Chương 55: Đấu tình hiệp 8
“xin lỗi——” Tay cô run rẩy vỗ về bụng nhỏ, chầm chậm mà thê lương nói: “Tha thứ cho ta nhé……”
“Cuối cùng lương tâm đã phát hiện, biết xin lỗi anh rồi à?” Giọng đàn ông bất ngờ cắt ngang đối thoại của Tiếu Trác với đứa con trong bụng.
“Anh, sao anh ở đây?” Tiếu Trác thất kinh đẩy tay đặt trên eo cô ra, thất tha thất thểu bước ra bật công tắc đèn.
“Em khóc à?” Ban đầu Lãnh Vũ Hiên thong thả ngồi cạnh giường, khi thấy vệt nước mắt trên khuôn mặt Tiếu Trác không tránh được có chút kinh ngạc, “Khó thấy! Khi em diễn vai người vợ bị bỏ rơi nhẫn nhịn chịu đựng cũng đều là bộ mặt khóc không ra nước mắt, anh cứ tưởng em là người phụ nữ thiếu đi tuyến lệ chứ.”
“Sao anh quay lại vậy?” Không để ý lời trêu chọc của Lãnh Vũ Hiên, nhanh chóng lau sạch nước mắt, cô lại trở về một Tiếu Trác bình tĩnh kiềm chế.
“Lẽ nào em hy vọng anh rời bỏ ngôi này này?” Lãnh Vũ Hiên không chút cảnh báo trước bước tới gần cô, vuốt đôi má bướng bỉnh còn hơi ướt, thở dài: “Anh muốn có em thì làm sao? Em thường ngụy trang, khi kiên cường thì vờ hiền thục, nhưng khi yếu đuối lại vờ mạnh mẽ, rốt cục em là người con gái như thế nào đây?” Thấy Tiếu Trác hơi bực, cau mày vì lời nói của anh, anh đột nhiên cười, cười tới mê hoặc lòng người, “Không, anh nên nói em là một người đàn bà——” Anh ghé sát môi bên tai cô nói thầm một cách cuốn hút, “Người đàn bà của Lãnh Vũ Hiên anh!”
“Châm biến đủ chưa?” Tiếu Trác cố gắng kiềm chế sự sợ hãi trong lòng, đẩy Lãnh Vũ Hiên đang đứng gần ra, “Anh còn tới đây làm gì?” Cô không thể cũng không có khả năng khiến cho mình bị hút vào!
“Con báo nhỏ bướng bỉnh,” Lãnh Vũ Hiên lắc lắc đầu, nhìn cô có phần yêu thương, “Em không cảm thấy mệt mỏi khi sống mà cứ phải kiềm nén ư?”
“Em không hiểu anh đang nói gì!” Tiếu Trác có chút bối rối quay người rời phòng ngủ, lại bị Lãnh Vũ Hiên đi trước một bước chặn ở cửa.
“Trước đây em kìm nén tình yêu và lòng thù hận với cha, bây giờ em lại kìm nén tình cảm đối với anh, em không cảm thấy như vậy rất mệt mỏi ư?” Lãnh Vũ Hiên nắm chặt hai vai Tiếu Trác, ép cô nhìn thẳng vào mình. Anh không thể cho cô thêm cơ hội trốn tránh bản thân nữa!
“Kìm nén tình cảm đối với anh? Ha ha…. Lãnh tiên sinh, anh đang nói anh và em sao? Không sai, nhưng em kìm nén không phải là tình cảm với anh, mà em cố gắng kiềm chế sự chán ghét của em với anh vì bạn thân em!” Tiếu Trác kích động nhìn thẳng Lãnh Vũ Hiên hét to, nhưng đôi mắt đen lại tràn đầy sự trốn tránh và nước mắt, “Em chán ghét bụng dạ hẹp hòi của anh, khinh thường sự không quang minh chính đại của anh! Đúng sai của hơn chục năm trước việc gì nhất định phải hận tới tận ngày hôm nay!? Anh báo thù Tiếu Thiên Hào vì sao phải kéo theo cả gia đình ông ta!? Ân oán cha mẹ anh và em có liên can gì!? Anh hận em lại dựa vào cái gì để lấy bạn thân của em ra làm lợi thế!?” Cô điên cuồng hét to, dường như muốn đem toàn bộ uất ức mà bản thân kiềm chế bao năm bùng nổ lên.
“Bình tĩnh chút nào, Tiểu Trác, bình tĩnh chút nào!” Lãnh Vũ Hiên ôm chặt Tiếu Trác đang điên cuồng vào lòng, anh không thể không công nhận Tiếu Trác bị mất bình tĩnh như vậy đã thực sự chạm vào nỗi đau tận sâu đáy tim anh. Từ khi sinh ra tới nay, lần đầu tiên tâm trạng anh bị tác động bởi một người phụ nữ.
“Em không cần bình tĩnh!” Cô vùng vẫy trong vòng tay Lãnh Vũ Hiên, “Cha em có thể không tỉnh táo mà vu cáo sự chung thủy của mẹ em, coi em là nghiệt chủng! Anh có thể không tỉnh táo mà vô cớ hận em, coi em là công cụ trả thù! Em mãi mãi chỉ là cái thùng trút giận cho các người không tỉnh táo! Bây giờ anh có tư cách gì yêu cầu em bình tĩnh? Em không muốn bình tĩnh! Em không muốn bình tĩnh!”
“Nghe lời nào, đừng lộn xộn nữa” Lãnh Vũ Hiên ép Tiếu Trác trong cơn cuồng loạn xuống giường đồng thời dùng chăn bọc lấy cô đang vùng vẫy không ngừng, “em sẽ làm mình bị thương đấy! Em phải bình tĩnh lại, được không? Bình tĩnh lại, như thế chúng ta mới có thể nói chuyện tiếp……” Giọng anh trầm nhưng cuốn hút khiến Tiếu Trác dần dần yên lặng trở lại.
“Em đã bình tĩnh rồi, chúng ta có thể nói chuyện không?” Bản thân không thể quá kích động, cô cố gắng hít một hơi sâu, bình tĩnh nhìn Lãnh Vũ Hiên dùng chăn ép xuống cô một cách có thành ý.
“Được rồi, chỉ cần em muốn, nói chuyện gì cũng được.” Lãnh Vũ Hiên vừa vuốt tóc rối trước trán cô vừa dịu dàng nói.
“Anh hãy rời khỏi người em trước.” Tiếu Trác ngoảnh mặt sang một bên, trốn tránh đôi tay chăm sóc của Lãnh Vũ Hiên.
“Ừ, được rồi.” Sau khi do dự trong giây lát, Lãnh Vũ Hiên rời khỏi người Tiếu Trác, nhưng lại thuận tay tung một góc chăn chui vào trong nằm cạnh Tiếu Trác, “kết hôn lâu như vậy, chúng ta vẫn chưa thực sự nói chuyện qua.” Anh giống tên vô lại kéo Tiếu Trác vào lòng, “Muốn nói gì với anh?”
“Chúng ta ly hôn đi!” Sau khi tranh chấp không được, Tiếu Trác dứt khoát phản đối anh ôm, dựa vào vòm ngực ấm áp của anh bình tĩnh nói, “em cái gì cũng đều không cần, anh thích lấy gì thì lấy.”
“Ngực anh rất ấm áp nhỉ!” Lãnh Vũ Hiên dường như không nghe thấy tuyên bố ly hôn của Tiếu Trác, ôm cô chặt hơn, “May mà chúng ta trở về rồi, “sinh vật nhiệt đới” như em rất khó thích nghi với khí hậu lạnh của nước Anh.”
“Em nói, chúng ta ly hôn đi!” Tiếu Trác không chịu nổi cất cao giọng, “ngày mai em sẽ kêu luật sư…..”
“Xuỵt ——” Lãnh Vũ Hiên dịu dàng dùng ngón tay che miệng Tiếu Trác, “em vẫn chưa bình tĩnh lại, đợi em sau khi tỉnh táo chúng ta nói chuyện tiếp.”
“Em đã bình tĩnh rồi!” đẩy ngón tay Lãnh Vũ Hiên ra, Tiếu Trác tức giận hét to.
“Đến lời nói ly hôn không chút lý trí với ông xã em cũng có thể nói ra, ai cũng sẽ không thể tin hiện tại em đã đủ bình tĩnh.”
“Lãnh Vũ Hiên, anh đừng ức hiếp người quá đáng!” Tiếu Trác ra sức vùng khỏi vòng tay của Lãnh Vũ Hiên nhưng làm thế nào cũng không được.
“Bình tâm lại”, Lãnh Vũ Hiên cười nhìn Tiếu Trác thở hổn hển, “em xem, em lại kích động rồi.”
“Em đã rất bình tĩnh muốn nói chuyện với anh, nhưng anh đến thành ý tối thiểu cũng không có.” Tiếu Trác lại hít thật sâu để bản thân nổi điên tìm lại chút lý trí.
“Không phải anh không có thành ý.” Lãnh Vũ Hiên giấu đi sự cô đơn tận sâu trong đáy lòng, buông tay, kề sát mặt gần Tiếu Trác dịu dàng nói: “Mà là vấn đề em nói quá tùy ý. Chẳng có người vợ nào trong tình trạng hoàn toàn bình tĩnh lại đòi ly hôn với người chồng đẹp trai giàu có như thế này cả. Phải biết kiểu người đàn ông “tài” sắc song toàn như anh (tài: tài sản, hem fải tài năng bà con nhá, he he) là hàng kim cương! Có người phụ nữ thông minh nào đem kim cương của mình vứt ra ngoài cửa chứ?”
“Hơ——” Nhìn Lãnh Vũ Hiên vừa khoa môi múa mép vừa ra sức giở “ánh mắt mê hoặc người”, Tiếu Trác cố gắng kìm chế cơn xúc động tặng cho anh ta một sợi “dây kéo” và một cái “kính râm”. Chủ động ghé sát mặt vào anh, “Nói cách khác, anh cự tuyệt nói về vấn đề ly hôn với em hả?”
“Anh chỉ không muốn sau này em hối hận vì mình không bình tĩnh, bà xã à.” Lãnh Vũ Hiên thể hiện bộ dạng ông chồng tốt, đồng thời nhân cơ hội kề sát mặt.
“Ông xã, anh thật tốt với vợ rồi!” Tiếu Trác “dịu dàng” nhìn gương mặt đẹp trai đểu cáng càng lúc càng gần, rồi hét to, “bây giờ phiền anh trong vòng 5 giây ra ngoài đóng cửa cho em! Ra ngoài!”
“Bình tĩnh, bình tĩnh….” Lãnh Vũ Hiên giật mình lau qua loa nước bọt Tiếu Trác phun tung tóe trên mặt anh, nhanh như chớp nhảy xuống khỏi giường chạy ra khỏi phòng ngủ rồi đóng cửa. Anh cuối cùng cũng biết dư vị của gia đình có “vợ sư tử” rồi, hai răng nanh trắng bóng của Tiếu Trác dường như vẫn nhảy loạn trước mắt anh lúc này.
Ôi ——con đường theo đuổi vợ thật là có phần khúc khuỷu.
---------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Chương 56: Đấu tình hiệp 9
Có lẽ thực sự quá mệt, Tiếu Trác ngủ ngon cả đêm, say giấc tới mức Lãnh Vũ Hiên lén vào phòng ngủ lúc nào cũng không hay.
Sáng sớm vừa tỉnh dậy, nhìn gối bên, gương mặt kia đang ngủ ngon, cô không thèm cãi nhau với Lãnh Vũ Hiên lén vào kia.
Ngược lại, để không đánh thức anh ta, cô cố ý chỉnh đồng hồ báo thức đặt sẵn của Lãnh Vũ Hiên chậm 2 tiếng, sau đó nhẹ nhàng vào rửa mặt mũi thay quần áo; rón ra rón rén rời phòng, đóng cửa phòng; còn không màng vất vả sắp xếp lại hành lý của anh ta, nhét hết cả vào một góc trong ngăn tủ; cuối cùng trước khi rời nhà, cô còn đặc biệt mang áo khoác treo ngoài phòng khách, vest, và sơ mi, giầy, bít tất, hết thảy của anh đóng gói theo.
“Bồ cầm quần áo và giày của anh ấy làm gì?” Khi Tiếu Trác mang cả túi to đồ vào trong xe cùng Tần Như đi làm, Tần Như hỏi.
“Mang đi giặt!”
“Nhưng…..” Giày da cũng giặt được sao? Nhìn đống quần áo chẳng có chút bụi nào, Tần Như quyết định thay đổi chủ đề, “Vậy hôm nay Lãnh Vũ Hiên mặc gì?”
“Trong hành lý của anh ấy chắc có quần áo, thậm chí cả giày.” Tiếu Trác đang bận so mấy mẫu thiết kế.
“Chắc có?” Tần Như bật xi nhan rẽ phải, “Hành lý của anh ấy không lẽ cũng để bồ sắp xếp ư?”
“Sao có thể? Sau khi mình giúp anh ấy sắp xếp đồ đạc liền đặt vào góc tủ rồi.” Tiếu Trác ra dáng vẻ vợ hiền.
“Vậy anh ấy tìm được không?” Nhà Tần Như và Tiếu Trác bố trí như nhau, cô quá hiểu góc tủ là nơi che giấu rất nhiều đồ bí mật.
“Bồ cũng nên tin tưởng, trên thế giới này không có loài người nào tìm không ra đồ cả!” Tiếu Trác cẩn thận đối chiếu màu sắc trên mấy mẫu thiết kế, “mình nghĩ tăng thêm lớp lót sợi bông màu lam.”
“Được, sau khi về công ty mình sẽ kêu quản lí Trương đi phối màu!” Tần Như tranh thủ lúc đợi đèn đỏ lấy bản thiết kế trong tay Tiếu Trác ra xem, “Nhưng, cho dù loài người của nhà bồ tìm thấy hành lý, anh ta cũng sẽ muộn giờ đi làm mất!”
“Loài người của Lãnh gia nhiều như vậy, không thể vì ông chủ đi làm muộn mà sập tiệm!” sau khi Tiếu Trác cẩn thận đối chiếu, trên măng-séc áo mẫu mùa xuân vẽ lên một kí hiệu, “cái măng-séc này quá hào nhoáng bên ngoài, không phù hợp với chủ đề công bố lần này, sau khi về kêu phòng thiết kế thay đổi chút nhé!’
“Uh.” Tần Như tranh thủ thời gian liếc qua bản thiết kết trong tay Tiếu Trác, đồng cảm gật đầu, “Tốt nhất bồ cũng đổi một chút!”
Vì tình trạng sức khỏe đặc biệt, Tiếu Trác bị Tần Như bắt buộc tan làm đúng giờ, theo lệ cũ ăn cơm tối ở nhà Tần Như, “cơm no rượu say” vừa mở cửa liền thấy Lãnh Vũ Hiên mặc áo ngủ, vẻ mặt vui sướng đang kéo hành lý từ phòng ngủ đi ra.
“Về rồi à!” Lãnh Vũ Hiên có chút kiêu ngạo bắt bản thân tự mình tìm cả ngày cuối cùng cũng tìm thấy hành lý đặt lên bàn, “Chúng ta gọi ngoài nhé, anh muốn ăn…….”
“Em ăn rồi.” Tiếu Trác vốn dĩ hy vọng vừa về tới nhà liền cãi nhau một trận to với Lãnh Vũ Hiên hay khởi binh vấn tội, thấy vẻ mặt “ ông ba phải” Lãnh Vũ Hiên cứ như chẳng xảy ra chuyện gì, không tránh có chút thất vọng, “sao trong nhà bừa bộn vậy!” Nhất định phải tìm thấy xương cốt trong canh trứng gà, cô cay nghiệt liếc nhìn mỗi một góc trong phòng.
“À, anh tìm hành lý nên làm lộn xộn, có điều anh thu dọn ngay lập tức đây, bà xã!” Lãnh Vũ Hiên gật đầu khom lưng, không mảy may có chút dấu vết của sự tức giận.
“Chết tiệt!” rủa thầm, Tiếu Trác thấy đốt lửa không thành, nét mặt tiu nghỉu quay về phòng ngủ. Nhật ký sau cùng, Tiếu Trác viết như sau:
Giao chiến lần này, bề ngoài xem ra mình nói toạc ra là hống hách, anh ta chịu nhân nhượng để được an toàn; thực chất kế hoạch của mình thất bại thảm hại, anh ta miệng nam mô, bụng một bồ dao găm!
Cách mạng vẫn chưa thành công, mình vẫn cần phải cố gắng! Mục tiêu ban đầu: Nắm chuẩn thời cơ cãi nhau to một trận với anh ta, ép buộc anh ta lộ rõ bộ mặt, rồi hất anh ta khỏi cửa nhà!
Con đường có lẽ khúc khuỷu, nhưng tiền đồ tuyệt đối sáng lạn!
---------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Chương 57: Đấu tình hiệp 10
Sáng sớm tỉnh dậy, Tiếu Trác phát hiện Lãnh Vũ Hiên lại mò vào phòng ngủ. Chết tiệt, rõ ràng cô đã khóa cửa rồi! Suy xét vài giây, Tiếu Trác quyết định làm rõ sự việc, tấn công vòng một bắt đầu——
“Ầm——” Sau khi cân nhắc một hồi, Tiếu Trác cầm cốc thép không gỉ trên đầu giường lên, đồng thời cũng là vật không sợ bị rơi vỡ nhất trong phòng, ném mạnh xuống đất.
“Sao thế?” Lãnh Vũ Hiên tỉnh giấc vẻ mặt nghi hoặc nhìn Tiếu Trác đứng cạnh giường.
“Lãnh Vũ Hiên, anh đừng ức hiếp người quá đáng!” Tiếu Trác ra vẻ điệu bộ người phụ nữ đanh đá, “Em biết Tiếu gia nhà em nợ anh, nhưng hôm nay cho dù em chết, bố mẹ anh cũng không thể sống lại! Những gì có thể trả giá em đều đã trả rồi, vì sao anh còn uy hiếp chứ?”
“Anh không có uy hiếp em.” Lãnh Vũ Hiên nhìn Tiếu Trác cố bới lông tìm vết trước mặt, đành thở dài trong lòng, “Anh chỉ muốn cho nhau một cơ hội”. Anh nhẫn nại giải thích.
“Cho nhau một cơ hội?” Lời giải thích của Lãnh Vũ Hiên đang đánh đúng vào vết thương trong sâu thẳm trái tim Tiếu Trác, “Việc uy hiếp của anh đã khiến em mất đi cơ hội có tình yêu và hôn nhân rồi, bây giờ anh còn muốn cướp đi cơ hội sống lại lần nữa của em! Lẽ nào chỉ khi em thực sự đi theo con đường của mẹ anh, anh mới buông tha cho em?”
“Không!” Lãnh Vũ Hiên túm chặt hai vai Tiếu Trác hét lên, anh không thể tưởng tượng nổi việc Tiếu Trác sau khi thực sự rời bỏ sẽ tấn công anh nặng nề thế nào, “Em kiên cường hơn mẹ anh, em sẽ không đi vào con đường của bà ấy!”
”Xin lỗi.” Nhìn môi Lãnh Vũ Hiên trắng bệch, Tiếu Trác ban đầu tức giận đột nhiên day dứt với nỗi đau khổ của người khác. Cô cũng tha thiết yêu mẹ, bản thân cô thấy hiểu nỗi nhớ của con cái với người mẹ, “Vũ Hiên, thực ra chúng ta kết hôn từ năm ngoái tới này cũng chung sống hơn năm rồi. Tuy chúng ta không giống vợ chồng bình thường vì yêu mà ở bên nhau, nhưng cuối cùng cũng sống với nhau lâu đến vậy, dù sao cũng được coi như bạn bè!” Có lẽ bọn họ đều nên bình tĩnh lại để nói chuyện, “Nói thật lòng, anh là đối thủ khó đối phó nhất mà em từng gặp. Em luôn canh cánh trong lòng vì chuyện cha đã đưa đến cho em một người lợi hại như anh. Sớm biết anh cũng lợi hại đến vậy, lúc đầu em bất chấp đem theo mẹ Tú Trung và Kỳ Kỳ, mặc kệ anh với Tiếu Thiên Hào quyết đấu sống còn. Dù sao không có Tiếu Thị, em cũng vẫn nuôi được ông ấy.”
“Ha ha, em cho rằng em là loại người dễ đối phó ư? Nói thật, anh thực sự không biết bản thân nên hận em hay nên yêu thích em. Từ nhở tới lớn em là người đầu tiên lừa anh quay tít vòng vòng.” Thấy Tiếu Trác nhượng bộ, Lãnh Vũ Hiên cũng bình tĩnh trở lại, anh ngồi cạnh Tiếu Trác, cùng cô nhớ lại cuộc chiến tranh hôn nhân giữa hai bọn họ, “Anh luôn không thể hiểu nổi, người như Tiếu Thiên Hào sao có thể sinh ra cô con gái có phong cách riêng như em?”
”Ông ta đương nhiên không thể sinh ra con gái như em, vì em là do mẹ sinh!”
“Ra là vậy, có lúc em bụng dạ thẳng thắn khiến người ta phát sợ, có lúc em lại đơn giản như đứa trẻ chưa lớn; có lúc em nhát gan như con mèo nhỏ luôn sợ hãi, nhưng có lúc em lại dũng cảm tới mức đến con hổ cũng phải lùi về ba trăm dặm. Em và những người phụ nữ anh biết hoàn toàn khác nhau, em là người phụ nữ thông minh nhất đồng thời cũng phức tạp nhất mà anh từng gặp. Rất nhiều phụ nữ sẽ đặt tình yêu lên vị trí thứ nhất đồng thời có thể bỏ ra tất cả vì người đàn ông mình thực sự yêu sâu sắc, nhưng em cho dù có đối mặt với người đàn ông duy nhất cả đời yêu tha thiết cũng chỉ có thể giữ lại sự hy sinh.”
“Thật không nể mặt, bệnh ích kỉ như thế cũng bị anh vạch trần ra rồi!” Tiếu Trác hết sức giả vờ điềm nhiên như không, cô ghét nhất cảm giác bị người khác mổ xẻ thế giới nội tâm.
“Không, ngược lại, một chút em cũng không ích kỉ. Ví dụ nhé, nếu anh là người đàn ông duy nhất em yêu tha thiết,” anh kín đáo nhìn Tiếu Trác, “có một ngày, anh, Tần Như, Dư Tú Trung đồng thời cùng bị rơi vào hoàn cảnh khó khăn, lại đều cần em tới giúp, lúc đó cho dù vị trí của ai trong số bọn anh có sức nặng hơn, em nhất định sẽ không màng tất cả tới cứu Tần Như và Dư Tú Trung trước, rồi mới tới giúp anh. Vì em ghét nhất bị tình cảm làm phiền, em chủ trương lý trí cao hơn tất cả. Đổi câu nói khác, theo em dù trả giá cho người thân, bạn bè, nhưng lại không khiến bản thân em lạc lối, như vậy dù cho chịu tổn thương cũng không đâm vào vết thương lòng. Nhưng trả giá cho người yêu lại rất dễ dàng khiến bản thân em lạc lối, bỏ ra như vậy một khi chịu tổn thương sẽ khiến cho trái tim em vụn nát. Vì vậy người luôn hết sức đặt bản thân làm trung tâm như em, luôn dùng lí trí kiềm nén tình cảm, cự tuyệt tất cả người yêu em và người em muốn yêu, vì em lo lắng sẽ bước theo gót chân mẹ em.”
“Anh thật là bụng dạ hẹp hòi.” Tiếu Trác hít sâu, một lúc sau mới nói, “Em chạm vào miệng vết thương của anh, anh liền nhất định phải để lộ vết sẹo của em.”
“Em lại tránh né, lẽ nào trực diện nhìn vào cảm giác của mình đối với em khó đến vậy?” Anh thở dài nhìn cô đang kìm nén xúc động.
“Đây chính là điều em muốn nói! Lãnh Vũ Hiên đừng giả dối không dám nhìn thẳng vào bản tính của mình, đừng tự cho mình là thần tình yêu! Anh hiểu rõ hơn em loại hôn nhân hận cũ cộng thù mới của chúng ta không thể duy trì tiếp nữa!” Suy nghĩ của Tiếu Trác lại kích động, cô chán ghét bản thân giống như vật mổ xẻ bị người ta tàn khốc mổ xẻ.
“Em thật là người phụ nữ nhằm giữa tim người ta mà đâm! Em nhất định phải nói ra lời nói máu lạnh đến thế ư?” Vì sao cô luôn nói ra những lời tùy ý, làm tổn thương người khác?
“Nếu em nhằm giữa tim anh mà đâm, vậy nhất định là dùng anh đâm vào giữa trái tim em! Thật không hiểu lời nào của em có thể lạnh lùng hơn hành vi của anh! Chẳng lẽ chỉ khi em tự hủy diệt bản thânh như mẹ anh mới có thể khiến anh cảm thấy mối thù lớn được báo đáp ư?” Tất cả bất hạnh đều là một tay anh tạo nên, bây giờ anh có tư cách gì mà trách cô!
“Đừng nói những lời như vậy! Em kiên cường hơn bà ấy! Em sẽ không như thế!” Anh dường như dùng toàn bộ sức lực hét lên với Tiếu Trác.
“Lại là câu khen ngợi chết tiệt này! Em kiên cường hơn bà ấy nên đáng bị anh không kiêng nể gì mà hành hạ ư? Tiếu Thiên Hào cũng nói em kiên cường hơn người khác, thông minh hơn người khác vì thế em đáng trở thành tế phẩm để gả cho anh! Vì sao các người nhất định phải đến thao túng cuộc đời tôi? Trên thế giới này không có cái gì không thể vỡ, cho dù là kim cương cũng có thể bị vỡ! Vì sao nhất định chờ tôi sụp đổ, các người mới buông tha cho tôi? Tiếu Trác hét to như con sư tử bị chọc giận nhe nanh múa vuốt. Nhất định phải tiến hành chiến tranh tới cùng! Cô thầm hạ quyết tâm trong lòng.
“Bình tĩnh chút nào bà xã. Anh nghĩ có phải em…..”
“Sự mất bình tĩnh của anh hủy hoại tất cả của em, bây giờ anh có tư cách gì mà yêu cầu em bình tĩnh?” Tiếu Trác tức giận ngắt lời Lãnh Vũ Hiên, “em muốn phát điên lên!”
“Có phải em —— có phải, chu kỳ kinh nguyệt đến rồi?” Nhìn Tiếu Trác kích động, anh dường như càng tăng thêm phần chắc chắn cho sự suy đoán của mình.
“Anh, anh nói gì” Tiếu Trác cơ hồ như không tin vào tai mình, trong khi tranh cãi quyết liệt lẽ ra phải tiếp tục phát triển thành xuất thủ mới đúng, sao anh ta có thể nói ra từ hỏa tinh như thế!
“Mỗi lần tới thời kỳ này em đều cáu kỉnh dễ tức giận như vậy à?” Anh lại nhếch mép cười.
“A——” Sao có thể có loại đàn ông vô lại như thế, Tiếu Trác nhìn lên trần nhà hét to trong 10 giây, “đồ bụng dạ hẹp hòi, đồ tự cuồng đại, Đăng Đồ Tử* (Kẻ tiểu nhân, háo sắc thời Tam quốc), tên háo sắc, tôi mặc kệ anh!”
Giống như đứa trẻ bị chọc cho tức giận, cô cầm túi công văn, đổi sang giầy đế bằng, đóng cửa.
Tiếu Trác bại trận lần nữa, viết trong nhật ký:
“Chiến tranh” chưa phát động toàn diện đã chết trong trứng nước, “đàm phán hòa bình” cũng bị kẻ địch gây rối, từng bước rời xa quỹ đạo, còn xa mới đạt được hiệu quả dự tính, có thể nói “Chí khí chưa thành, thân chết trước, dài sử anh hùng lệ mãn khâm.”
Thất bại lần trước là ngoài ý muốn, thất bại lần này là thăm dò thực hư của địch.
Thất bại là mẹ thành công, cố lên, nỗ lực, tiếp tục, kiên trì, thắng lợi ở gần ta rồi!
PS: Sozi cả nhà, già nên mắt kém tay chậm, chỉ nhìn tiêu đề của lần post trước nên post lại một chương, đã sửa rồi nhá!