Chương 150:
Từ Tĩnh im lặng nhìn A Mạch, thở dài một tiếng, xoay người ra khỏi lều. Ông ta vốn định chờ cho cảm xúc của A Mạch bình tĩnh lại một chút sẽ khuyên nhủ thêm, ai ngờ đến nửa đêm, lại biết được tin A Mạch muốn tự mình dẫn quân tinh nhuệ thừa dịp nửa đêm tấn công thành. Từ Tĩnh vội chạy tới, đã thấy toàn thân A Mạch mặc giáp trụ chỉnh tề, đang bàn giao nhiệm vụ riêng cho từng chư tướng.
A Mạch nghe thấy tiếng động, giương mắt lên liếc Từ Tĩnh một cái, rồi quay đầu lại bàn giao với Hắc Diện: “Đem tất cả hỏa pháo đều điều đến phía đông thành, thu hút sự chú ý của thát tử, những khí giới để công thành khác lén vận chuyển đến phía tây thành.”
Từ Tĩnh tiến tới hỏi A Mạch: “Ngươi muốn lợi dụng đêm khuya để công thành?”
Khuôn mặt A Mạch lạnh lùng, gật gật đầu: “Không sai, chiếm lĩnh Tĩnh Dương sớm một ngày, cũng là đưa quân cứu viện tới Lâm Đồng sớm một ngày.” Nói xong liền im lặng nhìn Từ Tĩnh, chờ phản ứng của ông ta. Từ Tĩnh cũng cười cười, nói: “Hỏa pháo đều đặt tại cửa thành phía nam, thì cứ nhắm đánh ngay vào cửa nam…” Cười giống như tên trộm, thấp giọng nói: “Liền đánh trong mấy buổi tối, có thể tiến vào Tĩnh Dương!”
Hai mắt A Mạch tỏa sáng, đã hiểu rõ ý tứ trong lời nói của Từ Tĩnh. Quân Giang Bắc đã nhiều ngày tấn công mãnh liệt vào cửa nam thành, hôm nay ban đêm A Mạch muốn đánh lén cửa thành phía Tây, cho nên mới điều động hỏa pháo đến mặt phía đông, muốn thu hút được binh lực quân Bắc Mạc coi giữ trong thành, chỉ có điều chiêu này lại hơi làm người khác dễ nhận ra, sợ sẽ làm quân coi giữ sinh nghi.
Lúc này nghe thấy Từ Tĩnh nói như vậy, khóe miệng A Mạch không nhịn được cong lên, đây là từ sau khi nàng nhận được tin báo nguy của Lâm Đồng xong, trên mặt lần đầu tiên lộ ra vẻ tươi cười. A Mạch hướng về phái Từ Tĩnh trịnh trọng vái, tạ ơn nói: “Đa tạ tiên sinh đã chỉ bảo cho ta!”
Đêm ngày mười chín tháng năm, quân Giang Bắc bắt đầu đánh lén ban đêm đối với thành Tĩnh Dương, toàn quân tập trung lực lượng tấn công mạnh vào cửa nam thành. Tướng trấn thủ thành Tĩnh Dương không phải ai khác chính là lão tướng Tiêu Thận năm ấy từng quỳ gối trước cửa khẩu khuyên can tiểu hoàng đế Bắc Mạc thân chinh tới Nam Hạ, nghe nói quân Giang Bắc đột nhiên đánh lén ban đêm, không nói nhiều lời liền dẫn binh lên tường thành. Đợi đánh tới quá nửa đêm, cửa thành phía tây đột nhiên báo nguy: “Quân Giang Bắc đột nhiên đánh lén cửa thành phía Tây.”
Phải nói là lão tướng giàu kinh nghiệm, quân Giang Bắc đột nhiên chơi chiêu thức ấy, nhưng mà Tiêu Thận vẫn không lúng túng, điều binh đâu vào đấy tiếp ứng cửa thành phía Tây. Hai bên giao chiến kịch liệt đến hừng đông, cửa thành phía tây của Tĩnh Dương phòng thủ kiên cố như trước, quân Giang Bắc chỉ có thể tốn công vô ích. Tiêu Thận tỉnh ra nhìn lại, mới phát hiện được tuy cửa thành phía nam hò hét vang trời, nhưng lại phô trương thanh thế nhiều hơn, mục tiêu thật sự của quân Giang Bắc là cửa Tây.
Đêm ngày thứ hai, quân Giang Bắc lại đánh lén ban đêm, hỏa pháo vẫn như cũ dồn sức đánh một điểm, chẳng qua lần này Tiêu Thận lão tướng quân đã nghĩ đến, tuy rằng mang binh canh giữ ở cửa nam, chỗ cửa tây cũng không dám nơi lỏng. Không ngờ đánh tới quá nửa đêm, cửa thành phía đông lại báo tin gấp. Tiêu Thận tức giận đến mức giậm mạnh chân xuống, nhanh chóng phái binh đi trợ giúp cửa Đông.
Hai bên đánh tới hừng đông, cửa đông thành mặc dù cũng không bị quân Giang Bắc công phá, Tiêu lão tướng quân lại đưa tay lên lau mồ hôi lạnh trên trán, thầm mắng tên Mạch Tuệ này thật không chân chính.
Đêm ngày thứ ba, quân Giang Bắc thắp đèn lồng ở bên ngoài – y như cũ, lại bắt đầu nã pháo tấn công thành ở cửa Nam, Tiêu Thận trong chốc lát chủ ý không vững, tối nay nên chạy qua đông hay chạy qua tây đây? Kết quả là đến canh ba, chính cửa thành phía Đông lại cấp báo.
Cứ liên tiếp đánh lén vài đêm như vậy, Tiêu Thận liền mơ hồ tìm được quy luật tấn công thành của quân Giang Bắc. Vì thế đợi đêm hai bốn tháng năm này, Tiêu Thận liền âm thầm bố trí canh phòng binh tướng ở trọng điểm cửa thành phía Tây, bản thân cũng tự mình dẫn binh canh giữ ở cửa Tây. Quả nhiên, khi trời tối, bên cửa nam lại vang lên tiếng kêu, Tiêu Thận nghe xong liền hắc hắc cười lạnh, chỉ còn chờ quân Giang Bắc chui đầu vào lưới ở cửa tây.
Kết quả, bên phía cửa Tây này vẫn không có động tĩnh gì, chỗ cửa nam có tiếng pháo, tiếng kêu cũng vang trời, trong lòng Tiêu Thận đang có chút buồn bực, chỗ cửa nam truyền tin báo nguy đến, quân Giang Bắc đang dốc toàn lực tấn công cửa nam! Tiêu Thận sững sờ một chút, phản ứng liền trở lại rất nhanh, vội vàng mang binh đi cứu viện cửa Nam. Đáng tiếc, đã trễ rồi.
Đêm ngày hai mươi bốn tháng năm năm Sơ Bình, quân Giang Bắc công phá cửa nam thành Tĩnh Dương.
Ngày hai mươi lăm, thu hồi Tĩnh Dương, tướng giữ thành Bắc Mạc Tiêu Thận tử trận, quân coi giữ chết hơn một vạn người, còn lại chạy ra từ cửa bắc, trốn về phía trong Bắc Mạc.
A Mạch lệnh cho Lâm Mẫn Thận đem di thể Tiêu Thận khâm liệm, giao cho người Bắc Mạc đưa ra ngoài quan ngoại. Lâm Mẫn Thận đồng ý, lại nói: “Phải nói gan của lão Tiêu cũng quá nhỏ đó, thật là khó cho hắn có thể sống đến từng tuổi này, nếu hắn có gan lớn một chút, nhân lúc ban đêm đi ra ngoài đánh lén chúng ta, không chừng còn có thể xoay chuyển tình hình chiến sự đó.”
Mạch nói: “Người già, lá gan sẽ thu nhỏ lại.” Nàng im lặng một lát, lại dặn dò Trương Sĩ Cường: “Sai người lập tức lệnh cho Trương Sinh, bỏ Tiểu Trạm, ngày đêm chạy gấp rút, đi đầu cứu viện Lâm Đồng, viện quân của ta đi sau sẽ lập tức tới ngay!”
Trương Sĩ Cường nghe lệnh mà đi, Lâm Mẫn Thận ngẩng đầu liếc mắt nhìn A Mạch một cái, đáy mắt thoáng hiện lên một nét thần sắc phức tạp.
A Mạch cũng không chú ý đến, chỉ ở đó tính toán xem hiện tại cứu viện Lâm Đồng còn kịp hay không! ngày mười lăm tháng năm Thường Ngọc Thanh bao vây Lâm Đồng, ngày mười chín tháng năm nàng nhận được tin quân báo báo nguy của Lâm Đồng, bây giờ là ngày hai mươi lăm tháng năm, đợi Trương sinh nhận được quân lệnh nhanh chóng cứu viện cho Lâm Đồng, đoán chừng cuối tháng năm mới có thể đi tới, như thế tính ra trong lúc đó có thời gian nửa tháng, Đường Thiệu Nghĩa dùng ba ngàn “phỉ binh” có thể chống đỡ được hai vạn đại quân tấn công mạnh của Thường Ngọc Thanh? Trong lòng A Mạch rất không yên.
Ngày hai mươi bảy tháng năm, A Mạch lệnh cho Từ Tĩnh cùng Hạ Ngôn Chiêu đóng ở Tĩnh Dương, bản thân mình tự dẫn hai vạn quân quay về cứu viện Lâm Đồng. Bởi vì tân quân chủ lực là bộ binh, cho nên tốc độ hành quân so với Kỵ binh của Trương Sinh chậm hơn rất nhiều, đi đến tận giữa tháng sáu còn cách Lâm Đồng vài trăm dặm, tin chiến báo của Lâm Đồng cũng tới: “Kỵ binh của Trương Sinh mùng bốn tháng sáu tới Lâm Đồng, bị Thường Ngọc Thanh phái binh ngăn lại ở sườn dốc cách phía nam thành mười dặm, đợi chọc thủng tuyến phong ngự của Thường Ngọc Thanh chạy đến dưới thành, Lâm Đồng đã bị phá, Đường Thiệu Nghĩa dốc sức chiến đầu mà chết. Trương Sinh dẫn quân tấn công vào trong thành, Thường Ngọc Thanh vứt bỏ Lâm Đồng, vượt sang phía bắc sông Tử Nha, dẫn quân lui trở về trong biên giới Bắc Mạc.
A Mạch nhìn thấy chiến báo, chỉ cảm thấy những chữ đột nhiên chợt xa chợt gần lúc lớn lúc nhỏ, nàng vội nhắm mắt lại, dùng tay vịn chặt thân người xuống yên ngựa, tỉnh lại trong chốc lát mới mời cầm chiến báo trong tay đưa về phái Lâm Mẫn Thận ở bên cạnh, cố hết sức nói: “Ngươi đọc một lần cho ta.”
Lâm Mẫn Thận khó hiểu nhận lấy chiến báo, dùng mắt lia qua, sắc mặt đột nhiên thay đổi, ngẩng đầu nhìn A Mạch, do dự nói: “Nguyên soái…”
“Đọc đi!” Ánh mắt A Mạch tàn nhẫn, trong giọng nói lại mang vài tia bén nhọn: “Ta bảo ngươi đọc cho ta nghe một lần!”
Lâm Mẫn Thận bất đắc dĩ, đành phải thấp giọng đọc chiến báo một lần.
Trương Sĩ Cường ở phía sau nghe xong, trong lòng chợt lạnh, lại lo lắng nhìn về phía A Mạch, lại thấy một lúc lâu sau A Mạch cũng không có động tĩnh gì, sau một lúc lâu mới từ tốn và kiên quyết phun ra vài từ: “Ta không tin.”
Ba chữ “Ta không tin” thoát ra, bốn phía lập tức im lặng, không khí đông cứng lại.
Một lát, A Mạch đột nhiên giống như tỉnh mộng, đưa tay lên hung hăng rút roi cưỡi ngựa, một người một ngựa liền giống như tên bắn xông ra ngoài.
Đúng vậy, nàng không tin, nàng không tin cái người tên Đường Thiệu Nghĩa từng nắm tay nàng nói “Đều phải sống sót” sẽ chết như vậy.
Trương Sĩ Cường kinh hãi hô lên một tiếng, thấy A Mạch đã thúc ngựa đi xa, chẳng quan tâm nhiều, vội mang theo đội thân vệ bám chặt theo phía sau. Lâm Mẫn Thận cũng sợ A Mạch sẽ bất ngờ không khống chế được cảm xúc, nói qua với phó tướng trong quân vài câu, bản thân mình cũng đuổi theo về phía Lâm Đồng.
Bởi vì Bắc Mạc cùng quân Giang Bắc liên tục chinh chiến nhiều năm, dịch trạm sớm đã không có, quãng đường bốn trăm dặm có vẻ vô cùng dài. A Mạch thúc ngựa chạy ước chừng một ngày một đêm, hạ thân cỡi ngựa đã như bị tàn phế, lúc này mới tiến vào Lâm Đồng. Trong phủ nha vẫn hoàn toàn ảm đạm, trên chính đường cờ trắng treo cao, đã được dùng làm linh đường. Trương Sinh dẫn theo thuộc cấp từ trong linh đường ra đón, trong mắt có màu xám nhàn nhạt, khuôn mặt trầm tĩnh nhìn về phía A Mạch, hành lễ nói: “Nguyên soái.”
A Mạch không để ý đến hắn, lập tức đi vòng qua hắn vào linh đường, linh vị mặc dù được đặt ở trên hương án , nhưng không tháy quan tài của Đường Thiệu Nghĩa. A Mạch nhìn lướt qua hương án, cũng không quay đầu lại, hỏi Trương Sinh: “Đường Thiệu Nghĩa đâu?”
Trương Sinh cà thọt một chân một mình từ bên ngào tiến vào, giải thích: “Thời tiết nóng bức, thi thể không giữ lại được…”
A Mạch lại đột nhiên xoay người, đáy mắt gây cảm giác lạnh, ánh mắt sắc bén nhìn về phía Trương Sinh. Câu nói của Trương Sinh lại đành phải ngừng lại, tạm dừng mộ chút mới nói tiếp: “Chỉ có thể chôn cất Đường tướng quân trước.” Hắn hạ mi mắt xuống, mé tránh tấm mắt A Mạch, từ trong lồng ngực lấy ra một cái túi tối màu đưa cho A Mạch, nói: “Mạt tướng còn kịp gặp mặt Đường tướng quân lần cuối, anh ta bảo mạt tướng đưa cái này cho Nguyên soái.”
Cái túi kia vô cùng khô xác, chế tạo cũng không tinh xảo, đã có chút cũ nát. A Mạch từ từ đưa tay nhận lấy, đợi đến khi đưa tới trước mặt mới nhìn rõ màu tối kia là vết máu đã khô. Tay A Mạch không thể khống chế run lên, nàng mím chặt môi cố hết sức mới dám mở cái túi kia ra, chỉ đổ từ bên trong ra một đôi khuyên tai, chỉ bạc tại hình hoa, điểm thêm ngọc thạch màu xanh biếc, lập tức đem một chỗ sâu trong trí nhớ của A Mạch lật lại: Thôn làng, chợ, mẹ, còn có Thái Hưng, Tây Thị, Đường Thiệu Nghĩa…
A Mạch dùng sức nắm chặt bàn tay lại, mũi nhọn của cái móc khuyên tai sắc bén đâm vào trong lòng bàn tay nàng, rất đau, nhưng mà chẳng qua A Mạch vẫn cảm thấy chưa đủ, chưa đủ để nàng kiên cường đè nén cảm xúc ẩm ướt trong lòng xuống.
Cha từng nói, không thể khóc, khóc không có một chút tác dụng nào.
Cuối cùng A Mạch từ từ ngẩng đầu, vẻ mặt bình tĩnh hỏi han: “Mộ Đường tướng quân ở nơi nào? Dẫn ta đi nhìn xem.”
Trong mắt Trương Sinh kinh ngạc, kinh ngạc chợt lóe lên, đến đến lúc phục hồi tinh thần lại, A Mạch đã đi trước hướng ra ngoài linh đường. Dưới bậc thềm bên ngoài, tất cả tướng lãnh trong quân cũng chờ ở đây, thấy A Mạch đi ra đồng loạt kêu lên: “Nguyên soái.”
Tầm mắt A Mạch từ từ đảo qua tất cả các ánh mắt có lẽ bi phẫn hoặc có lẽ dao động, trong lòng đã hiểu rõ một chút, hơi gật gật đầu, vừa đi vừa nghiêng đầu hỏi Trương Sinh: “Thanh Phong Trại may mắn còn sống bao nhiêu nhân mã?”
Trương Sinh đáp: “Có hơn hai trăm người.”
A Mạch lại im lặng, dặn dò: “An táng nghĩa sĩ tử trận Thanh Phong Trại, đem những người may mắn còn sống ổn định cuộc sống cho tốt.”
Trương Sinh đi theo bên người A Mạch, nói: “Tức Vinh Nương của Thanh Phong Trại đã tới từ hôm qua, lúc này đang bố trí ổn thỏa những người bị thương.”
Khóe môi A Mạch cứng lại, không nói thêm gì nữa.
Người tử trận của Thanh Phong Trại đều được chôn ở phía nam thành, ngoại trừ các đầu lĩnh có danh tiếng được dựng bia riêng mình, những người còn lại chỉ có một tòa nấm mộ nho nhỏ mà thôi. Đây cũng là vận khí tốt của bọn họ, là người của mình thắng trận chiến này, nếu là quân địch thắng, ngay cả nấm mộ nho nhỏ cũng không được.
ộ Đường Thiệu Nghĩa nằm giữa, bia đá cao lớn nhất, A Mạch đừng ở trước bia im lặng nhìn trong chốc lát, đột nhiên khẽ nói: “Các ngươi đều trở về đi, ta muốn ở chỗ này trong chốc lát.”
Mọi người cũng nhìn nhau một cái, nhưng không ai rời đi.
A Mạch lại lạnh giọng nói: “Đều đi đi, nếu sợ ta bị kẻ khác giết, vậy thì đều canh giữ ở bên ngoài, đừng để ta nhìn thấy là được.”
Trương Sinh cùng Lâm Mẫn Thận liếc mắt nhìn nhau, dẫn mọi người lặng lẽ lui xuống, Trương Sĩ Cường lại vẫn có chút do dự, Trương Sinh liền kéo hắn đi, nhìn hắn khẽ lắc lắc đầu.
Đợi cho mọi người đừng phái sau đều lui hết, lúc này A Mạch mới vươn tay nhẹ nhàng sờ sờ bia mộ, dựa vào bia đá từ từ ngồi ngã trước mộ phần, không khó, không hối hận, chỉ cười nhẹ hỏi một câu: “Đại ca, hiện tại tới phiên ngươi có thể oán ta được rồi?” Nói xong, liền chậm rãi cúi đầu xuống, dùng cánh tay ôm đầu gối, im lặng ngồi dựa vào bia mộ, lại không thể nói nên lời một câu.
Nàng cho rằng anh ta có thể chịu được, nàng nghĩ rằng nàng có thể đến kịp. Hết quả, anh ta chống đỡ được đến cuối tháng, viện binh của nàng lại không đến. Tiểu Trạm đến Lâm Đồng, cùng lắm là kỵ binh đi năm sáu ngày đường, Trương Sinh lại ước chừng dùng mười ngày… Thời tiết rõ ràng là rất nóng, nhưng mà A Mạch lại chỉ cảm thấy trên người có chút lạnh, bất luận thân thể bọc kín như thế nào, gió lạnh bỗng từ bốn phương tám hướng thổi tới, ớn lạnh thấm tận vào tim phổi.
Cũng không biết qua bao lâu, ánh sáng bốn phía dần tối, A Mạch bị một trận tiếng vó ngựa dồn dập làm giật mình tỉnh lại, ngẩng đầu nhìn lên, Tức Vinh Nương một thân áo trắng lập tức nhảy xuống, tiến vài bước hướng đến đây, kéo A Mạch, giơ cánh tay lên liền quăng một cái tát vang dội, nổi giận mắng: “Cút! Ngươi không cần phải ở đây giả từ bi!”
Trương Sĩ Cường đuổi theo sát phía sau vội bước lên phía trước kéo Tức Vinh Nương lại, bởi vì hắn lo lắng cho A Mạch, nên một mực đứng chờ ở ngoài mộ địa, lúc Tức Vinh Nương xông vào, hắn không thể ngăn cản, chỉ có thể đuổi theo vào cùng phía sau.
Một bên Tức Vinh Nương giãy dụa, một bên hướng về phía A Mạch mắng: “Nếu không phải ngươi, Đường đại ca cũng sẽ không chết ở chỗ này! Ngươi cố ý kéo dài không đến cứu, lương tâm ngươi đã vứt cho chó ăn rồi!”
“Tức Vinh Nương! Ngươi câm miệng!” Trương Sĩ Cường cả giận nói, ôm lấy Tức Vinh Nương liền kéo về phía sau, chỉ có điều Tức Vinh Nương giãy dụa, dứt khoát xoay người lại đánh Trương Sĩ Cường. Nhưng mà bất luận nàng ta xoay đánh như thế nào, Trương Sĩ Cường vẫn ôm chặt không chịu buông tay, lát sau Tức Vinh Nương cũng không còn sức, buông tay ngồi phịch ở trong lòng Trương Sĩ Cường khóc lớn.
A Mạch đối với lời chửi bới của Tức Vinh Nương mắt điếc tai ngơ, dừng lại ở trước bia mộ ngẩn ra trong chốc lát, đột nhiên đưa tay nhẹ nhàng xoa xoa vết máu ở khóe miệng, vỗ vỗ mộ bia của Đường Thiệu Nghĩa, tiếp theo không nói một lời nào đi ra ngoài. Trương Sĩ Cường khẩn trương nhìn theo, khổ nỗi bị Tức Vinh Nương kéo, vội vàng kêu lên tiếng: “Ngũ trưởng!”
Thân hình A mạch dừng lại một chút, thản nhiên nói: “Ngươi ở lại chiếu cố nàng ta đi, ta không sao.” Nói xong liền sải bước nhanh hơn, nhanh chóng rời khỏi mộ địa.
Chương 151:
Trở lại trong phủ nha Lâm Đồng, đám người Trương Sinh đều đứng đợi ở trong hành lang, thấy A Mạch trở về, Lâm Mẫn Thận tiến tới khuyên nhủ: “Trước tiên ngươi hãy đi nằm một lát đi.”
A Mạch cong khóe môi lên, lại có thể cười cười: “Cuộc chiến hiện tại khẩn chương như vậy, làm sao ta nằm nghỉ được, hay là nói về việc quân trước đi.”
Chư tướng nhìn lẫn nhau, liền đem công việc quan trọng trong doanh bắt đầu báo cáo, lúc A Mạch xử lý xong xuôi đêm đã khuya. Đợi chư tướng đi hết, A Mạch chậm rãi đi ra khỏi công đường, nhưng mà không lộ chút mệt mỏi nào, thấy Trương Sĩ Cường đang chờ ở phía dưới bậc thềm, dưới ánh nến có thể nhìn thấy bên phía nghiêng mặt có vài vết cào rõ ràng, nhưng A Mạch lại cười nói: “Tức Vinh Nương này,thật đúng là đanh đá!”
Nàng phản ứng nhẹ nhàng như vậy, lại làm cho Lâm Mẫn Thận cùng Trương Sinh đứng ở một bên cả kinh, hai người nhìn nhau, không hẹn mà cũng hạ tầm mắt xuống. Giọng Trương Sinh cung kính: “Nguyên soái, ta đưa ngài trở về phòng nghỉ ngơi.”
A Mạch gật gật đầu, cùng đi theo Trương Sinh về phòng trọ. Đợi hai người Trương Sinh cùng Lâm Mẫn Thận đều đi rồi, Trương Sĩ Cường bưng nước rửa mặt vào cho A Mạch, nghĩ một chút khuyên nhủ: “Nguyên soái, ngài đừng tìm Tức Vinh Nương tranh cãi, ta đã từng ở Thanh Phong trại cùng nàng ta, tính tình nàng ta chính là nóng nảy như vậy, nhưng trong lòng không có ý xấu, đợi thêm vài ngày nữa, đương nhiên nàng ta có thể nghĩ thông suốt ra.”
Động tác vục nước của A Mạch ngừng lại, giương mắt nhìn Trương Sĩ Cường, trầm giọng nói: “Nàng ta nói đúng, nếu không phải cố ý kéo dài không đến cứu, Đường đại ca không chết được.”
Trong lòng Trương Sĩ Cường cả kinh, tay bưng chậu nước liền run lên.
A Mạch dùng khăn lau mặt, nói: “Từ Tiểu Trạm đến Lâm Đồng, cùng lắm là năm sáu ngày đường, Trương Sinh lại dùng gần mười ngày, sau đó lại bị Thường Ngọc Thanh ngăn cản ở sườn núi cách thành mười dặm cả một ngày, đợi đến tận khi Lâm Đồng bị phá mới tấn công lại đây, nếu không phải cố ý kéo dài, làm sao đến nỗi này?”
Trương Sĩ Cường nghe xong vừa sợ vừa giận, khó hiểu nói: “Trương Sinh chính là được một tay Đường tướng quân nâng đỡ, làm sao hắn có thể vong ân bội nghĩa?”
A Mạch lạnh lùng cười, cầm khăn trên tay ném vào trong chậu nước, lại không trả lời câu hỏi của Trương Sĩ Cường, đi đến bên giường ngồi, im lặng một lát lại đột nhiên khẽ nói: “Tức Vinh Nương đánh ta không sai, ta cũng vong ân bội nghĩa như vậy, nếu không phải ta muốn đánh hạ Tĩnh Dương rồi mới quay về cứu Lâm Đồng, Đường đại ca cũng không chết. Cho nên, so sánh ta với Trương Sinh, chẳng qua là kẻ tám lạng người nửa cân thôi.”
Viện quân quân Giang Bắc tạm thời chỉnh đốn nghỉ ngơi ở Lâm Đồng mấy ngày liền xoay người về Tĩnh Dương, A Mạch lệnh cho Trương Sinh đem hơn một nửa kỵ binh ở lại Lâm Đồng, lại tăng cường thêm quân có khả năng cơ động cho Mạc Hải, chỉ còn lại ba nghìn kỵ binh do Trương Sinh dẫn theo cùng với nàng trở về Tĩnh Dương.
Trở lại Tĩnh Dương, sau khi Từ Tĩnh nhìn rõ những người đi cùng A Mạch đến đây, vẻ sầu lo chợt lóe lên trong mắt. Hạ Ngôn Chiêu hướng về phía A Mạch nói động tĩnh của Trần Khởi mấy ngày nay, sau khi Trương Sinh rút lui khỏi Tiểu Trạm, Bắc Mạc liền chiếm cứ Tiểu Trạm, đại doanh quân Bắc Mạc ở Dự Châu đã từ từ di chuyển theo hướng bắc, xem tình hình là Trần Khởi muốn nhanh chóng trở về bên kia biên giới.
A Mạch hiểu rõ gật gật đầu nói: “Như vậy xem ra, viện binh trong nước của Thát tử cũng sẽ nhanh chóng tới, chắc nghĩ muốn giúp đỡ Trần Khởi xuất quan ải. Mục Bạch, ngươi chính mình đi truyền tin cho Mạc Hải, lệnh cho hắn tăng binh ở Lâm Đồng, thường xuyên chặt chẽ chú ý tình hình phía bắc Yến Thứ Sơn. Một khi viện quân Thát tử qua sông Lật liền nhanh chóng xuất binh lên phía bắc, từ phía sau chặn đứng đường rút lui của bọn chúng.” Nàng nói xong quay đầu nhìn về phía Trương Sinh, phân phó: “Dùng binh coi trọng thần kỳ, chính ngươi lĩnh hai ngàn kỵ binh đánh lén Tiểu Trạm, trước khi đại quân Trần Khởi đi nhất định một lần nữa phải chiếm lại Tiểu Trạm!”
Lời này vừa nói ra, Trong sảnh đột nhiên tĩnh lặng, chư tướng không nhịn được đều nhìn về phía Trương Sinh. Lúc trước trong tay Trương Sinh có chừng hơn một vạn kỵ binh, mới gắng gượng giữ chặt được Tiểu Trạm, nhưng hôm nay A Mạch lại bảo hắn chỉ dùng hai ngàn kỵ binh muốn chiếm lại Tiểu Trạm, đây quả thực là chuyện không thể nào.
Trương Sinh hạ mi mắt xuống, sau khi im lặng một lát, bình tĩnh nói: “Tuân lệnh.”
A Mạch lại bổ sung: “Binh lực trong tay chúng ta có hạn, còn phải giữ Tĩnh Dương, thật sự không lấy được thêm nhiều binh lực nữa. Ngươi đừng chỉ biết tiến công, cần phải động não, trước tiên chào hỏi Giang Hùng tướng quân, xin hắn phái binh tương trợ. Ngươi đem quân canh giữ Tiểu Trạm dẫn ra ngoài, sau đó bảo Giang Hùng thừa cơ mà vào.”
A Mạch dừng một chút, chuyển qua hỏi cấp dưới tình hình công việc sửa chữa tường thành Tĩnh Dương. Từ Tĩnh đứng bên cạnh vẫn không nói gì, lúc này mới nghiêm túc hỏi A Mạch: “Người đem hết kỵ binh để lại cho Mạch Hải?”
Tầm mắt A Mạch còn dừng ở trên bản đồ treo trên tường, thuận miệng nói: “Không phải còn mang về ba nghìn hay sao?”
Từ Tĩnh nói: “Lệnh cho Trương Sinh chỉ đem hai ngàn đi đoạt Tiểu Trạm, đây không phỉ rõ ràng muốn hắn đi chịu chết sao?”
A Mạch nghe xong lời này quay đầu lại, cười như không cười liếc mắt nhìn Từ Tĩnh một cái, hỏi lại: “Trong tay Đường Thiệu Nghĩa chỉ có ba nghìn phỉ binh, không phải cũng coi giữ Lâm Đồng như thường sao? So sánh với cách nói này của tiên sinh, vậy anh ta chính là rõ ràng ở đó chờ chết?”
Từ Tĩnh nghẹn lại một chút, thở dài nói: “A Mạch, ta biết trong lòng ngươi cảm thấy cái chết của Đường Thiệu Nghĩa không công bằng, nhưng mà…”
“Nhưng mà làm sao?” A Mạch quay người lại, im lặng nhìn Từ Tĩnh, hỏi: “Tiên sinh muốn nói gì?”
Từ Tĩnh suy nghĩ, đáp: “Trương Sinh cứu viện không kịp là có kỳ quái, nhưng mà bây giờ không phải là lúc truy cứu điều này, dù sao Đường Thiệu Nghĩa cũng đã chết.”
A Mạch liền cười một cái, nói: “Đúng a, dù sao Đường Thiệu Nghĩa cũng đã chết, cho nên ta cũng lập tức không tiếp tục truy cứu chuyện này. Chuyện này cũng ta lệnh cho Trương Sinh đi đoạt Tiểu Trạm có liên quan gì? Tiểu Trạm là là chỗ chướng ngại ở đồng bằng Giang Trung, là địa điểm có ích khi ngăn cản đại quân Thái Tử ở phía nam Dã Lang Câu, chẳng lẽ tiên sinh cảm thấy không nên đi đoạt Tiểu Trạm?”
Từ Tĩnh đáp: “Nên đi đoạt Tiểu Trạm, nhưng mà…”
A Mạch ngắt lời của ông ta: “Nhưng mà không nên phái Trương Sinh đi? Nhưng mà hắn là thống lĩnh kỵ binh của ta, ta không phái hắn đi thì phái ai đi? Binh lực không đủ? Không phải nói yêu cầu Giang Hùng viện binh sao? Viện quan Thát tử ở phía bắc sẽ đến rất nhanh, chẳng lẽ bây giờ Tĩnh Dương còn có thể chia quân cho hắn?”
Lần đầu tiên Từ Tĩnh bị A Mạch chặn lời không thể nói chuyện, trợn trừng mắt nhỏ nhìn A Mạch hơn nửa ngày, đột nhiên không đầu không đuôi hỏi A Mạch: “A Mạch, đợi khi giành lại được Giang Bắc, ngươi có tính toán gì không?”
A Mạch sững sờ một chút, nở nụ cười, nói: “Lời này tiên sinh hỏi hơi kỳ quặc.”
Nhưng ánh mắt Từ Tĩnh lại sáng lên nhìn A Mạch, nói: “Nếu ngươi còn chưa nghĩ ra, lão phu có thể gợi ý cho ngươi, ngươi giữ Tĩnh Dương, bảo Trần Khởi và Giang Hùng đánh nhau, thậm chỉ ngươi có thể lén đưa tin với Trần Khởi, ám chỉ miễn là hắn giúp ngươi tiêu diệt Giang Hùng, ngươi sẽ thả cho đại quân của hắn xuất quan. Sau đó quân Giang Hùng thất bại, thực lực của Trần Khởi cũng giảm đi, ngươi liền có thể đúng hẹn thả Trần Khởi xuất quan, rồi sau đó ung dung thản nhiên gạt bỏ thế lực trong quân của Tề Hoán, Trương Sinh đã sớm tử trận, cho nên không cần lo đến hắn nữa; Thanh Châu còn có tên Tiết Vũ, đó là người lúc Tề Hoán còn là Thương Dịch Chi để lại, tìm một cơ hội chiếm lấy binh quyền của hắn là được, nhưng không thể giết, để Hạ Ngôn Chiêu mù quáng tin tưởng; Tiếu Dực ở Ký Châu vốn là kẻ tiểu nhân mượn gió bẻ măng, nhưng phải nghĩ cách trừ bỏ mới có thể yên tâm. Kể từ đó, trong quân Giang Bắc đều là thân tín của ngươi cùng Đường Thiệu Nghĩa nâng đỡ lên, liền trở thành một khối thép chắc chắn, đất Giang Bắc cũng đều ở trong lòng bàn tay của ngươi. Ngươi lấy Giang Bắc làm gốc, xuống tấn công Giang Nam, thậm chí còn có thể mượn đại quân Bắc Mạc của Trần Khởi, lại liên hệ với tàn quân Tề Mẫn ở Lĩnh Nam cùng phối hợp chặt chẽ, không đầy mười năm, có thể gom hết thiên hạ!”
Từng câu của Từ Tĩnh đều đâm trúng vào tâm tư A Mạch, A Mạch cứng đờ nhìn Từ Tĩnh chăm chằm, nghiến chặt răng im lặng không nói.
Từ Tĩnh cười hắc hắc, hỏi: “Như thế nào? Ngươi có thể quyết đoán việc này? Nếu ngươi có, lão phu xá gì tấm thân già nua này, giúp đỡ ngươi làm Thiên Cổ Nữ Đế!”
A Mạch từ từ buông lỏng hàm răng ra, híp mắt lại, thản nhiên hỏi: “Có khả năng làm nữ đế? Chẳng lẽ tiên sinh cảm thấy ta thua kém Tề Hoán kia rất nhiều?”
Từ Tĩnh nghiêm mặt nói: “Bản thân người so với Tề Hoàn kia không kém chút nào. Chỉ là, nếu ngươi như thế, Đường Thiệu Nghĩa kia vì sao mà chết?”
Thân Thể A Mạch phút chốc chấn động, mở to mắt nói không nên lời.
Đúng vậy a, nếu như nàng cũng đi tranh đoạt thiên hạ như vậy, nàng có khác gì Tề Hoán kia? Đường Thiệu Nghĩa vì sao lại chết? Bởi vì anh ta không ủng hộ Tề Hoán vì muốn đế vị mà không chú ý đến muôn dân trăm họ, bởi vì anh ta tin tưởng mình mà không chịu cúi đầu trước Tề Hoán, cho nên anh ta mới có thể đi tới Lâm Đồng, cho nên Trương Sinh mới có thể dưới sự bày mưu đặt kế của Tề Hoán cố tình không tận sức cứu viện, cho nên… Đường Thiệu Nghĩa mới có thể chết!
A Mạch vô lực dựa vào trên tấm bản đồ treo tường phía sau, lấy tay che hai mắt, từ vách tường chậm rãi ngồi xuống, sau một lúc lâu, tiếng nghẹn ngào cuối cũng cũng không đè nén được từ trong cổ nàng ô ô tràn ra. Đáy mắt Từ Tĩnh có vẻ không đành lòng, dân chúng nước nhà, trọng trách này quân vương đều ngại nặng nề, thế nhưng mỗi lần dùng đến anh ta lại đặt ở trên vai một nữ tử nhìn như vô cùng kiên cường như vậy.
Sau một lúc lâu, tiếng khóc mới dần dần bị nén ngừng lại, A Mạch vẫn lấy tay che hai mắt như cũ, tự cười giễu, khàn giọng nói: “Tiên sinh, ngươi thật là một thuyết khách tốt.” Lại một lúc lâu sau, nàng đột nhiên hỏi Từ Tĩnh: “Tiên sinh, ngươi vì cái gì?”
Từ Tĩnh nghĩ một chút, cố tình nghiêm trang nói: “Nếu ta nói là vì muôn dân thiên hạ, ngươi… tin sao?”
A Mạch bật cười thành tiếng, lắc lắc đầu: “Không tin.”
Từ Tĩnh cũng nở nụ cười, nói: “Ta cũng không tin, chỉ có điều nói về lý thuyết lớn không chạy ra ngoài việc nước nhà thiên hạ muôn dân trăm họ, nói về lý thuyết nhỏ nha, chính là muốn được phong hầu ban tước lưu danh sử xanh thôi!”
Cuối tháng sáu, Trương Sinh dùng hai ngàn kỵ binh tấn công mạnh Tiểu Trạm, gặp phải quân Bắc Mạc ngoan cường chống đỡ, Trương Sinh thất bại, lui về phía đông. Hai ngày sau lại đánh lén ban đêm quân phòng thủ Bắc Mạc, tiếp tục thất bại. Đêm hôm sau, Trương Sinh lại mang mấy trăm tàn binh đánh lén, cuối cùng quân phòng thủ Bắc Mạc bị thiệt hại nghiêm trọng. Tiếp theo, Giang Hùng mang quân Nam Hạ từ phía tây chân núi Ô Lan vòng tới, tấn công chiếm Tiểu Trạm.
Tháng bảy, Trần Khởi lệnh cho Khương Thành Dực bỏ giữ Thái Hưng, thu binh lực về Dự Châu. Giữa tháng, trong Bắc Mạc tập hợp mười vạn viện quân, do Thường Ngọc Thanh dẫn theo vượt xuống phía nam sông Lật, đồng thời đại quân Trần Khởi tiến lên phía bắc tấn công Tiểu Trạm, muốn cùng Thường Ngọc Thanh trong ngoài phối hợp đả thông Tĩnh Dương quan. Bộ binh quân Giang Bắc ở Lâm Đồng của Mạc Hải nhanh chóng xuất binh tiến lên phía bắc, vòng qua đầu Yến Thứ Sơn, tìm tới đường rút lui của đại quân Thường Ngọc Thanh.
A Mạch lại lệnh cho thủ thành Mô Phạm Hạ Ngôn Chiêu giữ vững Tĩnh Dương, bản thân mình dẫn theo tân quân Giang Bắc đi tới Tiểu Trạm trợ giúp Giang Hùng. Lúc hai quân cùng hợp binh một chỗ, toàn bộ binh quyền Giang Hùng giao vào trong tay A Mạch, cung kính vái chào A mạch một cái, trầm giọng nói: “Hoàng thượng từng có khẩu dụ cho mạt tướng, đợi ngày quân Giang Bắc cùng quân Nam Hạ hợp binh, liền đem toàn bộ binh quyền giao cho Mạch nguyên soái.”
A Mạch ngẩn ra một chút, khóe miệng thoáng gợi lên một nét cười chua sót, so sánh cùng Tề Hoán, bản thân mình quả nhiên vẫn kém một chiêu.
Cuối tháng bảy, liên quân Nam Hạ đem mấy vạn đại quân của Trần Khởi bao vây ở phía nam Tiểu Trạm, mà đại quân Bắc Mạc cứu viện của Thường Ngọc Thanh tuy rằng đến được phía bắc Tĩnh Dương, nhưng lúc này Tĩnh Dương quan vô cùng nguy hiểm và kiên cố, nếu muốn từ ngoài ép buộc để vào hết sức khó khăn, tình hình chiến sự nhất thời có chút giằng co.
Đêm khuya, Dã Lang Câu vẫn khắp nơi có lửa ma chơi như trước, lấp lánh ma quái. Gió đêm thổi vào trong khe sẽ nghe tiếng ô ô vang lên, nghe như tiếng khóc của mười lăm vạn lính biên phòng Tĩnh Dương ở chỗ này năm Thịnh Nguyên thứ hai vậy. (ôi đến đoạn này sợ ma quá =.=”, đang edit lúc nửa đêm)
Lều lớn ở trong liên quân Nam Hạ, đèn đuốc sáng trưng lại yên tĩnh không một tiếng động, thỉnh thoảng nghe được tiếng hoa đèn nổ lép bép. Trương Sĩ Cường canh giữ ở trong đại trướng của A Mạch, có chút sợ hãi liếc mắt nhìn cửa trướng một cái, mở miệng phá tan yên tĩnh trong trướng: “Nguyên soái, lần này chúng ta có thể tiêu diệt toàn bộ thát tử?”
A Mạch ngẩng đầu liếc mắt nhìn Trương Sĩ Cường một cái, hỏi ngược lại: “Ngươi nói thử xem? Chúng ta đã bao vây ba mặt, phía tây lại là núi Ô Lan, Trần Khởi có muốn quay về Dự Châu cũng không về được.”
Trương Sĩ Cường nghĩ một chút, đồng tình gật đầu: “Vậy nhất định có thể tiêu diệt toàn bộ thát tử.”
A Mạch cười cười, lại cúi đầu nhìn về phía quyển sách ở trên tay. Trong trướng mời vừa khôi phục lại yên tĩnh, đột nhiên nghe thấy ngoài trướng truyền đến một trận tiếng bước chân vững vàng, tiếp theo nghe thấy tiếng của Lâm Mẫn Thận truyền từ ngoài trướng vang lên: “Nguyên soái!”
A Mạch giương mắt lên nhìn về phía cửa trướng, thản nhiên nói một tiếng: “Tiến vào.”
Rèm trướng lật lên, Lâm Mẫn Thận một thân áo giáp trên người từ bên ngoài tiến vào bẩm: “Sứ giả quân Thát tử phái đã tới.”
Nguồn: vanvietbooks