Địa điểm:
Lớp 11A2 trường Maria
Sân bóng rổ trường Maria
Nhà Thái Linh
Nhân vật:
Thái Linh - học sinh lớp 11 trường Maria
Thượng Hội - học sinh lớp 11 trường Maria
Tương Ngọc Dĩnh - học sinh lớp 11 trường Maria
Giang Hựu Thần - học sinh lớp 11 trường Maria
An Vũ Phong - học sinh lớp 11 trường Maria
LỜI THÌ THẦM CỦA ĐÓA HOA BÉ NHỎ
Nếu có thể
Xin Chúa hãy ban cho con
Một hoàng tử khôi ngô tuấn tú cùng một đoàn tùy tùng thần bí
Tay chàng cầm hoa hồng, cưỡi trên con bạch mã…
Chúa đáp: Ta đã nghe thấy lời cầu nguyện của con
Lập tức có bốn chàng hoàng tử cùng xuất hiện trước mặt tôi và hỏi:
Nàng là công chúa của ta phải không?
Xin Chúa hãy ban cho con
Một hoàng tử khôi ngô tuấn tú cùng một đoàn tùy tùng thần bí
Tay chàng cầm hoa hồng, cưỡi trên con bạch mã…
Chúa đáp: Ta đã nghe thấy lời cầu nguyện của con
Lập tức có bốn chàng hoàng tử cùng xuất hiện trước mặt tôi và hỏi:
Nàng là công chúa của ta phải không?
oOo
Vù vù vù...
Tiếng gió thổi mỗi lúc một mạnh, như gào thét bên tai…
Mạng sống của Thái Linh tôi thế là chấm dứt sao? Mẹ ơi, con gái mẹ không thể báo hiếu cho mẹ được rồi... Mai này mẹ phải tự chăm sóc bản thân, không được tiêu tiền phung phí nữa. Trái cây bán ở cửa khu tập thể không tươi đâu, mẹ đừng mua nhiều. Không được...
Ủa? Tiếng gió sao lại ngừng rồi? Những tòa nhà cao ban nãy đang còn di dộng sao giờ lại đứng yên hết vậy? Cả thế giới xung quanh tôi bỗng nhiên dừng lại. Tôi ngẩn ngơ quay đầu nhìn xem chuyện gì đã xảy ra... Bỗng thấy mình đang nằm gọn trong vòng tay ấm áp của một người.
Tôi ngước nhìn chủ nhân của vòng tay ấm áp đó - nước da rám nắng của cậu ấy trông mới khỏe khoắn làm sao. Đôi mắt rạng rỡ dưới ánh nắng mặt trời, vừa đen vừa tròn,đôi môi nởmột nụ cười thân thiện lại lại ấm áp.
Ối! Trời ơi... lẽ nào do tôi chịu cực khổ, cay đắng bấy lâu nay nên đến khi chết được lên thiên đàng sao? Trước mặt tôi rõ ràng là một vị thiên thần! Chỉ có điều... tôi không nhìn thấy đôi cánh của anh ta...
- Ơ! Cậu...
Lẽ nào bản thân “Thiên thần”cũng không dám tin có một cô bé rớt từ đâu xuống. Tôi mê mẩn cả người, cảm thấy bốn phía xung quanh bỗng xuất hiện vô số những cánh hoa màu hồng hạnh phúc đang nhảy múa, quay vòng vòng xunh quanh.
- Đây là... đây là...
Một giọng nói con trai cất lên bên cạnh. Tôi vẫn chưa kịp định hình xem là chuyện gì thì lại có một khuôn mặt khôi ngô khác xuất hiện trước mắt tôi. Khuôn mặt đó trông rất thanh tao cùng mái tóc màu hung đỏ hơi quăn, đẹp không kém gì “Thiên thần” làm tôi càng không thể dời mắt đi được!
"Tóc quăn" cứ như Colombo phát hiện ra lục địa mới, miệng méo xệch qua một bên, lông mày nhíu lại... có vẻ như không dám tin vào mắt mình nên muốn nhìn kĩ tôi để “thăm dò”, rồi lắc lắc đầu.
Tôi sợ sệt co rúm người lại trong vòng tay của "Thiên thần". Vòng tay mới diệu kì làm sao... Còn tên "Tóc quăn" thì thật kinh khủng! Hắn giơ tay ra định chạm vào váy của tôi, điệu bộ rất dứt khoát, không hề tỏ ra do dự chút nào...
Ối!!! Đồ dê xồm... Trời ơi!
"Thiên thần" bị tiếng hét của tôi làm giật bắn mình, hai tay buông ra, tôi lại thêm một lần nữa được làm "bóng rơi tự do".
- Hựu, cậu không sao chứ? - Một giọng nói bình tĩnh cất lên hỏi thăm "Thiên thần" bên cạnh tôi.
- Có lẽ… không sao…
- Không phải cậu bị ma ám đó chứ!
- Im đi, Dực!
Tôi ngồi bệt dưới đất, vừa xoa xoa cái hông đáng thương của mình lại bị đối xử tàn nhẫn một lần nữa, vừa nghe thấy những tiếng bàn tán lao xao phía trên đầu. Tôi nheo mắt nhìn lên. ôi trời ơi... có phải tôi thật sự đã lên thiên đàng rồi không? Tại sao lại có bốn khuôn mặt tuyệt đẹp như vậy ở bên trên đang cúi xuống nhìn tôi chăm chú như vậy?!
Một khuôn mặt của "Thiên thần", một khuôn mặt của "Tóc quăn", còn có thêm hai khuôn mặt lạ nữa - một người mắt to mày ngài, dáng người thanh mảnh, còn một người thì đeo cặp mắt kiếng vàng, trông không khác gì một chàng thư sinh! Bọn họ đang nhìn tôi chòng chọc, dường như ngạc nhiên trước những gì xảy ra trước mắt.
Tôi chỉ là bị rơi từ trên lầu xuống thôi, có gì đáng sửng sốt đâu? Tôi lập tức thu lu người, ôm tay trước ngực ra vẻ vô tội, đáng thương! Nhưng mà... sao lại có nhiều anh chàng đẹp trai cùng lúc nhìn tôi chằm chằm từ khoảng cách gần như vậy nhỉ?
Thịch… thịch… thịch... tiêu rồi, tiêu rồi... Tôi không thở được nữa. Cả khuôn mặt nóng bừng như lửa lò thiêu, chắc chắn phía trên đầu tôi đang có các đám mây hạnh phúc đê mê bay lơ lửng.
- Này cậu... - "Thiên thần" mở miệng hỏi tôi đầu tiên.
Ôi trời ơi... tôi cảm giác bản thân mình đang từ từ thoát khỏi lực hút trái đất, hồn như mọc thêm đôi cánh bay đến tận cung trăng... Tim bắt đầu mất kiểm soát, đập như trống múa lân...
Cậu ta... cậu ta chuẩn bị thổ lộ gì với tôi chăng?
Cậu ta... cậu ta đến để hẹn hò tôi chăng?
Cậu ta... cậu ta đến để cầu hôn tôi chăng?
Cuối cùng, Thái Linh này cũng có thể hít một hơi dài rồi vươn vai nói cho cả thể giới biết rằng: Tôi không phải là người bị Chúa bỏ quên! Tôi không phải lúc nào cũng chỉ đóng vai phụ. Cô gái lọ lem cuối cùng cũng đã gặp được hoàng tử, bắt đầu một cuộc sống hạnh phúc...Hơ hơ hơ… Thế nhưng... một lúc có nhiều anh chàng đẹp trai như thế hỏi tôi làm sao chọn lựa được đây?!
- Tôi... - Tôi ngượng ngùng nhìn "Thiên thần", rồi lại nhìn ba chàng trai còn lại.
- Cậu... - Bốn người họ nhìn nhau, rồi đồng loạt hỏi tôi - Cậu là con gái à?
Rầm!
Hỏi… hỏi cái kiểu gì vậy trời? Tôi nghệt mặt ra nhìn bốn chàng đẹp trai. ánh mắt của họ trông vô cùng “nghiêm trọng”, nhìn tôi như nhìn quái vật ngoài hành tinh. Không lẽ... không lẽ tất cả bọn họ đều không nhận ra tôi là con gái sao?
Tòa tháp hạnh phúc tôi vừa tạo dựng lên ban nãy bỗng chốc đổ sập xuống! Sự thật này mới phũ phàng làm sao! Thái Linh tôi cho dù không đẹp cỡ chim sa cá lặn, nguyệt thẹn hoa hờn, nhưng mà... nhưng mà về căn bản vẫn ra dáng một cô gái chứ! ít nhất thì... tôi bây giờ cũng đang mặc đồng phục của trường nữ sinh Maria kia mà!!!
- Tôi... tôi là con gái... Bọn họ có thể làm chứng...
Bốn phía lặng ngắt như tờ. Đám vịt bầu trường Maria ban nãy còn ồn ào như cái chợ vỡ thì bây giờ đột nhiên im lặng đến đáng sợ. Hu hu hu... Bọn bạn vô tình này! Lúc quan trọng nhất thì lại câm hết một lượt là sao?
- Chính là cô bé đó đó! - Anh chàng đeo cặp mắt kiếng vàng, khuôn mặt đầy vẻ thư sinh bắt đầu lên tiếng. Cậu ta nở nụ cười lạnh lùng, tay chống cằm.
Cái gì? Sao lại chỉ tay về phía tôi?!
Tôi đang định hỏi câu đó thì bỗng nhìn thấy một tia sáng lóe lên từ đôi mắt của anh chàng đẹp trai "Mắt kiếng vàng". Híc, trông… dễ sợ quá! Trừ "Thiên thần" ra, hai anh chàng còn lại cũng nhìn tôi với cặp mắt không chút thiện cảm nào.
Tôi run bần bật, ai dè "Mắt kiếng vàng" lại hơi khom lưng xuống chào tôi:
- Tôi là Ân Địa Nguyên, rất vui được biết cậu. Bốn đại tướng quân của British sẽ còn gặp lại cậu!
Dứt lời bốn chàng trai nhìn nhau cười, rồi quay người bước đi, bỏ lại một mình tôi ngồi dưới đất, đầu vẫn còn lùng bùng không hiểu chuyện gì xảy ra!
- Ôi!!!
- Trời, không phải mình đang nằm mơ đấy chứ! Mình mới vừa nhìn thấy bốn chàng đẹp trai trong hội lục đại tướng quân của British đấy!
- Thái Linh... không hiểu con nhỏ này đã làm gì nhỉ? Mau khai thật ra xem nào!
Tôi chưa kịp hoàn hồn tỉnh lại thì đã bị các bà bạn học của mình bu lấy như kiến. Bọn họ đứng xúm xít xung quanh tôi, rồi hỏi tôi tới tấp dồn dập chẳng khác gì sóng thần.
Hu hu hu... Thế này là thế nào? Tôi thật sự hi vọng có ai đó giải thích cho tôi biết câu hỏi cứ quay mòng mòng trong óc này rốt cuộc là sao:
Bạn là con gái à? ... Bạn là con gái à? ... Bạn là con gái à? ...
Thái Linh!
Thái Linh?
Thái Linh!
Cái tên của tôi tự nhiên cứ vọng đi vọng lại khắp sân trường Maria!
Bởi vì chỉ vẻn vẹn nửa ngày mà tôi đã có 1 cuộc gặp gỡ và nói chuyện thần kì với 5 anh chàng đẹp trai trong lục đại tướng quân trường British. Tên tôi “vinh dự̣” bước vào bảng xếp hạng những người nổi tiếng của trường Maria trước sự ngưỡng mộ vô bờ bến của cả trường.
- Thái Linh, bà cũng lợi hại đó chứ! – Ngọc Dĩnh vừa giúp tôi để ý canh chừng bó hoa hồng do An Vũ Phong tặng, vừa đặt tay lên vai tôi, cười với tôi đến híp cả mắt lại.
- Rõ ràng mọi chuyện là tại bà, tự dưng lại khóc lóc ầm ĩ, lại còn đòi nhảy lầu tự tử... nếu như không phải do bà, tôi cũng đâu cần phải…
- Tôi ngồi bệt dưới đất, lắc lắc đầu, bất mãn trề môi ra.
Bốp!
Thương Hội cứ làm như sếp sòng của tôi, ko hề do dự đến vỗ vai tôi 1 cái đau điếng:
- Này bà đúng là đồ sống trong sung sướng lại ko biết sung sướng. Bà phải biết trong trường Maria này, nếu có ai quen biết 1 trong lục đại tướng quân của trường British thì sẽ làm người khác ghen tị đến chết. Huống hồ hôm nay bà còn nằm trong vòng tay của Giang Hựu Thần nữa! Anh ta là người đứng đầu trong bảng xếp hạng, tính tình dễ thương, là hoàng tử trong mộng của biết bao cô gái đấy!
- Hôm nay cái cách mà Ân Địa Nguyên cúi người chào Thái Linh thật là quý tộc! Cậu ấy đeo mắt kính trong lịch lãm quá, chẳng khác gì 1 chàng thư sinh. Tuy rằng cậu ta hiện tại chỉ xếp thứ 4, nhưng mình tin Ân Địa Nguyên nhất định sẽ vượt lên trên cho coi! - Ngọc Dĩnh cũng ko muốn thua kém, tranh nói với Thượng Hội.
- Xì! Chưa có cô gái nào có thể tiếp cận được anh chàng cao gần 2 mét tên Nghiêm Ngôn đâu! Cậu ta rất cẩn thận tỉ mỉ, đôi mắt sáng, vẻ bên ngoài nho nhã, lại là cao thủ karate nữa! Ở cạnh người như vậy mới có cảm giác an toàn! - Nhỏ Thượng Hội đáng ghét lại bới ra một chủ đề mới để nói..
- À phải rồi, nếu như tình Kì Dực mà ko quá nóng nảy thì tôi chắc chắn sẽ rất thích cậu ta! Nghe nói Dực có mối quan hệ khá khăng khít với Lâm Tử Hạo, 1 trong những đại tướng quân đang ở nước ngoài. Nhưng mà hôm nay lúc cậu ta chạm tay vào váy của Thái Linh nhìn cool chết đi được! - Thượng Hội tiếp tục nói như súng bắn liên thanh làm tôi suýt nổ màng nhĩ.
- Tôi vẫn thích An Vũ Phong nhất! - Ngọc Dĩnh tỏ ra ko phục hét tướng lên - Cậu ko cảm thấy cái điệu cười đầy ẩn ý của Phong khi đưa thư làm quen trông rất hớp hồn sao? Hơn nữa đôi bông tai bằng kim cương đó quyến rũ chết người!
- Tóm lại là...
- Thượng Hội và Ngọc Dĩnh nhìn nhau rồi đặt tay lên ngực mình nói, - lục đại tướng quân của trường British thật... tuyệt vời!!!
Im ắng... im ắng...
Có được hai bà bạn hám giai đẹp thế này, thật ko hiểu là may mắn hay bất hạnh cho Thái Linh tôi đây?...
- Này này, để tôi kiểm tra 1 chút đã! Cái là thư làm quen đó... - Đôi mắt Thượng Hội bỗng sáng rực lên, nhìn tôi ma mãnh rồi huých cù chỏ vào người tôi.
- Thư làm quen, ôi trời ơi thư làm quen của Phong! Tiểu Linh, tôi cũng muốn xem! Tôi cũng muốn xem! - Nghe thấy ba chữ "thư làm quen", nàng "cây si" Ngọc Dĩnh lập tức nhảy cẫng lên như uống phải thuốc kích thích, vừa hét vừa chạy vòng vòng xung quanh tôi.
Thật là ko chịu nổi 2 bà bạn si tình này. Tôi đã vì họ mà nhảy xuống lầu, suýt tí nữa thì mất cả mạng. Họ không hề tỏ ra quan tâm gì đến tôi, nửa lời hỏi thăm cũng chẳng có. Ngược lại, mới nhắc đến thư tình của An Vũ Phong thì đã phấn khích như vậy...
Tôi nắm chặt trong tay bức thư đó, run run đưa về phía họ, chậm chạp, ngập ngừng. Nói thật lòng, tôi ko hề muốn đưa chút nào.
Thượng Hội toan giựt lấy, tôi cố sống cố chết giữ lại. Thượng Hội kéo về phía nhỏ, tôi lại kéo về phía mình... cứ qua qua lại lại ko ngừng...
- Thái Linh! Bà có chịu buông tay ra ko hả?
Nghe thấy tiếng gầm như sư tử cái xổng chuồng của Thượng Hội, tôi rùng mình, bỏ ngay tay xuống.
Bức thư lập tức nằm trong quyền kiểm soát của nhỏ.
- Hô hô hô! Tuyệt quá! Tuyệt quá! Mọi người mau đến đây xem đi! Thư làm quen của An Vũ Phong đây nè!
- Ôi Vũ Phong!
- Mau đọc lên đi Thượng Hội! Mau đọc đi! Xem Phong viết những gì trong đó vậy!
Tiếng reo mừng của Thượng Hội vừa dứt, các cô nàng trong lớp tôi như đinh sắt bi cục "nam châm Thượng Hội" hút lấy, dí sát nhỏ đòi xem thư.
Thượng Hội hắng giọng, ngồi xuống bàn học, vênh vang vắt 1 chân lên điệu bộ như nữ hoàng được vạn dân yêu mến:
- Yêu cầu mấy bà trật tự nào! Thư làm quen của An Vũ Phong, hiện tại đang nằm trong tay của tôi! Để mọi người ai ai cũng nghe rõ được nội dung của bức thư, lát nữa khi tôi đọc, đề nghị các bà ko được la hét vì bất kì lí do nào nhé!
- Được được được, tụi tôi đều nghe theo bà hết! Thượng Hội, bà mau đọc đi! - Ngọc Dĩnh 1 tay cầm bút, 1 tay cầm giấy chuẩn bị ghi chép, mắt nhìn hau háu vào bức thư trong tay Thượng Hội - Thượng Hội, bà đừng đọc nhanh quá đấy, tôi còn phải chép lại từng lời từng chữ trong bức thư của An Vũ Phong!
- Á, tôi cũng phải chép lại! Thượng Hội đợi chút đã! Tôi đi lấy giấy!
- Tôi cũng đi lấy! Tôi cũng đi lấy!
Sột soạt! Sột soạt!
Sau những tiếng sột soạt đó tất cả con gái lớp tôi đều cầm trên tay "công cụ" để ghi chép. Ai ai cũng hướng về Thượng Hội với tất cả sự chờ đợi, mong chờ, thái độ còn nghiêm chỉnh hơn cả khi chuẩn bị nghe đọc đề thi tốt nghiệp...
Hơ hơ! "Người của công chúng" - Thượng Hội dùng tay hất hất tóc, giũ giũ bức thư trên tay, mở phong thư, rút thư ra rồi đọc.
- Chào bạn...
Ô la la!
Lời của Thượng Hội vừa cất lên, ánh mắt của mọi người lập tức như vạn thanh kiếm sắc nhọn nhất loạt cùng chĩa về phía tôi.
Tôi hít 1 hơi dài, vội vàng đưa mắt nhìn về phía cửa sổ.
- Ôi, trời hôm nay đẹp quá! - tôi vừa lau mồ hôi trên trán vừa lảm nhảm nói.
- Hơ hơ! Thượng Hội đằng hắng hai cái nữa, lấy lại sự chú ý của mọi người.
- Bạn như bông hoa tươi thắm của mùa xuân rực rỡ sắc hương... Tôi vô cùng thích đôi mắt đen tuyền như 2 hạt trân châu của bạn...
Chaaaaaaaaaaaaoooooooooooooo!
Hu hu hu! Gì thế này... tôi cảm giác Thượng Hội ko phải đang đọc thư làm quen mà như đang đọc bản cáo trạng phán xử tôi của tôi vậy!
Cứ mỗi 1 lời nhỏ đó cất lên, cơn tức giận của mọi người trong lớp lại như thủy triều dâng cao lên 1 nấc.
Hu hu hu! Sự ghen tị của con gái thật đáng sợ!
- … Hi vọng vẫn còn có thể gặp bạn... Người bấy lâu vẫn theo đuổi bạn... An Vũ Phong...
- Thượng Hội cuối cùng cũng đọc xong bức thư bằng giọng như hát nhạc trữ tình. Tôi cảm thấy mình trút bỏ được gánh nặng ngàn tấn.
- Hay quá! Hay quá... An Vũ Phong bình thường nhìn có vẻ cao ngạo như vậy, ko ngờ cũng lãng mạn quá đi!
- Đúng vậy, thật là... thật là... GHEN TỊ QUÁ ĐI!
Các cô gái nói đến lần thứ n thì quay đầu lại, đôi mắt giận dữ như đánh tia lửa điện nhìn tôi...
A di đà Phật... A di đà Phật...
Tôi ngồi tại chỗ của mình, 2 tay chắp lại nhìn lên trời cầu nguyện. Thượng Đế ơi... xin hãy cho con mau biến khỏi nơi này...
- Ủa? Khoan đã! Có vấn đề! - Lần thứ n+1 Thượng Hội lại làm cho mọi người chuyển sự chú ý sang nhỏ.
Phù! Thượng Hội ơi Thượng Hội, tôi nên trách bà hay là cảm
ơn bà đây?
- Thượng
Hội , có chuyện gì vậy? - Ngọc Dĩnh
quay lại hỏi, gương mặt vẫn còn đỏ ửng.
Thượng Hội thì đang nhíu hết cả mắt lại, bộ dạng giống như
đi nhổ răng sâu.
Thượng Hội giữ chặt phần đuôi của bức thư, miệng khẽ động
đậy liên tục.
- Phần cuối bức thư này viết là gửi cho Thái Linh nhưng là Thái Linh bên lớp 11A1 chứ không phải Thái
Linh của lớp 11A2 chúng ta.
- Thái
Linh của lớp 11A1?
- Nói thế nghĩa là…
- Gửi nhầm người rồi…
Hả?
Ngay lúc đó tim của
tôi ngừng đập hết một giây…
Cái gì kia? Đưa nhầm người ư? Tôi ngước đầu dậy, mở to mắt
nhìn bà bạn Thượng Hội đang tỏ ra rất bối rối, đột nhiên nhớ có lần cô chủ nhiệm có nói
rằng:
- Cái bảng tên lớp 11A2 của các em sao số Hai lại bị thiếu
một số gạch[2] vậy? Cán bộ lớp đâu
rồi? Mau đi gọi người đến sửa đi.
Nhớ đến đây, tôi đang như tảng đá đông cứng bị một thanh búa
nện vào vỡ vụn ra, rơi liểng xiểng trên mặt đất…
Đây là thư làm quen gửi cho cậu!
Đây là hoa hồng tặng cậu!
Nhưng tại sao những lời An Vũ Phong nói sáng nay lại cứ quay
vòng vòng trong đầu tôi như một câu thần chú vậy?
- Ha ha ha ha!
Lớp tôi im lặng một lúc rồi bỗng bùng phát một cuộc đại
chiến Thế giới lần 3 - đại chiến cười! Hầu như tất cả mọi người đều cười ngả
nghiêng hết trên mặt bàn. Tôi ngước mắt nhìn lên, thấy "hoa khôi" An
An cùng các "cây si" khác đang cười đến chảy nước mắt. Tôi chỉ muốn
đào ngay một cái lỗ để chui xuống đất!
- Aaaaaaaaaaaa!
Một tiếng kêu thất thanh lại được phát ra từ đám người trên
hành lang bên ngoài lớp.
Hôm nay làm sao thế nhỉ? Đã là giờ tan học rồi mà cả trường
không hề yên tĩnh chút nào. Chỉ cần cố gắng vượt qua khỏi được những giờ phút ngắn ngủi này
nữa thì xem như ngày đen đủi của tôi lại được trôi qua một cách “yên bình”. A di đà phật…
A di đà phật…. Liệt tổ liệt tông họ Thái có thể phá lệ một lần, báo trước cho con biết tiếng
kêu ban nãy là báo hiệu của điềm lành hay điềm dữ không?
Con gái lớp tôi cũng đổ dồn mọi chú ý về phía tiếng kêu
ngoài lớp, tạm thời quên đi chuyện cười nhạo chế giễu tôi. Ai nấy đều hướng ra bên ngoài cửa
lớp.
Vừa nhìn ra tôi suýt chút nữa thì nghẹt thở! Trời, cái cậu…
An Vũ Phong đó… sao lại quay lại đây?
Tôi ngớ ngẩn nhìn theo bước chân tiến vào bên trong lớp của cậu ta. Đôi chân mày đen đậm, đôi mắt to và sáng, môi đỏ hồng… còn đôi bông tai bằng kim cương đang phát ra những tia sáng hạnh phúc… Trời ơi, sao mà đẹp đến ngất ngây người
dzậy…
- Hơ hơ hơ, chào cô bạn… thật ngại quá… - An Vũ Phong nghịch
ngợm chào tôi như kiểu trong quân đội, chớp chớp mắt - Bức thư đó, tôi có thể xin
lại được không?
- Cậu đến đây để lấy lại bức thư à? - Tôi nhìn thấy đôi mắt
như toả ánh hào quang của cậu ta, trong lòng cảm thấy ấm áp lạ thường.
Không ngờ cậu ấy lại dịu dàng, tốt bụng đến vậy, chạy đến
đây để an ủi tôi.
- Không sao đâu! Cậu không cần xin lỗi đâu! - Thật đáng
ghét, sao giọng của tôi lại nghẹn ngào như gà mắc tóc vậy?
- Xin lỗi nhé! Tôi thấy ái ngại lắm! - An Vũ Phong cảm kích đáp trả tôi bằng một ánh mắt đầy thân thiện, rồi lấy lại bó hoa hồng trên tay tôi.
- Hoa hồng ư? - Tôi bị giật mình, nhìn cậu ta hỏi.
- Phải! Tôi phải đem bó hoa này tặng đúng cho chủ nhân của
nó. - An Vũ Phong nháy nháy mắt, rồi vẫy tay với tôi, nhẹ nhàng quay lưng đi, rồi ung
dung rảo bước về phía cửa lớp…
Tôi đơ người ra nhìn theo
cậu ta, trong đầu rối bù như một mớ bòng bong…
Thế này… thế này là thế nào?...
- Ha ha ha ha ha …
Tụi con gái cười ầm ĩ lên. Tôi ngước nhìn thấy “hoa khôi” An
An cùng lũ vịt trời đang ôm bụng cười ngặt cười nghẽo.
- Ha ha ha… Thái
Linh này! - An An bước hai bước
dài đến trước mặt tôi, dùng tay che cái miệng đang cười “hết ga” của mình, đắc ý nói - Nghe “người
nổi tiếng” phát biểu chút cảm tưởng xem nào? Tao đã nói từ đầu rồi, mày đừng có nằm mơ ban
ngày nữa đi, bây giờ lại bị người ta cho ra chầu rìa! Hơ hơ hơ! Làm hoa khôi
của trường à? Mày đừng mơ ngủ nữa! Cái sân bóng rổ tối nay phiền mày làm giùm nhé!
Trong phút chốc, cả vườn hoa hạnh phúc của tôi sụp đổ hoàn
toàn, hoa cỏ tàn úa không còn khoe sắc nữa, những chú chim sẻ cũng im bặt tiếng hót của
mình.
Sau cùng tôi cũng vẫn là kẻ bị Chúa bỏ quên…
oOo
Ào, ào ào… Ào, ào, ào…
Nước trong ống vừa mát lạnh vừa trong suốt ồ ạt chảy ra,
lênh láng khắp sân bóng rổ.
Trời sẩm tối, trong trường vắng teo không một bóng người.
Ánh đèn buổi tối soi cái bóng đang cầm chổi của tôi xuống mặt đất, dài thườn
thượt, trông mỏng tanh như một người giấy không hề có sức sống. Nom bộ dạng đến
kì quái. Cả sân vận động yên ắng tĩnh mịch, chỉ nghe thấy tiếng nước chảy và
tiếng lầm rầm cầu khẩn của tôi!
- Liệt tổ liệt tông họ Thái, các vị quan âm bồ tát từ bi có
đi ngang qua đây, cầu xin các ngài cho con được bình an qua ngày hôm nay, đừng để xảy ra chuyện
gì nữa. Các vị làm ơn… làm ơn…
Ái dà… Tôi xắn tay áo lên, hít một hơi thật sâu, một tay nắm ống
nước, một tay nắm chặt thành nắm đấm “quyết thắng”.
Tôi vừa nghĩ, vừa lấy tay quệt hai giọt mồ hôi đang rớt ra
ngoài từ lúc nào, nắm tay làm hai lần động tác “Cố lên!” OK! Bài thể dục phục hồi tâm trạng của Thái Linh
đã kết thúc!
Ào… ào… ào… bụp!
Lại chuyện gì nữa đây? Nước đâu rồi? Tôi vừa mới tạm dừng
công việc để cầu khấn chút đỉỉnh thì lại có cảm giác bất an trong người. Mới một tích
tắc trước nước vẫn còn bình thường tự nhiên bây giờ lại “bãi công” không chịu làm việc nữa. Tôi
cố gắng dùng sức đập đập ống nước xuống đất nhưng chỉ nghe thấy tiếng “bụp bụp”, chẳng hề
thấy giọt nước nào chảy ra!
Tôi để ống nước xuống, rồi chạy về phía vòi nước, mở mức to
nhất, nhưng nước vẫn chẳng thèm đếm xỉa gì đến tôi!
Chúa ơi, đừng có trêu chọc tôi như thế chứ! Lẽ nào hôm nay
ngài bắt con phải ngủ lại trong sân vận động sao?
Tôi phải làm sao đây? Bỏ mặc không quét rửa nốt nửa sân còn
lại? Tôi nhìn quanh trường thấy im ắng không một tiếng động…
Đột nhiên tôi nhớ đến có lần mẹ tôi đã hút nước từ trong
bình thuỷ tinh ra bằng cái ống nhỏ, cách này chắc là sẽ hiệu nghiệm đây!
Hút.
Hút nữa.
Hình như chẳng có động tĩnh gì.
Hút mạnh hơn.
A? Tiếng gì thế? Tôi đưa mắt nhìn vào bên trong ống nước,
muốn kiểm tra thử sự thể thế nào.
Ào!
Một làn nước mạnh lao ầm ầm về phía tôi! Trong nháy mắt tôi
phát hiện mình đã bị ướt như chuột lột từ đầu đến chân. Trông tôi chẳng khác gì con cá
ướt nhẹp vừa được vớt lên từ biển.
Vô duyên vô cớ lại bị nước làm ướt như vậy, tôi không chịu
nổi nữa, khóc oà lên, nước mắt hoà lẫn với những giọt nước.
- Lau nước mắt đi nào! - Lúc tôi khóc thê thảm nhất thì một
giọng nói dịu dàng cất lên sau lưng tôi.
- Oa… oa… oa… hu… hu… hu… Cám ơn cậu… - Vẫn còn đang chìm
ngập trong sự tủi hờn, tôi không ngần ngại nhận ngay chiếc khăn giấy từ bàn
tay dài và thon thả đang chìa về phía mình. À, không phải khăn giấy, mà là một chiếc khăn mùi
xoa được gấp ngay ngắn!
Thật không ngờ thời buổi này vẫn còn người dùng khăn mùi
xoa! Trong đầu tôi bỗng nhớ đến chiếc khắn mùi xoa cũ kĩ mà mẹ tôi đem phơi hàng ngày. Mẹ
bảo rằng người nào dùng khăn mùi xoa mới đúng là người có phẩm chất tốt. Í? Không phải
chứ! Nãy giờ không phải chỉ có mỗi mình tôi ở đây sao? Không lẽ… tôi đang mộng du???!!!
- Cậu… - Tôi giống như bị điểm huyệt bất động, cả người cứng
đơ, từ từ quay người lại, miệng thì há hốc to chẳng kém miệng giếng là mấy…
Không biết người này đi đến bên tôi từ lúc nào, lại còn đưa
khăn mùi xoa cho tôi… Người đó lại còn là “Thiên thần” lúc nãy tôi gặp nữa chứ!
- Ơ… - Tôi ngơ ngác nhìn vị “Thiên thần” đẹp đến diệu kì đó,
cậu ta đang mỉm cười với tôi, để lộ hàm răng trắng sáng như những vỏ ốc.
Trong tích tắc, cảnh vật trước mắt tôi trở nên bừng sáng,
rạng rỡ vô cùng.
Một cánh… hai cánh… ba cánh… bốn cánh…
Những cánh hoa vô hình ở trên tóc của “Thiên thần” đang rơi
xuống. Nếu nhìn từ phía tôi, nó giống như một cơn mưa vậy.
- Mình là Giang Hựu Thần, chuyện hồi chiều thật xin lỗi.
Cậu… không sao chứ? - Giang
Hựu Thần ngại ngùng xin lỗi tôi.
- Không… không sao… - tôi thẫn người ra nhìn đôi mắt đang
phát sáng của cậu ta, vô tình đưa khăn lên che mặt mình, khục khặc ho.
Khịt!
Tôi lấy khăn mùi xoa lau cái mũi đáng thương của mình, nhấp
nháy đôi mắt ướt rồi ngước đầu lên nhìn. Ánh mắt của Giang Hựu Thần dừng đúng chỗ cái
khăn mùi xoa đang dính lẹp bẹp trước mũi tôi.
Ôi trời ơi… tôi bỗng phát hiện ra mình vừa làm một việc vô
cùng ngu xuẩn, lập tức giương đôi mắt “ếch ộp” thơ ngây của mình lên nhìn cậu ta.
- Không sao đâu, khăn mùi xoa là để lau mặt mà - Đôi mắt
Giang Hựu Thần lo lắng nhìn tôi an ủi - Sao cậu vẫn chưa về nhà vậy? Quần áo ướt sũng như
thế này, chắc chắn khó chịu lắm, mau về nhà đi.
- Mình… mình còn phải trực nhật! - Nghĩ đến nhiệm vụ “trực
nhật” gian nan của mình, đầu tôi như muốn nổ tung
ra.
- Trực nhật? Quét rửa sân bóng rổ ư? - Giang Hựu Thần cười,
nụ cười mới thanh khiết làm sao, đôi môi cong cong như một vành trăng khuyết.
- Ừ… - Tôi ngượng nghịu nhìn Giang Hựu Thần rồi gật đầu.
- Để mình giúp cậu! - Giang Hựu Thần đưa ra làm hiệu chữ V
một cách vô tư và phóng khoáng, cúi người nhặt ống nước đang nằm dưới đất lên.
- Tôi… - Tôi ngẩn ngơ trước thái độ dứt khoát và hành động
nghĩa hiệp của Giang Hựu Thần.
Trời ơi, sao lại thế này? Tại sao ngay cả dáng vẻ của cậu ấy
khi làm việc say sưa lại cũng đẹp đến vậy?
Không những thế cậu ấy còn vui vẻ, không có vẻ gì
tỏ ra mệt mỏi, phiền hà.
Giang Hựu Thần sử dụng ống dẫn nước rất thành thạo. Nó nhịp
nhàng lắc lư qua phải rồi qua trái trong tay cậu. Lúc thì vươn cao lên, lúc thì hạ xuống
thấp, tôi cứ ngỡ mình đang được thần tiên trên trời xuống giúp, cứu tôi thoát
ra khỏi kiếp nạn lần này!
Tôi nghệt mặt nhìn mọi chuyện diễn ra trước mắt mình, bắt
đầu cảm thấy hoài nghi phải chăng là mình đang nằm mơ… Chẳng lẽ cái số xui xẻo
như quạ của tôi đã chấm dứt từ đây sao? Hay là, những lời cầu khấn của tôi đã
thật sự linh nghiệm?
- Mau nhìn này, xong rồi đó! - Một giọng nói đầy hứng khởi
cắt ngang dòng suy nghĩ liên miên của tôi.
Đúng lúc tôi vẫn còn chưa nhận thức được mình đang mơ ngủ
hay không phải thì cái sân bóng rổ đã được Giang Hựu Thần quét rửa xong. Mồ hôi
lấm tấm trên trán của cậu ta, làm nổi bật lên một nước da rám nắng khoẻ khoắn.
Đôi mắt sáng ngời lung linh nhìn tôi, đôi môi lại còn mỉm cười tươi rói.
Sức hút của cậu ý còn hơn cả lực hút trái đất! Tim tôi hình như đã ngừng đập! Tôi không nghe thấy cả nhịp thở của mình! Toàn thân tôi mềm nhũn, gần
như không đứng vững nổi nữa, sắp té xuống đất đến nơi…
- Coi chừng! - Giang Hựu Thần nhảy nhanh tới, đỡ gọn tôi vào
trong lòng cậu ta.
Có cảm giác buồn buồn mơn man! Tôi mơ mơ màng màng ngước
nhìn lên, hơi thở của “Thiên thần” nhẹ nhàng sát vào phía tai tôi! Ôi trời ơi! Kể
cả hơi thở của cậu ấy cũng mang theo một mùi hương
nhẹ nhàng. Tôi ngây ngất, ngây ngất đến tê liệt thật rồi! Dựa trên đôi vai ấm áp của “Thiên thần”, tôi cảm giác như linh hồn của mình
đang từ từ bay ra khỏi thân xác.
- Cậu… - Giang Hựu Thần ngập ngừng dùng ngón tay chạm lên má
tôi, rồi e ngại rút lại, nhìn tôi với điệu bộ lúng túng - Thình… thình… thình…
Tệ thiệt, sao tiếng tim
đập của tôi lại lớn thế? Nếu để cậu ta nghe thấy thì xấu hổ chết thôi!
- Cậu là con gái à?... - Giọng nói của Giang Hựu Thần lại
vang vọng trong tai tôi - Cám ơn cậu!
Đôi môi dịu dàng như cánh hoa của Giang Hựu Thần khẽ mấp
máy, thốt ra được ba từ, hồn tôi cũng nhờ ba tiếng nói đó mà quay lại được về thân xác
của mình.
Nhưng mà… tại sao cậu ấy cứ thắc mắc mình là con gái nhỉ?
Tại sao cậu ấy lại cảm ơn mình? Người phải nói cám ơn lẽ ra là tôi mới đúng chứ?
- Cậu nhớ phải nhớ tên của mình đấy. Mình tên là Giang Hựu
Thần. Chúng ta chắc chắn sẽ còn gặp lại! - Giang Hựu
thần cười và nháy mắt với tôi, rồi quay người bước đi.
Nhưng chỉ mới đi vài bước, Giang Hựu Thần đã quay lại hỏi tôi:
- Mình vẫn chưa biết tên của cậu…!
- Mình… mình tên là Thái…
- Cái gì? - Giang Hựu Thần ở xa quá, không nghe rõ được lời
tôi. - Tiểu Thái … tạm biệt!
…
Bộ đôi mắt của Chúa lúc nào cũng một nhắm một mở sao?
Lúc thì cho tôi xuống tận địa ngục, lúc thì lại cho tôi bay
thẳng lên thiên đàng…
Bây giờ, tôi giống như nàng công chúa đang yên lặng đứng ở
bên đường đợi hoàng tử đến, trong tim tràn ngập
hạnh phúc… Tôi chỉ mong thời khắc này sẽ ngừng trôi đi…
oOo
- Chưa hôm nào vui như hôm nay, hò là hò hò dô… Ta muốn được
tắm táp mê say, hò là hò hò dô… - Tôi hát vang bài hát thiếu nhi, bước ra khỏi cổng
trường, đi về phía trạm xe buýt.
A ha ha! Ngày hôm nay trôi qua mới thật tuyệt vời làm sao!
Bây giờ ngồi ngẫm lại từng cảnh tượng một, tôi cảm thấy tim
mình vẫn còn đang đập thình thình như trống.
- Mọi người chú ý, đây là chuyến xe cuối cùng, đề nghị mọi
người nhanh chóng lên xe…
Cái gì? Chuyến xe cuối cùng? Tôi vừa nghe thấy tiếng phát ra
từ loa phóng thanh thì giật bắn mình, đưa mắt nhìn về phía trước.
Không… không xong rồi! Xe… xe hình như bắt đầu khởi hành
rồi! Chuyến xe cuối… Má ơi!
Nếu như không kịp lên chuyến xe này thì tôi sẽ phải đi bộ về
nhà! Nhà tôi cách trường đến những 6 con đường, tôi nhẩm tính nếu chạy thì cũng phải mất
một tiếng mới đến nơi!
- Đợi đã! Đợi cháu với! Còn một người nữa mà! - Nghĩ đoạn,
tôi kéo quai balô trên lưng, quên cả mệt mỏi, lao như tên lửa siêu tốc về phía trạm xe
buýt.
Ầm!
Trời ơi… ai mà bất lịch sự thế! Để hòn đá to đùng ngay giữa
đường! Không biết như vậy nguy hiểm lắm sao? Báo hại tôi mới chạy đã té lăn queo trên
đất, xây xẩm cả mặt mày…
- Ót ét! Bin Bin!
Mặc kệ tôi có cố gắng lết tấm thân tàn ma dại đi, tay vẫy
liên hồi, gọi ơi ới theo , chiếc xe đó nhẫn tâm bỏ đi mất hút trong bóng tối một cách không thương
tiếc. Tôi nhìn con đường vắng tanh không một bóng người, thiểu não thở dài thườn thượt.
Thật quá đáng! Đến những giờ phút cuối cùng mà ông trời vẫn
còn muốn làm khó tôi sao?
Nếu đã như vậy… hừ hừ hừ… tôi đi bộ về nhà cho ông coi! Thái Linh tôi không phải là người mới gặp tí
chút chuyện cỏn con đã khóc tỉ tê đâu!
Tôi đi đi đi! Tôi đi… đi… đi… tôi đi… đi không nổi nữa rồi…
Mắt vừa nhìn thấy cổng khu nhà, dây thần kinh muốn nới lỏng
ra một chút thì cả người tôi đổ rầm một cái xuống đất.
Rầm rầm! Phịch phịch!
- Này, cô nhóc, sao lại nằm giữa đường cái thế kia, bộ không
muốn sống nữa à?
- Dạ… cháu xin lỗi… - Tôi trả lời yếu ớt, cố gắng ngóc cái
đầu lên, nhìn thấy một chiếc xe tải đã bị gỉ sét, hoen ố lốm đốm như con bọ trước mặt mình. Một
người đàn ông có râu đang cầm điếu thuốc hút, thò đầu ra từ cửa, trợn mắt hung dữ nhìn
tôi.
Bin bin bin bin!
Chú lái xe tải lại hậm hực bấm thêm bốn tiếng còi xe nữa,
hét vào tôi:
- Này, mau tránh ra đi! Làm xong phi vụ dọn nhà này tôi còn
phải về nhà ăn cơm nữa!
Phi vụ chuyển nhà? Thì ra chú ta làm việc cho công ty dọn
chuyển nhà nào đó.
Tôi gật gật đầu, dùng chút sức lực cuối cùng đứng dậy, xiêu
vẹo đi vào lề đường.
- Thế mới đúng chứ! Đừng có suy nghĩ nông cạn thế, bị xe
đụng vào đau lắm đó! Ha ha ha! - Chú lái xe cười rồi thụt đầu vào trong xe, thích thú bấm
thêm hai lần còi xe, rồi lái chiếc xe đang chứa đầy các đồ điện gia dụng từ trong cổng ra ngoài.
Ủa… khoan… khoan đã! Sao mà mấy thứ đò trên xe trông quen
thế nhỉ?
Phải rồi! Cái giường gỗ có điêu khắc hoa màu đỏ đó, không
phải là món đồ mà mẹ thích nhất đó sao? Còn cái bàn học dán hình poster bộ truyện “One
piece” nữa… đó là bảo bối của tôi kia mà! Tại sao lại ở trên chiếc xe đó được???
Tôi bàng hoàng đứng trơ ra một lúc, có linh tính gì đó chẳng
lành, mây đen bắt đầu bay ùn ùn trên đầu tôi…
Không xong rồi! Có trộm!
Năm từ đó chỉ vừa mới kịp xuất hiện trong đầu, không nghĩ
ngợi nhiều, tôi lao thẳng một mạch lên lầu 6, đến trước cửa nhà mình. Không nhìn thấy thì
không sao, nhìn thấy rồi tôi lại “hoá đá”…
Ôi trời ơi! Đây… đây mà là nhà tôi sao?
Trống huơ trống hoác, các loại đồ dùng trong nhà đều mọc
cánh bay đi! Đến cả cái rèm cửa sổ cũng đã bị lấy đi nốt! Các cửa lớn nhỏ đều mở toang, cánh
cửa bị gió đập qua đập lại kêu ken két.
Lao xuống… lao xuống…
Tôi cảm thấy tâm hồn bé nhỏ của tôi đang lao xuống vực sâu
tối tăm không chút ánh sáng, đầu thì trống rỗng.
Đợi đến khi tôi hoàn hồn lại thì mới phát hiện có người đang
ngồi ở dưới đất. Trông bộ dạng, tư thế đó thì hình như người này đang trầm tư suy nghĩ.
Không phải chứ? Thời buổi này ngay cả ăn trộm cũng dám ngang
nhiên ngồi giữa nhà gia chủ để ngẫm sự đời sao? Tôi hoảng hồn, rón rén chuẩn bị bỏ
đi thì tên ăn trộm đột nhiên quay đầu lại phía tôi.
- Aaaaa! - Khi tôi vừa nhìn thấy khuôn mặt của tên ăn trộm,
tôi càng sửng sốt đến không thể ngậm miệng lại được!
Ôi trời ơi! Tên ăn trộm ngồi dưới đất đó, không ngờ lại là
nữ chủ nhân của ngôi nhà này - Mẹ của tôi!
- Thái Linh à… - Mẹ tôi gọi tôi, khuôn mặt đầy nét ưu phiền,
tâm trạng có vẻ không được bình thường.
- Mẹ! Cái tivi của nhà mình đâu? Tủ lạnh nữa? Còn bộ salon
đâu? - Tôi bức xúc ôm lấy đôi vai của mẹ, hỏi dồn dập.
- Thái
Linh ... - Mẹ không hề tỏ ra muốn
giải thích gì cho tôi càng làm tôi cảm thấy bất an hơn!
- Đã xảy ra chuyện gì vậy mẹ? Cướp đột nhập à? Mau đi báo
cánh sát đi ạ! - Tôi ra sức lay đôi vai của mẹ, hi vọng mẹ có thể dũng cảm đối mặt.
- Không phải! Không phải! - Mẹ tôi cuối cùng không im lặng
được nữa, mạnh mẽ đứng lên, nhìn thẳng vào mắt tôi không chớp. - Thời gian qua mẹ đã
dùng hết số tiền của nhà để đầu tư cổ phiếu…
- Cái gì? - Tôi liên tục bị sét đánh ngang tai, người run rẩy,
mắt đảo quanh nhìn lại bốn phía căn phòng. - Những thứ này là do…
- Ừ - Giọng nói của mẹ run run, buồn tủi… - Gần đây mẹ nghe
nói đầu tư cổ phiếu rất dễ kiếm lời, nên mẹ… đem hết tiền đi đầu tư mua cổ phiếu! Ban
đầu mẹ định đầu tư trong một tháng sẽ lấy lại được cả vốn lẫn lời, nào ngờ… mới ba ngày…
- Cái gì? Ba ngày thôi mà mẹ đã phải bán đi hết số đồ đạc
trong nhà rồi sao? - Giọng của tôi được điều chỉnh lên cao hơn mấy cung bậc! Trời ơi trời hỡi!
Mẹ của con ơi! Mẹ có biết mẹ đang làm gì hay không?
- Nhưng mà, Thái
Linh , con yên tâm! Mẹ con đã có kế
hoạch đầu tư mới rồi! - Giọng của mẹ đột nhiên cũng cao lên theo .
- Mẹ lại định làm gì? - Tôi nghi ngại nhìn mẹ, không hề có
chút hi vọng nào vào những “kế hoạch” quái đản của mẹ mình, chỉ mong mẹ đừng gây thêm rắc
rối là đã tốt lắm rồi!
- Mẹ lại mua cổ phiếu mới, lần này con yên tâm! Mẹ suy tính
chính xác lắm! Chắc chắn không thể có chuyện như thế này xảy ra nữa đâu! Mẹ phải lấy
lại cho bằng hết tất cả nhừng gì đã mất!
- Hả? - Tôi bỗng kêu lên một tiếng như bị chọc tiết, mắt tối
sầm lại. Tự nhiên tôi nghĩ đến một vấn đề khá nghiêm trọng… - Mẹ, mẹ có thể nói cho con
biết tiền mẹ mua cổ phiếu mới là từ đâu ra không?
- Cái này… đợi mẹ lấy được tiền rồi mới nói cho con biết nhé!
- Mẹ tôi hứa chắc nịch với tôi.
- Không! Con muốn biết ngay bây giờ! - Tôi lắc đầu nguây
nguẩy, thái độ kiên định, quyết không thoả hiệp.
- Mẹ… - Nhìn thấy không có hi vọng trốn tránh được nữa, mẹ
mới nghiến chặt răng, thốt ra từng câu từng chữ . - Hôm nay báo có đăng một trường trung
học nam sinh có hoạt động tặng học bổng cho học sinh nghèo, mẹ đã đi… ghi danh cho con.
- Trường trung học của nam? - Tôi thật không thể hiểu nổi mẹ
của mình, không hiểu bà đang bày trò gì nữa.
- Mẹ… mẹ đã gọi điện thoại đến trường con xin cho con được
chuyển trường. - Mẹ ngập ngừng một lúc…
- Tuần sau con có thể bắt đầu học ở trường
British! Như vậy, mẹ sẽ tiết kiệm được một mớ tiền học và sinh hoạt phí…
Rẹt… Rẹt!
Ầm!
Một dòng điện xoẹt ngang trên không trung, loé sáng bên
ngoài cửa sổ, chiếu thẳng vào khuôn mặt trắng nhợt của tôi…
Đến trường mới học… lại còn là trường nam sinh British…
Trời ơi… Trời ơi… Trời ơi!!!
Hu hu hu hu! Mẹ ngớ ngẩn của con ơi! Sao mẹ lại tự ý quyết
định mọi thứ thế? Con không đi học ở trường nam sinh British đâu! Con… con là con gái kia
mà!!!
Cứu tôi với!!!
Màn đêm đầy tiếng sấm tiếng sét, tiếng kêu thảm thiết của
tôi như treo lơ lửng trên bầu trời thành phố Saint
Roland , chập chờn… chập chờn…