Chương 19
Sao lại đưa tôi? Đây là thứ gì vậy? +_+
"Gì thế?"
Bọn hắn đều không trả lời mà chỉ cười - -
"Các bạn làm vậy là sao đó?"
Tiểu Mẫn và Trí Anh cũng không hiểu gì, nhìn bọn hắn. Tặng hoa là rất tốt, nhưng cũng phải nói gì đi chứ?
Cả một ôm hoa ngất ngưởng trong lòng tôi. -_- +++ Chỉ còn lại một tên con trai.
"Đây là hoa mà đội trưởng chúng em tặng cho chị."
"Đội trưởng? Không phải là... Khương Cẩm Thánh chứ?"
"^_^ Hôm nay chị tuyệt quá! Đây là thiệp đội trưởng tặng chị. Đây, gửi chị!~"
"Đợi đã! Sao lại gọi là đội trưởng? Gọi anh không được à?"
Thật ấu trĩ. -_-
"Đội trưởng không biết chúng em gọi anh ấy như thế. Đối với chúng em, anh Cẩm Thánh chính là đội trưởng. Đội trưởng ngoài nghĩa khí ra, thì chính là con người anh ấy. Em rất thích đội trưởng của mình. Chị dâu, bye~"
Bye... Cẩm Thánh nói bye thì họ cũng nói theo à? -_-^
Tâm trạng vui quá ^^* Tôi nhìn tấm thiệp Cẩm Thánh viết. Ha ha~ nhìn là biết là viết vội vội vàng vàng rồi đây. Xiêu xiêu vẹo vẹo, chỉ mấy chữ ngắn ngủi.
Hôm nay em tuyệt vời lắm. Anh có chút chuyện, chưa kịp gặp em đã phải đi rồi. Nhận hết hoa hồng đi nhé. Còn nữa, anh thật lòng đó.
Khương Cẩm Thánh, nếu tôi nói tôi đã có chút rung động với anh rồi, anh có tin không? Thật đấy, tôi... Tại sao bây giờ cứ nghĩ mãi đến anh thế? Lần đầu tiên tôi nhớ anh như thế, sao anh có thể dễ dàng khiến tôi rung động thế nhỉ? Cái tên này!
Hoạt động kết thúc, tôi và Trí Anh cùng Tiểu Mẫn đến một quán bia gần đó để chúc mừng. Tâm trạng tốt thì rượu cũng vô cùng thơm. Ha ha~
Uống nhẹ nhàng rồi tôi về nhà.
"Về rồi à?"
"Ừ, sao ngươi về nhà nhanh thế?"
"Không về nhà thì còn về đâu?"
"Mấy tên nhà ngươi có phải hôm nay bận chuyện gì không?"
"Có chuyện gì đâu."
"Thật hả? Vậy chỉ có Khương Cẩm Thánh bận thôi à?"
"A, anh ấy hả?"
"Sao vậy?"
"Có gì đâu, nói đại nam nhân mà tặng hoa hồng thì mất mặt quá rồi chạy đi luôn. Buồn cười ghê nhỉ?"
"Á? Thật hả? Tên này..."
Tôi bị sự thật Tuấn Anh nói ra làm cho giật mình một phen. Và còn, cảm thấy Khương Cẩm Thánh dễ thương quá! ^^
"Woa~ Tuấn Hỷ đặc biệt quá nhỉ!"
"Tuyệt quá, đúng không? Thì ra Tuấn Hỷ vì chuyện này mà ngày nào cũng phải dậy sớm đi học. Cẩm Thánh, darling của cậu cố gắng để diễn xuất đến thế, cậu cũng phải biểu lộ gì đi chứ? Ít nhất cũng phải tặng hoa nhỉ? >_< Tất nhiên rồi, phải tặng thôi! >_< Như thế mới làm cho Tuấn Hỷ càng nghe lời cậu hơn."
Không hổ là quạ đen. -_-;; Tuấn Anh nói Cẩm Thánh vừa nghe thế là nghiêm túc ngay. Đôi mắt mở to lên. Bên cạnh đó, Thái Dân và Chí Hồi cũng hùa theo bảo tặng đi, cuối cùng hắn đã đồng ý.
"Phải rồi! Nhất định phải tặng! Chúng ta mau đi mua hoa đi!!"
Khương Cẩm Thánh túm lấy Thái Dân đang phấn khích nói...
"Tớ cần tự tay tặng à?"
"Ha ha~ Đương nhiên là do cậu tặng rồi, chẳng lẽ lại là tớ?"
"Này! Đại nam nhân mà ôm cả một đống hoa thế còn ra thể thống gì !! Tớ không cần đâu!"
"Ôi ha ha ha ha! Cậu buồn cười thật đó! Chỉ là tặng hoa thôi mà! Có gì mà xấu hổ đâu!"
"Tớ chưa bao giờ tặng hoa cho con gái cả!!"
Lúc nói câu này Cẩm Thánh vô cùng thẹn thùng. Tuấn Anh nói nhìn điệu bộ đáng yêu của anh ta thì len lén cười đến sắp ngất đi luôn... Ha ha~
"Vậy... tặng thế nào? Tặng cô ấy một bó hoa à? Tầm thường quá! Có cách nào đặc biệt hơn không?"
Lý Vân Quân điên khùng này. -_-
"Có rồi! Có rồi !!!"
"Cái gì?"
"Tìm 50 người tới, mỗi người cầm một cành tặng cô ấy, nhưng cành cuối cùng phải do chính tay darling thân yêu của tớ là cậu tặng!"
"Đồ điên!!! Tớ trở thành darling của cậu lúc nào hả???"
"Hí hí ~ Cậu hiểu mà. >_< Thế nào? Thế nào??? Chỉ cần là con gái thì sẽ cảm động ngay cho xem! Nhỉ? Tuấn Hỷ nhìn thì có vẻ hung dữ thật đó, nhưng darling của tớ mà xuất đầu lộ diện thì em nào thoát cho nổi! Ha ha ha~ Thế nào? Cách của tớ hay chứ hả? -O-"
"Ha ha~ Lý Vân Quân ~ Í cha~ Hay tuyệt. ^^ Cẩm Thánh, hay đó chứ?"
"Nghe thì có vẻ hay đó. Nhưng mà... tớ phải là người cuối cùng tặng à? Ngượng lắm. Vả lại nếu là tớ tặng thì cô ấy chắc sẽ thấy không thoải mái đâu. Mấy hôm nay cô ấy đã quá phiền tớ rồi, nếu ngay tại đó mà vứt hoa của tớ đi thì... Sau này tớ còn mặt mũi nào nữa. Không được! Không được! Không được! A...."
"Á! Sắp điên rồi! Đội trưởng chúng ta trước giờ làm việc gì cũng can đảm mà bây giờ lại... A, toát mồ hôi lạnh rồi đây. Thế cậu rốt cuộc muốn thế nào đây??"
"Đợi đã. Để tớ suy nghĩ kỹ xem ..."
Cẩm Thánh nghiêm túc suy nghĩ một lúc rồi nói:
"Cứ làm theo cách Vân Quân nói đi. Nhưng cành hoa cuối cùng để cho Thiết Hựu tặng."
"Sao lại là Thiết Hựu?"
"Đàn em năm nhất tớ tin tưởng Thiết Hựu nhất. Vậy phải phiền THiết Hựu thôi. Tớ sẽ viết một tấm thiệp. Thế bây giờ mau đi mua hoa đi!"
Nói xong là một mình hào hứng chạy ngay đến tiệm hoa bên ngoài trường mua 50 đóa hoa hồng và một tấm thiệp để viết... Sự kiện thiệp chúc mừng này cũng buồn cười chết đi được. ^^;;
"Đội trưởng! Viết sến sến một tí. Tuấn Hỷ tình yêu của anh, em là một đóa hoa!! 'Hôm nay em thật là tuyệt vời' thì thế nào?"
"Đồ điên Lý Vân Quân!! Cái gì mà một đóa hoa! Cậu điên rồi à??"
"Rõ ràng là đội trưởng điên thì có. Sao lại nói tớ điên. >_< Bình thường chẳng phải rất uy phong sao? Thì ra vốn chỉ là một ly nước sôi mà thôi. Đội trưởng, cậu còn có chuyện gì nữa đây?"
"Mất mặt lắm, tớ không dám gặp cô ấy đâu. Tớ phải đi trước đây. Các cậu phải tuyệt đối giữ bí mật nghe chưa. Nếu có ai kể cho Tuấn Hỷ nghe, tớ sẽ luộc chín tên đó. -_-+"
"Ha ha ha!! Đau bụng quá đi mất ~ Tuấn Anh, cứu mạng!!"
"Thật là quá bất ngờ! Không ngờ anh Cẩm Thánh lại..."
Sau đó anh ấy gọi điện thoại nói đàn em Thiết Hựu tìm 50 người đến. Thiết Hựu bị Cẩm Thánh làm cho giật mình hết hồn , 10 phút sau đã đem 50 người lớp mình đến đông đủ chờ lệnh. Cẩm Thánh liền hạ thánh chỉ cho mỗi người cầm 1 cành hoa đợi tôi xuất hiện sẽ tặng cho tôi. ^^;;
"Anh cũng phải đi cùng chứ?"
"Anh? Anh phải về nhà rồi. Phiền cậu vậy! Bye~"
Nói xong liền làm ra vẻ không có chuyện gì xảy ra ^^;; chầm chậm đi qua trước mặt bọn họ, về nhà.
"Ha ha~ làm sao đây?? Đau bụng chết mất!! Ối..."
"Buồn cười quá hả? Tôi cũng cười muốn ngất đi luôn. Lúc đó anh Cẩm Thánh thật quá đáng yêu. Đừng làm anh Cẩm Thánh đau lòng nữa, qua lại với anh ấy đi. Bà đi đâu để tìm một người tốt như anh ấy chứ. Bà phải hài lòng đi!"
"Thú vị thật!!!"
Ai mà tin được? Khương Cẩm Thánh vì chuyện tặng hoa cho con gái thấy mất mặt nên chạy trốn... Còn viện cớ rất chi là xạo sự nữa chứ. Đúng là một tên con trai đáng yêu. Ha ha ^^;;
---------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Chương 20
Tôi thừa nhận đã có chút động lòng với Khương Cẩm Thánh rồi.
Hôm nay cùng đi học với Tuấn Anh, đã lâu rồi không cùng đi với nó. Tôi lên xe buýt chắc chắn sẽ được Cẩm Thánh giữ chỗ cho. Ha ha ^^
"Này, hôm qua bà tuyệt lắm đó."
Mẹ ơi... tôi có nghe nhầm không? Phác Tuấn Anh đang khen tôi???
"Ha ha! Thật à? thank you!"
"Hôm qua tôi thấy rất mát mặt. Phải giữ phong độ thế nhé."
"Ừ. Biết rồi. ^O^"
"Bà đừng ra vẻ thế có được không?"
"Hừ. -_-"
"Anh Cẩm Thánh thật lòng đó, bà biết chứ? Bà đừng giả ngốc nữa, ngoan ngoãn nghe lời anh ấy đi."
"wushiiiiiiii. Nè, hôm qua Tiểu Mẫn cũng nhảy đẹp lắm, đúng không? Tiểu Mẫn không tốt sao? Vừa hiền lành vừa ngoan ngoãn."
"Rồi sao nữa?"
"Chẳng có gì, chỉ nói là rất tốt thôi."
"Phải, hôm qua tất cả đều tuyệt."
"Thật chứ? Thật chứ? Đúng vậy mà! Tiểu Mẫn vốn..."
"Bà nói nhiều quá! Xe đến rồi kìa."
Cái tên Phác Tuấn Anh này khiến tôi nhớ đến một ca khúc "Anh là tên không biết sợ hãi là thứ gì", chính là bài hát đó. Hừ!!
"Lâu quá rồi bà không trả tiền xe buýt cho tôi há. Hôm nay trả đi nhé!"
"Ta biết ngay ngươi sẽ nói thế mà. -_-"
Cho qua đi, hôm nay tâm trạng tốt, không thèm tính toán với nó làm gì. Quả nhiên Khương Cẩm Thánh đã giữ chỗ cho tôi. Ba người còn lại đang nhìn tôi cười. Nhưng Vân Quân quả thực điên hết mức rồi. -_-;;;
"Tuấn Hỷ~ Tuấn Hỷ tình yêu của tớ ~ Hôm qua cậu oách hết chỗ chê! Tớ bị cậu mê hoặc rồi! ^^ Tớ thích cậu quá đi mất ^^"
"Tuấn Hỷ, cậu nhảy rất tuyệt. Phong độ lắm. ^^"
Tuy bọn Thái Dân đang nói chuyện với tôi nhưng sự tập trung của tôi lại hướng về Cẩm Thánh. Tôi đến rồi nhưng hắn lại chẳng nói câu nào, mặt ra vẻ thờ ơ nhìn thẳng về phía trước. Tên điên này... Không đúng. Rõ ràng hắn đang mắc cỡ! Ừ, chắc chắn thế rồi.
Lúc gần đến trường, tôi sực nhớ đến nội dung tấm thiệp hôm qua.
"Cám ơn hoa của anh nhé. ^^ Hôm qua có chuyện gì thế?"
"Ừ."
"Rốt cuộc là bận chuyện gì hả?"
Tên này. Lại khổ não nữa rồi. Ha ha. Vui thật đấy.
"Ừ thì... một người bạn... lâu không gặp đến chơi..."
"A ha~ Thì ra là thế! Chơi với bạn vui không?"
"Ừ, vui lắm. Tuấn Hỷ, đến rồi, xuống xe thôi."
Tên đáng yêu này. Có gì mà phải mắc cỡ đến thế. Đáng yêu như tôi mà cũng chịu thua hắn luôn. Học cho tốt nhé, nhóc, chị mày đi đây ~
"Chào chị!! Hôm qua chị tuyệt lắm!"
Ha ha, những đứa baby này rốt cuộc đã biết đến sự tồn tại của tôi rồi. Trên đường đi có rất nhiều học sinh đến chào hỏi tôi. Ha ha~ cảm giác tuyệt thật đó!! Nhưng tôi tuyệt đối không kiêu ngạo như Y Giang Yến kia đâu!!
Lại phải học rồi. Môn quốc ngữ tôi ghét nhất nữa chứ. Buồn quá đi. Ôi chao ~ Buồn ngủ quá!!
Tít tít ~ tít tít ~
[Làm gì thế?]
Tin nhắn Khương Cẩm Thánh gửi.
[Đang lờ đờ.]
[Ha ha, không hổ là Tuấn Hỷ. Anh đang ngắm em đây nè.]
Giật mình!! -O-
[Anh đang nói lời điên khùng gì thế? Anh là người tàng hình à?]
[Anh có hình của em, Tuấn Anh đưa cho... đẹp thật đó.]
[Này! Anh mang đến ngay cho tôi!]
[Thế nào? Anh đang cầm hình của bạn gái anh, không được à? Tiếp tục lờ đờ đi! Bye~]
Thật là, tên này chỉ nói có một chuyện cỏn con mà khiến lòng tôi rối tung rối bời. Hừ... "bạn gái của tôi"? Ừ, nghe thì cũng hay đó chứ. Ha ha ^^;; Tôi điên hết mức rồi. -_-+
Giờ quốc ngữ vô vị cuối cùng cũng kết thúc rồi. Tiết sau là môn Lịch sử tôi thích nhất. Ha ha ha ha!
"Hôm nay chúng ta học ở ngoài sân tập thể thao!"
"Woa aaaaa!!!"
"Các em còn chưa mau ra sân đi! ^^"
"Vâng..."
Không hổ là cô dạy Lịch sử tôi thích nhất! Ha ha! Trí Anh và Tiểu Mẫn phấn khích chạy ra ngoài trước rồi. Đám học sinh nam đang cố gắng chạy ngoài sân tập... và chúng tôi!!! Ha ha! Trên sân thể thao trở thành lớp của những đóa hoa xinh đẹp, nữ sinh tỏ ra rất vui sướng!
"A! Cẩm Thánh! Tuấn Hỷ, lớp của Cẩm Thánh hình như đang học tiết thể dục đó!"
"Thế hả?"
Bọn Cẩm Thánh bắt đầu chạy vòng quanh sân tập. Khương Cẩm Thánh và Lý Vân Quân chạy một cách uể oải ở sau cùng. Đột nhiên tên Vân Quân phát hiện ra tôi, sau đó thì thào với Cẩm Thánh. Khương Cẩm Thánh nhìn thấy tôi rồi.
"Tốt, bắt đầu học thôi. Trước kia vào thời kỳ Cao Lệ..."
Lúc này... những gì cô dạy tôi chẳng nghe nổi câu nào. Trong mắt tôi chỉ nhìn thấy Khương Cẩm Thánh đang chạy thôi.
"Phác Tuấn Hỷ! Anh yêu em! Phác Tuấn Hỷ! Anh yêu em!"
Ối... tôi... tôi có nghe nhầm không vậy? Mẹ ơi! Giữa thanh thiên bạch nhật thế này! Đám nam sinh lớp Cẩm Thánh đột nhiên toàn bộ đều ngoác họng lên gào. Lý Vân Quân chạy phía cuối cùng quả thực đang trong trạng thái phấn khích tột độ.
Đám bệnh thần kinh này! -_-;;
"Các bạn! Gào to lên chút nữa!! Bắt - đầu!!"
"Phác Tuấn Hỷ! Anh yêu em! Phác Tuấn Hỷ! Anh yêu em! Phác Tuấn Hỷ! Anh yêu em!"
"Này! Tuấn Hỷ là người đội trưởng chúng ta yêu quý nhất --- các bạn có biết không?"
Mặt của tôi thoắt chốc đỏ bừng bừng. Lý Vân Quân... hắn có phải điên rồi không? Không, hắn hoàn toàn điên loạn rồi. Ai đưa hắn vào bệnh viện nhanh nhanh đi!! -O-
"Woa, Tuấn Hỷ! Hoạt động lần đó em nổi tiếng rồi à? Ôi chao, Tuấn Hỷ của chúng ta thật giỏi quá!"
Cô Lịch sử hình như cũng cảm thấy thú vị nên cười với bọn điên đang chạy kia. Trí Anh và Tiểu Mẫn cũng nhìn bọn hắn bằng cặp mắt ngưỡng mộ. A ôi~ Khương Cẩm Thánh tên điên này không chịu khuyên bọn hắn đi, chỉ đứng kia cười ngốc nghếch. Không đúng, chính hắn cũng đang gào lên kia kìa. Hắn cũng điên rồi á? - -;;
"Tuổi trẻ đúng là hay thật. Cứ nhân cơ hội quý giá này mà điên cuồng đi. Nhưng rốt cuộc là vị đẹp zai nào thích Tuấn Hỷ nhà ta vậy?"
"Chính là người chạy cuối cùng đó ạ!"
Mẹ ơi, Trí Anh! Sao cậu lại nói thế! Tớ ngại chết đi đây nè! ^^;;
"Không phải cái tên thấp đâu, là cái tên dáng cao cao đó!"
"Ai? Mẹ ôi, em nói Khương Cẩm Thánh đó hả?"
"Cô cũng biết cậu ấy sao?"
"Đương nhiên ~ Có thầy cô nào mà không biết Cẩm Thánh đâu!"
Ôi chao! Rốt cuộc hắn làm trò gì mà thầy cô nào cũng quen biết thế này! -_-+
"Tuấn Hỷ, phải biết trân trọng đó nhé~ Thằng nhóc Cẩm Thánh này tuy có lúc cũng gây chuyện rắc rối , nhưng chắc chắn là một đứa rất tốt. Trước kia có một đàn em gia cảnh khó khăn không đóng nổi học phí, chính Khương Cẩm Thánh đã lén làm thêm để trả học phí cho cậu đó, còn cho thêm tiền ăn nữa. Sau đó nói với cậu đàn em đó là: Tuy bây giờ tôi đóng tiền học phí giúp cậu, nhưng về sau phải do tự cậu kiếm tiền; nếu cậu muốn sinh tồn trong xã hội này thì cậu phải dựa vào bản thân mình. Cậu học sinh kia khóc và hứa sẽ tiếp tục sống tốt. Có phải là một đàn anh rất tốt không? Vậy nên học sinh trường cậu ấy đều rất thích Cẩm Thánh."
"Cô ơi, thật vậy à? Cẩm Thánh làm thế thật sao?"
"A~ Tiến sĩ của chúng ta ~ Thẩm Trí Anh cũng không biết chuyện này à? Thầy cô ai cũng biết hết."
Ôi chao!! +_+ Tôi quen Cẩm Thánh lại từ đầu rồi. Tại sao? Tại sao tên ấy lại là người như thế?
Tôi nhớ lại câu nói hôm qua của cậu học sinh tặng hoa cho tôi.
"Đội trưởng không biết bọn em gọi anh ấy như thế! Đối với chúng em, anh Cẩm Thánh chính là đội trưởng. Đội trưởng ngoài nghĩa khí ra còn có cả chính con người anh ấy nữa. Em thật rất thích đội trưởng của bọn em!"
Cuối cùng tôi cũng hiểu ra rồi. Tại sao bọn họ lại gọi Cẩm Thánh là đội trưởng... còn có nguyên nhân vì sao bọn họ lại yêu thích Cẩm Thánh đến thế!
Tên này... lại làm lay động lòng tôi lần nữa rồi.
Cẩm Thánh, tôi muốn hỏi anh một chuyện này. Anh sẽ khiến tôi quên được chuyện buồn trước kia không? Anh đã chuẩn bị sẵn sàng chưa? Anh chắc chắn đã chuẩn bị xong rồi chứ? Hình như tôi thích anh thật rồi...
Khương Cẩm Thánh... Khương Cẩm Thánh...Khương Cẩm Thánh...Khương Cẩm Thán
---------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Chương 21
Buổi sáng nhìn thấy mặt Cẩm Thánh thấy không giống như trước nữa, hắn hôm nay càng làm tôi thấy tim đập dữ dội hơn, cảm giác run rẩy. Hình như tôi bị hắn hớp hồn thật rồi, không đúng, nói không chừng tôi đã thích hắn trong vô thức mất rồi. Gì thế này, bị hắn nói trúng thật rồi sao. Hu. -,.-
"Nghĩ gì thế?"
"... Hả? Có nghĩ gì đâu?"
"Có phải nghĩ đến chuyện không trong sáng không đó? Có phải, muốn cùng anh chơi trò hun hun à?"
"wushiiiiiii~! Anh muốn chết à? -_-+"
"Ừ, thế anh không nói nữa. Nhưng cũng đâu cần phải đỏ mặt đâu."
"Tôi vốn thích đỏ mặt đấy, rồi sao?"
"Ha ha~"
Ở cổng trường, Cẩm Thánh gọi tôi lúc đó sắp bước vào trường lại.
"Tuấn Hỷ."
"Gì thế?"
"Nhất định phải nghe đó."
"Cái này, gì thế?"
"Đĩa anh thu cho em. Trong này có lời nói từ trái tim anh."
"Sao trẻ con thế? -_-?"
"Ngại quá. ^^ Nghe xong hãy từ từ cảm nhận nhé, biết chưa? Để thu đĩa này anh phải tốn bao nhiêu công sức đó, không ngờ lại khó như thế. Tóm lại em phải nghe đó?! Anh đi đây!"
"Hôm nay sao không nói bye nữa?"
"Bye~"
Haha~ Cẩm Thánh tặng tôi đĩa CD. Để nghe cho nhanh nội dung đĩa này, tôi chạy gấp vào phòng học. Ai có CDP nhỉ? A, mau lên...
"Tuấn Hỷ, cậu làm gì thế?"
"Tiểu Mẫn, cậu có CDP không?"
"Ừ, có."
"Thật hả? Ôi, may mà cậu có. Cho tớ mượn nghe với nhé? +_+"
"Đợi tí..."
Tôi đặt đĩa CD Cẩm Thánh đưa vào ổ, nhấn play, âm nhạc vang lên trong tai nghe... Là "Tình yêu cuối cùng" của Triệu Thịnh Mậu. Tôi vô thức chìm đắm vào trong âm nhạc. Đây là tiếng lòng của Cẩm Thánh sao? Trong lòng anh ấy tôi có địa vị nào chứ? Có khi nào giống như bạn gái cũ của anh không? Hay là... nói không chừng... ai da... không biết đâu. Tôi nghĩ tuổi chúng tôi bây giờ chắc sẽ không có tình cảm sâu sắc đâu.
"Tình yêu cuối cùng"... chuyện gì thế này, sao tự nhiên muốn khóc quá. Tôi vội giấu mặt vào giữa hai cánh tay. Cám ơn anh. Em sẽ trân trọng món quà anh tặng này. Nhưng mà... -_-
Không hổ là tác phong của tên này. Có phải đang muốn đùa cho vui với tôi không vậy nè? Tôi còn chờ đợi sau bài này sẽ là gì đó, không ngờ tiếp theo vẫn là "Tình yêu cuối cùng", tiếp nữa cũng vẫn là bài đó... trò gì thế này, nếu nói mười bài hát đều là "Tình yêu cuối cùng", có người nào tin nổi không?
Nhưng đúng là thế thật. Đầu tên này rốt cuộc nhét thứ gì vậy ta? -O- Thật muốn phân tích kỹ càng Khương Cẩm Thánh quá! Muốn biết tên này tóm lại là nghĩ những gì! Cố ý thu đĩa thế này sao? Thế thì chắc chắn tôi là "tình yêu cuối cùng" của anh à? Ngốc quá. Ha ha~ Anh không hổ là Khương Cẩm Thánh ^_^;
Anh sẽ mở rộng đôi tay đón lấy em. Chỉ cần em quay về bên anh là được, anh sẽ bảo vệ em, sẽ không khiến em đau lòng nữa. Chỉ cần em giao tất cả cho anh là được, cho dù có khó khăn anh cũng sẽ ở bên cạnh em. Bởi vì lý do anh sống trên thế gian này chính là em.
Học xong, tôi nhìn thấy Khương Cẩm Thánh đang đứng ở cổng trường đợi. Nhìn thấy tôi, Cẩm Thánh liền mỉm cười.
"Chúng mình hẹn hò nhé."
"Không đâu."
"Đi thôi."
Tôi đang đẩy hắn ra thì đã bị kéo đi mất rồi. Miệng của tôi cũng thật là... sao cứ hễ nhìn thấy tên này là toàn nói ngược lại thế này. thật là!!!
Đi cùng Cẩm Thánh ra Nam Môn, còn thưởng thức rất nhiều món ngon. Anh ta ăn ngon thật đấy.
"Ngon không? Ở đây ngon nhất đó."
"Thật à? Ngon tuyệt. Anh thường đến đây hả?"
"Ừ. Ông chủ, tính tiền."
Tính tiền xong chúng tôi bước ra ngoài. Lại dạo bộ đến rất nhiều nơi. Cẩm Thánh luôn nắm chặt tay tôi. ^O^
"Này, chúng ta chụp hình sticker đi?"
"Chụp hình á?"
"Ừ."
"Anh không thích chụp hình."
"Em nói chụp thì chụp đi. Nói nhiều thế làm gì!! -_-++"
"Ừ ừ, biết rồi. Tuân lệnh. Chụp thôi."
Tôi kéo tay Cẩm Thánh đang miễn cưỡng vào nơi chụp hình. Ha ha ~ ^O^
"Này, anh đừng có làm mặt xấu nữa. Cười đi!!"
"Không mà. -_-+"
"Hừ hừ! Sắp chụp rồi, cười đi nào!"
"Không mà!"
Cách!!
"Ôi chao! Gì thế này! Anh là bạo tộc hả? Vẻ mặt gì thế này?"
"Úi trời ~ anh thích tấm này quá!"
Cách!
Không phải chứ! Tên này lại lấy tấm hình khó coi nhất. Còn tỏ ra đặc biệt vui sướng nữa chứ. Tên kỳ lạ này! Khương Cẩm Thánh móc ví ra, cẩn thận bỏ hình vào trong đó.
"Tuấn Hỷ, em chụp hình đẹp quá."
"Ha ha ha ha~"
"Sao em lại cười thế hả? Cười thục nữ dịu dàng một tí. Hihi, thế này nè, hi hi..."
"Anh thấy em giả thục nữ hợp lắm à?"
"Ừ~ Không hợp. Hay thôi đừng giả nữa. Ha ha. Về nhà thôi. anh đưa em về."
Cửa nhà. Sao nhanh thế nhỉ??
"Ngủ ngon nhé."
"Ừ. Anh cũng thế nha."
Đột nhiên Khương Cẩm Thánh kéo tôi đang sắp vào nhà lại, nhìn chằm chằm. Sau đó ôm tôi thật chặt. Anh muốn làm gì thế này?
"Sao thế?"
"Nghe bài hát chưa?"
"Ừ."
"Phác Tuấn Hỷ... sau này em gặp phiền phức rồi."
"Tại sao?"
"Bị Khương Cẩm Thánh túm chặt rồi. Sau này em sẽ không đi đâu được nữa. Biết chưa?"
"Xì. Thần kinh."
"Ha ha, vòng tay anh đủ rộng chứ? Đối với anh, giữ được em, ôm được em, túm chặt em lại không cho chạy thoát là chuyện nhỏ. Nên em đừng nghĩ đến chuyện gì khác, ngoan ngoãn theo anh là được rồi."
"Sao em tin anh được đây?"
"Tin anh đi, tin vào đôi mắt anh chỉ nhìn thấy em thôi."
"Ánh mắt anh làm người ta nổi da gà thì phải làm sao?"
"Ha ha~ Phác Tuấn Hỷ, anh thích em thế này đó."
CHỤT!!!
"A! Anh muốn chết hả? Sao anh lần nào cũng muốn hôn là hôn? Hả?"
"Ai bảo em mê người thế kia. Anh đi đây. Ngủ ngon nhé."
Tôi thật không biết gì hết. Khương Cẩm Thánh, em... có thể tin anh không? Hình như có thể quên... có thể quên Dân Hữu... không phải, có lẽ tôi đã quên mất cậu ấy rồi... vì những tháng ngày ở cạnh Cẩm Thánh đã khiến tôi không nghĩ đến Dân Hữu nữa.
Hình như tôi đã quên Dân Hữu như thế đấy.
Dân Hữu... Dân Hữu... Trước khi Dân Hữu xuất hiện, tôi và Cẩm Thánh rất vui vẻ với nhau. Cho đến khi Dân Hữu xuất hiện...