11/3/12

Hoàng hôn cuối cùng (Chương 1)

Kiều Thư Bồi chầm chậm thả bộ dọc trên bãi biển. Cát thật trắng. Cát giống như những mảnh pha lê vụn trải dài dưới chân. Nắng tháng ba chói chang, lấp lánh trên sóng biển, rực rỡ trên núi đồi. Với chiếc áo phủ trên vai, Thư Bồi chậm rãi bước. Vị mặn của biển phảng phất trong gió tạo cho Bồi một cảm giác thoải mái dễ chịu. Bãi biển thật vắng. Sóng hết trườn lên bãi lại rút ra xa, để lại những vết chân thành hàng, những vết chân cô độc. Cô độc ư? Bồi nhíu mày. Tâm hồn chàng như trôi vào một khoảng không gian xa vời nào đó. Hôm nay đã cuối tháng ba. Tiết trời vẫn còn lạnh gió về từ ngoài khơi không ngừng thổi. Nắng đã lên mà vẫn lạnh. Trong những tháng đầu năm này, biển thường rất vắng. Biển không còn là điểm vui chơi. Mùa hè thì ngược lại. Bãi biển lúc nào cũng là người với người. Trẻ con có, người lớn có, rượt đuổi, nhặt vỏ sò, bơi lội. Mùa hè là thiên đàng của lũ trẻ. Còn bây giờ? Cả một bãi biển rộng lớn chỉ còn lại vết chân chàng.

Bồi cuối xuống, lẩm nhẩm đếm vết chân chưa bị xóa đi của mình. Ở cuối bãi, đằng kia là bến cá, nơi các thuyền câu ra đi và trở về. Bến tầu thì bao giờ cũng ồn ào, nhưng cái ồn ào đó không làm mất đi cái không khí thân mật, cố hữu của địa phương. Ở đây, cách chợ huyện không bao xa, chính bến cá này đã duy trì và giữ cho chợ huyện phồn vinh mãi. Thư Bồi nhớ rất rõ từng con đường, từng góc phố... Chàng có cảm tưởng là cứ thả dọc thế này, vòng qua những hòn đá to đến tận chân trời. Bồi đã đi như thế nhiều lần. Một tiếng, hai tiếng, ba tiếng, đi từ sáng sớm đến tối mịt. Nhưng, những lần đó không phải chỉ có dấu chân chàng in trên cát, mà còn có dấu chân người khác. Một đôi chân mềm mại nhỏ bé hơn, đôi chân sẵn sàng theo Bồi đến tận cùng trái đất. Thế bây giờ, bước chân kia đâu rồi?

Bồi rùng mình cơn gió vừa qua lạnh quá. Chàng ngẩng lên hòn đá trước mặt kia còn sừng sững. Cái hòn đá mà năm này tháng nọ, đứng trơ gan giữa đất trời không thay đổi. Đôi lúc Bồi thấy nó giống như một quái vật đang nhe răng dọa người. Cạnh đó cũng có những tảng đá phẳng. Lúc nhỏ đây cũng là nơi chơi trò trốn tìm tuyệt nhất. Mổi lần Bồi mà trốn vào đây là có khi cả tiếng đồng hồ sau, đám bạn cũng tìm không ra.

Nhưng không phải chỉ có lúc chơi trò trốn tìm, mà ngay cả khi Bồi buồn. Khi Bồi cần một chổ để giam mình suy tư, Bồi cũng đến đây. Chỉ cần chui người qua những kẽ đá, là Bồi có thể đến một chiếc động nhỏ mà ngày xưa Bồi đã đặt cho nó cái tên là "Ổ Chim Ưng". "Ổ Chim Ưng" có một cái hang, có thể ngồi ở trong ngắm những đám mây trắng bay bồng bềnh trên trời cao. Nóc động mở rộng ra bầu trời. Và có lẽ không có ai là không biết đến bí mật của động đá đó, trừ một người.

Bồi chợt thấy lòng đau nhói. Có một cái gì đó lay động trong lòng. Bất giác chàng quay người lại đi vào đất liền... Qua khỏi dãy rừng chắn gió kia là sẽ đến một nơi mà, nơi đó, Bồi đã gặp người ấy. Rừng chắn gió ở đây được tạo thành bởi nhiều cây có dáng dấp giống như cây thông. Lúc nhỏ, Bồi không phân biệt được. Chàng cứ thắc mắc, không lẽ thông mọc được trên cát ư? Thông không mọc ở trên núi cao, nơi có khí hậu râm mát chứ. Mãi đến lúc lớn lên, Bồi mới hiểu ra, nó không phải là thông, mà là cây dương. Một loài cây lá kim tương tợ.

Qua khỏi khu rừng, thêm khoảng trăm thước, Bồi đến một vùng đất cát mịn. Trên cát có những quả to như quả thông nằm rải rác. Bồi cúi xuống nhặt một quả lên. Mấy năm trước Bồi cũng thường hay vào rừng rong chơi. Bồi vừa đứng lại, đã nghe có giọng nói nhỏ.

- Tôi vừa nhặt được một chú chim sẻ nhỏ, nó không biết bay.

Bồi giật mình nhìn quanh. Không có ai cả. Nắng xuyên qua cành lá tạo thành những vết sáng thẳng. Chẳng có bóng người chỉ có bóng cây. Bồi thở dài. Chú chim sẻ nhỏ. Vâng đó chỉ là một chú chim sẻ nhỏ không biết bay. Hình như một bàn tay nhỏ nhắn đã đặt chú chim đó vào tay Bồi.

- Anh sẽ chữa lành bệnh cho nó chứ? Phải không?

Và Bồi đã mang con chim sẻ đó đi, chỉ vì sự tin tưởng của một người. Một tuần lễ sau, chú chim đã khỏe và lớn như thổi. Họ đã cùng mang chim và rừng, tung cho nó bay. Đó là món quà đầu tiên của hai người: hy vọng, niềm vui, hạnh phúc.

Bồi tựa người vào một thân cây dương, ngẩng lên nhìn trời. Anh bỗng nghĩ về một câu thơ cổ Phương Tây: "Anh muốn trở lại ngày xưa, để tìm về kỷ niệm cũ". Ai có thể trở về? làm gì mà có chuyện đó! Qua những cành cây thưa lá, Bồi hướng mắt về phương Đông. Ở đó Bồi đã trông thấy ngôi nhà cổ xưa - Cái ngôi nhà to lớn như một biệt thự đầy quyền uy: "Ngôi nhà màu trắng". Ai ai cũng gọi nôi nhà đó như vậy. Bởi vì, nghe đâu lúc đầu nó được xây lên hoàn toàn bằng cẩm thạch trắng. Sau đấy theo thời gian, một phần vách bị đổ nát, phải thay bằng gạch. Thế là "Ngôi nhà màu trắng" không còn màu trắng nữa, mà biến thành màu khác. Có điều nó vẫn uy nghi, ngạo nghễ, vẫn sừng sững hướng mặt về phía biển. Hướng mặt về phía hòn đảo "Chim Ưng".

Trên vùng đất bằng phẳng này, rõ ràng, "Ngôi nhà trắng" và "Chim Ưng" là hai anh to lớn nổi bật nhất. Không hiểu sao Bồi liên hệ hai thứ này với nhau. Phải chăng vì chủ của ngôi nhà trắng họ "Ân"? Lúc nhỏ bồi đã biết. Không phải chỉ có Bồi mà mọi người ở đây đều biết. Những con người sống trong cái tòa nhà màu trắng kia là những người khác lạ, họ sống biệt lập với mọi người. Có cái gì kỳ bí. Hạnh phúc ư? Cái đó thì chưa hẳn, có điều họ có nếp sống cao hơn mọi người. Còn bây giờ? Ngôi nhà có vẻ điêu tàn hơn xưa nhiều. Nước vôi phai bạc. Giây cỏ leo từ đất lên bám đây khung cửa sổ. Không còn đầy màn cửa, không thấy cả bóng người. Cái ngôi nhà đầy vẻ ngạo nghễ cũ bây giờ tràn ngập không khí lạnh lẽo.

Hôm qua cha của Bồi vắn tắt cho biết:

- Con có biết không, ngôi nhà trắng sắp được dỡ ra đấy. Người ta đã đấu thầu xong. Nay mai sẽ có một khách sạn du lịch mọc lên ở đấy.

Thư Bồi chăm chú nhìn ngôi nhà. Một hàng cửa sổ trên lầu. Cái số ba từ bên mặt đến qua. Ở đó ngày xưa có một người con gái đứng tựa cửa, lắng nghe tiếng biển kêu bạn xa xa. Ở đó có người con gái hay ngồi bên đàn dương cầm… và giọng hát thánh thót:

"Hoàng hôn đã đến

Nhuộm đỏ bầu trời

Con thuyền xa bến

Giờ về bến xưa

Haỉ âu lượn giữa

Sống bủa bạc đầu

Cảnh đẹp âu sầu

Tiếc thương tuổi trẻ.

Hoàng hôn đã đến

Nhuộm đỏ bầu trờI

Mặt trời đi ngủ

Bên phía trời tây

Một ngày đã hết

Ngày mới lại về

Thời gian trôi nhanh

Xóa đi tuổi trẻ.

Vâng, hoàng hôn đã đến. Biển nằm ở bờ tây. Vì vậy mỗi khi chiều đến, mặt trời tròn và đỏ chói như phủ thêm lớp hào quang, chầm chậm lặn vào bãi biển để lại những đám mây đủ sắc màu, bềnh bồng trên cao. Thật là một khung cảnh thần bí, mê hoặc. Ngay từ thuở nhỏ Thư Bồi đã bị cảnh hoàng hôn trên biển cuốn hút. Chàng thường đứng hàng giờ trước biển, lặng nhìn cảnh mặt trời lặn để cảm nhận cái đẹp, cái bao la của vũ trụ tạo hóa rõ vĩ đại, rõ huyền diệu vô cùng. Nhiều lúc Thu Bồi mê mẩn ngắm mà như quên cả cái bóng dáng "bé nhỏ" bên cạnh. Một cái bóng không rời, trong những lúc ngắm cảnh chiều, cảnh hoàng hôn, cảnh mặt trời lặn.

Bây giờ em ở đâu? Thư Bồi nhắm mắt lại. Chàng cố không nghĩ đến nữa. Chuyện gì đi vào quá khứ, hãy để nó nằm yên nơi ấy. Người con gái đàn dương cầm! Người con gái nhặt chú chim non! Người con gái của tòa nhà trắng! Người con gái duy nhất biết "tổ chim ưng" để đến tìm Bồi. Sẵn sàng cùng chàng đi đến tận cùng quả đất! Mọi thứ đã là mây khói. Mọi thứ không quay trở lại. Thư Bồi cúi mặt cố không nhìn, không nghĩ đến nữa. Những ngón chân của chàng bấm nhẹ trên cát. Thư Bồi thở dài, và quay người bỏ đi, đi một cách bất định trong rừng cây chắn gió. Rồi đột nhiên Bồi đứng dậy. Lớp bụi đầy trong ký ức như bị khuấy động. Bồi nhớ ra, chàng đưa mắt tìm kiếm. Cuối cùng Bồi đã tìm ra cái cây lớn nhất. Bồi trèo lên một cành cây to nhất. Gỡ lấy đám rêu bám trên chẻ ba. Ở đấy vẫn còn vết dao cắt một lớp vỏ dày. Có điều không còn nhìn ra gì trên đó nữa. Thời gian đã xóa tan mọi thứ. Kể cả lớp mực đen. Vết mực đã phai mờ, nhưng những dòng chữ cũ thì chưa phai trong tim Bồi: "Lêu lêu, con gái mà thương con trai. Lêu lêu. Ân Thái Cần yêu Kiều Thư Bồi".

Chính tại hai hàng chữ này, mà ngày xưa đã xảy ra trận đánh nhau "tóe khói". Bấy giờ chỉ có một mình Bồi phải chống trả với ba tay to xác. Lần đó mặt mày Bồi sưng húp, nằm quay đơ trên cát. Bọn đánh người chỉ bỏ đi sau khi thấy Bồi bất động. Thế rồi cũng người con gái ấy, lặng lẽ bước tới, với chiếc khăn tay chăm sóc cho Bồi, lau mặt cho Bồi.

Vậy mà, bấy giờ Bồi phản ứng ra sao? Bồi đã hét lên một cách căm thù.

- Đi đi! Cô là người đã mang đến tai nạn cho tôi. Đụng đến cô là gặp xui xẻo. Cô đi đi, đừng đến gần tôi nữa, tôi sợ cô lắm rồi!

Mãi đến bây giờ, Bồi vẫn không quên thái độ lúc đó của nàng, một sự khiếp đảm pha lẫn tức giận. Khuôn mặt tròn đó đỏ như quả táo đỏ. Còn đôi mắt to đen? Có những giòng nước mắt chảy dài... Cô gái không nói được lời nào chỉ "òa" lên một tiếng là vụt bỏ chạy.

Con người của Thư Bồi bấy giờ như vậy đó. Bướng lại tàn nhẫn. Nhạy bén, dễ tự ái nhưng lại cố chấp. Cái cố chấp đáng thương. Có lẽ vì ngay từ nhỏ, Bồi đã phải sống trong một hoàn cảnh đau khổ, cô đơn, và buồn tủi. Bồi là một con người đầy mâu thuẫn. Thế mà không hiểu sao chàng lại lọt được vào mắt xanh của nàng? Chính Bồi cũng không hiểu.

Thư Bồi thở dài khi nhớ lại cái ấu trĩ ngày xưa của mình. Chàng ngồi xuống đất, tựa người vào thân cây, nhìn lên khoảng trống giữa cành lá. Bây giờ cũng là lúc hoàng hôn, ráng chiều nhuộm đỏ bầu trời, mà không phải chỉ đỏ bầu trời mà đỏ cả mọi vật, Thu Bồi nhặt lấy cành cây khô. Bất giác không dằn được lòng, chàng viết đầy những chữ "Ân Thái Cần" trên cát.

Tiếng sóng vỗ mạnh lên đá, nước đang dâng cao. Gió cũng thổi nhiều hơn. Thư Bồi lẩm bẩm không nguôi tên người con gái ấy. Ân Thái Cần...Người con gái của ngôi nhà màu trắng. Ký ức là khúc phim không ngừng quay. Mới đây mà mấy năm trôi qua. Chuyện cũ và quá khứ như những con sóng biển, dồn dập, dồn dập, từ bốn phía đang phủ vây chàng.