Trong đợt đi công tác tại tỉnh T… khoảng 10 giờ đêm,
khi xe của chúng tôi chuẩn bị qua cầu, bất chợt xe bị gẫy láp. Thế là phải dừng
lại để sửa. Cư, cậu lái xe ngán ngẩm:
- Xe cũ quá rồi.
Lần nào qua cầu sông Mây này cũng bị hư, kỳ lạ thật!
Anh Hồng, người cùng đi với tôi, là dân thổ địa nơi đây cười.
Anh Hồng, người cùng đi với tôi, là dân thổ địa nơi đây cười.
- Xe qua cầu,
chở nặng hỏng là thường, có gì lạ đâu. Thôi ta ra khỏi xe hít thở không khí một
ít.
Tôi nhảy xuống xe cùng anh, thong thả tản bộ. Trời khuya lạnh lẽo, tiếng chim ăn đêm kêu lảnh lót. Sương mờ mờ, ánh trăng yếu ớt xuyên qua màn sương. Bất chợt tôi nhìn thấy một bóng áo trắng lướt qua. Tôi rùng mình, anh Hồng bảo:
Tôi nhảy xuống xe cùng anh, thong thả tản bộ. Trời khuya lạnh lẽo, tiếng chim ăn đêm kêu lảnh lót. Sương mờ mờ, ánh trăng yếu ớt xuyên qua màn sương. Bất chợt tôi nhìn thấy một bóng áo trắng lướt qua. Tôi rùng mình, anh Hồng bảo:
- Cậu lạnh phải
không? Mặc thêm áo vào, miền cao này gió lam khí chướng độc lắm đấy.
Tôi run giọng:
Tôi run giọng:
- Hình như có
bóng áo trắng lướt qua. Kìa! Nó đang ở dưới chân cầu kìa. Anh có thấy không?
Anh Hồng bật
cười:
- Cậu khéo tưởng
tượng quá. A, mà ở đây có ma quỷ là chuyện bình thường vì ngày xưa đây là bãi
chiến trường.
Cư xen vào:
- Chắc là con
Hạnh và thằng Tú hiện về chứ gì? Ngày nào chúng nó chẳng nhát tụi em.
Anh Hồng ngạc
nhiên:
- Con Hạnh và
thằng Tú nhảy cầu chết ấy à? Tớ nghe nói chúng nó chuẩn bị làm đám cưới kia mà.
- Chúng chết lâu
chưa?
Cư cười khì:
- Đã ba năm rồi,
anh ở trên tỉnh đâu có biết gì? Kia kìa, chúng nó đang cười sằng sặc, múa hát
ầm ĩ, ai yếu bóng vía là chết ngay với chúng.
Tôi hỏi:
- Cư có vẻ rành
câu chuyện này quá. Cậu kể cho tớ nghe với.
Cư gật đầu:
- Hai đứa nó là
hàng xóm với nhau. Yêu nhau tha thiết cha mẹ chúng nó ngăn cấm vì hai bên gia
đình có ân oán với nhau, vì chuyện gì thì không biết. Chúng nó lén lút nhau ra
rẫy hẹn hò. Bị bắt quả tang. Thế là bị gọt đầu bên suối. Con Hạnh nhục quá ra
cầu Mây nhảy xuống tự tử. Thằng Tú cũng vậy linh hồn không siêu thoát nên hiện
ra chọc ghẹo mọi người. Cả hai gia đình rất ân hận nhưng muộn quá rồi.
Anh Hồng chép
miệng:
- Tội nghiệp
chúng nó quá nhỉ. Thế không ai lập cho chúng cái miếu để chúng có chỗ nương
thân.
Cư cười:
- Lập miếu, rồi
mời cả pháp sư nữa, nửa đêm ra cúng. Nhưng đến hôm sau, lão pháp sư sợ quá, bỏ
nghề luôn, bây giờ điên khùng nằm ở nhà.
Tôi bảo:
- Thế ta xuống
với chúng nó, thắp nén nhang gọi là lòng thành. Biết đâu gặp người có lòng,
chúng sẽ không quậy phá chúng ta nữa.
Cư tròn mắt:
- Anh liều thế.
Coi chừng nó dụ anh xưống nước chết chung
với chúng nó đấy.
Tôi cười:
- Xưa nay chỉ có
ma sợ người, chứ làm gì có người sợ ma. Nào, ta đi!
Cả ba chúng tôi
bỏ xe rọi đèn pin xuống cầu. Tôi nghe có tiếng thì thào.
- Nào! Xuống đây
với em. Em đang ở đây này.
Tôi như người
mất hồn, cứ theo bóng áo trắng là là
bay. Nhưng rồi, một cú giật mạnh khiến tôi tỉnh lại. Anh Hồng đang níu chặt tay
tôi, nói không ra hơi.
- Cậu nhìn kìa,
chút nữa thì rơi xuống vực. Thôi, mau lên ngay.
Tôi tỉnh lại,
vội vã nhìn xuống. Trời ơi, chỉ chút nữa là tôi đặt một chân xuống vực. Hú vía,
mà cái bóng trắng kia cứ giơ tay vẫy gọi mãi. Tôi lủi thủi bước lên cầu, cả ba
chúng tôi ngồi trong xe chờ trời sáng.