27/3/12

Ai nói tuổi trẻ không thể lầm lỡ (Phần kết)

Ngày mồng 6 tháng 6 một năm sau đó, tôi và Ngô Vũ Phi đang trên đường ra sân bay. Mai là ngày đính hôn của tôi và Ngô Vũ Phi, chúng tôi ra sân bay đón Dương Tiểu Tuyết và cậu bạn trai người nước ngoài của cô ấy
Tôi ngồi trên xe nhìn ngắm thành phố Bắc Kinh phồn hoa đang lướt qua bên ngoài cửa kính, chợt thấy uể oải, nghĩ lại một năm qua cảm thấy thật khó tả.
Sau khi đến Bắc Kinh, trước hết tôi dành sau tháng cho việc ôn thi đại học, đó là thời gian tôi mãi khắc cốt ghi tâm, mặc dù tôi biết mình luôn dàng điểm cao nhất trong các kì thi, nhưng lần này tôi vẫn dốc hết sức bởi đây là mục tiêu đầu tiên trong chuỗi ngày tự do của mình.
Có những khi trong màn đêm tĩnh lặng, một mình thao thức, tôi lại băn khoăn việc từ bỏ cuộc sống, tiểu tư sản thoải mái để đến đây chịu khổ liệu có phải là quyết định đúng đắn. lúa đó tôi nghe thấy trong tim mình có hai người tí hon đang tranh luận, một người là Trương Văn Lễ trong quá khứ, người chính là Quý Ngân Xuyên trong dĩ vãng, Trương Văn Lễ đưa ra hàng đống lý do, còn Quý Ngân Xuyên Thì chỉ cần một câu : “ Lo cái quái gì, cứ làm trước rồi tính sau”.
Quý Ngân Xuyên luôn mạnh hơn, bởi thế cuối cúng trong hai người Quý Ngân Xuyên luôn giành phần thắng, mỗi lần mất ngủ tôi luôn nhủ thầm:” Lo cái quái gì, cứ làm trước rồi tính sau”. Thực tế cho thấy nó rất hữu hiệu.
Sau đó tôi thi đậu vào lớp nghiên cứu sinh khoa Trung văn của Bắc Đại. Hôm nhận được giấy báo nhập học, tôi gọi điện báo cho mẹ. bố cũng bắt đầu nhớ tôi, bởi tết vừa rồi tôi không về nhà mà cùng Ngô Vũ Phi đến Trương Gia Giới mỹ lệ của Hồ Nam.
Từ sau khi nhập học ở Bắc Đại là khoảng thời gian tự do nhất trong đời tôi, ban ngày tôi học, buổi tối đi xem phim cùng Vũ Phi, sau đó viết tiểu thuyết cho cô ấy, viết theo tính cách của cô ấy. Không lâu sau, tiểu thuyết của tôi đã nhận được phản ứng rất tốt ở trên mạng, cũng có nhà xuất bản đến mời tôi kí hợp đồng. C thế, những khi tôi viết được, tôi lại nghe thấy Quý Ngân Xuyên trong tim mình đang quơ tay bực bội:” Lo lắng cái quái gì, cứ viết đi rồi tính nào.:
Trong buổi tuyên truyền trước khi tiểu thuyết được xuất bản, toi đã làm một việc hết sức nực cười. tôi lại tuyên bố giống ông gì gì dó một năm trước:” Ai đọc xong không khóc cứ đến tìm tôi:.
Khi tôi đang đắm mình trong viễn cành tươi đẹp rằng cuốn tiểu thuyết bán rất chạy ,Ngô Vũ Phi cười tươi như hoa đến bên nói:”Anh đang nghĩ gì vậy, anh yêu, anh biết không, hôm nay anh gặp rắc rối rồi đó?”.
“ Rắc rối gì thế? Không phải cưới em chứ?”- Toi hỏi.
“Hứ, việc đó mà là rắc rối à? Anh còn nhớ không?”- Cô ấy véo tôi một cái rồi nói-“ Chẳng phải anh từng nói ai đọc tiểu thuyết của anh xong mà không khóc thì đến tìm anh đúng không?”
“Em yêu, đúng là anh từng nói thế, nhưng sao vậy? Anh thật không nghĩ ra ai có thể có trái tim sắt đá đến thế, đọc một câu chuyện cảm động đến vậy mà không khóc chứ”.
Ngô Vũ Phi nói:” Ừ, có người máu lạnh không khóc đấy, anh ta nói anh ấy bị lừa rồi, phải đến tính sổ với anh.đó ; là bạn trai của Tiểu Tuyết, anh ấy nói đến đây không phải vì đám cưới của tụi mình, mà để đến tính sổ với anh đó.”
Tôi cười rồi nói:”Thật sao? Anh cũng muốn xem tên máu lạnh này ra sao đấy”.
Ngô Vũ Phi mặt đầy bí hiểm, không nói gì nữa. cô ấy cũng giống như Tiểu Tuyết vậy, thích mập mờ , khó hiểu .
Chúng tôi vội vã chạy đến cửa sân bay, cố tìm Tiểu Tyết và người ban trai giữa dòng
người. Do Ngô Vũ Phi học hành không chuyên tam nên mắt vẫn rất tinh. Một lát sau, cô ấy mừng rỡ chỉ về một phía “Kia rồi, kia rồi”
Tôi đưa mắt nhìn theo, thấy Tiểu Tuyết kiều diễm nổi bật trong đám người đông đúc.
Nhưng ngay lập tức tôi sững người, bởi bên canh Tiểu Tuyết còn có một người khác, một hình dáng rất quen thuộc, một chàng trai đứng cô lập trong đám đông nhìn chúng tôi cười bí hiểm.
Tư duy tôi bỗng trì trệ bất thường, đám ngưới xung quanh và tiếng huyên náo đều biến mất, tôi cảm thấy tện thế giới này chỉ có sự tồn tại của bốn người chúng tôi.
Tiếp đó, cậu ta đưa tay ra ám hiệu với tôi và Ngô Vũ Phi , tôi vẫn còn nhớ ý nghĩa của ám hiệu đó:”Hành động cập sao thành công”.
Hành động cấp 5 sao, hành động cấp 5 sao nào chứ?, tôi cố lục lọi trí nhớ, trí nhớ của tôi như một bộ phim bị tua ngược lại…
Từng đợc hành động cấp 5 sao lại hiển hiện trước mắt tôi , tôi vẫn cảm thấy lần cuối cùng nghe thấy từ “hành động cấp 5 sao” là vào thời điểm đó rất quen thuộc…
Bộ phim được tua ngược thật nhanh trước mắt tôi. Từ từ, dừng lại đã!
Là tôi nói lúc tiễn Vũ Phi lên máy bay?
Không phải.
Hay là lúc Vũ Phi nói với tôi lúc đón tôi ở nhà ga Vũ Xương?
Cũng không phải .
Thời gian được tiếp tục quay ngược trở lại, cuối cùng tôi đã nhớ ra, đúng rồi, nhất định là lúc đó, cảnh phim dừng lại ở một buổi chiều ánh nắng vàng rực rỡ.
Lúc ấy,cô đồng nghiệp- người đưa lá thư cho tôi- thé giọng gọi:” Trương Văn Lễ, thư của cậu, thư xủa cậu này”. Nói rồi cô ta quẳng vào tay tôi một lá thư dày cộp. toi mở thư ra xem, bên trong là mấy tấm ảnh và một chiếc lông gà. Cô đồng nghiệp đứng bên cạnh tôi , ánh mắt vốn tinh lẹ nhìn chiếc lông một cách hiếu kỳ và càng bị thu hút bởi những tấm hình..
Đó là một tập những bức ảnh tuyệt đẹp: tấm biển” Đại học quốc lập Vũ Hán” bên những cánh hoa đào bay bay, là núi Lô Gia mờ mờ ảo ảo, là thư viện cổ kính mộc mạc nhưng vẫn mang nét riêng độc đáo , còn cả rừng phong sắc đỏ trải dài… thật không hổ danh là ngôi trường đại học đẹp nhất cả nước .
Mấy người đồng nghiệp nhìn thấy liềm xúm lại, ríu rít truyền nhau những bức hình đẹp, còn tôi chỉ chú ý mặt sau của chiếc lông gà,trên đó có dòng chữ nhỏ xíu như những chữ giáp cốt được viết bằng mục nước:
Lệnh thượng khẩn
Gửi đồng chí Trương Văn Lễ
Ngô Vũ Phi lên kế hoạch họp mặt lớp tại trường vào ngày Quốc tế Lao Động, dự tính trong 3 ngày, mời đồng chí nhanh chóng thu xếp công việc. sau khi nhận được thư này hãy nhanh chóng liên lạc với ban tổ chức: Đây là hành dộng cấp 5 sao…