Chương 13. Sáng
Một tia nắng đâm vào mắt Gia Tú, lay nàng dậy. Hàng mi vừa thoáng hé, nàng liền nhanh chóng lấy tay bụm lại ngang mắt. Nàng dễ bị choáng khi ánh sáng chiếu trực tiếp vào mắt, nên thậm ghét việc bị đánh thức bởi ánh Mặt Trời. Nàng nhắm nghiền mắt, ngồi yên vài phút chờ cơn khó chịu lắng xuống. Nếu là Bách, anh sẽ tìm cách không cho ánh nắng sớm chạm vào mắt nàng. Nếu là Bách…
Không phải là Bách, nàng đang ở cạnh Duy Thức nên sẽ chẳng có những chăm sóc tận tình. Duy Thức tử tế đưa nàng đến nhà Nhã Lan, rồi ra biển giải khuây chỉ vì với anh ta, bộ dạng thất tình của nàng rất thú vị mà thôi. Chỉ có Bách… Nàng lại bắt đầu ngày mới bằng một cách vừa ngọt vừa đắng: nhớ Bách.
- Căn nhà này có ma đấy! – Tiếng Duy Thức đầy sảng khoái.
Gia Tú từ từ hé mắt, nhận ra mình đang ở trước một căn nhà cổ đổ nát, trên một trong những con đường có tuổi nhất thành phố. Đêm qua, trong lúc nàng mải miết đuổi theo những cơn mê không dứt về Bách, về ngày xưa, Duy Thức đã lái xe từ biển trở lại thành phố.
- Ta không ngạc nhiên nếu anh đánh bạn với ma. – Gia Tú châm chọc trong thoáng cáu kỉnh.
- Đây là nơi Gia Tĩnh thường lui tới. – Duy Thức đứng khoanh tay trước ngực, hơi tựa người vào thân trước xe, ánh mắt len lỏi sâu vào từng ngóc ngách căn nhà.
- Anh trai ta… – Gia Tú tự nhiên chẳng biết nên nói gì. Đã lâu không ai nhắc đến anh nàng, vị vua tài ba vắn số. Nàng bâng quơ nhìn căn nhà mấy giây, chờ những suy nghĩ của mình gọn gàng trở lại – Vì sao anh trai ta lại đến đây?
- Khoảng hơn trăm năm trước, căn nhà này biểu tượng cho sự phồn vinh của một thương buôn. Thời ấy, hoàng gia còn phải nhường ông ta mấy phần. Đời ông ta rất giàu, đời con giàu, đời cháu trung lưu, cứ thế lụn bại dần, đến cuối cùng phải bán căn nhà đi. Người ta đồn đại rằng linh hồn ông chủ cũ còn lẩn khuất mãi, nên chủ mới không ai được yên thân, gặp họa triền miên bỏ đi hết, khiến căn nhà thành hoang phế.
- Có ma thật không?
- Gia Tĩnh không quan tâm. Anh nàng đến đây để tự nhắc nhở mình. Một người nắm quyền lực trong tay, nếu cứ để tâm tính và đầu óc lẩn quẩn trong những chuyện cỏn con, chẳng mấy chốc một đế chế phồn thịnh cũng thành nát rữa. Như căn nhà này.
Gia Tú hiểu Duy Thức ám chỉ điều gì. Nàng quan sát căn nhà một lượt. Tường gạch vỡ vụn. Cửa gỗ mục nát. Những họa tiết trang trí trên cột, trên tường bong tróc gần hết, chẳng còn rõ ràng một hình thù nào. Nhà không có nóc, ánh nắng tự do soi rọi những nhánh cây dại trồi ra từ muôn phía trên nền nhà. Nàng cố tưởng tượng… Hơn trăm năm trước, nơi đây quyền quý như thế nào? Ngày ngày, người người quần là áo lượt ra ra, vào vào như thế nào? Hơn bốn năm trước, anh trai nàng đã đăm chiêu trước căn nhà này như thế nào?
---------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Chương 14. Dứt
Ngồi trên sô-pha, Bách bấm số gọi cho Gia Tú, rồi đặt chiếc điện thoại xuống trước mặt mình. Anh ôm lấy cây guitar, cất giọng ấm áp:
“Hứa với anh, em sẽ không khóc trong giấc mơ một mình.
Nước mắt em, anh sẽ chẳng có thể hong khô được đâu.
Hứa với anh, em sẽ không đớn đau dù chỉ trong mộng.
Em biết không, anh sẽ luôn mãi mãi dõi theo nhìn em.
Hát ru từng đêm, cho mi em khép chặt.
Giấc mơ của anh, hãy ngủ ngoan, em nhé!
…
Anh sẽ luôn dõi theo con đường em đi, dẫu những ngón tay không chạm…
Anh sẽ luôn khẽ hôn vào làn môi em, dù biết em không nhận ra…
Xin đừng mang bóng anh vào trong cơn mơ,
Giấc mơ mãi không là thật…
Cho anh lặng đứng bên cuộc đời em thôi,
Để canh gác cho những giấc mơ…
…
Anh sẽ luôn dõi theo con đường em đi, dẫu những ngón tay không chạm…
Anh sẽ luôn khẽ hôn vào làn môi em, dù biết em không nhận ra…”
Bài hát chấm dứt. Bách nhẹ nhàng áp điện thoại vào tai. Bên kia ngặt không một âm thanh, không cả tiếng thở, nhưng anh lại cảm nhận được Gia Tú đang cười. Nàng đang áp điện thoại vào tai và mỉm cười. Anh khẽ khàng đặt điện thoại trở xuống bàn, cố gắng không gây ra tiếng động, rồi đứng dậy. Anh không muốn dập máy khi nàng vẫn đang mỉm cười ở đầu dây bên kia. Anh muốn nàng được tiếp tục mỉm cười. Bài hát mới của anh sẽ làm nàng mỉm cười trong rất lâu nữa – anh tin như thế. Nhưng anh phải tách mình khỏi chiếc điện thoại, khỏi cái cám dỗ đang gào thét trong lòng “Cầm điện thoại lên và bắt chuyện với cô ấy”.
Bách nhốt mình trong phòng tắm, đứng chôn thân dưới làn nước lạnh buốt bắn mạnh ra từ vòi sen. Anh đang cố gỡ bản thân ra khỏi lưới ảnh hưởng ma mị của Gia Tú. Chờ anh phía trước là những ngày tươi đẹp, là những nấc thang cuộc sống khác để leo lên. Vì nàng và vì chính mình, anh phải quyết tâm dứt bản thân khỏi nàng, khỏi những suy tưởng vô vọng về nàng. Cũng chẳng còn lâu nữa. Chỉ cần chờ cho đến khi chiếc điện thoại hết pin và tự tắt, rồi anh sẽ phá hủy nó, cắt đứt mọi nguồn liên lạc với nàng.
***
Ở phía bên kia cuộc gọi, Gia Tú đứng sững bên bàn làm việc, hai tay bấu cứng vào cạnh bàn, ánh mắt co quắp bám vào chiếc di động nằm trên đấy. Môi nàng mấp máy: “Xin đừng mang bóng anh vào trong cơn mơ… Giấc mơ mãi không là thật…” Chưa kịp nghe hết bài hát, nàng đã buông điện thoại xuống bàn, rồi đứng bất động nhìn nó. Giọng hát của Bách. Giai điệu của Bách.
Gia Tú không dám nghe hết bài hát. Nàng sợ khi nó chấm dứt, mình sẽ không biết nói gì với Bách. Nàng cũng sợ phải nghe anh nói gì đó với mình. Nàng đã lao vào một cuộc sống mới. Nàng chẳng thể mãi hao tâm phí sức cho quá khứ, cho những tưởng tượng không đầu không đuôi về anh.
Bỗng Gia Tú nhen nhóm nghi hoặc: chỉ chưa đầy một tuần sau cuộc nói chuyện của nàng với Nhã Lan, Bách đã cho nàng nghe sáng tác mới toanh. Phải chăng Nhã Lan đã tâu báo tất cả chuyện xảy ra đêm hôm ấy? Nếu yêu anh, Nhã Lan sẽ không làm thế. Hay chuyện của anh và Nhã Lan chẳng qua là một màn kịch chiều lòng công chúng? Hay… hôm ấy, căn phòng tối đen và người đối diện nàng suốt buổi không thốt ra lời nào. Đó biết đâu lại là Bách?
Gia Tú toan cầm chiếc điện thoại áp vào tai, nhưng nàng đã kịp rụt lại. Dù lý do Bách muốn hát cho nàng nghe là gì, cũng đâu còn quan trọng. Nàng nên cười vì anh đã lại sáng tác. Từ nay, nàng đã có thể nhẹ nhõm và toàn vẹn ngồi trên ngai vàng – Con đường này nàng không chọn, nhưng nàng đã chấp nhận đi thì phải hoàn thành thật xuất sắc. Nàng đứng nhìn chằm chặp vào chiếc điện thoại cho đến lúc nó hết pin và tự tắt.
Suốt đêm hôm ấy, nằm yên trên giường, nhưng cả phần hồn và phần xác Gia Tú chỉ chăm chỉ nhún nhảy trong một nỗi nhớ da diết…
Có lúc tim nàng lắc lư trong giai điệu “ba ba ba ba ba…” nửa quen nửa lạ. Giai điệu Bách viết vào cái đêm của bốn năm trước, chỉ vài giờ trước lúc nàng đột ngột và lặng lẽ rời bỏ anh như tan vào không khí. Giai điệu cho nàng và anh.
Có lúc tim nàng lả lơi theo nhịp môi nàng mấp máy “Anh sẽ luôn dõi theo con đường em đi, dẫu những ngón tay không chạm… Anh sẽ luôn khẽ hôn vào làn môi em, dù biết em không nhận ra…”. Bài hát cuối cùng cho nàng và anh.
Ngày hôm sau, Gia Tú cho phá hủy chiếc điện thoại, cắt đứt chiếc cầu nối hữu hình duy nhất còn lại với Bách. Nàng biết chắc sau này sẽ có lúc mình hối hận, nhưng nàng phải đặt bản thân vào sự đã rồi. Trong tương lai, sau vài chục, trăm, ngàn, vạn lần chặc lưỡi tiếc nuối, tự mắng chửi hành vi bốc đồng của mình, nàng sẽ có thể hoàn toàn thoát khỏi mối ràng buộc của quá khứ. Nàng phải làm thế, vì nàng không muốn và không thể để những căn nhà huy hoàng hôm nay hóa thành nát rữa mai sau. Nàng phải làm thế, vì một người yêu thương nàng ngàn vạn lần hơn Bách.
---------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Chương 15. 66
Mặt hồ phẳng lặng và xanh đều một màu ngọc bích, như viên cẩm thạch vĩ đại nằm hiên ngang giữa đất trời. Những đóa hoa muôn sắc điểm xuyết li ti diễm lệ vào tòa cảnh quan yêu kiều. Gió du dương trong khúc hoan ca của riêng mình. Ánh dương vàng sẫm của buổi hoàng hôn chạm khẽ xuống mặt đất, nhưng chẳng đủ sức đượm nét u muộn vào không gian. Phảng phất tiếng chim rả rích. Thoang thoảng tiếng bướm vỗ cánh…
Đứng bên hồ, Duy Thức lướt mắt trên mặt nước, mở rộng hồn đón nhận cảm giác êm ái mà thiên nhiên ban tặng.
- Quái vật của hồ bắt mất hồn anh rồi!
Duy Thức quay lại, thấy Nhã Lan đang ngồi trên chiếc ghế gỗ phía sau mình. Cô đội một chiếc nón vành tròn to rộng, đeo kính che kín nửa khuôn mặt.
- Quanh đây đã được bảo vệ nghiêm ngặt, không có cánh săn ảnh đâu. Hãy gỡ kính ra, cho anh được nhìn trọn vẹn khuôn mặt em.
- Ừ nhỉ, em quên là nếu bị bắt gặp, anh còn chịu nhiều phiền toái hơn em. Hôn phu của Nữ Hoàng!
Nhã Lan gỡ kính ra, phe phẩy trên tay. Cô tựa mình vào thành ghế, đầu hơi nghiêng, ánh mắt lãng đãng ve vuốt khung cảnh tuyệt mỹ trước mặt. Duy Thức nhìn cô, lòng vẹn nguyên nỗi cảm động của lần đầu tiên gặp gỡ. Nỗi cảm động của bất cứ nam nhân nào khi đối diện một tiên nữ giáng trần. Làn da trắng bóng không tì vết, tưởng được quét sáp. Đôi mắt to, tinh khiết và lung linh như đôi giọt sương sớm. Chiếc mũi cao thon nuột nà, thanh tú như túi mật treo. Làn môi trái tim rõ nét trong lớp son đỏ mịn màng và đắt giá. Chiếc cằm không nhọn, không tròn, gọn gàng hoàn hảo… Nhã Lan chợt đưa mắt nhìn thẳng vào Duy Thức. Anh nhìn thẳng vào mắt cô đáp trả. Nhiều giây trôi qua, cô quay mặt sang hướng khác và anh lại phóng tầm mắt vào mặt hồ thu phẳng lặng.
Duy Thức bước đến gần mép hồ. Một lúc sau, Nhã Lan đến vòng tay ôm quanh người anh từ phía sau, tựa đầu mình vào vai anh. Anh hít mạnh, nâng lồng ngực cao lên, có ý muốn đẩy ra nhưng cô đã ghì lại, siết chặt vòng tay, giọng thiết tha và mềm mại:
- Để yên thế này, một lúc thôi!
Nhã Lan nhắm mắt, áp mặt vào làn áo Duy Thức, tận hưởng mùi nước hoa sắc lạnh của anh. Cô đếm số nhịp tim anh đập: 66 lần/phút. Một nhịp tim bình thường. Cô buông tay, bước lên ngang hàng anh, đối mặt với hồ nước tĩnh lặng.
- Tiền em đã nhận đủ, cớ gì anh còn muốn gặp mặt? Em phải ký chứng nhận gì sao?
- Các ngôi sao ký cả chứng nhận cho chuyện đời tư của mình ư?
- Nếu tiền có thể trả cho bất cứ thứ gì, thì giấy tờ cũng có thể chứng cho bất cứ điều gì.
- Em còn có thể yêu Bách được thêm bao lâu?
- Đến khi anh còn có thể trả đủ.
Nhã Lan quay sang nhìn Duy Thức bằng ánh mắt sắc cạnh. Anh không thể đọc được nét mặt cô. Hoặc cô nén tâm tình mình quá giỏi. Hoặc cô thật chẳng đang cảm nhận gì, những lời của cô rất đơn giản và rõ ràng: Đến khi nào anh còn trả tiền, cô sẽ còn tiếp tục đóng vai người yêu của Bách.
***
Bốn năm trước.
Duy Thức sải bước trên thảm cỏ xanh rì tiến đến chiếc ghế gỗ trên bờ hồ thơ mộng. Ngồi tựa hẳn vai vào thành ghế, anh thu gom khung cảnh mượt mà cùng mặt nước hồ thu phẳng lặng vào tầm mắt. Trời trong vắt. Gió mơn man. Hương thơm tinh khiết của hoa cỏ. Tiếng những chiếc lá rời cành đậu trên đất.
Gỡ giày ra để những bước chân không gây lạo xạo, Nhã Lan khẽ khàng từng bước trên thảm cỏ xanh rì đến bên Duy Thức. Cô dịu dàng vòng đôi tay thanh mảnh choàng ôm ngang vai anh từ phía sau. Cô hôn nhanh lên má anh, rồi tựa cằm lên vai anh, áp làn má mát mịn vào má anh. Cả hai yên lặng tận hưởng đất trời duyên dáng.
Trời sập tối. Nhã Lan nép sát bên Duy Thức trên chiếc ghế gỗ, thi thoảng cô dụi dụi đầu vào ngực anh, mắt nhắm nghiền mắt hít hà mùi nước hoa sắc lạnh của anh. Anh luồn tay vào tóc cô, khẽ vuốt.
- Chúng ta còn phải bí mật gặp nhau đến khi nào? – Nhã Lan thỏ thẻ.
- …
- Nếu người ấy phát hiện ra thì sao?
- Chúng ta sẽ luôn khéo léo.
- Nếu người ấy muốn cưới em thì sao?
- …
- Anh có yêu em không?
- …
- Anh có yêu em không? – Giọng Nhã Lan run run.
- Người ấy yêu em.
- Anh có yêu em không? – Nhã Lan thả trôi một giọt nước mắt.
- …
Trong tíc tắc, tất cả tinh thần Nhã Lan rút nhanh khỏi cơ thể. Cô thậm chí còn không đủ sức để buông Duy Thức ra, cứ áp mặt vào lòng anh mà khóc. Cô biết mình ngu, đang cố gắng tìm chút an ủi từ chính người làm đau mình. Cô biết mình ngu, nhưng không dừng được. Rúc trong lòng anh, cô nhận ra tình yêu đáng sợ đến thế nào.
Vẫn khóc, Nhã Lan khẽ di chuyển đầu mình để tai áp vào gần ngực trái Duy Thức. Cô thầm đếm nhịp tim anh: 66 lần/phút. Một nhịp tim tim bình thường.