Chương 29: Tuyên thệ trước khi xuất quân
Chuyện mà A Mạch lo lắng rốt cục đã xảy ra. Nàng thuộc biên chế quân Thanh Châu, đại bộ phận binh lính trong doanh đều đến từ Thanh Châu, người Dự Châu rất ít, chỉ có một vài tân binh mới nhập ngũ giống như Trương Nhị Đản là người Dự Châu mà thôi. Trong trận chiến tại Dã Lang Câu, số lượng tân binh bị thương vong lớn hơn binh lính cũ rất nhiều, cho nên hiện tại, số tân binh còn lại cũng không được bao nhiêu. Ít người thì tất nhiên không thể gây sóng gió, nên trong doanh còn có thể trấn định được. Nhưng bên quân Dự Châu thì lại khác, có đến tám chín phần mười đều là người Dự Châu, kể cả là gia đình không phải ở trong thành Dự Châu, thì cũng là ở những khu vực quanh đấy, vừa nghe nói Bắc Mạc bao vây tấn công Dự Châu, lập tức liền xôn xao hết cả lên.
Bên doanh trại của quân Thanh Châu thì nghiêm khắc tuân theo mệnh lệnh của thượng cấp, cả đơn vị ngồi tại chỗ chờ mệnh lệnh, nhưng xa xa trong doanh trại của quân Dự Châu thì lại không yên tĩnh như vậy. A Mạch ngồi ở trong doanh trại, nghe động tĩnh bên doanh trại của quân Dự Châu mơ hồ truyền tới, trong lòng không khỏi có chút lo lắng. Lần này trong bốn vạn quân xuất chinh, quân Thanh Châu chỉ có một vạn năm ngàn người, còn quân Dự Châu có những hai vạn năm ngàn người. Tại Dã Lang Câu, khi bày trận chặn đánh kỵ binh Bắc Mạc, Thương Dịch Chi vì muốn tránh sự nghi kị, hiềm khích nên đã để quân Thanh Châu ở phía trước trận tuyến. Bởi vậy, quân Thanh Châu mặc dù ít hơn so với quân Dự Châu, nhưng lượng thương vong lại không hề nhỏ hơn. Từ đó mà tính thì hiện giờ, trong ba vạn quân còn lại, quân Dự Châu đúng là chiếm nhiều hơn hai phần ba, vạn nhất bất ngờ có làm phản, thì Thương Dịch Chi cũng thúc thủ vô sách.
A Mạch làm Ngũ trưởng, ngồi ở bên ngoài đội ngũ. Nàng cúi đầu ngồi như lão tăng nhập định, trong lòng âm thầm suy nghĩ về trận chiến này. Bên cạnh, Vương Thất lại đột nhiên lấy tay lén lút chọc chọc vào người nàng. A Mạch nghi hoặc nhìn về phía anh ta, lại thấy anh ta hướng về phía mình bĩu môi, sau đó đưa ánh mắt nhìn miết sang đội bên cạnh. A Mạch theo tầm mắt của anh ta nhìn qua, đúng lúc chạm vào mấy ánh mắt hung ác đang đưa tới. Mấy người kia cũng đều ngồi ở bên ngoài đội ngũ, hẳn cũng đều là Ngũ trưởng, thấy A Mạch nhìn bọn họ, thần sắc trên mặt càng hung ác hơn, xem ánh mắt kia dường như muốn đem A Mạch mà lột sống.
A Mạch nhíu mày, thu ánh mắt lại, một lần nữa tiến vào trạng thái lão tăng nhập định. Vương Thất thấy nàng thờ ơ, lại dùng cánh tay huých nàng. A Mạch quát khẽ: “Ngồi im! Đừng gây chuyện!” Thanh âm mặc dù không lớn, song lại để lộ sự uy nghiêm chưa từng có, Vương Thất bị nàng chấn áp thì vô cùng sửng sốt, liền ngượng ngùng thu tay về. Cảm thấy A Mạch hiện tại cùng A Mạch trước đây, người đã từng đánh nhau với anh ta đã hoàn toàn khác nhau. Tuy rằng bình thường khi nói chuyện ngữ điệu không thay đổi, đối nhân xử thế vẫn rất ôn hòa, chỉ khi nào lạnh mặt lại thì cũng không phải là vẻ mặt của một thiếu niên ngoan cố, quật cường trước kia nữa mà là một loại khí thế làm cho anh ta không tự chủ được mà cảm thấy sợ hãi.
A Mạch cúi đầu thu ánh mắt lại, chỉ liếc mắt một cái, nàng cũng biết những người đó vì sao lại dùng ánh mắt này nhìn nàng, bọn họ là thủ hạ của tên đội trưởng đã bị nàng giết chết, cũng là mấy tên Ngũ trưởng của đội hai, mấy tên Ngũ trưởng còn sống.
Nhưng là hiện tại nàng không có tâm tư để ý tới bọn họ, mà cũng hiểu được là không cần phải để ý tới bọn họ. Bọn họ tuyệt đối không dám quang minh chính đại gây phiền toái cho nàng, cái cần phải đề phòng là một mũi dao nhỏ đâm lén sau lưng trên chiến trường mà thôi. Mà nàng, hiện tại cái gì cũng không còn sợ nữa.
Trời rất nhanh chuyển về lúc chạng vạng, trong quân doanh bên kia rốt cục cũng có động tĩnh, đúng là đã có mệnh lệnh ban xuống cho bộ đội tập hợp. A Mạch biết làm quan cấp thấp trong quân đội chỉ có thể phục tùng mệnh lệnh ban ra, cho nên không chút do dự mang ngũ của mình nhập vào hàng ngũ bộ đội tiến lên. Doanh trướng nơi Thương Dịch Chi đóng quân đã sớm dỡ xuống, thay vào đó là một đài cao giản dị được dựng lên. Bốn phía đã tụ tập hơn một vạn quân Dự Châu, tuy rằng xếp theo hàng ngũ nhưng lại có chút ồn ào cùng nỗi hoang mang, khủng hoảng khó nén. Nhìn tình thế này, đến quân Thanh Châu phía sau cũng có chút rối loạn. Lục Cương tiến đến vung roi chửi bậy vài câu, lúc này đội ngũ mới chỉnh tề xếp hàng ở sườn đông của đài cao.
Đội ngũ phía sau lục tục tiến đến, vây quanh đài chật như nêm cối. A Mạch thờ ơ lạnh nhạt, nhìn bộ binh cùng đội cung thủ xếp thành hàng, sau đó mới thấy Đường Thiệu Nghĩa mang theo kỵ binh từ phía sau tiến lại, bất động thanh sắc đưa bọn họ vào vị trí trung tâm.
A Mạch đang nghi hoặc không hiểu Thương Dịch Chi định làm cái gì, liền thấy dòng người trước mặt lay động như sóng triều, bọn thị vệ trấn giữ ở bốn phía trên đài tránh sang một bên tạo thành một lối đi, Thương Dịch Chi mặc trọng giáp bước từng bước kiên định đi lên, sắc đỏ tươi của áo bào tung bay theo từng bước chân của anh ta, phần phật trong gió, Thương Dịch Chi hiện ra với khí thế phi phàm.
A Mạch đi theo bên cạnh Thương Dịch Chi đã nhiều ngày, rất ít khi thấy anh ta ăn mặc quá trịnh trọng như vậy. Thương Dịch Chi vốn là người tinh tế, mặc trọng giáp như vậy mặc dù rất có khí thế, nhưng cũng rất nặng, nên anh ta vốn không thích. Hôm nay mặc đến, lại tỏa ra một sự uy vũ khiến cho những người vốn xem nhẹ diện mạo tuấn mỹ của anh ta, giờ chỉ cảm thấy người trước mặt như thiên thần giáng xuống, làm cho toàn bộ đội ngũ đều trở nên im lặng.
Giọng Thương Dịch Chi vang lên trầm tĩnh. Ban đầu, A Mạch chỉ lẳng lặng nghe, đơn giản là một vài lời nói cổ vũ nhân tâm, nhưng càng nghe, thần sắc của nàng càng trở nên ngưng trọng. Nàng thế nào cũng tưởng tượng được là, Thương Dịch Chi chẳng những không bình ổn lòng quân đang hoang mang, mà ngược lại còn châm thêm lửa, làm cho quân Dự Châu vốn dĩ đã mụ mẫm, hiện giờ chỉ sợ hận không rút đao quay trở về Dự Châu giết giặc ngay lập tức.
Tình thế lúc này và phán đoán của A Mạch không giống nhau chút nào, nàng vốn cho rằng Thương Dịch Chi sẽ lựa chọn tránh đại quân của Chu Chí Nhẫn rồi tính kế bắt đầu lại, ai ngờ anh ta lại cổ động mọi người trở lại giải cứu Dự Châu đang gặp nạn, đối đầu trực diện với Chu Chí Nhẫn.
Cảnh tượng này, thật giống như một đại hội tuyên thệ trước khi xuất quân vậy!
A Mạch cảm thấy hồ đồ, Thương Dịch Chi rốt cuộc là muốn làm gì? Hoặc là nói, Từ Tĩnh rốt cuộc muốn làm gì? Ba vạn quân mỏi mệt đối đầu với mười vạn đại quân Bắc Mạc ôm cây đợi thỏ, thắng bại cơ hồ đã rõ, chẳng lẽ đầu óc Thương Dịch Chi và Từ Tĩnh đều là đá cả sao?
Đêm ngày mười hai tháng mười một, Thương Dịch Chi dẫn liên quân Thanh Dự nhổ trại, hành quân suốt đêm chạy tới thành Dự Châu. Lần này, quân Dự Châu đi đầu, cho nên bọn A Mạch đều ở phía sau. Vết thương trên đùi nàng cũng chưa khỏi hoàn toàn, tốc độ hành quân gấp rút khiến miệng vết thương đã lên vảy có chút đau. Song thể lực thật ra lại rất dư thừa, so với nam tử bình thường không khác là mấy. Điểm này chính A Mạch cũng thấy kỳ quái. Những năm gần đây, nàng lang bạc kỳ hồ khắp nơi, thật có thể nói là là ăn không ngon ngủ không yên, không ngờ thân thể của nàng năm sau lại càng cường tráng hơn so với năm trước.
Vài lần, Đường Thiệu Nghĩa cưỡi ngựa ngang qua, hơi có chút lo lắng nhìn về phía nàng, A Mạch chỉ nhẹ nhàng lắc đầu, ý bảo mình không việc gì. Hành quân như vậy, trên đường đi sẽ không dựng bếp nấu cơm, đến bữa cũng chỉ cho quân lính dừng lại tại chỗ nghỉ ngơi, ăn lương khô mang theo người, nếu ngộ nhỡ trong thời gian dài không gặp nguồn nước, nước cũng sẽ rất thiếu.
Trong ngũ của A Mạch có mấy tên lính sớm đã uống hết sạch nước, lương khô lại rất cứng, quả thực là rất khó nuốt trôi xuống cổ, nhưng mặc dù như vậy cũng vẫn phải ăn, không ăn sẽ không có sức để đi, sẽ bị quan quân quất roi. A Mạch uống nước rất ít, túi nước vẫn còn lại hơn phân nửa, thấy bọn Vương Thất nuốt thật khó khăn, liền ném túi nước cho bọn họ. Mấy người đó nhận được túi nước liền hướng về phía A Mạch cười hắc hắc, sau đó vội vàng mỗi người một ngụm để nuốt trôi lương khô trong miệng. Ai cũng uống vài ngụm, cho nên mỗi miếng nước dù uống rất ít, nhưng khi đi hết một vòng trở về trong tay A Mạch, túi nước đã chỉ còn một nửa. A Mạch trong miệng ăn lương khô cũng nuốt không trôi, vốn định uống miếng nước, nhưng vừa nhìn thấy miệng túi nước dính cặn lương khô liền không thể uống nổi. Nàng cười cười, đem túi nước lại ném lần nữa cho bọn Vương Thất, nói: “Các ngươi uống đi, ta không khát.”
Bọn Vương Thất nhìn môi A Mạch có chút khô khốc, biết nàng đang nói dối, nhưng lại không biết A Mạch không uống là vì ngại bẩn, còn tưởng rằng A Mạch quên mình vì người khác, trong lòng đều thấy thật cảm động.
Không có nước, A Mạch không dám cắn lương khô thành miếng to, đành phải ăn từng chút một, dùng nước bọt làm ướt rồi nuốt xuống, song vì cơ thể thiếu nước nên nước bọt cũng thiếu, thế nên đến cuối cùng cũng chỉ có thể dướn cổ mà cố nuốt. Đúng lúc đó, chợt nghe đội trưởng gọi nàng, nói là Lục đại nhân muốn tìm nàng. A Mạch đem lương khô gói lại cất đi, đứng dậy hướng về phía Lục Cương mà chạy tới.
Đến nơi, Lục Cương cũng đang ăn lương khô với nước lạnh, thấy A Mạch đến, đầu cũng không ngẩng lên, mà chỉ chỉ tay về phía rừng cây xa xa. A Mạch khó hiểu nhìn Lục Cương, Lục Cương cố sức dùng nước nuốt trôi miếng lương khô xuống, lúc này mới thông cổ họng nói: “Đường giáo úy ở bên kia chờ ngươi, nói là có việc, ngươi đi nhanh về nhanh, một lúc sau đại quân sẽ đi tiếp.”
A Mạch vâng một tiếng, rồi hướng về phía Lục Cương chỉ mà chạy tới. Lục Cương lúc này mới ngẩng đầu tức giận liếc mắt nhìn theo bóng dáng A Mạch, thấp giọng nói thầm: “Cha nó chứ, đánh rắm còn muốn người ta mở miệng, vừa thấy đã biết là không tốt rồi. Lão tử thế nào cũng có lúc lột da ngươi. Ẻo lả như thế thì làm thế nào mà giết được nhiều thát tử chứ…”
Thân binh bên cạnh nghe không rõ anh ta nói cái gì, còn tưởng rằng anh ta có việc gì phân phó, vội vàng hỏi một câu: “Đại nhân, ngài muốn cái gì?”
Lục Cương tức giận, trừng mắt nhìn anh ta một cái, thở phì phì mắng: “Muốn cái rắm con mẹ ngươi ấy! Đây mà là lương khô à? Lão tử cắn gãy cả răng mà cũng không cắn được!”
Tiểu thân binh thực ủy khuất, lại không dám biện bạch cãi lại, chỉ cúi đầu oán thầm, thầm nghĩ ngài tưởng của ta thì mềm lắm sao, ngài cứ nếm thử mà xem, xem ngài có lưu lại hai dấu răng không!
A Mạch chạy đến rừng cây, thấy Đường Thiệu Nghĩa dắt ngựa đợi ở đó, không biết anh ta tìm mình có chuyện gì, liền thở hồng hộc hỏi: “Đại ca, tìm ta có chuyện gì?”
Đường Thiệu Nghĩa lập tức cởi túi nước xuống, đưa cho A Mạch nói: “Uống nước đi, phía trước còn hơn ba mươi dặm nữa mới có nguồn nước, lát nữa hành quân sẽ bị đổ mồ hôi, ngươi chịu không nổi đâu.”
A Mạch tiếp nhận túi nước có chút chần chờ, hỏi: “Đại ca thì sao?”
Đường Thiệu Nghĩa cười cười, nói: “Chúng ta cưỡi ngựa rất tốt, túi nước cũng lớn, đi cũng nhanh, không khát.”
A Mạch nghe vậy cũng không khách khí, mở túi da uống cho sảng khoái một chút, nàng thật sự là khát khô cả họng rồi. Uống xong, thấy Đường Thiệu Nghĩa vẫn nhìn mình, A Mạch ngượng ngùng cười cười, đem túi nước trả lại cho Đường Thiệu Nghĩa, chần chờ một chút rồi hỏi: “Đại ca, chúng ta thật sự đi cứu Dự Châu sao?”
Chương 30: Đại nghĩa
Đường Thiệu Nghĩa không trả lời, đem túi nước buộc lên bên yên ngựa, rồi xoay người lại lẳng lặng nhìn A Mạch lúc, hỏi: “Ngươi muốn đi cứu Dự Châu sao?”
A Mạch cúi đầu cân nhắc một lát, rồi nhìn thẳng Đường Thiệu Nghĩa, ánh mắt thản nhiên đáp: “Về cả công lẫn tư, ta đều không muốn đi Dự Châu.”
Thần sắc Đường Thiệu Nghĩa có chút biến đổi, trong mắt không dấu được sự thất vọng, yên lặng giữ nguyên tầm mắt, lại nghe A Mạch thấp giọng nói: “Nhưng Từ cô nương cùng tiểu Lưu Minh còn ở lại trong thành phủ.”
Sau khi Từ Tú Nhi và Đường Thiệu Nghĩa cùng nhau chạy trốn tới Dự Châu, liền được an bài ở lại bên trong thành thủ để chiếu cố tiểu Lưu Minh. Khi A Mạch đến Dự Châu, khi đi theo Đường Thiệu Nghĩa có gặp qua nàng ấy một lần, ba người gặp lại nhau đều thổn thức không thôi. Về sau, A Mạch tuy rằng theo Thương Dịch Chi lưu tại thành phủ, nhưng thật ra không thế nào nhìn thấy Từ Tú Nhi. Nhất là từ khi Từ Tú Nhi theo phu nhân của Thạch Đạt Xuân vào bên trong viện, trong ngoài có khác biệt, A Mạch và Đường Thiệu Nghĩa không thể tùy tiện đi vào. Hơn nữa, A Mạch vốn không nguyện ý muốn gặp Từ Tú Nhi, nguyên nhân là do Từ Tú Nhi mỗi lần thấy nàng đều thập phần mất tự nhiên, như là thầm yêu mà vụng trộm ngắm nàng, mỗi khi nàng đưa tầm mắt nhìn qua, Từ Tú Nhi dường như lại chột dạ vội tránh đi.
A Mạch cười khổ một tiếng, nói tiếp: “Nàng gọi ta một tiếng nhị ca, chúng ta ba người cùng nhau trốn khỏi thành Hán Bảo, đâu thể nào bỏ mặc, cho nên vẫn là nên đi, cho dù cứu không được nàng ấy, ít nhất cũng coi như đã tận lực, hết thảy mặc cho số phận vậy!”
Xa xa, quân đội đã nghỉ ngơi xong, quan quân bắt đầu hò hét lính tráng xếp thành hàng. A Mạch liếc mắt nhìn đội ngũ, nói: “Đại ca, ta phải về trước.”
Đường Thiệu Nghĩa lại trầm mặc không nói gì khiến A Mạch không hiểu lắm, thấy ở đằng xa, đội ngũ của mình đã xếp thành hàng xong xuôi, liền có chút sốt ruột, lại nói một tiếng: “Đại ca? Nếu không có gì phân phó, ta đi trước nhé.”
A Mạch nói xong liền chạy đi, Đường Thiệu Nghĩa lúc này mới bừng tỉnh, gọi A Mạch lại, lúc này mới nói:“A Mạch, ta còn có nhiệm vụ khác, sau này sẽ không tiện gặp, ngươi chiếu cố bản thân cho tốt nhé.”
A Mạch mặc dù cảm thấy nghi hoặc, không biết nhiệm vụ mà Đường Thiệu Nghĩa nói là nhiệm vụ gì, nhưng cũng không có thời gian để hỏi lại, chỉ đành gật gật đầu, liếc mắt thấy đội ngũ đằng xa đã bắt đầu chậm rãi chuyển động.
Đường Thiệu Nghĩa giống như vẫn còn có chuyện chưa nói xong, lại dặn tiếp: “Nếu muốn bọn chúng nể phục, chỉ thân thiện thôi chưa đủ, ân uy đều phải xem trọng, phải có nguyên tắc của mình thì mới quản tốt được đám lính dày dạn đó được.”
A Mạch trong lòng nghi hoặc càng sâu, Đường Thiệu Nghĩa khi làm việc đều lưu loát, rõ ràng, rất ít khi thấy anh ta lại giống bà mẹ già như vậy.
Thần sắc Đường Thiệu Nghĩa có chút phức tạp, nhìn A Mạch, vẫn còn muốn nói tiếp, nhưng thấy A Mạch bồn chồn đứng không yên, rốt cục mỉm cười lắc lắc đầu, phất tay nói: “Được rồi, mau về đi!”
A Mạch cuối cùng cũng đợi được anh ta nói những này, không kịp trả lời, vội vàng hướng về phía đội ngũ chạy tới. Về đến nơi đã bị chậm một chút, Lục Cương lập tức hung hăng trừng mắt nhìn nàng một cái, không thèm nói câu nào. A Mạch nhân cơ hội chạy về ngũ của mình, Vương Thất trả lại binh khí cho nàng, thấy nàng thở hồng hộc chạy về, có chút lòng tốt hỏi: “Ngũ trưởng, chuyện gì vậy?”
A Mạch cầm trường thương trong tay anh ta, thản nhiên nhìn anh ta một cái, không nói gì.
Ngày 16 tháng 11, Thương Dịch Chi suất lĩnh liên quân Thanh Dự tới phía bắc thành Dự Châu, không hẹn mà gặp sự ngăn trở của kỵ binh Bắc Mạc. Kỵ binh Bắc Mạc một kích phóng tới, quân Nam Hạ hướng về phía thành mà phá vây, trước mắt đã thấy sắp phá được điểm xung yếu trong phòng tuyến của đại quân Bắc Mạc thì trong thành Dự Châu đột nhiên có đám cháy, khói đặc bốc cao đến tận trời. Đồng thời, trong thành thả lên mấy con diều, trên có viết mấy chữ rất lớn: Thạch đi theo địch, trong thành có trá!
Thấy vậy, trận địa quân Nam Hạ đại loạn, không nghĩ tới chính chủ tướng Thương Dịch Chi mới hai mươi ba tuổi lại gặp nguy không loạn, bình tĩnh biến hóa trận hình, đổi tiên phong biến thành hậu vệ, đại quân quyết đoán đi theo phía tây. Lúc này, vòng vây của người Bắc Mạt chưa kịp khép lại, chỉ đành trơ mắt nhìn quân Nam Hạ theo lỗ hổng mà đi.
Chu Chí Nhẫn không cam tâm, phái kỵ binh truy kích, lại lọt vào phục kích của kỵ binh Nam Hạ, không ai ngờ được rằng Thương Dịch Chi lại có thể đem kỵ binh mai phục ở vị trí này, Kỵ binh Bắc Mạc thương vong thảm trọng, đành để cho Thương Dịch Chi mang theo đại quân thong dong lui vào dãy núi Ô Lan. Vừa vào núi, ưu thế của kỵ binh Bắc Mạc không thể phát huy liền lập tức chậm lại, hơn nữa thế núi hiểm yếu, địa hình phức tạp, rơi vào đường cùng, Chu Chí Nhẫn đành phải tạm thời buông tay, tập trung toàn lực tiếp quản thành Dự Châu.
Lui vào trong dãy núi Ô Lan, quân Nam Hạ mới biết được, từ lúc người Bắc Mạt vây thành đến ngày thứ bảy, thủ thành Dự Châu, tướng Thạch Đạt Xuân thấy tình thế không thể chống đỡ được liền phản quốc đi theo địch, nghênh đón đại quân Bắc Mạc vào thành. Về sau lại giả để Bắc Mạc vây thành nhằm dẫn dụ Thương Dịch Chi đến, một khi Thương Dịch Chi lĩnh quân đến dưới thành, sẽ bị đại quân Bắc Mạc trong, ngoài giáp công, khi đó anh ta cho dù có là thần tiên hạ phàm cũng không thể có biện pháp xoay chuyển. May mắn là quan thư ký thành Dự Châu là một trung liệt chi sĩ, đối với hành vi theo địch bán nước của Thạch Đạt Xuân thập phần khinh thường, đáng tiếc trong tay không có binh quyền, không thể ngăn trở. Về sau lại thấy Thương Dịch Chi lĩnh liên quân hai châu sắp trúng kế, trong lúc vội vàng liền nghĩ ra một diệu kế, phóng hỏa đốt cháy thủ phủ trong thành, rồi thả vài con diều cảnh báo Thương Dịch Chi.
Trong trận đánh này, quân Dự Châu xung phong đi đầu nên thương vong nghiêm trọng, ước chừng tổn hại khoảng bảy, tám ngàn người, nhưng bên quân Thanh Câu của A Mạch hầu như không có thương vong gì. Sau khi rút lui an toàn, không nói đến những binh lính Dự Châu bình thường, mà ngay cả các tướng lĩnh Dự Châu nghị sự bên trong quân trướng của Thương Dịch Chi cảm xúc đều cực kỳ tồi tệ. Bọn họ như thế nào cũng không thể tin được, trưởng quan của mình thế mà lại theo địch phản quốc, sau khi mở cửa thành mời địch nhân vào, lại phối hợp với địch nhân thiết kế phương pháp hại chính quân sĩ của mình. Bọn họ không để ý đến sinh tử mà quay về hồi cứu Dự Châu, ai có thể ngờ được chủ tướng thành Dự Châu đã bán đứng tất cả bọn họ, như thế này thì bảo bọn họ làm sao mà chịu nổi.
Khuôn mặt Thương Dịch Chi rất bình tĩnh, vẻ mặt bình thản nhìn các tướng lãnh trong trướng. Các tướng lĩnh Thanh Châu có chút tức giận, mặc dù ngại Thương Dịch Chi áp chế không nói gì thêm, nhưng vẻ mặt kia rõ ràng là muốn mắng người Dự Châu không biết phân biệt đông tây(1)! Mấy tướng lãnh Dự Châu sắc mặt xanh, trắng hỗn loạn, đều lộ ra vẻ ủy khuất và xấu hổ, chính là do bọn họ la hét ầm ĩ phải về cứu Dự Châu, ai ngờ thiếu chút nữa khiến cho toàn quân bị diệt vong.
Phó tướng cầm đầu quân Dự Châu cắn chặt hàm răng, xốc chiến bào quỳ gối xuống. Thương Dịch Chi vội vàng tiến đến, vội la lên: “Trương phó tướng, sao lại làm thế? Mau đứng lên đi.”
Trương phó tướng quỳ trên mặt đất không chịu đứng dậy, những tướng lãnh Dự Châu cũng quỳ xuống theo anh ta. Thương Dịch Chi đỡ được người này thì người kia lại quỳ xuống, trong khoảng thời gian ngắn thật là chật vật, vội vàng giục mấy người bên cạnh: “Còn thất thần ra đấy làm gì! Không mau đỡ các vị đại nhân dậy!”
Mấy người đang quỳ cũng không chịu đứng dậy, Trương phó tướng nói: “Tướng quân, ta đi theo Thạch Đạt Xuân đã nhiều năm, có chết cũng không thể ngờ được ông ta lại là một gian tặc theo địch bán nước, nếu như không phải tận mắt nhìn thấy, đánh chết chúng ta cũng sẽ không tin. Là tại chúng ta la hét ầm ĩ muốn đi cứu Dự Châu, thiếu chút nữa hại mọi người mất mạng. Chuyện tới nước này chúng ta cũng không có gì để nói, thỉnh tướng quân miễn quân chức của chúng ta. Chúng ta muốn quay trở lại thành Dự Châu, nhất định phải giáp mặt hỏi Thạch Đạt Xuân cho rõ ràng, sau đó trước thì giết lão tặc kia, sau lấy cái chết để tạ tội.”
Thương Dịch Chi trầm mặc một lát, hỏi: “Trương phó tướng, ngươi là quân nhân của Đại Hạ, hay là quân nhân của Thạch Đạt Xuân?”
Mấy người kia trăm miệng một lời nói: “Tất nhiên là quân nhân của Đại Hạ!”
Thương Dịch Chi mày kiếm khẽ nhếch lên, ánh mắt sáng quắc, nói: “Nếu là quân nhân của Đại Hạ ta thì cùng với Thạch Đạt Xuân đâu có quan hệ gì? Ông ta phản quốc cũng không có nghĩa là đại diện cho quân Dự Châu phản quốc, như vậy thì cùng với các ngươi và toàn bộ quân Dự Châu đâu có liên quan gì đến nhau? Chúng ta ngàn dặm bôn tập, đồng sinh cộng tử, không nói đến tình riêng giữa Dịch Chi cùng các vị, chúng ta chỉ nói đến đại nghĩa, tuy rằng tướng sĩ Thanh Châu, Dự Châu là hai quân hệ(2), thì với thân phận của chúng ta, đầu tiên phải là binh sĩ Đại Hạ, quân nhân Đại Hạ. Chúng ta giữ, không phải chỉ một thành trì, bảo vệ cũng không phải là dân chúng của một thành trì, cái chúng ta giữ chính là giang sơn xã tắc Đại Hạ, cái chúng ta bảo vệ chính là ngàn vạn con dân Đại Hạ! Chẳng lẽ đơn giản chỉ là một Thạch Đạt Xuân, sẽ khiến liên quân Thanh Dự phải phân chia hay sao? Ai chẳng biết là cho dù ở bất cứ đâu, các tướng sĩ chết trận ở ngoài thành đều là những chàng trai ưu tú, là những người con trung nghĩa của Đại Hạ!”
Nói xong một phen, chư tướng trong trướng đều đã lệ nóng dâng đầy trong mắt. Trương phó tướng run run miệng, cúi người bái một lễ, nói không nên lời: “Có những lời này của tướng quân, các huynh đệ đã hy sinh trong trận đánh này cũng không uổng phí.”
Thương Dịch Chi vội vàng nâng Trương phó tướng dậy, rồi đưa mắt sang nhìn người bên cạnh một cái, mọi người vội vàng đỡ những tướng lĩnh đang quỳ trên mặt đất đứng lên. Thương Dịch Chi nói: “Trương phó tướng, nếu như tín nhiệm Dịch Chi, vậy thì không nên phân chia liên quân Thanh Dự nữa, mặc kệ là quân Thanh Châu hay quân Dự Châu, chúng ta đều là tướng sĩ Đại Hạ, không có gì phân biệt.”
Trương phó tướng ra sức gật đầu. Vẫn đứng ở một bên không nói gì, Từ Tĩnh đột nhiên cười nói: “Nếu hai quân kết hợp làm một không chia tách, như vậy thì cũng không nên gọi cái gì là quân Thanh Châu hay quân Dự Châu nữa.”
Bên cạnh, một gã tướng lĩnh Thanh Châu hỏi: “Không gọi là quân Thanh Châu và quân Dự Châu thì nên gọi là gì?”
Từ Tĩnh vuốt râu nhìn về phía Thương Dịch Chi, cười nói:“Cái này cứ nghe theo chủ kiến của tướng quân là được.”
“Điều này……” Thương Dịch Chi vẫn là có chút do dự.
Mấy tướng lĩnh quân Dự Châu thấy thế, nhất tề ôm quyền nói: “Ta về sau sẽ chỉ nghe theo tướng quân, thỉnh tướng quân vì hai quân mà thay tên!”
Thương Dịch Chi thoáng cân nhắc một lát, rồi nói một cách rành mạch: “Được, nếu mọi người đã xem trọng Dịch Chi, vậy thì gọi là quân Giang Bắc đi! Từ nay về sau sẽ không còn quân Thanh Châu và quân Dự Châu nữa, chỉ có quân Giang Bắc.”
Chúng tướng cùng đồng thanh nhất trí.
Thương Dịch Chi sắc mặt nghiêm túc, hướng mọi người ôm quyền thi lễ, nghiêm mặt nói: “Thu phục lại đất đai Đại Hạ đã mất hoàn toàn dựa vào các chư quân !”
Ban đêm, bên trong thành phủ Dự Châu, phu nhân của Thạch Đạt Xuân bưng bát cháo nhỏ đi vào thư phòng của trượng phu, thấy trượng phu vẫn còn ngồi ngẩn người ở trước bàn, liền đặt bát cháo xuống, ôn nhu nói: “Lão gia, ăn một chút đi, mặc kệ như thế nào cũng phải ăn một chút gì đi.”
Thạch Đạt Xuân chậm rãi lắc lắc đầu, hai mắt Thạch phu nhân đỏ hoe, cố gắng kìm giữ giọt lệ trong hốc mắt, thấp giọng năn nỉ: “Lão gia, thân thể ngài sắp không chịu được nữa rồi, ngài ăn một chút đi, cho dù là vì…… Ngài cũng phải ăn một chút đi, ngài……”
Thạch Đạt Xuân chậm chạp hé môi, liếc mắt đề phòng nhìn ra ngoài cửa, rồi hỏi: “Người phóng hỏa kia thế nào rồi?”
“Khâu đại nhân…… tự sát rồi, phòng hồ sơ đều bị cháy hết, lửa còn lan đến khố phòng(3), khiến quần áo mùa đông đều bị đốt thành tro.”
“Chết là đáng lắm!” Thanh âm của Thạch Đạt Xuân lạnh lùng, cứng rắn, trên mặt cũng là một vẻ bi phẫn, thân hình run rẩy, nói: “Ông ta chỉ dùng một cây đuốc mà đã đem tất cả văn kiện quan trọng của thành Dự Châu ta đốt sạch sẽ, chết đi thật ra lại quá tiện nghi cho ông ta.”
Thạch phu nhân cuống quít nắm lấy bả vai run rẩy của trượng phu, ghé vào tai ông ta thấp giọng nói: “Lão gia, ta đều biết, đều biết cả mà, ngài đã phải chịu ủy khuất, phải chịu khổ rồi.”
Thạch Đạt Xuân ảm đạm lắc lắc đầu, không nói gì, ông ta không khổ, so với việc hy sinh vì nghĩa của quan thư ký mà nói, ít nhất ông ta vẫn còn sống, tuy rằng phải mang cái mũ Hán gian(4) trên đầu, tuy rằng bị dân chúng trong thành mắng là lão tặc, nhưng ông ta không khổ, bởi tất cả đều là vì Đại Hạ. Ông ta hiện lo lắng chính là, không biết những thứ vật tư kia có an toàn đưa lên núi hay không, không biết Thương Dịch Chi có thể thu phục được tướng lĩnh Dự Châu của mình hay không.
Ẩn quân vào núi, đây là chuyện ông ta chưa từng nghĩ tới. Đưa quân lên núi chẳng phải là thành thổ phỉ hay sao? Bọn họ có thể thật sự trở thành quân trộm cướp hay sao? Bọn họ thật sự có thể thu phục lại Dự Châu, thậm chí là toàn bộ vùng Giang Bắc sao? Thạch Đạt Xuân không phải là không hoài nghi, nhưng ông ta không có sự lựa chọn nào khác.
—————————————–
Mùa đông năm Thịnh Nguyên thứ hai, Thành Tổ đưa quân lui vào trong dãy núi Ô Lan, tự xưng là quân Giang Bắc. Ban đầu, trong triều không hiểu, răn dạy rằng: Dẫn binh vào núi, chiếm núi xưng vương, binh tướng thành phỉ. Khiến người người dị nghị. Thành Tổ chỉ cười: Đúng là kẻ nông cạn, thiển cận, gian thần!–
[ hạ thư - thành bản gốc kỉ ]
[ thứ nhất cuốn hoàn ]
—————————
Chú thích:
1- Không phân biệt đông tây: ý nói làm việc không phân rõ nặng nhẹ, chỉ theo cảm tính.
2- Quân hệ: chỉ quân Thanh Châu và quân Dự Châu là hai đội quân độc lập thuộc hai đơn vị khác nhau.
3- Khố phòng: nhà kho
4- Hán gian: nghĩa cũng tương tự như Việt gian của ta trong thời chiến vậy, dùng để chỉ những kẻ theo giặc bán nước.
Nguồn: vanvietbooks