8/4/12

Đá quý không nói dối (C6-I)

Cùng với tiếng còi inh tai vang lên là tiếng kêu của chiếc máy bay chở khách từ Trung Quốc đã đáp xuống sân bay quốc tế Kennedy.

Thiên Hạ và Khưu Lạc kéo hành lý từ khoang hạng nhất bước đến khu kiểm tra an toàn đông nghẹt người.

Đột nhiên điện thoại Khưu Lạc reo vang, hai người tạm dừng bước, anh đặt hành lý xuống và ra ngoài mấy bước để nghe điện thoại.

Ánh mặt trời mỏng manh của ngày đông len qua lớp kính màu xanh chiếu xuống dưới. Thiên Hạ khẽ nheo mắt và vẫn đứng yên ở đó đợi Khưu Lạc. Đột nhiên, có một cô gái bước qua và đụng phải cô, hai người vội vã ngước đầu lên và nhìn nhau.

Hai người cùng mắt đen tóc đen, tự nhiên có cảm giác thân thiết lạ thường.

Đối phương dùng tiếng Anh xin lỗi cô trước.

Cô gái này nhìn chỉ tầm mười bảy, mười tám tuổi, rất tương xứng với chàng trai đi bên cạnh, đúng là một đôi nam thanh nữ tú chuẩn mực, chỉ có điều gout thẩm mĩ của cô đã sút kém rồi. Sau khi gặp Khưu Lạc trong tiềm thức cô đã cảm thấy rằng những thứ càng đẹp thì cái gai đằng sau nó càng sắc nhọn.

Hai người đang định đi thì cô gái đột nhiên kêu lên “Á” một tiếng, hoá ra tóc cô ấy mắc vào chiếc ghim hình con thiên nga bằng thủy tinh màu trắng cài trên ngực của Thiên Hạ.

“Á…” đôi mắt xinh đẹp của cô gái dường như ngấn lệ, khiến ai nhìn thấy cũng thương.

“Sao em lại không cẩn thận thế…” Chàng trai nhẹ nhàng trách móc, anh ấy nói tiếng Trung, sau đó dùng tiếng Anh xin lỗi Thiên Hạ: “Phiền cô có thể gỡ cái ghim ra được không?”

Lần đầu tiên chàng trai này nhìn thẳng cô và cũng lần đầu tiên cô nhìn rõ chàng trai này. Mái tóc ngắn gọn gang lòa xòa trước trán, ánh mắt màu hổ phách thanh tú và trong sáng, đôi môi khẽ cong lên một mức độ vừa phải khiến càng đẹp hơn.

“Ok”. Thiên Hạ gỡ chiếc ghim hình con thiên nga bằng thủy tinh trên áo khoác xuống, chàng trai đưa tay đón lấy. Chàng trai ấy có đôi tay thật đẹp, các khớp thẳng, mười ngón tay dài, mái tóc vàng khẽ buông nhẹ trên tay anh, lát sau anh đã gỡ xong và trả lại cho Thiên Hạ chiếc ghim.

Cô gái nũng nịu nép sát vào cánh tay chàng trai, nhìn hai người đúng là một đôi tình nhân yêu nhau say đắm.

Thiên Hạ nhìn theo bóng họ mà cười, trong mắt cô có cảm giác ghen tị mà ngay bản thân cô cũng không cảm thấy được.

“Nhìn gì thế?” Khưu Lạc nghe xong điện thoại và quay vào.

“Không có gì, chúng ta đi thôi”. Thiên Hạ và Khưu Lạc đi ra phía ngoài sân bay, xe đã đợi sẵn ở bên đường. Hai người lên xe và phi thẳng đến khách sạn Hilton, Khưu Lạc đã đặt sẵn hai phòng penthouse ở đó.

Do chênh lệch về thời gian nên cả hai đã ở lại khách sạn một ngày. Thiên Hạ tranh thủ lên mạng tìm thông tin liên quan đến nhà tài phiệt Hoa kiều mà bà Lâm Hề Nhị đã cưới. Ba giờ chiều hôm sau Thiên Hạ quyết định đến nhà họ Lục tìm bà Lâm Hề Nhị, tất nhiên phải lôi một người khác nữa đi cùng.

Ding dong. Cô ấn chuông hai lần, lát sau có tiếng bước chân chậm rãi bước ra, Khưu Lạc mở cửa nhưng người lại chặn ở cửa, tỏ rõ thái độ không hoan nghênh cô bước vào.

“Em chuẩn bị đi gặp dì Lâm Hề Nhị, anh có đi cùng em không?” Thiên Hạ nói thẳng.

“Ha”. hưu Lạc cười lạnh lùng: “Em quên là anh đến đây làm gì à? Tại sao anh lại phải đi cùng em?”

“Em không biết đường”.

“Em có thể đi taxi”.

“Khu nhà giàu ở trên núi, vẫn phải tìm đường, chẳng bằng đi xe của mình cho nhanh”.

“Vậy em tự đi đi”. Khưu Lạc lấy chìa khóa xe trong túi ra và đưa cho cô, Thiên Hạ đưa tay đỡ lấy. Khi thấy cô cầm chìa khóa rồi anh lùi vào và sập cửa lại, tiếng sập cửa khiến Thiên Hạ giật mình, cô nắm chặt chìa khóa trong tay đến nỗi hằn cả hình trong lòng bàn tay.

Tràn ngập trong đầu cô là hình ảnh nụ cười lạnh lùng của anh, Thiên Hạ vừa lái xe vừa không tập trung, không biết đã lạc trên núi từ bao giờ. Khu nhà giàu này tại sao lại không thấy đỉnh núi ở đâu chứ? Trước mắt càng lúc càng nhiều ngã rẽ, cô nhìn lại biển báo mới thấy hình như mình đã lượn qua chỗ này mấy vòng. Thời gian ban ngày của mùa đông rất ngắn, mới hơn sáu mà trời đã tối. Tuy nhiên sự việc nghiêm trọng hơn đã xảy ra – xe hết xăng!

Cô táp xe vào lề đường, đợi có người đi qua thì nhờ họ kéo xe hoặc xin ít xăng. Nhưng đợi hơn nửa tiếng ngay cả bóng của bánh xe cũng không thấy đâu. Tuyết rơi đầy trời, trời lạnh như cắt, đất đóng băng lại, cô kéo chặt chiếc áo khoác. Cô ngước mắt nhìn lên phía trên đỉnh núi, từng dãy biệt thự đã sáng đèn, có lẽ cách cũng không xa lắm, chắc đi bộ tầm một tiếng là đến nơi.

Thiên Hạ bắt đầu đi bộ trên con đường dày đặc tuyết, cô kéo chiếc mũ áo khoác lên để tránh gió lùa vào má, gió lượn bên ngoài như từng lưỡi dao sắc nhọn, phất qua phất lại trên má cô. Mùa đông trên núi lạnh cắt da cắt thịt.

Tuyết rơi ngày một dày, bước chân cô ngày một nặng thêm, Thiên Hạ lúc này giống như người tuyết khó nhọc bước đi trên đường. Hai chân cô đã tê liệt không còn cảm giác nữa rồi, giống như đang mang chân giả, cứ nhấc lên rồi lại hạ xuống. Tóc mai bay lất phất trong gió, mắt không mở được.
Sự chênh lệch về thời gian hình như vẫn chưa được điều chỉnh, tại sao đột nhiên lại buồn ngủ thế này? Tại sao ngay cả tiếng gió cũng không nghe thấy nữa…

Nửa tiếng sau, một chiếc xe thể thao Spyker màu đen đang men theo đường tuyết lên đỉnh núi.

Chiếc đèn cao và sáng trên đỉnh xe đang chiếu rọi trên tuyết trắng, bên đường đột nhiên có một bóng người che khuất tầm nhìn, lái xe giảm tốc độ và quay sang nói với một chàng trai đang nhắm hờ mắt nghỉ ngơi: “Thưa anh, có người nằm trên đường, hình như bị vùi trong tuyết”.
“Có liên quan gì đến tôi không?” “Anh cứ việc lái xe đi”. Giọng nói pha ý cười nhạo.

“Vâng…” Người lái xe có vẻ không nhẫn tâm nhưng không dám cãi lời chủ nhân nên chầm chậm lái xe vòng qua. Khi xe vòng qua người Thiên Hạ, chàng trai trên xe mở to mắt nhìn cô một cái….

“Đợi chút đã!”, anh vội vàng hét lên khiến lái xe vội vàng khựng lại.
Anh bước ra ngoài xe và men theo con đường đầy tuyết tiến lên phía trước, tuyết rơi đầy trên tấm áo anh. Tuy là mùa đông nhưng chưa bao giờ anh phải cảm nhận cái lạnh thực sự cả. Trong nhà, trong xe, trong công ty, tất cả mọi nơi đều có điều hòa, bốn mùa đều như mùa xuân. Khi anh chỉ mặc một cái áo sơ mi mỏng và bộ complet bước ra ngoài trời thì quả thật đã nếm trải được cái lạnh của mùa đông như thế nào rồi.

Người này nằm vùi trong tuyết bao lâu rồi? Không phải chết rồi chứ?

Anh sải từng bước lớn đến và ngồi xổm xuống bên cạnh cô. Anh dùng ngón trỏ khẽ đẩy vai cô, cô lật phía mặt lại.

Anh cười vừa ý.

Đã sớm biết anh không bao giờ nhìn nhầm người, chắc là chỉ do vội vàng mà thôi.

“Là một cô gái xinh đẹp…” Vẻ sắc lẹm trong mắt anh phát ra khiến người khác cũng phải gai người lại.

Khi Thiên Hạ tỉnh dậy cô khẽ ho lên hai tiếng cho thoải mái. Chăn ấm áp, không khí trong phòng cũng ấm áp, cô cảm thấy mình hình như đang phát sốt, miệng lưỡi khô và đắng. Mở mắt ra, cô liền thấy bức phù điêu treo trên trần nhà, cô giật mình chớp chớp mắt, cô lập tức tung chăn, cúi đầu, thấy lạnh…

Quần áo của cô đâu?

Thiên Hạ nhìn bốn phía, cô phát hiện trên giá ở đầu giường đặt mấy tấm ảnh, cô cầm lên xem, đột nhiên cảm thấy huyết khí như dồn hết lên đỉnh đầu! Chụp tuy rất đẹp… nhưng đều là hình nude của cô… khi cô hôn mê đã bị người ta chụp trộm!


“Ồ, cô tỉnh rồi à?” Tiếng nói pha lẫn tiếng cười, hình như có chút châm biếm.

Hóa ra bên ngoài cửa sổ có người! Đầu thuốc lá được dụi tắt trong đêm tối, chàng trai vén rèm bước vào trong phòng, nhìn Thiên Hạ đang quấn chặt tấm chăn và nói: “Cô tên là gì?”

“Là anh… chụp những bức ảnh kia?” Thiên Hạ cầm tấm ảnh nude trên tay và khẽ run run, gân xanh nổi đầy trên mu bàn tay.

“Đúng thế, đẹp không?” Chàng trai nheo mắt cười nhưng không che giấu được nhuệ khí trên người.

“Anh tên là gì?” Cô hỏi lại và cười với anh.

Muốn báo thù thì trước hết cần biết tên họ của kẻ địch.

“Lục Khai Nguyên”. Anh hút hơi cuối cùng rồi ném đầu lọc vào gạt tàn.
Người này nếu là Lục Khai Nguyên… cô khẽ khựng người lại một chốc rồi nhanh chóng lấy lại vẻ bình thường.

Vậy thì tất cả không thể tự nhiên được.

Con trai lớn của nhà họ Lục là Lục Khai Nguyên 5 tuổi bị bắt cóc, 12 tuổi mới được cảnh sát giải cứu từ tay xã hội đen. Nhưng Lục Khai Nguyên lúc đó đã không còn giống những đứa trẻ cùng tuổi khác nữa mà trong mắt anh đầy vẻ lạnh lùng, máu lạnh khiến người lớn phải sởn gai ốc. Anh là đứa trẻ ngỗ nghịch nhất New York. Nếu như đã thuộc hạng công tử ngỗ nghịch thì đua xe và những rắc rối trong cuộc sống chỉ là chuyện thường mà thôi.

Có điều, đây không phải là lý do mà cô có thể bớt giận đối với anh.
“Lục Khai Nguyên, anh có thể ngồi xuống giường cạnh tôi được không?” Cô tiếp tục cười.

Mắt trái anh ta nheo lên một cái khiến cho mắt càng hẹp, dài và hấp dẫn.
Lục Khai Nguyên hoàn toàn không phòng bị gì khi tiến về phía Thiên Hạ, anh ngồi xuống bên cạnh cô, điệu bộ dương dương tự đắc của một công tử.
Bốp! Cô tát anh một cái rõ đau, người anh theo quán tính nghiêng về phía ngoài. Khi anh quay mặt lại thì ánh mắt đã tràn đầy tức giận như muốn phát điên lên giết chết cô! Thiên Hạ nói trước: “Máy ảnh đâu? Thẻ nhớ đâu? Tôi là người anh có thể chơi được sao?”

Anh đưa tay bóp chặt cổ cô! Đột nhiên bị bóp chặt như thế khiến Thiên Hạ không có chút sức lực nào, chết tiệt, ngay cả thở cũng khó, sắc mặt cô lúc càng đỏ.

Lục Khai Nguyên mãn nguyện nhìn thái độ của cô và nói: “Xem ra cô rất có sức sống đấy, hay là nhân lúc cô tỉnh rồi, chúng ta chụp một hai tấm đi?”

Mắt cô từ từ di chuyển, cô nhìn thẳng vào đôi mắt đen sâu hun hút, cô cố gắng cười và nói: “Tốt nhất là anh… nên bóp chết tôi ngay bây giờ, nếu không sau này anh sẽ biết tay…”. Câu nói đứt quãng, hơi thở càng lúc càng yếu dần, cho đến khi cánh tay ở cổ cô buông ra cô đột nhiên ngã lăn ra giường và ho lụ khụ. Còn Lục Khai Nguyên thì cười phá lên: “Ha ha, thật là một cô gái hung dữ, đừng tỏ ra yếu đuối thế chứ, nếu không tôi sẽ rất thất vọng đấy!”.

Tay anh vừa buông ra thì có người gõ cửa: “Cậu chủ, cậu chủ, ông chủ và bà chủ về rồi, mời anh xuống dùng cơm”.

“Biết rồi!”. Lục Khai Nguyên trả lời chẳng vui vẻ gì, cho dù anh có phản nghịch đến mấy thì trước mặt cha vẫn phải giả vờ, xét cho cùng thì có liên quan đến chuyện kế thừa tài sản.

“Cục cưng” anh quay sang cười với Thiên Hạ, “Ngoan ngoãn đợi anh quay lại nhé!” Nói xong anh ta rời khỏi phòng.

Đợi cho hơi thở đều đều lại Thiên Hạ mới vội vàng đứng dậy, cuối cùng cũng tìm được mớ quần áo nhàu nát trong góc phòng, cô vội vàng mặc vào và không quên mang những tấm ảnh trên đầu giường đi, có thể hủy được tấm nào thì hay tấm đó.

Mở cửa phòng xong cô vội vàng lao xuống cầu thang, trên đường xuống gặp mấy người nhìn cô lạ lạ, không biết cô là ai.

Cô không thể ngờ được rằng đôi nam nữ đi từ dưới cầu thang đi lên lại là đôi tình nhân mà hôm nay cô gặp ở sân bay!

“A, sao chị lại ở đây?” Cô gái thốt lên ngạc nhiên, nước da mịn màng và đôi mắt đẹp như hoa tuyết ngoài cửa sổ.

“Tôi…” cô nhìn hai người mà không biết nên trả lời thế nào, cô gái tranh nói trước: “A, chị chắc chắn là bạn gái mới của anh trai rồi”.

Hóa ra cô gái này là Lục Sính Đình… vậy thì người con trai ấm áp mà cô ấy đang kéo tay kia chính là Lục Ký Hy.

Khi con trai cả của nhà họ Lục bị bắt cóc và mất tích ba năm, vợ chồng Lục Tần Phong đều cho rằng con trai không quay về nữa, và cũng không còn ý muốn sinh thêm, vì thế họ đã nhận nuôi một bé trai năm tuổi, đặt tên là Lục Ký Hy và đối đãi như con ruột. Không ngờ năm thứ hai sau đó, Lục phu nhân mang thai, mọi thứ dường như bắt đầu từ cái tên “Ký Hy”, mười tháng sau thì bà ấy sinh Lục Sính Đình, một cô bé xinh đẹp như phiến ngọc được mài dũa. Hai năm sau Lục Khai Nguyên được cứu thoát, ba người trở thành những người kế thừa của nhà tài phiệt trong lĩnh vực đồ chơi này.

Người ngoài ai ai cũng biết Lục Sính Đình ngay từ nhỏ đã thích Lục Ký Hy, ngay cả cha mẹ cô cũng đều lờ đi chuyện này, dù sao hai người cũng đâu có quan hệ huyết thống. Còn Lục Khai Nguyên tính tình quái dị, tự nhiên sẽ không hợp tính với em trai, em gái.

“Sao cô lại ở đây?” Một giọng nói vang lên từ trên cầu thang, ánh mắt Thiên Hạ lướt qua hai người và trông thấy Lâm Hề Nhị, bà ấy đang nhìn Thiên Hạ với vẻ mặt vô cùng ngạc nhiên.

“Đúng thế, sao chị lại ở đây? Chị có phải là bạn gái mới của anh trai em không?” Đúng là Lục Sính Đình và Lục Ký Hy không hiểu hết những ý nghĩa ngoài lời qua câu nói của bà Lâm Hề Nhị. Bà Lâm Hề Nhị vội nói thêm: “Cô là bạn gái của Khai Nguyên à? Sao lại ở nhà chúng tôi?”

Lâm Hề Nhị không muốn nhận cô cũng là điều bình thường, thứ nhất là để tránh hiềm khích, thứ hai là nếu như biết được thân phận của Thiên Hạ thì có thể bà ấy cũng bị cha con họ Lục ném đi ngay mà thôi.

“Chào bà ạ, cháu là người làm đến để thử việc. Cho cháu hỏi bà là bà chủ nhà họ Lục ạ?”

“Ờ, đương nhiên, cô đi ra phòng ngoài đợi tôi, tôi ăn xong sẽ đến đó!”. Lâm Hề Nhị đưa tay chỉ hướng ra ngoài phía tầng hai.

“Vâng”. Thiên Hạ ngoan ngoãn cười sau đó cúi đầu bước ra ngoài phòng đợi, cô học cách của người hầu cũng giống vài phần đấy chứ!

Đợi hai mươi phút sau bà Hề Nhị mới đẩy cửa bước vào.

Bà Lâm Hề Nhị tay kẹp điếu thuốc, mặc áo ngủ, đầu tóc búi gọn, chẳng thay đổi nhiều so với hồi trước. Bà khóa cửa lại rồi đi vào trong, châm thuốc và nói: “Thế nào, Ngôn Khởi Thước vẫn không chịu từ bỏ à?”
Đây là câu đầu tiên mà người đàn bà máu lạnh này hỏi.

“Khà khà…” Cô đột nhiên cười phá lên, ba cô tại sao lại yêu người đàn bà này chứ? Thôi, chẳng phải bản thân mình cũng yêu Khưu Lạc không bỏ được đấy thôi, nếu như đã yêu thì bị giày vò là đáng lắm!

“Dì biết Cảnh Thụy đã qua thời kỳ nguy hiểm rồi chứ?”

“Biết!”

“Con nghĩ, trên thế giới này chẳng còn ai yêu dì sâu sắc hơn ba con nữa đâu, dì không nghĩ đến việc quay về sao?”

“Nếu như đều là những người ta không yêu thì ông ấy với Lục Tần Phong có gì khác nhau đâu chứ?”

“Vậy dì có biết hôm đám cưới dì Lục Tần Phong sai người kéo ba con ra ngoài và đánh một trận không?”

Bà Lâm Hề Nhị không trả lời, bà châm them lửa điếu thuốc bốc lên khói trắng.

“Dì biết bây giờ cha con đang nằm trong bệnh viện thở bình oxy không?”
Lâm Hề Nhị lấy một điếu thuốc khác rồi ngả sâu người xuống ghế sofa, điệu bộ như không liên quan đến bản thân mình.

“Dì còn có lương tâm không?”

“Lương tâm?” Lâm Hề Nhị đột nhiên cười lớn, dường như vừa nghe được một chuyện rất buồn cười: “Cô có lương tâm không? Vậy tại sao cô lại bỏ Châu Cẩn Du?”

Một câu nói của bà khiến Thiên Hạ cứng họng.

Xét từ một góc độ nào đó cô và Lâm Hề Nhị đều là những người phụ nữ không có lương tâm.

Thiên Hạ khẽ nhếch môi rồi bật cười. Cô dựa sát người vào cửa sổ rồi nhìn Lâm Hề Nhị đang ngồi trên ghế sô pha: “Còn mười tám ngày nữa. Sau này bệnh của cha con có thể nghiêm trọng hơn bất cứ lúc nào, thậm chí là chết”.

“Cô cầu xin tôi cũng chẳng có ích gì. Tôi không phải nhà từ thiện, cũng không phải là bác sĩ ngoại khoa”.

“Con đã từ bỏ ý định cầu xin dì rồi, cho dì tài sản được không? Một nửa tài sản của Cảnh Thụy đều cho dì hết!”.

“Để tôi cầm tiền của Cảnh Thụy? Cô muốn tôi ly dị với Lục Tần Phong sao?”

“Thứ dì theo đuổi không phải là tiền bạc sao?” Cô đáp.

“Đúng”. Lâm Hề Nhị thừa nhận: “Thế nhưng tiền còn chia làm nhiều và ít, thứ tôi theo đuổi là kho báu lớn nhất và cũng dễ đạt được nhất!”.

Ngu xuẩn! Thiên Hạ mắng thầm trong lòng. Nếu như bà ấy mà biết Khưu Lạc là Lý Ngự Thành thì nhất định bà ấy sẽ nghĩ đến điệu bộ tốn công tốn sức của mình lúc này thật là ngu xuẩn.

“Nói điều kiện của dì đi”. Thiên Hạ không ngần ngại nói thẳng.

“Điều kiện là…” Lâm Hề Nhị nheo mắt rồi cười lớn: “Để Lục Ký Hy thích cô, được chứ?”

Thiên Hạ khựng lại một hồi rồi từ chối thẳng: “Con không làm được cái việc chia rẽ người khác”.

Lâm Hề Nhị từ tốn nói: “Chắc rằng cô cũng đã biết hai anh em chúng đang tranh giành tài sản. Lục Tần Phong không sống được đến năm năm nữa đâu, lúc này không thay đổi di chúc thì sẽ không còn cơ hội nữa. Một núi không thể có hai hổ, hai người đó sớm đã chiêu binh mãi mã, tranh đấu không ngừng rồi. Đúng ra thì con nuôi cũng không thắng được con cả, nhưng có Lục Sính Đình thì mọi chuyện lại khác”.

Lâm Hề Nhị gẩy đầu thuốc lá rồi lại tiếp tục: “Có sự cổ vũ của Lục Sính Đình thì Lục Ký Hy có cơ hội phản công lại Lục Khai Nguyên. Vì thế cho nên Lục Ký Hy luôn cố gắng tìm cách đuổi hết những người đàn ông bên cạnh Sính Đình đi. Ngay từ sớm đã khuyên Lục Tần Phong để Sính Đình học trường cấp hai nữ sinh, trường cấp ba nữ sinh, trường đại học nữ sinh, trở thành một thục nữ ngoan ngoãn. Thế nhưng bản thân anh ta thì sao? Thay hàng mấy cô bạn gái! Mấy hôm trước vừa chia tay với một cô gái tên là Lô Thâm Bảo. Đương nhiên chuyện tình yêu này giấu Lục Sính Đình”.
Bà Lâm Hề Nhị đột nhiên nhìn Thiên Hạ với ánh mắt sắc lẹm: “Tôi muốn cô lật cái mặt nạ của anh ta ra, trở thành người bạn gái mới của anh ta, sau đó nói cho Sính Đình biết sự thật”.

“Con nghĩ, nếu như dì muốn chia rẽ bọn họ thì thà tìm Khưu Lạc đến quyến rũ Sính Đình, như thế phần thắng sẽ nắm chắc hơn”. Cô không hề có ý châm chọc mà đúng là đang nói sự thật. Lâm Hề Nhị lắc đầu cười vì cô quá ngây thơ: “Cho dù Sính Đình có muốn bước sang thuyền khác thì Lục Ký Hy đâu có dễ dàng chia tay với nó chứ? Vì thế vấn đề nằm ở chỗ Lục Ký Hy kia, thái độ của anh ta không thay đổi thì đồng minh sẽ không rã đám, thế cân bằng sẽ không dễ phá vỡ, còn ta thì không có cơ hội ngư ông đắc lợi”.

Lâm Hề Nhị nói xong liền nhìn Thiên Hạ và cười: “Cô không cần phải cảm thấy có lỗi, chẳng qua tôi chỉ muốn thêm vai diễn trong vở kịch của nhà này mà thôi. Điều kiện tôi cũng nói với cô rồi, có hứng thì cô suy nghĩ. Không có hứng thì cứ về mà lo chuẩn bị hậu sự cho Ngôn Khởi Thước đi”. Nói xong bà đứng dậy nhẹ nhàng như mèo rời khỏi phòng.

Thiên Hạ nén chặt lòng mình lại, trong mắt đã xuất hiện sự tuyệt vọng. Cô cũng rời phòng ngay sau đó, đúng lúc gặp một đôi nam nữ đi từ đầu kia của hành lang đến.

“Chị vẫn ở đây à? Chị thực sự muốn đến nhà em làm người giúp việc sao?” Lục Sính Đình thân mật hỏi. Thiên Hạ gật đầu. Lục Ký Hy tiếp lời: “Mặc quần áo hàng hiệu đến nhà tôi làm người giúp việc, thật là hiếm gặp”.

Thiên Hạ cúi mặt nhìn quần áo của mình, tuy có nhàu nát thế nhưng biểu tượng của Chanel vẫn còn in ở đó. Cô ngước đầu lên rồi trả lời tự nhiên: “Đồ giả, anh không biết bây giờ đồ giả bán nhiều lắm sao?”
“Khà khà”, Lục Ký Hy cười thành tiếng.

“Chào mừng chị đến nhà họ Lục, chị muốn phụ trách công việc gì?” Lục Sính Đình tiếp tục hỏi, hai lúm đồng tiền khiến nụ cười của cô gái ấy càng ngọt ngào hơn. Thiên Hạ chưa kịp trả lời thì một giọng nói trầm trầm vang lên sau lưng hai anh em họ Lục: “Cô ấy chuyên môn phụ trách việc ăn uống của anh”. Lục Khai Nguyên lướt qua hai người rồi dừng lại trước mặt Thiên Hạ và cười như không có chuyện gì xảy ra.

Trời, cô quên mất là vẫn còn tên thú đội lốt người Lục Khai Nguyên.