Chương 76
"Ôi chao! Khương Cẩm Thánh đúng là đồ đại ngốc! Ha ha, đó là gì vậy hả?"
Đúng thật là bị anh chọc cho thiếu điều chết vì cười. Ai da, buồn cười chết mất nhưng tôi cười quá đáng rồi hay sao ấy.
"Thật là, mình đi thì đẹp lắm chắc!"
"Hừ, tự mình còn chẳng ra sao lại đi cười anh ấy."
"Gì chứ? Còn nói là bạn gái nữa. Đúng là buồn cười."
Ở đây hình như toàn những người ghét tôi nhất hay sao ấy. Đúng thật tôi là người không được hoan nghênh mà. Hừ, buồn cười thì bảo tôi phải làm sao đây chứ?
Cẩm Thánh biểu diễn xong liền đến gần tôi, nhìn gần càng thấy buồn cười, hic! Sắp điên mất. Đã cười thì không nín nổi. Làm sao đây? Cười chảy nước mắt rồi. Nhất định phải kể cho Trí Anh và Tiểu Mẫn nghe mới được.
"Có gì mà cười vui thế?"
"Này, chẳng phải anh bảo anh đi rất đẹp sao? Còn bảo là hay lắm í! Bộ tính quay phim mafia hả?"
"Trời sinh ra đã đi kiểu chữ bát đó rồi làm sao được?"
"Thì anh đừng giả bộ là biết nữa, ôi ha ha ha!"
"Này! Không biết thù cũng phải giả vờ là biết chứ!"
"Thành thực thì vẫn hơn mà. Anh không thấy buồn cười lắm hả?"
"Em không biết khí chất, phong độ của người đàn ông à?"
"Nói thực đi nào, anh cũng thấy mất mặt phải không?"
"Không."
"Có! Có, có."
"Hứ, em càng ngày càng giống Lý Vân Quân rồi!"
"Úi!"
Nói như thế làm tôi bắt đầu hoảng. Bình thường trêu đùa với tên quạ đen, tôi cũng đã đạt đến trình độ này mất rồi. Dừng lại, trở về trạng thái cũ. Tôi đúng là điên rồi, trước mặt Cẩm Thánh mà còn như thế. Sau này phải chú ý thôi. Bó tay thật, lần sau không thế nữa.
Đã chín giờ rồi, vì chị Hội trưởng hét rằng: Đây là phần rất quan trọng nên xin mọi người hãy tập nhiều hơn chút nên tôi không thể về nhà, cứ phải tập mãi cách đi trên sàn catwalk, chân tôi đau không chịu nổi nữa rồi. Các chị nhìn chúng tôi vẻ rất tội nghiệp. Chắc cũng vì thế mà các chị bảo đến đây tạm dừng vậy.
Khó khăn lắm tôi mới kiên trì được đến cùng để cùng Cẩm Thánh về nhà
"Chúc mừng em."
"Hử? Gì cơ?"
"Được làm Nữ thần."
"Cảm ơn!"
"Có phải em vui cả ngày rồi không?"
"Anh lại cố tình chọc em đó hả?"
"Hừ, anh thì lại thấy phiền chết đi được."
"Tại sao thế?"
"Thì bọn nhóc tập chung đó. Bọn thỏ nhép, dám theo đuổi em thử đi rồi biết! Đập gãy chân ngay!"
Nhìn sắc mặt anh, tôi sợ đến phát khiếp. Ai da, xấu tính thật đó.
Từ đó chúng tôi tập xong đến chín giờ là cùng nhau về nhà. Nghĩ thì đơn giản lắm nhưng hoạt động này của trường là mang tính đại diện nên tuy chưa đạt đến đăngt cấp người mẫu chuyên nghiệp nhưng vẫn phải biểu hiện tốt một chút mới được. Lúc mới bắt đầu tôi và Cẩm Thánh đều không mấy nghiêm túc, không xem trọng việc này, cố trốn ánh mắt mọi người để lười biếng nhưng về sau thái độ nghiêm túc của mọi người đã khiến chúng tôi bắt đầu chăm chỉ theo. Đặc biệt là Y Giang Yến,. Cô ta rất nghiêm túc, luôn chăm chỉ tập dáng đi người mẫu... cùng Dân Hữu.
"Vẫn ổn chứ?"
Úi! Là Y Giang Yến. Sao lại nói chuyện với tôi chứ?
"Tớ rất chăm chỉ... nhưng động tác khó nắm bắt quá."
"Phải. Năm nay cậu là Nữ thần nên càng phải cố gắng hơn."
"Ừ, chắc chắn rồi."
"Cậu có biết hôm đó các tiền bối đều đến cả không"
"Vậy sao?"
"Đương nhiên là thế rồi. Hôm đó, chắc cùng phải vài ngàn người đến đấy"
"Thật hả?"
"Ừ."
Thì ra thế. Bao nhiêu người tham gia lễ Nữ thần như vậy, thảo nào mọi người chăm chỉ đến thế. Tôi nhất định phải làm tốt hơn.
"Cẩm Thánh vẫn đẹp trai như thế. Quá đẹp. Ha ha!"
Hả? Y Giang Yến bộ quên tôi là bạn gái của Khương Cẩm Thánh rồi sao? Hic.
"Tuấn Hỷ!"
"Hả?"
"Cậu đừng nghĩ người nào ở bên cậu cũng là của cậu nhé. Cái dễ dàng thay đổi nhất là tình yêu đấy. Nhé ~ cố lên!!!"
A ôi! A! Y Giang Yến cậu nói thế làm lòng tôi rối bời đây này. Thảo nào lại nói chuyên với tôi.
"Không phải tớ đang tự khen mình đâu nhưng năm ngoái tớ làm Nữ thần đã nâng cao danh tiếng của trường không ít nên các tiền bối và thầy cô đều vô cùng sung sướng, cậu đó, phải nghiêm túc hơn mới được! Nhưng mà, điệu bộ bây giờ thì có vượt qua tớ được không? Cứ trình độ này thì có được gọi là Nữ thần hay không? Lo thật đó, haizzz."
Con nhỏ này biết nghĩ thật nhỉ! Hừ! Ai cha! Phác Tuấn Hỷ, tính mày dạo này ôn hòa gớm, thật là, con nhỏ này lại nói với giọng tự nhiên càng khiến tôi chịu không nổi. Tôi điên rồi đây. Phác Tuấn Hỷ!!
---------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Chương 77
Đúng là không chăm chỉ tập luyện thì không được nên tôi đã cùng Cẩm Thánh đến nhà Vân Quân.
"Cẩm Thánh, năm ngoái Giang Yến biểu diễn tốt lắm hả?"
"Chắc là vậy đó. Anh không xem nên không biết nhưng nghe nói rất tuyệt."
"Vậy à, đẹp lắm nhỉ."
"Sao nhìn em có vẻ ủ rũ quá vậy? Giang Yến ngoài mặt thì làm như không luyện tập gì nhưng chắc chẳng bao giờ nghỉ ngơi đâu, Chúng mình không nhìn kết quả thì cũng phải xem quá trình chứ, đúng không? Tuấn Hỷ, em nhất định sẽ làm được mà."
Đây không phải là Cẩm Thánh bình thường, không ngờ anh lại nói những câu như vậy. Lời nói dịu dàng của anh đã khiến tôi cảm động đến mức tim cứ đập thình thịch, muốn khóc luôn. Thực tế thì hai ngày nay, tôi luyện tập không tốt lắm, cứ phải đứng nhìn người ta tập như một con ngốc. Lúc nhìn Giang Yến tập thì trong lòng rất hâm mộ mà bản thân thì lại không chịu nghiêm túc. Lúc này, Cẩm Thánh lại nói thế... quả khiến tôi cảm kích đến suýt rơi nước mắt.
"Làm gì có chuyện không học mà biết, đúng không? Chúng ta cũng nên luyện tập nhiều vào nhé. Đừng nghĩ mình không được như một đứa ngốc nữa."
Tôi hiểu, Cẩm Thánh đang động viên mình đây mà. Hôm nay tôi rất biết ơn anh, và cũng vì có anh là bạn trai nên tôi càng thấy hạnh phúc gắp bội.
Chúng tôi vào siêu thị mua thức ăn vặt và nước uống, trái cây, sau đó đến nhà Vân Quân. Nếu không mua gì thì Vân Quân sẽ làm chúng tôi chịu không nổi.
"Mâu đến đây."
Đến nơi, tôi thấy có thịt nướng và cơm, còn ... năm đứa bạn hình như đang đợi, cứ nhìn chúng tôi chăm chú.
"Hôm nay, các bạn làm gì ở đây thế?"
"Mệt lắm nhỉ? Ngày nào cũng phải tập luyện vất vả. Mau đến đây, bọn này chuẩn bị thịt nướng rồi. Ha ha."
Chí Hồi vui vẻ tiếp đón chúng tôi, thật cảm ơn họ quá. Đột nhiên tôi thấy mũi cay cay, khó khăn lắm mới kìm nén lại được.
"Đại ca, cậu phải thương tớ đấy nhé. Vụ này là do tớ nghĩ ra đấy..."
Chát!
Thái Dân đánh mạnh vào sau ót Vân Quân một cái. Đáng đời.
"Này! Chịu cậu hết nổi! Ai nói họ đến trễ nên cứ ăn trước hả?"
"Đại ca! Nhiều người ghen tỵ với tình cảm của chúng ta quá kìa! Hu hu! Chúng ta yêu nhau nữa đi!"
"Tên... tên này, lại bị sao nữa à? Các người, này, cậu lại uống nhầm thuốc hả? Thái Dân, cậu đưa Vân Quân vào phòng đi, đừng để hắn nói điên khùng mãi thế."
Cẩm Thánh vừa đẩy Vân Quân ra vừa làu bàu.
"Ha ha ~ anh Vân Quân, vui thật đó, ha ha.~"
"Ngày nào cũng bị đánh mà vẫn kích thích, đúng là người đặc biệt."
Vân Quân nghịch phá thì đâu phải chuyện ngày một ngày hai nên không cần so đo với cậu ấy, Tôi bắt đầu thấy hơi tội nghiệp cậu ấy.
Chúng tôi ngồi vòng tròn quanh bàn bắt đầu bữa tiệc thịt nướng. Có lẽ vì đã lâu chưa ăn món này, và mọi người đểu ở bên nhau nên lần này ăn thật ngon lành, ngon đến nỗi chịu không nổi luôn! Vẫn là vì mọi người bên nhau chăng?
Sau khi kết thúc bữa tiệc thịt nướng, chúng tôi bắt đầu tập đi. Chí Hồi hình như đã học qua nên đi rất đẹp, chúng tôi đều ngẩn người tán dương cậu ta mấy câu khiến cậu ta đắc ý bảo phải đi làm người mẫu thôi! Thấy cậu ta đắc ý như vậy chúng tôi bèn nhìn đi chỗ khác.
Vốn định mở nhạc để tập, thế mà Thái Dân và Vân Quân cứ đòi hát, nói thế nào cũng không nghe nên cuối cùng đành vậy. Bọn này đúng là không thể khuyên giải gì. Hồi đó bọn họ hát "mười lăm" xong thì cứ nghĩ mình là ca sĩ cơ đấy. Thế là, Cẩm Thánh vì chưa nhìn thấy bao giờ nên nói bọn họ hát lại lần nữa và bị anh đánh cho mấy phát, thật là ngại quá!
"Này, hát phách tụng một lần đi! Tuấn Hỷ, lần này cùng hát chung chứ hả?"
Tôi lần lượt nhìn vẻ mặt của bọn họ. Phách tụng hả, cái đám này.
"Òa!!"
Lý Vân Quân đờ người ra.
"Khụ khụ"
Thái Dân nhìn xung quanh.
Lát sau, hai tên này bá vai rỉ tai nhau một cách nhiệt tình.
"Tuấn Hỷ, cậu xem bọn họ đúng là biết hát phách tụng mà"
"Ờ... có lẽ thế."
"Ha ha ~ tuyệt đối không thể nào, chỉ chọc bọn họ thôi."
Cẩm Thánh hoàn toàn không để ý gì đến bọn kia, chỉ mải mê tập luyện với Chí Hồi. Tôi vẫn thầm kỳ vọng vào họ. Ồ? Xem dáng điệu thì cuối cùng bắt đầu rồi. Căng thẳng!
"Khục khục, bắt đầu rồi."
Vân Quân ho khan rồi hát phách tụng.
"I love you... I love you... I love you..."
"Phụt!!! Ha ha ha..."
Chí Hồi đang dạy Cẩm Thánh luyện tập cùng cười lăn cười bò.
"Điên mất thôi, thật là, ha ha ha..."
Quả thực, bọn họ luôn khiến chúng tôi cười vui vẻ.
Cười một trận đã đời rồi tiếp tục luyện tập. Nhưng trong lúc tập cứ nghĩ đến dáng điệu của bọn họ cũng khiến chúng tôi không nhịn được cười. "I love you" của Tấn Trí Hiền, chỉ hát được nghiêm túc có mỗi câu đầu... hay thật! Có lẽ lúc bọn họ hát cũng cảm thấy có lỗi chăng. Hây...
Tập xong trở về nhà, Tuấn Anh đã đưa Tiểu Mẫn về trước. Oạch ~ có thể thấy Tuấn Anh rất quan tâm đến Tiểu Mẫn.
"Em xem đó! Chỉ cần luyện tập là được mà!"
"Ừ, phải gấp rút mới xong, giờ chỉ còn lại mười ngày thôi!"
"Phải rồi, lo mà chuẩn bị thôi, em và anh phải thay tới ba lần trang phục đó. À không! Em thay nhiều hoen hai lần nữa."
"Đúng rồi. Thật là, năm ngoái Y Giang Yến chỉ biểu diễn áo cưới nhưng biểu diễn tốt quá nên các tiền bối mới để cô ấy diễn thêm phần trang phục công sở và trang phục thời trang."
Chỉ nghĩ đến Y Giang Yến là tôi đã thấy không vui. Con nhỏ Y Giang Yến này chẳng có lần nào nhìn tôi cho đàng hoàng, vẻ mặt cô ta thì vốn chỉ nghĩ đã không muốn nghĩ đến.
"Mau vào phòng đi, hôm nay không cần nghĩ gì nhiều, ngủ một giấc cho khỏe nhé, biết chưa?"
"Em biết rồi, anh đi cẩn thận nhé."
Cẩm Thánh mỉm cười với tôi rồi bước đi. Tôi nhìn theo anh đi, đi mãi nhưng vẫn quay lại nhìn tôi có vẻ bất an, cuối cùng anh lại quay trở lại ôm chặt lấy tôi.
"Vẻ mặt em như sắp khóc đến nơi ấy... anh không đi được."
"Xin lỗi..."
Tôi vờ làm ra vẻ vui tươi nhưng có bị anh phát hiện không nhỉ? Tôi cố gắng giả như không có chuyện gì xảy ra.
"Cảm thấy trách nhiệm nặng nề quá hả? Đặc biệt là khi so sánh với Y Giang Yến năm ngoái đã từng làm thì càng... Phải làm sao để có thể khiến Tuấn Hỷ của chúng ta làm tốt hơn đây?"
Bà ơi! Nước mắt cố nhẫn nhịn từ nãy giờ cuối cùng đã vỡ òa ra như mưa bão.
"Cố lên! Muốn khóc thì cứ khóc đi, có anh rồi thì còn cố nhịn làm gì? Trước mặt anh có thể khóc bất cứ lúc nào mà. Nếu có anh mà còn khóc trước mặt người khác hay lén khóc một mình là anh giận đó."
"Hu... hu..."
"Nếu mệt quá thì hãy tự động viên mình, không ngừng nói với bản thân rằng: Mình có thể làm tốt, nhất định mình sẽ làm được... phải lặp đi lặp lại như vậy. Chỉ cần tự tin thì sẽ làm được, chắc chắn sẽ làm được. Tất cả đều phụ thuộc vào việc có chuyên tâm hay không, biết chưa?"
Cẩm Thánh vừa nói vừa khẽ dịu cằm vào tóc tôi. Cảm ơn anh, nhất định em sẽ cố gắng, dốc toàn lực cố gắng hơn...
Sau khi khóc đã đời trong vòng tay Cẩm Thánh, tôi thấy... Y Giang Yến đang nói chuyện với những đứa khác.
Có phải Tuấn Hỷ kém quá không?
Ừ, bước chân quá cứng nhắc, Y Giang Yến đi thì rất đẹp, tại sao lại chọn cô ta nhỉ? Muốn mất mặt hay sao?
Tuấn Hỷ dựa vào Cẩm Thánh mà đắc ý quá rồi!
Giang Yến làm tốt hơn cô ta nhiều!
Tôi không thể nào quên được vẻ mặt đắc ý của Y Giang Yến sau khi nghe bọn họ bàn tán. Tôi đã rất cố gắng nhưng sao lại thành ra như vậy? Vào phòng rồi, tôi lại soi gương tập đi tiếp.
Học thật tốt... luyện thật tốt... nhất định sẽ làm được... nhất định sẽ làm được... nhất định sẽ làm được... nhất định tôi sẽ làm được...
Đến bốn giờ sáng tôi mới ngủ thiếp đi.
---------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Chương 78
Dù ngủ được mấy tiếng đồng hồ nhưng tôi chẳng thấy mệt mỏi chút nào, ngược lại tôi còn mong tan học sớm để tiếp tục tập luyện. Còn bao lâu nữa nhỉ? tôi cứ nhìn đồng hồ, bị cô giáo phát hiện cốc vào đầu mấy cái.
"Nghiêm, chào!"
"Cảm ơn."
Cuối cùng cũng tan học, tôi chạy như điên tới hội trường. Thời gian luyện tập tôi chờ đợi nãy giờ cũng đã đến. Tuy rất ghét Y Giang Yến nhưng cô ta biểu diễn đúng là tốt. Đến tôi rồi... hơi căng thẳng chút!
Châm rãi... dịu dàng... tự tin... quay về... giữ nguyên tư thế và quay trở lại chỗ cũ.
"Ôi mẹ ơi! Tuấn Hỷ tập nhiều lắm nhỉ? Tốt quá, phải không? Mỹ Doanh?"
"Ừ. Tuấn Hỷ. Tốt lắm."
"Hi hi..."
Chị Mẫn Trân và Mỹ Doanh khen tôi quá chừng. Bây giờ tôi có rất nhiều sức lực mà chưa sử dụng hết. Lời của Cẩm Thánh đã giúp tôi rất nhiều.
Lúc mệt quá thì cứ động viên mình, luôn nói với bản thân mình rằng: mình có thể làm tốt... nhất định mình sẽ làm được... Lặp đi lặp lại như vậy, chỉ cần có lòng tự tin thì có thể làm được, nhất định sẽ làm được tất cả, đều phụ thuộc vào mình có chuyên tâm hay không thôi, biết chưa?
Tôi nở một nụ cười tươi rói với Cẩm Thanh. Vẻ mặt anh có vẻ rất hài lòng. Khương Cẩm Thánh, anh có biết, chỉ cần anh cười thôi đã cho em sức mạnh to lớn nhường nào không? Mỗi khi em khóc anh luôn mỉm cười, không biết vì sao nhưng... em càng muốn khóc hơn. Chắc anh không biết chuyện này đâu nhỉ? Mỗi lần nhìn thấy nụ cười ấm áp của anh, em càng yên tâm khóc hơn. Khóc một trận thỏa thuê trong vòng tay anh, tâm trạng em sẽ tốt hơn rất nhiều. Anh biết những điều này chứ?
"Các em, nghỉ ngơi một chút rồi tiếp tục tập nhé, đây là nước khoáng, đến đây lấy đi!"
Nghe lời chị Mỹ Doanh, chúng tôi có dịp nghỉ ngơi một chút. Tâm trạng hôm nay tốt thật, vô cùng nhẹ nhõm thoải mái.
"Từ hôm nay chỉ còn chín ngày nữa. Giờ thì ở đâu cũng ngập tràn quảng cáo về lễ Nữ thần, mọi người cố gắng nhé."
"Dạ!"
Chắc chị Mẫn Trân cũng rất mệt,. Không, chị ấy còn căng thắng, gấp gáp hơn tôi. Chị à, em sẽ cố gắng làm tốt, xin chị cứ yên tâm.
"Thay quần áo rồi tập một lần là được, nhưng phục trang thì phải ba, bốn ngày nữa mới tới, cho đến ngày đó thì cứ mặc đồng phục tập thôi, hiểu chưa?"
"Dạ!"
Hôm nay cũng hơn chín giờ tôi mới được về. Tuy được khen ngợi nhưng vẫn không thể yên tâm nên tôi tạp thêm mấy lần nữa rồi mới ngủ. Từ đó, tôi luôn luyện tập tới nửa đêm, do đó trình độ cũng cao hơn rất nhiều. Ánh mắt của mấy đứa con gái hay chê bai sau lưng tôi dường như cũng đã thay đổi. Có người mỉm cười với tôi, cũng có người mua sữa cho nữa.
Thấy thế, Cẩm Thánh vẫn xị mặt ra, bắt chị Mẫn Trân dừng tập luyện, cứ than vãn là không thể, thật bướng bỉnh.
Thật là, hình như Cẩm Thánh cũng luyện tập khá nhiều nên biểu diễn rất tốt. Đại khái là qua mặt được mấy tên nam sinh cùng tập.
"Nếu tớ nhỏ hơn một tuổi thì tốt"
"Mẫn Trân, đừng nói nữa, Tuấn Hỷ đang nhìn cậu kìa."
"Ha ha."
Mấy hôm sau phục trang cũng đến, tôi phải mặc tất cả năm bộ, kể cả áo cưới. Phục trang đpej quá chừng, hu ra ~ yeah!
"Hình như trang phục năm nay đẹp hơn năm ngoái nhỉ?"
Chị Mẫn Trân xem qua rồi nói, sau đó bắt chúng tôi mặc thử. Lúc đó, tôi căng thẳng đến mức sợ mình sẽ làm rách trang phục nên dè dặt mặc thử. Trong đám đồ của tôi có bộ váy công sở màu đen, còn xẻ một đường nữa chứ, gợi cảm cô cùng.
"Hội trưởng! Thay bộ này đi, cái này là gì chứ!"
"Sao nữa đây? Đẹp thế này mà."
"Đồ Tuấn Hỷ cho mặc quần hết đi!!"
"A ôi!"
Bộ dạng Cẩm Thánh tức giận thật đáng yêu. Đồ của Giang Yến là bộ váy công sở màu xám tinh xảo, rất hài hòa, xinh xắn. Mấy hôm trước cô ta đã cắt tóc ngang vai khiến gương mặt nhỏ đi nhiều, càng xinh đẹp hơn. Tôi liếc một cái. Hứ.
"Mời ~ Tuấn Hỷ, Cẩm Thánh, trang phục hôn lễ của hai bạn."
"Hây hây!"
Đẹp thật, đẹp quá! Tôi vui tới nỗi mồm không khép lại được. Áo cưới trắng như tuyết không có điểm xuyết thêm trang sức lộng lẫy nhưng bản thân cô dâu mặc đã đủ đẹp, đủ hoàn mỹ rồi. Cái này là của tôi, còn trang phục của Cẩm Thánh cũng rất đẹp! Màu đen, cà vạt, lễ phục dạ hội, rất hài hòa, hợp điệu với dáng người cao lớn của anh.
"Mặc thử xem sao!"
Vì trang phục rất to nên chị Mẫn Trân và Mỹ Doanh cũng theo tôi vào phòng thay đồ để giúp đỡ.
"Mẹ ơi ~ lần này hơi bị hở nhỉ, hì hì!"
"Chứ sao, Cẩm Thánh chắc lại điên mất rồi!"
Chiếc váy cưới này là loại hở lưng. Tôi không biết đâu ~ làm sao khuyên được Cẩm Thánh đây, Đây là chiếc váy cưới với cổ yếm, đẹp thì đẹp nhưng hở quá!
"Không sao đâu, Tuấn Hỷ, choàng khăn voan lên là che được mà."
"Ừ, áo cưới đẹp quá!"
"Em và Cẩm Thánh kết hôn ngay ở lễ Nữ thân luôn đi!"
"Gì cơ? Em ngại lắm chị ơi!"
"Tổ chức hôn lễ cho em sau khi chương trình kết thúc nhé"
"Chị này, thật là."
Phần cổ phải cài chặt vào, nếu lỏng ra thì... mẹ ôi! Không dám nghĩ tới luôn. Ghê thật, oạch! Lúc mặc áo cưới hình như không cần mặc áo lót. Ai cha ~ phải cẩn thận!
Cuối cùng, cuối cùng, lễ Nữ thần của chúng tôi đã đến rồi.