Chương 11: Tỉ thí
Đứng ở trong sân, Lưu Nguyệt vừa nghe thấy lời nói của Đỗ Quyên Như liền không để Mộ Dung Cương lên tiếng mà nói lớn: "Nếu là tỷ thí việc gây thương tích là bình thường, vậy hôm nay Ngũ Thúc cùng Ngũ thẩm vì việc gì mà tới đây chất vấn Lưu Nguyệt ? Lưu Nguyệt tuổi còn nhỏ, nhất thời thất thủ không khống chế được lực đạo như vậy sao có thể trách Lưu Nguyệt đươc?
Tỷ thí luận võ, sinh tử là do trời định, Lưu Nguyệt bị nhiều vết thương như vậy cũng không oán trách nửa lời, huống chi?."
Tiếp lời nói của Đỗ Quyên Như, Lưu Nguyệt cũng có vài câu xà tùy bổng thượng, lập tức khiến Mộ Dung Cương cùng Đỗ Quyên Như không nói nên lời.
Mộ Dung Kiên nãy giờ không lên tiếng nhưng thực ra đang tỉ mỉ đem Lưu Nguyệt hiên tại mà đánh giá, trong trí nhớ trước kia Lưu Nguyệt quả thực chỉ là đứa trẻ vô năng, chỉ biết khóc lóc mềm yếu không ngờ khi lớn lên lại thay đổi như vậy.
"Nói rất đúng, luận võ đánh giá, sinh tử là do trời định, Lưu Nguyệt muội muội xem ra một thân võ công tượng thừa, ngu huynh hôm nay xin được lãnh giáo." Trong bầu không khí đang lặng yên bỗng vang lên một giọng nói đầy tưc giận, cùng với đó một nam tử mặt đen xuất hiện.
Hắn vừa ra mặt, mấy nam tử đứng gần đó liền vui sướng nhìn hắn, những ánh mắt thoáng là cười châm chọc khi lại như vui sướng khi nhìn thấy người khác gặp nạn tất cả đều chuyển lên người Lưu Nguyệt .
Lưu Nguyệt thản nhiên nhìn nam nhân trước mặt, người này là ai? Trong trí nhớ của nàng hình như không có xuất hiện người này.
" Mộ Dung Xuân Thủy là con cả của Ngũ thúc ngươi, tuổi còn trẻ nhưng một thân võ nghệ cao cường, về tài trí vốn không thua kém Mộ Dung Trần cùng Mộ Dung Lý." Lưu Nguyệt đang nhíu mày suy nghĩ đột nhiên có âm thanh vang lên, người vừa nói chính là tử y nam tử đang ngồi trong phòng kia.
Mộ Dung Trần, Mộ Dung Lý, một người là con của đại bá nàng, người còn lại là con trai của cha nàng, bất quá nàng cả hai người đều không quen, chỉ mơ hồ có nhớ đến có hai người này. Đối với nàng, nàng cũng không biết hai người họ lợi hại ra sao, vậy nên cũng không xác định được thực lực của Mộ Dung Xuân Thủy.
Bất quá, cái này cũng không có gì quan trọng , nàng trước mắt không có khả năng đánh lại đứa con này của Mộ Dung Cương.
Hướng mũi kiếm về phía Mộ Dung Xuân Thủy, Lưu Nguyệt lạnh lùng hất cằm lên, tay trái vươn ra, ngón trỏ một cách tự nhiên chỉ thẳng vào Mộ Dung Xuân Thủy, tâm thế kia quả thực cực kì cuồng vọng.
Nàng đối với người của Mộ Dung gia quả thực không có một chút hảo cảm.
Vừa thấy Lưu Nguyệt đáp ứng khiêu chiến, xung quanh lập tức truyền đến một mảnh than thở, có người còn lấy tay che miệng.
Thưa thớt vang lên vài tiếng vỗ tay làm cho Mộ Dung Xuân Thủy sắc mặt xanh mét, hắn quả thực khinh thường kẻ động thủ với kẻ yếu hơn mình, nhưng người bị nàng ta đả thương lại là muội muội của hắn, vậy nên hắn sẽ không để ý tới vấn đề khác.
Thu lại lợi kiếm, Mộ Dung Xuân Thủy trầm giọng nói: "Ta nhường ngươi ba chiêu."
Chương 12: Vũ lực
“Không cần.” Thanh âm đạm mạc vang lên, thân hình Lưu Nguyệt chợt loé, liền xuất hiện trước mặt Mộ Dung Xuân Thuỷ.
Mộ Dung Xuân Thuỷ trong mắt xẹt qua tia uất giận, dám đối với hắn cuồng ngạo như vậy, hắn sẽ bắt nàng trả giá rất lớn.
Thân hình nhanh như điện, một kiếm chĩa thẳng hướng Lưu Nguyệt đâm tới.
Lưu Nguyệt cũng không thèm nhìn mũi kiếm đang bay đến, thân hình còn hướng về phía trước, trường kiếm trong tay thẳng đến cổ họng Mộ Dung Xuân Thuỷ.
Lấy mạng đổi mạng.
Đây là cách đánh đồng vu quy tận, mọi người xung quanh đang xem náo nhiệt, tâm liền chùng xuống một chút, không ai nghĩ tới Lưu Nguyệt vừa ra tay lại chọn cách đồng vu quy tận này. (Đồng vu quy tận: cả hai đều chết)
Mộ Dung Xuân Thuỷ hơi nhíu mày, ai muốn cùng nàng đồng vu quy tận chứ, lập tức mũi kiếm hơi chuyển, bàn chân di động.
Chân vừa mới di động, kiếm trong tay còn đang chĩa giữa không trung, Lưu Nguyệt trước mặt đã không thấy bóng dáng, không đợi hắn kịp phản ứng, trên cổ liền xuất hiện cảm giác lạnh như băng, mũi nhọn sắc bén rùng mình kia, làm sắc mặt Mộ Dung Xuân Thuỷ trong nháy mắt trắng bệch.
“Ngươi thua rồi.” Đứng sau lưng Mộ Dung Xuân Thuỷ, nhuyễn kiếm trong tay chĩa vào cổ hắn, Lưu Nguyệt lạnh lùng nói.
Thứ nàng học không phải dùng để so chiêu với người khác, cái nàng học được, chính là kĩ năng giết người, một chiêu đánh ra, máu văng tung toé, không phải là thứ võ công tuyệt mĩ, mà là giết chóc.
Lấy mệnh cùng bồi, hắn còn không xứng.
Toàn trường trong nháy mắt tĩnh lặng, chỉ nghe thấy tiếng gió xào xạc, tất cả người nhà Mộ Dung đều khiếp sợ không ngậm miệng được.
Một chiêu, chỉ một chiêu, người đứng thứ ba trong thế hệ trẻ nhà Mộ Dung Mộ Dung Xuân Thuỷ, đã thua trong tay nàng.
Trời ạ, điều này quả thật làm người ta không dám tin.
Trong tiểu viện ánh mặt trời chiếu rọi sáng ngời, nhưng lại không che lấp được sát khí dày đặc giữa sân.
“Ba, ba , ba” Một trận tiếng vỗ tay vang lên, hướng cửa tiểu viện có hai người bước vào, một người là công tử trẻ tuổi tao nhã, gương mặt tươi cười vỗ tay.
Người còn lại là Mộ Dung phủ lão gia tử, nhân vật chính của buổi sinh nhật ngày hôm nay, Mộ Dung Vô Địch.
Người đã sáu mươi tuổi, nhưng một tia già cả ốm yếu lại không hề xuất hiện, cả người hừng hực khí thế như tráng niên.
“Lưu Nguyệt, hạ kiếm của ngươi xuống, chĩa vào huynh trưởng của mình như vậy, còn ra thể thống gì nữa.” Mộ Dung Vô Địch trong mắt loé ra tinh quang khi thấy Lưu Nguyệt, miệng nói thì như trách cứ, nhưng mọi người đều nghe ra trong đó toàn cao hứng cùng nâng niu bảo vệ.
Mộ Dung gia xuất thân từ võ tướng, vũ lực là nhân tố quyết định địa vị.
“Đúng vậy, đừng để Thái tử điện hạ chê cười, Lưu Nguyệt, lại đây tham kiến Thái tử điện hạ.” Mộ Dung Kiên lúc này hưng phấn, sắc mặt hơi đỏ lên, hướng Lưu Nguyệt cười nói.
Chương 13: Đồ bỏ đi
Chỉ mới mười ba tuổi, mà một chiêu đánh bại cao thủ đứng thứ ba trong thế hệ trẻ Mộ Dung gia, tuy loại võ công này hơi quái dị, tuy Lưu Nguyệt từ nhỏ không thể tập võ công, mà nay đột nhiên xuất hiện một thân võ công quỷ dị, nhưng mà, tất cả có gì quan trọng đâu? Nàng là con gái của hắn, là nữ nhân của Mộ Dung Kiên này.
Chỉ cần nàng là nữ nhân của Mộ Dung Kiên, vậy hết thảy đều không có vấn đề.
“Nếu ta nói không thì sao.” Thanh âm lạnh lùng vang lên, mũi kiếm Lưu Nguyệt hơi cứa vào cổ Mộ Dung Xuân Thuỷ, một dòng máu đỏ tươi chậm rãi chảy ra, sát khí càng nặng hơn bao bọc lấy Mộ Dung Xuân Thuỷ.
Mộ Dung Xuân Thuỷ không phải muốn tỷ thí với nàng, hắn là muốn giết nàng, vậy nàng vì sao phải buông tha cho hắn.
Toàn trường nhất thời lâm vào trầm tĩnh, mọi người không nhìn Lưu Nguyệt nữa, mà hướng về phía Mộ Dung Vô Địch, Mộ Dung Tân sắc mặt tái nhợt, bọn họ ngũ mạch thật vất vả mới có được một nhân tài như vậy, nếu hơm nay bị giết chết, vậy ngũ mạch của bọn họ… (ngũ mạch ý là vợ chồng con cái cháu chắt v.v.… của Ngũ thúc trong Mộ Dung gia)
“Cha…..” Đỗ Nguyên Như cả người đã muốn run bần bật hướng Mộ Dung Vô Địch há mồm cầu khẩn, nhưng nhìn sắc mặt không chút biểu tình của hắn, câu nói kế tiếp liền kẹt tại cổ họng, không nói nên lời.
Tĩnh lặng không một tiếng động, tiểu viện to như vậy, giờ tiếng kim rơi xuống đất còn nghe rõ được.
Lưu Nguyệt hơi nghiêng đầu, đầu lưỡi hơi liếm trên dòng máu một cái, trong mắt thị huyết quang mang chớp động, nàng thật sự muốn giết Mộ Dung Xuân Thuỷ.
Trầm mặc một chút, Mộ Dung Vô Địch chậm rãi gật đầu: “Trong lúc luận võ, sinh tử không màng, hết thảy tuỳ ngươi.”
Thản nhiên nói mấy câu, giải quyết dứt khoát.
“Cha…..” Mộ Dung Tân trên mặt không còn tí máu, thân hình giật lên, giống như không giữ vững được nữa, lui về phía sau hai bước, còn Đỗ Nguyên Như liền trực tiếp ngất đi.
Mộ Dung gia xung quanh một mảnh tiếng hấp khí vang lên, lão tổ tông của bọn họ hy sinh Mộ Dung Xuân Thuỷ.
Mộ Dung Xuân Thuỷ đang bị Lưu Nguyệt chĩa kiếm vào lúc này thân hình đều run lên, loại đối mặt với tử vong này, hắn không thể giấu đi nỗi sợ hãi.
Nhìn Mộ Dung Xuân Thuỷ bị doạ cả người co rút lại, không ngừng run rẩy, Lưu Nguyệt hai mắt hơi nhíu lại, cười lạnh một tiếng: “Đồ bỏ đi.”
Ném ra hai chữ, Lưu Nguyệt thu lại trường kiếm trong tay, loại người này ngay cả tư cách cho nàng giết còn không có.
Nhìn thấy Lưu Nguyệt tha cho Mộ Dung Xuân Thuỷ, Mộ Dung gia xung quanh nhất tề thở dài nhẹ nhõm một tiếng.
Mộ Dung Vô Địch thấy vậy hơi cười, hướng Lưu Nguyệt ngoắc tay nói: “Đến đây, khấu kiến Thái tử điện hạ.”
Chương 14: Hàm ngư trở mình
“Thiếu niên xuất anh hùng, Mộ Dung gia có nữ nhân như vậy, thật là có phúc, có phúc.” Thái tử điện hạ của Thiên Thần quốc một thân hoàng bào nhạt đứng bên cạnh Mộ Dung Vô Địch, lúc này lên tiếng, đồng thời mỉm cười đánh giá Lưu Nguyệt.
Thiên Thần quốc, lấy dân làm gốc, chỉ cần có bổn sự, không kể nam nữ, đều có thể trấn giữ biên giới, cắt đất phong vương.
Thu hồi kiếm, Lưu Nguyệt chậm rãi nhìn Thái tử điện hạ đi đến, nàng rất cuồng vọng, nhưng nếu không phải kẻ ác, nàng tuyệt không đắc tội.
Lực lượng một người có hạn, lực lượng một quốc gia là vô hạn.
Nhìn nhuyễn kiếm màu bạc bên cạnh Lưu Nguyệt loé lên dưới ánh mặt trời, Thiên Thần Thái tử Hiên Viên Thừa hơi nhíu mày, Mộ Dung Vô Địch bên cạnh cũng trừng mắt nhìn.
“Tốt lắm, không làm bổn vương mất mặt.” Dưới ánh mặt trời vàng chiếu rọi, một đạo thanh âm bá đạo mà lười biếng truyền đến, tử y chói mắt cực kỳ. (tử: màu tím)
“Tam đệ.” Hiên Viên Thừa ngẩng đầu nhìn người từ trong phòng Lưu Nguyệt đi ra, mặt hiện tia mỉm cười.
Mà những người Mộ Dung gia bên cạnh, nhìn Dực vương Hiên Viên Triệt từ trong phòng Lưu Nguyệt đi ra, mở miệng nói một câu như vậy, liền bừng tỉnh hiểu ra, Lưu Nguyệt một người không thể tập võ công. bị Mộ Dung gia vứt bỏ không quan tâm đến đột nhiên lợi hại như vậy, thì ra là nhờ Dực vương dạy dỗ a, khó trách khó trách.
Mà đám người Mộ Dung Tân vừa nãy do phẫn nộ nên không chú ý, thấy Hiên Viên Triệt lộ diện, liền nhớ tới, nhuyễn kiếm trong tay Lưu Nguyệt, chính là vũ khí độc nhất của Dực Vương.
Thần binh lợi khí do chính đương kim hoàng thượng ban cho.
Nhất thời, một đám người tự cho rằng mình thông minh, đều gật đầu.
Mà không hề ngẫm lại, đệ nhất tướng quân phủ vốn đề phòng sâm nghiêm, có thể bị người khác xem như hoa viên muốn đến là đến, muốn đi là đi sao?
Nhìn nam tử kia cư nhiên lại là Thiên Thần quốc tam điện hạ, Lưu Nguyệt nhíu mày, tuỳ tay đen nhuyễn kiếm trả cho hắn.
“Cảm tạ.”
Hiên Viên Triệt thấy vậy vung tay áo bào lên, trường kiếm lập tức bắn ngược về phía Lưu Nguyệt.
Lưu Nguyệt nhướng mày, tiếp nhận nhuyễn kiếm, nhìn Hiên Viên Triệt.
“Tạm thời ngươi cứ giữ lấy.” Huơ tay áo bào, Hiên Viên Triệt túm lất Thái tử Hiên Viên Thừa, hướng phía ngoài đi ra.
Ánh sáng mặt trời sáng lạn phản xạ trên tử y kia, khiến người ta chói mắt không thể nhìn gần.
Chương 15: Thánh chỉ
Người của Mộ Dung gia xung quanh liền nhìn phắt về phía Lưu Nguyệt, ánh mắt càng lúc càng nồng nhiệt.
Lưu Nguyệt cảm thấy mình bị nhìn chăm chú như vậy, cúi xuống nhìn nhuyễn kiếm trong tay, người này, thật không hiểu nổi.
Tiếp theo, Lưu Nguyệt đã hiểu được cái gì gọi là hàm ngư trở mình, cách đối đãi của bọn họ, trong nháy mắt thăng từ dưới địa ngục lên thẳng thiên đường, đúng, chính xác là biến hoá như vậy.
Phòng nhỏ yên lặng, biến thành chủ nhân của khu nhà cao cấp; áo tang vải thô, biến thàng tơ lụa thước tha; cơm đạm nước trà, biến thành sơn hào hải vị.
Hai mươi nha hoàn ngoại viện, hai mươi nha hoàn trong nội viện, bốn nha hoàn bên người, trước kia từng theo hầu hạ phu nhân của Mộ Dung Vô Địch – Hướng An Thần – bà nội/nãi nãi của nàng, giờ được phái tới đây, toàn là nha hoàn cao cấp hàng đầu trong tướng quân phủ.
Tất cả, đều diễn biến tốt đẹp đến mức không thể tốt hơn được nữa.
Bất quá, nàng không cần.
Có lẽ, nếu thật sự là Mộ Dung Lưu Nguyệt, chắc sẽ cảm động đến rơi nước mắt, nhưng đây là nàng, nàng sẽ không như vậy, gì những ngày phồn hoa phú quý tiêu tiền như nước không phải nàng chưa trải qua bao giờ, nên những thứ này với nàng không có chút hấp dẫn.
Buổi chiều, Mộ Dung tướng quân phủ càng thêm náo nhiệt, không chỉ do hôm nay là ngày sinh của Mộ Dung Vô Địch , mà còn là do tân cao thủ của Mộ Dung gia quật khởi, ngày này càng thêm đáng để ăn mừng.
Lưu Nguyệt trên cao ngồi bên cạnh Mộ Dung Vô Địch , như đang xem kịch, giống như nàng là người xem bàng quan, những người kia là diễn viên đang đóng kịch vậy.
Cha của nàng cùng đại nương (vợ lớn) mặt cười như nở hoa, nhận khen tặng từ huynh đệ tỷ mụi khắp xung quanh, nhìn còn muốn đắc ý hơn nàng ba phần.
Mà bên cạnh gì dối trá chúc mừng, âm thầm căm thù, nàng thấy rất rõ.
Âm thầm lạnh lùng cười, Mộ Dung gia, Lưu Nguyệt nàng khinh thường.
Ngày mai, Mộ Dung gia sẽ là Mộ Dung gia, còn nàng Lưu Nguyệt vẫn là Lưu Nguyệt, nàngkhông nghĩ còn muốn ở lại thêm một ngày nào nữa.
Màn đên buông xuống, sao trời lung linh ánh ngọc.
Ánh trăng chiếu sáng khắp mặt đất, một mảnh ngân quang.
Ánh mặt trời hửng sáng.
“Tiểu thư, xin tỉnh dậy, lão tổ tông muốn gặp người.” Bốn nha hoàn xinh đẹp dịu dàng như nước, thơm như hoa lan nhẹ giọng gọi Lưu Nguyệt.
Lưu Nguyệt chậm rãi trở mình một cái, nhìn hành động của bốn người kia, lệ quang trong mắt chợt loé, tiểu đao ở cổ tay định hướng cổ bọn họ chém tới.
Hôm qua bị lão già kia quản thúc không trốn thoát được, bây giờ, đã có cơ hội.
“Tiểu thư, tiểu thư, chuyện lớn chuyện lớn.” Tay còn chưa kịp động, ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng kêu thất thanh, một nha hoàn ngoại viện hấp tấp vọt vào.
Đi theo phía sau nàng ta, là đại nương của nàng, Dịch Thu Ngâm.
Chương 16: Tứ hôn
“Ta tự mình tiếp.” Thản nhiên nói một câu, Lưu Nguyệt đứng dậy.
“Đúng là hảo hài tử, mười ba tuổi mà đã có khả năng như vậy.” Dịch Thu Ngâm thần tình tươi cười.
Lưu Nguyệt thấy vậy, không thèm đáp lời.
Mộ Dung phủ, trong đại sảnh, đầy người đang quỳ dưới đất.
“Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết, hôm nay thấy được Mộ Dung Lưu Nguyệt của Mộ Dung tướng quân phủ, trí tuệ tuấn tú, tài đức vẹn toàn, thích hợp vị trí Vương phi, nên đặc biệt hạ chiếu tứ hôn cùng Tam hoàng tử Hiên Viên Triệt, tuỳ lúc lập gia đình, khâm thử.”
Cổ họng tắc nghẹn, Lưu Nguyệt sắc mặt tối như mực, có ý gì đây, tứ hôn nàng, Hiên Viên Triệt.
“Tạ long ân hoàng thượng.” Mộ Dung Vô Địch lập tức đứng lên cảm tạ, Mộ Dung phủ của hắn trước giờ xuất ra võ tướng không ít, nhưng chưa bao giờ có một Vương phi, hôm nay rốt cuộc là ngày may mắn gì vậy trời.
Toàn bộ người trong đại sảnh vui vẻ ra mặt, chỉ duy nhất Lưu Nguyệt mặt lãnh trầm (lạnh lùng trầm tĩnh).
“Bất quá, Lí công công, Lưu Nguyệt nhà ta mới mười ba tuổi, chuyện này….” Phu nhân lão tướng quân Hướng An Thần nhăn mày cười nói, chuyện kết hôn này, Lưu Nguyệt mới mười ba a.
Lí công công vừa nghe, lập tức cười nói: “Không có vấn đề gì, Tam điện hạ nói, chuyện cưới xin đợi Vương phi lớn lên làm cũng được, lão tướng quân a, Vương phi Lưu Nguyệt nhà ngươi rất có phúc, Tam điện hạ chính là cầu bệ hạ ban chiếu chỉ này, có thể thấy được về sau sẽ thương yêu Vương phi Lưu Nguyệt như thế nào a.”
“Thật không, vậy thì tốt rồi, ha ha, vậy thì tốt rồi.” Trong đại sảnh nhất thời vang lên một trận cười.
“Đúng rồi, Vương phi, Tam điện hạ dặn nô tài đưa cho Vương phi phong thư này.” Vừa nói vừa cười gian gian, hắn lấy từ trong ngực ra một phong thư, cung kính vạn phần đưa cho Lưu Nguyệt.
Lưu Nguyệt vừa nhìn mấy dòng chữ.
“Nhóc con, đừng để ta có cơ hội bắt gặp ngươi chuồn êm, nếu không ta sẽ không để ý lời hứa chờ ngươi lớn lên đâu.”
Một hàng chữ rồng bay phượng múa khiến sắc mặt Lưu Nguyệt đanh lại.
Hắn cư nhiên có thể biết được suy nghĩ trong lòng nàng, biết Mộ Dung phủ không thể giữ chân nàng.
Hai mắt hơi nhíu lại, Lưu Nguyệt không giận mà cười, trong mắt sáng lên ý cười lung linh như ngọc, tốt, tốt, vậy nàng sẽ xem thử hắn như thế nào làm được.
Đám người Mộ Dung Vô Địch thấy Lưu Nguyệt thần tình đầy ý cười, nghĩ chắc Lưu Nguyệt cũng vạn phần kỳ vọng vào cái hôn sự này, nhất thời càng cao hứng hơn.
Chúc mừng, chúc mừng không ngớt.
Xem như hai ngày nay tất cả chuyện tốt đều tập trung trong Mộ Dung tướng quân phủ, hôm qua quan lại hiển quý Thiên Thần vương triều mới rời đi, hôm nay lại lục tục tiến đến bái phỏng.
Mộ Dung tướng quân phủ, thu lễ vật cơ hồ muốn gãy tay.
Lưu Nguyệt không thèm để ý tới mấy chuyện rườm rà này, đóng cửa từ chối tiếp khách, một mình luyện võ.
Chương 17: Đánh nhau trong phòng tắm (1)
Nàng bây giờ chính là Phượng hoàng của Mộ Dung phủ, so với Mộ Dung Tinh, người được xưng Thiên Thần vương triều đệ nhất mỹ nữ còn muốn nổi tiếng hơn vài phần.
Nàng bế môn luyện võ, các trưởng bối không dám có ý kiến, bọn tiểu bối thì không dám lộn xộn, chỉ dám đi loanh quanh ngoài cửa, Lưu Nguyệt được một chút thanh tĩnh.
Trăng cùng sao lung linh trên trời, đêm lạnh như nước.
Lưu Nguyệt một thân lam y nam trang, mội hơi thổi tắt đèn, khung cảnh đang sáng chợt tối sầm lại, xoay người lại, nàng hướng tới trời đêm mờ mịt chạy vội ra ngoài.
Hộ vệ canh giữ phòng ốc của nàng bên ngoài, không một chút phát hiện Lưu Nguyệt đã ly khai.
Quang ảnh dao động trong nháy mắt, tầm mắt nhanh chóng thích ứng, đây là kỹ năng giết người, là sở trường của nàng, bất quá hiện tại chỉ dùng để trốn đi.
Ban ngày đã làm đủ công tác chuẩn bị, Lưu Nguyệt ẩn núp trong ánh trăng mờ mịt, chạy thẳng hướng Thiên Thần quốc hoàng cung.
Khứu giác cùng thị giác mẫn tuệ sắc bén, có thể phát hiện người lần đó trong phủ tướng quân, Hiên Viên Triệt, là một cao thủ, nàng tuy không nghe ai nói gì, nhưng có thể cảm giác được, cảm giác, chính là sinh mệnh thứ hai của lính đánh thuê.
Lưu Nguyệt không biết khinh công, bất quá kỹ năng ẩn nấp của nàng, tất cả mọi người ở đây đều không bì kịp.
Thân hình nhỏ xinh như con báo, trong đêm trăng lặng yên không một tiếng động thoát khỏi vòng vây thủ vệ, chạy hướng tới hoàng cung nơi Hiên Viên Triệt đang ở.
Trên đời này còn không có ai dám uy hiếp nàng mà không phải trả giá đắt.
Ngọc Lưu Ly điện, cung điện của Hiên Viên Triệt, vương phủ của hắn vẫn đang trong thời gian xây dựng, bởi vậy tuy đã được phong vương, nhưng hắn vẫn ở trong hoàng cung.
Lúc này, trong hậu điện rộng rãi, hơi nước bốc lên như sương khói, lượn lờ trên mặt nước.
Hiên Viên Triệt tựa người vào bậc thang bằng bạch ngọc, thân thể ngâm trong nước, tóc đen dài xoã tung phía sau lưng, trên da thịt trắng như ngà kia, đọng lại nhiều giọt nước trong veo, mặt hơi hơi phiếm hồng, trong hơi nước mờ ảo, từng giọt từng giọt từ từ chảy xuống, cảnh trí như vậy, tuy chỉ nhìn được từ sau lưng, nhưng vẫn khiến người ta cảm thấy hấp dẫn kích thích cực kỳ. (cell: ôi máu mũi của ta a~~)
Lưu Nguyệt ẩn núp sau cửa, hơi nhíu mày, nàng cư nhiên lại thấy một màn khoả thân kích thích sống động như vậy, nàng trước kia thấy qua nude 100% cũng không ít, nhưng mà chưa từng có ai chỉ bằng nhìn từ phía sau lưng đã khiến nàng có cảm giác yêu mị đến vậy.
Hiên Viên Triệt này, chính là một tên yêu tinh a.
Âm thầm nhíu mày, Lưu Nguyệt đang lặng yên ẩn núp không một tiếng động, xem ra đây là cơ hội tốt.
“Nhóc con, thật đúng là không thể xem thường ngươi.” Mới bước được một bước, một tiếng cười chợt vang lên.
Chương 18: Đánh nhau trong phòng tắm (2)
Lưu Nguyệt trong lòng lạnh lùng cười, trên mặt lại vờ kinh hãi, thân hình chợt loé, trường kiếm trong tay liền chĩa thẳng hướng Hiên Viên Triệt bay tới, đồng thời phi thân lui về phía sau.
Mành trướng (giống như rèm cửa sổ, nhưng bằng lụa và dài hơn nhiều) khẽ cuốn, phất phơ, Hiên Viên Triệt thân hình chợt loé tránh mũi kiếm đang phóng tới của Lưu Nguyệt, tay vươn ra chụp lấy mành trướng. Mành trướng thấm hơi nước đã sớm ướt, trong tay Hiên Viên Triệt liền như một con giao long, bay tới hướng Lưu Nguyệt.
Thân thủ nhanh như điện, nội lực bức người.
Thân hình chợt khựng lại, nội lực cường đại kia như thực chất, ép tới người khiến nàng chậm đi, còn không đợi Lưu Nguyệt kịp phản ứng, mành trướng đã muốn quấn quanh người.
Cảm giác như bị kéo đi, thân thể liền bay lên không trung.
Chỉ nghe ùm một tiếng, Lưu Nguyệt đã tơi vào trong ao, ngồi bên cạnh Hiên Viên Triệt.
Khuôn mặt xinh đẹp lúc này bị hơi nóng làm hồng nhuận, nếu nhìn từ sau lưng, Hiên Viên Triệt đã như một yêu tinh, giờ nhìn thẳng mặt như vậy, hắn như thành một yêu tinh ngàn năm, mị hoặc khuynh thành, đoạt hồn chúng sinh.
Khoé miệng nhếch lên ý cười nồng đậm, ngón tay Hiên Viên Triệt nhẹ nhàng mân mê đôi môi đỏ mọng của Lưu Nguyệt, cười gian nói: “Thật sự một khắc cũng không cho người ta yên tĩnh, bất quá, ta thích….”
Lời vừa nói xong, khuôn mặt đẹp đẽ đột nhiên trầm xuống, Hiên Viên Triệt cúi đầu nhìn ngực của mình, nơi đó giờ đang kê một cái ám tiễn lạnh như băng, đầu mũi tên đen nhánh ngắm chuẩn xác vào vị trí trái tim.
Lưu Nguyệt thu nét mặt hoảng sợ lại, chậm rãi nở nụ cười, công kích từ xa, nàng không có Bazoka cũng không có súng ngắm, đối đầu với cổ nhân võ nghệ cao cường, nàng chẳng có chút lợi thế, nhưng nếu là công kích cận chiến, nàng mà xưng thứ hai, không ai dám nói thứ nhất.
“Còn thích nữa không?” Nụ cười xinh đẹp nở rộ trên khoé miệng Lưu Nguyệt, mang theo điểm thị huyết, mang theo chút trào phúng.
Hiên Viên Triệt không cúi nhìn ngực mình nữa, chậm rãi ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn Lưu Nguyệt trước mặt.
Khuôn mặt nhỏ xinh kia thật bình thường, nhưng ánh mắt lại đen như hồ sâu, toả ra mị lực khiến người ta không thở nổi, bờ môi đang cười kia, toát ra toàn bộ vẻ xinh đẹp của nàng, làm người ta không dời mắt đi được.
Chết tiệt, vốn mặt mũi bình thường, lặng lẽ như đầm lầy, khi cười lên lại đẹp như nhật nguyệt, Hiên Viên Triệt vốn không phải chưa bao giờ nhìn qua người đẹp, lúc này lại bị hấp dẫn thật sâu.
Khoé miệng chậm rãi nhếch lên một chút, Hiên Viên Triệt cười tà mị.
Hoàn toàn không để ý đến ám khí trước ngực mình, Hiên Viên Triệt vươn tay vuốt ve mái tóc ướt đẫm nước của Lưu Nguyệt, cực kỳ gian trá tà mị nói: “ Càng ngày càng thích, làm sao bây giờ?”
Chương 19: Đánh nhau trong phòng tắm (3)
Lưu Nguyệt nhướng mày, ám tiễn trong tay càng ấn vào một chút, chỉ cần nàng dùng lực nhẹ một cái thôi, mũi tiễn sẽ đâm xuyên qua trái tim Hiên Viên Triệt: “Ngươi có thể càng thích hơn nữa nhé.”
Hiên Viên Triệt nhìn thân thể nho nhỏ trước mắt, nhưng lại cực kỳ cuồng vọng, đột nhiên ngửa đầu cười ha hả, bàn tay to lớn xoa đỉnh đầu Lưu Nguyệt, cười to nói: “Hảo, hảo, đủ độc đáo, ta thích.”
Lưu Nguyệt nhìn Hiên Viên Triệt không một chút để ý tới ám tiễn của mình, hơi hừ lạnh một tiếng: “Đáng tiếc, ta không thích ngươi, ta hôm nay đến để nói với ngươi một câu, đừng giỡn mặt với ta, ta không có rảnh để cùng ngươi chơi đùa.”
Dứt lời, tay phải còn trống cầm một tiểu đao hướng cổ Hiên Viên Triệt chém tới.
“Nhóc con, móng vuốt thật sắc nhọn.” Hiên Viên Triệt ảm đạm cười, đột nhiên ra tay như chớp, bàn tay hướng ám tiễn trong tay Lưu Nguyệt chộp tới.
Lưu Nguyệt vừa thấy vậy, lệ quang trong mắt chợt loé, bàn tay cầm ám tiễn đâm tới phía trước.
Đầu tiễn lướt qua, không thấy máu tươi phụt ra, Lưu Nguyệt chỉ cảm thấy khi mũi tên trượt qua, ngực Hiên Viên Triệt cổ quái co rụt lại, làm đầu tiễn chỉ cắt qua da thịt một chút, không đủ gây nguy hiểm.
Chết tiệt, lực tay không đủ.
Lưu Nguyệt nhíu mày, thân thể này hiện chỉ có chừng 1/10 lực lượng trước kia của nàng, nếu là khi nàng đã khôi phục hoàn toàn, làm sao có thể xảy ra vấn đề này.
“Hiện tại ngươi không phải đối thủ của ta.”Tiếng cười thản nhiên tràn ngập bên tai, dù rất nhẹ, nhưng lại vô cùng kiêu ngạo.
Lưu Nguyệt nhăn mặt, một chưởng nháy mắt đập trên mặt nước, cả thân lộn mèo, đáp xuống thành bờ xa bên kia.
Một kích không đắc thủ, nàng giờ không có cơ hội ra tay nữa.
Hơi thở nồng đậm đã bao vây lấy nàng, đó là nội lực.
Hiên Viên Triệt cả người không mảnh vải che thân từ trong ao đứng dậy, thân hình thon dài hoàn toàn lộ ra trước mắt Lưu Nguyệt, tóc dài hỗn độn xoã trên vai, ngực trắng đẹp như sứ thượng phẩm, thắt lưng cong một cách hoàn mỹ, sáu khối cơ bụng tráng kiện, hai chân thon dài thẳng tắp (cell: ặc!!)
Nhiều giọt nước lấm chấm trên da thịt hồng nhuận do nhiệt, toả ra hương vị kích thích nồng đậm, người này, quả là kiệt tác hoàn mỹ nhất của thượng đế.
Lưu Nguyệt nhíu mày, người này, chết tiệt gợi cảm.
Ngón tay nàng ở tay áo mấp máy, cứ lần lữa ra tay.
Trên khuôn mặt thiên hạ vô song kia tràn đầy vẻ tươi cười tà khí, Hiên Viên Triệt nhìn Lưu Nguyệt đứng bên ao, từng bước từng bước tới gần, ánh mắt càn rỡ đánh giá Lưu Nguyệt bị ướt sũng nước từ trên xuống dưới.
Chương 20: Đánh nhau trong phòng tắm (4)
Ánh mắt đỏ sậm khi đảo qua chỗ da thịt đầu vai, vẻ càn rỡ chợt trầm xuống, Hiên Viên Triệt mặt cũng trầm hơn.
Lưu Nguyệt thấy vậy, hơi nhíu mày.
Bước tới vài bước, Hiên Viên Triệt đứng trước mặt Lưu Nguyệt, ánh mắt nhìn chằm chằm đầu vai, ngón tay chậm rãi vuốt ve.
Nơi đó, có vô số vết tiên thương. (vết thương do roi gây ra)
Ngón tay chậm rãi mơn trớn, mang theo ôn nhu không nói nên lời, Hiên Viên Triệt nhẹ nhàng quỳ xuống, kéo ống quần Lưu Nguyệt lên, từ bàn nhân trắng nhỏ cho đến trên đùi, tất cả dày đặc vết thương.
Lưu Nguyệt nhìn Hiên Viên Triệt quỳ trước người nàng, tay chậm rãi vươn ra, đặt trên đầu hắn. (cell: định giết đấy.)
“Có đau lắm không?” Bàn tay to nóng vuốt ve vết thương trên da thịt trắng ngần, trong mắt Hiên Viên Triệt chợt loé lên sát khí, nhưng chạm vào vết thương vẫn rất ôn nhu.
Có đau lắm không? Lưu Nguyệt hơi sửng sốt, tay khựng lại, chưa từng có ai hỏi nàng như thế, nàng là lính đánh thuê giỏi nhất thế giới, mọi người chỉ biết người nàng làm bằng sắt, bằng kim loại cứng, chứ chưa từng có ai hỏi nàng, có đau hay không.
Mà với bản thân Mộ Dung Lưu Nguyệt, cũng chưa có ai hỏi nàng như thế.
Hơi nhăn mày, cảm giác này thật xa lạ, nhưng cũng rất dễ chịu.
Lưu Nguyệt cúi đầu, nhìn Hiên Viên Triệt đang quỳ gối trước mặt.
Vết roi dày đặc, tuy hiện giờ đã bớt nhiều, nhưng vẫn có thể thấy rõ.
Hiên Viên Triệt đôi mắt yêu mị trầm xuống thật sâu, bàn tay nóng vuốt ve từng tấc từng tấc da thịt, trong mắt lại hiện ra tia thiết huyết, miệng chậm rãi nói: “Về sau, ta chính là chỗ dựa vững chắc của ngươi, ai dám khi dễ ngươi, ta cho hắn ăn miếng trả miếng, ăn miếng trả miếng.”
Lời nói ôn nhu, nhưng lại mang theo thiết huyết dữ dội và kiên quyết.
Ta chính là chỗ dựa vững chắc, câu nói bình thản, lại khiến trong lòng Lưu Nguyệt dấy lên sóng to gió lớn.
Hạ thấp mắt tránh đi hai mắt Hiên Viên Triệt đang nhìn, nhưng bên trong cặp mắt lãnh khốc tiêu điều kia không giấu được một tia đau đớn chợt loé lên rồi biến mất, người này đang nói thật lòng.
Chỗ dựa vững chắc, chưa từng có ai nói với nàng những lời này, dù ở thế giới trước kia, cũng không có ai dám, nàng tung hoành thiên hạ, tay phải là vân, tay trái là vũ, chỗ dựa vững chắc, hừ, nàng không tin, cũng không có ai xứng đáng như vậy.
Bất quá, người mạnh mẽ đôi khi cũng muốn một nơi có thể thả lỏng nghỉ ngơi, người cao ngạo đôi khi cũng hy vọng được một bờ vai ấm áp chở che, nàng không phải không muốn dựa vào ai, mà là nàng không tìm được, tới giờ vẫn chưa có ai đủ để hứa hẹn những lời như vậy.
Cúi đầu cười một tiếng, Lưu Nguyệt giương mắt nhìn Hiên Viên Triệt, chậm rãi nói: “Ta tuyệt sẽ không bỏ qua cho ai dám khi dễ ta, cho dù là ngươi, cũng không được.”
Nói thì nói như vậy, nhưng bàn tay đang đặt trên đỉnh đầu Hiên Viên Triệt thu lại, vì những lời hắn nói hôm nay, phóng hắn một con ngựa. ( phóng một con ngựa ý là tha cho một đường sống)
Nguồn: http://truongton.net/