô giải thích cho anh một cách rất chân thành rằng làm một bóng ma thật chẳng có gì là buồn cười cả. Cô thấy chuyện đó đáng thương thì đúng hơn. Tất cả đều trong tầm tay, nhưng tất cả đều không thể được. Cô cảm thấy thiếu những người mà cô yêu quý. Cô không thể nào tiếp xúc với họ được nữa. “Tôi không tồn tại nữa rồi. Tôi có thể nhìn thấy họ nhưng điều đó gây đau khổ hơn là sung sướng. Có lẽ nơi chuộc tội là như vậy đó, một sự cô đơn vĩnh cửu”.
- Cô tin vào Chúa à?
- Không, nhưng trong tình trạng như tôi người ta thường hơi có xu hướng xem lại điều mình tin và điều mình không tin. Trước đây tôi cũng chẳng tin là có ma.
- Tôi cũng thế - Anh nói.
- Anh không tin là có ma?
- Cô có phải là ma đâu.
- Anh nghĩ thế à?
- Cô không phải là người chết, Lauren, tim cô đập ở một nơi và hồn cô lại sống phiêu bạt nơi khác. Hai thứ đó tạm tách rời nhau, thế thôi. Cần phải tìm hiểu xem tại sao như vậy, và bằng cách nào có thể nhập lại hai thứ với nhau.
- Anh lưu ý cho rằng nhìn dưới góc độ này thì dù sao đây cũng là một vụ ly dị có hậu quả nặng nề.
Đó là một hiện tượng nằm ngoài tầm hiểu biết của anh, nhưng anh không định dừng lại ở sự xác nhận này. Vẫn áp tai vào máy điện thoại, anh nhấn mạnh rằng anh rất muốn tìm hiểu, rằng cần phải tìm và thấy cách để hồn cô trở lại cơ thể, rằng cô phải thoát ra cơn hôn mê, hai hiện tượng này gắn liền với nhau.
- Xin lỗi, nhưng đây thì tôi cho rằng anh vừa tiến một bước dài trong công cuộc nghiên cứu của anh đó.
Anh không đáp lại sự châm chọc của cô mà đề nghị cô trở về và tiến hành một loạt các cuộc điều tra trên Internet. Anh muốn kiểm kê ở đó tất cả những gì liên quan đến hôn mê: “các nghiên cứu khoa học, các báo cáo y khoa, các thư mục, các câu chuyện, các nhân chứng. Đặc biệt là những gì động đến các trường hợp hôn mê kéo dài mà cuối cùng người bệnh tỉnh lại được”. Chúng ta phải tìm được họ và hỏi họ. Những điều họ kể có thể là rất quan trọng.
- Tại sao anh lại làm việc đó?
- Bởi vì cô còn có sự lựa chọn nào nữa đâu.
- Trả lời câu hỏi của tôi đi. Anh có nhận thức rõ những sự liên lụy cá nhân mà anh phải chịu, thời gian mà anh phải mất khi làm việc này không? Anh có nghề nghiệp của anh, nghĩa vụ của anh.
- Cô là một phụ nữ đầy mâu thuẫn.
- Không, tôi tỉnh táo đấy chứ, anh không thấy là tất cả mọi người đến tiệm ăn này chỉ có anh là ngồi nói một mình suốt mười phút hay sao, anh có biết là lần sau mà anh đến tiệm ăn này thì người ta sẽ bảo anh là hết chỗ rồi, bởi vì người đời không thích ai khác mình, bởi vì một kẻ nói thành tiếng và làm các cử chỉ khi chẳng ngồi ăn cùng ai thì gây khó chịu, anh biết thế không?
- Có đến hơn một nghìn tiệm ăn trong thành phố này, cho nên còn khối chỗ.
- Arthur, anh là một kẻ ngoại đạo, thực sự ngoại đạo, nhưng anh không hiện thực.
- Tôi không muốn làm cô chạnh lòng nhưng về mặt siêu thực mà nói thì tôi tưởng trong tình huống hiện tại cô vượt xa tôi một bậc ấy chứ.
- Anh đừng chơi chữ, Arthur. Đừng hứa hẹn với tôi một cách bộp chộp, anh sẽ không bao giờ có thể giải đáp được điều bí ẩn này đâu.
- Tôi không bao giờ hứa nhăng cuội cả, và tôi cũng chẳng phải ngoại đạo gì hết!
- Đừng gieo cho tôi những hy vọng vô ích, đơn giản là anh sẽ không có thời gian.
- Tôi rất ghét làm chuyện này trong hiệu ăn, nhưng cô buộc tôi phải làm, thứ lỗi cho tôi một phút.
Arthur làm ra vẻ dập máy, anh nhìn cô chăm chú, nhấc máy lại và bấm số máy của Paul. Anh cảm ơn Paul đã dành thời gian cho anh sáng nay, cảm ơn sự quan tâm của bạn. Nói vài câu xoa dịu để Paul yên tâm, anh giải thích cho bạn rằng anh đang gần như suy sụp vì làm việc quá tải và tốt hơn đối với cả công ty lẫn anh là anh nghỉ vài ngày. Anh truyền đạt cho Paul một số thông tin có tính chất chuyên môn về những hồ sơ đang xử lý và chỉ rõ rằng Maureen sẽ làm việc dưới quyền Paul. Quá mệt không thể đi bất cứ đâu được, anh sẽ ở lại nhà và mọi người có thể liên lạc với anh qua điện thoại.
- Vậy đó, từ giờ tôi đã được giải phóng khỏi mọi nghĩa vụ nghề nghiệp, và tôi đề nghị chúng ta tiến hành nghiên cứu ngay lập tức.
- Tôi thật không biết nói sao.
- Cô cứ bắt đầu bằng cách giúp tôi với những kiến thức y học của cô.
Bob mang bản tính tiền đến, mắt chăm chăm nhìn vào Arthur. Arthur bèn trợn mắt, làm vẻ mặt đáng sợ, thè lưỡi và nhảy phóc dậy. Bob lùi lại một bước về phía sau.
- Tôi tưởng anh khá hơn chứ Bob, tôi rất lấy làm thất vọng. Đi thôi Lauren, nơi này không xứng với chúng ta.
Ngồi trong xe ô tô trên đường về nhà, Arthur giải thích cho Lauren phương pháp nghiên cứu mà anh dự định áp dụng. Họ trao đổi quan điểm với nhau, và nhất trí về kế hoạch dàn trận.
Chương 07
Về đến nhà, Arthur ngồi vào bàn làm việc. Anh bật máy vi tính lên và nối mạng Internet. Các “xa lộ thông tin” cho phép anh tiếp cận ngay tức khắc với hằng trăm cơ sở dữ liệu về đề tài mà anh quan tâm. Anh đưa lệnh tìm kiếm trên máy tính của mình bằng cách đơn giản gõ từ “hôn mê”, và “Web” đưa ra cho anh nhiều địa chỉ các nơi trên mạng có chứa những tài liệu, những lời chứng, những bản tường trình và những cuộc trao đổi về đề tài này, Lauren đến ngồi ở góc bàn.
Trước hết họ nối với máy chủ của bệnh viện Memorial, vào mục Bệnh lý thần kinh và chấn thương sọ não. Một công trình mới đây của giáo sư Silverstone về chấn thương sọ não cho phép họ tiếp cận với các cách phân loại các kiểu hôn mê khác nhau theo chuẩn Glassgow: có ba chữ số biểu thị khả năng phản ứng của cơ thể đối với các tác nhân kích thích về mặt thị giác, thính giác và cảm giác. Lauren phù hợp với loại 1.1.2, kết quả ghép ba chữ số này với nhau xác định kiểu hôn mê này thuộc dạng bốn, gọi một cách khác là hôn mê kéo dài. Họ được máy tính hướng về một thư viện thông tin khác có sự trình bày chi tiết những phân tích thống kê về sự tiến triển của các bệnh nhân trong từng loại hôn mê. Chưa từng có một người nào trở về từ một cuộc phiêu du “hạng 4”...
Một loạt biểu đồ, hình vẽ, báo cáo tổng hợp và các nguồn tư liệu được nạp vào trong máy tính của Arthur rồi được in ra. Tổng cộng có gần bảy trăm trang tư liệu được sắp xếp, phân loại và ghi vào danh mục tuỳ theo trọng tâm vấn đề.
Arthur đặt một chiếc pizza và hai chai bia, rồi tuyên bố rằng bây giờ chỉ có việc đọc mà thôi. Một lần nữa Lauren hỏi anh tại sao anh lại làm tất cả những việc này. Anh trả lời: “Do bổn phận đối với một người mà chỉ trong thời gian rất ngắn đã dạy cho anh biết bao điều, trong đó đặc biệt nhất là lòng khát khao hạnh phúc. Em biết đấy, mọi giấc mơ đều có giá của nó!” Và anh lại tiếp tục vừa đọc vừa ghi chú những điều mình không hiểu, tức là gần như tất cả. Theo đà tiến triển công việc của họ, Lauren giải thích những thuật ngữ và những lập luận y học.
Arthur đặt một tờ giấy to lên bản vẽ của anh và bắt đầu thảo ra đó bản tổng hợp những ghi chép mà anh đã thu thập được. Phân loại các thông tin thành từng nhóm, anh khoanh chúng lại rồi nối chúng với nhau theo các mối liên quan. Cứ như vậy, một biểu đồ khổng lồ dần dần hình thành, dẫn đến tờ giấy thứ hai, ở đó các lập luận hòa vào nhau thành kết luận.
Hai ngày hai đêm để đi đến kết luận rằng đối với một số nhà nghiên cứu thì trong vài năm nữa vẫn là và tiếp tục còn là một vùng tối, nơi cơ thể sống tách biệt khỏi trí lực, cái làm cho nó có sinh khí và một linh hồn. Kiệt sức, mắt đỏ ngầu, anh ngủ thiếp đi ngay trên sàn nhà; Lauren ngồi bên bàn vẽ, cô nhìn biểu đồ, dùng đầu ngón tay di di theo những mũi tên và bất ngờ nhận thấy rằng tờ giấy khẽ lay động dưới ngón tay cô.
Cô đến ngồi cạnh anh, khẽ cọ tay vào tấm thảm trải trên sàn nhà rồi lấy lòng bàn tay vuốt dọc theo cánh tay anh, lông tay liền dựng lên. Cô khẽ mỉm cười, vuốt nhẹ tóc Arthur rồi nằm xuống bên anh, nghĩ ngợi.
Bảy tiếng sau anh tỉnh dậy. Lauren vẫn ngồi bên bàn vẽ.
Anh dụi mắt và mỉm cười với cô, cô đáp lại ngay lập tức.
- Lẽ ra anh vào trong giường thì sẽ dễ chịu hơn, nhưng anh ngủ say đến nỗi em không dám đánh thức anh dậy.
- Anh ngủ có lâu không?
- Nhiều tiếng đồng hồ, nhưng chưa đủ để bù lại.
Anh định uống một tách cà phê rồi tiếp tục công việc, nhưng cô ngăn anh lại. Sự tận tình của anh làm cô rất cảm động, nhưng đó là việc phí công vô ích. Anh không phải là bác sĩ, cô chỉ là sinh viên nội trú và chỉ có hai người họ sẽ không thể nào giải quyết nổi những vấn đề mà hiện tượng hôn mê đặt ra.
- Thế em bảo phải làm gì?
- Anh cứ uống cà phê như anh vừa nói đi, rồi anh đi làm và chúng mình đi dạo chơi. Anh không thể sống khép kín, ở ẩn trong nhà với cái cớ là vì nhà anh có chứa một bóng ma được.
Thì anh đang định uống cà phê đấy chứ, còn những chuyện kia rồi sẽ xét sau. Và anh muốn cô thôi đừng nói đến chuyện “ma” nữa, cô có đủ mọi vẻ trừ vẻ một bóng ma. Cô bèn hỏi anh nói “mọi vẻ” là muốn nói cái gì, nhưng anh từ chối trả lời. “Anh mà nói ra những điều nghe như để lấy lòng thì em sẽ giận mất”.
Lauren nhướn lông mày dò hỏi, muốn biết những điều nghe để lấy lòng là cái gì. Anh yêu cầu cô quên điều anh vừa nói đi, nhưng anh cũng ngờ trước là chẳng ăn thua gì. Cô đứng chống nạnh trước mặt anh và hỏi cho bằng được thì thôi.
- Những điều nghe như để lấy lòng là cái gì thế?
- Quên cái anh vừa nói đi Lauren, em không phải là ma, vậy thôi.
- Thế thì em là gì?
- Một cô gái, một cô gái rất đẹp, thôi bây giờ anh đi tắm đây.
Anh ra khỏi phòng mà không quay đầu lại. Lauren lấy tay vuốt lên thảm trải sàn lần nữa, vẻ sung sướng. Nửa tiếng sau, Arthur mặc quần Jean và một cái áo chui cổ rộng bằng casmia ra khỏi buồng tắm. Anh tỏ ý muốn đi chén một món thịt thật ngon. Cô thấy rằng mới có 10 giờ sáng thôi, nhưng anh đáp lại ngay rằng ở New York đã là giờ ăn trưa, còn ở Sydney đã là giờ ăn tối rồi.
- Vâng, nhưng chúng ta không ở New York hay Sydney, chúng ta đang ở San Francisco.
- Điều đó chẳng ảnh hưởng gì đến việc anh thích ăn thịt cả.
Cô muốn anh trở lại với cuộc sống bình thường của anh và cô nói với anh như vậy. Anh may mắn có được một cuộc sống bình thường thì anh phải tận hưởng nó. Anh không có quyền bỏ bê tất cả như thế này. Anh không đồng ý việc cô quan trọng hóa vấn đề. Anh chỉ mất có mấy ngày thôi chứ có gì đâu, nhưng đối với cô thì anh đang sa vào một trò nguy hiểm và không lối thoát. Anh nổi đóa lên :
- Nghe những lời như vậy từ miệng một bác sĩ thật hay ho quá nhỉ, anh cứ tưởng rằng không có định mệnh, rằng còn sống thì còn hy vọng, rằng tất cả đều có thể chứ. Tại sao anh lại là người tin điều đó hơn em?
Chính bởi vì cô là bác sĩ đó thôi, cô trả lời, bởi vì cô buộc phải tỉnh táo, cô tin rằng họ làm mất thời gian của họ, cô làm mất thời gian của anh.
- Anh không nên gắn bó với em, em chẳng thể đem lại cái gì cho anh cả, chẳng có gì để chia sẻ, chẳng có gì để cho, đến pha cho anh một tách cà phê em cũng không làm được, Arthur!
- Thế thì việc quái gì, nếu như đến pha tách cà phê cho anh em cũng không làm được thì có tương lai gì phải lo. Anh không gắn bó với em, Lauren, chẳng với em mà cũng chẳng với ai. Anh cũng chẳng xin được gặp em trong tủ của anh, thế nhưng em lại ở đây, đó là cuộc đời, vậy thôi. Không ai nhìn thấy em và nói chuyện được với em.
Cô có lý, anh nói tiếp, để tâm đến vấn đề của cô là mạo hiểm đối với cả hai người; dối với cô, việc đó có thể gây ra những hy vọng hão huyền; đối với anh, “việc đó có thể làm mất thời gian và xáo trộn cuộc sống của anh, nhưng chính cuộc đời là như vậy đó” Anh chẳng có gì để lựa chọn cả. Cô ở đây, bên cạnh anh, trong nhà anh, “mà đó cũng là nhà của em nữa”, cô lâm vào một hoàn cảnh khó khăn và anh giúp đỡ cô, “đó là việc người ta vẫn làm trong thế giới văn minh, dù cho việc đó có những điều bất trắc”. Đối với anh, cho một người ăn mày một đô la khi đi từ siêu thị ra là một việc dễ dàng chẳng phải mất gì cả. “Khi ta cho cái phần nhỏ nhoi mà ta có, đó mới thực sự là cho”. Cô không biết nhiều về anh, nhưng anh kiên quyết đi đến cùng dù phải trả giá như thế nào đi nữa.
Anh yêu cầu cô để cho anh được quyền giúp đỡ cô, anh nhấn mạnh rằng điều duy nhất mà cô còn có thể làm được ở cuộc đời thật này, đó là biết chấp nhận sự giúp đỡ. Nếu cô cho rằng anh chưa suy nghĩ thật kỹ khi dấn thân vào câu chuyện này thì cô hoàn toàn có lý. Anh chẳng hề suy nghĩ gì cả. “Bởi vì trong khi ta tính toán, ta phân tích mặt lợi và mặt hại, thì cuộc đời trôi qua, và chả có gì xảy ra được cả”.
- Anh chưa biết là bằng cách nào, nhưng chúng mình sẽ kéo em ra khỏi tình trạng này. Nếu em cần phải chết thì việc đó đã xảy ra rồi, anh ở đây chỉ là để giúp em một tay thôi.
Anh kết luận anh bằng cách yêu cầu cô chấp nhận kế hoạch của anh, nếu không phải là vì cô thì cũng vì những người mà cô sẽ chữa bệnh trong vài năm tới.
- Lẽ ra anh có thể làm luật sư được đấy.
- Lẽ ra anh phải làm bác sĩ cơ
- Tại sao anh không làm bác sĩ?
- Tại mẹ anh mất quá sớm.
- Khi đó anh mấy tuổi?
- Quá sớm, anh thật sự không muốn nói đến chuyện này một tí nào cả
- Tại sao anh lại không muốn nói?
Anh bèn lưu ý cô rằng cô là sinh viên nội trú chứ không phải nhà phân tích tâm lý. Anh không muốn nói về chuyện ấy vì đó là một chuyện quá đau lòng đối với anh và anh cảm thấy rất buồn mỗi khi nhắc đến chuyện này. “Quá khứ là quá khứ, chỉ có vậy thôi”. Bây giờ anh lãnh đạo một công ty kiến trúc. Anh rất hạnh phúc trong công việc.
- Anh yêu thích công việc của anh và những người cùng làm việc với anh.
- Đó là khu vườn bí mật của anh đấy à?
- Không, một khu vườn thì có gì là bí mật, hoàn toàn trái lại, đó là một tặng vật mới đúng. Đừng cố hỏi nữa, đó là một cái thuộc về riêng anh.
Anh mất mẹ khi còn rất ít tuổi, mất cha còn sớm hơn nữa. Bố mẹ đã cho anh cái quý nhất của họ, thời gian mà họ có thể có. Đời anh là như vậy, nó có những thuận lợi và bất lợi của nó.
- Anh vẫn thấy đói lắm, tuy rằng chúng mình hiện không ở Sydney, vì vậy anh đi làm mấy quả trứng với thịt muối để ăn đây.
- Sau khi bố mẹ anh mất thì ai nuôi anh?
- Em có bướng bỉnh không đấy?
- Không, không một tí nào cả.
- Nhưng chuyện này có thú vị gì đâu. Mặc kệ nó, chúng ta còn nhiều việc quan trọng hơn để làm.
- Có chứ, đối với em việc đó rất đáng quan tâm.
- Cái gì làm em quan tâm?
- Cái xảy ra trong đời anh khiến anh có khả năng làm như vậy.
- Khả năng làm gì?
- Tung hê tất cả để quan tâm đến cái bóng của một phụ nữ mà anh không quen biết, và thậm chí lại không phải vì chuyện trai gái nữa chứ, điều đó kích thích óc tò mò của em.
- Em đừng có phân tích tâm lý của anh, anh không muốn mà cũng không cần điều đó. Chẳng hề có một vùng tối nào cả, em hiểu không? Có một quá khứ với tất cả những gì cụ thể và xác định nhất, bởi vì đó là quá khứ.
- Như vậy, em không có quyền được biết về anh?
- Có chứ, em có quyền, tất nhiên là em có quyền, nhưng em đang muốn biết về quá khứ của anh đấy chứ, đâu phải là về anh.
- Chuyện đó khó nghe đến thế cơ à?
- Không, chuyện đó có tính chất riêng tư, nó chẳng vui vẻ gì, dài dòng, đó không phải là đề tài để nói chuyện
- Mình có phải đi chuyến tàu nào đâ mà vội. Mình vừa làm một mạch hai ngày hai đêm liên tục về hôn mê, mình có thể tạm nghỉ một chút được.
- Lẽ ra em phải làm luật sư!
- Vâng, nhưng em lại là bác sĩ! Trả lời em đi.
Anh lấy công việc làm cớ thoái thác. Anh không có thời gian để trả lời cô. Không nói một lời, anh ăn nốt món trứng, đặt đĩa vào bồn rửa bát rồi lại ngồi vào bàn làm việc. Anh quay về phía Lauren đang ngồi trên đi văng.
- Trong đời anh có nhiều phụ nữ không? - Cô hỏi mà không ngẩng đầu lên
- Khi người ta yêu, người ta không tính!
- Và anh thì không cần bác sĩ tâm lý chứ gì! Vậy những người đáng tính đến thì anh có nhiều không?
- Thế em thì sao?
- Em là người đặt câu hỏi cơ mà.
Anh trả lời rằng anh từng có ba mối tình, một của thời niên thiếu, một của thời trai trẻ và một khi đã “bớt trẻ” và đang trở thành đàn ông nhưng vẫn chưa phải là đàn ông hẳn, chứ nếu không thì họ vẫn còn đang ở bên nhau. Cô cho rằng câu trả lời như vậy là đúng luật chơi, nhưng muốn biết ngay lập tức khắc tại sao chuyện đó không thành. Anh nghĩ rằng tại vì anh quá cứng nhắc. “Quá sở hữu?”, cô hỏi, nhưng anh nhấn mạnh từ cứng nhắc.
- Mẹ anh đã nhồi vào đầu anh những chuyện tình yêu lý tưởng, thực là một khuyết tật nặng khi ta có những lý tưởng trong đầu.
- Tại sao?
- Điều đó đặt ra chuẩn mực rất cao
- Đối với người kia?
- Không, đối với chính mình.
Cô muốn anh nói rõ hơn nhưng anh muốn lẩn tránh vì sợ “nhai lại những điều cũ rích và thành ra lố bịch”. Cô đề nghị anh cứ thử xem. Anh biết mình chẳng có cơ hội nào để kéo cô ra khỏi đề tài này, vì vậy anh đành chọn làm theo ý cô.
- Nhận diện hạnh phúc khi nó ở dưới chân ta, đủ dũng cảm và quyết tâm hạ mình xuống đón nhận hạnh phúc vào tay mình... và gìn giữ nó. Đó là trí tuệ của trái tim. Trí tuệ mà không có phần trái tim trong đó thì chỉ là logic và không có mấy giá trị.
- Vậy tức là cô ấy đã bỏ anh!
Arthur không trả lời.
- Và anh vẫn chưa phục hồi hẳn.
- Có chứ, anh đã hồi phục, nhưng anh cũng có ốm đâu.
- Anh đã không biết yêu cô ấy à?
- Chẳng có ai là sở hữu được hạnh phúc hoàn toàn, thỉnh thoảng ta may mắn có được một hợp đồng, và trở thành người thuê thôi. Phải trả tiền thuê hết sức đều đặn, người ta thường để bị mất hợp đồng rất nhanh.
- Những điều anh nói nghe đáng yên lòng quá nhỉ?
- Ai cũng sợ đời thường, như thể đó là một định mệnh dẫn đến buồn chán, thói quen, anh thì không tin vào định mệnh này...
- Thế anh tin cái gì?
- Anh tin đời thường là nguồn gốc của sự đồng cảm, chính ở đó mà trái với thói thường ta có thể sáng tạo ra cái xa hoa và tầm thường, cái quá khổ và cái chừng mực.
Anh nói về những trái cây không được hái, bị để quên rồi rữa ra dưới đất. “Có những mật ngọt của hạnh phúc không bao giờ được nếm, do lơ là, do thói quen, do thành kiến và tự phụ”. Anh tin vào những tình cảm say đắm đi theo hướng trở nên sâu sắc hơn.
Đối với Arthur, không có gì trọn vẹn hơn là một cặp tình nhân, với thời gian biết chấp nhận để cho sự trìu mến lấn chỗ của tình yêu say đắm, nhưng làm sao mà đạt được như vậy khi người ta có khuynh hướng thích cái tuyệt đối? Đối với anh không có gì là sai lầm khi chấp nhận lưu giữ trong mình một phần của tuổi thơ, một phần mơ mộng.
- Chúng ta kết cục thì trở thành những người khác nhau, nhưng lúc đầu ai cũng từng là trẻ con cả. Thế còn em, em đã yêu rồi chứ?
- Anh có biết những người chưa từng yêu bao giờ không? Anh muốn biết em đã yêu chưa à? Không, có và không.
- Đời em có nhiều điều trái ý lắm sao?
- Tỉ lệ với tuổi em thôi, ừ cũng không ít đâu.
- Xem ra em cũng không phải là người hay chuyện nhỉ, người đó là ai vậy?
- Anh ta chưa chết: 38 tuổi làm điện ảnh, đẹp trai, ít có thời gian rảnh, hơi ích kỷ, tuýp đàn ông lý tưởng.
- Thế rồi sao?
- Thế rồi cách đến hàng nghìn năm ánh sáng cái mà anh mô tả về tình yêu.
- Mỗi người mỗi cảnh, em biết đấy! Điều quan trọng là cắm rễ của mình vào mảnh đất nào phù hợp
- Bao giờ anh cũng ví von ẩn dụ như thế à?
- Thường xuyên, đối với anh cách đó làm cho mọi việc dễ nói hơn. Thế còn câu chuyện của em thì sao?
Cô đã chia sẻ bốn năm trong đời với nhà điện ảnh của mình, bốn năm với một câu chuyện đứt đoạn và chắp nối, trong đó các nhân vật xâu xé nhau rồi hàn gắn lại không biết bao nhiêu lần, cứ như là đời có kịch tính thì sẽ phong phú hơn. Cô đánh giá mối quan hệ này là ích kỷ và không có gì hay ho cả, được duy trì bởi sự đam mê xác thịt. “Em có phải là người chú trọng thể xác không?” anh hỏi. Cô cho đây là một câu hỏi trắng trợn.
- Em không nhất thiết phải trả lời.
- Nhưng em cũng có định trả lời đâu! Tóm lại, anh ta cắt đứt hai tháng trước khi xảy ra tai nạn. Càng tốt cho anh ta, ít nhất thì bây giờ anh ta cũng không phải chịu trách nhiệm gì cả.
- Em có tiếc không?
- Không, lúc câu chuyện tan vỡ thì em có tiếc, nhưng bây giờ em tự nhủ rằng một trong những phẩm chất cơ bản để sống thành đôi là tính độ lượng
Cô đã phát chán vì những câu chuyện tình luôn luôn kết thúc vì những nguyên nhân như nhau. Nếu như có những người với tuổi tác mất dần đi lý tưởng, thì Lauren hoàn toàn ngược lại. Càng lớn tuổi hơn thì cô càng có xu hướng lý tưởng chủ nghĩa hơn. “Em tự nhủ rằng để có tham vọng chia sẻ một khoảng đời sống thành đôi thì cần phải ngừng tin và ngừng làm cho người khác tin rằng ta đang bắt đầu một câu chuyện nghiêm túc, nếu như ta chưa thực sự sẵn sàng để cho. Hạnh phúc chẳng dễ mà đạt được. Hoặc anh là người cho, hoặc anh là người nhận. Em cho trước khi nhận nhưng em đã dứt khoát với những kẻ ích kỷ, những người phức tạp và những người quá hà tiện nên không dám đụng đến những ước muốn và những hy vọng của mình”. Kết cục cô đã chấp thuận rằng giờ là lúc phải thừa nhận những chân lý riêng của mình và xác định cái mà mình mong đợi ở cuộc sống. Arhtur cho rằng cô dùng những lời quá mạnh. “Em đã bị cuốn hút quá lâu bởi cái trái ngược với mơ ước của em, cái đối cực với những điều có thể làm cho em hạnh phúc, có vậy thôi”, cô trả lời.
Cô muốn đi dạo ngoài trời và cả hai cùng đi. Arthur lái xe đưa họ ra Ocean Drive.
- Anh thường thích dạo chơi trên bờ biển - Anh nói để phá vỡ sự yên lặng kéo dài.
Lauren không trả lời ngay lập tức, cô nhìn đăm đăm về phía chân trời. Cô níu lấy tay Arthur.
- Chuyện gì đã xảy ra trong đời anh vậy?
- Tại sao lại có câu hỏi này?
- Tại vì anh không giống những người khác.
- Anh có hai cái mũi làm em khó chịu hay sao?
- Chẳng có gì làm em khó chịu cả nhưng anh khác người.
- Khác người? Anh không tự cảm thấy mình khác người, thế khác chỗ nào, khác ai?
- Anh rất thanh thản!
- Đó là khuyết điểm à?
- Không, hoàn toàn không, nhưng điều đó làm cho người ta ngại. Có vẻ như chẳng cái gì có thể gây thành vấn đề cho anh được cả.
- Đó là bởi vì anh thích tìm kiếm các giải pháp cho nên anh không sợ các vấn đề.
- Không, còn có chuyện gì khác nữa.
- Lại thấy TTT của tôi đây rồi.
- TTT của anh là cái gì vậy?
- Thầy thuốc Tâm lý Tại chỗ của anh.
- Anh có quyền không trả lời nhưng em có quyền cảm thấy các chuyện, và em không biến chuyện đó thành một cuộc thẩm vấn.
- Chuyện với trò gì mà cứ như một đôi đã cũ lắm rồi thế này. Anh chẳng có gì phải che dấu cả, Lauren, không có vùng tối nào, không có khu vườn bí mật, không có những chấn thương tinh thần. Anh chỉ có thế này thôi, với đầy khuyết điểm.
Anh không đặc biệt tự yêu mình, nhưng cũng chẳng tự ghét mình, anh thích cách sống của mình, tự do và không phụ thuộc vào những lề thói quy định. Có thể đó chính là điều mà cô cảm thấy. “Anh không thuộc về một hệ thống nào cả, anh luôn luôn cố gắng chống lại điều đó. Anh gặp gỡ những người mà anh yêu mến, anh đi những nơi anh muốn đi, anh đọc một cuốn sách vì thấy nó hấp dẫn đối với anh chứ không phải vì “nhất thiết phải đọc”, và cả đời anh là như thế”. Anh làm cái anh muốn mà không đặt ra hàng ngàn câu hỏi “tại sao” và “như thế nào”, “và anh không phức tạp hóa đời mình bởi những cái còn lại”.
- Em không muốn phức tạp hóa đời anh.
Cuộc nói chuyện được tiếp tục sau đó chút ít. Họ bước vào gian phòng khách ấm áp của một khách sạn. Arthur uống cappucino và nhấm nháp bánh xốp.
- Anh ưa nơi này vô cùng - Anh nói - ở đây có không khí gia đình, anh thích ngắm các gia đình lắm.
Trên chiếc đi văng có một chú bé chừng tám tuổi đang ngồi trong vòng tay mẹ. Người mẹ cầm một quyển sách to mở rộng và kể cho con nghe những hình ảnh mà hai mẹ con đang cùng xem. Ngón trỏ trên bàn tay trái của người mẹ cọ vào má chú bé một cách khẽ khàng và âu yếm. Khi chú bé cười, hai lúm đồng tiền hiện ra như hai mặt trời nhỏ. Arthur nhìn họ chăm chú hồi lâu
- Anh nhìn gì thế? - Lauren hỏi.
- Một khoảnh khắc hạnh phúc thật sự.
- Ở đâu vậy?
- Chú bé kia kìa. Em nhìn vẻ mặt nó mà xem, nó ở trung tâm thế giới, một thế giới của riêng chú.
- Điều đó gợi cho anh những kỷ niệm phải không?
Arhtur mỉm cười thay cho câu trả lời. Cô muốn biết trước kia hai mẹ con anh có tâm đầu ý hợp với nhau không.
- Mẹ anh mất hôm qua, hôm qua của nhiều năm trước. Em biết không cái làm cho anh ngạc nhiên nhất sau hôm mẹ anh mất là các ngôi nhà vẫn ở yên một chỗ, bên những đường phố đầy ôtô, những chiếc ôtô vẫn tiếp tục lăn bánh và những người đi bộ vẫn tiếp tục bước đi, có vẻ như họ hoàn toàn không biết rằng thế giới của anh vừa biến mất. Anh thì anh biết, do có một sự trống rỗng ập xuống đời anh như ập xuống một cuộn phim chụp hỗn độn. Bởi vì thành phố đột nhiên ngưng hẳn tiếng ồn, cứ như thế trong một phút tất cả các ngôi sao cùng vỡ tan ra và tắt ngấm đi. Ngày mẹ anh mất, anh thề vời em là điều này có thật, lũ ong trong vườn không bay ra khỏi tổ, không có con nào hút mật ở vườn hồng, y như là chúng cũng biết ấy. Anh thèm được như chú bé kia, chỉ dăm phút thôi, nép mình trong vòng tay của mẹ nghe giọng nói của mẹ vỗ về! Sống lại cái cảm giác run rẩy nhè nhẹ chạy dọc sống lưng khi mẹ ru anh ngủ hồi anh còn nhỏ, bàn tay mẹ vuốt vuốt dưới cằm anh. Chẳng điều gì có thể xảy ra với anh được nữa, cả những trò quấy nhiễu của thằng Steven Hacchenbach cao to ở trường, những tiếng quát tháo của thầy giáo Morton mắng mỏ anh không thuộc bài, lẫn cái mùi hăng hắc khó chịu ở nhà ăn. Anh sẽ nói cho em biết vì sao anh “thanh thản” như em bảo. Đấy là vì người ta không thể sống vì tất cả mọi thứ, do vậy điều quan trọng là sống vì “cái cốt yếu” và mỗi người chúng ta đều có “cái cốt yếu” của mình.
- Em ước rằng trời nghe thấy điều anh nói đây đối với chuyện của em: cái cốt yếu của em hãy còn ở phía trước.
- Chính vì vậy mà chúng ta không từ bỏ “cái cốt yếu” này. Ta về tiếp tục làm việc thôi.
Arthur trả tiền và họ đi ra bãi đậu xe. Trước khi anh ngồi vào ôtô, Lauren hôn lên má anh “cảm ơn anh vì tất cả”, cô nói. Arthur mỉm cười, đỏ mặt lên và mở cửa xe không thốt một lời.
Nguồn: http://alobooks.vn/