Sự thức giấc của một cuộc sống thường bắt đầu sau giấc ngủ dài. Sau cơn mê tôi thấy mình đầy sinh khí. Bóng tối trong gương hôm nay sao duyên dáng hơn thường ngày. Đôi mắt tròn say đắm đôi má hồng với cặp mắt tươi tắn đầy ước mơ mộng mị. Tôi hôm nay như vậy đó. Chạy tung tăng trên cánh đồng rộng, cơ thể đầy sức sống, chúng tôi thủ thỉ cả ngày không biết chán. Câu cá bên bờ suối, bách bộ trong rừng dệt mơ bên bờ hồ Mộng. Sống núi trở thành chứng nhân cho hai chúng tôi. Nơi nào cũng tràn ngập những chứng tích của tình yêu. Lúc đứng bên bờ hồ Lụy Tình, nhìn chiếc bóng của hai đứa, chúng tôi bảo nếu hai chiếc bóng kia mà chồng khít lên nhau thì hai đứa sẽ trở thành vợ chồng mai sau. Kết quả là được như ý nguyện. Niềm vui say như đắm.
Đi ngang qua một vách núi, tôi thấy một đóa hoa lan mọc trên cao. Cái hoa lôi cuốn tôi, và Phong lại một lần nữa phải vất vả leo lên bờ dốc thật trơn khiến chàng suýt chút nữa đã té ngã.
Sau giây phút vất vả, chúng tôi lại yên lặng ngồi bên nhau ở bờ hồ Mộng, ngắm những mây trắng phiêu du trên nền trời xanh. Nước hồ như rụ Phong đột nhiên quay sang tôi hỏi:
- Lệ Thu, tại sao em lại có mặt ở nông trại Lệ Thanh này?
Tôi nằm yên. Tại sao tôi lại ở đây? Số mệnh an bài để cho cha và mẹ tôi thôi nhau, rồi tôi và Phong gặp gỡ? Phải chăng định mệnh đã đền bù lại sau giây phút khổ đau?
- Có lẽ tại vì ở đây có anh.
- Em sẽ mãi mãi ở lại nơi đây chứ?
- Em sẽ phải đi, nếu mẹ em đến rước.
- Nhưng em sẽ trở về.
- Vâng, anh hỏi chi vậy?
- Vì ở đây, bên bờ hồ Mộng đầy sa mù, anh sợ không có gì là thật hết.
Phong đưa tay vuốt nhẹ thân tôi, từ bờ vai đến tay, từ đầu đến mặt.
- Anh sợ rằng do sương khói của hồ Mộng tạo thành, có thể biến mất trong bất cứ lúc nào.
Tôi khẽ kêu lên:
- Anh khùng thật! Rồi xoay người lại., một tay tôi chống vào cằm, một tay đặt lên ngực chàng: - Anh Phong, anh có biết là anh có một trái tim lành mạnh thì làm gì có chuyện tưởng tượng đó. Đó là chưa nói anh có một khối óc thực tế. Với khối óc đó ít khi thêu dệt được chuyện hoang đường. Anh hãy nhìn kỹ em xem, em là con người bằng xương bằng thịt.
Phong nhìn thẳng vào tôi:
- Thế à?
- Vâng.
- Vậy thì phải có cái gì chứng minh mới được.
Phong kéo tôi về phía chàng, đôi môi nóng bỏng kê sát vào môi tôi, chúng tôi lăn tròn trên cỏ. Cánh tay cứng rắn của chàng siết chặt lấy thân tôi, toàn thân tôi tan rã. Rồi bàn tay Phong lần vào nếp áo tôi. Hoảng hốt, tôi kêu lên:
- Đừng... đừng... anh Phong!
Phong vẫn không buông tôi, chúng tôi lăn tròn đến tận mí nước. Tóc chàng đẫm ướt, lúc đó Phong mới buông tôi ra thẹn thùng:
- Xin lỗi Thụ
Tôi mỉm cười lắc đầu, lấy khăn tay lau sạch nước ở mặt ở tóc chàng. Phong tựa đầu lên gối tôi, nhắm chặt mắt lại. Chúng tôi cứ thế ngồi im lặng.
Trong rừng đột nhiên có một chiếc bóng xuất hiện, một đôi mắt đen và tròn như mắt beo nhìn chòng chọc vào chúng tôi, tôi khẽ cử động, Phong lên tiếng:
- Gì đấy?
- Sao Lỵ Sao Ly đang nhìn trộm chúng tạ
- Thế à?
Phong vội vàng nhìn lên, nhưng Sao Ly đã ẩn vào rừng lá. Phong vòng tay ôm gối, chàng nói:
- Không ai có thể làm cho nàng dừng bước. Không một ai đủ khả năng để làm Sao Ly an nghỉ, khỏi tung tăng mãi trong rừng. Tôi ngắt một đóa hoa Tình Lụy, nhìn vào từng chiếc cánh một.
- Chúng ta ích kỷ quá phải không anh? Chúng ta chỉ biết mình hạnh phúc rồi không thèm lưu ý đến ai hết. Anh Phong, anh có cảm thấy là chúng mình cần phải giúp đỡ Sao Ly với anh Tú không?
Phong lắc đầu:
- Không có cách nào để giúp họ được cả, Thu à! Sự khó khăn ở đây là về phía Sao Lỵ Cô ấy không yêu anh Tú mà.
- Sao anh biết?
- Chỉ cần nhìn là biết ngaỵ Sao Ly tuy thật thà nhưng cô ấy bất trị, không có cách nào để thuyết phục cô ấy được.
Lửa ghen bốc lên mặt, tôi nói:
- Anh kinh nghiệm quá nhỉ?
Phong trêu:
- Em ghen à?
- Hứ!
Tôi nguýt chàng xong cả hai cười tọ Bây giờ Sao Ly đã đi mất, tôi không phải để ý đến nàng nữa. Chúng tôi nắm tay nhau chạy về phía rừng, xuống núi.
Trong thế giới của những kẻ yêu nhau lúc nào cũng bận rộn, những chuyện bận rộn không đâu. Chúng tôi không để ý đến cái nhìn của ông bà Chương. Không quan tâm đến mối tình của Tú với Sao Ly, của ông Bạch và Diễm Chị Cho đến một buổi tối khi Diễm Chi mang chiếc mặt gối đã thêu xong vào phòng tôi, lúc tôi đang ngồi trước quyển "Khu nhà trầm mặc yêu dấu". Lòng tôi nóng như lửa đốt, tôi phải viết, bao nhiêu tình cảm bâng khuâng, rung động trong lòng. Tôi phải viết, phải viết mới được! Lòng tự nhủ như thế, khi đặt tay vẫn lúng túng không biết phải mở đầu ra sao.
Diễm Chi đẩy cửa bước vào cười:
- Chị xem, em thêu có đẹp không?
Nàng trải mặt gối lên bàn, cánh hoa cúc trông như thật, khiến tôi nhớ đến bao nhiêu hình ảnh, vì mối tình nồng nhiệt mà tôi đã quên chiếc áo gối thêu hoa cúc và ông Bạch. ông Bạch! Tôi đột nhiên nhớ tới hình ảnh ông ấy đứng bên rừng trúc. Bóng đen bên khung cửa. Đôi mắt ngút ngàn sầu đau....Tôi phải giúp đỡ họ. Nhưng, giúp đỡ bằng cách nào đây?
- Đẹp quá! ông hiệu trưởng chắc sẽ thích lắm.
Diễm Chi ngồi xuống cạnh tôi:
- ông ấy thích hoa cúc nhất, bây giờ chỉ cần làm thêm tay bèo chung quanh là xong. Lúc đầu em định làm một đôi, nhưng ông Bạch bảo không cần. Rồi ông ngâm câu thơ gì có ngọn đèn leo lét, giấc ngủ cô đơn...
Tôi đọc ngay ra:
Ngọn đền leo lét bên giường
Cho người bầu bạn giấc buồn đơn côi.
Diễm Chi ngừng mũi kim, nói:
- Vâng, đúng rồi, hai câu đó đó. ông Bạch có vẻ cô đơn quá!
Tôi nhìn Diễm Chị Đôi mắt buồn kia đã ngắm nghía từng mũi kim một Đột nhiên tôi thấy phục Diễm Chi quá. Tại sao nàng lại có thể yêN lặng an phận như vậy? Biết rằng mối tình giữa mình và ông Bạch là một mối tình tuyệt vọng, mà vẫn có thể cam chịu không phản đối hay tranh đấu gì cả sao?
- Em ngồi đây thêu có làm phiền chị không?
- Không.
Tôi đáp mà mắt không rời làn da trắng muốt sau gáy của Diễm Chị Bác Châu có chấp nhận gả Diễm Chi cho ông Bạch không nhỉ? Tôi thấy điều này cũng không có hy vọng gì. Nhưng gia đình này cũng mến chuộng ông Bạch lắm. Cho dù ông ấy lớn hơn Diễm Chi những hai mươi tuổi, nhưng tình yêu làm gì có sự ngăn cách của tuổi tác? Nếu tôi là một trong hai người, có lẽ tôi đã công khai cho mọi người thấy tình yêu của mình, dù cho có gặp phản đối, tôi cũng sẽ tranh đấu bằng đủ mọi cách để đạt được thắng lợi mới thôi. Nhất là ông Bạch, ông ấy là đàn ông tại sao lại không đủ can đảm để tranh đấy cho mối tình của mình?
Diễm Chi hỏi nhỏ:
- Chị Thu, chị có định trở thành chị dâu của em không?
- Hả Tôi đột nhiên thấy nóng ran cả mặt: - Tôi chỉ muốn làm bạn với Chị
Diễm Chi cười thật tươi:
- Chị sẽ không có thời giờ để làm bạn với em đâu. Anh Phong có bao giờ muốn rời chị đâu, phải không? Diễm Chi suy nghĩ một lúc, rồi lại nói: - Cha mẹ em muốn chị với anh Tú, không ngờ chị lại thích anh Phong hơn. Tình cảm con người nghĩ cũng lạ thật, phải không chị? Em...
Diễm Chi định nói thêm nhưng lại thôi. Tôi hỏi:
- Cũng giống như trường hợp của Chi vậy phải không?
Diễm Chi lắc đầu, những mũi kim trên tay thoăn thoắt, giọng nàng trầm hẳn xuống:
- Chị đã biết cả rồi cần gì em phải nói ra.
Tôi cắn nhẹ môi. Khuôn mặt Diễm Chi buồn như mặt nước hồ thu trông thật tội. Tôi không thể không xúc động được:
- Tại sao Chi không kể hết cho mẹ nghẻ
- Em không dám, và lại nói cho mẹ biết có ích lợi gì đâu?
Tôi lớn giọng:
- Vậy thì ông Bạch phải nói, ông ấy lấy hết can đảm của người đàn ông ra để trình bày, chứ giấu giếm như thế này có ích lợi gì đâu?
- Cái gì mà ông Bạch? Diễm Chi kêu lên, rồi quay sang tôi ngạc nhiên, đôi mắt to mở rộng: - Chị Thu, chị nói cái gì lạ vậy?
Tôi hơi giận:
- Chi làm gì mà phải hoảng hốt như vậy? Tôi thông cảm cho hai người mà!
- Nhưng...Nhưng mà...Em không hiểu chị muốn nói gì cả.
Tôi cố dằn xuống:
- Tôi muốn nói đến mối tình của Chi với ông Bạch. Hai người phải can đảm đối đầu với thực tế chứ làm gì phải yên lặng một cách khổ sở thế?
Diễm Chi há hốc miệng:
- Chị bảo sao? Chị có điên không? Làm gì có mối tình giữa em và ông Bạch?
Tôi bực tức:
- Tôi không có điên, Chi điên thì có!
Diễm Chi ngơ ngác:
- Em điên à? Nhưng em đâu có yêu ông Bạch hồi nào đâu?
Bây giờ lại đến lượt tôi ngỡ ngàng. Nhìn gương mặt thành thật của người con gái trước mặt, tôi biết cô ta không nói dối, nhưng tôi không dám tin rằng tai mình vừa nghe một sự thật.
- Chi nói sao? Chi không yêu ông Bạch à?
- Vâng, em chỉ kính trọng ông ấy vì ông ấy là người trí thức, em tội nghiệp khi thấy ông Bạch cô đơn, nhưng đó không phải là tình yêu? Phải không chị Thủ
Tôi bối rối:
- Thế... Chi nói Chi yêu mộa?t người, người đó không phải là ông Bạch, sao Chi lại thêu áo gối cho ông ấy?
Đôi mắt đẹp của Diễm Chi tròn xoe:
- ông Bạch không phải là người em yêu, em thêu áo gối cho ông ấy vì thấy không ai giúp cho ông ta chuyện đó. Vảỹ lại em cũng thích việc thêu thùa, tất cả những việc nữ công trong nhà này đều do tay em hết. Chị Thu, tại sao chị lại nghĩ thế. ông Bạch với em ngăn cách nhau nhiều quá, ông ấy nói 10 câu thì có đến 8 câu em không hiểu gì cả. Có điều em kính trọng ông Bạch vì ông ấy đáng bậc cha mẹ, lại coi em như con. Như thế thì làm gì có chuyện yêu nhau được phải không?
Nếu đúng như vậy là tôi đoán sai tất cả rồi. Kẻ dùng chim câu để đưa thư là ai? Tại sao tôi không nghĩ ra được. Diễm Chi trong trắng ngây thơ, hoàn toàn cách biệt với ông Bạch. Nhưng tại sao ông Bạch lại buồn bã khi hướng về khu nhà trầm mặc trong đêm khuya thế kia. Không phải vì Diễm Chi vậy thì vì ai? Nhìn ánh trăng vằng vặc bên ngoài rừng trúc, tôi thẩn thờ. Đột nhiên, một tia sáng lóe lên trong đầu tôi, tôi nghĩ có lẽ ông Bạch chẳng yêu ai trong nông trại này cả mà chỉ vì cái không khí ấm cúng gia đình khiến cho ông nhớ và buồn, có lẽ đúng như Phong nói, tôi chỉ là một đứa con gái thích thêu dệt, hoặc tiểu thuyết hóa mọi chuyện nên nhìn bất cứ một người nào tôi cũng có thể gán ghép cho họ một vai trò nào đó. Tại sao tôi lại có thể ghép Diễm Chi với ông Bạch cho được, há chẳng phải là một chuyện đáng buồn cười lắm sao?
Quay lại nhìn thẳng vào mặt Diễm Chi, tôi hỏi:
- Người Chi yêu là ai?
- Chị.. chị không biết thật sao?
- Thật, tôi đã ngộ nhận to tát, tôi cứ tưởng ông Bạch là tình nhân của Diễm Chi chứ!
Diễm Chi nhìn tôi với đôi mắt "Rượu tuy chưa uống thế mà say". Nàng thú thật:
- Người em yêu là á Nam!
á Nam! Thế mà tôi chẳng nghĩ ra được! Một nghê sĩ có đôi mắt sầu mộng. Nhưng tại sao? Tại sao? Đột nhiên tôi thấy có một cái gì là lạ Nam với Diễm Chi cũng xứng đôi lắm chứ? Nhưng hắn có phải là mẫu người chung thủy không?
Diễm Chi lo lắng:
- Sao, có chuyện gì không hay sao hở chị?
Tôi ấp úng:
- Không có gì cả. Nhưng...Nam có yêu Chi không?
Giọng Chi buồn buồn:
- Em nghĩ là có, nhưng Nam là một nghệ sĩ, mà nghệ sĩ thì thường vì nghệ thuật nhiều hơn, chị cũng hiểu chứ? Ở thời đại này, người như chàng chẳng có mấy ai, biết bỏ nơi phồn hoa để vào sống ở vùng thôn quê nghèo khổ chỉ là để tìm hứng khởi. Chị có nhìn thấy anh ấy là một nhân tài không hở chị?
- à..à có thể lắm, tôi cũng không biết.
Diễm Chi có một cảm quan thật nhạy:
- Hình như chị không thích anh ấy lắm hả?
Tôi đính chính:
- Không, không phải như thế, nhưng hai chữ "nhân tài" khó định nghĩa lắm, không một ai đảm bảo người này mới thật là nhân tài còn người kia thì không. Sự tài giỏi đâu có thể dùng cân mà cân được?
- Chị Thu, chị không dựa vào sự thành bại mà luận anh hùng chứ?
- Làm sao có thể đoán như vậy được. Theo chị nghĩ chỉ cần ông Nam cố gắng, còn việc thành hay không thành có gì là hệ trọng đâu? Nhưng chị thấy ông Nam không phải không trọng công danh. Diễm Chi, ông Nam yêu Chi đến độ nào?
- Anh ấy bảo em là nguồn hứng của anh ấy, nguồn hứng của hội hoạ. Đối với một nghệ sĩ khi diễn tả như thế là tột cùng rồi còn gì, phải không chị?
Tôi ngẩn người ra. Nguồn hứng? Trong đêm mưa to gió lớn trong rừng Nam cũng đã bảo tôi là nguồn hứng của hắn nữa mà? Và cả Diễm Chi nữa. Không có chữ gì khác để diễn tả tình yêu khác hơn sao? Có nhiều nguồn hứng như thế tại sao họa một bức vẫn không thành? Chống tay vào cằm, tôi bảo Diễm Chi:
- Có lẽ ông Nam còn bảo Chi là nguồn sáng của ông ấy, Chi lôi cuốn và ông ấy muốn Chi làm người mẫu cho ông ấy vẽ một bức tranh có hậu cảnh là nền trời là mây núi...
Diễm Chi sung sướng:
- Vâng, tại sao chị biết cả vậy?
Tôi cao giọng tiếp:
- Bức họa đó sẽ là một bức họa được vào chung kết giải hội họa quốc tế?
Diễm Chi há hốc mồm nhìn tôi:
- Trời sao chị nói giống y như anh Nam bảo với em vậy?
Bây giờ thì tôi đã hiểu rõ con người thật của Nam rồi, chỉ tội nghiệp cho Diễm Chi khờ dại? Rồi nghiêm nghị tôi hỏi Diễm Chi:
- Diễm Chi, có thật lòng yêu ông Nam không?
Diễm Chi thở dài, đặt mảnh vải thêu lên bàn, nắm tay tôi giọng xúc động:
- Chị Thu, chị đừng cười em nhé, nói thật với chị em yêu Nam đến muốn điên lên, muốn chết đi được vì chàng.
Tôi rùng mình, Diễm Chi nhìn thấy, lo lắng:
- Sao chị?
Tôi cắn môi:
- Không có gì cả. Này Chi ạ, nếu Chi yêu Nam cũng như Nam yêu Chi, sao Nam lại chẳng thú thật với hai bác? Yêu đâu có phải là một chuyện xấu xa mà cần phải giấu giếm?
Diễm Chi thở dài, buồn buồn:
- Chị không hiểu đâu chị Thu, chị không hiểu được anh Nam.
Tôi lẩm bẩm:
- Tôi không hiểu ông Nam? Sợ tôi hiểu nam còn hơn Chi nữa là...!
Diễm Chi giải thích:
- Anh nam là một nghệ sĩ, anh ấy dâng hiến cả đời mình cho nghệ thuật, anh ấy không muốn lập gia đình. Anh ấy bảo người nghệ sĩ không thể lập gia đình được, họ sống lang bạt, bốn biển là nhà, làm sao có thể có vợ con, có trách nhiệm được?
- ông Nam nói với Chi như thế à?
- Vâng, anh Nam là con người nghệ sĩ, anh ấy chỉ sống riêng cho cuộc đời của mình. Nghĩ gì, làm gì đều không giấu giếm ai cả.
Tôi giận:
- Hắn chỉ biết sống cho hắn thôi à? Còn trách nhiệm thì sao?
Diễm Chi cố gắng biện hộ cho người yêu:
- Chị không hiểu anh Nam đâu. Anh ấy không muốn lừa dối em nên mới nói cho em biết tất cả đó chứ. Anh Nam bảo nếu lấy nhau rồi một ngày nào đó máu giang hồ anh ấy nổi dậy thì em khổ đã đành mà chàng cũng khổ. Chúng em sẽ cãi vã nhau suốt ngày để rồi đi đến ly dị Vì thế, chỉ nên yêu nhau thôi chứ đừng lấy nhau. Tình yêu sẽ bền vững theo thời gian chứ không phai tàn.
- ông Nam yên một cách cuồng loạn không nghĩ đến tương lai như vậy mà Chi vẫn yêu được ông sao?
- Tình yêu không phải là nguồn sống duy nhất của người nghệ sĩ, họ còn có nghệ thuật nữa.
Tôi nói như hét:
- Nghệ thuật! Nghệ thuật! Ngụy biện! Chưa bao giờ tôi nghe ai bảo nghệ thuật với tình yêu không thể đi đôi với nhau được. Tôi chỉ cần Chi cho biết là hắn có thực sự yêu Chi không là được rồi. Nếu thực sự Chi là nguồn cảm hứng của hắn, thì nếu hắn mất Chi là hắn mất luôn cả nghệ thuật. Chi hiểu không nếu thật tình hắn yêu Chi thì Chi đã là định mệnh của hắn. Chi hiểu không?
Diễm Chi nhìn tôi lắc đầu:
- Chị đừng làm em phải bối rối, chị Thụ Em biết chị ăn nói giỏi, nhưng có điều, em tin Nam, em biết chàng yêu em, chính vì yêu em nên anh Nam mới không chịu lấy em, chàng không muốn em phải khổ, không muốn thấy cảnh rơi lệ.
- Nhưng thế này Chi không thấy khổ sao? Thế này mà Chi vẫn không được nước mắt sao?
Diễm Chi ngập ngừng một chút, xong ưỡn ngực nói:
- Tuy khổ, nhưng em vẫn thấy mãn nguyện.
Diễm Chi tuy cứng đầu nhưng thật thà. Không biết làm thế nào hơn, tôi nhún vai nói:
- Thôi, nếu Chi thấy mãn nguyện thì tôi không còn gì để nói nữa, nhưng dù sao Chi cũng đừng quá tin á Nam. Tôi biết hắn không tốt lắm đâu, hắn lại là người không muốn gánh trách nhiệm, chỉ biết lợi dụng nghệ thuật để chạy thôi. Nhưng thôi, Chi tin hắn là tùy, tôi chỉ mong là sau này Chi sẽ tránh được cản phải chảy quá nhiều nước mắt.
- Chị Thu, rồi từ từ chị sẽ hiểu anh Nam. Yêu người nghệ sĩ là phải chấp nhận sự đau khổ, em còn biết phải làm gì hơn.
Tôi cũng cười, siết chặt tay Diễm Chi:
- Nghệ sĩ là một chuyện, nhưng cũng cần phải có tình yêu nữa chứ? Dù sao Diễm Chi dễ thương quá! Hắn mà không biết nắm lấy cô ta là hắn dại.
- ái tình không nhất thiết p hải có hôn nhân ràng buộc. Bao nhiêu cặp vợ chồng lấy nhau nhưng vẫn phải sống cảnh đồng sàng di mộng, ngược lại đã có những mối tình bất diệt với thời gian. Chị Thu, chị làm sao biết được chuyện anh Nam không cưới em là anh Nam dại chứ?
- Nhưng một ngày nào đó Chi phải lấy chồng?
- Em không bao giờ lấy chồng.
- Chi thật lạ. Nhưng sống có mấy ai đoán được tương lai.
Bên ngoài ánh trăng trải dài trên lá trúc, có tiếng chim cu hót đâu đây. Thật vậy, chuyện mai sau làm sao ai mà biết được? Bất giác chúng tôi nhìn nhau cười.
Trả Lời Với Trích Dẫn
15-09-11, 14:54
#17
vevoianh Offline
Tiểu Gia
Tham gia ngày:
Aug 2011
Bài gởi:
676
User ID:
79675
Status:
Offline
$:
0
Quỷ Tiết Kiệm:
0
Thanks:
13
Thanked 116 Times in 54 Posts
Rep Power:
8
Chương 17
Buổi sáng, tiếng cãi vã bên ngoài làm tôi thức giấc. Tung mền ngồi dậy, trời bên ngoài đã mờ mờ sáng. Sương khuya còn giăng giăng làm mờ đục cảnh vật. Thay áo xong, tôi bước ra ngoài, tiếng cãi vã càng lớn. Tiếng la lối ở phía cửa trước, tôi định ra xem thì Diễm Chi bước tới. Tôi hỏi:
- Chuyện gì thế?
- Em vừa mới nghe định qua hỏi chị đây...
Chúng tôi vội vã đi ra nhà ngoài. Qua khỏi phòng khách tôi thấy bác Chương còn mặc áo ngủ tay áo săn lên điệu bộ giận dữ đang la hét. Bác Châu ngồi cản ngăn không ngớt. Nhưng giọng nói nhỏ và hiền hòa của bác như bị lấp đi bởi những tiếng ồn ào của bác Chương. Không phải chỉ có bác Chương là giận dữ mà thôi, mà trước mặt bác còn có một người đàn ông cao lớn dữ dằn khác. Nhìn người đàn ông đó tôi đã nhớ ra ngay: ông bố của Sao Lỵ Người đàn ông đã làm cho tôi điếng hồn trong rừng hôm nọ. Gương mặt có xương hàm to và xăm đầy hình, đôi mắt long sòng sọc, trông đã phát kiếp rồi chứ đừng nói tới bộ ngực trần nở nang đen bóng. Trông ông ta giống như một con khỉ đột lớn, con khỉ đột ăn thịt người!
Tiếng bác Chương hét to:
- Cút ngay! Cút cho khuất mắt tao. Mẹ kiếp, mới sáng sớm đã đến đây kiếm chuyện, con của mày thì mày giữ lấy, chứ đừng có đến nhà tao mà la lối um sùm, biết không?
ông bố Sao Ly hùng hổ xổ một tràng tiếng thượng, cách một hai câu là có một tiếng chửi thề, ông ta hét còn to hơn cả bác Chương. Vừa la ông vừa chồm tới trước như sẵn sàng đập lộn. Tôi không hiểu ông nói gì cả và phải nhờ Diễm Chi thông ngôn. Diễm Chi kê sát tai tôi nói:
- Ổng bảo suốt đêm qua Sao Ly không về nhà, ổng nghi là anh Cả hay anh Hai đã dẫn cô ta đi. Ổng bảo là hai ông anh của em suốt ngày theo tán tỉnh Sao Ly hoài, vậy thì sự mất tích của Sao Ly nhất định có liên hệ tới hai người. Ổng buộc chúng ta phải đem chị Sao Ly ra trả cho ổng và từ rày nếu còn thấy hai ông anh của em quanh quẩn bên Sao Ly, ông sẽ giết chết hết!
Trông ông ta đằng đằng sát khí. Tôi nghĩ đến phong tục xăm mặt của người miền núi, rồi nhìn lên mặt, lên trán và môi ông ta, chỗ nào cũng xăm đầy. ông ấy đã giết bao nhiêu người rồi?
Đột nhiên tôi rùng mình. Bác Chương chẳng nhượng bộ, bác gầm lên:
- Mày tưởng con của mày ngon lành lắm hả. Đồ hư thôi, đồ rửng mỡ! Sao mày chẳng xuống chợ quận mà tìm, mà lại đến nhà tao làm um sùm chứ? Nếu mày chẳng chịu đi tao bảo ông Viên kêu cảnh sát lôi đầu mày vào khám xem mày có đi hay không. Mày cũng đừng tưởng ông không dám đánh lộn với mày, thử xem!
Bố Sao Ly xông tới, bác Châu phải chạy vội đến can ra, thân thể nhỏ nhắn và yếu đuối của bác đứng giữa hai người khổng lồ trông thật buồn cười. Thế mà không ngờ lại hữu hiệu vô cùng. Cha của Sao Ly dừng ngay lại. Bác Châu nài nỉ:
- Anh Chương, anh làm cái gì kỳ vậy? Người ta kiếm không ra con đương nhiên phải nóng tính chớ. Không bình tĩnh nói năng đàng hoàng, anh lại phùng mang trợn má có ích lợi gì đâu? Quay sang Diễm Chi, bác Châu nói:
- Diễm Chi bảo cô Hương ra đây thông dịch, mẹ muốn nói cho ông ấy hiểu rõ mới được.
Diễm Chi bước vào trong, bác Châu giải thích với bố Sao Ly:
- ông Lâm, ở đây chúng tôi không thấy Sao Ly, chúng tôi cũng không có đem cô ấy đi đâu hết. hai đứa con trai tôi tuy có thích nó, nhưng đó là tuổi trẻ mà, chúng thích gần nhau là chuyện thường, dù sao ông cứ yên tâm, chắc chắn hai đứa con trai tôi không có làm điều gì đốn mạt đâu.
ông Lâm có vẻ dịu đi một chút. Có lẽ ông ta rất kính trọng bác Châu. Với một giọng ngượng nghịu, ông ta lên tiếng:
- Thưa bà, bà không hiểu, bà không hiểu đâu...!
Đưa hai tay lên đầu, bứt bứt tóc, ông ta không biết phải diễn tả như thế nào. Vừa lúc đó cô Hương đi ra. Bác Châu gọi lại bảo thông dịch những điều bác vừa nói cho cha Sao Ly hiểu. Gương mặt ông ta trở lại bình thường và nói một tràng tiếng Thượng, cô Hương dịch:
- ông ấy bảo đúng ra ông ấy không muốn đến đây làm ồn làm gì, ông ấy muốn đến đây hỏi hai cậu xem có thấy Sao Ly ở đâu không? ông ấy thấy hai cậu thường đi chơi với Sao Lỵ ông ấy mà bắt được Sao Ly, chắc chắn ông ấy sẽ đập chết luôn.
Bác Châu bảo:
- Cô Hương, cô vào trong nhà gọi cậu cả với cậu hai ra tôi bảo.
Cô Hương đi vào trong, một lúc Tú theo ra, nhưng bóng Phong thì biệt dạng.
- Thưa bà, cậu hai không có ở nhà.
Bác Châu hỏi cô Hương:
- Cái thằng này lạ thật, mới sáng mà bỏ đi đâu vậy? Cô có thấy nó đi lúc nào không?
Cô Hương lắc đầu:
- Dạ không, cậu ấy...
- Nó làm sao?
- Giường của cậu hai còn nguyên, đêm rồi cậu hai không có ngủ ở nhà.
Không khí đột nhiên như lắng đọng lại, mặt bác Châu sa sầm. Bác Chương mất đi vẻ hung dữ lúc đầu, Diễm Chi nhìn xuống, Tú ngơ ngác. Và tôi, tôi cũng hiểu rằng gương mặt tôi lúc bấy giờ chắc cũng không hơn gì ai vì những dòng máu trong người tôi đông lại. Bác Châu là người lấy lại bình tĩnh sớm nhất, bác quay sang Tú bảo:
- Thôi được rồi, Tú, hôm qua con có trông thấy Sao Ly ở đâu không?
Tú lắc đầu, nói khan:
- Không!
- Xong! Cô Hương đâu, cô nói cho ông ấy biết là để tôi tìm cho, nếu tìm gặp Sao Ly tôi sẽ dẫn cô ấy về cho ông ấy.
Bác Châu vừa nói đến đây thì có một bóng người xuất hiện, đó là Phong! Phong bước vào nhà mệt mỏi như người thiếu ngủ, tóc chàng vướng đầy sương đêm và trên quần chàng những cọng cỏ còn bám đầy.
Sự xuất hiện đột ngột của chàng khiến mọi người trong phòng ngạc nhiên.
Chíng Phong khi nhìn thấy không khí căng thẳng trong phòng cũng ngơ ngác hỏi:
- Chuyện gì vậy?
Bác Châu nghiêm giọng:
- Phong! Sao Ly bây giờ ở đâu?
Phong ngẩn người ra một chút rồi đáp:
- Sao Ly à? Cô ấy mới về nhà, con và cô ta mới chia tay ở bờ suối đây mà?
Bác Châu nghiến răng:
- Như vậy...Suốt đêm qua mày dẫn con Sao Ly đi phải không?
Phong đáp tỉnh bơ:
- Vâng, con với...
Bác Chương nóng tính, cắt ngang:
- Chúng bây đi đâu?
- Dạ ở bờ hồ Mộng.
Tôi không muốn nghe gì nữa. Quay người lại, tôi muốn rời ngay khỏi đám đông ồn ào. Chạy nhanh về phòng, tôi cài cửa lại. Ngồi trên ghế, hai tay ôm mặt, nước mắt cứ trào ra, tôi không ngăn được phẫn nộ, không chận được nỗi khổ đau của kẻ bị tình phụ. Phong! Tại sao tôi không nhìn rõ được bộ mặt đểu giả của hắn ngay từ lúc đầu, mà tôi còn nghe lời đường mật của hắn? Để cho hắn lôi cuốn vào tình yêu chẳng chút nghi ngờ? Phong! Phong! Phong! Nỗi uất ức tuôn tràn trên mắt. Tôi cắn môi, nắm chặt tay nện thật mạnh xuống bàn. Chỉ một lúc sau có tiêng chân dồn dập chạy tới cửa phòng tôi, có tiếng đập cửa rồi tiếng Phong gọi:
- Lệ Thu! Lệ Thu! Mở cửa!
Nghe tiếng chàng tôi càng khóc to hơn bước đến cạnh cửa tôi vừa khóc vừa nói:
- Anh đi đi! Tôi không muốn nhìn mặt anh nữa.
Phong vẫn đập cửa tới tấp:
- Lệ Thu, em lầm rồi, em mở cửa ra đi, anh sẽ giải thích cặn kẽ cho em hiểu mọi việc. Thu! Thu!
Chàng gọi tên tôi liên tiếp, tôi càng giận hơn, tôi nói:
- Anh còn đến đây làm gì nữa. Anh đi đi! Đi đi mặc tôi!
- Anh muốn giải thích cho em rõ.
- Tôi không cần anh giải thích, bây giờ tôi không tin anh nổi nữa, anh đừng phí công vô ích.
- Em đừng có đoán mò rồi kết tội anh! Thu, mở cửa đi em, nếu em không mở cửa, anh phá cửa cho xem.
Chàng nói như thét, tôi tựa lưng vào cửa nói:
- Nhất định không mở!
- Thu! Giọng Phong dịu xuống, chàng buồn bã nói:
- Em lầm rồi, Thu à! Anh xin thề với em, anh chẳng làm chuyện gì bậy bạ cả, Thu, em mở cửa đi, mở cửa đi em!
- Không! Không! Không! Tôi không muốn nghe gì hết.
- Em phải nghe, Thu! Anh nói cho em biết không phải chỉ có một mình anh với Sao Ly, mà còn có á Nam nữa, nếu em không tin em cứ đi hỏi đi. Anh có nói dối em trời đánh anh chết đó. Thu! Em có nghe anh nói không?
Tôi vẫn khóc, nhưng thật ra chàng nói cái gì tôi cũng nghe hết. - Tôi không cần biết, anh gian dối lắm, tôi không thèm nghe!
- Em phải tin anh! Em mở cửa không?
- Không mở!
Bên ngoài cửa im lặng tôi không biết chàng làm gì bên ngoài. Tôi chỉ biết vừa nghe ngóng vừa thút thít khóc. Đang lúc tôi còn ngạc nhiên trước cái yên lặng bất thường đó, thì nơi cửa sổ, một tiếng ầm thật to, rồi một bóng người nhảy vọt vào. Tôi hốt hoảng mở to mắt ra, Phong đã sừng sững đứng đấy thở hổn hển. Tôi quay lưng đi:
- Đi ra, đi ra đi! Tôi không muốn nhìn thấy mặt anh! Tôi không muốn nhìn mặt anh nữa!
Phong đưa tay vịn lên vai tôi, chàng xoay người tôi lại, ép tôi phải nhìn thẳng vào mặt chàng. Khuôn mặt mệt mỏi buồn bã:
- Lệ Thu, anh cho em biết..
- Không, không, tôi không nghe đâu! Tôi hét lên, đưa tay lên che tai: - Tôi không nghe đâu, tôi không muốn nghe lời đường mật của anh nữa!
- Thu! Cơn giận của Phong đã đến, môi chàng kề sát tai tôi, cánh tay chàng siết chặt người tôi trong khi bàn tay còn lại cố gỡ tay tôi xuống:
- Anh không làm gì lầm lỗi cả, anh nói thật. Nam muốn vẽ một bức tranh sơn dầu cho Sao Ly, tụi anh đốt lửa ngồi bên hồ. Tất cả mấy thứ đó đều do ý Nam nghĩ ra cả, Nam muốn Sao Ly đứng phía sau đống lửa để cho hắn vẽ, nhưng vẽ mãi mà bức tranh vẫn không thành. Thu, em có nghe anh nói không?
- Em không biết, em không tin, anh là tên dóc tổ!
Phong chẳng nói chẳng rằng kéo tôi đi.
- Không tin thì em theo anh đi tìm Nam, tìm hắn ngay bây giờ!
Tôi chống đối:
- Không, em không đi đâu hết. Mấy người đồng lõa với nhau thì làm gì không che chở cho nhau?
Phong cứng họng, chàng mở to mắt ra nhìn tôi, rồi buông thõng tay tôi xuống. Suýt chút nữa tôi đã ngã vì mất thăng bằng, tôi dựa vào tường. Phong nghiến răng:
- Thôi được rồi, tin hay không tin là tùy em, anh không biết phải giải thích thế nào nữa, anh không thể cúi xuống van xin em tha thứ trong khi anh không có lỗi.
Mặt Phong đỏ hồng, mắt chàng long lanh, chàng mở cửa bước ra ngoài. Nhưng chỉ bước được hơn hai bước, Phong quay đầu lại, nói:
- Thu, chúng ta cần gì phải thề non hẹn biển với nhau, ngay từ ý thức căn bản chúng ta đã không hiểu nhau rồi thì cần gì ba cái chuyện đó. Lúc nào em cũng cho rằng điều em nghĩ là đúng, thì anh còn gì để giải thích. Em không tin, được rồi. Vậy kể từ giờ phút này không còn gì nữa hết vì chúng ta có hiểu được nhau đâu!
"Aàm!" Cánh cửa đóng lại. Tôi lặng đi gần năm phút chẳng một cử động. Sau đó, tôi trở lại giường, mở to mắt ra nhìn lên trần nhà. Không một giọt nước mắt, không một ý nghĩa gì còn lại trong khối óc trống rỗng của tôi.
Bữa cơm trưa hôm đó, tôi lẳng lặng đến bàn ăn, liếc nhẹ Phong, không một lời chào hỏi. Mặt chàng vẫn lạnh như đồng, tim tôi đau nhói, nhưng vẫn giả vờ cúi đầu trên chén cơm. Bác Châu nhìn Phong rồi lại nhìn tôi. Một sự yên lặng nặng nề vây quanh. Trên bàn ăn không ai nói với nhau lời nào.
Cơm xong, bác Châu trao cho tôi lá thư bảo:
- Thư của mẹ con gởi cho con đấy!
Tôi nhận thư, tuy chưa mở ra nhưng tôi hiểu nó chẳng mang đến cho tôi một tin gì vui vẻ. Tôi biết chắc chắn mẹ cũng có gởi cho bác Châu một bức thư khác, vì trên sắc mặt của bác, tôi có thể đoán ra sự không vui này. Cầm bức thư trong tay tôi trở về phòng. Ngồi trước bàn, tôi lật thư ra đọc.
Thư viết thật ngắn thật gọn, chứng tỏ mẹ đã viết nó trong lúc hấp tấp.
Lệ Thu con,
Mẹ và cha con đã đồng ý ly thân và đang lo mọi thủ tục để ra tòa xem ai có quyền chăm sóc con. Thế nên mẹ không thể rước con về ngay được mong rằng con sống thoải mái và vui vẻ ở nông trại Lệ Thanh một thời gian nữa.
Thu, mẹ có rất nhiều điều muốn nói với con, nhưng không biết làm sao nói cho con hiểu mẹ Con là đứa con gái thông minh có lẽ con cũng hiểu được tình cảnh rối rắm của mẹ lúc này ra sao rồi. Bây giờ, mẹ chỉ muốn nói với con một điều là mẹ yêu con, dầu cho hoàn cảnh có đổi dời ra sao mẹ vẫn là mẹ của con. Mẹ chỉ mong cho con được vui sống đó là ý nguyện duy nhất của mẹ Thu, con cứ an tâm, cứ sống vui vẻ con nhé. Mẹ sẽ cố gắng đến đón con sớm ngày nào hay ngày đó!
Mẹ của con.
Tôi xếp thư lại bỏ vào phong bì, yên lặng ngồi nhìn ra cửa. Trong một phút bốc đồng, tôi chợt đứng dậy đi ra khỏi nhà, tắm dưới ánh nắng xinh tươi của cánh đồng cỏ. Đi dọc theo bờ ruộng tôi bước về phía rừng cây, đến bờ suối.
Tôi cứ thế mà đi, đi thật lâu, đi cho đến lúc chân đã mỏi, nắng đã nóng đến độ làm đầu tôi muốn nức ra, nhưng vẫn không muốn dừng lại. Đi một lúc, tôi lại đổi hướng khác, qua khỏi khu rừng này đến khu rừng kia, tôi như một cái máy đi mãi không muốn dừng.
Suốt một buổi chiều đó, tôi đi lang thang trong núi. ánh nắng bắt đầu dịu lại, bầu trời rực đỏ ánh ráng chiều. Mặt trời giấu mình trong mây hồng. Tôi đứng giữa cánh đồng trống, nhìn ánh tà dương lặng dần, mà hồn bay bổng đâu đâu.
Một chú rắn bò kề bên, tôi vẫn không hay biết. Đến lúc tôi phát giác ra thì chú rắn đã bị một khúc cây đập trúng, nằm lăn lộn trên cỏ rồi. Tôi điến hồn mở to mắt ra nhìn, máu trong người tôi như muốn trào lên óc, tôi hét to lên và một người đàn ông kéo tôi lùi ra sau. Không hiểu tại sao tôi lại la, nguyên nhân chính của tiếng hét của tôi chẳng phải là chú rắn, tôi hiểu như thế. Suốt một ngày đầu óc căng thẳng, mệt mỏi, choáng váng, con rắn chỉ là cái cớ để tôi hét, không phải chỉ hét một tiếng thôi, mà còn hét thêm hai ba tiếng nữa.
Người đàn ông giữ lấy tôi sờ nhẹ vào đầu tôi, nói:
- Thu! Thu! Bình tĩnh lại đi, không có gì đáng sợ nữa rồi.
Lại Phong! Tôi không hét nữa.
Chúng tôi yên lặng nhìn nhau, một lúc, Phong nói:
- Nếu Thu muốn khóc, cứ khóc đi, vì em đã uất ức suốt một buổi chiều rồi!
Câu nói của chàng khiến tôi dằn lại không được nữa, nước mắt như suối tuôn ra, tôi òa lên khóc, Phong ôm tôi, dìu tôi đến cạnh phiến đá, ngồi xuống, chàng ôm tôi vào lòng vuốt nhẹ lên lưng tôi vỗ về. Tôi như đứa trẻ con được dịp khóc là khóc cho hả, khóc đến nỗi nước mắt nước mũi tôi thấm ước cả vạt áo chàng. Vừa khóc tôi vừa nói:
- Em không muốn thấy cha mẹ ly dị nhau. Anh Phong em không muốn. Em chỉ muốn ba mẹ sống với nhau mãi hà. Em yêu cả hai thế mà sao họ lại ly dị nhau?
Phong ôn tồn nói:
- Anh biết, anh biết! Anh vừa nghe mẹ nói là đi tìm em ngay, anh hiểu em, anh biết em đang buồn!
Tôi khóc, khóc cho đã. Ngước khuôn mặt ướt đẫm lên nhìn Phong, gương mặt chàng trông hiền và lo lắng làm sao, chàng lấy khăn tay ra chùi khô nước mắt trên mặt tôi:
- Thu, anh biết mấy hôm rồi em buồn lắm, chuyện của anh rồi chuyện của mẹ em làm em buồn. Chàng cúi xuống hôn lên mặt tôi: - Anh thật có lỗi, anh chưa giải thích cho em rõ, thế mà anh còn giận em, Thu, em tha lỗi cho anh nhé?
Tôi vẫn khóc, úp mặt vào vai chàng khóc ngon lành. Phong ôm chặt tôi:
- Anh bậy quá, em có chuyện buồn anh chẳng an ủi lại còn làm em giận, thôi chùi nước mắt đi, đừng khóc nữa. Từ rày anh sẽ không làm em buồn nữa, anh cố chìu em, che chở em để em không còn bị ai làm khổ nữa.
Giọng chàng ngọt ngào như mật, vòng tay chàng thật ấm, dần dần tôi cảm thấy vơi bớt sự đau khổ và chùi nhanh những giọt nước mắt. Chúng tôi ngồi yên lặng nhìn mặt trời lặn dần, cánh tay chàng trên vai tôi, màu đỏ của bầu trời hiện trong mắt chàng say đắm.
Phong hỏi tôi:
- Em thấy có khỏe chưa?
Tôi gật đầu, chàng nhìn tôi thương hại:
- Mũi em bị nắng đốt đỏ cả lên. Suốt một buổi chiều anh phải theo em đi cả ngàn cây số.
Tôi muốn cười với lời pha trò của chàng, nhưng cười không nổi. Phong nâng cằm lên nói:
- Anh biết bây giờ em đã quên chuyện ban sáng rồi. Nhưng anh cần phải giải thích rõ ràng cho em hiểu. Lệ Thu, anh không có làm chuyện gì bậy tới Sao Ly cả.
Tôi ngăn chàng lại:
- Thôi đừng nói nữa anh.
- Tối qua lúc em nói chuyện với Diễm Chi, anh không muốn làm phiền hai người nên bỏ ra ngoài đồng ngắm trăng. Vừa ra khỏi vườn trúc, thì anh đụng ngay á Nam với Sao Lỵ Nam đang thuyết phục Sao Ly làm người mẫu cho hắn vẽ, hắn bảo hắn muốn vẽ Sao Ly đứng khỏa thân bên bờ hồ sau đống lửa đỏ rực.
- Khỏa thân à?
- Ừ, đối với nghệ thuật, việc vẻ khỏa thân không có gì lạ hết. Em biết không, Sao Ly không chịu, nhưng ý định của Nam làm anh thích thú. Em thử nghĩ xem, giữa cảnh hồ đầy sa mù, rừng thì đen thẳm mà có một nhóm lửa đỏ đốt lên, một người con gái đẹp, thì bức họa tuyệt vời thế nào? Thế là anh cũng khuyên Sao Lỵ Kết quả tụi anh đến bên hồ Mộng, anh giữ nhiệm vụ đốt lửa, Nam lo vẽ, cứ thế suốt một đêm...
- Thế có xong không?
Phong nhún vai:
- Không, á Nam bảo nguồn hứng của hắn ngủ mất tiêu rồi.
Tôi cười to, Phong cười theo:
- Công trình thuyết phục làm việc vô dụng.
Chúng tôi nắm tay nhau bước đi trong những tia nắng cuối cùng của một ngày trở về nông trại. Nghĩ đến cha và mẹ, tôi không hiểu sao họ lại có thể bỏ rơi thế giới tình cảm của mình một cách dễ dàng như thế. Với tôi chắc không bao giờ có chuyện đó. Phong quay đầu qua hỏi:
- Em nghĩ gì thế?
- Em không muốn xa anh.
Phong nhìn lại nhìn qua:
- Thu em, không một ai muốn sống xa em cả.
ôm ngang người tôi chàng hôn tôi say đắm. Ráng chiều đỏi chói trên nền trời, những đám mây màu cam, màu tím...phủ đầy trên cao. ánh sáng cuối ngày như một màn lưới khổng lồ nhẹ nhàng phủ lấy chúng tôi.