Chương 19. Âm u
Gia Tú nằm bẹp trên giường trong căn phòng đen đặc, vui vầy cùng những khối bóng tối sắc cạnh.
Nàng yêu thích bóng tối vì nó sở hữu năng lực thắp sáng kỳ diệu: bóng tối soi rọi thấu suốt những lớp bí mật được gói ghém kín kẽ nhất. Ngày còn là một công chúa nhỏ, những đêm trốn ngủ lần mò khắp ngóc ngách hoàng cung, nàng đã nghe, đã thấy các bí mật từ bé mọn nhất đến tày đình nhất của chốn cao sang này.
Nàng đam mê bóng tối vì nó sở hữu năng lực thắp sáng kỳ diệu: bóng tối soi rọi thấu suốt từng ngã rẽ tâm trí và trái tim, là môi trường lý tưởng để một người nhận ra mình là ai và mình muốn gì. Nàng không tin tưởng những cuộc gặp gỡ, chuyện trò dưới ánh sáng. Con người dễ bị lóa mắt vì ánh dương mà trở nên mù mờ trước những tâm địa, âm mưu đang hiển hiện. Con người dễ chìm đắm vào vạn vật tuyệt mỹ trước mắt, mà quên mất rằng thế giới nội tâm mới là kỳ quan diễm lệ đáng chiêm ngưỡng nhất.
Gia Tú nằm bẹp trên giường, ủ ấp tấm thân bằng bóng tối. Nàng mơ hồ trông đợi bóng tối tỏa ra luồng ánh sáng màu nhiệm soi tỏ dụng tâm của mình…
Nàng đã quyết định sẽ trao Bách cho người khác với một nụ cười, rằng từ nay sẽ tự tôi luyện để có thể nhìn anh trên báo chí, trên tivi như nhìn một con rối. Nhưng nàng thất bại đau đớn ngay thử thách đầu tiên. Nàng phát rồ thật sự, ném vỡ bất cứ thứ gì tóm được trong tay, sau khi xem buổi phỏng vấn của Bách và Nhã Lan. Nàng phát đau thật sự. Cả đêm qua nàng chập chờn trong mộng mị. Những kỷ niệm, giả tưởng, suy luận, uất ức vo tròn vào giấc ngủ. Bao nhiêu lần nàng giật mình tỉnh dậy, thảng thốt không biết mình đang ở điểm nào của thời gian, của không gian.
“Xoẹt!” – Duy Thức kéo tấm màn cửa sổ gần giường Gia Tú nhất sang hai bên. Theo thói quen, nàng nhanh tay bụm mắt lại, cáu tiết:
- Anh làm cái quái gì ở đây? Ta không khỏe!
- Sự quý phái của nàng đâu mất rồi?
- Không dành cho anh!
- Nữ Hoàng, xin hãy mở mắt ra. Thời tiết hôm nay rất biết phục tùng. Không hề có ánh sáng, chỉ toàn mây mù u ám, y hệt tâm trạng nàng.
Gia Tú quay người về phía cửa sổ. Bầu trời đậm đặc mây. Một buổi sáng mùa thu quái đản. Duy Thức đã kéo hết tất cả màn cửa sổ ra, nhưng căn phòng chẳng sáng sủa hơn bao nhiêu.
- Trong tình cảm nàng khá đần độn. Còn yêu Bách tha thiết, nàng nghĩ mình chịu được cảnh anh ta tình tứ với người khác sao?
- Tội phỉ báng Nữ Hoàng sẽ khiến anh mọt gông.
- Nàng sẽ chẳng làm gì người thân thiết nhất ở hoàng cung này đâu.
Gia Tú kéo chăn che kín đầu, nằm yên vờ như đã ngủ lại. Im lặng là lảng tránh. Những lời tự tin của Duy Thức không sai. Trong cái lồng son này, người duy nhất nàng có thể cười, khóc, nói, chỉ có mình anh. Cảm xúc của nàng, tâm trạng của nàng bấu víu vào anh để tìm cân bằng.
- Tôi không giải thích nổi vì sao nàng lại ép mình xem cái chương trình ấy? – Đứng bên cửa sổ, Duy Thức nhướn mày nhìn Gia Tú.
- Rèn luyện bản thân. Bách là điểm yếu ta cần gạt bỏ để nhanh chóng trở thành một người vững vàng. – Gia Tú vẫn nằm yên trong chăn.
- Người vững vàng không lạnh lùng và vô cảm.
- Người vững vàng không có điểm yếu.
- Có. Nhưng phải biết che giấu và kiềm chế.
- Điểm yếu của anh là gì? – Gia Tú tung chăn ra, nhìn Duy Thức đầy thăm dò.
Duy Thức cười bí ẩn. Anh tiến tới chiếc giường, cúi sát xuống mặt Gia Tú. Nàng mở to mắt nhìn anh, hoảng hốt mà thách thức. Khi hai người chỉ còn cách nhau bởi một nụ hôn, Duy Thức thì thầm:
- Là nàng. – Anh hôn nhẹ lên trán Gia Tú rồi đứng thẳng dậy – Nhanh chóng lên nào, Nữ Hoàng. Máy bay sẽ khởi hành trong hai giờ nữa.
- Đi đâu?
- Bangkok.
---------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Chương 20. Bangkok
5 tuổi, Gia Tú được gửi sang nuôi dạy ở Bangkok. Nàng đã đơn độc lớn lên giữa Thành phố Nụ cười, cùng một sự tự do vĩ đại. Suốt thời niên thiếu, nàng hấp thụ toàn vẹn Bangkok nhiều nhiệt, nhiều màu sắc, nhiều đối lập. Tính khí nàng ngày ấy là hiện thân sống động của Bangkok: cuồng và dịu, chua và ngọt, mềm và rắn.
15 tuổi, Gia Tú rời Bangkok. Cái khí chất phong phú Bangkok đã dày công phả vào nàng cứ thế bay hơi dần…
***
Máy bay từ từ rẽ thân qua những tảng mây, tìm đường hạ cánh. Ngắm chân dung Bangkok lấp ló sau màn mây lỗ chỗ, Gia Tú khẽ cắn môi, lòng mân mê một nỗi ngậm ngùi. Bangkok với nàng vẫn thân quen, nhưng nàng với Bangkok đã thành xa lạ. Nàng bây giờ chẳng còn mấy phần của cô gái tự nhiên với nụ cười lớn mà Bangkok từng dung dưỡng.
Suốt buổi chiều, Gia Tú thả bộ dọc những con phố trung tâm, hít hà bầu khí nóng ẩm, bức bối và tù túng của một ngày không nắng. Nàng bước đi trong thiếu hụt và lạ lẫm. Nàng không thích nắng, nhưng Bangkok tắt nắng thì giống như có dị tật. Nàng thèm Bangkok với nắng đun sôi, với chất đỏng đảnh và sống động của ngày xưa. Suốt buổi chiều, tâm trạng của nàng cứ lắc lư như đu thăng bằng trên một sợi chỉ mảnh.
Trời bắt đầu chập choạng thì mưa buông. Duy Thức đưa nàng vào trú mưa trong một quán cà phê gỗ kiểu Nhật Bản. Yên vị bên cửa sổ, nàng đắm nhìn màn mưa tạt xiên theo chiều gió. Bỗng điện đóm trong quán tắt ngóm, nhưng nàng chẳng màng, tiếp tục đếm những hạt mưa dính vào kính cửa sổ mỗi lúc một nhiều.
Trời đen dần. Ánh đèn đường từ đâu đó hắt ngang cửa sổ nơi nàng ngồi, biến những hạt mưa đậu trên ấy thành lung linh. Lòng nàng chợt thấy rất tuyệt, chấp chới một nỗi rung động trước vẻ đẹp ly kỳ. Tấm cửa kính tầm thường khi đơm lấm tấm những hạt nước ánh vàng lại thành diễm lệ. Soi bóng qua kính cửa, nàng tặng mình một nụ cười khả ái.
Trời mưa, quán cúp điện, cà phê nguội lạnh và những hạt mưa ánh vàng đậu trên cửa sổ kính – tình cảnh lạ đời này khiến Gia Tú thấy thú vị. Nàng luôn cảm động bởi những trải nghiệm mới. Nỗi ghen tuông khốn khổ phủ đầy lòng nàng từ tối hôm qua bỗng pha loãng vào không khí. Nàng cố nhớ về Bách, nhưng gương mặt anh lại mờ mờ ảo ảo. Nàng giật mình, nhẹ nhõm mà sốt vó. Nàng sợ bản thân cứ quằn quại về Bách, nhưng chưa hề có ý tẩy sạch anh khỏi tâm tư.
- Tuy chỉ là quý tộc hạng trung, nhưng nếu học luật, ngoại giao, hay kinh tế thì Bách vẫn xứng với nàng. – Tiếng Duy Thức túm và kéo phần hồn đang trôi dạt của Gia Tú ngược lại mặt đất.
Toan ném trả một lời cáu kỉnh, nhưng nàng vội im bặt, nhận ra một điều lạ: giọng điệu Duy Thức vừa rồi rất khác, đầy chân thành và quan tâm. Một nỗi nghi kị mơ hồ bao phủ lấy tâm trí nàng: trước nay trong những câu chuyện về Bách, anh luôn có giọng điệu này mà nàng không để tâm, cứ cho rằng anh muốn xát thêm muối vào lòng mình. Hay anh đã luôn châm chọc quá khứ của nàng, chỉ hôm nay đột ngột tử tế? Nàng thả lỏng, vào vai một con bạc đang đặt cược lớn: nàng sẽ thử trò chuyện với Duy Thức như một người bạn.
- Cái ngày bắt đầu có được chút tỉnh trí trên ngai vàng, ta cứ nấn ná việc tìm lại Bách, rồi ù lì chờ anh ấy tìm đến mình. Thay vì đối mặt, ta đã lựa chọn cách chạy trốn. Nữ Hoàng và một quý tộc làng nhàng, sự kết hợp này khó quá! – Gia Tú thở ra một hơi cay đắng – Ngoài âm nhạc, Bách chẳng còn tài cán gì. Ta có thể ép anh ấy khoác vét làm cán bộ, nhưng con cá không ở trong hồ nước của mình thì không vui vẻ. Ở bên cạnh một người u sầu, ta cũng sẽ héo úa.
- Không ngờ cà phê nguội lạnh cũng có vị hay hay! – Duy Thức lộ liễu bày tỏ sự ngán ngẩm.
Trân trân nhìn Duy Thức, Gia Tú nuốt nhẹ một nhúm không khí xuống họng. Nhưng chỉ qua một tíc tắc, cơn tức tối trong nàng đã xẹp. Nàng thấy bản thân nực cười. Nàng không nên quá kỳ vọng Duy Thức sẽ thật tâm chia sẻ câu chuyện của nàng và Bách. Quá khứ của mỗi người, đâu thể đòi ai khác cùng trân trọng.
Mưa tắt. Đêm buông lả lơi xuống những tòa cao tầng, những ngõ dài đầy sạp hàng rong, những con đường chằng chịt ánh đèn xe, những chuyến tàu điện trên không chăm chỉ lao vun vút, những con sông đan xen khắp Bangkok.
Duy Thức đưa Gia Tú đến The Bed, sàn nhảy sang trọng bậc nhất thành phố. Vừa bước qua cánh cửa, nàng thấy không gian cứ xoay tròn quanh mình – tiếng nhạc dồn dập, hương đê mê của các loại rượu quyện cùng ánh đèn neon nhiều màu chớp tắt. Khoảnh khắc này như từng xảy ra và nàng đang trải nghiệm nó thêm lần nữa. Nàng vỗ khẽ vào đầu mình, tự châm biếm: Nàng từng là dancing queen ở biết bao cái sàn nhảy. Rồi nàng đốt cháy The Bed trong mọi vũ điệu.
Mười lăm phút trước khi The Bed đóng cửa, Gia Tú rời sàn nhảy, liêu xiêu về nửa nằm nửa ngồi trên chiếc ghế dài của mình. Cứ thở hồng hộc vài hơi, nàng lại cầm chai bia lên tu một ngụm dài. Bỗng ánh đèn bảy màu quệt một vòng tròn khắp phòng, trước khi dừng lại nơi chiếc đàn dương cầm. Giai điệu bản nhạc sầu muộn yêu thích của Gia Tú cất lên thánh thót. Những nốt nhạc du dương đu vào không gian, rồi đậu vào tâm hồn những con người đang lâng lâng men rượu. Những ngón tay Duy Thức múa rất uyển chuyển trên phím đàn, ấm áp và da diết. Cứ như một người khác.
Cách Gia Tú vài bàn, Bách đang ngồi cạnh Nhã Lan, mắt hết nhìn Duy Thức, lại quay sang nhìn Gia Tú. Anh nén thở, ngực vặn từng cơn khi thấy ánh mắt nàng cứ cắm sâu vào Duy Thức.
Tay bấu chặt cổ chai bia, Nhã Lan nhắm nghiền mắt, hồn phách trầm bổng theo tiếng đàn của Duy Thức. Đã khép mắt thật chặt, nhưng nước mắt cô vẫn cứ rỉ ra.
Những ngón tay Duy Thức cứ lả lướt trên các phím đàn đen trắng. Lòng anh vui thích vô hạn, biết rằng tấu khúc ly biệt buồn thảm này đang hòa quyện cùng cơn đau tinh khiết của ba con người ở phía còn lại của sàn nhảy.
---------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Chương 21. Oán
Duy Thức rời Bangkok trước để đi tham dự một hội nghị. Gia Tú nán lại thăm một người.
Bên cửa sổ phòng ngủ một căn nhà to lớn và cổ kính ở ngoại vi Bangkok, ánh nắng trưa phết những vệt óng ả lên gương mặt một phụ nữ ngoài 50, soi rõ từng đường nét thanh tú của trang giai nhân một thời. Ngồi lắc lư nhè nhẹ trên ghế mây, bà ngắm vị Nữ Hoàng trẻ tuổi say ngủ trên giường. Nàng giống hệt người chồng cao quý năm xưa của bà, có lẽ vì thế mà bà không ghét được. Nhưng dù chăm nom nàng từ nhỏ, bà vẫn chẳng thể yêu quý hết lòng.
Năm 20 tuổi, bà được gả vào cung làm hoàng hậu. Nhưng suốt 5 năm, không có tiếng khóc trẻ con trong hoàng thất. Để có con thừa tự, nhà vua buộc phải ly hôn bà, cưới vợ mới. Không lâu sau khi bà xuất cung, cha mẹ bà đem em gái thế ngôi, không để cái ngai hoàng hậu đầy quyền uy và những mối lợi thuộc về dòng họ khác. Thậm chí, bà còn tiếp tay cho tính toán này, bởi tuyệt đối tin rằng trái tim vua chồng vĩnh viễn có mình. Rằng em gái bà chẳng thèm muốn tình yêu của ông, chỉ cần ngôi vị mẫu nghi thiên hạ cao sang, hiển hách. Rằng với người em gái mẫu nghi thiên hạ, những cuộc viếng thăm hoàng cung, thăm vua chồng của bà sẽ bớt điều tiếng, dị nghị.
Vài năm trôi qua, em gái bà sinh một trai, một gái. Những lảng tránh của nhà vua rõ nét dần. Bà cay đắng nhận ra những va chạm, gắn kết của cuộc sống ngày ngày bên nhau đã chuyển tình cảm của vua chồng sang cho người vợ mới. Còn em gái bà cần trái tim ngài để những nước cờ quyền lực được dễ dàng.
Bà được yêu cầu ra nước ngoài sinh sống. Vì nhà vua chẳng thể đối diện với sự phản bội của chính mình. Vì hoàng hậu mới sợ một ngày tình cũ không rủ cũng tới và bà sẽ phản đòn. Bà sang Bangkok. Năm Gia Tú tròn 5 tuổi, nhà vua gửi nàng sang cho bà nuôi dạy, như một cách bù đắp, giúp bà bớt cô quạnh nơi xứ người.
Ban đầu, bà đã chẳng biết nên làm thế nào với Gia Tú. Bà không đủ thương để nâng niu, nhưng chẳng đủ ác để bạc đãi một đứa trẻ. Cuối cùng, bà quyết định không đối với nàng bằng trái tim, mà bằng trí óc. Bà để nắng và gió, mưa và hanh của Bangkok thấm dần vào Gia Tú, kiến tạo một nàng công chúa tự nhiên, độc đáo và mạnh mẽ. Nàng ngã, bà không đỡ. Nàng khóc, bà không dỗ. Bà bảo ban cho nàng cách tận hưởng, sử dụng những quyền lực, đặc ân dành cho một vị công chúa. Là một cô gái đã khó, là một cô gái của hoàng tộc còn nhọc nhằn gấp vạn lần. Nàng cần rắn rỏi và khôn ngoan để không trở thành con cờ cho người khác điều khiển.
Bà toan tính: khi lớn lên, Gia Tú và em gái bà – hai nữ nhân mạnh mẽ và khắc tính – sẽ đấu với nhau như thế nào. Tiếc rằng, kế hoạch của bà chưa hoàn tất thì Gia Tú đã bị đem sang phương Tây du học, tách khỏi lối giáo dục của bà ngay sau khi vua cha nàng qua đời. Dụng tâm sâu xa của bà đã chẳng thể qua mắt em gái. Rồi Gia Tú đột ngột lên ngôi Nữ Hoàng…
- Mẹ đang xem gì đấy? – Sau khi tỉnh giấc, Gia Tú nằm yên trên giường say ngắm người mẹ nuôi, người dì của mình thả hồn trong những suy tư.
- Một album ảnh thuộc về anh trai con. Mẹ tìm thấy sau đám tang và cất nó đi. Mẹ chờ đến lúc con đủ thông suốt để đánh giá mọi việc. – Bà nhìn Gia Tú bằng một ánh mắt cười.
Bà đến bên giường, đặt cuốn album xuống cạnh Gia Tú rồi lấy cớ đi nấu chút thức ăn cho nàng mà rời phòng. Bà bước đi trong khoan khoái: hoàng cung thế nào cũng sắp có sóng gió cho bà nghe ngóng giải khuây, cho niềm oán giận cất giữ bao năm của bà được bình lặng lại.
Còn một mình trong phòng, sau vài giây ban cho cuốn album cái nhìn dò đoán, Gia Tú cầm nó lên, nhẹ nhàng vuốt ve một lượt khắp bìa khắp gáy. Nàng mở cuốn album với sự cẩn trọng hoàn hảo. Lật được vài trang, cơn tò mò trong nàng biến thành mối khó hiểu tột độ. Lật thêm vài trang, lòng nàng giăng chằng chịt những giả thiết, những nghi ngờ. Nàng gập mạnh cuốn album, ngả người xuống đụn gối bông. Nàng nhắm mắt, cố liệt kê và sắp xếp các sự kiện. Có nhiều điều bỗng trở nên sáng rõ. Có nhiều điều lại vụt thành mờ mịt.