13/4/12

Cô nàng xui xẻo (T2-C6)

Địa điểm:

Sân vận động trường Bristish

Nhân vật:

Thái Linh – Học sinh lớp 11 trường Maria
Giang Hựu Thần – Học sinh lớp 11 trường Bristish
An Vũ Phong – Học sinh ớp 11 trường Bristish
Ân Địa Nguyên – Học sinh ớp 11 trường Bristish
Nghiêm Ngôn – Học sinh ớp 11 trường Bristish
Kì Dực – Học sinh ớp 11 trường Bristish
Lâm Tử Hạo – Học sinh ớp 11 trường Bristish
An An – Học sinh lớp 11 trường Maria

LỜI THÌ THẦM CỦA ĐÓA HOA BÉ NHỎ

Nếu như có thể, con nguyện đi chiếc giày thủy tinh của nàng Lọ Lem,
Để tung tăng nhảy múa trước khi đồng hồ điểm 12 tiếng
Để khi nằm gọn trong vòng tay ấm áp của hoàng tử,
Con hiểu mình đã tìm ra báu vật vô giá của tình yêu.
Chúa đáp: Ta đã nghe thấy lời cầu nguyện của con.
Thế là, tôi phải đứng trước trăm ngàn con mắt tò mò dòm ngó,
Tôi choàng tỉnh hiểu ra:
Mình không phải là nàng công chúa mà chàng tìm kiếm
để ướm đôi giày thủy tinh...

oOo

Những cánh hoa hồng phấp phới bay theo gió, An Vũ Phong đi trong những cánh hoa đó, như một vị thiên thần. Cậu ấy nở một nụ cười, rồi nói:

- Quả nhiên là cậu

- A......... cậu không được bước qua...aaaaaaaa!

Đầu tôi đập mạnh xuống bàn học, đau đến nỗi nổ đom đóm mắt! Tôi lờ mờ mở đôi mắt của mình ra...

Giật mình! Mọi người với đôi mắt tròn vo, ngạc nhiên nhìn tôi. Hu hu hu ... Đã mấy ngày từ hôm ở ngoài biển về, những lời An Vũ Phong nói vẫn cứ đeo bám tôi không tha. Mấy ngày qua tôi cứ thấp tha thấp thỏm . Hắn ta lại cứ bơ đi, tỏ ra như không hề có chuyện gì xảy ra...

- Ai tìm cậu làm gì! – Lâm Tử Hạo vừa sượt ngang qua vai vửa trừng mắt với tôi. – Giang Hựu Thần! Tôi đang tìm các cậu đây!

Lâm Tử Hạo nói xong lấy ra một xấp giấy ghi danh đưa ra trước mặt Giang Hựu Thần. Giang Hựu Thần đang định cầm lấy thì bị Nghiêm Ngôn cản lại.

- Thôi nào, Giang Hựu THần, cậu phải ủng hộ cho hội thi thể thao trong trường chứ. – Lâm Tử Hạo giúi xấp giấy ghi danh lại gần mặt của Giang Hựu Thần hơn – Mình mong cậu đạt thành tích nổi trội hơn đấy...

Lâm Tử Hạo đang định nói thêm điều gì thì bị ánh mắt của Kì Dực chặn lại. Cậu ta cười trừ rồi dắt theo mấy tên tùy tùng của mình đi về phía An Vú Phong, mặt đầy vẻ nịnh bợ:

- Phong, thế nào? Cậu có muốn chứng tỏ mình trong hội thi thể thao lần này không?
Tôi nhìn hết sáu người, mỗi người một vẻ mặt khác nhau. Đều là sáu tướng quân của Bristish, nhưng thái độ cư xử với nhau lại khác thế? Sao Ân Địa Nguyên bọn họ luôn bảo vệ cho Giang Hựu Thần, xua Lâm Tử Hạo như xua ruồi muỗi? Sao An Vũ Phong cùng bốn người bọn họ giống thù hơn giống bạn? Sao Lâm Tử Hạo lại nhất mực cung kính tên Vũ Phong ác ma đó... Có quá nhiều dấu chấm hỏi đặt ra, xoay vòng trong đầu tôi theo quỹ đạo tròn, khiến tôi cảm thấy đau đầu, hoa mắt.

- Tôi ... – An Vũ Phong chiếu thẳng về phía tôi, khiến tôi thảng thốt thu người lại. – Tôi không có hứng!

Nói xong, cậu ta ôm quả bóng bước ra khỏi lớp, để lại Lâm Tử Hạo lúng túng không biết làm gì.
- Hơ hơ... hơ hơ... không còn gì nữa thì mình đi trước vậy. Nhớ ghi danh nhé! – Lâm Tử Hạo nhìn ba vị tướng quân còn lại, thấy họ không có ý ủng hộ mình, lập tức bước ra bên ngoài.

- Mấy hội thi lần trước, Lâm Tử Hạo đâu bao giờ chịu đưa giấy báo danh ra, lần này sao lại... – Kì Dực nhìn bóng của Lâm Tử Hạo đi khuất rồi, chép chép miệng, giọng nói đầy hoài nghi.

- Lần này, hắn ta có mưu mô gì chăng...? – Ân Địa Nguyên chống cằm, mắt kính xẹt qua một tia sáng.

- Không đâu. – Mọi người đang cảnh giác đề phòng thì Giang Hựu Thần lấy một tờ giấy ghi danh ra, rồi ngồi xuống điền vào. – Hội học sinh tổ chức hội thi thể thao, tất nhiên là mong muốn tất cả mọi người tích cực tham gia rồi.

- Hựu! – Ân Địa Nguyên đập mạnh tay mình lên trang giấy Hựu đang viết. – Chuyện này chúng ta phải suy nghĩ thêm, những gì không có lợi cho cậu, chúng ta phải cố gắng tránh xa.

Giang Hựu Thần nhẹ nhàng đẩy tay của cậu ta ra, ngước đầu lên cười:

- Nguyên, có thể sự việc không phức tạp như thế đâu. Lâm Tử Hạo cũng vì trường mới muốn mọi người tham gia! Hơn nữa mình rất thích cảm giác thành công sau khi cố gắng.

- Hựu... – Nghiêm Ngôn cũng muốn khuyên ngăn, nhưng Giang Hựu Thần nhìn Ngôn bằng ánh mắt tràn trề tự tin, Ngôn đành im lặng.

- Giang Hựu Thần... mình... – Tôi cũng không biết lấy đâu ra dũng cảm, mặc cho ánh mắt của Kì Dực nhắm thẳng vào tôi rất đáng sợ, tôi vẫn cất giọng gọi Giang Hựu Thần.

- Sao? – Giang Hựu Thần quay đầu nhìn tôi, không hiểu tôi đang định nói gì.

- Mình... mình ủng hộ cậu... – Đối diện với đôi mắt trong sáng của Giang Hựu Thần, tôi càng dứt khoát ủng hộ cậu ta. Có thể đối với Giang Hựu Thần, hội thi lần này mới làm cho cậu ấy vui lên.

- Thái Lăng, chúng ta cùng nhau cố gắng nhé! – Ánh mắt Giang Hựu Thần vừa nhẹ nhàng vừa quả quyết. Tôi dám khẳng định, cậu ấy nhất định sẽ thành công.

Thời gian hội thi thoắt cái đã vụt đến trong sự chờ đợi cũng như lo lắng của mọi người. Ông trời cũng đặc biệt ưu ái tặng cho mọi người một ngày nắng đẹp không một gợn mây. Từ sáng sớm tôi đã đi cùng Giang Hựu Thần đến nơi tập hợp, xem ra hôm nay cậu ta sẽ làm tiêu điểm của mọi người.

- Giang Hựu Thần! Tùng tùng tùng! Giang Hựu Thần!

- Ai là chàng trai đẹp nhất? Giang Hựu Thần! Ai là chàng trai khỏe nhất? Giang Hựu Thần!

- Hựu, cậu nghe thấy không? – Kì Dực lấy tay chỉ về phía sân vận động. – Cậu nghe đi kìa, mình đã nói rồi mà, hôm nay có đông con gái đấy!

- Ừ, các cậu đã có chuẩn bị hết rồi, đúng không? – Giang Hựu Thần chỉ cười hiền lành, nhìn Ân Địa Nguyên chớp chớp mắt.

- Ừ, phải, những gì cần chuẩn bị đã chuẩn bị hết rồi, không có vấn đề gì đâu. – Ân Địa Nguyên đưa tay chống cằm theo thói quen, chậm rãi nói.

Từng tứng tưng... tưng tưng tưng...

Từ xa đã nghe thấy tiếng nhạc của bài “ Hành khúc vận động viên” cũ như ông lão móm răng. Tiếp theo đó lại là câu nói lặp đi lặp lại nhiều lần: “Lễ khai mạc hội thi thể thao của trường nam sinh Bristish sắp bắt đầu, mời các bạn ổn định chỗ ngồi...”
Tôi cùng bốn chàng trai cao lớn đến sân vận động, từ xa đã nhìn thấy cờ bay phấp phới, nghe thấy tiếng ồn ào huyên náo, hình như phải có đến vạn người đang la hét ở đó.

Có thật là có nhiều nữ sinh đến vậy không...?

Tôi kiễng chân, nhìn qua khe hở của các chàng trai đi trước tôi... Ôi trời, cả sân vận động đứng chật ních toàn đội quân vịt giời! Bọn họ còn mặc những bộ đồ rất chi mát mẻ như đi du lịch hè. Không khí nóng bừng như lửa đốt dồn về lối ra vào sân vận động. Giang Hựu Thần chỉ mới vừa bước ra, bọn họ đã cố hết sức bình sinh nhảy một bài cổ động cuồng nhiệt hết cỡ!

- Xin mọi người trật tự, lễ khai mạc của chúng ta sắp chính thức bắt đầu rồi... – Một giọng nói có vẻ rất đắc ý phát ra từ loa phóng thanh: - Chào mọi người, mình là Lâm Tử Hạo, cám ơn các bạn nữ sinh cổ động viên xinh xắn đã nhận lời mời đến tham gia buổi lễ khai mạc hội thi thể thao trường Bristish hôm nay, cám ơn các bạn đã coi trọng chúng tôi...

Hai tay tôi đưa lên trán với nhìn đến chỗ của chủ tịch ngồi, quả nhiên là Lâm Tử Hạo đang hào hứng tay cầm micro, mắt hướng về chỗ chúng tôi.

Phiếu ghi danh, đội quân vịt giời... Tôi đã hiểu vì sao mấy hôm nay tên Hạo lại nhiệt tình kêu gọi ghi danh đến vậy! Quả là có ý đồ! Hắn ta nhất định muốn nhân dịp này để Giang Hựu Thần phải bẽ mặt.

- Ủng hộ An Vũ Phong! Ủng hộ An Vũ Phong!

Lâm Tử Hạo vẫn chưa dứt lời, hai bên tai tôi đã lùng bùng tiếng kêu gào của các cô gái.

Ôi trời! Không hiểu đội quân cổ động của An Vũ Phong cũng đến đây từ lúc nào. Bọn họ mặc những bộ quần áo màu sắc diêm dúa đứng trước chỗ chủ tịch, xếp thành một hàng ngang dài, nhất định là do Lâm Tử Hạo bày trò ra!

- Đề nghị mọi người nhiệt liệt đón mời vị hoàng tử đứng đầu Bristish của chúng ta Giang Hựu Thần ra sân!

Lâm Tử Hạo vừa nói xong, lũ con gái hám giai đẹp như bị tiêm thuốc, không tự kiềm chế được tâm trạng của mình, nhảy xổ ra, vừa chạy về phía chúng tôi vừa la hét inh trời.

Cơn sóng thần “nhiệt tình” của bọn họ làm tôi sợ đến hóa đá, tôi nhanh chóng nắm chặt lấy Giang Hựu Thần, không ngờ cậu ta vẫn tỉnh bơ cười như không có chuyện gì.

- Giang... Giang Hựu Thần... – Tôi bối rối nhìn vòng tròn bao quanh chúng tôi đang mỗi lúc một nhỏ lại. – Sao cậu không sợ vậy?

- À à ... – Giang Hựu Thần vẫn bình tĩnh vỗ vỗ vai tôi, khuôn mặt vẫn thanh thản nhìn tôi: - Mình có các cậu mà!

Tôi xỉu! Không biết nên nói cậu ta là điếc không sợ súng hay là quá tin tưởng vào chúng tôi. Nhưng quả lời nói của cậu ta làm quả tim đập thình thình của tôi trấn tĩnh trở lại. Nhưng tiếng hét của quân nữ tặc vẫn càng lúc càng gần hơn, tôi vẫn phải nắm chặt lấy tay của Giang Hựu Thần, chuẩn bị kéo cậu ta về phía sau lưng tôi bất kì lúc nào.

- Nguyên, làm sao đây? Hình như còn đông hơn dự kiến của chúng ta ... – Kì Dực đứng bên cạnh lúng túng nhìn Ân Địa Nguyên. – Ghê thật, chắc chắn là do tên “Hạo diều hâu” cố tình bày trò. Cái gì mà giấy mời gì đó, cốt để mình không thể làm chủ được!

Sắc mặt của Ân Địa Nguyên lạnh xuống, nhanh chóng lôi ra từ trong túi chiếc điện thoại.

- Alô, là mình đây. Trên bộ trên không cùng một lúc, nhanh lên!

Chỉ mấy lời nói đơn giản mà cứ như quân lệnh, Ân Địa Nguyên vừa tắt điện thoại, nhìn hai người còn lại ra hiệu, tất cả mọi người hiểu ý gật đầu.

Mấy tên này đang làm gì thế nhỉ? Ám hiệu gì chăng?


Ầm ầm ầm...

Tôi vẫn đang không hiểu chuyện gì, thì trên không trung phát ra tiếng động cơ inh tai nhức óc. Oái, không lẽ nào ông trời nổ sấm? Tôi cùng mọi người trên sân vận động nhất loạt ngước đầu nhìn lên, nhíu mắt nhìn về những chấm đen lúc ẩn lúc hiện ở phía chân trời, càng lúc càng gần, càng lúc càng to...

Phạch phạch phạch... Phạch phạch phạch...

Chớp mắt cái, mấy đốm đen đó đã đến trên không trung sân vận động. Luồng gió mạnh làm tôi không mở được mắt ra. Đương nhiên ngoài tiếng động cơ còn có cả tiếng hét của đội quân váy ngắn nữa.

Tôi cố gắng che tay trước mắt, miệng há hốc ra nhìn! Chấm đen nhỏ xíu ban nãy giờ đã là 7 chiếc trực thăng? Xoẹt xoẹt, cửa trực thăng mở ra, nguyên một đội không quân mấy chục người quần áo võ trang từ từ trèo xuống.

Kịch... kịch... kịch...

Tôi vẫn còn chưa kịp hoàn hồn thì bảy chiếc xe quân sự không hiểu từ đâu tiến vào trong sân vận động. Cửa xe mở ra, mấy chục tên cận vệ to lớn lập tức nhảy xuống. Nghiêm Ngôn đứng bên cạnh tôi, phất tay ra hiệu cho hai đội quân, cận vệ cùng không quân lập tức xếp thành bức tường người, ngăn cách đội quân váy ngắn cùng Giang Hựu Thần.

- Các cậu vất vả quá! – Giang Hựu Thần mỉm cười vẫy tay cùng thủ lĩnh hai đội quân.
Thì ra tất cả những người này đều là cận vệ của Giang Hựu Thần.

Đội quân váy ngắn nhìn thấy cảnh này thì sửng sốt đến hóa đá, nhưng bọn họ dù sao cũng là những chiến sĩ gan dạ kiên cường. Nhuệ khí không hề thuyên giảm, bọn họ vẫn tung cao những quả cầu, đóa hoa đủ màu sắc trên tay, mắt hướng về Giang Hựu Thần.

- Hựu, Hựu! Cậu thật là tuyệt!

- Chu choa, Hựu Hựu, trên cả tuyệt vời! Cố lên nhé!

- Hành động! – Ân Địa Nguyên hạ lệnh vào trong ống nghe điện thoại.

Chúng tôi lập tức trở thành tâm điểm của cả sân vận động. Hai đội quân nhanh chóng xếp thành một vòng tròn, ngăn đội quân váy ngắn ở bên ngoài! Giang Hựu Thần lại như một vị hoàng tử khí phách ngời ngời, vui mừng vẫy tay chào. Tiếng kêu thét vẫn
cứ như sóng biển từng đợt từng đợt vỗ vào bờ.

Xỉu... Tôi nhìn những gì đang diễn ra trước mắt, trán bắt đầu lấm tấm mồ hôi. Đây chính là những gì mà tiểu thuyết nói đến “Hoàng tử xuất mã, binh động trời xanh...”

- Hựu Hựu! Hựu Hựu! Chúng tôi muốn gặp Hựu Hựu! – Đám quân váy ngắn vẫn tiếp tục gào thét, mắt mở to lao người về phía trước, không hề e sợ bức tường vững chắc kia.

- Kế hoạch B, hành động! – Thủ lĩnh không quân lại ra hiệu lệnh, tất cả cận vệ lập tức mở rộng vòng ra bên ngoài, nhưng vẫn kín mít không để ai lọt vào trong. Đội quân váy ngắn ra sức phản kháng nhưng vẫn vô hiệu, cuối cùng vẫn bị đẩy ra mép rìa sân vận động.

Tôi quay người lại nhìn, một bóng người xuất hiện trong đám quân lính đó từ từ tiến vào sân vận động. Tôi dụi dụi mắt, căng to mắt mới nhìn rõ đó là An Vũ Phong!

Chúa ơi, lại là thằng cha sao chổi! Tôi bất lực đập tay lên trán. Quả nhiên đội quân diêm dúa trước đài chủ tịch cứ như ong vò vẽ tìm được hoa, ra sức vẫy tay vẫy hoa, la hét chạy về phía An Vũ Phong. Nhưng mà... không được... sao tôi lại bị cuốn vào bên trong thế này?

Cả sân vận động lập tức biến thành đại dương trong cơn bão! Ngay cả đứa vô can như tôi cũng bị cuốn phăng theo những cơn sóng của đại dương!

- Hội thi thể thao chính thức bắt đầu! – Trong cơn hỗn độn đó, tôi hình như nghe thấy tiếng phát ra từ loa phóng thanh...

***

Tôi không nhớ được mình đã lên được bờ sau khi bị những cơn sóng hung dữ đó như thế nào. Khi tôi phục hồi được chức năng của các nơ ron thần kinh, thì thấy mình biến thành cận vệ của Giang Hựu Thần từ lúc nào. Tôi rảo bước cùng cậu ta vào sân vận động sau khi đã thay xong bộ đồ khác.

- Ai đẹp trai nhất Bristish?

- Giang Hựu Thần.

- Ai giỏi giang nhất Bristish?

- Giang Hựu Thần.

Vừa mới đặt chân vào sân vận động, tiếng hô hét lập tức được phát ra, đồng thanh, đông điệu. Tôi nhìn quanh, phát hiện ra đội quân váy ngắn ban nãy, bây giờ đã ngồi ngay ngắn xung quanh, vẫy đủ các loại cở, biểu ngữ ủng hộ cho Giang Hựu Thần.

- Xin các cô gái xinh đẹp chú ý! – Một người cận vệ tay cầm loa điện nói lớn. – Bây giờ xin phát cho các bạn mỗi người một cây quạt, một chai nước, chỉ cần mọi người giữ gìn trật tự, đảm bảo có thể chứng kiến vị hoàng tử Bristish: Giang Hựu Thần thi đấu!
Người cận vệ này thật giỏi ăn nói! Đám quân váy ngắn lập tức vỗ tay tán đồng.

- Cậu ta là người chuyên dẹp loạn tàn quân váy ngắn, kinh nghiệm thương thuyết rất phong phú! – Ân Địa Nguyên nhìn thấy đội quân váy ngắn nghiêm chỉnh ngồi yên, cảm thấy vô cùng hài lòng.

- Giang Hựu Thần, cố lên! – Tôi cảm thấy mình nên nói gì đó, nhưng lại không nghĩ ra cái gì đặc biệt, chỉ biết nói những lời ngớ ngẩn như thế thôi vậy.

- Cám ơn! – Giang Hựu Thần quay đầu cười với tôi, phấn khích chạy ra phần sân thi nhảy cao.

Giang Hựu Thần sắc thái điềm tĩnh, bắt đầu lấy đà chạy, rồi nhảy lên. Trong tiếng la hét cổ vũ, cậu ấy như một con nai, nhẹ nhàng nhảy qua được sào.

- Hựu, cẩn thận! – Ân Địa Nguyên luôn luôn ở bên cạnh Giang Hựu Thần, nhắc nhở cậu ta.

- Được rồi, yên tâm đi. – Giang Hựu Thần vẫn thản nhiên cười, vẫy tay chào mọi người rồi đến nơi thi tiếp theo. Cả sân vận động náo nhiệt như nước sôi!

- Giang Hựu Thần, cố lên!

- Giang Hựu Thần tất thắng!

Những cô gái la hét như pháo nổ cách đó 500m khiến tôi phải ngạc nhiên. Thật không hiểu bọn họ sao có thể phát ra được âm lượng lớn đến như vậy...
Lúc mọi người đang ra sức hoan hô cho Giang Hựu Thần, tôi bỗng phát hiện ra được một bóng người vẻ mờ ám!

A! Chính là tên đó! Tùy tùng của Lâm Tử Hạo!

Tôi chỉ nhìn thấy tên mập lùn đó lén lén lút lút đi vào khu vực thi chạy. Bây giờ vẫn chưa đến giờ thi, hắn ta vào đó làm gì nhỉ? Lẽ nào đi khảo sát địa hình cho Lâm Tử Hạo sao?

Đầu óc tôi lóe lên một suy nghĩ. Tôi lập tức nhớ lại một cảnh tượng đáng ngờ khác...
Trước khi diễn ra cuộc thi, tôi đứng đằng sau tứ đại tướng quân, thấy được Lâm Tử
Hạo cùng tùy tùng của hắn đứng trước đài chủ tịch lầm rầm nói với nhau điều gì đó...
Lẽ nào... lẽ nào hai người bọn họ có âm mưu gì?

Giang Hựu Thần! Nghĩ đến đây tôi lập tức đứng dậy, len lén đi theo sau lưng hắn ta đến khu vực thi chạy.

Quả nhiên không nằm ngoài dự đoán của tôi, tên tùy tùng đó đến nơi, lôi ra những hòn đá lớn có nhỏ có đặt vào giữa đường chạy...

A! Tôi hiểu rồi! Hắn ta nhất định muốn gây trở ngại cho Giang Hựu Thần!

Tôi đã phát hiện ra bí mật này, bĩu môi: Hừ, âm mưu của các người bị bại lộ rồi! Thái Linh ta nhất định cho âm mưu của các người bị phá sản!

Tôi im lặng đợi cho tên tùy tùng đó hoàn thành xong nhiệm vụ. Hắn để mấy cục đá vào đường chạy của Giang Hựu Thần, khoái chí cười khẩy mấy tiếng rồi bỏ đi.

Tôi lập tức chạy đến, không chút chần chừ chuyển hết các cục đá đi. Suy nghĩ một lát tôi đem hết chúng chuyển sang đường chạy của Lâm Tử Hạo.

Tôi vô cùng đắc ý quay người rời khỏi. Vừa đi được không xa tôi cảm thấy không an tâm quay đầu lại kiểm tra. Cái gì? Tên tùy tùng đó không biết đã quay lại từ lúc nào, lại đem những cục đá đó chuyển về vị trí cũ.

Tôi đang chuẩn bị quay về chỗ thi chạy, không ngờ ...

Pằng...

Tiếng súng báo hiệu bắt đầu cuộc thi chạy 800m được phát ra, Giang Hựu Thần đã như tên bắn khỏi cung, lao vút ra đằng trước!

Nhìn thấy Giang Hựu Thần đã chạy đến khúc quanh rồi, tôi vội đến nhảy dựng lên.

Không kịp nữa rồi!

- Ha ha ha ha ... – Tên tùy tùng của Lâm Tử Hạo đứng ở bên cạnh nhìn thấy tôi sốt ruột như kiến trong chảo nóng, bèn cười phá lên trơ trẽn!

Tôi tức giận trừng mắt nhìn hắn ta, nhưng hòn đá đó sẽ không thể vì thế mà biến mất được!

Làm sao đây, làm sao đây?

Giang Hựu Thần chạy nhanh như tia điện, luôn luôn dẫn đầu trong đường đua. Đứng thứ hai lại là tên Lâm Tử Hạo, khuôn mặt hắn đỏ bừng, nín thở, ra vẻ cố gắng quyết đấu đến cùng.

- Cố lên!

Tiếng hò hét của mọi người vừa phát ra, trên đường chạy bắt đầu có thay đổi. Không hiểu từ lúc nào mà Lâm Tử Hạo đã sánh vai cùng Giang Hựu Thần! Tốc độ của hai người lúc này ngang nhau, tôi nhìn thấy họ cứ như đang vai kề vai chạy vậy!
Lâm Tử Hạo và Giang Hựu Thần chuẩn bị quẹo!

Khúc quanh trên đường chạy này vẫn thường là nơi mấu chốt để phân định thắng thua. Nhưng mà ... Giang Hựu Thần đầu ngẩng cao, thần thái thản nhiên, Lâm Tử Hạo nín thở, dốc sức đuổi theo, tốc độ hai người vẫn không cách biệt nhau mấy!

Tôi nhìn thấy Giang Hựu Thần chạy mỗi lúc một gần, trong lòng lo lắng như bị lửa đốt, nhắm tịt mắt lại không dám chứng kiến chuyện sắp xảy ra...

- Ha ha ha ... Ha ha ha ... – Đột nhiên, bên cạnh tôi nổ ra một tràng cười như sấm. Tôi mở mắt nhìn, tên tùy tùng đó đã đứng bên cạnh tôi từ lúc nào. Nhìn thấy Giang Hựu Thần đã quẹo đi, tiếp theo sẽ rơi vào cái bẫy của hắn sắp đặt, khỏi nói trông hắn vui vẻ đến mức nào!

Tôi giận dữ trừng mắt nhìn hắn, quay đầu nhìn về phía đường đua. Bỗng ...

Trên đường đua mọi người đang gắng sức lao về đích. Một bóng người té xuống!

- A ha ha ha ... – Tôi dán mắt vào đường chạy, bỗng hiểu ra điều gì bèn phá lên cười! Giọng cười của tôi còn khủng khiếp hơn của tên mập lùn đó, tôi có thể cảm nhận được hắn ta đang bối rối không hiểu chuyện gì xảy ra. Nhìn thấy thái độ ngơ ngác của hắn, tôi cười càng lớn hơn!

- Oa! Giang Hựu Thần, thiên hạ đệ nhất!

Giang Hựu Thần lao vút đến điểm cuối, cả sân vận động nổ tung lên bằng những tiếng kêu hét, lờ mờ trong đó là tiếng tên mập lùn xin lỗi Lâm Tử Hạo:

- Ngài trợ lý... ngài, ngài cướp đường chạy làm gì ... ... Em, em, em không cố ý làm thế... Rõ ràng em để ở... Không ngờ... Ôi, đúng là người tính không bằng trời tính...
Tôi tặc lưỡi lắc đầu... Phật đã nói rồi: “Nhân nào quả ấy, gieo phúc gặp phúc, gieo họa, chuốc họa vào thân.”
Trời! Ngày thứ hai vừa mới đến cổng trường Bristish, tôi đã nghe thấy tiếng gào thét như cơn địa chấn. Khi đến sân vận động, tôi mới thật sự bị choáng! Đám con gái mê trai đẹp liên tục kêu tên của Giang Hựu Thần, ra sức quơ những quả cầu màu sắc cùng những đóa hoa trên tay.

Hôm nay sao thế nhỉ? Con gái còn nhiều hơn hôm qua đến bốn, năm lần!

Ân Địa Nguyên tối sầm mặt gọi một cú điện thoại, năm phút sau có thêm mấy chiếc xe quân đội. Hôm nay đội bảo vệ phải nhiều gấp đôi hôm qua, nhưng tôi vẫn lo lắng không yên.

- Hựu, cậu ở đây nghỉ ngơi. – Ân Địa Nguyên kéo Hựu vào phòng nghỉ của vận động viên, rồi bước ra ngoài trấn an tình hình.

- Thôi tiêu rồi. – Giang Hựu Thầnn gõ gõ đầu mình, đứng lên đi về phía cửa. – Giày đá bóng mình quên đem theo rồi, đang ở trên xe.

- Đợi đã! – Tôi bước một bước đến trước mặt cậu ta. – Để mình đi lấy, cậu nhất nhất không được bước ra ngoài.

- Ừ! Được! – Giang Hựu Thần gật đầu với tôi.

Quả nhiên là người có tiền, giày của Giang Hựu Thần toàn là những đôi NIKE hoặc ADIDAS mà tôi chưa bao giờ được ngắm, chứ đừng mơ động đến! Tôi đi về phía phòng nghỉ, vừa nhìn túi đựng giày vừa lẩm nhẩm: Nếu mà có một đôi, mình sẽ bán đi. Có thể đổi được nguyên nồi bánh bao thơm phức, chén cho đã đời.

- Chúng ta mau vào trong đi…

Tôi vừa mới bước đến cửa phòng nghỉ, thì nghe thấy tiếng con gái ở bên ngoài!
Sao lại có con gái ở đây nhỉ?

- Hoàng tử… Giang Hựu Thần… - Một giọng nói lắp bắp vọng lại từ lối hành lang.
Không hay rồi! Giang Hựu Thần gặp nguy hiểm! Tôi không kịp suy nghĩ gì thêm, lao vào bên trong. Có hai nữ sinh đang ôm hoa, ngạc nhiên quay lại nhìn tôi, cứ như tôi là người ngoài hành tinh mới đáp xuống địa cầu.

- Giang Hựu Thần đã đi ra ngoài sân rồi! – Cái khó ló cái khôn, tôi lập tức nhảy ra trước mặt đám con gái, hai tay chắp lại, hét lớn lên.

- Ủa… vậy sao? – Hai nữ sinh tỏ thái độ thất vọng, rồi nhìn nhau đầy ngụ ý, phi như tên bắn biến mất khỏi chỗ đang đứng. Bọn họ không đi tham gia Thế vận hội quả là đáng tiếc quá!

Nguy hiểm quá! Gỡ bỏ cánh báo!

Tôi vẫn còn tinh thần bất định mở cửa phòng bước vào. Mới đẩy cửa ra, vẫn chưa kịp nhìn thấy Giang Hựu Thần bên trong thì…

- Giang Hựu Thần! Giang Hựu Thần!

- A! Hoàng tử quả nhiên là ở trong này! U ra ha ha!

Sau lưng tôi nổi lên những tiếng kêu điếc tai!

- Thái Lăng! – Giang Hựu Thần bị những cô gái đứng ở cửa làm sợ đến xanh mặt, cậu ta lo lắng nhìn tôi, ánh mắt khẩn cầu sự giúp đỡ!

- Tránh ra! – Có thể là nhờ ánh mắt thiết tha của Giang Hựu Thần, tôi bỗng cảm thấy mình lòng đầy dũng cảm, dùng ánh mắt kinh dị của khủng long quắc mắt lên với đám con gái đáng ghét kia: - Các cô cút ra ngoài cho tôi!

A!

Đám con gái bị ánh mắt khủng bố của tôi làm sợ thót tim. Nhân lúc bọn họ vẫn chưa kịp hoàn hồn, tôi tiếp tục phát huy thần uy của mình, đẩy hết bọn họ ra ngoài cửa:

- Đi ra! Đi ra hết mau!

Ầm!

Cánh cửa cuối cùng cũng đã đóng sầm lại trong sự cố gắng của tôi. Cả thế giới phút chốc trở nên yên ắng lại!

Tôi vuốt mồ hôi trên trán mình, quay đầu nhìn Giang Hựu Thần. Cậu ấy nhìn tôi bằng ánh mắt vô cùng biết ơn, mắt long lanh hai giọt nước.

- Cám ơn cậu! Thái Lăng! – Giang Hựu Thần vừa nói vừa bước lại gần tôi. Cậu ấy… cậu ấy nhẹ nhàng ôm chặt lấy tôi.

Két két!

Hình như tôi nghe thấy tiếng động gì thì phải? Nhưng vì vẫn còn cảm động trước cử chỉ của Giang Hựu Thần nên đầu óc tôi rỗng tuếch, không nghĩ được gì hơn. Tôi ngơ ngác nhìn cậu ta, không dám tin những gì vừa xảy ra với mình.

Ầm ầm!

- Mở cửa ra! – Bên ngoài vọng lại tiếng của Ân Địa Nguyên, tôi vội vàng đi ra mở cửa. Kì Dực, Nghiêm Ngôn cũng cùng nhau bước vào, nét mặt vô cùng nghiêm nghị.

- Hựu, hôm nay không thi đấu, tình hình bên ngoài đã ngoài tầm kiểm soát rồi. – Nghiêm Ngôn bình tĩnh khuyên Giang Hựu Thần.

- Không đến nỗi nghiêm trọng thế chứ? Hôm qua không phải rất ổn đó sao? Hôm nay… - Giang Hựu Thần cố gắng thuyết phục.

- Hựu, cậu muốn vận động, bọn mình sẽ đi cùng cậu đến phòng tập thể hình, hay đi bơi gì đó cũng được! – Kì Dực cướp lời Giang Hựu Thần.

Giang Hựu Thân đang muốn nói gì lại bị chặn lại, cuối cùng đành phải gật đầu:

- Thôi được.

- Tại sao lại bỏ cuộc như vậy? – Nhìn ánh mắt thất vọng của Giang Hựu Thần, tôi bỗng buột miệng hỏi như vậy.

Cả ba chàng “ma vương” lập tức quắc mắt nhìn tôi, Giang Hựu Thần cười với tôi:

- Thái Lăng, mình biết cậu sẽ ủng hộ mình mà…

Tôi đang định nói “Đúng vậy, mình sẽ mãi mãi ủng hộ cậu”, tôi rất muốn được nhìn thấy ánh mắt vui vẻ của cậu ta, nhưng tôi cũng biết không thể xem thường tình hình hiện tại, lỡ để chuyện gì xảy ra, Giang Hựu Thần sẽ phải…

- Hì hì, Nguyên, mình đi cùng các cậu… Nhưng ngày mai mình nhất định phải tham gia thi đấu.

- Hựu, không phải đã nói là không tham gia rồi sao?

- Ừ. – Giang Hựu Thần gật đầu cười, rồi quay qua nhìn tôi. – Nhưng mình cũng đã hứa với Thái Lăng sẽ kiên trì đến cùng.

Tôi nhìn thấy ba đường xẹt lửa chiếu thẳng vào tôi – kẻ mang tội danh “hại bạn”. Hu hu hu… Chúa ơi, mau cho con một cuộn băng keo, để con dán kín miệng mình lại!
Hội thi thể thao đã bước qua ngày cuối cùng, hai hôm vừa rồi quả là cực nhọc. Thật không ngờ làm cận vệ của những người đẹp trai thật không dễ chút nào. Lấy tiền của người ta rồi lại phải bảo vệ cho người ta. Xem ra trong ngày cuối cùng này tôi lại càng không thể khinh suất.

Nhưng mà, chỉ mới vừa bước vào trường, tôi đã nhìn thấy một nhóm người vây quanh tờ quảng cáo dán trên bảng. Mọi người không đến sân vận động mà lại chạy đến đây? Tôi tò mò đến xem thử thì thấy một tấm ảnh to thật to, trên đó hai chữ không to không kém:

Hành vi mờ ám?

Bên… bên trái là mặt của tôi, bên phải là mặt của Giang Hựu Thần; phía dưới là một tấm ảnh hoàn chỉnh, đó là tấm ảnh ngày hôm qua ở trong phòng nghỉ ngơi, Giang Hựu Thần đang ôm choàng lấy tôi.

Ầm!

Tôi có cảm giác bầu trời đã đổ sụp xuống.

Ngay lúc tôi cảm thấy trời đất quay cuồng thì nghe thấy tiếng của ai đó:

- Giang Hựu Thần đến rồi!

Mọi người lập tức yên ắng lại, muôn vàn con mắt quay ra ngoài nhìn. Quả nhiên, tứ đại tướng quân vẫn thản nhiên, ngang nhiên bước đến!

- Giang Hựu Thân, hèn gì mà cậu không thích con gái, cậu định giải thích gì về tấm ảnh này đây?

- Hoàng tử của British sao lại có thể có chuyện kì lạ như thế được! Chuyện này là thật à?

Nhìn thấy Giang Hựu Thần, tất cả mọi người bỗng ồn ào lên như cái chợ vỡ. Ai cũng nhoài người lên phía trước…

- À… chuyện này thì có gì lạ đâu? – Giang Hựu Thần tò mò quay lại nhìn ba ông bạn mình.

- Hmm… - Kì Dực tỏ ra rất giận dữ trước tấm ảnh, tay nắm chặt thành nắm đấm.
Ân Địa Nguyên vừa định rút điện thoại ra gọi đội cận vệ đến để bảo vệ cho Giang Hựu Thần thì một giọng nói bỗng vang lên từ bên ngoài:

- Mọi người đừng có tin vào những lời đồn bậy. – Đám người lập tức rẽ ra một lối đi, kẻ phát ngôn không ngờ lại là Lâm Tử Hạo. Tôi ngơ ngác nhìn lên trời, mặt trời mọc từ đằng tây rồi sao? Hắn ta sao lại tốt bụng giải vây cho Giang Hựu Thần như vậy?
Giang Hựu Thần, ngày thi đấu cuối cùng có được sự động viên tích cực như vậy, cậu phải cố gắng hết sức nhé! – Lâm Tử Hạo cười nham hiểm, tôi chỉ muốn cắn hắn một phát cho ngỏm củ tỏi luôn. Hắn ta nói với Hựu một cách đầy khiêu khích, ai nghe cũng biết hắn ta không hề có ý tốt nào cả.

- Ừ! Cậu cũng cố gắng nhé! – Giang Hựu Thần vẫn điềm nhiên như không, không ngờ cậu ấy lại còn cười vô cùng thân thiện vẫy tay chào Lâm Tử Hạo.

Đột nhiên nụ cười gian ác của Lâm Tử Hạo biến mất, thay vào đó là một nụ cười gượng gạo, làm cho lỗ mũi diều hâu của hắn càng bị kéo dài hơn.
Hừ, hẹn gặp lại lúc thi đấu, chứ biết ai thắng ai thua đâu!

- Giang Hựu Thần, cậu không sao chứ? – Đợi mọi người lũ lượt kéo về sân vận động, tôi mới bước đến trước mặt bốn người bọn họ.

Giang Hựu Thần vẫn chưa kịp mở lời, Kì Dực đã nhảy cẫng lên:

- Hai cậu sao mà bất cẩn đến như thế? Để người ta đồn thổi chuyện chẳng hay ho gì còn nói không sao, sao lại để chúng chụp được hình?

- Dực! Bình tĩnh lại đi! – Ân Địa Nguyên đứng bên cạnh liếc Kì Dực một cái. Tôi thật ngưỡng mộ cậu ta, trong những lúc dầu sôi lửa bỏng thế này mà vẫn điềm tĩnh như thường.

- Nhưng mà… - Nghe thấy Ân Địa Nguyên nói xong Kì Dực vẫn nóng như lửa, quả nhiên tên giống hệt như người.

- À… - Giang Hựu Thần nãy giờ vẫn im lặng không nói gì, đột nhiên lên tiếng. Tất cả mọi người đều lo lắng nhìn cậu ấy, dù sao cậu ta cũng là nhân vật chính, có khi nào cậu ta bị suy sụp vì chuyện này không nhỉ?

Tim tôi lúc này như treo lơ lửng trên không:

- Không được! Giang Hựu Thần! Cậu nhất định phải kiên cường!

Giang Hựu Thần đột nhiên quay đầu lại, nhìn tôi nở một nụ cười rạng rỡ, tôi ngơ ngẩn nhìn hàm răng trắng đều, còn đôi mắt đen láy nữa, trong lòng xốn xang khó ta.
Giang Hựu Thần im lặng một lúc, rồi nhẹ nhàng nói:

- Góc chụp tấm ảnh không đẹp chút nào, không chuyên nghiệp.

Cả hội ngất xỉu…
Cả một buổi sáng yên ả trôi qua, không có chuyện gì xảy ra cả, nhưng chúng tôi vẫn có cảm giác phong ba bão táp đang rình rập đâu đó, khiến trong lòng khó chịu như có kiến bò. Cuối cùng, hội thi thể thao cũng đến lúc kết thúc, khán đài được bố trí lại thành nơi trao thưởng. Huy chương, hoa, dải lụa đỏ đều để sẵn trên đó. Hiệu trưởng, thầy giáo thể dục cùng một vài quan khách cũng đã đến sẵn chuẩn bị phát thưởng.

- Tôi xin công bố, quán quân hội thi thể thao lần này là Giang Hựu Thần! Tiếp theo, xin mời quán quân lên có đôi lời phát biểu! – Lâm Tử Hạo nói vào micro, tuy hắn ta ráng cười nhưng cái mặt thì dài thườn thượt còn hơn mặt ngựa.

- Chua choa!

- Giang Hựu Thần! Vô địch! Giang Hựu Thần! Vô địch!

Các cổ động viên ở bên dưới lập tức hét vang như sấm dậy, rung động cả đất trời!

- Lần thi này, chúng ta đã thể hiện được tinh thần Olympic của trường nam sinh British! Các bạn đã thể hiện được phong cách thi đấu, khả năng thi đấu… - Lâm Tử Hạo tiếp tục bài phát biểu của mình. Có thể hắn ta đã thua tâm phục khẩu phục, không đả động gì đến chuyện phân tài cao thấp nữa.

Nhìn thấy Giang Hựu Thần phong độ lẫm liệt ra nhận huy chương, tôi đứng dưới cổ vũ đến tê liệt hết tay mình.

- Đối với quán quân lần này, chúng ta còn có một sự bất ngờ khác nữa! - Giang Hựu
Thần đang chuẩn bị đi xuống, Lâm Tử Hạo cười nham hiểm, nói lớn.
Bất ngờ khác?

Tim tôi lập tức đập thình thình, Ân Địa Nguyên, Kì Dực cùng Nghiêm Ngôn nhìn nhau nháy mắt.

- Quán quân hội thi thể thao cũng là niềm tự hào của British, hội học sinh chúng ta cũng đồng ý nhận chút lòng thành của trường bạn là trường Maria. Họ muốn chuẩn bị một món quà đặc biệt để dành tặng cho quán quân! Đó chính là cái ôm chúc mừng của đại diện trường nữ sinh Maria!

Đại diện trường Maria? Cái ôm chúc mừng?

Tôi cùng tam đại tướng quân nghe xong câu nói này thì khuôn mặt tối sầm lại như Bao Công tái thế. Lâm Tử Hạo thì rạng rỡ như mặt trời hừng đông.

- A! Tôi muốn được ôm anh Hựu! – Mấy cô nàng ở bên dưới thấy cơ hội tốt như vậy, lập tức nháo nhào cả lên. Cả sân vận động bỗng như bãi chiến trường, bom đạn nổ tứ tung, mọi thứ đều trở nên bát nháo!

Tin này cứ như bom nổ ngang tai, cả đầu tôi trở nên nặng trịch. Nếu để Giang Hựu
Thần ôm nữ sinh, bí mật của Giang Hựu Thần xem như bị bại lộ trước mặt mọi người rồi. Không được! Tôi nhất định phải ngăn cản chuyện này. Nghĩ đến đây tôi lập tức đứng lên, tách đám người ra, bước vào phòng nghỉ phía sau hội trường…

Tôi không lãng phí một giây phút nào, vội vã đẩy cửa bước vào trong, bỗng nhìn thấy một cô gái đang ôm bó hoa lúng túng đi qua đi lại trong phòng.

- Bạn gì này! Lát nữa bạn sẽ lên lễ đài đúng không? – Tôi nhanh như tên bắn lao ra phía sau cô gái, nắm chặt lấy tay cô ta.

Cô gái ngạc nhiên nhìn tôi, cứ như nhìn quái vật ngoài hành tinh. Nhưng mà người ngạc nhiên hơn có lẽ lại là tôi. Cô gái đó không là ai khác, chính là hoa khôi của trường Maria, kẻ địch của tôi Bùi An An!

Ôi! Trời đất phù hộ, cô ta không nhận ra tôi. Tôi cố gắng trấn tĩnh lại, cố tỏ ra là một người đầy phong độ, nhìn cô ta cười:

- Bạn gì này, tôi cũng là thành viên trong bảng Topten của British đấy!

Các nàng trường Maria đều có một căn bệnh chung, chỉ yêu những chàng trai trong bảng Topten của trường British! Tôi đành hi sinh chút cá nhân, cứu lấy Giang Hựu Thần!

Không ngờ Bùi An An lại nhếch mép cười:

- Cậu là Thái Lăng chứ gì? Hơ hơ, không tự soi lại mình trong gương đi, cậu mà cũng đòi so với hoàng tử của người ta sao? Tránh ra! – Nói xong cô ta hất tay tôi ra một cách vô tình, tiếp tục dõi mắt nhìn ra sân khấu.

- Bạn gì này, thật ra…

- Thôi đủ rồi, đừng có làm phiền tôi nữa, tôi còn phải đợi lên sân khấu để ôm Giang Hựu Thần! – Chưa để tôi nói hết câu, Bùi An An đến nhìn cũng không nhìn, đưa tay quơ quơ, ra hiệu cho tôi biến đi!

Hừ hừ… lòng tự trọng nhỏ bé và yếu ớt của tôi bị chà đạp thê thảm! Nếu như Bùi An
An đã không nghe lời cảnh báo của tôi, vậy thì…

Rầm!

Tôi chạy nhanh ra khỏi phòng, đóng sầm cửa lại, rồi khoá chốt bên ngoài.

- Ối! Mở cửa! Mở cửa! Mau thả tôi ra!

Bùi An An cố sức đập vào cánh cửa, hét toáng lên. Tôi không có thời gian nghĩ ngợi nhiều, nhìn lại cánh cửa bị khoá, rồi rảo bước về phía sân khấu.

- Tiếp theo xin mời đại diện trường Maria ra sân khấu! – Bên ngoài vọng lại tiếng của Lâm Tử Hạo.

- Giang Hựu Thần! Giang Hựu Thần!

Tiếng kêu hét bên dưới làm tôi suýt nổ màng nhĩ.

Tim tôi cứ như bị kiến đốt ong đốt, nóng rát trong lồng ngực. Đến nước này cũng không còn cách nào khác nữa, chuyện trước mắt tôi phải làm là diễn cho xong vở kịch này! Nghĩ đến đây, tôi thay bộ đồ con gái, tháo cặp mắt kiếng trên mặt ra, để mái tóc xuống dưới trán của mình.

Hình như là ổn rồi! Tôi trấn tĩnh mình lại, hít thật sâu, rồi chạy như bay ra khán đài!
Tôi mới vừa bước ra, có cảm giác suýt bị xuyên chết tươi bởi ánh mắt sắc như dao của đám con gái bên dưới!

Lâm Tử Hạo đứng gần tôi nhất. Tôi lén lút ngẩng đầu lên nhìn hắn song chỉ thấy ánh mắt hắn đang vô cùng đắc ý. Bởi vì quá đắc ý nên hắn không phát hiện ra người đứng trên khán đài không phải là Bùi An An, mà là tôi.

Giang Hựu Thần có vẻ hơi sợ hãi, nhưng khi nhìn thấy tôi cậu ta đã thay đổi 180 độ.
Ánh mắt đang tối sầm bỗng mở to xán lạn, cả người cũng sướng đến phát run lên!

Hả?!... Cậu ta sao lại kích động như thế? Lẽ nào là vì tôi?

Nghĩ đoạn, cả khuôn mặt tôi đỏ ửng…

Thái Linh! Đến lúc này mà mày còn mắc cỡ sao…

- Nào, hãy để quán quân của chúng ta đón nhận cái ôm chúc mừng nào! – Không để tôi kịp nghĩ bâng quơ, Lâm Tử Hạo vui sướng reo hò, hắn ta cầm cái loa ra sức gào thét, thích thú đến mức tưởng như người sắp được ôm là hắn vậy. – Chúc ta hãy cùng nhau chứng kiến thời khắc đặt biệt này…

- Oa, ôm đi! Ôm đi! Ôm đi nào!

Rào rào rào… Rào rào rào…

Bên dưới khán đài vang dậy tiếng hô hào cổ động của mọi người.

Dưới sự cổ vũ nhiệt tình của khán giả, tôi từ từ tiến về phía Giang Hựu Thần. Ánh nắng mặt trời đẹp rực rỡ chiếu thẳng lên người của Giang Hựu Thần, khiến cậu ấy lấp lánh như một vị thiên sứ. Tôi nhìn thấy Giang Hựu Thần đầy quyến rũ như vậy, tim đập loạn xạ chực nhảy ra ngoài. Ánh mắt hiền hoà của Giang Hựu Thần lướt nhẹ lên mái tóc tôi, đôi vai tôi, cuối cùng dừng ở cặp mắt…

Cậu ấy nhìn tôi chăm chú, hình như lúc này, cả thế giới chỉ còn lại đúng hai chúng tôi…

Tim tôi dường như không còn đập nữa, tôi ngơ ngác nhìn cậu ấy đang tiếng dần lên phía trước:

- Tiểu Thái, chúng ta lại gặp nhau rồi…

Cậu ấy nhìn tôi mỉm cười, đưa tay lên, đôi tay khoác qua vai tôi nhẹ nhàng êm ả, tôi cũng từ từ đứng sát lại… Chúng tôi nhích lại gần hơn, gần hơn…

Và chúng tôi ôm lấy nhau thân thiết…



Cả sân vận động không một tiếng kêu, tất cả đều yên ắng. Tim tôi ban nãy ngừng đập, trong phút chốc lại đập loạn xạ, khiến mạch máu cứ như sắp vụt lên không trung.

Thịch thịch thịch thịch…

Thời gian chậm chạp trôi qua, cứ như đã mấy thế kỉ rồi. Tôi ngửi thấy mùi hương trên người Giang Hựu Thần, cảm nhận một niềm hạnh phúc khó tả, hạnh phúc đến quên cả tên của chính mình!

Bỗng nhiên, tôi ý thức lại được mình đang đứng trên khán đài, bên dưới đang có rất nhiều người nhìn tôi. Không được, nghĩ tới đây, tôi như bị điện giật bắn ra, đứng nhìn Giang Hựu Thần đang đứng trước mặt mình.

- Đợi đã… - Lâm Tử Hạo mắt trợn ngược, miệng há to chạy vụt qua xem, thái độ hết sức kì lạ, cứ như vừa không dám tin vừa không cam lòng. Mắt hắn lại vừa xoẹt qua một ý đồ đen tối.

- Sao lại nhanh như thế! Nếu như đã là cái ôm chúc mừng, vậy thì nên lâu một chút! Ôm nhau lại một cái dài cỡ năm phút đi nào!

- Được thôi! – Tôi nghe thấy lời của Lâm Tử Hạo, tôi bối rối không biết trả lời ra sao thì Giang Hựu Thần đã vui vẻ gật đầu. Cậu ta bước đến trước mặt tôi, chủ động đưa tay kéo tôi vào lòng!

- Rất vui được gặp lại cậu! Như thế này thật là hay! – Giọng nói Giang Hựu Thần nhẹ nhàng êm ái lướt qua tai tôi.

Tiêu rồi, tiêu rồi! Tim tôi sắp phóng ra ngoài rồi!

- Tim cậu sao lại đập mạnh thế? – Giang Hựu Thần ôm tôi trong lòng, lại nhỏ nhẹ nói thầm với tôi như nói với một đứa trẻ. Sao cậu ấy lại biết được tôi đang bối rối nên tim đập mạnh?

Tôi nhanh chóng đẩy Giang Hựu Thần ra, không dám nhìn cậu ấy.

- Các cậu… các cậu… - Miệng Lâm Tử Hạo tròn như quả trứng đặt trước micro, đột nhiên hắn nghĩ ra cái gì đó. – Xem ra, hoàng tử British của chúng ta không có hứng thú với con gái, sao lại đẩy cô ấy ra như thế! Lẽ nào tấm hình mờ ám kia lại là sự thật…

Rõ ràng là tôi đẩy Giang Hựu Thần ra, hắn ta lại đi nói ngược lại. Tên tiểu nhân này… Tôi tức giận quắc mắt nhìn sang, thấy hắn ta đang cười đắc ý.

- Phải rồi, hình như sáng nay có thấy một tấm hình kì lạ…

- Giang Hựu Thần không phải đúng như lời đồn chứ, có ý thích kì dị…
Khán giả bên dưới nghe Lâm Tử Hạo nói xong, bắt đầu xì xầm to nhỏ. Tiêu rồi, nếu cứ để như thế, lời đồn sẽ thành sự thật mất thôi!

- Ban đầu không định nói với mọi người, nhưng bây giờ đã như thế này rồi không thể không nói được! – Giọng Ân Địa Nguyên phát ra từ loa phóng thanh. – Đầu tiên, vô cùng cảm ơn hội học sinh đã cho Giang Hựu Thần một cơ hội như hôm nay, tôi xin được thay mặt cho Giang Hựu Thần, công bố với mọi người một tin: Cô gái này chính là bạn gái của Giang Hựu Thần!

Bạn gái…

Bạn gái?

Bạn gái?

Mắt trợn tròn, miệng há hốc, tôi ngước đầu lên nhìn Ân Địa Nguyên đang nghiêm trang đứng nói vào micro. Dáng vẻ cậu ra như muốn nói mọi chuyện đều rất rõ ràng. Tôi quay đầu lại nhìn Giang Hựu Thần. Ôi trời, cậu ta dùng một ánh mắt đẹp mê người đáp lại rồi cười với tôi!

Lâm Tử Hạo “diều hâu” thì thất vọng, Ân Địa Nguyên thì nói chắc như đinh đóng cột, Giang Hựu Thần thì vui sướng tột độ, còn các cô nàng “vịt bầu” đang hò hét đến khản cổ ở bên dưới… Còn có cả An Vũ Phong đang đứng trong đám người kia… cậu ta nhìn tôi một cách khó hiểu, làm tôi không dám nhìn lại…

Tôi dường như không còn nghe thấy tiếng động ầm ĩ xung quanh nữa. Tôi đứng nghệt ra giữa những ánh mắt “thù địch” của mọi người, người từ từ mê man đi…

Tôi, Thái Linh…

Là người bị Chúa bỏ quên…
Không ngờ lại trở thành bạn gái của Hoàng tử British!
Chúa ơi, con đâu có cầu xin Người, tại sao Người cứ đùa cợt con vậy?

Tôi không phải đang nằm mơ chứ…

Tại sao người khóc, con cũng phải xót xa rơi lệ?
Tại sao người buồn, lại bắt con bóng lẻ đơn côi
Người không vui, con nhận thư tình sai địa chỉ?
Con trăm ngàn lần hỏi: Tại sao hỡi Chúa ơi,
Cuộc sống đắng cay làm sao con đối mặt?

Chúa lặng im

Chúa toàn năng khẽ nhấc ngón tay lên,
Duyên kì ngộ phải trăm cay nghìn đắng.
Lẽ nào con phải như Mộc Lan suốt đời giấu mình bên hoàng tử?
Con đâu đủ sức kìm lòng đón nhận sự yêu thương?
Lẽ nào vận xui mãi theo con như hình như bóng?
Con trăm ngàn lần hỏi: Lẽ nào hỡi Chúa ơi,
Lẽ nào con không đáng để người cứu rỗi?

Chúa lặng im
Nhẹ nhàng mấp máy môi,
Chờ phần hai sẽ cho con lời giải đáp!