Bầu không khí ngáy ngủ ở Bến Đình được khuấy động bởi ba chuyện khá li kỳ vừa xảy ra trong tuần rồi. Đi một vòng từ đầu trên đến xóm dưới đâu đâu cũng nghe thiên hạ bàn tán một cách hào hứng quá đà còn sôi nổi hơn tình hình chiến sự diễn ra phức tạp ở Trung Đông, những vụ đánh bom cảm tử của những người Hồi giáo ở dải Gaza. Trong các quán phở, quán cơm, quán nhậu, quán cà phê bình dân mọc rải rác xung quanh chợ, người ta vừa nhâm nhi vừa đem những chuyện tai nghe, mắt thấy phân tích, mổ xẻ rồi đưa ra những nhận xét của riêng mình. Ai cũng cho lý lẽ của mình là đúng. Và thẳng tay phản bác, thậm chí chế giễu ý kiến của đối phương. Đã có vài trường hợp thượng cẳng hạ tay đến u đầu sứt trán vì không cùng “ quan điểm “. Cánh đàn bà có vẻ “ nhu mì “ hơn trong chuyện dùng bạo lực nhưng lại tỏ ra lấn lướt khi dùng ngôn ngữ chợ búa. Chuyện động trời thứ nhứt, chị Thu, vợ Tám Hoành bỗng bị bắt về tội hành nghề mãi dâm! Khi công an phường xuống nhà để lấy lời khai, anh Tám chưng hửng, đôi mắt một mí trợn to lộn tròng, cặp môi dày thâm đen như da trâu mở hết cở để lộ hàm răng ám khói thuốc:
- Cái gì? Mấy anh nói giỡn! Vợ tui mà làm chuyện đó Thiên Lôi có giáng bảy búa tui cũng không tin. Người giống người thôi, mấy cha!
Anh thượng úy – cảnh sát khu vực gân cổ cãi lại:
- Làm sao trật được khi mà tên tuổi, địa chỉ, thậm chí số chứng minh nhân dân cũng trùng khớp. Đội phòng chống mãi dâm thành phố vừa điện về xong. Vợ anh bị tó tại khu nhà trọ bình dân bên cạnh bến xe Miền Đông. Khi các ngành chức năng xông vô, bả với một thằng nhóc hỉ mũi chưa sạch đang ôm nhau lăn lộn trên giường, quần áo thì lòng thòng dưới đất. Bắt tận tay day tận trán còn chối cãi gì nữa.
Tám Hoành, mặt đỏ như gà nòi. Chành môi cãi đến văng nước miếng:
- Xúc phạm như vậy là quá lắm! – Đoạn anh ta vung tay đấm ngực thùi thụi :- Các anh nhìn coi, nhà tui đâu phải dạng nghèo túng, nếu không nói là có của ăn của để thì hà tất phải làm những chuyện đồi bại như vậy? Tui đã nói là có sự nhầm lẫn. Có khi đứa nào đó ghen ăn tức ở rắp tâm hạ thấp uy tín của vợ chồng tui cũng chưa biết chừng!
Quả thật, nhà Tám Hoành được xếp vào nhóm có máu mặt ở Bến Đình, chỉ chịu kém nhà anh Thái điện tử và bà Hợi trùm hụi mà thôi. Anh Tám được mệnh danh là phù thủy xe gắn máy, chỉ cần nghe tiếng pô là anh biết ngay nó bị bịnh gì . Những chiếc xe bị “ ung thư giai đoạn cuối “ hết thuốc trị, anh rờ vô là khỏi bịnh tức thì! Tiếng lành đồn xa. Thậm chí có người ở tận các tỉnh lân cận cũng không quản ngại đường sá xa xôi, giao con ngựa sắt cho anh bắt mạch kê toa. Vì thế, mặc dù tiệm sửa xe của Tám Hoành nằm tuốt luốt trong hẻm sâu hun hút vẫn không làm hết việc. Tám Hoành phải mướn thêm vài người thợ và bốn đứa học việc. Thợ được trả lương theo đầu xe. Còn đám cu li phải trả tiền ngược lại; bốn chỉ vàng bao ra nghề. Tiền vô như nước. Cách đây mấy tháng, Tám Hoành còn kịp xây nhà mới ba từng lầu, nội thất khang trang toàn là hàng xịn. Vậy thì vợ Tám Hoành làm chuyện đó để làm gì?
- Anh hỏi tui thì tui biết hỏi ai? – Anh cảnh sát khu vực nỗi quạu:- Gặp bả đi thì biết. Một là anh bảo lãnh cho bả về, hai là cho bả vô mấy trại phục hồi nhân phẩm, có vậy thôi mà cứ vòng vo!
Anh ta đưa thơ mời cho Tám Hoành rồi đi thẳng một nước. Anh Tám bỏ cả buổi làm , phóng xe đi kiếm vợ. Vợ chồng Tám Hoành chỉ có một cô tiểu thơ đang học bán trú ở một trường công lập. Sáng đưa. Chiều đón. Chị Tám rảnh rỗi chẳng có việc gì làm nên xin chồng phụ bán hàng cho một người bà con xa ở chợ Bến Thành.
Chiều vợ, Tám Hoành lập tức gật đầu cái rụp mà không thèm suy nghĩ:
- Tiền bạc không thành vấn đề, miễn sao em vui là được. Nhớ đừng phung phí sức kẻo đổ bịnh thì không có ai lo cho đâu!
Tám Hoành lớn hơn vợ đúng một con giáp, anh ba mươi tám, vợ hai mươi sáu, nhưng do làm lụng quá sức lại có cái tật đại khái, qua loa nên coi già trước tuổi. Chị Tám thì ngược lại, thích chưng diện, là khách hàng thường xuyên của mấy thẩm mỹ viện và mấy câu lạc bộ aerobic. Trên bàn trang điểm nhà chị có vô số mỹ phẩm của các hãng nổi tiếng, kem làm trắng da, kem chống nhăn, kem chống nắng. Son môi thì có đủ các loại từ màu đỏ tươi, màu hồng đến gam màu lạnh theo mốt Hàn Quốc. Còn dầu thơm, nước hoa thì đếm không xuể. Chính vì thế trông chị hơ hớ, trẻ trung xinh xắn như những cô bé mắt nai!
Đến khi giáp mặt vợ, Tám Hoành mới nhận ra sự thật phũ phàng cay đắng. Anh ta nổi điên đập phá đồ đạc, rồi đóng cửa tiệm, cả ngày làm bạn với mấy chai “ Nàng Hương “ và thuốc lá đen khét lẹt. Sau vụ đó, cô vợ mắc cỡ không dám bước ra khỏi nhà. Mọi việc chợ búa, đưa rước con cái phó thác cho bà mẹ vợ già lọm khọm. Tội nghiệp bà già trên đầu đã hai thứ tóc, mỗi khi đi ra đường phải kéo nón lá che kín mặt. Tám Hoành gọi vợ ra, bắt đầu lục vấn:
- Tui lo cho cô không thiếu thứ gì, tại sao cô lại làm cái việc đó hả? Cô cần tiền để làm gì, nuôi thằng nào phải không. Nói!
Cô vợ ngồi yên như tượng, không hé răng nói một lời. Ông chồng càng sôi máu , tán cho mấy cái tóe lửa, chị Tám vẫn trơ trơ. Thấy dùng tay không tác dụng, anh Tám phóng con dao găm dính lên mặt bàn, cán dao rung bật bật:
- Cô phải nói thiệt. Nếu không, tui sẽ giết cô rồi tự sát luôn!
Mặc cho Tám Hoành hầm hè đe dọa, cô vợ vẫn tuyệt nhiên không hé răng. Tám Hoành chịu hết xiết, vò đầu bứt tai, gào lên trong bất lực:
- Mẹ kiếp! Nếu cô sanh ra sớm vài chục năm, tham gia cách mạng thế nào cũng được thưởng huân chương!
Hết cách Tám Hoành đành chịu thua mà không hiểu tại sao cô vợ nõn nà của mình lại làm như thế. Đây là nghi án mà cả Bến Đình bàn luận cả tuần nay mà vẫn chưa ngã ngũ.
Điểm tập trung dân ngồi lê đôi mách là tại quán Tư Râu ngó xéo qua chợ chừng vài mét. Quán vừa bán cà phê vừa bán bia rượu và thức nhắm linh tinh. Thứ cà phê lỏng le lỏng lét, sáu phần bắp bốn phần là cà phê chẳng thơm tho gì ngoài vị đăng đắng, khen khét. Rượu, tất nhiên phải là thứ hạng bét, dân Bến Đình làm gì có tiền mà nhấm nháp rượu ngon. Loại rượu này có sức tàn phá hệ tiêu hóa khủng khiếp, uống vô đầu nhức bưng bưng, ruột cứ sôi lên òng ọc phải liên tục “ ngồi đồng “ trong cầu tiêu rồi chạy vắt giò lên cổ ra mấy tiệm thuốc Tây. Thấy đủ mặt “ bá quan văn võ “ , mụ Khóa mập bèn khơi mào câu chuyện:
- Mấy người có biết tại sao con vợ thằng Tám lại đĩ ngựa như vậy hông?
Vừa dứt lời thì cánh đàn ông ngồi ở dãy bàn nhậu bên này lập tức lên tiếng:
- Vạn sự chẳng qua là tiền! – Một người trong bọn ngửa cổ nốc cạn chung rượu, đánh khà một tiếng rồi tiếp tục nổ lốp bốp như bắp rang:- Thằng Tám tuy thương vợ nhưng ke re cắc rắc với bên vợ từng xu. Tui ở sát nhà nó nên rõ lắm. Ông Dương – trưởng phòng kế hoạch kẹp hồ sơ vào giữa miếng bìa cứng, rồi đưa cho Ngân:
- Ngài giám đốc muốn gặp cô để nghe cô trình bày chi tiết hơn về kế hoạch phát triển mạng lưới đại lý tiêu thụ của phòng ta, cô tới liền đi, Sếp đang chờ!
Ngân ngạc nhiên đưa mắt nhìn ông Dương rồi nhìn mọi người tỏ vẻ bối rối. Ngà cao giọng châm chọc:
- Chà, làm chưa được bao lâu mà đã được Sếp ưu ái đến thế đấy! Thậm chí qua mặt cả trưởng phòng Dương! Chắc là lại sử dụng chiêu “ đi ngang về tắt “ rồi!
Ngân tái mặt. Lắm đang chúi mũi vô đống hồ sơ, ngẩng mắt lên nhìn Ngà, mặt đanh lại khó chịu:
- Cô nói như vậy mà nghe được à? Kế hoạch của phòng chúng ta dựa vào những ý tưởng cơ bản của cô Ngân, vì thế cổ hiểu rõ hơn ai hết, Sếp không gặp cổ thì gặp ai nữa. Hay là cô đi thay vậy?
Ngà đuối lý nhưng vẫn cãi cố:
- Thôi, tôi làm gì đủ năng lực như người ta mà dám gặp Sếp. Có thêm “ đồng minh “ đánh trống, thổi kèn khác gì hổ mọc thêm cánh!
Ông Dương giận dữ, đấm mạnh lên mặt bàn, lừ mắt nhìn Ngà, nói nổi cả gân cổ:
- Cô có im hay không? Bản kế hoạch của cô chẳng ra con khỉ gió gì hết, lem nhem như bài tập làm văn của đứa học trò hạng bét! Vậy mà hễ động tới là cô lại suy bì tị nạnh. Cô coi lại mình đi. Để tôi phải nổi cáu thì mệt đấy!
Ngà tiu nghỉu, cúi gầm mặt xuống. Ngân ôm tập hồ sơ ngang ngực, đến gõ cửa phòng giám đốc.
- Vô đi! – Giọng cô thư ký dựa hơi giám đốc phát ra đầy uy quyền.
Ngân hé cửa, thò đầu vô, thấy cô Tuyết Nhung đang ngả ngớn trong lòng ông Van Vuuren, nút áo ngực bị hở tung ra để lộ chiếc áo lót màu hồng ôm lấy bộ ngực trắng nõn. Ngân lúng túng, định xoay người bước đi, thì ông giám đẩy nhẹ cô thư ký, rồi nói ( ông Van Vuuren không biết tiếng Việt, chỉ nói bằng tiếng Anh ) :
- Em xuống phòng tổ chức làm cho anh cái này. – Sếp đưa cho Tuyết Nhung tờ giấy có đóng dấu đỏ chót.
- Trưa nay anh có mời em đi ăn không?
- Không, để khi khác!
Sếp chỉ chiếc ghế trống đối diện, ra hiệu Ngân ngồi xuống, rồi nói:
- Kế hoạch của cô đã gây sự chú ý cho tôi, tuy nhiên còn một số điểm, tôi chưa rõ lắm. Cô hãy trình bày một cách cặn kẽ. Tôi nghe cô đây.
Ngân mở tập kế hoạch ra diễn giải một cách chi tiết, có dẫn chứng rành rẽ. Ông Van Vuuren ngồi ngả người trên ghế xoay, gật gù tỏ vẻ hài lòng, thỉnh thoảng lại chen ngang, yêu cầu cô giải thích những vấn đề mà ông chưa được rõ. Ngân càng nói càng hăng, càng thêm tự tin. Thoắt đó đã vèo hết buổi sáng. Ông giám đốc vỗ tay cười thích thú:
- Được lắm! Tôi sẽ nghiên cứu thêm những đề án của cô đưa ra, và sẽ có quyết định trong thời gian sớm nhất. Cô hãy yên tâm chờ đợi.
Ngân gật đầu, đứng dậy. Ông giám đốc, kêu giựt lại:
- Tôi có thể mời cô một bữa được không?
Ngân rùng mình cảnh giác, định từ chối. Ông giám đốc bật cười ha hả:
- Tôi mời cô với tư cách đồng nghiệp chớ không có mục đích nào khác. Nếu thích ai, tôi sẽ đặt thẳng vấn đề với người ấy.
Ngân mỉm cười gật đầu. Bây giờ đã là mười một giờ ba mươi phút.