7/4/12

Tôi là tất cả của tên ấy (C70-72)

Chương 70

Một ngày... hai ngày... ba ngày... một tuần... vẫn chưa về, Cẩm Thánh vẫn chưa về. Nếu có một tin tức nào đó thì hay biết mấy! Nhưng chẳng có chút xíu nào cả. Lúc nào tôi cũng nghĩ có khi nào anh không bao giờ trở về nữa không? T_T Nhớ anh quá, là tôi ngốc ư? Nhưng quả thực rất nhớ anh, mong anh, tôi đau lòng quá, ngày nào cũng mở điện thoại ra xem... Lại tắt máy, cả ngày cứ nghĩ ngợi vẩn vơ. Yixiiiiiiii, có cần vứt điện thoại đi không! -_-'' Chắc sẽ không có chuyện như Vân Quân nói chứ, đã nhắm trúng một em tóc vàng nào đó rồi không về nữa. Không đúng, không thể thế, có một người bạn gái xinh đẹp như tôi thì sao thế được? -_-;;

Mười ngày đã trôi qua nhưng vẫn không có một tin tức gì, làm sao đây?

"Đừng khóc, anh ấy sẽ quay về mà, chắc có chuyện gì làm chậm trễ thôi."

Trí Anh thấy tôi khóc cũng quýnh quáng lên... Phì, thật buồn phiền. A. thì ra, trong tim tôi Cẩm Thánh đã chiếm một vị trí quan trọng như thế! Phác Tuấn Hỷ, ngôc, IQ thâos, ngu, vô liêm sỉ, bệnh thần kinh, đần...

Tan học rồi, mẹ ơi! Hôm nay phải đi uống rượu thôi, uống nhiều vào, cứ nghĩ đến Cẩm Thánh là khóc... khóc cho đã đi.

Hừ! Yixiiiiiiii! Nước mắt lại rơi tí tách...



Ra đến cổng trường có một tên mặc sơ mi trắng, thắt cà vạt đen, mặc áo jacker nhìn rất đẹp trai đứng ở đó.... Sao mà nhìn tên này giống Cẩm Thánh thể không biết. Đau lòng quá, nhớ anh đến nỗi bị ảo giác mất rồi.

"Tuấn Hỷ, mau đi đi, đó chẳng phải là Cẩm Thánh ư?"

Trí Anh và Tiểu Mẫn cũng thấy rồi! Không phải là mơ sao?

Tên đẹp trai này đang vẫy tay và cười với tôi bằng nụ cười phóng điện kinh hoàng. Tôi bắt đầu chạy! Không phải, phải nói là bay đến trước mặt anh mới đúng.


Có lúc vì yêu anh mà cố lãng quên anh, nhưng thế này sẽ để lại vết thương lòng không thể trị dứt cho cả hai, em sẽ bắt đầu lại từ đầu. Đó là một thành phố nhỏ, chẳng ngờ em lại hối hận đến thế, vì anh đã an ủi em rằng hãy để anh ra đi. Không đúng, không phải do lỗi của anh mà vì anh đã quá mệt. Nhìn thấy anh, em đã rơi nước mắt, phải quay về rồi. Thời gian cũng không thể khiến em quên anh, khi anh đi rồi em mới nhận ra điều đó. Thời gian ở bên nhau em đã lừa dối anh nhưng đối với em điều quý giá nhất đó chính là anh. Chẳng còn gì đau khổ hơn cuộc chia ly này. My Darling You. Em sẽ không bao giờ để anh đi nữa. Em biết rõ trong quãng thời gian đau khổ vừa qua, anh là sự chờ đợi duy nhất.
--- "Love Again" của Cool



Tôi chạy về ohias anh, sau đó lại khóc nức nở. Nhớ anh quá rồi... Tôi cần anh quá rồi... tôi yêu anh quá rồi...

"Tại sao lâu thế hả? Chẳng có chút tin tức nào... Anh có biết người ta đợi anh mà sợ hãi đến mức nào không? Em cứ nghĩ rằng anh đã bị con nhỏ tóc vàng nào quấn lấy rồi! Em lo thế nào anh có biết không hả?"

"Hà hà! Anh muốn nhìn xem họ xinh đpej thế nào nên đã ngắm một lúc nhưng với anh thì có đẹp đến cỡ nào cũng chẳng bằng những cô gái tóc đen, vậy nên đã trở về sớm hơn để gặp em nè."

"Sau này không cần đi Mỹ nữa chứ?"

"Ừ, để em đợi lâu quá, xin lỗi."

"Không, không sao đâu. Anh về rồi mà."

Hu hu, nước mắt cứ chảy hoài không ngừng, chuyện gì thế này?

Tôi và Cẩm Thánh nắm tay nhau về nhà. Đến nhà thay quần áo, chúng tôi đi đến Nam Môn mà truýocs kia từng đi, ăn món Tokbokki mà tôi thích. Sau đó còn chuoj hình Sticker mà Cẩm Thánh ghét nhất, lần này anh cười rất đẹp. Tôi cũng cười, quá đẹp, quả thực quá đẹp nên tuyệt đối không thể để người khác xem được vì tôi sợ rằng người ta nhìn thấy sẽ nói, cười đẹp quá... quá đẹp trai, quá ưu mỹ. Tôi chỉ muốn mình tôi ngắm nó mỗi ngày thôi.

Tôi và Cẩm Thánh cùng đến quán cà phê. Tôi ngồi đối diên, cứ nhìn chằm chằm làm anh có chút không tự nhiên. Anh đằng hắng suốt nên tôi đã chuyển sang ngồi kế bên anh. Tôi đã chịu đựng bao lâu rồi? Thời gian qua đã quá đau lòng, quá mệt mỏi. Mỗi sáng bắt đầu ngày mới như địa ngục nhưng bây giờ chúng tôi đã ổn rồi. Cảm ơn trời đất đã cho con được cười vui vẻ như thế này... Thật hạnh phúc. Chúng tôi đã lại bắt đầu như thế đó!

"Mẹ anh làm phẫu thuật nên anh đến thăm bà. Bà khỏe rồi anh mới về được!"

"Thế ư! Bệnh nặng lắm hả?"

"Giưof cũng tạm ổn nhưng mẹ nói muốn anh đến Mỹ sống cùng bà."

Sao thế được? Tôi chẳng biết nói gì. Làm sao mới được đây.

"Nhưng anh nói với mẹ là không muốn, không đúng, anh nói là không được. Ở Hàn Quốc, anh có một bảo bối quá quý giá nên không thể đi được... Có một bảo bối quý giá như thế, bỏ cô ấy thì con sẽ hối hận cả đời. Nên con không thể rời Hàn Quốc được."

"Wuxiiiiiiii... hu..."

"Ối trời, lại khóc?"

"Sao lại dọa em hả? Thật khiến em giật mình! Suýt nữa là tim ngừng đập luôn rồi... hu..."

Tên này thật hư quá! Dọa tôi suýt chút nữa buồn chết mất

"Tuấn Hỷ?"

"Hả?"

"Lúc ở bên me, anh cứ nhớ em mãi, không biết làm sao mới thôi nhớ em đây. Em có nhớ anh không, dù chút chút cũng được?"

"Một chút chút?"

"Sao không nhớ gì hết vây?"

Anh mở to mắt, tôi dọa anh rồi sao. Môi tôi đã đặt lên môi anh rồi. Ngưỡng mộ chưa? Từ lúc quen anh tới giờ thì đây là lần đầu đó. Quá... quá nhớ anh rồi nên mới...

"Câu trả lời thế nào?"

"ÔI..."

"Trả lời thế này hài lòng rồi chứ?"

"Thì ra nhớ anh đến thể hả?"

"Ừ"

Cái anh này, sao không nhớ chứ? Chuyện đó thì chỉ cần anh đến phòng rồi nhìn lên trần là rõ thôi. Trần phòng tôi chỉ để cho những người lòng dạ lương thiện xem thôi, ha ha. ~ Trên trần nhà có gì ấy à? Là gương mặt của anh to như cánh cửa dán trên đo! Vì quá nhớ anh nên mới có đó, hi hi.

---------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Chương 71

Cách ---

"Phác Tuấn hỷ đâu?"

Không lên tiếng. Đang ngủ nhưng tôi vẫn nghe thấy có ai đó đang gọi tên mình.

"Là tôi đây."

Tôi đang bò ra ngủ mà. Tỉnh dậy quay đầu lại nhìn thấy các tiền bối năm thứ ba. Tiền bối năm thứ ba sao lại đến tìm tôi thế này?

"Chính xác. Người này chính là Tuấn Hỷ"

Tiền bối năm thức ba mang bảng tên Lỹ Mỹ Doanh nhìn tôi cười. Gì thế này, bầu không khí này là sao? tiền bối Mỹ Doanh đang nhìn tôi cười cười.

"Còn đẹp hơn tưởng tượng nhiều, là người Lỹ Mỹ Doanh đề cử có khác."

"Hả? Gì cơ?"

Tiền bối năm thứ ba tiếp tục nhìn tôi, bọn họ đang bàn tán gì thế nhỉ? Thật như biến thành con ngốc vậy. Muốn thì thầm gì thì các chị cứ tự nhiên đi nhé. Ngó lơ tôi, làm tôi thấy căng thẳng quá.

"Ai da! Ai da! Chào các chị!!"

Trí Anh đột nhiên tỉnh dậy, hình như quen biết họ nên chào hỏi rất nhiệt tình. Người Trí Anh quen chắc chắn phải là người tốt rồi. Ặc! Tôi còn tưởng mấy người này vì Cẩm Thánh đến để gây chuyện chứ. Ha ha ~ làm tô chăng thẳng nãy giờ.

"Ui cha? Trí Anh cũng học lớp năm này à? Có rõ về Tuấn Hỷ không?

"Tất nhiên rồi. ~ Là bạn thân của em mà."

"A, thật không?"

Trời, nói gì vậy, buồn ngủ quá, gọi tôi dậy để làm gì chứ?

"Tuấn Hỷ, bạn có nghe nói về lễ Nữ thần của trường chúng ta chưa?"

Nghe đến lễ Nữ thần, Trí Anh kích động đến mức nhảy chồm lên nắm lấy các chị mà hét.

"Ôi trời mẹ ơi! Tuấn Hỷ được đề cử phải không?"

"Ừ, có tới mười người đề cử bạn ấy đó."

Trí Anh đã kể tôi nghe chuyện về lễ Nữ thần nên tôi cũng hiểu đôi chút. Năm ngoái Y Giang Yến được binh danh... , năm nay tôi được đề cử.

"Tuấn Hỷ, chị là Hội trưởng Hội học sinh, tên Trương Mẫn Trân. Em cũng biết tháng sau phải chọn Nữ thần chứ? Lần trước sau đợt hoạt động của trường, em có rất nhiều người đề cử nên hôm nay mới đến đây tìm đó. Ngày kia có hoạt động bình chọn Nữ thần, bọn trẻ tranh giải rất đông, em nhất định phải đến nhé! Biết chưa hả?"

"Y Giang Yến chắc cũng trong số đó ạ?"

"Ừ! Đúng, Y Giang Yến cũng được nhiều người đề cử. Nói gì thì nói cũng là Nữ thần của năm ngoái mà, quả thực rất xinh đẹp nên đã để lại kỷ niệm rất tuyệt vời. Bọn chị về đây, ngày mai bốn rưỡi chiều sau khi tan học xong phải đến phòng Hội học sinh đó. Đi nhé!"

"Dạ, ngày mai gặp lại."

Y Giang Yên cũng tham gia à? Hu ~ từ khi làm lành với Cẩm Thánh thì tôi cảm thấy hơi ngại với cô ta. Cô ta cũng không sai, lần này tôi lại làm nhiều chuyện có lỗi, phải xin lỗi trước mới phải...

"Này ~ các em ~ đứng dậy nào!"

Oạch ~! Oạch ~!

Trí Anh vô cùng vui sướng bước lên bục giảng gõ gõ vào bảng đen la hét mọi người đứng dậy, xem ra còn vui mừng hơn cả tôi nữa. Tôi cũng cảm thấy vui hơn nhiều, dù gì Trí Anh cũng là bậc thầu trong chuyện lôi kéo mọi người vui theo mà!

"Đứng dậy đi! Tuấn Hỷ lớp đã được đề cử cho lễ Nữ thần đó, ngày mai, ngày kia là tham gia bình chọn! Mọi người cùng cổ vũ bạn ấy nhé!"

Vừa nghe đến lễ Nữ thần, từng đứa trong lớp đang nằm ngủ gà gật tỉnh ngay dậy reo hò, xem ra lễ Nữ thần rất nổi tiếng trong trường. Hình như tụi bạn còn vui mừng hơn cả tôi nữa.

"Í cha ~ lần này nam diễn chính cùng biểu diễn là ai đây? Nếu là anh chàng siêu đẹp trai thì tuyệt!"

"Tuấn Hỷ, tốt quá rồi.~"

"Tuấn Hỷ, nếu là trai đẹp thì phải nhường cho tớ đấy!"

Ặc, hóa ra bọn nó quan tâm đến nhân vật nam xuất hiện lúc cuối cùng.

Ừ. thực thế thì tôi cũng có đôi chút tò mò. À không, phải là vô cùng tò mò mới đúng.


Tan học, tôi cùng Cẩm Thánh đến nhà Vân Quân chơi. Chí Hồi xắn tay áo làm món "bột chiên" chi chúng tôi ăn, tuy không chờ đợi gì lâu... nhưng trong nhà bếp đã tỏa ra một mùi hương hấp dẫn. Không phải, chắc do tôi quá đói nên mới có ảo giác thế này. Nhưng cái tên quạ đen Lý Vân Quân cứ quấn lấy Chí Hồi trong bếp để cản trở cậu ta nấu ăn.

Tôi đã dặn trước với Trí Anh và Tiểu Mẫn là không nói cho Cẩm Thánh biết chuyện tôi được chọn đề cử Nữ thần. Là vì ~ hi hi, đến lúc đó, tôi cho anh một sự bất ngờ, từ hôm nay trở đi phải chăn sóc thân thể cho tốt rồi ~ da!

Nếu thế thì ai có thể trở thành Nữ thần nhỉ? Không phải là Y Giang Yến nữa chứ... Xì! Không quan tâm.

Mãi một tiếng sau, Tuấn Anh và Tiểu Mẫn mới cùng nhau đến. Sao mà nhìn hai đứa nó thấy có gì không đúng. Hơi kỳ quái, Tuấn Anh thì không nhìn ra nhưng Tiểu Mẫn thì khác, tỏ ra vô cùng vui sướng. Vì cái gì nhỉ?

"Cẩm Thánh, Tuấn Anh và Tiểu Mẫn có phải hơi kỳ lạ không?"

"Đâu?"

"Không giống với hồi đó, anh không nhận ra hả?"

"Này, Phác Tuấn Anh! Lại đây!"

Ai cha, làm tôi giật mình. Sao lại gọi nó đột ngột vậy.

"Sao thế anh?"

"Cậu và Tiểu Mẫn sao vậy?"

"Cái gì mà sao vậy?"

"Đang quen nhau hả?"

"Ừ"

Ối! Ối chao! Phác Tuấn Anh trả lời rất thẳng thắn! Trong tích tắc cả đám bỗng ngẩn ra, sau đó phản ứng bắt đầu lúng túng hẳn. Cẩm Thánh cũng có vẻ bất ngờ nhưng càng bất ngờ hơn là gương mặt không biểu cảm của Phác Tuấn Anh.

"Này, sao ngươi không nói cho mọi người biết?"

"Đây đâu phải chuyện đáng để nói, cứ phải hô hào lung tung à?"

"Thật là, hai người quen nhau đương nhiên đáng để nói rồi!"

"Tôi là bà à? Tôi là tôi"

"Wuxiiiiiiii."

"Tuấn Anh, đừng có quá đáng thế, anh sẽ đánh cậu đấy!"

"Trời! Bây giờ bắt đầu bảo vệ bà ấy à?"

Nghe Cẩm Thánh hù dọa, mặt Tuấn Anh đầy vẻ không vui. Hừ hừ ~ sau này người đừng hòng đắc tội với ta, thỏ nhép!

Tên Tuấn Anh đó thì có thể cho qua. Tôi và Trí Anh mỗi đứa lén thụi vào Tiểu Mẫn nãy giờ không dám lên tiếng một cái. Trí Anh vui sướng đến nỗi nắm tay cứ đấm liên hồi vào gối. Tiểu Mẫn nín cười nói chưa kịp chúng tôi nghe thật có lỗi, sẽ khao bọn tôi ăn thịt nướng. Lúc đó, Trí Anh mới chịu thôi... Thực tế thì... nó vui sướng cũng hơi quá đáng rồi.

---------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Chương 72

Vừa tan học xong là tôi chạy đến phòng Hội học sinh ngay, Ra trễ quá nên tôi đã đến muộn hơn mọi người. Hình như đều đến đủ cả rồi.

Cách ---

"Tuấn Hỷ, đến rồi hả? Vào đây đi"

Đó là vị tiền bối tôi gặp hôm qua, tên Trương Mẫn Trân. Tôi vừa bước vào thì mọi cắp mắt đều dòn vào với vẻ ghét bỏ. Y Giang Yến cũng đến rồi, ánh mắt cô ta cũng không tốt đẹp gì cho lắm. Chẳng sao cả, có gì chứ? Trong dự đoán của tôi thôi mà.

"Có vẻ mọi người đến đủ cả rồi, sau đây xin mời Hội trưởng phát biểu, xin mọi người chú ý một chút."

"Chào các bạn! Tôi là Hội trưởng Hội học sinh Trương Mẫn Trân. Hiện nay từ khối một đến khối ba có tất cả hai mươi người đẹp được tiến cử nhưng trong số đó chỉ một người được trở thành Nữ thần. Mọi người đều biết rồi chứ?

Người được chọn làm Nữ thần sẽ xuất hiện vào phút cuối cùng, còn mười chín người đẹp còn lại sẽ phối hợp trong các phần được chỉ định như áo cưới, trang phục công sở, thường phục. Phần áo cưới sẽ có 6 nam sinh trường ta tham gia. Tháng sau là lễ Nữ thần nên dự định tuần sau sẽ tiến hành bình chọn. Các bạn có thắc mắc gì cứ hỏi!"

A ôi, chơi gì mà phức tạp thế, chỉ ngồi nghe không mà cũng buồn ngủ như lúc lên lớp. Trong này sao mà ấm áp thế, càng buồn ngủ hơn.

"Đã quyết định nam sinh xuất hiện cuối cùng chưa?"

"Vẫn chưa, tò mò hả? Thực tế thì có một người. Bây giờ đang làm công tác tư tưởng với cậu ấy. Không dễ chút nào. Vốn bản tính cố chấp nên không chịu đóng vai trò nay."

"Là ai thế?"

"Bí mật. Mấy ngày nữa các bạn sẽ biết, đợi hai ngày nữa nhé. Tất nhiên cũng sẽ là nam sinh trường khác như trước giờ. Cứ theo truyền thống lễ Nữ thần thì đây không phải chỉ là tiết mục riêng của trường ta, chính vì lý do này mà nam sinh đó chắc chắn phải là nhân vật của trường khác, vậy nên học sinh các trường khác cũng rất quan tâm. Những điều này chắc các bạn cũng biết rồi nên các bạn ngồi đây hãy chuẩn bị sẵn sàng làm những công việc của mình, được chứ?"

"Được!"

Cuộc họp kết thúc, trên đường về lớp, tôi gặp Dân Hữu, hình như cậu ta cũng tham gia hoạt động lần này.

"Tuấn Hỷ... lâu quá không gặp! Cậu khỏe chứ?"

"Ừ, cậu cũng tham gia hoạt động hả?"

"Ừ, vốn không thích nhưng tớ không tham gia thì... Tớ phải lo phần áo cưới đó."

"Thế à, chắc chắn tuyệt lắm nhỉ?"

"Hây! có gì mà tuyệt! Tuấn Hỷ cậu không biết chứ nhân duyên của cậu tốt ghê! Lớp bọn tớ bao nhiêu thằng đang yêu thầm cậu đó."

"Oạch! Thật hả? Không ngờ!"

Đang đi cùng Dân Hữu thì bất ngờ tôi gặp Y Giang Yến, nhân vật mà tôi đặc biệt không thích gặp chút nào.

"Con nhỏ hư đốn!"

Cũng lại là câu đó, cũng phải thôi, lần này bị cô ta mắng thế cũng đáng đời.

"Tuyệt đối không tha cho cậu, đồ hư đốn! Lễ Nữ thần cứ đợi đó mà xem!"

Giang Yến quay phắt người đi, lời tuyên chiến đầy mùi thuốc súng thật hoàn mỹ, trong lòng tôi hơi bất an, quay người gì mà mạnh bạo thế.

"Giang Yến, Y Giang Yến! Tuấn Hỷ, xin lỗi, tớ đi trước đây!!"

Tôi thấy hơi khó chịu khi thấy bóng Dân Hữu đang hấp tấp đuổi theo Y Giang Yến. Tên này... đáng thương thật. con nhỏ hư đón, phải thôi. Đối với cậu thì tôi là con nhỏ hư đốn chứ gì? Nhưng từ giờ cậu có nói gì thì tôi cũng không bỏ Cẩm Thánh đâu. Giờ tôi sẽ tuyệt đối không buông tình yêu này nữa, không bao giờ có lần thứ hai... Tôi vẫn có anh ấy luôn bên cạnh tôi. Y Giang Yến, vậy nên, bây giờ tôi có thể đường đường chính chính trước mặt cậu rồi. Nhưng cậu nói hôm lễ Nữ thần đợt mà xem?? sao lại dọa tôi?