Địa điểm:
Trên xe BMW
Nhân vật:
Anna – học sinh lớp 11 trường Maria.
Trên xe BMW
Nhân vật:
Anna – học sinh lớp 11 trường Maria.
LỜI THÌ THẦM CỦA ĐÓA HOA BÉ NHỎ
Chúa luôn ẩn mình
Che chở và đem lại điều tốt lành
Cho các con chiên của mình
Liệu có người nào bị Chúa bỏ quên không?
Chúa đáp: Đôi mắt ấm áp như gió xuân của ta
Luôn dõi theo mọi linh hồn trên thế gian
Vậy cô bé đó thì sao?
.......
Chúa trầm ngâm cúi đầu
Đức Chúa vĩ đại toàn năng mà cũng có lúc
lực bất tòng tâm....
oOo
Che chở và đem lại điều tốt lành
Cho các con chiên của mình
Liệu có người nào bị Chúa bỏ quên không?
Chúa đáp: Đôi mắt ấm áp như gió xuân của ta
Luôn dõi theo mọi linh hồn trên thế gian
Vậy cô bé đó thì sao?
.......
Chúa trầm ngâm cúi đầu
Đức Chúa vĩ đại toàn năng mà cũng có lúc
lực bất tòng tâm....
oOo
Vù vù... vù vù...
Trên đường quốc lộ rộng thênh thang, một chiếc xe màu đỏ chạy với tốc độ kinh hồn.
Trong xe có một già một trẻ.Họ đang trầm ngâm ngắm cảnh vật bên đường qua khung cửa sổ xe. Người lớn tuổi là một bà lão, mái tóc trắng như cước, búi gọn gàng phía sau, đôi mắt vừa tinh tường, vừa nghiêm nghị khiến ai nhìn cũng phải cúi đầu kính trọng.
Người trẻ tuổi là một thiếu nữ khoảng 16, 17 tuổi. Da mặt mịn màng, mềm mại đến nỗi tưởng chừng chỉ cần thổi nhẹ một cái cũng đủ làm thành vết xước trên khuôn mặt. Đôi mắt to tròn, sáng và đen láy như hai viên ngọc, đôi môi hồng như trái anh đào, nhưng có lẽ đẹp nhất vẫn là mái tóc xoăn vàng óng.
Đột nhiên lão bà nheo mày, nhìn sang bên cạnh, cô gái tay chống cằm nghĩ ngợi, chăm chú nhìn xa xăm. Nhìn ánh mắt đầy vẻ suy tư của cô lúc này trông cứ như một bà cụ non.
Vù... vù... vù...
Chiếc xe hơi chạy nhanh như chớp. Liên tục phóng vút qua những chiếc xe khác.
Không khí trong xe lại rất im ắng.
Reng... reng...
Cô gái nhấc điện thoại lên hỏi chậm rãi:
- Đã điều tra ra chưa?
Đầu bên kia trả lời một cách rất thận trọng và từ tốn.
- Ồ! là cô ta sao? Được rồi. Tôi hiểu rồi. – Cô gái cúp máy, mắt nhìn về phía trước như có tâm sự.
Đột nhiên, cặp mắt sáng long lanh đó như lộ ra vẻ đắc ý, môi hơi hếch lên, mắt chớp chớp...
- Vú Tôn! Mấy giờ rồi? – Cô khẽ nghiêng người, cất giọng nói trong trẻo.
- Bây giờ là 12h50 rồi, thưa tiểu thư! – Bà lão trả lời rất cung kính, gương mặt đầy những nếp nhăn như hạch đào cúi xuống, không dám nhìn thẳng cô gái.
- Còn 10 phút nữa là bắt đầu rồi! – Cô tiểu thư nhíu mày.
- Thưa vâng! – Bà lão vẫn đáp bằng cái giọng cung kính đó.
- Chú Lâm! Bao giờ mới đến nơi? – Cô gái lên cao giọng hỏi người tài xế ngồi phía trước.
- Còn khoảng nửa tiếng nữa là đến. – Người tài xế mặc bộ lễ phục trả lời rất quả quyết.
- Ừm... – Cô tiểu thư nhíu mày lại, giơ móng tay thon dài lên làm bộ tâm trạng.
- Có cần bảo chú Lâm tăng tốc lên chút nữa... – Mặt bà lão tái mét, lo lắng hỏi.
- Không cần! – Cô tiểu thư trả lời vẻn vẹn hai từ cụt lủn.
Bà lão ngồi bên cạnh lập tức im lặng, không dám hé răng nói nửa câu.
Vù... vù... vù...
Xe vẫn chạy như tên bắn.
Chú lái xe mồ hôi vã ra như tắm, bà lão ngồi đằng sau thấy run run rẩy rẩy nhìn tiểu thư.
- Tiểu thư... – Bà lão có vẻ vẫn chưa yên tâm lắm, đánh liều hỏi. – Tiểu thư... đã trễ giờ rồi...
- Đúng! Tôi muốn đến trễ! – Cô gái nhếch mép cười như có chủ định từ trước. – Đi trễ mới khác người chứ!