17/4/12

Tình buồn (C29-30)

Chương 29

Hôm nay đã vào mùa nghỉ lạnh!
Mộc Thiên và Phương Trúc đang ngồi bên lò sưởi trong một căn phòng nhỏ. Ngọn đèn dầu trên bàn không đủ soi sáng khiến cảnh vật trong phòng chỉ thấy lờ mờ. Phương Trúc gắp cục than bỏ vào lò một cách máy móc. Trước lò sưởi, mặt nàng đỏ hồng lên trông thật đẹp. Nàng im lặng ngắm những hòn than hồng. ánh mắt buồn xa vắng.
Mộc Thiên đặt tay lên vai nàng. Nàng giật mình ngẩng lên. Chàng âu yếm nhìn nàng khẽ hỏi:
- Sao em im lặng thế?
Nàng cười mơ màng giọng buồn buồn:
- Nói gì hả anh? Những gì đáng nói mình đã nói nhau nghe hết rồi.
Mộc Thiên xích lại gần nàng, lấy kẹp gắp than trên tay nàng bỏ xuống. Chàng nắm tay nàng thật chặt, nhìn vào mắt nàng. Hai người cứ đắm đuối nhìn nhau không nói. ánh lửa lấp lánh trong mắt nàng như từng sắc màu đang nhảy múa lung linh và huyền hoặc. Chàng vẹt mấy sợi tóc trước trán nàng ra sau rồi âu yếm nói:
- Anh hứa với em chỉ trong vòng một tháng là anh sẽ về. Hãy tin anh nghe em.
Nàng gục gặc đầu. Chàng tiếp:
- Gắng chờ anh. Vú sẽ thường xuyên đến thăm em. Anh để lại cho em số tiền đủ dùng trong khoảng thời gian ấy. Em khỏi lọ Những lúc rảnh rỗi hay buồn em hãy đến chỗ các bạn chơi cho khuây khỏa.
Nàng lại gục gặc đầu.
- Anh về đến Côn Minh cho cha mẹ biết rồi trở lại ngaỵ Anh về, chúng mình sẽ lập tức cử hành hôn lễ nghe em.
Nàng gật đầu.
- Đừng buồn nghe em. Một tháng nhanh lắm không lâu đâu. Anh sẽ về với em. Em hãy tưởng tượng xem, ngày này tháng sau, chúng mình sẽ ngồi bên nhau nơi đây, cũng lò sưởi này để hai tâm hồn vĩnh viễn không còn lạnh nữa.
Nàng vẫn chỉ gật đầu mấy cái. Chàng siết chặt tay nàng hơn:
- Nói với anh vài lời đi em. Tại sao em không nói?
Nàng cúi mặt xuống vẫn im lặng.
- Nói đi em! Tại sao em không nói?
Nâng cằm nàng lên, chàng bắt gặp hai giọt nước mắt long lanh đang chảy dài trên má. Chàng đứng dậy siết chặt đầu nàng vào lòng.
- Trúc em! Em buồn như thế làm sao anh nỡ xa em?
Chàng cúi người, hai tay bưng mặt nàng an ủi:
- Em nghĩ xem, chỉ một tháng thôi mà.
Nàng đáp thật nhỏ:
- Một tháng là bao nhiêu ngày? Bao nhiều giờ? Bao nhiêu phút và bao nhiêu giây?
Chàng thở ra thật dài:
- Phương Trúc! Em! Em!
Nàng ngước đôi mắt ngấn lệ nhìn chàng:
- Anh! Tại sao anh nhất định phải về nhà? Em không biết, không hiểu, không hiểu gì hết? Tại sao anh không tổ chức lễ cưới chúng mình tại Trùng Khánh? Sau đó, em sẽ theo anh về nhà, như thế có tiện hơn không? Tại sao anh nhất định phải xa em một tháng để làm gì? Anh về xin phép cha mẹ, nếu người không bằng lòng thì sao, thì... thì anh phải xa em, anh phải...
Chàng bối rối:
- Phương Trúc, em lại nghĩ bậy rồi. Em phải biết rằng hôn nhân là điều quan trọng, không phải là một trò chơi thì đâu có thể làm sơ sài được. Anh muốn chúng mình có một cuộc hôn lễ linh đình, để nhìn em mặc chiếc áo cưới thật đẹp đi bên anh vào thánh đường làm lễ. Anh muốn tạo một căn nhà sang trọng cho hai đứa mình. Tuy nhiên muốn thực hiện điều ấy thì cần phải có tiền, muốn có tiền tìm đâu ra ngoài cách về nhà để xin. Vả lại, anh là con một, cha mẹ anh thường lo lắng việc vợ con cho anh nên bây giờ anh không thể tự động làm như thế được. Nếu cha mẹ anh đến đây thì càng tốt bằng không chúng mình về Côn Minh để thành hôn. Bởi vậy, dù không nỡ xa em đi nữa, anh cũng phải về, về để lo chuyện chúng mình. Mong em hiểu cho anh.
Nàng lảm nhảm trong miệng:
- Cuộc hôn lễ linh đình, một căn nhà sang trọng, tất cả chỉ là hình thức, là lý do ngụy tạo. Sự thật không phải đã...
Chàng nhìn nàng không chớp:
- Phương Trúc! Em yêu anh, em phải tin tưởng nơi anh, anh có lý do phải về. Em...
Chàng ôm nàng hôn thật mạnh:
- Em! Em phải tin anh, tin tưởng nơi anh. Vì anh yêu em, anh muốn, muốn em phải là vợ của anh. Vợ của Hà Mộc Thiên. Anh muốn tất cả đều tốt đẹp, tốt đẹp hoàn toàn để chúng mình không còn sợ xa nhau.
Ngừng một lát, chàng thì thào bên tai nàng:
- Anh yêu em! Anh yêu em quá! Tình yêu anh không thể diễn tả hết bằng ngôn ngữ.
- Nhưng anh đâu cần nhất định phải về...
Chàng vẫn thì thầm:
- Anh cần phải về.
Rồi đột nhiên chàng đẩy nàng ra xa, nhìn thẳng vào mặt:
- Em! Em không tin tưởng anh sao? Hay là em nghĩ rằng chuyến đi này của anh sẽ không trở lại. Nếu thế, em đã xem anh là một tên sở khanh không bằng. Phương Trúc em đang nghĩ gì? Em nghi ngờ gì?
Nàng nhìn chàng một lúc rồi nhảy lại ôm chàng xiết chặt:
- Mộc Thiên! Anh đừng đi! Em chỉ biết rằng không muốn anh đi, thế thôi. Em không biết lý do nào và sợ điều gì nữa. Tâm hồn em bây giờ hỗn loạn, không biết, không biết gì biết gì hết!
Chàng gỡ tay nàng ra:
- Anh chỉ đi một tháng. Điều ấy em đã biết.
- Dạ! Em biết. Nhưng mà, nhưng mà...
Chàng hôn nàng thỏ thẻ:
- Thôi, nhưng mà cái gì. Anh đã hứa là chỉ một tháng thôi. Ba mươi ngày. Ba mươi ngày đúng. Một ngày cũng không thêm. Em cứ tính đi.
Nàng gục gặc đầu:
- Ba mươi ngày, một ngày cũng không thêm. Nhớ nghe anh.
- Vâng. Anh nhớ. Một ngày cũng không thêm!
- Anh nhớ viết thơ cho em.
- Dĩ nhiên rồi.
- Anh để địa chỉ lại cho em để em viết thư cho anh.
Chàng hơi do dự một lát rồi đáp:
- Vâng, anh chìu theo ý em nhưng bất đắc dĩ lắm mới viết nhé. Bởi vì, về đến nhà trình bày xong công việc thì anh trở lại ngay, sợ không có ở nhà. Chắc em cũng biết thời gian đi về gần hết một tháng rồi, thế nên anh đâu có ở nhà lâu được.
- Gì đi nữa, anh cũng phải cho em địa chỉ.
- Vâng!
Nàng chớp mắt. Nước mắt vẫn còn lưng tròng. Nàng âu yếm tựa đầu vào ngực chàng. Chàng vừa cựa mình thì nàng vội ghì chặt:
- Đừng động đậy. Đừng xa em!
Rồi nàng lại than:
- Em mong đêm nay thật dài vĩnh viễn không có lúc trời sáng để em còn mãi bên anh.
Chàng vuốt tóc nàng, mái tóc tựa hồ dòng suối đen đang chảy tràn xuống bờ vai. Chàng cọ sát cằm mình lên tóc nàng. Nàng nhắm mắt lại. Hai tay ôm chặt lưng chàng, im lặng một lúc lâu, nàng mới thỏ thẻ:
- Khi anh đi rồi, hằng ngày em sẽ ngồi nơi cửa sổ để chờ anh trở lại. Một ngày anh chưa về là một ngày em ăn ngủ không yên. Em chỉ mong anh nghĩ đến sự trông đợi ấy của em mà sớm trở về. Mặc dù trên phương diện tinh thần em đã là vợ anh. Cho nên, chỉ cần lúc nào anh cũng nghĩ về em là đủ, là em thấy hạnh phúc lắm rồi. Em chỉ cần có thế, chỉ cần anh không quên em, không phụ lòng em.
Chàng cúi xuống, dùng môi chận đứng lời nói ấy của nàng rồi ôm hôn cuồng nhiệt.
Lò sưởi bây giờ sáng hực. ánh lửa đã in bóng chàng lên mặt nàng và bóng nàng lên mặt chàng. Căn phòng trở nên ấm cúng. Hai má nàng nóng bừng. Trong lồng ngực nàng, một lò lửa khác cũng hừng hực cháy.
Môi chàng đè nặng và cọ xát lên môi nàng. Nàng đê mê nhắm mắt. Đầu óc như đã bị hủy diệt hết thần kinh. Tay chân rã rời. Thân hình mềm nhũn dán sát lên mình chàng.
Trời tờ mờ sáng. Cây đèn trên bàn vẫn còn lung linh ngọn lửa. Sự giao tiếp giữa bóng tối và ánh sáng đã biến đổi khung cửa sổ thành màu cà phê sữa. Tiếng gà gáy xa xa mỗi một nhiều. Mộc Thiên buồn rầu nói:
- Thôi anh phải đi. Bảy giờ xe khởi hành.
Nàng bịn rịn:
- Khoan đã anh. Sương nhiều xe không khởi hành đúng giờ đâu.
- Em lầm rồi. Hôm nay không có sương mù. Ngoài cửa sổ trời sáng choang và mặt trời sắp lên.
- Em không lầm mà chỉ muốn trời đầy sương, bóng tối dầy đặc cho anh không lên đường, để em được nằm trong vòng tay anh.
- Em muốn thế nhưng mặt trời cứ mọc!
- Nhưng, mặt trời trong em không có sắc màu.
- Thôi đừng buồn nữa nghe em, để anh đi.
- Nằm thêm năm phút nữa đi anh. Em sẽ tiễn anh ra xe
Chàng hôn lên môi nàng. Nàng khe khẽ ngâm bài thơ:
“Loan phụng bên nhau chẳng phút rời
Giờ đây gương ngược đứa đôi nơi
Sợ đêm bùng vỡ tan vào sáng
Chỉ biết nhìn nhau nói nghẹn lời
Mộng ấy bên em mãi chập chùng
Hòa cùng sương lạnh giữa mông lung
Cho anh nhận được tim rưng máu
Yêu mãi nghe anh chẳng phút ngừng”

---------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Chương 30

Phương Trúc đang ngồi chống cằm trước cửa sổ nhìn dãy núi xa xa đang chìm dần vào bóng tối. Căn phòng tối om không một ánh lửa. Gió lùa qua cửa sổ nhưng nàng không hề thấy lạnh như thường ngày. Cánh cửa mở ra, vú lách mình nhanh vào rồi khép cửa lại. Thấy căn phòng ngập bóng tối, vú hỏi nhanh:
- Phương Trúc, cô đang làm gì vậy?
Nàng buồn bã đáp:
- Đâu có làm gì vú.
- Sao mà trong phòng lại lạnh hơn bên ngoài? Cô mở cửa hóng gió như vậy bộ muốn chết rồi sao?
Vú vừa nói vừa đến khép cửa sổ lại, nàng bực bội:
- Vú để mặc tôi.
Nàng định cản lại nhưng không kịp. Vú đóng thật nhanh và cài then kỹ nên xô chẳng ra. Vú vuốt ve tay nàng và trách:
- Coi kìa! Tay lạnh thế này thật cô muốn chết phải mà. Hôm nay cô không còn là đứa con nít nữa nên phải biết tự lo lấy mình chứ. Ngày nào mà tôi không tới thì không biết cô sẽ ra làm sao nữa. Mộc Thiên mà không trở lại thì chắc cô chỉ còn da bọc xương. Lửa không đốt, đèn cũng không thắp, có lẽ cơm cũng chưa ăn là phải.
Nàng vẫn ngồi ở cửa sổ, mặt quay vào trong không nói không rằng. Vú già dậm chân thở ra. Bà thắp đèn rồi đi đốt lửa để sưởi ấm. Bà đến lay người nàng bảo:
- Lại ngồi bên lò sưởi đi.
Nàng chau mày:
- Vú mặc kệ tôi mà.
Vú già trách:
- Cũng là mặc kệ, mặc kệ thôi nói làm gì. Tôi mà không lo cho cô thì còn ai lo nữa. Bao giờ Mộc Thiên về cậu ấy lo, bây giờ cậu đi khỏi thì nhiệm vụ này là của tôi. Cô đã ốm đến nỗi má hóp mắt sâu vô thế mà ngồi chờ đến khi Mộc Thiên về chắc cậu ấy nhìn không ra rồi.
Nàng nhíu mày, bực bội đứng lên kéo ghế đến bên lò sưởi:
- Vú nói ít một chút có được không?
- Tôi đâu có thích nói làm gì. Tôi chỉ mong cậu ấy về đây làm đám cưới, cô cậu vui vẻ thì tôi được yên tâm. Chừng ấy tôi không còn đứng trước mặt cô nữa thì lấy đâu mà giận. Bao giờ Mộc Thiên trở lại đây thì tôi không còn nói gì nữa hết.
- Sao bảo vú đừng có nói mà vú cứ nói hoài vậy?
La xong, nàng cúi xuống, úp mặt vào lòng bàn tay thút thít khóc. Vú già hoảng lên, chạy đến vỗ vai nàng năn nỉ:
- Trời ơi, sao vậy? Thôi đừng khóc nữa, cũng tại tôi hết cả. Nín đi tôi sẽ không nói gì nữa đâu. Lớn rồi khóc khó coi quá.
Nàng lại khóc thảm thiết hơn:
- Vú ơi! Anh ấy không trở lại nữa đâu. Tôi biết chắc là ảnh không trở lại. Hôm nay đã ba mươi tám ngày rồi thì còn về gì nữa. Như vậy là gia đình ảnh không bằng lòng cho ảnh lấy tôi.
- Trời ơi! Cả ngày cô ngồi cứ nghĩ bậy không hà. Mộc Thiên đâu phải con người phụ tình như thế. Lúc ấy tôi tin tưởng cậu nên mới giúp cô trốn ra nếu không thì đâu có chuyện âm mưu với cô như vậy. Cô thử nghĩ coi, đường từ đây đến Côn Minh mà đi về chỉ có một tháng thì làm sao kịp. Người ta phải đi những hai ba tháng là thường.
Nàng lắc đầu thật mạnh:
- Không, không phải như vậy. Vú không biết gì hết. Ảnh đi xe chứ đâu phải đi bộ như người ta mà một tháng không kịp. Ảnh hứa đúng ba mươi ngày thì trở lại. Người ta dọc đường thường hay bị cướp có thể bị cướp giết chết rồi nên không về.
Vú già thở ra:
- A đi đà phật! Sao cô lại trù ẻo người ta như thế?
- Nếu không thì tại sao không trở về?
Vú già lại an ủi:
- Thôi, cô đừng có gấp, biết đâu ngày mai cậu ấy trở về cũng có. Cô phải lo ăn uống cho nhiều, trang điểm cho đẹp kẻo cậu ấy về trông thấy cái tướng thảm thương ấy thì đâu có đượcthì đâu có được. Cô ngồi đây hơ ấm, để tôi đi nấu cho cô chút đồ ăn.
Mắt không rời lò sưởi, nàng buồn rầu đáp:
- Vú đừng nấu mất công. Tôi không ăn đâu. Một chút nuốt cũng không vô nữa mà ăn với uống nỗi gì.
- Nuốt không vô cũng phải gắng mà nuốt.
Vú già bưng tô mì bốc khói vào trong khi Phương Trúc đang ngồi trước bàn tay cầm viết mơ màng nhìn ngọn đèn. Bà đặt tô mì trước mặt nàng bảo
- Ăn trước đi rồi viết thư.
- Tôi không muốn ăn.
Bà khuyên:
- Cô nếm thử một chút sẽ thấy muốn ăn ngay.
Nàng nhìn tô mì vài phút rồi bỏ viết xuống, cầm đũa thọc vào tộ Nàng ngồi gắp mãi mà chẳng được cọng mì nào. Bà tức quá hỏi:
- Bộ cô ngồi rửa đũa hả?
Nàng như không nghe, cúi xuống ăn đại vài miếng rồi đẩy tô mì ra xa:
- Nuốt không vô nữa. Ăn vào cứ muốn uạ ra
Vú già lo lắng xoa đầu nàng:
- Dám cô bịnh lắm. Đã một mình mà không chịu giữ gìn sức khỏe, bữa ăn bữa không rồi đứng gió nữa mà tài gì không bịnh. Cô mà bịnh như lần trước thì mệt đó nghe.
Nàng nhìn tờ giấy viết thư trên bàn một lúc lâu rồi đáp:
- Tôi đâu có bịnh hồi nào. Tại mùi cây đèn dầu làm tôi chóng mặt đấy thôi.
Vú già lo lắng:
- Sức khỏe cô càng ngày càng kém hơn nhiều. Cô phải lo liệu làm sao chứ?
Phương Trúc ngồi nhìn mãi tờ giấy, nhìn đến đỗi mắt mờ đi mới cầm viết lên bắt đầu vẽ lên đó. Nàng vẽ một gương mặt đàn ông có mắt, lông mày... Nàng ngồi ngắm một lúc rồi lấy viết tô thêm lên trên mặt thành một vòng đen lớn và tự vấn trong lòng:
- Tại sao anh chưa về? Tại sao? Tại sao?
Vú già đến bên nàng hỏi:
- Cô viết thư gì vậy?
Nàng càng bực hơn:
- Đã nói mặc kệ tôi.
Bà vừa dọn vừa trách:
- Đã làm ơn mà còn mang oán.
Nhìn tô mì còn đầy, bà lại lải nhải:
- Phương Trúc, không ăn như thế đâu có được. Tôi luộc cho cô hai quả trứng nhá.
Nhắc đến trứng luộc, nàng phát ớn muốn nôn lập tức:
- Vú đừng nhắc tới trứng luộc tôi nôn mửa bây giờ.
Vú già bưng tô lên, bỗng nhiên nhìn sững ngọn đèn. Ngọn đèn bây giờ đang cháy thật lớn. Người ta thường bảo ngọn đèn tỏ là có tin vui. Như thế, có chắc Mộc Thiên sẽ về không? Mai hay mốt, chàng sẽ bước về nhà với khuôn mặt tươi vui để nàng không còn sầu khổ nữa. Nàng gục mặt lên bàn. Bên ngoài, tiếng gió xào xạc trong khóm cây. Xa xa vọng lại tiếng chim đa đa:
- Khổ! Khổ! Khổ!
Nàng kêu theo tiếng chim:
- Khổ! Khổ! Khổ!
Nàng thở dài rồi ngay người lại, viết loay hoay trên giấy:
Nhung nhớ ấy đã làm thành vạn hộc
Hận tình này cũng đắp được thành non
Ai đi đó xa vời trong tiếng nhạc
Biết chăng ai cung nguyệt đã héo mòn
Vứt viết xong, nàng đứng lên, quay đầu lại thì bắt gặp vú già đang đứng sững như một pho tượng. Nàng ngạc nhiên hỏi:
- Vú nhìn gì vậy?
- Cô... Cô có rồi phải không?
Nàng không hiểu.
Bà đến đặt tô lên bàn quan sát nàng thật kỹ:
- Cô không còn nhỏ như ngày nào nữa. Cô vẫn còn chưa biết sao. Tôi muốn hỏi cô đã có thai rồi phải không?
- Tôi... ?
Nàng giật mình, trong đầu óc bắt đầu tính lại những ngày tháng. Hai chân yếu hẳn đi không còn đứng vững:
- Ô!
Vú đặt tay lên vai nàng vỗ về:
- Có gì đâu phải sợ, phải nói là một tin mừng. Phận làm gái sớm muộn gì cũng lên chức mẹ cả. Mộc Thiên không phải là người phụ bạc đâu, chắc chắn một, hai ngày nữa cậu ấy cũng về. Khi nào về cô cậu mau làm đám cưới. Cô thử tưởng tượng xem, nay mai có em bé bồng rồi thì còn gì sung sướng hơn.
Vú bỗng nhảy cỡn lên:
- Phải nói đây là việc mừng. Tôi tuy già nhưng vẫn đủ sức để giữ em bé. Tôi sẽ giúp cô sắm một vài món cần thiết cho bé. Cô phải nằm nghĩ đi, bắt đầu từ mai, tôi phải đến sớm để nấu đồ bổ cho cô ăn mới được, tôi đến sớm mẹ cô vẫn không trách đâu. Cô đừng tưởng mẹ cô oán ghét cô, không đâu, bà thương cô lắm. Ngày nào tôi cũng trốn đến đây với cô, dĩ nhiên là bà biết nhưng chẳng trách móc gì hết. Lần này có được đứa cháu thì còn oán trách gì nữa, mừng hơn nữa là khác. Cô nghĩ coi, hổ dữ còn không nỡ ăn thịt con huống gì bà chỉ có mình cô mà nói không thương sao được. Mẹ cô thì miệng hùm mà gan sứa, bên ngoài nói sắt đá, thật ra bên trong mềm xèo. Bà lúc nào cũng nặng cái thể diện nên không dám nhìn cộ Bây giờ, có được cục cưng rồi, tôi tin chắc cái gì cũng êm xuôi hết.
Vú già thao thao bất tuyệt, nàng ngồi như tượng đá, thấy vậy vú vội lay vai nàng:
- Sao vậy cổ Sao bất động vậy?
Nàng chậm rãi hỏi:
- Nếu Mộc Thiên không về thì sao?
- Cô nghĩ bậy rồi. Đâu có trường hợp đó được vì cậu ta không phải là hạng người ấy kia mà.
- Vú nên nhớ rằng đàn ông khó tin tưởng được.
- Nhưng mà, với Mộc Thiên phải tin. Tôi đã già có nhiều kinh nghiệm, chẳng lẽ nhận xét không đúng được phần nào sao, nhất là nhận xét người chồng tương lai cho cô.
Nàng hét to lên:
- Nhưng, tại sao ảnh không về? Tôi phải chờ cho đến bao giờ mới thôi? Chờ đến bao giờ? Chờ đến bao giờ? Hôm nay đã ba mươi tám ngày rồi. Chờ đến bao giờ?
Ngày thứ bao mươi tám, ba mươi chín, bốn mươi rồi bốn mươi mốt... và mãi những ngày khác tiếp theo. Mặt trời mọc rồi lặn. Trăng tròn rồi lại khuyết. Sao đêm vừa mờ dần trên vòm trời thì gà vội gáy sáng. Mặt trời chiều vừa chen xuống núi, màn đêm vội vàng buông!
Thời khắc trôi nhanh làm cho nhiều người sợ hãi thì ngược lại, nói quá chậm với những ai trông ngóng một người về. Một ngày với họ là một thế kỷ không bằng.
Những ngày đầu khi Mộc Thiên về đến Côn Minh, nàng còn nhận được của chàng mấy lá thư mãi sau này thì vắng bặt. Chờ đợi trong tuyệt vọng khiến Phương Trúc đau khổ đến nỗi như người mất trí.
Ngày lại ngày, nàng chỉ biết từ cửa sổ thẫn thờ đến cửa lớn, từ cửa lớn ra hẻm để nhìn ngày rồi lại đêm. Nhìn mặt trời lên, vầng trăng khuyết cứ thế và cứ thế. Cho đến buổi sáng của ngày thứ năm mươi, nàng nắm chặt tay vú già, mặt biến sắc, miệng há hốc:
- Anh ấy chết rồi vú à, chắc chắn anh ấy đã chết.
- Cô đừng trù ẻo nữa.
Nàng khóc to lên:
- Thật mà vú, anh ấy chết rồi, chắc chắn chết rồi. Con đường về Côn Minh rất nguy hiểm. Anh ấy không chết vì xe lật thì cũng chết vì bọn cướp. Anh ấy chết thật rồi.
Vú lại vỗ về:
- Thôi mà đừng có trù bậy bạ như vậy. Cô mà khóc nhiều coi chừng động thai đó.
Nàng lắc đầu tuyệt vọng:
- Tôi không thể tiếp tục chờ được nữa. Tôi chờ như thế biết năm tháng nào ảnh mới về. Con sinh ra không cha, tôi không thể đợi nữa.
Nàng khóc lóc một hồi rồi tiếp:
- Đợi mãi như thế này nữa chắc tôi phải điên lên. Tôi phải đi tìm, phải đến Côn Minh tìm anh ấy.
Vú hoảng hốt:
- Cô điên rồi sao? Đường đây tới Côn Minh đâu phải là gần. Làm thân con gái lại thai nghén nữa mà đi đến đó thì chỉ có cách là đi tự tử chớ đi đâu?
- Mặc kệ tôi, tôi phải đi tìm Mộc Thiên, nói là làm. Tôi có chết trên đường đi cũng được, quyết phải đi tìm, không thể ngồi đây chờ được nữa.
Vú hét lên:
- Tôi nhất định không cho cô đi. Cô điên rồi!
Nàng cương quyết:
- Tôi nhất định đi, không ai cản được. Tôi có tiền, đủ tiền để chi phí trong chuyến đi này. Tiền anh ấy để lại cho tôi. Tôi không thể ngồi đây chờ cho đến bạc đầu được.
Vú già trợn to mắt:
- Cô đừng khùng như vậy. Có lẽ ngày mai cậu ấy về rồi đó.
Nàng lồng lộn lên:
- Ngày mai! Đã bao nhiêu ngày mai như thế rồi? Vú ơi! Vú đừng gạt tôi và cũng đừng gạt chính vú. Anh ấy nếu về thì đã về rồi. Hôm nay mà chưa về thì sẽ không bao giờ về nữa.
Nàng bưng mặt khóc:
- Tôi phải đi tìm ảnh. Tôi không tin ảnh bạc tình với tôi.
Vú già chua xót:
- Cô ơi! Cô đừng khùng như thế. Đường xa xôi, nguy hiểm. Cô còn trẻ thế này mà... Cô! Cô chờ thêm vài ngày nữa đi.
Nàng nắm áo vú, nước mắt đầm đìa:
- Lại chờ vài ngày nữa! Chờ vài ngày, vài tháng hay vài năm?