9/4/12

Dạ khúc (C16-18)

Chương 16. Buông

Thời gian nhỏ từng giọt, từng giọt trong lúc Duy Thức cùng Nhã Lan ngắm mặt nước hồ thu bình lặng. Thi thoảng, cô quay sang, nhìn gương mặt anh cứng và sắc. Thi thoảng, anh quay sang, đếm từng đường nét trên gương mặt cô – mắt, mũi, miệng, cằm…

- Vì sao anh để Bách nghe những lời Nữ Hoàng muốn nói với em?

- Nữ Hoàng muốn dạy dỗ em để thay nàng ta yêu Bách. Nhưng anh không trả tiền cho em làm chuyện bao đồng. Anh chỉ muốn nàng ấy trút hết tâm tư, mà chuyên tâm ngồi trên ngai vàng. – Duy Thức khẽ nhếch mép – Còn Bách, sau khi nghe những lời cảm động đấy mà tiến lên, thì anh xem như làm được việc thiện.

- Những suy tính của anh luôn phức tạp và nhẫn tâm. – Nhã Lan lãnh đạm – Bách đã sáng tác trở lại.

Ánh chiều chập choạng dần. Duy Thức nhìn theo hình bóng Nhã Lan thướt tha dần xa. Cô là người duy nhất trên thế giới này anh có thể ban cho chút lòng tin. Bởi cô yêu anh. Cô là người duy nhất trên thế giới này anh có thể nói thật một phần tâm tư. Bởi cô yêu anh. Cô là người duy nhất trên thế giới này đôi lần khiến anh động lòng. Bởi cô quá yêu anh.

Bóng Nhã Lan khuất hẳn. Duy Thức rút điện thoại ra, bấm số cô:

- Em có thể rời bỏ Bách.

- Tại sao? – Nhã Lan đã linh tính đúng, Duy Thức gọi cô ra không đơn thuần chỉ vì “đã lâu không gặp”. Anh có mệnh lệnh mới cho cô.

- Rời bỏ Bách ngay bây giờ nếu em muốn.

- Em cũng cần có một người bên cạnh mình, Duy Thức ạ! – Nhã Lan rất hiếm khi gọi tên anh. Nói rồi, cô dập máy.

Ngồi trong taxi, Nhã Lan nhìn mãi vào bên trong Học viện Nghệ Thuật, nơi 5 năm trước, cô gặp Duy Thức trong một chương trình nghệ thuật. 5 năm trước, cô nhận ra trái tim là vật bướng bỉnh nhất cơ thể con người. Bao lần cô muốn hướng nó đến với một người khác tốt với cô và quyền thế hơn anh, nhưng cô vẫn yêu anh. Bao chuyện xảy ra, bao năm trôi qua, cô khẳng định trái tim là vật bướng bỉnh nhất cơ thể con người.

Tình yêu… Nếu vì nhận ra trái tim trót mê mệt một người thâm ác và nham hiểm, một người ưa thích những hành động trái đạo, một người không dành cho mình, mà chất yêu thương dễ dàng bay biến, thì trên thế gian làm gì phảng phất những giọt nước mắt vì yêu, vương vấn những mối thẫn thờ vì tình. – Đây có lẽ là điều duy nhất tồn tại dưới ánh dương mà Nhã Lan thông suốt. Bao chuyện xảy ra, bao năm trôi qua, từng lớp đẹp đẽ ngụy trang quanh Duy Thức đã bóc ra trần trụi trước mắt cô, nhưng trái tim cô vẫn đập vì anh và cho anh.

Nhã Lan ghét phải khóc. Nhưng dạo gần đây, cô thường xuyên ướt sũng trong nước mắt. Như lúc này.

Nhận ra ánh mắt ái ngại của ông tài xế qua kính chiếu hậu, Nhã Lan nhanh tay vừa quẹt vừa xoa đều nước mắt quanh má và cho xe chạy tiếp. Ngoái nhìn cánh cổng học viện nhỏ bé dần, cô hít mạnh một hơi… Bác
h đã bước đi tiếp. Nữ Hoàng đã bước đi tiếp. Duy Thức chưa bao giờ dừng lại. Đã đến lúc cô bước đi tiếp.

---------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Chương 17. 100%

“Hi! Chào mừng các bạn đến với chương trình 100% Ngôi Sao!” – VJ Phương Linh nhoẻn cười tươi rói, chờ tiếng vỗ tay mào đầu chấm dứt – “Hôm nay khách mời của chương trình là cặp đôi trong mơ, cặp đôi thần tiên, cặp đôi nóng sốt nhất hiện nay: ca sĩ thần tượng Gin và nữ diễn viên Nhã Lan.”

Gin và Nhã Lan khoác tay nhau bước ra sân khấu, rồi an vị trên bộ sa-lông đỏ, sẵn sàng để Phương Linh moi móc chuyện đời tư. 100% Ngôi Sao là chương trình truyền hình thị phi siêu cấp, chuyên mời các ngôi sao đến chia sẻ chuyện thầm kín, cốt yếu nhằm giải khát tính tò mò không bao giờ dứt của fan. Các tiên đồng ngọc nữ của làng giải trí một mặt e dè 100% Ngôi Sao, một mặt tìm mọi cách xuất hiện như bảo chứng cho độ nóng tên tuổi của mình.

Từ ngày Gin và Nhã Lan công khai hẹn hò, dân săn tin ngấm ngầm chạy đua trở thành người đầu tiên được mở khóa câu chuyện của đôi tình nhân thần tượng. Nhưng trước mọi chiêu năn nỉ và dụ dỗ, Gin đều lắc đầu. Nên, khi quản lý của Gin gọi điện thông báo cặp đôi muốn được xuất hiện trong 100% Ngôi Sao, Phương Linh mừng hơn bắt được vàng.

Trong trường quay, Phương Linh rạng rỡ hơn cả hai nhân vật chính: buổi phát sóng này chắc chắn sẽ thành cột mốc mới trong sự nghiệp của cô.

- Điều mà khán giả và cả Phương Linh tò mò nhất… – Ánh mắt sáng rỡ của cô lướt qua Gin và Nhã Lan, dừng lại trước ống kính – … là hai người đã bắt đầu yêu nhau như thế nào?

- Chúng tôi xuất phát từ tình bạn. – Nhã Lan tặng cho khán giả một nụ cười dịu ngọt, rồi liếc mắt tình tứ sang phía Gin, rất đúng kiểu một cô gái mới yêu – Tôi gặp và kết bạn với Tonic trong một hoạt động tình nguyện. Sau đó, ở hậu trường liveshow của nhóm Xtreme, Tonic đã giới thiệu tôi với Gin.

- Liveshow đầu tiên của nhóm Xtreme là ba tháng trước. – Nét mặt Phương Linh nửa ma mãnh, nửa dè bỉu “đúng là tình showbiz nhanh như chớp!” – Vậy cả hai mất bao lâu để nhận ra mình yêu nhau?

Nhã Lan ngước nhìn Gin, cười ngượng nghịu:

- Ba tuâ…

- Một đêm! – Gin nhanh chóng cướp lời Nhã Lan.

Cả Phương Linh và Nhã Lan đều tròn mắt nhìn Gin. Anh vờ như không chú ý đến biểu hiện ấy, nhấp một ngụm nước, hơi ngửa người ra tựa hờ vào lưng ghế và từ tốn:

- Chuyện của chúng tôi khá “phim”, nhưng câu chuyện tình cảm nào cũng có điều đặc biệt. – Gin cười tươi, tỏ vẻ lưỡng lự như đang tìm kiếm câu chữ thích hợp. Một màn nhẩn nha nhử mồi khán giả mà anh quá rành – Tôi khẳng định cô ấy là người mình cần, chỉ sau một đêm.

- Khoan nào! Chuyện của hai người không phải bắt đầu từ tình một đêm đấy chứ? – Phương Linh chẳng giấu diếm sự phấn khích tột độ trong giọng nói và niềm hau háu trong ánh mắt.

- À không! – Gin cười lớn, anh nắm lấy bàn tay Nhã Lan, trao cho cô nụ cười hiền hòa yên-tâm-em-yêu-có-anh-ở-đây – Hôm ấy gặp chuyện buồn, tôi trốn vào quán rượu, một mình uống say. Còn Nhã Lan đến chơi với bạn. Cô ấy đã cho tôi vay rất nhiều thời gian để tâm tình, rồi tôi say đến không biết gì cả. Sáng hôm sau, tôi thức dậy trên sô-pha nhà Nhã Lan, biết là mình đã được chăm sóc cả đêm. Tôi ngỏ lời ngay ngày hôm đấy.

- Gin say khướt và buồn bã như mèo con. Cô gái nào trong hoàn cảnh ấy mà không động lòng, nhất là con mèo lại xinh trai thế này! – Nhã Lan bẹo nhẹ vào má Gin – Tôi đã đưa anh ấy về nhà mình. Cơ hội trời cho để anh ấy biết tôi yêu anh ấy nhiều thế nào. – Cô phối hợp nhịp nhàng, duyên dáng ngả đầu vào vai anh thật nhanh, dáng điệu một cô gái đang yêu nũng nịu và e lệ. Mắt hai người lồng vào nhau.

- Phải chăng tình yêu mới này đã gợi cảm hứng cho anh sáng tác bài hát thể hiện trong lễ đính hôn của Nữ Hoàng?

- Bài hát ấy… – Gin nói chậm, không phải để câu khán giả, mà anh thật sự chưa biết nên giải thích thế nào – Bài hát ấy… được lấy cảm hứng từ… hai người đã xa. Hai người bạn. Một chuyện tình độc đáo và lãng mạn, và rất đặc biệt.

Gin nhìn Nhã Lan trìu mến: tương lai tuy chưa thật rõ ràng nhưng anh hứa sẽ làm tất cả để đền bù cho tình ý của cô.

Nhã Lan nhìn Gin, chúm môi cười điệu đàng. Lòng cô hiếu kỳ: cô đang diễn, anh cũng đang diễn, nhưng liệu anh có biết rằng cô đang diễn.

Ở đầu bên kia thành phố, trong phòng đọc sách của Nữ Hoàng, trước màn hình tivi, trên ghế sô-pha, Duy Thức và Gia Tú đang cùng xem chương trình 100% Ngôi Sao.

Gia Tú ban đầu ôm chiếc gối nhung trước ngực, vòng tay nàng siết càng lúc càng chặt. Toàn thân nàng lạnh ngắt và mặt tím lại. Đến một lần, khi máy quay lia thẳng, cận cảnh vào ánh mắt tình tứ Bách dành cho Nhã Lan, nàng hít thở rõ một cái, nửa nén nửa xả cơn khó chịu ra khỏi người và rời phòng. Cánh cửa sập lại một tiếng choáng váng.

Duy Thức không quan tâm đến phản ứng của Gia Tú, vẫn ngồi yên lặng trong phòng mà quan sát Nhã Lan rạng ngời trên tivi. Càng lúc, cảm nhận về một điều rất không đúng càng rõ nét trong anh. Cô càng sáng ngời và sống động, anh càng bất an và hồ nghi.

---------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Chương 18. Lật

Mắt Nhã Lan êm đềm nhìn ngắm Gin hát kết thúc chương trình 100% Ngôi Sao, nhưng cô không thật sự lắng nghe. Tâm trí cô bồng bềnh: cuộc sống rõ khéo bày trò ú tim. Cô đâu ngờ sẽ có ngày mình tâm tình chuyện riêng tư trước hàng vạn con mắt khán giả. Cô đâu ngờ bản thân còn sức đón nhận thêm một chàng trai bước vào cuộc đời mình, sau những chuyện quá khứ nặng nề và mệt nhoài…

Một sáng cuối tuần. Mặt Trời đã trải vàng một góc căn phòng, lấm lem trên mép giường, nhưng Nhã Lan vẫn vùi sâu trong chăn. Người cô mỏi nhừ, đầu ong ong sau một đêm tiệc tùng quay cuồng, ăn mừng phim đóng máy. Bỗng mùi bánh mì nướng xộc vào mũi cô thơm lừng. Cô cười khẩy, đoán chừng lại có anh tình-nhân-ỡm-ờ nào muốn gây cảm động bằng một bữa sáng bất ngờ. Cô quấn chăn quanh người thay áo khoác, lẹp xẹp đôi dép bông mon men xuống bếp.

Đứng nép sau mép cửa, ngắm Duy Thức thuần thục nướng bánh, chiên thịt và xay sinh tố, Nhã Lan nếm vị của món trộn cảm xúc. Ngỡ ngàng và lạ lẫm. Vui mừng và sảng khoái. Tò mò và mơ màng. Nghi hoặc và đề phòng. Phải đến khi giọng nói ấm mà lạnh quen thuộc của Duy Thức cất lên, cô mới chắc rằng mình không đang mộng du mà gặp ảo ảnh.

- Chào em buổi sáng! – Duy Thức nói, tay vẫn thoăn thoắt rót sinh tố bơ vào hai chiếc ly thủy tinh.

“Anh có con mắt sau gáy!” – Nhã Lan thót người, lầm bầm với chính mình. Từ lúc cô bắt đầu lén lút sau cửa quan sát Duy Thức, anh vẫn luôn quay lưng lại phía cô.

Ngồi thu mình trên ghế, Nhã Lan cuộn chăn chặt thêm quanh thân mình và chờ đợi. Duy Thức không phải một trong rất nhiều những anh tình-nhân-ỡm-ờ luôn muốn làm cô cảm động bằng một bữa sáng bất ngờ. Việc anh làm, luôn có nguyên nhân. Cô chờ đợi cái sự thật được nấu nướng cùng những món ngon lành này.

- Em đang có tất cả bao nhiêu chàng trai? – Vừa cắn miếng bánh mì đầu tiên, Duy Thức đã vào thẳng vấn đề.

- Nhiều, mà cũng không có. – Nhã Lan cười thầm cái ý nghĩ “trời đánh tránh miếng ăn, nhưng Duy Thức đánh thì chẳng chừa miếng nào”.

Duy Thức nhìn vô định ra khoảng không ngoài cửa sổ, ánh mắt cứng rắn và đĩnh đạc, nhưng Nhã Lan cảm được những tia đắc ý trốn chui trốn nhủi trong ấy. Anh quá thông thuộc tim gan cô: nhiều – cô có thể bị tin đồn, thậm chí qua đêm với một danh sách dài các chàng trai, nhưng không có – khi trái tim còn đập vì anh và cho anh, cô chưa thể chính thức đón nhận ai khác vào cuộc đời mình.

Nhã Lan từ tốn uống hết ly bơ, trì hoãn cuộc nói chuyện. Cô điềm nhiên cắm cúi ăn, hết nhón miếng bánh mì lại với tay lấy lọ mứt cam. Duy Thức đã thôi giả vờ ngắm mây nhìn trời, ánh mắt đang lì lợm bám theo từng cử động của cô.

Trong yên lặng, Nhã Lan cố gắng tận hưởng bữa ăn đầm ấm hiếm hoi này. Nhưng cảm xúc khó mà ngụy tạo. Lòng cô nhanh chóng rối vò trong mê cung nhưng câu hỏi, những giả định. Cô vắt óc đoán dụng tâm của Duy Thức. Lần gần nhất hai người liên lạc là bảy tháng trước, khi anh trả lời một tin nhắn thăm hỏi của cô. Lần gần nhất cô gặp anh là hơn hai năm trước, trong một dạ hội. Suốt từng ấy thời gian, suốt từng ấy khoảng cách, anh đột nhiên lại muốn biết về chuyện tình ái của cô. Ghen? Dẫu sống trong ảo tưởng vô thực nhất, cô vẫn không dám mơ đến điều này. Thăm hỏi thông thường? Cô đã mất vị trí trong cuộc sống của anh đủ lâu để có chỗ cho phép tắc xã giao.

Nhã Lan cảm thấy mệt, đầu căng ra vì những đoán già đoán non. Cô thua cuộc. Con người của Duy Thức, vĩnh viễn cô chẳng đủ sức để ước lượng. Cô nhìn anh, đánh bài ngửa:

- Lần này anh cần em làm gì?

- Yêu. – Ánh mắt Duy Thức có nét sướng rơn đầy thỏa mãn, như vừa tìm ra đối thủ xứng tầm để cùng chơi trò đấu trí – Em quen biết Gin của nhóm Xtreme chứ?

- Anh sẽ trả cho em bao nhiêu? – Nhã Lan tự dưng có một cảm giác rất kỳ dị. Giây phút này như đã từng xảy ra trong quá khứ và bây giờ quay trở lại, để cô trải nghiệm thêm lần nữa.