Luận sống độc thân, lại đang có chuyện buồn muốn bỏ thành phố, nên việc mua được miếng rẫy này là điều anh hài lòng, như buồn ngủ gặp chiếu manh! Anh đã về ở ngay mà không đợi sửa sang lại căn nhà lá như lời khuyên của mấy người láng giềng. Anh bảo:
- Một mình thì ăn ở bao nhiêu, cần gì sửa.
Căn nhà đúng hơn phải gọi là căn chòi, bởi nó quá nhỏ và quá đơn sơ, ngoài chiếc giường tre ọp ẹp ra thì chẳng có thứ gì khác, kể cả bếp lò nấu cơm.
Một người có chòi gần đó thấy vậy đã mang qua cho Luận mượn hai cái nồi và chiếc lò đất rồi dặn:
- Anh cứ dùng tạm cái này đi bữa nào ra chợ thị trấn mua cái mới.
Luận cám ơn và ngay chiều hôm đó, anh đã có dịp sử dụng vật mới mượn. Một con rắn hổ chuối to bằng cổ tay chẳng hiểu bò đi kiếm ăn hay bị chó đuổi, đã bò thẳng vào chòi của Luận, nằm ngay trước mặt anh. Vốn sợ rắn, nên sẵn cây cán cuốc trong tầm tay, Luận đã đập chết tươi con rắn và trổ tài nấu món thịt rắn hầm nước dừa chanh muối! Luận đi gọi thêm mấy người ở gần sang nhậu một chầu.
Trong tiệc nhậu, một người vui miệng nói:
- Cái chòi này và chủ của nó có số đào hoa. Hồi trước khi lão ấy về đây khai khẩn rẫy thì chỉ có một mình, qua năm sau lại thấy có một cô gái khá trẻ tới ở với lão ta, chẳng biết có phải vợ không mà chẳng nghe lão ta giới thiệu, nhưng ở chung, ngủ chung với lão...
Một anh chàng bạn nhậu khác nghe vậy vụt hỏi:
- Sao anh biết người ta ngủ chung?
Anh chàng kia cười khà khà:
- Cái chòi bằng bụm tay như vậy mà hai người nam nữ chung, không ngủ chung thì ngủ đâu?
Nghe chuyện, Luận tò mò hỏi:
- Sao ông ta lại bán miếng rẫy này, mà lại gửi nhờ người khác bán chứ không đứng ra trực tiếp?
Nghe gợi đúng mạch, nên họ tuôn ra một hơi:
- Thằng cha này hơn năm mươi mà có con vợ trẻ như vậy nên có chí thú làm vườn đâu, tối ngày cứ đi đi về về, hành tung khó lường. Được cái là dân ở đây mạnh ai nấy sống, chẳng ai để ý tò mò gì... Cho đến cách đây hơn sáu tháng, ông ta biến luôn và sau đó nhờ nhờ người đứng ra bán miếng vườn này cho anh.
Luận càng tò mò hơn:
- Nghe mấy anh nói ông ta có ở chung với phụ nữ, mà từ lúc về tới đây tới giờ tôi có thấy chút gì là dấu vết của phụ nữ đâu? Vả lại với chiếc giường ọp ẹp như thế này, làm sao hai người nằm được?
Nghe hỏi cũng có lý, nhưng hai người kia cũng chỉ cười trừ. Lát sau một người nói:
- Mà cũng lạ, từ ngày có cô gái đó về đây ở, tôi chỉ nhìn thấy cô ta xuất hiện đúng hai lần. Lúc đầu tôi cứ tưởng cô ta đã bỏ đi, nhưng lần sau cùng tôi nhìn thấy cô ta phía sau vườn nhà này là khoảng vài tuần trước ngày lão chủ đất này bỏ đi.
Người nọ lại nói:
- Hai người này sống bí ẩn như... ma vậy đó! Gặp cái xóm khác chắc họ rình rập và đồn đại tùm lum cho coi!
Luận uống vào một ly trăm phần trăm rồi hứng chí hỏi:
- Tôi hỏi thật hai anh, thằng cha đó có đẹp trai không vậy?
Tư Thiên là tay ở sát nhà với Luận, đáp:
- Làm sao đẹp bằng ông anh được! Ông ấy chỉ có cái mã hơi... hơi... giống kép cải lương thôi!
- Vậy sao con gái mê ông ấy quá trời vậy?
Tư Thiên cười hềnh hệch:
- Anh mà có tiền, chịu chơi thì con gái còn đeo theo anh gấp chục lần ông đó! Mà thôi, nói làm gì chuyện mấy người đó cho mệt, giờ ta uống! Bữa nay anh Luận có mồi thì tôi có rượu, mình uống tới sáng luôn!
Sáu Lập nãy giờ ít nói, giờ lên tiếng:
- Uống xỉn thì cứ leo lên chiếc giường này nằm cả ba người, để coi sập không? Và như thế mình có thể nghiệm ra rằng thằng cha kia có ngủ được với đàn bà trên đó không!
Ba người uống trước sau hết hơn một lít, coi bộ muốn sai mèm cả rồi, nhưng sáu Lập vẫn còn hăng:
- Nếu hết rượu thì ta cá độ, ai thua thì đi mua về uống nữa!
- Tư Thiên thích thú:
- Vụ này được à nghen! Bây giờ cá gì?
Luận biết tửu lượng của mình chỉ tới đây nên anh tìm cách nói lảng ra:
- Thôi, uống hết li này ta nghỉ là vừa...
Nhưng Sáu Lập vẫn hung hăng:
- Nghỉ sao được! Nếu anh Luận không uống nữa thì tui với thằng Tư Thiên này chơi tay đôi!
Bị khích, Tư Thiên đưa cả hai tay lên trời:
- Chơi tới bến luôn. Bây giờ cá gì?
Sáu Lập lấy hai que cây dưới đất đưa lên nói lớn:
- Ai rút được cây ngắn thì phải đi mua rượu!
Luận chen vào:
- Vừa biên vừa diễn như thế sao công bằng. Bây giờ để tôi đi bẻ cây, ai rút nhằm cây ngắn thì đi mua rượu!
Tư Thiên tán đồng:
- Phải đó, thằng Sáu Lập này tính ăn gian hả!
Cuộc rút thăm cho kết quả Sáu Lập phải xách chai đi mua rượu. Quãng đường khá xa mà trời lại tối, nên Luận đề nghị:
- Hay là mình gác chuyện thằng thua này lại, để mai chơi tiếp!
Tư Thiên phản đối:
- Không được, phải để thằng mập này đi cho bớt mỡ!
Sáu Lập phanh ngực áo lên giọng:
- Đi thì đi chứ sợ gì! Tao mua về thằng nào không uống thì tao đè tao đổ!
Anh ta xách cái chai không đi thẳng ra sau vườn, Luận ngạc nhiên hỏi:
- Mua rượu sao đi ngã đó?
Tư Thiên được dịp cười nhạo:
- Nó tính đánh bài chuồn đó anh Luận ơi.
Sáu Lập sừng sộ:
- Tôi đi... "xả hơi" rồi vòng qua lối sau ra ngoài kia mua rượu không được sao?
Luận nhớ là phía cuối khu đất có một lối đi riêng mà mấy hôm nay anh chưa qua đó. Anh bảo:
- Nhờ anh Sáu mà tôi biết được thêm lối đi gần hơn!
Tư Thiên xác nhận:
- Có lối đi đó nên lão chủ đất trước anh, mỗi khi dẫn mấy cô về thường ít ai thấy.
10 giờ...
Tư Thiên nhìn ra ngoài vừa tắc lưỡi:
- Đây ra quán bà Mười có non cây số mà thằng quỷ này đi cả tiếng đồng hồ chưa về!
Luận hơi lo:
- Tôi thấy anh Sáu có hơi "xỉn" rồi, chẳng biết đi đường có ổn không nữa?
Tư Thiên cười cười:
- Thằng đó trời đánh không chết, sợ gì thứ khác. Không chừng ông cậu đã quá lồi nằm cô ở đâu đó ngủ cũng không chừng!
Anh ta vừa nói vừa đứng ngay dậy:
- Để tôi ra đó xem.
Luận đề nghị:
- Khuya lắm rồi, hay là anh đón anh Sáu rồi nói anh ấy về luôn, mai mình chơi tiếp!
Tư Thiên quắc mắt:
- Sao được! Anh cứ ở nhà đợi, tôi đi một chút về liền!
Anh ta cũng đi theo lối tắt phí sau.
Luận ngồi lại một mình và cảm thấy buồn ngủ đến nhướng mắt không lên nên phải hai lần lấy nước đá rửa mặt cho tỉnh. Vậy mà chỉ được một lúc là Luận phải lảo đảo đi tìm chỗ nằm. Anh đánh một giấc ngon lành...
° ° °
Tránh ra cho người ta ngủ!
- Xích ra, chật thấy mồ!
- Thằng cha nào chiếm chỗ của ba người ta, đi ra đi!
- Tránh ra!
- Xích ra!
- Ông này say rượu giống ba mình quá!
- Người cha này hôi quá, chắc là chưa tắm đây!
- Không phải chưa tắm, mà hôi mùi rượu!
- Mình xúm lại nhau khiêng thằng cha này quăng xuống đi!
Trước sau có đến chín đứa trẻ cùng lên tiếng. Bọn chúng chưa đứa nào quá ba tuổi, vậy mà rất Lanh lợi, khoẻ mạnh và nói năng líu lo như chim. Đặc biệt là cả chín đứa đều không mặc quần áo!
Sau tiếng hô: Quăng! Thì chúng đã ném Luận ra khỏi giường, anh bị rơi xuống nền đất bên ngoài cửa sổ đau điếng!
- Ôi, sao... sao... lại ném tôi?
Luận chỉ kịp la mấy tiếng rồi thì lịm đi vì quá đau. Đến khi anh tỉnh lại mở mắt ra thì thấy mình đang nằm giữa rẫy bắp của chính mình. Hình như lúc anh lịm đi thì ai đó đã khiêng mình tới chỗ này...
Có lẽ do sương đêm nên cơn say trong người Luận đã giảm, anh cũng không còn cảm thấy nhức đầu như búa bổ nữa. Lúc này chợt nhớ lại giấc mơ đêm qua, anh kêu lên:
- Bọn nhóc đó đâu phải là mơ!
Sỡ dỉ Luận nghĩ không phải là mơ bởi anh đang nghe có nhiều tiếng cười của trẻ con bên trong chòi, chứng tỏ là lũ trẻ còn trong đó...
- Bọn chúng là ai?
Luận định vào nhà xem sự thể ra sao, nhưng đúng lúc ấy anh nghe có nhiều tiếng cười trẻ con ở ngoài vườn!
- Sao chúng lại ở ngoài này nữa?
Buộc lòng Luận phải bước về hướng có tiếng cười. Phía trước Luận là bóng hai ba đứa trẻ đang chạy, anh hỏi lớn:
- Mấy đứa đi đâu giờ này?
Chẳng có tiếng trả lời, mà những đứa trẻ càng chạy nhanh hơn, Luận phải kêu lớn lần nữa:
- Tụi bây con cái nhà ai, đứng lại coi!
Anh phóng chạy theo. Nhưng chân Luận vấp phải vật gì đó, anh ngã nhào!
- Ai?
Lúc ngã, Luận đã đè lên thân thể của ai đó! Anh hốt hoảng hỏi lại lần nữa:
- Ai?
Vừa lúc anh ngờ ngợ nhận ra chiếc quần đùi của người đang nằm...
- Sáu Lập!
Nhìn kỹ thì đúng là Sáu Lập. Luận hốt hoảng kéo lật anh ta lại thì lúc đó chàng bợm nhậu này chỉ còn là cái xác không hồn! Hai vệt máu còn ứa ra ở mép của Sáu Lập.
° ° °
Sáng hôm sau, người ta tìm thấy Tư Thiên nằm ở mé rẫy, may là anh ta chưa chết. Khi hay tin Sáu Lập đã mạng vong thì Tư Thiên gào lên dữ dội. Anh ta nói với Luận:
- Lúc tôi đi ngang qua chỗ lô cà phê của anh mới trồng thì thấy có bóng trắng vụt chạy. Tôi lao theo vì thấy cái bóng ấy quen quen, nhưng nó chạy nhanh quá, khi tôi ra tới mé rẫy thì bị vấp phải vật gì đó ngã nhào. Bởi vậy nên cái bóng kia mới chạy thoát. Tức ơi là tức!
Luận hỏi:
- Sao anh hông ngồi dậy đuổi theo tiếp?
Tư Thiên đáp hơi ngượng:
- Do lúc đó "xỉn" quá...
Rồi Tư Thiên nói nhỏ với Luận:
- Lúc ngất và nằm ngoài rẫy, tôi mới phát hiện ra một điều hết sức lạ lùn mà nói ra chưa chắc anh và mọi người tin...
- Chuyện gì?
- Thằng chủ miếng vườn này nó còn ở đây!
Luận ngạc nhiên:
- Sao nghe nói anh ta bán vườn rồi đi về quê ở tận vùng nào đó xa lắm? Ừ, chính anh nói với tôi bữa tôi mới về ở chứ còn ai.
Tư Thiên đáp nhanh:
- Thì lúc ấy tôi cũng tưởng như vậy. Nào ngờ tối qua tôi nhìn thấy rõ lão ta lấp ló ngoài bìa rừng, hình như đang đón con bồ nhí chạy ra.
- Cái bóng trắng mà anh nói đó là cô gái từng sống với lão ta ở đây?
- Tôi nghĩ là vậy. Chỉ tiếc là lúc ấy tôi bị vấp ngã, chứ nếu không thì chắc chắn đêm qua tôi đã khám phá được điều gì đó rồi!
Khi người ta khiêng xác Sáu Lập đi rồi, Luận đã trở ra vườn, đúng nơi Lập nằm chết và anh phát hiện ra một điều lạ: Chỗ đất còn nhuộm máu của Sáu Lập có dấu hiệu lõm xuống.
- Một cái hố?
Luận ngay lập tức lấy cuốc ra đào chỗ đó lên. Bên dưới là một cỗ quan tài khá lớn. Lớn hơn cỗ quan tài bình thường.
- Sao cỗ quan tài lớn quá?
Luận lưỡng lự một lúc, sau cùng anh cạy nắp quan tài lên và sững sờ khi nhìn thấy bên trong không có xác người, mà chỉ có chín cái hũ bằng sành.
- Chôn tài sản?
Luận nghĩ ngay tới điều đó và nghĩ tốt hơn hết là đi báo cho Tư Thiên và vài người khác biết. Tuy nhiên sau đó anh lại nghĩ khác, sợ báo động lên sẽ gây ồn ào, đã chẳng ích lợi mà còn thêm sự phiền phức. Cuối cùng, Luận quyết định lấp hố huyệt lại như cũ và trở vào nhà suy tính thêm.
- Phải chăng tay chủ đất trước đã chôn tài sản mà chưa kịp mang đi?
Vốn tính không tham, nên Luận tính đến phương án tiếp tục. bảo vệ số tài sản dưới huyệt mộ, đợi đến khi nào chủ của nó trở lại lấy đi thì thôi. Anh hài lòng với ý nghĩ ấy, nên ngay sau đó anh leo lên giường định ngủ một giấc lấy lại sức...
Tuy nhiên, có một thứ âm thanh kỳ lạ mà vừa nằm xuống là Luận nghe nó vang lên. Ban đầu nó giống như tiếng ve sầu kêu từ dưới lòng đất. Sau đó lại lan ra khắp nơi, lúc thì ở vách nhà, lúc lại ở cửa sau...
Thứ âm thanh đó hễ Luận nằm nghiêng bên này thì nó vang lên ở bên kia, khi anh trở mình quay lại thì lập tức nó lại vang lên ở phía ngược lại!
- Cái gì vậy?
Luận bật dậy nghe kỹ và phát hiện âm thanh ấy phát ra từ ngoài vườn.
- Lại chuyện gì nữa đây?
Tuy hơi lười, nhưng Luận vẫn cầm con dao cán dài, bước trở ra vườn. Càng đi anh càng nghe âm thanh đó rõ hơn. Sau cùng, anh dừng lại chỗ cái hố huyệt mới được lấp lại. Âm thanh kỳ lạ phát ra từ một cái lỗ to bằng miệng chén ăn sâu xuống lòng đất!
- Ủa, mình mới lấp lại rất kỹ lúc nãy mà?
Luận lại dùng con dao cán dài đó đào đất lấp nốt cái lỗ kia. Lấp xong thì quả nhiên âm thanh ngừng bặt.
- Thì ra...
Luận vừa quay đi thì lại nghe tiếp âm thanh kỳ lạ đó. Lúc anh quay lại thì phải há hốc mồm kinh ngạc, bởi cái lỗ anh vừa lấp bây giờ lại xuất hiện như cũ.
Lại lấp lần thứ hai, lần này Luận bê nguyên tảng đá lớn ở gần đó đè lên chỗ cái lỗ và lẩm bẩm:
- Thứ quỷ quái nào cũng miễn có trồi lên được!
Yên tâm, Luận xách dao đi trở vào. Nhưng khi vừa bước vào chòi anh đã phải kêu lên:
- Trời ơi!
Ở giữa nhà, có chín đứa trẻ đang xếp thành vòng tròn và chuyển động chẳng khác nào như chúng đang múa! Nhìn kỹ hơn thì Luận tái mặt, bởi chín đứa trẻ tuy có đủ tay chân, đầu mình, nhưng trên gương mặt bầu bĩnh lại không có mắt mũi!
- Cái... cái gì đây?
Luận vừa kêu lên vừa bước lùi lại. Còn lũ trẻ thì hình như không nhìn thấy có người tới nên chúng vẫn vô tư nhảy múa. Thỉnh thoảng chúng còn nghịch ngợm, đứa này leo lên vai đứa kia, nhảy phóc lên giường và mỗi lần như vậy đều phát ra thứ âm thanh kỳ dị mà vừa nghe Luận đã hiểu, chính thứ âm thanh này anh đã nghe phát lên từ cái lỗ ở huyệt mộ ngoài kia!
- Thì ra...
Ý nghĩ của Luận vừa loé lên đã bị dập tắt, bởi một trong chín đứa trẻ đột ngột nhảy bổ vào anh, xô anh ngã nhào ra sau!
Và cứ thế, hết đứa này lại đến đứa khác cứ nhắm vào Luận mà nhào tới, như một quán tính chứ không phải chúng nhìn thấy được!
Luận bị nhiều cú bổ nhào như vậy, hẳng khác bị những cú đánh liên hoàn, khiến anh ê ẩm cả người, cố bò dậy và thoát chạy thục mạng!
Đang chạy nhanh, bỗng Luận đâm sầm phải một ai đó, người đó kêu lên:
- Chết tôi!
Lúc ấy Luận mới nhìn kỹ, anh kinh hãi kêu lên:
- Sáu Lập!
Trước mặt anh là Sáu Lập đan lồm cồm dậy sau cú va chạm mạnh với Luận. Đứng sau lưng Lập là Tư Thiên!
Luận hỏi bằng giọng run run:
- Anh... anh Sáu... anh...
Tư Thiên cười to:
- Anh tưởng thằng Lập là hồn ma hiện về hả? Nó chưa chết đâu, còn sống nên mới kiếm anh để nhậu tiếp đó!
Luận đứng dậy, trấn tĩnh vài giây mới hỏi:
- Có đúng là anh Sáu... còn sống?
Tư Thiên nghiêm túc:
- Tối qua thấy nó hộc máu tưởng chết, nhưng khi khiêng về nhà thì phát hiện nó còn thở. Thoa dầu, cấp cứu một lát nó tỉnh lại. Chỉ có điều do "xỉn" quá nên nằm tới giờ này mới tỉnh. Mà anh làm gì chạy như ma đuổi vậy?
Luận đưa tay chỉ vào nhà:
- Mấy anh vào nhà tôi mà coi, bọn quỷ ma nó...
Hai ông thần lưu linh kéo tay Luận:
- Đệ tử lưu linh mà sợ ma sao!
Họ kéo tay Luận đi trở lại căn chòi lá. Đến nơi, Luận nhắc chừng họ:
- Chúng nó còn ở trong đó, tuy là con nít nhưng chúng khoẻ lắm và nhanh như sóc vậy đó!
Cả ba len lén nhìn vào... Tư Thiên ngạc nhiên hỏi:
- Có thấy gì đâu?
Sáu Lập cũng nói:
- Nhà trống trơn!
Nghe Luận quả quyết những gì anh đã nhìn thấy. Sáu Lập xác nhận:
- Tối qua lúc bị vấp ngã, nằm trên chỗ đó tôi nghe văng vẳng như cô tiếng hú hay âm thanh gì kỳ lắm, chỉ tiếc là sau đó tôi bị ngất đi...
Luận bảo hai người:
- Mấy anh theo tôi ra đây?
Thấy Luận dẫn mọi người trở ra vườn, Sáu Lập chỉ phía trước:
- Tối qua tôi bị ngã ở đây nè.
Luận nói:
- Đó là một cái hố huyệt!
Lấy cây cuốc hôm qua Luận đào đất còn bỏ lại, anh bảo hai người:
- Mấy anh tiếp tôi đào nó lên sẽ thấy việc lạ!
Khi nhìn thấy cỗ quan tài quá lớn, Tư Thiên kêu lên:
- Quan tài này chắc là chôn voi chứ không phải chôn người!
Luận nghiêm giọng:
- Chôn kho tàng thì đúng hơn!
Hai người kia nhìn Luận, cho là anh ta nói đùa, Luận nói tiếp:
- Sáng nay tôi đã đào lên, thấy có chín cái hũ bằng sành khá lớn, miệng hũ được bịt kín, giống như cách người bảo quản châu báu mà mình thấy trong phim hay trong sách mô tả. Tôi không dám khui ra, bây giờ có hai anh, chúng ta thử khui xem cái gì trong đó!
Sáu Lập có vẻ bị kích động:
- Lỡ là... là châu báu thì làm sao? Mình có được hưởng cái này hay phải đem giao nộp?
Tư Thiên nói:
- Kho báu trong vườn của anh Luận thì đương nhiên thuộc về anh ấy rồi!
Luận vội nói:
- Không đâu. Tuy nó ở trong vườn nhà tôi, nhưng không phải là của tôi. Do vậy, khi đào lên các anh tuỳ ý chia chác thế nào cũng được. Cần thì ta chia cho cả 12 nóc gia trong ấp này, mỗi người một chút cho họ cùng đổi đời!
Nghe vậy, Sáu Lập cười khoái chí:
- Không ngờ anh Luận lòng dạ hào hiệp như vậy! Tôi tình nguyện đào và tình nguyện đứng ra chia chác. Cám ơn anh Luận.
Anh ta cầm cuốc đào rất hăng, chỉ lát sau Là lồi nắp quan tài ra. Luận từng cạy nắp nên bảo:
- Phải nhẹ tay một chút, bên trong toàn là đồ dễ bể.
Khi khui nắp quan tài ra thì đúng là có chín cái hũ bằng sành loại lớn nằm thành ba hàng. Tư Thiên hỏi:
- Bây giờ khui không anh Luận?
Luận chưa trả lời thì Sáu Lập đã nhanh tay gỡ sợi dây vải đỏ cột ngang miệng hũ ra. Anh ta chờ đợi một thứ ánh sáng loé lên của vàng bạc châu báu! Nhưng không, bên trong lại còn có một cái hũ thuỷ tinh nhỏ hơn, đặt gọn trong lòng cái hũ sành.
Tư Thiên nhanh tay kéo chiếc hũ huỷ tinh ra, và... Luận là người kêu lên đầu tiên:
- Một... một cái bào thai.
Đúng là trong hũ thuỷ tinh có chứa một bào thai đã tượng hình đầy đủ, nằm trong dung dịch để giữ cho nó không phân huỷ.
Lần lượt tám cái hũ kia cũng được mở ra và... cái nào cũng giống như vậy.
Luận buột miệng:
- Không lẽ...
Hai người kia không hiểu nên hỏi lại:
- Anh nói gì?
Luận không đáp, nhưng trong đầu anh đang nghĩ tới chín đứa trẻ quỷ quái trong nhà...
° ° °
Phải mất ba đêm kiên trì ngồi rình trong bóng tối, Luận mới chộp được cái bóng trắng mà Tư Thiên mô tả. Đó là một phụ nữ tuổi trên dưới ba mươi. Khi bị Luận tóm được, chị ta tỏ vẻ sợ hãi, năn nỉ:
- Xin tha cho em, chẳng qua vì cần tiền nên em mới làm cho lão ta...
- Lão ta là ai?
- Dạ, là... là người chủ cũ của miếng vườn này!
Luận giật mình:
- Lão ta đã bán mảnh vườn rồi, vậy cho cô về đây làm gì mà đêm đêm lén lút như đi ăn trộm vậy?
- Dạ.. dạ không phải trộm...
Luận phải gắt lên:
- Không ăn trộm thì làm gì trong vườn người ta? Cô không khai ra tôi sẽ đưa tới đồn cảnh sát bây giờ.
- Dạ... dạ khai!
Chị ta kể tới đâu Luận nổi da gà tới đó:
- Cái huyệt mộ này đâu có chôn ai. Dưới đó chỉ có chín cái bào thai...
Chị ta lấy ra một gói giấy trong đó chứa chín củ gì đó có hình dáng y như là hình hài một đứa trẻ con thu nhỏ, nói:
- Lão ta mướn tôi mỗi lần năm đồng. Tôi chỉ việc khoét cái lỗ rồi bỏ từng củ ngải luyện phép này xuống, để cho chín cái bào thai kia ăn. Đó là cách để nuôi chúng. Có nuôi đầy đủ như vậy thì tròn chín tháng chúng mới thành... tinh được!
Luận chặn lời:
- Luyện thành tinh để làm gì.
- Để... cướp tài sản thiên hạ!
Luận kinh ngạc:
- Chỉ với mấy cái bào thai này sao làm được chuyện đó!
Chị ta tỏ vẻ thành khẩn:
- Tôi sợ phải tiếp tục làm chuyện này lắm rồi, vậy để tôi nói hết cho anh nghe, rồi anh giúp cứu tôi thoát khỏi sự khống chế của lão ta!
Chị ngừng một lúc rồi tiếp:
- Lão ta vốn là một người chuyên phá thai lậu. Phần đông người tới nhờ lão phá đều đã có thai tới tháng thứ tư, thứ năm, tức là lúc ấy bào thai đã lớn. Sau khi phá, lão ta chọn những bào thai nữ để luyện phép. Các bào thai được chứa trong lọ thuỷ tinh là đã được làm phép đủ chín tháng mười ngày rồi, chúng được nuôi bằng ngải nên đã trở thành những con tinh chứ không còn là các bào thai chết nữa! Đợi thêm chín mười ngày nữa, lúc ấy lão sẽ dùng những con quái quỷ này như công cụ kiếm tiến cho mình!
- Kiếm bằng cách nào?
- Phát hiện nhà nào nhiều của, lão sẽ sai chín đứa trẻ thành tinh đó đột nhập vào nhà, lấy hết tài sản đem về cho lão! Ngoài ra, lão ta còn dùng những con yêu quái kia để bắt cóc gái tơ đem về để chiếm đoạt thân xác.
Luận lắc đầu:
- Trường hợp của tôi thì những cái bào thai thành tinh đó vào nhà để làm gì?
- Khi bán đất cho anh là do lão biết trước sau gì mình cũng bị phát hiện. Nhưng khi anh dọn đến ở rồi thì lão ta lại sợ anh khám phá ra điều bí mật, nên tìm cách gây sợ hãi, để anh bỏ đi, để đất hoang cho lão dễ làm ăn!
Thấy Luận không lộ vẻ sợ lắm, chị ta lại nói:
- Chỉ cần tôi cho chín cái thai đó ăn bùa ngải thêm ba mươi ngày nữa thì lúc ấy bọn trẻ con thành tinh đó sẽ vô cùng nguy hiểm. Ngoài lấy cắp tài sản, bắt cóc người, chúng còn có thể giết chết bất cứ ai chúng không thích!
Chị ta kể tới đó thì lộ vẻ sợ hãi lắm:
- Tôi bây giờ không thể ở đây được nữa rồi. Nếu ở thì lập tức sẽ bị lũ quỷ kia hại chết ngay. Đó là chưa nói lão chủ vẫn đang theo dõi tôi...
Luận hỏi nhanh:
- Lão ta bây giờ đang ở đâu?
- Tìm lão ta không khó. Chỉ có điều trước hết anh phải tìm cách triệt tiêu cái mầm hoạ này đi!
- Làm cách nào?
Chị ta kề tai nói nhỏ cho Luận nghe. Anh gọi thêm Tư Thiên và Sáu Lập, khoảng nửa giờ sau họ đã có trong tay hai con chó mực cái và thực hiện đúng theo bài bản của chị ta...
Họ giết hai con chó, lấy huyết của nó rải đều lên huyệt mộ, nhất là chỗ cái lỗ ăn thông xuống huyệt. Những tiếng kêu thét kinh hoàng vang lên từ dưới đó. Rồi một lát sau thì im bặt... Nhìn kỹ lại thì chỗ đó lõm sâu xuống, bên dưới cỗ quan tài cũng biến mất!
° ° °
Sau đó, người ta tìm gặp lão gian manh đang trú ngụ tại một ngôi nhà mướn cách đó không xa. Khi bị bắt, lão ta nhanh chóng nhận tội và còn thừa nhận:
- Khi đổ máu chó xuống huyệt tức là đã huỷ diệt hết mầm hoạ mà tôi cố tình nuôi dưỡng nhằm thực hiện ý đồ xấu...
Lão còn tiết lộ:
- Tôi học được thủ đoạn này từ một ông thầy bùa người Cao Miên. Ông ta hứa với tôi rằng, sau khi tôi thành công ông ta sẽ còn truyền cho tôi mấy thứ nữa, kỳ bí lắm!
Nhưng lão quên một điều, cái xấu và cái ác sẽ không bao giờ có kết cục tốt đẹp cả...
(Tác giả Người Khăn Trắng , nguồn vnthuquan.org)